1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Bụi gai hoa viên - Y Sắc [Drop-Link hoàn tr44]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hihihaha84

      hihihaha84 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      5,054
      Chương 49: Mưa đêm
      Nhiếp Duy Dương đem áp lên giường lớn trong phòng, gương mặt như trước thay đổi.

      Lục Tô ban đầu còn có ý định lợi dụng khe hở giữa hai người tìm được co hội giải thích cho , trấn an , nhưng khi nhấc áo lông của lên, tay nắm lấy áo ngực của quan tâm mạnh tay kéo xuống, ngây ngẩn cả người.

      Móc áo ngực sau lưng mạnh xẹt qua, chút sau đó, Lục Tô liền cảm thấy có vết xước dài chạy ngang sống lưng tê rát, đau đến nhăn mày, có lẽ chảy máu?

      Lại nhìn đến Nhiếp Duy Dương, gương mặt vẫn bất động, quan tâm đến giãy dụa của , cũng cần biết đến đau xót, bàn tay xuống tiếp tục cởi bỏ đôi boots của .

      Mặt giống như tượng điêu khác hoàn mỹ, xinh đẹp nhưng lạnh như băng; lại giống như gương mặt hoàn mỹ của vị thần, thần khí lay chuyển quyết khoan dung kẻ ngỗ nghịch đối với mà trừng phạt.

      loại cảm giác rét lạnh căm căm từ sâu trong đáy lòng lan tràn ra.

      Đây là phương thức giải quyết vấn đề sao? Khi có hiểu lầm sinh ra, cự tuyệt trao đổi nghe ai giải thích vì sợ nghe đến muốn nghe, lại dùng phương thức của riêng mình phát tiết cơn giận, mặc kệ đối phương có bị tổn thương hay , có bị thất vọng hay sao?

      Lục Tô đây nên sớm biết chỉ lấy bản thân mình làm ntrung tâm. Đây chính là nguyên nhân khiến lo lắng sợ hãi mà chậm chạm dám tiến bước nữa. Cuộc đời này về sau, giữa bọn họ nhất định còn vô số hiểu lầm mâu thuẫn xuất những vấn đề mà những người nhau gặp phải, chẳng lẽ mỗi lần như vậy đều dùng cách xử như vậy sao?

      Cho dù lúc này đem chuyện này giải thích ràng, còn những chuyện tiếp theo, tiếp theo, tiếp theo nữa sao?!

      Lục Tô đối với tình của , lúc này bởi lần lại lần tổn thương mà dường như tan biên còn cảm giác, lại biến thành bóng ma dần cắn nuốt cả hai.

      Biển lớn lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời mê hoặc lòng người, tiếng sóng vỗ rì rào như lời ca ngọt ngào lay động lòng người. Lục Tô đứng ở bờ biển, do dự, xem xét chung quanh, ngay lúc mà dường như thể chống lại được dụ hoặc của đại dương xanh bao la kia rốt cuộc cũng nhifn thấy được xa tít ngoài khơi con sóng thần vô tình cùng lốc xoáy cuốn phăng tất cả xuống lòng đại dương sâu thẳm.

      Tuy rằng nỡ, nhưng tại quyết định xoay người rời .

      Lục Tô ngậm chặt miệng, tránh né môi hôn của , hai tay hai chân dùng hết toàn lực chống cự lại .

      Chỉ cần đẩy Nhiếp Duy Dương, sau đó, lập tức rời .

      Chính là, trong lòng rất khổ sở.

      Đôi môi lạnh như băng nhếch lên này, từng dịu dàng cười với , từng đặt lên trán nụ hôn ấm áp; đôi tay vô tình tàn sát bừa bãi kia, cũng từng vỗ về an ủi , thậm chí còn vì mà xuống bếp; ngay cả lồng ngực giam cầm , cũng từng là nơi tựa đầu bình yên trong những đêm ấm áp, đến bây giờ mới phát , những điều làm, bao phủ quanh , muốn bỏ qua chúng, trong lòng đều đau nhói.

      Khí lực chung quy cũng thể bằng , quần bị kéo đến đầu gối, tay hướng đến quần lót mỏng manh của , thứ duy nhất còn sót lại có thể che lấy thân thể .

      Nước mắt Lục Tô cuối cùng cũng thể khống chế mà tràn mi, đánh vào cổ tay cứng rắn như thiết của , kiềm nén đưuọc kêu to: “Nhiếp Duy Dương, trừ bỏ cưỡng bức tôi, còn có cách làm nào khác hay ?!”

      Động tác của đột nhiên dừng lại, ánh mắt rốt cuộc cũng hướng đến khuôn mặt mà nhìn, sắc mặt xanh mét, ánh mắt nháy mắt bén nhọn như lưỡi dao, cắn chặt răng, cằm hơi hơi co rúm, cuối cùng cũng mở miệng : “Là do em chịu để tâm, máu lạnh vô tình…”

      Cửa phòng đột nhiên mở ra, giọng của Thường Thường truyền tới: “ xin lỗi, đột nhiên mình nghe được tiếng la của Tô Tô, cho nên…”

      Thường Thường dò xét tiến vào nửa người, nhìn thấy bộ dáng của hai người trong phòng, tiếng liền im bặt.

      Lục Tô nằm giường lớn, áo lông bị đẩy đến tận cổ, người lõa lồ, quần kéo đến gối, chỉ có quần lót bị nắm giữ chặt, Nhiếp Duy Dương chân đứng mặt đất, chân nửa quỳ giường đè nặng , quần áo tuy còn mặt người nhưng bị giãy dụa cũng biến thành vô cùng hỗn độn, người khác nhìn thấy khó tưởng tượng chuyện gì vừa mới xảy ra.

      Thường Thường há hốc mồm, Lục Tô cũng chưa với ấy nhiều, chỉ Nhiếp Duy Dương là của , chỉ sợ việc lần này, khiến cậu ấy khiếp sợ ít.

      Nhiếp Duy Dương nhanh chóng bắt lấy ra giường che Lục Tô lại, sau đó lời nào hướng qua chỗ Thường Thường, Lục Tô nhìn thấy siết chặt nắm tay, đột nhiên hiểu được định làm cái gì, kêu toáng lên: “Nhiếp Duy Dương, dừng tay! Thường Thường cậu ấy là… con !”

      Vẫn là chậm bước.

      Đồng thời điểm Lục Tô la lên, Nhiếp Duy Dương phen nắm lấy vạt trước áo sơ mi của Thường Thường, Thường Thường so với cao hơn bao nhiêu, làm sao có thể chống lại sức lực của Nhiếp Duy Dương? Bị Nhiếp Duy Dương kéo tới trước đoạn, sau đó bị hung hăng ép vào tường bên cạnh, Thường Thương kinh hô lên tiếng, phía sau lưng đâm mạnh vào bức tường, ngũ quang của ấy đều nhăn lại, cả người chậm rãi tuột dần xuống mặt đất

      Phía sau Lục Tô kêu lên ba chữ “là con ”, nhưng cần kêu ra Nhiếp Duy Dương cũng nhận ra được, bởi vì áo sơ mi của Thường Thường cũng là loại rẻ tiền nên khi kéo mạnh cũng kéo giật phăng mấy nút, thời điểm ta ngồi mặt đất, vạt áo liền hở ra, bên trong lộ ra áo ngực nho .

      Thân người Nhiếp Duy Dương dừng lại chút, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lục Tô, trong mắt hình như có chút thay đổi cảm xúc nhanh, cuối cùng chính là vẫn đứng đó hề động.

      Thường Thường dựa vào tường, cúi đầu hai tay ôm ngực cùng bụng, trong lúc nhất thời nhìn ra vẻ mặt.

      Trong phòng lại yên tĩnh quỷ dị.

      Lục Tô nhắm mắt. Bả vai, lưng còn có hai chân vừa bị hung hăng áp chế liền bắt đầu đau nhức.

      Mệt nhọc. Đói khát. Đau đớn. Xấu hổ. Thương tâm. Thất vọng. Phẫn nộ.

      Hô hấp của Lục Tô dần dần dồn dập, thể chịu đựng được, muốn lập tức rời !

      Cắn răng, Lục Tô nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại quần áo. Áo ngực cũng bị kéo gần hỏng rồi, may mắn còn có áo khoác, mặc mặc gì cũng nhìn ra.

      ngang qua mặt Nhiếp Duy Dương, vẫn lẳng lặng đứng nhúc nhích.

      Nắm lấy cái ba lô còn chưa kịp mở ra, Lục Tô đến cửa ra vào, tay nắm lấy tay cầm mở cửa.

      Nhiếp Duy Dương nhanh chóng đến bên cạnh, bắt lấy cổ tay .

      “Tô Tô,” nghiến răng, mím môi, cuối cùng cất giọng trầm trầm: “ được .”

      Vĩnh viễn đều chính là mệnh lệnh hoặc tuyên cáo.

      Lục Tô ngẩng đầu, mỉm cười với : “Em nghĩ dần học được cách giao tiếp cùng tôn trọng người khác, nhưng hóa ra em sai lầm. có biết hay , thiếu chút nữa em đem lòng ?!”

      Thừa dịp thất thần, Lục Tô cúi đầu cắn lấy cổ tay , Nhiếp Duy Dương liền nới lỏng tay, nhanh chóng mở cửa chạy như điên ra ngoài.

      Lục Tô thẳng đường chạy ra ngoài nhà trọ, lại từ ngã tư đường nơi cửa nhà trọ cắm đầu chạy như điên thêm mấy trăm thước, tức giận nén trong lồng ngực mới thoáng được phát tiết, bước chân dần dần chậm lại, khi đấy mới phát mưa so với lúc chạng vạng lớn hơn nhiều, đường người đường đều miễn cưỡng bước nhanh, thỉnh thoảng có người ngoảnh đầu nhìn bằng ánh mắt kỳ quái. Bóng đêm buông xuống đen kịt, đèn đường hai bên ngã tư đường nhòa trong màn mưa khiến chúng càng xa xôi mông lung.

      đem khóa kéo áo khoác lông kéo kín lại, kéo nón áo khoác đội lên, chậm rãi đến cây đèn đường nơi vỉa hè, đem thân người dựa vào đó, vừa rồi chạy như điên làm cho hô hấp của dồn dập, hai chân như nhũn ra, trong bụng nổi lên cảm giác gợn gợn.

      Theo bản năng hướng đến phương hướng nào đó liếc mắt cái, đồ khốn, ta ngay cả đuổi theo cũng chưa có đuổi theo nữa.

      Cũng tốt, cứ như vậy coi như hết. Như vậy cũng tốt.

      Đại dương bao la kia chung quy phải của .

      Trong ngực và bụng nảy lên loại cảm giác bất đồng, giống như đói khát lâu, toàn bộ trống rỗng, trống trơn đến đau nhói, Lục Tô nhịn được ôm lấy chính mình, dựa vào đèn đường cúi gập thắt lưng.

      Nơi thành phố xa lạ ở ngoại quốc, người đơn cùng với tâm chua xót.

      Thẳng đến khi nghe được tiếng khóc thút thít của chính mình, Lục Tô mới hiểu được mặt mình phải là mưa, mà là nước mắt.

      Tên khốn Nhiếp Duy Dương. Nước mắt mười mấy năm trước khi biết của cộng lại cũng bằng nửa năm từ khi gặp được .

      Hiểu được chính mình buông tay , lúc này trong đầu ngược lại nhớ hình ảnh của , này màn ấm áp từng động lòng người rồi lại hành động điên cuồng dũng mãnh chuyên chế của , tất cả cứ lặp lặp lại trong đầu.

      hình dáng xuất thần trong nắng sớm.

      thẹn thùng dưới ánh trăng.

      ngồi đàn dương cầm cất tiếng hát, đeo tạp dề xuống bếp, vuốt ve gương mặt , tặng cho lễ vật…

      Hồi lâu sau, Lục Tô mới ngưng nước mắt, chậm rãi đứng lên.

      Xoa xoa đôi chân tê dại, đến taxi phía trước mặt, định bắt xe đến sân bay.

      Nâng mắt lên, liền thấy chiếc xe cấp cứu sáng đèn hú còi inh ỏi khẩn cấp chạy về phía ngược lại.

      Trong lòng Lục Tô nhảy dựng, từng xem qua vô số lần phim truyền hình đều xuất tình tiết éo le như thế nào lại xuất trong đầu —— sốt ruột đuổi theo người bỏ chạy, gần đến giây phút chạm mặt nhau lại gặp phải tai nạn xe cộ.

      phải như vậy đâu? có khả năng?! Cũng phải là điện ảnh, nào có khéo như vậy?

      Lục Tô cắn cắn môi, tiếp tục về phía trước.
      Khủng Long, chjchj1001, Hale20517 others thích bài này.

    2. Yoolirm Park

      Yoolirm Park Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      56
      Đừng bảo cẩu huyết như vậy nhá, chả lẽ lại đúng như vậy

    3. hihihaha84

      hihihaha84 Well-Known Member

      Bài viết:
      211
      Được thích:
      5,054
      Chương 50. Suy nghĩ trong đầu
      đến chưa tới hai bước, lại thấy xe cảnh sát tại ngã tư đường cũng hướng theo hướng xe cấp cứu mà chạy qua.

      Bên kia có tai nạn xe cộ phát sinh? Lục Tô dừng bước chân, bắt đầu nảy sinh khẩn trương.

      khéo như vậy, với chính mình, cũng phải là diễn trò mà.

      Nhưng mà, thăng trầm cũng phải chỉ có người khác diễn phim, chính bọn họ cũng diễn ra nhiều tình phải sao?

      Lục Tô xoay người, nhắm hướng phía sau lưng đến, nheo mắt lại, cực lực cố gắng nhìn thấu qua màn mưa liên miên xem đầu kia của ngã tư có gì khác lạ hay .

      Mặc kệ thế nào, xác định Nhiếp Duy Dương có việc gì xong rồi cũng muộn.

      Cái gì cũng thấy . Mưa cũng xe cộ qua lại đường liên tục khiến chỉ có thể thấy cảnh vật trong vòng chục thước trở lại.

      Mưa bụi lạnh buốt bay đến bám lông mi , càng trở ngại tầm mắt của , Lục Tô có chút nôn nóng.

      Nếu tại là Nhiếp Duy Dương nằm mặt đất ẩm ướt lạnh như băng, người chảy đầy máu…

      Trời ơi, dám tưởng tượng.

      Suy đoán lung tung cũng giúp được gì mà càng làm người ta thêm rối rắm, nhưng mà cũng có thể kiềm chế suy nghĩ tiếp tục.

      Lục Tô càng bước càng nhanh hơn, thậm chí nhóm chân muốn chạy.

      Phía trước có người ngược lại hướng này, loáng thoáng nghe được họ chuyện với nhau, là tiếng Pháp, cố gắn lắm cũng chỉ hiểu được hai từ rời rạc, nào là “Phương Đông”, “máu tươi”.

      Loáng thoáng tin tức nghe được cùng những điều tưởng tưởng giờ dường như gộp lại thành , sợ hãi trong nháy mắt chạy khắp cơ thể , mang đến cảm giác tê dại, bụng càng khẩn trương co rút đau đớn, Lục Tô cảm thấy đầu ngón tay lạnh buốt rồi lan dần cả người, đầu óc trong phút chốc trống rỗng, chờ phản ứng nhận thức cơ thể hướng đến chỗ tai nạn mà liều mạng chạy đến.

      có thể thấy nơi ngã tư đường xôn xao khác thường, xe cấp cứu và xa cảnh sát đậu gần đó, địa điểm kia, cách xa khu nhà trọ của Nhiếp Duy Dương.

      Suy đoán của Lục Tô ngày càng xác thực. cố gắng kiềm chế xúc động muốn kêu to lên, dồn hết sức lực chạy đến nơi đó.

      Lục Tô đến cạnh cảnh sát giải quyết trường, chính mắt nhìn thấy người bị thương nằm cáng được đưa lên xe cấp cứu, người đó là phụ nữ châu Á to con, nặng ít nhất cũng chín mươi kg, mái tóc cháy nắng.

      phải .

      thở phào cái, cơ bắp buộc chặt giờ mới thả lỏng, lùi lại vài bước khỏi trường, trái tim vẫn còn khẩn trương chưa bình phục, vẫn đập dồn dập.

      cúi thắt lưng, hai tay chống đầu gối, thở dốc từng ngụm, phải , tốt quá, tốt quá.

      Mẹ nó, vì sao còn muốn lo lắng cho tên khốn khiếp đó như vậy?

      Bỗng nhiên có người vội vàng chạy ngược chiều ngang qua , đụng trợt qua người , là đến xem tai nạn xe cộ sao? Lục Tô theo bản năng nâng tầm mắt lên nhìn chút, người nọ cũng ngừng bước quay lại nhìn , trợn tròn đôi mắt, là Nhiếp Duy Dương!

      “Tô Tô!” Nhiếp Duy Dương nhanh chóng xoay người bước nhanh đến trước mặt , chau mày, đôi mắt đen dấu được khẩn trương hoảng sợ, hai tai đặt lên đầu vai rồi lần lượt sờ xuống cánh tay , mắt nhìn lượt từ đầu đến chân, giọng khẩn trương: “Em sao chứ? Có bị đựng vào đâu ? Có cảm thấy đau chỗ nào ? Có bị choáng váng đầu hay triệu chứng gì ?”

      Lục Tô rất muốn , bả vai bị kiềm chặt cùng đôi môi bị cắn đều vô cùng đau; tại cũng khiến vô cùng choáng váng bởi vì đói bụng chưa kịp ăn gì phải liều mạng chạy như điên nãy giờ.

      Nhưng mà nhìn bởi vì vội vàng chạy mà mái tóc đen hỗn độn, tại hơi thở vẫn còn dồn dập, cả người khẩn trương mà môi khẽ run, ánh mắt vô cùng lo lắng mà gắt gao nhìn chằm chằm —— Tâm tư của trong nháy mắt giống như có gì đó vừa ấm áp vừa chua xót bao phủ, nhìn , có chút thở gấp: “ phải em, em cũng vừa chạy đến, em còn tưởng rằng …”

      Cơn thở dốc của đột nhiên ngừng lại, đôi mắt đen sau nhìn chằm chằm, sau đó khẽ nhắm mắt lại, trút hơi dài, cánh tay kéo áp sát vào lòng , chậm rãi ôm chặt, cằm đặt đỉnh đầu , khàn khàn : “ chạy đến dãy phố khác tìm em, chợt nghe đến bên này có tai nạn xe cộ, nghĩ đến —— dường như —— may mắn…”

      Nhiếp Duy Dương cứ thế càng siết chặt vòng tay, mặt Lục Tô càng kề sát vào ngực , nghe được vô cùng ràng tiếng tim đập của vừa nhanh vừa lớn, mang theo chấn động, từng đợt vang vọng vào tai .

      Bỗng nhiên tiếng tim đập của khiến ràng biết được đối với là ý tứ gì.

      Cảm giác khác thường lan tràn trong lồng ngực, có suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu , Lục Tô hơi hơi nhíu mi. Có chỗ nào đó đúng. Có chỗ nào đó sai lầm rồi. Là cái gì? Dường như điều đó rất quan trọng.

      Quá nhanh, thể bắt lấy suy nghĩ đó.

      Ôm giằng co lâu, lâu đến nỗi thể đẩy ra, muốn nhắc nhở chấm dứt, nhưng xúc giác cảm nhận được mảng ẩm ướt, Lục Tô khi này mới phát , chỉ mặt người chiếc áo lông mỏng manh ban nãy mặc trong nhà, tại cũng bị mươi làm ướt gần hết.

      điên rồi,” khẽ gắt, “Nhiệt độ khí xuống gần dươi 0 độ, còn lại mặc áo bành tô liền chạy ra ngoài sao?”

      “À…” Giọng của nghe qua yên lòng, hiển nhiên người này còn chưa hết khẩn trương mà bình tĩnh trở lại, hổn hển, “Áo bánh tô, ừm, là có mặc, nhưng hình như rơi ở nơi nào đó.”

      Trong lòng bị va chạm mạnh, trước mắt thấy giống mình lo lắng mà bôn chạy, ngay cả quần áo rớt cũng phát . Lục Tô thể tưởng tượng người bình thường ngay cả dáng đều cũng rất tao nhã như Nhiếp Duy Dương bộ dạng chạy như điên ra sao, nhưng mà hình ảnh quần áo xốc xếch rơi xuống giống như thân quen chốc lát lại ra trong đầu , làm lòng giống như có dòng nước ấm, vừa chua xót lại vừa trướng, cảm giác như dòng nước muốn vọt lên đến tận hốc mắt.

      Lục Tô cắn răng, đồ khốn đồ khốn, đều quyết tâm muốn rời khỏi rồi mà! Vì thế tức tối lấy tay đánh .

      Cánh tay Nhiếp Duy Dương nới lỏng chút, nghe được giống như cười khổ, đỉnh đầu nghe đến giọng của như tự giễu: “Lại chờ chút, đùi tại nhũn ra, chưa thể được.”

      Trái tim có rút nhanh, cảm giác khác thường kia lại xuất , hiểu suy nghĩ trong đầu từ đầu bất chợt lên. Lục Tô để ý rung động trong lòng, ngưng miệng định bắt lấy suy nghĩ vừa vụt qua trong đầu, nhưng lần nữa lại thất bại.

      Lục Tô thở dài: “ được, cần phải nhanh trở về, bộ dạng lúc này khẳng định bị cảm.” thực tế, cơ thể hơi hơi phát run, bộ quần áo mỏng manh ướt sũng kia phỏng chừng so với mặc còn muốn lạnh hơn.

      trầm mặc chút, hỏi: “Em sao?”

      Nếu có việc gì, đươncg nhiên muốn tiếp tục sân bay.

      Trong thoáng chốc, suy nghĩ khó hiểu kia lại tựa hồ như nhảy ra, rốt cuộc đó là cái gì? Lục Tô lo lắng gõ gõ đầu, quyết định trước chiếu cố khỏe mạnh , dù sao cổ họng của cũng giống như sắp phát đau rồi.

      Nhiếp Duy Dương đợi chuyện, nới tay nhìn mặt , dưới chân quả nhiên lảo đảo.

      Lục Tô vôi vàng đỡ , : “Em trước hết dìu trở về.”

      Lại nghĩ đến, liền hỏi: “Thường Thường đâu?”

      biết.” với giọng điệu hoàn toàn quan tâm, “Khi em chạy đều kêu ấy luôn, muốn người xa lạ ở trong phòng mình.”

      cười gượng, buổi tối khuya như thế, để người ta nơi nào? Haizzz, quên , khả năng của Thường Thường so với cũng hơn rất nhiều, đối với nơi nay cũng quen thuộc như bản địa , chắc là có trở ngại, hy vọng nếu lần sau gặp được ấy cũng là tiếng xin lỗi.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Cảm ơn các bạn ủng hộ truyện ở CQH. Truyện này được EDIT HOÀN bên nhà luoimantinh. Các nàng theo dõi sang bên đó đọc tiếp nhé.

      http://luoimantinh.com/vuon-gai/

      Truyện có ebook luôn rồi đó ^_^
      aaatieen thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :