1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Hình như mình từng lướt quá CV bộ này :"> h cũng có ng edit mừng ghê, mình xin góp ý bạn đổi hẳn từ ca, với tỷ vì truyện đại mà dùng nó hơi kỳ, đọc tới đó cũng sượng sượng sao ah. ^^

      Ca : , trai
      Lưu tỷ : chị Lưu

      Mong chương mới của bạn ^_^
      Linh_lung_co_nuongHaruka.Me0 thích bài này.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Lọt hố. Bạn editor @ton ton có thể cho mình lịch post k
      tonton thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @tonton bạn theo tiếp bộ này sao? rất lâu rùi có chương mới
      bạn liên hệ với mình sớm để mình biết xử lý topic này nhé

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 8

      Editor: ton ton


      Lúc chàng thanh niên vọt tới trước mặt Tuyết Nhi liền ngây ngẩn người, đây chẳng phải là trai làm chuyện đó với hay sao? "... ...Sở.... ôi" Lời còn chưa ra khỏi miệng bị những bảo an xông lên theo dọa đến.

      Lưu tỷ từng bước lên sân khấu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người bị vây quanh kia, "Con có biết bản thân làm cái gì ?"

      "Ha ha ha ha..." Người thanh niên bị nhìn chăm chú hề lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cậu ta cười khan mấy tiếng, là nụ cười lấy lòng với Lưu tỷ, "Ặc, cái đó, con muốn có bé này."

      "Con có vẻ đem lời ta lọt vào lỗ tai nhỉ." Rất ít người thấy được dáng vẻ tức giận như thế của Lưu tỷ, mọi người đều suy nghĩ rằng cậu thanh niên này nhất định thảm.

      "Con đều nghe lọt mà, đấy. Dù sao cũng là phụ thuộc phẩm thôi, vậy tặng cho con nha." Khóe mắt chàng trai vụng trộm liếc nhìn Lưu tỷ, lại bỏ thêm câu, "Cùng lắm con trả tiến."

      Lưu tỷ hừ lạnh tiếng, "Bắt lấy nó!"

      Chàng trai đột nhiên vòng tay kéo Tuyết Nhi vào trong lòng, "Đánh chết con cũng khong buông tay ra." Thế nhưng lại phồng mặt lên, còn là bộ dáng đứa trẻ con giận dỗi, chút cũng thèm để Lưu tỷ- người làm bất luận là ai phố đều sợ hãi - vào trong mắt mình.

      "Dừng tay!" Các nhân viên bảo an vừa định động thủ lại bị Lưu tỷ kêu dừng lại, mắt mũi nhìn nhau, biết đến cùng xảy ra chuyện gì.

      "Được!" Lưu tỷ tức tối cực điểm, vung tay lên, "Mấy người lui ra, để chúng nó !"

      Tuy rằng nghi hoặc, các nhân viên bảo an vẫn nghe theo mệnh lệnh lui ra tạo thành lối .

      Chàng trai nhanh chóng kéo Tuyết Nhi rời , dường như sợ Lưu tỷ thay đổi chủ ý.

      Cho đến khi hai nhân vật chính trong kiện này biến mất trước tầm mắt, mọi người ở đây vẫn còn kinh hãi đối với phát triển của việc, thái độ Lưu tỷ ràng hoàn toàn khác xa so với phong cách xử trước kia, người thanh niên vừa rồi đến cùng là người nào? Nhưng mà ai cũng dám đưa ra nghi vấn, mối nghi hoặc này bị nén ở lại trong lòng mọi người.

      "Này! Em bị dọa đến ngốc luôn chứ?" Thấy Tuyết Nhi ngơ ngẩn người, Sở Dương đưa tay lắc qua lắc lại trước mắt .

      "A!" Tuyết Nhi hô hoảng tiếng mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ nhìn người trước mắt, nên gọi là Sở Dạ hay là gọi Sở Dương, "Sở... Sở..."

      " tên Sở Dương." Sở Dương bày ra nụ cười tươi xán lạn, cậu ta hôm nay vụng trộm trốn ra ngoài dạo, nhất thời hứng thú chạy đến buổi đấu giá, ngờ rằng phụ thuộc phẩm đúng là tối hôm qua, cậu còn chưa biết tên gọi là gì nữa, tóm lại rất là xinh đẹp, khá hợp khẩu vị với cậu, tư vị ở giường cũng tự nhiên tệ, đáng tiếc bị trai cậu chiếm trước, "Vật , em tên gọi là gì?"

      "Em phải là vật , em tên Tuyết Nhi." Vẻ mặt Tuyết Nhi biểu cảm nghiêm túc cẩn thận sửa lỗi Sở Dương.

      "À, ra là Tuyết Nhi a." Sở Dương cào cào tóc, thầm tiếng, " cảm thấy gọi là vật càng thích hợp với em đấy."

      "Em phải tên gọi Vật ." Tuyết Nhi bất ngờ thình lình vấn đề này chịu nhượng bộ.

      "Được, được, em tên Tuyết Nhi." Sở Dương thỏa hiệp.

      Giống như bản thân đạt được thắng lợi, Tuyết Nhi vui vẻ nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.

      Tuyết Nhi vốn cũng rất xinh đẹp, cười lên như thế càng khiến cho Sở Dương nhìn đến ngẩn ngơ.

      "Cám ơn ! Nhưng mà em phải trở về."

      "Trở về?" Sở Dương cảm thấy có chút thể hiểu được tư duy Tuyết Nhi, "Em thích trở lại cái chỗ đó bị đàn ông tranh giành? Vậy em còn cảm ơn tôi làm gì?"

      "Bởi vì em thích bị nhiều người nhìn chằm chằm em, cho nên cám ơn dẫn em ra. Nhưng mà em chạy ra, chị Trân Châu và Lưu tỷ lại tức giận, nhanh chút nên trở về." Tuyết Nhi buồn rầu .

      Lúc trước Sở Dương cảm giác Tuyết Nhi có chỗ nào đó kỳ quái, tại biết , tâm lý của phát triển kém xa số tuổi nên có, nhưng mà cái này phải trọng điểm, dẫn ấy ra rồi, để làm món đồ chơi cũng tệ lắm, nghĩ vậy cậu liền lộ ra nụ cười giảo hoạt, "Tuyết Nhi, sau này em làm đồ chơi của , có được ?"

      "Đồ chơi?" Trong đầu Tuyết Nhi thoáng hình ảnh đồ chơi bản thân trước kia từng có được, phần lớn là búp bê bằng nhung hoặc là ít vật tinh xảo, bản thân làm sao cũng có thể trở thành đồ chơi, "Nhưng mà em phải là đồ chơi, em là người a."

      " sao cả, em là đồ chơi chính là đồ chơi, em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là tốt rồi." Sở Dương trong nụ cười tươi xán lạn mang vài phần hương vị gian trá, chân chính là dối gạt con nít, loại cảm giác này mới mẻ, may mắn cơ thể Tuyết Nhi tương đối trưởng thành, đến nỗi biến thành kẻ luyến đồng (ham mê trẻ con).

      Tuyết Nhi nghĩ nghĩ, làm đồ chơi hình như phải là cái gì việc khó, nhưng càng muốn về nhà hơn, "Em chạy trốn Lưu tỷ tức giận, như vậy để cho em về nhà."

      " , Lưu tỷ đồng ý đưa em rồi, bà ta còn nếu em nghe lời , làm vui vẻ, đưa em về nhà." Sở Dương cơ bản có thể đoán ra ý của Tuyết Nhi, cứ tùy tiện lời dối, nếu dùng sức mạnh, thủ đoạn cứng rắn mang Tuyết Nhi , vậy có ý nghĩa, dỗ dành ấy thế này mà lại thú vị.

      Sở Dương giờ phút này cũng nghĩ tới có hứng thú với Tuyết Nhi kéo dài được bao lâu, cậu luôn luôn là kẻ có mới nới cũ, ở bên ngoài bạn thay đổi liên tục, ai cũng vượt quá tháng, lần là vật tươi mới, ít nhất lúc này cậu nghĩ như vậy, chờ thêm vài ngày thấy hứng thú nữa, đưa Tuyết Nhi trở lại đây.

      " ạ?" Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn về phía Sở Dương, đợi thấy được cái gật đầu khẳng định của đối phương, mới lộ lên nụ cười tươi vui vẻ. "Được, em làm đồ chơi của . Lúc nào em có thể về nhà?"

      "Cái này thể gấp, đợi khi vui sướng tự nhiên gọi điện cho cha mẹ em, để bọn họ đến đón em."

      "À." Tuyết Nhi mất mát thất vọng thoáng.

      " nào, bây giờ dạy em làm sao để khiến vui sướng." Sở Dương đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Lưu tỷ, trong lòng đổ mồ hôi chút, nhưng lập tức lại nghĩ, nếu khiến cho bà ta tức giận mà lại vui vẻ chơi trận, đó mới là được bù mất.

      Sở Dương dẫn Tuyết Nhi đến chỗ cậu ở, phòng của cậu ngay sát bên vách phòng Sở Dạ.

      Khoảng sân quen thuộc làm Tuyết Nhi nhớ đến cuộc đuổi bắt đom đóm tối qua và những chuyện thẹn thùng, khuôn mặt nhắn trắng nõn thấu lộ màu sắc phấn hồng nhàn nhạt, bị Sở Dương đường kéo vào phòng.

      Bố cục phòng này và phòng trước nó cơ bản khác nhau mấy, so với phòng mình ở tốt hơn nhiều, xuyên qua gian ngoài chính là phòng ngủ, chiếc giường lớn rộng rãi màu da cam dựa sát vào tường, giường có rất nhiều quần áo và mấy thứ đồ linh tinh thượng vàng hạ cám gì đấy.

      Vẻ mặt Sở Dương hơi hơi cứng ngắt hồi, ngoại trừ người quét dọn và Sở Dạ, cậu để bất luận kẻ nào tiến vào phòng cậu, hôm nay xem như là chuyện ngoài ý muốn, dù sao tạm thời có chỗ khác để , nghĩ nghĩ rồi cuộn lấy tất cả mấy thứ lộn xộn giường ném hết xuống đất, bao gồm cả chăn nữa, chỉ chừa hai cái gối nằm.

      "Tuyết Nhi, cởi quần áo ra." Sở Dương giọng điệu nửa nửa ra lệnh.

      "A!" Tuyết Nhi kêu tiếng, mặt thể ức chế trở nên đỏ hồng, coi như rất đơn thuần, cũng hiểu được con được tùy tiện cởi áo trước mặt người khác, nhất là sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, bọn họ chính là lõa thể làm cái chuyện kia.

      "Đồ chơi phải nghe lời chủ nhân, bằng chủ nhân vui vẻ, nếu mà tức giận còn có thể vứt bỏ đồ chơi nữa." Sở Dương cố ý bày ra sắc mặt nghiêm nghị, kỳ thực trong lòng vụng trộm cười, cậu tin chắc Tuyết Nhi ngoan ngoãn chấp nhận, nếu cậu cũng có đống biện pháp khác nữa.

      " nên... Tuyết Nhi nghe lời." Tuyết Nhi hai tay nắm lấy làn váy bên chân, lộ ra dáng vẻ bối rối khó xử, ánh mắt như cầu cứu nhìn về phía Sở Dương, nhưng đối phương vẫn đứng đó khoanh tay trước ngực nhìn , hề có chút ý định thay đổi mệnh lệnh, cắn môi, bàn tay đưa ra sau lưng chậm rãi cởi nút áo phía sau.

      Sở Dương vừa lòng gật đầu, là nhặt được thứ tốt, Tuyết Nhi vô luận là thân thể hay là biểu cảm cũng đều ngượng ngùng non nớt đáng , trước đây so với toàn là phụ nữ chủ động dán lên đều có cách nào sánh nổi, cậu nhớ đêm ân ái nóng bỏng tối qua, khí cụ nam tính giữa hai chân trở nên nóng dựng lên, đạt đến trạng thái nửa cương cứng, làm cho chiếc quần bị đội lên như cái lều.

      Tuyết Nhi hôm nay mặc váy nút áo sau lưng, ngoài trừ cánh tay và bắp chân trắng nõn, toàn thân đều rất nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh che khuất , đây là do Trân Châu chọn, vì để che dấu vết mờ ám người , nút áo phía dưới còn được, nhưng nút áo phía Tuyết Nhi thử vài lần đều với tới được, vừa vặn nhìn thấy Sở Dương vì dục vọng tràn ngập mà thần sắc trở nên còn kiên nhẫn nữa, quýnh quáng đến sắp khóc ra.

      "Sao chưa cởi?"

      "Em... em với tới nút áo." Tuyết Nhi ngượng ngùng trả lời.

      "Ngu ngốc, tay em thể vòng từ bả vai qua hay sao?" Sở Dương vừa vừa tiến lên bước xoay người Tuyết Nhi lại, dùng sức kéo mạnh cái, hai cái nút áo liền bay rớt xuống đất, biết nút bị văng đến góc xó nào.

      Tuyết Nhi liền phát hoảng, vội vàng khom người muốn tìm lại nút áo, vừa khom, phần lưng áo mở lớn ra, để lộ mảng da thịt tuyết trắng, đó còn loang lổ lưu lại nhiều dấu vết, có thể tưởng tượng được những nơi da thịt bị quần áo che kín nhất định cũng có rất nhiều dấu hồng ngân này.

      Ánh mắt Sở Dương chớp động, những vết này là do cậu đêm qua gây ra, làn da Tuyết Nhi đúng là non mềm, cậu chưa dùng nhiều sức lực mà. "Đừng nhặt nữa, đợi lát nữa tìm cho em bộ đồ khác."

      Tuyết Nhi thất vọng lên tiếng đáp lời, quay đầu nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Sở Dương, sợ hãi co rụt lại.

      "Em cần cởi, làm."

      "Em... để tự em cởi." Tuyết Nhi đối với Sở Dương là có chút sợ hãi, sợ Sở Dương lại xé rách quần áo mình.

      Sau khi cởi váy ngoài ra, Tuyết Nhi cũng trần như nhộng, những vật phẩm bán đấu giá luôn luôn mặt nội y, trừ phi có khách đặc biệt cầu, phụ thuộc phẩm cũng giống như vậy.

      Thân mình trắng nõn mềm mại rất là xinh đẹp, đường cong cũng lồi lõm thích đáng, da thịt lẽ ra ban đầu chút tì vết lại có rất nhiều dấu vết bầm xanh xanh tím tím, càng tăng thêm hương vị gợi cảm.

      "Tuyết Nhi, nằm giường ."

      Sở Dương để cơ thể Tuyết Nhi gập về phía trước, hai chân toàn bộ mở rộng ra, dùng tay nâng đầu gối lên, ép gập đầu gối của kìm lên , lúc này vùng hạ thể của hoàn toàn lộ ra ngoài trước mắt Sở Dương, huyệt khẩu mê người hơi sưng đỏ, xem ra tối hôm qua quả làm có hơi kịch liệt, đến bây giờ vẫn chưa giảm sưng.

      "Tuyết Nhi, nơi này có còn đau hay ?" Sở Dương ngón tay vì hơi khẩn trương đè lên cửa động co rút lại.

      "Ưm." Tuyết Nhi nhăn mày lại, kỳ thực chẳng phải đặc biệt đau, chỉ là cảm giác rất kỳ quái, rất muốn khép hai chân lại, chỗ đó chính là nên tùy tiện cho người khác nhìn xem, nhưng mà hai chân bị đôi tay người thanh niên mạnh mẽ áp chế, động đậy được.

      Màu sắc vùng hạ thể Tuyết Nhi rất nhạt, đám cỏ cũng khá là thưa thớt, như vậy lại càng có thể để lộ chỗ thần bí bị nhìn thấy xót cái gì.

      Sở Dương nhìn qua hạ thể của rất nhiều phụ nữ, sạch giống Tuyết Nhi như vậy rất ít, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ nhắm chặt mắt của , đầu óc Sở Dương chợt lóe, cố ý đưa lưỡi liếm láp qua vùng cửa động ngượng ngập kia.

      Tuyết Nhi cả người run lên, dám tin mở to hai mắt nhìn xuống dưới.

      Hết Chương 8

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 9

      Editor: ton ton


      Thấy biểu cảm thú vị của , Sở Dương quyết định đánh vỡ nguyên tắc trước nay bao giờ thực khẩu giao cho phụ nữ, vùi đầu ở giữa hai chân Tuyết Nhi dùng lưỡi vân vê vẽ lại hình dáng mê người ở chỗ đó.

      Tuyết Nhi cách nào nhẫn nhịn rên rỉ , khoái cảm tê dại từ dưới thân đường truyền thẳng đến óc, sau đó khoái cảm lại truyền tỏa đến khắp toàn thân, ràng cảm giác rất thoải mái, nhưng trong cơ thể lại luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, trống rỗng, đặc biệt khó chịu. Tuyết Nhi biết bản thân đến cùng muốn cái gì, chỉ bằng bản năng vặn vẹo thân thể dịch chuyển xuống.

      Sở Dương cảm thấy gần đạt đến lúc rồi ngẩng mặt lên, cậu nhìn thấy ánh mắt Tuyết Nhi vì dục vọng mà nước, hòa trộn giữa sung sướng và kinh hoàng, đỏ mặt hô hấp dồn dập.

      Chẳng có đàn ông nào có thể tâm bình khí hòa đối với loại tình huống thế này, hạ thân Sở Dương đau xót, nam căn bành trướng quá lợi hại, chiếc quần trói buộc xiết cậu phát đau, cậu lập tức cởi bỏ quần mình, tính khí to trướng thành màu tím bầm nhảy bật ra, cao cao dựng đứng, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu vằn lộ bên .

      Tuyết Nhi cũng thấy được hung khí tráng kiện giữa hai chân Sở Dương, ký ức hôm qua lại mãnh liệt ùa tới, chính là thứ này hôm qua cắm vào trong thân thể , khiến rất đau đớn nhưng cũng thoải mái. Tuyết Nhi vừa sợ hãi cơn đau đớn tê liệt xé rách đó, nhưng cũng rất hiếu kỳ đồ vật giống cây gậy kia ở dưới hạ thân của thọc loạn sao lại cảm thấy thoải mái như vậy.

      Ngay lúc còn nghi hoặc, Sở Dương liền nhét hai ngón tay vào mật huyệt, nhanh chóng khuếch trương rộng ra, cậu hiểu Tuyết Nhi vẫn chưa hoàn toàn thích ứng tình ái, nếu khuếch trương rộng chút dễ bị thương, đối với kẻ trước nay luôn qua loa sơ sài như cậu mà , có thể nghĩ đến điểm này rất tệ rồi.

      Tuyết Nhi kêu ra thành tiếng, có đau như ngày hôm qua, nhưng bị xót căng khó chịu. "... cần."

      " cần sao?" Sở Dương rút ngón tay ra, cho Tuyết Nhi vài giây thở.

      Tuyết Nhi rưng rưng nhìn Sở Dương, để cho ngón tay làm bản thân thoải mái lấy ra rồi, nhưng khó chịu trong cơ thể chút cũng chưa tiêu giảm, ngược lại càng cảm thấy lửa nóng trống rỗng. Tuyết Nhi biết thân thể của mình xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cầu xin giúp đỡ nhìn Sở Dương.

      "Chậc, xem ra là có khả năng dịu dàng rồi." Sở Dương thầm kêu tiếng, nghiêng người lên phía trước, đem tính khí sớm no trướng đến cực hạn nhắm ngay cửa động nửa khép nửa mở đẩy vào.

      "A!" Tuyết Nhi kêu sợ hãi rụt lui về sau, nhưng Sở Dương kiễng chân cho trốn, chặt chẽ giữ vững giữa hai chân .

      " muốn chịu khổ đừng lộn xộn." Thanh Sở Dương khàn khàn, vốn dĩ là nhớ đến ngày hôm qua quá gấp rút, hôm nay định từ từ mà đến, ai ngờ thân thể và biểu cảm của Tuyết Nhi lại mê người đến vậy, khiến cho dục hỏa cả cơ thể toàn bộ điều động nổi lên, trời biết cậu nhẫn nhịn vất vả biết bao nhiêu, nếu dưới thân phải là tinh xảo như là búp bê lại rất dễ bị tổn thương, cậu sớm buông thả thú tính bị đè nén từ lâu.

      Tuyết Nhi quả nhiên nghe lời cắn môi động nữa, nhưng ánh mắt ngập nước long lanh chảy ra giọt lệ tủi thân, là khó chịu, muốn làm, đương nhiên đây cũng chỉ là ở trong lòng thầm nghĩ, dựa theo kinh nghiệm lúc trước tin rằng nếu bản thân nghe lời, Sở Dương khiến cho bản thân càng đau, mà rất sợ đau.

      Nhìn thấy Tuyết Nhi mặc dù gương mặt đầy nước mắt, nhưng vẫn là bộ dáng đáng cắn môi bất động, Sở Dương thầm rủa tiếng, trời biết cậu sao lại trở nên thương hương tiếc ngọc rồi, ràng chỉ nghĩ muốn có món đồ chơi mà thôi, trong lúc ảo nảo, hạ thân bắt đầu động, đầu tiên là chậm rãi rút ra chút, rồi mới lại chậm rãi đẩy vào.

      Tuyết Nhi hoảng sợ nhìn chằm chằm người bên mình, có thể cảm giác được vật thể vừa cứng vừa nóng kia ma sát bên trong thân thể, rất là quái dị.

      Sau mấy lần qua lại, cảm giác đau nhức dần dần thoái lui, nương theo ma sát sinh ra cơn tê dại khó tả, biểu cảm Tuyết Nhi cuối cùng buông lỏng.

      Cảm thụ vách thịt ấm áp vây chặt thô to của mình, Sở Dương cảm thấy thân thể của cậu sắp nổ tung lên, cậu thể chịu đựng được tiết tấu chậm như thế nữa, vừa vặn lúc này thân thể Tuyết Nhi thả lỏng, hiểu rằng Tuyết Nhi thích ứng tồn tại của mình, Sở Dương lập tức gia tăng tốc độ đút vào, hai tay chống mở hai chân Tuyết Nhi, cho bản thân vào ra càng thêm thông thuận.

      "A... Uhm..." Tuyết Nhi nhịn được rên rỉ, vì Sở Dương mãnh liệt va chạm mà thoát phá chịu nổi, thân thể ngừng lay động, trước mắt choáng váng, cảm giác đau đớn biến mất, chính xác mà , ngoại trừ khoái cảm ngày càng mạnh, Tuyết Nhi hầu như còn cảm giác được thứ khác.

      Sở Dương nhẫn nại rút xuống xúc động, kéo dài lấy động tác nhìn như đơn điệu như lại làm cho người ta vô hạn sung sướng, nới tay kẹp lấy chân Tuyết Nhi ra, đổi lại bóp giữ cái mông mượt mà của , khiến cho chỗ ra vào bại lộ trước mắt, nhìn hung khí đỏ sậm đẩy tới lui trong mật huyệt hồng nhạt, mang ra cả chất lỏng màu trắng, cảnh tượng mị người phóng túng như thế là thứ khiến thần chí mê loạn được gọi tên là "Dục vọng", làm động tác trở nên thô bạo hơn.

      Hai chân Tuyết Nhi vắt lên hai bên sườn Sở Dương, cách nào khép lại, cũng có sức nâng lên, nỗ lực dồn hết mọi sức lực vào việc thở dốc, ánh mắt mê mang hiển nhiên cũng lâm vào tình dục.

      Tối hôm qua mới lần đầu nếm trải mưa móc thân thể đặc biệt mẫn cảm khác thường, từng chỗ bị chạm qua đều nóng như hỏa thiêu, cảm giác tê dại còn giới hạn chỉ ở nơi ân ái, thần kinh toàn thân đều run run. Tuyết Nhi biết nên làm sao đây, mất năng lực suy xét mất rồi, chỉ theo bản năng mà phối hợp nhịp điệu chuyển động của Sở Dương.

      Sau trận bùng nổ co giật nhanh, Sở Dương tiến vào vùi sâu bên trong thân thể Tuyết Nhi, bắn ra tinh hoa tích lũy lâu.

      Luồng nhiệt nóng trong cơ thể cũng trào ra, Tuyết Nhi cũng co giật theo, trước mắt mảng trắng bệch, thậm chí cảm thấy bản thân cứ như thế chết rồi.

      Sau cao trào qua , Tuyết Nhi vô lực xụi lơ xuống, chỉ có tiểu huyệt dưới thân từng cơn từng cơn co rút nhanh, ngừng kích thích hung khí vẫn như cũ bị chôn ở bên trong.

      "Tuyết Nhi, có phải rất thoải mái ?" Sở Dương nâng cằm Tuyết Nhi lên, để mặt đối diện mình.

      Bắt đầu từ lúc vừa rồi đôi mắt Tuyết Nhi liền nhắm chặt lại, nghe thấy lời Sở Dương nơm nớp lo sợ mở ra, mê mang nhìn phía trước, tìm thấy tiêu cự, khuôn mặt xinh đẹp nhắn lệ khô, do vì vận động kịch liệt mà nở rộ sắc màu hồng nhuận.

      "Tuyết Nhi, thoải mái ? Có muốn thêm lần nữa ?" Môi Sở Dương gần như dán sát lên mặt Tuyết Nhi, cúi đầu dụ dỗ, đầu lưỡi liếm qua hình dáng tuyệt đẹp của đôi môi, rồi xuống đến cần cổ mảnh khảnh, vấn vương hồi lâu xương quai xanh tinh xảo, rồi chuyển sang tấn công nhụy hoa trước ngực.

      "A!" Tuyết Nhi thấp giọng hô lên tiếng, vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn từ trong dư vị của cao trào, đôi đầu ngực mẫn cảm lại tiếp nhận thêm công kích, cả thân mình run lên chút.

      " là vật mẫn cảm. Nào, nghe, là ai?"

      "Sở... Sở Dương." Tuyết Nhi vất vả mới nhìn người bên thân.

      "Đáp đúng rồi, thưởng cho chút." Nghe được câu trả lời, Sở Dương vừa lòng, cúi đầu cắn lên môi Tuyết Nhi, hôn cho đến khi thở nổi, "Em là cái gì của ?" Tiếp tục hỏi, môi Sở Dương dao động ở cổ Tuyết Nhi, hạ xuống ấn hồng ở khắp nơi, dường như tự cấp dấu hiệu vật sở hữu của bản thân, bàn tay xuống dưới tìm kiếm.

      "Đồ... đồ chơi... A!" Tuyết Nhi đột nhiên mở to hai mắt, tay Sở Dương vuốt ve ấn xuống phần bụng dưới nhạy cảm, thân thể cả kinh co rụt lại, lập tức cảm thấy hạ thân lại tràn đầy.

      ra Sở Dương hề rút tính khí ra khỏi, giờ phút này lại sớm vận sức chờ phát động, trong lúc dây dưa càng thêm trướng to lên ít. "Tốt lắm, nhiệm vụ đồ chơi là phải làm chủ nhân vui sướng, sau này gọi là Dương thiếu gia."

      "Dương... Thiếu gia."

      Sở Dương từ đầu tính toán dễ dàng buông tha Tuyết Nhi, rút lấy phân thân ra, ôm Tuyết Nhi để đổi lại tư thế quỳ nằm sấp, nhắm ngay cửa huyệt còn chưa kịp khép lại lần nữa chen vào.

      Tư thế này khiến Tuyết Nhi kinh hoảng, muốn quay đầu nhìn Sở Dương, vừa vặn người phía sau khẩn cấp bắt đầu ra vào hoạt động.

      Dưới động tác tới tấp, Tuyết Nhi càng ngày càng vô lực, tay mềm nhũn thân thể liền đổ ập về phía trước ngã quỵ, may mắn Sở Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thắt lưng , thuận thế ôm nằm nghiêng, đổi góc độ khác tiếp tục ra vào.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân thể Tuyết Nhi lần nữa co rút, hung khí lửa nóng cuối cùng cũng động nữa, run run bùng nổ bắn ra.

      Tuyết Nhi ngữa đầu cố gắng hít thở luồng khí tươi mới vào trong phổi.

      Sở Dương hô hấp cũng dồn dập, cậu rút tính khí mềm nhũn ra ngoài, lật thân mình Tuyết Nhi lại kiểm tra phía dưới, trải qua ma sát kịch liệt, cửa động càng thêm sưng đỏ hơn so với trước, theo vách tường bên trong co giật phần dịch nhờn trắng đục bị đè ép chảy ra ngoài, kia chính là đồ riêng của mình, chứng minh quyền sở hữu.

      Nếu bản thân là người thứ nhất xâm phạm hoa nguyệt tốt rồi, Sở Dương nhịn được nghĩ ngợi, đáng tiếc bị ca ca đoạt trước, nhưng mà tại Tuyết Nhi là đồ chơi của cậu.

      Tuy rằng cảm giác làm chuyện vừa rồi rất kỳ quái lại thoải mái, nhưng mà rất mệt, so trước kia leo núi còn mệt hơn, Tuyết Nhi mệt đến mắt sắp mở ra được .

      Người trong lòng hô hấp dần dần vững vàng, Sở Dương nhìn lên, Tuyết Nhi thế mà ngủ. "Tuyết Nhi, đứng lên, trước tắm rửa cái."

      Người ngủ say cọ cọ mặt vào chăn, mơ mơ màng màng : "Tiểu Ngọc, em buồn ngủ quá, để em ngủ tiếp mà."

      Như vậy mười phần đáng .

      Sở Dương cào cào tóc, vốn muốn cho ngủ ở sofa, vì có thói quen ngủ cùng phụ nữ, thở dài bỏ qua suy nghĩ vừa rồi. Bất đắc dĩ dọn dẹp đơn giản cho Tuyết Nhi, rồi mới đắp chăn lên, còn mình đứng dậy vào phòng tắm. Cậu với bản thân mình, do Tuyết Nhi là đồ chơi riêng của mình, vật sở hữu của bản thân, cho nên phá lệ nhiều thứ với ấy.

      Thời điểm Sở Dương ra khỏi phòng tắm vừa vặn có người đẩy cửa tiến vào, người dám gõ cửa trực tiếp vào phòng cậu chỉ có , cho nên cậu chút bất ngờ khi thấy Sở Dạ. ", chào buổi tối!"

      Sở Dạ nhìn quét qua vòng quanh phòng, cuối cùng tầm mắt lưu lại ở giường, người nơi đó nằm đưa lưng về phía , chăn kéo đến bả vai, mái tóc dài đen nhánh rơi xuống bên, phần gáy trắng nõn đỏ sậm dấu hôn, hơn nữa hương vị dâm loạn trong phòng vẫn chưa tán , dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì.

      Năng lực tính khí và biết thương hương tiếc ngọc của em trai, Sở Dạ biết đến, xem ra ép buộc này hề , bằng cũng thể sớm thế ngủ mất, hoặc phải là bị hôn mê mà ngủ càng thỏa đáng hơn chút.

      "Dương, nghe em chọc mẹ tức giận." Sở Dạ vào nhà, theo tin tức tìm hiểu được là Sở Dương dám từ trong cuộc đấu giá mang , chắc chắn chính là người nằm giường này, bọn họ phải lần đầu tiên đến phố Hoa Đào, từ lúc mới nếm thử chuyện nam nữ cho đến bây giờ cũng có bảy tám năm rồi, mỗi lần ra ngoài tìm vui cũng giấu giếm mẹ, tuy rằng hiểu trong lòng bà ta biết hết, nhưng chưa từng thấy qua Sở Dương vì mà chọc giận mẹ, biết đó là thế nào.

      "Ặc." Chân mày Sở Dương chau lại, bất đắc dĩ nắm nắm tóc, ", em phải cố ý chọc giận bà ấy, nhưng mà em cũng hối hận. Nếu ấy bị người đàn ông khác coi là phụ thuộc phẩm mua , nhất định bị đùa chết, rất đáng tiếc."

      "Phụ thuộc phẩm" đại biểu ý tứ gì trong lòng Sở Dạ hiểu , đối với chính xác là tàn nhẫn, "Em cũng biết thương hương tiếc ngọc? Đến tột cùng là như thế nào có chút tò mò."

      ", người cũng quen, nếu là em, cũng luyến tiếc mà đem ấy về đấy."

      "Ủa?" Mày Sở Dạ động, trong lòng nghĩ tới gì đó.

      "Chính là đêm qua, ở trong phòng , Tuyết Nhi." Sở Dương thấy Sở Dạ có ý trách cứ, rộng rãi thẳng thắn thành khẩn.

      " ra là ấy." Sở Dạ cúi đầu , vòng đến phía khác của giường, quả nhiên là khuôn mặt kia trong ấn tượng, im lặng ngủ, vẫn giống hệt như ngày hôm đó. Buổi sáng ra ngoài chuyến, trở về trong phòng còn bóng người, tưởng tự ấy trở về, nghĩ tới đêm nay lại trở thành phụ thuộc phẩm trong hội đấu giá. Nhớ đến đủ chuyện hôm qua, khó trách Sở Dương lại mang ấy về, nếu đổi lại là chắc cũng làm như thế, chẳng qua là đổi cách khác, mà cần phải xúc động như thế chọc giận mẹ, xem ra tiếp theo nếu bản thân giúp tay, Sở Dương rất khó mà qua ải nổi.

      ", cách làm của em cũng tán thành ." Sở Dương vội vàng muốn kéo Sở Dạ vào chiến tuyến của mình, trong lòng cũng lo sợ bất an, "Mẹ rất tức giận?" Nghĩ đến sắc mặt mẹ trước khi rời , trong lòng Sở Dương rùng mình.

      Hết Chương 9

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :