1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ- TS] KHÔNG LỐI THOÁT - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ôi, N9 xuất hiến. Đúng là ko làm ta thất vọng. Chờ đợi diến biến hấp dẫn tiếp theo!

    2. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      Chương 11
      Edit: Anita



      Quý Thần Vũ khi nào lại ôn nhu với phái nữ mới gặp mặt lần đầu như thế chứ? Với hiểu biết của về , lễ phép và giáo dục nghiêm khắc làm khách sáo với phụ nữ khi gặp nhau lần đầu tiên. Nhưng tuyệt đối dư thừa kiên nhẫn để mà thương hương tiếc ngọc.

      đúng là hiếm có, nhưng chuyện này lại làm cho cảm thấy luống cuống, cũng làm cho cảm thấy khủng hoảng.

      ý thức được mình phản ứng rất quá khích, vội vã với ta: "Xin lỗi Quý tiên sinh."

      Nhưng cũng muốn ở lại nơi này lâu, vì thế cũng quan tâm thái độ của ta thêm nữa. Bước qua chào tạm biệt với Phương phu nhân, sau đó thẳng ra cửa.

      Mãi cho đến khi bước ra khỏi cổng nhà họ Phương, mới hoàn toàn thở phào nhõm hơi dài, quả nhiên đạo hạnh của đúng là quá non kém, dù thay đổi thân phận khác nhưng khi vừa nhìn thấy Quý Thần Vũ vẫn giống như chuột gặp phải m sắco vậy.

      Tiếp tục như thế này là thể được, sau này nếu gặp lại ta, mình nên bình tĩnh chút mới đúng, đương nhiên nếu có thể vĩnh viễn gặp lại nhau vậy còn gì có thể tốt hơn nữa.

      Ngôn Khả Hân cảm thấy trong lòng bàn tay dính nhớp nháp, cái tay này vừa mới bị Quý Thần Vũ nắm qua, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Ngôn Khả Hân đột nhiên cảm thấy ghê tởm đến khó tả, vội vàng lấy khăn tay ra, lau mạnh vào lòng bàn tay mới cảm giác khá hơn chút.

      Đêm nay, Ngôn Khả Hân ngủ cũng yên giấc, mơ thấy người đàn ông kia đứng ở trước mặt , bàn tay của xiết chặt yết hầu của , mặt trầm chất vấn : "Thành Nhạc Nhạc, em còn muốn trốn đâu?"

      Đúng lúc này giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt mới phát gần tám giờ sáng.

      Hôm nay là cuối tuần cần đến công ty, định đến nhà ông ngoại , tuy rằng cũng hiểu bên ngoại vẫn còn quan tâm đến , nhưng nếu muốn quan hệ dịu hoàn toàn vẫn phải tự mình chuyến mới được.

      Thời gian trước vẫn luôn bận xử lý chuyện của công ty nên mới rảnh , nay công ty cơ bản vào quỹ đạo chính, cũng là thời điểm nên đến nhà ngoại để gửi lời cảm ơn.

      Nhà ngoại của Ngôn Khả Hân ở ngay khu trung tâm thành phố, cả khu vực đó đều là người có quyền thế ở thành phố.

      Ông ngoại của là đại lão của giới chính khách, lúc còn trẻ từng là bộ trưởng bộ ngoại giao rất nổi danh, tuy rằng nay về hưu, nhưng vẫn đức cao vọng trọng như cũ.

      Mà cậu lại là người nối nghiệp tài năng cũng thua kém, cũng là chính khách lớn ở thành phố này, ở trong nước cũng là nhân vật lớn có tiếng tăm, họ của cũng là thanh niên tài tuấn, là luật sư nổi tiếng khắp kinh thành, kinh doanh văn phòng luật sư riêng của mình.

      Ngôn Khả Hân xuống xe, hít hơi sâu mới gõ lên cánh cửa sắt nguy nga cao lớn kia, mở cửa là giúp việc, những người giúp việc này đều làm ở nhà ngoại rất nhiều năm, đương nhiên nhận ra , nhìn thấy tới là cũng kinh ngạc chút, sau đó lập tức nở nụ cười mừng rỡ, bảo chờ chút, bà vào thông báo tiếng.

      Ngôn Khả Hân tất nhiên là kiên nhẫn chờ, lâu sau người giúp việc kia chạy ra rằng lão tiên sinh cùng lão phu nhân nghe là đến thăm nên rất vui, bảo mời vào nhà ngay.

      Cũng biết có phải là may mắn hay , cả nhà ngoại hôm nay đều có mặt đông đủ, ngay cả người họ Dương Hạo Đông thường xuyên bận rộn đến mức thấy bóng dáng cũng có mặt.

      Hơn nữa ngoài người nhà họ Dương ra, trong nhà còn có người mà Ngôn Khả Hân cũng biết, có lẽ là khách của Dương gia.

      thực tế, khi vừa bước vào cửa Ngôn Khả Hân lập tức chú ý đến người này. thể , người này bất kể là dung mạo hay tuyệt đối đều thuộc dạng thu hút ánh nhìn của người khác, cho dù ở trong đám nhân vật xuất chúng của nhà họ Dương, ta vẫn có nét đặc biệt rất riêng của mình.

      tại, ta chỉ lẳng lặng ngồi ghế sô pha, vắt chéo chân cách tao nhã, tay là cầm quyển sách tiếng Pháp, chậm rãi lật từng trang, ánh mắt chăm chú nhìn vào trang sách, tựa hồ hoàn toàn hề hay biết đến xuất của .

      ta mặc chiếc áo len màu vàng, quần đen, ăn mặc tuy đơn giản như thế nhưng độ xuất chúng của gương mặt tuấn lại giống như ánh đ sắcn làm cả người ta sáng bừng lên. Gương mặt tuyệt mỹ này làm cả người ta tựa hồ lấp lánh ánh hào quang, cho dù ta có mặc quần áo tả tơi chăng nữa từ người ta vẫn toát lên khí chất nghệ thuật độc đáo độc nhất vô nhị.

      Gương mặt của ta hoàn toàn có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, ngũ quan tinh xảo đến mức bất cứ chi tiết nào gương mặt ta cũng đều là tác phẩm nghệ thuật thượng thừa nhất, nhất là đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài, ánh mắt trong suốt, tựa hồ mắt ta thuộc dạng ngây thơ tinh khiết nhất, nhưng khi đôi mắt kia nheo lại lại toát ra vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.

      Từ diện mạo ta, có thể nhìn thấy được dường như ta rất trẻ, nhưng người ta lại hề mang theo vẻ bồng bột của người trẻ tuổi mà là trầm tĩnh ổn trọng, tựa như cánh buồm tôi luyện qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn của biển khơi. vơi nét hào nhoáng vô vị của bên ngoài, chỉ còn lại điềm tĩnh và tốt đẹp.

      đúng dịp, hôm nay cố ý đến Dương gia để xin lỗi, ngờ lại đúng lúc gặp phải có người tới nhà làm khách.

      Cảm xúc chuẩn bị sẵn đường đến đây, nay lại có người lạ ở đây, cảm thấy kì kì sao ấy.

      Dọc theo đường nổi lên tốt lắm cảm xúc, vốn chuẩn bị lần là xong, nhưng là có như vậy cái ngoại nhân vây x EM, luôn cảm giác là lạ.

      Giờ phút này bầu khí trong phòng hơi đông cứng, ông ngoại và bà ngoại ngồi ở vị trí đầu, sắc mặt đều là trầm lặng. mặt những người khác lại hề có biểu gì lạ.

      Ngôn Khả Hân sớm chuẩn bị tâm lý xong, thậm chí thái độ tại của mọi người có cũng nằm trong dự kiến của . Cho nên nhìn thấy mọi người như vậy cũng tổn thương nhiều lắm.

      Huống chi trước kia cũng là lỗi của nguyên chủ ít lời làm đau lòng hai ông bà.

      hít hơi sâu, trực tiếp thẳng đến trước mặt ông bà và quỳ xuống, thái độ cung kính lại thành khẩn : "Ông ngoại, bà ngoại, Khả Hân sai rồi, hôm nay Khả Hân đến đây để xin lỗi mọi người."

      Ngôn Khả Hân xong, ngước mắt dò xét nhìn về hướng người nọ, ánh mắt của ta vẫn luôn dừng ở trang sách, toàn bộ hành t rình đều hề liếc mắt qua nhìn lần nào, tựa hồ tất cả những chuyện xảy ra ở nơi này đều hề liên quan đến ta.

      Ngôn Khả Hân lúc này mới thở dài nhõm hơi, bị người ta nhìn ngó trong lúc mình lời xin lỗi là chuyện rất mất mặt, may mà người này dường như có hứng thú xen vào việc của người khác.

      Hành động này của làm cho tất cả mọi người kinh ngạc, ông bà Dương gia hiển nhiên cũng ngờ là đột ngột quỳ trước mặt bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều mang theo vẻ khó có thể tin, nhưng sắc mặt trầm lạnh kia thả lỏng ra rất nhiều.
      Khủng Long, AikoNguyen, Dung hýt18 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hết hồn, đọc đoạn cuối Khả Hân tới nhà ngoại gặp vị khách lạ, tưởng bất ngờ gặp được N9 chứ? Hehe

    4. anita

      anita Well-Known Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      2,637
      11.2

      Mợ Liễu Tuệ của là người rất biết nhìn sắc mặt mà đoán ý, vừa nhìn thấy thái độ này của hai ông bà lập tức đứng dậy bước đến đỡ Ngôn Khả Hân dậy : "Cái con bé này sao lại thế này, có lời gì từ từ mà , con quỳ thế này ông bà ngoại con đau lòng lắm."

      Năm đó mẹ cùng Ngôn Phi Hùng bỏ trốn làm hai ông bà đau lòng thôi, thậm chí có đoạn thời gian rất dài mẹ cũng dám qua lại với bên này, thẳng đến khi có Ngôn Khả Hân, hai ông bà thương cháu ngoại, mới chủ động tìm mẹ , sau đó quan hệ hai bên mới hòa hoãn xuống.

      Tuy rằng ông ngoại bà ngoại hề thích Ngôn Phi Hùng, nhưng hai ông bà lại hết mực thương từ đến giờ, xem như khúc ruột của mình, cho nên khi nguyên chủ đến tìm Dương Minh Lan lý luận, mà ông ngoại bà ngoại lại nghiêng về hướng Dương Minh Lan, nguyên chủ mới cảm thấy ấm ức khổ sở.

      thực tế lúc ấy hai ông bà cũng có ý định nghiêng về hướng người nào, chỉ là ai cũng đều hiểu rất tính tình của , nên hy vọng có thể bình tĩnh chút, đừng nên làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng lại cho rằng ông ngoại bà ngoại bất công, quan tâm bị ăn hiếp.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu đến đây nhận sai, là tới cầu tha thứ, thái độ của phải chân thành hơn mới được.

      Vì thế gỡ tay mợ ra, vẫn bướng bỉnh quỳ mặt đất : "Là Khả Hân làm sai rồi, nếu ông ngoại bà ngoại tha thứ cho Khả Hân, Khả Hân đứng dậy đâu."

      Liễu Tuệ thấy thể thuyết phục được , liền đưa mắt cầu cứu nhìn về phía ông bà Dương : "Ba mẹ, ba mẹ xem con bé Khả Hân này, mau khuyên con bé ."

      Dương lão phu nhân mềm lòng, bà thở dài đến đỡ dậy, bà : "Tội tình gì con phải làm như thế này? Năm đó bà ngoại khuyên con như thế nào, bảo con trầm tĩnh chút, mở mắt to hơn chút để nhìn người, sao con lại nghe lời ngoại chứ?" Bà cầm lấy cổ tay , trải qua nhiều ngày chăm sóc dưỡng thương, nay miệng vết thương của cũng khép lại lành lặn, nhưng vết sẹo đó vẫn còn nhìn thấy rất ràng, bà thở dài, muốn lại thôi, mặt có chút đau lòng lại có chút tức giận.

      Ngôn Khả Hân cúi đầu, nước mắt lăn xuống, "Là Khả Hân làm sai rồi, bà ngoại bà mắng cháu ."

      Dương lão phu nhân lại : "Bà mắng cháu để làm gì? Mắng có tác dụng ?" Gương mặt bà giống như nửa giận nửa lại biết làm sao, thở dài tiếp rồi với vẻ bất đắc dĩ: "Tính tình của con giống hệt mẹ con, người khác như thế nào cũng nghe, phải tự mình chịu thiệt thòi mới chịu hiểu ra." Lại đau lòng nhìn cái, "Miệng vết thương còn đau ?"

      Ngôn Khả Hân cũng nhịn được nữa, ôm bà bật khóc lớn, vừa khóc vừa ngừng gọi ngoại ơi ngoại ơi, quả thực ấm ức như đứa trẻ vừa bị bỏ rơi.

      Dù sao đều là người nhà, từng thương hết mực, nên khi Ngôn Khả Hân khóc, dù cho trước kia có giận có trách như thế nào lúc này nghe tiếng khóc của cũng ai nhẫn tâm .

      Dương lão phu nhân vội vàng an ủi : "Được rồi, biết lỗi là được rồi. Sau này đừng tái phạm nữa là được."

      Ngôn Khả Hân khóc trong chốc lát mới từ trong lòng Dương lão phu nhân ngẩng đầu lên, lại đến trước mặt Dương lão gia tử quỳ xuống, mặt còn mang theo nước mắt : "Ông ngoại, ông tha thứ cho Khả Hân được ?"

      Dương lão gia tử nhìn bộ dạng này của cũng là đành lòng, ông nhắm mắt, thở dài : "Con đó. . ." Ông phất phất tay: "Thôi thôi, con với mẹ con đều là chủ nợ của ông mà!"

      Liễu Tuệ nghe như thế, vội vàng bước đến đỡ dậy : "Mau đứng lên, ông ngoại con trách con nữa rồi, lau nước mắt , bằng ông ngoại con nhìn thấy đau lòng lắm."

      Ngôn Khả Hân lung tung lau nước mắt, lại nhìn Liễu Tuệ : "Mợ, mợ cũng trách con sao?"

      Liễu Tuệ giận dỗi liếc cái: "Mợ trách con được cái gì? Đều là người nhà."

      Ngôn Khả Hân lại nhìn sang cậu của , còn chưa kịp mở miệng, Liễu Tuệ luôn: " cần hỏi, cậu của con cũng trách con."

      Ngôn Khả Hân cúi đầu, mặt mang theo hổ thẹn, hơi chấn chỉnh lại tinh thần, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về hướng Dương Minh Lan. Đây là nhân vật mấu chốt nhất, là chị EM thân thiết nhất từ đến lớn của .

      Từ khi bước vào cho đến bây giờ ấy cũng chưa từng với câu nào, cũng hề liếc mắt nhìn , liên tục ăn hoa quả. Tựa hồ đột nhiên ý thức được ánh mắt của , lúc này ấy mới ngẩng đầu lên nhìn , hừ lạnh tiếng : "Chị nhìn tôi làm gì, tôi muốn chuyện với chị."

      Liễu Tuệ giận dữ : "Minh Lan!"

      ấy cũng chỉ hừ hừ, dáng vẻ như muốn quan tâm tới ai cả.

      "Minh Lan, chúng ta chuyện chút được ?" Ngôn Khả Hân cẩn thận thăm dò, trong giọng ràng mang theo khẩn cầu.

      Dương Minh Lan vẫn ăn hoa quả, quan tâm đến , bầu khí có chút xấu hổ, Liễu Tuệ cũng nhìn nổi, tới vỗ nàng cái : "Khả Hân chuyện với con đó."

      Dương Minh Lan lúc này mới dừng lại động tác, nhưng giọng lạnh tanh: "Chị muốn gì với tôi? mau!"

      Ngôn Khả Hân qua kéo kéo tay ấy : "Minh Lan, trước kia là chị làm đúng, là chị hiểu lầm EM, EM tha thứ cho chị được ?"

      Dương Minh Lan lại lạnh lùng hừ tiếng : "Bây giờ biết sai rồi sao? Vậy sao trước kia còn làm?" như vậy, nhưng cũng có hất tay của ra.

      Ngôn Khả Hân vừa thấy tình huống này liền biết trong lòng tiểu nha đầu này sớm tha thứ cho , chỉ là dỗi với mà thôi. Ngôn Khả Hân ngừng cố gắng, lại tiếp tục lắc lắc cánh tay ấy : "Minh Lan, em đánh chị , em đánh chị trong lòng chị dễ chịu chút."

      Dương Minh Lan lại hất tay của ra : "Ai th sắcm đánh chị, lười đánh chị!"

      Ngôn Khả Hân liền nữa, cắn môi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, rất ràng, nha đầu kia rất dễ mềm lòng.

      Quả nhiên, Dương Minh Lan bị ánh mắt đó của nhìn hồi chịu nổi, cau mày : "Chị đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn tôi."

      Ngôn Khả Hân lại tội nghiệp cầu xin : "Minh Lan, em tha thứ cho chị được ? Em muốn học trang điểm chị làm xấu đến đâu chị cũng trách em."

      Dương Minh Lan bĩu môi quan tâm , Ngôn Khả Hân liền tiếp tục giữ chặt tay ấy, nũng nịu , "Minh Lan em tha thứ cho chị mà!"

      Dương Minh Lan nhìn chằm chằm, trợn mắt trừng lúc, đại khái là trừng mệt mỏi, rốt cục nàng thở dài : " Được rồi, lười so đo với chị."

      Ngôn Khả Hân lại lập tức hưng phấn : "Minh Lan, em tha thứ cho chị rồi đúng ?"

      Dương Minh Lan lại hung hăng : "Chị cũng đừng cao hứng quá sớm, sau này nếu chị còn dám hoài nghi tôi, tôi . . ." Dương Minh Lan giơ tay lên vờ như muốn đánh .

      Ngôn Khả Hân sợ tới mức rụt cổ cái, động tác của Dương Minh Lan lại ôn nhu lại, dùng ngón tay trỏ đâm đâm lên vai của : "Tôi chọt chết chị."

      thể tiểu nha đầu này đáng , rất đúng khẩu vị của , có thể làm bạn với con bé, cảm giác rất tốt.

      Ngôn Khả Hân liền dang tay ra ôm nàng, hưng phấn : " tốt quá Minh Lan, sau này chúng ta cãi nhau nữa."

      Dương Minh Lan lại chọt chọt vào cái đầu hạt dưa của : "Chị đó, quả thực ngốc nghếch mà, người ta vừa châm ngòi ly gián chị tin liền, cái đầu này của chị chứa cái gì thế, bã đậu sao?"

      Ngôn Khả Hân dám phản bác, ngoan ngoãn đáp: " Ừ, là bã đậu."

      ". . ."

      Dương Minh Lan nín cười lại : " Được rồi, so đo với cái đầu bã đậu của chị nữa, nhưng tên An Cảnh Diệp đó cũng quá đáng, chị yên tâm , EM đòi lại công bằng cho chị."

      Nghe như thế Ngôn Khả Hân cảm động, cho nên có người bạn tốt như thế, hiểu sao nguyên chủ lại muốn quyết liệt với ấy.

      Nếu tại trở thành Ngôn Khả Hân, như vậy tất nhiên quý trọng người bạn này thay ấy.

      Nhìn thấy hai con bé hòa hảo như lúc ban đầu, những người còn lại của nhà họ Dương cũng đều rất vui vẻ.

      Người đàn ông vẫn liên tục lẳng lặng ngồi đọc sách ở bên cạnh đến lúc này mới đ EM sách khép lại, câu đầy thâm ý: "Hình như tôi đến đúng lúc."

      Liễu Tuệ lúc này mới chợt nhớ ra, vội : "Đúng rồi Khả Hân, mau tới đây mợ giới thiệu với con."

      Ngôn Khả Hân ngoan ngoãn qua, Liễu Tuệ chỉ người đàn ông cực kỳ tuấn tú kia : "Vị này họ Dịch, tên Dịch Khuynh Dương, mẹ của cậu ấy là chị họ của mợ, con cứ gọi cậu ấy Khuynh Dương là được."

      Ngôn Khả Hân gật gật đầu, ra người này là thân thích của Dương gia, vội vã định thần lại, ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào Khuynh Dương."

      Giới thiệu xong Dịch Khuynh Dương, Liễu Tuệ lại : " bé này là Ngôn Khả Hân, là con của ruột Minh Lan, cũng là EM họ cháu."

      Dịch Khuynh Dương liền khẽ gật đầu với , cười khẽ : "Chào EM Khả Hân."

      Khi ta cúi đầu, Ngôn Khả Hân có thể nhìn thấy hàng mi dài của , tạo thành cái bóng dày, ngay trong khoảnh khắc đó, trong đầu đột nhiên nhảy ra hình ảnh, khi vẫn còn là Thành Nhạc Nhạc, ngồi ở trong lòngngười nào đó, nhớ mặt của người kia, nhưng mà nhớ rất hàng mi của ta cũng dài và rậm như thế này, dùng ngón tay đùa bỡn, vẻ mặt vui : " ràng là nam sinh vì sao lông mi của còn đẹp hơn cả em thế?"

      Ngôn Khả Hân cảm thấy đầu giống như bị điện giật cái, đau giống như bị kim châm, mà hình ảnh này cũng lập tức biến mất còn.

      cảm thấy cực kỳ kỳ quái, vì sao nhìn thấy lông mi của ta lại xuất ra hình ảnh này, nhưng mà nhớ rất ràng, khi còn là Thành Nhạc Nhạc, cũng chưa từng gặp qua người này.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Dịch Khuynh Dương: Đoán xem ta là ai.
      Last edited by a moderator: 18/3/19
      Khủng Long, AikoNguyen, Dung hýt13 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Dịch Khuynh Dương: là ai? nối mi ko z?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :