1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ, ngược, sắc] Rất Khó Không Yêu - Chu Khinh [Hoàn trọn bộ]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      @tialia88 Mình làm tiếp hạ bộ, cám ơn bạn vì theo dõi truyện

    2. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 14

      Nhà hàng sang trọng, bàn là những món ăn mà thích, Vu Giai Thần nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tĩnh Kiệt, tự với mình, đây mới chính là hạnh phúc mà mong ước.

      người tâm đối xử tốt với , quan tâm , bảo vệ , chăm sóc .

      chỉ cần cố gắng môt chút, cố gắng thêm chút nữa thôi là tốt rồi.

      "Tiểu Thần, họng em được thoải mái sao?" Lấy cái tô có nắp đậy mà phục vụ để đầu bàn, Vương Tĩnh Kiệt mở nắp, hơi nóng từ từ bay lên, "Ăn cháo hạt sen bạch quả sò khô này là tốt nhất."

      Cháo hạt sen bạch quả sò khô? Vu Giai Thần thoáng ngẩn người, ngơ ngác nhìn chén cháo ở trước mặt mình.

      "Ăn thử xem." Vương Tĩnh Kiệt chu đáo đặt thìa sứ bên cạnh chén, "Cháo nhà hàng này cũng tồi."

      "Tôi..."

      "Làm sao vậy?" cầm thìa múc muỗng cháo nhàng thổi, " ra muốn tự nấu cho em, vợ của chú Quỳnh nấu ăn rất ngon, nhưng gần đây thân thể được thoải mái. Nhưng mà cháo của nhà hàng này cũng tệ, buổi sáng gọi tới dặn họ làm, bây giờ đến, cháo cũng được nấu đủ lửa."

      còn có thể gì nữa?

      Xác định cháo còn nóng, nâng cổ tay đưa tới môi , cười rạng rỡ, giống như làm chuyện kiêu ngạo nhất đời, "Được rồi."

      Lời cự tuyệt..., bị nghẹn trong miệng, thể nên lời, im lặng lát rốt cuộc mở miệng. "Tôi tự mình ăn."

      Ánh mắt của Vương Tĩnh Kiệt khẽ tối, nhưng lần này chịu buông tha, chỉ yên lặng nhìn , "Tiểu Thần, để đút cho em, được ?"

      Nhìn ánh mắt cầu xin trong mắt , vội cụp mắt, ngón tay dưới bàn theo thói quen lại nắm chặt, lâu, mới ngẩng đầu lên , "Được”.

      Vương Tĩnh Kiệt nở nụ cười, vui vẻ như vậy, sung sướng như vậy, giống như nhận được món bảo vật quý giá nhất thiên hạ, đưa môi cháo tới miệng .

      Há miệng, ăn.

      phải, phải, phải là hương vị trong trí nhớ. bao giờ còn nữa.

      che miệng đứng dậy, "Tôi vệ sinh lát." Bất chấp vẻ mặt nghi ngờ của , chạy trốn giống như có ma quỷ đuổi sau lưng.

      Tới nhà vệ sinh, "Ụm" phát, toàn bộ đồ ăn từ lúc trước và thìa cháo toàn bộ bị phun ra. Nôn tới oằn người, bụng cũng co rút... đáy mắt chua xót, cũng nhịn nổi nữa.

      Tại sao phải yếu đuối như vậy, tại sao?

      Mở vòi nước, vốc nước lên mặt, nước lạnh khiến tâm trạng từng chút mà bình tĩnh trở lại.

      Vu Giai Thần, ngươi làm được, mọi chuyện qua, ngươi cũng phải quên. Ngươi muốn bỏ quá khứ, trân trọng người bên cạnh, bắt đầu cuộc sống mới, ngày hôm nay, là do ngươi khổ cực mới đạt dược, ngươi có thể làm được, nhất định có thể!

      nhìn bản thân qua gương, thời gian dài như vậy, nhìn gương mặt bình tĩnh trong gương, còn là đôi mắt tươi sáng, đôi môi ướt át, chỉ có bình thản lạnh nhạt.

      Như vậy cũng tốt, tự lập, tự chọn điều mình muốn làm.

      sửa sang lại tóc, kiểm tra lại dáng vẻ rồi mới xoay người ra ngoài cửa.

      Hành lang quanh co gấp khúc, tiếng nhạc du dương vọng tới, chỉ cần tới ngã rẽ kia là đến đại sảnh rồi, chờ đợi chính là Vương Tĩnh Kiệt. Hạnh phúc, tình nhàng. xoay người nhìn bức họa tường, nhìn gương mặt mình mặt kính thủy tinh, khẽ mỉm cười.

      Rất tốt, vẻ mặt bình tĩnh như vậy, chính là điều cần bây giờ.

      Đột nhiên, gương mặt quen thuộc xuất mặt kính, trong khoảng khắc đó máu toàn thân giống như bị ngược dòng, còn chưa kịp xoay người bị người đó đặt lên tường, chưa kịp hét lên bị ép trở về.

      Khí tức nam tính quen thuộc nhàng bao phủ mũi miệng , đầu lưỡi đó xông vào miệng , hung ác cuốn lấy lưỡi , nặng nề hút lấy.

      Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, biết phản ứng thế nào. giây sau, lí trí trở về, lập tức kích động giãy dụa... nhưng sức lực của quá lớn, thân thể bị ép gắt gao tường, thể động đậy, chỉ có thể bị đặt đó hung hăng mà hôn, giống như sói như hổ, trước sau như cực kì hung ác.

      Nụ hôn vừa xong, thở gấp giống như chạy bộ 10km, đôi mắt trong veo ngập nước trừng mắt nhìn .

      Gương mặt tuấn tú, ánh mắt đen thâm thúy, lạnh lùng. Là ! Là ! Người mà cho rằng bao giờ gặp lại nữa...! Trái tim đập điên cuồng, mạnh tới mức cảm thấy đau đớn.

      Trán chống đỡ chán , tròng mắt đen sâu lắng nhìn , giống như muốn nhìn tận sâu đáy lòng .

      Rốt cuộc cũng tìm được toàn bộ lí trí, cắn răng giận dữ , "Thả tôi ra."

      cũng trả lời, chỉ cúi đầu, thoáng hôn lên môi phát. Ngay lúc định há miệng cắn, thầm, "Thử cắn xem, hử?"

      trừng , chút cũng nghi ngờ nếu như cắn, nhất định hung hăng mà đáp lễ lại . Mức độ biến thái của người đàn ông này, hoàn toàn khắc sâu vào trong lòng , hiểu rất .

      " muốn sao?" Lạnh lùng .

      "...Tôi biết."

      nhìn về phía , đáp án này quả giống như lời có thể ra, là người cho dù có làm bất cứ chuyện gì, cũng có mười phần chắc chắn, mười phần khống chế.

      Ba chữ biết kia, hoài nghi, có phải là bao giờ có trong cuộc đời . Nhưng, chuyện này có liên quan gì tới ? bây giờ thể chịu nổi ở cạnh cho dù là chút tiếp xúc, hoàn toàn chịu được, "Thả tôi ra."

      "Nếu như tôi có thể."

      Có ý gì?

      Gương mặt của cách rất gần, gần tới nỗi có thể nhìn thấy hàng mi dày dài, "Tôi nhìn thấy rồi."

      Thấy cái gì?

      " dắt tay ."

      Ngón tay vai bắt đầu nắm chặt... "Chuyện này có quan hệ gì với ?"

      "Tôi cũng muốn biết." cầm bàn tay , chậm rãi vuốt ve từng ngón tay, vô cùng cẩn thận, nhưng có dịu dàng.

      Tràn ngập ác ý.

      Tróng nháy mắt đó, tất cả dây thần kinh người đều tập trung đầu ngón tay, mỗi lần chạm vào toàn bộ được khuếch đại lên, dịu dàng, cho tới bây giờ đều là báo trước nguy hiểm. loại cảm giác lạnh lẽo từ đáy sâu nổi lên, dọc theo mạch máu tiến đến.

      cố gắng ép mình tỉnh táo, dùng giọng điệu phân phải trái với , " đáp ứng tôi, nhớ ?"

      chỉ lưu luyến vuốt ve ngón tay , từng chữ từng chữ từ từ mà , ", nắm tay ."

      "Tống Hãn!" Đây là lần đầu tiên gọi bằng tên này. phải họ Vu, cũng có khả năng là họ Vu. ra nên sớm nghĩ, từ trước tới giờ hề chủ động với mọi người, tên là Vu Tống Hãn. Hận thù của với nhà sâu như vậy, làm sao có thể để mình lấy họ Vu.

      Tay của theo thân thể lên , tới môi , " còn chạm vào đâu? Ở đây?" Bờ môi giống như cánh hoa còn chút huyết sắc nào, mềm mãi co dãn, khiến lâm vào ma chướng.

      Biến thái! Người này vô cùng biến thái! muốn nghiêng mặt cho chạm, hết lần này tới lần khác lại hiểu , tay trái nắm cằm , cố định lại cho phép phản kháng.

      "Hay... ở đây?" Ngón tay cả di chuyển qua gương mặt , lại theo gương mặt xuống cổ, xúc cảm nơi đó khiến thích nhất, lưu luyến muốn rời.

      "Dừng lại!" Toàn thân nổi da gà, cảm thấy độ ấm của cơ thể mình lúc này từng chút từng chút mà bị đẩy lui.

      "Dừng lại?" nở nụ cười, nhưng niềm vui được tới trong mắt , ràng là dịu dàng, nhưng khiến cảm thấy từng đợt rét lạnh. Tay đặt trước ngực , chạm tới nơi trái tim đập mạnh, "Những lời này, sao với người đàn ông kia, hả?"

      "Bởi vì." Tức giận tới cực điểm, lạnh lùng tiến sát tới bên tai , chậm chạp dùng loại giọng vô cùng hấp dẫn, "Tôi nguyện ý."

      Thoáng cái đáy mắt Tống Hãn lóe ra ánh sáng tàn nhẫn... cái loại cảm giác hung hãn này đủ để cho mọi người kinh hồn táng đảm. Ngón tay đặt cổ siết chặt.

      "Bóp chết tôi ." nở nụ cười, rất vui vẻ cười, "Nhớ lời tôi ? Tôi tình nguyện chết, cũng muốn phải nhìn... nữa."

      Ngón giữa của tăng thêm lực, càng ngày càng mạnh, có cảm giác thể hô hấp.

      Nhưng nụ cười của càng ngày càng rạng rỡ, càng ngày càng mê hoặc.

      Đột nhiên buông lỏng ra, khóe môi khẽ cong, " trưởng thành."

      khí trở lại phổi, thở hổn hển, biết nên vui, hay nên buồn. Trong nháy mắt đó, thậm chí muốn... cứ như vậy mà chết , vậy cũng tốt.

      " là khiến tôi kinh ngạc." tiến gần , đối diện với ánh mắt , " chọc giận tôi rồi."

      trừng , lần này hoàn toàn che dấu hận, chán ghét với , người đàn ông này vô cùng thông minh, thủ đoạn cái gì, đối với đều hiệu quả, hoàn toàn hiệu quả.

      "Tiểu thư." giọng cách đó xa vang lên, toàn thân Vu Giai Thần hoàn toàn cứng đờ, "Có thể làm phiền tới nhà vệ sinh giúp tôi chút ? Bạn tôi vào đó lâu rồi, tôi có chút lo lắng cho ấy."

      Là Vương Tĩnh Kiệt! quên mất.

      Mở trừng mắt, nhìn ánh mắt tràn ngập ác ý của , "Nếu để cho bạn trai... thấy." Hai chữ kia, mang đầy thâm ý, "Chứng kiến tư thế của chúng ta thế này, có lẽ khiến người ta mong chờ ?"

      nghĩ rằng có thể uy hiếp được ư, khiến thất vọng rồi, " sao?" quật cường ngẩng đầu, nhìn thẳng , "Tống Hãn, tôi sợ rồi, bao giờ... sợ nữa!"

      "Ah, vậy sao?" ngược lại nở nụ cười, cười vô cùng sung sướng, tay ôm bả vai tới thang máy, ngược hướng với đại sảnh.

      "Thả tôi ra!" liều mình giãy dụa, nhưng mỗi lần đều giống nhau, phải là đối thủ của , chỉ có thể bị ôm về phía trước, nhìn mình cách đại sảnh càng ngày càng xa.

      Nhìn chằm chằm vào thang máy, ép mình tỉnh táo, Vu Giai Thần, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tỉnh táo.

      hít hơi sâu, cố gắng dùng loại giọng điệu bình thản , " đáp ứng để tôi tự do, nhớ ?"

      Lần này, đùa giỡn, cũng lạnh lùng, im lặng nhìn , trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mở miệng, rất ràng, "Tôi hối hận."

      Máu gương mặt hoàn toàn bị đẩy lùi.

      "Vu Giai Thần, tôi hối hận."

      thế giới này toàn bộ những biến thái tập hợp lại, cũng thể sánh bằng ngón tay của Tống Hãn.

      Vu Giai Thần ngồi ghế sa lon, hai tay khoanh trước ngực, dùng loại tư thế chống cự trầm mặc nhìn người đàn ông ngồi đối diện.

      ràng mang từ nhà hàng , để ý phản kháng, giãy dụa, đưa đến căn nhà ở hơn nửa tháng này.

      Tỉnh táo, ngừng tự trong lòng muốn mình phải tỉnh táo, đối mặt với người đàn ông như Tống Hãn, chỉ cần hơi sơ ý là rơi vào vạn kiếp bất phục.

      Cả hai đều im lặng, phòng yên tĩnh.

      lâu sau, rốt cuộc chịu nổi khí như vậy, mở miệng . "Rốt cuộc muốn thế nào?"

      Tống Hãn tựa nửa người bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm mùa thu, gió đêm thổi qua bụi cỏ, cuộn mặt đất mang theo hơi mát. Quả nhiên, ở Đài Bắc, cũng vào thu.

      quay đầu nhìn , "Tôi muốn lại ở bên cạnh tôi." Lần này biết, mà cho câu trả lời ràng.

      " có khả năng." cười lạnh, "Trừ phi tôi chết."

      Đồng tử của mạnh mẽ co rút lại, tới, cúi người xuống gần , cánh tay đặt hai bên ôm trọn cơ thể , nháy mắt khí tức của bao quanh , chữ lại chữ cường điệu. "Đừng để tôi nghe thấy từ kia, hiểu ?"

      Từ gì, "Chết" sao? cười lạnh hơn, " lấy gì uy hiếp tôi? Tống Hãn, tôi sợ , bao giờ... sợ nữa rồi." Mọi thứ, còn gì để uy hiếp. Nếu người ngay cả chết còn sợ, vậy còn sợ gì?

      Trả lời như vậy, sớm trong dự liệu của , "Vậy sao?" quay người rót cho mình ly rượu, "Những cái...ảnh chụp kia? cũng quan tâm?"

      Ảnh chụp, cái gì mà ảnh chụp? đột nhiên nghĩ tới, người đàn ông này rất biến thái, từng chụp ảnh hai người lúc quan hệ....

      nở nụ cười, ngọt ngào đáng , "À? cái đó. Tùy , muốn cho ai xem, cho người đó xem, thậm chí muốn post lên mạng, cũng được."

      quan tâm, tính mạng còn để ý, huống hồ là thân thể? Tình tiết máu chó này, có thể lựa chọn diễn đúng ?

      " sợ, bạn trai thân ... nhìn thấy?" Lúc đến hai từ bạn trai, giọng điệu của Tống Hãn lần nữa chậm dần.

      "Nhìn nhìn, tôi quan tâm." đưa mắt nhìn , "Tống Hãn, bây giờ, uy hiếp được tôi rồi, hiểu chưa?"

      bao giờ... còn là bé ngốc sợ hãi mọi thứ như trước kia. bây giờ mất ba mẹ thương, mất gia đình của mình, cho nên còn gì để mất nữa.

      Nếu như cho rằng dùng những... ảnh nude hoặc video kia có thể uy hiếp được , buồn cười, chỉ có thể quá coi thường .

      uống sạch rượu trong ly, ly thủy tinh trong suốt, chuyển động trong lòng bàn tay . bé của , trưởng thành.

      cũng chuyện, giống như giằng co với .

      lâu, mới nở nụ cười, "Vu Giai Thần, trưởng thành."

      ngọt ngào cười đáp lại , muốn ngọt bao nhiêu có bấy nhiêu, "Vậy phải cảm ơn , có phương pháp dạy bảo."

      Nụ cười bên môi càng ràng, "Đáng tiếc vẫn đủ." nhàng đặt ly xuống, " cũng biết, tôi chưa bao giờ làm chuyện mà mình nắm chắc."

      Các dây thần kinh toàn bộ cơ thể trong khoảnh khắc đó bắt đầu căng cứng..., trừng mắt nhìn , thấy để túi tài liệu trước mặt , "Đây là cái gì?"

      mỉm cười, .

      còn lâu mới theo nhảy múa, , cũng cần chú ý, dù sao, chắc chắn đó cũng phải là thứ gì tốt!

      đưa mắt, giống như khiêu khích , muốn trầm mặc, cứ tiếp tục là được.

      cười cười, giống như là vô cùng vui vẻ, " gấp, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể... chậm rãi dùng."

      Ai muốn chậm rãi dùng với ! Vu Giai Thần cắn răng, đưa tay cầm túi giấy, mở ra, khi thấy ràng đồ vật ở bên trong, sắc mặc đại biến, thân thể bắt đầu kịch liệt run rẩy..., ngón tay run run chỉ vào mặt , "......"

      bình tĩnh nhìn .

      ", tên khốn kiếp này!"

      "Mồm miệng tệ, tiếp tục."

      " phải người! Tôi hận , hận đấy!"

      "Có gì khác nhau sao?" phải hận rồi ư?

      "Vì sao? Tại sao đối xử với tôi như vậy?" dùng sức quăng túi giấy vào mặt , "Chúng ta phải giải quyết xong hết rồi sao?"

      Túi giấy chịu nổi lực, nới lỏng ra, những... ảnh chụp kia giống như tuyết rơi bay tán loạn.

      Hình ảnh quen thuộc, mười năm trước như thế, mười năm sau, cũng như vậy. Bánh răng vận mệnh, dù thế nào, cũng trở về điểm ban đầu.

      Ngón tay của điểm mặt bàn, "Tôi chỉ là, quen."

      " quen?" quả thể tin, "Bởi vì quen, mà có thể làm loại chuyện tán tận lương tâm này sao?"

      "Tôi chỉ nghĩ , quan tâm mình, vậy có lẽ quan tâm tới danh dự của bọn họ đúng ?

      "..." tức giận trừng mắt nhìn , phẫn nộ tới cực điểm, trong lòng đau đớn... nỗi đau cũng khiến chậm rãi tỉnh táo lại, "Đúng vậy, tôi quan tâm." Thừa nhận ràng, dù sao cũng lừa được , "Nhưng mà tôi nghĩ, cha mẹ khẳng định muốn tôi lấy chính bản thân mình làm giao dịch bẩn thỉu này." Ngón tay nắm chặt.

      "Cùng lắm, chết!"

      bây giờ, thà chết cũng chịu khuất phục, cũng biết?

      "Nếu chết, tôi nhất định ... công khai những ảnh chụp này, nghĩ xem, ảnh chụp của cố phu nhân công ty Vu thị..."

      "Im ngay! Im ngay!" phẫn nộ hét chói tai, muốn nghe... những câu từ đáng buồn nôn kia."

      Chuyện này, nhiều năm trước, khiến thống khổ, ai có thể nghĩ đến, bây giờ, giống như lúc đó thể làm gì.

      " cho rằng chuyện năm đó xử lí rất tốt?" nhìn , giọng điệu vững vàng trước sau như , " là, quá non rồi, chuyện này kết quả là, thứ dùng chính bản thân mình đổi lấy đáng đồng."

      " đáng tiếc, tâm tư năm đó của , đều uổng phí rồi." mỉm cười, lần nữa vì chính mình mà rót thêm li rượu, chất lỏng thuần túy từng chút rót vào trong ly, nổi lên bọt xoáy, vô cùng xinh đẹp.

      Đúng vậy, uông phí rồi. Hóa ra mẹ vẫn liên hệ với người đàn ông kia, nhưng mà quan hệ này, được họ che giấu quá kĩ. Mà , cũng tin tưởng mình giải quyết xong.

      biết từ sớm! biết mẹ vẫn qua lại với người đàn ông đó, nhưng . Nhìn dùng chính bản thân mình trao đổi, nhìn giống như tên hề làm trò trước mặt , sao có thể độc ác tới vậy, tàn nhẫn tới vậy! Giờ phút này, hận thể cắn từng miếng từng miếng thịt người xuống, cho đến chết.

      Chẳng trách quá non, quá ngây thơ rồi. cho xem... những ảnh chụp này, tất cả đều là đầu năm nay, còn, có thể gì nữa?

      Mẹ mặc dù phải với ba, nhưng vẫn là mẹ của ! Huống hồ những... ảnh chụp này nếu truyền , danh dự bị tổn hại phải chỉ mẹ, mà còn có ba. thể chịu đựng được, người ba thương của , ngay cả chết rồi, cũng bị mọi người cười nhạo. dùng sức cắn chặt môi, cảm giác tâm mình vỡ tan thành từng mảnh, máu tươi tung tóe, " thắng, Tống Hãn, muốn thế nào?" nhận thua, người đàn ông này đúng là kẻ điên, làm, quan tâm suy nghĩ người khác, nhưng quan tâm.

      Đó là cha mẹ , là người thương nhất, thể để họ ngay cả khi chết rồi, cũng bị thảo luận cười nhạo. Dù chỉ là trong ý nghĩ, cũng chịu được.

      "Rời khỏi người đàn ông kia." Những lời này, bằng giọng điệu lạnh băng, hết sức vô tình, "Đừng để tôi thấy xuất bên cạnh ."

      "Hả? Tống đại thiếu phải có rất nhiều thủ đoạn cao minh sao? sao lại khiến ấy nhà nát cửa tan tự động đầu hàng? phải rất am hiểu trò này sao?" Giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngón tay trỏ của nhàng gõ, "À, tôi nghĩ tới, gia thế của bạn trai tôi rất hiển hách, chắc, phải là đối thủ của ấy?"

      "Vô dụng thôi, Vu Giai Thần." Thân thể của hơi ngả về sau, "Khiêu khích tôi, đối với hề có điểm tốt nào." đột nhiên tức giận, mạnh mẽ đứng dậy, quát lớn.

      "Vậy cho tôi biết, thế nào mới là có lợi cho tôi? Là giống như trước khuất phục dưới bên người ? Giống như kẻ ngốc bị đùa giỡn? Tôi cho biết, có khả năng, bao giờ... nữa!"

      "Vậy sao?"

      "Đương nhiên! Tống Hãn, muốn tôi trở về bên , có thể. Nhưng là lần này, phải chỉ mình định đoạt." nhanh chóng tỉnh táo lại, đầu óc dùng loại tốc độ nhanh chóng như thiêu đốt mà chuyển động, trốn khỏi vận mệnh, như vậy cứ ràng, chơi chút là được rồi, "Tôi đáp ứng , trở lại bên cạnh , nhưng mà, tôi có tự do của tôi, chuyện của tôi, tự tôi quyết định."

      dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn , phảng phất như thế này mới chính là Vu Giai Thần, giống như rất có hứng thú.

      " muốn tôi trở về, phải là muốn thân thể tôi sao?" cười khinh miệt, "Tùy ý , dù sao cũng chơi đùa rồi, tôi còn để tâm làm gì? Nhưng mà ngoại trừ thân thể, cái gì cũng chiếm được, biết ?"

      "Tại sao tôi phải đáp ứng ?" Có thể ra điều kiện là , có thể sao?

      " có thể thử xem!" kiên định nhìn , "Chúng ta đánh cuộc , hoặc là tôi chết, muốn làm gì tùy . Hoặc đáp ứng điều kiện của tôi."

      Ở cạnh bên , là điều muốn. Ý của , rất ràng rồi.
      Last edited by a moderator: 31/1/17

    3. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Bạn edit đều ghê, mà bộ này ngược nữ quá đau tim X_X

    4. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      cam on nang da edit !!! lun ung ho nang<3<3<3<3
      Haruka.Me0 thích bài này.

    5. Momo1314

      Momo1314 Well-Known Member

      Bài viết:
      311
      Được thích:
      5,472
      Chương 15

      Trong phút chốc cả hai đều trầm mặc, đối mắt với nhau, khiêu khích, sâu xắc thâm trầm.

      lúc sau, cười cười, "Chúng ta đều biết , làm vậy." dù chết, cũng muốn đem những... bức ảnh kia công bố ra ngoài.

      Trái tim giống như bị cái búa tạ nện mạnh vào, đau đớn tới mức thở được. Vì sao lại hiểu như vậy? Vì sao? Nhưng, có quan hệ gì? lạnh lùng cười, "Tôi ngại đánh cuộc lần!"

      Đúng vậy, đánh cược cùng , lần này tuyệt đối nhượng bộ.

      Im lặng lần này kéo dài càng lâu, thời gian lúc này dường như còn ý nghĩa.

      Rốt cuộc, chủ động phá vỡ giằng co giữa hai người, "Được." chữ đơn giản ràng.

      nhàng thở ra, thắng, nhưng cũng có thể, là thua!

      " nhớ kĩ, là muốn để người phụ nữ hận tới thấu xương bên người mình, tất cả hậu quả tự gánh chịu. Tống Hãn, muốn để mọi chuyện chấm dứt, vậy chúng ta đừng để nó ngừng, cứ tiếp tục là tốt rồi." qua, đưa tay cầm li rượu vừa rót đầy, uống hơi cạn sạch.

      Chất lỏng rơi vào cổ họng khiến như bốc cháy, đưa tay ném "Choang" cái, ly rượu đập vào tường vỡ tan thành từng mảnh vụn.

      Giống như là tuyên thệ từ cao nhìn xuống, "Giữa chúng ta, chấm dứt."

      Hung hăng xong câu đó, ngã xuống.

      đưa tay, ôm lấy thân thể mềm mại của , ngón tay sờ lên cổ tay , hiểu .

      Lửa giận công tâm, hơn nữa tửu lượng tốt, cho nên say ngất .

      yên tĩnh nằm trong ngực , phút trước còn kích động giận dữ, bây giờ mềm mại như con mèo , hai má hồng hồng, biết do giận hay do rượu.

      Đôi mắt vừa rồi còn mở lớn trừng , lúc này khép lại, lông mi dài che phủ. bao nhiêu năm, chưa được nhìn thấy dáng vẻ như vậy của ?

      Lúc đó còn , làm nũng với , cáu kỉnh với , dậm chân, bĩu môi, nước mắt lưng tròng mắng : " thương em, chán ghét, chán ghét."

      Trong trí nhớ của , khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi. Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại dịu dàng của lâu, khiến quên tính cách quật cường của .

      "Xấu tính." cúi đầu, hôn mút đôi môi , ngón tay nhàng mơn trớn gò má , rốt cuộc, lại ở trong ngực của rồi.

      Nghĩ rằng buông tay mặc dù khó, nhưng ít ra cũng xảy ra chuyện gì. Thế nhưng mà khi nghe Du Khải Văn có bạn trai, đột nhiên phát , mặc dù là chương trình đơn giản, cũng cách nào tính được.

      Từ về Đài Loan, chỉ im lặng nhìn kim đồng hồ chạy.

      Tới lúc hỏi , rốt cuộc muốn thế nào, lúc đó, biết.

      chỉ là muốn nhìn , nhìn vui vẻ, thấy sống tốt, cũng sao, ai ngờ, khi thấy người đàn ông kia nắm tay , thấy cười dịu dàng với người đó, lửa giận trong lồng ngực giống như bùng cháy đem cái gọi là lý trí kia đốt sạch thành tro.

      với , quen.

      Đây là , nhiều năm như vậy, quen ở cạnh , quen nhìn theo ánh mắt , cũng quen... nhìn mình .

      Mà khi người duy nhất đó rời khỏi cuộc sống của mình, phát mọi chuyện đều bình tĩnh đến mức đáng sợ. vẫn làm thí nghiệm như trước, vẫn xử lí những... chương trình phức tạp, nhưng mà lòng , mảng trống rỗng.

      có buồn vui, có cảm xúc phập phồng, chỗ trống đó, như ao tù nước đọng.

      Nhưng bây giờ, nhìn với người đàn ông khác, cười với kẻ đó, nhàng chuyện, cùng với đôi má phục hồi huyết sắc, ửng hồng.

      Lúc ở cạnh , tình nguyện chết.

      Nhưng bên cạnh người đàn ông kia, lại có thể cười.

      phát , chính mình thể chịu đựng nổi. Có thể mất cơ hội giữ bên mình, bởi vì còn gì để mà đặt cược. Nhưng mà , nhìn như yếu ớt, nhưng lại có thể nắm giữ ....

      am hiểu nhất, chính là mưu tính toán, đúng như lời . Nếu có thể giữ lại, phải trả giá lớn thế nào cũng quan tâm, kể cả hận cũng được, chỉ cần, vẫn còn ở bên người .

      Nếu như chỉ có hận thù mới có thể giữ lại, vậy , hận , có quan hệ gì?

      Đời này kiếp này, thả nữa, vĩnh viễn .

      Sau khi say rượu tỉnh lại, đầu cảm thấy đau nhức.

      Vu Giai Thần còn chưa mở mắt ra cảm giác được đầu đau đến mức nổ tung, cau mày rên rỉ.

      "Tỉnh rồi dậy ." Giọng nam tính nhàn nhạt xuyên qua đau đớn giống như khối băng lạnh kích thích lí trí nửa mê nửa tỉnh của . Mở to mắt, nhìn người đàn ông ngồi cách đó xa.

      Đây phải là hình ảnh quen thuộc.

      Người đàn ông bình thản chăm chú nhìn vào máy tính đặt gối, ánh sáng màn hình hắt vào gương mặt , lộ ra gương mặt tuấn tú.

      Chuyện xảy ra đêm qua, giống như thủy triều tràn vào, nghĩ tới uy hiếp của , thỏa hiệp, nhớ tới bản thân bị ép buộc tới cực hạn!

      Đưa mắt, hung hăng mà trừng !

      "Xem ra tinh thần của khá tốt." cần ngẩng đầu, cũng biết phản ứng của là gì, "Ăn hết bữa sáng của ."

      Đồ ăn được bày chiếc bàn đặt bên cửa sổ, có cháo trắng, ăn kèm với dưa muối. Đáng tiếc bây giờ đói bụng nhất là đồ ăn làm, càng khiến buồn nôn!

      " nên vì tức giận mà hại thân thể." nhàng câu, đâm trúng tâm của , nhịn cơn đau đầu, từ giường bước xuống, đến bàn cầm bát cháo, gọn gàng sạch đổ vào thùng rác, đương nhiên, cả món dưa và hoa quả kia cũng tránh khỏi độc thủ của .

      Sau khi làm xong, khoanh tay ôm ngực nhìn về phía .

      nâng mắt, im lặng nhìn làm loạt động tác, "Vu Giai Thần, khiêu khích như vậy có ý nghĩa,"

      Đúng, có ý nghĩa, hơn nữa lại rất ngây thơ! Có thể khống chế được xúc động muốn đối nghịch với .

      "Tôi có ăn sáng hay , hoặc ăn cái gì, tự mình quyết định." nhìn từng chữ, bao giờ... còn là bé khúm núm bên cạnh chuyện gì cũng phải hỏi qua mới được.

      dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy giữ bên người, cũng đừng trông cậy thuận theo.

      May mắn, Tống Hãn cũng hi vọng xa vời.

      ăn cháo, đời này ghét nhất là cháo đấy, "Nếu như tôi đoán sai, đây là phòng của tôi phải ?" liếc mắt trừng .

      Sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy , tâm trạng muốn vui vẻ cũng khó.

      Ý của , nghe hiểu, khép máy tính đứng dậy ra ngoài, lúc tới cửa, nghiêng đầu thấp giọng , " đúng nửa, đây là... phòng của chúng ta."

      Trước khi kịp phản ứng, bình tĩnh đóng cửa ra ngoài.

      Vu Giai Thần vào phòng tắm, nhìn đôi mắt tràn ngập lửa giận gương, cố gắng bình tĩnh trở lại.

      Tại sao lại bị ảnh hưởng? phải hạ quyết tâm để ảnh hưởng tới mình sao?

      Được rồi, trốn được thôi cần phải trốn. Hận, giận dữ, lúc này cũng có cách nào, bị quản chế, chỉ có thể khuất phục.

      Nhưng lần này giống như trước, muốn làm chủ chuyện của mình, muốn chơi, cùng nhau chơi, xem cuối cùng ai chịu được.

      Thoải mái hưởng thụ tắm nước nóng, cảm giác đau nhức giảm chút, khoác áo tắm ra tủ quần áo, cũng ngoài ý muốn khi thấy quần áo của mình trong tủ.

      Người đàn ông này dù làm bất cứ chuyện gì, đều có chuẩn bị. sớm lên kế hoạch ép trở về, cho nên những dồ này, cũng chỉ là trong dự liệu.

      vì mấy chuyện nhặt này mà tức giận, bởi vì đáng để phải để tâm.

      Tìm cái áo sơ mi đơn giản và váy dài, lúc mặc vào chợt nhớ hôm nay có tiết học, nên muốn tới trường. Ba lô, đúng rồi, ba lô của đâu?

      Đưa mắt tìm, thấy ba lô của mình đặt ghế sa lon, điện thoại, đúng rồi, điện thoại! hôm qua tự dưng biến mất, biết Vương Tĩnh Kiệt lo lắng tới mức nào? Có lẽ An An cũng lo lắng.

      Nghĩ tới đó, bước tới mở ba lô tìm điện thoại.

      có! Trong ngoài lật lật lại mấy lần cũng tìm được, chẳng lẽ bị mất? có khả năng.

      Đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội cầm ba lô xuống nhà.

      Quả nhiên người đàn ông kia ngồi trong phòng khách, rời laptop. bận tới vậy, vì sao còn cố trở về tra tấn ? Biến thái! Biến thái!

      "Điện thoại di động của tôi đâu?" muốn gì thêm với , trực tiếp hỏi.

      "Hỏng rồi." thèm ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ bàn phím.

      "Hỏng rồi?" Làm sao có thể! Điện thoại kia khá tốt, sao lại đột nhiên hỏng, " trả lại di động cho tôi!"

      nhướng mày, nhìn bên cạnh, theo ánh mắt của nhìn sang, mặt bàn bóng loáng, chiếc điện thoại màu đỏ mới tinh nằm đó, theo ánh mặt trời sáng chói bắt mắt như bảo thạch, động lòng người.

      Cái này giống như màu sắc mà thích, vô cùng giống.

      Mà, có quan hệ gì tới , "Tôi muốn điện thoại của mình!" xoay đầu nhìn , thần sắc kiên định.

      "Ở đó." nhìn nhìn thùng rác.

      Cái gì? qua, nhìn thấy đống linh kiện vỡ tan tành, quả muốn há hốc mồm, "Xảy ra chuyện gì?"

      "Hôm qua tôi cẩn thận làm rơi mất."

      " cẩn thận?"

      "Cho nên tôi mua cho cái mới."

      Có quỷ mới tin , cái đồ biến thái này, điện thoại đâu có chọc gì tới , lại khiến làm ra chuyện như vậy, "Tôi cần của ." Điều này rất khẳng định, được rồi hỏng hỏng, cái này dù đem sửa cũng được, "Tôi tự mình mua." Dùng đồ của , cảm thấy buồn nôn.

      "Tôi dám cam đoan, liệu có thể cẩn thận làm rơi điện thoại mới của lần nữa hay ."

      ra hoàn toàn ngăn được bước chân của , quay người nhìn , "Có ý gì?"

      mỉm cười, trả lời.

      hiểu , hoàn toàn hiểu , "Biến thái!" Ý của rất ràng, chính là muốn dùng điện thoại của mua, "Tôi là người trưởng thành, ok, phải đến mua điện thoại cũng phải do quyết định."

      "Đương nhiên, đủ mười tám tuổi, tôi vô cùng , nhỉ?" cười, mang theo vài phần châm chọc.

      cố gắng khống chế cảm xúc của mình, đương nhiên , vô cùng ! Lúc mười tám tuổi, là xử lí , ở giường!

      Đó là chủ đề muốn nhắc tới nhất trong cuộc đời này!

      "Tôi là người trưởng thành, cần giám hộ."

      "A... đương nhiên." gật đầu đồng ý, "Nhưng mà tôi cẩn thận làm hỏng điện thoại của , cho nên mua cái mới cho , phải là điều đương nhiên?"

      Được rồi, loại việc này cần phải tranh luận với ! Tư duy của kẻ biến thái cách nào lí giải. đưa tay cầm điện thoại ở bàn, đây là thiếu nợ , dùng là đương nhiên, cần phải thấy buồn nôn, cần phải tìm lí do từ chối.

      "Đúng rồi." Lúc bước ra cửa, giọng trong trẻo lạnh lùng, "Nhớ kĩ lời hôm qua của tôi, đừng để tôi thấy người đàn ông đó xuất bên cạnh , hiểu ?"

      Độ ấm trong phòng, giảm vài độ, cứng mình, lúc sau, ngẩng đầu, giống như nữ vương cao ngạo ra ngoài.

      Tống Hãn im lặng ngồi đó, căn phòng tràn ngập ánh nắng ấm áp, rũ mắt xuống, ngón tay nhàng mơn trớn, giống như nơi đó, còn lưu lại độ ấm.

      Độ ấm của .

      Quả nhiên ngoài dự đoán, tới trường, nhìn thấy An An khóc trong ngực Sở Phái, còn có Vương Tĩnh Kiệt tiều tụy đến mức thể nhận ra.

      "An An, mình sao." Trấn an bạn tốt, "Bạn về nhà trước, lát nữa chuyện với bạn sau."

      Thư Dĩ An nhìn thấy bình an xuất trước san trường, nỗi lo lắng cũng tan biến. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của tiểu Thần, lập tức gật đầu, "Vậy mình trước, bạn nhớ gọi điện cho mình."

      Đợi đến khi chỉ còn và Vương Tĩnh Kiệt, Vu Giai Thần thầm thở dài, đây mới là chuyện cần phải xử lí nhất trong ngày hôm nay. Nhưng mà, sao hết, với Tống Hãn cũng có thể đối mặt, còn có gì mà thể.

      "Chúng ta tìm chỗ, chuyện ."

      Công viên yên tĩnh, hôm nay phải ngày nghỉ, chỉ có cây cối, bãi cỏ xanh, hương thơm tươi mát tràn ngập trong khí, giống như cách biệt với bên ngoài.

      Hai người im lặng ngồi ghế, trầm mặc.

      Lát sau, Vu Giai Thần rốt cuộc mở miệng, "Tĩnh Kiệt, tôi..."

      "Em đừng vội, hãy nghe ." Vương Tĩnh Kiệt đột nhiên lớn tiếng ngắt lời ..., dùng loại giọng điệu mạnh mẽ mà chưa từng nghe rất nhanh, "Tiểu Thần, thích em, muốn em hiểu , quan tâm bất cứ chuyện gì, nguyện ý ở bên cạnh em, em vui cũng được, vui cũng được, chỉ cần em với , chia sẻ với em."

      nhìn về phía Vương Tĩnh Kiệt, trong khoảng thời gian ngắn vô số suy nghĩ trào ra.

      Vương Tĩnh Kiệt gặp , là may mắn hay là xui xẻo?

      Nếu lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, có lẽ người đơn thuần, cần nghĩ tới điều gì khác, chỉ đơn giản mà đương, hẹn hò, làm tất cả mọi chuyện của những đôi nhau.

      Nhưng mà hết lần này tới lần khác, phải.

      Lúc sinh ra, bên cạnh người đàn ông khác. Nhất định phải cuốn vào trong mối cừu hận kia, trở thành vật hi sinh. Thân thể , tình cảm của , cũng bị đem ra làm vật hi sinh.

      bây giờ, học được cách đơn giản như vậy rồi.

      Khoảng thời gian ở cùng Vương Tĩnh Kiệt, rất cố gắng. Muốn có cuộc sống bình thường, giống như An An, nhưng mà vẫn thất bại, thất bại triệt để.

      "Nhưng..."

      "Hãy , tiểu Thần." Ánh mắt của Vương Tĩnh Kiệt có chút cầu xin, "Van xin em, hãy ra ."

      " xin lỗi." tàn nhẫn, đúng vậy, tàn nhẫn. Lúc trước đáp ứng kết giao với , chỉ là lợi dụng . Bây giờ chia tay , cũng ích kỉ như vậy, "Cứ chán ghét tôi ."

      Chán ghét? Làm sao mà chán ghét? thích từ năm cấp ba, vốn nghĩ chỉ yên lặng theo , thấy vui vẻ, lòng cũng vui theo. Lúc đáp ứng kết giao cùng , cảm thấy đây là phần thưởng mà trời cao ban cho. Bây giờ phần thưởng còn, nhưng mà , cũng có biện pháp hận.

      "Người kia, tốt như vậy sao?" nhịn được, hỏi ra.

      Vu Giai Thần biến sắc, nhìn .

      thay đổi của , nhìn , " nhìn thấy." thừa nhận, "Nhà hàng có camera."

      tự dưng mất tích, làm sao khẩn trương? Với thân phận của , muốn lấy băng ghi hình xem, vô cùng dễ dàng.

      Cho nên, thấy và người kia hôn nhau, cùng nhau dây dưa. Cũng hiểu bản thân mình có cách nào xen vào giữa hai người họ.

      chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt đó của . Ở cạnh , vĩnh viễn lạnh nhạt bình tĩnh, ngay cả cười cũng đầy cao ngạo, nhưng bên người đàn ông kia, người con , chỉ thuần túy là người con .

      thua, trong lòng biết mình thua, nhưng vẫn chịu thừa nhận, vì vậy điên cuồng gọi điện cho , có người bắt máy vẫn gọi, nhưng thể kết nối được.

      Cả đêm ngủ, lúc Thư Dĩ An gọi điện hỏi tìm thấy , chỉ có thể từ hôm qua thấy rồi, mà dám thừa nhận, mất , hay là , chưa bao giờ có .

      Lúc dắt tay, bàn tay của vẫn luôn cứng ngắc, muốn hôn , trong mắt tràn ngập bài xích, nụ hôn, cách nào đặt xuống.

      nghĩ chỉ cần thêm chút thời gian, có thể chậm rãi tiến vào trái tim của .

      Nhưng bây giờ đột nhiên hiểu , trái tim của , căn bản người của , vậy phải vào thế nào?

      Vu Giai Thần nhìn về phía trước, qua hàng cây cao lớn, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô lướt qua, chỉ hàng cây ngăn cách thế mà giống như thế giới khác.

      "Tôi cùng ..." Vốn định , giống như tưởng tượng. Nhưng mà lời này quả mâu thuẫn, cũng có cách nào. phải nghĩ, như thế nào? Muốn giải thích dây dưa giữa và Tống Hãn? Ngay cả chính còn làm được.

      Sắc mặt tối sầm, chỉ nhìn , "Tiểu Thần, đừng câu đó. hiểu ý của em, chỉ mong em đừng lời đó." Để cho ôm tưởng tượng, ít nhất, cần chính tai nghe từ chối của .

      "Tĩnh Kiệt, xin lỗi." là người tốt, là bạn trai tốt, hoàn mĩ trăm phần trăm, cũng muốn , nhưng làm được. Tình cảm của , cảm giác của , đều bị nỗi hận thù làm tiêu hao gần như còn, cách nào phân ra cho người khác.

      "Được, chấp nhận lời xin lỗi của em." mỉm cười, muốn cầm tay , lại thấy theo thói quen rụt về, cười khổ, "Em nhớ , phải sống tốt. Em là tốt, phải được hạnh phúc lớn nhất thế giới này." Hạnh phúc? ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hai chữ này đối với bây giờ, quá sức buồn cười. phải là tốt, bên cạnh Tống Hãn, cùng lớn lên, làm sao xứng với với từ tốt này?

      ích kỉ, hiểm, lòng của từng chút mà nguội lạnh, bởi vì nếu thay đổi, vĩnh viễn phải là đối thủ của người đàn ông kia.

      Đưa tay, lần đầu tiên chủ động nắm tay , "Vương Tĩnh Kiệt, người tốt chính là , mới là người xứng đáng có được hạnh phúc nhất." Sống trong giàu sang mà kiêu ngạo, vẫn giữ được vẻ ngây thơ. vốn, là người bạn trai rất tốt, nhưng mà, có phúc khí này.

      Sống trong bóng tối, ra ánh sáng, cũng phải chờ đợi đấy.

      Hai người gặp lai, bởi vì ai cũng hiểu, bao giờ... gặp nữa.


      Last edited by a moderator: 31/1/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :