1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ, ngược, sắc] Rất Khó Không Yêu - Chu Khinh [Hoàn trọn bộ]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      BƠI vào bơi vào nào.......ô....ô ta thấy mùi ngược nhau rồi nhak........khổ thân chú thỏ nhỏ muôn thoát khỏi móng vuốt soí......:yoyo44::yoyo44:.....khó lắm bé ơi:yoyo36:....thanks editor .....:yoyo26::yoyo26::yoyo26:tiếp tục phát huy nào

    2. bornthisway011091

      bornthisway011091 Well-Known Member

      Bài viết:
      323
      Được thích:
      531
      Bộ này coa dính incest ko đấy mấy nàng
      nước mắt của quỷlinhdiep17 thích bài này.

    3. hanngoctuyet2110

      hanngoctuyet2110 Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      131
      @bornthisway011091 bạn ơi, giả thôi

      Chương 3

      Vẫn nhớ ngày đó, bầu trời xanh trong, Vu Giai Thần thể chờ đợi được muốn ra ngoài chơi, vì vậy liên tục quấn lấy Tống Hãn. Hôm đó, tâm trạng của Tống Hãn vô cùng tốt, đáp ứng đưa chơi ở công viên, chơi được nữa giờ, phải về nhà lấy ít đồ, cũng cốt khí bị cây kem dụ hoặc, nắm tay trai về nhà. Trong nhà yên lặng, ba Mĩ công tác khoảng tuần, mẹ cho mấy người giúp việc trong nhà nghỉ, cho nên khi về có ai cả. Lên tới lầu hai, nghe được thanh rất kỳ quái, ràng là tiếng cười, nhưng sao lại mềm mại như vậy, quyến rũ như vậy, biết đó là tiếng cười của mẹ

      “Mẹ...”

      ngón tay chống đỡ đến bờ môi , lập tức im lặng hoang mang nhìn về phía Tống Hãn. Tống Hãn nắm tay men theo thanh lên phía trước, họ nhàng. Dọc theo đường mặt đất là giầy, quần áo bị ném loạn, rất kì lạ, nhận ra kia là váy của mẹ, còn có quần và áo của đàn ông. Cách phòng cha mẹ khoảng, tiếng cười ràng, còn kèm theo kiểu thở dốc, giống như thoải mái. Chẳng lẽ mẹ ngã bệnh. Trong lòng khẩn trương, bước chân nhanh hơn muốn chạy đến đẩy cửa phòng, nhưng Tống Hãn cầm chặt tay , ngăn lại. Tống Hãn nâng tay lên khẽ đẩy cửa ra khe hở, Vu Giai Thần tới gần nhìn, thấy cảnh tượng mà cuộc đời vĩnh viễn quên. Mẹ cùng người đàn ông làm chuyện rất thân mật, mà người đàn ông kia phải ba của . Thân thể trần truồng, thở dốc nặng nề, động tác vội vàng, hình ảnh xấu xí này làm cho trở nên ngốc . Vu Giai Thần nhìn Tống Hãn, Tống Hãn nhìn trong phòng mà nhìn , ánh mắt lạnh lùng khó hiểu nhìn , Tống Hãn rất tỉnh táo, yên lặng cùng rời nơi kịch chiến diễn ra. Lên đến lầu ba, đến phòng của Tống Hãn, lập tức khóc lên, muốn nhào vào ngực , lại bị đẩy ra.

      trai, ...”

      “Khóc cái gì?” Tống Hãn cười lạnh.

      trai… mẹ..” Vu Giai Thần khóc đến khuôn mặt đỏ bừng.

      “Rất bình thường, phải sao.”

      Bình thường? Sao lại là bình thường? Mẹ của kiều diễm, mị hoặc, trong mắt , tình cảm cha mẹ vô cùng tốt, mẹ làm sao có thể phản bội ba cùng người đàn ông khác …hu hu hu… đau lòng.

      Tống Hãn từ trong ngăn kéo bàn học lấy ra bao thư đưa cho .

      “Cái gì vậy?”

      “Tự xem .”

      Vu Giai Thần vừa khóc, vừa run run mở bao thư, hình ảnh hai người thân mật đập thẳng vào mắt .

      Thế giới này, quá ác nghiệt.

      dùng sức ném xấp ảnh , thét lên: “Vì sao lại để em xem những bức ảnh này? Vì cái gì?”. Vu Giai Thần nổi điên lên, dùng răng bén nhọn cắn lên bả vai trai mến của mình, như con thú bị thương, ngoại trừ phát tiết, chỉ có phát tiết. Tống Hãn bình tĩnh để cắn, máu từ chỗ cắn chảy ra, cảm nhận được hàm răng của mình sắp cắn đứt da thịt , đôi môi chết lặng từ từ thả miệng ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đau lòng gọi: “, …”. Ngoại trừ khóc chẳng biết phải làm sao cả. Hôm nay tất cả mọi người đều kỳ quái, mẹ như vậy, ngay cả trai cũng vậy.

      cắn nữa à?”

      trai.”

      “Được.”

      Tống Hãn mỉm cười, đột nhiên tay đẩy ngã xuống giường, tay nắm ở cổ , khẽ dùng sức, làm cho cách nào hô hấp được.

      “Những hình kia, nếu ba nhìn thấy thế nào?”

      thể hô hấp, cách nào chuyện nhưng vẫn liều mình lắc đầu. Đừng, thể để cho ba biết, nếu mẹ nhất định …. Mẹ cho dù làm chuyện như vậy, nhưng vẫn là mẹ của , cưng chiều , thương , muốn cha mẹ ly hôn, tiếp nhận được, dù chỉ là nghĩ, cũng làm cho sợ hãi đến phát run.

      cho ông ta biết?” Tống Hãn hơi buông lỏng ngón tay.

      khí tràn vào phổi, Vu Giai Thần chẳng để tâm hít thở, liều mình gật đầu. còn quá , căn bản biết xử lý việc này thế nào, duy nhất khẳng định là, được cho ba biết chuyện, để cho ba mẹ ly hôn, muốn mất bọn họ.

      “Tại sao tôi phải làm vậy?”

      Tống Hãn vuốt ve từng sợi tóc của , vẫn dịu dàng như trai quen thuộc của .

      trai…”

      “Đừng để tôi nghe được hai chữ này.” thấp giọng, nghe hết sức nguy hiểm. Tống Hãn mà chưa từng biết, lập tức khiến im lặng.

      “Muốn tôi phải trả giá cao, có chấp nhận ?” Lời của làm thấy khó hiểu.

      quá nhưng biết chuyện này để cho ba biết được, muốn ba, cũng muốn mẹ, lần đầu tiên trong đời, Vu đại tiểu thư cao ngạo học cách thỏa hiệp. Tống Hãn yên lặng nhìn , cái ánh mắt lạnh lùng làm run lên. hồi lâu, cười lên cách lương bạc và châm chọc: “Quả nhiên cả gia đình đều chảy dòng máu lừa gạt”. Vu Giai Thần hiểu, hoàn toàn hiểu.

      “Được, Vu Giai Thần, tôi đáp ứng ”. Tống Hãn cầm bàn tay bé run rẩy của , thiếu niên mười lăm tuổi, đầy đủ mạnh mẽ, cường đại đến mức trong mắt , yếu đến mức chịu nổi đòn.

      “Bắt đầu từ hôm nay, phải nghe theo tôi, hoàn toàn nghe theo”.

      Từ đó về sau, Tống Hãn còn là trai đáng kính nữa, mà biến thành ác ma. trai của biến mất. Về sau, mới biết được Tống Hãn đáng sợ đến mức nào. Trước đây hai tháng hè là thiên đường của , giờ đó lại là ác mộng. Nhưng cũng may, năm chỉ có hai tháng, mà hai tháng đó ở cạnh cũng phải quá khó chịu. Tống Hãn trời sinh tỉnh táo hơn người, tuổi còn cũng phong độ, chưa bao giờ chửi mắng người cũng động thủ, chỉ chuyện ôn hòa. đối với mặc kệ đếm xỉa, mặc chạy loạn . Thời gian đầu ở tương đối nhàng. Nhưng khi mười sáu tuổi thay đổi.

      Năm mười sáu tuổi Vu Giai Thần quen sinh hoạt với Tống Hãn, dù sao tuổi trẻ lại còn thích tự do, thích mọi điều tốt đẹp.

      năm kia, biết Jim, chàng trai cùng tuổi với , có gương mặt sáng lạn hay tươi cười, đôi mắt màu lam lóe sáng hoạt bát, mỗi lần thấy tươi cười, tâm tình của thay đổi tốt hơn. Bọn họ cùng nhau dạo ở Cambridge, cùng tòa thành cổ nổi tiếng trong đại học, cùng ăn những món ăn ngon, cùng cười, cùng vui vẻ. Vu Giai Thần coi như bạn tốt, cùng chia cuộc sống vui vẻ.

      Ngày đó bị Tống Hãn phát , cuồng phong bắt đầu nổi lên. Ngày đó cũng như cũ, Jim đưa về nhà, vẫn dừng ở đầu đường của căn biệt thự, lúc chia tay chuyện cười làm cười ngừng, Tống Hãn lại đứng ở con đường đối diện nhìn chăm chú. Mặt lên tia cười, đời này quên. bị Tống Hãn mang về nhà, hung hăng kéo lên giường, lột sạch quần áo của , sợ hãi. khóc thút thít, cầu xin tha thứ, thề, làm mọi cách đều thay đổi được, chuyện cần phải làm vẫn làm, cho tới bây giờ đều làm cách trọn vẹn. Cho dù cuối cùng chiếm lấy , nhưng từ trong ra ngoài, có chỗ nào mà quen thuộc. ngừng hét lên đảm bảo gặp Jim nữa, cũng chuyện với bất cứ nam sinh nào, nhưng động tác của vẫn ngừng.

      Vu Giai Thần sợ hãi, trai của , cho dù có quan hệ máu mủ, cho dù đối với tốt, nhưng vẫn là trai của , từ đến lớn luôn nghĩ như thế, dùng phương pháp trực tiếp nhất phá vỡ hoàn toàn. Mà hận nhất chính là Tống Hãn lại :

      “Tôi rất mong đợi, nếu cha mẹ của nhìn thấy con bảo bối của mình có vẻ mặt phóng đãng như thế này họ thế nào?”

      Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng khóc lớn, chịu nổi cầu xin tha thứ, ngừng cầu xin tha thứ. Năm đó vô tình nhìn thấy cảnh đó, bây giờ lần nữa cảnh đó lại diễn ra trước mắt , mà nhân vật chính đổi lại là . Toàn thân Vu Giai Thần phát run, hàm răng cắn vào nhau vang lên lộp cộp, muốn giết , lần đầu tiên trong đời nghĩ như vậy!. Mà cũng động thủ. ..bức tới cực điểm, chạm được giới hạn cuối cùng, mấy năm qua vất vả duy trì tự kiềm chế hỏng mất. Vu Giai Thần nhào tới, như là nổi điên cắn , đá , đánh , đạp . Tống Hãn chỉ dùng tay, liền chế trụ được , nằm giường thể động đậy được, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt , con mắt sung huyết đỏ bừng, có vẻ cực hung ác.

      “Bản tính quả nhiên đổi”. Tống Hãn cúi đầu tiến tới gần , mãi cho đến khi khoảng cách giữa hai người tới 1cm.

      “Như là tính tình, còn có….” Tận lực kéo dài ngữ điệu, cảm nhận được hô hấp, của càng lúc càng nhanh, sau đó rất rất chậm phun ra hai chữ: “Dâm đãng”.

      Đồng tử của Vu Giai Thần trong nháy mắt co rụt lại, ngẩng đầu, mạnh mẽ cắn môi của , máu tươi tinh mặn khuếch tán trong cổ họng . Tống Hãn đẩy ra, ngược lại đè lại vai của , hung hăng hôn , cắn càng hung ác, hôn càng điên cuồng, môi của cũng bị phá, máu tươi lẫn vào chỗ, biết là của hay là của . Đầu lưỡi dây dưa, cắn mút, xé rách, đau đớn cùng đồng loạt bộc phát. bị hôn đến mức thể thở, dùng sức giãy giụa, lại tránh được xiềng xích trói buộc của Tống Hãn, có thứ, khi bị chế trụ, muốn đào thoát, lại dễ vậy sao?

      Vu Giai Thần cam lòng, phẫn nộ, nhưng giữa bọn họ có nhiều thứ như dục vọng, như tình cảm, giống như hận…..

      Từ năm chín tuổi nằm trong tay , ngoại trừ nghe lời , phải làm thế nào đây? Phản kháng, cũng chỉ có thể là tạm thời. Ngày đó, khóc đến toàn thân run rẩy, lạnh lùng gào lên từng chữ từng chữ: “Tôi hận , hận !”. Có thể , mọi thứ lại như xưa hay . Ai có thể tưởng tượng, tất cả mọi người cho rằng là đại tiểu thư kiêu ngạo ai bì nổi, nhưng đối với người trước mắt, chẳng là cái gì, khuất phục , mặc sắp xếp. Cho dù mùa hè năm ngoái bọn họ chân chính có quan hệ thân mật, thế những có bất cứ ý nghĩa gì, mười sáu đến mười tám tuổi hai năm qua, điều muốn làm với , làm tới tận cùng, chiếm hữu hay , có cái gì khác nhau?

      Cho đến bây giờ, bọn họ vẫn duy trì quan hệ như vậy, Tống Hãn khống chế cuộc sống của , năm mười sáu tuổi ấy, từ trở lại Đài Loan, chỉ cần ở trong phòng ngủ webcam nhất định phải mở, dù là đầu bên kia có ở trong phòng, điện thoại di động mở máy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, vệ tinh định vị cho Tống Hãn ở nơi nào, cho nên có cách nào trốn tránh, chỉ cần là điện thoại vang lên đến tiếng thứ ba nhất định phải nhận. Cuộc sống bị khống chế hơn hai năm, có nên tán thưởng cho nội tâm mình cường đại?

      bát cháo nhanh chóng ăn xong, khẩu vị của vô cùng tốt lại ăn thêm chén, tiếp tục ăn, nhưng lúc này nuốt xuống phải là cháo, mà là khổ sở khi nhớ lại. Đến khi thấy đáy nồi phát ra mình thế mà ăn hết nồi cháo, nhìn đáy nồi rỗng tuếch, dạ dày cùng lòng của đều có loại thỏa mãn. Dùng xong, để nguyên nồi và bát ở phòng bếp, dù sao cũng là đại tiểu thư bốc đồng, chẳng có lí do gì mà phải rửa bát cả.

      Vu Giai Thần ở dưới lầu sờ đông sờ tây suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi bước lên lầu, đẩy cửa ra, vẫn như cũ, vẫn bận rộn với chiếc laptop, đầu cũng chẳng thèm ngẩng. vội vàng vào phòng tắm, vừa đánh răng, vừa nhìn vào dung mạo quen thuộc trong gương bỗng cảm thấy run sợ. Tóc đen rủ xuống vai, nhuộm hay sử dụng bất kì hóa chất nào, lí do là người nào đó ghét những thứ dùng chất hóa học mà làm ra.

      biến thái, tại ở cái thế giới này có vật gì phải làm bởi các nguyên tố hóa học? Mà ngay cả người, phải đều là do phần tử tạo thành? Nhổ bọt kem đánh răng, lần nữa nhìn về phía gương, trong gương có đôi mắt đen và to, rất nhiều người khen là linh động xinh đẹp, nhưng lúc này lại có thần thái. Cằm nhọn, làn da trắng nõn gần như trong suốt, nhưng lại nhìn có chút sức sống.

      T
      hầm thở dài, ở luôn như vậy, ngoại trừ lần đầu tiên có cảm giác gọi là hưng phấn, càng về sau bị giày vò đến tâm lực tiều tụy. Đánh răng suốt mười phút, thiếu chút nữa đem hàm răng chải tới chảy máu, mỗi lần ở trước mặt , đều lề mà lề mề, chán ghét. nhanh chóng tắm rửa sạch , làn da còn mang theo ẩm ướt của hơi nước trực tiếp chui vào trong chăn, chăn bông mềm mại mang theo hơi thở ngọt ngào, len lén ở trong chăn tự chủ được nhìn mấy lần. Vì sao còn ? Nơi này là phòng của mà, nếu như muốn làm việc cần phải vào thư phòng chứ, nếu cũng có thể vào phòng , có biết rằng ở chỗ này, áp lực rất lớn, … ngủ..

      Tống Hãn nghe tiếng hít thở từ phía sau truyền đến, cũng biết ngủ thiếp . Khóe môi khẽ cong, đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm laptop, xác định cài đặt bảo mật, dựa vào thành ghế, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, chỗ đó có chút nhức mỏi, nhìn chằm chằm máy vi tính trong thời gian dài là mệt mỏi. Thời gian này, cần phải ở phòng thí nghiệm cùng tất cả nhân viên nghiên cứu làm việc với nhau, lúc này mới tranh thủ nhìn . đúng là môt có thể ăn có thể ngủ. Tống Hãn chăm chú nhìn dáng vẻ ngây ngô của lúc ngủ. nhìn từ đến lớn, mọi mặt của Vu Giai Thần đều vô cùng quen thuộc với .

      Năm đó, đến nhà, còn chưa đầy tuổi ,rồi nụ cười hồn nhiên, bây giờ phải bỏ ra bao nhiêu, mới có thể cười vô tư vô lự? Càng lớn lên, càng xinh đẹp chói mắt, tản mát như hoa hồng, như cánh hoa hé mở, chỉ chờ đợi tới thời điểm nở rộ, đáng tiếc… chưa chắc đợi được. Đứng dậy đến bên giường, nhìn gương mặt hồng hồng của khi ngủ, đưa tay, nhàng đến gần, gần đến mức đầu ngón tay có thể cảm giác được nhiệt độ của làn da truyền đến, ngón tay dao động cần cổ , sinh mạng yếu ớt đến cỡ nào, chỉ cần đưa tay có thể kết thúc. Dưới ánh đèn màu cam, khí dường như bị đông lại. hồi lâu, thu bàn tay về, Vu Giai Thần có thể ăn ăn, có thể ngủ ngủ, hy vọng cuộc sống sau này, có thể ngủ được an ổn như vậy. Xoay người đến chiếc bàn nhìn kết quả của . Rất tốt, hết thảy đều nằm trong tính toán của , cho dù là thí nghiệm, hay là…

      giấc ngủ tới tận sáng, cảm giác là sảng khoái. Vu Giai Thần từ từ mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời vẫn u, nhưng trong phòng vẫn ấm áp. có cố gắng xem người nào đó còn ở đó hay . Tống Hãn sinh hoạt rất có quy luật, buổi sáng sáu giờ ra ngoài chạy bộ giờ, bất luận trời có mưa hay tuyết, sau khi chạy xong ăn sáng đúng bảy giở rưỡi rồi đến phòng thí nghiệm. Bây giờ là tám giờ năm phút, cho nên lúc này có trong phòng, thậm chí là trong nhà.

      tốt, có webcam, , ở tốt nhất là điều này, so với ở Đài Loan hình như tự do hơn chút. Khóe môi Vu Giai Thần khẽ cong lên, nhanh chóng đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt, miệng chứa đầy bọt kem đánh răng, suy nghĩ hôm nay nên làm những gì đây? nhiều năm như vây, những cảnh đẹp ở Cambridge sớm xem đến chán, ra ngoài ăn cái gì, đồ ăn ở .. thôi. Khí trời tốt, có hứng thú dạo, dứt khoát ở nhà xem tivi cho hết thời gian . Từ khi học cấp ba khó có thời gian thư thả, lần này với cha mẹ , chỉ Nhật Bản, cha mẹ luôn cưng chiều nên chỉ cần cầu là họ bao giờ cự tuyệt. Lừa gạt cha mẹ như vậy, lòng có chút bất an, chỉ trong bốn ngày ngắn ngủi lại chạy đến , tránh khỏi hoài nghi của mọi người, để tránh phiền toái đành dối.

      Thôi, những thứ khiến người ta buồn rầu tạm thời thèm nghĩ nữa, nếu đến đây cứ an tâm trải qua bốn ngày thôi, chỉ cần cố gắng, kế tiếp lại có thời gian dài tự do. Chú Trịnh phải thời gian tới công việc của Tống Hãn vô cùng bận rộn? gì tốt hơn. biết trước kia gọi thức ăn mang đến ở đâu, Vu Giai Thần vừa xuống lầu, vừa nỗ lực nhớ lại, trong lúc vô ý nhìn thấy người nào đó ngồi ngay ngắn ở phòng khách, thiếu chút nữa là trực tiếp lăn xuống cầu thang, vịn tay vào cầu thang mới có thể ổn định thân thể, như thế nào còn ở nhà?

      có mười phút cho bữa sáng” đôi mắt Tống Hãn vẫn như cũ nhìn chằm chằm máy tính, thèm liếc cái.

      Cái gì? giật mình há to mồm, ý của là … đợi . Điều này là.. là đáng sợ! Chuyện này cũng phải đùa, hoàn toàn ngây người.

      “Còn có bảy phút ba mươi giây” thanh nhàn nhạt truyền đến, mới lấy lại tinh thần, hiểu người nào đó hai, lập tức chạy như điên tới phòng bếp. Vu Giai Thần nhanh chóng bóc trứng luộc, cầm lấy ly sữa đậu nành uống. Sau hồi kinh hoàng thất thố ngồi xe của , ngây ngốc cầm ly sữa đậu nành chưa uống xong ngẩn người. Đây là có chuyện gì? vì cái gì còn làm? Bây giờ muốn dẫn nơi nào?

      “Tôi thích người khác ăn uống gì trong xe”.

      Vừa dứt lời, sắc mặt Vu Giai Thần lập tức tái nhợt đem sữa đậu nành còn sót lại uống hơi, suýt bị sặc. là, kẻ biến thái thích sạch ! Đúng là tư duy của kẻ biến thái cách nào lý giải. Vu Giai Thần mặc dù ngoài mặt ôn thuần nghe lời nhu thuận, nhưng trong lòng lại len lén oán hận, hết lần này tới lần khác lại rất “hèn nhát” dám hỏi , rốt cuộc muốn đưa nơi nào. Mãi cho đến khi xe dừng lại, cũng chỉ biết duy trì vẻ mặt nhu thuận, an phận mặc dắt, muốn dẫn đến chân trời góc biển thôi.

      Oái! Nghiêm mật như vậy rốt cuộc đây là đâu? Lòng của đột nhiên nhảy lên, Tống Hãn phải là muốn đem bán chứ? Cái suy nghĩ vô căn cứ này nhanh chóng bị loại bỏ, nhiều năm như vậy, Tống Hãn trước mặt người khác vẫn đối xử với rất dịu dàng. Suy nghĩ miên man, mãi cho đến trông thấy trước mắt mảng lớn dụng cụ được sắp xếp cẩn thận, còn có ít máy móc nhìn rất tinh vi, mọi người với những chiếc áo màu trắng, đeo khẩu trang cùng bao tay bận rộn, trực tiếp sững sờ. Sừng sờ chỉ mình , những người kia khi thấy toàn bộ dừng động tác, nhất thời, mọi người vốn bận rộn, chỉ trong nháy mắt an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng vận chuyển rất của máy móc. Mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào bàn tay nắm chặt tay của Tống Hãn.
      Last edited by a moderator: 31/1/17

    4. hanngoctuyet2110

      hanngoctuyet2110 Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      131
      Chương 4

      Lúc này Tống Hãn nắm tay của trước mắt bao nhiêu người, ý nghĩ duy nhất của chính là .. trốn. khí trầm mặc trong phòng khiến cho hiểu những người này còn kinh ngạc hơn cả . hồi lâu, rốt cục có người to gan mở miệng phá vỡ khí quỷ dị này lúng túng : “Giáo sư, vị tiểu thư này là…”

      “Em tên Joyce, là em của ấy”. Sợ người nào đó linh tinh khiến mình bối rối nên Vu Giai Thần lớn mật trả lời. Tiếng của rất là lưu loát, nhưng sau khi xong ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn Tống Hãn cũng có, can đảm của chỉ đến đây thôi.

      ra là em ”. Vẻ mặt của mọi người tràn ngập thất vọng, còn tưởng rằng có bát quái gì về giáo sư.

      “Hãn”, giọng nữ tính mềm mại mang đậm chất London vang lên, cơ thể rất có kỹ xảo chen vào từ từ đến gần, “Tối qua chúng ta tính ra tổ tư liệu mới, có muốn xem bây giờ ?”.

      Mặc dù chỉ khoác áo trắng nghiên cứu nhưng vẫn toát lên mười phần hấp dẫn, nhất là mái tóc màu đỏ rực lửa, như thiêu đốt. Tống Hãn có thể bị hấp dẫn? vẫn nắm tay Vu Giai Thần chỉ về phía ghế ngồi: “Ngồi ở chỗ đó”.

      “Vâng” vô tình đáp lại, thiệt là Vu Giai Thần, mày cần phải phản kháng, vì cái gì trước mặt mọi người mày khiếp sợ, lo lắng, nhưng hết lần này đến lần khác trước mặt có bao nhiêu nhát gan có bấy nhiêu nhát gan? Đối với lời của dám có dị nghị. Ngoan ngoãn ngồi chiếc ghế dựa, trong thấy người nào đó lên lầu thay đổi áo khoác trắng, sau đó lập tức bị mọi người vây quanh, đống tư liệu ào ạt tới, xem ra rất bận rộn. Thiệt là, nếu bận rộn như vậy, tại sao phải mang tới nơi này, đối với thế giới của hoàn toàn , cũng muốn hiểu, những dụng cụ ống nghiệm, chỉ nhận biết mấy thứ đơn giản, những đồ vật khác hoàn toàn hiểu.

      gục xuống bàn, đôi mắt tự chủ lại liếc nhìn Tống Hãn. Dáng vẻ của Tống Hãn khi mặc áo trắng nghiên cứu sao… nhìn đẹp như vậy? Đứng giữa đám người ngoại quốc khí chất nho nhã của nam nhân phương Đông khác biệt, đàn ông phương Đông đều rất ý tứ và trầm ổn, Tống Hãn là ví dụ. Gương mặt tuấn lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mím, dáng người cao ráo, mỗi phần mỗi tấc đều hoàn mĩ khuyết điểm, khiến Vu Giai Thần nghĩ ra từ chính xác nhất, ngọc thụ lâm phong. người đàn ông dù ở bất cứ nơi nào, dù làm bất cứ điều gì cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, là đối tượng mà tất cả các phải ái mộ, nhìn tóc đỏ kia kìa ánh mắt say đắm, người nào có mắt nhìn cũng có thể thấy . sững sờ nhìn đó giống như là khoác tay Tống Hãn, sửng sốt lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần đồng thời phát ra mình lại rảnh rỗi tới mức chú ý tới loại chuyện này, vội thu hồi tầm mắt, nhìn bốn phía cách nhàm chán.

      “Em là em giáo sư sao?” người trẻ tuổi lên tiếng .

      Vu Giai Thần quay đầu lại trông thấy gương mặt mỉm cười, mắt màu nâu có hiếu kỳ thiện ý, sau khi chần chờ, vẫn lễ phép gật đầu.

      “Chà, tốt quá”. kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, vừa ngồi xuống vội cởi găng tay và : “Xin chào, tên Jack.”

      Vu Giai Thần nhìn cười . Jack khẽ nhích thân thể về phía , “Có giáo sư lợi hại như thế làm trai, em nhất định cảm thấy hạnh phúc.”

      Hạnh phúc sao? Vu Giai Thần tia khổ sở thoáng trong mắt, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, có được người trai thế này là điều vô cùng may mắn, vô cùng hạnh phúc, có thể lựa chọn cần sao? Jack hình như chú ý tới trầm mặc của , tới gần chút hỏi: “Trước đây giáo sư có lạnh lùng thế này ? Giáo sư có thân thiết ? Giáo sư….”

      Ném đống vấn đề, Vu Giai Thần còn chưa kịp trả lời, biết khả năng của Tống Hãn rất cao, nhưng nghĩ mọi người bên cạnh lại sùng bái như vậy, cuồng nhiệt như vậy. Xem ra mọi người trong phòng thí nghiệm này coi là thần rồi, ngay cả lời của Jack cũng tràn ngập tôn kính và hâm mộ.

      Hâm mộ của , nếu có thể tình nguyện đổi trai.

      Jack người hay , cần trả lời gì cả mà vẫn thao thao bất tuyệt, mà toàn bộ câu chuyện đều về Tống Hãn đáng sùng bái và kính ngưỡng ra sao, ca công tụng đạo, giống như là lời ca ngợi kìm nén thành bụng, hôm nay cuối cùng tìm được cửa thổ lộ, hoàn toàn cần đối phương tiếp lời, ở chỗ đó chỉ có thể im lặng vui vẻ nghe .

      Những thứ thành tựu chuyện nghiệp kia giành được giải thưởng quốc tế, cùng với phát biểu tại SCI hay luận văn khiến người khác thán phục, Vu Giai Thần nghe hiểu, cho dù đọc cũng hiểu, nghe cũng xuất bản thành sách. Đây chính là thế giới của sao? ra là lại cách xa như vậy, trong mắt mọi người Tống Hãn có việc gì làm được.

      “Jack, tài liệu hôm qua tôi đưa làm xong chưa? Bây giờ tôi muốn xem.” Thanh đạm đạm nam tính cắt đứt câu chuyện.

      Jack luống cuống đứng lên xấu hổ cúi đầu xuống “Em .. còn chưa xong”. Giáo sư phải ba ngày sau mới cần? nghĩ rằng…

      “Xin lỗi, bởi vì tối qua tôi hoàn thành trước tiến độ, cho nên cần người tổ hợp tài liệu” giọng Tống Hãn nhàng, dễ nghe.

      “Giáo sư tính ra tổ hợp kia?” Jack lập tức nhìn thần tượng với ánh mắt sùng bái và hâm mộ, “Em lập tức làm!” Quả nhiên hổ là giáo sư, ràng tài liệu phải tuần mới có thể hoàn thành, vậy mà chỉ vài ngày giáo sư làm xong, lợi hại!

      “Có thể làm ?” Tống Hãn vô cùng săn sóc hỏi.

      sao, em bảo đảm trước chín giờ sáng mai đem tài liệu cho giáo sư.” Hôm nay dù ăn ngủ cũng phải làm cho xong.

      “Cám ơn.” Tống Hãn mỉm cười thản nhiên, làm cho Jack vui vẻ hận thể nhảy dựng lên, nhanh chóng làm việc, giống như đó là ban thưởng lớn nhất đời nhất phải làm việc ngủ nghỉ. Tống Hãn rất lưu loát đuổi người , yên lặng nhìn qua Vu Giai Thần, trầm mặc.

      “Tôi.. tôi chuyện với ta, là ta…” bình tĩnh như vậy, Vu Giai Thần lập tức cảm thấy đúng lắm, nghĩ đến cái chuyện mấy năm trước, sắc mặt tái nhợt vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi có chủ động, hơn nữa chúng tôi đều là…”

      “Giai Thần.”

      “Sao?”

      “Đến phòng nghỉ chờ tôi”, chìa khóa lóe sáng trước mặt , “Lên lầu quẹo trái”.

      “Vâng”, tim gan run sợ nhận lấy cái chìa khóa, ngoan ngoãn nghe lời.

      Tống Hãn nhìn bóng lưng mảnh khảnh của , đôi mắt đen nhánh lên phức tạp, rồi lại lần nữa bình tĩnh.

      Phòng nghỉ của Tống Hãn cùng với nhà của giống nhau, đơn giản mà sạch . Giá sách được xếp đầy sách mà ngay cả tên cũng hiểu , bàn đọc sách bằng gỗ đào bóng loáng dưới ánh đèn ấm áp nhìn sang trọng, bộ ghế sô pha tinh tế đặt ở góc tường. Ở giữa là chiếc giường lớn mềm mại, ga giường màu xanh đậm, bằng phẳng ngay cả nếp nhăn cũng có.

      “Bệnh sạch .”Vu Giai Thần giọng thầm, sải bước nhảy lên muốn phá tan hoàn mỹ, lăn qua lăn lại giường, ngửi lấy mùi quen thuộc của Tống Hãn. Nơi này là phòng nghỉ riêng của , khắp nơi đều là bóng dáng của , nghĩ đến khí trầm mặc kì dị vừa rồi ở dưới lầu, tâm trạng vui vẻ lập tức trầm xuống, hình như vui? Toàn thân run rẩy, khiến mất hứng, cái giá phải trả đáp ứng nổi. Đúng là quan hệ, chỉ có bốn ngày, , chỉ còn có ba ngày, rời khỏi , như vậy thời gian rất dài bọn họ gặp nhau, nghĩ đến đều này, đột nhiên cảm thấy mấy ngày tới đối diện với cũng quá khó khăn. nằm giường suy nghĩ miên man, mí mắt từ từ sụp xuống, tối ngày hôm qua ngủ được nhiều, cơ thể mỏi mệt, ở chỗ này an tĩnh như vậy, trong khí đều là mùi vị quen thuộc, chìm vào mộng đẹp….

      ngủ say, biết bị cái gì đánh thức. mở to mắt, trong phòng tối đen, mở đèn, trong lòng khẽ nhói, ràng lúc vào đèn mở, bây giờ… Hai mắt nhanh chóng liếc qua căn phòng, ngay cả thở cũng dám.

      “Tỉnh?” Giọng nam tính nhàn nhạt xuyên qua bóng tối, giống như khí lạnh lẽo xuyên thấu lòng người.

      Cơ thể Vu Giai Thần cứng lại, dám động. Cho dù là tia ánh sáng cũng có, khiến cảm giác bị chèn ép tăng lên, càng ngày càng mạnh, tim như bị ngừng đập, hô hấp thoáng chốc dừng lại.

      “Tôi còn suy nghĩ, có thể ngủ bao lâu?”.

      thanh ràng là nhàng, nhưng thân thể lại nóng lại, đến rồi , trừng phạt mà nghĩ ngợi tới.

      có gì để , hả?” nhìn thấy gương mặt nhưng giọng của Tống Hãn khiến sợ hãi.

      “Tôi…” vừa tỉnh ngủ, giọng khàn khàn: “Tôi chủ động chuyện với ”, “ ra vẫn nhớ” giọng giống như an ủi: “Vậy thử , tôi nên làm như thế nào?”.

      phải là tôi chủ động….” chỉ có thể lầm bầm lại câu này.

      “Lạch cạch” tiếng giòn vang, là thanh dây lưng bị tháo ra, bị thanh kia hù dọa giật mình, liền đứng dậy, “Tống Hãn, tôi rồi.”

      gọi tôi là gì?” giọng vô cùng êm ái, trong bóng tối làm lại khiến người ta sợ hãi.

      “Tống…”

      Quần áo của bị xé rách ra, dùng loại sức lực gọi là điên cuồng, cần khống chế lực đạo, trong bóng tối nhìn thấy gì nhưng xúc cảm lại vô cùng ràng.

      “Đừng làm vậy”. liều mình giằng co, dùng sức đẩy Tống Hãn, thân thể giãy dụa muốn thoát khỏi .

      Vu Giai Thần sao có thể là đối thủ của Tống Hãn, cho tới bây giờ đều phải, ở giường từng chút từng chút bị dùng động tác mạnh mẽ sỉ nhục, lột quần áo sạch trần truồng giống như trẻ sơ sinh.

      “Dừng tay, cần làm thế!”, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng chửi bới, đẩy đánh.

      Tính cách phải như vậy, nhưng nhiều năm trước mặt đều bị đè nén, chỉ là ngẫu nhiên, vô cùng ngẫu nhiên, bị bức tới cực hạn, giống như hôm nay, tức giận giống như là nổi điên. bị Tống Hãn lật lại, bày ra tư thế quỳ nắm sấp, cái mông cao cao vểnh lên lên, “Bộp” tiếng dây dưng rút ra vang lên, làm cho thân thể của cứng đờ, làn da cũng cảm thấy đau.

      “Vu Giai Thần, xem ra thời gian qua quên rất nhiều chuyện”. Giọng trong trẻo và lạnh lùng, cùng hơi thở dồn đập, giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt cơ thể .

      Tống Hãn vung tay, tiếp đó là từng cái quật, mỗi cái đều đánh vào mông , tiếng vang thanh thúy truyền ra, rên lên. Nước mắt trào ra, cũng phải là bởi vì đau đớn, người đàn ông này vô cùng hiểu , nơi đánh cũng khiến quá đau đớn, nhưng đối với da thịt non mềm tạo thành từng vết ghê người, hơn cả cảm giác đau đó là nhục nhã, cảm giác này tràn ngập trong lòng . Vu Giai Thần vừa khóc, vừa lớn tiếng mắng chửi , nguyển rủa , nghĩ đến cái gì cái nấy, ngay cả sinh con trai có xx như vậy cũng mắng ra.

      “Tống Hãn, tên khốn khiếp, tôi chán ghét !” thút tha thút thít, gương mặt chôn trong gối khóc đến thở ra hơi, “Lúc mẹ sinh ra , khẳng định là chọn sai thời gian, chính là cái….”

      “Bộp” phát, cảm giác đau khiến cho cơ thể cứng lại, đau rát từ bắp đùi truyền tới, khiến biết , lần này Tống Hãn đánh .

      gì? lại lần nữa!” Giọng tràn ngập nguy hiểm, biểu thị người nào đó tức giận đến cực hạn.

      đánh , đánh !

      Tính tình quật cường của Vu Giai Thần bị cây roi trêu chọc nổi lên, cắn răng, liều lĩnh tức giận mắng, “Tôi nếu như mẹ biết hôm nay đối với như vậy, nhất định hối hận…”

      Lại là roi hàng giá quất xuống, Vu Giai Than đau đến phát run, thân thể mềm mại nằm sấp giường, gào khóc: “ đánh tôi đau, tên khốn khiếp!”

      Lúc này cái gì sợ hãi đều nhớ , chỉ biết là Tống Hãn lần này dạy dỗ , có đe dọa, có áp lực tâm lý, mà là chân chính trừng phạt thể xác.

      Lần này cũng thèm để ý đánh hay đánh nữa, Vu Giai Thần chôn đầu vào gối khóc kinh thiên động địa, nghĩ lại cam lòng, liều mình xoay người đứng dậy giật dây lưng trong tay , cúi đầu cắn , dùng sức đánh , " dám đánh tôi! cái tên khốn kiếp này, lại có thể đánh tôi!"

      Uất ức lúc này phải chuyện , từ bé đến lớn, từ ban đầu luôn cưng chiều , sau đó lại thay đổi. Nhưng cũng chỉ là thay đổi thái độ, cho tới bây giờ chưa từng động đến đầu ngón tay , sau nữa lúc ở giường "Giáo huấn" , khiến đau, đó cũng chỉ là...

      Nhưng ngày hôm nay hoàn toàn khác! thể tiếp nhận được.

      Vu Tống Hãn đưa tay giữ chặt khóc lóc om sòm, lần thứ hai ấn ngã Vu Giai Thần xuống giường, cúi đầu cắn , chỉ nắm chặt hai gò má , khiến đau nhức thể cắn được, "Nếu để cho tôi nghe được lần thứ hai, tôi cho bài học lớn, biết ?"

      "Ô ô ô..." Gò má của đau quá, nước mắt khống chế được điên cuồng mà chảy ra, rơi xuống bàn tay , nhưng lại thèm để ý tới, chỉ dùng sức bóp, thậm chí còn nghe được tiếng "Khanh khách" của đầu xương hàm truyền tới.

      "Nghe thấy ?" Từng chữ từng chữ hỏi.

      Vu Tống Hãn như vậy, chưa từng nhìn thấy, trước đây tuy rằng cũng sợ , biết bề ngoài của nhã nhặn bên trong hiểm, nhưng lần này, lửa giận của lại thể ràng, buông thả khiến cho sợ vô cùng, cam lòng run sợ gật đầu, ngón tay khẽ giảm lực đạo, giọng ôn nhu lại chứa đầy ác ý: "Vẫn còn nóng nảy như vậy, xem ra, còn chưa được dạy dỗ đủ."

      Hai gò má đau muốn chết, sợ hãi run rẩy.

      Trong bóng tối truyền đến tiếng khóa kéo ràng, Vu Giai Thần đột nhiên phản ứng được, lập tức nghe theo tiếp tục giằng co.

      "Vẫn ngoan, hả?" Cúi đầu khóa chặt động tác của , càng run rẩy, cũng dám lộn xộn nữa, thân thể của đè chặt lên, chân bị tách rời ra, vật nóng của đe dọa nơi yếu ớt của .

      " được..." liều mình lắc đầu, giọng có chút cầu xin, nên tổn thương , chưa chuẩn bị tốt, vẫn còn đau nhức...

      Nhưng Vu Tống Hãn lại thèm để ý, dục vọng muốn phá hủy càng lúc càng lớn, mạnh mẽ xông vào...

      "A!" hét to giãy dụa, thân thể đau giống như là bị xé rách, nhìn người , bàn tay dùng sức đấm giống như là nổi điên.

      Vu Tống Hãn đưa tay đè chặt tay , trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất, gương mặt trắng bệch, nghiêng đầu cắn vào cổ tay chống bên cạnh, hàm răng dùng sức cắn, mãi cho đến khi chảy máu cũng nhả ra.

      Vu Tống Hãn cũng rút tay lại, mặc cho cắn: "Giai Thần, hôm nay khiến tôi kinh ngạc." Nửa năm qua tính tình của thay đổi cách nhanh chóng.

      Mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng , cái loại cảm giác mặn ngọt khiến choáng vàng, hàm răng chậm rãi buông ra, máu cũng rơi xuống gò má , điều này làm cho có cảm giác được hả giận, rốt cuộc, cũng để cho đau nhức lần.

      Vu Tống Hãn bên rút dây lưng, sau đó lật người lại, tay giữ chặt tay , động tác dứt khoát cầm dây lưng trói chặt tay lại.

      " làm gì! Buông!" Vu Giai Thần tức giận mắng, cổ tay bị bẻ ra phía sau buộc chặt thể rút ra được, thân thể lại bị đè xuống giường thể nhúc nhích.

      "Quật cường." Vu Tống Hãn ở bên tai nhàng , đầu lưỡi đưa ra liếm vành tai , "Nhớ kĩ duy trì, nên cầu tôi, ừm?"

      càng thêm run rẩy, muốn vùng thoát ra, nhưng mất năng lực phản kháng.

      từ phía sau tiến đến, đau đến mức tê liệt hít ngụm khí, lại thể tránh được, đây là hình phạt dành cho , lần thứ hai chọc giận tất nhiên phải chịu, nhưng mà, đau, đau đến mức nước mắt đều rơi xuống.

      Ngón tay xoa gò má , bàn tay đưa ra, nâng cằm của , môi hôn lên, cùng với động tác dưới thân hoàn toàn đối lập nhàng hôn , đầu lưỡi ở mặt nàng nhàng liếm, hôn qua khóe mắt ướt át của , lông mi sũng nước, giống như mỗi nơi đều là báu vật gì sánh được.

      thao túng toàn bộ tình cảm của , cảm giác vừa khổ vừa ngọt này thoáng cái đánh tan phòng tuyến của , nếu như từ đầu tới cuối đều cường ngạnh, bướng bỉnh khuất phục, cho dù đau đến chết, cũng cầu xin tha thứ, nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ cần có chút dịu dàng, cho dù chút dịu dàng này là giả, cũng chịu nổi.

      Vu Giai Thần khóc thành tiếng, lầm bầm : "Đau..."

      Giọng mềm mại nhàng, êm ái ngọt ngào, đương nhiên biết cách chỉnh , cũng biết ràng làm sao để khiến dễ chịu.

      "Đau ?" nhàng liếm bên tai , "Chỉ sợ đủ đau, hử?" Mạnh mẽ ấn sâu vào nơi mềm mại của , khẽ rên lên, thân thể mềm nhũn.

      "Xem ra là đau". Vu Tống Hãn cúi đầu cười, tìm đúng địa phương co dãn đầy đủ kia, hung hăng cọ xát, mỗi lần xâm nhập lại cố tình ma sát nơi đó.

      Cảm giác vừa đau lại vừa bủn rủn nên lời này, giống như dòng điện đánh trúng Vu Giai Thần, nâng cao thân thể muốn tránh ra, thế nhưng hai tay bị buộc đằng sau, hung hăng xâm nhập, thể trốn tránh, chỉ có thể thừa nhận từng đợt từng đợt xâm nhập.

      Thân thể bị Vu Tống Hãn ép buộc thành tư thế quỳ, thắt lưng bị đè xuống, cái mông no đủ lại thuận thế bị đẩy lên cao nhếch lên, Vu Tống Hãn ôm , bàn tay đưa ra phía trước, bóp chặt hai luồng ngực no đủ xoa nắn.

      Dưới thân tiếng "Phách phách" càng ngày càng ràng, cũng càng ngày càng vang dội, dịch thể dưới nơi tư mật theo động tác của mà chậm rãi chảy ra, thở hổn hển, giãy dụa, biết là đón ý hùa theo hay muốn giãy dụa.

      Đau vẫn là đau nhức, thế nhưng khoái cảm xa lạ kèm them cơn đau nhức kia, có bao nhiêu đau nhức có bấy nhiêu khoái cảm, tại sao lại như vậy?

      ràng là muốn, là là vô cùng hận, thế nhưng thân thể lại có phản ứng, cho dù là dưới tình huống như vậy...

      ôm thân mình vốn mềm nhũn của lật trở lại, để ngồi lên chân của , thân thể của Vu Giai Thần sớm mềm nhũn thành nước, mềm mại xương mặc bài trí, đẩy bắp đùi của ra, đâm vào.

      "A..." Vu Giai Thần rên rỉ, đùi bị mở ra hạ thân lại dính chặt vào nhau, cổ tay bị giữ đằng sau, cái loại cảm giác có gì chống đỡ này đáng sợ, khẩn trương co rúm vào, lại khiến thấp giọng thở hổn hển.

      "Ngừng... Dừng lại... Tôi van ..." cầu xin tha thứ, cảm giác vui vẻ kịch liệt mạnh mẽ này cùng với cảm giác đau đớn bị xé rách đan xen, khiến thở nổi, chỉ có thể cầu xin.

      mềm mại nằm người Vu Tống Hãn, gương mặt úp vào cần cổ , nước mắt ướt đẫm, thân thể mẫn cảm rối tinh rối mù, chân tự chủ kẹp chặt lấy hông , sợ mình ngã xuống, thế nhưng cảm giác ỷ lại này, cái loại cảm giác chặt chẽ, hết lần này tới lần khác trêu chọc khiến nổi điên, biến thành vòng tuần hoàn ác tính, bị khổ cũng chỉ có .

      Thời gian trôi qua còn ý nghĩa, gian cũng mất tồn tại, bị ôm, ôm, đè xuống, chẳng biết thay đổi biết bao tư thế, cũng biết giằng co bao lâu, tiếng cũng bị khan, lại thể khiến mềm lòng.

      Thân thể của đau đến mức sắp mất cảm giác, hết lần này lới lần khác lại có cảm giác sảng khoái mãnh liệt gấp gáp tràn tới, chờ tới lúc bị Vu Tống Hãn ôm đè lên tường chạy nước rút , ngay cả cổ tay của cũng có cảm giác, chỉ đành ôm chặt cổ , thân thể co lại thành khối nho mặc làm càn.

      là khổ, rất đau, đáng sợ, rồi lại… thoải mái, rốt cuộc đến lúc nào mới có thể kết thúc, thân thể sắp đến cực hạn, lần nữa...

      "Ưm..." giống như con thú kêu rên, bị đặt lên tường, cảm giác bức tường sau lưng dường như cũng bị đẩy sập, chân dài tự chủ gắt gao cuốn lấy , rất sợ bị ngã xuống.

      Vu Tống Hãn cúi đầu ngăn chặn môi , hạ thân điên cuồng hoạt động, đầu lưỡi của nàng giống như còn là của mình, bị hung hăng nuốt, quyện lấy, mãi đến khi sóng triều lại lần nữa vọt tới, tinh thế hét lên, mềm nhũn ra, bất tỉnh nhân .


      Last edited by a moderator: 31/1/17
      Chris, Dung Nguyễn 1995, AikoNguyen20 others thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tem....tem.....a quan chi nghiem va bt qua di.......con duong chay tron cua chi se gian nan lam day.....ta hoi hop thay chi luon ay chu..a sung chi lam chi tro nen dang ghet...ko ai thuong chi con cach dua dam vao a.......a tinh chu dao ghe...thanks @hanngoctuyet2110

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :