1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ-TS]Định mệnh - Thần Vụ Quang

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Ừa, từ giờ ta ra chương đều :3 :3 :3 gặt hái xong ròi :3 :3 :3

    2. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      Chiến dịch của a có vẻ cũng có tác dụng ít nhiều tới nhà chị rồi:yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo53::yoyo58:
      Thanks hàng của nàng nha:yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      OrchidsPham thích bài này.

    3. FangYu69

      FangYu69 Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      851
      Dù là tui ôn thi ngập đầu nhưng cũng kìm nổi mà mò mẫm vào dò ra chương mới. Ơn @OrchidsPham a!:yoyo14::yoyo14::yoyo14:

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 22.3

      Editor: OrchidsPham

      Lại qua vài ngày, Diệp Thủy Thanh còn say trong giấc mộng bị mẹ gọi dậy.


      “Mẹ, mới mấy giờ mà mẹ gọi con dậy?” Diệp Thủy Thanh nhìn nhìn qua khe hở của tấm màn, trời còn chưa sáng mà, mẹ gọi dậy làm gì chứ?


      “Mau dậy , có chuyện quan trọng lắm!” Chung Xuân Lan lôi con dậy, lại liên tục thúc giục mau mặc quần áo.


      Diệp Thủy Thanh lầm bầm oán giận nhưng vẫn nhanh chóng mặc quần áo vào, ra đến sân mới phát cả và hai cũng dong xe ra đứng ở bên ngoài, nhất thời chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa.


      “Em ngồi sau xe cả , để bọn đưa em xem chuyện này.”


      “Xem cái gì mà phải vào lúc này chứ?” vừa rồi lúc Diệp Thủy Thanh ra ngó đồng hồ, mới hơn 4 giờ sáng mà.


      “Con cứ theo là được.” Chung Xuân Lan đẩy con , Diệp Thủy Thanh đành ngồi lên xe ra ngoài cùng hai trai.


      Nhưng nửa ngày mà vẫn thấy đến nơi, Diệp Thủy Thanh mất kiên nhẫn : “ cả, trời sắp sáng rồi, cuối cùng chúng ta đâu vậy? Đừng là mọi người giận em nên đem em bán nhé?”


      bậy, em được cưng chiều nhất nhà, ai dám bán em chứ? Chẳng qua là cho em nhìn việc thôi.” Diệp Thắng Chí bên cạnh tức giận .


      Diệp Thủy Thanh tính toán, thời gian khoảng hơn nửa tiếng hai chiếc xe mới dừng lại ở khu chợ mà chưa từng đến, sau đó hai em họ Diệp liền thần bí kéo núp vào bên, Diệp Thắng Cường chỉ chỉ tay về phía khẽ : “Em , em nhìn xem kia là ai?”


      Diệp Thủy Thanh nhìn theo hướng ngón tay cả, ban đầu cũng chẳng phát ra điều gì lạ, lúc định hỏi lại ngây ngẩn cả người, chỗ cả chỉ là miếng đất trống có tấm vải bạt lớn trải lên, tâm vải bày biện dây chun, dây buộc tóc, trâm cài và nhiều đồ linh tinh khác, trước sạp còn có ít người vây quanh, bà lão, các , các bà vợ gì đó đều có cả, điều này cũng có gì lạ, khiến lặng người chính là kẻ giao bán những thứ này là Cận Văn Lễ!


      “Nhìn thấy chưa? Lúc trước vẫn nghĩ vì sao mặc kệ em ra khỏi cửa vào mấy giờ đều có thể bị Cận Văn lễ chặn lại, giờ hiểu rồi, ra sáng sớm chạy đến đây bán hàng, sau đó chạy về đón em, dậy sớm thế dĩ nhiên là luôn chặn em lại được rồi. Thủy Thanh, giờ em chính mắt nhìn rồi đấy, Cận Văn Lễ làm việc đàng hoàng mà lại ở chợ mở quán bán rong, việc này dọa người, ta chạy xa thế này chẳng phải vì muốn ai biết đó sao, giờ em hết hi vọng rồi chứ?” Diệp Thắng Chí cũng giọng , ngay cả lúc cách xa thế này cũng vẫn sợ Cận Văn Lễ nghe thấy lời mình.


      Cuối cùng người này phải có bao nhiêu tinh lực mới kham nổi chứ? Chẳng lẽ sợ làm mình mệt chết ư?


      Nhìn Cận Văn Lễ bận rộn cò kè mặc cả với khách, trái tim Diệp Thủy Thanh co rút đến đau đớn, người ở thời đại này trừ khi nhà nghèo khó bần cùng chịu nổi, hoặc là còn việc gì làm nữa mới có thể làm loại chuyện này, nếu chẳng ai nguyện ý làm công việc mất mặt thế cả! Dựa theo quãng đường mà hôm nay sợ là mỗi ngày Cận Văn Lễ đều dậy từ 3 giờ sáng, đến đây bán khoảng 2 giờ rồi lại chạy về đón làm rồi, người này muốn sống nữa sao? Sao biết quý trọng thân thể mình như thế chứ?


      “Em , em đừng khóc, có dọa người hơn nữa cũng là việc nhà người ta, em chỉ cần chia tay với còn chuyện gì nữa.” Diệp Thắng Cường thấy em mình nước mắt đầm đìa mau chóng an ủi.


      Diệp Thủy Thanh liếc mắt nhìn hai trai mình rồi mới xị mặt : “Sao các biết ấy ở chỗ này? Bình thường các cũng đâu có tới tận đây? Nhất định là có người đúng , đừng nghĩ gạt được em.”


      Diệp Thắng Chí : “ đến lúc này rồi cũng chẳng cần lừa em làm gì, là giữa trưa hôm qua Tiếu Nguyệt Ba chạy đến nhà chúng ta, chuyện này cho mẹ biết, nếu sao bọn có thể biết được chứ?”


      Khá lắm Tiếu Nguyệt Ba, đúng là dùng đủ thủ đoạn mà, ta chạy theo sau Cận Văn Lễ bốn năm, dĩ nhiên là biết Cận Văn Lễ làm những gì rồi, nhưng chỉ vì loại bỏ tình địch mà hy sinh tôn nghiêm của Cận Văn Lễ như thế hơi quá đáng rồi!


      Diệp Thủy Thanh vừa đau lòng cho Cận Văn Lễ lại tức giận với hành động của Tiếu Nguyệt Ba, lau nước mắt xong cũng để ý đến hai trai nữa mà đứng thẳng dậy chạy đến chỗ Cận Văn Lễ, Diệp Thắng Chí thấy vậy cũng muốn theo nhưng lại bị cả ngăn lại.


      “Em đừng , thằng nhóc Cận Văn Lễ này chỉ nghe lời Thủy Thanh thôi, em mà ta dễ trở mặt lắm, để mình Thủy Thanh qua chia tay với là được.”


      Diệp Thắng Chí nghe qua cũng thấy đúng nên cũng đứng im ở đó, cùng cả quan sát tình huống tiếp theo, như thể chờ đến lúc cần thiết lao đến giải cứu em mình vậy.


      Cận Văn Lễ bận đến mức ngẩng nổi đầu lên, mau chóng xử lý xong nhóm khách mới hổn hển thở dốc, kết quả là vừa duỗi tay định vặn eo cái động tác lập tức khựng lại, lát sau mới chậm rãi buông cánh tay, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hoảng loạn nhìn Diệp Thủy Thanh đứng bên sạp từ lúc nào.


      “Thủy… Thủy Thanh, sao em có thể đến nơi này?” Cận Văn Lễ vừa hỏi, ánh mắt vừa lo lắng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ dám nhìn Diệp Thủy Thanh, sợ nhìn được khinh bỉ, cười nhạo gương mặt người .


      phải bán than kiếm tiền sao? Sao lại chạy xa như vậy để bầy bán hàng?”


      Giọng điệu của Diệp Thủy Thanh khiến người ta nghe ra vui hay giận, Cận Văn Lễ càng thêm lo lắng, chăm chú nhìn vào đồ sạp, cố gắng chống đỡ để bản thân lộ ra kinh hãi: “Cũng bán than, nhưng nơi này có thể kiếm được nhiều tiền, bày hàng ba bốn ngày là có thể kiếm được nửa tháng tiền lương rồi, muốn vợ được sống những ngày tốt đẹp hơn, cũng biết chuyện này rất mất mặt nên mới cho em biết.”


      “Vậy cảm thấy bản thân rất mất mặt sao?”


      Cận Văn Lễ hé môi, sắc mặt trở nên cứng rắn: “ hề, hề thấy mất mặt, dựa vào lao động cần cù của mình để kiếm tiền, trộm hai cướp, chỉ sợ em cảm thấy làm em mất mặt, khiến gia đình em dám ngẩng đầu lên nhìn người xung quanh nên mới với em!”


      Diệp Thủy Thanh thấy tuy Cận Văn Lễ rất hợp tình hợp lý nhưng ánh mắt vẫn dám nhìn vào , vừa đau lòng lại buồn cười: “ từng hỏi qua em chưa mà khẳng định là em nghĩ làm em mất mặt? Đồng chí Cận Văn Lễ, hôm nay em trịnh trọng cho biết, em hề cảm thấy chuyện bày bán hàng thế này là chuyện mất mặt gì cả. Chỉ là sau này cũng đừng lo lắng về đón em nữa, như vậy quá cực khổ, nếu mệt mỏi ngã xuống người khó chịu chẳng phải là em sao? Đợi đến cuối tuần được nghỉ, em có thể cùng bán, thấy sao?”


      Diệp Thủy Thanh chưa hết nửa ánh mắt Cận Văn Lễ nhịn được mà nhìn về phía , đợi khi Diệp Thủy Thanh xong lại hỏi , Cận Văn Lễ liền trực tiếp phi qua đồ mặt đất đứng trước mặt Diệp Thủy Thanh: “Lời em đều là lòng?”


      Diệp Thủy Thanh dùng sức gật đầu: “Nếu có nửa lời dối trá bị sét đánh!”


      Cận Văn Lễ nghe xong lời thề độc, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Thủy Thanh, qua hồi lâu mới đột nhiên vừa nhếch miệng ôm Diệp Thủy Thanh vừa khóc.


      Diệp Thủy Thanh vỗ lưng Cận Văn Lễ: “Bình thường vẫn nhận mình là đàn ông đích thực, sao chưa gì khóc rồi vậy?” xong chính cũng bật khóc.


      Cận Văn Lễ càng ôm chặt Diệp Thủy Thanh hơn, lắc lắc đầu, tiếng khóc càng lớn.


      “Hai người này làm sao vậy? Làm gì có ai ở bên đường ôm ôm ấp ấp như thế bao giờ, chẳng biết ngại là gì, chuyện này khác gì lưu manh đùa giỡn chứ?” Người lại xung quanh thích vây xem trò vui, cũng có người thích nhìn cảnh này.


      “Bà còn nhìn ra sao? Nhất định là hai đứa bé nhà quê đến, có cách tìm việc làm tử tế nên mới bán hàng, vừa rồi lúc tôi qua trước sạp có rất nhiều người, có lẽ là thằng nhóc này bận việc đến loạn, làm hỏng cái gì của người ta phải bồi thường rồi, bà thấy có thương cơ chứ? Có lẽ ở nhà còn có con chờ, khéo tối còn có cơm mà ăn ấy chứ!” Có người bênh vực cho Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh.


      Mọi người nghe xong lời đồn nhảm này, lại nhìn hai người ôm nhau khóc ròng, đều cảm thấy thổn thức, đúng là quá đáng thương mà.


      bà thím tốt bụng qua : “Dì hai cháu đừng khóc nữa, dây thun này bán bao nhiêu, dì mua hai cái nào.”


      Có người cầm đầu, dĩ nhiên cũng có người làm theo, ít người bắt đầu hỏi thăm giá cả đồ sạp, còn có người hỏi hai người nhà ở đâu nữa.


      cả, Thủy Thanh với Cận Văn Lễ cái gì thế? Làm sao bây giờ?” Diệp Thắng Chí gãi gãi đầu, hoang mang nhìn về phía Diệp Thắng Cường, vốn khi hai người kia ôm nhau khóc, lòng hai người cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, lúc này lại thấy em mình chẳng những đá bay Cận Văn Lễ mà còn ở đó thu tiền dùm người ta cảm thấy hồ đồ chẳng hiểu gì.


      “Làm sao mà biết được, giờ cũng chẳng có cách nào tới đó, đợi !” Diệp Thắng Cường cũng chẳng là chuyện gì, nhưng đoán được em mình vẫn chia tay cùng Cận Văn Lễ rồi!


      Cận Văn lễ nhìn Diệp Thủy Thanh đếm tiền cho mình, lại xoa xoa mắt.


      vẫn chưa thôi à?” Diệp Thủy Thanh tức giận Cận Văn Lễ câu.


      Cận Văn lễ sụt sịt, cổ họng hơi nghẹn lại: “Vợ, em đối tốt với quá!”


      “Được rồi, chẳng phải em vẫn dùng tiền của hay sao? Mau dọn dẹp chút , em còn phải làm đấy.” trái tim Diệp Thủy Thanh nhảy nhót, nếu phải được sống lại lần nữa sao có thể tinh mắt đến mức khen thưởng ủng hộ hành động buôn bán này của Cận Văn Lễ được chứ?


      “À, để thu dọn, đừng là tiền, cho dù em muốn tim gan cũng có thể mổ bụng moi ra cho em.” Cận Văn Lễ cười đến mức miệng sắp kéo đến mang tai rồi, Diệp Thủy Thanh hề xem thường , coi như sống uổng đời rồi, cho dù là Tiếu Nguyệt Ba vẫn luôn quấn quýt, sùng bái cũng vẫn luôn khuyên dẹp bỏ đừng làm việc dọ người như thế còn gì?


      Hai người nhanh chóng thu dọn xong đồ, bỏ lên xe ba bánh của Cận Văn Lễ, Cận Văn Lễ vừa định bảo Diệp Thủy Thanh ngồi lên , lại đột nhiên nhớ ra việc: “Vợ, sao em biết ở đây mà đến? Em với ai đến đây?”

    5. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :