1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      hhớ hớ..............nàng post tiếp
      OrchidsPham thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 17
      Editor: OrchidsPham

      Diệp Thủy Thanh mau chóng lùi chân về, nước cũng đặt trở lại mặt bàn, hắng giọng quay đầu nhìn phía sau.


      “Dì, con nhất thời quên mất dì và chú vẫn còn đứng đây, ngại quá.” Cận Văn Lễ buông ống quần Diệp Thủy Thanh xuống, thoải mái đứng lên, cười cười với người nhà họ Diệp.


      “Đừng lo, hôm nay cảm ơn cậu, cậu vào nhà ngồi uống nước lát chứ?” tuy Chung Xuân Lan rất cảm ơn việc Cận Văn Lễ ra tay cứu giúp, nhưng nhìn và con biết xấu hổ ở bên nhau như thế, lòng lại bừng bừng lửa giận, nhưng người ta vừa giúp nhà mình việc lớn nên cũng thể bày ra vẻ mặt quá khó coi được.


      “Dì đừng cảm ơn cháu, đây là việc cháu phải làm mà, người trong nhà chắc đều bị dọa sợ rồi, cháu dám quấy rầy nữa. Vừa rồi hai có đưa chiếc xe đến nhà cháu, phải là cháu chịu nhận nhưng mà nhà cháu có chỗ để, cũng có cách nào xử lý, chỉ có thể gửi ở nhà dì trước, xe này cũng để Thủy Thanh mà, cháu gửi ở nơi khác cũng mất tiền gửi xe đúng ? Cháu còn muốn tới cảm ơn dì tiết kiệm tiền gửi xe cho cháu ấy chứ! Xe dựng ở ngoài cửa, lát nữa đẩy vào , về trước đây!” Cận Văn Lễ cười hề hề , sau đó còn thầm đánh mắt với Diệp Thủy Thanh rồi mới chịu rời .


      Đợi Cận Văn Lễ rồi, Chung Xuân Lan xem chân con , xác nhận là có vấn đề gì rồi mới nghiêm mặt: “Xe kia cho dù trả về cũng cho con dùng, lát nữa bảo Thắng Chí tới kho hàng ở phía sau , đợi khi nào con kết hôn cùng lắm trả tiền nó theo giá gốc! Con xem hôm nay vì sao người ta thả chó cắn con, cuối cùng xảy ra chuyện gì hả?”


      Diệp Thủy Thanh biết chuyện Tiếu Nguyệt Ba sớm muộn gì cũng thể giấu được người nhà, thôi cứ thẳng ra luôn, thế là năm mười kể ra.


      Chung Xuân Lan nghe xong cảm thấy ngay cả sức lực để tức giận cũng có, chỉ bất đắc dĩ : “Con nhóc nhà họ Tiếu ở phố sau cả ngày theo đuổi Cận Văn Lễ con còn biết sao? Con nhóc kia có tiếng là mạnh mẽ, cha mẹ nó còn bảo được mà con còn ngại nhà chúng ta vẫn ít phiền phức sao?”


      “Mẹ, mẹ đừng quan tâm tới chuyện này, mẹ chỉ cần đồng ý cho con với Cận Văn Lễ là được.”


      “Con đừng có mơ, từ bỏ suy nghĩ đó cho sớm !” Ngay lúc hai mẹ con , Diệp Thắng Cường và Diệp Thắng Chí đều trở lại, Chung Xuân Lan lại mắng hai đứa con lát, hỏi bọn họ chui rúc vào đâu mà về nhà sớm, nếu chẳng cần nợ ân tình của Cận Văn Lễ.


      Diệp Thắng Chí và Diệp Thắng Cường nghe xong mọi việc cũng vô cùng hoảng sợ, đứng yên nghe mẹ trách mắng xong, Diệp Thắng Chí nhanh chóng đẩy chiếc xe đạp ở cửa vào nhà kho phía sau, những người khác đều tự trở về phòng.


      “Em thấy Cận Văn Lễ này cũng tồi, xem cậu ta có thể làm được rất nhiều việc, lại đối với Thủy Thanh gì nghe nấy, chẳng hề giống chút nào với lời đồn cả.” Diêu Hồng trở về phòng ngồi giường chuyện phiếm với Diệp Thắng Cường.


      Diệp Thắng Cường hừ hừ : “Em biết gì chứ, bây giờ Cận Văn Lễ thấy em dáng vẻ xinh đẹp theo đuổi, dĩ nhiên phải gì nghe nấy rồi, hôm nay em nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của sao? Em ta có thể luôn luôn đối xử tốt với em sao? Con nhóc họ Tiêu kia chính là theo đuổi quá sát nên Cận Văn Lễ mới thèm để tâm, em phải hiểu cha ta là cán bộ chuyển về, chỉ bằng điều kiện nhà người ta sớm muộn gì Cận Văn Lễ cũng hối hận, đến lúc đó chẳng phải người chịu thiệt chỉ có Thủy Thanh nhà ta ư? Theo thấy vẫn nên tìm cách để Thủy Thanh cách xa Cận Văn Lễ chút mới tốt!”


      Diêu Hồng nghe xong gật đầu: “ cũng đúng, nếu đợi đến lúc đó thanh danh của Thủy Thanh hoàn toàn hỏng mất rồi, dù Thôi Tất Thành có tâm chắc cũng chẳng thể muốn Thủy Thanh nữa.”


      “Em là chị dâu, ngày thường quan tâm Thủy Thanh thêm chút, khuyên bảo nó, cũng giám sát chặt chẽ nữa, nhất định được để cho nó bị thằng ranh Cận Văn Lễ kia lợi dụng!


      Diêu Hồng gật gật đầu, lại dám là Thủy Thanh bị lợi dụng lâu rồi, ngay cả cẳng chân cũng để Cận Văn Lễ nhìn rồi xoa nắn nữa.


      Sáng ngày thứ hai Diệp Thủy Thanh thức dậy, chuẩn bị ra ngoài viện đánh răng rửa mặt, kết quả là vừa ra ngoài thấy cả trầm mặt đẩy xe đạp ra ngoài.


      , sớm như thế đâu vậy?”


      “Mua sơn sơn lại cổng lần.”


      Diệp Thủy Thanh nghe xong lại càng thấy kỳ lạ: “ yên lành sao phải sơn lại? Mà dù có muốn sơn cũng đâu cần sơn ngay bây giờ chứ?”


      sơn nhà chúng ta còn mặt mũi ra khỏi cửa ư? Mẹ tức giận đến mức cơm cũng làm, trở về phòng rồi, tự em ra mà xem !” Diệp Thắng Cường cũng để ý đến em mình nữa, nhanh chóng ra khỏi cửa.


      Lúc này lòng Diệp Thủy Thanh có dự cảm tốt, bước mấy bước đến cửa lớn, chỉ thấy cửa là hàng chữ to bị người ta dùng sơn đỏ viết lên: Hồ ly tinh Diệp Thủy Thanh, kẻ thứ ba chen chân được chết tử tế!


      Chuyện này quá đáng, ngờ rằng Tiếu Nguyệt Ba có thể ngây thơ đến mức này! Diệp Thủy Thanh nhìn hàng xóm đứng xa xa thầm với nhau, xoay người đóng cửa lại, mặc dù rất đau lòng cho cha mẹ và trai vì nên mới chịu nỗi nhục này nhưng lựa chọn ở bên Cận Văn Lễ tình trạng này nhất định thể tránh được, bây giờ chỉ có thể tạm thời để họ ấm ức thôi.


      Sau khi rửa mặt xong, Diệp Thủy Thanh cũng có tâm trạng cơm nước gì, chiếc xe kia bị khóa lại, chỉ có thể kiên trì bộ.


      Ra khỏi nhà, dọc theo đường , Diệp Thủy Thanh cố gắng để ý tới những ánh mắt khác thường của người khác, nhanh chóng bước về hướng đầu hẻm.


      Khi sắp đến đầu hẻm, có người ngăn cản : “Thủy Thanh này, con nghe dì Hồ khuyên câu , đừng tức giận ba mẹ con nữa, cách xa Cận Văn Lễ chút , Tiếu Nguyệt Ba phải là người con có thể trêu vào đâu, con nhóc kia miệng độc tâm ác, con phải chịu khổ đấy!”


      “Cảm ơn dì Hồ, trong lòng con đều biết, dì cần quan tâm dùm con đâu.” Dì Hồ là chị em tốt với mẹ , cho dù lần trước bà có giới thiệu cho người tàn tật mức độ 2 chăng nữa Diệp Thủy Thanh cũng vẫn rất tôn trọng bà.


      Dì Hồ thở dài, còn định khuyên vài câu nữa nhưng vừa nâng mắt nhìn thấy Cận Văn Lễ đứng ở đầu hẻm, lập tức sợ đến ứa mồ hôi lạnh, cười cười chạy về nhà.


      “Xe bị mẹ em khóa ở nhà khi rồi.” Diệp Thủy Thanh tới trước mặt Cận Văn Lễ .


      Cận Văn Lễ cẩn thận đánh giá sắc mặt Diệp Thủy Thanh, lát sau mới : “Khóa khóa, đèo em, chân em có sao ?”


      khỏi lâu rồi, thôi.”


      Cận Văn Lễ lại nhúc nhích gì, cất kỹ xe đạp, cũng gì với Diệp Thủy Thanh mà trực tiếp về hướng phố .


      “Ơ, đâu đấy?” Diệp Thủy Thanh kêu lên ở phía sau.


      Từ lúc Cận Văn Lễ vừa vào phố những người ở ven đường bàn tán đều trốn về nhà đóng cửa lại.


      Diệp Thủy Thanh đứng giữ xe đạp, biết Cận Văn Lễ làm gì, chỉ có thể đợi.


      bao lâu sau, Cận Văn Lễ trở lại, sắc mặt cực kỳ khó coi kéo tay Diệp Thủy Thanh hỏi: “Nếu vừa rồi gặp trai em, có phải em tính với ?”


      “Em nghĩ cứ mặc kệ ấy, để ấy hết giận rồi tốt thôi.” Diệp Thủy Thanh cúi đầu giọng .


      Cận Văn Lễ chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu nhưng vẫn : “ đưa em làm, đừng tới trễ.”


      Diệp Thủy Thanh nghe lời ngồi vào phía sau, để Cận Văn Lễ đưa tới chỗ làm, giữa đường Cận Văn Lễ lại mua hai cái bánh bao thịt cho ăn.


      lại tiêu tiền hoang phí rồi.”


      Cận Văn Lễ mỉm cười: “Chắc chắn em chưa ăn bữa sáng, hôm nay lại là lần đầu tiên đèo vợ làm, sao có thể để em đói bụng được chứ?”


      Tâm trạng Diệp Thủy Thanh tốt lên chút, cười cười với Cận Văn lễ, ngồi ở phía sau ăn bánh bao.


      Đến cửa nhà máy, Diệp Thủy Thanh nhảy xuống xe hỏi Cận Văn Lễ: “ có mệt ?”


      sao, chút cũng mệt, sau này làm em cứ ngồi xe , đỡ phải tự mình đạp, chiếc xe kia để lại cho em làm đồ cưới.”


      “Đẹp mặt, đồ cưới của em cần dùng thứ của chắc, em còn có cha mẹ đấy!” Diệp Thủy Thanh trợn trắng mắt liếc Cận Văn Lễ cái.


      “Có cũng cần họ, khi hai chúng ta kết hôn, cần nhà em tiêu đồng tiền nào hết, tất cả bao!”


      Diệp Thủy Thanh bật cười: “Ai muốn kết hôn với ? vớ vẩn.”


      Cận Văn Lễ hắc hắc cười vui vẻ: “Dù sao dính chặt lấy em, em đâu cũng theo em tới đó, chuyện chúng ta kết hôn như đinh đóng cột rồi, chạy được!”


      Nhìn những người khác lục tục tiến vào trong nhà máy, Diệp Thủy Thanh cũng tiện giỡn với Cận Văn Lễ nữa, vẫy vẫy tay vào trong.


      Lúc tan tầm, Cận Văn Lễ tới đón Diệp Thủy Thanh về nhà, lúc tới phố trước lại bị Tiếu Nguyệt Ba ngăn lại.


      “Cận Văn Lễ, có bản lĩnh đến tìm tôi đây, gây phiền phức cho em trai và bạn bè của tôi có gì oai phong chứ?”


      Diệp Thủy Thanh nhìn Tiếu Nguyệt Ba chắn ở phía trước hô to, phát ánh mắt ta đỏ bừng, hiển nhiên là khóc.


      Cận Văn Lễ hờ hững: “ bảo họ có bản lĩnh cứ tìm tôi nè, tìm Thủy Thanh gây phiền phức có gì oai phong chứ? Tiếu Nguyệt Ba, nhớ kỹ cho tôi, làm Thủy Thanh chịu tội bao nhiêu, tôi nhất định trả về gấp mười, gấp trăm lần! Hôm nay cứ coi như tôi cho người bên cạnh cảnh cáo, nếu họ còn dám nghe lời xúi giục của mà đối phó với Thủy Thanh và người nhà ấy chuyện đơn giản như hôm nay đâu, hiểu chưa?”


      Tiếu Nguyệt Ba tức giận đến ồ ồ khóc lên, lại phát giận lên Diệp Thủy Thanh: “Diệp Thủy Thanh, mày là đồ hồ ly tinh, em trai tao còn cả Trung Bảo đều bị Cận Văn Lễ vì mày đánh cho tới mức phải vào viện khâu, lương tâm mày thấy cắn rứt hay sao?”


      Diệp Thủy Thanh kinh ngạc nhìn về phía Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ vội vàng : “ sao đâu em, mỗi người cùng lắm khâu ba mũi thôi.”


      Diệp Thủy Thanh suy nghĩ chút mới mở miệng: “Tiếu Nguyệt Ba, có hận tôi thế nào cũng được, nhưng nên làm tổn thương người nhà tôi, để người ta viết lên cửa nhà tôi như thế đúng là hơi quá đáng. Hôm nay chúng ta thẳng với nhau , Cận Văn Lễ cũng muốn ở bên , có cưỡng ép nữa cũng chẳng có tác dụng gì, làm ra những chuyện này chỉ khiến người ta càng chán ghét hơn thôi! Về phần em trai và bạn bị đánh lương tâm tôi có dù chỉ nửa điểm áy náy, sao nghĩ lại xem nếu hôm qua tôi bị con chó kia cắn thế nào? Bây giờ tôi còn cảm thấy tiếc cho Cạn Văn Lễ, vì những kẻ như thế mà khiến phải bẩn tay, tôi còn đau lòng dùm ấy đấy!”


      Hai lần trước Tiếu Nguyệt Ba gây , chỉ coi Diệp Thủy Thanh là kẻ nhát chết, dám trực tiếp đối diện với ta, ngờ hôm nay lại nhanh mồm nhanh miệng thế, khiến ta cũng chấn động cứng người.


      Cận Văn Lễ thèm để ý đến Tiếu Nguyệt Ba ngây người nữa, tay dong xe đạp, tay kéo Diệp Thủy Thanh tiếp tục về nhà.


      sao vậy, miệng toét cả ra rồi, sợ ruồi bọ bay nhầm vào chắc?”


      Cận Văn Lễ cười toe toét: “Ha ha, vợ đau lòng dùm , sao có thể vui chứ, còn tưởng em mắng nữa đó.”


      “Dĩ nhiên là em muốn mắng, nhưng thể mắng trước mặt Tiếu Nguyệt Ba được, đúng là hồ đồ, lần này Tiếu Nguyệt Ba đuối lý lại thêm để ý đến nên mới có chuyện gì, nếu lần tới người nhà ta truy cứu trách nhiệm , báo lên đồn công an tính sao hả?”


      Eo lưng Cận Văn Lễ vẫn thẳng tắp, chẳng hề để ý: “Báo báo, sợ, nếu bị bắt cứ chờ được thả trả lại họ gấp 10 lần!”


      linh tinh gì thế, sao vì em mà suy nghĩ hả? Nếu bị bắt em phải làm sao đây? để em cả ngày lo lắng hãi hùng thỏa mãn phải ? Nếu như thế chẳng bằng em cứ nghe lời ba mẹ em còn hơn!” Diệp Thủy Thanh xong nhịn được, lại ngắt nhéo cánh tay Cận Văn Lễ.


      “Đừng mà, là suy nghĩ chu toàn, quên mất giờ mình là người có gia đình! Vợ, em yên tâm, cam đoan nhất định làm bản thân an toàn, tương lai hai chúng ta con cháu đầy đàn!” Cận Văn Lễ bị Diệp Thủy Thanh oán trách, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, như thế mới lên rằng Thủy Thanh có lòng với .


      Diệp Thủy Thanh đáp lời, thẳng về nhà, Cận Văn Lễ vui tươi hớn hở theo phía sau .


      Về nhà, lúc ăn cơm người nhà họ Diệp cũng ai gì, ăn xong liền tản , tình cảnh này khiến lòng Diệp Thủy Thanh càng trầm xuống tận đáy vực.


      Buổi tối ngủ ngon, sáng ra khi mơ màng tỉnh dậy cảm thấy răng đau đau, biết mình có lẽ là nóng trong người rồi.


      Diệp Thủy Thanh vốn nghĩ răng đau vài ngày tốt, ai ngờ qua tuần mà cơn đau chẳng những giảm bớt, ngược lại còn càng ngày càng đau, cuối cùng đau đến mức ngủ nổi, đồ ăn cũng chẳng dám ăn. Người nhà họ Diệp thấy ăn ngon ngủ yên cũng rất lo lắng. Mua thuốc, rồi các bài thuốc dân gian cổ truyền gì mà nhai gừng ngâm giấm chua… đều dùng cả nhưng cũng chẳng có hiệu quả.


      Tối thứ bảy, Diệp Thủy Thanh che miệng nằm giường ngủ được, thỉnh thoàng còn đau đến hừ hừ vài tiếng, đau răng này ban ngày còn miễn cưỡng chịu được nhưng vừa tới đêm càng đau nhiều hơn, nếu phải sợ người nhà lo lắng sớm ôm miệng mà lăn lộn quay cuồng rồi.


      Sáng hôm sau cũng dậy ăn điểm tâm, vẫn nằm giường, lúc mơ hồ lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa dổ, ngoại trừ Cận Văn Lễ chẳng có ai tìm bằng cách này cả, Diệp Thủy Thanh cố sức đứng lên mở cửa sổ, ôm quai hàm hỏi: “ có việc gì?”


      “Trời nóng như vậy em đóng cửa sổ thấy khó chịu ư, sao mà lại thấy gầy hơn hôm qua rồi?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh mồ hôi đầy đầu, đưa tay xoa xoa cho .


      “Sao em còn quan tâm là nóng hay được chứ? Răng của em thể ra gió được, gặp gió càng đau hơn, có chuyện gì mau .”


      “Em nhanh chóng làm vệ sinh , chờ em ở cửa hàng bán than bên kia, có cách trị răng đau cho em rồi!”


      Mấy ngày nay bị đau răng, Cận Văn Lễ cũng rất lo lắng tìm kiếm cách chữa trị, biết thể nhai nuốt nổi, giữa trưa liền mang cháo hay mì sợi tới, xem ra còn lo hơn cả nữa. Khiến cho Tiểu Trâu sắp biến thành tiêu chuẩn kén chồng luôn rồi!


      Tuy tin có cách gì tốt, nhưng mà chỉ cần có phần vạn hy vọng Diệp Thủy Thanh cũng muốn thử xem, thế là dậy mặc quần áo vào đến cửa hàng than.


      “Đây là cách rất tốt mà ?” Diệp Thủy Thanh nhìn Cận Văn Lễ lấy hộp giấy ở giá sau xe đạp ra, bên trong còn có mấy que kem nhíu mày hỏi .


      nghe Hầu Tử , răng đau chỉ cần ăn hai que là đau nữa, em ăn trước que , cố ý mua vị đậu đỏ đấy!” Cận Văn Lễ đưa hộp giấy tới trước mặt Diệp Thủy Thanh như hiến vật quý.


      Diệp Thủy Thanh nửa tin nửa ngờ cầm que kem, lột giấy bao bên ngoài cắn miếng kem đậu đỏ, mới đầu cũng dám ăn, chỉ ngậm trong miệng. Nhưng mà hiệu quả rất nhanh ra, lập tức hết đau, đúng là chuyện làm người ta vui vẻ mà, thế là hơi ăn hết cả que kem.


      đau nữa?” Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh thoải mái hơn tâm trạng lo lắng cũng buông xuống.


      Diệp Thủy Thanh mừng rỡ gật đầu: “ lợi hại, đau chút nào nữa!”


      Cận Văn Lễ thấy thế cũng rất sung sướng, lại đưa thêm que nữa, Diệp Thủy Thanh cũng khách sáo, liên tục ăn hết ba que mới ngừng, mặt mày hơn hở nhìn Cận Văn Lễ: “Nếu biết kem có tác dụng tốt như thế sớm hơn em còn phải uống thuốc thang gì nữa chứ, đúng là phải cảm ơn…”


      Diệp Thủy Thanh chưa xong lập tức bụm miệng lại, Cận Văn Lễ vội hỏi: “Em sao thế? Lại đau ư?”


      phải lại đau, mà là đau hơn, Cận Văn Lễ, hại chết em rồi!” Diệp Thủy Thanh chỉ cảm thấy sau khi ngừng ăn kem, chiếc răng kia bắt đầu nóng lên rồi trở nên đau rát, bây giờ vừa đau vừa nóng như lửa đốt vậy, đau đến mức dám đụng chạm đến, đầu cũng on gong lên.


      Lại qua hơn 10 phút, Diệp Thủy Thanh đau đến mức ngồi sụp xuống đất ôm miệng khóc nức nở, nếu phải còn chút lý trí bò ra đất ôm đầu mà lăn lộn rồi.


      Cận Văn Lễ ném kem trong tay , đưa tay tát mạnh vào má mình cái, sau đó nửa ôm lấy Diệp Thủy Thanh để ngồi lên sau xe đạp: “Thủy Thanh, đều tại tốt, chúng ta đến bệnh viện ngay bây giờ!”
      Last edited: 17/11/20

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      à há chị dâu ms sợ chứ...............a này đúng bản chất lưu manh cơ ma ta thíc
      thank
      Kim sam soonOrchidsPham thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 18
      Editor: OrchidsPham

      Cận Văn Lễ vội vàng đưa Diệp Thủy Thanh đến bệnh viện nhân dân ở phố trước.


      “Sâu răng, bây giờ nhiễm trùng rồi, uống trước chút thuốc giảm nhiệt, hai ngày nữa lại tới.” Bác sĩ máy móc đảo mắt nhìn nhìn hàm răng của Diệp Thủy Thanh mấy lần rồi mới đứng dật với Cận Văn Lễ.


      “Vậy, đau như thế có cách nào ư?” Cận Văn Lễ vừa nghe nóng nảy.


      phải là giờ bôi thuốc ư? Như thế có thể giảm bớt chút đau đớn.”


      Cận Văn Lễ đành đỡ Diệp Thủy Thanh ra khỏi bệnh viện, đường cẩn thận hỏi: “Còn đau như vậy nữa ?”


      Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Vốn là rất đau, lúc này bác sĩ ra tay quá nặng, bây giờ cũng thấy quá đau nữa, nhưng lần sau đừng có nghe người khác bừa, dùng em làm vật thí nghiệm nữa!”


      Cận Văn Lễ cười làm lành: “Chẳng phải là gấp gáp mới dùng loạn mọi cách ư? Hay là chúng ta ăn chút cháo nóng nhé?”


      , trong miệng toàn vị thuốc, muốn ăn gì cả, vẫn là về nhà thôi!”


      “Vậy cũng được, trở về nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ giấc ngon.”


      Cận Văn Lễ lại lên xe đưa Diệp Thủy Thanh đến đầu hẻm, lưu luyến nhìn mấy lần mới chịu rời .


      Diệp Thủy Thanh về nhà chào hỏi cha mẹ tiếng rồi trở về phòng của chính mình, hai vợ chồng Chung Xuân Lan cũng biết con khó chịu, lại thể ăn gì nên cũng mặc kệ .


      Hơn bốn giờ chiều, có khách đến nhà họ Diệp.


      “Chào dì, cháu gọi là Hầu Quý Nghĩ, là bạn tốt của Cận Văn Lễ, nhà ở đường bên kia, dì gọi cháu là Hầu Tử là được, cháu nghe chị… răng Thủy Thanh vô cùng đau đớn nên qua thăm ạ.” Hầu Quý Nghĩa bị Cận Văn Lễ răn dạy nên mới nhanh chóng xách theo hai cân điểm tâm, mời mà chạy đến nhà họ Diệp, coi như tới nhận lỗi.


      “Thủy Thanh vừa về ban chiều, mới ngủ, mấy ngày nay được ngủ yên rồi, hay là cậu ngồi chờ nó lát , đồ đạc cậu cầm về, răng Thủy Thanh đau ăn được đâu.” Chung Xuân Lan vô cùng khách khí, bà căn bản muốn lại quan hệ gì với người bên cạnh Cận Văn Lễ kia!


      Hầu Quý Nghĩa cười ha hả ngừng: “Để Thủy Thanh ngủ , điểm tâm này cực kỳ mềm, cần phải nhai, rất dễ ăn, cháu quấy rầy nữa ạ.”


      xong cũng chẳng đợi Chung Xuân Lan mở miệng, lập tức xoay người rời khỏi nhà họ Diệp, Chung Xuân Lan chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài trong lòng.


      Lại qua hai ngày, Diệp Thủy Thanh xin phép đơn vị cho nghỉ nửa ngày, buổi chiều Cận Văn Lễ lại đưa tới bệnh viện.


      Lúc này bác sĩ luôn: “Răng này của có thể hàn hoặc nhổ , nhưng theo tôi là nên hàn, nếu phải trồng răng giả rất mất công.”


      Diệp Thủy Thanh nghe xong nhìn nhìn Cận Văn Lễ: “ bảo phải làm sao bây giờ?”


      “Thôi cứ hàn , sao răng của mình dùng vẫn tốt hơn, nhổ răng đau đớn lắm.” Cận Văn Lễ nghĩ nghĩ rồi quyết định.


      Diệp Thủy Thanh gật gật đầu đồng ý hỏi lại bác sĩ: “Vậy hàn răng có đau lắm ?” Kiếp trước cũng có bệnh này, chẳng biết sao bây giờ lại thế nữa.


      đau, chẳng qua là lúc diệt tủy phải tiêm thuốc tê, hơi đau, lúc hàn răng cũng hơi khó chịu, để tôi xem tình huống răng của trước.”


      Chỉ là tiêm mũi cũng sao, Diệp Thủy Thanh yên tâm.


      “Cái răng này của bớt việc, thần kinh chết hết, chắc đau muốn chết đúng ? Trực tiếp hàn là được.”


      Cận Văn Lễ ở bên cạnh nghe được hít sâu hơi: “hazz, đây là bị tội gì chứ, chắc là đau lắm, trách sao hôm đó em đau đến khóc lên, hazz.”


      Bác sĩ vui vẻ: “Nhìn cậu than thở, hình như cậu mới là người đau răng ấy!”


      Cận Văn Lễ nhíu mày: “Đúng là còn bằng để tôi đau, đáng tiếc là đổi được.”


      “Cậu thương bạn .” Bác sĩ xong liền bắt đầu chuẩn bị dụng cụ.


      Cận Văn Lễ nhìn loạt nào là nhíp, nào là mũi khoan, móc cái so với cái càng nhọn hơn lại bắt đầu lo lắng Diệp Thủy Thanh sợ hãi, bắt đầu an ủi : “Thủy Thanh, em đừng sợ, cũng khám răng rồi, đau chút nào hết, hàn răng cũng giống như ăn táo thôi, hơi lạnh.”


      Diệp Thủy Thanh cười: “Thần kinh cũng đau chết hết cả rồi, em sợ gì nữa chứ, đừng căng thẳng.” Miệng thế nhưng lòng cũng hơi tò mò, hàn răng lại có cảm giác như ăn táo ư? muốn thử xem.


      Khi máy hàn răng xèo xèo vang lên, Diệp Thủy Thanh há mồm đúng là khổ được, khóe mắt còn rỉ ra nước mắt, Cận Văn Lễ này đúng là bậy bạ, lại bị lừa!


      cái răng khác của cũng hơi hỏng rồi, đúng lúc cùng nhau chữa nên khó tránh khỏi đụng chạm đến thần kinh bình thường, cố chịu chút, vì cái này mà tiêm thuốc tê cũng đáng.” Bác sĩ thấy Diệp Thủy Thanh chảy nước mắt ròng ròng liên tạm dừng lát mới tiếp tục công việc.


      Diệp Thủy Thanh siết nắm tay thành quyền, chịu đựng đau đớn bén nhọn đột nhiên xuất , mỗi khi đụng tới thần kinh đều khỏi kêu rên từ cổ họng, Cận Văn Lễ nắm tay liên tục an ủi.


      Cuối cùng cũng chịu qua cửa này, Diệp Thủy Thanh mồ hôi đầy người, nghe thầy thuốc sau năm ba ngày đến khám lại là được, đồng ý rồi xuống khỏi ghế dựa.


      Đợi đến lúc ra khỏi cửa bệnh viện lấy xe, định cảm ơn với Cận Văn Lễ, ai dè vừa ngẩng đầu lên phát hoảng, sắc mặt Cận Văn Lễ tái nhợt vành mắt ửng hồng, thế là lập tức hỏi: “ sao thế? thoải mái ở đâu? Đúng lúc ở viện, nếu khó chịu quay lại khám thử xem.”


      Cận Văn Lễ hít sâu hơi lắc đầu: “ sao, chỉ là trong lòng rất khó chịu, vừa rồi em đau đến thế mà chẳng giúp được gì, đều là tốt!”


      “Chuyện này có quan hệ gì với chứ? Cũng đâu phải làm răng em đau? đó, chỉ cần lần tới đừng có lừa em nữa là được, đau bảo là đau, còn lừa em cái gì mà giống như ăn quả táo, khiến em chẳng có chút chuẩn bị tâm lý nào!” Diệp Thủy Thanh nhìn dáng vẻ của Cận Văn Lễ vừa cảm động lại thấy buồn cười.


      biết, ra chỉ muốn em đừng sợ thôi…” Cận Văn lễ nổi nữa, xoa xoa mắt cúi đầu dắt xe, nhìn Diệp Thủy Thanh chịu tội như thế, lòng chịu nổi.


      Sao mà người này lại giống trẻ con thế chứ? Diệp Thủy Thanh ở phía sau cười cảm thán, sau đó lại : “Đừng trở về vội, chúng ta giải sầu .”


      “Được, em muốn đâu?”


      “Ừm… sang bên kia đường sắt .” Hai bên đường sắt đều là bãi cỏ cao quá nửa thân người, cạnh đó là ven sông, vừa đẹp vừa mát mẻ.


      Cận Văn Lễ đồng ý, lên xe đợi Diệp Thủy Thanh ngồi vào phía sau rồi lập tức đạp về phía bên kia đường sắt.


      Đến nơi, hai người tìm bãi đất trống râm mát sạch ngồi xuống, Diệp Thủy Thanh nhìn hoa cỏ cao cao ở xung quanh, thỉnh thoảng còn có bươm bướm chuồn chuồn bay qua đậu lên cây cỏ. Đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh bình thản hưởng thụ cảnh tượng hiếm thấy trong tương lai này, trong lòng rất thư thái, lại nhìn Cận Văn Lễ vẫn rầu rĩ, nhịn được trêu : “ là đàn ông mà sao lại lề mề thế chứ? Em còn chẳng cảm thấy gì mà sao phải mặt nhăn mày nhúm thế?”


      tức giận với bản thân mình, có khả năng giúp em mà còn làm chuyện xấu quấy rối.”


      “Sao có thể vậy được chứ, cũng chỉ suy nghĩ vì em thôi mà, chẳng lẽ lần sau em có việc gì quan tâm cũng thèm nghĩ cách giải quyết ư?”


      Cận Văn Lễ bực mình lắc đầu: “Tốt nhất là sau này em bình an có chuyện gì, nếu xảy ra chuyện nhất định phải làm trước, chắc chắn quấy rối gây trở ngại nữa!”


      Diệp Thủy Thanh ngờ có ngày cảm thấy Cận Văn Lễ đáng như vậy. Nhìn vẫn thầm tức giận bản thân ở đằng kia, đúng là khiến người ta ngạc nhiên mà, nhịn được liền tiến lên hôn : “ đừng nóng giận nữa.”


      Cận Văn Lễ run bắn lên như bị điện giật, quay đầu nhìn chằm chằm Diệp Thủy Thanh.


      “Sao lại nhìn người ta như thế, đáng sợ.” Diệp Thủy Thanh hơi lùi về sau chút.


      cũng muốn hôn em.” Giọng Cận Văn Lễ rất trầm thấp, còn mang theo chút căng thẳng.


      “Hôn .” Diệp Thủy Thanh chìa má ra.


      phải hôn má.”


      Diệp Thủy Thanh sửng sốt, đối diện với Cận Văn Lễ, phải người này muốn hôn môi với đấy chứ?


      “Thủy Thanh, để hôn em , dù sao nơi này cũng có ai, chỉ chút thôi mà.” Cận Văn Lễ tỉnh táo tinh thần, cầu xin Diệp Thủy Thanh như kẻ ăn xin.


      Sau khi Diệp Thủy Thanh phản ứng lại, còn cười nhắm mắt gì, vừa đồng ý cũng chẳng được.


      “Thủy Thanh? Thủy Thanh, cuối cùng có được ?” Cận Văn lễ nhìn gò má trắng hồng của Diệp Thủy Thanh mà cuống đến độ vò đầu bứt tai.


      Diệp Thủy Thanh vẫn nhắm mắt, nửa ngày sau mới : “Chẳng phải em vẫn luôn nhắm mắt đó sao? Chỉ có tự lo dông dài thôi.”


      Cận Văn Lễ nghe xong vô cùng mừng rỡ, vừa hưng phấn vừa lo lắng đối diện với hai cánh môi đỏ nhạt như cánh hoa của Diệp Thủy Thanh, ấn môi tới.


      Diệp Thủy Thanh cũng lo lắng, nhưng mà hồi lâu sau mới nhận ra, Cận Văn Lễ chỉ đem môi dán lên môi , cùng lắm cũng chỉ là khẽ miết liếm vài cái, trong lòng bỗng mềm nhũn, người đàn ông này quan tâm quá tỉ mỉ.


      Thương tiếc chất chồng, Diệp Thủy Thanh vô cùng muốn đối xử với Cận Văn Lễ tốt, thế là khẽ tách môi ra chút hỏi : “ có sợ vị thuốc ?”


      Cận Văn Lễ hé mắt như uống say, mê muội lắc đầu: “ sợ.”


      “Vậy kế tiếp đến lượt em hôn .” Diệp Thủy Thanh lớn mật đề nghị.


      Ánh mắt Cận Văn Lễ lập tức trừng lớn tròn vo, ánh mắt thể tin nhìn gương mặt đỏ bừng của Diệp Thủy Thanh.


      ngốc à, mau nhắm mắt lại!”


      Cận Văn Lễ lập tức nhắm mắt lại, đợi chuyện tốt dâng lên đến cửa.”


      Đôi môi đỏ mọng của Diệp Thủy Thanh hơi mở ra, đầu tiên cũng khẽ liến mút đôi môi mềm yếu của Cận Văn Lễ chút, sau đó hạ quyết tâm, vươn đầu lưỡi của mình dùng chút sức vào miệng đối phương.


      Đầu Cận Văn Lễ “oanh” tiếng như nổ tung, bên tai cũng ong ong lên, cả gương mặt đỏ bừng như muốn ra máu, nắm chặt hai bả vai Diệp Thủy Thanh dám cử động chút nào, đến tận khi đầu lưỡi mềm mại mang theo chút man mát của Diệp Thủy Thanh đụng chạm với đầu lưỡi mới kịp phản ứng, lập tức dùng sức lực lớn nhất ôm chặt Diệp Thủy Thanh vào lòng, học theo hôn ngược trở về.


      Diệp Thủy Thanh đẩy Cận Văn Lễ ra, túm túc hai chiếc cúc áo sơ mi bị cởi ra, trái tim đập bình bịch ngừng, thở dốc hỏi: “ được tấc lại muốn lấn thước phải ?”


      Cận Văn Lễ cười giống như mèo trộm được cá, thò tay cài lại cúc áo cho Diệp Thủy Thanh: “Vợ, sao lá gan em lớn vậy? Sao lại có thể làm người ta thương thế chứ, em học ở đâu thế?”


      Diệp Thủy Thanh nhướn mi cười khẽ: “ phải là em thích sao, đối với em tốt như thế, em kiềm lòng được liền làm như thế, còn phải học ai hay sao?”


      tích được phúc đức gì mà có thể làm em đồng ý trở thành bạn chứ? Vợ, thề với em, chỉ cần có chút tốt với em được chết tử tế, trực tiếp bị xe lửa cán chết!” Bây giờ Cận Văn Lễ chỉ hận thể dùng đao khoét mấy lỗ người mình để thể quyết tâm thôi.


      Diệp Thủy Thanh cười khanh khách ngừng: “ cái gì vậy, nếu đối xử tốt với em cùng lắm là chúng ta chia tay, cách xa nhau ra là được rồi!”


      thể xa em được, xa em sống nổi.” Cận Văn Lễ nửa quỳ trước mặt Diệp Thủy Thanh, hẹn thề phen, sau đó lại ôm lấy Diệp Thủy Thanh đòi hôn, cách áo sơ mi sờ soạng eo mềm, thoải mái chẳng muốn rời tay.


      Diệp Thủy Thanh có thể nhận thấy Cận Văn Lễ vui biết bao nhiêu, cũng mặc kệ , đến tận khi cảm thấy môi hơi đau đớn mới đẩy ra.


      nhìn xem có phải môi em sưng lên rồi ?” Diệp Thủy Thanh bảo Cận Văn Lễ xem giúp mình.


      Cận Văn Lễ ôm lấy gương mặt Diệp Thủy Thanh cười: “Cũng phải là sưng lên, chỉ là đỏ au, càng thêm xinh đẹp thôi.”


      “Cút , đau đấy, làm gì có ai hôn mãi thôi như chứ?” Diệp Thủy Thanh đứng lên.


      Cận Văn Lễ cũng đứng lên, phủi bụi đất quần Diệp Thủy Thanh cười : “Chẳng phải là vì đây là mối tình đầu nên mới khống chế nổi hay sao?”


      Diệp Thủy Thanh bị chọc cười: “Miệng em đầy vị thuốc mà cũng muốn hôn nữa.”


      chỉ biết nước miếng của vợ đúng là ngọt ngào, thơm thơm ngọt ngọt. Chiếc đầm mua cho em sao em mặc? Mua rồi mặc , đừng cất giữ, chắc chắn em mặc vào rất xinh đẹp, đến lúc đó chở em ra ngoài, có thể làm tức chết mọi thằng đàn ông độc thân.”


      Diệp Thủy Thanh cũng với rằn trước kia căn bản tính trở thành đối tượng của Cận Văn Lễ, lúc này cũng chỉ cười : “Đợi sang tuần mặc, bình thường làm phải thay đồng phục làm việc, hơn nữa trong xưởng cũng dễ bị dính mực, dơ mất.”


      “Được, chỉ cần em chịu mặc là vui rồi.” Cận Văn Lễ cảm thấy mỹ mãn kéo tay Diệp Thủy Thanh, lại chở về nhà.


      Người nhà họ Diệp dĩ nhiên là biết Cận Văn Lễ đưa Diệp Thủy Thanh tới viện chữ khỏi răng, cũng biết người bên ngoài đồn thổi xôn xao chuyện hai người là đối tượ rồi, họ còn hay bị người ta chặn lại vài câu, dĩ nhiên là có rất nhiều người có thái độ đồng tình. Những việc này cũng miễn cưỡng chịu được, nhưng mà đối tượng của Diệp Thắng Chí sau khi biết chuyện này lại vô cùng vừa lòng, khi gặp mặt Diệp Thắng Chí có ý muốn chia tay! Lần này người nhà họ Diệp thể ngồi yên được rồi. Họ hỏi Diệp Thủy Thanh ràng khi nào mới chịu tách khỏi Cận Văn Lễ!


      Diệp Thủy Thanh cũng rất gấp, ở kiếp trước việc kết hôn của hai và chị dâu cũng bị kéo dài rất lâu vì nhà đạt đủ tiêu chuẩn lễ hỏi của nhà mẹ chị dâu thứ hai. Nếu phải sau này chị dâu thứ hai lớn tuổi, chịu nổi kéo dài nữa chị ấy cũng nhất định kết hôn với hai , sau khi hai người kết hôn cũng thường xuyên cãi nhau, sắp 40 tuổi mới có con, kết quả là gặp phải cơn bão sa thải thất nghiệp, chị dâu thứ hai Trương Nguyệt cuối cùng ném đứa ly hôn với hai . Thực ra cũng chẳng muốn để hai lặp lại cuộc hôn nhân này, nhưng cũng biết thể quá tham lam được, hơn nữa nếu Trương Nguyệt kết hôn với trai , thế chẳng phải cháu trai Tiểu Viễn của cũng còn nữa ư?


      Sống lại, có suy nghĩ khác, kiếp trước vì hai có tiền nên chị dâu thứ hai mới ly hôn, nếu có thể thay đổi vận mệnh hai và chị dâu có lẽ cùng nhau được tới già.


      Huống chi người nhà họ Trương cũng phải vì với Cận Văn Lễ mới có ý tưởng này, nhà họ Trương luôn luôn tham tiền, nếu làm tốt họ ra công phu sư tử ngoạm (đòi hỏi cách tham lam quá đáng), phải suy nghĩ cẩn thận mới được.


      “Thủy Thanh, trong lòng em có vướng bận ư?” đường làm, Cận Văn Lễ thấy Diệp Thủy Thanh cứ yên lặng ngồi phía sau hỏi câu.


      Diệp Thủy Thanh cũng giấu diếm: “Đối tượng của hai em vì danh tiếng tốt của em, có ý định suy nghĩ lại việc kết hôn với em. Em cũng muốn bàn bạc lại với chuyện này, người nhà của đối tượng hai em chọn rất tham lam, em muốn bớt chút thời gian với chị ta, đem chiếc xe đạp mua cho em làm lễ hỏi, có thể họ nghe.”


      “Chiếc xe đạp kia khó mua lắm, trừ em ra tiếc chẳng muốn để ai . Hay thế này , làm cho chị ta chiếc khác, em đừng quan tâm, chị ta tên gì, nhà ở đâu, em với , đến làm.”


      hỏi cái này làm gì? Em mà với , đừng có đến nhà người ta quấy rối, phá hư mọi việc đấy.” Diệp Thủy Thanh sợ Cận Văn Lễ đến nhà Trương Nguyệt quậy phá nên nhanh chóng chặn trước.


      Cận Văn Lễ cười : “ cũng có phải đồ ngốc đâu, mà làm thế em còn có thể ở bên ư? nhất định làm hai em cưới được chi dâu về, đến lúc đó mẹ em cũng có thể thay đổi suy nghĩ về , nhất cử lưỡng tiện!”


      Sau đó, Diệp Thủy Thanh lén tìm Trương Nguyệt về chuyện của và Cận Văn Lễ, cũng giải thích với chị ta về nhân cách của Cận Văn Lễ, sau đó còn hé ra là nhà có thể tăng thêm lễ hỏi, xem thử chị ta có thể suy nghĩ lại hay .


      “Thủy Thanh, ra chị cũng rất thích nhân cách của em, nhưng em cũng biết chị chẳng quyết đoán được như em, cũng lay chuyển được người nhà, em thành tâm thành ý với chị như thế, chị tranh thủ thêm cơ hội, đợi chị về nhà rồi với cha mẹ chị, chị cũng hy vọng chúng ta có duyên trở thành người nhà với nhau.” Trương Nguyệt vừa nghe chuyện có thể tăng thêm lễ hỏi lập tức thay đổi giọng điệu chuyện.


      Diệp Thủy Thanh nghe xong mỉm cười: “Vậy nhé, chị Nguyệt , chị trở về bàn bạc với người nhà , nếu có thể thuyết phục chị cần gì có thể ra, nếu ba mẹ em có gây khó khăn cũng đừng lo lắng, có em đây rồi.”


      Trương Nguyệt nghe xong liên tục lời cảm ơn, chị ta biết nhân phẩm của Diệp Thủy Thanh, luôn là người chuyện có chừng mực, chị ta sợ bị lừa, dù sao thấy đồ kết hôn, cũng thế cả.


      Quả nhiên được mấy ngày, Diệp Thắng Chí mang tin tức về, nhà họ Trương ngoài cầu phải có máy may, xe đạp, radio, đồng hồ, và trát vôi ve phòng ở ra còn cầu đồ đạc trong nhà cũng phải là đồ mới hoàn toàn: giường, tủ quần áo và bàn ghế đều phải tìm người làm, còn muốn chiếc áo bành tô bằng vải nỉ.


      “Chỉ nghe những thứ nhà ta muốn, cũng chẳng thấy nhà ta chuẩn bị cái gì. Mẹ thấy họ dường như có ý là toàn bộ đồ cưới và lễ hỏi đều do chúng ta phải đặt mua?” Chung Xuân Lan nghe con trai xong lập tức bực bội, người nhà họ Trương quá tham lam, gả đứa con còn muốn nhà người ta biến thành nghèo rớt mồng tơi.


      Diệp Thắng Chí cũng khó xử: “Nguyệt ấy cũng chẳng có cách nào, ấy cũng biết nhà chúng ta khó khăn, nếu được thôi coi như quên .”


      “Sao có thể quên chứ, con ở bên nó bao lâu rồi? Coi như? Người ta chịu gả là tốt rồi, đồ đạc này nọ nghĩ cách khác là được, dù chúng ta đập nồi bán sắt cũng thể để con thể kết hôn!” Diệp Truyền Nghĩ hút thuốc quyết định.


      Chung Xuân Lan thở dài: “Đập nồi bán sắt cũng đâu có được bao nhiêu tiền, bây giờ tìm người sửa sang lại phòng ở của Thắng Chí , lúc này bắt đầu sơn lại đến lúc đó kịp thôi.”


      “Còn tìm ai nữa, việc đó chẳng phải cần thêm tiền ư, đợi rỗi rãi bảo Thắng Cường mua nguyên liệu về tự làm, còn khi Thủy Thanh kết hôn mua xe cho nó làm đồ cưới nữa, giờ tốt rồi, cái gì cũng còn!” Diệp Truyền Nghĩa còn suy nghĩ tới con út trong nhà.


      Diệp Thủy Thanh bước tới cười: “Ba, chẳng phải xe đạp của con có sẵn rồi ư, cứ lo cho hai trước, con vội mà, chúng ta tự mua đồ về làm sợ được đẹp, đến khi đó chị Nguyệt lại để ý, dù sao đây cũng phải việc chúng ta quen làm, thôi cứ tìm người làm tốt hơn.”


      Diệp Truyền Nghĩa nghe thế ném tàn thuốc xuống đất: “Để sau.”


      Đến cuối tuần, Diệp Truyền Nghĩa bảo hai con trai mua sơn trước, còn việc sơn như thế nào còn phải nghiên cứu lại, đúng lúc thu xếp định ra khỏi cửa lại nghe tiếng ồn ào bên ngoài, lâu sau có người gõ cửa.


      Diệp Thắng Chí ra mở cửa, cửa mở lập tức nhìn thấy Cận Văn Lễ đứng ở ngoài cười: “ cả ở nhà ư, các cậu mau vào .”


      Diệp Thắng Chí lùi lại đằng sau cùng người nhà ngẩn người xem Cận Văn Lễ chỉ huy bảy tám người khác chuyển đồ đạc vào trong sân nhà mình.


      “Nghe Thủy Thanh hôm nay mọi người định sửa lại phòng ở, em cũng chẳng có tài cán gì nhưng quen được mấy người em, nhà của Tiêu Tôn đúng là chuyên làm nghề này, việc này giao cho là thích hợp nhất, còn mấy món đồ gỗ này em cũng nhờ người làm rồi, chắc chắn là gỗ tốt nhưng chưa có sơn, biết hai muốn sơn màu gì hay là cứ giữ nguyên màu gỗ? Còn giường em chưa bảo người ta làm vì em biết kích cỡ, đợi lát nữa em kêu người ta bàn bạc lại với , nửa tháng sau là có thể hoàn thành rồi, nếu kết hôn vào tháng mười thể chậm trễ được nữa đâu.”


      Cận Văn Lễ xong lại bắt đầu bận rộn chạy vào chạy ra chỉ huy người khác chuyển đồ.


      Ai tháng mười kết hôn? Người nhà họ Diệp mơ hồ, quay mặt nhìn nhau, nhất thời quên mất chuyện ngăn cản Cận Văn Lễ.


      Cuối cùng vẫn là Chung Xuân Lan phản ứng đầu tiên: “Cậu làm cái gì thế, chuyện nhà chúng tôi cần cậu phải lo.”


      “Dì à, cháu biết dì muốn nhận giúp đỡ của cháu nhưng mà những thứ này phải là cháu cho hai, đợi lúc ấy kết hôn rồi chậm rãi trả lại cháu là được, việc hôn vẫn quan trọng hơn.


      “Mẹ, mẹ chấp nhận trước , dù sao đồ cũng làm rồi, cần cũng chẳng biết để đâu.” Diệp Thủy Thanh cũng khuyên.


      Nhìn những thứ đồ mà mình cần dùng gấp, Diệp Thắng Chí động lòng là dối, do dự mãi cuối cùng cũng buột miệng ra: “Văn Lễ, tôi chắc chắn trả lại tiền cho cậu, ân tình này của cậu tôi cũng nhớ, nhưng cậu thể lấy đây làm điều kiện đánh đổi hôn với Thủy Thanh được.”


      “Hazz, hai, xem kìa, em hề có ý gì khác, xe đạp này tuy rằng tốt bằng chiếc của Thủy Thanh nhưng cũng là của hãng nổi tiếng, thích hợp để con .”


      Diệp Thắng Chí lập tức : “Chiếc này tốt rồi, ấy sao có thể so với Thủy Thanh được, Văn Lễ, cảm ơn cậu nhé.”


      Trong lòng Chung Xuân Lan cực kỳ lo lắng nhưng con trai bà cũng thể thêm gì được nữa, lại nhìn mấy người ngoài kia bắt đầu trải báo, bắc thang, chuẩn bị đồ sơn phòng, cũng chỉ có thể nhịn xuống, cùng bạn già xoay người vào phòng, mắt thấy tâm phiền.


      Thừa dịp mọi người vô cùng rối ren, Cận Văn Lễ ném ánh mắt ra hiệu với Diệp Thủy Thanh, để ra ngoài với , Diệp Thủy Thanh kiếm cớ rồi cùng Cận Văn Lễ trước sau ra ngoài.


      “Em hỏi , ai với hai em kết hôn vào tháng 11 hả? lại bậy bạ.” Diệp Thủy Thanh vừa ra ngoài lập tức hỏi Cận Văn Lễ.


      Cận Văn Lễ kéo Diệp Thủy Thanh vào phía sau tường thấp, trực tiếp đè vào tường hung hăng hôn xuống, hai người quấn quýt hôn nhau quá nửa ngày mới hổn hẻn tách ra.


      “Vợ, khi nào chúng ta mới có thể kết hôn đây, tối nào cũng mơ tới em, muốn ôm muốn hôn tới chết.” Cận Văn Lễ ôm lấy Diệp Thủy Thanh khẽ vuốt ve.


      Diệp Thủy Thanh trắng mắt liết : “Em hỏi đấy, sao trả lời, cả ngày chỉ nghĩ mấy cái chuyện đứng đắn thôi.”


      “Sao lại đứng đắn chứ? Kết hôn sinh con vốn là chuyện lớn trong đời mà, cực kỳ đứng đắn, dĩ nhiên là phải cuống lên rồi. Chắn chắn tháng 11 hai em có thể kết hôn, tới nhà Trương Nguyệt rồi, nếu sao có thể đưa đồ tới sớm như thế chứ?”


      Diệp Thủy Thanh gì nhìn Cận Văn Lễ, đến tận khi lại cúi đầu muốn hôn mới khẽ kêu lên: “Là ! Là tới nhà Trương Nguyệt , ép người ta kết hôn vào tháng 11 đúng ?”


      Cận Văn Lễ nở nụ cười hăng hắc: “ cũng đâu có ép ta, nếu ta chịu kết hôn vào tháng mười làm thêm cho ta bộ thùng gỗ, nếu sau tháng 11 chắc chắn có nữa, nhà ta vừa nghe lập tức đồng ý, có lẽ hai ngày nữa ta với hai em.”


      đúng là quá xấu xa mà, lại tính kế người ta như vậy.”


      “Chẳng phải vì em ư, nếu hai em kết hôn sớm chút hai người chúng ta có hi vọng gì, mất rất nhiều công sức mới làm hết mọi chuyện đấy, sao em chẳng khen lấy câu?” Cận Văn Lễ lại ôm chặt lấy Diệp Thủy Thanh, thực ra muốn Diệp Thủy Thanh lại chủ động hôn .


      Diệp Thủy Thanh cắn môi nhìn ra phố bên ngoài, xác nhận có ai mới kiễng mũi chân kéo cổ Cận Văn Lễ xuống để hôn.


      Tiếu Nguyệt Ba tựa vào phía ngoài bức từng, trong lòng đau thở nổi, ra con hồ ly tinh thấp hèn Diệp Thủy Thanh chính là dùng thủ đoạn vô liêm sỉ này để quyến rũ Văn Lễ, đúng là biết xấu hổ! tuyệt đối để Văn Lễ bị mắc lừa như vậy!


      Chung Xuân Lan cùng bạn già ngồi trong phòng, ai chuyện, nghe người bên ngoài làm việc vô cùng hăng say, bà nhịn được thở dài.


      “Ba tụi , ông bây giờ phải làm sao đây? Cận Văn Lễ là vì con bé nhà ta mới giúp Thắng Chí, Thắng Chí có mắt, chỉ lo tới việc cưới vợ của mình, nghĩ tới tương lai của em nó.” Chung Xuân Lan hận con mình biết suy nghĩ sâu xa.


      Diệp Truyền Nghĩa ho khụ khụ hai tiếng mới : “Tôi bà nó này, giờ Cận Văn Lễ giúp đỡ như thế, sau này chúng ta cũng chẳng thể làm việc có lỗi với người ta được.”


      “Lời này của ông là có ý gì? Chẳng lẽ ông muốn gả Thủy Thanh cho nó sao?”


      “Tôi có ý đó, cho dù Cận Văn Lễ bây giờ có thế nào dù sao nó cũng phải là người có công việc đàng hoàng, tôi là sau này nếu muốn tách chúng nó ra cũng chỉ có thể để Thủy Thanh nhà ta ấm ức thôi, để con bé chịu chút khổ sở cũng tốt.”


      Chung Xuân Lan câu hiểu câu hỏi lại: “Sao tôi vẫn hiểu ông định gì?”


      Diệp Truyền Nghĩa vỗ đùi, chính thức hạ quyết tâm: “Ý của tôi chính là nếu chúng ta khuyên được con bé Thủy Thanh chỉ có thể tới tìm tới chỗ làm của nó, nhờ lãnh đạo nhà máy làm công tác tư tưởng cho nó, thôi mất mặt cứ mất mặt .”


      Chung Xuân Lan kinh ngạc ngồi ngẩn ra, nếu tìm tới chỗ làm, còn mặt mũi nữa rồi! Nhưng nghĩ tới tương lai của con, bà cũng đành độc ác lần, bà chùi nước mắt : “Cứ làm thế .”
      Last edited: 17/11/20

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      luu manh..........thoang bong dang a nam 9 day sao.......come on bay bi
      Ngọc Hiền, AliciaOrchidsPham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :