1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 23

      Editor: ton ton


      Sở Dương từ trong ngăn kéo lấy ra mấy thứ giống nhau đưa cho Tuyết Nhi, chính là thanh tròn lần trước, "Tuyết Nhi, để thanh tròn này trong thân thể em nào."

      Tuyết Nhi nhớ tới lần ấy, thanh tròn này sau khi nhét vào thân thể, bên trong trở nên vừa nóng vừa ngứa, tiếp đến rồi lại muốn làm chuyện đó, mà lúc này rất mệt, ngay cả đứng dậy cũng thấy khó khăn, nhìn thanh tròn có chút chùn bước.

      "Đồ chơi nếu nghe lời chủ nhân sao?" Sở Dương giọng nặng nề trầm xuống.

      Tuyết Nhi run run rẩy rẩy nhận lấy thanh tròn, ở trước mặt Sở Dương mở hai chân ra nhét nó vào trong tiểu huyệt sưng trướng vì bị giày vò, nước mắt tự chủ được lại rơi xuống, trước đây phải là người thích khóc như vậy, đều là Sở Dương cứ luôn khi dễ , Tuyết Nhi ở trong lòng nho kháng nghị.

      "Tốt lắm. Mặc xong quần áo xuống lầu ăn cơm chiều." Sở Dương tán thưởng xoa xoa đầu Tuyết Nhi, cười xấu xa, " cho lấy ra, nếu còn phải trừng phạt em." liền mở cửa ra ngoài.

      Tuyết Nhi nằm lại giường lát, cho đến khi bụng kêu ọc ọc, mới chậm rãi trở người, vừa ngồi dậy, thanh tròn trong cơ thể liền vùi càng sâu, Tuyết Nhi rên rỉ tiếng, có dị vật giữ trong thân thể quá thoải mái, chính là lại sợ Sở Dương trừng phạt , cắn môi nỗ lực mặc quần áo.

      Cho dù bước , hay là xuống thang lầu, mỗi lần bước bước chân, thanh tròn trong cơ thể lập tức ma sát với vách tường thịt, thanh tròn có thoa thuốc kích tình, chờ Tuyết Nhi vất vả đến nhà ăn, thuốc phát huy tác dụng, cả người nóng lên, mặt càng là đỏ hồng như cà chua chín mọng.

      "Tuyết Nhi, mau tới đây ngồi." Hôm nay Sở Dạ vẫn chưa trở về, chỉ có mình Sở Dương ngồi bàn.

      "Dạ." Tuyết Nhi dậm từng bước chuyển đến phía cạnh bàn ngồi xuống, ở vị trí gần bên Sở Dương.

      "Ăn , nghe tiếng bụng em kêu." Sở Dương gắp đồ ăn vào chén Tuyết Nhi, khóe miệng cong lên, quan sát nhất cử nhất động của Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi ngồi ghế, khô nóng và hư trong cơ thể càng trở nên ràng hơn, len lén nhìn Sở Dương, chăm sóc gắp thêm thức ăn cho , Tuyết Nhi tủi thân sắp khóc lên, chỉ có thể nhàng di động thân thể, để cái mông ma sát với ghế, thanh tròn trong người quấy trộn, cơ thể càng thêm khó chịu, động tác vặn vẹo mông tự giác càng gia tăng, khuôn mặt cúi thấp gần như chôn vào trong chén.

      "Tuyết Nhi, em khó chịu chỗ nào thế?" Sở Dương buông chiếc đũa, biết còn cố hỏi.

      "Ưm..." Tuyết Nhi vừa định chuyện, tiếng rên rỉ từ miệng vỡ thoát ra, đôi mắt mờ mịt, cả môi và mặt đều ửng đỏ hồng.

      Vẻ mặt này trong mắt Sở Dương thập phần dụ dỗ, tuy rằng lúc trước vừa phát tiết qua, nhưng vật giữa hai chân vẫn rất có tinh thần dựng thẳng dậy, làm cho đáy quần chống lên như như cái bao phình to, giọng dĩ nhiên khàn khàn, "Tuyết Nhi, có biết nên làm thế nào ?"

      Sở Dương kéo tay Tuyết Nhi qua đặt lên vật to phồng ngẩng cao giữa hai chân, Tuyết Nhi giống bị nóng phỏng đến mà rụt tay về, mặt càng đỏ hơn, trong đầu lên hình ảnh vật thô to gì đó của Sở Dương tiến vào trong thân thể mình, nhưng bây giờ rất muốn làm như vậy, bởi chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt khô nóng trong cơ thể, vụng trộm liếc qua dưới bụng Sở Dương, vẫn là có dũng khí.

      "Tuyết Nhi, biết em muốn cái gì, bằng em càng khó chịu đấy nhá." Sở Dương ở dưới bàn tách hai chân Tuyết Nhi ra, đầu gối đẩy vào giữa đùi , nhàng cọ xát, bộ dạng vật đáng thương hề hề làm cho người ta tâm can ngứa ngáy khó nhịn.

      "A..." Tuyết Nhi nhàng kêu ra thành tiếng, cái mông vặn vẹo lợi hại hơn. "Em muốn... muốn làm chuyện... chuyện kia...."

      "Chuyện gì kia?"

      "Muốn... thứ kia.... của Dương... Thiếu gia ... tiến vào... Rất ngứa... là khó chịu... Ưm..." Tuyết Nhi vất vả ra lời hoàn chỉnh, cảnh tượng trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, tay tự giác đưa vào giữa hai đùi mình, muốn đụng chạm vào nơi cực độ ngứa ngáy kia.

      "Tuyết Nhi, được tự mình chạm vào nơi đó, nếu em cầu xin , giúp em liền." Sở Dương ngăn động tác Tuyết Nhi lại.

      "Cầu xin ... Van ... giúp em... Khó chịu..." Tuyết Nhi hàm hồ rên rỉ, bản thân cũng cầu xin cái gì.

      Sở Dương hài lòng lắm, nheo mắt lại, đẩy ghế ra đứng lên, ôm lấy Tuyết Nhi thả xuống bàn, nhấc vạt váy ngủ lên, hình ảnh Tuyết Nhi nhưng lại mặc quần lót liền xuất , dưới tác dụng thuốc kích tình, tiểu huyệt hồng nhạt ngừng rung động, vách tường thịt đè ép tuôn ra chất lỏng dính dính, trong lúc co rút có thể mơ hồ thấy được thanh tròn.

      Cảnh tượng dâm mị khiến ánh mắt Sở Dương đỏ lên, cậu đưa hai ngón tay cắm vào cửa huyệt, rút thanh tròn ra ném sang bên.

      "Ưmm..." Tuyết Nhi thống khổ rên rỉ, trống trải thiếu càng làm cho khó chịu, thân thể càng hư , muốn thứ gì đó tiến vào, lấp đầy bản thân, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn Sở Dương.

      Sở Dương nhẫn nại cũng đến cực hạn, vốn định làm cho Tuyết Nhi chủ động đến xin đòi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mê người của Tuyết Nhi, làm gì còn tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, kéo mở dây lưng, đưa tính khí căng trướng to đầy từ trong quần ra, tay đỡ lấy cửa huyệt mở của Tuyết Nhi.

      "Tuyết Nhi muốn... tiến vào..." Tuyết Nhi giật giật cái mông di chuyển xuống, biết nếu để thứ kia vào trong thân thể mình có thể làm thoải mái chút.

      Sở Dương kiềm giữ eoTuyết Nhi, đẩy về phía trước cái liền hoàn toàn chôn vùi vào.

      "A!" Hai người đồng thời phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

      Sở Dương bắt đầu đẩy vào rút ra, vách tường mềm mại ẩm nóng gần như khiến cậu lập tức muốn bắn ngay, cậu thể đẩy nhanh tốc độ hơn mới có thể chống cự dụ hoặc cực hạn kia.

      Tuyết Nhi rên rỉ lên thành tiếng, chủ động vòng tay ôm cổ Sở Dương cổ, chân cũng ôm chặt lấy thắt lưng cậu.

      Sở Dương phát bản thân mê luyến cơ thể này, bất kỳ lúc nào cũng có thể khơi gợi lên dục vọng của mình, rất khác biệt so với những người phụ nữ gặp qua trước đây, có chút dáng vẻ kệch cỡm, hoàn toàn là biểu lộ bản tính vốn có. Cậu từng cho rằng rất nhanh chán ghét món đồ chơi này, vậy mà cư nhiên vẫn rất có hứng thú, thế cứ giữ ấy lại thêm khoảng thời gian nữa cho đến khi chơi chán mới thôi.

      Hai người hoan ái ngay tại trong phòng ăn, cả hai chìm đắm trong tình dục đều đè nén được vui thích cùng thở dốc rên rỉ.

      Sở Dạ vừa mở cửa chợt nghe thấy thanh khiêu chiến kia truyền ra, đến từ phía nhà ăn, từ góc độ của có thể nhìn ràng cảnh tượng, Sở Dương cũng thấy , thậm chí trong lúc đưa đẩy còn nhìn ra vẻ chào đón, mà Tuyết Nhi đưa lưng về phía , trong cơn mê loạn căn bản phát phía sau có người xem.

      "Sở đại thiếu, ấy chính là em trai ?" Người phụ nữ kiều mị chủ động dựa vào lòng Sở Dạ, tay câu dẫn vói vào trong quần áo .

      " động tâm?" Sở Dạ thu hồi tầm mắt, mày khẽ nhướng, đáng chết, vậy mà lại cương, bởi vì người phụ nữ bên người khiêu khích, mà là vì bóng lưng phát ra tiếng rên rỉ kia, giữ lấy cằm người phụ nữ cúi đầu hôn xuống, lấy đó mà che giấu thất thố bản thân.

      Người phụ nữ vừa lòng nhìn trạng thái hạ thân Sở Dạ, tay phủ lên vuốt ve, ái muội thào, "Chúng ta còn ở đây chờ gì nữa?"

      Sở Dạ thô bạo kéo người phụ nữ lên phòng khách, ném tới giường.

      ta kêu lớn tiếng, kích thích, nhưng ở bên tai người nào đó, vẫn có thể nghe từ tấm vách cửa xuyên thấu qua truyền đến tiếng rên rỉ như có như kia, cùng với khuôn mặt xinh đẹp ướt át nước mắt.

      Sở Dạ cảm thấy bản thân nhất định là trúng tà, chẳng qua chỉ làm tình với đó lần thôi, tại sao có thể quên được, dùng sức va chạm vào người phụ nữ dưới thân, hai gương mặt dần dần chồng chất lên nhau thành .


      Chương 24
      Editor: ton ton


      Bạch Lan tràn ngập hận ý trừng mắt nhìn dáng vẻ bận rộn ấy, dựa vào cái gì mà con nhóc chỉ số thông minh kém cỏi ngu ngốc lại nhận được thích của đàn ông? Tuyết Nhi ở đây được hơn hai tuần lễ, làm sao có khả năng xảy ra chuyện này, chưa từng có người phụ nữ nào sống ở đây lâu như thế, hơn nữa cậu Hai đối với ta hề có chút nhẫn nhịn được, mỗi ngày đều có thể nghe được động tĩnh bọn họ làm tình, buổi tối lăn qua lộn lại ngủ được, quả muốn xé nát Tuyết Nhi ra xem coi con nhóc đó rốt cuộc giấu thuật gì mà mị hoặc được đàn ông.

      chỉ có cậu Hai, ngay cả cái gã A Sinh trước nay chẳng thèm để ý đàn bà cũng thân thân mật mật với con nhóc đó, tất cả đàn ông đều trúng thuật của nó hết rồi, Bạch Lan oán hận nghĩ, chừng con đó thầm cười nhạo mình, ta nhất định phải nghĩ ra biện pháp thể để nó tiếp tục đắc ý nữa, trong lòng dần dần sinh ra ý niệm.

      " A Sinh, trồng cây hoa này ở đây được ạ?" Tuyết Nhi dè dặt cẩn trọng ôm ấp gốc cây non, vẻ mặt ý cười xán lạn, kể cả váy trắng tuyết bị dính nhiều vệt bùn cũng hề để ý.

      "Em thích cứ trồng ở đó là được." A Sinh dùng xẻng đào vài cái hố, Tuyết Nhi luôn luôn than phiền trong vườn hoa quá ít, vừa vặn người thân ta có tiệm bán hoa, sáng sớm hôm nay ta mua rất nhiều chậu hoa con về, nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của Tuyết Nhi, cũng bất giác cong lên khóe miệng.

      "Dạ."

      Trồng xong hết toàn bộ cây con, Tuyết Nhi lại kéo A Sinh cho cá ăn, ngày cũng thấy ngưng nghỉ.

      "Tuyết Nhi, em về phòng trước thôi. Còn thừa cho chúng ăn." A Sinh có chút đành lòng quấy rầy người hăng hái dâng cao, buổi sáng trồng hoa có vẻ rất mệt mỏi, hai người tưới nước.

      "Vì sao ạ?" Tuyết Nhi nghi hoặc chớp chớp mắt.

      A Sinh chuyển dời tầm mắt, mới : "Cậu Hai bất kỳ lúc nào cũng có thể quay về, để cậu ấy nhìn thấy tốt."

      Vẫn còn nhớ dáng vẻ tức giận của Sở Dương khi lần nhìn thấy mình và Tuyết Nhi ở cùng nhau, bắt đầu từ lúc đó, A Sinh sợ Tuyết Nhi nhận ra được điều gì, tận lực tránh tiếp xúc với Tuyết Nhi, nhưng mà có vẻ hề để ý, cứ giống hệt trước đây, ban ngày xuống nhà tìm ta, mặc kệ là ta chăm sóc cây cỏ trong vườn, hay là đọc sách ở thư phòng, cũng thể tránh khỏi. Liên tục vài ngày ta biết có muốn tránh cũng được, nhưng ta tận lực chọn những lúc Sở Dương về đến nhà.

      "Vì sao thể để ấy thấy?"

      "Tuyết Nhi, em cần hỏi nhiều, ngoan ngoãn nghe lời, bằng lần sau cho em theo cùng." A Sinh cố ý nghiêm sắc mặt, ở chung khoảng thời gian, ta biết làm thế nào để Tuyết Nhi nghe lời.

      "À, được rồi. Ngày mai em lại qua nhé." Vẫy tay bye bye với A Sinh, Tuyết Nhi lưu luyến rời trở về phòng ở.

      "Chị Bạch Lan, chị làm gì thế?" Tuyết Nhi nhàm chán vào phòng bếp.

      "Tuyết Nhi, qua đây. Có muốn học pha cà phê ?" Bạch Lan cười vẫy tay với Tuyết Nhi, bên từ trong thùng đồ lấy ra ít hạt cà phê.

      "Dạ được." Tuyết Nhi vui vẻ chạy qua, chị Bạch Lan dạo gần đây luôn thèm để ý tới , khó có được chị ấy đồng ý cùng giải sầu.

      Nhìn từng hạt cà phê bị xay thành phấn, rồi biến thành ly cà phê thơm lừng đậm đà, Tuyết Nhi hưng phấn bắt đầu học làm y như vậy, cũng có khuông có dạng, lâu sau cũng có thành phẩm ra lò.

      "Nếm thử xem hương vị."

      Tuyết Nhi uống ngụm, lập tức nhăn khuôn mặt nhắn lại, le lưỡi, "Đắng quá!"

      "Tuyết Nhi, em quên bỏ đường." Bạch Lan bỏ thêm chút đường vào, khuấy vài cái, "Em uống thử lần nữa."

      Lúc này Tuyết Nhi nho nhấp ngụm, đôi mày nhăn lại cũng dãn ra, "Ừm, đắng vậy nữa, có chút ngọt ngào." Khóe miệng Tuyết Nhi cong lên, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      "Tuyết Nhi, A Sinh ở bên ngoài bận rộn lâu như vậy nhất định rất mệt mỏi, cà phê có thể nâng cao tinh thần, em bưng tách cà phê này đưa A Sinh uống . ta chắc chắn cảm kích em." Bạch Lan xuyên qua cửa sổ kính phòng bếp đưa mắt hướng ra bên ngoài, "Chị thấy ta vào phòng kho vườn sau."

      "Dạ, được ạ." Dù sao cũng là kiệt tác chính mình pha thành, Tuyết Nhi cũng muốn khoe với người khác phen, dè dặt cẩn thận bưng lên lui ra ngoài.

      Nhìn Tuyết Nhi ra ngoài, Bạch Lan lộ ra nụ cười quỷ kế đạt thành, bên trong cà phê bưng ra ta cho thêm lượng thuốc kích thích, với đàn ông hiệu quả rất ràng, nếu A Sinh uống hết cả ly cà phê này xong, tin rằng ta ở trước mặt Tuyết Nhi có thể cầm cự được, cậu Hai nếu biết được đàn bà của mình bị tài xế của mình chạm qua, chắc chắn lần nữa muốn con nhóc đó.

      Vốn dĩ thuốc này Bạch Lan từ lâu chuẩn bị định cho Sở Dạ hoặc là Sở Dương uống, nghĩ bụng chỉ cần phát sinh quan hệ với trong hai người bọn họ có ngày lành mà sống, nhưng nhận thấy bọn họ với thân thể đàn bà hề có hứng thú lâu dài, cơ hội mò được chỗ tốt quá hữu hạn, ta mới làm như thế, ngờ được giữ lại mớ thuốc này đến nay cũng phát huy được công dụng. ta vẫn còn thời gian chỉ cần chậm rãi chờ cơ hội, nhưng ta quen nhìn Tuyết Nhi được sủng ái, lòng ghen tị của phụ nữ là đáng sợ.

      Hết Chương 24

    2. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 25
      Editor: ton ton


      Sở Dạ hôm nay có hứng thú gì tìm phụ nữ, lớp học chiều vừa kết thúc liền trực tiếp trở về, mới vào cửa thấy Tuyết Nhi ra, trước đó vài ngày phải Sở Dương ôm Tuyết Nhi, chính là bên người có phụ nữ khác, cho nên có thể sau khi Tuyết Nhi đến biệt thự đây là lần đầu tiên mình gặp phải Sở Dạ.

      "Em bưng cái gì vậy?" Sở Dạ đứng ngay cửa, vừa vặn chặn đường Tuyết Nhi.

      "Cà phê do chính em pha." Tuyết Nhi lùi về phía sau bước, cho rằng người trước mặt là Sở Dương, mỗi lần Sở Dương và ở cùng nhau đều làm chuyện kia đến mức kiệt sức, tuy rằng lúc làm rất là thoải mái, nhưng Tuyết Nhi cũng muốn làm những chuyện vui vẻ khác, ở trước mặt Sở Dương luôn có chút hơi sợ, sợ Sở Dương lại nghĩ ra ít thủ đoạn kỳ quái khiến khóc cầu xin tha thứ.

      "Em pha?" Sở Dạ chân mày hơi động, nhìn thấy Tuyết Nhi ửng đỏ mặt, khỏi nhớ tới dáng vẻ nằm dưới thân mình khó nhịn rên rỉ, chiếc cổ trắng nõn ràng in dấu vết màu đỏ, đó là Sở Dương để lại, nhưng lần đầu tiên của này lại thuộc về chính mình, Sở Dạ khỏi nghĩ đến.

      "Dạ." Tuyết Nhi gật gật đầu.

      "Đúng dịp, hơi khát." Sở Dạ dứt lời lấy chiếc tách trong tay Tuyết Nhi, đầu tiên chỉ uống ngụm , xác nhận hương vị cũng tệ sau đó hơi uống cạn sạch.

      Tuyết Nhi mở to hai mắt nhìn cả tách cà phê vào bụng người đàn ông kia, nghĩ rồi nghĩ cũng lên tiếng, để chốc nữa pha thêm tách đưa A Sinh là được.

      "Trả em." Sở Dạ cầm cái tách đưa lại Tuyết Nhi, "Hơi ngọt chút, nên bỏ ít đường thôi."

      "Ừm." Cúi đầu lên tiếng, Tuyết Nhi nhận cái tách, "Em giờ pha thêm tách nữa."

      Tuyết Nhi vừa mới vào phòng bếp, di động trong túi Sở Dạ liền vang, nhìn màn hình, bắt đầu nhận điện, vào trong vài bước ngồi sofa phòng khách.

      Chuyện xảy ra ban nãy, Bạch Lan núp trong bếp đều thấy ràng, thầm dậm chân tức tối biết bao nhiêu lần, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch tốt đẹp của ta nhưng lại thất bại, đều do cậu Cả trở về sớm hơn bình thường chút, Sở Dạ và Sở Dương tuy rằng vẻ ngoài cực kỳ giống nhau, nhưng khí chất người cả hai hoàn toàn khác biệt, Bạch Lan liếc mắt cái có thể nhận ra được ngay.

      "Chị Bạch Lan, cà phê em pha bị Dương thiếu gia uống mất." Tuyết Nhi dẩu miệng, đôi môi hồng hồng, biểu cảm rất là đáng .

      "Tôi có thấy." Giọng điệu Bạch Lan tốt lắm, trong đầu bắt đầu xoay chuyển nảy lên chủ ý khác, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Dạ.

      "Chị Bạch Lan, em tìm thấy hạt cà phê ."

      "Bên tay phải có cà phê xay rồi, tay chân nhanh nhẹn chút !" Bạch Lan thấp giọng thúc giục, tầm mắt lại trở về người Sở Dạ.

      "À." Tuyết Nhi tận lực nhanh chóng pha xong cà phê, lại bỏ thêm ít đường.

      Sở Dạ vẫn còn chuyện qua điện thoại, biết có phải do bàn bạc chuyện gì nghiêm trọng hay , vẻ mặt căng thẳng, sau đó đôi mày tuấn từ từ cau chặt lại.

      "Em pha xong rồi." Tuyết Nhi bưng cái tách lên, nhàng thở ra, lúc này có thể đưa qua cho A Sinh rồi.

      "Nhanh chút mang cho A Sinh , đúng rồi, hai người hãy trò chuyện lâu chút, tối rồi hẵng về." Trong lòng Bạch Lan tính toán, ta tin tưởng vào uy lực của thuốc kích thích kia, số lượng chính mình bỏ cũng khá đủ, chỉ cần là đàn ông công năng sinh lý bình thường chẳng nhẫn nhịn được bao lâu, nhìn vẻ mặt Sở Dạ xem ra thuốc bắt đầu công hiệu, ta nuốt ngụm nước bọt, tức tối trừng mắt nhìn Tuyết Nhi, muốn nhanh chút tìm A Sinh.

      Tuyết Nhi nghe lời gật đầu, rất nhanh ra ngoài, chỉ là lúc ra cửa len lén liếc nhìn người ngồi sofa. Vừa vặn đối mặt với ánh mắt Sở Dạ, cả người Tuyết Nhi run lên, vội vã xoay người bước , cứ luôn cảm thấy ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt người vậy.

      Điện thoại là cha của Sở Dạ gọi tới, muốn và Sở Dương tham dự buổi tiệc, mặc dù trong lòng đối với cái loại thân cận kiểu này rất phiền chán, nhưng Sở Dạ vẫn ứng phó, giống Sở Dương tùy tâm sở dục làm chuyện bản thân mình muốn làm. Cuộc gọi được nửa, Sở Dạ liền phát thân thể thoải mái.


      Chương 26
      Editor: ton ton


      Sở Dạ cảm thấy trong cơ thể dần dần sinh ra luồng nhiệt, rồi từ từ tụ tập ở bụng dưới, dù cho cố ức chế, hạ thể thể tránh khỏi có phản ứng, may mà lực khắc chế của khá mạnh, biểu cũng ràng.

      Loại cảm giác này Sở Dạ tự nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, bị người khác bỏ thuốc kích thích, từ lúc nãy về nhà đến bây giờ, vào miệng chỉ có mỗi tách cà phê kia của Tuyết Nhi. Sở Dạ nheo mắt, kia đến cùng đùa bỡn cái gì? Hay là ta cũng như nhận định của đơn thuần như vậy? "Cha, buổi tiệc con đúng giờ tham gia, tại có số việc con phải xử lý, con cúp máy trước ạ."

      Sở Dạ thả điện thoại, bắt đầu suy xét toàn bộ quá trình câu chuyện, trở về lúc Tuyết Nhi pha xong cà phê, vừa rồi lại thấy ấy pha cà phê ra ngoài, cách khác tách cà phê này vốn phải cho uống, mà người kia chắc hẳn phải Sở Dương, người duy nhất còn lại chỉ có mình A Sinh, quản gia Vương lúc trước mới xin phép về quê, cho dù tính luôn ông ta dựa vào tuổi tác cũng thể là ông ta được. Tuyết Nhi muốn dụ dỗ A Sinh? Bất kể nghĩ thế nào đều thấy có chỗ là lạ.

      Bạch Lan đợi lâu, chỉ thấy Sở Dạ luôn luôn nhăn mày nghĩ ngợi chuyện gì, vẻ mặt nghiêm túc, cũng biết công hiệu của thuốc rốt cuộc như thế nào.

      Lại lát sau, Bạch Lan nhịn được, ta hạ quyết tâm dụ dỗ Sở Dạ, cà phê là Tuyết Nhi pha mang tới, có trách cũng chẳng dây đến người ta, ta từ lâu nhận ra trong nhà này Sở Dạ có phân lượng hơn so với Sở Dương, nếu có thể khiến ấy sinh ra hứng thú với mình, vậy nhất định có thể moi được ít chuyện tốt, chí ít cao hơn nhiều so với thu hoạch vất vả cả năm của ta, chẳng sợ sau này rời khỏi cũng có cơ hội tìm được Kim chủ khác.

      "Cậu Hai." Bạch Lan từ cánh cửa khác vòng qua đến nhà ăn, làm bộ ra vẻ như biết chuyện gì, "Hôm nay trở về sớm a. Buổi tối muốn ăn gì? Em lập tức chuẩn bị."

      Sở Dạ nhàn nhạt nhìn ta cái, " cứ xem tình hình mà làm."

      Bạch Lan có cảm giác khó chịu vì bị nhìn xuyên thấu, cậu Cả ràng rất khó lừa gạt so với cậu Hai, cẩn thận bị lộ dấu vết, cười gượng vài tiếng, thanh ngọt phát ngấy, "Cậu Cả, bây giờ có chỗ nào thoải mái sao? Sắc mặt tốt cho lắm." Bạch Lan xê dịch vài bước, đầu gối chạm đến cẳng chân Sở Dạ, nhàng vuốt ve.

      Ánh mắt Sở Dạ lười biếng hướng lên nấc, động tác của này dùng đầu ngón chân cũng hiểu được ý đồ ta là gì, cũng phải là lần đầu tiên ta bày trò dụ dỗ, chẳng qua lúc này đây dường như đặc biệt lớn mật, thế mà lại tự chủ động mở lớn chân ngồi lên đùi , Sở Dạ lặng im phản ứng, đẩy ta ra cũng đón hùa ý tứ ta.

      "Cậu Cả, em cảm thấy cơ thể nóng quá." Bạch Lan thấy Sở Dạ có bất kỳ phản ứng gì, liền uốn éo thân mình, cái mông dán lên đùi Sở Dạ ma sát, chậm rãi hướng về phía trước, cố ý vô tình cọ qua lại phần đội lên giữa hai chân , tay cởi bỏ nút thắt trước ngực lộ ra da thịt, thân thể nghiêng về phía trước, mang nửa bộ ngực lộ ra đưa tới.

      Bạch Lan dùng hết chiêu thức cả người, tự nhận thủ đoạn dụ hoặc đàn ông thua kém những phụ nữ khác, ta cũng tin người đàn ông uống phải thuốc kích thích còn có thể giữ vững được, huống chi Sở Da chẳng phải cùng đẳng cấp với Liễu Hạ Huệ.

      "Ồ? Vậy muốn tôi làm thế nào?" Ánh mắt Sở Dạ híp lại, bình tĩnh nhìn dáng vẻ giúp việc phóng đãng.

      "Cậu Cả à, thiệt là xấu!" Bạch Lan kiều, tay vuốt ve cởi bỏ trói buộc của bộ ngực, tay cách quần thuần thục vỗ về chơi đùa chỗ đội lên ở dưới bụng Sở Dạ, "Bạch Lan muốn nhờ cậu Cả giúp em dập lửa, chỗ này của cậu Cả chẳng phải rất có tinh thần sao?"

      Sở Dạ ngu ngốc, rất nhanh hiểu tách cà phê có bỏ thuốc kích thích chỉ sợ thoát khỏi quan hệ đến này, suy xét nguyên nhân hậu quả, hẳn là Bạch Lan muốn hãm hại Tuyết Nhi và A Sinh, thuốc này cẩn thận bị uống hết, mới có thể diễn biến thành tình trạng tại.

      Bạch Lan nào biết Sở Dạ từ đầu nhìn ra tính toán của nàng, nửa thân trần trụi vặn vẹo, cặp ngực cúp C ngừng lắc lư, dáng vẻ đói khát khó nhịn, thấy Sở Dạ có ý định đẩy ta ra, càng thêm lớn mật, bắt đầu động tay cởi quần Sở Dạ, trong lòng rất là đắc ý, chuyện thuận lợi như thế còn phải cảm tạ Tuyết Nhi, có thể hấp dẫn câu được cậu Cả tới tay, lại vừa có thể thấy được cảnh Tuyết Nhi bị đuổi ra khỏi nhà, là nhất cử lưỡng tiện.

      đợi Sở Dạ có động tác gì, tiếng mở cửa quấy nhiễu đến đủ loại tâm tư của cả hai người.

      "A! Thực ... thực ... Thực xin lỗi, em phải cố ý." Tuyết Nhi vẻ mặt hoảng sợ đứng ở cạnh cửa, tư thế hai người trước mặt quá mức ái muội, ngay cả cũng hiểu hai người này làm chuyện mà mình và Sở Dương thường xuyên làm, quả là xấu hổ muốn chết, mặt đỏ bừng, nhưng lại nhịn được vụn trộm ngước nhìn mình hai người kia.

      Hết chương 26
      daovan210, Mật ^ Mật, Khủng Long12 others thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 27

      Editor: ton ton


      việc tiến hành đến thời khắc mấu chốt bị quấy rầy, Bạch Lan tức tối cực điểm, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Nhi, ý bảo nhanh chút biến mất, đừng quấy rối chuyện tốt của nàng.

      Tuyết Nhi thấy Bạch Lan hung ác nhìn chằm chằm mình, cũng cảm thấy tủi thân, quả phải cố ý, "Thực xin lỗi, em bất cẩn đổ ngã tách cà phê, cho nên muốn quay lại pha lần nữa."

      Bạch Lan gần như muốn trợn trắng mắt, ta chỉ cần đồ phá đám này biến nhanh chút, giải thích lảm nhảm nhiều làm gì chứ? Nhưng Sở Dạ vẫn còn ở cạnh ta cũng khống chế phát cáu, buộc phải dừng động tác lại, nhìn Tuyết Nhi lộ ra nụ cười khó coi, "Tuyết Nhi, vậy em mau vào phòng bếp , chốc nữa cẩn thận chút, đừng để ngã đổ nữa."

      "À, vâng." Tuyết Nhi lại đưa mắt nhìn hai người kia, mới cúi đầu vào phòng bếp. biết tại sao, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, từ lúc bắt gặp hai người kia thân mật như vậy, bắt đầu cảm thấy tựa như mình bị vứt bỏ, loại cảm giác này có hơi giống với cảm giác thoải mái trước kia nhìn thấy cha mẹ ôm đứa trẻ khác trong lòng, nhưng lại cũng hoàn toàn như nhau, vì Sở Dương thường xuyên ép buộc đến cả người vô lực, cho nên rất nhiều ngày hề gặp qua Sở Dạ, luôn cho rằng người đàn ông trước mặt chính là Sở Dương.

      "Đứng lại!"

      Bước chân Tuyết Nhi do tiếng Sở Dạ gọi mà dừng lại, chậm rãi xoay người, vành mắt hơi đỏ lên.

      Nhìn thấy biểu cảm Tuyết Nhi, vẻ mặt Sở Dạ khẽ động, bộ dạng để ý mà tủi thân, so với biểu ghen tuông của mấy người phụ nữ trước kia hoàn toàn khác xa, đáng thương hề hề phảng phất như vật cưng bị vứt bỏ, làm cho người ta thương .

      "Em... còn phải pha cà phê." Tuyết Nhi giọng nho .

      "Em qua đây trước."

      Tuyết Nhi muốn xê dịch bước chân, đột nhiên thấy ánh mắt Bạch Lan hung ác, bộ muốn ăn tươi , do dự lùi về.

      Sở Dạ làm sao động tác của Bạch Lan, tay nắm chặt cổ Bạch Lan, bức bách ta quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng mà khinh miệt, loại đàn bà như vậy gặp nhiều, vốn dĩ thấy Bạch Lan tuy rằng trước mặt và Sở Dương thường õng ẹo làm dáng, nhưng những chuyện khác cũng coi như an phận, nên vẫn để ta ở lại, xem ra phải thay đổi ý định rồi. ", lập tức biến mất trước mắt tôi!"

      Bạch Lan bị ánh mắt như lưỡi dao của Sở Dạ làm sợ tới mức khẽ run rẩy, đợi khi Sở Dạ nới lỏng cổ, ta kích động từ mình trượt xuống, bận tâm sửa sang lại quần áo, cứ như thế nửa thân trần chạy ra khỏi cửa, chỉ khi ngang Tuyết Nhi mới hung hăng liếc cái, món nợ này, ta toàn bộ ghi tạc lên đầu Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi ngơ ngẩn nhìn toàn bộ việc xảy ra trước mắt, có vẻ vẫn chưa tột cùng xảy ra chuyện gì, người đàn ông hình như tức giận, chị Bạch Lan cũng chạy , hai tay nắm chặt làn váy, ánh mắt len lén liếc về phía cửa, nghĩ mình có phải cũng nên bỏ chạy trốn trước hay .

      "Em đến đây! Tuyết Nhi." Sở Dạ vẫy tay với Tuyết Nhi, quần áo của vẫn chỉnh tề, tựa vào sofa, cử chỉ thong dong, hề giống với người chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

      Tuyết Nhi cắn cắn môi, chậm rãi chuyển qua, nghĩ bụng chắc phải trừng phạt mình đâu, mỗi lần đều rất khó nhịn đến mức khóc cầu xin tha thứ.

      "Em sợ cái gì?" Sở Dạ nén được mở miệng, hình như có đáng sợ như vậy chứ, quả là dáng vẻ con thỏ trắng nhìn thấy sói, chỉ kém nhanh chân chạy mất.

      "... có." Tuyết Nhi dè dặt cẩn trọng, đến bên cạnh Sở Dạ, nhìn gần người đàn ông, mới cảm thấy có chỗ giống lắm, nhưng ra được chỗ nào.

      Sở Dạ đưa tay bắt lấy cánh tay Tuyết Nhi, dùng chút lực, Tuyết Nhi liền mất cân bằng ngã vào người , môi kề sát vào tai Tuyết Nhi, " là ai?"

      "Dương... Dương thiếu gia." Trái tim Tuyết Nhi thình thịch đập loạn, dường như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng, bởi vì kinh sợ, cũng bởi vì nhiệt độ cơ thể cực cao của người đàn ông.

      "Có phải Sở Dương thường xuyên làm chuyện đáng sợ với em, cho nên em mới sợ nó như thế?" Chân mày Sở Dạ khẽ động, cũng Sở Dương dạy dỗ thế nào, nhưng lại khiến biến thành con thỏ nằm trong hang sói, "Còn nữa, là Sở Dạ."

      Tuyết Nhi xoay đầu nhìn Sở Dạ, trong mắt tràn ngập mê mang, lúc này là Sở Dương sao? Hai người vẻ ngoài giống nhau, phân được. Lúc trước ngẫu nhiên có cơ hội ăn cơm chiều với Sở Dạ, nhưng cũng bị ấy biến thành vô tâm chú ý đến .

      " nhớ sao? là người đàn ông đầu tiên của em." Khóe miệng Sở Dạ hơi cong lên, nắm lấy chiếc cằm khéo léo của Tuyết Nhi, kéo thấp đầu , cắn lấy môi , nhàng nghiền ngẫm, giờ khắc này hạ quyết tâm muốn này, ngoại trừ liên quan đến tác dụng của thuốc, cũng thích nhìn dáng vẻ hồn nhiên hề tâm cơ, dù sao phụ nữ của Sở Dương cũng chạm vào, ngẫu nhiên xài chung món đồ chơi cũng chẳng có gì quá đáng, nghĩ ra Sở Dương có bất kỳ lý do nào phản đối.


      Chương 28

      Lời Sở Dạ làm Tuyết Nhi nhớ lại cái đêm đuổi bắt đom đóm kia, lần đầu tiên đau đớn và vui thích, nhớ được người đàn ông kia tên Sở Dạ, tuy rằng biết tại sao tiếp đó lại biến thành Sở Dương, "Sở... Dạ?" Giữa lúc môi răng quấn lấy qua lại mơ hồ ra cái tên này.

      Buông môi ra, để hai người tách ra khoảng cách , tầm mắt Sở Dạ tập trung đôi môi bị hôn càng thêm hồng thuận của Tuyết Nhi, "Đúng, cho phép gọi sai tên, gọi là Dạ, hoặc Dạ thiếu gia."

      "Dạ... Thiếu gia." Tuyết Nhi nằm thân người đàn ông, luôn cảm thấy có thứ gì đó chống lên bên hông , thoải mái nhích động thân người, nhưng ngờ mình đốt lửa.

      Sở Dạ hừ tiếng, hạ thân lại cơn siết chặt, vốn bản thân trúng thuốc kích tình, trải là Bạch Lan trêu chọc, lần nữa bị Tuyết Nhi cọ xát như thế, dù là có lực khắc chế mạnh mẽ, cũng suýt chút nữa nhẫn nhịn được, kiềm giữ hai tay Tuyết Nhi, sắc mặt có chút khó coi, " được lộn xộn!"

      Tuyết Nhi bị dọa, dám động đây, vật bên hông hình như càng lúc càng cứng, đâm vào hơi đau, cắn môi nhìn về phía Sở Dạ, "Dạ..."

      Lời còn lại bị Sở Dạ ngăn môi, ngay cả hô hấp cũng bị nuốt mất.

      Tuyết Nhi rất nhanh bị hôn ý loạn tình mê, trong đầu trống rỗng, tất cả mọi động tác phản kháng dần dần tiêu tán, thân thể hưởng qua tư vị tình dục xụi lơ xuống dưới, bị đối phương gắt gao khóa trong ngực.

      Sở Dạ nhanh chậm nhấm nháp cánh môi mềm mại của Tuyết Nhi, mang đầy hương thơm ngát và trơn mềm đặc trưng của thiếu nữ, là thứ mà những đôi môi thoa dầy son đỏ hồng thể nào sánh bằng, dưới thân càng lúc càng trướng bành, vội vàng kêu gào bùng nổ.

      Thân hình thiếu nữ mềm mại thanh trẻ con có sức dụ hoặc lớn đối với người đàn ông bị dục hỏa thiêu đốt, Sở Dạ cuối cùng nhẫn nhịn được, xốc váy Tuyết Nhi lên, cởi quần lót ra, bên vừa dùng lưỡi càn quấy phiên vân phúc vũ trong khoang miệng thiếu nữ phân tán lực chú ý của , bên vừa dùng ngón tay tìm kiếm nơi thần bí mê người ở giữa hai chân , ngón tay giữa chen vào khe hở hẹp của huyệt động.

      Răng môi quấn quít giao nhau, Tuyết Nhi mơ hồ hừ vài tiếng, khó chịu vặn vẹo cái mông muốn thoát khỏi dị vật xâm nhập, nhưng người đàn ông làm sao để được như ý, toàn bộ ngón tay thâm nhập vào, đưa đẩy vài cái lại đút thêm ngón vào, mở lớn xoay tròn.

      Tuyết Nhi mở đôi mắt mê man mơ hồ, mang hơi nước ướt át, chứng minh thân mình dần bị tình dục bắt làm tù bình. Sau vài tuần lễ dưới dạy dỗ của Sở Dương, thân mình Tuyết Nhi trở nên cực độ mẫn cảm, dưới kích thích của ngón tay, phân bố ra chất lỏng trơn trụi, ra vào thông thuận rất nhiều.

      Con ngươi đen của Sở Dạ sâu thấy đáy, rời môi Tuyết Nhi, biến thành tư thế ngồi mở dạng chân người , rồi mới nâng mông lên cao, để đỉnh đầu phân thân ngẩng cao nhắm ngay cửa huyệt khẽ run rẩy, chậm rãi buông xuống.

      Hai bộ phận có độ lửa nóng giống nhau chặt chẽ kết hợp cùng nhau, còn lưu khẽ hở nào.

      "A!" Tuyết Nhi kêu ra thành tiếng, lưỡi dao sắt bén nóng như lửa tràn đầy ghim vào trong cơ thể , ngũ tạng lục phủ đều phảng phất bị thiêu cháy, cả thân mình nơi nào cũng nóng, trước mắt mảng mờ mịt, gương mặt người đàn ông mơ hồ ra trước mặt, khẽ mở môi ra, dồn dập phun hơi thở.

      Sở Dạ nhẫn nại lát, đợi chỗ đó còn kẹp chặt như vậy nữa, liền đỡ lấy eo Tuyết Nhi, để theo động tác lúc lên lúc xuống, cái miệng hồng nhạt phun ra nuốt vào lửa nóng vĩ đại, trong cơn ma sát mang đến khoái cảm lớn, hô hấp hai người dần dần trở nên nặng nề.

      "A... Muốn..." Tuyết Nhi dần dần bị lạc thần trí, thầm mong nhanh chút giải thoát khỏi cơn nóng cháy khó chịu toàn thân, kinh nghiệm khoản thời gian hoan ái khiến hiểu được làm sao có được thoải mái, rất nhanh thỏa mãn được nhịp độ chuyển động thong thả như thế, chủ động ôm lấy cổ Sở Dạ, đầu gối chống lên sofa, nỗ lực vặn vẹo cái mông mình, ánh mắt ngập nước nửa mở ra.

      Sở Dạ thấy được dáng vẻ Tuyết Nhi trong cơn tình dục mê loạn, ánh mắt cũng dần thay đổi, dùng sức cái, liền ở tình trạng vẫn kết hợp chuyển tư thế xoay người áp Tuyết Nhi lên sofa, đẩy động phần eo, để hung khí của mình từng chút từng chút đẩy tiến vào chỗ thần bí khiến phát cuồng kia, tay kéo mở nút thắt trước ngực Tuyết Nhi, men từ xương quai xanh tinh xảo mê người xuống, ở đôi gò trơn mềm trắng nõn trước ngực ấn lên liên tiếp những dấu hôn.

      Hết Chương 28
      daovan210, Mật ^ Mật, Khủng Long14 others thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      [​IMG]

      Chương 30
      Editor: ton ton


      Sở Dạ quay đầu gặp phải Sở Dương, hề có chút xấu hổ nào, tùy ý sửa sang lại bản thân chút, liền bế Tuyết Nhi thân quần áo chỉnh tề nâng lên.

      mệt mỏi nhu thuận cuộn mình trong lòng , đôi mắt nhắm nghiền thậm chí còn ngáp cải, Tuyết Nhi quả mệt mỏi, tối hôm qua Sở Dương hung hăng muốn vài lần, tại lại bị Sở Dạ phen ép buộc, dù cho có thể lực tốt cũng muốn chống đỡ nổi, huống chi vốn là thiếu nữ mảnh mai.

      ", có hứng thú với ấy?" Sở Dương cố gắng để mình ra vẻ thèm để ý, tuy rằng này rất hợp tâm ý cậu, nhưng cũng chỉ là món đồ chơi khi tâm huyết dâng trào mang về, làm sao trong lòng lại có thoải mái chứ, huống chi Sở Dạ là trai song sinh của cậu, từ chỉ cần bản thân cậu muốn cái gì Sở Dạ từ trước đến nay câu nào đều tặng ngay cho cậu, tại cậu cũng muốn mình hào phóng chút.

      "Có phải em quên còn hưởng qua hương vị ấy trước cả em nữa?"

      Sở Dương gãi gãi đầu, cắn răng : ", nếu thích ấy, đưa cho là được rồi."

      Sở Dạ buồn cười nhìn vẻ mặt em trai mình, cố ý kích cậu, "Lời em lòng?"

      "..." Biết tâm tư của mình thể gạt được Sở Dạ cùng lúc chui từ trong bụng mẹ ra, Sở Dương cực kì ảo não, nhưng cậu cũng thừa nhận bản thân muốn buông tha Tuyết Nhi.

      " biết em luyến tiếc, yên tâm , đoạt mất đâu, mượn đồ chơi của em đêm hẳn là có thể chứ?" Sở Dạ liếc nhìn cơ thể mình còn cần phải phát tiết, nhưng hôm nay tuyệt muốn ra ngoài tìm phụ nữ khác, mỗi biểu cảm của nằm trong lòng đều lên trong đầu, còn nghĩ đến dáng vẻ ấy dục tiên dục tử dưới thân mình.

      "Đương nhiên có thể." Sở Dương vừa nghe trai độc chiếm Tuyết Nhi, lập tức đồng ý, trước kia phụ nữ Sở Dạ mang về nếu cậu muốn cho tới bây giờ cũng chưa từng cần Sở Dạ đồng ý, cứ giống như ngày đó cậu nhìn thấy Tuyết Nhi ngủ giường Sở Dạ, nhịn được cứ thế muốn ấy, nếu bây giờ mình từ chối cũng quá đáng nổi. "Đừng buổi tối, chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào mượn cũng được." Chỉ cần sau khi mượn trả lại cho em là được, trong lòng Sở Dương giọng bỏ thêm câu.

      "Em hãy nhớ kỹ lời em ."

      ", cũng quá coi thường em rồi." Sở Dương bất mãn.

      Sở Dạ khẽ cười tiếng, ôm Tuyết Nhi lên lầu, mặc dù giường làm càng thêm kích thích, nhưng vẫn ưa thích nhất phương thức truyền thống, huống chi người trong lòng cũng rất mệt mỏi.

      Đợi bóng lưng hai người đều biến mất, Sở Dương mới cúi đầu buồn rầu nhìn đáy quần phồng cao lên, vừa rồi thấy cảnh tượng Tuyết Nhi cao trào, phía dưới cậu cương lên, tại Tuyết Nhi bị cậu mượn , thế cậu phải ra ngoài tìm người có thể dập lửa, là phiền toái. biết Sở Dạ có ngại để cậu cùng nhau chơi 3P? Ý nghĩ này vừa mới lên trong đầu Sở Dương liền giật mình cái, vội vàng đánh tan ý niệm đó, cậu gần như nhìn thấy được ánh mắt khinh thường của Sở Dạ. Đêm nay vẫn là ngoan ngoãn ra bên ngoài thôi.

      ...

      Ôm nửa mê nửa tỉnh thả giường, Sở Dạ cởi bỏ quần áo hai người, mới lần nửa phủ người lên . Da thịt nóng bỏng chạm vào nhau, có thể sinh ra thứ sảng khoái mát mẻ.

      Đôi môi Sở Dạ dao động thân thể trắng nõn, ngậm lấy viên hồng trước ngực, chậm rãi đùa vui.

      Thân thể mệt mỏi vặn vẹo, cam nguyện mở mắt, gương mặt hồng hồng, đôi mắt mê man ẩm hơi nướt, vẻ mặt như vậy đủ để cho đàn ông bị thiêu đốt trong dục hỏa.

      "Tuyết Nhi, nhìn , muốn vào trong cơ thể em." Sở Dạ kéo hai chân Tuyết Nhi ra, nơi non mềm bị lặp lặp lại ra vào hơi đỏ lên, vẫn còn có tinh dịch trắng toát từ nơi ấy chảy ra, Sở Dạ đưa phân thân ngẩng đầu cao tới, cửa động khéo léo lập tức rung động lên, biết là sợ hãi, hay là vội vàng muống đem gậy thịt nuốt vào trong.

      Hạ thể bị xuyên thấu, Tuyết Nhi lập tức mở to hai mắt, lần hoan ái trước đó khiến cho con đường hẹp hòi dễ dàng tiếp nhận dị vật xâm nhập, trong cơn chuyển động có quy luật, ánh mắt Tuyết Nhi dần dần lại mất tiêu cự, thân thể đung đưa, ý thức cũng lắc lư rung chuyển, phân thực và ảo cảnh, vừa thoải mái lại vừa khó chịu, hề kiêng dè gì thốt ra tiếng rên rỉ, nằm dưới thân mình Sở Dạ vặn vẹo.

      Sở Dạ hôn ngậm lấy đôi môi Tuyết Nhi, thích loại cảm giác khô mát trong veo này.

      Đêm còn rất dài, Sở Dương đồng ý, cũng lý nào mà khách khí.

      Hết chương 30
      Last edited: 5/11/17
      daovan210, Mật ^ Mật, Khủng Long13 others thích bài này.

    5. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Khi nào 2 Nam 9 ms bị ngược đây? Hóng tiếp.
      Khủng Longtonton thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :