1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 31

      Editor: ton ton


      Tuyết Nhi mơ thấy mình bị rơi xuống sông, ngực bức bí khó chịu, thở ra hơi, mở mắt mới phát cánh tay để ngang ngực, đẩy cánh tay đó ra, Tuyết Nhi nghiêng đầu, trừ ra giường còn người đàn ông khác ngủ, dáng vẻ của rất đẹp, đôi mắt nhắm kín, đôi mày tuấn thả lỏng giãn ra, môi khẽ mím, hình như môi rất mềm mại, Tuyết Nhi nhịn được đưa tay chạm vào.

      "Mới sáng sớm, em muốn dụ dỗ rồi sao?" Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.

      "A!" Tuyết Nhi kêu sợ hãi thành tiếng, lập tức chui lại chăn, hu hu, cảm thấy quá mất mặt.

      "Tuyết Nhi, em định để mình bị kín hơi mà chết sao?" Buồn cười nhìn chiếc chăn phồng cao thành bao lớn, Sở Dạ nhàng giật vài cái, "Đói bụng ? đưa em ra ngoài ăn điểm tâm."

      Từ dưới chăn chui ra cái đầu, Tuyết Nhi nháy nháy mắt, vừa tỉnh lại liền cảm thấy đói bụng, chẳng qua càng để ý chuyện có thể ra ngoài, tới nơi này vài tuần lễ, cho tới bây giờ bước ra khỏi cổng lớn, từ lâu muốn ra ngoài, "Có thể ra ngoài sao?"

      "Ừ, trong nhà gì để ăn." Sở Dạ phải nghĩ tới chuyện đưa Tuyết Nhi ra ngoài có khả năng gặp vấn đề, ví dụ như Tuyết Nhi chạy trốn, hay là gặp phải người trước kia có quen biết Tuyết Nhi, đều mang đến những phiền toái cần thiết, biện pháp bớt lo nhất chính là luôn luôn nhốt Tuyết Nhi trong phòng, đây cũng là chuyện lúc trước đồng ý với mẹ . Nhưng nhìn thấy ánh mắt Tuyết Nhi chờ mong, Sở Dạ cũng tính toán thu hồi lại lời vừa , chẳng qua chỉ tìm chỗ ăn điểm tâm gần đây, cần gì lo lắng nhiều như vậy.

      " có thể ra ngoài?" Tuyết Nhi thoáng cái chui ra khỏi chăn, có gì vui mừng hơn so với chuyện này, từ lúc mình bắt đầu hiểu chuyện rất ít ra khỏi nhà, trước kia cũng vậy, cha mẹ có thời gian cùng đều cấm ra khỏi nhà.

      "Đương nhiên, mặc quần áo vào , bằng trước tiên chúng ta cũng có thể làm chút chuyện khác." Sở Dạ cười như cười nhìn Tuyết Nhi trong trạng thái hưng phấn, trước mặt người khác luôn lạnh lùng, nhưng khi đứng trước người thuần khiết như thế, mới có thể buông lỏng tất cả mọi đề phòng, lâu lắm rồi có thứ cảm giác đơn giản như vậy.

      Thuận theo tầm mắt đối phương, Tuyết Nhi mới phát toàn thân mình hề mặc quần áo, mất chăn che đậy, cả người trơn trụi bại lộ ở trong khí, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, càng thẹn thùng, dồn sức ngồi dậy tìm quần áo mặc, người đau nhức lợi hại, suýt chút đầu chổng thẳng xuống dưới giường, may mắn được Sở Dạ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, bằng đầu chính xác thêm mấy cục u to bự.

      "A..." Cắn môi, Tuyết Nhi mặt đỏ hồng .

      Cảnh tượng này trong mắt đàn ông tuyệt đối là bữa ăn ngon, nhất là sáng sớm chính là thời gian dễ nảy sinh dục vọng nhất.

      Thế là Sở Dạ chút do dự ngăn chận Tuyết Nhi, trong tiếng kêu sợ hãi tiến vào cơ thể .

      Phía dưới được lấp tràn đầy, có cảm giác sắp sửa bị căng nứt, tầm mắt Tuyết Nhi bắt đầu đung đưa, có bất kỳ tiền diễn nào khởi điểm rất khó chịu, nhưng nơi ma sát rất nhanh có khoái cảm, rồi cả người đau nhứt dần dần bị tê dại thay thế, tiếp đó còn nhớ là gì nữa.

      Chờ mọi thứ bình ổn xuống, Tuyết Nhi cảm thấy thân thể đều rã rời, cả tay cũng nâng nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Sở Dạ giúp mình mặc quần áo, bộ dáng này nào còn có sức lực mà ra ngoài a, Tuyết Nhi cam lòng trừng mắt nhìn Sở Dạ, đều là làm hại.

      "Được rồi. Tuyết Nhi, còn muốn ra ngoài hay ?" Đoán được suy nghĩ cái gì, Sở Dạ để Tuyết Nhi lại giường, thối lui vài bước.

      "Đương nhiên muốn." Tuyết Nhi đâu chịu buông tha cơ hội ra ngoài vất vả mới có được, cắn răng trực tiếp nhảy xuống giường, cũng quản thân thể có bao nhiêu đau nhức, dậm dậm dậm chân mở cửa chạy xuống dưới lầu.

      Nhìn biểu trẻ con của , Sở Dạ tâm tình sung sướng, thừa nhận bản thân bị Tuyết Nhi hấp dẫn, ở cùng , thể xác và tinh thần đều có thể đạt được thỏa mãn, Tuyết Nhi là đầu tiên khiến có thứ cảm giác này.

      Tuyết Nhi là đồ chơi được Sở Dương mang ra từ phố Hoa Đào, Sở Dạ nhớ điểm này.


      Chương 32

      "Chị Bạch Lan, Dương thiếu gia muốn đưa em ra ngoài." Tuyết Nhi hơi chạy xuống dưới lầu, gặp Bạch Lan liền kéo ta kể tin tốt này.

      Bạch Lan thầm cắn răng, ta thấy được bên ngoài chiếc cổ trần trụi của Tuyết Nhi có thêm dấu hôn mới, nghĩ tới bản thân vất vả bày ra mưu kế chỉ thất bại, toàn bộ chỗ tốt còn bị Tuyết Nhi chiếm , cả hai vị thiếu gia vậy mà đều có hứng thú với con nhóc này, Bạch Lan hung hăng trừng mắt nhìn có gương mặt hưng phấn, muốn bỏ tay nó ra.

      "Ai cho cho ở lại?" Giọng mang đầy ý lạnh, vẻ mặt Bạch Lan toàn bộ Sở Dạ đều nhìn thấu, này hành động việc làm vượt quá giới hạn, cái nhà này thể dung chứa ta được nữa.

      "Cậu... cậu Cả." Bạch Lan nháy mắt liền biến thành dáng vẻ dịu ngoan, biểu cảm mặt cũng điềm đạm đáng , "Cậu Cả, em làm điểm tâm, còn nóng, cậu có muốn mang lên hay ?"

      " cần. Tôi muốn ra ngoài, trở về mong còn gặp lại ."

      "Cậu Cả, xin cho em được ở lại, rời khỏi nơi này, em còn chỗ để nữa, em nhất định hầu hạ hai tốt, có khổ có mệt hơn nữa em cũng làm, cậu Cả, xin . Chỗ nào em làm tốt em nhất định sửa..." Bạch Lan lập tức quỳ đất, giữ chặt tay áo Sở Dạ khóc lóc.

      "Xem ra vẫn bản thân sai ở đâu?" Sở Dạ ôm Tuyết Nhi kéo vào trong lòng, lạnh lùng nhìn xuống người quỳ, " vẫn nhớ tách cà phê kia chứ?"

      Bạch Lan thất kinh, ta cho rằng kế hoạch này rất chu đáo chặt chẽ, ngờ rằng Sở Dạ toàn bộ đều biết, liếc nhìn Tuyết Nhi nghi hoặc trong lòng , "Cậu Cả, oan cho em, cái gì em cũng làm. Nhất định là ta, có phải ta bậy bạ gì ? Cậu Cả, nhất định phải tin em. Em làm sao có thể làm ra cái chuyện này? Oan cho em...."

      "Đủ rồi! Chẳng qua tôi chỉ đến cà phê, kích động như thế làm cái gì?" Sở Dạ đẩy Bạch Lan ra, cười khiến cho người ta kinh tâm, "Đừng cho rằng tất cả mọi người đều suy nghĩ ngu xuẩn giống như ."

      Bạch Lan biết ta có cách nào khác cãi lại, dựa theo tính tình cậu Cả chính là quyết ý đuổi ta , suy nghĩ xoay chuyển, đổi ý định hướng về phía Tuyết Nhi, khóc lóc giữ chặt tay Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, em giúp chị van xin cậu Cả được ? Rời khỏi nơi này chị có chỗ để sống, chị biết lỗi rồi, em giúp chị xin cậu Cả . Tuyết Nhi, em là em tốt của chị, em nhất định phải giúp chị a, chị cảm kích em cả đời."

      Tuyết Nhi đại khái cũng hiểu được, thiếu gia muốn đuổi chị Bạch Lan , tâm tư đơn thuần, làm sao biết chuyện Bạch Lan lợi dụng , thấy Bạch Lan quỳ cầu khẩn, khóc thành bộ dáng đáng thương, trong lòng cũng bắt đầu khó chịu, "Dương thiếu gia, để chị Bạch Lan ở lại được ? Có chuyện gì sai cứ phạt em là được, chị Bạch Lan đáng thương, hãy tha thứ cho chị ấy, để chị ấy ở lại ."

      "Cậu Cả, xin , cho em thêm cơ hội nữa , em bao giờ tái phạm...."

      Sở Dạ bất đắc dĩ, vì muốn tốt cho Tuyết Nhi, ngược lại bị trở thành người xấu, thấy vẻ mặt cầu khẩn nhìn , lại hạ quyết tâm được, huống chi lần giáo huấn này, Bạch Lan hẳn cũng an phận chút, "Nể tình Tuyết Nhi, tôi tha cho lần, đừng để tôi phát lần thứ hai."

      "Cám ơn cậu Cả! Nhất định ." Bạch Lan cúi thấp đầu, làm người ta nhìn thấy được hận ý trong mắt ta, khoản nợ này ngày nào đó ta phải đòi lại tất cả.

      Sở Dạ có cách nào đoán trước tương lai phát sinh chuyện gì, bằng nhất định ra quyết định này, chưa từng hối hận như thế.

      ────

      Lời tác giả: Càng ngày càng muốn hộc máu

      Hết Chương 32
      CandyTN, daovan210, Mật ^ Mật14 others thích bài này.

    2. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Hối hận ?? bạn
      tonton thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 33

      Editor: ton ton


      " xuống trước, tôi có lời với Tuyết Nhi." Sai Bạch Lan , hai ngón tay Sở Dạ nâng cằm Tuyết Nhi lên, cùng đối diện với tầm mắt , "Tuyết Nhi, có biết em làm sai điều gì ?"

      Tuyết Nhi rụt lui lại chút, ánh mắt người đàn ông khiến cảm thấy sợ.

      "Vừa rồi em gọi là gì?"

      "Dương... Dương thiếu gia..." Ngón tay nắm lấy cằm đột nhiên siết chặt, Tuyết Nhi đau suýt chút khóc ra.

      " phải Dương, là Dạ, Sở Dạ." Sở Dạ cúi đầu dùng sức cắn ngụm môi Tuyết Nhi, lưu lại dấu vết đỏ bầm, rồi mới dùng cử chỉ ái muội vuốt ve, "Lần sau lại gọi sai, đúng là phải phạt nặng rồi."

      "Đau." Nước mắt Tuyết Nhi bỗng chốc tràn lên khóe, tủi thân nhìn Sở Dạ, vẻ ngoài của họ giống nhau như vậy, vô ý nhìn lầm cũng bình thường thôi, Tuyết Nhi cam lòng nghĩ, nhưng ánh mắt Sở Dạ khiến dám ra. "Em biết rồi, Sở... Dạ."

      "Tuyết Nhi, em đói bụng à? nhanh nào." Sở Dạ nới lỏng tay kiềm giữ Tuyết Nhi ra, đột nhiên thu hồi vẻ mặt nghiêm túc lại, nhàng cười, vật này đúng là dễ bị dọa, vẫn thích gọi tên hơn là gọi thiếu gia.

      "Vâng." Nhớ tới chuyện được ra ngoài, vui mặt Tuyết Nhi lập tức tan biến, kéo Sở Dạ vội vàng ra.

      "Hai người đâu?"

      Tuyết Nhi quá nhanh, suýt chút đụng trúng Sở Dương vừa bước vào cửa.

      Tuyết Nhi nhìn thấy Sở Dương đột nhiên xuất sửng sốt sau lúc lâu, quay đầu nhìn Sở Dạ, dường như hai người có chút khác biệt, nhưng cụ thể khác chỗ nào ra được, bây giờ chuyện quan trọng nhất là được ra ngoài, Tuyết Nhi vui vẻ tuyên bố với Sở Dương, "Sở Dạ muốn đưa em ra ngoài ăn đồ."

      ", muốn dẫn ấy ra ngoài?" Sở Dương kinh ngạc nhìn Sở Dạ, "Chúng ta đồng ý với mẹ để ấy ra khỏi cửa sao?"

      "Hiếm thấy em cũng lo lắng chuyện gì. Yên tâm, chỉ đến phố bộ gần đây thôi, có chuyện gì xử lý." Sở Dạ kéo tay Tuyết Nhi, "Buổi chiều nhất định đưa ấy còn nguyên vẹn trả lại cho em."

      ", em phải có ý này." Sở Dương cào cào tóc, nhường bước sang bên cạnh, tuy rằng cậu rất thích Tuyết Nhi, nhưng nếu như là Sở Dạ, cậu vẫn nguyện ý chia xẻ. Sở Dương đương nhiên tin tưởng Sở Dạ, cậu hiểu người trai này so với cậu thông minh và có năng lực hơn rất nhiều, ấy bảo có vấn đề tự cậu còn có gì để yên lòng nữa.

      "Được rồi, trong đầu em nghĩ cái gì đều viết hết lên mặt." Sở Dạ vỗ vỗ vai người em trai của , ràng chỉ sinh trễ hơn có vài phút, sao lại giống như hơn đến vài năm tuổi, cậu em trai này kỳ cũng làm người ta nhọc lòng lo lắng.

      "Hai người cứ thong thả dạo, em mệt lắm ngủ trước đây." Sở Dương ngáp cái, tối hôm qua có uống chút rượu, lại gặp phụ nữ có kỹ xảo giường phong phú, ép buộc đến hơn nửa đêm, đó là còn tính, trước kia cũng phải chưa gặp qua tình huống này, để cậu phải buồn bực chính là trong cơn mơ hồ luôn cảm thấy người phụ nữ dưới thân mình là Tuyết Nhi, quả cậu như bị trúng tà, ấy vào thời điểm đó vẫn còn rên rỉ dưới thân Sở Dạ mà.

      "Em là lãng phí kỳ nghỉ cuối tuần hiếm có này." Sở Dạ vô lực liếc mắt người em trai nên thân, kéo Tuyết Nhi ra cửa.

      Tất cả suy nghĩ trong đầu Tuyết Nhi đều là phải ăn cái gì, căn bản hề nghe cuộc đối thoại của hai em họ, đột nhiên bị kéo suýt chút bị vấp ngã, may mà được người kế bên kịp thời đỡ lấy.

      Bên ngoài mặt trời lên khá cao, do sáng sớm thức dậy sau đó lại hồi vận động giường, tại mười giờ, vừa vặn gộp cả điểm tâm và bữa trưa thành .


      Chương 34

      A Sinh lái xe.

      Dọc theo đường , Tuyết Nhi cứ luôn luôn hưng phấn mà nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe lùi dần về sau, cái miệng nhắn líu ríu ngừng: " A Sinh, lái nhanh chút!" "Sở Dạ, sắp tới chưa ạ?" " A Sinh, lái nhanh thêm nữa !"

      Sở Dạ bảo A Sinh đưa cả hai đến ngã tư đường dành cho người bộ, rồi mới dẫn Tuyết Nhi xuống xe, " chờ bên kia, trong hai tiếng đồng hồ chúng tôi về."

      "Dạ, cậu Cả." A Sinh thấy tay hai người nắm chặt nhau, lập tức chuyển tầm mắt , lúc trước luôn gặp Tuyết Nhi và cậu Hai ở cùng nhau, bây giờ lại đổi thành cậu Cả, hơn nữa dáng vẻ lại rất thân mật, chỉ sợ cũng tránh khỏi loại quan hệ kia. Tuyết Nhi đơn thuần như vậy, vì sao lại cùng cả hai vị thiếu gia họ Sở này dây dưa trộn lẫn như vậy, A Sinh chỉ có thể lặng lẽ thở dài, ta thích Tuyết Nhi, thương tiếc Tuyết Nhi, rất muốn giúp phen, nhưng mà cái gì ta cũng làm được.

      "Tại sao A Sinh cùng chúng ta?"

      "Bởi vì A Sinh phải ở lại trông xe, bằng ô tô bị người khác trộm mất." Sở Dạ tùy ý buông ra câu dối, hiếm có dịp ra ngoài tản bộ, muốn có người bám theo.

      " A Sinh, có muốn ăn gì ? Đợi chốc nữa em mua giúp ." lên phía trước, Tuyết Nhi quên hỏi.

      " cần, đói bụng, em chọn mua món mình thích là được rồi." A Sinh thoáng nhìn vẻ mặt Sở Dạ vui, từ chối ý tốt của Tuyết Nhi.

      "Tuyết Nhi, thôi."

      Sở Dạ giữ chặt tay Tuyết Nhi, hôm nay là thứ bảy, phố bộ này người cũng đông đúc hơn bình thường, nếu nắm chặt tay , chỉ sợ cũng bị đám người qua lại tách ra.

      Tuyết Nhi dọc đường đều nhìn ngắm, hai mắt mở to, đây là lần đầu tiên đường có nhiều người như thế, hơn nữa hai bên đường đều có rất nhiều cửa hàng, những tủ trưng bày thủy tinh óng ánh trong suốt, mỗi vật đều được bày biện rất tinh xảo, có thức ăn, có đồ dùng, có trang sức. Đối với Tuyết Nhi mà , tất cả mọi thứ nơi này đều mới mẻ như vậy. Những nơi bên ngoài ngày thường được cha mẹ đưa cơ bản đều là tiệm quần áo, đến mấy chỗ sang trọng, những cửa hàng cực ít khách khứa, vắng lặng im lìm, nào có náo nhiệt vui vẻ giống thế này.

      đường rất nhiều người khách bộ hành đều tò mò nhìn cực kỳ hưng phấn này, lực chú ý của Tuyết Nhi đều bị các sản phẩm bày bán rực rỡ nơi này hấp dẫn, đâu còn bận tâm đến ánh mắt người khác làm gì? Nếu phải tay bị Sở Dạ vững vàng kéo lấy, từ lâu như diều đứt dây, bay đến nơi nào cũng chẳng .

      Sở Dạ có chút bất đắc dĩ, cũng ngờ rằng Tuyết Nhi ra bên ngoài rồi hưng phấn như thế, cứ như từ trước đến nay chưa từng được dạo phố, cuộc sống trước đây của là như thế nào, nhưng cũng cảm thấy hối hận, có thể thấy được dáng vẻ vui tươi như vậy của Tuyêt Nhi, thu hoạch lần này đạt được ngoài ý muốn.

      Lúc ngang cửa tiệm bên ngoài là tấm ảnh nửa thân người của ông lão đeo kính tóc trắng, Tuyết Nhi đột nhiên ngừng lại, chỉ bên trong, "Sở Dạ, em muốn ăn cái này."

      "Em thích ăn cái này?"

      Sợ là ở thành thị, ai biết hình ảnh ông lão đeo kính tóc trắng đại biểu cho cái gì, được cho là thức ăn tốt cho sức khỏe, nhưng có khá nhiều người vẫn ăn biết mệt.

      "Uhm." Tuyết Nhi khẳng định gật đầu, "Cha mẹ em cho em ăn cái này, có mấy lần Tiểu Ngọc vụng trộm lấy cho em ăn, ăn ngon lắm nha."

      " thôi, hôm nay do em quyết định." Sở Dạ đẩy cửa KFC mang Tuyết Nhi vào.

      Khách hàng khá nhiều, chỉ có hai chỗ trống gần khung cửa, Sở Dạ thích ồn ào, nghĩ liệu có nên mua gói lại mang ra ngoài ăn , Tuyết Nhi ngồi xuống chỗ trống kia rồi. "Sở Dạ, bên này có chỗ nè, mau đến ngồi ." Ánh mắt nai tơ xinh đẹp linh động, dù là ai cũng nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.

      "Em ngồi yên ở đây, mua đồ ăn và thức uống về rất mau. Em cần chen chúc, cứ ngồi yên trong nay, nếu có người đến muốn ngồi em phải vị trí này có người rồi, biết ?" Sở Dạ dặn dò, dù sao Tuyết Nhi cũng giống những người bình thường khác, nơi này rất chật chội, rời tầm mắt luôn làm cho người ta lo lắng, có thứ cảm giác buồn cười, có thể cảm nhận được tâm tư của cha mẹ đưa con dạo phố rồi, chắc chắn tâm trạng vui mừng và lo lắng đan xen chẳng khác là bao.

      "Uhm, em biết rồi." Tuyết Nhi ngoan ngoãn ngồi yên, đột nhiên trong bụng phát ra tiếng "ọt ọt", khuôn mặt nhắn của đỏ lên sờ sờ bụng, "Tuyết Nhi là đói."

      "Lập tức mua cho em liền, ngồi yên chớ đâu."

      Quầy nhận thức ăn phải qua góc quanh, có vài người xếp hàng, chỗ này nhìn được bàn Tuyết Nhi ngồi, Sở Dạ vừa chờ vừa nhìn danh sách thực đơn, đột nhiên có dự cảm lành.

      "Xin hỏi muốn dùng gì?" Nhân viên phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp.

      Chẳng để ý gọi vài món, Sở Dạ sải bước xông trở về.

      Quả nhiên, vị trí Tuyết Nhi vừa rồi ngồi trống .

      Hết Chương 34
      CandyTN, daovan210, Mật ^ Mật13 others thích bài này.

    4. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Là bị bắt cóc ? Cảm ơn bạn

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 35

      Editor: ton ton


      Sở Dạ thầm kêu hỏng bét, nếu lỡ ở chỗ này bị lạc mất người, muốn tìm lại được dễ dàng như vậy sao, lập tức lao ra cửa. con phố bộ kẻ đến người , cực kỳ náo nhiệt, Sở Dạ nhìn quanh bốn phía, vội vàng tìm kiếm bóng dáng Tuyết Nhi, cho rằng Tuyết Nhi núp hoặc chạy trốn, sợ là bị ai đó dẫn đâu rồi.

      Ngay lúc sắp thất vọng, khóe mắt thoáng nhìn bóng người áo trắng, mái tóc đen dài đổ vai, trùng hợp có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng của , đó chẳng phải Tuyết Nhi là ai?

      Bên cạnh Tuyết Nhi có hai người đàn ông, trước sau, người đằng trước kéo tay Tuyết Nhi vào hẻm bên kia phố bộ.

      Sở Dạ tin chắc cả hai kẻ đó đều phải người quen trước đây của Tuyết Nhi, nếu sao lại chẳng phân biệt phải trái cứ thế đưa người ? Tuy những cửa tiệm đường chính phố bộ rất náo nhiệt, nhưng các ngõ bên cạnh lại có cửa hàng, hiếm có người vào, chỉ cần thêm vài bước, rẽ qua mấy ngõ xem như hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì có ai biết được.

      Tuyết Nhi bị người kia kéo thấy phản kháng, cũng hề kêu gọi, dù là ai cũng nhận ra đây là việc dụ dỗ bắt cóc, mà lại ở trước mặt nhiều người như vậy.

      Sở Dạ sắc mặt liền tối sầm, trong lòng cười lạnh, hai tên lâu la bé mà cũng mơ tưởng cướp người của , được lắm, rất lâu chẳng có ai trêu chọc , cũng muốn nhân cơ hội này hoạt động gân cốt.

      " kéo tay em đau quá, chậm chút được sao? Em thở nổi." Cổ tay Tuyết Nhi bị nắm, chỉ có thể nửa chạy nửa theo phía sau người kia.

      "Thạch Đầu, có người theo." Người đằng sau cảnh giác quay đầu nhìn, nửa bóng người cũng có.

      Kẻ tên Thạch Đầu nhìn ta gật đầu, mới cười cười nhìn sang Tuyết Nhi, "Em , em muốn về nhà sao? chính là đưa em về nhà đó, đường này tương đối gần, lên chút là tới liền, nào, chúng ta tiếp thôi."

      "Uhm." Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn phía trước, cũng vẫn như những con ngõ vắng ngắt lạnh lùng khác, nhưng tâm tư đơn thuần, chút mảy may nghi ngờ người khác lừa gạt mình, lên tiếp tục theo bọn họ về phía trước.

      "Tam Tử, mày nhìn thử phía sau có ai theo !" thêm đoạt Thạch Đầu căn dặn .

      " có người, tao nhìn rồi, chả ngờ thuận lợi như vậy, con này đúng là đứa ngu." Tam Tử đến cạnh Tuyết Nhi, lỗ mãng sờ vuốt gương mặt trơn mịn của .

      "Ngu ngốc nhưng cũng sao, mày nhìn gương mặt nó nè, thân hình nó nữa. Chậc chậc, lần trước trong vũ trường thấy vài đứa lẵng lơ nhưng mà cứng cổ hơn nó nhiều." Thạch Đầu hề có ý tốt đánh giá Tuyết Nhi.

      Hai gã là kẻ lăn lộn trong vùng này, sau khi tốt nghiệp phổ thông tìm công việc, cả ngày chơi bời lêu lổng, xin tiền cha mẹ tất cả đều nướng vào rượu chè cờ bạc, đôi khi cũng làm chuyện xin đểu lừa gạt người khác. Hôm nay vừa thấy Tuyết Nhi nhìn chằm chằm, đứa con xinh đẹp như thế lại có biểu ngây ngô như đứa trẻ, ngẫm ra hẳn rất dễ lừa. Thừa dịp Sở Dạ quay liền gạt đưa Tuyết Nhi ra, chuyện vài câu phát con này trí lực bình thường, đôi con người đen láy tròn như hột nhãn kia lại chọc cho tâm tư người khác ngứa ngáy, hai tên lập tức đổi chủ ý muốn xâm phạm, chơi đùa xong tìm người khác bán nó .

      "Thạch Đầu, mày đúng lắm, ngu mới tốt, chả sợ sau này sinh chuyện."

      "Hai gì vậy? Chúng ta tiếp nữa sao?" Tuyết Nhi nghe bọn đối thoại, càng nghe càng hồ đồ, nào biết đâu rằng hai người kia sinh tà niệm với mình.

      "Em , chúng ta đến, chính là nơi này." Thạch Đầu kéo Tuyết Nhi, quen thuộc quẹo vào hẻm bên trái, mở cửa ra đẩy vào.

      Đây là cái phòng hẹp, mùi khói, mùi rượu, dày đặc khiến Tuyết Nhi thoải mái.

      "Thạch Đầu, đưa nó về chỗ ở chúng ta có hơi tốt lắm đâu?"

      "Có liên quan gì chứ? Chỉ đứa thiểu năng, mày khỏi lo nhiều." Thạch Đầu nhặt mảnh vải bố bẩn dưới đất tới gần Tuyết Nhi.


      Chương 36

      Tuyết Nhi cảm giác tình huống đúng lắm, người đàn ông kia vẻ mặt cứ như muốn ăn tươi vậy, lui lại vài bước dán lưng lên tường.

      "Em , đừng sợ. Mấy thương em là nhiều." Thạch Đầu nắm lấy Tuyết Nhi, nhét mảnh vải bố vào trong miệng , lại rút dây lưng ra trói tay Tuyết Nhi ra sau lưng .

      Tuyết Nhi càng ngừng giãy dụa, nhưng sức của địch nổi sức lực Thạch Đầu, rất nhanh bị trói cứng lại, đồ vật tắc trong miệng khiến rất khó chịu, lại cũng rất khó ngửi, bị cứng rắn ném lên giường, Tuyết Nhi sợ hãi khóc lên, từ đến lớn, chưa từng bị người nào đối xử như vậy, ngay cả ở phố Hoa Đào, cũng chưa từng phải chịu đối đãi bạo lực thế này.

      Tam Tử qua hỗ trợ, cùng Thạch Đầu muốn xé áo Tuyết Nhi xuống, đáng tiếc chất liệu vải quá tốt dễ bị xé rách, Tam Tử dứt khoát tìm dụng cụ hỗ trợ.

      Nhìn chiếc kéo sáng loáng, Tuyết Nhi càng sợ hãi, liều mạng lui về phía trong giường, hai gã đàn ông cũng trèo lên giường, ép vào góc trong cùng.

      "Thạch Đầu, mày giữ nó, tao cắt quần áo nó."

      "Được, mày nhanh chút."

      Tuyết Nhi ánh mắt hồng hồng, nước mắt ngừng chảy xuống, hoảng sợ nhìn người ngừng tới gần , cũng hề biết rằng biểu cảm điềm đạm đáng của bây giờ cáng dễ dàng khơi dậy dục vọng tàn bạo của đàn ông.

      Bả vai và hai chân bị đè lại, chiếc kéo lạnh như băng chạm vào người, Tuyết Nhi rùng mình, dám tiếp tục lộn xộn.

      Hai gã hưng phấn cười to, vội vàng muốn cắt bỏ sạch quần áo người Tuyết Nhi.

      "Rầm!!" Cánh cửa khóa kỹ bị lực lớn đá văng .

      Thạch Đầu và Tam Tử cả kinh, lập tức dừng lại nhìn ra cửa, đúng là chàng trai cùng này lúc nãy.

      Sở Dạ bắt gặp cảnh tượng trong phòng, ánh mắt phát lạnh, ngoài miệng lại cong lên nụ cười lạnh lẽo, dường như rất nhàn nhã bước qua, "Cám ơn tụi mày giúp tao chăm sóc Tuyết Nhi, bây giờ tao muốn đưa bé về."

      Thạch Đầu lăn lộn vài năm, nhìn thấy ánh mắt Sở Dạ trong lòng biết ổn, nếu có mười phần nắm chắc, tên kia làm sao trấn định như thế? Thạch Đầu đoạt lấy kéo trong tay Tam Tử nhắm nay chiếc cổ mảnh khảnh của Tuyết Nhi, "Đứng lại! Mày còn dám bước tới nữa, tao giết nó!" Vừa chiếc kéo liền nhấn mạnh thêm chút, mũi nhọn chạm lên làn da mềm mại lập tức thấm ra giọt máu đỏ tươi.

      "Thạchh Đầu, mày...." Tam Tử luống cuống, kế hoạch hoàn hảo hết lần này đến lần khác nảy sinh biến cố, gã trước nay luôn là kẻ có chủ kiến, giờ phút này cũng chỉ có thể nhìn theo Thạch Đầu.

      "Câm miệng!" Thạch Đầu hung tợn , lấy đó mà che lấp hoảng loạn trong lòng, gã căn bản định làm Tuyết Nhi bị thương, nhưng giờ phút này thể tùy theo gã được.

      Hai kẻ đều có chú ý tới, lúc Sở Dạ nhìn thấy điểm đỏ kia, ánh mắt lạnh băng lên sát ý.

      Tuyết Nhi đau ngũ quan nhăn nhíu lại, cả gương mặt đều là nước mắt, sau khi nhìn thấy Sở Dạ lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, đáng tiếc miệng bị nhét vải ra lời được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Sở Dạ, đáng thương hề hề cầu cứu.

      " được tiến lên bước nào nữa, bằng tao thực giết nó."

      Sở Dạ dừng bước chân, chuyển hướng sang Tuyết Nhi cũng vẫn nhàng mỉm cười, "Tuyết Nhi, em được động đậy, nhắm mắt lại nào, đợi lát nữa liền có việc gì nữa."

      Tuyết Nhi nghe lời nhắm mắt lại, hàng lông mi ướt sũng ngừng run run, nghe xong lời Sở Dạ , còn sợ hãi như trước nữa, tin tưởng Sở Dạ rất nhanh có thể cứu ra ngoài, tựa như trong truyện cổ tích hoàng tử cứu vớt công chúa lọ lem.

      "Bọn mày muốn thế nào?" Sở Dạ hai tay bỏ vào túi quần, lạnh lùng nhìn hai gã đằng trước.

      Thạch Đầu hất mắt với Tam Tử, "Mày trói thằng đó lại."

      Tam Tử xuống giường, tìm sợi dây lưng đến gần Sở Dạ, vừa đụng tới cổ tay đối phương bị lực cực lớn quăng ra phía ngoài, cùng với hét thảm tiếng, nặng nề bị ném xuống đất.

      Thạch Đầu thấy thế định dùng Tuyết Nhi uy hiếp, cổ tay cầm kéo cơn đau nhức, cuối cùng ra được chút lực nào, kéo cũn bị đoạt . "A ──" Thạch Đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dám tin trừng mắt nhìn Sở Dạ. "Mày đến cùng là kẻ nào?"

      "Tao là Sở Dạ, chả phải là nhân vật tiếng tăm gì hết."

      Thạch Đầu tự nhiên hề nghe qua tên Sở Dạ, muốn gì đó, mũi kéo nhọn nhắm ngay cổ gã, "Dừng... Dừng tay, tha cho... cho em , lần sau em .... dám.... dám nữa... tha cho bọn em...."

      P/s: xin lỗi mấy tháng nay bệnh + bận quá thành ra trễ mong thông cảm!!!
      CandyTN, daovan210, Mật ^ Mật10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :