1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 10

      Sở Dương và Sở Dạ là con ruột do Lưu tỷ sinh ra, trong phố Hoa Đào, có ai biết được bí mật này, cũng có ai dám phỏng đoán nhiều hơn, những người biết tồn tại của họ của chỉ hiểu rằng bọn họ là người thập phần trọng yếu và thần bí.

      Lưu tỷ vào độ tuổi còn rất trẻ ở phố Hoa Đào, khi đó bà ta rất được hoan nghênh, sau mất tích hai năm, đến khi trở về tính cách biến hóa lớn, từng bước trèo lên vị trí người quản lý phố Hoa Đào. Thậm chí trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì, trong phố Hoa Đào ai , những người duy nhất biết chết, tại chỉ còn lại vài người thực ra chỉ là những kẻ nghe đồn đại mà thôi.

      "Ừ, mẹ sau đêm nay em giao người ra mẹ có thể bỏ qua chuyện cũ."

      "Em muốn, Tuyết Nhi bây giờ thuộc sở hữu của em, ấy là đồ chơi của em." Tuy rằng Sở Dương hơn hai mươi, nhưng thường xuyên lộ ra tính trẻ con, thành thục như Sở Dạ.

      "Đồ chơi?" Sở Dạ nhíu mày, đứa em trai này lại nảy ra chủ ý gì nữa?

      "Đúng vậy. Trong phố Hoa Đào khó có coi được như vậy, chơi đùa thêm nhiều chút cũng chẳng có gì. Mẹ quản cũng hơi quá rồi, à, thấy đúng ?" Sở Dương cầm khăn lông lau tóc ném sang bên, mặt bất mãn. "Hơn nữa, Tuyết Nhi cũng đồng ý làm đồ chơi của em, theo em so với làm phụ thuộc phẩm tốt hơn biết bao nhiêu."

      Sở Dạ nhìn nhìn người giường, "Được, giúp em thuyết phục mẹ, nhưng bà có đồng ý hay chẳng phải do quyết định."

      ", cám ơn !" Sở Dương đột nhiên ôm mạnh Sở Dạ, có trai hỗ trợ, phần thắng liền lớn hơn.

      ...

      Lưu tỷ nhẫn nhịn tức giận trừng mắt nhìn hai đứa con, đều hơn hai mươi tuổi, Sở Dương tùy hứng hiểu chuyện còn chưa tính, lúc này ngay cả Sở Dạ người luôn trầm ổn cũng hùa theo chống đối. "Mẹ đồng ý, đàn bà trong phố người cũng thể mang ra ngoài, nếu các con muốn tìm phụ nữ để tiêu khiển, bên ngoài làm nhiều chuyện mẹ cũng thể quản."

      "Dù sao làm phụ thuộc phẩm bị mấy người đàn ông đó mua , xem tình huống ấy hơn phân nửa chỉ có con đường chết, người đưa ấy cho con, coi như ấy chết là được rồi." Sở Dương thấy sắc mặt Lưu tỷ tốt, chuyện ít sức mạnh.

      " được!"

      "Tại sao được? Con cũng đâu phải cưới ấy, cùng lắm qua đoạn thời gian con hết hứng thú đuổi ấy về lại." Sở Dương vội la lên, sau này thế nào là chuyện sau này, ít nhất tại cậu rất muốn Tuyết Nhi, rất giống đứa bị đoạt mất đồ chơi.

      "Tính tình trẻ con."

      "Con từ lâu còn là trẻ con nữa rồi."

      Thấy hai người ai cũng cố chấp ý mình, Sở Dạ đứng bên hồi lâu chuyện thầm thở dài, lên phía trước bước.

      "Dạ, con cũng đồng ý em con dính vào?" Lưu tỷ chuyển tầm mắt sang đứa con lớn nhất. "Đứa con đó ngoại trừ xinh đẹp ra còn có gì tốt hả? Khiến em hai đứa cùng nhau vì nó đối nghịch với mẹ."

      "Chúng con có ý đối nghịch người, chẳng qua Tuyết Nhi này giống với mấy người đàn bà chúng con từng gặp trước kia, cho nên chúng con tương đối thấy hứng thú mà thôi. ấy chỉ là phụ thuộc phẩm, đáng vì ấy mà tổn thương tình cảm, giống như Dương , phụ thuộc phẩm ở phố Hoa Đào sớm muộn gì cũng thoát khỏi vận mệnh tử vong, hơn nữa đêm đầu tiên của ấy thuộc về chúng con, bằng trước hết cứ để chúng con đưa người , chẳng bao lâu chúng con cũng đưa ấy về thôi, đến lúc đó tùy tiện muốn xử lý thế nào cũng được."

      Lời Sở Dạ ra lạnh lùng vô tình, nhưng lúc này quả nghĩ như vậy, và Sở Dương đều từng có phụ nữ, chẳng bao lâu chán ghét, huống chi lần này lại là món đồ chơi trí lực có vấn đề.

      Chân mày Lưu tỷ chau lại, bà ta trong cơn tức giận xếp Tuyết Nhi vào hàng phụ thuộc phẩm, chính bởi vì ấy hiểu quy tắc chạy lung tung đến phòng con trai bà ta quyến rũ họ, "Chỉ sợ hai người đến lúc đó lại bỏ được."

      "Lưu tỷ, người có thể tin con, nhưng lời của tóm lại người nên phải tin tưởng." Trong phố Hoa Đào, bọn họ cũng giống những người khác gọi bà ta là Lưu tỷ.

      Tâm tính hai đứa con Lưu tỷ hiểu rất , đến tận bây giờ người phụ nữ nào có thể lưu lại trong lòng bọn họ, cũng bởi như thể càng dễ xảy ra chuyện, sợ loại đa tình, người vô tình càng dễ dàng chung tình. Bà ta muốn để con mình dây dưa với bất kỳ người đàn bà nào trong phố Hoa Đào, bằng , 'người kia' càng thêm chán ghét chính mình.

      " khi Dạ như thế, mẹ đồng ý để hai con đưa người . Nhưng mà mẹ muốn nhắc nhở điểm, ta tự nguyện đến nơi này, đưa ra ngoài rồi đừng có gây thêm phiền toái cho mẹ." Lặng yên lúc lâu sau, Lưu tỷ cuối cùng cũng dịu giọng.

      Hai em đều hiểu lời Lưu tỷ , nhiều trong phố đều do bọn buôn người bán vào, các ấy có gia cảnh thế nào rất khó , lại còn có báo cảnh sát, đều là thứ phiền toái, mà Tuyết Nhi do về mặt trí thông minh có vấn đề, nên đây cũng là trong những nguyên nhân khiến Lưu tỷ dịu giọng.

      "Chúng con biết nên làm sao mà." Sở Dương hưng phấn tiếp lời, xem như đạt tới mục đích, thể phủ nhận cậu thích chính là cái người xinh đẹp giống như búp bê vậy, rất muốn lập tức trở về lại triền miên phen. Nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Sở Dạ mới le lưỡi, thu giữ vẻ mặt đắc ý lại.

      Mọi chuyện xem như kết thúc.

      Sở Dương chiếm được thứ gì mình muốn đương nhiên hưng phấn dị thường, nhưng do ở ngay dưới mí mắt của mẹ mình đắc ý vênh váo rất ổn, nhẫn nhịn hai ngày sau liều năn nỉ Sở Dạ cùng nhau rời khỏi phố Hoa Đào, đương nhiên, lần này mang theo cả chiến lợi phẩm ── Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi được đôi song sinh mang ra khỏi phố Hoa Đào là chuyện phải giữ bí mật với người ngoài, dù sao đây cũng trái nguyên tắc nhất quán trong phố, nhưng cũng có nghĩa là có thể giấu được tất cả mọi người, những người khá thân cận với Tuyết Nhi hoàn toàn giấu giếm được, ví dụ như Trân Châu. Điều duy nhất khiến người ta nghi hoặc là, phụ nữ phố Hoa Đào từ trước đến nay có vào có ra, nhưng hai người kia lại có thể khiến cho Lưu tỷ buông tay để Tuyết Nhi rời khỏi phố Hoa Đào, ràng thân phận bọn họ khá đặc thù, có số người trong lòng hiểu , nhưng ai cũng dám tiết lộ.

      Trân Châu vì Tuyết Nhi vắt kiệt mồ hôi, sau lần gặp được Tuyết Nhi, từ trong miệng bé nghe được phải làm đồ chơi của Sở Dương, khỏi thở dài vì khiến người ta thương tiếc này, chẳng qua là theo đôi song sinh so với ở phố Hoa Đào làm phụ thuộc phẩm tốt hơn nhiều, ít nhất chị nhận thấy Tuyết Nhi hề bị tra tấn quá lớn, hy vọng đôi song sinh có thể đối xử tốt với chút, đừng phải trở lại nơi này.

      Trong khoảng thời gian dài, Tuyết Nhi từ chỗ được người nhà thương cưng chiều bên ngoài bị bán vào trong phố Hoa Đào, lại từ trong phố Hoa Đào qua tay mấy người trở ra bên ngoài, đây là vận mệnh nhiều người bao giờ tưởng tượng được, nhưng với Tuyết Nhi mà , tựa hồ khiến đau lòng khổ sở chính là bị chia cách với người nhà, muốn mau chóng về nhà mà thôi, thậm chí đến mấy chuyện dâm loạn này nọ, chỉ có nỗi xấu hổ mơ hồ mông lung.

      Có lẽ ở điểm này, rất là may mắn, cần phải thừa nhận tâm lý khuất nhục.

      ...

      "Tuyết Nhi, em bây giờ là đồ chơi của , sau này theo cùng sống ở nơi này." Đưa Tuyết Nhi vào căn biệt thự, Sở Dương bá đạo tuyên bố.

      Biệt thự ở ngoại ô, do muốn ở xa trường đại học mà đặc biệt mua lại, ngoại trừ em hai người và vài người làm còn bất kỳ ai khác, cho nên trước nay luôn khá là yên tĩnh.

      Tuyết Nhi nhìn nhìn khoảng sân cực lớn và nhà ở, gật đầu, nơi này có chút giống với nhà của , nhà cũng có sân là lớn, trồng rất nhiều hoa mình thích, cơ bản mỗi mùa đều nở được nhiều đóa hoa đáng khác nhau. Nhìn lại nơi này, hoa trồng rất ít, nhưng sân cỏ và cây cối được cắt tỉa rất đẹp, vừa trồi Sở Dương sau này cũng sống ở đây, vậy muốn trồng đủ loại hoa xuống đây nha.

      Nghĩ như thế, Tuyết Nhi có hơi ngơ ngẩn suy nghĩ viễn vông, đến khi có bàn tay quơ quơ trước mắt.

      "Nè, nghĩ gì vậy? Mau vào ." Sở Dương nhăn mày lại, vật này chắc vì nhìn thấy biệt thự to lớn mà bị dọa ngu luôn chứ? Nếu cậu mà biết được ý tưởng chân chính của Tuyết Nhi, đoán chừng ngẩng đầu trợn trắng mắt nhìn trời.

      "Ừ." Tuyết Nhi giọng lên tiếng.

      Sở Dương vòng tay ôm ngang hông kéo sát kề nhau với mình, đưa vào bên trong.

      Sở Dạ luôn ở bên từ khi rời khỏi phố Hoa Đòa đến giờ chưa từng tiếng nào, tâm trạng của tại có thể là rất phức tạp, ban đầu nghĩ rằng giúp Sở Dương đưa Tuyết Nhi ra liệu có chính xác hay , nhất là khi nhìn hai người thân mật dán lấy nhau, đôi mày tự chủ mà nhăn lại, thể phủ nhận, cảm thấy Tuyết Nhi có dấu vết đặc nào đó.

      và Sở Dương là song sinh, hầu như mọi thứ đều cùng chung sở hữu, bao gồm cái gọi là "Bạn ", nhưng thực tế chỉ cần thứ gì đó Sở Dương thấy hứng thú đều chẳng tranh giành, bởi vì có thứ khiến cảm thấy đáng giá để làm như vậy. Thế nhưng nghĩ đến Tuyết Nhi sau này chính là đồ chơi dành riêng cho Sở Dương, trong lòng lại có thứ cảm giác kỳ quái.

      Từ cổng lớn vào đến phòng trong, Tuyết Nhi tổng cộng chỉ thấy ba người, đầu tiên là người hơi có tuổi, nhìn thấy bọn họ liền nửa khom người chút, nghe Sở Dương gọi ông ta là quản gia Vương, sau đó có người trong vườn cắt sửa nhánh cây, xem bóng lưng chỉ biết là đàn ông, còn lại là .

      "Cậu Cả, cậu Hai! Mừng hai cậu trở về! Em lập tức pha trà." Bạch Lan vẻ mặt lấy lòng cười, ta từ tháng trước tới đây làm người giúp việc, vốn đây là công việc của chị họ ta, thời gian trước kết hôn rồi cùng chồng chuyển đến nơi khác mới giới thiệu công việc này cho ta. Kỳ thực đây chính là công việc khá thoải mái, chỉ cần phụ trách giặt quần áo, nấu cơm, rảnh rỗi dọn dẹp vệ sinh, tiền lương rất cao, hai vị thiếu gia thường xuyên có ở nhà, việc làm càng ít .

      Nhưng mà Bạch Lan từ sau khi gặp được Sở Dạ và Sở Dương liền ôm ấp tâm tư khác, hai vị thiếu gia tuổi cũng tương đương ta, vừa có tiền, vóc dáng mặt mày tuấn, kìm lòng đậu nổi lên mộng đẹp bé lọ lem gặp hoàng tử, nếu được trong hai vị thiếu gia này coi trọng, xem như bay lên cành cao làm phượng hoàng, sau này ăn mặc bất tận hết, lại cần phải hầu hạ người khác. Cho nên ta hao hết bao tâm tư tìm kiếm niều vui cho cặp song sinh, chỉ cần là người ai cũng nhìn ra ý đồ nàng, đáng tiếc cho tới bây giờ ta vẫn chưa mò được chút lợi ích nào. Bạch Lan hề buông tay, ta tự nhận bản thân có chút tư sắc, sống cùng với bọn họ tóm lại luôn có cơ hội.

      "Tôi cần, về phòng trước đây." Sở Dạ nhìn cũng thèm liếc lấy cái, nàng kế bên lúc nào cũng nghĩ cách dán lên mình rất nhiều chuyện, sở dĩ đuổi Bạch Lan vì ngoại trừ ta tỏ ý lấy lòng ra cũng chưa phạm phải lỗi lớn nào, nên cũng kệ tùy ta.

      "Tôi cũng cần, chuẩn bị cơm chiều , tối nay ăn ở nhà." Sở Dương cũng cự tuyệt, lập tức theo sau Sở Dạ lên lầu, phòng bọn họ đều ở lầu hai, cậu ở cuối phía Tây, Sở Dạ ở cuối phía Đông, cách xa nhau thế vì lo lắng khi lên giường với phụ nữ động tĩnh quá lớn có thể ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.

      "Vâng." Tầm mắt Bạch Lan thẳng tắp trừng Tuyết Nhi được Sở Dương ôm lấy, hận thể trừng lủng thành lỗ to, em họ trước nay cũng thường xuyên đưa đàn bà con về qua đêm, loại phụ nữ nào cũng đều có, hôm nay là da trắng tóc dài, xinh đẹp y như búp bê, ta thể nào thế nào so bì được, chỉ có thể cam lòng nhìn chằm chằm.

      Tuyết Nhi ban đầu nhìn thấy trẻ tuổi chênh lệch với mình bao nhiêu đôi mắt sáng lên, khi phát tầm mắt bất thiện của đối phương co rụt người chút, lần đầu tiên gặp mặt, sao chị này tựa như có oán thù với , ánh mắt dường như muốn ăn sống vậy. rất đơn thuần, vẫn hiểu biết được tâm lý đáng ghê tởm của loài người, chỉ có cố gắng suy nghĩ xem bản thân rốt cuộc trong trường hợp nào chọc cho đối phương vui.

      "Tuyết Nhi, mặc kệ ta. Chúng ta lên lầu." Sở Dương quay lại nhìn thoáng qua, chẳng phải lần đầu tiên gặp tình huống này, cậu từ lâu cảm thấy có ý nghĩa gì.

      Bạch Lan vừa nghe lại càng dốc hết hận ý lên người Tuyết Nhi, oán hận nghĩ, cái này tại đắc ý, lâu nữa cũng bị bỏ rơi, cậu Hai là người nổi tiếng có mới nới cũ, người phụ nữ ở nơi này nhiều lắm chỉ xuất hai lần, ta cũng tin rằng dạng phụ nữ giống như con thỏ kia có thể phá được kỷ lục.

      Nghĩ như thế tâm tình thư thái sung sướng ít, vội vàng vào nhà bếp làm món ăn hai vị thiếu gia thích nhất.

      Hết Chương 10

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Lâu lắm rồi mới thấy nàng trở lại. Cố lên nàng ơi. Thanks nàng nhiều
      tonton thích bài này.

    3. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      :tt2: Mừng nàng quay trở lại, cứ tưởng truyện drop rồi cơ, mừng quá! Thỉnh thoảng rảnh nàng lại cho chương mới nhé :012:
      tonton thích bài này.

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 11

      Editor: ton ton

      "Tuyết Nhi, đây là phòng , em là đồ chơi của cho nên cũng ngủ ở đây, sai người chuyển vào thêm cái giường, lúc có chuyện gì được rời khỏi phòng này." Sở Dương cũng như Sở Dạ, sau khi làm tình cũng thích phụ nữ ngủ chung giường.

      " ở cùng em trong này sao?" Tuyết Nhi hồn nhiên hỏi.

      " cũng có chuyện riêng của mình, lúc muốn em tự nhiên về."

      "Ở mình rất nhàm chán." Tuyết Nhi vẻ mặt đều là biểu tình buồn bực, tuy phòng rất lớn, cũng có TV, nhưng chỉ có mình ngây ngốc buồn lắm a, trước kia mỗi lần làm sai việc gì bị phạt nhốt trong phòng ngủ mình cho ra ngoài, nếu phải Tiểu Ngọc thường xuyên vụng trộm ở lại theo bên mình, nhàm chán đến muốn chết. Ngay cả ở cái nơi kỳ quái là phố Hoa Đào kia, cũng có Trân Châu ở bên cạnh.

      "Em muốn về nhà."

      "Người trong nhà em ở nơi rất xa, phải qua lúc lâu nữa mới có thể trở về, em phải ngoan ngoãn làm đồ chơi của , như vậy liền cho người nhà rằng Tuyết Nhi cực kỳ ngoan ngoãn, để bọn họ sớm chút đến đón em." Sở Dương tiếp tục dụ dỗ.

      "Ừm." Tuyết Nhi tiếp nhận lời dối vụng về này.

      Nhìn thấy Tuyết Nhi nhíu mi, Sở Dương trong lòng lại động, "Nếu em làm chuyện khiến vui sướng, cho phép em ra khỏi phòng, em có thể vào trong vườn chơi, thế nào?"

      " ? Em phải làm gì?" Trong mắt Tuyết Nhi phát ra thần thái hưng phấn, có thể vào trong vườn có thể trồng hoa.

      "Cứ làm y theo chúng ta từng làm lúc trước." Sở Dương cúi đầu liếm cắn môi Tuyết Nhi, hương vị mềm mại mà sạch .

      Tuyết Nhi thoáng cái đỏ mặt, lại làm cái chuyện kỳ quái khiến người ta thẹn thùng.

      "Bây giờ thời gian còn hơi sớm, trước hết chúng ta tắm cái, đồ chơi phải cùng tắm với chủ nhân." Sở Dương nới môi Tuyết Nhi ra, ", đồ chơi phải giúp chủ nhân tắm rửa."

      Phòng tắm rất lớn, bồn tắm lớn cũng là chuyên biệt đặc chế, đủ cho hai người nằm thẳng, bên cạnh còn có đài đá rộng rãi.

      Sở Dương vào liền mở nước, để nước ấm từ từ chảy vào bồn.

      "Tuyết Nhi, cởi quần áo ra." Sở Dương quay đầu, nhìn dán chặt ở cửa.

      phải lần đầu tiên cởi áo trước mặt Sở Dương, Tuyết Nhi vẫn thẹn thùng, nhưng lần này cuối cùng thuận lợi cởi hết quần áo, lộ ra thân thể trắng nõn mềm mại nữ tính, hai tay xoắn xuýt nhau, dường như là xin giúp đỡ nhìn Sở Dương.

      Sở Dương vừa lòng gật đầu, "Lại đây, cởi quần áo của ."

      Tuyết Nhi theo lời qua, động tác rất vụng về, nhưng sau cũng coi như cởi bỏ được từng lớp quần áo người Sở Dương, thân thể Sở Dương rắn chắc, mỗi tảng cơ bắp đều rất dẻo dai, dần dần lõa lồ thân thể khiến mặt Tuyết Nhi phát sốt, tự chủ được nhớ lại lúc trước hai người bọn họ trần truồng làm loại chuyện này, tiếp theo chắc cũng giống như vậy.

      Cọ cọ ma xát, cuối cùng chỉ còn lại cái quần lót sau chót, Tuyết Nhi do dự, ngồi xổm trước mặt Sở Dương có vẻ thất kinh, thể trách , vật nam tính bị lớp vải dệt mỏng manh bao vây cương lên, khối lớn trồi lên ở chỗ đó, kêu gào muốn thoát khỏi trói buộc, cẩn thận quẹt qua, Tuyết Nhi bị độ nóng và độ cứng của nó dọa sợ, rụt tay về.

      Sở Dương hừ tiếng, hạ thân căng trướng giãn nở bị quần lót trói chặt khó chịu, bị Tuyết Nhi vừa chạm vào càng làm trướng lớn thêm phần, hít sâu hơi mới tránh bị mất khống chế mà lập tức ngăn chặn Tuyết Nhi hung hăng tiến vào trong . "Ngoan, cởi cả quần lót ra ."

      Tuyết Nhi run run vươn tay chụp vào bên cạnh chậm rãi kéo xuống, bởi vì Tuyết Nhi trong tư thế ngồi, cự vật sung huyết kia bỗng chốc liền nhảy vọt ra, cao cao dựng đứng trước mắt , suýt chút đụng vào mũi .

      Tuyết Nhi liền phát hoảng, đây là lần đầu tiên nhìn gần như thế bộ phận nam tính bừng bừng phấn chấn, hai túi tròn căng đầy, có thể nhìn thấy cả mạch máu bên ngoài chạy, nghĩ đến vật thô to cứng rắn như thế tiến vào trong thân thể mình, Tuyết Nhi có chút sợ hãi, khó trách đau như vậy, nhưng cũng đồng thời rất hiếu kỳ, bình thường ở đó của người đàn ông này to giống như thế, bằng quần áo phủ lên cũng chẳng che đậy được, tại sao vừa cởi quần áo lại biến lớn như vậy, rồi như bị ma xui quỷ khiến, đưa tay khều mạnh cái.

      "Hưm."

      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nhìn thấy vẻ mặt hơi thống khổ của Sở Dương, Tuyết Nhi vội vàng xin lỗi, tưởng rằng mình làm cậu đau.

      Rủa thầm tiếng, trong mắt Sở Dương sắp phun ra lửa đến nơi, vật này biết cậu nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả hay sao, lại cứ hay kích thích cậu như vậy, nhất là Tuyết Nhi còn ngồi trước mặt cậu, chỉ cần nhón lên chút là có thể đụng đến môi , chắc hẳn vẫn chưa từng thử qua khẩu giao nhỉ, khoang miệng ấm áp bao vây lấy bản thân, nghĩ như vậy, Sở Dương cảm thấy hạ thân đều đau.

      "Tuyết Nhi, hôm nay chúng ta chọn thứ khác nhé." Sở Dương giọng khàn , cậu nhẫn nại sắp đến cực hạn rồi.

      "Thứ khác là gì vậy?" Tuyết Nhi chớp chớp đôi mắt to long lanh xinh đẹp, gương mặt vô tội đến chết người.

      "Em có biết dùng miệng giúp người ta làm ?"

      "Cái gì gọi là dùng miệng giúp người ta làm ạ?" Tuyết Nhi hiểu được.

      "Chính là... Uhm... Chính là em dùng miệng em ngậm vật này, chậm rãi liếm, nuốt vào lại nhả ra." Sở Dương cố gắng nghĩ sao miêu tả y vậy, là rất quỷ dị, lần đầu tiên cậu gặp phải biết làm sao dùng miệng mà làm.

      "À" Tuyết Nhi lên tiếng, trước kia từng xem chị Trân Châu dùng đầu lưỡi liếm vật đó của đàn ông, còn có dáng vẻ giống như ăn ngon lắm nữa, người đàn ông cũng thoải mái, nhưng mà chính lại chưa từng thử qua, tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, vật đó của Sở Dương là lớn, nhét vào miệng khẳng định thoải mái.

      "Tuyết Nhi, nào, toàn bộ ngậm nó vào ." Sở Dương tiến lên bước, đưa dương vật phấn chấn bừng bừng đến bên môi Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi chần chờ, cố gắng dần mở lớn miệng, ngậm lấy lối vào của cự vật, có hương vị rất kỳ quái, tuyệt đối ăn ngon, Tuyết Nhi nhịn được nhíu mày muốn phun thứ trong miệng ra.

      "Lại ngậm sâu thêm chút nào, dùng đầu lưỡi liếm."

      Tuyết Nhi nhớ vài thứ chị Trân Châu dạy , nhưng mà vật kia tắc tràn đầy miệng, Tuyết Nhi biết phải làm sao để động đậy được đầu lưỡi, ngay cả hít thở cũng được thoải mái, răng liền cắn lên dương vật.

      "Ha." Sở Dương ăn đau hừ tiếng, lập tức rút khí tính của mình ra, còn may chỉ bị chạm chút, có chảy máu, muốn phát giận, nhìn thấy gương mặt vô tội của Tuyết Nhi lại từ bỏ.

      "Thực xin lỗi, em... em ngốc..." Tuyết Nhi ngửa đầu nhìn Sở Dương, trong mắt ngập nước, tựa như là sắp khóc ra vậy.

      "Hôm nay coi như xong, sau này dạy em cách dùng miệng mà làm. Ngoan, đừng khóc, chủ nhân đồng ý đồ chơi thể khóc." Sở Dương ảo não , cậu ta có lúc nào từng dỗ dành con chứ.

      "Tuyết Nhi, nằm lên đài đá này .

      Tuyết Nhi sợ Sở Dương nổi giận, nghe lời làm theo, đài đá mát mát, nằm lên đó đặc biệt thoải mái.

      Sở Dương quay đầu lấy chai sữa tắm gần bên đổ lên tay, tách chân Tuyết Nhi ra, khiến nơi tư mật nhìn sót cái gì.

      Tuyết Nhi thẹn thùng muốn khép lại, nhưng làm sao định nổi sức lực Sở Dương.

      Ngón tay Sở Dương dính sữa tắm tìm đến cửa động phấn hồng, chậm rãi cắm vào ngón, vì có độ trơn, tiến vào thông thuận, rồi mới lại tăng thêm ngón, xoay tròn mở rộng.

      Ngũ quan xinh đẹp của Tuyết Nhi nhăn lại, tuy rằng đau, nhưng có chút kỳ quái.

      Chỉ chốc lát, Sở Dương liền rút mấy ngón tay ra, cúi đầu câu, "Như vậy hẳn bị thương." xong liền ép đầu gối Tuyết Nhi cong đẩy lên , làm cho cái mông nhếch lên, vừa vặn cùng độ cao với dục vọng bản thân, phần eo đẩy về phía trước, cột trụ tím đỏ chậm rãi vào trong cơ thể Tuyết Nhi.

      Gương mặt Tuyết Nhi hoảng hốt lo sợ, cho rằng lại là cơn đau đớn xé rách, may mắn, đau đớn trong tưởng tượng hề đến, chỉ có sót trướng, vẫn chịu đựng được, biểu cảm trở nên hơi nghi hoặc.

      Vừa chặt lại vừa nóng, nếu phải sức khống chế của cậu mạnh, chỉ sợ vừa vào nhanh chóng bắn ra. Sở Dương hít sâu hơi, rút ra khỏi đến hơn phân nửa, sau đó dưới thắt lưng đẩy cái hoàn toàn nhập vào.

      "A!" Tuyết Nhi sợ hãi kêu tiếng, rất kích thích.

      Sở Dương lần nữa cho Tuyết Nhi thời gian thích ứng, rút ra, tiến vào, lần lượt từng cái đưa dục vọng vùi vào trong cơ thể ấm áp, ma sát vừa cứng rắn vừa mềm mại sinh ra khoái cảm huyền diệu lạ lùng, con người chìm ngập vào dục vọng chỉ muốn càng nhiều hơn, càng thêm nhiều hơn nữa.

      "Tuyết Nhi, thoải mái ?"

      "Uhm... Thoải mái... A..." Tuyết Nhi nhịn được rên rỉ, cảm thấy thoải mái, lúc hạ thân ngừng va chạm cơ thể giống như dập dìu phất phới tung bay.

      Trong phòng tắm, tiếng thân thể va chạm phát ra thanh đặc biệt vang dội, giữa lúc ngừng ma sát, sữa tắm hóa thành hỗn hợp bọt biển màu trắng hòa trộn với ái dịch từ trong cơ thể con người theo nơi ân ái bật tràn ra ngoài.

      Thính giác và thị giác đánh sâu vào tăng mạnh thú tính Sở Dương, va chạm lại va chạm.

      "Tuyết Nhi, , em là đồ chơi của ."

      "Em... em là... đồ chơi... của Dương ... thiếu gia ..." Tuyết Nhi đứt quãng ra, tiếng rên rỉ cũng bởi vì va chạm mà tan thành mảnh , giờ phút này hề có chỗ trống nào để suy nghĩ.

      Sở Dương vừa lòng cong khóe miệng, sau mấy lượt ra sức lực to lớn thẳng tiến, trút toàn bộ tinh hòa vào chỗ sâu bên trong Tuyết Nhi.

      Trong cơ thể nóng lên, Tuyết Nhi kêu sợ hãi đạt tới cao trào, rồi mới xụi lơ xuống, chỉ còn lại có sức thở dốc.

      Đương nhiên, Sở Dương có khả năng lần tận hứng, sau khi phát tiết xong dương vật như cũ chôn trong lối ấm áp, vì đợt tấn công tiếp theo mà để dành sức lực.

      Tuyết Nhi sau cao trào con ngươi ướt át mê ly, với đàn ông mà loại cám dỗ cực độ, kêu rên lâu, miệng Tuyết Nhi khô khốc, vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe môi, đầu lưỡi chưa kịp lùi vào, bóng đen liền chặn tầm mắt, môi lưỡi cùng lúc bị bao vây.

      Sở Dương hôn tuyệt ôn nhu, thậm chí là có chút thô lỗ, gần như cắn nát môi Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi vô lực phản kháng, tùy ý người bên thân tiến hành chà đạp môi lưỡi của mình, cho đến khi khí trong phổi hao hết, thể dùng hết sức lực toàn thân đẩy Sở Dương, còn tiếp tục buông ra nhất định bị nghẹt thở mà chết.

      Nhận thấy chống cự mỏng manh, Sở Dương có chút vui, nhưng cậu vẫn buông lỏng môi Tuyết Nhi, nhìn từng ngụm từng ngụm thở dốc mới biết được bản thân hiểu lầm, tuy rằng Tuyết Nhi như vậy đáng , nhưng cậu vẫn chưa tận hứng, cũng muốn mỗi lần hôn môi đến nửa lại bị cắt ngang, "Tuyết Nhi, lúc hôn môi phải dùng mũi để mà thở." xong lần nữa cúi đầu cắn lên cổ và xương quai xanh của Tuyết Nhi, da thịt trắn nõn mềm nhẵn lưu lại loang lổ dấu vết hồng tím.

      "Đau!" Tuyết Nhi giọng kháng nghị, đau đớn khiến rụt lui thân mình, trong lúc dây dưa, thế nhưng lại phát vật nào đó trong cơ thể lại bắt đầu trở nên to lớn và cứng rắn, mặt bỗng chốc đỏ, da thịt cả người đều phát ra đỏ ửng nhàn nhạt.

      Sở Dương hôn lên ngọn đồi cao vút khéo léo trước ngực Tuyết Nhi, dành ra tay xoa nắn đầu ngực yếu mềm bên kia, mềm mại có xúc cảm co dãn, so với mấy bộ ngực lớn từng sờ qua trước kia càng khiến người ta thích thể buông tay.

      Với những kích thích này, phản ứng của Tuyết Nhi cũng hề lưu loát nhưng lại rất thành , nhàng rên rỉ, ánh mắt bất lực nhìn về phía Sở Dương, thân thể cũng hướng về phía trước cong thẳng lên hơi hơi vặn vẹo, biết bản thân muốn kết quả gì, chỉ theo bản năng để cho cơ thể càng cảm giác thoải mái thêm chút.

      Sở Dương vừa lòng Tuyết Nhi phản ứng, trải qua thời gian dài âu yếm như thế, khí cụ hạ thân cậu cũng vận sức chờ khởi động, cậu dùng sức hôn lên môi Tuyết Nhi cái, "Tuyết Nhi, nghỉ ngơi tốt rồi chứ? Chúng ta lại thêm lần nữa nhá."

      Tuyết Nhi mê mang gật gật đầu, thân thể liền mất trọng tâm.

      Vẫn trong tư thế kết hợp, Sở Dương ôm lấy Tuyết Nhi sải bước tới bồn tắm lớn, để nửa nằm nửa tựa vào cạnh bồn tắm lớn, thuận tay tắt vòi nước, hơn phân nửa nước trong bồn vừa vặn ngấp nghé đến bộ ngực Tuyết Nhi, trong sóng nước dập dờn, thần mê choáng váng.

      Thân thể vừa chạm vào trong nước ấm, Tuyết Nhi liền thoải mái thở dài, nếu phải trong cơ thể còn chôn thứ gì đấy hệt như cây gậy sắt, rất muốn cứ như vậy mà ngủ thiếp .

      "Lúc ân ái với , cho phép tập trung." Sở Dương dường như trừng phạt cắn ngụm lên đầu nhũ hoa Tuyết Nhi, nháy mắt kêu lên sợ hãi, Sở Dương rút hung khí cực to ra nửa, rồi mới dùng sức đẩy chui vào, vừa mới bắt đầu vài cái tương đối chậm, sau đó liền biến thành ngựa hoang mất dây cương, ngừng rong ruổi lại rong ruổi.

      Khí tính mỗi lần chen vào đều mang phần nước chung quanh vào cùng, đó là loại cảm giác rất kỳ quái, Tuyết Nhi cách nào miêu tả được, cơ thể dưới trạng thái hạ thân va chạm mãnh liệt ngừng lay động, chỉ có thể vươn hai tay chặt chẽ vòng quanh bám lên người thân .

      "A... Uhm... Uhm..." Tiếng rên rỉ vỡ vụn từ trong miệng bật thoát ra, Tuyết Nhi chỉ cảm thấy tầm mắt ngày càng mơ hồ, lúc dòng nhiệt lưu trong cơ thể phát ra, thét chói tai ra tiếng, trước mặt bỗng tối sầm mất ý thức.

      Hết chương 11
      Last edited: 20/8/17

    5. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      đoạn cuối thiếu từ thân trong từ hạ thân phải ed ạ
      tonton thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :