1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 27
      Editor: OrchidsPham

      Diệp Thủy Thanh cùng Cận Văn Lễ và cả của mình – Diệp Thắng Cường tới phố sau, Cận Văn Lễ khuyên cha quay về nhà chứ để ông tới phố sau cùng ba người bọn họ nữa. Ba người vừa bước tới phố sau, chưa được bao lâu thấy rất nhiều người vây quanh cửa hộ gia đình, Diệp Thủy Thanh cần nghĩ cũng biết đây nhất định là nhà Tiếu Nguyệt Ba.


      Đợi đến lúc sắp tới đó lại mơ hồ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc kêu, Diệp Thủy Thanh lập tức hốt hoảng bước nhanh hơn, nhưng Cận Văn Lễ lại nắm chặt tay , đẩy đám người ra kéo vào cửa lớn nhà họ Tiếu.


      “Mẹ! Con muốn gặp Cận Văn Lễ, phải gặp ngay lập tức, nếu ta dám bỏ con ba mẹ hãy coi như có đứa con này , dù sao con cũng còn mặt mũi để sống nữa!” Tiếu Nguyệt Ba mặc chiếc áo sơ mi tay lửng, cầm mảnh thủy tinh sắc nhọn hình tam giác đặt cổ tay mình.


      Diệp Thủy Thanh đứng bên cạnh Cận Văn Lễ nhìn Tiếu Nguyệt Ba tóc tai bù xù, lại quét mắt nhìn thủy tinh vỡ rơi đầy đất, vừa nhìn đoán ra đây là mảnh vỡ của chiếc gương, lại nghe ta la to khỏi cảm thấy tức giận, chỉ vì người đàn ông thích mình mà ngay cả công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ mình cũng có thể bỏ qua, sao Tiếu Nguyệt Ba này lại hiểu chuyện vậy chứ?


      “Nguyệt Ba, Văn Lễ đến rồi, con mau buông mảnh thủy tinh xuống !” Tiếu Kim Đông cũng cuống đến giơ chân, mặc dù có đủ con trai con nhưng luôn luôn thương cưng chiều trưởng nữ này nhất, thể thừa nhận rằng hôm nay con ông dám quậy ầm lên như thế cũng là do quen được ông cưng chiều mà ra, nhưng cho dù hiểu cũng thể trơ mắt nhìn con tìm đến cái chết được!


      Tiếu Nguyệt Ba nghe xong lập tức đứng phắt dậy quét mắt nhìn quanh tìm Cận Văn Lễ, khi thấy Cận Văn Lễ đến đây trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng ta cũng lập tức nhìn thấy người nắm tay Cận Văn Lễ - Diệp Thủy Thanh, sắc mặt lập tức thay đổi, dáng vẻ càng thêm điên cuồng hơn: “Là ai cho con hồ ly tinh biết xấu hổ này đến cửa nhà ta, làm cho nó cút ngay! Mau làm nó cút ngay !”


      Người nhà họ Tiếu thấy Tiếu Nguyệt Ba kêu gào như sắp tắt thở đến nơi vội vàng chạy đến bàn bạc với Cận Văn Lễ: “Văn Lễ, cậu xem Nguyệt Ba kích động thế rồi, hay để cho người bạn này của cậu ra ngoài chờ lát được ?”


      Cận Văn Lễ còn chưa kịp trả lời, Diệp Thắng Cường ở bên cạnh tức giận: “Tưởng chúng tôi thích đến nhà các người lắm chắc? Thủy Thanh, thôi, về nhà với !”


      cả, đợi chút .”


      Cận Văn Lễ đợi Diệp Thủy Thanh trả lời vội ngăn cản Diệp Thắng Cường, sau đó mới quay đầu cười chút để ý: “Tiếu Nguyệt Ba, Thủy Thanh và vợ sắp cưới của tôi, là do ấy khuyên nên tôi mới tới đây, ấy tôi cũng . Tôi và chẳng có chút quan hệ gì với nhau, tôi hiểu vì sao muốn tìm đến cái chết còn gọi tôi đến xem náo nhiệt? Giờ cũng còn sớm nữa, muốn cắt cắt nhanh chút , ngày mai Thủy Thanh nhà tôi còn phải làm đấy! Vợ à, lát nữa em nhớ quay đầu chỗ khác, nếu lại sợ hãi.”


      Diệp Thủy Thanh gì, chỉ trừng mắt nhìn Cận Văn Lễ cái, cuối cùng người này đến khuyên giải hay đến thêm dầu vào lửa vậy? Theo lời dù Tiếu Nguyệt Ba có chết cũng chẳng còn chỗ mà nữa!


      Quả nhiên, ánh mắt Tiếu Nguyệt Ba lập tức trừng lớn, oán hận nhìn chằm chằm vào Cận Văn Lễ: “Cận Văn Lễ, muốn ép tôi phải chết đúng ? Được, cần gấp làm gì, tôi chỉ hỏi câu thôi, nếu tôi tại đồng ý cưới tôi, tôi chết ngay trước mặt có đồng ý cưới tôi ?”


      “Cho dù cả nhà chết trước mặt tôi tôi cũng đồng ý, được chưa? Tôi cũng muốn hỏi , làm trò đủ chưa? Tôi đẻ phải số trâu số chó gì mà lại gặp tai họa dai nhách như chứ, tôi còn muốn van cầu đấy, nếu chịu buông tha tôi, mỗi ngày tôi thắp ba nén nhang thờ cúng , thấy được ?” Cận Văn Lễ càng đứng đắn , từng lời ra đều như kích thích Tiếu Nguyệt Ba.


      Nhưng lúc này Tiếu Nguyệt Ba lại tức giận, ngược lại còn có xu hướng bình tĩnh lại, ta cười lạnh tiếng: “Cho dù mỗi ngày thắp 9 nén hương cũng vô dụng, dù tôi có chết cũng buông tha cho các người, tôi muốn khiến các người cả đời cũng quên được rằng chính hai người hại chết tôi!” Vừa xong liền nhắm mắt cắt xuống cổ tay mình.


      Tiếu Kim Đông, Vương Quyên và Tiếu Vinh Quyền lập tức vọt lên, khóc kêu mau đưa người đến bệnh viện.


      Diệp Thủy Thanh thấy vậy cũng muốn xông đến, Cận Văn Lễ lại cho mà là tự mình tới trước mặt Tiếu Nguyệt Ba, nhìn nhìn vết thương cổ tay ta, giọng điệu trở nên đứng đắn hơn: “Các người đừng cuống, bôi chút thuốc nước cho ta là được rồi. Tiếu Nguyệt Ba, quyết tâm muốn chết của cũng chẳng có mấy nhỉ, chỉ cắt như thế, cùng lắm là đứt tí da ngoài thôi, cố ý dọa cha mẹ hay là trêu chọc tôi cho vui vậy?”


      “Cận Văn Lễ, đừng có kích tôi, bây giờ tôi chết cho xem, tôi mở to mắt ra mà nhìn khi đó Diệp hồ ly tinh kia còn dám ở bên nữa !” Tiếu Nguyệt Ba nhìn vết thương ứa máu của mình sắc mặt cũng trắng bệch, nhưng vẫn đẩy mạnh người nhà mình ra, lại muốn nhặt mảnh thủy tinh lên.


      “Tiếu Nguyệt Ba, tôi hỏi lần cuối, làm trò đủ chưa hả?” Giọng của Cận Văn Lễ mang theo chút tức giận.


      xong đâu, sao hả, phải là quan tâm tôi sao! Tôi cho biết, hôm nay nếu có kết quả tôi dừng lại, trừng tôi cũng có tác dụng gì đâu, tôi muốn chết trừng nữa cũng vô dụng!” Tiếu Nguyệt Ba gào to với Cận Văn Lễ.


      “Văn Lễ, coi như dì xin cháu, cháu khuyên nó trước , qua hôm nay rồi, sau này chúng ta khuyên nó mà!” Vương Quyên thấy khuyên nổi con, chỉ có thể cầu xin Cận Văn Lễ.


      Cận Văn Lễ cười khẽ: “Dì à, dì yên tâm , chuyện này cứ để cháu giải quyết.” xong liền nhặt hai mảnh thủy tinh mặt đất lên, đưa mảnh cho Tiếu Nguyệt Ba.


      “Cầm . Tiếu Nguyệt Ba, hôm nay tôi chơi cùng đến cùng, thấy được ? Vì muốn Thủy Thanh phải gánh vác tiếng xấu đổ vấy cho ấy, cũng để sau này tâm lý Thủy Thanh được thoải mái khi bên tôi, cắt sâu bao nhiêu tôi cũng cắt sâu bấy nhiêu được ? phải muốn chết sao, tôi làm mẫu cho nhé, phải cắt sâu chút mới được!”


      Tiếu Nguyệt Ba ngơ ngẩn nhìn Cận Văn Lễ như đùa nhưng lại vô cùng thoải mái cắt đường cổ tay , ngay cả tư thế cắt cũng có thể thấy được ra tay độc ác hơn ta biết bao nhiêu lần.


      Cận Văn Lễ cầm mảnh thủy tinh đầy máu, tới gần Tiếu Nguyệt Ba: “ nhìn chưa, đây mới là muốn chết, tôi cắt xong rồi, tiếp tục chứ.”


      Tiếu Nguyệt Ba bị dáng vẻ quỷ dị của Cận Văn Lễ dọa sợ, lùi dần về sau theo mỗi bước chân của Cận Văn Lễ: “, đừng có tới đây, muốn làm gì!”


      “Tôi hoàn thành tâm nguyện của mà, để xem vết thương này có sâu , xem tay tôi này, ngay cả xương cốt cũng sắp lộ ra rồi đấy.”


      “A…! đừng có tới đây, tôi nhìn, tôi nhìn! Mẹ, cứu cứu con!” Tiếu Nguyệt Ba suy sụp, nhát cắt ban nãy làm ta vô cùng đau đớn, bây giờ sao có thể chịu nổi đả kích của Cận Văn Lễ chứ, chỉ có thể nhắm mắt lắc đầu từ chối bàn tay sắp đưa tới trước mặt ta của .


      Cận Văn Lễ ngừng lại khi còn cách Tiếu Nguyệt Ba hai ba bước chân, hơi cúi lưng bên tai Tiếu Nguyệt Ba vẫn còn kêu la: “ mau cắt tiếp , máu của tôi nhiều hơn của , chắc chắn chết trước tôi, đến lúc đó tôi chỉ cần tới bệnh viện băng bó là xong. Khi đó chết rồi, tôi có thể hoàn toàn yên tâm, sau này tôi và Thủy Thanh có thể sống yên ổn, Tiếu Nguyệt Ba, sao còn chưa chết ?”


      “Cận Văn Lễ, là đồ khốn, cút cho tôi! Tôi ngu thế đâu, tôi mà chết vì thằng khốn như tôi mới là đồ ngu, là tôi có lỗi với công ơn sinh thành của cha mẹ tôi! chờ đó, tôi chắc chắn vượt qua , tôi nhất định làm phải hối hận vì mỗi lời hành động của ngày hôm nay! Cũng nhất định làm con hồ ly tinh Diệp Thủy Thanh kia phải hối hận gả được cho , mất mặt xấu hổ chỉ biết lăn lộn bán hàng rong!”


      Cuối cùng Tiếu Nguyệt Ba cũng bị Cận Văn Lễ chọc đến tức điên, vung tay ném mảnh thủy tinh , kêu khàn cả giọng.


      Diệp Thủy Thanh cũng kịp thời phản ứng, nhanh chóng chạy tới chỗ Cận Văn lễ, kéo áo ngoài của : “ đúng là có bệnh mà, cắt cổ tay làm gì hả? Mau mau, đến bệnh viện, ai có xe cho tôi mượn lát?”


      Lúc này có người tốt bụng ở ngoài chạy về nhà lấy xe đạp cho Diệp Thủy Thanh mượn, Diệp Thủy Thanh hai lời, vội vàng cảm ơn rồi trực tiếp kéo Cận Văn Lễ ngồi lên xe, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo đạp xe về hướng bệnh viện.


      Nhìn em quen tay hay việc đưa đại lão gia – Cận Văn Lễ càng lúc càng xa, Diệp Thắng Cường biết hai người này hoàn toàn quên mất còn đứng đây rồi.


      Cười cười bất đắc dĩ, coi như được tận mắt chứng kiến quyết đoán cắt thịt chớp mắt của Cận Văn Lễ rồi, cũng hiểu được liều mạng muốn cùng em kết hôn của cậu ta, trong lòng cũng thở dài thay cha mẹ ở nhà, đụng phải loại người lưu manh này, phản đối nữa cũng chẳng có tác dụng, thôi cứ thuận theo tự nhiên , lúc về phải khuyên cha mẹ mới được.


      Diệp Thủy Thanh đưa Cận Văn Lễ đến bệnh viện rồi trực tiếp kéo đến phòng cấp cứu lầu , khi nhìn thấy người ngồi đó đúng là bác sĩ Vương gương mặt Cận Văn Lễ suy sụp, đây là nghiệt duyên gì vậy, sao mà cả ba lần đều gặp ông ta?


      “A, đây phải Cận Văn Lễ sao, cậu cố ý chọn thời điểm tôi trực để cắt cổ tay khải ?” Bác sĩ Vương thấy Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vô cùng vui vẻ chào hỏi.


      Diệp Thủy Thanh đâu có tâm trạng nào mà đùa với bác sĩ Vương nữa, ném Cận Văn Lễ ở phòng cấp cứu rồi lập tức chạy đăng ký.


      “Sao có thể chứ, tôi thấy ngài mới kỳ quái đó, sao mà cả ban ngày lẫn ban đêm, lúc nào cũng là ngài chứ? Bác sĩ Vương, nể tình chúng ta quen biết lâu, lần này ngài phải tay chút nhé!”


      Bác sĩ Vương trịnh trọng lắc đầu: “ thể được, tôi nhất định phải lần sau làm mạnh tay hơn lần trước, tôi muốn coi cậu có biết sợ là gì , cuối cùng có biết đau là gì ! Lần này cắt bằng cái gì thế?”


      Cận Văn Lễ nhăn nhúm mặt mày, đau khổ : “Mảnh gương vỡ.”


      “Vậy cần tiêu độc sâu mới được, sau đó là tiêm, hôm nay khâu miệng vết thương thành đường thẳng song song nữa, đổi sang khâu hình chữ thập được ?”


      Khâu vết thương mà còn có nhiều loại thế sao? Cận Văn Lễ nhìn bác sĩ Vương cười đến là hiền lành khỏi run rẩy.


      Đợi đến khi xử lý xong vết thương gần 11 giờ đêm, Diệp Thủy Thanh đẩy xe, chậm rãi về cùng Cận Văn Lễ.


      “Em tức giận sao?” Cận Văn Lễ biết chắc chắn lần này làm Diệp Thủy Thanh vui rồi.


      “Em có thể tức giận sao? hình thành thói quen hay thế nào vậy, cắt cổ tay giải quyết được việc có phải ?”


      “Thủy Thanh, hai chuyện xảy ra gần đây, làm thế căn bản giải quyết xong vấn đề được, cam đoan đây là lần cuối cùng, giờ hoàn toàn giải quyết Tiếu Nguyệt Ba rồi, sau này còn bất cứ chuyện gì cản trở chúng ta nữa.”


      Diệp Thủy Thanh thở dài: “Thủ đoạn của cũng hơi quá khích, chắc Tiếu Nguyệt Ba sợ lắm.”


      “Là do ta tự tìm, còn chưa chơi trò nửa đêm lượn qua cửa phòng ta nhát ma đâu, nếu làm thế khéo có thể dọa ta đến tâm thần luôn cũng nên.”


      đúng là có năng lực nhỉ? Em này Cận Văn Lễ, cho dù cắt cổ tay có thể đổi tay khác ? cứ cắt tay trái mãi thế sợ cắt bản thân thành tàn phế luôn sao?”


      Cận Văn Lễ cười hắc hắc: “ phải tay phải thường khéo léo hơn sao, tay trái điều khiển lực cắt chuẩn được, chỉ có thể chịu thiệt thòi thôi.”


      còn tổng hợp được kỹ thuật rồi cơ đấy!” Diệp Thủy Thanh bật cười, nhưng mà nghĩ lại lời Cận Văn Lễ cũng có lý.


      “Còn phải sao, đây là tuyệt kỹ độc môn đấy!” Cận Văn Lễ vô cùng đắc ý.


      “Vậy lần đó cắt trước mặt em, phải cũng là lừa em đấy chứ?”


      phải, phải, lần đầu tiên có kỹ thuật đâu, nếu khi đó làm tốt nguy hiểm tính mạng đó, lừa em đâu!”


      Diệp Thủy Thanh cảm thấy chẳng có cách nào với kẻ mặt này mày dạn này, cứ như thể người đau phải là vậy.


      Cận Văn Lễ đưa Diệp Thủy Thanh về nhà trước, sau đó mới đạp xe về nhà mình, hôm sau lại đem tới nhà của người chủ xe tốt bụng để trả.


      Sau khi vụ Tiếu Nguyệt Ba lắng xuống, người nhà họ Diệp bao giờ nhắc đến hôn của Diệp Thủy Thanh nữa, đồng thời cũng đều hiểu rằng thể thừa nhận thân phận con rể nhà họ Diệp của Cận Văn Lễ rồi, đành phải bắt đầu bàn bạc hôn của hai người.


      Thực ra, theo ý của Cận Văn Lễ là chọn ngày tốt để đưa Diệp Thủy Thanh đến nàh mình ra mắt cha mẹ , sau đó tìm người đến nhà cầu hôn, tốt nhất là kết hôn ngay trong năm nay.


      Diệp Thủy Thanh hơi suy tư, nếu kết hôn vào mùa đông đúng là khoảng thời gian và Thôi Tất Thành kết hôn trước kia rồi.


      Nhưng mà Cận Văn Lễ dù có tính toán tốt đến đâu cũng chịu nổi tức giận của mẹ vợ - Chung Xuân Lan. Bà kiên quyết đồng ý việc tổ chức vội vàng hôn lễ của con , còn trời lạnh tiện mời khách, con cũng thể ăn mặc xinh đẹp được, cho nên phải chờ tới “Ngày mồng tháng năm” sang năm, xuân về hoa nở mới kết hôn được.


      Cận Văn Lễ dù có giận dỗi ở trước mặt mẹ vợ cũng phải cúi đầu, cho dù trong lòng có gấp gáp hơn nữa cũng phải cắn răng nhịn hơn nửa năm nữa, ngày thường đều ở trước mặt Diệp Thủy Thanh than thở cả ngày, khiến Diệp Thủy Thanh vô cùng vui vẻ.


      Sai đó Diệp Thủy Thanh lại chọn ngày chủ nhật, chuẩn bị tới thăm nhà Cận Văn Lễ, ở đơn vị, lúc rảnh rỗi liền nghĩ nên mua quà gì cho cha mẹ Cận Văn Lễ mới tốt?


      suy nghĩ thấy mấy giáo viên khác đẩy cửa bước vào, thấy ở trong phòng ai cũng che miệng cười ngừng.


      “Mọi người làm sao thế, cười gì vậy?”


      Có người tới vỗ vỗ tay Diệp Thủy Thanh: “Từ lâu nghe lúc còn ở nhà máy Thôi viện trưởng vô cùng si tình với , nhưng đồng ý nên mới quen với Cận Văn Lễ, lúc này được như ý nguyện rồi, sắp gặp cha mẹ chồng đúng ?”


      “Đó là chuyện qua lâu rồi, đúng là tôi sắp đến nhà họ Cận, điều này cũng khiến mọi người buồn cười vậy sao?”


      phải chúng tôi cười việc này, chúng tôi cười là cười Thôi viện trưởng cũng rất nhanh tay, phải sang năm mới kết hôn sao, người ta còn nhanh tay hơn , vừa rồi gặp ở ngoài, là tháng 12 cử hành hôn lễ đấy!”


      Cái gì? Thôi Tất Thành sắp kết hôn? thể nào chứ, chưa từng nghe việc có đối tượng mà? Diệp Thủy Thanh hơi trọn tròn mắt.


      vậy ư? Vậy đối tượng kết hôn của là ai thế?”


      “Nghe điều kiện bên nhà tồi, cha là cánh bộ lãnh đạo khong khu, hình như họ Tiếu, tên là gì tôi nhớ kỹ.”


      Diệp Thủy Thanh nghe xong mắt chữ A mồm chữ O, sao Thôi Tất Thành và Tiếu Nguyệt Ba lại thành đôi?
      Last edited: 17/11/20
      Tiểu Ly 1111, mthuy, Nhitocngan31 others thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 28
      Editor: OrchidsPham


      Giữa trưa, Diệp Thủy Thanh tới căng tin lấy cơm, lúc qua sân thể dục thấy Thôi Tất Thành ở phía trước, hơi do dự rồi tới.


      “Thôi phó viện trưởng.”


      phải giờ làm việc, cứ gọi tên được rồi, tới báo cho em biết chủ nhật ngày 28/12, và Tiếu Nguyệt Ba tổ chức hôn lễ, hoan nghênh em tới tham gia, sáng nay với mấy giáo viên cùng tổ của em rồi, nhưng vẫn cảm thấy tự mình báo tin cho em tốt hơn.” Hiển nhiên là Thôi Tất Thành cố tình đứng đây chờ Diệp Thủy Thanh, gặp , nhanh chóng .


      lát sau Diệp Thủy Thanh mới nhìn Thôi Tất Thành: “Trước kia và Tiếu Nguyệt Ba quen nhau, cho dù sau này có quen thời gian cũng dài, hai người chuẩn bị kết hôn rồi sao?”


      Thôi Tất Thành cười thản nhiên: “Quen nhau lâu hay chóng có quan hệ gì với việc kết hôn sao? và em ở bên nhau nửa năm, chẳng phải cũng chia tay lí do đó sao? Đúng là Tiếu Nguyệt Ba nhờ người liên hệ với , ấy cũng gặp nhau mấy lần, cảm thấy ấy rất thẳng thắn, dáng vẻ cũng tồi, ấy và coi như đồng bệnh tương liên. Mọi mặt đều thích hợp nên quyết định chăm sóc nhau, cha mẹ cũng rất vừa lòng. Em còn câu hỏi nào ?”


      có, tuy rằng giờ em có gì cũng có vẻ giả tạo nhưng em vẫn muốn hi vọng có thể quý trọng người mình , cuộc đời là của chính mình, nếu sống tốt có lỗi với bản thân, cũng có lỗi với người nhà của mình.”


      Thôi Tất Thành bật cười: “Thủy Thanh, phải em nghĩ cam chịu số phận nên mới vội vàng quyết định kết hôn đấy chứ? Dù Thôi Tất Thành đây có năng lực gì nhưng cũng là người đàn ông, nếu quyết định kết hôn với Tiếu Nguyệt Ba lòng dạ chung sống vui vẻ, sống giàu sang với ấy. Nếu em tin chúng ta có thể chờ thời gian chứng minh tất cả, vài năm sau nhìn lại xem cuối cùng ai đó bỏ lỡ cái gì? Em và Cận Văn Lễ sang năm mới kết hôn đúng ? Vậy coi như và Tiếu Nguyệt Ba xuất phát trước nhé, em hãy tự giải quyết cho tốt .”


      Nhìn Thôi Tất Thành bước hề xoay đầu nhìn lại, Diệp Thủy Thanh nhàng cười: “Thôi Tất Thành, cuối cùng hai ta cũng lặp lại bi kịch của kiếp trước nữa, chỉ mong có thể có cuốc sống thoải mái.”


      Lúc tan tầm, Diệp Thủy Thanh đứng ở cửa nhà trẻ chờ Cận Văn Lễ tới đón, vì thời tiết ngày càng lạnh, mấy hôm nay còn có hai trận tuyết rơi nên lớp tuyết đọng mặt đất rất dày, Cận Văn Lễ sợ bị trượt ngã lên để đạp xe làm nữa mà tự mình đưa đón . Vừa hay thời tiết thế này cũng thể bày quán bán hàng được.


      “Trời lạnh thế này sao em chờ ở trong phòng mà lại ra ngoài đứng chứ? Nếu bị cảm phải làm sao đây?” Cận Văn Lễ dừng xe lại, nhăn mày tới nhìn Diệp Thủy Thanh lạnh đến dậm chân ở trước cửa nhà trẻ.


      Diệp Thủy Thanh lại bước đến trước xe, phủi phủi tuyết đọng ở chỗ ngồi sau xe đạp: “Em đoán cũng sắp tới nơi nên ra, nếu lại phải gửi xe rồi vào trong tìm em, rất phiền phức, nhanh , đợi lát nữa khéo tuyết lại rơi!”


      “Sau này được như thế nhé, vào trong tìm em hãy ra.” Cận Văn Lễ sải bước đến bên cạnh xe, lại quấn chặt khăn quàng cổ cho Diệp Thủy Thanh, sau đó lên xe, dùng sức đạp mạnh để chiếc xe chạy nhanh hơn.


      chậm chút, mặt đất có nhiều tuyết đọng lắm, cũng gấp mà.” Diệp Thủy Thanh mặc chiếc áo bông lớn, mặt cũng bịt kín mít nhưng vẫn có thể cảm nhận đước gió vù vù thổi qua.


      “Đạp nhanh có thể nhanh về tới nhà, em có thể giảm bớt thời gian chịu gió rét.”


      Diệp Thủy Thanh vỗ vỗ eo Cận Văn Lễ, lớn tiếng : “Em mặc nhiều đồ như vậy vốn rất nặng, đất còn có tuyết đọng, đừng cố quá sức.”


      Cận Văn Lễ cười : “Vợ, cần thương đâu, kỹ thuật của tốt lắm, lại đèo vợ mình làm sao có thể mệt được chứ, đó! Có tin lát nữa tới quảng trường còn có thể đèo em lượn vòng ? Ngồi vững nhé!”


      Cận Văn Lễ nổi hứng, đạp xe nhanh như bay, đến quảng trường kía trước liền dùng kỹ thuật đánh võng vô cùng cao siêu khiến chiếc xe nghiêng 45 độ vẫn ổn định vững vàng, nhưng cũng chỉ được hai ba giây, thân xe đột nhiên nảy mạnh lên như va phải cái gì, Cận Văn Lễ căn bản giữ được tay lái, đành đạp hai chân làm phanh, sau đó nhanh chóng nhảy xuống xe nhìn Diệp Thủy Thanh.


      Vừa nhìn ngây dại, chẳng biết Diệp Thủy Thanh rớt khỏi xe từ lúc nào, giờ vẫn còn nằm lăn lông lốc mặt đất, thế là vội vàng quăng xe chạy tới xem có sao .


      May mà Diệp Thủy Thanh mặc rất dày, mặt đất còn có tuyết, đến khi thân thể dừng lại được, lập tức bò lên ngồi mặt đất thở dốc.


      “Thủy Thanh, em sao chứ, biết lúc nãy mặt đất có gì chặn trước xe, nhất thời giữ được tay lái nên hơi hoảng, em ngã có đau ?”


      Diệp Thủy Thanh nắm nắm tuyết, trực tiếp ném lên mặt Cận Văn Lễ, vừa ném vừa hô to: “Cận Văn Lễ, xem cái trán em xem, nhìn kỹ xem!”


      Cận Văn Lễ ngửa mặt lên nhìn, vừa thấy cục u bóng loáng trán Diệp Thủy Thanh bật dậy hốt hoảng, hiểu ra sao: “Sao lại thế này?” Ngã xuống đất sao lại nổi u lên được, trừ khi là đụng phải cái gì.


      Lúc này, Diệp Thủy Thanh lại giơ lên cây gậy đen màu trong tay dứ dứ về phía Cận Văn Lễ: “Đầu nghĩ cái gì vậy hả, chân chống xe cũng thèm gạt lên, ban nãy lúc cua vòng, thứ này cọ mặt đất bị gãy ra, trực tiếp bắn lên đầu em, lại rơi vào lòng em, đúng là…”


      Vừa rồi túm chặt áo bông của Cận Văn Lễ, đột nhiên trán tê rần, sau đó toàn thân lập tức bay ra ngoài, đến khi thấy vật rơi trong lòng mình là cái gì tức tả nổi.


      “Là do sơ ý, quên mất cái này, để xoa xoa cho êm, khi về nhà xoa chút dầu cho tan bầm.”


      “Được rồi, càng xoa càng sưng thôi, tránh ra cho em đứng lên, ngồi đất lạnh quá.” Diệp Thủy Thanh ném đoạn chân chống xe trong tay , lật người chống tay xuống đất bò dậy.


      Chẳng qua Cận Văn Lễ đau lòng vì trán Diệp Thủy Thanh bị sưng u lên to thôi chứ từ lúc thấy lăn lông lốc mặt đất muốn cười rồi, lúc này lại nhìn thân hình cồng kềnh tròn vo của đứng lên khỏi mặt đất nhịn được mà cười ha hả, khiến Diệp Thủy Thanh tức giận đến mức giơ chân đạp hai cái.


      “Vợ, là tốt, hay chúng ta nghỉ lát , cười đau cả bụng rồi.” Cận Văn Lễ đỡ Diệp Thủy Thanh tới ven đường, phủi sạch tuyết chiếc ghế dài ở ven đường rồi đỡ Diệp Thủy Thanh ngồi xuống, sau đó mới đẩy xe đến.


      cứ cười đến chết ! Lần sau làm việc nhớ chú ý chút, may mà bây giờ là mùa đông đấy, nếu là mùa hè, mặt bị sưng vù mà còn lăn lộn mấy vòng mặt đất thế này chẳng phải là thảm lắm sao?!”


      Cận Văn Lễ liên tục gật đầu: “Đúng đúng, nhất định chú ý.”


      Diệp Thủy Thanh ngồi ghế, nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, tự mình vui vẻ cười ra tiếng, hai người lại cùng nhau cười.


      “A, Văn Lễ và chị dâu ngọt ngào trong băng thiên tuyết địa sao?”


      Diệp Thủy Thanh nghe thấy có tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn qua, ra là Hầu Quý Nghĩa, thế là cười : “Cậu cũng tan tầm rồi sao, chúng tôi nghỉ lát rồi tiếp.”


      Hầu Quý Nghĩa vừa nghe thế lập tức tỉnh táo tinh thần, đạp xe đến trước mặt Diệp Thủy Thanh ngừng cười : “Chị dâu, có phải cuối cùng Văn Lễ cũng tỏ vẻ nữa rồi ? Đừng thấy bình thường ấy đạp xe chở chị về, mặt đỏ, thở gấp mà lầm. Thực ra chị vừa về ấy liền mệt đến mức chỉ đạp xe từ nhà chị về nhà ấy cũng phải nghỉ mấy lần đấy. Em bảo ấy đừng cố thể từ lâu rồi mà ấy cứ nghe, hôm nay chống đỡ nổi nữa rồi sao? Vẫn là chị dâu biết thương Văn Lễ!”


      Hầu Quý Nghĩa xong, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ đều lên tiếng, lúc lâu sao Diệp Thủy Thanh mới : “ ra vừa rồi tôi vấp ngã, Văn Lễ mới đỡ tôi ngồi xuống nghỉ lát.”


      “A? Ha ha, vậy là em hiểu lầm rồi, chị dâu, ban nãy em giỡn thôi, giỡn thôi, căn bản đáng tin, chị đừng để trong lòng nhé.”


      “Hầu tử, làm gì đắc tội với chú hay sao? còn chưa tính toán chuyện lần trước chú bảo dùng kem chữa đau răng, bây giờ sao? Lại muốn đá xuống đất dùng chân mà chà đạp sao?” Cận Văn Lễ thẹn quá hóa giận, đấm cho Hầu Quý Nghĩa quyền.


      Hầu Quý Nghĩa thầm than thở bản thân quá xui xẻo, lần tới nhất định lắm mồm nữa, chịu đấm liền cười hắc hắc vừa đạp xe chạy.


      Đợi xa rồi, Diệp Thủy Thanh nhìn eo lưng thẳng tắp của Cận Văn Lễ cười hỏi: “ đạp xe từ nhà em về nhà ở phố trước cũng phải nghỉ vài lần sao?”


      Mặt Cận Văn Lễ hơi đỏ lên, sau đó lập tức khôi phục lại như cũ: “Có mệt hay cũng phải xem tâm trạng nữa, lúc em ngồi sau xe biết mệt là gì, cho dù bảo đạp thêm 10km nữa cũng đạp được, nhưng em ở đó liền chẳng còn sức lực nữa. Em đừng nghe Hầu tử bừa, lời cậu ta đáng tin đâu.”


      lại dỗ ngọt em , người mệt vẫn là mà! Sau này cứ nghỉ ngơi hai lần rồi lại tiếp, nếu hai chúng ta cùng đẩy xe về nhà!” Diệp Thủy Thanh nghe Cận Văn Lễ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ mình rất vui vẻ, nhưng dù sao cũng nỡ để phải mệt mỏi.


      Cận Văn Lễ đồng ý rồi đỡ Diệp Thủy Thanh lên để về nhà.


      Đến nhà họ Diệp, Chung Xuân Lan thấy cục u đầu con liền hỏi bị làm sao, đến khi hiểu được xảy ra chuyện gì cũng vừa tức giận vừa buồn cười, bà vào bếp lấy chút đàu nành ra bôi cho , còn đợi lát nữa ăn cơm.


      “Vợ, cục u này của em bôi dầu lên nhìn như cái bánh bao , trông rất ngon nhé.”


      thấy thích lắm à, hay là em cũng lấy gậy đập cho cái nhé?”


      “Chỉ cần em vui đập mấy cái cũng được.” Cận Văn Lễ cười sán đến gần .


      Diệp Thủy Thanh đẩy Cận Văn Lễ ra: “ đừng có làm bừa, à em với chuyện này, hôm nay Thôi Tất Thành với em là tháng sau và Tiếu Nguyệt Ba kết hôn, có biết ?”


      biết, Tiếu Nguyệt Ba cho em trai ta đưa thiệp mời đến nhà , rất là long trọng, thực ra nghe lâu rồi, là do Tiếu Nguyệt Ba chủ động tìm tới Thôi Tất Thành, phải em khó chịu cho Thôi Tất Thành đấy chứ?”


      phải vậy, em chỉ sợ hai người họ tức giận, nhất thời xúc động mới kết hôn, nếu thế phải là tự làm tình làm tội chính mình sao?”


      Cận Văn Lễ nghĩ nghĩ rồi : “Tuy cảm thấy Tiếu Nguyệt Ba rất phiền phức nhưng cũng muốn ta đau khổ, ta và Thôi Tất Thành đều là người lớn cả rồi, còn có cả trưởng bối hai bên nữa, chắc chắn cũng cảm thấy thích hợp nên mới đồng ý chứ phải qua loa đại khái đâu, em đừng lo lắng quá.”


      Diệp Thủy Thanh gật đầu: “Chỉ mong vậy.”


      Ăn xong cơm chiều, Diệp Thủy Thanh bắt đầu cảm thấy eo mỏi lưng đau, lúc này Cận Văn Lễ rất chịu khó, vừa nhận sai vừa hầu hạ bưng trà đổ nước, cuối cùng ngay cả Chung Xuân Lan cũng nhịn nổi: “Chẳng phải con chỉ ngã chút thôi sao, làm gì mà như gãy hết cả xương cốt, toàn thân bất động thế hả? Đừng có mà cái gì cũng sai người ta thế chứ?”


      “Mẹ, đâu phải con mượn làm đâu?”


      “Đúng đó dì, là cháu tự nguyện, dì xem Thủy Thanh bị thương rồi, dì đừng mắng em ấy nữa.” Cận Văn Lễ nhanh chóng bày tỏ thái độ của mình, để Chung Xuân Lan Diệp Thủy Thanh nữa.


      Chung Xuân Lan trừng mắt liếc con mình cái rồi phủi tay ra khỏi phòng, cái muốn đánh cái muốn chịu, người khác ngứa mắt nhưng bản thân hai người lại vui vẻ! Chẳng phải Cận Văn Lễ này rất biết quát tháo đánh nhau sao? Làm sao mà giờ lại thấy yếu đuối thế này?


      Sau đó, Diệp Thủy Thanh lại bàn bạc với Cận Văn Lễ xem cuối tuần này nên mua gì đến nhà .


      “Em cần lo đâu, mấy thứ đó cứ để mua là được, em cũng biết họ thích gì đâu.”


      “Vậy cũng được, đến lúc đó em đưa tiền cho .”


      Cận Văn Lễ nghe xong cũng thêm gì, ngồi thêm lát mới rời .


      Đến chủ nhật, Diệp Thủy Thanh cố ý trang điểm cẩn thận rồi chờ Cận Văn Lễ đến đón mình.


      Cận Văn Lễ xách đống đồ vào nhà họ Diệp, Diệp Thủy Thanh nhìn đống bột yến mạch, điểm tâm và các loại kẹo, toàn đồ hiếm lạ chất đống giường của mình vội hỏi: “Mấy thứ này ở đâu ra vậy?”


      “Dùng tiền mua, có tiền mà, hai lọ bột yến mạch này để cho ba mẹ em, đường và điểm tâm này cũng thế.”


      phải là mua đồ cho ba mẹ sao? Thế nào mà còn mua cả cho nhà em nữa?”


      Cận Văn Lễ chia đồ ra xong mới cười : “Ba mẹ em chẳng phải ba mẹ sao, hiếu kính như nhau, đợi chúng ta kết hôn rồi, mỗi tháng biếu họ 50 đồng tiền sinh hoạt!”


      Diệp Thủy Thanh biết nên gì cho phải, vốn dĩ trong lòng cũng để ý đến chuyện Cận Văn Lễ có đối xử tốt với cha mẹ hay , nhưng ngờ người ta còn chu đáo hơn cả nữa.


      “Vậy , biếu cả hai nhà, chúng ta tiết kiệm chút là được.”


      “Vợ là hiểu chuyện, yên tâm , cần tiết kiệm, tiền đủ dùng mà!”


      Diệp Thủy Thanh nghe vậy khỏi nghi ngờ: “ chẳng qua chỉ cùng buôn bán than với nhà họ Dương, sao lại mạnh miệng thế?”


      Cận Văn Lễ đắc ý nở nụ cười: “Còn phải vì cưới được vợ hiền như em sao? Trước đây kể với em là nhà họ Dương có họ hàng xa với nhà Tiếu Nguyệt Ba, cha Dương Nhạc luôn nghĩ tiến tới với Tiếu Nguyệt Ba nên vẫn đề phòng , từ lúc biết muốn kết hôn với em, thái độ của ông ấy thay đổi hoàn toàn. Vợ, với em nhé, than này có phân chia ra là than có kế hoạch và than dư ngoài kế hoạch, bây giờ cha Dương Nhạc hoàn toàn yên tâm giao than thừa cho bán rồi.”


      “Vậy có thể kiếm bao nhiêu?” Việc loại hàng có nhiều giá bán Diệp Thủy Thanh có biết nhưng cũng chi tiết bên trong như thế nào.


      “Than kế hoạch bán 30 đồng tấn, ngoài ra bán 60 đồng, 100 tấn có nguồn tiêu thụ, và nhà họ chia sáu bốn, em còn cần lo nữa sao? Nếu phải cưới em, Dương Hữu Trí cũng giao vụ buôn bán này cho đâu.”


      Trời đất, chênh lệch giá này đúng là quá lớn mà! Diệp Thủy Thanh nghe thế vô cùng kích động, chẳng lẽ sắp bắt đầu giàu rồi sao?


      Vui vẻ lát hai người mới vui vui mừng mừng ra khỏi cửa, ngờ vừa ra đến đầu hẻm liền gặp Tiếu Nguyệt Ba.


      Tiếu Nguyệt Ba đánh giá Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh đứng đối diện, trong lòng vẫn cảm thấy buồn đau nhưng nét mặt lại mang ý cười: “ gặp chú Cận và dì Cận sao?”


      “Đúng thế, cũng nên gặp mặt rồi, nghe sắp kết hôn, chúc mừng .” Diệp Thủy Thanh cố gắng làm cuộc chuyện trở nên đơn giản hơn.


      “Cảm ơn nhiều, ngày đó hai người nhất định phải đến dự nhé, ba tôi thuê người làm tiệc, toàn món bình thường có để ăn đâu.” Giong điệu của Tiếu Nguyệt Ba mang theo chút kiêu ngạo.


      “Ừm, tôi và Thủy Thanh nhất định tới.” Cận Văn Lễ đồng ý rồi lập tức kéo Diệp Thủy Thanh .


      “Chờ chút, Diệp Thủy Thanh, tôi nghe giáo viên mầm non sắp được tăng lương.” Tiếu Nguyệt Ba lại gọi Diệp Thủy Thanh, sau đó khi đối phương còn chưa kịp phản ứng, ta cười đầy thâm ý rồi xoay người bước .


      Người này kỳ lạ, tăng lương tăng lương, chẳng lẽ còn có thể cho tăng sao? Về phần nụ cười kia, Diệp Thủy Thanh cảm thấy Tiếu Nguyệt Ba đúng là thay đổi rất nhiều.


      Nhưng đến khi tới cửa nhà họ Cận, Diệp Thủy Thanh còn tâm trí đâu mà suy nghĩ việc khác nữa, cũng phải chưa từng tơi đây, nhưng chính thức tới chào hỏi thế này vẫn khiến hơi căng thẳng.


      “Em thả lỏng , ba mẹ rất tốt, những người khác em cần quan tâm đến.”


      Diệp Thủy Thanh gật đầu tỏ vẻ biết, hít sâu hơi rồi cùng Cận Văn Lễ bước vào sân.


      “Thủy Thanh tới rồi, mau vào phòng ngồi , bên ngoài quá lạnh.” Đông Tú Vân thấy động tĩnh liền ra đón, vô cùng nhiệt tình kéo Diệp Thủy Thanh vào trong nhà.


      Vừa mới bước vào phòng, khí nóng bỏng liền ùa tới, phòng của cha mẹ Cận Văn Lễ phải nóng bình thường, mặc áo bông dày căn bản chịu nổi, Diệp Thủy Thanh liền cởi áo bông ra để bên cạnh giường.


      “Áo bông này đẹp quá, là dệt hay mua thế?”


      Diệp Thủy Thanh vừa mới để áo xuống liền nghe thấy bên cạnh có tiếng phụ nữ hỏi mình, thế là quay đầu nhìn, ra có mấy người đứng trong phòng rồi .
      Last edited: 17/11/20
      mthuy, Nhitocngan, Màn Thầu33 others thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 29
      Editor: OrchidsPham

      Trong chương này cách gọi và xưng hô của ta có phần hơi lộn xộn vì tạm thời ta chưa nghĩ ra cách xưng hô phù hợp, mọi người cứ đọc tạm nhé, khi nào hoàn ta thống nhất lại.

      Tam ca = ba; Tam tẩu = Chị dâu thứ ba = vợ của ba; Nhị tẩu tương tự Tam tẩu.

      Cuối chương có từ : “Mao tiền” – Lúc edit ta làm liền nên chưa kịp kiếm từ này, sau quên mất nên đóng vào Pic mất tiêu, ta giải thích này luôn nhé.

      Tên gọi chính thức của đơn vị tiền tệ Trung Quốc là Nhân dân tệ, đơn vị đếm là Nguyên(Viên) ; 1 Nguyên = 10 Giác (Mao) = 100 Phân

      Các chương trước có 100 đồng, 50 đồng là do ta ghi theo cách gọi Việt Nam, nhưng sau này ta ghi theo đúng cách gọi của TQ là nguyên, mao và phân nhé. Vì làm Pic rồi nên sau này ta chỉnh lại ở bản hoàn sau nha, mong các nàng thông cảm.

      Vì căn phòng hơi tối nên khi vừa bước vào cũng cẩn thận nhìn kỹ được, bây giờ thấy có người hỏi liền cười cười nhìn sang. Thấy người hỏi người phụ nữ cao gầy, khó tin hơn là người phụ nữ này còn làm mát tóc xoăn vô cùng thời thượng, nhưng đường cong khuôn mặt có vẻ cứng rắn, khiến người ta có cảm giác khó thân cận.


      “Đây là nhị tẩu của , Trịnh Quốc Phương.” Cận Văn Lễ giới thiệu cho Diệp Thủy Thanh.

      (Nhị tẩu = chị dâu thứ hai)

      “Em chào chị, áo bông này là mua chị ạ, là do…, là do ba em nhờ người mua ở nơi khác về, bình thường cũng dám mặc.” Diệp Thủy Thanh vừa định áo bông này là do Cận Văn Lễ mua chợt cảm thấy Cận Văn Lễ nhàng dùng tay huých sườn eo cái, trong lòng cũng hiểu có lẽ trong chuyện này có điều gì khó nên lập tức sửa lại câu sắp ra khỏi miệng của mình.


      “Thảo nào, nghe kiểu dáng này rất được ưa chuộng ở Thượng Hải, sau này nếu còn cơ hội bảo ba em mua giúp chị chiếc nhé, giá cả thành vấn đề, chỉ cần đẹp là được.” Lời của Trình Quốc Phương lộ ra kiêu căng.


      Lúc này Cận Văn Lễ cười : “Nhị tẩu, người ta vừa tới mà chị nhờ vả rồi, tốt xấu gì cũng để cho Thủy Thanh chào hỏi ba mẹ chứ?”


      xong cũng để ý tới Trịnh Quốc Phương nữa mà trực tiếp kéo Diệp Thủy Thanh đến trước mặt cha mẹ mình: “Ba mẹ, hôm nay Thủy Thanh chính thức tới thăm ba mẹ, tương lai ấy là con dâu út của ba mẹ đấy, ba mẹ nhớ cưng chiều chút nhé, hôm nay ấy mang ít thứ tốt đến biếu ba mẹ đấy.”


      “Cháu chào chú, chào dì.” Diệp Thủy Thanh chào hỏi vô cùng lễ phép.


      Hai vợ chồng Cận Quan Tường, Đông Tú Vân cực kỳ vui mừng, liên tục bảo Diệp Thủy Thanh ngồi xuống: “Nhanh ngồi xuống giường , giường ấm áp hơn, con lãng phí số tiền này làm gì chứ, mấy thứ này đều rất đắt đỏ.”


      Diệp Thủy Thanh vừa định vài câu khách khí, ngờ lại có người chen vào: “Người ta mua tới rồi chia cho mỗi nhà ít , con nếm thử viên kẹo trước.”


      Theo câu , người phụ nữ có vóc người cao lớn mập mạp tới, quan tâm tới ai khác, lập tức mở giấy gói ra, cầm viên kẹo cứng lột vỏ, trực tiếp bỏ vào miệng, lại thò tay nắm lấy mấy cái nữa nhét vào trong túi khiến Diệp Thủy Thanh nhìn mà sững sờ.


      “Vợ thằng ba, con làm cái gì thế, mau lấy kẹo ra, đừng để Thủy Thanh chê cười!” Đông Tú Vân giận đến mức muốn đuổi theo con dâu thứ ba chạy trốn.


      “Thôi mẹ, để chị ấy ăn .”


      Cận Văn Lễ giữ chặt mẹ mình, cho bà đuổi theo, sau đó cười tiếp tục giới thiệu với Diệp Thủy Thanh: “Đây là hai , Cận Văn Bách.”


      Diệp Thủy Thanh gật gật đầu cười với người đàn ông để râu quai nón, đối phương cũng nở nụ cười. Vì Cận Văn Bách để râu quai nón nên Diệp Thủy Thanh cũng chỉ đoán là cười thông qua ánh mắt mà thôi.


      “Đây là ba của , Cận Văn Nghiệm. Chị dâu Hoàng Kim Hoa.”


      Chị dâu thứ ba của Diệp Thủy Thanh biết, chính là người phụ nữ béo vừa cướp kẹo để ăn kia, nhưng ba của hình như có gì đó bình thường, ánh mắt bên trái có vẻ hơi lé, nhìn mà cứ như nhìn cái gì đó ở bên cạnh. Vì đây chính là người hại chết trai Thôi Tất Thành nên Diệp Thủy Thanh cũng tin tưởng vào nhân phẩm của , chỉ gọi tiếng Tam tẩu rồi lập tức xoay người.


      Cận Văn Lễ chỉ để Diệp Thủy Thanh ngồi chơi lát, cũng để ở lại ăn cơm trưa mà đưa rời khỏi nhà mình.


      Ra ngoài phố, Diệp Thủy Thanh mới thở dài hơi: “Cuối cùng cũng qua cửa ải cuối cùng này, tam tẩu của kì lạ.”


      “Sợ em mất tự nhiên nên mới kéo em ra nhanh như vậy, Tam tẩu của hơi thiếu tâm nhãn, thông minh như người thường, bình thường cũng chẳng làm gì, mỗi ngày thức dậy cũng chẳng rửa mặt chải đầu, cứ thế ra ngoài la cà, thích nhất là chiếm chút lợi .”


      Diệp Thủy Thanh nghe xong lại hỏi: “Vậy sao ba lại cưới người như vậy?”


      Cận Văn Lễ trả lời mà kéo tay Diệp Thủy Thanh : “, đưa em ăn sủi cảo nhân thịt bò, đến đó rồi chậm rãi kể cho em nghe, tương lai khi em gả vào nhà cũng coi như được chuẩn bị tinh thần trước.”


      Diệp Thủy Thanh cười đồng ý, rồi hai người cùng tới quán ăn khá sạch ở đầu đường, gọi hai bát sủi cảo, lại gọi thêm đĩa thịt xào và đĩa nộm bắp bò, đều là đồ ăn thể có lợi hơn được nữa, Cận Văn Lễ cũng vui vẻ gọi hai ly rượu đế.


      mau , đừng chỉ lo uống rượu.” Diệp Thủy Thanh ăn hai miếng thịt xào tươi ngon xong liền gấp gáp muốn nghe Cận Văn Lễ kể chuyện nhà .


      Cận Văn Lễ nhấp ngụm rượu đế, đặt chén rượu xuống rồi mới : “Vào quán ăn thịt uống rượu, còn có vợ ăn cùng, tuyệt! là con thứ tư trong nhà, cả thôi nhắc đến nữa, ấy sinh ra mang dị tật nên từ bé được ông nội đón về nông thôn nuôi, chẳng biết giờ sống chết ra sao. Em có thấy gian phòng lớn xây bằng xi măng trước nhà ? Đó là phòng của hai và nhị tẩu. hai là quản đốc công trường, kiếm được ít tiền. ba em cũng gặp rồi đó, mắt ấy có tật, nếu cũng cưới phụ nữ như Tam tẩu đâu. Nhưng em đừng coi thường khả năng kiếm tiền của ba . Nếu có cơ hội em cứ thử vào nhà ất mà xem, radio, TV cái gì cũng có, nhưng mà nhà của hai còn đầy đủ hơn của ba nữa! Nhưng kết hôn với rồi em càn suy nghĩ nhiều đâu, Tam tẩu được gả đến nhà sớm nhất nhưng cũng mới hơn năm thôi. Nhị tẩu gả đến sau đó, cũng sớm hơn em là bao.”


      “Ồ, vậy ba của làm gì thế? Cũng tới xưởng làm sao?”


      có, chỉ ấy mà Nhị tẩu, Tam tẩu của cũng tới xưởng làm. ba của trước kia làm cùng khách sạn với cha , sau này quen biết nhiều người bắt đầu giới thiệu đầu bếp cho các khách sạn, người được giới thiệu đều là người ở phía Nam hoặc những nơi nghèo khổ tới đây, ở đây ba của chính là sư phụ của họ, hàng tháng những người này đều phải giao tiền cho ấy.”


      Diệp Thủy Thanh nghe xong cuối cùng cũng hiểu, mặc kệ trước đây nhà họ Cận thể nào nhưng mấy người con của họ đều biết kiếm tiền, điều này khiến người ta bội phục.


      “Vậy sao vừa rồi Nhị tẩu của hỏi em lấy áo bông ở đâu lại cho em ?”


      Cận Văn Lễ gắp sủi cảo đến bên miệng Diệp Thủy Thanh, nhìn ăn xong mới cười : “Vợ đúng là thông minh, phản ứng nhanh, cho em vì người nhà đều biết làm gì. hai còn đỡ chứ Nhị tẩu là người nhiều chuyện, hơn nữa ba là kẻ con chim bay qua cũng phải nhổ của nó vài cái lông, nếu ấy biết trong tay có tiền nghĩ mọi cách để moi tiền. Nên thà làm kẻ nên thân nhất nhà cũng muốn để lộ tiền bạc của mình.”


      “Em tưởng thế nào, hóa ra là kẻ dối trá nhất, đều lừa gạt họ.” Diệp Thủy Thanh thoải mái ăn sủi cảo, vui tươi hớn hở nhìn Cận Văn Lễ.


      “Dối trá chưa chắc là chuyện xấu mà, cũng đâu có hại ai? cho em biết có ai có thể thương vợ hơn đâu. Đúng rồi, còn chị , gả ra ngoài nhiều năm rồi, bây giờ vợ chồng chị ấy mở tiệm cơm để kinh doanh, cũng là người có tiền.”


      “Coi như em nhìn ra, nhà ai cũng có khả năng kiếm tiền bình thường!”


      Cận Văn Lễ ngẫm nghĩ thấy người nhà mình đúng là như vậy, vì thế hớp ngụm rượu thỏa mãn nở nụ cười.


      Sau đó Cận Văn Lễ đưa Diệp Thủy Thanh trở về nhà rồi cũng tự về nhà mình bắt đầu ngủ ngon.


      Diệp Thủy Thanh nằm trong phòng mình nghĩ lại về mỗi người trong nhà họ Cận, theo như hôm nay phát triển trong tương lai của Cận Văn Lễ có lẽ cũng phải do công sức của mình , khéo đó là kinh doanh kiểu gia tộc, mọi người trong nhà họ Cận đều rất biết làm ăn.


      Nhưng mà cứ tạm gác chuyện này sang bên , Diệp Thủy Thanh vừa nghĩ đến việc sau khi mình gả phải sống với nhà toàn người đặc biệt như thế cũng đủ đau đầu rồi.


      Thứ hai, Diệp Thủy Thanh vừa mới đến văn phòng nghe bên trong líu ríu tiếng cười, nhịn được hỏi: “Mới sáng sớm có chuyện gì khiến mọi người vui vẻ thế?”


      tới rồi hả Thủy Thanh, tôi kể cho nghe, chúng ta sắp được tăng lương rồi, vì tiền lương của giáo viên mầm mon lâu thay đổi nên lần này có thể tăng gấp rưỡi bình thường đấy!”


      sao? Vậy tốt quá!” Diệp Thủy Thanh nghe xong cũng vô cùng vui vẻ, tinh thần cũng tươi tỉnh ít.


      Đúng lúc mọi người đùa với nhau hiệu trưởng bước đến, vẻ mặt nghiêm túc : “Mọi người đều biết chuyện tăng lương rồi phải ? Tôi cũng muốn nhiều nữa, nay kế toán điều chỉnh lại bảng lương. Thủy Thanh, tôi có chuyện muốn với .”


      Diệp Thủy Thanh cảm thấy chắc chắn phải là chuyện tốt, lúc này lại nhớ đến vẻ mặt kỳ lạ của Tiếu Nguyệt Ba lúc trước: “ trưởng, ngài .”


      “Là thế này, trong xưởng có gửi lệnh điều động tới, vì cầu công tác nên phía xưởng sản xuất muốn điều trở lại phân xưởng, nhưng phải về vị trí cũ mà là chuyển đến phân xưởng in ấn, hôm nay có thể sửa soạn lại đồ đạc của mình, ngày mai đến xưởng báo danh là được.”


      Những người khác nghe xong đều nhìn chằm chằm vào Diệp Thủy Thanh, ai cũng cảm thấy này quá xui xéo, lúc lương thấp bị điều đến, vất vả lắm mới được tăng lương, còn được tăng nhiều như thế lại bị điều về.


      Diệp Thủy Thanh thấy hiệu trưởng mở cửa ra ngoài cũng theo.


      “Hiệu trưởng, tôi có thể hỏi ngài chuyện ?”


      Hiệu trưởng thở dài: “Dù sao tôi cũng sắp về hưu rồi, cho cũng được, cũng cần hỏi nữa, chuyện này là do vị lãnh đạo họ Tiếu tìm tới với lãnh đạo xưởng.”


      Diệp Thủy Thanh cười: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn hiệu trưởng.”


      có gì, còn trẻ, phải nghĩ thoáng chút, làm việc ở đâu cũng vậy, cứ học cho giỏi kỹ thuật, chỉ cần chăm chỉ chịu khó dù người ta cũng moi móc cũng tìm ra được điểm yếu.”


      “Tôi hiểu rồi, ngày mai tôi quay về xưởng, hiệu trưởng thong thả.”


      Diệp Thủy Thanh nhìn theo hiệu trưởng xa, cũng cảm thấy tức giận, chỉ nghĩ có Tiếu Nguyệt Ba này tương lai còn lắm rắc rối đây.


      Lại chào tạm biệt đồng nghiệp ở nhà trẻ, Diệp Thủy Thanh định bắt xe bus về nhà, đúng lúc giờ này đường cũng vắng người.


      đến cổng lớn cũng hề bất ngờ khi thấy Thôi Tất Thành.


      “Thủy Thanh, hề biết chuyện em bị điều về xưởng, em đừng suy nghĩ nhiều.”


      Diệp Thủy Thanh mỉm cười: “Thôi Tất Thành, ra bắt đầu từ khi định kết hôn với Tiếu Nguyệt Ba cuộc đua của chúng ta bắt đầu rồi. Tôi và làm cùng đơn vị cũng tốt, nếu tương lai có người lung tung cũng hay lắm, hãy cố gắng lên, tôi cũng cố gắng, để xem ai sống tốt hơn, hẹn gặp lại!”


      Thôi Tất Thành nhìn Diệp Thủy Thanh càng lúc càng xa, bàn tay chậm rãi siết chặt.


      Sau khi người nhà họ Diệp biết Diệp Thủy Thanh bị gọi về xưởng cũng có nhiều phản ứng, điều đến đâu cũng vậy, chỉ cần còn công việc là được. Nhưng Cận Văn Lễ nghe xong lập tức bùng nổ: “Mẹ nó, cả nhà Tiếu Nguyệt Ba này đúng là khinh người quá đáng mà, để đến tính sổ với họ!”


      đừng gây thêm chuyện nữa, họ thích điều thế nào điều, cũng phải là khai trừ em mà, lại em rời khỏi nhà trẻ rồi có gì mà vui chứ, chẳng phải trước kia cứ mãi lo lắng chuyện em làm cùng chỗ với Thôi Tất Thành hay sao?”


      Cận Văn Lễ nghe xong cũng xoay đầu cười: “Cũng đúng nhỉ, chỉ nghĩ em chịu ấm ức, sao nghĩ em vừa cũng có nghĩa là tách xa khỏi Thôi Tất Thành chứ, nhưng dù đây là chuyện tốt cục tức này cũng khó mà nuốt trôi được.”


      “Được rồi, đừng háo thắng nhất thời, em nghe ở xưởng in phải làm theo ca, có khi phải làm đêm đấy.”


      “Lo gì chứ? Em làm lúc nào cũng được, với chủ nhiệm phân xưởng của , xưởng của bọn cũng làm theo ca mà, đến khi đó chúng ta cùng làm giờ, như thế cũng tiện đưa đón em hơn, khi về chúng ta có thể tới trước cửa hiệu sách bán thử vài cuốn sách xem sao.”


      “Ừm! Cứ làm theo lời .” Lúc làm ca đêm có Cận Văn Lễ cùng cũng khiến yên tâm hơn nhiều, tâm trạng vốn buồn bực cũng vì thế mà tốt lên ít.


      Nhưng mà lúc đến xưởng in báo danh, Diệp Thủy Thanh mới phát tiếng ổn ở đây rất lớn, mùi mực in cũng liên tục xộc vào mũi, đúng là hơi quá sức chịu đựng nhưng cũng phải có gắng học thao tác máy móc.


      May mà dù hoàn cảnh làm việc kém hơn trước kia nhưng đồng nghiệp lại rất nhiệt tình, mặc dù biết tình sử của Diệp Thủy Thanh cũng có ai lời ra tiếng vào, chỉ hỏi xem lúc nào tổ chức hôn lễ, còn muốn tới tham gia hôn lễ nữa, điều này khiến Diệp Thủy Thanh vô cùng cảm động.


      Diệp Thủy Thanh còn chưa lo lắng lắm về việc làm ca đêm Cận Văn Lễ cuống lên rồi. Mỗi khi đến ngày Diệp Thủy Thanh phải làm đêm nửa đêm chạy từ xưởng đến xưởng in để đưa cơm cho , khiến cho tất cả phụ nữ dù kết hôn hay chưa kết hôn ở xưởng in đều vô cùng hâm mộ, cảm thấy Cận Văn Lễ hề hư hỏng như người ta vẫn đồn đại, có chứng kiến mới biết được thương người khác như thế nào! Dĩ nhiên Diệp Thủy Thanh cũng thầm đắc ý vì chuyện này.


      Đến khi hai người tan ca, lại mang theo mấy quyển thơ đến trước hiệu sách thăm dò.


      “Em vào trong hiệu sách chờ , ở bên ngoài là được rồi.” Cận Văn Lễ thúc giục Diệp Thủy Thanh vào trong.


      Diệp Thủy Thanh lắc đầu: “Em , em đứng đây với , cứ bán thử cuốn trước xem sao, nếu bán được mau về thôi, đợi ngày nào ấm áp lại đến.”


      Cận Văn Lễ khuyên nửa ngày cũng khuyên được Diệp Thủy Thanh, chỉ có thể làm theo ý .


      “Sách này của cậu có bán ?” lâu sau có người tới hỏi bọn họ.


      “Bán.” Cận Văn Lễ đáp rất kiên quyết.


      “Cuốn này bán bao nhiêu?”


      “8 mao.”


      Người kia cầm cuốn sách mình chú ý lên lật lại xem, thấy giá ở ngoài bìa vừa ý: “Giá bán ngoài bìa có 4 mao mà cậu lại bán 8 mao, còn là sách cũ nữa, tôi thấy chắc cậu cố ý chạy đến đây chịu lạnh đúng ?”


      Cận Văn Lễ nghe xong cũng giận mà bình tĩnh : “Chưa mấy mao tiền, cứ vào trong hiệu sách xem chút , xem có thể tìm thấy mấy cuốn sách tay tôi ? Cũ mới cho thấy nó có lịch sử, giá ngoài bìa là giá khi xuất bản cuốn sách này, lúc đó xuất bản đều là bản đơn lẻ, sách trong hiệu sách đa số đều là tái bản nhưng đầy đủ. 8 mao còn chê đắt ư? Tri thức là vô giá có biết ? Nhà tôi cũng là dòng dõi thư hương, tổ tiên ít người là văn nhân, bây giờ tôi có khả năng nuôi sống gia đình mới tạm thời bán mấy cuốn sách cũ, nhưng chút thanh cao này tôi vẫn có, tôi bán cho nữa! mau !”


      Cận Văn Lễ rất ràng, người đường cũng dừng lại ít, nghe ràng rành mạch như thế cũng có người cảm thán: “Con cháu dòng dõi thư hương cho dù có xuống dốc cũng vẫn mang theo chút ngạo mạn, chỉ dựa vào kiêu ngạo này cũng đáng được tôn trọng rồi, tri thức là vô giá, hay, chúng ta đâu phải vì giá tiền mà mua sách? Chúng ta vì học tri thức trong đó, mở rộng suy nghĩ mới mua, cò kè mặc cả như thế đúng là dọa người mà!”


      Những người khác nghe xong cũng gật đầu đồng ý, khiến người kia đỏ mặt tía tai: “Tôi mua là được chứ gì, ban nãy là do tôi nhìn nội dung bên trong thôi, nếu tôi cũng chẳng trả giá đâu!”


      Sau khi người kia mua xong, mấy người vây xem bên cạnh cũng mua, Cận Văn Lễ dựa theo giá bán mình đặt ra, nhanh chóng bán sạch mấy cuốn sách, trong tay có thêm 96 mao tiền.


      “Vợ, em cầm .”


      Diệp Thủy Thanh ngẩn ngơ nhận tiền, thể tin được là sách bán chẳng những giảm giá mà còn tăng giá bán: “ người ngốc lại có nhiều người ngớ ngẩn theo ư?” Diệp Thủy Thanh ám chỉ người giúp họ lúc nãy.


      “Người ta ngốc đâu, mấy ngày trước bàn bạc xong, trả 2 mao tiền, lại mất nửa ngày để dạy ta đấy!”


      “Hả? Người kia là do thuê đến hả? Đây chẳng phải là gạt người sao?”


      Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh cười: “Em mới ngốc đó vợ à, buôn bán làm gì có thành chứ, làm thế là để mở ra tiền lệ, sau này dễ làm hơn, lại hiệu sách có sách đó mà, cũng coi là lừa ta. Nếu trong hiệu sách có bán bán rẻ rồi!”


      đó!” Diệp Thủy Thanh dí dí cái trán Cận Văn Lễ, bất đắc dĩ lắc đầu.


      Cho dù bất đắc dĩ nhưng cũng hiểu biết thêm được nhiều điều, thông qua chuyện này nhận ra mình đúng là cái chày gỗ, đầu óc có chút linh hoạt nào hết, xem ra phải học tập nhiều hơn.
      Last edited: 17/11/20
      Tiểu Ly 1111, mthuy, Nhitocngan35 others thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 30
      Editor: OrchidsPham


      Diệp Thủy Thanh làm việc ở phân xưởng in ấn hơn nửa tháng, ngoài chuyện ra mọi thứ đều thích ứng rất nhanh. Chuyện đó là, Phó chủ nhiệm phân xưởng in ấn tên Lý Xương, hơn 30 tuổi, tính cách rất khó gần, bất cứ lúc nào cũng thấy ta trưng bộ mặt lạnh lùng cau có ra. Hơn nữa, đừng thấy Lý Xương quá lớn tuổi mà nhầm, ta là người có quyền trong xưởng kỹ thuật, là người chế tạo bảng chữ mẫu để in, tay nghề của ta chính là do cha ta truyền lại, tiền lương cũng cao hơn người khác 2 bậc, cho nên dù ta có kỳ lạ cổ quái cỡ nào nữa lãnh đạo cũng mặc kệ, người khác cũng dám đắc tội với ta, bình thường đều kính nhi viễn chi.


      Thực ra điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Diệp Thủy Thanh, chẳng qua vì Cận Văn Lễ thường chạy đến phân xưởng đùa vui với Diệp Thủy Thanh, còn cùng nhau ăn cơm nên khiến Lý Xương có thành kiến rất lớn với Diệp Thủy Thanh, mỗi khi phân xưởng mở cuộc họp lớn ta cũng đều phê bình gần xa, khiến Diệp Thủy Thanh vô cùng buồn rầu.


      “Người này là thích xen vào chuyện của người khác, có vợ hay sao? Nam nữ chuyện đương cũng ngứa mắt à? Để hỏi xem!” Sau khi Cận Văn Lễ biết chuyện này liền bắt đầu xắn tay áo muốn tìm Lý Xương.


      tìm người ta làm gì? Chẳng qua em chỉ oán giận với chút mà hùng hổ thế rồi.” Diệp Thủy Thanh tức giận nhìn Cận Văn Lễ cái.


      hỏi ta xem có phục hay , ông đây chuyên trị các loại cứng đầu phục!”


      Giọng điệu của Cận Văn Lễ trở nên kiêu ngạo khiến Diệp Thủy Thanh tưc đến mức đưa tay cấu lưng cái đau: “ là ông của ai hả? Để em xem có phục trước ? Có phục hả?”


      Cấu Cận Văn Lễ đến khi phải chạy trốn, vừa đau vừa ngứa cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi, phục rồi, em là bà của được chưa?!”


      Lúc này Diệp Thủy Thanh mới dừng tay: “ đừng có tự dưng kiếm chuyện, em cũng chẳng phạm sai lầm gì, ta muốn chỉnh em cũng chẳng có cách, sau này đến phân xưởng tìm em chú ý lời hành động chút là được.”


      chịu đựng cơn tức này đâu, cũng chẳng làm chuyện gì ảnh hưởng tốt, cho em biết nhé, Phó chủ nhiệm này của em nhất định là lớn tuổi chưa lập gia đình, thấy người ta đương ta liền đố kị, người như vậy để lâu xảy ra vấn đề, em phải chú ý chút đó.”


      Diệp Thủy Thanh thấy Cận Văn Lễ cũng có lý, người như thế có lẽ tương lai phát triển thành kẻ biến thái, tính cách vặn vẹo, nên ít chọc vào hơn.


      ngày, Diệp Thủy Thanh đến phân xưởng khác có việc, lúc quay về sắp đến giờ cơm trưa, thế là trực tiếp đến căng tin lấy cơm, lúc trở về nghe thấy trong phòng nghỉ vô cùng náo nhiệt, có người khen Cận Văn Lễ.


      “Văn Lễ, tôi thấy cậu đối với Thủy Thanh đúng là tốt hiếm có, các đôi nhau chúng tôi gặp ít nhưng chưa từng thấy có ai đối xử với bạn tốt như cậu, chưa cần cái khác, chỉ riêng việc ngày nào cũng đưa đón, mang cơm ca đêm là chuyện rất hiếm có rồi.”


      Diệp Thủy Thanh vừa nghe lời này khỏi dừng bước chân, muốn nghe xem Cận Văn Lễ trả lời thế nào.


      Chỉ thấy Cận Văn Lễ cười hắc hắc: “Lão Lưu, tinh mắt, phải em ba hoa đâu nhé, đúng là thanh danh em tốt, nhưng đó đều là vì bênh vực kẻ yếu mà đắc tội người ta, nên những kẻ đó liền reo rắc tiếng xấu cho em. Thực ra phụ nữ thích em rất nhiều. Mọi người biết chứ trước kia, khi chưa quen với Thủy Thanh, lúc ra đường em toàn phải đường vòng đấy, nếu đống phụ nữ chưa lập gia đình đều đổ ra đường vây lấy em, rất phiền!”


      “Vậy sao cậu lại coi trọng Thủy Thanh? Tôi vài câu cậu đừng phật lòng nhé, nghe lúc đó Thủy Thanh vốn có đối tượng là cán Thôi ở trong xưởng rồi mà?” người khác hỏi ra vấn đề mọi người đều muốn biết.


      Diệp Thủy Thanh đứng ngoài cũng rất muốn biết Cận Văn Lễ còn ăn bậy bạ tới cỡ nào nữa.


      “Hazz, mọi người đều hiểu lầm chuyện này rồi, thực ra lúc ấy Thủy Thanh chia tay với Thôi Tất Thành rồi, lúc đó tâm trạng ấy tốt lắm, tôi và Thủy Thanh là hàng xóm cách phố, thấy ấy vui liền khuyên giải vài câu, lâu dần nảy sinh tình cảm với ấy. Thủy Thanh sao? Đúng là khiến người ta thương được, sau khi bên nhau tôi mới biết ấy chỉ xinh đẹp, mà nhân phẩm tính cách cũng hết chỗ chê, còn thường xuyên làm đồ ăn ngon cho tôi ăn nữa, trời nóng lạnh gì cũng hỏi han ân cần. Lòng dạ con người đều là thịt mềm, ấy hiền lành như thế, mọi người bảo tôi có thể đối xử tốt với ấy hay sao chứ?”


      đợi người khác thêm gì, Diệp Thủy Thanh cũng nghe nổi nữa, bê hộp cơm, mặt cảm xúc bước đến. Mọi người thấy tiến vào đều nở nụ cười, cũng có người vui đùa: “Thủy Thanh, bình thường chúng tôi chỉ thấy Văn Lễ tốt với , ngờ đối xử với tốt có chỗ chê nha.”


      Diệp Thủy Thanh nghe thế cười với người đó: “Đúng đấy, sau này mọi người đừng có ấm ức dùm nữa. Văn Lễ, mau tới dùng cơm, hôm nay căng tin có xào rau đấy, xem có thích ăn ?”


      Từ lúc Diệp Thủy Thanh bước vào, Cận Văn Lễ chột dại, lại thấy đưa đũa bới cơm cho mình càng được tự nhiên, cười gượng : “Thích ăn, chắc chắn thích ăn, chỉ cần là đồ em đưa đều thích .”


      Sau đó đợi đến lúc tới trước mặt Diệp Thủy Thanh mới giọng : “Vợ, chỉ chém gió thôi mà, em đừng nóng giận nha.”


      “Em giận cái gì chứ, được người đàn ông mà phụ nữ phải đổ xô ra đường truy đuổi để mắt tới, em vui còn kịp, sao có thể tức giận được chứ? Mau ăn .”


      phải chỉ ba hoa thôi sao, có người đổ ra đường vây quanh hay em còn biết sao? Em giận chứ?”


      tức giận, mau ăn cơm .” Diệp Thủy Thanh vẫn cười bưng chén trà ấm cho Cận Văn Lễ.


      Lúc này Cận Văn Lễ mới yên lòng, hớn hở ăn cơm.


      Mọi người biết những người nhau thường có những lời tâm âu yếm riêng tư, thế là cơm nước xong đều đến phòng nghỉ khác đánh bài, để lại gian cho họ.


      Diệp Thủy Thanh chời Cận Văn Lễ ăn cơm xong mới đổi sắc mặt: “Ăn xong rồi? Cận Văn Lễ, chúng ta có phải nên tính sổ rồi ? Sao em biết mình có cảm giác với trước nhỉ?”


      Cận Văn Lễ cười hắc hắc: “ chém gió quá tay mà, ngờ lại bị em nghe thấy được, nếu phạt về nhà quỳ bàn giặt nhé?”


      “Thôi , nhưng em cho biết, lần sau cho phép vin vào cớ này nữa!” Diệp Thủy Thanh chỉ đưa tay nhéo eo Cận Văn Lễ cái mang tính trừng phạt tượng trưng.


      Cận Văn Lễ ngờ mình được buông tha nhàng như thế, vui mừng xoa xoa tay: “ cam đoan ba hoa nữa, nhưng mà vợ à, phạt vẫn phải phạt, gia quy thể phá vỡ được, cũng để phải nhớ lâu chút.”


      “Gia quy ở đâu ra chứ, hơn nữa trí nhớ của tồi vậy sao?”


      “Dĩ nhiên là có gia quy, gia quy nhà ta chính là chỉ cần em vui, mặc kệ là lý do gì đều phải dỗ em, nếu em tức giận, quỳ bàn giặt, tương lai chúng ta viết cái gia quy theo ý em muốn, rất là quy củ nhé.”


      Diệp Thủy Thanh lúc này đúng là hoàn toàn còn gì để : “ đó, có mặt mũi gì cả, đừng có tưởng bở sớm thế, cứ theo cái tính cách của tương lai có muốn quỳ bàn giặt cũng khó đấy, phải mua cái để dự phòng!”


      Cận Văn Lễ vui vẻ: “ thành vấn đề, ngày mai mua. Vợ, vì sao ban nãy em vạch trần ? Lúc em tiến vào, còn tưởng em sắp đá nữa chứ!”


      “Vất vả lắm mới có thể hãnh diện trước mặt người khác, xây dựng lại hình tượng, sao em thể cho miệng chứ, hơn nữa có nhiều người chứng kiến như vậy, em làm sao làm mất mặt được, chẳng phải làm người ta cười cho sao, đúng là! Cho dù em tự mình chịu thiệt cũng thể làm tổn hại hình tượng uy nghi của được.”


      “Ôi, vợ hiền của , em đúng là biết giữ sĩ diện cho trước mặt người ngoài mà. Hôm nay! Hôm nay mua bàn giặt ngay, về nhà quỳ, ngày mai cho em xem đầu gối có sưng hay , sưng gọi là Cận Văn Lễ!”


      Diệp Thủy Thanh cười đến khàn cả tiếng: “ đừng có làm trò nữa, chẳng qua là cho chút mặt mũi mà thôi, đừng quậy nữa, em quyết định rồi, khi nào em bảo quỳ mới được quỳ!”


      “Tuân lệnh!”


      Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vui vẻ chuyện hồi, lát sau Cận Văn Lễ chợt nhớ đến chuyện: “Vợ, sao hôm nay thấy Lý phó chủ nhiệm kia của em tuần tra thế?”


      Trước kia, mỗi khi đến giờ ăn trưa, Lý Xương đều đến phòng nghỉ xem xét, vốn dĩ cần đến cũng được, nhưng từ sau khi Cận Văn Lễ xuất mỗi ngày Lý Xương đều tới, chỉ sợ làm ra hành động đồi phong bại tục gì trong phân xưởng của mình.


      “Em cũng biết, cả buổi sáng cũng thấy ta đâu, chắc là có việc bận.” Diệp Thủy Thanh để ý, đến càng tốt, nếu lại sưng sỉa với .


      Nhưng đến buổi chiều, tin tức liền truyền ra, ra con trai 5 tuổi của Lý Xương bị bệnh cấp tính, liên tục sốt cao 2 3 ngày nay, sáng nay Lý Xương xin phép để cùng vợ đưa con khám, tuy khám bệnh xưởng có thể chi trả nhưng con trai Lý Xương bệnh quá nặng, phải dùng thuốc tốt đắt tiền, việc này cũng khó .


      ra phó chủ nhiệm kết hôn rồi?” Diệp Thủy Thanh chuyện với đồng nghiệp, thầm nghĩ có gia đình rồi sao mà vẫn cổ quái vậy chứ?


      Đồng nghiệp Lưu Trạch Hưng cười : “Dĩ nhiên là kết hôn rồi, con trai ta rất dễ thương, nhưng mà có học ở nhà trẻ của xưởng chúng ta mà học ở bên đơn vị vợ ta.”


      “Đây đều là việc , tôi nghe chủ nhiệm nếu con trai phó chủ nhiệm mà cứ sốt mãi thế này đầu óc hỏng mất, phải dùng thuốc nhập khẩu, thuốc kia đắt lắm, lãnh đạo trong xưởng vì nghĩ đến cống hiến của Phó chủ nhiệm mà cố ý giúp đỡ, làm báo cáo xin hỗ trợ đặc biệt, nhưng mà tiền thuốc vẫn phải tự ứng ra trước, sau này mới lấy về được, có lẽ ngày mai phát động mọi người quyên tiền giúp đỡ.”


      Diệp Thủy Thanh vốn cũng ưa Lý Xương, nhưng vừa nghe con có bệnh lòng cũng mềm nhũn, tuy kiếp trước thể làm mẹ nhưng chờ mong con mình được bình an khỏe mạnh vẫn hiểu rất , còn nữa, việc có tiền khám bệnh cũng khiến cảm thấy đau đớn.


      Thế là tan tầm bàn bạc với Cận Văn Lễ, nếu ngày mai quyên tiền có thể quyên nhiều hơn chút ?


      “Có thể chứ, sao lại thể? Cứ quyên trước ít bằng mọi người, sau đó lại đưa 50 nguyên cho ta.” Cận Văn Lễ cực kỳ sảng khoái .


      “Làm gì mà quyên nhiều thế chứ, là tiêu tiền tiếc tay mà.” Diệp Thủy Thanh ngờ Cận Văn Lễ lại muốn quyên nhiều tiền cho Lý Xương đến vậy, chẳng phải mấy hôm trước còn định gây với người ta đó sao, thế nào mà giờ lại thoải mái thế?


      Cận Văn Lễ thấy xung quanh có người liền dán sát đến gương mặt đỏ đỏ bừng vì lạnh của Diệp Thủy Thanh, hôn cái, sau đó mới cười : “Chính vì ta đối xử với em tốt nên chúng ta càng phải làm lớn, con bị bệnh phải việc , bây giờ chính là lúc ta cần người giúp đỡ nhất. Ngày mai em xem đồng nghiệp quyên bao nhiêu em cứ quyên giống họ, sau khi tan làm đưa em đến bệnh viện, em thầm đưa tiền cho ta. , đừng cho, cứ là cho ta vay , nếu dựa vào cái tính cố chấp của ta, cho ta chưa chắc cầm. Đến lúc đó ta nợ ân nghĩa của em, sau này dĩ nhiên gây khó dễ cho em nữa.”


      “Vẫn là nghĩ chu đáo hơn, vậy cứ làm thế .”


      “Vợ ngốc, dệt hoa gấm ai mà biết, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới có thể nhìn ra nhân phẩm.”


      Diệp Thủy Thanh bội phục Cận Văn Lễ nhưng ngoài miệng cũng chịu thua: “Thành ngữ dùng càng lúc càng thuận miệng nhỉ, muốn làm thi hào hay sao? phải tổ tiên cũng có văn nhân đó sao?”


      chỉ là có sẵn dùng thôi, đó đều là lời học để chém gió bán sách, em đừng có chọc mà.”


      Sau đó, hai người bộ thêm đoạn Diệp Thủy Thanh mới ngồi lên xe để Cận Văn Lễ đèo về nhà.


      Quả nhiên, ngày thứ hai phân xưởng liền tổ chức quyên tiền, cơ bản mỗi người đều quyên đến hai nguyên hơn, Diệp Thủy Thanh cũng quyên hai nguyên, sau khi tan làm lại cùng Cận Văn Lễ đến bệnh viện.


      “Phó chủ nhiệm Lý.” Diệp Thủy Thanh vào phòng bệnh, thấy Lý Xương lau lau trán cho đứa bé nằm giường khẽ gọi tiếng.


      Lý Xương quay đầu thấy là Diệp Thủy Thanh hơi sửng sốt chút nhưng cũng lập tức mời vào trong ngồi: “Sao lại tới đây? Hôm nay lãnh đạo xưởng đem tất cả tiền quyên tặng tới chỗ tôi rồi, cảm ơn mọi người.”


      “Phó chủ nhiệm Lý, đây đều là chuyện nên làm mà, bạn trai tôi cũng nghe đến chuyện này, ấy sợ ngài đủ tiền dùng nên bảo tôi đến đưa thêm cho ngài 50 nguyên, nước quả này đợi đến khi cháu bé tỉnh cho bé uống nhé. Ngài đừng vội từ chối, tiền này ngài cứ cầm giải quyết việc khẩn cấp trước, sau này ngài muốn trả lại tôi nhất định cầm, bây giờ việc chữa bệnh của cháu mới là quan trọng hơn, tuy tôi chưa kết hôn nhưng suy nghĩ muốn bảo vệ con tôi vẫn biết, ngài nhìn cháu bé đáng cỡ nào, giờ lại bệnh thành như thế, khiến người ta đau lòng!”


      Diệp Thủy Thanh xong, nước mắt liền rớt xuống, đứa bé đúng là nỗi đau của , có bệnh mà có tiền chữa lại chọc đúng ký ức đau thương kiếp trước của .


      Lý Xương vốn định từ chối, nhưng nghe xong lời Diệp Thủy Thanh , lại nhìn khóc đến đau lòng như vậy, biết lòng muốn giúp mình nên lặng lẽ nhận lấy tiền: “Tôi chỉ có thể hai chữ cảm ơn, tiền này tôi nhất định trả lại !”


      Diệp Thủy Thanh lau lau mắt gật đầu: “Được rồi! Chuyện tiền nong vội, Phó chủ nhiệm Lý, tôi cũng quấy rầy ngài nữa, tôi về trước đây!”


      Lý Xương tiễn Diệp Thủy Thanh đến tận cầu thang, nhìn xuống lầu, lại sờ sờ tiền trong túi rồi mới xoay người trở về phòng bệnh.


      Nửa tháng sau, cuối cùng con của Lý Xương cũng xuất viện, người trong phân xưởng cũng nhàng thở ra, mà Lý Xương chính thức trở lại cương vị công tác, tuy vẫn mang bộ mặt cau có nhưng cũng có chút thay đổi, tối thiểu cũng hà khắc cầu mọi người làm này làm kia, mà thái độ với Diệp Thủy Thanh dù biểu gì khác nhưng khi Cận Văn Lễ đến cũng phòng như phòng cướp nữa.


      Đến ngày nghỉ, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ vẫn tới cửa hiệu sách để bán sách, trải qua thời gian, hai người họ coi như vô cùng quen thuộc với xung quanh hiệu sách này. Thậm chí vì họ phân chia các chủng loại sách rất cho nên có ít người còn chuyên tìm tới họ van xin họ tìm giúp bộ sách mình cần, Cận Văn Lễ liền bắt đầu nghĩ có cần mở rộng kinh doanh hay , dù sao tương lai cũng thể chỉ bán chút sách còn lại trong tay mình được.


      “Vợ, em cầm , lại bán được hai cuốn, hai nguyên 5 mao, em cất kỹ .” Cận Văn Lễ đưa tiền cho Diệp Thủy Thanh.


      Diệp Thủy Thanh cười nhận lấy tiền, vừa định cất vào túi cảm thấy trước mặt mình có người đứng, ngẩng đầu lên nhìn hơi ngạc nhiên khi thấy Lý Xương,


      “Lý, Lý phó chủ nhiệm, sao ngài lại ở đây?”


      Lý Xương nhìn nhìn gương mặt và bàn tay đỏ bừng vì lạnh của Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ, vẻ mặt hơi khác lạ,như thể rất kích động: “Hai người nhân lúc nghỉ ngơi liền chạy tới đây bán sách cũ sao?”


      “Đúng vậy.” Diệp Thủy Thanh do dự mà trực tiếp trả lời vấn đề này.


      Lý Xương nghe xong mím môi nửa ngày chuyện, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh hơn mới : “Hai người kiếm tiền dễ như thế mà còn cho tôi mượn nhiều như vậy, tôi biết gì cho phải, trước khi là tôi hiểu lầm hai người, hai người đều là người thành .”


      Diệp Thủy Thanh nở nụ cười : “Phó chủ nhiệm, tiền có lúc phải tiêu có lúc phải tiết kiệm, đứa quan trọng hơn mà, ngài tới mua sách sao? Mua sách gì ngài cứ hỏi tôi là được, tôi có thể cho ngài biết trong tiệm có sách đó .”


      Lý Xương lắc đầu: “ cần, tôi đến phải để mua sách.”


      “Ồ.” Nếu mua sách Diệp Thủy Thanh cũng chẳng biết nên tán gẫu cái gì nữa,


      Lý Xương cũng vội mà đứng đó, khiến Cận Văn Lễ cũng mơ hồ, người này muốn làm gì?


      , sao đến rồi lại vào thế?” Đúng lúc ba người yên lặng người phụ nữ từ trong hiệu sách bước ra, dáng vẻ hào hoa phong nhã vô cùng thanh tú, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.


      Lý Xương vẫy tay với người phụ nữ để ta bước đến, sau đó nở nụ cười hiếm có, hơn nữa còn là cười với Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ: “Đây là em tôi – Lý Như, đợi lát nữa giới thiệu cho mọi người quen nhau.


      Giờ đến lượt Diệp Thủy Thanh mơ hồ, cần phải giới thiệu cho chúng tôi quen em sao? Lý Xương này nhiệt tình quá hỏng đầu rồi sao?


      Lý Như tới rất nhanh hỏi: “Có chuyện gì vậy ?”


      “Em , giới thiệu với em chút nhé, đây chính là hai đồng nghiệp cho mượn tiền mấy hôm trước – Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ.”


      “À, là trùng hợp, trai và chị dâu của tôi cứ nhắc tới hai người mãi, là hai người vốn có nhiều tiền mà lại đưa cho chị tôi mượn nhiều như vậy quả thất dễ dàng, tôi cũng muốn gặp hai người tốt bụng giúp chị tôi từ lâu, là cảm ơn hai người!” Lý Như cũng vô cùng kích động tiến lên bắt tay với Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ, khiến hai người kia cũng kịp phản ứng.


      Lúc này, Lý Xương đứng ở bên cạnh buồn cười nhìn gương mặt dại ra của Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ , chậm rãi mở miệng: “Đây là em tôi – Lý Như, làm việc ở nhà xuất bản.”
      Last edited: 17/11/20
      Tiểu Ly 1111, mthuy, Nhitocngan34 others thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 31
      Editor: OrchidsPham

      Nhà xuất bản? Sau khi nghe Lý Xương giới thiệu về đơn vị công tác của em ta Diệp Thủy Thanh chỉ cảm thấy đó là chỗ làm tồi, cũng nghĩ nhiều về các phương diện khác, thế là liền vài câu khách sáo với Lý Như. Cận Văn Lễ cũng hiểu được vì sao Lý Xương lại cố ý giới thiệu em mình như vậy, nhưng cảm thấy người bao giờ lời thừa lại đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế chắc chắn phải có nguyên nhân.


      phải hai người bán sách sao? Rất nhiều sách trong hiệu sách này đều lấy từ đơn vị của em tôi, hôm nay tôi tới đây cũng là để bàn bạc với nó chuyện tái bản sách, đúng lúc lại gặp hai người, sau này để Lý Như giúp hai người lấy chút sách mới ra bán, sách cũ luôn phải giảm giá mới bán được, sách mới bán theo giá bìa mới kiếm được thêm chút tiền.” Lý Xương thấy Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ hiểu dụng ý của mình, đoán ra là hai người kia biết nguồn sách nên giải thích qua chút.


      “Vậy tốt quá, Phó chủ nhiệm Lý, chúng tôi phải cảm ơn ngài thế nào mới được đây!” Tuy Cận Văn lễ vẫn hiểu vì sao Lý Như có thể lấy sách mới ra, nhưng có hướng này nhất định phải túm chặt lấy trước rồi sau.


      “Cảm ơn cái gì chứ, việc tôi làm được chẳng bằng phần vạn việc hai người giúp tôi, bình thường ở đơn vị tôi thể thiên vị Thủy Thanh ra mặt được, nếu có thể giúp việc gì tôi nhất định cố hết sức.”


      Lúc này Lý Như cũng cười : “ của tôi chính là người thành như vậy đấy, ấy nhận định ai tốt đối xử vô cùng tốt với người đó. Sách tôi có thể lấy chút ra cho hai người, nhưng cũng phải là sách vừa mới xuất bản, tất cả đều là sách tồn kho của những năm trước, số lượng cũng thể quá nhiều, nhưng có thể bán lại cho hai người với giá thấp nhất, tiền cũng cần đưa trước, để xem bán được bao nhiêu rồi thanh toán sau, bán được tôi lại thu sách về, hai người thấy sao?”


      Việc này có khác gì với bán sách của cậu mình, vụ buôn bán chỉ lời mà lỗ? Diệp Thủy Thanh nghe xong mà tin nổi bản thân lại gặp chuyện may mắn như thế: “Chúng tôi giao tiền trước cũng được ư?”


      nguyên tắc dĩ nhiên là được rồi, nhưng mà tôi tin vào nhân phẩm của hai người, hơn nữa tôi quản lý mảng này nên cũng tiện hơn nhiều, chỉ cần thời gian thanh toán của hai người đừng quá dài là được.”


      “Được, chúng tôi bán được bao nhiêu quyển thanh toán tiền bấy nhiêu cho chị, nhất định để chậm trễ!”


      Bốn người lại trò chuyện thêm lát, bước đầu hẹn ra thời gian và địa điểm lấy sách, sau đó Lý Xương và em cùng nhau rời .


      “Coi như nhìn ra, nếu người có vận khí tốt ông trời kiểu gì cũng có cách cho người đó phát tài. Vốn nghĩ việc em bị triệu hồi phân xưởng, được tăng lương là chuyện xấu, gặp phải Lý Xương cũng hay ho gì, ai ngờ được đến cuối cùng chúng ta lại có thể mượn sức của ta chứ? Tiếu Nguyệt Ba dù có suy tính nữa cũng chẳng thể ngờ đến chuyện này!” Cận Văn Lễ ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa qua, khỏi cảm thán ra tiếng.


      Diệp Thủy Thanh cũng gật đầu: “Chuyện đời thạt kỳ diệu khó lường. đến chuyện người khác, chúng ta nghĩ chuyện của mình , nếu có sách mới chúng ta cũng thể bán ở đây được, nhỡ để người trong hiệu sách phát ra phiền cho Lý Như.”


      “Em đúng, chúng ta phải đổi chỗ thôi, nhưng mà nếu đổi chỗ bán những khách quen sao tìm được chúng ta chứ?” Cận Văn Lễ hơi khó xử.


      Diệp Thủy Thanh sớm nghĩ tới danh thiếp hoặc tờ rơi tuyên truyền gì đó, dù đầu óc Cận Văn Lễ có linh hoạt nhưng ở vài phương diện cũng thể hơn Diệp Thủy Thanh sống ở thế giới tương lai được.


      “Chuyện này dễ thôi, đợi lấy được sách, chúng ta chọn xong địa điểm, em có thể lấy ít giấy bỏ ở xưởng, lúc đó chúng ta cắt thành những tấm , viết địa chỉ ràng lên đó, viết cả tên những cuốn sách tốt bán lên, sau đó đứng đây phát mấy ngày là được rồi.”


      Từ lúc bên Diệp Thủy Thanh tới nay, ban đầu Cận Văn Lễ là thích dáng vẻ xinh đẹp của , sau đó lại vì Diệp Thủy Thanh có thể để ý tới phản đối của mọi người, ghét bỏ quá khứ nhà mình, có thể chấp nhận việc bán hàng kiếm tiền mà ngừng vui sướng. Cho nên càng thêm ngưỡng mộ , mà bây giờ, lần đầu tiên dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Diệp Thủy Thanh, việc vừa là hành động nhưng tác dụng lại rất lớn, đủ thấy suy nghĩ của Diệp Thủy Thanh cũng hề đơn giản.


      “Vợ, em xem em xinh đẹp như thế, tình tình lại tốt bụng, giờ còn phát ra đầu óc em cũng thông minh hơn nhiều, hơi sợ em chạy mất!” Cận Văn Lễ như vui đùa nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.


      Diệp Thủy Thanh vỗ vỗ tay : “Em chỉ muốn chúng ta sống tốt hơn mới vắt óc suy nghĩ, kết quả là liền đả kích hăng hái của em như thế, cả ngày nghĩ cái gì vậy? Em là người đáng tin đến thế hay sao mà lại nghi ngờ?”


      “Dĩ nhiên là tin tưởng em, nhưng tin chính mình, em muốn bên cả đời?” Cận Văn Lễ vẫn muốn nghe Diệp Thủy Thanh tự với mình lời hứa hẹn.


      Diệp Thủy Thanh thầm thở dài, sau đó mới : “Chỉ cần thay lòng, em luôn luôn bên , được rồi chứ?”


      “Được! Sao lại được chứ? chắc chắn bao giờ thay lòng, nếu người vợ tốt như em mà cũng biết quý trọng chết tử tế!” Cận Văn Lễ há miệng cười, nuốt bụng gió lạnh cũng chẳng cảm thấy khó chịu.


      Diệp Thủy Thanh cũng cười, trong lòng vui vẻ, đây là hạnh phúc đúng ? Chỉ mình có thể giữ được hạnh phúc này vĩnh viễn.


      Qua vài ngày, Lý Như quả nhiên là người giữ lời, nhờ Lý Xương thông báo Diệp Thủy Thanh có thể đến lấy sách. Cận Văn Lễ nhận được tin đạp xe ba bánh của mình tới đơn vị của Lý Như, vì Lý Như số lượng thể quá nhiều nên nghĩ chỉ có khoảng 2-30 cuốn, ngờ lại có đến hơn 100 cuốn. Cận Văn Lễ quá đỗi vui mừng, liên tục cảm tạ, lời chẳng mất tiền mua, tâng bốc tận trời khiến Lý Như luôn nhã nhặn cũng phải vui đến đỏ bừng cả mặt.


      Sau đó Cận Văn Lễ đưa sách đến nhà họ Diệp, cất vào kho hàng phía sau, tối hôm đó và giờ làm hôm sau liền bắt đầu cùng Diệp Thủy Thanh viết các tấm giấy .


      “Lâu lắm rồi cầm bút viết, chữ xấu quá mất. Vợ, để xem em viết nào.”


      Tuy kiếp trước Diệp Thủy Thanh chỉ là bà nội trợ, nhưng từ lúc còn học chữ viết rất đẹp rồi, cũng coi như loại thiên phú, cho nên sau khi Cận Văn Lễ nhìn chữ viết giấy liền rung đùi đắc ý, khen ngợi: “Viết đẹp quá , nhà thư pháp cũng viết đẹp như em, vợ có tài!”


      đừng có rót mật vào tai em, cho dù viết khó coi cũng phải viết! Nghĩ rằng khen em vài câu cần viết nữa, ném hết cho em viết đúng ? có cửa đâu!”


      Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh cười ngừng: “Em nhận ra rồi sao? Em xem em ngày càng thông minh như thế, có thể làm gì được chứ? À hiểu rồi, chắc là do em thường xuyên ăn nước miếng của nên trở nên thông minh như thế, có phải em nên cảm ơn hay ?”


      “Phì, biết xấu hổ, lời vô sỉ thế mà cũng ra miệng được, cút sang bên !” Diệp Thủy Thanh vừa vừa đưa tay đẩy đẩy Cận Văn Lễ dán chặt vào .


      hôn cái , nếu viết nổi đâu, việc này đáng ghét mà. Nếu thế này , em hôn cái viết 10 tờ, thế nào hả?”


      thế nào hết, đừng có quậy nữa, còn quậy nữa em vẽ lên mặt !” Diệp Thủy Thanh giơ bút bi lên uy hiếp, quơ quơ đường trước mặt Cận Văn Lễ.


      “Vẽ , sợ.”


      Lúc này Diệp Thủy Thanh cũng nổi hứng, trực tiếp vẽ mấy nét như râu mèo ở bên mép Cận Văn Lễ, thấy Cận Văn Lễ để yên cho mình lại vẽ thêm mấy đường nữa, đợi đến khi vẽ xong, nhìn gương mặt của nhịn nổi chỉ tay vào mặt cười ha hả: “Đúng là con mèo ngốc có mặt mũi!”


      Cận Văn Lễ làm bộ vuốt vuốt chòm râu, sau đó kêu “meo” tiếng quái rồi lập tức đè Diệp Thủy Thanh ra vừa hôn vừa liếm, lại cù cù eo , khiến mặt và cần cổ Diệp Thủy Thanh đầy nước miếng, cười lạc cả giọng, chỉ có thể cầu xin tha thứ.


      “Được rồi, trêu em nữa, mau viết , để lát nữa mẹ em vui.” Cận Văn Lễ cũng cười đến toát mồ hôi, kéo Diệp Thủy Thanh cuộn mình giường dậy, lại xoa xoa mặt cho , hai người lại yên lặng viết các tấm giấy.


      Ngày thứ hai đúng lúc đến ngày nghỉ sau khi làm ca đêm, Diệp Thủy Thanh lại cùng Cận Văn Lễ đến trước cửa hiệu sách phát các tấm giấy , tất cả mọi người cảm thấy cách làm này rất mới lạ, còn có người muốn cùng hai người chọn sách mua ngay, nhưng Diệp Thủy Thanh đồng ý vì sách còn chưa chuẩn bị tốt, cho nên chỉ có thể hẹn vài ngày nữa tới, hơn nữa, còn đưa tay chỉ vào nội dung tờ giấy của mình : “Cách ba ngày chúng tôi mới mở cửa lần, nếu muốn mua nhất định phải tới đúng thời điểm và địa điểm nhé, nếu cũng mua được đâu.”


      Diệp Thủy Thanh mình và Cận Văn Lễ còn phải làm, cảm thấy nhiều việc bằng ít việc hơn.”


      “Có tiền mà các người còn muốn kiếm, phải đặt ra thời gian là sao?” Có người quá vừa lòng với chuyện này.


      “Việc này cũng chẳng có cách nào, sách của chúng tôi là trả qua đồng chí biên tập của nhà xuất bản lớn sàng lọc, rất đắt khách, phải móc nối với nhân viên bên trong, quan hệ với bên bán sách, phải là việc có tiền có thể giải quyết được, bao nhiêu tiền cũng mua được đâu, ba ngày sau có mua được cuốn sách mình muốn hay cũng còn tùy vào duyên phận nữa.” Cận Văn Lễ vô cùng vênh váo, nhướn mắt với người kia.


      Những người khác nghe xong lời này liền cảm thấy nóng lòng muốn thử, ào ào hỏi Cận Văn Lễ xem mấy giờ mở cửa bán sách để mình còn đến trước, Cận Văn Lễ sau 10 giờ sáng rồi mọi người mới tản dần .


      “Sao lại báo thời gian muộn vậy?” Diệp Thủy Thanh hỏi Cận Văn Lễ.


      “Vật quý vì hiếm, em thấy chúng ta càng kênh kiệu đám người kia càng vội sao? Mình muốn mua bán thế nào phải theo mình mới được, lại vợ làm vất vả cả đêm, thế nào cũng phải để vợ được ngủ nướng chứ.”


      Diệp Thủy Thanh nở nụ cười: “ đó, đúng là kẻ thành tinh mà!”


      Vì thể sách của mình có nguồn tiêu thụ tốt, lúc Cận Văn Lễ ra quán cũng mang nhiều mà chỉ mang theo hơn 30 cuốn sách mới. Người đến nhìn thấy sách này mới tinh, còn vương mùi mực in, chủng loại cũng đều ít thấy trong hiệu sách, thế là giống như đám cần tiền mà trang nhau mua, người khác nhìn cũng sợ bản thân ra tay chậm mua được sách gì, thế là cũng chẳng quản sách gì, cứ mua được mấy quyển rồi tính. Cho nên đầy nửa giờ, ba mươi cuốn sách còn, lúc rời Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh còn dùng phấn viết mặt đất hàng chữ: “Sách bán hết, ba ngày sau lại đến, sách thể bị ẩm nên nếu trời có mưa hay tuyết rơi nghỉ bán.”


      Có người đến chậm nhìn thấy dòng chữ này mặt đất đều thầm hối hận, cố nén cơn giận quay về, chờ ba ngày sau thể tới sớm được.


      Cứ như thế, sách trong tay Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ cơ bản lo vấn đề tiêu thụ, cứ hai ba ngày hai người lại thanh toán với Lý Như lần, Lý Như thấy bọn họ giữ lời hứa, sau khi thanh toán mấy lần cũng yên tâm, lại lấy cho hai người thêm chút sách nữa.


      “Vợ, chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?”


      Diệp Thủy Thanh lấy sổ sách ra xem: “90 nguyên, chưa đầy nửa tháng buôn bán lời nhiều như vậy.”


      Cận Văn Lễ gật gật đầu: “ tồi, nhưng mà nghĩ tiền kiếm được lúc này thể giữ hết được.”


      Diệp Thủy Thanh vừa nghe liền hiểu được: “Em biết, theo em tiền này chúng ta giữ lại đồng nào nữa, đưa cho Lý Như phần, lại đưa Lý Xương chút, còn lại mua đồ cho vợ Lý Xương và đứa bé, Lý Như còn chưa kết hôn nên cần mua.”


      “Được, nghe em, vợ làm việc thoải mái, nhưng mà còn ý tưởng, đó là sau này chúng ta chia tiền lãi chi Lý Như theo tỷ lệ nhất định, thà ràng kiếm ít chút nhưng lại hợp tác được lâu dài, về phần Lý Xương cần cho thường xuyên, cách thời gian mua chút đồ cho con là được.”


      “Như vậy tốt nhất, tiền có còn có người, cũng thể để Lý Như mất công vô ích được, chị ấy cũng thể lấy sách mãi cho chúng ta, chút tiền này đúng là nên đưa cho chị ấy.” Diệp Thủy Thanh vô cùng tán thành suy nghĩ của Cận Văn Lễ.


      Cận Văn Lễ nghe xong lập tức bày ra dáng vẻ thỏa mãn vô cùng chân : “Vợ, em xem sao em lại tốt thế chứ? chỉ tinh mắt mà còn nhìn xa, hề ham cái lợi trước mắt chút nào, xử lý thẳng thắn dứt khoát!”


      “Mấy thứ này chẳng phải là chịu ảnh hưởng của sao? Nếu em có tương lai cũng đều là công lao của .”


      “Hazz, em đừng dỗ nữa, lúc này mới bắt đầu còn nhàng, đợi chúng ta kết hôn rồi trời cũng ấm áp, sạp hàng ở khu chợ kia cũng thể bỏ được, lúc đó chúng ta cùng nhau bận rộn kiếm nhiều tiền!”


      Diệp Thủy Thanh tựa vào lòng Cận Văn Lễ cười gật đầu: “Tất cả đều nghe .”


      Hai em Lý Xương và Lý Như chỉ lòng muốn báo đáp ân tình cứu đứa bé của Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ, chưa từng nghĩ đến chuyện lấy tiền bán sách, cho nên hai người đều từ chối chịu nhận tiền, nhưng cũng chịu nổi chân thành của Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ, trải qua mấy lần giằng co mới vô cùng bất đắc dĩ nhận lấy, sau này Lý Như được Diệp Thủy Thanh lén chỉ điểm, cũng hiểu mấu chốt trong đó, trở nên ăn ý hơn.


      Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ làm ăn vô cùng thuận lợi, thấy sắp đến tết Nguyên Đán liền muốn mua chút đồ tốt về hiếu kính hai bên cha mẹ, đúng lúc tính ngày, Diệp Thủy Thanh đột nhiên nhớ đến việc: “Ôi chao, suýt nữa quên mất việc quan trọng rồi, ngày 28 là ngày Thôi Tất Thành và Tiếu Nguyệt Ba kết hôn!”
      Last edited: 17/11/20
      mthuy, Nhitocngan, Màn Thầu37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :