1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tóc Xù

      Tóc Xù Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      161
      Cố gắng lên bạn.
      tonton thích bài này.

    2. shaly

      shaly Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      73
      Tiếp nàng ơi.. truyện hay wa :yoyo14:
      tonton thích bài này.

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 5

      Editor: ton ton


      Đối diện với thiên hạ ngất , hưng trí của Sở Dương giảm bớt ít, cấp tốc ra vào, lập tức phát tiết xuất ra, tuy rằng lần thứ hai quá tận hứng, nhưng tóm lại, Sở Dương đối với này vẫn vừa lòng, hình như quên hỏi ấy tên là gì.

      Rút phân thân rời khỏi, Sở Dương xoay người ngồi bên.

      Hai chân Tuyết Nhi vô lực tách ra, nơi bị ra vào lặp lặp lại chảy ra chất lỏng trắng hồng xen lẫn, sau cao trào co rút vẫn chưa ngừng lại, dụ hoặc tầm mắt người khác.

      Sở Dương nghiêng đầu sang bên, cậu cảm giác phía dưới thân lại sắp có phản ứng , nếu còn nhìn chòng chòng tiếp, khẳng định nhịn được lại muốn lần nữa, cậu thừa nhận bản thân thích tình ái, nhưng cậu cũng phải là cầm thú, xem bộ dạng vào giờ phút này cũng nên để nghỉ ngơi chút.

      Sở Dương sải chân xuống giường, có tính toán mặc quần áo, trải qua vận động kịch liệt, người ra rất nhiều mồ hôi, dính dấp khó chịu, cậu quay đầu nhìn Tuyết Nhi cái, bộ dáng vừa bị người ta khi dễ ức hiếp qua, thực tình khiến người ta nhìn tiếp nổi, hay là giúp ấy tắm rửa phen? Sở Dương nghĩ.

      Vẫn chưa tiến thêm bước động tác nào, lúc này cửa phòng tắm mở ra.

      Sở Dương nhìn sang.

      người diện mạo vóc dáng giống cậu y hệt ra, chỉ buộc chiếc khăn tắm quanh hông, tóc còn ướt sũng nước, từ cổ chảy xuống, làm vóc dáng thon dài phá lệ gợi cảm, tay lấy khăn lông tùy ý lau đầu.

      Sở Dương huýt sáo, kéo lên khuôn mặt tươi cười, "Ca, xem ra vẫn gợi cảm như vậy."

      "Em cũng tệ." Sở Dạ liếc mắt nhìn Sở Dương trần như nhộng, chứng cứ cho việc hoan ái là thứ còn lưu lại giữa hai chân, dùng đầu ngón chân đoán cũng biết cậu vừa rồi làm chuyện gì, "Em tìm có việc??"

      "Ha ha." Sở Dương cười gượng hai tiếng, tuy rằng cậu tin tưởng Sở Dạ để ý, nhưng dù sao tiếng nào liền ăn sạch sành sanh con người ta, tóm lại có chút chột dạ. "Ca, em vốn tìm muốn cùng 'Điệp lâu', nhưng mà bây giờ cần nữa."

      "Em nào có dễ bị ép khô như vậy." Sở Dạ hiểu biết cậu em trai song sinh này.

      Sở Dương vô tội cào cào tóc, "Ca, đừng em giống như dã thú chứ, thừa dịp tuổi trẻ còn nhiều lắm nên hưởng thụ hưởng thụ, sau này lỡ còn tinh lực đấy."

      Sở Dạ lúc ra liền chú ý tới tình trạng Tuyết Nhi, bất đắc dĩ nhìn về phía Sở Dương, Sở Dương tính tình thẳng, làm việc thường thường lo tới hậu quả, chẳng phải đến thế giới này chậm hơn có vài phút thôi mà, sao tính cách manh động của cậu ta như là hơn tận vài tuổi. " ấy là lần đầu tiên, em đừng quá đáng, chơi hỏng ấy mất."

      "Hả? bảo ấy là hàng non?" Sở Dương kinh ngạc, ở chỗ phố Hoa Đào này, hàng non khá thiếu thốn, những người đàn bà mà cậu tìm qua đều là người có kinh nghiệm mị hoặc, thoáng nhìn qua ngất , ngoài miệng có lo lắng, "Nào có quá đáng, chỉ hai lần mà thôi."

      "Hai lần còn ngại đủ? Đừng so sánh ấy với mấy người phụ nữ khác, vừa mới phá thân chịu nổi dày vò đâu, sau này còn có cơ hội."

      "Ca, sao quan tâm ấy như vạy?" Sở Dương vừa ý, tuy rằng hai người là song sinh cùng trứng, nhưng từ Sở Dạ thành thục hơn so với cậu, mặc kệ là ở nơi nào, ca đều là chiếu cố cậu, lần này thế nhưng vì mà la cậu.

      "Quên , muốn trách cứ em. là sợ em chọc mẹ nổi giận."

      "Đây là bà ấy cho người đưa tới?" Sở Dương kinh ngạc, chẳng phải luôn cho bọn họ tùy tiện tìm phụ nữ đường chơi sao, tránh bị lây mấy bệnh sạch mà? Sao lần này ngược lại chủ động dâng người đến? "Chẳng lẽ vì ấy là hàng non, tương đối sạch ?"

      Sở Dạ nhún vai, " biết, tự ấy vào phòng , lại chẳng có lý do nào muốn."

      Sờ sờ cằm giả bộ ra dáng trầm tư, Sở Dương đột nhiên kêu tiếng, "Đúng rồi. Ca, cảm giác khai phá trinh nữ rất tệ nhỉ? lâu rồi em đụng vào xử nữ."

      "Em chẳng chịu nghĩ đến thứ gì khác hơn à?" Biết chắc trong đầu thằng nhóc này luôn chỉ nghĩ đến mấy chuyện kia thôi.

      "Làm đàn ông đây là lạc thú đứng đầu mà."

      "Vậy chờ thêm vài ngày em trở về tìm người làm đó thử xem." Sở Dạ lau xong tóc ném khăn qua bên, mái tóc ẩm ướt hỗn độn mang theo hương vị nhàng khoan khoái đầy mị hoặc.

      "Cắt! Em cũng chẳng phải là công nhân chuyên khai phá xữ nữ."

      "Khó được em có thể lý trí như thế." Sở Dạ nhíu mày.

      Trước đó vài ngày trong nhà mới tới nữ giúp việc, tên Bạch Lan, ai cũng đều có thể nhìn ra được ta lòng dạ lấy lòng hai vị thiếu gia, muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, thậm chí ở lúc bốn bề vắng lặng còn chủ động dụ dỗ, Sở Dạ tất nhiên là chả thèm để ý ta, muốn có đàn bà nơi nào mà tìm được, phụ nữ có tâm cơ thích, thậm chí Sở Dương có phải bị mê hoặc hay rất khó .

      "Ở trong mắt em chín chắn đến thế sao?" Sở Dương gãi gãi đầu, tuy cam lòng, nhưng hiểu đây là .

      "Có thể hỏi câu này thuyết minh em vẫn là người tự hiểu mình."

      muốn dây dưa vấn đề này tiếp nữa, Sở Dương lướt qua Tuyết Nhi nhảy xuống giường, thuận tay nhấc chăn lên phủ người . "Ca, cho em mượn phòng tắm dùng tạm, ấy ngất rồi, phiền chút nữa giúp ấy tắm rửa." xong nhặt quần áo lúc nãy cởi bỏ, thoải mái để người trần vào phòng tắm.

      "Sao em giúp ấy tắm rửa?"

      " phải sợ em làm ấy bị thương sao? Để em với ấy cùng nhau lõa thể trong phòng tắm, em làm gì nhịn nổi."

      Sở Dạ nhíu mày, vốn dĩ ấy còn tỉnh, định rằng để ấy tự mình trở về, bây giờ xem ra được, có thói quen giữ lại phụ nữ qua đêm, cho tới giờ cũng chưa từng giúp tắm rửa phụ nữ, nếu cứ để mặc kệ đối với người con lần đầu tiên làm tình ngược lại rất dễ sinh bệnh. Cắn răng, tức tối nhìn chăm chăm cửa phòng tắm vừa đóng lại, thậm chí ngay cả chuyện này cũng phải ca ca gánh hậu quả, có chút mùi vị ghét đứa em chẳng trưởng thành kia.

      "Ca, em tắm xong rồi, cám ơn! Ngày mai gặp!" Sở Dương tắm rửa xong chào hỏi tiếng liền lặn mất tăm ra khỏi phòng, ánh mắt trai cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, nơi này thể ở lâu, tẩu vi thượng sách.

      Thầm than tiếng, Sở Dạ quyết định phải đích thân động thủ giúp Tuyết Nhi tắm rửa.

      Xốc chăn lên liền thấy bộ dáng thê thảm ở nửa người dưới của Tuyết Nhi, ngoại trừ chảy ra dịch thể có máu, ngay cả huyệt khẩu cũng sưng đỏ ửng mảng, bắp đùi trong bầm ứ, từ cổ đến ngực đầy vết cắn, hiển nhiên giống hệt như vừa bị người ta cường bạo.

      Sau khi pha đầy bồn tắm lớn, Sở Dạ ôm lấy Tuyết Nhi, ngất hề có phản ứng, thân mình rất , dùng nhiều sức lực gì có thể bế bổng lên, thả Tuyết Nhi vào bồn tắm, ngâm chìm trong nước ấm đến tận cổ.

      Tuyết Nhi theo bản năng ưm tiếng, an phận động đậy. Nước trong vắt che được chút nào phong cảnh mê người, làn da trắng nõn mềm mại trong nước đặc biệt mê người, nhất là sau khi động đậy, sóng nước lưu chuyển khiến cảnh trí tuyệt vời biến trở thành thực huyễn ảo.

      Con mắt Sở Dạ ngay lập tức tối lại, điều chỉnh hô hấp chút, mới tách hai chân Tuyết Nhi ra, ngón tay thâm nhập vào huyệt động hẹp, đưa thứ tàn dư còn bên trong dẫn đường ra ngoài.

      Tuyết Nhi vô ý thức muốn né tránh kích thích nơi hạ thân, đáng tiếc bị Sở Dạ ấn chặt, căn bản có sức tránh thoát.

      "Tuyết Nhi, muốn bị thương ngoan ngoãn đừng nhúc nhích." Sở Dạ trầm giọng .

      Dường như nghe hiểu lời của , Tuyết Nhi động đậy nữa, chỉ là lúc Sở Dạ khều khều vói phát ra vài tiếng rên rỉ, làn da dần dần nổi lên đỏ ửng.

      Sở Dạ nhăn mày, nếu phải Sở Dương biến Tuyết Nhi thành bộ dạng tại này, chịu nổi ép buộc, bây giờ lập tức muốn lần.

      Rửa sạch xong, Sở Dạ nhàng thở ra, ôm lấy Tuyết Nhi ướt đẫm dùng khăn tắm bao quanh, nghĩ ngợi tiếp theo phải an trí thế nào. Ngoại trừ làm tình, Sở Dạ thích cùng người khác ngủ chung giường, mà trong phòng chẳng có tấm đệm dư nào cả, lại biết từ đâu đến cũng có cách nào đưa trở về.

      Giờ phút này thân thể Tuyết Nhi co rụt lại, gương mặt nhắn tựa vào khủy tay lộ ra nụ cười tươi, biết là mơ thấy cái gì.

      Sở Dạ thở dài, cuối cùng thả vào chiếc giường duy nhất trong phòng.

      Khi lưng vừa tiếp xúc nệm giường Tuyết Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại, giường mềm mại lật người, khăn tắm rơi xuống, ra thân thể sạch sau khi tắm xong, màu hồng nhàn nhạt, ngủ chút tự biết trạng thái bản thân tại có bao nhiêu mê người.

      Sở Dạ dùng chăn che phủ lên Tuyết Nhi, còn chưa tỉnh táo lại sao? Ảo não cào cào tóc, vào lúc nào bắt đầu học theo Liễu Hạ Huệ rồi, nhưng mà vừa nghĩ đến hạ thân thê thảm vừa bị khai phá của , vẫn là buông tha cho, tự với bản thân mình chẳng qua là muốn làm hại mạng người thôi.

      Dường như qua giấc mộng rất dài rất dài, cơ thể trong mộng cảm giác rất kỳ quái, có đôi khi đau đến muốn chết, có đôi khi lại vô cùng thoải mái, Tuyết Nhi giật giật ngón tay, chân mày xinh đẹp cau lại, cả người đều đau nhức lợi hại, như là bị xe tải nghiền qua, nhất là phần hạ thân xấu hổ rộng mở.

      Tuyết Nhi chậm rãi mở mắt, nơi này là phòng của mình, trong nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp.

      Trong phòng người cũng có, bản thân bị mộng du chăng?

      Tuyết Nhi cố gắng nhớ lại, từ từ, ít hình ảnh thoáng lên trong đầu, đuổi theo đom đóm lạc đường, vào phòng này, ngủ giường là trai rất đẹp mắt, rồi sau đó... sau đó bọn họ cùng làm loại chuyện này, nhớ tới lời chị Trân Châu từng như vậy đàn ông thích , vậy trai tên Sở Da có thích mình nhỉ? Cũng đúng, hình như lại là Sở Dương. Nhưng mà bây giờ nơi này người cũng có, có phải hề được thích ?

      Nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy hơi mất mác.

      Xuống giường mặc lại quần áo, Tuyết Nhi nhẫn nhịn khó chịu giữa hai chân ra ngoài, trời sáng, bắt đầu lo lắng, vẫn biêt đường về.

      cúi đầu suy xét, có tiếng bước chân vội vàng đến.

      "Tuyết Nhi, sao em ở chỗ này?" Giọng nữ sốt ruột.

      Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn lại, là Trân Châu, "Chị Trân Châu."

      Trân Châu rất nhanh đến bên người Tuyết Nhi, vẻ mặt kích động, sáng nay chị phát Tuyết Nhi ở phòng , gấp đến độ tìm kiếm nơi nơi, tìm sắp hơn tiếng đồng hồ, sân này là chỗ cấm tùy tiện vào, xa xa nhìn thấy người giống Tuyết Nhi, ngờ đến .

      Tuyết Nhi đứng trước cửa phòng Sở đại thiếu gia, hơn nữa môi có dấu vết sưng đỏ, rất khó làm người ta nghĩ đến phương diện kia.

      "Em lạc đường, biết làm sao trở về phòng mình."

      "Em..." Trân Châu nhìn trộm cánh cửa phòng mở, thấy có người, liền kéo Tuyết Nhi đến gần mình, giọng hỏi, "Tuyết Nhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Em có nhìn thấy người trong phòng ? ta có hay với em...."

      Tuyết Nhi rũ mắt xuống, sắc mặt mất tự nhiên đỏ lên, "Chính là... Chính là giống mấy ngày hôm trước xem vậy."

      Thấy dáng vẻ , Trân Châu biết mọi chuyện hỏng bét rồi, buổi tối khuya chạy đến phòng đàn ông, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao, còn có thể hoàn hảo mà trở ra ư?

      "Em... Hazzz!" Trùng trùng thở dài, Trân Châu kéo Tuyết Nhi, " thôi, chúng ta trước tiên về."

      Tối nay dự định khai bao cho Tuyết Nhi, tại xảy ra việc này, còn biết phải giải thích với Lưu tỷ thế nào. Đối phương lại là Sở đại thiếu gia, y theo tính tình của Lưu tỷ, tất cả mọi sai lầm đổ lên mình Tuyết Nhi, cám dỗ người nên cám dỗ.

      Trân Châu nhớ tới nửa năm trước cũng xảy ra chuyện như vậy, kia cuối cùng bị Lưu tỷ chia làm loại hàng đẳng cấp thấp nhất, sống cực kỳ thê thảm, đến bây giờ cũng chỉ có thể hầu hạ loại khách hàng thấp kém nhất phố Hoa Đào, chị muốn Tuyết Nhi cũng có kết quả như vậy.

      Hết Chương 5

    4. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 6

      Editor: ton ton


      Trở lại phòng Tuyết Nhi, chuyện đầu tiên Trân Châu làm chính là kiểm tra thân thể cho Tuyết Nhi.

      Cởi xuống tất cả quần áo, Trân Châu liền nhìn thấy dấu vết loang lổ thân mình Tuyết Nhi, tia mong chờ cuối cùng tan biếtn.

      Bởi vì tắm qua, người rất sạch , nhưng những dấu vết kia rửa cũng sạch, người sáng suốt vừa thấy là biết xảy ra chuyện gì, che lấp cũng vô dụng.

      Trân Châu nhăn mày lại, tối hôm nay sắp xếp để Tuyết Nhi khai bao, cho dù có mấy dấu vết này người, muốn làm giả màng trinh cũng còn kịp rồi, xem ra chuyện thể giấu được, nếu để Lưu tỷ biết chuyện này, đối xử Tuyết Nhi ra sao, chị có con trai hay con , lúc chăm sóc Tuyết Nhi liền xem như con ruột của mình.

      "Tuyết Nhi, sao em lại đến chỗ đó chứ?" Trân Châu thở dài , "Nếu em đến đó trễ ngày tốt qua, chuyện chừng còn có thể giấu giếm qua, bây giờ.... Haizz!"

      "Chị Trân Châu, em... em cẩn thận lạc đường." Tuyết Nhi cúi đầu, giống đứa làm sai sợ người lớn trách phạt.

      "Tuyết Nhi, đợi lát nữa Lưu tỷ tới, chuyện này thể gạt được bà ấy, đến lúc đó em biểu ngoan chút, thành xin lỗi Lưu tỷ, bà ta lại tức giận thêm nữa em cũng phải chịu đựng, chừng bà ta tha cho em lần." Trân Châu như thế, nhưng chị biết khả năng này tính ra cực bé, Lưu tỷ có tiếng tàn nhẫn nể mặt.

      "Vì sao ạ?" Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn Trân Châu, "Vì sao Lưu tỷ tức giận? Chị Trân Châu, phải chị làm loại chuyện này, được đàn ông thích mà? Đến lúc em có thể về nhà, tại sao Lưu tỷ tức giận?"

      "Tuyết Nhi," đối mặt hoang mang, Trân Châu cũng biết nên giải thích thế nào, "Lưu tỷ nổi giận tự nhiên có lý do của bà ta, nơi này của chúng ta cũng có quy tắc của chúng ta, trước khi khai bao mà ngủ cùng đàn ông, đây chính là chuyện làm trái quy tắc, hơn nữa người kia lại là Sở đại thiếu gia, tuy rằng chị lắm thân phận thiếu gia nhà họ Sở, nhưng mà nơi bọn họ ở là chỗ bị cấm, dù là em xông lầm vào cũng bị cho rằng cố ý cám dỗ bọn họ, nếu là đàn ông khác còn đỡ, thiếu gia Sở gia vạn vạn thể cám dỗ. Tóm lại đợi lát nữa em chủ động xin lỗi Lưu tỷ, em lạc đường xông lầm vào, tuyệt đối có ý quyến rũ cám dỗ bất cứ ai, nghe ?"

      "Dạ." Gật gật đầu, Tuyết Nhi vẫn quá hiểu , chỉ biết bản thân làm chuyện sai lầm, chính là vì người làm chuyện kia với là Sở Dạ sao? bắt đầu nhớ lại, tối hôm qua giống như nằm mộng, tuy rằng vừa mới bắt đầu rất đau, đau đến mức chỉ biết khóc thôi, nhưng sau đó thoải mái, gần như muốn chết .

      "Tuyết Nhi, lại đây, chị giúp em thoa thuốc trước." Trân Châu cầm hộp thuốc mỡ ra, hi vọng dấu vết người Tuyết Nhi có thể sớm chút tan mất.

      "Dạ." Tuyết Nhi ngoan ngoãn đứng dậy , bởi vì hiểu, cho nên lo lắng giống Trân Châu như vậy.

      ...

      "Trân Châu." Người phụ nữ mập đến.

      "Lưu tỷ." Trân Châu kính cẩn kêu tiếng, trong lòng rất là kích động.

      "Đứa này chị sắp xếp tối nay khai bao cho nó, thời gian chị cho em tháng qua, tin rằng năng lực bồi dưỡng người mới của em làm cho chị thất vọng, vậy khách hàng mua đêm đầu tiên của nó khá là hài lòng mới đúng." Lưu tỷ đến trước mặt Tuyết Nhi nâng cằm trái phải nhìn xem, " đúng là người con xinh đẹp. Đúng rồi, chị quên mất nó tên là gì rồi."

      "Tuyết Nhi, cháu tên Tuyết Nhi." Tuyết Nhi tự mình trả lời, giọng giống như chim hoàng kêu thanh thúy.

      "Ừm, tệ, giọng rất êm tai, dùng loại giọng này chuyện và rên rỉ, đàn ông rất thích." Lưu tỷ cười hài lòng.

      "Lưu tỷ... Tuyết Nhi nó..." Trân Châu muốn lại thôi, dựa vào tình huống Tuyết Nhi muốn giấu giếm được đêm nay là có khả năng, so với đến lúc đó bị phát , còn bằng bây giờ chủ động thừa nhận tốt hơn chút.

      "Uhm? Xảy ra chuyện gì? Ấp a ấp úng, có chuyện gì thẳng ra là được rồi." Tâm tình bây giờ của Lưu tỷ tệ.

      Trân Châu gì, đến phía sau Tuyết Nhi kéo ra dây lưng bên hông , cởi bỏ áo choàng tắm duy nhất che người .

      "A!" Tuyết Nhi hô tiếng, bản năng muốn co người lại, bị Trân Châu từ phía sau chụp tay lại.

      Dấu vết xanh tím người hề che lấp bị lộ ra bên ngoài, Trân Châu khẩn trương nhìn Lưu tỷ, vận mệnh Tuyết Nhi hoàn toàn bị nắm giữ tay bà ta.

      Lưu tỷ nheo mắt lại, bà ta làm sao nhìn ra được dấu vết người Tuyết Nhi từ đâu đến. "Trân Châu, em giải thích cho chị chút, nó lẽ ra đêm nay mới khai bao, chuyện này là tại làm sao?"

      Cảm nhận được Lưu tỷ nổi giận, Tuyết Nhi co rụt thân mình lại, dám lời nào, bản thân tột cùng làm sai chuyện gì.

      "Lưu tỷ, Tuyết Nhi nó..."

      "Trân Châu, chị muốn nghe lời , là gã đàn ông nào làm?" Lưu tỷ dời tầm mắt người Tuyết Nhi đến nhìn chằm chằm Trân Châu, có chút bản lĩnh làm sao quản lý được phố Hoa Đào, tùy tiện câu đều có thể khiến người ta kinh sợ cứng người.

      "Lưu tỷ, chị cũng biết, Tuyết Nhi đầu óc tốt, tối hôm qua nó bị lạc đường, cẩn thận... cẩn thận tới sân kia chỗ các vị Sở thiếu gia ở." Trân Châu tiếp, cũng cần phải .

      Ánh mắt Lưu tỷ nhất thời rét lạnh, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, phát ra tiếng vang lớn, nước trong ly trà bị hắt văng ra ngoài. " cẩn thận lạc đường?"

      Trân Châu từ phía sau đẩy đẩy Tuyết Nhi, ý bảo trả lời.

      hoảng sợ ngoan ngoãn gật đầu, "Uhm."

      "Tuyết Nhi, với ta, sau khi con đến cái kia sân xảy ra chuyện gì." Lưu tỷ ngồi ra sau dựa lưng vào sofa, thu lại vẻ vui mặt.

      "Lưu tỷ..."

      "Trân Châu, bây giờ phải là lúc em chuyện, chị muốn nghe tự nó trả lời." Lưu tỷ giận mà uy.

      Tuyết Nhi bị đấy đến trước mặt Lưu tỷ, giống như đứa làm chuyện sai lầm bị đưa đến trước mặt phụ huynh trong nhà, cầu cứu nhìn về phía Trân Châu, nhưng giờ phút này Trân Châu chỉ có cúi đầu gì.

      "Tuyết Nhi, kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối với ta, cần sợ, ra hết, ta trách con." Nhớ đến bản tính Tuyết Nhi, Lưu tỷ dụ dỗ , bà ta quản lý phố Hoa Đào nhiều năm như vậy, hiểu làm thế nào đối phó với những khác nhau.

      " trách cháu?" Ánh mắt xinh đẹp của Tuyết Nhi bởi vì sợ hãi và tủi thân bịt kín tầng sương mù, nghe xong lời Lưu tỷ lộ ra chút chờ mong.

      "Ừ, trách con. Tuyết Nhi, nào, đến đây. cho ta biết hôm qua tột cùng xảy ra chuyện gì." Lưu tỷ ngồi thẳng người dậy vẫy tay với Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ đến bên người Lưu tỷ, hai tay buông ở hai bên hông mình.

      Ở khoảng cách gần nhìn kỹ xem thân thể trần trụi của Tuyết Nhi, Lưu tỷ thể thầm khen ngợi kiệt tác của thượng đế, da thịt trong suốt trắng noãn, nhấp nhô những đường cong tinh tế, thân thể đẹp như vậy có thể làm cho người ta xem vấn đề trí lực của . Đêm qua lưu lại dấu vết ái dục rành rành như khắc ở người, vừa có thể khơi gợi lên ý niệm chà đạp của đàn ông, vừa có năng lực khiến bọn họ nảy sinh lòng thương tiếc, hình thành loại cảm giác mâu thuẫn, trong phố Hoa Đào bao lâu rồi xuất người con nào như vậy? Lưu tỷ cũng còn nhớ nữa, ngây thơ trong sáng của Tuyết Nhi tự nhiên so với người con làm ra vẻ hoàn toàn khác nhau.

      "Cháu đêm qua đuổi theo đom đóm, cẩn thận lạc đường, rồi mới đến cái sân kia." Tuyết Nhi dừng lại, vụng trộm liếc mắt nhìn người phụ nữ trước mặt cái, thấy vẻ mặt bà ta thay đổi mới có dũng khí tiếp tục , "Có trai rất đẹp ngủ, cháu hình như đánh thức ấy, ấy.... ấy liền cùng cháu... cùng với cháu..."

      Tuyết Nhi mặt đỏ hồng muốn tìm dùng từ thích hợp nhất.

      "Nó cùng với con lên giường, phải ?" Lưu tỷ nâng tay lên, đầu ngón tay mơn trớn làn da thịt co dãn trắng nõn của Tuyết Nhi, cảm xúc khá là tốt, hệt như da thịt trẻ con vài tháng, nếu bà ta là đàn ông cũng muốn nếm thử tư vị kiểu con như vậy.

      "Dạ." Tuyết Nhi vô tội gật đầu, kỳ thực cũng biết hàm nghĩa chân chính của từ "Lên giường", thầm nghĩ cả hai người quả đều lên giường, nếu để hai người bên cạnh biết được hiểu sai nghĩa, biết có biểu cảm gì.

      "Người đó tên gọi là gì?"

      "A... Sở Dạ." Tuyết Nhi khẽ ngâm tiếng, tay Lưu tỷ lướt qua chỗ mẫn cảm bên hông , thân thể bản năng co rụt lại.

      Lưu tỷ thu tay, tiếp tục đùa giỡn toàn thân phiếm hồng, ánh mắt lại hết sức sắc bén.

      Bớt cánh tay sờ loạn người, suy nghĩ của Tuyết Nhi hơi linh hoạt hơn chút, nghiêng đầu, dường như nhớ đến cái gì đấy, tiếp đến , "Nhưng mà sau đó ta còn bảo ta tên Sở Dương."

      Nghe được lời của , ánh mắt Lưu tỷ càng trở nên bén nhọn hơn, hai thằng nhóc kia hoàn toàn hề để trong lòng lời bà ta .

      Tuyết Nhi bị bà ta nhìn chằm chằm đến hốt hoảng, nhất là ở dưới trạng thái toàn thân trần trụi.

      Lưu tỷ đột nhiên lộ ra nụ cười có thể xem là "Ôn nhu", ngữ khí cũng trở nên mềm mỏng, "Tuyết Nhi, ta trách con, cần sợ hãi, mặc áo vào nào."

      Tuyết Nhi như được đại xá, vội vàng nhặt áo choàng tắm bị vứt mặt đất.

      "Lưu tỷ, chị trách Tuyết Nhi ?" Trân Châu ở bên ngạc nhiên nghi ngờ, chị cho đến bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng dễ chuyện như vậy của Lưu tỷ, phảng phất dự báo bất an lớn hơn nữa.

      "Chuyện xảy ra, trách móc có tác dụng gì?"

      "Vâng ạ, cám ơn Lưu tỷ. Em quản giáo nó tử tế." Trân Châu hạ thấp đầu, thầm lau mồ hôi lạnh, chuyện này muốn truy cứu đến cùng, chỉ có Tuyết Nhi phải nhận xử phạt, chị cũng tránh khỏi trách nhiệm.

      "Trân Châu, chuyện này chị truy cứu trách nhiệm của em, nhưng sau này xong việc đơn giản như thế."

      "Dạ, Lưu tỷ, em hiểu được."

      "Tối nay nhân vật chính đổi người, em đợi lát nữa báo cho Liễu Diệp đưa Lưu Ly mang ra." Lưu Ly vào phố Hoa Đào trễ hơn so với Tuyết Nhi, vốn là để ta khai bao vào tuần sau.

      "Lưu tỷ, vậy... vậy Tuyết Nhi sao?" Trân Châu đột nhiên có loại dự cảm lành.

      "Nó đêm nay là phụ thuộc phẩm của Lưu Ly." Thanh Lưu tỷ lạnh lẽo mà vô tình.

      Trân Châu trong lòng cả kinh, ở phố Hoa Đào, chỉ có phạm phải sai lầm nghiêm khắc trầm trọng hoặc là những phụ nữ hề được sủng ái mới bị trở thành phụ thuộc phẩm, mặc dù ở loại địa phương như phố Hoa Đào này, đàn ông có thể tiêu tiền cùng đàn bà lên giường, nhưng cũng có những quy định luật bất thành văn, nắm được người đàn bà các người có thể tùy ý làm càng đùa bỡn, nhưng thể để thân thể đó tạo thành thương tổn quá độ.

      Phụ thuộc phẩm giống vậy, mặc kệ bị người ta đối đãi, đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn biến thái thường gây nên thân thể phụ thuộc phẩm, chẳng sợ đùa bỡn các đến tàn phế hoặc thậm chí bị giết chết người ta cũng bị truy cứu trách nhiệm. Cho nên phụ thuộc phẩm tuy rằng địa vị thấp hơn, nhưng mà cũng hết sức được tranh giành, vô số người muốn lợi dụng phụ thuộc phẩm phát tiến bản tính bạo ngược trong lòng.

      Chính mắt Trân Châu gặp qua rất nhiều kết cuộc của phụ thuộc phẩm, đều cực kì thê thảm, thậm chí có số bị đàn ông giày xéo cho đến chết, cho nên khi chị nghe thấy Lưu tỷ vậy, thân thể mềm nhũn liền té quỵ nền đất.

      Phụ thuộc phẩm.

      Chỉ vài chữ này cơ hồ liền phán Tuyết Nhi tử hình.

      Tuyết Nhi vẫn như cũ nhu thuận đứng ở bên, hiểu ý nghĩa của phụ thuộc phẩm, còn vui mừng bản thân làm sai chuyện lại bị trách phạt, có lẽ dù giải thích với cũng nhất định có thể hiểu ràng.

      Hết Chương 6
      Last edited: 5/12/16

    5. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 7
      Editor: ton ton


      "Lưu tỷ, chị trách Tuyết Nhi." Trân Châu biết dũng khí từ đâu đến ra những lời này, chị luôn xem Tuyết Nhi như là con của chị, đành lòng nhìn rơi vào tay những gã đàn ông nhân tính kia đối xử, nếu trở thành phụ thuộc phẩm, nhất định bị ngược đãi đến chết, cho dù chỉ tia hy vọng, chị cũng muốn thử cầu xin.

      "Trân Châu, em đây là chất vấn quyết định của chị?" Lưu tỷ nheo mắt lại, từ khi bà ta tiếp nhận phố Hoa Đào tới nay, lấy tàn khốc vô tình làm danh tiếng, ở lúc bạn có giá trị lợi dụng với bà ta bà ta đối xử bạn khá tốt, mà khi bạn mất giá trị lợi dụng rồi, dù nhiều người cầu xin hơn nữa bà ta đều nghe lọt.

      " phải, Lưu tỷ, em chỉ là....chỉ là..." lưng Trân Châu thấm ra tầng mồ hôi lạnh, Lưu tỷ tức giận, thêm gì nữa chỉ có hiệu quả ngược mà thôi, cắn cắn môi mới : "Em hiểu rồi, em mang Lưu Ly tới."

      "Tốt lắm, hi vọng đêm nay mọi người đều có thể chơi đùa tận hứng." Lưu tỷ liếc mắt nhìn Trân Châu thêm lần nào, đến bên cạnh Tuyết Nhi động tác nhàng vuốt ve mái tóc dài đen tuyền của , "Tuyết Nhi, hãy cố mà tận hưởng đêm nay ."

      Tuyết Nhi khoác áo tắm, có trần trụi xấu hổ, trong lòng thoải mái rất nhiều, hề ý thức được bản thân sau khi trở thành phụ thuộc phẩm gặp phải chuyện đáng sợ thế nào, mà lời Lưu tỷ dường như truy cứu chuyện lúc trước nữa, thế là nghe xong lời Lưu tỷ liền ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ, được ạ."

      "Tuyết Nhi."

      Lưu tỷ vừa rời khỏi, Trân Châu liền ôm cổ Tuyết Nhi.

      "Chị Trân Châu, chị ôm em đau quá. Xảy ra chuyện gì?" Đôi mày xinh đẹp Tuyết Nhi nhăn gần nhau, chị Trân Châu ôm là dùng sức quá lớn, hình như muốn xiết chết vậy.

      "Thực xin lỗi." Trân Châu nhận ra bản thân thất thố, buông Tuyết Nhi ra, thương tiếc nhìn trẻ rành thế này, nếu trí lực của cũng giống như những mườit tám tuổi bình thường khác, có lẽ việc bi thảm như thế rồi, Trân Châu bất đắc dĩ thở dài, nhàng mơn trớn mái tóc dài quá vai của , chỉ hy vọng những người đàn ông kia thủ hạ lưu tình, Tuyết Nhi có thể chống chọi qua hết đêm nay, dù xem như địa vị sau này hơi kém chút, nhưng cuối cùng vẫn còn được đường sống.

      "Chị Trân Châu, chị có vẻ rất khổ sở." Tuyết Nhi nghi hoặc nhìn Trân Châu.

      " gì." Trân Châu trong lòng yên lặng cầu nguyện cho Tuyết Nhi, "Tuyết Nhi, em ngủ trước . Tối nay rất vất vả."

      "À, được ạ. Chị Trân Châu, có phải đêm nay có rất nhiều người thích em, sau đó cha mẹ em đến đón em về nhà?" Tuyết Nhi luôn luôn ghi nhớ lời Lưu tỷ , là lần đầu tiên xa nhà lâu đến vậy, rất nhớ rất nhớ nhà rồi, bởi vì muốn tỏ ra là đứa trẻ ngoan biết nghe lời, nên mới cố nén ầm ĩ náo loạn.

      "Vậy phải xem biểu của em." Trân Châu đành lòng ra lời .

      "Dạ." Tuyết Nhi vui vẻ lên tiếng trở lại phòng, nỗi sợ hãi vừa rồi sớm quên sạch.

      ...

      Buổi tối lúc tám giờ Tuyết Nhi bị kêu lên, theo Trân Châu vào tòa nhà rất xinh đẹp, do là buổi tối, đủ mọi màu sắc đèn lung linh chiếu xuyên qua lớp thủy tinh, đặc biệt hấp dẫn ánh mắt người ta.

      Tuyết Nhi là từ cửa sau vào, đứng đợi ở phòng chuẩn bị hậu đài, nghe thấy bên ngoài náo nhiệt, nhịn được vụng trộm chạy đến gần mành sân khấu nhìn ra bên ngoài. Tuyết Nhi biết nên miêu tả chỗ này như thế nào, tiếp xúc với thế giới bên ngoài là quá ít, có chút giống như nơi tụ hội khổng lồ, phía trước đầu là sàn nhảy cao, phía dưới xung quanh có rất nhiều bàn.

      Người đến rất nhiều, đa phần đều là đàn ông, có rất ít chỗ trống, những nữ nhân viên phục vụ ăn mặc hở hang bê mâm liên tục xuyên qua đám người, tránh được bị những người đàn ông sờ mó.

      Đương nhiên, cũng chỉ là sờ soạng sỗ sàng mà thôi, nơi này có quy tắc riêng của nó, nhìn trúng ai muốn mang ra ngoài, phải cần Lưu tỷ định đoạt. Dù có nóng nảy cũng phải nhịn, nếu phá hỏng quy tắc, nhất định vào sổ đen của phố Hoa Đào, vậy mất nhiều hơn được.

      "Tuyết Nhi, mau vào trong!" Trân Châu kích động kèo Tuyết Nhi vào, phạm lần sai lầm, nếu lại bị Lưu tỷ tóm được, còn biết có xử phạt nào nữa.

      "Chị Trân Châu, bên ngoài nhiều người." Tuyết Nhi nháy mắt mấy cái, có chút hưng phấn.

      Trân Châu đè lại hai vai Tuyết Nhi, nghiêm cẩn nhìn nàng, "Tuyết Nhi, em hãy nghe chị . Tối hôm nay trong những người đàn ông bên ngoài có người mua em lại, em phải nghe lời, đến lúc đó bọn họ bảo em làm cái gì em làm cái đó, tỏ vẻ ngoan ngoãn chút, tận lực làm bọn họ vui lòng, làm bọn họ thích em, như vậy có lẽ em may ra ít chịu khổ hơn chút."

      "Làm cho bọn họ thích em, cha mẹ em có phải đến đón em về nhà? Em rất nhớ rất nhớ họ." Tuyết Nhi hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt đỏ lên, cho tới bây giờ chưa từng xa nhà lâu đến thế, chưa dứt lời, câu vừa ra miệng nghĩ muốn khóc.

      "Đúng vậy, chỉ cần có rất nhiều người thích Tuyết Nhi, cha mẹ tới đón Tuyết Nhi về nhà ." Lừa gạt Tuyết Nhi ngây thơ, trong lòng Trân Châu đành, nhưng lại thể làm gì khác.

      "Dạ. Vậy bọn họ muốn em làm gì?"

      Trân Châu nghĩ nghĩ mới mở miệng, "Tuyết Nhi, em thích chuyện tối qua làm ?"

      "Hả?"

      "Chính là chàng trai tên Sở Dạ làm cái chuyện đó với em đấy, em thích ?"

      Tuyết Nhi gục đầu xuống, mặt trở nên ửng đỏ lên, giống như trái cà chua hồng nhuận, mặc dù thiếu khuyết rất nhiều kiến thức thông thường, nhưng vẫn biết xấu hổ, ngập ngừng lúc lâu mới giọng : "Em biết. Lúc bắt đầu rất là đau, nhưng sau lại rất thoải mái, giống như gần sắp chết đến nơi vậy đó."

      "Đó chính là thích rồi." Trân Châu thay kết luận, "Đêm nay em có thể làm chuyện giống vậy, chẳng qua là đổi người đàn ông khác thôi, có thể hơi thô bạo chút xíu, đến khi đó em chìu lòng ta chút, hẳn có vấn đề gì, bị đau nữa cũng được phản kháng, có biết ?"

      Tuyết Nhi cái hiểu cái gật đầu, trong lòng nghĩ, nếu giống tối hôm qua vậy, vẫn là có thể chịu được.

      "A. xinh tươi ngây thơ. Trân Châu, Lưu tỷ cho mặt hàng thiệt tốt a." phụ nữ trang điểm xinh đẹp tới, ai cũng đều nghe được trào phúng trong lời ta .

      Người tới tên là Liễu Diệp, phía sau ta còn có sắc mặt khẩn trương, là nhân vật chính buổi đấu giá đêm nay, Lưu Ly.

      "Đúng vậy, Tuyết Nhi là đứa rất tốt." Trân Châu mặt đổi sắc, châm chọc khiêu khích chuyện rất bình thường, từ lâu chị quen rồi.

      "Ha ha, đúng vậy, bé tốt, đáng tiếc đêm nay lưu lạc thành phụ thuộc phẩm, biết ngày mai còn có thể gặp bé hay là nhìn thấy bộ dạng điên cuồng nhảy loạn đây." Liễu Diệp đến bên người Tuyết Nhi, cao thấp đánh giá , mặc dù ánh mắt ta soi mói, ta thể thừa nhận Tuyết Nhi so với Lưu Ly xinh đẹp hơn nhiều, nghĩ như thế nên đối với Tuyết Nhi càng bất mãn, vuốt vuốt mái tóc dài của Tuyết Nhi, bật ra tiếng chậc chậc cảm thán, " xinh đẹp, câu dẫn người ta phạm tội. Nếu tôi là đàn ông nhất định nhịn được muốn tra tấn bé đến phát khóc..."

      "Đủ rồi! Liễu Diệp." Trân Châu ngắt lời Liễu Diệp, bình thường tính của chị khá mềm mỏng, nhưng có nghĩa là chị để cho người ta khi dễ, "Sắp đến giờ rồi, nên đưa Lưu Ly chuẩn bị cho tốt, tránh để người khác đoạt lấy hào quang, chuyện của Tuyết Nhi cần quan tâm."

      " cần thiết nhắc nhở." Liễu Diệp mắt lạnh đảo qua bên người, "Lưu Ly, chúng ta qua bên kia, đêm nay em mới là nhân vật chính, phải hấp dẫn hết tất cả mọi ánh mắt của đàn ông đến mình em mới được."

      "Chị Trân Châu, các chị ấy..." Hai người kia vừa , Tuyết Nhi liền giật áo Trân Châu.

      "Tuyết Nhi, đừng để ý người phụ nữ đó, em chỉ cần làm tốt chuyện của mình là ổn rồi." Kéo Tuyết Nhi vào trong phòng hóa trang, Trân Châu tự mình trang điểm cho Tuyết Nhi, cái gì mà chuyện đoạt mất nổi bật linh tinh chị lười nghĩ đến, hy vọng duy nhất chính là Tuyết Nhi có thể chống đỡ qua hết đêm nay.

      Được đưa ra ngoài trước là Lưu Ly, bên ngoài vang lên trận tiếng hô, Lưu Ly tuy rằng so kém hơn Tuyết Nhi, nhưng cũng coi như xinh đẹp, hơn nữa ta vẫn là hàng non.

      "Tuyết Nhi, em nên ra rồi." Trân Châu thấy dẫn đường lên sân khấu đến, nhắc nhở Tuyết Nhi.

      "Chị Trân Châu, chị..."

      "Chị thể cùng em lên, đừng khẩn trương, có việc gì cả, chị ở ngay trong này nhìn em."

      Nới tay Trân Châu ra, Tuyết Nhi theo dẫn đường từ sau màn ra ngoài, trong lòng vạn phần khẩn trương, có thể cảm nhận được vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bản thân, tim rất nhanh muốn từ trong cổ họng nhảy vọt ra ngoài.

      Tuyết Nhi vừa ra tới, thanh dưới đài liền ít, lát sau, bộc phát ra tiếng hoan hô và vỗ tay so ra còn vang hơn lúc nãy rất nhiều.

      Gần như tất cả mọi người đầu tập trung tầm mắt vào người thoạt nhìn nhu thuận xinh đẹp này, càng nhiều người hiểu vì sao bé như vậy sao lại là phụ thuộc phẩm, đồng thời khơi dậy ý niệm của rất nhiều đàn ông muốn mua được , trở thành phụ thuộc phẩm có bị đối xử thế nào cũng chẳng sao cả, lại còn là bé dễ thương như thế, có gã đàn ông nào mà chẳng động tâm?

      "Hôm nay muốn đấu giá và phụ thuộc phẩm đều ra mắt rồi, các vị tiên sinh, nếu nhìn trúng hãy bắt đầu ra giá thôi." Người chủ trì buổi đấu giá lúc nhìn thấy Tuyết Nhi ra ràng cũng sửng sốt trong thoáng chốc.

      Thông thường mà trở thành phụ thuộc phẩm đều là những trong phố phạm vào sai lầm còn giá trị lợi dụng, mà này chỉ xinh đẹp, ta lại cũng chưa gặp qua lần nào, hẳn là mới tới lâu, tại sao bị lưu lạc đến tận đây? biết bé đắc tội Lưu tỷ chỗ nào. Khóe mắt người chủ trì chăm chú nhìn Lưu tỷ ngồi dưới sân khấu, tầm mắt lạnh lùng quét tới, gần như làm ta hoảng sợ túa ra thân mồ hôi lạnh.

      Chung quanh dưới sân khấu vang lên thanh tiếng các người đàn ông ra giá, so vời trước đây càng náo nhiệt hơn, người sáng suốt đều nhìn ra được, những người này hơn phân nửa là coi trọng phụ thuộc phẩm lần này.

      Lưu Ly mỉm cười cuối cùng chống đỡ được, ta hung hăng trừng mắt vào Tuyết Nhi đứng bên cạnh, nếu phải nhìn vào góc xó Liễu Diệp ngừng nhìn ta nháy mắt, ta suýt chút nữa khóc chạy xuống sân khấu bỏ .

      Tuyết Nhi nơm nớp lo sợ đứng cúi đầu, tầm mắt trần trụi của những người đàn ông này nhìn chằm chằm làm cả người được tự nhiên, giống như muốn ăn vậy, Tuyết Nhi dám ngẩng đầu, mắt càng ngừng nhìn phía góc nghiêng sân khấu, thấy Trân Châu vẫn rời mới an tâm chút ít.

      bao lâu, giá cả tiếp cận mức cao nhất trong mấy năm gần đây, có người bởi vì túi tiền thiếu thốn chỉ có thể buông tha cho qua, nhưng ánh mắt dâm tà ngừng theo bên người Tuyết Nhi rời .

      Số ít vài người còn vì mua được đêm của hai trẻ mà tranh nhau ra giá.

      "Chờ chút! thể lên! A ── "

      Buổi đấu gia đến giai đoạn cuối cùng, đột nhiên có người trực tiếp vọt lên sân khấu, bảo an duy trì trật tự muốn ngăn ta, lại bị đối phương quyền đánh bại, nửa ngày bò dậy nổi.

      Mà người gây ra họa công khai đứng trước mặt Tuyết Nhi, "Ê! Em có muốn theo hay ?"

      "Người nào vậy? Mau! Mau bắt lấy !" Đội trưởng bảo an lập tức hạ lệnh, mang vài thuộc hạ vây quanh lên, trong tay mỗi người đều cầm gậy chích điện, mắt nhìn thấy cách người thanh niên lớn mật chỉ có vài bước chân, có người liền vung gậy chích điện lên.

      "Dừng tay!" giọng nữ sắc bén ngăn động tác mọi người lại.

      Nhìn xuống chỗ phát ra tiếng, Lưu tỷ đứng lên, tầm mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm phương hướng kia, ai cũng đều cảm nhận được bà ta nhẫn tức giận.

      Vài tên bảo an lập tức buông vũ khí trong tay xuống, khoanh tay đứng ở bên, Lưu tỷ là bà chủ của bọn , cũng là nhân vật thể đắc tột nhất trong phố Hoa Đào, chút ít hiểu biết này bọn họ vẫn phải có.

      Hết Chương 7

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :