1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ, ngược, sắc] Rất Khó Không Yêu - Chu Khinh [Hoàn trọn bộ]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 19

      Sau khi Tống Hãn bước vào quán rượu, lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng.

      của , nhìn từ tới lớn, giống như tỏa sáng, và người đàn ông kia ở sàn nhảy, mỗi động tác, thần sắc đều vô cùng quyến rũ, nhìn động tác nóng bỏng của , giống con cá lượn quanh người đàn ông kia, gã mấy lần muốn đưa tay chạm vào, đều bị linh hoạt tránh được.

      Người đàn ông kia tức đến nghiến răng, rồi lại làm gì được.

      "... Tống..." Thư Dĩ An nhạy cảm phát ra Tống Hãn vừa đến, lập tức cúi thấp đầu đến bên cạnh , bày ra tư thế hối lỗi, hi vọng tức giận.

      "Cám ơn em, Dĩ An." Tống Hãn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa.

      Thấy tính tình vẫn tốt như trước, Thư Dĩ An thở phào, tranh thủ thời gian biện hộ giúp bạn tốt, "Tiểu Thần, bạn ý uống say rồi..."

      " sao, xử lí." mỉm cười trấn an, sau đó xoay người về hướng.

      Nửa phút sau, tiếng cười náo loạn bỗng im bặt, tất cả đều ngẩn người, nhìn về phía bục DJ. người đàn ông tuấn nho nhã, lịch cười với mọi người, sau đó trước vẻ mặt kinh ngạc của DJ nhàng rút dây cắm điện, thản nhiên về phía sàn nhảy.

      phút này, biết vì cái gì, tất cả mọi người đều tự động nhường đường, Thư Dĩ An nhìn mà choáng váng.

      Vừa rồi suýt chút nữa bị ép thành bánh bao thịt, kết quả Tống chỉ nhàng bước vậy mà...

      Lúc Tống Hãn đến bên cạnh sân khấu, đưa tay về phía Vu Giai Thần, nhàng hai chữ "Tới đây."

      Vu Giai Thần cau mày suy nghĩ, cuối cùng nhìn hình dáng người đàn ông dưới sàn nhảy, lửa giận thoáng cái bùng lên, "Em xuống! là gì của em? Tại sao em phải nghe lời ? Em muốn nhảy, muốn khiêu vũ, nè, người nhát gan, mau nổi nhạc lên." Hai tay chống eo quát DJ.

      Người đàn ông vô tội đáng thương kia uất ức buồn bực suýt chút phát khùng.

      "Vu Giai Thần." Giọng mang theo ý tứ cảnh cáo.

      "Hừ, gọi tên em em sợ sao?" cúi người sát vào , " cho biết, em mới..." giây sau, bị người nào đó kéo vào trong ngực, ôm ra ngoài.

      "Thả em ra, Tống Hãn, chính là đồ con rùa." liều mình giãy dụa, dùng cả tay cả chân, đáng tiếc sức lực có hạn, rất nhanh bị trấn áp.

      "Khoan, này muốn theo ." Người đàn ông nhảy cùng Vu Giai Thần nhanh chóng nhảy xuống, ngăn cản đường của hai người, muốn làm hộ hoa sứ giả.

      bị nhắn nóng bỏng này khiêu khích khiến toàn thân cũng sắp bốc hơi rồi, nghĩ rằng uống say, có thể thừa dịp khiêu vũ ăn được chút đậu hũ, ai ngờ này như con cá linh hoạt, chút tiện nghi cũng chiếm được, còn bị câu dẫn tới mức hô hấp cũng xong, tính đợi lúc nữa xuống sàn nhảy tìm cơ hội ra tay, ai ngờ nửa đường nhảy ra kẻ này, đáng giận!

      Tống Hãn im lặng nhìn , lời nào.

      "Nhìn cái gì vậy? ỷ lại vào việc toàn thân cao thấp đều là cơ bắp rắn chắc, lại nhìn dáng vẻ thư sinh của Tống Hãn, khẳng định Tống Hãn chỉ là kẻ mọt sách, căn bản phải đối thủ của , khỏi quát lớn. "Tôi cảnh cáo , buông..."

      Nhưng việc chỉ trong nháy mắt, nhanh tới mức mọi người kịp phản ứng.

      Tống Hãn nhấc chân, hung ác đạp xuống, gã đàn ông giống như bao cát bị đá bay lên, nặng nề đập xuống mặt bàn, mặt bàn thủy tinh lập tức bị vỡ tan, gã đàn ông đau đớn co lại rên rỉ.

      giây sau, những người vốn vây xung quanh họ xem náo nhiệt, lập tức dùng loại tốc độ quỷ dị tản ra, sợ tránh nhanh, kẻ bị đạp tiếp theo là mình. Thư Dĩ An lần nữa há hốc mồm nhìn Tống Hãn ôm Vu Giai Thần rời khỏi phạm vi sân khấu tiến về phía cửa ra vào.

      "Dĩ An." Lúc tới chỗ , nhàng , " đưa em về nhà?"

      nhanh chóng lắc đầu, vừa mới chứng kiến cảnh Tống Hãn đánh người, đột nhiên lo lắng cho bản thân và Giai Thần, vội vàng cười cười , " đưa tiểu Thần về nhà là được, em tự mình về, à nhà em rất gần, sao." Tống Hãn nhìn vẻ mặt cười cười của DĨ An, khóe môi khẽ cong, "Được, chú ý an toàn."

      "Vâng, vâng." gật đầu ngừng, tốt nhất là Tống Hãn mau mau biến mất, ở chỗ này, khiến bị áp lực rất lớn.

      Tống Hãn gì nữa, ôm Vu Giai Thần ra ngoài. May mắn, say đến mức mê man, có ồn ào.

      "Hình như tôi chưa đồng ý để rời khỏi." giọng trầm thấp vang lên lúc chuẩn bị bước ra khỏi quán rượu. Bước chân của Tống Hãn khựng lại, đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế salon, toàn thân cao thấp của tỏa ra hơi thở hắc ám.

      Rất ràng, người này là chủ của quán rượu.

      "Tổn thất của , tôi toàn quyền phụ trách." Tống Hãn nhìn gật đầu, "Tôi tên Tống Hãn. Ngày mai, cho người mang tiền tới cho ."

      "Thú vị." Người đàn ông sờ sờ cằm gật đầu, ánh mắt trong bóng tối sáng rực lên, giống như nghiên cứu, lúc sau, mở miệng . " ."

      Tống Hãn hơi nhướng mày nhìn.

      "Tôi thích cú đá kia của ." vỗ tay ra tiếng. thực tế, qua cú đá của , có thể nhìn ra được người đàn ông trước mắt này tuyệt đối phải kẻ bình thường. Vừa nhanh vừa chuẩn, thân thủ như vậy, cách làm như vậy, tuyệt đối là người lợi hại. đời này, lăn lộn trong hắc đạo, cảm giác của rất nhạy cảm và chính xác, đắc tội với ai cũng được tuyệt đối thể đắc tội với loại người này.

      "Cảm ơn." Tống Hãn cũng khách khí, ôm Vu Giai Thần nghênh ngang rời .

      Buổi tối nay khi trở về, số việc cần phải tính toán với .

      Tống Hãn sống hai mươi bảy năm, mọi chuyện tính toán, chưa từng sai.

      Ngoại trừ đêm nay, ngoại trừ này.

      Vốn muốn tính sổ, nhưng mà...

      "Đồ con rùa, ràng cười với ta, cười cái gì mà cười, có tiền sao? Vu Giai Thần ngồi trong bồn tắm, quần áo ướt sũng dán vào da thịt, đầu tóc cũng ẩm ướt, dính sát vào mặt, nhìn vô cùng đáng thương, hết lần này tới lần khác, lại mạnh mẽ mắng phá hỏng khung cảnh yếu đuối kia, thậm chí có chút, buồn cười.

      "Em thay quần áo trước, coi chừng cảm lạnh." Tống Hãn cầm khăn tắm đứng bên, cảm thấy hao tổn tâm trí mười phần, có thể thản nhiên viết ra các phương trình phản ứng hóa học đúng nhất hay cấu tạo của các phần tử ràng như lòng bàn tay. Thế nhưng mà giờ phút này, lại phát đối phó được với .

      Vốn ngoan ngoãn ngủ say, lúc về nhà lại đột nhiên tỉnh dậy, sau đó bắt đầu... náo loạn.

      Lúc đầu muốn uống rượu, sau lại muốn tìm Dĩ An chơi, vất vả mới bế tới phòng tắm muốn tắm cho , ai ngờ quần áo còn chưa cởi, mở vòi sen xối cho ướt sũng, cuối cùng nhảy vào bồn tắm muốn ngâm mình.

      Nhưng vấn đề là, trong bồn tắm trống rỗng có nước.

      nhóc này ràng chơi xấu, chịu đứng dậy, kéo , mắng. cũng muốn làm mặt lạnh dùng thủ đoạn cưỡng chế, ai biết lại... khóc. Nước mắt ngừng trào ra, bên khóc bên mắng to, mắng hoa tâm, mắng tiểu Hùng vô tội, thậm chí còn mắng cái gì chán ghét tóc màu đỏ, vì vậy Tống Hãn vạn năng, Tống đại học giả, lần đầu tiên trong đời, biết phải làm gì.

      "Em đứng dậy trước được ?" thử dỗ , giọng vô cùng dịu dàng.

      Ai biết lại càng khiến nước mắt trào ra, "Hu hu hu... xấu, chỉ biết hung dữ với em! Toàn bộ thế giới tất cả mọi người, chỉ hung dữ với em, đối xử với người khác còn tốt hơn em."

      ... Tống Hãn bất đắc dĩ thở dài, quyết định sáng suốt lúc này là nên phân phải trái với .

      "Quản đông quản tây, được thế này thế kia, ngay cả khiêu vũ cũng cho, em muốn nhảy!" Người đáng lẽ ngồi khóc lóc đột nhiên vùng lên, " có thể cười với người con khác, tại sao em thể khiêu vũ với người đàn ông khác? là gì của em, dựa vào cái gì mà quản em?"

      Ánh mắt của phút chốc híp lại.

      " có tư cách gì?" dùng sức đánh mạnh vào vách bồn tắm. " chỉ biết uy hiếp em, chỉ biết uy hiếp em! cho biết, em thèm sợ ! Em nhất định phải rời khỏi , đem những... ảnh chụp kia công khai ra ngoài, em tin! Em phải rời khỏi , rời khỏi !"

      Rời khỏi hai chữ giống như quả bom, lập tức phá hủy sợi dây mang tên lí trí trong đầu , vội tiến lên kéo bả vai , "Câm miệng! cần để nghe thấy hai chữ kia nữa, nghe ?"

      giống như bị dọa sợ, sững sờ nhìn.

      "Có nghe thấy ?" bình tĩnh hỏi lại lần nữa.

      Dáng vẻ hung dữ của lập tức dọa sợ hãi, nhanh chóng gật đầu, mãi lúc sau lấy lại tinh thần, khóc rống lên, " lại mắng em, lại hung dữ với em! Tống Hãn, khốn kiếp, thế giới này là người mà em ghét nhất!”.

      này, lại khiến lần đầu tiên trong đời cảm thấy vô lực, vội ôm ra khỏi phòng tắm, cởi quần áo ướt cho , hợp tác vặn vẹo, da thịt trần trụi sáng bóng trước mặt , đôi mắt càng sâu, cố gắng khắc chết bản thân, miễn cưỡng giúp thay quần áo ở nhà.

      "Em muốn rượu! Em muốn uống rượu!" Còn chưa kịp thở phào, bắt đầu... làm ồn. Nhảy vào ngực , nắm áo mà hô hào, "Em muốn uống rượu!"

      "Được." ôm , " gọi người mang đến, em phải ngoan đấy."

      "Ừ." Lúc này nghe lời, ngoan ngoãn nằm trong ngực .

      Tống Hãn lấy điện thoại bấm số, "Là tôi." Rũ mắt xuống nhìn mở lớn hai mắt nằm trong ngực mình, đưa tay, vuốt gương mặt , " chuẩn bị tài liệu, tôi bây giờ muốn, hai mươi phút sau gặp ở nhà của tôi."

      Sau khi chuyện điện thoại, kia vẫn mở lớn đôi mắt đen tròn im lặng nhìn , thấy nhìn , lập tức nở nụ cười ngọt ngào, "Tống Hãn..."

      Lúc này học được cách nịnh nọt rồi, bật cười.

      kéo tay đặt ở bên cạnh má, ý tứ rất ràng, muốn tiếp tục vuốt ve.

      ôm , nhàng mà vuốt ve gò má trắng mịn, giống như còn mèo thỏa mãn, khép mắt lại, có chút buồn ngủ.

      Trải qua trận đại chiến kia, lúc này yên lặng, là hiếm có.

      Cứ như vậy ôm trong ngực, mặc kệ dựa vào, cảm giác như vậy, tốt.

      Trong hai mươi bảy năm sống kiếp luật sư, lần đầu tiên trong đời Du Khải Văn có cảm giác kinh hồn táng đảm.

      Ông chứng kiến người đàn ông khiến ông vô cùng thưởng thức và kính nể, mặt đổi sắc dỗ dành thần trí mơ hồ nằm trong ngực mình kí tên lên phần văn kiện, ông lập tức quay đầu làm bộ ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.

      Gặp quỷ rồi, hơn ba giờ sáng, bên ngoài đen kịt, có cảnh đẹp gì để ông xem.

      Cuối cùng ông cầm bản văn kiện mà song phương cùng kí tên, hai mắt mở lớn miệng há hốc ra khỏi nhà của họ, cảm giác lúc này ngay cả bước chân mình cũng như .

      Ông chưa từng nghĩ, nhìn thấy vẻ mặt Tống Hãn như vậy, giọng ấm áp nhàng, bàn tay nắm lấy tay để lên mục kí tên, sau đó đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón tay áp út của bé, ánh mắt của Du Khải Văn có chút ẩm ướt.

      Ân oán hai nhà Tống Vu, ông vô cùng nhưng mà cừu hận của đời trước cũng theo người chết mà tiêu tán, chỉ để lại hai đứa trẻ, bọn họ là khổ nhất.

      Ông biết Tống Hãn vì báo thù mà nhẫn nhịn, sau đó nhìn dáng vẻ tiều tụy của khi Vu Giai Thần tự sát, ông hi vọng hai người có thể đạt được hạnh phúc, hạnh phúc thực .

      Rốt cuộc đêm nay, ông thấy được.

      Ông thấy được vẻ mặt dịu dàng của Tống Hãn khi ôm Vu Giai Thần vào trong ngực, mặt của người đàn ông vốn tâm tư khó dò kia, rốt cuộc cũng có được chút dịu dàng. Ông thấy được làm nũng nằm trong ngực Tống Hãn, lại nhìn vết sẹo cổ tay kia, rốt cuộc bé cũng tìm được người thương mình.

      Có lẽ hận thù hoàn toàn biến mất, nhưng mà ít nhất, bọn học cũng cố gắng quên .

      Những thứ còn lại, giao toàn bộ cho thời gian, khiến nó san bằng miệng vết thương .

      Ông chỉ hi vọng, hai người được hạnh phúc.

      Du Khải Văn nhìn tập tài liệu trong tay, sáng sớm mai, ông hoàn thành tất cả thủ tục, đây cũng là điều mà ông có thể làm vì bọn họ.

      , kết hôn.

      Vu Giai Thần ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương ngón tay, trong đầu mảnh hỗn loạn.

      Có đôi khi hối hận sau khi uống rượu say, lại vẫn có thể nhớ ràng rành mạch mọi chuyện. Cho nên khi sáng ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, ôm lấy đầu, trong lòng vô cùng hối hận mình làm loạt hành động ngây thơ làm nũng chơi xấu Tống Hãn, trong đầu lên hình ảnh ôm , kéo tay đặt lên phần văn kiện.

      Sau đó, nghĩ tới mọi chuyện, rồi sau đó, trừng mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tay mà ngẩn người.

      Lúc tỉnh lại người lừa gạt kết hôn có trong phòng, mà tới lúc nhớ hết mọi chuyện phát mình lại dám ở nhà chờ về, vội chạy tới công viên bên cạnh, ngồi đó nhìn chiếc nhẫn, ngẩn ngơ.

      Có luật sư, có nhân chứng, còn có cả hai cùng kí tên, như vậy cuộc hôn nhân này, là hợp pháp.

      chưa từng nghĩ tới mình kết hôn với Tống Hãn, cũng chưa từng nghĩ tới, kết hôn với . từng mơ ước, có thể hoàn toàn thoát khỏi , bởi vì ân oán đời trước cho nên họ là kẻ thù làm sao có thể ở cùng chỗ?

      Cho nên nghĩ đến, rời khỏi , quên , đó là kết cục tốt nhất cho bọn họ.

      Ở bên cạnh thời gian dài như vậy cũng vẫn tin như thế, sau khi Lôi Á Lực cho biết, Tống Hãn có thể là... , lúc đó vẫn muốn rời khỏi .

      Nếu như , vậy uy hiếp của , còn là uy hiếp, cho nên mấy ngày nay, cẩn thận thăm dò, nghĩ tới kết quả, lại khiến hoàn toàn run sợ.

      ràng là thăm dò rất vụng về, cũng để cho đạt được ý nguyện, ra cho cùng, phải thăm dò , mà là đem tình cảm của mình, bày cho xem.

      Sau đó biết đáp án rồi, nhứng mà đáp án kia, lại khiến vừa đau vừa ngọt.

      Lúc sắp chết, từng nghĩ tới tình vô vọng của mình, với ba chữ, trông mong đáp lại, nghĩ có đáp án, chỉ muốn biết thôi, càng về sau, hiểu hận thù giữa hai người, còn sức để lẫn hận.

      Thầm nghĩ rời là kết thúc, nhưng hết lần này tới lần khác buông tay, lại lần nữa giữ ở bên cạnh, nhưng lúc này khác biệt là, hiểu rất nhiều chuyện.

      hiểu mình , cũng hiểu , hóa ra cũng... . Còn là rất lâu.

      Nếu như hai người chỉ đơn giản là người đàn ông và phụ nữ nhau, kết hôn, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng hết lần này tới lần khác họ phải. thể quên được cái chết của cha mẹ mình, cũng vậy.

      Nếu như đời này thể quên được, vậy tình của , có thể vượt qua hận thù sao?

      ra muốn rời khỏi rồi. Sau khi hiểu tình cảm của nah, biết lấy chuyện của mẹ ra để uy hiếp , cho nên, kế hoạch của là rời khỏi .

      Ai biết còn chưa , ...kết hôn với ! Thoáng cái, mọi kế hoạch của đều bị rối loạn, loạn tới mức biết làm sao cho phải.

      Bước kế tiếp nên thế nào? Quan hệ giữa phải xử lí ra sao? có thể đơn giản mà đón nhận sao? Có thể ?

      Rối loạn, tất cả đều rối loạn.

      đưa tay vò vò mái tóc, rồi lại nhìn chiếc nhẫn lóe sáng, sửng sốt. Đưa tay muốn cởi ra, nhưng lúc chạm vào chiếc nhẫn, ngón tay cũng... vô lực.

      Cơ thể của giống như đột nhiên cảm ứng được cái gì đó, lập tức ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy . Dáng vẻ cao lớn, đứng dưới ánh mặt trời, tay nhét vào trong túi, áo sơ mi màu lam nhạt mặc người càng lộ ra vẻ tuấn.

      biết đứng đó nhìn bao lâu, có phải thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của , thấy đáng thương chật vật.

      chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía , im lặng đối mặt với .

      ngồi ghế dài, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người , mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt long lanh, đôi môi hồng nhuận khẽ chu lên, gò má trắng mịn, làn váy bay trong gió, xinh đẹp và dịu dàng.

      cho cùng, bé này, trước mặt mọi người đều là dáng vẻ thanh cao kiêu ngạo, dù là thời điểm suy sụp nhất, cũng thẳng lưng đối mặt, nhưng mà hết lần này tới lần khác ở trước mặt , yếu ớt, quật cường, bất lực, dũng cảm. Tất cả những điều bí mật nhất đều biểu ra cho xem.

      khóc với , cười, làm nũng, cũng chơi xấu.

      Sau đó hôm nay, ngồi chỗ đó, nhìn , mâu thuẫn giãy dụa, đột nhiên cảm thấy trái tim trống rỗng từ năm bảy tuổi của mình, được lấp đầy rồi.

      Hận cũng qua, cũng giận, cũng sung sướng khi báo thù, nhưng mà bằng giờ phút này, nhìn yên tĩnh ngồi chỗ kia, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt vô cùng ràng... và giãy dụa, cái cảm giác hạnh phúc này to lớn.

      Đột nhiên hiểu, chuyện qua, qua rồi.

      từng bước từng bước tiếp cận , mãi cho đến khi che khuất ánh mặt trời chiếu người , ánh mắt của họ vẫn chăm chú nhìn nhau, nỡ dời.

      Ngón tay của vẫn còn đặt chiếc nhẫn, lúc sau, rốt cuộc mở miệng , "Em, còn chưa chuẩn bị tốt." Giọng nhàng, mang theo chút sợ hãi, hoảng hốt.

      Đối diện với thù hận sâu đậm, còn chưa chuẩn bị tốt, quên chuyện trước kia, cũng chưa chuẩn bị tâm lí gả cho , làm vợ .

      " sao." nhàng , "Chúng ta có thể thử lần."

      "Thử?"

      "Trong năm, chúng ta làm đôi vợ chồng chính thức, nếu có thể quên thù hận, trong lòng khúc mắc, vậy chúng ta ở chung chỗ. Nếu thể..." dừng lại, nhìn đôi mắt khẽ nháy của , tiếp. " để em ."

      " ?" Danh dự của , có đáng tin ?

      mỉm cười, "Đúng vậy, rời ."

      đột nhiên thở phào, trải qua thời gian dài suy nghĩ giãy dụa, bất an, chỉ đơn giản vài câu mọi chuyện đột nhiên được giải quyết, năm, năm có thể ở cạnh .

      cần lo lắng cho tương lai, cần cảm thấy mất lòng tin, có kì hạn hôn nhân, bắt đầu vui vẻ rồi.

      "Được!"

      Ánh mắt lóe lên ôn nhu, khiến lòng bị sa vào, chậm rãi đưa tay về phía , "Vậy, Tống phu nhân, chúng ta có thể trở về nhà chưa?" mua thuốc giảm đau cho , phát biến mất, cảm giác như vậy, cũng quá tốt.

      Tuy là lần đầu nghe được xưng hô này, nhưng phát , bản thân mình rất thích, "Vâng." đưa tay, đặt tay vào lòng bàn tay .

      Mười mấy năm qua, lần đầu tiên cảm thấy vui vẻ, vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng mình, tràn ngập hạnh phúc.

      nắm tay , dẫm lên ánh mặt trời sáng lạn, bước về phía nhà bọn họ.

      "Tống Hãn."

      "..." nhìn cái, trả lời.

      dừng chút, đột nhiên hiểu được, gương mặt đỏ hồng, giọng gọi, "Chồng..."

      "Ừ..."

      "Chúng ta về nhà làm gì?"

      đưa mắt liếc nhìn cái, "Để cho con ma men nào đó, đền bù tổn thất tân hôn cho ."

      Lúc này, gương mặt đỏ đến mức sắp bốc cháy rồi.


      Last edited by a moderator: 31/1/17
      ThiênMinh, Chris, phương131110 others thích bài này.

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 4.1



      Nhà hàng sang trọng, bàn là những món ăn mà thích, Vu Giai Thần nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tĩnh Kiệt, tự với mình, đây mới chính là hạnh phúc mà mong ước.


      người tâm đối xử tốt với , quan tâm , bảo vệ , chăm sóc .


      chỉ cần cố gắng môt chút, cố gắng thêm chút nữa thôi là tốt rồi.


      "Tiểu Thần, họng em được thoải mái sao?" Lấy cái tô có nắp đậy mà phục vụ để đầu bàn, Vương Tĩnh Kiệt m ở nắp, hơi nóng từ từ bay lên, "Ăn cháo hạt sen bạch quả này là tốt nhất."


      Cháo hạt sen bạch quả? Vu Giai Thần thoáng ngẩn người, ngơ ngác nhìn chén cháo ở trước mặt mình.


      "Ăn thử xem." Vương Tĩnh Kiệt chu đáo đặt thìa sứ bên cạnh chén, "Cháo nhà hàng này cũng tồi."


      "Tôi..."


      "Làm sao vậy?" cầm thìa múc muỗng cháo nhàng thổi, " ra muốn tự nấu cho em, vợ của chú Quỳnh nấu ăn rất ngon, nhưng gần đây thân thể được thoải mái. Nhưng mà cháo của nhà hàng này cũng tệ, buổi sáng gọi tới dặn họ làm, bây giờ đến, cháo cũng được nấu đủ lửa."


      còn có thể gì nữa?


      Xác định cháo còn nóng, nâng cổ tay đưa tới môi , cười rạng rỡ, giống như làm chuyện kiêu ngạo nhất đời, "Được rồi."


      Lời cự tuyệt..., bị nghẹn trong miệng, thể nên lời, im lặng lát rốt cuộc mở miệng. "Tôi tự mình ăn."


      Ánh mắt của Vương Tĩnh Kiệt khẽ tối, nhưng lần này chịu buông tha, chỉ yên lặng nhìn , "Tiểu Thần, để đút cho em, được ?"


      Nhìn ánh mắt cầu xin trong mắt , vội cụp mắt, ngón tay dưới bàn theo thói quen lại nắm chặt, lâu, mới ngẩng đầu lên , "Được


      Vương Tĩnh Kiệt nở nụ cười, vui vẻ như vậy, sung sướng như vậy, giống như nhận được món bảo vật quý giá nhất thiên hạ, đưa môi cháo tới miệng .


      Hé miệng, ăn.


      phải, phải, phải là hương vị trong trí nhớ. bao giờ còn nữa.


      che miệng đứng dậy, "Tôi vệ sinh lát." Bất chấp vẻ mặt nghi ngờ của , chạy trốn giống như có ma quỷ đuổi sau lưng.


      Tới nhà vệ sinh, "Ụm" phát, toàn bộ đồ ăn từ lúc trước và thìa cháo toàn bộ bị phun ra. Nôn tới oằn người, bụng cũng co rút... đáy mắt chua xót, cũng nhịn nổi nữa.


      Tại sao phải yếu đuối như vậy, tại sao?


      Mở vòi nước, vốc nước lên mặt, nước lạnh khiến tâm trạng từng chút mà bình tĩnh trở lại.


      Vu Giai Thần, ngươi làm được, mọi chuyện qua, ngươi cũng phải quên. Ngươi muốn bỏ quá khứ, trân trọng người bên cạnh, bắt đầu cuộc sống mới, ngày hôm nay, là do ngươi khổ cực mới đạt dược, ngươi có thể làm được, nhất định có thể!


      nhìn bản thân qua gương, thời gian dài như vậy, nhìn gương mặt bình tĩnh trong gương, còn là đôi mắt tươi sáng, đôi môi ướt át, chỉ có bình thản lạnh nhạt.


      Như vậy cũng tốt, tự lập, tự chọn điều mình muốn làm.


      sửa sang lại tóc, kiểm tra lại dáng vẻ rồi mới xoay người ra ngoài cửa.


      Hành lang quanh co gấp khúc, tiếng nhạc du dương vọng tới, chỉ cần tới ngã rẽ kia là đến đại sảnh rồi, chờ đợi chính là Vương Tĩnh Kiệt. Hạnh phúc, tình nhàng. xoay người nhìn bức họa tường, nhìn gương mặt mình mặt kính thủy tinh, khẽ mỉm cười.


      Rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, chính là điều cần bây giờ.


      Đột nhiên, gương mặt quen thuộc xuất mặt kính, trong khoảng khắc đó máu toàn thân giống như bị ngược dòng, còn chưa kịp xoay người bị người đó đặt lên tường, chưa kịp hét lên bị ép trở về.


      Khí tức nam tính quen thuộc nhàng bao phủ mũi miệng , đầu lưỡi đó xông vào miệng , hung ác cuốn lấy lưỡi , nặng nề hút lấy.


      Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, biết phản ứng thế nào. giây sau, lí trí trở về, lập tức kích động giãy dụa... nhưng sức lực của quá lớn, thân thể bị ép gắt gao tường, thể động đậy, chỉ có thể bị đặt đó hung hăng mà hôn, giống như sói như hổ, trước sau như cực kì hung ác.


      Nụ hôn vừa xong, thở gấp giống như chạy bộ 10km, đôi mắt trong veo ngập nước trừng mắt nhìn .


      Gương mặt tuấn tú, ánh mắt đen thâm thúy, lạnh lùng. Là ! Là ! Người mà cho rằng bao giờ gặp lại nữa...! Trái tim đập điên cuồng, mạnh tới mức cảm thấy đau đớn.


      Trán chống đỡ chán , tròng mắt đen sâu lắng nhìn , giống như muốn nhìn tận sâu đáy lòng .


      Rốt cuộc cũng tìm được toàn bộ lí trí, cắn răng giận dữ , "Thả tôi ra."


      Hăn cũng trả lời, chỉ cúi đầu, thoáng hôn lên môi phát. Ngay lúc định há miệng cắn, thầm, "Thử cắn xem, hử?"


      trừng , chút cũng nghi ngờ nếu như cắn, nhất định hung hăng mà đáp lễ lại . Mức độ biến thái của người đàn ông này, hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng , hiểu rất .


      " muốn sao?" Lạnh lùng .


      "...Tôi biết."


      nhìn về phía , đáp án này quả giống như lời có thể ra, là người cho dù có làm bất cứ chuyện gì, cũng có mười phần chắc chắn, mười phần khống chế.


      Ba chữ biết kia, hoài nghi, có phải là bao giờ có trong cuộc đời . Nhưng, chuyện này có liên quan gì tới ? bây giờ thể chịu nổi ở cạnh cho dù là chút tiếp xúc, hoàn toàn chịu được, "Thả tôi ra."


      "Nếu như tôi có thể."


      Có ý gì?


      Gương mặt của cách rất gần, gần tới nỗi có thể nhìn thấy hàng mi dày dài, "Tôi nhìn thấy rồi."


      Thấy cái gì?


      " dắt tay ."
      Hale205, hanh dau, ulorb4 others thích bài này.

    3. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 20

      là để đền bù tổn thất đêm tân hôn, nhưng công việc của Tống Hãn quá nhiều, vô cùng bận rộn, còn chưa tới nhà, điện thoại của reo ngừng, nghe giống như là công trình nghiên cứu của họ tới giai đoạn mấu chốt, phòng nghiên cứu bên hi vọng trở về. Hơn nữa thí nghiệm có chút vấn đề, cần xử lí.

      Dù sao cũng là linh hồn của phòng thí nghiệm, rất nhiều tư liệu chỉ có mới xử lí được, khoảng cách xa như vậy, máy tính dù có vạn năng, cũng bằng tự mình qua đó.

      "Ngay mai phải qua ." bên gõ máy tính, vừa với vùi mình vào ghế salon vừa ăn vừa đọc tạp chí.

      "Ự..c" Vốn đồ ăn ngon lành lập tức biến thành vô vị. Trong đầu đột nhiên ra hình ảnh quyến rũ với mái tóc đỏ, còn có bàn tay xinh đẹp kia, đáng ghét!

      "Stella còn làm trong phòng thí nghiệm của nữa rồi." Giọng bình tĩnh, nhàn nhạt, phảng phất như chuyện rất bình thường.

      ".... ư?" lập tức đưa mắt nhìn về phía .

      "Ừ."

      Môi tự giác mà cong lên, hết lần này tới lần khác còn muốn trêu chọc, "Sao phải với em điều này, em muốn nghe."

      "Vậy...sao?" ngừng lại, hỏi thăm.

      Gương mặt thoáng cái ửng đỏ, lúc lâu, "Em chỉ thích...mái tóc đỏ thôi."

      "À?"

      "Còn thích ấy đụng chạm ." Được rồi thừa nhận, dù sao cũng khó chịu.

      im lặng nhìn , nhìn đến mức hai gò má đỏ rực, mỉm cười . " cũng thích."

      "Hả?"

      "Cho nên bây giờ ấy còn được ở trong phòng thí nghiệm của rồi."

      thể khống chế được bờ cong của khóe môi, người đàn ông này, cũng biết học cách trêu chọc . Nhưng cách thức ở chung vô cùng đơn giản như vậy, lại khiến cảm thấy ngọt ngào ấm áp.

      Thấy cười vui vẻ như vậy, rời khỏi màn hình máy tính, ngoắc ngón tay về phía , "Lại đây."

      rất nghe lời lại gần, "Làm sao vậy?"

      giữ chặt tay , hơi dùng sức kéo vào trong ngực, cúi đầu hôn môi , lúc dừng lại tranh thủ : " muốn, đêm tân hôn của ."

      "A..." thở hổn hển, đẩy ngực , " phải có việc quan trọng...phải làm."

      "Ừ, bây giờ làm luôn." trực tiếp ôm lên lầu, chờ được vào phòng ngủ dây dưa bên hành lang. Áo sơ mi của bị ánh kéo, cúc áo bung ra, áo lót bị kéo xuống, cúi đầu hôn lên ngực .

      "A!" ôm chặt đầu của , đứng thẳng người để thuận tiện chiếm lấy.

      Động tác của vô cùng nhanh chóng và hiệu suất, chưa đầy phút đồng hồ, toàn thân trần trụi nằm dưới cơ thể .

      thở dài đưa tay chậm rãi vuốt ve làn da , động tác rất chậm, nhưng ánh mắt của , lại nóng rực đến mức toàn thân run rẩy.

      đưa tay cởi thắt lưng , môi khẽ cong... "Xem ra, em còn nóng vội hơn ."

      Gương mặt ửng hồng, ánh mắt to đen lóng lánh liếc nhìn , "Nóng vội sao?" ra , cũng muốn rồi, sau khi ràng tình cảm, cái loại ham muốn cùng dung hòa lại thành thể, luôn tràn ngập trong .

      Nụ cười của càng sau, buông tay, "Em tới."

      bắt đầu tiến lại gần, cần chỉ dạy.

      tựa vào ngực , ngẩng đầu hôn môi , ngón tay linh hoạt cởi nút áo của , ra rất thích cảm giác vuốt ve cơ thể , cơ bắp rắn chắc, ấm áp, cởi dây lưng theo quần lót bắt đầu dò xét.

      Ấm áp, to lớn, khiến thể cầm được bằng bàn tay.

      Trước đây cũng bỏ ra chút ít tâm tư chỉ dạy đấy, bởi vì xấu hổ, cho nên quá trình dạy dỗ vô cùng thú vị. Nhưng bây giờ, chợt phát lúc trước mình dạy dỗ là tốt...

      Thở hổn hển, đưa tay kéo , "Đủ rồi, bảo bối."

      nhõng nhẽo cười lẩn tránh, dạng chân ngồi người , sau đó hơi nhổm người, chậm rãi ngồi xuống, từng chút từng chút nuốt lấy .

      cắn răng, hưởng thụ khoái cảm được chặt chẽ bao lấy, dục vọng vốn bị khiêu khích tới cực hạn lại bị xoắn lấy, thanh thở hổn hển vang lên, cắn răng, hai mắt đỏ lên, giữ chặt eo , mạnh mẽ đâm tới đỉnh.

      Đây là khát khao của dục vọng, cũng là giao hòa của tình cảm.

      như nữ chiến binh cổ đại xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa tung ra, làn da tuyết trắng khêu gợi nhấp nhô cơ thể , phun ra nuốt vào, vô cùng phong tình.

      bị kích thích, ôm chặt , gương mặt vùi sâu vào ngực , hung hăng gặm cắn, hạ thân phối hợp với động tác của luật động, bị cảm giác sung sướng chinh phục, đợi đến lúc cao trào đến, thét chói tai, toàn thân cao thấp mềm nhũn, rốt cuộc mất sức lực, nằm sấp ngực , nức nở nghẹn ngào.

      "Mới vậy chịu nổi, hả?" Giọng của có chút vui vẻ, ôm lấy vẫn dùng tư thế bế này mở cửa phòng ngủ, vừa lên đến giường, lại bắt bày ra tư thế quỳ sấp, từ phía sau đâm vào.

      "A..." cắn gối, bị khoái cảm như từng con sóng nối tiếp nhau bức đến mức thở nổi

      cả cơ thể từ phía sau áp xuống, hành động mạnh mẽ này của khiến rên rỉ ra thành tiếng, hết lần này tới lần khác tiếng rên rỉ nũng nịu rót vào trong tai càng làm cho điên cuồng, siết chặt eo , động tác ra vào càng thêm kịch liệt.

      Môi tìm được môi , hôn xuống, đầu lưỡi trong miệng suồng sã càn quét, bắt phải cầu xin tha thứ, tiếng thút thít nỉ non của cũng bị nuốt vào.

      Kích tình ngứt, thân thề cùng tinh thần đều triền miên, khi bắt đầu, vĩnh viễn muốn chấm dứt.

      Mấy ngày kế tiếp, Tống Hãn phải trở về . Nhưng chỉ cần phải làm gì, lại bay trở về gặp .

      Tính toán ra, khoảng thời gian vẫn chiếm đa số, dù sao thí nghiệm của đến giai đoạn mấu chốt, là người chỉ đạo, thể ở bên giám sát.

      Đối với công việc của , Vu Giai Thần hề oán hận. Dù sao, biết rất thích công việc này, hơn nữa rất có thiên phú trong công việc nghiên cứu khoa học.

      Lúc ở , mỗi ngày đều gọi điện cho , chỉ nghe kể mỗi chuyện làm, hai người người cũng cảm thấy ấm áp. Còn khi trở về Đài Loan, tất nhiên giữa hai người luôn là lửa nóng kích tình, chính vì vậy ngay cả việc ra ngoài dạo cũng là phù phiếm.

      Thời gian này chung đụng ít mà xa cách nhiều, thời gian cứ thế lướt qua. Vu Giai Thần đếm thời gian, thời gian năm ước định của bọn họ, chỉ còn hơn tháng.

      Trong khoảng thời gian gần năm này, ân oán đời trước, học cách chậm rãi quên . Dù người đúng là ai, cũng là quá khứ. Ít nhất bây giờ, ở cùng chỗ, có làm bạn, vô cùng hạnh phúc, cái này đủ rồi.

      Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng của cũng vui vẻ hơn rất nhiều, mỗi ngày đều treo mặt nụ cười ngọt ngào, kết quả suốt ngày bị An An trêu chọc.

      Nhưng mà, có quan hệ gì đâu, muốn mau chóng tốt nghiệp, tài liệu sửa xong rồi, ngay cả luận văn tốt nghiệp cũng bởi vì trong nhà có người toàn năng siêu cấp vô địch mà sớm làm xong, bây giờ hoàn toàn rảnh rỗi.

      định thu xếp hành lí tới tìm , nghĩ tới khoảng thời gian ở cạnh , cần khiến vất vả chạy chạy lại hai nơi, nụ cười của càng thêm sáng lạn ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng mặc cảm.

      Nhưng mà còn chưa kịp thu thập hành lí phong thư họp lớp đưa tới tay .

      "Họp lớp?" nhìn dòng chữ thiệp mời, giật mình, sau đó tiện tay vứt lên bàn, "Loại hoạt động nhàm chán này có ý nghĩa gì." còn lâu mới đếm xỉa tới những việc này.

      Chỉ là đống người mang tên bạn học tới tụ tập khoe khoang mà thôi.

      Quan trọng là, bọn họ tốt nghiệp được bao nhiêu năm, có gì thành tựu, buồn cười, chẳng qua là so cha mẹ, gia thế mà thôi, có ý nghĩa sao?

      "À, chuyện này, tiểu Thần bạn nhất định phải á." Thư Dĩ An lôi kéo tay bạn tốt, nghiêm túc ra.

      "Vì sao?"

      "Còn phải tại Hà Tình Phương kia, ta gia cảnh nhà bạn sa sút, bây giờ là phượng hoàng rớt xuống bằng gà, khẳng định dám tham gia, mình tức quá, đánh cuộc với ta bạn nhất định tới."

      Kết quả cũng vì lí do dở khóc dở cười này, vì An An, bị lôi kéo tham giá cái gọi là họp lớp.

      Giống như dự đoán, họp lớp diễn ra ở trong khách sạn năm sao xa hoa, vẫn chỉ là bữa tiệc khoe khoang thôi, sau khi và An An tới ánh mắt mọi người nhìn đều có chút... ý vị sâu xa.

      "Ơ, đây phải là đại tiểu thư Vu Giai Thần sao?" ăn mặc xa hoa đứng lên, đôi mắt mở lớn tỏ vẻ khoa trương, " khó tin, tiểu tư nhà giàu tôn quý lại chịu tham gia tụ hội với chúng ta."

      " ta chính là Hà Tình Phương." Thư Di An vô cùng hiểu cá tính Vu Giai Thần, biết ấn tượng gì với mấy người gọi là bạn học này, trnah thủ thời gian ở bên tai bạn tốt giọng nhắc nhở. Vu Giai Thần nắm chặt tay bạn tốt, khóe môi nở ra nụ cười lạnh, " biết thời gian của tôi quý giá là được rồi. "Mười phần kiêu ngạo.

      vốn sinh ra trong gia đình giàu có, là tiểu thư quý phái, đó là trời sinh đấy, cần phải cải trang.

      Tuy rằng công ty của nhà phá sản, về phương diện vật chất chừng thiếu gì, nhất là sau khi gả cho Tống Hãn, mới phát , hóa ra tiền của nhiều tới mức đáng sợ.

      Nghe thu nhập của phòng thí nghiệm so với thu nhập của những người ở các công ty bậc trung còn cao hơn rất nhiều lần, quả nhiên tiền dễ kiếm nhất, vẫn là trí thức nha.

      Hà Tình Phương bị chẹn họng như vậy, gương mặt tối sầm lại.

      "A, An An, Giai Thần các bạn tới rồi." Bạn học bên cạnh tranh thủ thời gian hòa giải, "Đến bên này ngồi, mọi người đều đợi hai bạn đấy."

      Thư Dĩ An kéo bạn tốt ngồi xuống.

      "Hừ, còn nghĩ mình là tiểu thư sao." Hà Tình Phương lớn tiếng " thầm". Sau đó nhìn mọi người hỏi thăm, "Vu đại tiểu thư, công ty nhà sao lại phá sản?"

      Vẻ mặt mọi người đều cứng đờ.

      Vu Giai Thần đưa mắt lạnh lùng nhìn ta.

      Hà Tình Phương bị nhìn như vậy có chút bối rối, nhưng mà vẫn giả bộ cậy mạnh tỏ vẻ quan tâm, "Nghe ba của cấu kết với người khác, việc bại lộ..."

      "Xin lỗi, quấy rầy." giọng lịch vang lên từ cửa phòng.

      Mọi người quay đầu nhìn, người đàn ông tuấn lẳng lặng đứng yên ở đó, gương mặt như vẽ, thần sắc như nước, giống như bức tranh sơn thủy, cảnh đẹp ý vui.

      đời này có người đàn ông đẹp đến như vậy ư? Trong lúc nhất thời dù nam hay nữ, tất cả ánh mắt đều bị hấp dẫn.

      cười cười, "Tôi tới tìm vợ của tôi."

      Vợ? ta vậy mà có vợ? Ngoại trừ Thư Dĩ An và Vu Giai Thần, tất cả mọi người ở đây đều thở dài, đáng tiếc, người đàn ông tốt như vậy, lại kết hôn rồi.

      "Giai Thần." Giọng nhàng vang lên, khiến người nghe cũng say, "Có phải tới trễ ?"

      Sao lại tới đây? Vu Giai Thần há hốc mồm, có chút ngạc nhiên.

      Thư Dĩ An đụng bờ vai bạn tốt, "Thế nào? Người làm bạn tốt như mình cũng dễ dàng? Vì chuộc tội, lần này mình đặc biệt với Tống Hãn về buổi họp lớp."

      Hóa ra đầu sỏ gây nên ở đây! Vu Giai Thần tức giận trừng mắt nhìn bạn tốt, đứng dậy tới cạnh , biết vừa xuống máy bay, lo lắng hỏi, "Mệt ?"

      cười, dịu dàng như nước, cầm chặt tay , " sao."

      Nam thanh nữ tú, đứng chung chỗ hình ảnh quả đẹp khiến người ta thở dài.

      Đợi mọi người kịp phản ứng nhao nhao Giai Thần suy nghĩ, ràng kết hôn mà thông báo cho mọi người.

      hồi oán trách, làm bầu khí trở nên náo nhiệt hơn.

      Trời sinh Tống Hãn có năng lực như vậy, chuyện tự nhiên với mọi người, lại bảo trì lễ phép đúng mực. ngồi cạnh Giai Thần, chuyện với những nam nữ sinh tuổi hơn rất nhiểu.

      Lúc Vu Giai Thần học qua du học, cho nên họ biết quan hệ lúc đầu của , bằng , với tính cách của Hà Tình Phương kia chắc lại muốn tạo nên sóng gió lớn.

      Sau khi uống rượu, chủ đề chuyện của mọi người ngày càng náo nhiệt, biết làm sao lại tới dáng người của các .

      nam sinh trong đó giễu cợt Hà Tình Phương, "Con ấy à, gương mặt phải xinh đẹp, hoặc dáng người phải tốt, nhìn xem, sân bay, trước sau phân biệt được."

      "Ai !" Hà Tình phương trợn mắt nhìn, "Tôi là cup A đấy được ?"

      "Cup A mà cũng biết xấu hổ ra, ở đây ai cũng lớn hơn ! Kể cả nam sinh!"

      Câu này vừa ra,mọi người đều cười lớn.

      Hà Tình Phương bị trêu chọc cực kì lúng túng, "Hừ, ít nhất tôi là hàng giá , ai biết có người được như vậy ." Hà Tình Phương vừa xong câu đó, ánh mắt ác ý nhìn trước ngực Vu Giai Thần.

      Vu Giai Thần định nổi giận, lại bị người nào đó nắm chặt tay, liếc mắt nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của , đột nhiên cảm thấy lửa giận, tiêu tán đâu mất.

      Nam sinh kia cười cười nhìn Hà Tình phương, "Tôi đây tình nguyện chọn ngực giả chữ chọn loại cup A, ha ha."

      Tống Hãn vừa gắp cho Giai Thần đũa thức ăn, nghe được câu này, rất nhàng bồi thêm câu, "Tôi nghĩ, cỡ A và A lớn cũng có khác biệt đấy."

      "Phập" tiếng, tất cả mọi người giống như nghe được thanh trái tim bị dao đâm thủng.

      Kế tiếp là trận cười vang.

      Trong lúc Hà Tình Phương tức giận tới run người vì bị đối xử lạnh nhạt, Vu Giai Thần nhàng nắm tay Tống Hãn.

      Đột nhiên hiểu , là cố ý trở về nhanh như vậy, bởi vì Dĩ An với , có người bắt nạt , cho nên bỏ mọi công việc trong giai đoạn mấu chốt ở , trở về chỉ để bảo vệ .

      thành thục, trầm ổn, lại tranh chấp với người tuổi hơn mình, tham dự bữa tiệc mà hứng thú. Đối phó với bọn họ, chính là hạ thấp cấp bậc của .

      Nhưng mà vẫn làm.

      , làm loại chuyện mà ... khinh thường làm, bởi vì nỡ để chịu uất ức, nỡ để tức giận, nỡ để khổ sở.

      Tận sau trong đáy lòng nỗi khúc mắc kia, cứ như vậy mà tiêu tán.

      Trong nội tâm tràn ngập ý niệm, vô cùng kiên định.

      Ước định năm của vợ chồng Tống Hãn tới, cuộc sống của hai người lại xuất nhân vật ngoài ý muốn.

      Tống phu nhân Vu Giai Thần mang thai.

      Sinh mệnh bé đến hề báo trước, buổi sáng ngày nào đó dưới ánh mặt trời ấm áp của nước , sau khi uống cốc sữa, bắt đầu thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang*, lần đầu tiên trong đời Tống Hãn khẩn trương mất tỉnh táo, cũng quên luôn bản thân mình biết về y học, là nhà nghiên cứu hóa học, trực tiếp ôm vợ chạy tới bệnh viện.

      (*) Trời đất u ám, mặt trăng mặt trời cũng mất ánh sáng.

      Sau khi kiểm tra kết quả, hai người đều ngẩn người.

      "Chín tuần rồi." Lúc này, lời bao hàm rất nhiều ý tứ.

      Nhưng có con chính là chuyện tốt, hơn nữa là chuyện tốt nhất trong cuộc đời.

      "Xem ra kì hạn năm của chúng ta phải kéo dài rồi." Tống Hãn cúi người, nhìn vợ ánh mắt lấp lánh hào quang.

      "Đúng vậy."

      "Thất vọng ư?"

      "Có chút."

      "Sao?"

      "Tại sao mới có chín tuần, phải mất bao lâu nữa em mới có thể gặp con đây!" Vu Giai Thần chu môi phàn nàn.

      Nụ cười mặt Tống Hãn hết sức rạng rỡ, loại cảm giác hạnh phúc trước giờ chưa từng cố bao phủ .

      Năm bảy tuổi, cho rằng toàn bộ thế giới vứt bỏ mình, từ đó về sau, chỉ dựa vào hận ý sâu đậm mà sống. Trong sinh mạng của năm đó xuất nhân vật bé, cười với , đưa hai tay ra về phía .

      nhìn bé kia, tâm tư phức tạp.

      Càng thích, lúc mất càng thống khổ, huống hồ bé này, là con của ông ta, vì vậy dù đau khổ nhưng vẫn phải bỏ qua. ngọt ngào với , nhưng lại kiêu ngạo với người khác, chỉ nghe lời , lúc đó trái tim lạnh băng của có chút độ ấm, nhưng đây phải là tượng tốt, nhất là đối với .

      Cho nên quyết tâm hung ác, để ỷ lại vào , sau đó phá vỡ tín nhiệm đó. thành công rồi, sợ , nhưng ai có thể ngờ, khi chứng kiến bé của mình cười vui vẻ với người đàn ông khác, thế giới của , lập tức điên cuồng.

      Vì vậy, mối quan hệ dây dưa của bọn họ chính thức mở màn, vì vậy, bị lôi kéo vào thế giới và hận. Sáu năm sau, trải qua biến hóa nghiêng trời lật đất, bọn họ lại có thể dưới bầu trời xanh thẳm, dựa sát vào nhau, có kết tinh tình của mình.

      thế giới này, sắp sửa xuất bảo bối có quan hệ huyết thống với bọn họ, vợ của , cho gia đình.

      Tất cả hận thù của bọn họ từng chút từng chút phai nhạt. phải là có, mà là phai nhạt . Bởi vì , bởi vì quan tâm , bởi vì thể mất , cho nên lựa chọn để phai nhạt .

      và con của , chỉ nghĩ đến thôi, cũng cảm thấy cuộc đời này, còn gì tiếc nuối.

      Bảy tháng sau, cách thời gian dự sinh của Vu Giai Thần vẻn vẹn tuần lễ.

      Sau khi tốt nghiệp lập tức bay sang để sinh con. Bởi vì ba ba của bé con cũng sinh ra ở , họ cũng bắt đầu ở , cho nên hai người đều hi vọng bảo bối của họ có thể chào đời cùng mảnh bầu trời hạnh phúc, tuy nhiên, đối với thời tiết của nước Vu Giai thích.

      Nhưng mà, mặc kệ nó!

      Tháng 11 ở , vẫn rét lạnh như trước.

      Nhưng trong phòng có lò sưởi, làm cho người ta thoải mái, đứng bên cửa sổ tay cầm bức hình, khóe môi cong cong.

      lúc này rũ bỏ nét trẻ con ngây thơ, hoàn toàn lộ ra phong thái của người phụ nữ xinh đẹp động lòng người. "Chuyện gì mà vui như vậy?" cốc sữa đặt vào tay , nhận lấy, thuận tiện đưa bức ảnh cho , "An An gửi đến."

      Trong ảnh là Sở Phái và An An cười vui vẻ.

      "Xem ra bọn họ rất thích ở Mĩ." Sau khi tốt nghiệp Sở Phái công tác ở New York, Thư Dĩ An cũng theo.

      Hai người bạn tốt, người ở Mĩ, người ở , tuy khoảng cách xa, nhưng mà biết cả hai đều hạnh phúc vui vẻ, vậy là tốt rồi.

      "Đúng vậy."

      "Còn Tống phu nhân, em cảm thấy thế nào?"

      "À... cũng tệ lắm." chậm rãi uống sữa, "Nếu thời tiết có thể tốt hơn." Lời của khiến Tống Hãn bật cười. Đứng sóng vai với bên cửa sổ, nhìn mưa bụi ngoài trời.

      Vu Giai Thần cầm cốc sữa nóng, suy nghĩ lung tung, nhiều năm trước những , hận dây dưa, vào lúc này giống như khói , bị thổi tan .

      Ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn bên cạnh, nhàng mở miệng, "Chồng!"

      "Ừ?"

      " ra, có ý định để cho em , đúng ?" Ước định năm của hai người, chỉ là ngụy trang của , vì muốn trấn an . Những chuyện mà quyết định, từ trước tới giờ đều chưa từng thay đổi.

      Biết muốn , thừa dịp say lừa kí tên, dùng hôn nhân để vây hãm , biết có lòng tin, đồng ý cho có thời gian năm, sau đó dùng khoảng thời gian này, chậm rãi đả động .

      Từng bước từng bước , từ đầu tới cuối, căn bản là có ý định thực lời hứa hẹn. Về sau suy nghĩ cẩn thận, tuy rằng biết tâm tư của , nhưng lại cam tâm tình nguyện.

      Nêu phải quan tâm, phải , tại sao lại dụng tâm với như vậy.

      ra , rất thích tính toán này của , tất nhiên, việc này cho biết.

      " nghĩ..." từ phía sau ôm , ôm luôn cả con của bọn họ, vào trong ngực, cúi đầu hôn bên tai , " sớm hơn so với việc em cầm kim chọc thủng bao cao su."

      "..."

      làm sao mà biết được?

      "Bởi vì, cũng định làm như vậy."

      "..."

      Con à, con đến thế giới này chút khó khăn nha.

      __HOÀN__

      Last edited by a moderator: 31/1/17

    4. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      thay pic
      Last edited by a moderator: 31/1/17
      Tran Quynh, ulorb, hanh dau4 others thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      thay pic
      Last edited by a moderator: 31/1/17
      Tran Quynh, ulorb, bornthisway0110914 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :