1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @KatKat hố này tác giả vẫn chưa xong nên đào từ từ ,khi nào hoàn đẩy nhanh 1 tí nhé , 2014 TVQ có thêm 1 cái cổ đại và 1 cái trọng sinh :th_111::th_111: ,nên nhớ ủng hộ hố này nhé ,mại vô mại vô
      lyly, Alicia, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    2. KatKat

      KatKat Well-Known Member Staff Member Trial Moderator

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      366
      @Chó Điên, nhất định ủng hộ. Hố của TVQ + thêm Editors của nhà mình nữa là phải nhảy thôi:ex10::ex10:

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 9
      Editor: OrchidsPham

      Cận Văn Lễ vui tươi hớn hở quạt mát cho Diệp Thủy Thanh, mặc dù bản thân mồ hôi đầy đầu nhưng lòng lại vô cùng thoải mái, cam tâm tình nguyện chịu nóng.


      Nhưng mà tốt đẹp khóe mắt bỗng thoáng thấy bóng người lao về phía hai người, phản ứng của Cận Văn Lễ cực kỳ mau lẹ lập tức cảnh giác, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy mẹ Diệp Thủy Thanh đến trước mặt, bàn tay giơ lên cao muốn đánh xuống người Diệp Thủy Thanh.


      Nếu đây đổi thành người khác Cận Văn Lễ đạp cho cú bay người rồi, nhưng đối phương lại là mẹ vợ tương lai mà thể đắc tội nổi, chỉ có thể vội vàng giơ tay ôm lấy Diệp Thủy Thanh còn chưa biết gì vào lòng đẻ bảo vệ, sau đó quay người giơ toàn bộ tấm lưng ra trước mặt Chung Xuân Lan.


      “Bốp” Quần áo mùa mè ít ỏi mỏng manh, Chung Xuân Lan cũng đánh hề tay, bàn tay này vỗ mạnh lên lưng Cận Văn Lễ, tiếng giòn vang, tay Chung Xuân Lan cũng tê rần .


      Diệp Thủy Thanh lập tức phát hoảng, vừa định đẩy Cận Văn Lễ ra mắng cho trận liếc mắt nhìn thấy mẹ mình đứng đó, lập tức choáng váng: “Mẹ, mẹ nghe con !”


      “Nghe mày cái gì? Mày còn muốn lừa gạt mẹ thế nào hả? Diệp Thủy Thanh, mày trăm phương nghìn kế muốn tìm cách chia tay với Tất Thành, ra là bị thằng du côn này câu mất hồn rồi, mày đúng là cái đồ ranh con có tiền đồ, ngay cả mẹ mày đây mà mày cũng dám lừa! Thanh danh của mày bây giờ thành cái dạng gì rồi mày có biết ? Mặt mũi nhà này bị mày làm mất sạch rồi! Mẹ… hôm nay mẹ đánh chết mày được mà!” Chung Xuân Lan sống hơn nửa đời, dù bản thân có chịu bao nhiêu khổ nhọc cũng bao giờ để cho người khác phải chê trách câu nào, bây giờ biết được con ở sau lưng mình làm đủ chuyện khiến người ta chê cười, lòng bà làm sao chịu nổi, hận đến mức lia mắt khắp chỗ tìm dụng cụ để dạy dỗ con mình.


      Quét mắt vòng, cũng chỉ có cái chổi coi như tiện tay, thèm đến lời thứ hai túm lấy cái chổi lao lên đánh, căn bản để Diệp Thủy Thanh thêm câu gì.


      Diệp Thủy Thanh biết mẹ mình đúng là tính tính cực kỳ nóng nảy lại cương quyết, nếu kiếp trước cũng thể đến cửa sổ nhảy lầu khi bị gãy xương như thế được, cho nên chỉ có thể chịu đòn rồi sau đó giải thích vậy.


      Chỉ là chịu ăn đòn nhưng có người lại cho phép, Cận Văn Lễ vẫn bảo vệ Diệp Thủy Thanh vô cùng chặt chẽ, mặc kệ cán chổi tay Chung Xuân Lan hung hăng đánh người mình.


      làm gì thế, mau buông tôi ra!” Diệp Thủy Thanh bị Cận Văn Lễ ôm vào ngực ra sức giãy dụa, muốn mau chóng đuổi .


      Mùa này mọi người đều mở cửa sổ cho thoáng mát, vừa nghe tiếng ồn ào bên ngoài liền có người nhanh chóng thò đàu ra xem, cũng có người chạy thẳng đến xem luôn.


      “Diệp Thủy Thanh, mày còn cút ra đây à?” Chung Xuân Lan sắp tức đến phát điên lên, vốn dĩ chẳng còn thanh danh, bây giờ ồn ào khiến nhiều người chứng kiến Cận Văn Lễ ôm ôm ấp ấp con bà như thế chẳng phải là chứng minh lời đồn rồi sao! Nghĩ thế Chung Xuân Lan lại nghiến răng nghiến lợi đánh mạnh.


      Tuy Cận Văn Lễ bị đánh, có chút đau nhưng lòng vui đến muốn bay lên, bản thân may mắn cỡ nào mới có thể ôm tình nhân trong mộng vào lòng như thế này chứ? Mùi son phấn khiến thấy gay mũi bình thường bây giờ cũng có thể khiến say như điếu đổ, trong lòng lại truyền sang cảm giác vừa mềm vừa mượt mà, nếu có thể ôm như vậy cả đời dù bị đánh chết cũng vui.


      “Cận Văn Lễ, còn buông tay ra, muốn ép tôi chết phải ?” Diệp Thủy Thanh thấy người đến vây xung quanh càng lúc càng đông, lại nhìn sắc mặt mẹ mình sắp từ đỏ biến sang tím khỏi nóng nảy.


      Cận Văn Lễ dĩ nhiên hiểu được Diệp Thủy Thanh nghĩ gì, thế là mượn cơ hội đưa môi dán lên mặt Diệp Thủy Thanh khẽ cười : “Bây giờ thể buông, đợi lát nữa, mẹ em phải là sợ người ta nhìn vào sao? có cách.”


      xong liền đổi thành tay ôm eo Diệp Thủy Thanh, tay phải chỉ về hướng đám người đứng xem: “Ai đến đây hóng hớt hôm nay tôi nhớ kỹ cả rồi, đợi xong việc tôi tìm mấy người tính sổ!”


      vừa dứt lời đám đông lập tức tản ra, bất kẻ là người lớn trẻ thậm chí người già cũng đều nhanh chân chạy về nhà, đóng cửa, đóng cửa sổ cành cạch.


      Thấy mọi người hết rồi, Cận Văn Lễ mới hoàn toàn buông Diệp Thủy Thanh ra, tay vừa nâng lên chặn lại cái chổi của Chung Xuân Lan cười : “Dì à, xin dì bớt giận, cháu và Thủy Thanh tình đầu ý hợp muốn đánh dì cứ đánh cháu , nhưng ngàn vạn lần đừng nên trách Thủy Thanh.”


      “Cận Văn Lễ, là thằng khốn! Tôi tình đầu ý hợp với bao giờ? Ngoại trừ chỉ là bạn bè bình thường của tôi thừa câu nào đâu? ràng cho tôi!” Diệp Thủy Thanh ngờ Cận Văn Lễ có thể vô lại đến mức này. Ăn lung tung túm chặt lấy .


      Cận Văn Lễ chỉ cười cười chứ chẳng trả lời câu gì, cuối cùng Diệp Thủy Thanh thể nhịn được nữa đánh vào cái bản mặt đáng giận kia cái bạt tai, Cận Văn Lễ bị đánh trúng cũng có phản ứng gì cả.


      Chung Xuân Lan thấy tình cảnh này tựa vào tường mà thở, còn sức đánh tiếp nữa, ném cái chổi xuống đất trừng mắt nhìn con mình: “Mày cứ ở đây mà mất mặt , đợi mẹ nghỉ khỏe xử lý mày!” Nếu giữa hai người kia có gì chỉ bằng dáng vẻ Cận Văn Lễ thôi, có thể để yên cho con bà đánh sao? Ai mà tin được hả?


      Lúc ầm ĩ Diệp Truyền Nghĩa và Diệp Thắng Cường vốn ra ngoài làm việc cũng trở lại, chỉ hỏi Chung Xuân Lan câu rồi cũng đều dùng thái độ hung dữ nhìn Cận Văn Lễ chằm chằm.


      “Chú, dì, cả, mọi người ngàn vạn đừng trách Thủy Thanh, đều là tại cháu. Nếu như thế , cháu về trước, mọi người vào nhà từ từ chuyện, bên ngoài nóng lắm.”


      Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ xong lập tức vui tươi hớn hở mất cảm thấy đầu mình phình ra ít, bây giờ cũng phải lúc phát tiết cáu giận của với cái đồ lưu manh vô lại này, mà phải nghĩ xem phải đối mặt với chất vấn của cả nhà ra sao? Nên làm gì để cứu vớt thanh danh của !


      Hơn 1 giờ chiều, toàn bộ người nhà họ Diệp đều tập trung ở phòng lớn của Diệp Truyền Nghĩa và Chung Xuân Lan, hơn nữa hẹn đều ngồi đối diện với Diệp Thủy Thanh.


      “Con bé này, bây giờ ba cũng thể gì con được, lần này con làm việc rất thiếu suy nghĩ, Cận Văn Lễ là dạng người gì con có biết hả? Sao con có thể lại với chứ, đừng là bạn bè, ngay cả bình thường thấy con cũng phải trốn cho xa chứ, sao mà lại dính lấy vấy bẩn thanh danh của mình như thế? Nếu như để đối tượng của Thắng Chí biết người ta còn có thể đồng ý ở bên hai con sao?” Diệp Truyền Nghĩa từng lời thấm thía.


      “Ba, hôm nay con bị oan mà, từ trước tới giờ con chưa hề chuyện qua lại đương gì với Cận Văn Lễ, những thứ này đều do tự bịa ra thôi! Là cho người rêu rao bêu xấu con mà, còn về việc vì sao con phải làm bạn với bây giờ con có mọi người cũng chẳng tin đâu. Cho nên, con thề sau này con làm chuyện gì khác người với Cận Văn Lễ nữa, con cũng ràng với nhưng con thể cắt đứt làm bạn với được!”


      Vốn dĩ Chung Xuân Lan còn chưa nguôi hết lửa giận, vừa nghe con thế chẳng khác nào thêm dầu vào lửa: “Mày biết mày có chuyện gì với nó mà thằng lưu manh kia còn phá hoại thanh danh của mày, sao mày còn quan hệ với hả? Mày điên rồi có phải ? Mẹ cho mày biết, nếu mày còn với dù chỉ câu thôi mày mau chóng cuốn gói khỏi cái nhà này ! Nhà này nuôi nổi đứa con bất trị như mày, mày cũng đừng có làm liên lụy đến hôn nhân của hai, mẹ và ba mày coi như có đứa con như thế, coi như nuôi báo mày !”


      Lúc này vợ chồng Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí đều khuyên Chung Xuân Lan, đồng thời cũng nháy mắt với Diệp Thủy Thanh, ý bảo mau chóng cúi đầu xin lỗi với mẹ.


      Diệp Thủy Thanh nhìn người nhà, nghĩ đến tương lai chẳng ai trong số họ có cuộc sống tốt đẹp thái độ càng thêm cứng rắn, trước khi tìm được cách làm giàu cũng buông tay Cận Văn Lễ có 100% đảm bảo!


      Chung Xuân Lan nhìn đứa con của mình chỉ cúi đầu mực hoàn toàn thất vọng. Cho dù lúc nãy có tuyệt tình đến đâu nhưng làm sao bà có thể làm vậy? Thế là cắn răng : “Bắt đầu từ ngày mai, Thắng Cường và Thắng Chí chịu vất vả chút, sáng sớm thay nhau giám sát con nhóc bướng bỉnh này làm, mẹ cũng tin nó có thể tiếp tục dây dưa với thằng nhãi họ Cận kia được mãi!”


      “Mẹ, vậy lúc tan làm phải làm sao đây?” Diệp Thắng Chí khó xử, sáng sớm sao nhưng lúc tan làm chắc chắn là kịp giờ rồi.


      câu hỏi khiến Chung Xuân Lan khựng ngay lại, trong nhà này ngoại trừ chính bà về hưu nghỉ ngơi được nhàn rỗi ra ai cũng làm, làm có thể sớm chứ lúc tan tầm sao có thể tan sớm được, lại cho dù bà có thể tự cũng chẳng có dư xe đạp mà .


      Nhưng mà Chung Xuân Lan cũng rất mạnh mẽ, quyết định vô cùng dứt khoát: “Cứ thế này , chiếc xe đạp của Diêu Hồng cho Thủy Thanh mượn nữa, nếu ngày thường con muốn đâu cũng bất tiện, sáng ra hai con thay nhau đưa Thủy Thanh làm, lúc tan làm để con bé chờ ở đơn vị, các con cũng cần gấp, cứ bình tĩnh mà đến đón nó, đến nơi nhờ bảo vệ vào xưởng gọi ra, chuyển sang ăn cơm chiều muộn chút, để mẹ xem nó còn có thể làm thế nào?”


      Diệp Thủy Thanh ngờ mẹ có thể ác như thế, ngay cả xe đạp cũng cho , nhưng mà phản đối, vì cũng muốn Cận Văn Lễ hiểu rằng muốn gả cho .


      “Con nghe theo sắp xếp của mẹ, con tính xa hơn với Cận Văn Lễ nên con có ý kiến.”


      Thái độ của Diệp Thủy Thanh đúng là ngoài dự đoán của người nhà họ Diệp, nhưng Chung Xuân Lan lại nghi là con dùng kế hoãn binh, cũng thèm để ý đến, cứ làm việc theo đúng kế hoạch của mình, đồng thời cũng lo lắng tính xem làm sao mau chóng tìm được đối tượng tốt, điều kiện khá để đem con có lớn mà chẳng có khôn này gả cho xong mới yên tâm được.

      Chương 9.3

      Editor: OrchidsPham

      Cách này của nhà họ Diệp vừa được thi hành Cận Văn Lễ đúng là tìm được cơ hội nữa, muốn gặp Diệp Thủy Thanh chỉ có giờ nghỉ trưa thôi, nhưng mà Diệp Thủy Thành thà trốn vào toilet nữ cũng cho Cận Văn Lễ cơ hội đó.


      Người này rất thiếu đạo đức, phải cho bài học mới được! Còn Cận Văn Lễ sao, thanh danh tốt người đều là lãng phí cả!\


      Lại là chủ nhật, Diệp Thủy Thanh cũng định ra ngoài, sợ lại gặp phải Cận Văn Lễ, chỉ nằm phản ngẩn người, cố gắng nhớ lại quá trình biến hóa của cuộc sống mười mấy năm sau này, nghĩ xem có thể tìm được con đường phát triển hay .


      “Thủy Thanh, Thủy Thanh.”


      Diệp Thủy Thanh suy nghĩ đến mất hồn bỗng nghe thấy bên ngoài cửa sổ của mình có tiếng gọi, sợ tới mức ngồi bật dậy. Bên ngoài cửa sổ phòng nhà kho , lại ngoài nhà kho còn có tường bao, sao lại có người tới được chứ?


      “Thủy Thanh, là !” Khuôn mặt tươi cười của Cận Văn Lễ lộ ra.


      còn dám trèo tường nhà tôi? Mau cút !” Diệp Thủy Thanh tiện tay ném cái gối đầu về hướng đó.”


      “Chẳng phải là do quá nhớ em sao? Nếu sao lại phải làm thế này chứ?”


      Tuy Diệp Thủy Thanh rất tức giận nhưng cũng dám quá lớn tiếng, sợ khiến người nhà nghe được lại thể giải thích nổi, đành khẽ : “Cận Văn Lễ, biết xấu hổ! Tôi lòng coi là bạn mà lại hại tôi, bây giờ chẳng những tôi mất hết cả thanh danh mà ngay cả tự do cũng mất luôn, còn mặt mũi xuất trước mặt tôi nữa sao?”


      Cận Văn Lễ thu lại nụ cười, trở nên đứng đắn: “Thủy Thanh, thừa nhận là có dùng chút thủ đoạn, nhưng tất cả chỉ vì quá thích em, cho tới tận bây giờ cũng chưa từng muốn làm người bạn bình thường của em! luôn coi em là bạn , chuyện này là lỗi của , xin lỗi em, em tha thứ cho !”


      Cận Văn Lễ này đúng là hết lời để rồi, thời đại này mà có thể ra lời buồn nôn như thế, gặp chuyện cũng chỉ biết cứng rắn đến cùng, lúc cần cúi đầu cũng cúi đầu, khó trách tương lai có thể thành công đến vậy.


      nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi, lúc nào có thể sửa lại quan điểm của mình lúc đó chúng ta có thể tiếp tục làm bạn.” Diệp Thủy Thanh bị hai ba câu của Cận Văn Lễ thuyết phục đâu, còn là con nhóc hai mươi tuổi đầu!


      “Thủy Thanh, chuyện sai nhận, nhưng tấm lòng của thể sửa được, em nhận lấy , chẳng phải có tự do thôi sao, để nghĩ cách!”


      Cận Văn Lễ xong liền ném cái bịch vào phản của Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh vừa mở ra thấy bên trong là chiếc váy đầm màu đỏ, kiểu cách này căn bản chưa từng thấy qua, nhan sắc cũng rất tươi mới, chiếc váy này nếu đặt dưới ánh mặt trời nhất định vô cùng diễm lệ.


      lấy ở chỗ nào vậy?”


      “Em đừng quan tâm tới điều này, dù sao cũng là dùng tiền mua, em mặc vào chắc chắn rất xinh đẹp, xin em bớt giận chuyện với lát .”


      Diệp Thủy Thanh bỏ váy trở lại, ném ra ngoài cửa sổ cho Cận Văn Lễ: “Tôi cần, tôi mới thèm tham lam món lợi bé này!”


      “Đây là quà tạ lỗi của , sao có thể là món lợi gì chứ, em nhận mà!” Cận Văn Lễ lại ném vào.


      Diệp Thủy Thanh muốn dây dưa dứt với , nghĩ là nhận nhận, cũng mặc đến, tới khi làm mọi chuyện rồi trả lại cũng được, thế là ném ngược túi đồ trở lại nữa.


      Cận Văn Lễ thấy vậy vô cùng vui vẻ: “Hai chúng ta tán gẫu chút .”


      Diệp Thủy Thanh khẽ cười tiếng, đứng dậy trực tiếp đóng cửa sổ lại, kéo rèm che kín mít rồi trở lại nằm nghỉ phản.


      lát sau, cũng thấy Cận Văn Lễ gõ cửa sổ nữa, chắc là trèo tường ra ngoài rồi. Diệp Thủy Thanh sợ quay lại nên cũng mở cửa sổ ra nữa, thà rằng buồn chút còn hơn.


      Sau khi ăn xong cơm chiều, Diệp Thủy Thanh thay quần áo nằm xuống nghỉ ngơi rất sớm, ngày mai còn phải dậy sớm để cả đưa làm nữa.


      Nhưng mà vì buổi tối uống hơi nhiều canh, ngủ đến nửa đêm Diệp Thủy Thanh tỉnh giấc nhớ đến việc bình thường mỗi phòng đều có bô để tiểu đêm, nhưng mà Diệp Thủy Thanh vẫn chịu nổi, trời mùa đông quá lạnh mới phải dùng đến, bây giờ là giữa mùa hè, nếu giải quyết ở trong phòng quá khó ngửi, cho nên thà uống ít nước buổi tối, nếu mà may nửa đêm có vội quá chạy đến nhà vệ sinh công cộng giải quyết chút. Lại , dám làm vậy chẳng qua là vì nhà vệ sinh công cộng rất gần nhà , ra khỏi sân vài bước là đến nơi.


      Mặc dù vậy, Diệp Thủy Thanh cũng chần chừ lát, cảm thấy nhịn nổi mới mặc thêm chút quần áo ra, cầm theo đèn pin, chân tay ra ngoài mở cửa.


      Bên ngoài trăng rất sáng, cho dù con phố này có đèn đường vẫn nhìn cảnh vật xung quanh. Đến nhà vệ sinh công cộng, Diệp Thủy Thanh đứng bên ngoài toilet nữ dùng đèn pin soi vào trong, xác định có người mới vào trong, tuy bên trong có chiếc đèn chiếu sáng mờ mờ nhưng cũng chẳng nhìn bao nhiêu, vẫn phải xác nhận lại mới yên tâm.


      Để đèn pin đến bãi đá sạch , hướng ánh đèn ra ngoài, nếu mà ngộ nhỡ có người đến cũng biết bên trong có người, mục đích thứ hai là nếu bên ngoài có người bóng dánh kia cũng bị chiếu thẳng lên tường, bản thân có tâm lý chuẩn bị, bị dọa sợ.


      Nhưng mà, Diệp Thủy Thanh vừa mới đứng vững, cởi quần ra tường xuất bóng đen lớn, hơn nữa bóng đen kia xuất rồi lại lập tức biến mất cực nhanh.


      “Là ai ở bên ngoài?” Diệp Thủy Thanh lớn tiếng hỏi, đồng thời cũng toát mồ hôi lạnh toàn thân, luống cuống kéo quần lên. Diệp Thủy Thanh cầm đèn pin chậm rãi ra cừa, lúc sắp tới nơi liền cẩn thận soi ra ngoài, khi ánh sáng quét đến vách tường bên trái, phát ở đó có chỗ bị đục ra lỗ hổng, lại nhìn kỹ hơn đúng lúc nhìn thấy đôi mắt trộm cắp lóe sáng.


      Lời editor: Phải là… tác giả miêu tả rất , rất SINH ĐỘNG, rất ba chấm. Và mình cũng edit rất , rất SINH ĐỘNG, rất ba chấm…
      Last edited: 17/11/20

    4. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      oh my god cái tên nam phụ này ta chưa thấy mặt mà nghe qua là chán ghét lắm rồi..........còn bà mẹ chồng loại cực phẩm này nữa........khổ dài dài luôn a...........
      tks nàg nhìu nhá cung chúc hố mới lên sàn đắt khách a..........:grin::grin::grin:
      yuki0129, OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 10
      Editor: OrchidsPham


      Khi Diệp Thủy Thanh đối diện với ánh mắt kia tóc gáy dựng đứng cả lên, toàn thân cũng vô thức run lẩy bẩy, gặp người xấu, bây giờ là nửa đêm, có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai biết được, kiếp trước cũng chưa từng gặp chuyện như thế này mà, sao bây giờ nó lại xảy ra?


      Lúc này đôi mắt trong lỗ thủng giữa tường vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thủy Thanh, còn đột ngột chuyển động hai vòng, lại nghe tiếng cười hắc hắc, tiếng động đó vang lên trong đêm tối yên tĩnh tạo ra cảm giác hết sức đáng sợ.


      Diệp Thủy Thanh căng thẳng dám động đậy, lén nhìn xung quanh xem cũng chẳng có thứ gì dùng có thể phòng thân được, chỉ có thể vừa nhìn chằm chằm đôi mắt kia vừa suy nghĩ cách chạy thoát thân, lại nghĩ nếu lúc chạy mà bị túm lại phải làm thế nào để bất ngờ đánh vào điểm yếu hại của kẻ xấu, nhưng mà dù có bình tĩnh suy xét thân thể cũng ngừng run rẩy cách vô thức.


      Qua lúc, Diệp Thủy Thanh chịu nổi cảm giác lo lắng hãi hùng này nữa, khẽ cắn môi, chân dùng sức nhanh chóng chạy ra hướng cửa, sau đó cũng dám quay đầu lại, chạy thục mạng về phái trước, khóe mắt như nhìn thấy người kia bất ngờ sửng sốt, có lẽ nghĩ hành động như vậy.


      Diệp Thủy Thanh chạy vài bước thấy tim như sắp vọt lên tận cổ họng, khoảng cách ngắn ngủi ngày thường bây giờ sao lại dài như thế chứ? Hơn nữa càng muốn chạy nhanh chân càng ríu lại, vì quá mức sợ hãi nên toàn thân mềm nhũn, chẳng có mấy sức. Nhưng chỉ cần có thể chạy đến chỗ rẽ trước mặt là được, vì qua chỗ rẽ đó đều là hộ gia đình, chỉ cần liều mạng hô hoán nhất định có người nghe thấy xông ra.


      Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, đúng là người kia đuổi theo, chỉ nghe tiếng động thôi Diệp Thủy Thanh cũng biết tốc độ cảu đối phương nhanh hơn biết bao nhiêu lần, hơn nữa ràng cảm thấy kẻ đó càng lúc càng tiến tới gần hơn.


      Lòng Diệp Thủy Thanh nổi lên chút tuyệt vọng, chẳng lẽ sau khi sống lại vẫn phải đối mặt với loại vận xấu khác hay sao?


      “Rầm!” Ngay lúc Diệp Thủy Thanh liều mạng tăng tốc đột nhiên có ngời xuất ngay trước mặt , Diệp Thủy Thanh đâm đầu vào ngực người đó bật ngửa ra sau, lúc sắp té ngã lại được người ta kéo láy.


      Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng nhịn được mà hét ầm lên, ra kẻ trong kia còn có đồng lõa!


      “Thủy Thanh, là !”


      Là Cận Văn Lễ! Cảm ơn trời đất, đây là Cận Văn Lễ!


      Diệp Thủy Thanh nghe giọng trầm ổn của người đàn ông, lập tức khóc rống lên, ngón tay chỉ ra sau nên lời.


      Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh, lẳng lặng nhìn kẻ đuổi tới nơi lập tức hiểu có chuyện gì xảy ra, thế là nhàng đẩy Diệp Thủy Thanh sang bên canhj: “Thủy Thanh, em đứng ở bên cạnh trước , cần sợ nhé.”


      Diệp Thủy Thanh nức nở gật đầu, lùi lại vài bước, trái tim cũng thả lỏng, biết mình an toàn.


      Nhưng mà chưa đầy 2 phút sau, Diệp Thủy Thanh liền cảm thấy mình yên tâm quá sớm rồi, tuy thể là Cận Văn Lễ xoay người nhặt viên gạch, lại đạp người chạy tới kia đạp ngã lăn ra đất, mãi đến khi đập gạch lên người đối phương vô cùng lưu loát cảm thấy cực kỳ đẹp trai, cũng rất hả hê sung sướng, nhưng mà cứ thế đập chết người đấy!


      Chưa đến việc Cận Văn Lễ đạp đạp kia vào chỗ yếu hại của đối phương, chỉ riêng viên gạch tay toàn đập về phía đầu người ta được rồi!


      “Cận Văn Lễ, dừng tay lại, cứ tiếp tục như thế đánh chết người đấy!” Diệp Thủy Thanh nhanh chóng chạy đến ngăn cản Cận Văn Lễ.


      “Hôm nay phải đánh chết nó, dám nhìn lén vợ , đúng là muốn chết mà! Em cứ mặc , đánh chết cũng phải đánh!” Cận Văn Lễ càng nghĩ càng thấy tức, vừa nghĩ đến việc đến kịp, Thủy Thanh rơi vào kết cục thế nào càng ra tay mạnh hơn.


      “Vừa rồi sao thế? Ai hô hoán thế?”


      biết nữa, tôi khát nước nên dậy uống, lại nghe bên ngoài có tiếng hô, sợ tới mức tí nữa đánh rơi cả cốc nước!”


      Đúng lúc Diệp Thủy Thanh lôi kéo Cận Văn Lễ thấy bên kia từng ánh đèn pin sáng loáng nhanh chóng di chuyển về hướng này, biết là có người nghe thấy tiếng hô lúc này của rồi.


      “Đây phải Thủy Thanh sao? Đây… đây là có chuyện gì thế?” Năm sáu người hàng xóm đến, nhìn gương mặt đầy nước mắt của Diệp Thủy Thanh, lại nhìn Cận Văn Lễ đứng lên, cuối cùng ánh mắt đều dồn về phía kẻ máu me đầy người nằm mặt đất kia.


      Diệp Thủy Thanh kể lại tóm tắt lần, tất cả mọi người đều nhíu mày.


      “Mẹ nó, kéo tay thằng chó này ra, nhìn xem là ai, đánh chết nó cũng đáng mà!” Có người nóng nảy, lên kéo cái tay bụm mặt của tên kia ra.


      “Là Tôn Minh ở ngõ !” Sau khi nhìn nhìn cẩn thận, có người la lớn.


      “Bình thường luôn tỏ vẻ đàng hoàng, đạo mạo, cho rằng mình ở nhà lầu là rất giỏi, ra nửa đêm đều ngủ mò đến đây là chuyện vô đạo đức này, tôi gọi người, chúng ta cùng đưa đến đồn cảnh sát!”


      Nơi ở của Diệp Thủy Thanh thực ra cũng có phân chia giai cấp, những nhà ở phố trước và phố ở giữa đều là gia đình bình thường. Còn những nhà ở phố sau đều là những gia đình có điều kiện tốt hơn chút, tường riêng khu nhà riêng phòng ở đều xây bằng xi măng, bình thường đều khóa chặt cửa lớn, mà ven đường phía Đông có dãy nhà lầu, cứ là người có thể ở phố sau hay nhà lầu đều khiến cho dân chúng bình dân như họ hâm mộ thôi. Nghe cha của tên Tôn Minh này là cán bộ gì đó.


      Diệp Thủy Thanh lúc này bình tĩnh lại. Thừa dịp những người đó gọi người khác đến, quét mắt nhìn Tôn Minh ngất rồi lại ngẩng đầu hỏi Cận Văn Lễ: “ trễ thế này rồi, đến đây làm gì hả?” Chẳng lẽ cũng tiểu đêm? Như thế chẳng phải quá đúng lúc sao?


      Cận Văn Lễ đưa tay xoa xoa nước mắt gương mặt Diệp Thủy Thanh mới : “ căn bản .”


      ? là sao?” Diệp Thủy Thanh nghe mà mơ hồ hiểu ra sao.


      luôn ngồi dưới cửa sổ phòng em mà, vừa mở mắt ra thấy nhà em có ánh đèn sáng, biết xảy ra chuyện gì nên trèo tường vòng ra trước cổng nhà em, thấy cửa chỉ khép hờ, đoán là em ra ngoài nhưng có việc gì nên mới chạy theo tới.


      Diệp Thủy Thanh ngẩn người hỏi: “Ý là, từ lúc ban ngày đến giờ luôn ngồi ở dưới cửa sổ phòng em?”


      Cận Văn Lễ thản nhiên gật đầu: “Em còn giận mà, về nhà cũng chịu nổi, bản thân có lỗi trong lòng thoải mái, hơn nữa ngồi ở đó có thể cảm thấy em ở gần hơn.”


      canh giữ dưới cửa sổ phòng em nhưng em cũng đâu có biết, làm vậy cũng có nghĩa lí gì đâu?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy đáng thay Cận Văn Lễ.


      cũng muốn cho em biết mà, đây là tự phạt mình, em tức giận buồn bã, sao có thể ung dung tự tại được chứ?”


      Nước mắt của Diệp Thủy Thanh lại chảy ra, cuối cùng người này quá thông minh hay quá ngu ngốc đây, sao phải làm nhiều việc vì như thế chứ?


      Ánh trăng trong sáng dịu tỏa khắp bốn phía, hai người Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vừa khóc vừa cười, yên lặng đứng đối diện với nhau câu nào, bên cạnh còn có kẻ xấu máu me đầy người co quắp nằm mặt đất, cảnh tượng này vừa ấm áp lại vô cùng quái dị.


      Những người chạy tới cũng đều cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng bắt người mới là việc chính. Xảy ra chuyện lớn như thế, mỗi gia đình đều cử người đại diện tới, có mấy thanh niên kéo Tôn Minh dậy, ném lên xe kéo ba bánh, chuẩn bị đưa lên đồn cảnh sát.


      “Vừa rồi bà xa tôi mới với tôi, lúc trước khi ấy nhà vệ sinh công cộng cũng thấy có chúy kỳ lạ, cứ luôn cảm giác có người nhìn lén, tôi còn tin, cứ bảo ấy đa nghi quá, cuối cùng hôm nay cũng bắt được kẻ nhìn lén rồi!”


      Có người nhắc đến chuyện này, những người khác cũng lập tức mồm năm miệng mười bản thân cũng từng nghe , đám người vừa đến đồn cảnh sát vừa bàn tán rôm rả.


      Gia đình họ Diệp, ngoài chị dâu cả ở lại giữa nhà những người khác đều hoang mang chạy ra, Chung Xuân Lan ôm con khóc lóc ầm ĩ.


      “Bà khóc cái gì, con giá sao là mừng rồi, bà đừng có khóc làm nó sợ theo!” Diệp Truyền Nghĩa vỗ vỗ bả vai vợ, muốn để bà khóc tiếp.


      Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí cũng cùng khuyên bảo, lại quay về phía Cận Văn Lễ : “Hôm nay cảm ơn cậu cứu em tôi, ngày khác chúng tôi mang lễ đến nhà cậu cảm tạ, Thủy Thanh còn phải đến đồn cảnh sát, cậu về trước .”


      Tuy họ rất biết ơn Cận Văn Lễ nhưng thể vì chuyện này mà chấp nhận để lui tới với em mình được.


      Cận Văn Lễ cũng chẳng thèm để ý: “ cần cảm ơn, là chuyện tôi phải làm mà, Thủy Thanh phải đến đồn cảnh sát, tôi cũng phải mà, cùng thôi.


      Diệp Thủy Thanh thể làm chuyện qua cầu rút ván được, vì thế đường đến đồn cảnh sát, cố ý song song với Cận Văn Lễ. Người nhà họ Diệp dù vừa ý lắm nhưng dù sao người ta cũng vừa cứu con mình, thôi cứ kệ chúng .


      Đến đồn cảnh sát kể lại đầu đuôi việc lần, Cận Văn Lễ chỉ bản thân đúng lúc đó cũng tiểu, vô tình gặp phải. Cảnh sát ở đồn lập tức giam Tôn Minh lại, rồi cho người đến báo cho gia đình , lúc này mọi người có thể về nhà. Lúc vào phố , người nhà họ Diệp lại cảm ơn những hàng xóm xung quanh.


      Cận Văn Lễ giữ Diệp Thủy Thanh lại : “Em có muốn làm với , để trai đưa đón ? nghĩ cách.”


      cần đâu, mau về ngủ , có việc gì sau.” Trải qua chuyện hôm nay, Diệp Thủy Thanh cũng nhẫn tâm ra rất vui với hoàn cảnh tại.


      Cận Văn Lễ nghe xong chỉ cười , xoay người về nhà, khóe miệng cũng càng lúc càng cong lên. Tuy rằng hôm nay rất đau lòng khi Diệp Thủy Thanh bị kinh hoàng như thế, nhưng cũng coi như đây là cơ hội trời ban, sau này nhất định chẳng còn ai dám giới thiệu đối tượng cho Diệp Thủy Thanh nữa.


      Đúng là luôn luôn canh giữ dưới cửa sổ phòng Diệp Thủy Thanh, nhưng lí do tính sáng ra khi Diệp Thủy Thanh vừa thức dậy, bản thân lại xuất trước mặt , để cảm động với vất vả của . ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, chuyện này nhất đính khiến Thủy Thanh càng nghĩ tốt về hơn, đây mới đúng là chuyện khiến người ta vui mừng.


      việc phát triển ngoài dự đoán của Cận Văn Lễ, từ sau chuyện nhà vệ sinh đó, người xung quanh đều biết quan hệ của Diệp Thủy Thanh và bình thường, hơn nữa càng đồn thổi càng quá. Có người còn hai người hẹn nhau giữa đêm, nếu sao lại cùng tiểu đêm chứ? Diệp Thủy Thanh nhà vệ sinh công cộng cũng chẳng có gì là lạ, nhưng phố trước chẳng phải cũng có nhà vệ sinh công cộng sao? Sao Cận Văn Lễ lại phải vòng vèo chạy đến tận đây mà tiểu chứ? Lại là đàn ông con trai, tùy tiện đứng ở xó tường nào đó tiểu cũng xong thôi mà!


      Chuyện này vừa truyền ra, người nhà họ Diệp lo lắng đến bốc hỏa, cứ theo đà này dù nhà họ có phòng bị nghiêm ngặt hơn cũng chẳng có ích gì, bây giờ tiếng tăm như thế dù có người coi trọng Diệp Thủy Thanh người ta cũng chẳng dám dây vào Cận Văn Lễ, chuyện này phải giải quyết thế nào mới ổn chứ?


      Diệp Thủy Thanh cũng hiểu được đạo lý này, nhưng mà nghĩ thế nào cũng chẳng thấy lo, tuy muốn tiến tới với Cận Văn Lễ nhưng ra lòng cũng hiểu, thời gian này gần gũi với , quá dị ứng với tên côn đồ này rồi, lại dù có lo lắng chuyện cũng xảy ra rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi vậy.


      Đến lúc tan tầm, chờ hai tới đón, hai người vừa về đến cửa nhà thấy Chung Xuân Lan mang vẻ mặt vui mừng đứng đó khỏi tò mò, chuyện này đúng là rất hiếm thấy.


      “Mẹ, sao mẹ lại vui thế?” Diệp Thắng Chí cười hỏi.


      “Dĩ nhiên là có chuyện mừng rồi, Thủy Thanh, con tới đây.”


      Chung Xuân Lan cười tủm tỉm gọi tên con , nắm tay Diệp Thủy Thanh thở dài: “Thủy Thanh này, mấy bữa nay lòng mẹ lo muốn nát luôn, ngờ số con lại tốt thế. Xế chiều hôm nay, mẹ Tất Thành có đến đây là mặc kệ bên ngoài đồn đại gì Tất Thành vẫn đồng ý ở bên con. Nhà họ Thôi bọn họ có thành kiến gì với con cả, cũng đồng ý cho con làm con dây họ, càng sợ Cận Văn Lễ kia, chỉ cần con gật đầu là xong! Con xem, đây có phải chuyện tốt hả? Mẹ Tất Thành là người đàn ông có thể giao phó cả đời mà, đúng là người đàn ông tốt thiên hạ hiếm có, con nên hồ đồ nữa, nghe mẹ . Lúc này nhất định phải vui vẻ bên nhau, qua vài tháng nữa ấn định hôn , con nghe chưa?”


      Diệp Thủy Thanh cảm thấy lồng ngực tràn đầy cỗ cảm xúc buồn bực hoảng loạn, ngờ Thôi Tất Thành còn có mưu mô cỡ này!
      Last edited: 17/11/20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :