[Hđ,Sắc]Tiểu Chủ Nhà - Hương Đóa Hoa [TUYỂN EDITOR]

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. peheosock

      peheosock New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      22
      Bộ này chừng bao nhiêu chương vậy nàng ơi. ? ta rất thích điền văn nên rất mong nàng có thể lấp hố này :yoyo44::yoyo26:

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ôi nữ 9 mới có 4 tuổi bao h nam 9 ms xuất chớ..........
      gđ này nhìu ng quớ k thể nào nhớ hết đk
      lại còn thêm bên ngoại nữa
      thank nàng

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 7: Phú gia
      Edit: Ishtar

      Kiều gia thôn cách trấn xe đạp ước chừng 40 phút, xe lôi ba bánh sẽ tiết kiệm nửa thời gian.

      Mùa đông ở Giang Bắc rất lạnh, nhất là buổi sáng, gió thổi đập thẳng vào mặt như lưỡi dao , lướt qua mặt làm cho người ta đau nhức, xe lôi ba bánh có vải che, lúc ra cửa Kiều Kiến Quốc và Trịnh Tiểu Muội mang theo hàng tết, sai Kiều Đại Kiều Nhị ôm hai cái chăn cũ dùng để tránh gió.

      Kiều gia ở phía đông, Phú gia ở phía tây, hơn nữa trời lạnh đường trơn, bộ ước chừng hơn mười phút mới tới.

      Đây là từ lúc trọng sinh đến nay, Kiều Tiểu Mạch lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh thôn trang, đúng là nhà thấp đường ngoằn ngoèo, trí nhớ của chỉ tới lúc sáu tuổi, khi đó nhà tu sửa xây thêm một tầng lầu (mái bằng, loại có thể xây thêm nhiều tầng nữa...), trong thôn rất nhiều gia ̀nh ở nhà gạch, xây nhà mái ngói, sao giống như hiên tại, đập vào mắt đều là những ngôi nhà mô đất thấp như cái chuồng bò.

      Lúc ngang qua trường tiểu học trong thôn phòng học rách nát được chắp vá bằng những viên gạch làm cho Kiều Tiểu Mạch nghĩ tới kiếp trước sau trận động đất 5.12 độ richter nơi này đã biến thành trường trung học Vấn Xuyên, điểm khác biệt duy nhất chính là trường tiểu học trong thôn cũ nát là kết quả bào mòn của thời gian, mà trường trung học Vấn Xuyên có được là do trận thiên tai.

      Rất khó tưởng tượng, phòng ốc như vậy làm sao có thể trải qua mưa tạt gió lùa mà tới bây giờ vẫn sừng sững ngã.

      Thậm chí trong hoàn cảnh học tập gian khổ, lại vẫn sản sinh ra ít nhân tài.

      Tỷ như nhà tài chính lớn Kiều Đại, Phú Đại, tỷ như bộ đội đặc chủng Kiều Nhị, tỷ như bác sĩ nổi tiếng muốn gặp phải hẹn trước một tháng Phú Nhị, tỷ như sinh viên kiến trúc tài cao Phú Tam, tỷ như đại gia luôn được nhắc tới Kiều Tiểu Mạch ---- đợi chút ~.

      Có thể là nhân tài xuất tầng tầng lớp lớp.

      Về sau khi trường được trùng tu, rốt cuộc cũng còn xuất hiện thêm những nhân tài vĩ đại như bọn họ.

      Cho nên người xưa nói rất đúng, nếm trải khó khăn, mới có thể trở thành người người.

      Kiều Tiểu Mạch đối với việc được sống lại ôm bất cứ hy vọng nào, chỉ thực hi vọng nhà cửa nhanh phát triển chút a.

      đối với trí nhớ trước năm tuổi rất mơ hồ, chỉ nhớ mang máng, trong nhà lần đầu tiên xây thêm phòng hẳn là tại năm 88, bác hai của sinh được em họ lớn cùng thím út sinh em họ đều là vào năm này, đứa ba tháng, đứa tám tháng, nhà bọn họ xây phòng chính là thời điểm ngay sau đó.

      Sở dĩ nhớ ràng như vậy, cũng là bởi vì mẹ thường nhắc với đoạn chuyện xưa này.

      Năm đó trong nhà xây phòng, được xếp ở chung với Kiều Ngọc Mai con của bác hai cùng chen chúc chiếc giường, buổi tối, hai người chơi đùa giành giật nhau cái túi nhựa, bị Kiều Ngọc Mai đẩy ngã xuống đất, đầu đụng phải góc bàn, trán may ba mũi, sau khi lớn lên chỉ có thể dùng tóc để che khuất vết sẹo.

      Trịnh Tiểu Muội cố chấp cho rằng nếu phải Kiều Ngọc Mai đẩy ngã, làm cho mặt mày hốc hác, cũng trở thành đến ba mươi tuổi còn thể gả ra ngoài.

      Kiều Tiểu Mạch dám gật bừa, cho rằng nếu như tiêu chuẩn chọn rể của Trịnh Tiểu Muội có thể giảm xuống chút, hẳn là sớm gả ra ngoài rồi.

      Dù sao vết sẹo nho trán đủ để ảnh hưởng tới dung mạo khuynh quốc khuynh thành còn hơn cả Lý Mạc Sầu của nàng. (tự phong!)

      nhớ lại chuyện cũ, bị Trịnh Tiểu muội vỗ cái ót tỉnh lại, nghiêm túc dặn dò "Mạch Mạch, phía trước chính là nhà Phú tam thúc, đến đó, phải chào hỏi mọi người, biết ?"

      Kiều Tiểu Mạch gật đầu, nhịn được "Đã biết, mẹ à, con cũng còn là con nít nữa, cần mẹ lúc nào cũng nhắc nhở."

      Trịnh Tiểu Muội cười giúp con sửa sang mái tóc trán, dùng giọng điệu hàm chứa sủng nịch dỗ tiểu hài tử nói "Đúng rồi, Mạch Mạch nhà chúng ta đã lớn, hôm qua đã biết tự mình mặc quần áo rồi."

      Kiều Tiểu Mạch khóe miệng co quắp lại, gì thêm.

      Bất quá, tại Trịnh Tiểu Muội đúng là ôn nhu, trong nội tâm thầm.

      Rốt cuộc là trải qua biến đổi lớn như thế nào, làm cho Trịnh Tiểu Muội ôn nhu như nước giống như thần tiên lại biến thành người mẹ bưu hãn lời ác độc của hai mươi năm sau.

      Chỉ có thể cảm thán, thời gian a, nó quả thật là điều kỳ lạ nhất thế giới.

      biết là họ Phú mang đến sự giàu có, hay là sự giàu có vì phối hợp với họ Phú này mà bỏ ra tất cả vốn liếng làm giàu a làm giàu a, xa xa, Kiều Tiểu Mạch thấy được tòa nhà lầu đầu tiên từ lúc trọng sinh đến nay, bãi đất chính giữa của Kiều gia thôn, tòa nhà hai tầng như vậy mọc lên như hạc giữa bầy gà.

      Kiều gia thôn đời trước gọi là Kiều gia trang, thời kì dân quốc, tổ tiên Kiều gia Kiều Vạn Tài nổi danh là nhà đại phú ở khu Giang Bắc, Kiều gia trang là trang viên lớn danh nghĩa của , ông nội Kiều Kiến Quốc Kiều Hâm Thành là chi thứ hai con vợ kế, bởi vì tính tình hiền lành, giỏi tranh quyền đoạt thế, lại bởi vì mồm miệng ăn vụng về, thích xu nịnh vuốt mông ngựa, nịnh bợ trục lợi, được lão gia tử sủng ái, lúc ở riêng chỉ được một phần trang viên ai thèm cùng hơn trăm mẫu ruộng đồng vùng phụ cận.

      giỏi văn giỏi kinh doanh, mà văn nhân lại xem nhẹ tất cả, chỉ có đọc sách là giỏi, đối với tiền tài vật chất mặc dù đến mức chán ghét, nhưng cũng chẳng phải coi trọng, tất nhiên là khinh thường cùng những em còn lại vì gia tài mà đấu đến ngươi chết ta sống làm bạn, đối với bản thân được phân chia sản nghiệp danh nghĩa của Kiều gia cũng để ý.

      Về sau trưởng tử phòng lớn làm đương gia, tính luôn cả thê thiếp con cái bị đày đến tiểu trang viên này làm địa chủ dựa vào thu tô mà sống qua ngày.

      làm người chất phác, rộng lượng, đối xử với mọi người hiền lành, thân thiết, cũng rất dễ mềm lòng, muốn thấy tá điền vì đóng nổi địa tô mà quỳ trước mặt khóc lóc kể lể, liền thường xuyên giảm miễn thuế đất, cũng thường xuyên tiếp tế nông dân nghèo xung quanh, trở thành con người nhân nghĩa, thiện tâm.

      Nhưng khi có danh tiếng rồi, đồng thời tài chính trong nhà cũng bắt đầu căng thẳng, khi đó phần lớn tá điền đều thành thực, chất phác, nhưng vẫn có ít tá điền lợi dùng thiện tâm của giả nghèo nộp lương thực đóng thuế, ngày thường chỉ lòng nghiên cứu học vấn, đối với việc quản lý kinh doanh, thiếu mười cũng thiếu chín, đối đãi với người ngoài cũng chỉ xem trọng hai chữ ‘nhân nghĩa’, dần dần, đến đời ông nội Kiều Kiến Quốc là Kiều Bác Văn liền thay đổi, còn danh hào địa chủ, gia ̀nh thắt lưng bạc triệu đã biến mất.

      Kiều Hâm Thành có hai người vợ, vợ cả Lý thị vì sinh cho ba gái một trai, vợ nhỏ Lưu thị sinh ra đứa con được nuôi dưới danh nghĩa của Lý thị, bà so với Kiều Hâm Thành hơn gần hai mươi tuổi, con trai thân, dưới gối có con gái, tuy nhiên chồng vô cùng sủng ái bà, chỉ là quá mức cổ hủ, cứng nhắc, có tình thú gì, mắt thấy gia đạo sa sút, cảm thấy bây giờ cũng còn trông mong gì vào con trai nữa rồi, liền gói gém quần áo, cùng người nhà quê nuôi ong phía sau núi bỏ trốn.

      Kiều Hâm Thành sau khi biết chuyện, thẹn quá hoá giận, khí huyết công tâm, trong lúc nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chỉ thốt lên tiếng gia môn bất hạnh liền vĩnh biệt cõi đời.

      Kiều Bác Văn tiếp nhận quản lý gia ̀nh, vốn muốn dốc lòng vì nước, cách tân sửa đổi, trọng chấn gia nghiệp, chấn hưng Kiều gia Trung Quốc giải phóng.

      Năm 1950, Trung Quốc bắt đầu tái phân phối ruộng đất cho nông dân phạm vi cả nước [1]. Tức là căn cứ theo cầu cung – cầu mà cải cách ruộng đất của Trung Quốc lúc bấy giờ, đem giai cấp nông thôn phân chia thành "Địa chủ, phú nông, trung nông, bần nông, công nhân". Cải cách ruộng đất, trong lúc thực hiện, phần lớn địa chủ bị đều lật đổ, đất đai cũng bị tịch thu, Kiều gia bởi vì lúc trước ‘kết thiện duyên khắp nơi’, bị dân chúng vạch trần tố giác, bởi vậy vẫn tiếp tục là địa chủ, phú nông bậc nhất trong thôn [2], bởi vậy tránh thoát được số phận bị lật đổ, sau khi cải cách được thực thi, một số địa chủ kháng cáo việc xử sai, nhưng ruộng đất hoàn toàn tịch thu bị quốc hữu hóa, Kiều gia cũng ngoại lệ.

      Kiều gia trang từ đó đổi tên là Kiều gia thôn, sản nghiệp tổ tiên của Kiều gia gồm trăm mẫu ruộng tốt cũng trở thành ruộng đất sản xuất công hữu, cho nên Kiều gia thôn cũng lớn, cả Kiều gia thôn ̣ng lại tính cả những gia ̀nh sau này mới chuyển đến bất quá chỉ có năm sáu chục hộ, tùy tiện đứng ở mái nhà ai đó trong thôn cũng đều có thể trông thấy ngôi nhà hai tầng ‘cao ngất’ xinh đẹp này. (Ishtar: edit đoạn này muốn xỉu lun ah >_<)

      Tại cửa ra vào nhà lầu, Phú tam thẩm trải rơm rạ xe, thấy bọn họ tới, từ xa đã đón tiếp " giáo, hôm qua phải với mọi người ở trong nhà chờ là được rồi sao. "

      " có chuyện gì, đường dễ , đón bọn em xong còn phải quay đầu lại, rất phiền toái."

      "Có gì phiền toái, cũng phải cỡi xe đạp, tăng thêm chân ga, bất quá hai phút đường mà thôi." Thấy Trịnh Tiểu Muội xách đồ từ xa tới, mặt đỏ rần, cái trán đều phủ tầng mồ hôi, Phú tam thẩm biết nhà mẹ đẻ của tại trấn , giống dân quê có nhiều khí lực, tuy gả cho Kiều Kiến Quốc hơn mười năm rồi, nhưng vẫn bị Kiều Kiến Quốc mực đối đãi nuông chiều như con gái, lại bởi vì liên tiếp sinh cho Kiều gia hai tôn tử mập mạp, Kiều Hạ thị đối với cũng coi như rất tốt, hơn nữa, lại là giáo viên trường tiểu học trong thôn, dạy kiến thức cơ bản nền tảng cho bọn trẻ đều rất chắc chắn, người trong thôn phần lớn biết chữ, đối với - người truyền thụ tri thức đều kính trọng ba phần.

      " giáo sao lại xách nặng như vậy, có mệt lắm ."

      xong có ý tiếp nhận bao đồ trong tay Trịnh Tiểu Muội, hai đứa con trai đều được dạy dỗ, thành tích tệ, Phú tam thẩm thật cao hứng, thầm nghĩ trong lòng muốn ‘vuốt mông ngựa’ của chút.

      Trịnh Tiểu Muội vội vàng tránh "Đừng, Tam tẩu, chị còn bận việc của chị, em có thể xách được mà."

      Hàng tết đa số đều ở chỗ Kiều Kiến Quốc, của bên trong chỉ có chút điểm tâm, đồ ăn, hoa quả khô, kẹo cùng khối vải cho mẹ , một chút đồ linh tinh, chỉ một đoạn đường ngắn đã làm cho người ta nhìn ra mệt mỏi, đúng là vô dụng.

      Mặt càng đỏ lên, phối hợp với mồ hôi trán, tựa như cánh hoa hồng kiều diễm đắm chìm trong giọt sương sớm mai, xinh đẹp ướt át.

      Ở một bên nhìn thấy Kiều Kiến Quốc trong nội tâm ngứa ngáy, hận thể đem ôm vào trong ngực, giấu vào trong túi áo.

      Mắt thấy sắp về đến nhà, Phú tam thẩm cũng kiên trì nữa, lại cất bước, ôm lấy Kiều Tiểu Mạch ở phía sau bao bọc kín mít, nhớ tới lời nói hôm trước của ‘Hầu Tử’ nhà thím ấy, cười ha hả trêu chọc "Ai ô ô, đây phải là con khỉ nhỏ của chúng ta đã thành công biến thành người Tiểu Mạch Mạch ư, khuôn mặt nhắn đông lạnh gần giống, gần thành, gần bằng cái mông hầu tử rồi nha."

      Lại xoay người với Trịnh Tiểu Muội "Dặn mọi người ở nhà chờ một lát, hết lần này tới lần khác sớm như vậy tới, trời rất lạnh, cũng sợ tụi đông lạnh sao."

      "Sáng sớm chút là ấm lại ngay, hô hấp hít thở khí trong lành đối với thân thể cũng tốt." Trịnh Tiểu Muội giải thích .

      "Tam thẩm, con lạnh, đó." Kiều Tiểu Mạch hay ngọt, lại được mẹ nhiều lần dặn dò, lúc này cái miệng nhắn càng thêm ngọt chết người "Thẩm sờ sờ, tay của con đều chảy mồ hôi rồi." xong, tay liền chụp lên gò má Phú tam thẩm "Ngược lại thẩm thẩm mặt bị gió thổi có chút lạnh, con giúp người sưởi ấm nha."

      phen tâm tình tri kỷ ấm lòng ấm dạ dày..., làm Phú tam thẩm thương như tâm can bảo bối kêu loạn "Ai ô ô, bé nhà ai khả ái như vậy, sao lại đầu thai tại nhà của chúng ta, đáng tiếc Phú gia lại sinh liền ba đứa con trai, lại có đứa nào để cho thẩm bớt lo."

      Cùng lúc đó, ‘bẹp bẹp’ đem khuôn mặt non nớt mập mạp của Kiều Tiểu Mạch xem như dưa hấu mọng nước, đỏ rực mà hôn lên.

      Kiều Tiểu Mạch bất động thanh sắc đem nước miếng chà lau ở người của thẩm ấy.

      Đến Phú gia, Phú tam thẩm trước thu xếp cho Kiều Kiến Quốc đem hàng tết để xe, lại gọi con lớn nhất lấy ghế cho bọn họ ngồi, Kiều Kiến Quốc cũng cùng khách khí, vác dưới trăm cân quà tết hơn mười phút, lúc này hơi thở gấp, lôi kéo Trịnh Tiểu Muội an vị ngồi xuống "Sư huynh đâu rồi? Như thế nào thấy."

      Cha của Phú lão đại đứng hàng thứ ba, mọi người hay gọi là Phú lão Tam, tên gọi Phú Kiến Quốc, mọi người trong thôn và Kiều Kiến Quốc ngày thường luôn gọi có một nửa là Kiến Quốc, trong đám người gọi Kiến Quốc có nửa đều học đầu bếp, mặt khác nửa là thợ xây dựng trát vôi, rất ít mấy người thông qua quan hệ vào bộ đội, đều là con cái gia ̀nh nghèo khó, có điều kiện học, tốt nghiệp sơ trung đã là thành tích cao nhất rồi.

      Phú lão Tam cùng Kiều Kiến Quốc cùng nhau bái sư phó học trù nghệ, sư huynh đệ tổng cộng có năm người, ngoại trừ Kiều Kiến Quốc làm đầu bếp trong mỏ than, ba sư huynh đệ khác đều làm đầu bếp trong các đơn vị nghiệp [3], chỉ có một mình Phú lão Tam đột nhiên giữa chừng đổi nghề từ trong tay đại ca bắt đầu tiếp nhận làm chủ đầu tư, nhìn nhà hắn cũng đủ biết, làm công việc chủ thầu này rất thành công.

      Lúc bấy giờ mọi người vô cùng tôn sư trọng đạo, kính trọng đồng môn sư huynh, tuy rằng Phú lão Tam làm đầu bếp, nhưng ngày là sư huynh, suốt đời là sư huynh, hai nhà quan hệ rất tốt, ngày thường cũng hay lui tới, gặp ngày lễ tết gì cũng luôn quà cáp qua lại lẫn nhau.

      Lại nói đến con cái hai nhà cũng sai biệt lắm, cũng đều học chung chỗ, hai nhà quan hệ tất nhiên là thân càng thêm thân, chỉ thua huynh đệ ruột thịt một chút mà thôi.

      "Ra phía sau viện gọi người rồi, được một lát, chắc đường về, mọi người trước ngồi đợi chút xíu." Phú tam thẩm vừa vừa từ bàn trà trong phòng khách đem qua ít kẹo, hạt dưa, hộp bánh mứt, trước tiên nhét đầy tất cả các túi người Kiều Tiểu Mạch, lúc này mới mời đến những người khác ăn.

      Trịnh Tiểu Muội thấy Phú tam thẩm nhiệt tình như vậy, vội vàng ở bên khuyên nhủ "Tam tẩu, đừng nuông chiều con bé như vậy, con bé còn nhỏ, nên nuông chiều. "

      "Em dâu, em đừng cản nữa, nuông chiều thì nuông chiều, một bảo bối đáng như vậy, ai thấy mà thích, nông thôn chúng ta, con gái là phải cưng chiều, có việc gì, nuông chiều xấu."

      Đem hộp bánh mứt đặt ghế trước mặt Kiều Đại Kiều Nhị, tự mình giúp Kiều Tiểu Mạch lột một viên kẹo nhét vào trong miệng "Đây là kẹo mềm (kẹo dẻo), so với kẹo cứng còn ngon hơn. "

      "Cám ơn, tam thẩm." Kiều Tiểu Mạch trong miệng nhét đầy kẹo, mơ hồ nói , khóe miệng cong lên, con mắt cũng bởi vì vị ngọt của kẹo mà híp lại, bộ dáng này vô cùng giống con mèo tham ăn, là đáng .

      Ngay cả bên cạnh Phú đại chơi cùng Kiều Đại Kiều Nhị cũng nhận thấy muội muội tiểu Kiều rất đáng .

      Khuôn mặt nhắn trắng nõn, quai hàm phồng to bởi vì nhiệt độ bên ngoài cùng bên trong mà có chút ửng đỏ, cái miệng nhắn chu lại, như một nụ hoa vừa mới nhú, đôi mắt cong cong, vẻ mặt thỏa mãn cùng ngọt ngào, Phú Đại nghĩ thầm, nếu em ấy là em của mình, mình sẽ đem tất cả kẹo để lại em ấy ăn.



      [1] http://vi.wikipedia.org/wiki/Lịch_s....A0i_Loan.2C_1945.2F1949-.C4.91.E1.BA.BFn_nay

      [2] thân hào nông thôn nhất lưu – người thuộc tầng lớp trong xã hội cũ

      [3] Một cơ quan thuộc nhà nước
      Nhi Đặng, Neavah Redneval, Mizuki5 others thích bài này.

    4. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      bóc cái tem, hun bạn @Ishtar 1 cái nhé ^_^
      linhdiep17Ishtar thích bài này.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      ô ô nam 9 nhà chúng ta bao h mới xuất liệu có khi nào là ng nhà phú này k:yoyo13::yoyo13::yoyo13::yoyo13:
      @Ishtar *chụt*:yoyo46::yoyo46::yoyo46:
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :