1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 17

      Editor: ton ton


      Tuyết Nhi mở to hai mắt dám tin, nhìn trong gương thấy hung khí cực đại của đàn ông đẩy vào trong cửa động hẹp kia, muốn từ nơi đó vào sao? là lớn a, nhất định vỡ ra, hoảng sợ rụt lui về phía sau.

      Sở Dương nào tha để trốn được, đẩy đỉnh đầu vào trước, rồi mới chậm rãi hướng sâu vào bên trong, cố ý muốn Tuyết Nhi nhìn được toàn bộ quá trình.

      "A..." Tuyết Nhi hé miệng, hoàn toàn vào, hơn nữa tuyệt đau, khi tiến vào ma sát giảm bớt ngứa ngáy, nhưng chỉ ngắn ngủi, rất nhanh cái cảm giác khó chịu như dời núi lấp biển lại đến nữa.

      Lúc này Sở Dương cũng làm khó , dặn dò tiếng được nhắm mắt phải nhìn cho kỳ, liền bắt đầu ra vào, tứ dưới hướng đẩy lên .

      Tuyết Nhi có thể tinh tường nhìn được tiểu huyệt của mình ngừng phun ra nuốt vào cự vật lửa nóng của đàn ông, rất là xấu hổ, cả người đỏ ửng lên, nhưng khi cảm giác ngứa ngáy dần dần biến mất, khoải cảm vừa quen thuộc vừa xa lại xâm nhập trở lại, hề kiêng dè nào mà khóc kêu, nhìn hai thân thể trần trụi trong gương ngừng ái ân, dù là chị Trân Châu cũng chưa từng trải qua việc đối mặt với gương làm tình như thế.

      Sở Dương rất là hưng phấn, thứ nhất là giờ phút này cảnh tượng đẹp đẽ phóng đãng gây kích thích dục vọng, thứ hai cậu phát năng lực bản thân chút cũng yếu bớt, cho nên cậu cuồng loạn mà đưa đẩy.

      Tuyết Nhi bị đội đến ý loạn tình mê, ánh mắt mờ mịt mang lệ trong suốt, từ lâu còn nhìn cảnh tượng trong gương, bao lâu đạt tới lần cao trào.

      Sở Dương thả ngã vào giường, nâng chân lên từ phía chính diện tiến vào, thẳng tiến lại thẳng tiến, dường như vĩnh viễn cũng muốn đủ vậy.

      Khi hai người cùng đạt tới cao trào, Tuyết Nhi hét lên tiếng ngất .

      Sở Dương bất đắc dĩ nhìn người ngất xỉu, lông mi còn ẩm ướt, khóe mắt đầy nước, ấn nút gọi Bạch Lan đến dọn dẹp giường, rồi mới ôm lấy Tuyết Nhi vào phòng tắm.

      Trong phòng đều là hương vị sau khi hoan ái, giường hỗn độn dính đầy những chất lỏng màu trắng, drap giường cũng nhăn ra hình dạng, Bạch Lan tự nhiên biết vừa rồi nơi này trải qua hồi tình ái kịch liệt, tức giận kéo drap giường xuống, hai mắt ghen tị đỏ lên.

      Bạch Lan đến đây làm việc mới hơn tháng, gặp qua ít phụ nữ ra vào phòng này, mỗi lần ta vào giường đều rất hỗn loạn, thậm chí ghế sofa, bàn, đôi khi lưu lại dấu vết hoan ái, nàng cũng thường xuyên ảo tưởng bản thân được hai vị thiếu gia coi trọng. Suy nghĩ của Bạch Lan kỳ thực rất đơn giản, chỉ là vẻ bề ngoài tuấn đẹp mắt của Sở Dạ và Sở Dương có thể gây mê hoặc đắm đuối phần lớn phái nữ, dù chỉ qua đêm, nếu cầu quá đáng bọn họ đều keo kiệt, nếu có thể mang thai đứa , nửa đời sau của ta cần lo sầu gì nữa.

      "Uhm.... ... Muốn ..."

      Cách tấm cửa truyền đến giọng đứt quãng, sau đó là tiếng rên rỉ vỡ vụn chịu nổi.

      Bạch Lan oán hận trừng mắt nhìn cửa phòng tắm, hận thể nhìn thủng nó thành lỗ to, ngoại trừ xinh đẹp điểm ta cũng nhìn ra Tuyết Nhi có chỗ nào so bì được với bản thân, so ngực, so mông, so thủ đoạn giường, ta chịu thua bởi đứa con đầu óc có vấn đề kia, ta cũng tin mình có cơ hội.

      Trong phòng tắm, Tuyết Nhi mơ mơ màng màng bị lắc lư mà tỉnh lại, khí tính vĩ đại của đàn ông vẫn trong cơ thể đưa đẩy.

      Còn chưa kết thúc sao? Tuyết Nhi thậm chí ý thức được địa điểm biến thành phòng tắm, chỉ duy nhất cảm giác được hạ thân cơ thể bị vật kia ra vào ở chỗ đó, tê tê dại dại, cự vật mỗi khi rời khỏi liền cảm giác trống rỗng, cho đến khi lại bị lấp tràn đầy, hy vọng nó càng vào sâu thêm chút. Tuyết Nhi bị đẩy tiến đến mức ý thức mơ hồ, yếu ớt nửa nằm trong bồn tắm lớn, tùy ý Sở Dương muốn làm gì làm, thở dốc và rên rỉ đều rối loạn, khuôn mặt nhắn vì tình ái và thiếu dưỡng khí mà nở căng đến đỏ bừng.

      Sở Dương cũng biết bản thân vì sao hưng trí cao như thế, cậu vốn phải là người đặt biệt hiểu biết nhẫn nại, thân thể trần như nhộng trắng nõn mềm mại của Tuyết Nhi đặt trước mặt, cậu tự nhiên bạc đãi bản thân, Tuyết Nhi là đồ chơi của cậu, đồ vật của cậu cậu muốn đối xử thế nào đều được, thế là cậu mặc cho dục vọng rong ruổi, đưa vô lực từ trong nước vớt ra thả lên đài đá bên cạnh, càng thẳng tiến sâu vào.

      Đến cuối cùng, vô luận Sở Dương đùa nghịch ra sao, Tuyết Nhi trừ bỏ mỏng manh rên rỉ cũng có phản ứng nào khác, Sở Dương đến lúc này mới buông tha cho , phải chưa từng nghe có người làm tình mà chết, cậu nhưng lại luyến tiếc đồ chơi của mình bị hỏng mất, cậu vẫn chưa chơi chán mà.

      Tuyết Nhi bởi vì trải qua việc làm tình vượt quá sức hôn mê ngủ mất, Sở Dương có đánh thức ăn cơm chiều, căn dặn Bạch Lan để lại chút đồ ăn trong tủ lạnh, chờ Tuyết Nhi tỉnh lại hâm nóng bưng lên, đối với Sở Dương mà , có thể tỉ mỉ như thế dễ dàng rồi.


      Chương 18

      Sở Dạ trở về khá muộn, mang theo đàn bà về nhà, người rất thành thục quyến rũ. Lúc lên lầu hai Sở Dạ hơi dừng bước chân, nhưng hề nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào trong phòng Sở Dương, nghi hoặc nghĩ ngợi lẽ thằng nhóc kia hôm nay đổi tính ăn chay rồi?

      Giờ phút này Sở Dương đứng bên giường Tuyết Nhi nhìn gương mặt ngủ yên tĩnh của , hô hấp nhàng mà đều đều, cứ như đứa bé hề có chút phòng bị nào, Sở Dương bất tri bất giác nhìn ngắm có chút nhập thần, khi phát ngón tay đụng vào mặt Tuyết Nhi, rủa thầm tiếng, dứt khoát xốc chăn lên cũng chui vào, ôm lấy thân hình mềm mại kia.

      Lần này cậu lang tính đại phát (1), thân thể trong lòng ấm áp mềm nhẵn, nhưng ràng cậu vừa rồi ngay tại thân thể này để lại bao nhiêu là dấu vết, đêm nay chắc chắn chịu nổi bị giày vò nữa. Sở Dương bỏ qua cái giường to lớn thoải mái của cậu, nằm giường Tuyết Nhi ôm , hóa ra khi ngủ có người nằm cạnh cũng rất tốt, coi như là gối ôm được rồi.

      (1)Lang tính đại phát: nổi lên bản tính sói

      Trái ngược với phòng ngủ yên bình của Sở Dương, ở căn phòng khác lại khá là kích tình.

      Người phụ nữ hiển nhiên là cao thủ tình trường, chẳng những ở phương diện ngôn ngữ cử chỉ quyến rũ phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, công phu giường cũng rất là cao, đủ loại đủ dạng thủ đoạn tầng tầng lớp lớp.

      Bạn giường tối qua của Sở Dạ chính là ta, đêm nay đem ta về đây, có thể thấy được thủ đoạn của ta.

      ta giương mở lớn hai chân ngồi hông Sở Dạ, trong lúc lên xuống đung đưa ta vẫn quên đưa tay vỗ về an ủi túi cầu trướng căng của đàn ông, những phụ nữ giống như ta thường thường muốn phải là tiền tài, đa phần hơn là tìm kiếm kích thích.

      Sở Dạ cũng cảm thấy bản thân rất kỳ quái, người phụ nữ phía ràng rất hợp tâm ý, tại sao luôn nghĩ đến bây giờ Sở Dương làm gì trong phòng, thậm chí ngay cả lúc cao trào trước mắt thế mà lại ra hình ảnh trần trụi của bé kia. Phiền não thường kèm với dục vọng muốn phát tiết, khi khí tính của Sở Dạ trong miệng kia cứng rắn lần nữa, xoay người áp người phụ nữ xuống dưới thân khống chế quyền chủ động.

      ...

      "Uhm..." Cảm giác người mát mát, Tuyết Nhi ngâm tiếng tỉnh lại, mới phát bản thân trần trụi nằm, hai chân gập lại tách ra, có ngón tay ai đó đụng chạm vào chỗ kia lặp lặp lại ra vào cửa động, có chút đau, đưa mắt nhìn xuống chỉ thấy cái đầu tóc đen, tưởng Sở Dương còn muốn cùng làm chuyện này nữa, Tuyết Nhi nhíu mày, "Ưhm... em muốn làm..."

      " muốn làm cái gì? Chỗ này của sưng đỏ hết rồi, cậu Hai bảo tôi giúp bôi thuốc, cậu ấy đến trường, làm gì có thời gian mà lúc nào cũng làm làm với ?" Bạch Lan thu tay, lấy thuốc mỡ thả lại, chua cay ngay cả vờ thân mật cũng quên mất, trước kia các vị thiếu gia chưa từng bảo làm chuyện này, dựa vào cái gì con thiểu năng này lại có được loại đãi ngộ này?

      "Chị Bạch Lan, em biết là chị." Tuyết Nhi đỏ mặt, kéo chăn qua phủ lên mình.

      "Tuyết Nhi, cậu Hai có từng qua cậu ấy thích em ở chỗ nào ?" Bạch Lan cố gắng bày ra nụ cười xấu xí.

      Tuyết Nhi chớp mắt nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu.

      "Quên , đói bụng chưa? Chị bưng cháo lên cho em." Giọng điệu Bạch Lan tốt lắm, ta nghĩ nếu thể moi được chút thông tin gì từ miệng Tuyết Nhi, cần gì phải đối tốt với con nhóc đó, hầu hạ nó đủ bực bội rồi, chiếm được lợi ích còn khuya ta mới làm, dù sao chỉ cần tùy tiện đối phó qua loa, con ngu này cũng đâu biết mà kiện cáo ta.

      Tuyết Nhi phát thái độ Bạch Lan thay đổi, cười tươi với Bạch Lan, "Dạ, hơi đói."

      Ăn xong điểm tâm, Tuyết Nhi muốn ra ngoài dạo, tuy rằng cả người vô cùng bủn rủn, nhưng định lúc nào cũng nằm, trong đầu nghĩ đến mấy con cá trong ao liệu có đói bụng hay , A Sinh có cho chúng nó ăn hay .

      Hết Chương 18
      daovan210, Mật ^ Mật, Khủng Long11 others thích bài này.

    2. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Thế nào mà cả tiếng cũng nhấn được nút like biết, thank nàng nha
      tonton thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 19
      Editor: ton ton


      Thế là Tuyết Nhi xin Bạch Lan ổ bánh mì muốn đến vườn sau, quả nhiên nhìn thấy A Sinh đứng gần hồ cho cá ăn.

      " A Sinh!" Tuyết Nhi cười đến vui vẻ, lộ ra hai má lúm đồng tiền, nếu phải thân thể đau nhức lợi hại, muốn lập tức chạy qua.

      A Sinh thấy Tuyết Nhi trong nháy mắt kinh ngạc, ta ngờ còn có thể gặp lại này, à, hình như ấy tên Tuyết Nhi phải?

      " A Sinh, rất vui gặp lại , em cũng mang bánh mì đến này." Tuyết Nhi giơ cao bánh mì trong tay lên.

      " cho ăn rồi, thể cho quá nhiều, chúng nó no đến trướng bụng chết." Giọng A Sinh xa cách, ta thấy được cổ Tuyết Nhi lại nhiều thêm mấy đốm đỏ hồng ái muội, liên tục hai ngày, này chắc hẳn rất được sủng ái, nội tâm khó có được đơn thuần như vẻ ngoài hay , ta muốn mang phiền phức đến cho mình.

      "Thế ạ." Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt thất vọng, chuyện này vẫn hiểu, năm trước từng quăng hết toàn bộ bánh mì bóp vụn vào hồ cá vàng, kết quả ngày hôm sau mấy con cá vàng đều phơi bụng ra nổi mặt nước, còn liên lụy Tiểu Ngọc bị mắng, "Ngày mai em lại đến cho chúng ăn là được."

      A Sinh đứng lên vỗ vỗ bụi đất quần, định bụng muốn .

      " A Sinh, phải sao?" Tuyết Nhi chớp mắt mấy cái, sao mỗi lần vừa đến là A Sinh lại muốn vậy? "Có phải ghét em ?"

      Thấy trong đôi mắt đen láy như hột nhãn của Tuyết Nhi dường như bắt đầu tràn lên nước mắt, A Sinh chỉ có thể phủ nhận, " phải, ghét em."

      " ?"

      " ." Từ trong cuộc đối thoại với Tuyết Nhi, A Sinh đoán nếu phải trí lực có vấn đề, chính là rất biết giả bộ, mặc kệ thế nào, với ta nước mắt con là thứ ta biết đối phó thế nào nhất, trước hết cứ dỗ dành, dù sao ta chắc chắn cũng đợi ở đây được bao lâu.

      "Vậy A Sinh tại muốn làm gì? Em có thể cùng theo ?" Tuyết Nhi vẻ mặt chờ mong, "Dương thiếu gia ở nhà, chị Bạch Lan cũng chịu ở cùng em."

      " muốn đến thư phòng đọc sách, rất nhàm chán." A Sinh nghĩ nghĩ .

      " sao hết, em cũng ."

      Phòng ngay giữa lầu hai là thư phòng lớn, vài kệ sách đựng đầy sách, thể loại rất lộn xộn, lại hầu như có người đến đọc, nếu phải A Sinh thường xuyên đến dọn dep, e là sách từ lâu tích tầng bụi dày rồi, lúc các thiếu gia ở thư phòng, luôn cho phép người làm trong nhà tự do vào đọc sách, A Sinh là khách quen ở đây.

      A Sinh rút quyển tiểu thuyết lịch sử sang bên ngồi đọc, Tuyết Nhi lòng vòng dạo quanh những kệ sách, biết chữ, trước kia cha có mời thầy giáo đến dạy , rất nhiều chữ đọc hiểu được có nghĩa gì, sau này cũng còn thích đọc sách nữa. Nhưng lại sợ quấyy rầy A Sinh làm ta mất hứng, thế là cứ ở giữa mấy kệ sách lại, tùy ý rút ra cuốn sách lật trang.

      "A!"

      Đột nhiên nghe Tuyết Nhi hét lên tiến kinh hãi, A Sinh lập tức buông sách chạy qua, "Xảy ra chuyện gì?"

      Tuyết Nhi đỏ mặt chuyện, sách trong tay cứ cầm cũng được mà buông cũng được, bộ dạng vừa sợ hãi vừa ngượng ngùng, "... em..."

      A Sinh từ đầu thấy sách trong tay Tuyết Nhi, nhíu mày, quyển sách đó hình như là lúc trước cậu Hai mang về quăng vào thư phòng, có ít những hình ảnh và câu chữ miêu tả nam nữ làm tình trong sách, đủ loại tư thế và thủ đoạn, lúc đó ta chỉ nhìn thoáng qua liền vội vã đóng lại nhét vào kệ, hình ảnh trông rất sống động, nếu chút cũng có cảm giác khẳng định là người đàn ông bình thường.

      "Để sách vào chỗ cũ , đó là của cậu Hai, em thích hợp xem loại sách này." Từ trong phản ứng của Tuyết Nhi, A Sinh bắt đầu tin tưởng hồn nhiên của Tuyết Nhi phải là giả vờ, giọng nhất thời dịu ít.

      "À." Tuyết Nhi ấp úng, tay run lên làm rơi sách xuống đất.

      A Sinh tiến lên nhặt giúp, đụng vào tay Tuyết Nhi, như bị bỏng vội giật lùi về, hình ảnh sách thể tránh khỏi đập vào trong mắt, hơn nữa người Tuyết Nhi hương thơm nhàn nhạt ngan ngát cùng với đôi gò má ửng đỏ, làn da trắng mịn, A Sinh như cảm thấy trong cơ thể dâng trào cơn xao động. Đàn bà của thiếu gia ta nên có vọng tưởng, cứng rắn đè ép cơn xao động xuống. " đột nhiên nhớ có chút chuyện, trước, lúc em ra cứ đóng cửa là được."

      " A Sinh..." Tiếng Tuyết Nhi vừa hô lên, A Sinh cũng ra cửa.


      Chương 20
      Editor: ton ton


      Tìm thấy A Sinh, Tuyết Nhi chỉ có thể rầu rĩ quay lại phòng, "Chị Bạch Lan, giường em sao lại thấy vậy?"

      "Cậu Hai căn dặn, đừng tới hỏi tôi." Giọng điệu Bạch Lan được tốt, cậu Hai chỉ chuyển giường Tuyết Nhi chưa hề để cho Tuyết Nhi , hay là sau này muốn cùng Tuyết Nhi ngủ chung giường? Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra, hai vị thiếu gia ngoại trừ hoan ái đều hề thích cùng với bất luận kẻ nào ngủ chung giường, tại sao con ngu ngốc dở người này lại có được may mắn đó? Bạch Lan thể hiểu được.

      Vài ngày kế tiếp, Bạch Lan càng lúc càng ghen tị Tuyết Nhi, thậm chí mang theo hận ý, bởi vì Tuyết Nhi ở nơi này tuần, nhưng chút cũng thấy cậu Hai mất hứng thú với con nhóc đó, từ lâu đánh vỡ kỷ lục phụ nữ ở lại nhà quá ba ngày, chẳng lẽ Tuyết Nhi có thuật, câu mất hồn phách của cậu Hai?

      Tuyết Nhi mỗi đêm đều ngủ giường Sở Dương, bị Sở Dương biến thành như gối ôm cỡ lớn ôm vào trong ngực, đương nhiên, mỗi ngày trước khi ngủ đều có kịch liệt hoan ái, phòng tắm, sofa, giường, sàn nhà, hành lang, đến chỗ nào cũng đều hỗn độn mảng, cơ hồ mỗi lần đều khiến Tuyết Nhi mệt đến thể động đậy, do Sở Dương ôm về giường.

      Thời gian dài, Tuyết Nhi thậm chí quên hỏi Sở Dương chuyện lúc nào có thể về nhà, an tâm trải qua cuộc sống tại, tuy rằng mỗi ngày phải cùng Sở Dương làm cái chuyện mệt chết khiếp được, nhưng lúc làm vẫn rất là thoải mái, thoải mái đến nỗi giống như chết vậy, nghĩ rồi lại nghĩ khiến mặt Tuyết Nhi nhuộm lên ửng hồng nhợt nhạt.

      A Sinh nghiêng mặt, chuyển tầm mắt từ biểu cảm mê người của Tuyết Nhi dời , cố gắng quên khô nóng trong cơ thể. A Sinh từng chạm qua phụ nữ, thậm chí trước khi đến nơi này vẫn có phụ nữ dụ dỗ ta, nhưng ta khác với các thiếu gia, ta thích tùy tiện phát sinh quan hệ với phụ nữ, nhất là những phụ nữ mỗi ngày đều trang điểm xinh đẹp, hề khơi dậy được dục vọng trong ta. Nhưng Tuyết Nhi lại đặc biệt, sau tuần sống cùng , A Sinh dần dần bị thuần phác người hấp dẫn, mặc dù tâm trí khác biệt với người thường, ta nghĩ có lẽ ta hiểu được tại sao cậu Hai lại giữ Tuyết Nhi bên mình lâu đến như vậy.

      "Tuyết Nhi, nên tưới nước ."

      "A! Được." Tuyết Nhi từ trong hồi ức hoàn hồn.

      Cả tuần lễ này Tuyết Nhi mỗi ngày đều tìm đến A Sinh, mặc kệ là cho cá ăn, đọc sách hay là đùa nghịch hoa cỏ, Tuyết Nhi đều theo, từ từ quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng cả hai cùng nhau trong sân.

      Buổi sáng Tuyết Nhi sân trước hoa ít quá, tất cả chỉ toàn màu xanh khó coi, nài nỉ A Sinh mang ít hoa từ sân sau qua, A Sinh thay đổi được ý , đến chạng vạng hai người cắt vài cành hồng chuyển sang sân trước.

      Tuyết Nhi cầm bình tưới cây rót vào gốc cây trong chậu, mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.

      "Tuyết Nhi, em thích cậu Hai sao?" Tầm mắt A Sinh thoáng nhìn vệt ứ hồng chiếc cổ trắng nõn của Tuyết Nhi, trước mắt chập chờn xuất hình ảnh thân thể mềm mại bị thân hình người đàn ông ngăn chặn, hôm qua vô tình ta nhìn thấy cậu Hai và Tuyết Nhi dây dưa cùng nhau sofa trong phòng khách, thanh ân ái dâm mị và tiếng rên rỉ ái muội ngừng tràn vào lỗ tai, ta gần như chạy trối chết, dám đứng đợi tiếp nữa.

      Trước kia cũng phải chưa từng nhìn thấy chuyện như vậy, nhưng ta biết trấn định tránh ra tiếp tục làm chuyện mình cần làm, nhưng mà lần này tâm tư ta rối loạn. A Sinh hiểu bản thân nảy sinh ý niệm nên có với Tuyết Nhi, nhưng ta kiềm chế, chỉ cần cậu Hai vẫn còn có hứng thú với Tuyết Nhi, ta thể đụng vào, hơn nữa ta biết Tuyết Nhi luôn xem ta nhưng trai, ta cũng sợ sau khi Tuyết Nhi biết được ý tưởng dơ bẩn của mình ấy trốn tránh ta.

      "Em cũng ràng được." Tuyết Nhi thoáng đỏ mặt, hề để ý ra lời trong nội tâm mình, "Có đôi khi là thích, nhưng đôi khi ấy lại rất là đáng ghét, cứ luôn luôn... ừm... chính là kiểu đó...."

      Ánh mắt A Sinh buồn bã, ít nhất Tuyết Nhi bài xích cậu Hai đụng chạm. "Tuyết Nhi muốn mãi luôn ở lại nơi này sao?"

      Nụ cười tươi tắn của Tuyết Nhi thu lại, "Em muốn về nhà, em nhớ cha mẹ, nhớ Tiểu Ngọc, còn có Gấu nữa."

      Nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp ẩm ướt tràn ra nước mắt, A Sinh hoảng hốt, chuyện Sở Dương lừa Tuyết Nhi đưa về đây ta biết , nhưng lại đành lòng trực tiếp với Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, đừng khóc nhé. Đợi khi người nhà em có thời gian, nhất định đón em trở về."

      "Uhm." Tuyết Nhi lấy mu bàn tay lau quệt nướt mắt, nhảy vài bước đến bên bồn hoa kia tưới nước, " A Sinh, bảo khi nào chúng nó có thể nở hoa?"

      "Nhanh lắm, khoảng hai tháng." A Sinh muốn nhắc đến đề tài khiến Tuyết Nhi khổ sở.

      " ạ?"

      " đấy."

      "Quá tốt rồi. A Sinh, ngày mai chúng ta lại trồng mấy thứ khác , em muốn trồng đủ loại hoa trong sân vườn." Tuyết Nhi hồn nhiên cười, phảng phất đặt mình trong biển hoa, ánh mắt lấp lánh, mặt vì hưng phấn mà ửng hồng, dưới ánh tà dương vàng nhạt xinh đẹp rực rỡ làm cho người ta mê say.

      "Tuyết Nhi." A Sinh kêu, nhịn được tới gần Tuyết Nhi.

      " A Sinh, sao vậy ?" Nụ cười tươi tắn hề phòng bị.

      A Sinh cuối cùng nhịn được hôn lên, chỉ là rất chạm vào tí bên má , rồi lập tức rời ra, khẩn trương nhìn Tuyết Nhi.

      "Đến lượt em rồi." Dưới đôi mắt ngỡ ngàng dám tin của A Sinh, Tuyết Nhi nhảy phốc lên ôm lấy ta, mặt ta dùng sức hôn cái, phát ra tiếng "Chẹp", rồi sau đó mới đắc ý cười lên, trước kia ở nhà cha mẹ, còn có Gấu nữa đều cũng hôn mặt , mỗi lần đều phải hôn trở lại, chẳng mảy may hiểu rằng phải tất cả mọi người đều thích hợp làm chuyện như thế.

      A Sinh sững sờ nhìn người ôm mình, trong đầu nhất thời biết làm sao.

      "Tuyết Nhi, đến đây!" giọng đàn ông vui vang lên.

      Hai người cùng nhìn về phía phát ra tiếng .

      A Sinh lập tức đẩy Tuyết Nhi ra, hướng về phía người tới hạ thấp người, "Cậu Hai."

      Người đứng cách đó xa chẳng phải Sở Dương còn là ai, cũng biết cậu thấy được bao nhiêu.

      Hết chương 20
      daovan210, Mật ^ Mật, Khủng Long12 others thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 21
      Editor: ton ton


      Tuyết Nhi vô tội nhìn nhìn A Sinh, rồi mới sợ hãi nhìn Sở Dương, hình như hề làm ra chuyện sai lầm gì mà, sao ánh mắt Sở Dương dáng vẻ giống như rất là tức giận vậy, chẳng lẽ thích trồng hoa trong vườn ư?

      "A Sinh, làm việc của mình ."

      "Cậu Hai, đó là...." A Sinh thấy sắc mặt Sở Dương tốt, sợ cậu giận cá chém thớt với Tuyết Nhi, vội la lên.

      " phải chuyện của , xuống trước."

      "Dạ." A Sinh trước khi rời lo lắng nhìn Tuyết Nhi, hi vọng có việc gì, nếu y theo trước đây cậu Hai trực tiếp đuổi kia ra khỏi nhà, nếu là vậy cũng tốt, Tuyết Nhi tự do, ta có thể tìm cho chỗ ở, cũng có thể thường thường gặp mặt.

      Tuyết Nhi cúi thấp đầu chuyện, tựa như đứa làm chuyện gì sai.

      Sở Dương kéo giữ chặt lấy tay Tuyết Nhi, đường đưa đến phòng ngủ lầu hai ném tới giường áp người ngăn chận, nhón tay nâng chiếc cằm khéo léo tinh xảo của lên, để tầm mắt hai người nhìn nhau, "Tuyết Nhi, vì sao hôn ?"

      "Bởi vì... Bởi vì ấy hôn em trước." Ánh mắt Sở Dương đáng sợ nha, Tuyết Nhi trong lòng sợ hãi, cho tới nay người khác hôn cũng đều hôn trở lại, ví dụ như cha mẹ, ông nội bà nội, còn có mấy chú mấy dì nữa.

      "Vậy ta tại sao hôn em?" Sở Dương ánh mắt dọa người, tuy rằng cậu là người khá là vọng động, nhưng phải chút xíu đầu óc cậu cũng có, trong cái đầu nhắn của Tuyết Nhi phỏng chừng cái gì gọi là dụ dỗ câu dẫn cũng biết, mà A Sinh theo cậu rất nhiều năm, từ trước tới nay cũng chưa bao giờ xuống tay với phụ nữ của các cậu.

      "Em ... em biết." Tuyết Nhi giọng ngập ngừng, trong lòng rất oan ức, tại sao lại hung dữ với như thế.

      Thấy bộ dạng đáng thương hề hề, Sở Dương thu lại vẻ mặt hùng hổ hăm dọa, giọng điệu cũng dịu lại, cho dù có thế nào cậu cũng muốn chỉ vì nụ hôn sơ lại đuổi Tuyết Nhi , khó mà tìm được món đồ chơi hợp ý cậu như vậy, A Sinh do cha cậu phái đến, lần này cậu tạm thời so đo là được. "Tuyết Nhi, lần này truy cứu, nhưng mà... em phải nhận trừng phạt nho ."

      Khóe miệng Sở Dương nhếch lên độ cong tà mị, hình như nghĩ đến ý kiến hay ho gì đấy.

      "Sao cơ?" Tuyết Nhi nghe đến trừng phạt cả người liền co rụt chút, sợ nhất bị phạt, hồi mỗi khi làm việc gì sai, cha mẹ phạt ăn món rau cần và cà rốt ghét nhất, còn có thể cho Tiểu Ngọc chuyện với .

      "Đừng nóng ruột, rất nhanh em biết thôi, là cho em trừng phạt thoải mái." Sở Dương kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra cái hộp, bên trong là dương vật giả chạy pin tự động, "Tuyết Nhi, có từng thấy qua chưa? Cái này thực đúng là món đồ tốt nha."

      Tuyết Nhi gật gật đầu, mấy thứ này từng thấy rồi, trong phố Hoa Đào, lúc Trân Châu và đàn ông làm tình có vài lần dùng những thứ cùng loại như vậy, đem nhét vào hạ thể, ấn cái nút phát ra tiếng "Ong ong", sau đó chị Trân Châu vặn vẹo thân mình kêu lên, ràng là hề có người chạm vào chị ấy, nhưng dáng vẻ giống như rất là thoải mái.

      "Muốn thử chút ?" Sở Dương xốc làn váy Tuyết Nhi lêm, tay kéo quần lót xuống dưới.

      Tuyết Nhi theo bản năng muốn khép chân lại, đối lập Sở Dương nắm mắt cá chân kéo càng mở rộng.

      "Tuyết Nhi, đồ chơi phải nghe lời chủ nhân, bằng chủ nhân là giúp đồ chơi về nhà." Sở Dương biết lừa gạt Tuyết Nhi đơn thuần quả là hành vi rất hèn hạ, nhưng cậu muốn Tuyết Nhi ngoan ngoãn giữ ở bên mình.

      Tuyết Nhi cắn môi, dưới ánh mắt nóng bỏng của Sở Dương chủ động mở hai chân ra, nơi đó sạch tươi mát, đám cỏ thưa thớt, làn da sắc hồng nhợt nhạt, huyệt khẩu xinh xắn giữa hai cánh hoa gắt gao khép kín, phá lệ mê người.

      Sở Dương tán thưởng tiếng, tay phủ lên nhàng xoa nắn.

      Tuyết Nhi cả người run rẩy, cảm giác như vậy còn xa lạ, nhưng mỗi lần đều nhịn được muốn kêu ra tiếng.

      Sở Dương cầm dương vật giả thả vào bên môi Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, ngậm nó vào trong miệng, chậm rãi liếm, thể cắn."

      Tuyết Nhi nhìn dương vật giả, rất thô a, so với vật phía dưới Sở Dương khi trướng đại khác nhau nhiều lắm, nhớ tới kinh nghiệm lần trước do dự nhìn Sở Dương, "Em rất ngốc."

      " sao cả, từ từ học em chắc chắc có thể học được." Sở Dương dụ dỗ, do lần trước khẩu giao thất bại, cho nên cậu mới nghĩ đến dùng dương vật giả để Tuyết Nhi thích ứng trước."Cứ giống như ăn kem, ngàn vạn được cắn."

      Tuyết Nhi nỗ lực xem bàn tay an phận ở hạ thân, mở miệng ngậm lấy đỉnh đầu dương vật giả, cố gắng nhớ lại trước kia xem qua chị Trân Châu làm và chỉ dạy của Sở Dương, dùng dầu lưỡi liếm dị vật trong miệng, ăn kem, ừm, lại ngậm sâu hơn chút, vừa liếm vừa lui ra ngoài, rồi mới lại ngậm sâu vào, lại lui ra, hình như tìm được bí quyết, động tác Tuyết Nhi lưu loát hơn rất nhiều.

      Chương 22
      Editor: ton ton


      Sở Dương thấy biểu của Tuyết Nhi, trong mắt dục vọng rực cháy, dừng động tác xoa nắn, ngón tay dính chút dịch trơn cắm vào tiểu huyệt hẹp, từ chậm đến nhanh bắt đầu đưa đẩy mở rộng ra. "Đừng ngừng, tiếp tục liếm."

      "Ưmmm ..." Tuyết Nhi rên rỉ vì ngậm dương vật giả mà mơ hồ , nhưng nỗ lực nhớ tới lời Sở Dương , tuyệt đối thể cắn, trong cơn kích thích nơi hạ thân, cố hết sức tiếp tục.

      "Đúng, cứ như vậy." Sở Dương vừa lòng rút ngón tay ra, áp đầu gối Tuyết Nhi hướng đẩy lên , đem dục vọng cương cứng của bản thân cương đặt lên, hơi đẩy vào, ấm áp mềm mại bao bọc lấy khiến cậu thoải mái thở dài tiếng. "Đừng có ngừng."

      "Ưmmm..."

      Sở Dương khó nhịn bắt đầu ra vào, mỗi lần đều tận khả năng vào sâu, tiếng thân thể va chạm phát ra thanh rất nhanh vang vọng trong phòng.

      Tuyết Nhi thân thể càng ngừng lay động theo tần suất va chạm, cơ hồ ngậm được dương vật giả, hạ thân ma sát mang đến cảm giác run rẩy truyền khắp toàn thân, tuỷ sống đều tê dại, muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng miệng bị dị vật ngăn lại, trong mắt rất nhanh tụ lại nước mắt, sương mù mơ hồ tầm nhìn, tất cả mọi thứ đầu đung đưa lay động theo.

      Sở Dương vì vẻ mặt Tuyết Nhi càng thêm hưng phấn, cậu ấn cái nút, dương vật giả ngay trong miệng Tuyết Nhi bắt đầu rung động.

      Khuôn mặt Tuyết Nhi đầy nước mắt, nhưng vẫn như cũ rất cố gắng tiếp tục ngậm dương vật giả trong miệng, nén chịu đựng kích thích dưới, cố tình tay Sở Dương lại duỗi ra đưa vào trong áo bắt đầu xoa nắn hai bầu ngực , Tuyết Nhi rốt cuộc nhịn được, dương vật giả trong miệng nghiêng dạt mơ hồ vang lên tiếng khóc kêu, nước miếng có biện pháp nuốt xuống cũng cùng nhau từ khóe môi chảy ra, nhuộm đẫm lên sắc thái dâm mị.

      Sở Dương đưa tay chống ở hai bên bả vai Tuyết Nhi, thân thể đè xuống, tốc độ càng nhanh đánh sâu vào hoa huyệt mềm mại, từng tế bào đều kêu gào, run rẩy, muốn đoạt lấy càng nhiều, vách tường thịt ấm áp ẩm ướt chặt chẽ bao bọc dục vọng bản thân, nương theo sau cơn cao trào co rút ngọ nguậy, Sở Dương thoải mái lại khó nhịn gầm , sau mấy lần cấp tốc vào ra đạt tới đỉnh dục vọng, đem chất lỏng so với nhiệt độ cơ thể càng cao hơn rót vào chỗ sâu bên trong cơ thể Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi nức nở, sau cao trào thân thể xụi lơ ở giường, nhưng miệng còn thứ gì đó vẫn chấn động, thể khép miệng, mỏi, nước miếng đều chảy tràn ra bên ngoài, quá mất mặt.

      Dường như nhận thấy tình cảnh túng quẫn của Tuyết Nhi, Sở Dương cầm dương vật giả rút ra khỏi miệng Tuyết Nhi, đặt dưới mắt quan sát hồi, nhíu mày : "Tuyết Nhi, em nghe lời nga, nhìn xem, nơi này có hai dấu răng, chẳng phải bảo cho cắn sao?"

      "Thực xin lỗi." Tuyết Nhi nước mắt rưng rưng, rất oan uổng, phải cố ý muốn cắn, là Sở Dương đẩy vào rất dùng sức, đung đưa cái cẩn thận răng liền chạm trúng.

      "Muốn tha thứ em hay , chuyện này phải do nó định đoạt." Sở Dương cười đến tà ác.

      Còn chưa chờ Tuyết Nhi hiểu , Sở Dương liền cầm dương vật giả còn rung động chậm rãi đẩy vào hoa huyệt chưa khép kín của Tuyết Nhi.

      "A ──" Tuyết Nhi cả người chấn động, thân thể bị Sở Dương kiềm chế trốn xong, chỉ có thể nỉ non cảm giác vật kia "ong ong" rung động từng chút từng chút chui vào trong cơ thể, để rung động của nó lại truyền vào vách tường thịt, rồi lần nữa truyền đến khắp mọi tứ chi thân thể, tần suất rung động rất cao, hơn nữa Sở Dương chậm rãi kéo ra đưa vào, Tuyết Nhi thể nghiệm khoái cảm trước nay chưa từng có.

      "Thoải mái ?" Sở Dương cúi đầu ngậm lấy bầu ngực Tuyết Nhi, dốc hết toàn lực khiêu khích .

      Tuyết Nhi khó nhịn ưỡn cong thân thể, bất kể là thân dưới hay là thân , đều gây cho kích thích cách nào thừa nhận, ngay lúc sắp đạt được cao trào, Sở Dương nhanh chóng rút dương vật giả ra ngoài, động tác miệng cũng ngừng lại..

      Tuyết Nhi thút thít nỉ non nhìn về phía Sở Dương, tựa hồ cầu cứu.

      Sở Dương lại lần nữa cắm dương vật giả vào, dùng thủ pháp đồng dạng lúc nãy kích thích Tuyết Nhi, nhưng chính là để thuận lợi đạt tới cao trào.

      Liên tục sau bốn lần, Tuyết Nhi rốt cuộc nhịn được, cả người đều khó chịu, lửa nhiệt trong cơ thể dường như muốn thiêu cháy, trải qua đoạn thời gian Sở Dương dạy dỗ, còn giống như khi mới bắt đầu đối với tình dục hoàn toàn biết nữa, ít nhất hiểu phải làm sao mới khiến cho bản thân vui vẻ, Tuyết Nhi khóc lóc, "Van cầu ... em ... em khó chịu..."

      "Tuyết Nhi, nghe em muốn cái gì?" Sở Dương tắt chốt dương vật giả, ném nó sang bên, cậu phải là Liễu Hạ Huệ, cũng phải người đàn ông năng lực tính dục có vấn đề, nhìn Tuyết Nhi dưới thân mình rên rỉ thở dốc, cậu cũng còn nhịn được .

      "Em... em muốn... Dương thiếu gia ..." Tuyết Nhi run run vươn tay, phen cầm lấy tính khí nhô cao dưới bụng Sở Dương, độ nóng phỏng tay dọa người, Tuyết Nhi bản năng muốn rút tay lại bị Sở Dương ngăn cản.

      "Tuyết Nhi, vậy tự mình đến , ngồi lên người , rồi mới dùng cái miệng phía dưới của em nuốt nó vào." Sở Dương từ Tuyết Nhi lật người nằm xuống dưới.

      Tuyết Nhi rốt cuộc cũng chẳng còn quan tâm thẹn thùng gì nữa, bây giờ chỉ thầm nghĩ phải nhanh chút cởi bỏ giải phóng khô nóng trong thân thể, nhớ đến kinh nghiệm trước đây, Tuyết Nhi dạng chân ngồi lên người Sở Dương, rồi mới nâng mông để cho cự vật lửa nóng kia nhắm ngay cửa miệng hạ thân, ngừng thở chậm rãi ngồi xuống, "A ── đau quá."

      "Làm tốt lắm, cứ như vậy."

      Cuối cùng hoàn toàn kết hợp cùng nhau, Tuyết Nhi nỗ lực động đậy cái mông, chỉ muốn để hai nơi lửa nóng ma sát, nhưng lại động đậy hề có tiết tấu nào.

      "A... em vật giỏi giày vò người khác này." Sở Dương gầm tiếng, kiềm chế cái mông Tuyết Nhi, từ dưới hướng lên dùng sức đội.

      Do liên quan đến tư thế, mỗi lần đều tiến vào đặc biệt sâu.

      Tuyết Nhi hô hấp hỗn loạn, vô lực nằm sấp ngã vào trước ngực Sở Dương, vừa vặn tiện lợi cho Sở Dương đoạt lấy môi .

      Kịch liệt hoan ái lâu mới kết thúc.

      Mặc xong quần áo, Sở Dương xuống giường mở ngăn kéo ra.

      Hết chương 22
      Last edited: 3/10/17
      daovan210, Mật ^ Mật, Khủng Long10 others thích bài này.

    5. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Tiếp bạn. Ko biết có cảnh ngược Nam ko nhỉ.
      tonton thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :