1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 5
      Editor: OrchidsPham


      Thôi Tất Thành đứng giữa ba chiếc xe nhìn Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ trước sau ra khỏi tường thấp, mặt là vẻ thể tin nổi, đồng thời còn pha thêm chút thương tiếc.


      Hôm nay cố ý tăng ca để làm cho xong công việc của mình, ngày mai được nghỉ có thể đến ở lì trong nhà Diệp Thủy Thanh, nghĩ nếu cha mẹ và hai trai đều vừa lòng với Diệp Thủy Thanh nhất định hồi tâm chuyển ý.


      Tan làm vốn định về nhà luôn, nhưng mà vô thức lại đạp xe đến đây muốn gặp người trong lòng nhưng lại thấy xe đạp của Diệp Thủy Thanh ở đầu hẻm, bên cạnh còn có chiếc xe khác, còn tưởng có chuyện gì xấu xảy ra, nhưng còn nhìn quanh bốn phía bắt gặp cảnh tượng trước mắt, ngờ được nhu mì dịu dàng như Diệp Thủy Thanh lại có thể có quan hệ với người như Cận Văn Lễ!


      “Sao lại đến đây?” Thế mà Diệp Thủy Thanh chẳng biểu ra chút hoảng loạn nào.


      tăng ca cố làm xong việc rồi định tới thăm em chút, sao em có thể với ?” Thôi Tất Thành hơi mất kiên nhẫn.


      Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành trao đổi với nhau, nụ cười mặt càng rạng rỡ hơn, dáng vẻ dương dương tự đắc tựa vào xe đạp của mình.


      “Em làm chuyện xấu, với ai mà được chứ?”


      Thôi Tất Thành nghe xong tức giận : “Thủy Thanh, hai chúng ta vẫn là quan hệ người , em đứng mình với người đàn ông khác chẳng lẽ thể hỏi được sao?”


      “Em chia tay với rồi.” Diệp Thủy Thanh ra cũng muốn Cận Văn Lễ làm khó Thôi Tất Thành, nhưng nếu làm vậy mọi việc xong được, đàn ông đều là kẻ sĩ diện, làm Thôi Tất Thành tức giận đến vậy ta nhất định đến tìm nữa.


      “Thủy Thanh, cho dù em có muốn chia tay với cũng cần dùng cách cực đoan như vậy, nếu em muốn chia tay với vì tìm được đối tượng tốt hơn thêm nửa lời, nhưng nếu em vì mà làm vậy buông tay, em nghĩ đến danh tiếng của mình cũng phải nghĩ cho người nhà em chứ, cha mẹ em, các em rồi cả chị dâu em còn muốn ngẩng mặt lên làm người hay ?”


      Diệp Thủy Thanh ngờ Thôi Tất Thành còn thẳng thắn hơn cả mình, cứ thế hạ thấp Cận Văn Lễ thèm kiêng kỵ gì.


      Sắc mặt Cận Văn lễ trở nên vô cùng trầm, giọng cũng thêm chút áp lực: “Họ Thôi, lúc chuyện tốt nhất nên cẩn thận chút, Thủy Thanh thích mày, muốn chia tay với mày, mày cố sống cố chết bám theo là sao? Tao khuyên mày biết thời thế chút, nếu …”


      “Nếu sao? Tay đấm chân đá hay là chờ về sau trả thù? Cận Văn Lễ, ngoại trừ việc xưng vương xưng bá làm trò độc ác ra mày còn có thể làm gì? Mày cảm thấy mày xứng với Thủy Thanh sao? Thành phần gia đình, trình độ văn hóa của mày có thứ gì so được với Thủy Thanh? Chưa tính đến chuyện làm việc đàng hoàng, bây giờ còn mang cái tính lưu manh của mình để dây dưa Thủy Thanh, chuyện của tao với Thủy Thanh mày có tư cách xen mồm vào.”


      Diệp Thủy Thanh cảm thấy hơi lạ, Thôi Tất Thành là người nhã nhặn, sao có thể khắc nghiệt đối với Cận Văn Lễ như vậy? Hơn nữa, lúc những lời này có thể cảm nhận được họ có quen nhau.


      Gương mặt Cậu Văn Lễ cương lên đỏ bừng, bàn tay nắm chặt, thở dồn dập, cũng cãi nhau, ra tay.


      “Được rồi! Thôi Tất Thành, em với Cận Văn Lễ là bạn bè bình thường, cần chuyện bé xé ra to, muốn cho ba mẹ em hay em cũng sợ, cứ việc , em cũng chẳng làm chuyện gì dám để người ta biết.”


      Diệp Thủy Thanh xong lại xoay người nhìn về phía Cận Văn Lễ, suy nghĩ rồi : “ về trước , tôi muốn mấy chuyện với Tất Thành, cảm ơn mời em ăn.”


      Cận Văn Lễ há miệng thở dốc như thể còn điều gì muốn nhưng cuối cùng cũng ra, chỉ mang vẻ mặt đơn đạp xe .


      quen Cận Văn Lễ?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu Diệp Thủy Thanh lại vô cùng chắc chắn.


      Thôi Tất Thành gật gật đầu: “Đâu chỉ là quen, ba và ba là bạn thân nhiều năm, cùng làm việc trong đơn vị, nhà bọn họ là thành phần địa chủ tốt nhưng mặc kệ ai phê bình, nhà vẫn chăm sóc họ, ba hề giống những người khác làm chuyện bỏ đá xuống giếng, sỉ nhục . Nhưng nhà họ Cận đó hề biết ơn, ba của Cận Văn Lễ cùng kẻ khác vu oan cho chả ăn trộm đồ, cả nhất thời luẩn quẩn trong lòng tự vẫn, thời điểm cả chết mới chỉ 18 tuổi, ba mẹ lúc đó sắp phát điên rồi, sau đó liền tuyệt giao với họ. Thủy Thanh, nhà họ Cận đó phải kẻ tốt lành, Cận Văn Lễ chưa học xong sơ trung (THCS) khắp nơi gây chuyện, em quan hệ với rất thiệt thòi!”


      Nhìn Thôi Tất Thành đỏ cả mắt, Diệp Thủy Thanh ngây dại, việc này đều là việc hề biết, kết hôn với Thôi Tất Thành nhiều năm như vậy cũng biết còn có người , chẳng lẽ việc vì chuyện của và Cận Văn Lễ mà xuất biến hóa mới ư? Hay là cho dù sau khi sống lại vẫn thể nắm giữ mọi chuyện được?


      với người nhà em, em còn tuổi, đừng bị dáng vẻ của Cận Văn Lễ mê hoặc, nghe người trong đơn vị ba là ở xóm phía sau nhà em có bé cùng lứa tuổi với em bị Cận Văn Lễ mê hoặc rồi, cả ngày chỉ cần có việc gì đều quấn quanh Cận Văn Lễ, người nhà ta cũng cực kỳ lo lắng, em cũng biết đúng ?”


      Dĩ nhiên là nghe qua, bé kia chính là Tiếu Nguyệt Ba, nhưng mà từ sau khi sống lại đến giờ chưa gặp lại ấy, chỉ nhớ Tiếu Nguyệt Ba vì chuyện này mà danh tiếng rất xấu, nhưng để ý quá nhiều.


      Thôi Tất Thành thấy Diệp Thủy Thanh lên tiếng, biết để lời của mình vào tai, thế là giọng điệu dịu : “Thủy Thanh, buông tay em, cho dù hai chúng ta thể bên nhau nhất định cũng để em bị Cận Văn Lễ lừa.”


      Đợi Thôi Tất Thành cũng rời , Diệp Thủy Thanh đứng mình suy nghĩ mờ mịt, đúng là đau lòng vì chuyện nhà của Thôi Tất Thành, nhưng là người ai chả có lòng riêng, vừa nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân, cha mẹ và các từ sâu trong nội tâm dễ dàng cắt đứt quan hệ với Cận Văn Lễ, làm gương muốn kiếm tiền đúng là quá khó khăn, nhưng dù muốn kiếm tiền cũng lại sợ dây dưa với Cận Văn Lễ. phải để ý đến thanh danh gì cả, dù sao mấy thứ này về sau cũng chẳng ai coi trọng nữa, chỉ muốn chuyện tình nam nữ với Cận Văn Lễ mà thôi, dù sao có cơ hội thay đổi vận mệnh, có cuộc hôn nhân hoàn toàn mới.


      Hazzz. đời này đúng là vĩnh viễn có chuyện hoàn toàn tốt đẹp vừa ý người, Diệp Thủy Thanh lắc lắc đầu đẩy xe về nhà.


      Đến chủ nhật, Diệp Thủy Thanh sợ cha mẹ lại hỏi chuyện Thôi Tất Thành, nên lúc ăn sáng lấy cớ chơi với người trong phân xưởng để ra ngoài, kết quả là vừa ra đầu đường gặp Cận Văn Lễ đứng chờ.


      “Mới có mấy giờ mà chạy đến đây rồi?” Diệp Thủy Thanh nghĩ ra ngoài lúc bảy giờ, Cận Văn Lễ chờ ở đây từ bao giờ vậy?


      Cận Văn Lễ cười hắc hắc: “ luôn ngủ sớm dậy sớm, thói quen cuộc sống tốt, hôm nay chúng ta công viên chơi trước, sau đó đưa em ăn cơm!”


      “Tôi đâu có muốn ra ngoài với , tôi có việc.” Diệp Thủy Thanh liếc mắt nhìn Cận Văn Lễ cái, đồng ý.


      “Vậy em làm việc của em, cùng, em đâu đó.”


      là lưu manh à? cùng tôi làm gì?”


      Cận Văn Lễ nghe thế cúi đầu, nửa ngày sau mới giọng : “Có phải hôm qua Thôi Tất Thành gì với em đúng ? Nhất định em có thành kiến với rồi.”


      ấy chuyện của ba với trai ấy, mấy chuyện đó có ?”


      “Là , nếu sao có thể để yên như vậy được, em biết nên bây giờ muốn tránh phải ?” Cận Văn Lễ nhanh chóng nhìn Diệp Thủy Thanh cái rồi lại giả vờ như vô tình liếc quanh.


      Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ ngày thường rất bá đạo phô trương mà bây giờ đột nhiên trở nên tự ti như vậy lòng mềm nhũn ra : “Đó là chuyện ba làm sai, có quan hệ gì với đâu, ta làm có nghĩa cũng thế, em định tránh , chỉ là em tính toán làm người , cho dù chia tay với Thôi Tất Thành cũng muốn bên !”


      “Em ghét bỏ là được, vậy chúng ta cứ làm bạn trước , vì hôm nay tới gặp em nên lại với mấy người… em kia nữa, nếu em coi thường mang theo ra ngoài , đem cả thịt nướng hôm qua đến cho em này.” Cận Văn Lễ vừa nghe câu trả lời của Diệp Thủy Thanh lập tức vui vẻ giơ túi vải trong tay lên.


      Diệp Thủy Thanh cảm thấy lúc này Cận Văn Lễ giống như chú cún con nóng lòng đòi chủ nhân khen thưởng, nhà là thành phần tốt, hơn nữa chắc chắn là cũng bị chuyện của ba làm liên lụy ít, cũng giải thích vì sao ít bạn, lại nghĩ đến chuyện thể có con càng thấy đáng thương hơn, cũng khó cho khi trải qua bao nhiêu suy sụp đổ vỡ như thế mà vẫn gây dựng được nghiệp to lớn.


      Trong đầu óc Diệp Thủy Thanh, tự động biến Cận Văn Lễ thành người thân tàn nhưng ý chí kiên định, dưới cảm giác đồng tình đồng ý ra ngoài chơi với .


      Hai người đạp xe đến công viên đúng lúc mở cửa, từ giây phút Diệp Thủy Thanh đồng ý Cận Văn Lễ chưa từng khép miệng lại, vô cùng hưng phấn vào công viên tiêu pha xa xỉ phen – mời Diệp Thủy Thanh thuyền.


      Sắp đến trưa, Cận Văn Lễ còn : “ nhà hàng ăn cơm!”


      “Ăn cái gì đây?” Diệp Thủy Thanh cảm thấy ngồi thuyền lãng phí rồi, muốn để Cận Văn Lễ tốn kém hơn nữa.


      Ánh mắt Cận Văn Lễ đảo vòng rồi cười : “ mời em ăn thịt chó với mì lạnh nhé.”


      “Thịt chó á? Em ăn.” Diệp Thủy Thanh nhanh chóng lắc đầu.


      cũng chưa ăn bao giờ, chúng ta nếm thử nhé, nghe người khác ăn ngon lắm, thôi.”


      Diệp Thủy Thanh lại Cận Văn Lễ, đành theo đến quá mì lạnh, gọi hai chén mì lạnh và mâm thịt chó.


      Diệp Thủy Thanh nhìn thịt chó rắc đầy hạt tiêu cay muốn ăn: Em nuốt trôi, em sợ cay.”


      Cận Văn Lễ nghe vậy đứng dậy ra cửa, lâu sau liền bưng chén canh mì trở lại: “ nhúng vào canh cho em, cay nữa.”


      “Dù thế em cũng ăn, em thích ăn thịt chó!” Diệp Thủy Thanh ra suy nghĩ của mình.


      Cận Văn Lễ thở dài: “Thực ra cũng muốn ăn, chẳng qua là chưa ăn bao giờ nên mới muốn nếm thử thôi, vậy chúng ta ăn nữa, chỉ ăn mì với thịt nướng thôi.”


      “Vậy mâm thịt gọi này phải làm sao? Nếu mang về , trong nhà kiểu gì chẳng có người ăn, em trước là em mang về đâu đó.”


      Cận Văn Lễ ăn đũa mì, mơ hồ : “Nhà cũng có ai ăn đâu, cứ để đây , chắc chắn có người ăn, cũng coi là lãng phí.”


      Thế mà còn coi là lãng phí? Diệp Thủy Thanh hiểu sao Cận Văn Lễ lại hào phóng như vậy?


      Ăn xong cơm trưa lại bộ đường lát, Diệp Thủy Thanh phải về nhà, Cận Văn Lễ cũng phản đối.


      Lúc ngang qua cửa hàng cạnh nhà, Cận Văn Lễ đột nhiên hô to: “Mẹ!”


      Diệp Thủy Thanh phát hoảng, cũng nhìn sang, chỉ thấy bước đến đây là bà lão, dáng vẻ vô cùng hiền lành, khiến người ta vừa nhìn cảm thấy thân thiết.


      “Con chạy loăng quăng đâu thế hả?” Đông Tú Vân cười hề hề hỏi con, càng trở nên hiền lành hơn.


      “Mẹ, con có bạn ở chỗ này mà, đây là Diệp Thủy Thanh, cách nhà ta dãy phố, coi như là hàng xóm.”


      Đông Tú Vân thấy phía sau con mình có xinh đẹp từ trước rồi, nhưng nghĩ nhiều, ai ngờ đúng là chung với con mình, lập tức thân thiết chào hỏi: “Thủy Thành à, Văn Lễ là kẻ thô tục, cũng chẳng có bao nhiêu văn hóa, thấy cháu đặc biệt hiền lành dịu dàng, nếu nó đối với cháu tốt cứ với dì nhé, dì mắng nó cho. giờ này rồi, cháu ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn đến nhà chúng ta ăn bữa .”


      Diệp Thủy Thanh nhanh chóng cười : “Dì à, cháu ăn rồi, Văn Lễ mời cháu ăn mì với thịt chó, còn có…”


      “Ôi ôi, em đừng lung tung chứ? phải chúng ta chỉ ăn mì lạnh sao? Ăn thịt chó lúc nào chứ?” Cận Văn Lễ vội vàng cắt ngang câu của Diệp Thủy Thanh.


      Đúng là chưa ăn nhưng cũng trả tiền rồi, thay giữ sĩ diện trước mặt mẹ có gì đúng chứ? Người này đúng là biết tốt xấu mà.


      Dù Cận Văn Lễ phủ nhận nhưng mặt Đông Tú Vân trầm xuống, hai lời liền giơ làn mua thức ăn đập lên người Cận Văn lễ: “ còn mặt mũi mà cãi à? Tôi chỉ biết cả ngày lo làm chuyện tốt mà, hôm nay tôi phải đánh gãy chân mới được!”


      Cận Văn Lễ quăng xe đạp chạy vòng vòng: “Mẹ, con ăn, ăn mà! Mẹ đừng đánh!”


      Điều này đúng là khiến Diệp Thủy Thanh cảm thấy mờ mịt, sao bà lão này yên đnag lành lại đột nhiên dạy dỗ con mình vậy? hiểu cũng chỉ có thể đứng bên cạnh xem náo nhiệt thôi.


      “Em còn cười? Đều do câu của em gây ra.” Cận Văn Lễ thừa dịp mẹ mình đứng thở hồng hộc, chạy đến trước mặt Diệp Thủy Thanh oán giận.


      “Em còn biết xảy ra chuyện gì nữa, sao lại oán trách em?”


      Cận Văn Lễ cúi đầu, đến bên tai Diệp Thủy Thanh khẽ : “Mẹ là người Mã, kiêng ăn thịt chó, em xem có phải gây họa rồi ?”


      Lúc này Diệp Thủy Thanh mới hiểu ra, cũng để ý Cận Văn Lễ và mình gần gũi thế nào, cười vô cùng vui vẻ: “Dù chưa ăn nhưng cũng có ý muốn ăn, đúng là đáng ăn đòn, chút cũng oan!”


      Cận Văn Lễ đúng là người đứng đắn mà, cái gì cũng muốn nếm thử, bảo sao vừa rồi lại lưỡng lự ăn hay ăn như thế, lại đóng gói thịt chó mang về, đúng là đáng đánh mà!


      Cười là việc cười, cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng vẫn đến gần giải thích với Đông Tú Vân là hai người ăn thịt chó, lúc này Đông Tú Vân mới hết giận.


      rất lâu rồi Diệp Thủy Thanh chưa được cười vui như vậy, cười hồi lòng cũng thoải mái hơn ít, nhưng cũng muốn liên hệ quá sâu với người nhà Cận Văn Lễ nên trong nhà có việc phải về trước, Cận Văn Lễ nhìn bóng lưng Diệp Thủy Thanh cười tủm tỉm.


      “Con thích người ta à?” Đông Tú Vân hỏi con.


      “Vâng, thích.”


      “Nhà ấy gia cảnh thế nào? Chúng ta có thể xứng với người ta sao?”


      Cận Văn Lễ quay đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, chúng ta đúng là xứng với nhà ấy, nhưng con chưa bao giờ muốn dựa vào gia đình, tự con có thể chiếm được vợ ngoan, mẹ với ba con đừng lo lắng.”


      “Gia cảnh nhà ta tốt, điều kiện cũng kém, con lại làm đứng đắn trong xưởng. Hazz, con đó từ bé có chủ kiến rồi, tự con xem mà tính toán , mẹ gì nữa.”


      Cận Văn Lễ đáp lời, chỉ nhận làn đồ ăn tay mẹ, cùng mẹ mua thức ăn.


      Lúc Diệp Thủy Thanh vào nhà, khóe môi vẫn cong lên, Chung Xuân Lan thấy con trở về mắng: “Con chạy đâu thế, Tất Thành ngồi ở nhà chờ con cả ngày rồi mà sao giờ con mới về?”


      ta ở đâu?” Nụ cười mặt Diệp Thủy Thanh biến mất.


      hơn nửa tiếng rồi! Con đó, sao càng lớn càng chín chắn gì hết, cả tuần chỉ được nghỉ có ngày, sao con ra ngoài với Tất Thành? Cho dù có hẹn với đồng nghiệp đưa nó cùng cũng được mà!”


      Sau khi Diệp Thủy Thanh nghe mấy câu cằn nhằn của mẹ cắn môi suy nghĩ mấy giây, sau đó hít hơi sâu : “mẹ, con muốn ở bên Thôi Tất Thành.”
      Last edited: 17/11/20
      Tiểu Ly 1111, quỳnhpinkyChó Điên thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      lại đẩy nó lên đầu :th_75::th_75::th_75:
      quỳnhpinkyOrchidsPham thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 6
      Editor: OrchidsPham

      “Con cái gì? Lặp lại lần nữa xem nào?” Nghe xong câu của con , Chung Xuân Lan dừng việc cằn nhằn lại, bắt đầu trừng mắt.


      Diệp Thủy Thanh cũng bất chấp tất cả khi ra rồi, thế là lại lớn tiếng lặp lại: “Con là con muốn bên Thôi Tất Thành, con muốn chia tay với ta!”


      “Chia tay cũng phải có lí do chứ? Nó có chỗ nào tốt con cho mẹ nghe trước xem nào.” Chung Xuân Lan vốn định phát hỏa nhưng lại nghĩ hay là Thôi Tất Thành làm chuyện gì quá đáng, nên nghĩ oan cho con mình.


      “Cũng có lí do cụ thể gì, chỉ là tính cách chúng con hợp nhau thôi.”


      “Tuổi trẻ các con bây giờ cả ngày đặt đương tự do, hôn nhân tự do ở cửa miệng làm mẹ bực cả mình, ngày xưa mẹ và ba con chẳng phải cha mẹ cưới là cưới sao? Ngay cả trai con cũng thế, Tất Thành xuất thân tốt lại có văn hóa, nhà nó cũng chỉ có hai đứa con, lại làm việc văn phòng, con đâu tìm được đối tượng có điều kiện tốt hơn nó hả? Con tính cách hợp là hợp thế nào? Mẹ thấy Tất Thành tính tình rất tốt, xa xôi đâu, con nhìn mấy thằng nhóc xung quanh chúng ta xem, có ai mà nhảy chồm chồm lên như chó con ? Sao có thể sánh được với trầm ổn của Tất Thành? Con đừng thấy nhà ta yên ổn mấy ngày nay lại bắt đầu làm ầm lên, nếu có lí do chính đáng, mẹ đồng ý cho con chia tay với nó đâu, con an phận chút , ngày mai lúc tan tầm mới nó về đây ăn cơm nghe chưa?” Chung Xuân Lan vừa nghe lý do cửa con lập tức phát hỏa.


      “Mẹ, dù con với Thôi Tất Thành có miễn cưỡng ở bên nhau tương lai cũng chẳng có gì tốt lành cả, con cũng phải kẻ có dung mạo có tài năng, chia tay với ta rồi để người khác giới thiệu người tốt hơn được ư?”


      Chung Xuân Lan tức đến mức cốc cho con cái: “Con nghĩ mình là tiên trời chắc, điều kiện tốt đúng là có nhưng con có thể đảm bảo người ta tốt với con sao? Nhân phẩm tốt mới là điều khó tìm nhất, lại mẹ và ba con cảm ơn người giới thiệu rồi, đến lúc đó con bảo mẹ làm sao ăn với người ta? Con muốn ăn đòn phải ?”


      Giọng Chung Xuân Lan lớn dần, kéo đến chú ý của bạn đời Diệp Nghĩa Truyền và con trai con dâu lớn, cả con thứ hai cũng chạy đến.


      “Con nó vừa về, bà cho nó về phòng nghỉ ngơi mắng chửi là sao? Để hàng xóm nghe thấy còn ra sao nữa hả?” Diệp Truyền Nghĩa vất rất là thương con .


      “Ông hỏi xem con tốt của ông dấu cái suy nghĩ quỷ quái gì trong đầu .” Chung Xuân Lan liếc xéo bạn đời cái.


      Thế là dưới truy dỏi của gia đình, Diệp Thủy Thanh lại lại suy nghĩ của mình lần nữa, kết quả là quan điểm của mọi người đều giống với Chung Xuân Lan, bắt đầu tận tình khuyên nhủ Diệp Thủy Thanh.


      “Con mặc kệ, con nhất định ở bên ta đâu, mọi người ép con cũng vô dụng thôi!” Diệp Thủy Thanh đau đầu muốn chết, hét to câu rồi chạy vào phòng khóa cửa lại, ngay cả cơm chiều cũng ra ăn.


      Chị dâu cả Diêu Hồng ở ngoài cửa khuyên nửa ngày cũng có ích gì, Chung Xuân La nổi nóng, gọi con dâu ra để bất kỳ ai chú ý đến Diệp Thủy Thanh nữa, chỉ thích ăn thôi.


      Diệp Thủy Thanh tim đập nhanh, cũng tức giận mẹ đến phát điên, sáng hôm sau ngủ dậy, chải đầu rửa mặt xong cũng ăn cơm, lấy xe làm.


      “Ai chọc tức em sao? Sao mặt em lại có vẻ vui như vậy?” Cận Văn Lễ thấy sắc mặt Diệp Thủy Thanh tốt, cẩn thận hỏi lại.


      Diệp Thủy Thanh cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà suy nghĩ tại sao Cận Văn Lễ có thể đến tìm mình sớm thế này, chỉ tức giận : “Mắt sắc lắm sao? Con mắt nào của thấy em vui chứ?”


      “Là nhìn nhầm rồi, chỉ nghĩ nhỡ đâu em có chuyện gì bực bội vui có thể với , dù giúp được cũng có thể an ủi em mấy câu mà phải ? Nhất định đừng giấu trong lòng khiến mình khó chịu mới được.” Cận Văn Lễ thuật theo lời Diệp Thủy Thanh lấy lòng , đem toàn bộ sai lầm kéo về phía mình.


      Diệp Thủy Thanh cũng biết mình nên giận chó đánh mèo, thở dài : “Em sao, thôi.”


      Kết quả là còn chưa xong, bụng réo vang lên, nhất thời Diệp Thủy Thanh xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, từ hôm qua đến giờ ngoại trừ bát mì lạnh chưa ăn gì cả, đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi.


      Cận Văn lễ dĩ nhiên là cũng nghe thấy, liếc mắt nhìn Diệp Thủy Thanh cái : “Theo , ăn chút điểm tâm rồi hãy làm.”


      Diệp Thủy Thanh do dự hồi, Cận Văn Lễ còn : “Quán đó cách chỗ làm của em xa đâu.” xong lại giục Diệp Thủy Thanh nhanh chút, nếu trễ giờ làm mất.


      Cuối cùng Diệp Thủy Thanh cũng chống lại nổi cơn đói, cùng với Cận Văn Lễ.


      “Sáng sớm phải đến khách sạn à?” Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ đưa đến cửa khách sạn ngừng được mà hỏi caai.


      “Đây là chỗ làm của ba , cũng cung cấp thực phẩm sớm chút.”


      Cận Văn Lễ đưa Diệp Thủy Thanh vào từ cửa sau, để tìm chỗ ngồi xuống, lâu sau bưng đến hai chén sữa đậu nành lớn trở lại, sau đó lại cầm về mấy cái quẩy rán về: “Ăn , đủ lấy nữa.”


      “Quẩy này có thể ăn tùy tiện ư? Ba có đây ? Em có cần đến chào hỏi ông ấy ?” Diệp Thủy Thanh nhìn lớp màng mỏng màu vàng sữa đậu nành nóng hổi, hương vị đậu tương nồng đậm nhàng lan ra, lại nhìn cái quẩy chiên mỡ heo vàng óng giòn xốp thèm đến mức nuốt ngụm nước miếng.


      Cận Văn Lễ cười : “Ba còn chưa làm, em ăn nhanh , cũng đừng để nhìn đến đau lòng chứ.” xong còn cho thêm thìa đường cát trắng vào bát sữa đậu nàng của Diệp Thủy Thanh.


      Cuối cùng Diệp Thủy Thanh nhịn nổi nữa, cầm lấy bánh quẩy cắn miếng to, chỉ thơm mà còn vô cùng ngon nữa, lại uống thêm ngụm sữa đậu nành nóng, dạ dày lập tức trở nên vô cùng thoải mái.


      Cận Văn Lễ ngồi đối diện với , đầu tiên là cười nhìn Diệp Thủy Thanh ăn lát mới tự cầm lấy bánh quẩy cắn miếng.


      Hai người ăn xong lên xe đạp về phía nhà máy, lúc sắp đến Cận Văn Lễ lại hỏi Diệp Thủy Thanh: “Em cũng mang cặp lồng cơm phải ?”


      Diệp Thủy Thanh gật gật đầu: “ mang, giữa trưa em xuống căng tin ăn.”


      cần, đến căng tin còn phải dùng phiếu lương, rất lãng phí, giữa trưa em ở phòng nghỉ ngơi chờ , đưa cơm trưa qua cho em.”


      được, mang đồ ăn cho em tuần rồi, dù ba có làm ở khách sạn người khác cũng dị nghị.” Diệp Thủy Thanh sợ ảnh hưởng đến công việc của ba Cận Văn Lễ nên đồng ý.


      Cận Văn Lễ lại thèm để ý: “Em cần lo lắng nhiều vậy đâu, ba làm việc ở bên kia cơ mà, cũng dùng quan hệ của ông ấy, bếp trưởng của họ rất thân với , bình thường xin còn chưa chắc ăn cơm của họ ấy chứ. Em cứ yên tâm ăn , nếu sau này em đừng mang cặp lồng cơm nữa, bữa sáng bữa trưa bao tất, bữa tối nếu em muốn về nhà ăn cũng mời em luôn.”


      đừng có lung tung, em chỉ có chút mâu thuẫn với ba mẹ thôi, mấy ngày nữa ổn.”


      “Hazz, sao mẹ con mà phải gây nhau chứ, mẹ em em cứ nghe là được, còn nháo bỏ cơm làm gì? Em xem phải bây giờ chịu đói cũng là em sao, đúng là bé ngốc mà, lại em ăn cơm chẳng những đau lòng mà mẹ em cũng đau lòng đấy! Nghe , về xin lỗi dì câu là xong việc, đừng bướng bỉnh!”


      Ái chà, tên côn đồ này còn dạy mình đạo lý to lớn cơ đấy, Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ thuyết giáo đầy đủ cảm thấy rất buồn cười, cũng hơi giận dỗi: “Em ăn cơm mẹ em chắc chắn đau lòng, có quan hệ gì với chứ? Em với mẹ giận nhau là vì em muốn chia tay với Thôi Tất Thành nhưng mẹ đồng ý nên mới xích mích, em làm sao mà xin lỗi được chứ?”


      Nhất thời hai mắt Cận Văn Lễ tỏa sáng, vừa định chuyện, ai ngời kích động quá lại sặc hơi ho khụ khụ, nhưng vẫn vừa ho vừa lên tiếng đứt quãng: “Em, em cần…, khụ khụ… muộn, tối muộn, đưa cơm cho em, khụ, khụ…”


      Diệp Thủy Thanh hé miệng cười: “ chậm chút , gấp cái gì, sao bây giờ bảo em nhận lỗi với mẹ nữa vậy?”


      Cận Văn Lễ ho đến mức cổ họng khàn cả , nhưng cũng hoãn lại được, thở hắt hơi mới mở miệng: “Chuyện này kiên quyết ủng hộ em, thể chịu thua được, phải đấu tranh đến cùng vì hạnh phúc của mình, tình nguyện đưa cơm cho em cả đời cũng cho phép em cúi đầu trước chuyện ép duyên kiểu phong kiến!”


      “Thúi lắm, mẹ em có ngoan cố như đâu, em làm đây.” Diệp Thủy Thanh với Cận Văn Lễ nữa, quẹo xe vào cửa nhà máy.


      Đến tận khi Diệp Thủy Thanh xa rồi, Cạn Văn Lễ vẫn đứng yên bất động, híp mắt cong môi cười vui vẻ nửa ngày sau mới .


      Vì công việc giảm bớt nên Thôi Tất Thành cố ý ăn cơm trưa xong trước, chạy đến xưởng tìm Diệp Thủy Thanh, lúc đến vừa vặn gặp nhóm người Diệp Thủy Thanh ra khỏi phân xưởng.


      “Thủy Thanh.” Thôi Tất Thành hô to.


      Những người khác thấy Thôi Tất Thành ào ào tới chào hỏi, có người còn đùa: “A, cậu hết bận rồi sao? Hiếm khi lãnh đạo cơ quan xuống cơ sở của chúng tôi nha, chúng tôi có thể gặp lãnh đạo đúng là nhờ phúc của Thủy Thanh đấy.”


      Thôi Tất Thành đều quen biết những người này, cũng vui đùa mấy câu hỏi: “Sao thấy Ninh Quân? Thằng nhóc này trốn ai vậy?”


      Mấy người vừa nghe lời này lập tức im bặt, lát sau mới có người : “Ninh Quân xin nghỉ bệnh, chắc tuần sau mới làm được.”


      Sau đó bỗng nhớ đến chuyện lát nữa Cận Văn Lễ đến đây, vẫn nên bớt lo chuyện người khác là hơn, thế là ai cũng tự giác chạy đến phòng nghỉ bên cạnh ăn cơm.


      “Ninh Quân bị bệnh? Từ lúc nào thế? Nghỉ lâu như vậy chắc chắn là bệnh rất nghiêm trọng rồi, đợi bớt chút thời gian tìm đến nhà cậu ấy xem sao.” Thôi Tất Thành xoay người trò chuyện với Diệp Thủy Thanh.


      tìm biết là bị bệnh gì thôi, tìm tôi có việc gì?” Diệp Thủy Thanh muốn nhiều lời với Thôi Tất Thành nữa.


      “Lát nữa , lấy cặp lồng cơm cho em trước nhé.”


      cần, tôi mang cơm.” Diệp Thủy Thanh ngăn cản Thôi Tất Thành muốn ra ngoài.


      Mặt Thôi Tất Thành đầy nghi hoặc: “Vì sao mang? Nếu đến căng tin mua cơm cho em vậy.”


      “Vậy cũng cần, tự tôi được, trở về .”


      “Thủy Thanh, em phải khách khí với như thế sao? Em chờ chút, mua cơm cho em.” Thôi Tất Thành nghĩ Diệp Thủy Thanh quên mang cơm, cũng đợi từ chối mà chuẩn bị đến căng tin.


      “Thôi Tất Thành, nghe thấy Thủy Thanh cần nịnh bợ sao? Đồ ăn ở căng tin của các người có thể vào miệng Thủy Thanh được sao? vẫn nên nghỉ hơn!”


      Nghe giọng như thế, Diệp Thủy Thanh và Thôi Tất Thành đồng thời quay đầu, liền thấy Cận Văn Lễ xách giỏ đựng đồ ăn bước đến, lúc tới trước mặt Diệp Thủy Thanh còn khẽ đẩy chút, đem chiếc ghế bên cạnh cho ngồi xuống, sau đó bắt đầu lấy đồ ăn từ giỏ ra.


      “Hôm nay chúng ta ăn thịt nướng, sợ em ngấy nên mang theo cả hai loại dưa muối nè, tay nghề của huynh đệ đó, tổ truyền, vừa vào miệng liền tan, thịt rất non mềm, nào nếm thử !” Cận Văn Lễ nhanh nhẹn dọn xong đồ ăn, lại gắp thịt đưa tới trước mặt Diệp Thủy Thanh.


      Diệp Thủy Thanh vì muốn tình trạng này xảy ra mới bảo Thôi Tất Thành , ngờ vẫn gặp nhau.


      “Thủy Thanh, đây là chuyện gì vậy? chạy đến đây làm gì?” Thôi Tất Thành tức giận nhìn dáng vẻ rất quen thuộc của Cận Văn Lễ, lại nhìn những người trong xưởng ăn cơm bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn , mặt lập tức đỏ bừng lên.


      Cận Văn Lễ để Diệp Thủy Thanh chuyện, ngửa mặt liếc nhìn Thôi Tất Thành: “Chuyện gì xảy ra còn phải hỏi à? Có đường đó, chạy nhanh , đừng tự tìm phiền phức nữa!”


      Thôi Tất Thành để ý đến khiêu khích của Cận Văn Lễ, chỉ nhìn Diệp Thủy Thanh: “Thủy Thanh, chỉ cần câu của em thôi!”


      “Thôi Tất Thành, nếu là đàn ông đừng có bắt chẹt phụ nữ, tự nhận là đàn ông có chuyện gì cứ với tôi!” Lúc này Cận Văn Lễ cũng trực tiếp dùng thân thể che trước người Diệp Thủy Thanh, chặn tầm mắt của Thôi Tất Thành lại.


      Thôi Tất Thành cười lạnh: “Vì sao tao phải chuyện với mày? Tao với Thủy Thanh là người được mọi người công nhận, mày là cái thá gì chứ?”


      Cận Văn Lễ cũng cười lạnh: “Chuyện người còn phải đợi công nhận? Thủy Thanh muốn cùng chỗ với , còn ở đây giả vờ mang thân phận bạn trai gì chứ? Tôi muốn cược xem ở trong phòng này có ai công nhận hai người là đôi ?”


      Theo ánh mắt quét qua của Cận Văn Lễ, tất cả những người khác đều cúi đầu, ai dám câu gì.


      Thấy tình cảnh này, Thôi Tất Thành tức giận đến mức mặt trắng bệch ra, ngón tay chỉ thẳng vào Cận Văn Lễ tức giận : “Mày cần tỏ ra uy phong ở đây, mày phải người của xưởng này, bây giờ tao gọi bảo vệ đuổi mày ra! Sau này cũng cho mày vào nữa!”


      “Sao hả? Nhà máy này của các người là đơn vị bí mật sao? cứ gọi !”


      Thôi Tất Thành bị dáng vẻ vô lại của Cận Văn Lễ chọc tức, xoay người cất bước nhanh chóng ra ngoài, lâu sau dẫn người quay lại: “! phải người trong xưởng chúng ta! Các đuổi ra ngoài!”


      Mấy người bảo vệ vừa nhìn kẻ bị Thôi Tất Thành chỉa vào mặt lập tức khó xử, chỉ đổ thừa cho tiếng tăm hư hỏng của Cận Văn Lễ lan quá xa, khắp các đơn vị ở con đường này ai mà biết tiếng tăm của chứ? “Cán bộ Thôi, cậu ấy phải người xưởng ta, nhưng quy định của đơn vị cũng có điều khoản cho người ngoài ra vào mà!”


      “Cứ như dù có là kẻ vô danh tiểu tốt, quân trộm cắp gì đó cũng có thể tùy tiện vào nhà máy chúng ta sao? Vậy nếu có mất mát gì, sảy xa cố gì các có chịu trách nhiệm được ?” Thôi Tất Thành tự nhận mình có lý, bảo vệ phải đuổi Cận Văn Lễ ra ngoài!


      Ai biết mấy bảo vệ lại nở nụ cười: “ ra là cán bộ Thôi lo lắng điều này, nếu là người xấu dĩ nhiên chúng tôi bắt đuổi ra nhưng mà thân phận của đồng chí Cận có được đảm bảo, cũng khai báo mình là đối tượng tìm hiểu của đồng chí Diệp Thủy Thanh rồi. cũng thấy đó, phải người ta đưa cơm cho bạn sao? Cho dù là lãnh đạo trong xưởng cũng thể cấm cản cho các đồng chí trẻ tuổi phát triển tình cảm nha!”


      Lời này vừa ra, vẻ mặt mọi người trở nên khác nhau, có người nhát gan ôm cặp lồng cơm ra ngoài, nhưng càng có nhiều người dựng thẳng lỗ tai vụng trộm nghe cuộc chuyện bên này, muốn xem náo nhiệt hơn.


      Sắc mặt Thôi Tất Thành biến đổi mấy lần, vọt bước tới trước mặt Diệp Thủy Thanh, nhìn chăm chú hỏi: “Thủy Thanh, lời bảo vệ sao? Em muốn trộn lẫn, ở cùng nó chỗ ư?”
      Last edited: 17/11/20
      AikoNguyen, Tiểu Ly 1111quỳnhpinky thích bài này.

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      hóng chương mới, dạo này Thần Vụ Quang làm bão CQH à, đâu cũng thấy
      Chó ĐiênOrchidsPham thích bài này.

    5. hanna9x

      hanna9x Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      34
      tác phẩm nữa của TVQ lên sàn :yoyo55:
      OrchidsPhamChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :