1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[HĐ] Đồ chơi của đôi song sinh - Bình Ảnh Trọng Trọng (70/104)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 51

      Editor: ton ton


      Bạch Vi là người đầu tiên phát Sở Dạ ở cửa, ấy để Tuyết Nhi tự đàn rồi ra ngoài, trở tay đóng cửa.

      " có gì muốn giải thích hay ?" Bạch Vi có chút phẫn nộ trừng Sở Dạ, ấy cũng chẳng phải là phụ nữ ngu dốt, Tuyết Nhi sợ người đụng chạm, thêm vào người cũng có nhiều hơn những vết bầm so với lúc trước, bề ngoài gặp phải chuyện gì, mà làm ra loại chuyện này, chỉ sợ ngoài hai em Sở gia ra chẳng còn người nào khác. "Là , hay là cậu Hai nhà họ Sở?"

      "Chuyện trong nhà chúng tôi chẳng cần phải giải thích với người ngoài." Sở Dương làm chuyện đúng, nhưng vẫn là người em trai cùng trong bụng mẹ sinh ra của mình, Sở Dạ tuy nổi giận, nhưng định để người ngoài quản chuyện này, bảo Bạch Vi đến do nhận thấy Tuyết Nhi rất có hứng thú với đàn dương cầm, có thể trợ giúp được chút ít cho .

      "Phải, tôi là người ngoài. Các với Tuyết Nhi có quan hệ gì? Tuyết Nhi sống ở đây rất tốt, hôm qua tôi con tin tưởng những lời này, nhưng bây giờ sao? Các người vậy mà tổn thương bé. Hành vi của các người tôi có thể tố cáo tội cưỡng bức!" Gương mặt Bạch Vi đỏ gay, biết vì nổi giận, hay là vì xấu hổ ra từ ngữ mẫn cảm kia.

      Sở Dạ miễn cưỡng nâng mắt, "Tùy ý ."

      "..." ngờ đối phương phản ứng lãnh đạm như thế, hai em này tính cách khỏi khác biệt quá lớn , Bạch Vi nhất thời nghẹn lời.

      "Hôm nay đến đây thôi, có thể về trước. Nếu thay đổi ý định, vẫn tiếp tục là giáo viên dạy đàn của Tuyết Nhi." Ngữ điệu Sở Dạ lạnh lùng nhàn nhạt như cũ, "A Sinh, đưa giáo Bạch trở về."

      " cần, tự tôi về." Bạch Vi cam lòng trừng mắt Sở Dạ, bản thân thế nhưng đấu nổi thanh niên hơn vài tuổi, quá thất bại rồi, xong liền xoay người vào phòng, lâu sau cầm lấy đồ đạc của mình ra.

      để ý tới cự tuyệt, A Sinh thản nhiên theo.

      Sở Dạ nghe được Tuyết Nhi đánh đàn, đàn liền mạch, nhưng so với trước đây mà có tiến bộ rất lớn, với người chỉ mới học đàn ba ngày, ai công nhận Tuyết Nhi nhất định rất có thiên phú.

      Tuyết Nhi đàn rất tận hứng, chút chú ý tới tầm mắt người phía sau, chỉ có giờ phút này mới có thể hoàn toàn quên tất cả mọi sợ hãi.

      "Cậu Cả." Phía sau vang lên tiếng bước chân.

      Sở Dạ khép cửa, quay đầu, thấy Bạch Lan, trong tay bưng chén cháo cá nóng hôi hổi, mới nhận ra giờ là thời gian dùng cơm chiều, "Đưa tôi, xuống trước ."

      Vì mấy hôm nay Bạch Lan luôn an phận giữ lễ, ngữ khí Sở Dạ cũng lạnh như băng giống trước kia nữa, nhận khay trong tay ta, cố ý gõ lớn vài tiếng lên cửa.

      Nửa mở cửa ra bên trong trận động tĩnh, rồi cũng rất nhanh an tĩnh lại.

      Sở Dạ đẩy cửa vào, quả nhiên nhìn thấy người cuộn mình giường, cả thân mình đều chui vào trong chăn, chỉ chừa đôi mắt nhìn ra bên ngoài, hai mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Dạ đến gần, dáng vẻ này khá đáng , khiến cho đàn ông sinh ra phản ứng xúc động, muốn lôi ra ngoài tận tình hoan ái phen, nhưng lo lắng đến tình trạng sức khỏe của Tuyết Nhi, mạnh mẽ nhẫn nhịn xuống.

      "Tuyết Nhi, ăn cơm chiều." Thả khay xuống tủ đầu giường, Sở Dạ nhìn người rụt mình trong chăn, hiểu dỗ dành người khác, cho nên chỉ có lùi lại đến gần bên đàn dương cầm.

      Ánh mắt Tuyết Nhi lướt lướt qua bát cháo phát ra mùi cá thơm, bụng ọc ọc kêu vài tiếng, là đói bụng, nhìn nhìn lại chàng trai cách đó xa, vẫn dám chui ra khỏi chăn.

      Sở Dạ ấn ấn vài phím đàn, hiểu đàn dương cầm đến cùng có mị lực gì khiến Tuyết Nhi say mê như thế.

      Hai người duy trì khoảng cách nhất định lâu, Tuyết Nhi bụng lại ọc ọc kêu hai tiếng.

      Sở Dạ thở dài, xem ra chỉ cần còn ở, Tuyết Nhi tính toán chui ra ổ chăn, nhấc chân ra, đối tốt với Tuyết Nhi, quan tâm Tuyết Nhi, chỉ là muốn thân thể của , càng muốn nhìn khuôn mặt tươi cười vô tư lự của , vì thế, cố gắng giúp Tuyết Nhi khôi phục.

      Thấy Sở Dạ rời khỏi, Tuyết Nhi mới sợ hãi xuống giường, bưng thức ăn ngon mình nhìn lâu khi nãy há mồn to ăn vào. Trải qua những ngày trước ở chung, Tuyết Nhi có thể phân Sở Dạ và Sở Dương, tuy rằng tinh thần bị kích thích, nhưng tới nông nỗi thần chí rối loạn, cho nên biết người tổn thương là Sở Dương, phải là Sở Dạ ở trước mặt, chỉ là bị phản xạ có điều kiện đối với người khác sinh ra sợ hãi.


      Chương 52

      Tuyết Nhi mỗi ngày sợ nhất chuyện khử trùng bôi thuốc miệng vết thương, may mắn trận tra tấn này giằng co chỉ tuần, sau đó những người kia còn đến nữa, các ấy miệng vết thương của khép lại rất tốt, nhưng trong thời gian này vẫn thích hợp làm loại chuyện kia, Sở Dạ đứng bên nghe xong chỉ gật gật đầu.

      Sở Dương rất lâu xuất trước mặt Tuyết Nhi, biết cậu tự thấy đuối lý mặt mũi gặp Tuyết Nhi, hay là do bị Sở Dạ hạn chế, tóm lại cậu chưa từng đến phòng này, vì thế tinh thần căng thẳng của Tuyết Nhi thả lỏng hơn rất nhiều, dù sao trải qua khủng bố ngày hôm đó vẫn khiến cho trong lòng rất sợ hãi.

      Mà Sở Dạ gần như mỗi ngày đều đến, ở trong phòng đứng hồi mới ra, dần dần, Tuyết Nhi đối với còn e ngại như vậy nữa, chỉ cần Sở Dạ đứng hơi xa chút, dám ra khỏi ổ chăn ăn thức ăn được đưa tới, hoặc là tiếp tục đàn dương cầm của .

      Bạch Vi cuối cùng buông tha cho lấy lại công bằng cho Tuyết Nhi, phải dám, cân nhắc lợi hại phát đó chẳng phải là lựa chọn tốt, trừ bỏ lần ngoài ý muốn đó, kỳ thực Tuyết Nhi sống coi như rất tốt, quan trọng nhất là muốn để Tuyết Nhi đứng trước tòa án, như vậy mới hủy hoại bé khi vẫn còn sống. Bạch Vi đến Sở gia nhiều lần rất cần mẫn, chính là người đầu tiên sau khi Tuyết Nhi bị kích thích dám tiếp cận, thấy hai em Sở gia ở trước mặt Tuyết Nhi bó tay dám làm gì dáng vẻ đó khiến cho cực kỳ khoái trá, nhân do bọn họ gieo xuống, ắt phải thừa nhận quả.

      "Chị Vi, em đàn thế nào?" Tuyết Nhi mở to đôi mắt, cả vẻ mặt chờ mong nhìn Bạch Vi, mỗi ngày đều luyện chăm chỉ, ắt cũng giống như đại đa số những đứa trẻ khác, hi vọng được người lớn khen ngợi khích lệ.

      "Tuyết Nhi đàn tuyệt! Tuyết Nhi là đứa trẻ thông minh. Có nghĩ muốn được thưởng gì ?" Bạch Vi xoa xoa đầu Tuyết Nhi, cười khen, đến hai tháng, Tuyết Nhi có thể đàn được tám chín phần khúc nhạc, khiến cho Bạch Vi rất có cảm giác thành tựu, cứ tiếp tục như vậy, qua vài năm, chừng Tuyết Nhi có thể so sánh được với những bậc thầy rồi.

      Tuyết Nhi nghiêng đầu suy tư chốc lát, ngẩng gương mặt tươi cười lên. "Em muốn ăn gà chiên của Lão gia gia." Ánh mắt Tuyết Nhi lóe lóe, lầu rồi ăn cái đó, đưa ra cầu này chắc quá đáng đâu nhỉ, dạo gần đây cơ bản đều chỉ ăn cháo ăn canh, tuy rằng rất ngon nhưng trẻ con luôn muốn thay đổi khẩu vị.

      "Gà chiên Lão gia gia? Bạch Vi nghi hoặc, người thường nghe xong chỉ sợ chẳng hiểu nổi.

      "Dạ, Sở Dạ từng đưa em ăn rồi, gà chiên Lão gia gia." Tuyết Nhi gật đầu khẳng định.

      "Được, ngày mai lúc tới đây chị mang cho em." Bạch Vi đồng ý, định bụng chốc nữa hỏi thử Sở Dạ rốt cuộc đó là cái gì.

      "Chị Vi, chị đối với Tuyết Nhi tốt." Tuyết Nhi vui vẻ ôm lấy Bạch Vi.

      "Tuyết Nhi, thời gian còn sớm, chị còn phải quay lại trường học nữa, ngày mai lại đến thăm em. Em hãy luyện lại bài tập này, nhưng phải nghỉ ngơi cho tốt đấy nhé."

      "Dạ." Tuyết Nhi lưu luyến rời buông Bạch Vi, chào tạm biệt .

      Ước chừng qua nửa giờ, Sở Dạ đẩy cửa vào.

      Tuyết Nhi thấy còn trốn tránh nữa, tầm mắt khóa chặt cái hộp tròn Sở Dạ ôm kia, bất tri bất giác nuốc nước miếng, là gà chiên Lão gia gia, cả mùi hương cũng ngửi thấy nữa kìa.

      Thấy ánh mắt mở to, còn kém chảy cả nước miếng xuống biểu cảm cực đáng , Sở Dạ nhịn được nở nụ cười. Vừa rồi nghe Bạch Vi , liền hiểu Tuyết Nhi chỉ chính là KFC, quên Tuyết Nhi thích ăn món này, nhưng vì trước đây bị thương, Triệu Kiệt đề nghị ăn những món thanh đạm nhiều dinh dưỡng chút, thế nên chưa từng mua cho .

      "Muốn ăn sao?" Sở Dạ đến cạnh Tuyết Nhi.

      "Dạ." chút do dự gật đầu, ánh mắt sáng lấp lánh như sao tràn đầy hưng phấn, nhận lấy hộp giấy với phần ăn dành cho cả gia đình cầm miếng lên bắt đầu cắn ăn từng ngụm lớn.

      Chỉ chốc lát sau liền biến thành tay miệng đều đầy dầu bóng loáng.

      "Cho ăn cái." Cánh tay bóng dầu dâng lên miếng gà chiên vàng óng.

      Sở Dạ nhận lấy, cũng phải muốn ăn, điều này làm nhớ tới lần trước đưa Tuyết Nhi ra ngoài dạo phố, trong lúc bần thần đưa tay nhận lấy.

      Thời gian hài hòa trôi qua đặc biệt nhanh, Sở Dạ muốn phá hư tín nhiệm vất vả mới khôi phục được, lâu sau liền quay ra ngoài, để lại gian cho mình Tuyết Nhi.

      Tuyết Nhi cảm thấy mỹ mãn sờ sờ cái bụng ăn đến căng tròn, thời gian này mất hoạt động hoan ái buổi tối, lại ngủ nhiều, hơi tăng thêm chút thịt, nhưng khiến cho cả người thay đổi, mà chỉ khiến thoạt nhìn càng mê người hơn.

      Hết chương 52
      Last edited: 10/5/18
      CandyTN, Mật ^ Mật, Xu trần14 others thích bài này.

    2. vo thi thanh thao

      vo thi thanh thao New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      3
      Hay quá! Bạn trở về! Và lợi hại hơn xưa! Quá năng suất!

    3. tonton

      tonton Well-Known Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      1,153
      Chương 53

      Editor: ton ton


      Sở Dương say khướt trở về, còn lôi theo trang điểm đậm, váy kéo cao ngực để lộ, nổi bật mảng lớn da thịt trắng nõn, mà đôi môi tô đỏ rực kia lại phá lệ chói lóa, phỏng chừng gặp gỡ trong quán bar nào đấy, vừa vặn trở thành đối tượng phát tiết nhục dục lẫn nhau.

      tùy tiện cùng về nhà người đàn ông xa lạ cần thiết dè dặt, quay lại ôm lấy Sở Dương, đưa cả nửa bộ ngực dán lên mình cậu, "Paul, nhà là lớn nha. Chỉ mình ở sao?"

      Paul là tên tiếng của Sở Dương khi ở bên ngoài, cũng có thể là dùng khi chung chạ, đối với những người tình đêm, chẳng cần phải tên cho ta biết.

      ", tôi còn trai." Sở Dương người đầy mùi rượu, cũng biết uống bao nhiêu rượu, trong tay vậy mà còn nắm nửa chai, cậu vững, lắc lư nhoáng cái đụng ngã ghế, tạo ra tiếng động lớn.

      xem như quen thấy tư thái đàn ông say rượu, miễn cường đỡ Sở Dương. "Vậy đưa em về ta có tức giận ?"

      "Yên tâm , ấy quản tôi." Sở Dương nhăn mày, Sở Dạ dạo này quan tâm nhất là Tuyết Nhi, cũng biết hai người tại làm gì. Cậu biết cậu nên dùng bạo lực với Tuyết Nhi, khiến ấy bị thương, nhưng mà cậu biết lỗi rồi, cam đoan sau này thế nữa. Tuyết Nhi nhìn thấy cậu như gặp phải quỷ, sợ hãi cuộn người lại, Sở Dạ cấm cậu trong khoảng thời gian này lại gần Tuyết Nhi. Càng nghĩ càng khó chịu, Sở Dương nốc ngụm rượu, nâng nửa chai rượu gác lên bàn, chỉ chỉ phía trước, mơ hồ , ", chúng ta đến căn phòng kia."

      đón hùa ý Sở Dương, từ cổng lớn vào đây đến giờ, ta xác định Sở Dương những đẹp trai mà còn giàu nữa, nếu hầu hạ người này tốt, chừng ta có thể mò được ít chỗ tốt, ôm ấp ý niệm này ta đỡ Sở Dương vào phòng, bắt đầu tính toán.

      Trong đại sảnh có bóng đèn mở ban đêm, tuy quá sáng nhưng trùng hợp có thể khiến người ta thấy lầu lầu dưới.

      Đợi bên ngoài an tĩnh lại, trong căn phòng nào đó ở lầu hai thò ra cái đầu nhìn thăm dò.

      Có thể vừa rồi ngủ giấc, Tuyết Nhi ngủ được, rất lâu bước ra khỏi cửa phòng khiến Tuyết Nhi buồn bực đến hỏng người, ném cả nỗi sợ hãi ra sau đầu, hơn nữa trước đó còn có tiếng ghế ngã đổ càng làm cho còn buồn ngủ nữa, nghĩ bằng ra ngoài nhìn thử xem.

      Dè dặt cẩn trọng xuống dưới lầu, Tuyết Nhi vì gặp người nào mà nhàng thở ra, liếc mắt cái thoáng nhìn bàn có chai rượu, phát ra mùi rượu đặc trưng.

      Tuyết Nhi chưa từng uống rượu, nhưng ở phố Hoa Đào thấy đàn ông uống rượu, dáng vẻ lúc uống dường như rất là ngon, khi đó cũng muốn thử xem, đáng tiếc chị Trân Châu mỗi lần đều ngăn cản cho uống.

      Cái đầu hết nhìn đông lại nhìn tây, bây giờ có người, để uống chút chắc chẳng có việc gì đâu, vừa vặn cũng hơi khát.

      Nghĩ như thế, Tuyết Nhi cầm chai rượu lên, há miệng đổ xuống.

      "Khụ khụ khụ!" Vị cay nồng xông vào trong miệng khiến Tuyết Nhi bị kích thích ho lên, nhưng vẫn nuốt vào ít, cơn nóng chạy từ yết hầu xuống đến bụng, như bị thiêu đốt vậy, Tuyết Nhi cảm thấy mình bị lừa, rượu tuyệt đối uống chẳng ngon tí nào, biết mấy người trước đây thấy tại sao lại thích thứ khó uống như vậy.

      vất vả ngừng ho, vẻ mặt Tuyết Nhi đỏ bừng, lập tức che miệng lại, muốn người khác phát ra , nhăn mày để lại chai rượu lên bàn, quyết định liệt rượu vào sổ đen của , nước sôi còn dễ uống hơn so với nó.

      lưng đột nhiên dâng lên luồng khí nóng, mồ hôi chảy cả ra, Tuyết Nhi phát hoảng, mình bị bệnh gì đấy chứ? Mới định quay lên lầu, liền có cảm giác choáng váng hoa mắt, chân như nhũn ra, cảnh vật trước mắt như chao liệng, đầu suýt chút ngã chúi lên đất.

      Tuyết Nhi biết mình xảy ra chuyện gì, cực kỳ kích động, toàn thế giới như lắc lư, cũng ổn.

      Tuyết Nhi cảm thấy bản thân nhất định nằm mơ, bằng căn nhà sao lại nghiêng tới nghiêng lui như thế, phải trở về giường ngủ, tỉnh lại hẳn có việc gì. Chậm rãi di chuyển đến cầu thang, lại chậm rãi lên lầu, đến bậc thang cuối cùng, Tuyết Nhi lắc lắc đầu, còn phân phương hướng, đầu nặng, trước mắt có gì cũng nhìn .

      Đỡ tường đoạn, đụng đến nắm cửa, Tuyết Nhi lập tức mở ra, loạng choạng lắc lư vào trong. hình như thấy cái giường, liền bước nhanh tới xốc chăn chui vào trong.

      Tuyết Nhi vì tác dụng của cồn, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhắm mắt lại nghĩ thầm phải ngủ, thậm chí còn hề phát trong ổ chăn vẫn còn nguồn nhiệt khác.

      ────

      Lời tác giả: Cừu non chỉ có uống say, còn chủ động vào ổ chăn của sói

      Chương 54

      Người giường ngủ sâu, từ lúc Sở Dương đẩy ngã chiếc ghế tỉnh lại, tinh tường nghe được có người mở cửa phòng mình, bước chân vững vào.

      Sở Dạ mở mắt, ngoại rừ Sở Dương ai dám tùy tiện vào phòng , mà người này ràng chẳng phải cậu ta. Mặc dù trong phòng quá mờ thấy , vào phòng là phụ nữ, xác định, chẳng lẽ giúp việc Bạch Lan lại muốn đến dụ hoặc sao? Sở Dạ nín thở, ngược lại muốn xem ta rốt cục muốn làm gì.

      Tiếng bước chân chậm rãi tiếp cận, rồi chăn bị xốc lên, có thân hình nóng nóng chui vào, nằm bên người .

      Tuy rằng chỉ tiếp xúc chạm vào trong thoáng chốc, nhưng Sở Dạ đoán được người bên cạnh là ai, là Tuyết Nhi mấy ngày hôm trước vẫn còn sợ . Sở Dạ ngửi thấy mùi rượu, cũng nặng, nghe tiếng bước chân vừa rồi của hình như hơi say, nghi hoặc Tuyết Nhi sao biết uống rượu, lại còn vì sao chạy đến phòng ngủ, Sở Dạ mở đèn đầu giường lên.

      Tựa hồ đột nhiên bị ánh sáng kích thích, Tuyết Nhi bất mãn nhăn mày, đôi mắt chút ý định muốn mở ra, kéo chăn lên mặt, định ngăn cản ánh sáng.

      Sở Dạ chỉnh đèn tối lại, khóe miệng cong lên độ cong nhợt nhạt, cẩn thận kéo chăn xuống, lộ ra khuôn mặt Tuyết Nhi xinh đẹp, giờ phút này nó đỏ ửng khác thường, môi hồng tươi tắn, còn chép miệng hai cái.

      lâu sau vang lên tiếng hít thở đều đặn, Tuyết Nhi hề phòng bị ngủ say, chẳng hay biết bản thân chủ động chui vào hang sói.

      Sở Dạ nhớ lại lần đầu tiên và Tuyết Nhi gặp nhau, cũng giống như thế, vật này lạc vào phòng , ngủ giường .

      Nhìn chăm chú Tuyết Nhi lúc lâu, xác định ngủ, cúi đầu hôn giữ môi , vốn nghĩ chỉ nhàng chạm vào, nhưng khi tiếp xúc đôi cánh môi mềm mại trở nên tham lam càng thể vãn hồi, từ ma sát đến cắn mút, đầu lưỡi tinh tế đảo qua hàm răng từng cái , rồi mới đẩy mở hàm răng chui vào khoang miệng liếm mỗi góc trong đó, cuối cùng dây dưa giữ lấy chiếc lưỡi khéo léo, mời nó cùng nhảy múa.

      Hơi cồn còn sót lại dường như vì bị lật quấy mà men say trở nên nồng nhiệt, nhận thấy đối phương ngây ngô phản ứng, Sở Dạ hôn càng hề kiêng dè, trong lúc nhất thời, bọt nước lan tràn.

      Hồi lâu, Sở Dạ kết thúc trận hôn môi này, lui lại ít, nhưng phát người dưới thân vẫn tỉnh lại, môi bị chà đạp sưng đỏ, bên cạnh còn tràn ra chút nước bọt kịp nuốt xuống, áo ngủ người trong lúc vô tình kéo mở hơn phân nửa, cơ hồ che được hình dạng bộ ngực xinh đẹp.

      Sở Dạ ánh mắt ám tối vài phần, tự chủ của rất mạnh, nhưng cũng đại biểu cho việc cấm dục, nhiều tuần nay đều chưa từng phát tiết qua, nên khiến cho tính dục của dễ dàng bị khơi dậy, huống chi người nằm bên là Tuyết Nhi, linh hồn và thân thể đều tốt đẹp như vậy, nếu lo nghĩ về tình trạng sức khỏe và tinh thần , sớm ăn đến biết bao nhiêu lần.

      Gần hai tháng trôi qua kể từ lúc xảy ra chuyện kia đến giờ, theo lời Triệu Kiệt vết thương Tuyết Nhi khỏi từ lâu, mà Tuyết Nhi tại còn sợ nữa, lại lấy tư thái mê người nằm giường , bảo làm sao còn nhịn được nữa.

      Sở Dạ phải Sở Dương, mặc dù quyết định đêm nay muốn ăn Tuyết Nhi hồi, cũng tuyệt đối vội vàng xao động, mỗi bước đều làm dè dặt cẩn trọng, vì khiến cho Tuyết Nhi lại cảm thấy sợ hãi.

      Hai người quần áo rất nhanh đều bị ném sang bên, Tuyết Nhi cảm nhận làn da lạnh lẽo, rụt người, cố gắng hướng về nguồn nhiệt nơi Sở Dạ.

      Cơ thể Tuyết Nhi cũng rất nóng, da thịt trắng nõn màu phấn hồng mê người, Sở Dạ cúi đầu đôi môi nhếch lên kia lưu luyến lát mới rời , nhàng hút lên xương quai xanh tinh xảo mảnh khảnh, vừa lấy tay vân vê nụ hoa chưa nở, chà xát kỹ xảo.

      "Ưm..." Người ngủ phát ra tiếng nức nở, ngũ quan xinh đẹp nhắn nhăn lại, là khó chịu hay là thoải mái, tự chủ vặn vẹo thân mình, phảng phất muốn tách rời khỏi kích thích, lại biết phản ứng như vậy chỉ làm đàn ông càng thêm hưng phấn.

      Sở Dạ cảm giác được nụ hoa trong tay càng ngày càng cứng rắn, mũi nhọn đỏ rực như sắp xuất huyết ra đến, vừa lòng buông tay, ngược lại dùng miệng ngậm lấy, tay lại vỗ về chơi đùa bên kia.

      "A!" Đầu ngực bị hút chút, Tuyết Nhi cả người tê dại, lập tức liền xụi lơ xuống dưới, hô hấp trở nên dồn dập, mình nằm mơ hay trong thực, loại cảm giác này rất quen thuộc, có chút sợ hãi, lại có chút chờ mong, đôi mắt chớp giật, nhưng mí mắt quá nặng muốn mở ra, nhất định là nằm mơ .

      "Vật , còn tỉnh lại sao?" Sở Dạ thấp giọng lẩm bẩm, chỉnh ngọn đèn thoáng sáng chút, rồi mới đem hai chân Tuyết Nhi gập lại tách ra, mở lớn đến khi có thể nhìn ràng cửa vào bí giấu dưới cánh hoa mới thôi.

      Hết chương 54
      CandyTN, Mật ^ Mật, Xu trần14 others thích bài này.

    4. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Trời ơi!!!!! gay cấn bị cắt cái rụp, lâu lắm r mới thấy editor ngoi lên đây
      tontonNgọc Ngốc Nghếch thích bài này.

    5. Khủng Long

      Khủng Long Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      208
      Nhảy hố, hay quá thôi T.T
      tonton thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :