5.2Tóc vẫn là giống ngày hôm qua lấy dây lụa vòng quanh đỉnh đầu vòng rồi cột thành cái nơ con bướm ngay sau mang tai, quần áo cũng là bộ ngày hôm qua, bởi vì có ra ngoài, cho nên còn rất sạch . Mới ra cửa gặp phải chi thứ hai bị cho làm con thừa tự danh nghĩa - Kiều Chấn Tân cùng Thẩm Lan Hương có thai, hai người tới phía trước, kêu tiếng, "Bác hai, bác hai " Kiều Chấn Tân trả lời, "Láu lỉnh, " Thẩm Lan Hương tới nắm lấy tay Kiều Tiểu đích, chỉ vào cái bụng tròn vo của mình, cười , "Mạch Mạch, em trai chúc con năm mới vui vẻ đấy!" Kiều Tiểu Mạch biết đây là tập tục ở nông thôn, trong lúc mang thai tìm đứa ngây thơ chỉ vào bụng của mình gọi em trai, ngụ ý sinh được con trai, gọi em , ngụ ý sinh được con , đương nhiên người nào cũng biết việc này có chút khoa học gì cả, đơn giản chỉ là để tâm lý người mang thai thoải mái mà thôi. Ở nông thôn tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, ai làm dâu mà sinh được con trai, tất bị nhà chồng xem thường, ở quê nhà cũng ngốc đầu lên được. Thẩm Lan Hương gả vào Kiều gia mười ba năm, thai đầu sinh ra hai bé song sinh, chưa sang tháng chết non. Sau đó lại liên tục sinh hai đứa con , tại đứa tám tuổi, đứa sáu tuổi. Bác hai lòng muốn con trai, đối với hai đứa con cũng mấy quan tâm, đứa lớn đưa qua cho Kiều Hạ thị nuôi, đứa thứ hai vốn muốn tặng cho người ta, về sau bị em của chồng - Kiều Hương nhận làm con nuôi. Kiều Tiểu Mạch thích bác hai này, làm người keo kiệt, mọn, so đo, nghe, còn hay cãi lại, ham món lợi nên chịu được chút thiệt thòi nào. Nhà mình ngay cả đồng cắt cũng chịu bỏ ra, còn muốn sang nhà người khác xin chân giò, con còn muốn nuôi, con lớn rồi làm, lập gia đình, tiền lương và đồ cưới cũng muốn nộp lên. Hai người chị họ kia cũng kế thừa tính cách keo kiệt, mọn, so đo, nhiều chuyện, ham món lợi liền chịu thua thiệt ai chút nào, còn trò giỏi hơn thầy mà dành được tội danh vong ân phụ nghĩa, bất hiếu bất kinh với trưởng bối. Kiều Hạ thị và Kiều Hương xem như nuôi lơn hai người bọn họ, kết quả đừng là hiếu kính, ngay cả miếng bánh* của bọn họ đều được ăn, sau khi kết hôn lại mặt cũng chỉ về thăm nhà mẹ mình, là hai con sói mắt trắng*. Kiều Hạ thị khi về già trở nên si ngốc, nửa người bị liệt nằm giường hai năm, bọn họ lấy lý do nhà mình bị cho làm con thừa tự ra để cự tuyệt chăm sóc bà, mỗi lần về thăm bệnh, đều chỉ mua mấy thứ hoa quả rẻ mạt, lúc về còn tiện tay lấy mấy hộp đồ dinh dưỡng cao cấp. Kiều Tiểu Mạch biết suy nghĩ của bác hai , nghĩ tại cũng cần thiết kết thù kết oán với ta, lại lúc này ta cũng mang thai, liền chiều theo ta mà , "Vậy con cũng chúc em trai năm mới vui vẻ a." Thẩm Lan Hương vui vẻ hẳn lên, lần đầu tiên từ trong túi áo lấy ra hai viên đường nhét vào trong tay Kiều Tiểu Mạch, rước lấy cái trừng mắt của Kiều Tú Lan và Kiều Ngọc Mai đứng sau lưng bác hai . Kiều Tiểu Mạch vốn cũng muốn nhận hai viên đường này, nhưng trông thấy ánh mắt hai người chị họ hận thể đem giật lại viên đường, bỗng muốn trêu chọc bọn họ, từ từ mở giấy gói ra, lại từ từ bỏ vào trong miệng, nhai rộp rộp hai cái, rồi cười tít mắt với Thẩm Lan Hương, "Ngọt quá, là ngọt, cám ơn bác hai ." Lại cố ý khoe mẽ sờ lên cái bụng tròn trịa , giơ lên viên đường còn lại trong lòng bàn tay, ôn nhu mà thâm tình , "Em trai, em mau ra nha, ra rồi, chị cho em đường ăn." Chọc cho Thẩm Lan Hương vui vẻ lấy thêm mấy viên đường cho , Kiều Tiểu Mạch thính tai nghe rất tiếng nghiến răng kèn kẹt phát ra từ sau lưng bác hai . Kiều Tiểu Mạch biết người bác này ngoại trừ lễ tết, ngày bình thường tới viện chính, ta chị em trong nhà thấy mặt chạy tới vay tiền. Ngày mùng đầu năm cũng khóa cửa từ bên ngoài, làm bộ như mình ở nhà, như vậy cần cho tiền mừng tuổi, nhưng lại quên sáng sớm dắt con mình tới từng nhà chúc tết. Rất nhiều lần thím đều than thở phàn nàn với mẹ và bác cả về chuyện này, nếu bác hai muốn cho con thím ấy tiền mừng tuổi, nhà thím ấy cũng cho tiền mừng tuổi hai đứa con của bác ấy. Mẹ và bác cả cũng đồng ý, cảm thấy nếu bọn tới cúi lạy chúc tết mà cho tiền mừng cũng thích hợp. Kiều Tiểu Mạch còn biết, sở dĩ hôm nay bác hai xuất , là vì các chú bác đều đến nhà, hơn nữa dượng cả của là người rộng rãi, gia cảnh tương đối giàu có, phát tiền mừng tuổi cho bọn cũng rất hào phóng. Lại đầu xuân bác hai sinh, hiển nhiên muốn tới để khoe khoang với các chú bác, mình sắp trở thành công thân của Kiều gia rồi, cách thời gian hãnh diện, chỉ tay năm ngón còn ngắn nữa đâu a. Trịnh Tiểu Muội dẫn mọi người vào phòng Kiều Hạ thị ngồi, đặt quà mừng năm mới của lão Tứ Kiều Chấn Trung trong nhà chính, Kiều Tiểu Mạch theo bác hai vào trong phòng bị chen chúc ngồi đầy người rồi, so với ngày mùng còn nhiều hơn. Nhìn cả phòng đầy người quen thuộc có lạ lẫm có, Kiều Tiểu Mạch chỉ cảm thấy cháng váng đầu, phản xạ có điều kiện theo sát phía sau hai người chị họ chào hỏi: cả, chú cả, hai, chú hai, út, chú út… Kiều Cầm ân cần thăm hỏi bụng Thẩm Lan Hương, dặn dò vài câu chú ý những việc lặt vặt, liền tiến lại nhìn Kiều Tiểu Mạch trong lòng Trịnh Tiểu Muội , "Đây là Mạch Mạch sao, lớn lên xinh đẹp." Kiều Linh và Kiều Hương ở bên cạnh nghe thấy cũng lại. "Đứa lớn lên ở trấn , chút cũng giống đứa dưới thôn, trông đáng a." "Em ba à, cha mẹ em hẵn là rất vui khi thấy em nuôi đứa được như vậy, nhìn bé cưng lớn lên xinh đẹp như thủy tinh ấy." Kiều Tiểu Mạch thoải mái qua, cái miệng nhắn ngọt xớt thưa hỏi mấy của . Lúc được sinh ra Kiều gia thôn phải đầu thực chính sách quốc gia kế hoạch hoá gia đình, trong nhà vì trốn phạt tiền, đem đến nhà mẹ đẻ của Trịnh Tiểu Muội nuôi dưỡng, mãi cho đến tháng chín năm ngoái dì út của vào cấp ba mới đón về, nộp 500 đồng tiền phạt mới làm xong hộ khẩu. cả Kiều Cầm hai năm qua đều ở trong trấn trông con hộ người ta, năm trở về Kiều gia thôn tới hai lần, ngược lại thường nhờ người tiện đường mang chút quần áo về cho Kiều Hạ thị, cho nên trước đó cũng gặp qua Kiều Tiểu Mạch, nay trông thấy, ngược lại cảm thấy cháu mình so với mấy bé trấn xinh đẹp hơn rất nhiều, nhìn thoáng qua mẹ của cháu cũng xinh đẹp lóa mắt – em dâu thứ ba của , cười , "Lớn lên giống y như mẹ a, sau này nhất định trở thành đại mỹ nhân khiến người ta nhìn lóa mắt, bất quá, cũng đừng học mẹ cháu tìm người chồng biết nâng niu chiều chuộng vợ a." xong, mọi người trong phòng ngoại trừ vợ chồng Kiều Kiến Quốc đều cười vang. Kiều Cầm là chị lớn trong nhà, ba mươi mốt tuổi lớn hơn Kiều Kiến Quốc mười chín tuổi, năm đó cha qua đời Kiều Chấn Trung và Kiều Kiến Quốc đứa hai tuổi đứa ba tuổi, so với nàng đại nữ tử còn thượng hai tuổi, vì giảm bớt gánh nặng cho Kiều Hạ thị, thường xuyên nhận trách nhiệm chăm sóc hai đứa em , trưởng tỷ như mẹ, cũng được xem như nửa mẹ của Kiều Kiến Quốc và Kiều Chấn Trung, tình cảm của hai người đối với so với Kiều Hạ thị chỉ có nhiều chứ ít. Lúc này đem hai người ra trêu chọc, cũng có người dám thích hợp. Đối với việc Kiều Kiến Quốc có thể lấy được Trịnh Tiểu Muội xinh đẹp như tiên nữ làm vợ, Kiều Cầm mới đầu vừa cao hứng lại vừa lo lắng, cao hứng là vì người em dâu này thực chê vào đâu được, vô luận cách cư xử với người ngoài hay với những người trong gia đình cũng làm cho người ta chê trách chỗ nào được; lo lắng là bởi vì khi lấy vợ xinh đẹp về nhà, sợ ấy bị người bên ngoài thèm thuồng ngấp nghé, càng sợ ấy chịu được cám dỗ bỏ trốn cùng người khác làm cho Kiều gia mất mặt, làm cho em trai thương tâm. Lúc ấy ít lần khuyên nhủ Kiều Kiến Quốc, thậm chí còn mắng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Thế nhưng em trai luôn luôn nghe lời , như là bị quỷ mê hoặc bỏ bùa, chỉ lòng nhận định Trịnh Tiểu Muội, còn nếu như lấy được ấy làm vợ, tình nguyện cả đời cưới gả. Kết quả người đúng là bị cưới về, trong thôn có ít người bàn tán sau lưng Trịnh Tiểu Muội là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, nhưng chứng minh, đóa hoa này cắm bãi phân trâu vẫn nở rộ mơn mởn xinh đẹp. Kiều Tiểu Mạch cũng buồn bực, Trịnh Tiểu Muội rốt cuộc là bị chạm dây thần kinh nào, làm sao có thể vừa ý chàng đầu bếp đầu lớn cổ thô như Kiều Kiến Quốc? Lấy hiểu biết hai mươi năm qua của với Kiều Kiến Quốc, là người trọng tình trọng nghĩa, dám làm dám chịu, dám dám hận, mạnh mẽ kiên cường, đây là theo hướng tốt, kỳ bản chất tựa như cả , là người thô lỗ, bá đạo, ngang ngược, bướng bỉnh, tính tình ngang bướng, đặt trong thời kỳ chiến tranh, chính là đại vương thổ phỉ, để quản lý súng ống ắt hẳn tập hợp đám mãnh phu liều mạng với kẻ địch lắm ấy chứ. Cũng biết Trịnh Tiểu Muội nhìn vừa mắt chỗ nào, xem chừng sử dụng ít mánh lới quấn chặt lấy cộng thêm du côn lưu manh vô lại. Tác giả ra suy nghĩ của mình: đừng xem nó là chuyện xưa, nhiều khi chuyện xưa đều là từ trong sinh hoạt cuộc sống mà tạo nên! Bác hai nguyên hình ! *Ngày lại mặt, trong văn hóa truyền thống, lễ lại mặt khá cầu kỳ, bắt buộc phải có trầu cau, rượu, xôi, thịt gà hoặc thịt lợn để thắp hương bàn thờ nhà . Tuy nhiên nay các gia đình giản tiện nhiều, lễ vật quá cầu kỳ mà chỉ đơn giản như hoa quả, bánh kẹo... như món quà ra mắt gia đình. dâu chú rể có điều kinh tế có thể chuẩn bị phong bì để thắp hương bàn thờ gia tiên. * Bạch nhãn lang: là danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có 'điếu bạch nhãn' thường hung tợn hơn cả. Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là có con ngươi nhìn thấy gì, cũng như có con mắt, thấy tính người. - Điếu bạch nhãn: khóe mắt ngoài xếch lên, nhãn cầu có màu trắng chiếm đa số, nhìn vào thấy hung quang lòe lòe. Nếu Trung sơn lang là lấy oán trả ơn, Bạch nhãn lang còn tệ hơn, có đối xử với nó thế nào, nó cũng hại người, chính là chút cảm động.
kiểu này chắc xong chương về bác hai mới đến chương nam nữ chính gặp nhau. mà truyện có bao nhiêu chương vậy bạn?
Chương 6. Tranh chấp EDIT: ISHTAR Kiều Hạ thị bái lạy tổ tiên ba cái chúc tết, liền theo con cháu Kiều gia đến nhà lão đại Kiều Vinh Thành nói chuyện phiếm. Kiều Đống và Kiều Lương mang theo con trai lớn của cả, con trai út của hai, con trai lớn của út vào trong viện đốt pháo. Lưu lại đám nữ quyến trong phòng phía Tây của con trai cả, ngồi quây quần chuyện. Kiều Tú Lan cùng Kiều Ngọc Mai thấy ai cũng khen Kiều Tiểu Mạch, trong lòng đố kỵ vô cùng, đều là con cháu Kiều gia, dựa vào cái gì các chỉ khen con nhóc đó lớn lên xinh đẹp? Các so với con nhóc đó thua kém sao! Mà ngay cả bà nội và út ngày thường hiểu các nhất cũng như mọi khi gọi các qua. Hai người bĩu môi, nhìn về phía Kiều Tiểu Mạch ánh mắt mang theo loại tức giận ghen ghét của trẻ nít. Sau khi căm hận nhìn xong, hai người chỉnh tề tới bên người Kiều Hương và Kiều Hạ thị, quấn quít ôm cánh tay làm nũng . "Bà nội, buổi tối con muốn ngủ cùng người." Trong nhà chăn mền ấm áp, buổi tối ngủ lạnh muốn chết. " út, con cũng muốn ở với thêm vài ngày nữa, mẹ cất tất cả đồ ăn ngon rồi, để cho con và chị ăn, muốn để dành cho em trai ăn. Rau cũng nhiều, thịt thì mỗi người chỉ có thể ăn vài miếng nhỏ. Hai đứa con đối với mẹ ruột của mình rất oán niệm. Đương nhiên, Thẩm Lan Hương cũng phải chỉ đối với hai con gái keo kiệt, đối với bản thân cũng ngoại lệ, ngày thường xào rau ngay cả một chút mỡ cũng nhìn thấy, xào ra món ăn giống như nấu canh, quanh năm suốt tháng chỉ có những dịp quan trọng mới có thể có thêm hai cân thịt, còn muốn chia làm mấy phần, gần sang năm mới ngay cả con gà cũng nỡ giết, tại nấu đồ ăn muối thô và muối tinh vẫn còn trộn lẫn vào để dùng, những đồ gia vị khác cũng chỉ cho chút. Kiều Hương chưa đồng ý cũng đồng ý, chỉ là bảo bọn hỏi Thẩm Lan Hương, nếu như mẹ bọn đồng ý, cũng có ý kiến. Thẩm Lan Hương tự nhiên có ý kiến, hai đứa con lỗ vốn của ta cũng ở nhà, đỡ phải lãng phí lương thực. Đối với trai và chị dâu của mình, Kiều Hương hiểu rõ vô cùng, bọn họ phải keo kiệt bình thường, vô luận đối với bản thân hay là đối với người khác cũng đều như vậy. Ví như trước mắt, trong nhà hai điều kiện tốt nhất, bị cho làm con thừa tự đến dưới danh nghĩa của chú út, ông cả đời lập gia đình, có con cái, trong tay sở hữu vài mẫu ruộng tốt đầy đủ nhân công và đại trạch, hơn nữa sau khi kết hôn gia ̀nh những người làm kia cũng được phân vài mẫu ruộng tốt, đừng trong đám em, kể ra ngay cả trong thôn cũng có người được hưởng lương. Hơn nữa ông vốn là thợ xây dựng, ở bên ngoài làm công vài năm, cũng có vài người thợ theo làm cấp dưới, tính ra thì giống như một tiểu đốc công, nhưng vẫn giống như lúc trước, phân tiền được chia ra sử dụng vô cùng hợp lý, tùy theo mỗi người mà phân phát nhiều ít khác nhau. Kiều Hương cũng thích người chị dâu này, bất quá hai đứa cháu cũng xác thực làm cho người ta đau lòng, gần sang năm mới ngay cả quần áo mới đều nỡ bỏ tiền ra mua một bộ, mặc chính là cái áo khoác bằng vải bố sọc ca-rô năm ngoái, quần có chút ngắn, lộ ra đôi vớ trắng bệt đã sờn lông. Tóc của hai đứa đều cắt thành mái đầu bé trai ngắn ngủn, lộ ra lỗ tai hồng hồng cùng cái cổ đen sẫm. Khuôn mặt nhắn cũng đã rám nắng, gò má đỏ hồng lờ mờ có thể thấy được khuôn mặt đen sẫm và đôi môi nứt nẻ, tay càng cần phải rồi, đều phù thũng cả lên còn dính đầy đất cát giống như cây củ cải đường. thấy có chút đành lòng "Chị dâu à, Tú Lan cùng Ngọc Mai hai tay đều sưng thành như vậy, sao chị cũng cho chúng thoa chút thuốc mỡ, nếu cứ để đông lạnh như vậy, từ nay về sau mỗi năm đều phải chịu tổn thương do giá rét." Trong giọng khỏi mang theo trách cứ. Kiều Ngọc Mai là nuôi lớn, vẫn luôn xem con bé như một nữa con gái mà thường, con bé khi đó ở cùng , cũng phải là cái dạng này. "Thoa, như thế nào có thoa, ngày đều thoa vài lần, nhưng hai đứa nhỏ này vô cùng nghịch ngợm, vừa thoa xong biết cho lau ở đâu rồi." Thẩm Lan Hương sờ sờ cái bụng tròn trịa của mình, rất bất đắc dĩ " út à, em biết đấy thôi, chị mang thai có bao nhiêu vất vả, mắt thấy đã sắp sinh, chị còn chịu được một chút mùi tanh, thân thể lại ̀ng kềnh, bưng đồ vật này nọ đều có thể thở gấp cả buổi sáng, phù chân liền ngay cả giày cũng chen vào được, tại chị a, ngay cả bản thân đều chẳng chăm sóc tốt, sao chiếu ́ được bọn trẻ, lại trẻ con nông thôn có đứa nào mà mặt đen, tay đông lạnh nứt nẻ, cũng thể vì mặt rám nắng mà làm việc, ngay cả cửa chính cũng bước ra khỏi a." Thẩm Lan Hương là phụ nữ nông thôn điển hình, bản thân ta trọng nam khinh nữ mọi người đều biết rõ, lúc nào cũng muốn trước mặt người khác tạo thanh danh tốt. Người khác ta lừa mình dối người, nhưng ta lại cảm thấy bản thân mình chính là như vậy. "Chị thể chỉ tập trung tinh thần quan tâm đến đứa nhỏ trong bụng, tốt xấu gì cũng để ý một chút tới hai đứa chứ, đều là thịt từ người chị rớt xuống, sao có thể bạc đãi hai đứa nhỏ như vậy." Theo lý mà nói lời này nên từ trong miệng con đã gả ra ngoài như ra, nhưng rất tức giận, trước kia chỉ cảm thấy Thẩm Lan Hương trọng nam khinh nữ, bất quá đến mức ngược đãi cốt nhục thân sinh của mình, hôm nay so sánh ba đứa cháu gái đứng ở trước mặt , kết quả liền phát hiện, cùng là cháu Kiều gia, người là công chúa, ngược lại hai đứa khác thì là nha đầu giúp việc trong phòng bếp. biết còn tưởng rằng chị ta là mẹ kế! " út à, sao em có thể nói như vậy, chị sao lại bạc đạc hai đứa nhỏ, chị là cho bọn nhỏ ăn, hay là cho bọn nhỏ mặc, chị đây phải vì có thai mà tiện ư, chị đây chịu tội như vậy là vì ai, còn phải là vì cho Kiều gia khai chi tán diệp. út, em vì chồng mình sinh ra hai đứa nhóc mập mạp, là đại công thần nhà chồng, em bây giờ là có gạo biết đến người thiếu gạo, người no bụng biết đến người đói khổ, lúc trước chị sinh liền ba đứa con gái, mẹ liền chê chị sinh ra con lỗ vốn, tại chị tập trung tinh thần mà nghĩ cho Kiều gia, muốn cho mẹ thêm một tôn tử mập mạp a, các người còn chị ngược đãi con gái, sao làm dâu Kiều gia các người lại khó như vậy chứ?" xong, nước mắt ủy khuất liền chảy xuống. Kiều Tiểu Mạch buồn bực, ngày lại mặt vui vẻ như thế nào lại thành Đậu Nga kêu oan rồi? Kiều Hương bị chọc tức mặt đều trắng còn chút máu, vừa há mồm ̣nh nói trở lại hai câu, bị Kiều Cầm ngồi bên cạnh kéo lại. "Mẹ Tú Lan, út phải ý tứ kia, xem gần sang năm mới, đừng cùng em ấy so đo, vô duyên vô cớ tức giận hại thân thể." Kiều Linh nghe trong lời của ta còn có ý khác, chỉ trích em út đã gả ra ngoài ỷ vào nhà chồng sủng ái ràng dám lấy chị dâu ra châm chọc. Trong ngày con gái xuất giá lại mặt tại nhà mẹ đẻ chọc chị dâu giận khóc, chuyện này nếu truyền ra ngoài bất kể như thế nào đều khiến cho người ta chê cười chị em Kiều gia các nàng ư? "Chị hai, nghe chị kìa, em cũng có giận út, em chỉ giận bản thân mình biết tranh thủ, đem con chiếu cố thành như vậy, em biết út đau lòng bọn nhỏ, nhưng thực sự là còn cách nào khác a, cha tụi nhỏ ở bên ngoài làm việc, tháng đều về nhà được mấy lần, trong nhà chỉ còn em cùng hai đứa nhỏ, em đây bộ dáng như vậy có thể đem mình và hai đứa nhỏ lấp đầy bụng cũng tệ rồi, sao còn chú ý cách ăn mặc quần áo của tụi nhỏ được chứ." Thẩm Lan Hương dùng tay áo lau khóe mắt, từ khóe mắt vụng trộm nhìn về phía Kiều Hạ thị giường, thấy vẻ mặt bà biến sắc, liền cũng dám náo loạn thêm nữa. Kiều Linh biết ý của ta, là muốn mượn cơ hội này làm cho ba người làm bọn mở miệng đem đứa nhỏ chiếu ́ một thời gian. Nhưng bây giờ nhà ai gánh nặng cũng , em út có cha mẹ chồng thân thể tốt, dưới có hai đứa con trai gào khóc đòi ăn, ở giữa còn có một người em chồng chưa lập gia ̀nh, Kiều Ngọc Mai được sinh ra liền được nuôi tại nhà em ấy, thẳng đến năm trước đứa thứ hai được sinh ra, mẹ chồng em ấy lên tiếng, hỏi: nha đầu họ Kiều hay là họ gì, nếu là theo họ của bọn họ, bọn họ liền nhận làm cháu gái mà thương, bằng của nhà ai liền trở về nhà đó . Kiều Hạ thị biết làm thế nào nghe được lời nói của bà thông gia, tức giận gọi Kiều lão Nhị tới trước mặt, hung hăng mắng trận, lại dùng thân phận mẹ chồng ra lệnh Thẩm Lan Hương đón đứa nhỏ về, cũng lệnh cho ta xuất ra trăm đồng tiền làm lễ gặp mặt cho mình và cháu ngoại. trăm đồng tiền tương đương với tiền lương tháng của Kiều lão Nhị, Thẩm Lan Hương đau mấy ngày mấy đêm đều ngủ ngon giấc, rồi lại dám làm trái lại mệnh lệnh Kiều Hạ thị, cuối cùng lấy ra tiền, nhưng thù cũng kết. Kiều Linh biết việc này trách mẹ chồng của em được, ai mà cam tâm tình nguyện đem lương thực nhà mình giúp người khác nuôi con chứ, huống chi cha mẹ đứa nhỏ cũng cảm kích. Hôm nay nhà của em là thể , chỉ là mình có thể tiếp nhận cái cục diện rối rắm này sao? "Được rồi, gần sang năm mới mỗi người đều ít câu ." Kiều Hạ thị phát uy rồi, cầm lấy quải trượng long đầu bên giường dùng sức nện xuống sàn "A Hương à, đứa nhỏ là của chị dâu con, nó muốn dạy dỗ chăm sóc như thế nào đó là chuyện của nó, các con làm em chồng được lắm mồm, xen vào việc của người khác, vợ lão Nhị, mẹ cũng biết khó xử của con, nhưng nhà ai mà có con nhỏ, gánh nặng cũng đều , đừng hy vọng người khác có thể giúp con đời, có khó khăn thì hãy ́ gắng vượt qua, ai cũng phải có những lúc như vậy." Kiều Tiểu Mạch cảm thấy lão thái thái quá lợi hại rồi, rất có phong phạm của lão thái quân một đại gia tộc, phen ngoài sáng là trách cứ út, sau lại nhưng lại giúp con gái mình đem trái bóng bác hai đá tới tiếng động đá trở về. Lợi hại a! Việc này xem như đã qua. Buổi tối Kiều Tiểu Mạch nằm ở trong chăn đem tất cả mọi chuyện tổng kết chút: người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đối với người khác nhân từ chính là đối với bản thân tàn nhẫn. Ngày mùng ba, thời điểm trời tờ mờ sáng, Trịnh Tiểu Muội đã tới đây ầm ĩ. Kiều Đống, Kiều Lương tối hôm qua được thông báo hôm nay phải qua nhà ông ngoại, hưng phấn đêm, lúc này đợi Trịnh Tiểu Muội thúc giục, hai đứa nhóc giống như binh sĩ đã qua huấn luyện, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, chỉ có Kiều Tiểu Mạch sợ lạnh chơi xấu ở giường chịu dậy. Lễ mừng năm mới thăm người thân là chuyện bọn mong đợi nhất, có thể ăn rất nhiều đồ ăn ngon, quan trọng nhất là thu tiền mừng tuổi nha. Hơn nữa nhà ông ngoại ở trấn , ra cửa chính là chợ, kia có thể so với phố thị phồn hoa thú vị hơn nhiều. "Con heo lười biếng, nếu dậy, để con ở nhà một mình đó nha." Trịnh Tiểu Muội nhéo gò má béo mập của con bé, uy hiếp . Kiều Tiểu Mạch lắc lắc thân thể né tránh cánh tay Kiều Lương muốn nhéo cái mũi của nàng, lầm bầm " , con mới hiếm lạ gì đâu." hừ hừ hai tiếng, tiếp tục ngáy o o. "Em ngoan, nhanh rời giường, hồi chúng ta sẽ đến nhà ông ngoại, hai dẫn em chợ chơi được , còn có mua cho em trâm cài hoa và khăn tay nữa." Kiều Lương biết mẹ mình chắc chắn sẽ để em ở nhà mình, vì để cho con bé kéo cả ‘đại đội’ cùng ở nhà, liền theo Trịnh Tiểu Muội cùng nhau dụ dỗ em rời giường. Kiều Tiểu Mạch lên tiếng, cũng biết chính mình hôm nay nhất định phải nhà ông ngoại, cũng còn buồn ngủ, cho nên cũng thuận theo ngồi dậy. Kiều Đống mặc quần áo tử tế xong, nhìn thấy em gái Tiểu Trư núp ở trong chăn co rúm, hai lời, kẹp nách xách lên, lại sợ em bị cảm lạnh sẽ bị người lớn trong nhà mắng, liền ôm em trong ngực dùng chăn mền bao lấy, bên chỉ huy kiều Lương hỗ trợ đưa quần áo. Kiều Tiểu Mạch đối với bản thân ba mươi tuổi còn bị người ôm vào trong ngực mặc quần áo - hành vi rất là trơ trẽn này, giãy dụa muốn tự mặc, mà bộ dáng phối hợp tình nguyện này rơi vào trong mắt người khác chính là ăn vạ náo loạn. "Thành một chút cho , lại làm ầm ĩ buổi tối cho em nằm chung chăn, ném em ngủ một mình, lạnh chết em." Kiều Đống siết chặt, giữ lấy đầu của , để cho Trịnh Tiểu Muội mặc áo lông có nón vào. "Mạch Mạch náo loạn, ngoan ngoãn mặc quần áo, em muốn đến nhà bà ngoại sao? Bà ngoại ông ngoại rất nhớ em, còn mua cho em quần áo mới, chờ em qua mặc thử nha?" "Em , đừng làm rộn nữa, em xem quần áo hai giúp em ủ ấm nóng hừng hực rồi đây, chút cũng lạnh, em sờ sờ thử xem." Kiều Lương từ trong chăn lấy ra áo bông mình mới dùng thân thể ủ ấm, nắm lấy cánh tay Kiều Tiểu Mạch liền đặt vào trong tay áo. Tình cảnh này, Kiều Tiểu Mạch cảm thấy chính mình đầu thai phải là người, mà là heo, sủng heo, bị người ôm trong ngực trói gô. Lại tiếp tục già mồm đòi tự mình mặc quần áo nữa, đơn giản mặc cho bọn họ hầu hạ, bảo duỗi cánh tay thì duỗi cánh tay, bảo nhấc chân thì nhấc chân. "Mẹ, trời còn chưa sáng mà, dậy sớm như vậy làm gì vậy a?" "Hôm nay nhà phú hộ Thẩm gia phía tây cũng trấn thăm người thân, ba của con nhờ người ta cho cả nhà chúng ta quá giang cùng chung xe lôi ba bánh, tám giờ , chúng ta thể để cho người ta chờ được." Cái thời đại này xe lôi ba bánh ở nông thôn thấy nhiều, gia ̀nh bình thường vẫn còn sử dụng máy kéo. Nhà chính, Kiều Kiến Quốc kiểm tra số quà tặng lát nữa mang qua nhà mẹ vợ, tại là đầu bếp nhà máy quặng, phía dưới còn có ba đồ đệ, tiền lương lúc đầu là 80 nguyên, tại tăng lên 120 nguyên rồi, ̣ng thêm tiền thưởng, trong thôn được coi như là hộ giàu có rồi. Phúc lợi của quặng mỏ rất nhiều, năm nay lễ mừng năm mới cấp bậc như chỉ là công nhân viên mà đã được phần thưởng vượt hơn một năm được mùa rồi, 2 thùng dầu nành nặng 10 cân, bò, dê, thịt heo tất cả 10 cân, 4 cái chân giò, 2 con gà, 6 con cá chép, quả táo, quả lê, đồ hộp, rượu đế tất cả hai rương, chất lên xe ba bánh kéo trở về vợ con mặt đều vui mừng hớn hở. Kiều Hạ thị càng cao hứng ngậm miệng được, gặp ai cũng khoe lão tam nhà mình có tiền đồ. Trịnh Tiểu Muội bởi vì muốn chiếu cố ba đứa nhỏ, cũng có tìm việc chính thức, chỉ là dựa vào quan hệ của Kiều Kiến Quốc dạy học ở một trường tiểu học trong thôn, dạy ngữ văn một hai lớp, gần nhà, ra cửa quẹo trái năm phút đồng hồ là tới, làm lỡ công việc trong nhà. Ngay cả hiệu trưởng tiểu học bên trong thôn so sánh với giáo viên mới tiền lương và phúc lợi của hai người tự nhiên so ra kém mở quặng nhà nước nơi Kiều Kiến Quốc làm việc rất nhiều, thịt, cá, dầu, đường đủ loại hàng tết các thứ đều phát đủ, chỉ có điều mỗi người tượng trưng phát hai ba cân, chỉ cần hai tay là có thể ôm về nhà. Bất quá, hai người cộng lại, năm nay đồ tết chỉ cần mua chút ít quà ăn vặt cho bọn cùng chiêu đãi những khách khứa như kẹo, quà vặt là được, hạt dưa, đậu phộng, bánh mứt đều là ở nhà tự làm, tốn tiền. Trịnh Tiểu Muội ôm Kiều Tiểu Mạch ra rửa mặt Kiều Kiến Quốc kiểm tra xong, mặt khác cắt chút ít thịt dê, bò, cá, giò trang trí gói lại trong thành một bao. Nông thôn tặng quà trong ngày lễ chú trọng ‘sáu sáu thuận lợi, tám tám may mắn’. Sáu sáu thuận lợi, tám tám may mắn chính là chỉ sáu món tám cân, miếng thịt heo tám cân, hai con cá chép tám cân, hai con gà tám cân, rượu đế, đồ hộp tất cả tám bình, hoa quả tám cân, về nhà mẹ vợ trả lễ lại mỗi phần một nữa. "Nhà mẹ em ít người, cần chuẩn bị nhiều như vậy." Trịnh Tuổi Muội biết Kiều Kiến Quốc là tâm đối đãi nhà mẹ đẻ mình, đối với cách làm của trong nội tâm cũng vô cùng cao hứng và thoả mãn, nhưng lại sợ mẹ chồng biết được trong lòng lại thoải mái. Kiều gia tuy ở riêng, nhưng lại áp dụng qui ̣nh một nhà hai chế. Ruộng đồng cùng nhau canh tác, cùng nhau thu hoạch, thu hoạch căn cứ theo nhân khẩu mà chia đều, tiền mua phân hóa học, nông dược, hạt giống cũng dựa theo nhân khẩu mà tính, được mùa thì người nhà cũng nhau ăn, bình thường có gì ăn nấy, tùy tiện là được. Trừ bỏ dùng để chiêu đãi bạn bè thân thích hay lui tới và họp mặt đầu năm, con trai lớn đã lập gia ̀nh cũng được chia phần nên còn lại chỉ có mấy cân thịt dê bò, hôm nay tất cả đều mang , chỉ sợ giấu diếm được Kiều Hạ thị. " nhiều lắm, Kiếm Phong hai năm có ăn tết ở nhà rồi, đem chút ít đồ nhắm rượu theo cùng nó uống vài chén!" Kiều Kiến Quốc từ phía đông căn phòng lôi ra dưới đáy giường một thùng sắt mua về từ quặng mỏ, đem hàng tết từng món xếp vào. "Ừ, một lát qua đó cùng nó trò chuyện một chút, hỏi xem nó hai năm qua ở bên ngoài làm cái gì? Nếu nghe thấy chỗ nào đúng, hãy khuyên nhủ nó, nó rất nghe lời ." Trịnh Tiểu Muội đối với đứa em này cũng hiểu nổi, xuất ngũ trở về, gia đình sắp xếp công việc tốt cũng màng tới, cùng người ta xuôi nam buôn bán, chuyến này chính là hai năm, cũng biết bây giờ ra sao rồi. "Ai" Kiều Kiến Quốc rửa tay ngồi vào bàn cơm ăn điểm tâm, thấy Kiều Tiểu Mạch cau mày vẻ mặt mệt mỏi dáng vẻ uể oải, thích thú, chọt chọt khuôn mặt nhắn mập mạp của con trêu ghẹo "Như thế nào, muốn tới nhà ông ngoại sao?" Kiều Tiểu Mạch gần đây luôn cáu kỉnh khi rời giường, vừa rồi lại bị người khác lăn qua lăn lại như vậy, trong lòng vô cùng phiền chán. Ai cũng muốn phản ứng, đầu nghiêng cái trốn vào trong lòng mẹ của con. " xem nha đầu kia tâm tình tốt a." "Bị người cứng rắn lôi dậy, tâm tình tốt mới là lạ chứ? Khuê nữ nhà còn biết? Nếu có Kiều Đống Kiều Lương hỗ trợ, em lôi nổi con bé dậy đâu." Trịnh Tiểu Muội cười, chỉ ra tính tình hay náo loạn của Kiều Tiểu Mạch, vỗ nhè lưng của con, vuốt ve lên xuống. Bị người xem như tiểu hài tử dỗ dành cảm giác thật tốt, Kiều Tiểu Mạch ngáp 1 cái yên tâm thoải mái hưởng thụ. Trong lòng tự thôi miên bản thân : ta mới bốn tuổi, bốn tuổi, bốn tuổi ···· " là kỳ quái nha, ngày xưa lúc vừa nghe muốn nhà ông ngoại, con bé chính là đứa bò dậy nhanh nhất mà." "Trời lạnh, muốn ra khỏi ổ chăn, trai của con bé hù dọa nó, nếu dậy mang con bé theo, đoán xem con bé gì, thì , ở nhà ngủ thoải mái hơn! Em thấy thật đúng a, đứa nhỏ lớn lên rất hay quên, quá nửa năm, đã đem bà ngoại, ông ngoại từ nuôi con bé quên mất, thật là vật nhỏ có lương tâm nha." " nhớ bà ngoại, ông ngoại của con sao? Đến lúc đó đừng khóc nháo muốn trở về là được rồi." Kiều Kiến Quốc cũng giống như đại bộ phận đàn ông Trung Quốc, thích con trai, bởi vì con trai có thể nối dõi tông đường, mà con gái chính là món hàng lỗ vốn, nhưng trong ba đứa con, lão đại tướng mạo giống như cậu của nó Trịnh Kiếm Phong, lão Nhị giống , chỉ có con là giống mẹ, lại là lão thê nô, tự nhiên ai cả đường , đem nha đầu kia xem như bảo bối mà thương dứt. Kiều Tiểu Mạch ở bên cạnh bọn họ lớn lên, cùng bọn họ thân thiết, lúc mới đón trở về, mỗi ngày khóc rống đòi ông ngoại, bà ngoại, dì út, chính là cần bọn họ, chuyện này nếu như đối với bọn họ, sớm đánh một trận cho xong, chỉ là con gái được nuông chiều, đừng đánh, chính là chuyện lớn tiếng cũng nỡ, chỉ sợ con gái chán ghét gần hắn, để ý tới . "Nếu muốn trở về, để cho con bé ở bên đó mấy ngày nữa, dù sao cách thời gian tụ trường còn mấy ngày nữa? Cha mẹ chị em em luôn rất nhớ con bé, năm trước còn nói sao để con bé ở lại thêm mấy ngày nữa." Kiều Kiến Quốc cúi đầu húp cháo, có tiếp lời. muốn để cho Kiều Tiểu Mạch ở lại nhà mẹ vợ, con gái vừa có chút thân thiết với , bây giờ nếu ở lại thời gian nữa, lúc trở về lại lạnh nhạt hắn sao. Trịnh Tiểu Muội biết trong lòng nghĩ gì, cũng phải là băn khoăn, chỉ là con gái được nuôi ở nhà mẹ đẻ đến ba tuổi rưỡi, được cha mẹ thương giống như tâm can bảo bối, em gái cũng , mẹ nhớ cháu ngoại, nhớ đến nỗi lần nào cũng khóc. Cái này bên là mẹ đẻ, bên là trượng phu, cũng khó xử a. Trong phòng trong lúc nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy thanh Kiều Kiến Quốc sột soạt húp cháo, thanh Kiều Đống Kiều Lương bẹp bẹp miệng, Kiều Tiểu Mạch chỉ cảm thấy bụng mình lỗ lỗ kêu to, vuốt bụng, ra vẻ non nớt "Mẹ ơi, con đói bụng." "Con heo nhỏ nhà ta đói bụng rồi sao, rửa mặt xong ăn cơm được ." "Vâng" Kiều Tiểu Mạch gật đầu, ra vẻ . Trịnh Tiểu Muội đặt con xuống đất, lấy nước ấm cho con rửa mặt, chải đầu, Kiều Tiểu Mạch tiếp thu qua giáo huấn, thành đứng ở trước gương mặc cho mẹ của côtrang điểm, dù sao theo tình hình trong nhà, có muốn phát huy thiên phú nghệ thuật trời cho, cũng có cơ hội trổ tài a. Trịnh Tiểu Muội phối hợp trang phục cùng tạo hình tóc rất giống tiêu chuẩn sau này, mặc cho cái áo đỏ thẫm kết hợp với quần đen tạo hình thành một người mẫu nhí ở giữa một đám thiếu nữ nông thôn, rất có phong thái tiểu công chúa. Bởi vì thăm người thân, còn cố ý mang vào giày da màu đỏ nữa chứ! " tồi, nhìn rất đẹp." Kiều Tiểu Mạch đối với cái gương gật đầu tỏ vẻ thoả mãn, rước lấy tiếng cười to của bốn người khác trong phòng. "Quỷ khóc nhè", "Tiểu khhoe khoang" Kiều Đống kiều Lương đáp lời hợp lại trêu ghẹo nàng . "Tiểu nghịch ngợm, chỉ biết lên mặt." Trịnh Tiểu Muội nhéo chóp mũi mặt mày mỉm cười nắm tay về phía bàn ăn, Kiều Kiến Quốc thò người ra tay nhấc lên, ôm vào trong ngực, ‘bẹp bẹp’ hai cái, vui sướng thích thú khen "Đúng vậy, cũng nhìn xem là con gái của ai, nha đầu nhà ta cùng mẹ con bé giống nhau, mặc cái gì đều xinh đẹp." Kiều Tiểu Mạch mặc dù biết Kiều Kiến Quốc ý tứ phải nói tới mình, nhưng vẫn là thu nhận tán dương của cha.