1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 12

      Editor: ton ton


      ráng chiều xuyên qua cửa sổ sát đất và tấm rèm cửa mỏng manh chiếu vào bên trong, chiếc giường rộng rãi yên tĩnh ngủ, có vẻ mơ thấy giấc mộng đẹp nào đó, khóe miệng cong lên ý cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền nhạt, lông mi rất dài rất dày, giống như có cái quạt nơi đôi mắt, hình ảnh ràng là bức vẽ mỹ nhân ngủ. Đột nhiên, nghiêng người qua, dường như có chỗ nào thoải mái, chân mày khẽ nhăn lại, chiếc chăn trượt xuống tí, lộ ra dấu vết loang lỗ nơi đầu vai mượt mà.

      chàng trai trẻ thức thời đến bên giường, quyết tâm muốn đánh thức mỹ nhân ngủ.

      "Vật , mau tỉnh lại! Nên ăn cơm chiều." Sở Dương hô vài tiếng, thấy Tuyết Nhi vẫn cứ bất động, buồn bực, vật này cũng có thể ngủ, theo lý mà , làm loại chuyện này người ra sức lực nhiều nhất là cậu, người mệt nhất hẳn cũng phải là cậu mới đúng, sao ngược lại ấy lại ngủ giống như là thần ngủ chuyển thế vậy.

      Sở Dương ngồi xuống giường, nhếch lên nụ cười tà tứ, cậu quyết định chọn dùng phương thức khác để đánh thức dậy, áp thân mình xuống, cậu muốn bị nghẹn thở mà tỉnh giấc.

      Tuyết Nhi như cũ chìm trong giấc mộng của mình, và Tiểu Ngọc cùng giúp "Gấu " tắm rửa, "Gấu " là chú chó to mập mạp Tuyết Nhi nuôi trong nhà, bộ lông trắng muốt, dáng vẻ rất giống gấu Bắc Cực, rồi "Gấu " đột nhiên nhào tới đè lên người , bắt đầu liếm môi , dùng sức lay đầu nhưng tránh thoát được, sắp hô hấp thông.

      Người dưới thân bắt đầu giãy dụa, Sở Dương thấy thế hôn càng sâu.

      Mở choàng mắt, Tuyết Nhi liền nhìn thấy trước mắt bóng mờ, lâu sau mới phản ứng lại đó là gương mặt người phóng đại, kinh hãi trợn tròn mắt, thân thể cũng cứng còng.

      Phát phản ứng đáng của , Sở Dương cúi thẳng người, dùng sức cắn xuống, môi Tuyết Nhi đỏ tươi dị thường, đôi con ngươi đen láy vừa tỉnh ngủ mang sắc thái lười nhác mê mang.

      Hỏng bét! Cậu lại muốn muốn .

      Sở Dương rủa thầm tiếng, vật này ấy vậy mà so với những am hiểu quyến rũ đàn ông càng có thể dụ hoặc cậu hơn, cứ tiếp tục như thế cậu nhất định bị ép khô.

      Tuy rằng trong lòng nghĩ vậy, nhưng Sở Dương có ý định đè nén dục vọng bản thân, chẳng hề cởi áo liền xốc chăn lên chui vào. Cả người Tuyết Nhi trần trụi, cậu chỉ cần hơi kéo quần thấp xuống chút là có thể, trai còn chờ dưới lầu, cậu thể tốn quá nhiều thời gian.

      Tuyết Nhi bị ngộp tỉnh dậy lại bị hoảng sợ, còn thở dốc chưa ổn định, người chợt lạnh, thân thể mềm mại bại lộ trong khí, chân bị tách ra ép hướng sang hai bên, vật gì đó nóng hổi lại cứng đẩy lên chỗ bắp đùi, Tuyết Nhi run lên cái liền hiểu được đó là cái gì.

      Số lần làm khá nhiều rồi, cũng như lúc trước hoàn toàn hiểu. Chí ít biết, thứ thô to gì đấy của đàn ông vào trong cơ thể mình, vừa mới bắt đầu có khả năng đau khó chịu, nhưng đến cuối cùng đều thoải mái, nhất là lúc có thứ gì đó nóng nóng bắn vào bên trong, toàn bộ cơ thể đều tê dại.

      Sở Dương nhắm khí tính vào ngay cửa miệng mềm mại hồng hào, chậm rãi đẩy mạnh, mãi cho đến khi toàn bộ đều nhập vào.

      "Uhm..." Tuyết Nhi khẽ gọi, hạ thân tự chủ được co rút lại, tuy có chút khó chịu, nhưng mời vừa trọn vẹn sử dụng qua lâu, cho nên đến nỗi bị thương.

      "Ah." Sở Dương chỉ cảm thấy vách tường hoa nguyệt bao vây hạ thân căng thẳng, cũng vừa đau xót, mồ hôi lưng liền chảy ra, "Tuyết Nhi, thả lỏng chút, em kẹp chặt."

      Tuyết Nhi gương mặt kinh hoảng, biết làm sao.

      Sở Dương bên vuốt ve cái mông mềm mại của Tuyết Nhi, bên thong thả kéo đẩy bộ phận cứng rắn đó, cảm giác lực cản lớn như vậy, liền tăng nhanh tốc độ. Bên trong Tuyết Nhi ấm áp nóng ướt, thoải mái, khoái cảm từ chỗ kết hợp chạy tán loạn lên lưng, tế bào toàn thân đều khoan khoái kêu gào.

      "Tuyết Nhi, đừng luôn luôn dụ hoặc như thế, bằng chúng ta đều đừng nghĩ đến xuống được giường." Sở Dương trong quá trình kéo đẩy, tận lực dùng giọng hung dữ .

      Tuyết Nhi vô tội nhìn Sở Dương, ràng cái gì cũng có làm, vì sao muốn trách ?

      Vận động giường lại giằng co hồi lâu mới bình ổn xuống.

      Tuyết Nhi cả người mềm nhũn, cơ thể từ thắt lưng trở xuống dường như còn là của mình nữa rồi, có khả năng , cho nên bị Sở Dương bế xuống lầu.

      Cạnh bàn ăn, Sở Dạ động đũa, nghe thấy tiếng bước chân, quét mắt nhìn Sở Dương cái, "A, cuối cùng em cũng sẵn sàng xuống rồi? tưởng em sớm ăn no."

      Sở Dương đặt Tuyết Nhi xuống ghế, bản thân ngồi vào cái ghế bên cạnh, ngượng ngùng vò vò đầu, ", em sai rồi, đừng giận. Em lần sau nhất định vậy nữa."

      Tuy rằng Sở Dương tính tình có chút tứ vô kị đạn(1), làm việc cũng thường thường suy nghĩ cặn kẽ, nhưng cậu vẫn chưa ngu đến mức đắc tội trai mình, dù sao nếu sau này chọc cha mẹ nổi giận, cậu bên giúp đỡ, cậu chắc chắn thảm, điểm ấy từ khi còn rất cậu sâu sắc thể nghiệm qua.

      (1) 肆无忌弹- "tứ vô kị đạn": phóng túng kiêng sợ.

      " tức giận. Nhanh ăn , đồ ăn sắp nguội." Sở Dạ giống như vô tình nhìn Tuyết Nhi cái, ràng là bộ dáng chịu đủ hoan ái.

      Tuyết Nhi mặc áo sơmi của Sở Dương, rộng lùng thùng khoác người, nút áo cũng cài hết, lộ ra phần xương quai xanh và da thịt trắng tuyết, tô điểm thêm nhiều dấu vết xanh tím. Áo sơmi trắng có hơi xuyên thấu, dễ dàng nhận ra bên dưới lớp áo hề có mặc nội y, bọc vòng quanh hình dạng bộ ngực xinh đẹp. Áo sơmi khá dài, che đến giữa đùi Tuyết Nhi, phỏng chừng phía dưới cũng mặc gì. yếu ớt dựa vào lưng ghế, nhìn bàn đầy đồ ăn tinh xảo, lại lộ ra ánh mắt khát vọng.

      Ngay cả bộ dạng này cũng cứ thế mà xuất , Sở Dạ dấu vết nhíu mày, vẫn chưa nhớ ra rằng mình vì sao đột nhiên để ý đến chuyện của con . cũng phải vì từng lên giường với , phụ nữ phát sinh quan hệ với tính là ít, nhưng ngoại trừ giường, rất hiếm khi để ý nhìn thẳng các ấy.

      "Bạch Lan, đến giúp đỡ Tuyết Nhi ăn cơm ." Sở Dương sai bảo Bạch Lan đứng kế bên.

      "Dạ, cậu Hai." Bạch Lan kính cẩn lên tiếng trả lời, nhưng trong đôi mắt nhìn Tuyết Nhi đầy ghen tị trần trụi và khinh thường. ta vừa rồi muốn lên gọi cậu Hai xuống lầu, kết quả còn chưa đến cửa nghe thanh lớn, đó là tiếng rên rỉ thở dốc dâm mĩ, dù là ai nghe qua đều biết bên trong làm gì, nếu phải sợ cậu Hai sinh ra phản cảm với mình, ta muốn gõ cửa cắt ngang bọn họ.

      " cần, em tự ăn được." Đối mặt cái thìa Bạch Lan đưa lên tới miệng, Tuyết Nhi nhấp mím môi, quá thích người khác đút mình, huống chi ánh mắt của tên Bạch Lan này nhìn khiến vừa sợ lại vừa khó chịu, giống như là điều cực kỳ xấu xa gì đấy.

      "Chẳng phải em mệt đến tay nâng nổi sao?" Sở Dương chế nhạo .

      Tuyết Nhi đỏ mặt, còn phải bởi vì cứ ép làm chuyện đấy à, tình nguyện mở to miệng ngậm lấy cái thìa vào.

      Thấy nghe lời, Sở Dương tự nhiên vươn tay xoa xoa đầu , đây phải đồ chơi, quả thực chính là coi như sủng vật.

      Thời gian dùng cơm vẫn khá là nhanh, Tuyết Nhi khẩu vị , ăn chưa tới mấy miếng no, từ chối đồ ăn đưa lên tới miệng.

      "Chỉ ăn chút ít thế thôi? Y như con mèo ." Sở Dương nhíu mày.

      "Em ăn vô." Tuyết Nhi kiên quyết lắc đầu.

      Sở Dạ nhìn nhìn thân thể gầy yếu của Tuyết Nhi đầu mày nhăn lại, gì, gật đầu với Bạch Lan, ý bảo được rồi, bản thân cũng buông đũa xuống. "Bạch Lan, lát nữa giúp Tuyết Nhi chuẩn bị ít trang phục, ấy là đồ chơi của tôi, thời gian sắp tới ở lại đây, thể cứ luôn mặc quần áo của Dương."

      "Dạ, cậu Cả." Bạch Lan ngoài miệng kính cẩn đáp lời, trong mắt ngoại trừ dám tin, còn có bất mãn với Tuyết Nhi sâu thêm vài phần, trước đây hai vị thiếu gia cũng thường xuyên mang phụ nữ về nhà, nhưng nhiều lắm buổi tối đều để các rời , còn này đến cùng có lai lịch gì, lại có sức hấp dẫn gì, mà khiến cho hai vị thiếu gia đồng ý để ta sống ở đây còn bảo chuẩn bị quần áo?

      "Em quên béng chuyện này." Sở Dương có chút hổ thẹn, nhưng kỳ thực cậu cảm thấy Tuyết Nhi cứ như vậy phủ lên quần áo của cậu cũng tệ, như như nổi bật thân thể xinh đẹp, nếu phải vừa nãy phát tiết qua vài lần, nhìn tư thái tương đương trần nửa thân người kia cậu có khả năng lại muốn nhào lên.

      "Dương, phải ra ngoài, tối nay có thể về. Ngày mai có lớp giáo sư Trương, nhớ phải nộp luận văn làm." Sở Dạ xong đứng dậy ra ngoài, biết tại sao, dự cảm rằng nếu ở lại nhà tối nay mất ngủ.

      "Ôi..." Sở Dương thống khổ ôm lấy đầu, nếu Sở Dạ nhắc cậu quên mất chuyện này, giáo sư Trương là vị giáo sư nổi tiếng ma quỷ trong trường, mặc kệ sinh viên có bối cảnh thân phận gì, chỉ cần trốn học hay hoàn thành bài tập của ông ta, cho dù là hiệu trưởng đến cầu tình cũng tuyệt đối cho sinh viên đó qua cửa, cuối kỳ thành tích bị đánh trượt.

      Tuy rằng cậu cũng chẳng cần thành tích học hành tốt, nhưng vài năm học đại học ngay cả tấm bằng cũng lấy nổi, nhớ đến sắc mặt của cha liền ra thân mồ hôi lạnh, quên nhắc đến Sở Dương có hai môn treo đèn đỏ, đều là thuộc chương trình giáo sư Trương, lại bị tiếp hai môn nữa chắc chắn lấy được bằng rồi, các giáo sư khác rất dễ thu phục, nhưng vị giáo sư ma quỷ này căn bản chính là tảng đá trong hầm cầu. Đột nhiên Sở Dương nảy ra ý tưởng, cậu nhớ tới trong lớp có nữ sinh thành tích rất khá lúc nào cũng luôn nhìn trộm cậu, bằng lát nữa hẹn ta ra ngoài, dụ dỗ ngon ngọt, ta nhất định giúp cậu làm xong bài này.

      "Bạch Lan, chút nữa tôi cũng phải ra ngoài. Còn nữa chuyển thêm cái giường đến phòng tôi, sửa sang dọn dẹp lại chút, để cho Tuyết Nhi ngủ." Sở Dương bế Tuyết Nhi quay lại lầu, trong lòng cũng bị ép buộc quá mệt mỏi rồi, đêm nay hãy bỏ qua cho bé.

      Hai vị thiếu gia đều ra ngoài, Bạch Lan để A Sinh chuyển giường vào phòng ngủ Sở Dương, rồi mới chống nạnh khinh thường nhìn Tuyết Nhi nửa nằm nửa ngồi tựa vào sôpha ngủ gà gật, "Ê, tên là Tuyết Nhi?" dạng tư thái bà chủ.

      "Uhm." Tuyết Nhi mở mắt, hiểu mình ràng đâu có làm gì sai, sao chị trước mặt lại hung dữ với như thế, tủi thân gật gật đầu.

      "Đây là giường . Tôi nó cho biết, đừng tưởng rằng ngủ trong phòng cậu Hai liền thực coi mình là chủ nhân nơi này, cậu Hai chẳng qua chỉ muốn chơi đùa vài ngày, đợi khi cậu ghét , vốn ở đâu cút về nơi đó ."

      "À." Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, "Em định ở lại chỗ này, ấy qua vài ngày nữa đưa em về nhà."

      trả lời khiến Bạch Lan ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại khôi phục khắc nghiệt, "Coi như tự hiểu lấy mình, tôi khuyên sớm chút về nhà mới tốt, ở lại đây cũng mò ra được chút lợi ích nào đâu, cậu Hai bị mê hoặc!"

      "Em cũng muốn sớm chút trở về nhà," Tuyết Nhi to gan nhìn thẳng Bạch Lan, "Chị Bạch Lan, chị có thể giúp em với Dương thiếu gia nhanh nhanh chút để em về nhà được ? Em rất nhớ cha, mẹ, còn có Tiểu Ngọc với Gấu nữa."

      Bạch Lan cuối cùng biết vì sao luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, tên Tuyết Nhi này chuyện y hệt con nít, vì để chứng thực phán đoán của mình, ta hỏi tiếp: "Tuyết Nhi, sao tự mình trở về? Nhà ở đâu?"

      "Em... em biết đường về nhà. Nhà em cũng có căn phòng thiệt lớn, có cha mẹ, Tiểu Ngọc, Gấu , còn có chú và dì nữa."

      Quả nhiên này này trí thông minh có vấn đề, Bạch Lan đảo đảo con ngươi vài vòng, nếu có thể lợi dụng điểm này, Tuyết Nhi chỉ trở ngại ta, còn có khả năng là lợi thế của ta, Bạch Lan bỗng chốc thay đổi thái độ, giọng điệu mềm mỏng, "Tuyết Nhi, em rất muốn về nhà phải ? Đừng có gấp, qua vài hôm nữa nhất định đưa em về nhà, mấy ngày này em cứ ngoan ngoãn ở đây. Có chuyện gì đến hỏi chị là được, xem chị là chị ruột của em ."

      "Ừm." Tuyết Nhi nở nụ cười, tuy trước mắt vì sao thái độ đột nhiên chuyển biến, nhưng cười với , nhất định là giận nữa.

      "Tuyết Nhi, đến đây, cởi áo cậu Hai ra . Chị chuẩn bị váy mới cho em, mặc vào rất xinh đẹp." Bạch Lan trải lên giường mấy bộ váy.

      "Vâng ạ, cám ơn chị Bạch Lan." Tuyết Nhi đứng lên, để ý ở trước mặt Bạch Lan cởi áo sơmi Sở Dương ra, bên trong quả nhiên mặc gì hết, toàn thân đều có những vết xanh tím rời rạc, làn da trắng nõn đặc biệt ràng.

      Bạch Lan ghen tị phát cuống lên, suýt chút nữa duy trì được khuôn mặt tươi cười.

      "Chị Bạch Lan, có đẹp ?" Tuyết Nhi thay quần áo xong, hồn nhiên nhìn về phía Bạch Lan.

      "Ừ. Đẹp mắt, Tuyết Nhi rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều đẹp."

      "Tiểu Ngọc cũng từng y như vậy đấy." Tuyết Nhi nhớ lại, giận dỗi cong môi, "Tiểu Ngọc cũng tới tìm em."

      "Ha ha, Tuyết Nhi, đừng nghĩ nhiều, Tiểu Ngọc nhất định là có việc bận rộn đến được, ở đây có chị mà." Bạch Lan dối trá cười, con nhóc này dễ lừa, thừa dịp lúc cậu Hai vẫn còn thấy hứng thú với nó ta phải lợi dụng nó cho tốt.

      "Buồn ngủ quá a, em muốn ngủ." Tuyết Nhi ngáp cái, ép buộc lúc trước hao phí thể lực rất lớn.

      "Được, Tuyết Nhi, em ngủ trước ." Bạch Lan quay người lại ý cười mặt hoàn toàn tiêu biến, khinh thường nghĩ, hừ, chẳng qua chỉ là đứa thiểu năng kém trí, chờ khi cậu Hai chơi chán đuổi mày ra ngoài, để coi mày khóc thế nào!

      Tuyết Nhi biết ý nghĩ của Bạch Lan, ngọt giọng chúc ngủ ngon, cởi váy, chui ngay vào ổ chăn.

      Ha, mệt quá hà.

      Hết Chương 12
      Last edited: 23/8/17

    2. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      "má lún đồng tiền", "đừng tức giận nhà", "căn bảng" là 1 số lỗi chính tả.
      Dạo này nàng năng suất thế, thank nàng nha
      tonton thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Vì chương 13 và 14 ngắn nên mình gộp post chung

      Chương 13

      Editor: ton ton


      Tuyết Nhi là mệt mỏi, khi tỉnh lại là sáng sớm ngày hôm sau, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm chung quanh, trong khoảng thời gian ngắn quên bản thân ở nơi nào. Trong phòng có hai cái giường, cái kia so với giường ngủ lớn hơn nhiều. Tuyết Nhi xuống giường đến cửa sổ sát đất, cảnh sắc bên ngoài cũng xa lạ, run sợ lúc lâu sau đó mới nhớ đến nơi này là nhà Sở Dương và Sở Dạ, còn ở phố Hoa Đào nữa, nơi này lại có cha mẹ, Tiểu Ngọc, cũng có chị Trân Châu.

      "Tuyết Nhi, dậy rồi à?" Bạch Lan mở cửa tiến vào, nhìn Tuyết Nhi chân trần đứng mặt đất ngó ra ngoài cửa sổ.

      Nghe thấy tiếng , Tuyết Nhi quay đầu lại, trong mắt còn vẻ mê mang.

      "Tuyết Nhi, đói bụng ? Chị làm xong điểm tâm rồi." Bạch Lan ánh mắt nhìn bốn phía, Dương thiếu gia quả nhiên đêm chưa về, xem ra đứa thiểu năng này cũng có nhiều sức hấp dẫn cho lắm, nhưng ta vẫn duy trì vẻ thân cận ngụy trang.

      Tuyết Nhi thấy người đến, cuối cùng hiểu ra tình cảnh tại, "Uhm, hơi đói ."

      "Vậy rửa mặt trước nhé. Rồi mới xuống dưới lầu ăn sáng, chị giúp em đến nhà bếp hâm nóng lại."

      "Cám ơn chị Bạch Lan."

      Ăn bát cháo gà thơm ngào ngạt, Tuyết Nhi tạm thời quên phiền não, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

      Bạch Lan ngồi bên cạnh, càng thêm tin tưởng đứa con này gây ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, "Tuyết Nhi, em với cậu Hai làm sao mà quen nhau vậy?"

      "Cậu Hai?"

      "Chính là người ngày hôm qua bế em xuống dưới lầu ấy." Bạch Lan giải thích.

      "A, chị Dương thiếu gia?"

      "Đúng." Tuy rằng đối với việc Tuyết Nhi kêu thẳng tên Sở Dương rất bất mãn, nhưng tất cả các đến đây đều dính chặt lấy cậu ấy mà gọi "Dương" hoặc là "Dương thiếu gia", cũng là thói quen thôi, dù sao giống nhau rất nhanh bị bỏ rơi.

      Tuyết Nhi nỗ lực hồi tưởng, đầu tiên nhìn thấy hẳn là Sở Dạ, sau đó mới đến Sở Dương, "Uhm... Em vừa mở mắt, Dương thiếu gia liền... liền cùng em làm loại chuyện này." Tuyết Nhi có chút thẹn thùng, chỉ có thẹn thùng mà thôi, cảm thấy đây là chuyện xấu hổ nên tùy tiện .

      Đây là tình huống gì? Mở mắt liền làm loại chuyện này? Bạch Lan phân tích tình huống, Cậu Hai nhìn thấy Tuyết Nhi ngủ xơi ấy luôn? "Vậy làm sao em lại cùng ấy về đây?"

      "Có nhiều nhiều người, Dương thiếu gia kéo em , chỉ cần em làm đồ chơi của ấy, ấy làm cho cha mẹ tới đón em về nhà."

      Hai câu trước Bạch Lan làm sao hiểu nổi, nhưng câu sau hiểu , này đúng là do cậu Hai lừa gạt mà có, Bạch Lan áp chế khiếp sợ trong lòng, tỉnh bơ biến sắc, chẳng cho Tuyết Nhi biết bị lừa xảy ra chuyện gì, ngẫm lại từ bỏ, nếu hai vị thiếu gia biết nhất định bị đuổi , so với mạo hiểm bằng chờ đến khi Tuyết Nhi bị chán ghét, khẳng định là chuyện tới vài ngày.

      "Tuyết Nhi thích cậu Hai sao?"

      "Uhm... em biết." Tuyết Nhi khó xử nghĩ ngợi, ăn hết ngụm cháo cuối cùng, "Em no rồi."

      "Để đó , chị dọn dẹp." Bạch Lan cố gắng sắm vai giả hình tượng ôn nhu.

      "Em muốn ra ngoài nhìn xem, Dương thiếu gia em có thể trong vườn." Tuyết Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết rất đẹp, có thể nghe được tiếng bầy chim chóc khoan khoái hót kêu.

      "Được, em ." Bạch Lan vốn dĩ cũng tính toán trao đổi tình cảm gì nhiều với Tuyết Nhi, con nhóc rồi bản thân mình cũng vui vẻ thoải mái.

      Tuyết Nhi chạy đến bên ngoài, hoa cỏ, cây cối, hồ nước, sân này so với sân nhà còn lớn hơn chút, vội vàng nghĩ đến chỗ xem, ánh mắt thoáng nhìn bóng dáng ở gần bờ hồ, ta ngồi những tảng đá vây quanh hồ, ném thứ gì đó xuống nước, đúng là người đàn ông hôm qua nhìn thấy cắt sửa cành cây khi vừa mới đến đây.

      Tuyết Nhi đến gần chút mới nhìn ta cầm trong tay ít bánh mì, chính là bóp nát ném vào trong hồ, đám cá vàng màu sắc rực rỡ mặt nước bơi qua bơi lại, tranh nhau ăn thức ăn được ném xuống, Tuyết Nhi tò mò mở to hai mắt, đến bên cạnh người nọ, "Chào ! Em tên Tuyết Nhi. là ai?"


      Chương 14

      Người đàn ông quay đầu, nhìn qua khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày cũng đặc biệt nổi bật, nhưng cảm giác rất thoải mái, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, thoạt nhìn tráng kiện. Người thanh niên nhìn thấy Tuyết Nhi ràng lắp bắp kinh hãi, lần đầu tiên nhìn thấy xinh đẹp tựa như con búp bê tinh xảo như vậy, chẳng lẽ là tinh từ nơi nào đến? , chính là tiểu tiên nữ thuộc về nhân gian này mới đúng. Nhưng ý nghĩ của ta khi nhìn đến những dấu hồng chiếc cổ trần trụi liền biến mất, hóa ra là phụ nữ do các thiếu gia mang về, những lấy lòng thiếu gia ta gặp nhiều rồi, bề ngoài ngây thơ chân , về bản chất chẳng qua chỉ là vì theo đuổi hư vinh vật chất.

      " trai ơi, hoàn hồn . Em hỏi tên đấy?" Thấy ta chuyện, Tuyết Nhi cúi người đưa tay quơ quơ trước mắt người thanh niên.

      "Tôi tên A Sinh." Người thanh niên tên A Sinh chuyển cách xa ra khoảng, ta muốn quá thân cận với phụ nữ của các thiếu gia, cũng từng có người phụ nữ tiếp cận ta, thậm chí muốn quyến rũ ta, kỳ thực mục đích chẳng qua là muốn từ trong miệng ta điều tra linh tinh các thiếu gia thích dạng phụ nữ gì hoặc là thích đến nơi nào, sau khi từng trải qua như vậy, A Sinh đối với những đến nơi này luôn tránh được tránh, cầm bánh mì thừa bỏ vào trong bọc to, đứng lên.

      " A Sinh, phải sao?" Tuyết Nhi hề nghĩ ngợi liền kéo tay A Sinh lại, với trai này cảm thấy rất có cảm tình, sao chưa hai câu ấy muốn rồi.

      "Ừ, tôi còn có việc làm, thể ở nơi này quá lâu." A Sinh duy trì khách khí, kiếm cớ bỏ .

      A Sinh là lái xe ở đây, phụ trách đưa đón Sở Dương và Sở Dạ, nhưng rất nhiều lúc, bọn họ đều thích tự mình lái xe, trong gara có ba chiếc xe, đủ để bọn họ tùy ý sử dụng. Sở Dạ và Sở Dương nếu cần ta lái xe đón đưa báo trước cho ta biết, ta chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đợi lệnh là xong. Cho nên A Sinh đại đa số thời gian có thể tự mình sắp xếp, khi rảnh rỗi ta thích đến chăm sóc khu vườn này, bất luận là thực vật hay động vật ta đều nhẫn nại chăm sóc. So với lái xe, ta càng giống như người làm vườn nơi này.

      "À." Tuyết Nhi lộ ra vẻ mặt thất vọng, nới tay A Sinh ra, chỉ chỉ hồ nước, "Vậy... A Sinh, có thể cho em bánh mì hay , cá vàng hình như chưa ăn no, em giúp cho chúng ăn."

      A Sinh quay đầu nhìn nhìn, quả nhiên thấy mấy con cá vàng vẫn nổi lên mặt nước, mắt to miệng rộng chờ đồ ăn rơi xuống, ta đưa bánh mì thừa cho Tuyết Nhi, "Cũng cần cho nhiều lắm, cá cố ăn đến trướng bụng."

      "Cám ơn A Sinh!" Tuyết Nhi hưng phấn nhận bánh mì, đặt mông ngồi tảng đá, bắt đầu xé bánh mì ném vào trong nước, bọn cá vàng vây quanh lại, tranh đến, tranh , Tuyết Nhi quay đầu nhìn A Sinh cười, "Mau nhìn xem! Bọn cá rất vui vẻ a!"

      Kia trong nháy mắt, A Sinh chợt ngẩn ra, nụ cười tươi tắn kia sạch thuần túy, chút cũng giống giả vờ, chẳng lẽ này phải diễn trò sao? A Sinh lắc lắc đầu, ngăn cho bản thân suy nghĩ miên man, xoay người rời khỏi chỗ này. Mặc kệ thế nào, phụ nữ các thiếu gia mang về, ngày mai hẳn là gặp lại nữa.

      ...

      Tâm tình Sở Dương tốt lắm, theo lý thuyết đêm qua dáng vẻ của kia rất khá, ở giường còn tận lực lấy lòng cậu, hẳn là cậu phải có tính thú lắm mới đúng, nhưng mà cậu chỉ mới phát tiết qua lần liền làm nổi nữa. Sở Dương tức giận mắng tiếng, nhớ lại biết có ai từng tuổi trẻ làm chuyện nam nữ quá thường xuyên rất dễ dàng bất lực, cả ngày nay bảo bối của cậu luôn luôn có động tĩnh gì, hay là dạo gần đây cậu làm quá nhiều nên xảy ra vấn đề ?

      Sở Dương sắc mặt xanh mét, sau khi tan học cũng tìm phụ nữ, cậu muốn để người khác phát cậu bất thường, sau đó cậu nhớ tới trong nhà còn có Tuyết Nhi, suy nghĩ của Tuyết Nhi đơn thuần, hiểu mấy thứ này, cho dù ngay ở trước mặt ấy mà 'cứng' được cũng bị xấu hổ, nghĩ như thế, lớp học buổi chiều Sở Dương cũng liền chạy vội trở về, cậu nhất định phải mau chóng xác nhận chút.

      Hết chương 14
      Last edited: 27/8/17

    4. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Hihi, lại chương mới ^^ Thank ed nha
      Mà chương 13, ngay đầu nàng ghi ngược hay sao ấy "quanh chung", chương 14 "xuất sắc" chứ phải "suất sắc" nhé nàng
      tonton thích bài này.

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 15

      Editor: ton ton


      "Bạch Lan, Tuyết Nhi đâu?" Sở Dương trở về phòng thấy Tuyết Nhi, sắc mặt càng khó coi.

      Bạch Lan hơi co rúm lại, rất ít khi thấy cậu Hai sắc mặt trầm, phải là Tuyết Nhi đắc tội cậu ấy ở đâu rồi chứ? Trong lòng suy nghĩ như vậy là tốt nhất, nhanh chút đuổi con nhóc đó , nhịn được lộ ra ý cười, "Tuyết Nhi ở trong sân, vừa rồi nhìn thấy ấy ở hồ nước bên kia."

      Sở Dương như trận gió cuốn ra ngoài, vừa đến vườn sau nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh kia.

      Tuyết Nhi ngồi tảng đá bên hồ, hai cái chân thỏng xuống lắc lư nước, thỉnh thoáng ném mẩu vụn bánh mì vào trong hồ, tựa như đứa bé tinh nghịch, ràng qua cái tuổi lãng mạn hồn nhiên như vậy rồi, cảnh tượng thế này lại hài hòa ngoài ý muốn.

      "Tuyết Nhi, đứng lên. Chúng ta về phòng." Sở Dương phát giọng điệu của mình chợt mềm lại.

      "Dạ." Tuyết Nhi quay đầu thấy Sở Dương, cười xán lạn với cậu, đứng lên vỗ vỗ bụi mông, hôm nay vui vẻ, thích luôn bị nhốt trong phòng.

      Nụ cười kia khiến Sở Dương giật mình, quên mất chuyện vui vừa rồi, thầm nghĩ muốn nhanh chút áp Tuyết Nhi dưới thân mà nhiệt tình thương phen, khiến vẻ tươi cười của biến thành khóc thút thít cầu xin tha thứ, thân thể cơn xao động, luồng nhiệt nóng rất nhanh tụ tập ở bụng dưới, thứ đó cả ngày phản ứng gì lập tức cương cứng.

      "A!" Tuyết Nhi hét lên tiếng, cả người bị Sở Dương ôm ngang dậy nâng lên, chỉ có thể bám chặt chẽ vào ngực chàng thanh niên, rất sợ đối phương chỉ cần buông lỏng tay cả người ngã xuống.

      vui mừng thấy Tuyết Nhi chủ động dán chặt, Sở Dương tăng nhanh bước chân, cậu chờ kịp lên lầu, mang ngay Tuyết Nhi vào phòng ngay tầng , phòng này trước đây dẫn phụ nữ về để cho mấy người đó ở lại, có khi trực tiếp trong phòng này làm tình rồi tự cậu rời khỏi, hoặc là sau khi hoan ái ở phòng cậu để các quay lại phòng này mà ngủ, tóm lại cậu thích mấy người phụ nữ đó ngủ chung với cậu cái giường.

      Phòng được dọn dẹp rất sạch , hề có dấu vết từng có người ở lại, phụ nữ có ở đây cũng chỉ ở có hai buổi tối, cho dù có để lại thứ gì từ lâu bị ném mất, trang trí trong phòng rất ít, cho nên nơi này có vẻ rất trống trải, gây chú ý nhất chính là chiếc giường Kingsize ở ngay chính giữa kề sát với chiếc gương to lớn, cần phải , đó đương nhiên là để gia tăng tình thú khi hoan hảo. Ngoại trừ gương, ngăn kéo trong chiếc tủ đầu giường và căn bếp cũng bày biện ít đồ vật nâng cao hứng thú.

      Sở Dương thả Tuyết Nhi xuống giường, xếp thành tư thế quỳ sấp, cái mông mượt mà nhếch lên, kịp chờ cởi quần áo hai người ra, trực tiếp xốc váy Tuyết Nhi lên, cởi quần lót ra, bộc lộ hạ thể, cái cửa động khéo léo kia sít sao khép chặt.

      Tuyết Nhi phía dưới chợt lạnh, rụt lui thân thể có chút sợ hãi, muốn xoay thân mình ại.

      "Tuyết Nhi, nên động." Giọng Sở Dương khàn khàn, dục vọng bành trướng đến cực hạn, tay cậu chút dịch bôi trơn liền tìm đến cửa động giấu kín giữa hai chân Tuyết Nhi cắm vào trong.

      "A..." Tuyết Nhi khó chịu nhíu mày, lưng đưa về phía Sở Dương quỳ sát giường, nhìn được cậu làm gì, chỉ biết lại có thứ gì đó nhét vào trong cơ thể, sắp phải làm chuyện đó rồi chăng? Tuy rằng thoải mái, nhưng mà thắt lưng đến bây giờ vẫn còn rất mỏi.

      Rất nhanh Tuyết Nhi có sức lực nghĩ đến chuyện này, bởi vì sau vài lần khuếch trương, có thứ gì đó càng nóng càng lớn hơn nhét vào trong cơ thể, chỉ cảm thấy phía dưới bị lấp đầy, hô hấp cũng bắt đầu được thông thuận.

      Sở Dương trong chuyện tình dục lực nhẫn nại luôn có hạn, vừa mới tiến vào hồi cậu bắt đầu động, rút ra rất cạn, xâm nhập sau, mỗi lần đều đẩy vào đến mức thể tiến vào bên trong tiếp được nữa mới thôi, tư thế từ phía sau lưng xâm nhập so với phía trước càng thêm sâu.

      Tuyết Nhi bên trong nóng, đạo sau khi trải qua nhiều lần hoan ái xâm nhập theo thói quen tự giác tiết ra ái dịch, rất nhanh ẩm ướt thành mảng, khiến cho dị vật ra vào càng thêm thông thuận, thanh nước và thân thể va cham càng lúc càng vang vọng.

      Sở Dương đỏ mắt, để ý nổi đến cảm thụ của Tuyết Nhi, tách cánh mông ra ngừng va chạm, dùng sức hận thể đẩy toàn bộ người vào. Mỗi lần tiến vào hai túi cầu căn phồng vừa vặn va đập vào bên ngoài cánh hoa, nhất là tiểu hạch mẫn cảm ở phía trước cũng theo đó mà trướng phồng lên.

      "A... Ha... A... Rất... Sâu ..." Tuyết Nhi rên rỉ bị va chạm thốt ra liền mạch, lực va chạm phía sau quá lớn, hai tay chống đỡ thân mình cũng ngăn được mà kịch liệt đung đưa, chỉ cảm thấy vật đó chui vào rất sâu, cho tới nay chỗ đó chưa từng bị thâm nhập sâu như vậy, giống như bụng cũng sắp bị đẩy xuyên thủng. Cảm giác run rẩy từ nơi ma sát truyền lại, xuôi theo thắt lưng lên phía , Tuyết Nhi nhịn được cong ưỡn người, mỗi dây thần kinh đều run run, cuối cùng chống đỡ được thân thể, xụi lơi xuống.

      "Vật , cao trào sao?" Sở Dương kiềm chế thắt lưng Tuyết Nhi, để hạ thân vẫn duy trì tư thế quỳ sấp, tiếp tục mạnh mẽ xâm phạm, sau cơn cao trào vách tường thịt vẫn ngừng mấp máy co rút lại, cậu thể đẩy nhanh tốc độ ra vào mới đến nỗi lập tức tiết ra, nóng ẩm bên trong vô cùng thoải mái, cậu ồ ề thở sâu cái, rồi mới đem lửa nóng toàn bộ rót vào bên trong cơ thể Tuyết Nhi. Chùm sáng trắng trước mắt chợt lóe, nhất thời tay còn lực, liền vẫn trong tư thế kết hợp với Tuyết Nhi cùng nhau ngã xuống giường.


      Chương 16

      Đây là lần tình ái thoải mái, nhưng Sở Dương cứ luôn cảm thấy thiếu thứ gì đấy, cậu xoay đầu Tuyết Nhi qua, nhìn thấy đôi con ngươi ẩm ướt tình ý, cậu hiểu thiếu cái gì, là biểu cảm của Tuyết Nhi, cậu muốn nhìn khó chịu nỉ non, biểu cảm thoải mái đến nỗi cầu xin tha thứ, cậu thừa nhận mình là gã trai có chút khẩu vị ác thú.

      Biết nguyên nhân, tự nhiên là phải sửa chữa, Sở Dương vui sướng khi thấy khí tính được chôn trong tiểu huyệt ẩm nóng có xu thế ngẩng đầu, thế là cậu rút thứ khôi phục tinh lực lui ra ngoài.

      Cậu vừa chuyển động, thân thể Tuyết Nhi liền run lên, là ái dịch của người nam hay là của người nữ từ trong cửa huyệt co rút chảy tràn ra ngoài, bên trong bắp đùi ẩm ướt thành mảnh, đám cỏ thưa thớt kia cũng ướt sũng, hết sức đẹp đẽ mà dâm tà.

      Sở Dương cấp tốc lột trần trụi cả hai, ngồi dậy, ôm lấy lưng Tuyết Nhi để đối diện phía trước, hai chân cao cao tách ra, có chút giống tư thế cho em bé tiểu. "Tuyết Nhi, nhìn trong gương, nơi này của em mê người biết bao nhiêu."

      Hai người đối diện tấm gương to lớn kia, thân thể trần trụi nhìn sót thứ gì, Tuyết Nhi xấu hổ đến nhắm mắt lại.

      "Tuyết Nhi, cần thẹn thùng, hãy nhìn kỹ, chúng ta sắp làm chuyện rất là thoải mái." Sở Dương nhàng dụ dỗ, ôm lấy cả người ra màu phấn hồng nhạt nhạt, màu sắc tràn đầy dụ hoặc.

      Tuyết Nhi chậm rãi mở to mắt, mặt nóng rực như sắp cháy, tim đập bịch bịch, giống như nhảy bật ra đến cổ họng, nhìn thấy nơi hạ thân ngượng ngùng hoàn toàn bại lộ, trải qua phen sau cơn kích tình còn dính rất nhiều chất dịch trắng, sau đó thấy được tiểu huyệt thỉnh thoảng vẫn co rút, chất dịch lỏng trắng đó bị chút đè ép trào ra ngoài. ra là từ chỗ này bị chọc xuyên vào sao? Nhưng mà cái động này như thế, vật kia của đàn ông lại lớn như vậy, làm sao có thể nhét vào? Tuyết Nhi nghi hoặc.

      "Tuyết Nhi, nhìn ! Nơi này là chỗ khiến đàn ông thoải mái." Ngón tay Sở Dương sau khi vuốt ve ở cửa huyệt vài vòng chậm rãi cắm vào, lập tức bị vách tường siết sao bao vây bên trong.

      Tuyết Nhi trừng lớn mắt gắt gao nhìn cảnh tượng trong gương, ngón tay đàn ông nhét vào trong, có thể cảm nhận được ngón tay kia trong cơ thể bản thân quấy rối, rồi ngón biến thành hai ngón. "Uhm... A..." Tuyết Nhi cắn môi, trong cơn khuấy động và đưa đẩy ra vào, khoái cảm lần nữa lại lên cao, mà có thể rành mạch nhìn chuyện gì xảy ra.

      Ngón tay Sở Dương tà ác về phía trước ở ngay tiểu hạch nằm cánh hoa vuốt ve mấy cái, rồi đè nặng lại, dưới trái phải xoa nắn.

      Tuyết Nhi thở dốc, đùi bị đẩy lên trước tách ra hai bên, tìm thấy tiêu điểm, chỉ có thể dùng tay liều mạng mà chụp bắt bất cứ thứ gì có thể nắm lấy được, cảm giác bị ngón tay đùa giỡn vừa khó chịu lại vừa thoải mái, cố gắng vặn vẹo cái mông.

      Lúc đầu lưỡi Sở Dương liếm liếm lên lỗ tai , thân thể Tuyết Nhi lại co giật, sau vài giây căng thẳng, rồi mới triệt để xụi lơ, toàn dựa vào lòng Sở Dương phía sau chống đỡ.

      "Tuyết Nhi, có chủ nhân cho phép, đồ chơi được nhắm mắt lại." Sở Dương dùng sức cắn cái, vành tai Tuyết Nhi lưu lại hai dấu răng, cậu phát bản thân thích đùa vật rành thế này, tựa như trang giấy trắng tùy ý bản thân viết lung tung, cải tạo thành món đồ chơi khiến mình vừa lòng.

      Tuyết Nhi mở to con ngươi thất thần, hồi lâu mới khôi phục thanh tỉnh, nhìn Sở Dương rút ngón tay ra ngoài, tiểu huyệt kia giữa hai chân so với lúc trước càng co rút lại lợi hại hơn, tiếp tục đè ép ra chất lỏng màu trắng, giọt lên tấm drap màu vàng giường.

      "Tuyết Nhi, miệng phía dưới của em rất đói bụng đấy, em xem nó ngừng chảy nước miếng kìa, muốn ăn thứ đồ tốt lớn hơn." Sở Dương ác liệt dùng ngón tay cạo lấy 'Nước miếng' chảy xuống bôi lên đùi Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi vì sao bị như vậy, khống chế được phía dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn miệng phía dưới tiếp tục chảy 'Nước miếng', coi lời Sở Dương tin là .

      "Tuyết Nhi, cho em ăn thứ tốt hơn nhé." Sở Dương kéo ngăn kéo, lấy ra cái hộp, bên trong có mấy viên tròn tương tự như mấy đầu ngón tay, cũng biết dùng vật liệu gì làm thành, cậu rút ra viên nhét vào trong cơ thể Tuyết Nhi.

      Vừa mới bắt đầu Tuyết Nhi chỉ cảm thấy mát mát rất thoải mái, quá lâu nơi địa phương kia liền dâng lên cơn ngứa ngáy, càng lúc càng mãnh liệt, giống như có rất nhiều con kiến bò tới lui bên trong, "Rất ngứa... Ưh... Rất ngứa..." Tuyết Nhi xoay thân mình, nhịn được đưa tay muốn chạm vào cái chỗ kia.

      Sở Dương chụp lấy hai tay an phận của , nhìn bất lực vặn vẹo.

      "Ô... Rất ngứa..." Tuyết Nhi ánh mắt đỏ lên, nước mắt cứ như thế rơi xuống đến, là khó chịu, nhất định là sắp chết.

      Sở Dương cũng hơn gì, thân thể Tuyết Nhi trần trụi xinh đẹp ở trong lòng cậu đạt tới cao trào, lại lộ ra biểu cảm kêu gọi người ta phạm tội, vật giữa hai chân cậu sớm thành gậy sắt đỏ sậm, cứ vậy mà để gần chỗ cánh hoa mềm mại của Tuyết Nhi, an phận vặn vẹo khiến Sở Dương suýt chút nữa đánh mất lý trí. "Tuyết Nhi, chỉ cần em miệng phía dưới của em đói bụng muốn ăn gậy thịt của Dương thiếu gia, làm em còn ngứa nữa, được hả?"

      "Uhm... Tuyết Nhi cái... miệng ....... miệng phía dưới... đói... đói bụng... muốn ăn .... gậy thịt ......Dương thiếu gia... A..." Trừ bỏ Sở Dương ở bên cạnh, Tuyết Nhi tìm ra bất kỳ người nào khác có thể cầu cứu, lung tung lắc lư cơ thể, vất vả mới xong cả câu cần .

      "Tuyết Nhi thực ngoan..." Sở Dương rút viên tròn nhét vào trong cơ thể Tuyết Nhi ra, đó có tẩm thuốc, khi bắt đầu tác dụng, dù là ai cũng chịu nổi cái cảm giác ngứa ngáy này, cậu nâng người Tuyết Nhi lên cao chút, để cho khí tính của mình nhắm ngay cửa động, "Tuyết Nhi, hãy nhìn kỹ, sắp cho em ăn đây này."

      Hết Chương 16
      Last edited: 27/8/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :