Chương 797: Thư tình năm ấy (7)
Sắc mặt Trình Dạng lập tức trở nên nghiêm túc.
nhớ tới, lúc tối, lúc trận chung kết lựa chọn nữ chính Hollywood tiến hành gần xong, Kiều An Hảo nàng mang thai, Lục Cẩn Niên kích động xông lên đài, khi đó Kiều An Hạ vốn cùng cười “Kiều Kiều mang thai, em sắp làm dì” nét mặt lập tức ngưng trệ, mắt chớp nhìn màn hình chằm chằm, cho đến khi chuyển qua quảng cáo, gọi mấy tiếng, đều có phản ứng, cuối cùng chỉ có thể phiền não đứng lên, rời khỏi nhà, lanh quanh vài vòng dưới khu chung cư, mới trở về.
Có số việc, tận mắt nhìn thấy, trong lòng hiểu , nhưng bởi vì thích, cho nên ủy khuất chính mình, trở thành người ngu ngốc, ra vẻ cái gì cũng biết.
Nhưng, lần hai lần có thể nhịn, ba lần bốn lần cũng có thể nhịn, biết, đây là đêm thứ mấy Kiều An Hạ mất ngủ sau khi Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo kết hôn.
Kiều An Hạ vẫn xem video clip cho đến khi kết thúc, cuối cùng nhịn được giơ tay lên, bụm miệng, nhàng khóc nức nở.
Trình Dạng ngồi bên, bình tĩnh nhìn, quấy rầy .
Kiều An Hạ khóc hồi lâu, mới ngừng lại, đặt điện thoại vào bên gối, rút tai nghe ra, vén chăn lên, giống như là muốn xuống giường, kết quả khóe mắt liếc thấy bóng dáng bên cạnh, cả người run lên, nghiêng đầu, phen sửng sốt, mới nở nụ cười: “Trình Dạng, sao lại thức rồi?”
Trình Dạng vẫn như cũ nhìn chằm chằm Kiều An Hạ chớp mắt, lời nào.
Từ lúc Kiều An Hạ và Trình Dạng ở cùng chỗ cho tới nay, lần đầu tiên nhìn mình như vậy, khiến đáy lòng nàng nổi lên kinh hoảng nên lời, ánh mắt nàng lung tung né tránh, sau đó vươn tay, tóm lấy tay Trình Dạng, vậy mà, đầu ngón tay của nàng vừa đụng tới tay của , liền phản ứng mãnh hết sức mãnh liệt hất tay của nàng ra, vén chăn lên, xuống giường, nhặt quần áo đất, vội vàng mặc vào, sau đó về phía cửa.
Kiều An Hạ vội vàng đuổi theo, đưa tay nắm lấy cánh tay Trình Dạng: “Trình Dạng, có phải tức giận ?”
“Em cảm thấy được?” ra muốn nổi giận với nàng, vẫn đè nén cơn nóng trong ngực, nhưng lúc này làm sao cũng đè xuống được: “Kiều An Hạ, chịu đựng đủ rồi, nếu trong lòng em bỏ được người khác, chúng ta chia tay .”
Chia tay? Kiều An Hạ bỗng dưng trợn to mắt, ngay cả chính , cũng vì sao khi nghe đến hai chữ này, nàng lại phản xạ có điều kiện đưa ra nét mặt này.
Trình Dạng xong câu đó, mới ý thức được mình những gì, hạ tầm mắt, cánh môi mở ra, muốn giải thích với Kiều An Hạ, nhưng cuối cùng vẫn ra miệng, chỉ là rút cánh tay bị nắm lại, xoay người rời .
Cho đến khi cửa phòng trọ truyền đến tiếng đóng sầm, Kiều An Hạ mới phục hồi tinh thần, mở to hai mắt, sờ lên trái tim của mình, xác định nhiều lần, mới ý thức được, chính mình vì câu chia tay của Trình dạng mà sợ hãi, khủng hoảng.
Trước nàng với nhiều bạn trai như vậy, cũng phải ai cũng chủ động đưa ra đề nghị chia tay, cho dù là những người bạn trai trước chia tay trước với , cũng sao cả, nhưng tại, hoàn toàn khác biệt.
Rốt cuộc nàng bị sao vậy?
*****
Chương 798: Thư tình năm ấy (
Ngày hôm say là Đại hội cổ đông hoàn ảnh truyền thông mỗi năm lần, Lục Cẩn Niên tất nhiên phải tham gia.
Hội nghị là mười giờ sáng, bảy giờ rưỡi rời giường, chạy đến phòng ăn, nấu nồi cháo trắng thanh đạm.
Trợ lý sợ kẹt xe trễ thời gian hợp, tám giờ rưỡi lái xe đến Cẩm Tú Viên đón Lục Cẩn Niên.
Lúc đến nơi, Lục Cẩn Niên ở lầu phục vụ Kiều An Hảo rời giường, ở dưới lầu đợi khoảng mười lăm phút, mới thấy Lục Cẩn Niên giống như hầu hạ Thái hậu nương nương, cẩn thận che chở cho Kiều An Hảo xuống lầu.
Trợ lý vốn tưởng rằng cuối cùng có thể lên đường, kết quả ai ngờ thế nhưng Lục Cẩn Niên chút hoang mang ngồi ở phòng ăn bồi Kiều An Hảo dùng bữa sáng, hoàn toàn có khái niệm thời gian, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ăn xong bát cháo, ly sữa và quả trứng gà, mới nhanh chậm lên lầu thay quần áo.
May là trong lúc Lục Cẩn Niên thay quần áo, Kiều An Hảo xách áo vest của đến phòng khách, ủi chút, thuận tiện lặng lẽ nhét vào trong túi áo vest bức thư tình mà buổi sáng mình lén lút lấy ra từ dưới sàng, tiện thể nhét ví tiền của vào chung chỗ, sau đó cầm theo áo vest vào phòng thay quần áo, đưa cho Lục Cẩn Niên vừa mặc xong áo sơ mi.
Phong thái Lục Cẩn Niên cao quý ưu nhã mặc áo vest vào, vừa cài nút, vừa với Kiều An Hảo: “Buổi trưa có thể cùng dùng bữa với cổ đông, về được, đến lúc đó sắp xếp người mang bữa trưa tới đây cho em.”
Kiều An Hảo buồn cười gật gật đầu, cầm cà vạt đeo vào cổ cho Lục Cẩn Niên, giúp buộc lại, sau đó vỗ vỗ ngực , : “Em để ví tiền bên trong cho .”
“Ừ.” Lục Cẩn Niên cúi đầu, hôn cái vào gò má Kiều An Hảo, vừa ra ngoài vừa : “Còn nữa, bây giờ em mang thai, tốt nhất nên ra ngoài, nếu như muốn dạo phố hay chơi, chờ rảnh với em.”
“Được.” Kiều An Hảo đồng ý, theo Lục Cẩn Niên xuống lầu, đưa tới trước cửa.
Trợ lý chờ ngoài cửa, nóng lòng như lửa đốt: “Lục tiên sinh, bây giờ cách giờ hợp, chỉ còn bốn mươi phút thôi.”
Lục Cẩn Niên gật đầu, vừa mang giày, vừa với Kiều An Hảo: “A, đúng rồi, tử lạnh có trái cây, rửa giúp em, lấy ra là có thể ăn.”
“Ừ.” Đôi mày Kiều An Hảo cong cong nở nụ cười.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, lại hôn Kiều An Hảo, mới theo sau phụ tá lên xe.
Kiều An Hảo đứng trước cửa, phất phất tay về phía chiếc xe.
Xe khởi động, chậm rãi quay đầu, lúc ngang qua cửa, Lục Cẩn Niên hạ cửa sổ xe: “Có chỗ nào thoải mái hoặc thích hợp, nhất định phải gọi điện cho , biết ?”
Hội nghị diễn ra từ mười giờ đến mười hai giờ, mới được nửa.
Buổi trưa liên hoan, đặt trước ở khách sạn lớn tại Bắc Kinh, trong quá trính ăn cơm, Lục Cẩn Niên viện cớ rời khỏi bữa tiệc, gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, xác nhận ở nhà mọi chuyện đều tốt, mới trở lại bữa tiệc.
Cơm nước xong, Lục Cẩn Niên thanh toán.
nhìn hóa đơn nhân viên phục vụ đưa tới, sau đó lấy ví tiền từ trong túi áo vest ra, lấy thẻ, đưa cho nhân viên phục vụ.
Quét thẻ xong, Lục Cẩn Niên ký tên, lúc bỏ ví tiền vào trong túi, lại phát bên trong có thứ gì đó, thô ráp.
Mi tâm Lục Cẩn Niên nhăn lại, lấy ví tiền ra, đưa tay sờ vào bên trong, sau đó móc ra lá thư màu lam nhạt.
Chương 799: Bức thư tình năm đó. (9)
Edit: Hinary.
Beta: Hi
Lục Cẩn Niên nhăn lông mày, rút ví tền ra, sờ tay vào bên trong lần nữa, sau đó lấy ra phong thư màu lam nhạt.
Phong thư này giống như được viết từ nhiều năm trước, bên ngoài viền có chút mốc, quả đào màu đỏ phía hơi phai màu, để lộ lớp mặt màu trắng
Những thứ này, giống như ở trong trường học, chỉ những mới lớn mới có thể dùng thôi. Sao Kiều An Hảo lại để trong ví của chứ?
Lục Cẩn Niên cầm chiếc phong thư đó, do dự lúc, còn chưa kịp mở ra xem trợ lí đứng bên cạnh tò mò hỏi: " Lục tổng, đó là cái gì, sao nhìn giống thư tình như vậy?"
Cho dù trợ lí nhắc đến, từ khi nhìn thấy phong thư kia, cũng nghĩ đến thư tình... Dù sao, từ lúc còn học, ít lần nhìn thấy những phong thư rực rỡ như vậy trong ngăn kéo rồi, nhưng lúc đó, trong lòng chỉ có người mà thôi, có hứng thú với bất kì ai khác nữa, cũng muốn có chút hứng thú nào, vì vậy, những phong thư đó đều ném mà mở ra đọc, trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh sân tập trong trường.
Nhưng mà, chưa nhìn thấy bên trong ra sao chắc chắn được đó có phải là thư tình hay , tuy nhiên, Lục Cẩn Niên vẫn bị những lời này của trợ lí khiến cho khuôn mặt lên vòng đỏ sẫm, sau đó gấp nhanh lại phong thư, bỏ vào trong túi cùng với ví tiền, đứng lên, lạnh nhạt : "Về công ty."
đường về công ty, Lục Cẩn Niên ngồi ở ghế sau, trong đầu toàn là hình ảnh của phong thư kia.
Khó trách Kiều Kiều lại chủ động chuẩn bị âu phục cho , hóa ra là vì muốn nhét phong thư này vào túi áo, rốt cuộc là có chuyện gì mà thể thẳng cho nghe, lại phải dùng cách viết như thế này?
Ba giờ chiều, còn có cuộc hội nghị, đến công ty hai giờ rưỡi rồi, Lục Cẩn Niên quay lại phòng làm việc của mình, khóa trái cửa chính, sau đó ngồi trước bàn làm việc, lấy lá thư từ trong túi ra, cảm giác lúc này của mình là gì nữa, sâu trong lòng có chút hồi hộp, giống như mình lúc còn trẻ, giống như đúc lần đầu tiếp xúc thân mật với Kiều An Hảo mà mình biết phải làm như thế nào vậy.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm vào phong thư được coi như rất lớn kia lúc, sau đó mới hít sâu hơi, dùng đầu ngón tay căng thẳng mở phong thư ra, rút ra từ bên trong tờ giấy màu trắng dùng để viết thư được gấp lại.
Trái tim của Lục Cẩn Niên đập rất nhanh, khi còn trẻ, có khoảng thời gian gấp thư thành hình trái tim rất được chuộng, với người luôn trầm mặc như , rất khó mở miệng cầu người khác dạy mình gấp, vì vậy, nhân lúc giờ ra chơi, lén nhìn hai ngồi gấp thư, muốn học cách gấp, nhưng lại khiến cho trong đó hiểu nhầm, là có ý gì đó với ấy, vì vậy sau khi tan học ấy còn chặn lại, mời cuối tuần xem phim cùng ấy được ?
Ngón tay run run của Lục Cẩn Niên mở hình trái tim đó ra, sau đó đặt nếp uốn giấy trải xuống mặt bàn, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nuốt nước bọt, sau đó cúi đầu nhìn chữ tờ giấy.
Mới nhìn qua những chữ kia còn có chút non nớt, hơi giống với nét bút của Kiều An Hảo, nhưng rất trẻ con, giống như chữ hồi cấp 3 mà viết.
Đầu tiên, là ghi tháng năm, và dấu chấm câu.
Bạn học Lục Cẩn Niên.
mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó mang phiền phức đến cho bạn.
Phía sau chữ "phiền phức" còn vẽ thêm khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.
Chương 800. Bức thư tình năm đó. (10)
Bạn học Lục Cẩn Niên.
mạo muội khi viết cho bạn lá thư này, mong rằng nó mang phiền phức đến cho bạn.
Phía sau chữ "phiền phức" còn vẽ thêm khuôn mặt tươi cười rất ngộ nghĩnh nữa, khiến cho khuôn mặt của Lục Cẩn Niên vô thức cũng tươi cười.
"Cũng vì, mỗi con người tồn tại trong cuộc đời này, chính là vì chờ đợi nửa khác xuất , mình rất mong, mình vẫn tiếp tục tồn tại, chính là vì bạn."
Lúc Lục Cẩn Niên nhìn đến những dòng này, có chút ngẩn ngơ, dòng chữ này có chút quen thuộc, hình như nghe qua ở đâu đó rồi, nhưng bây giờ lại nghĩ ra.
Lục Cẩn Niên nhăn nhăn đôi lông mày, tiếp tục đọc.
"Mình cũng mơ ước quá nhiều, chỉ là hi vong được ở cùng chỗ với bạn."
"Mình cũng có tài văn chương gì, mình chỉ muốn , dù có năm mươi năm sau, mình vẫn bạn như bây giờ."
"Mình mong, cả cuộc đời này, có người nào như bạn, để mình tiếp tục nữa."
Lúc Lục Cẩn Niên đọc đến đây, nhìn chằm chằm vào trang thư màu trắng nhạt kia, có chút giật mình.
Những lời này, hình như nghe qua ở đâu đó...
"Bạn biết , từ ngày mình gặp được bạn, tất cả những việc mà mình làm, đều muốn được gần bạn hơn."
"Mình có rất nhiều lần mơ, nhưng trong những giấc mơ đó đều có bạn, mình cũng tưởng tượng rất nhiều lần, mỗi lần đều muốn ở chung chỗ với bạn, mình cũng ước rất nhiều điều, nhưng điều ước nào cũng là mong bạn mình."
Nhìn đến đây, cuối cùng Lục Cẩn Niên cũng nhớ ra, nội dung bên trong bức thư, chính là nội dung bên trong máy ghi của Kiều An Hảo, là cuộc chuyện giữa và Hứa Gia Mộc.
Đây là có chuyện gì xảy ra?
những lời tỏ tình đó cho Hứa Gia Mộc, vậy sao lại viết bức thư này cho ?
"Đối với cả thế giới này, bạn chỉ là người bình thường, nhưng đối với mình, bạn là cả thế giới."
"Dù sống hay chết, mình chỉ bạn."
Cuối thư là dòng chữ được viết bằng bút kim tuyến màu xanh dương: "Đẹp nhất phải là nhìn trời mưa, mà là bạn và mình cùng tránh mưa dưới mái nhà."
Tái bút: Kiều An Hảo.
Phía dưới là ngày, tháng, năm này của năm năm trước.
cách khác, lá thư này chính là do Kiều An Hảo viết cho đầu hè năm năm trước?
Lúc đó, còn quay phim ở Hàng Châu, học đại học Bắc Kinh, cả hai đều sắp tốt nghiệp đại học. Mặc dù thứ hạng trong bảng xếp hạng cuối học kì của thấp hơn , tuy nhiên, vẫn nhớ rất top 10 người cao nhất, khắc sâu trong trí nhớ.
Ngày hôm đó, mình chạy đến Hàng Châu, nhưng lại bị rơi túi tiền, lúc đó còn ở trong trường quay, mạo hiểm chạy đến bên trong trời mưa to... Ngày hôm đó, chính là ngày đầu tiên, và ở chung căn phòng... Trong đêm đó, còn lén hôn trộm , ngầm thề phụ trách với ... Cũng trong đêm đó, quyết định đập tan tất cả những đùa giỡn, lúc bức chân vào nghiệp nghệ sĩ của mình, tỏ tình với ...
Mà , chính là trong đêm của mười ngày sau, viết lá thư này...
Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Niên nhìn đến tám chữ bức thư, trong đôi mắt lên tia sáng, cầm lá thư đưa về phía trước.
còn nhớ rất , bên trong cây bút ghi hôm đó, Kiều An Hảo : "Dù sống hay chết, mình chỉ bạn."
Sau đó Hứa Gia Mộc cũng câu: "Dù sống hay chết, mình chỉ bạn."
Nhưng bức thư gửi cho cũng ghi dù sống hay chết, mình chỉ bạn.
Hứa Gia Mộc với câu đó, vì sao lại viết cho ?
Đây chính là chi tiết bất ngờ rất quan trọng chăng?
Chương 801: Lấy lại hào quang lúc trước? (1)
Edit: Tuyết Khanh
Hoặc là , có thể lý giải là. . . . . . Kiều An Hảo từ nhiều năm trước kia, cũng bắt đầu thích hay ?
Cách lý giải này, khiến cho Lục Cẩn Niên giống như bị điểm huyệt đạo, cầm bức thư, dùng lại ở ghế làm việc, bên tai của nghe được bất kỳ thanh nào, cảm thấy tốc độ tim đập của mình, rất nhanh, thình thịch bùm, giống như sấp chớp lẫn lộn mãnh liệt.
được, nhất định phải làm ràng, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra.
Lục Cẩn Niên lấy điện thoại di động ra, tìm tên Kiều An Hảo, vừa định gọi , lại nghĩ đến cái máy ghi Kiều An Hạ cho mình, nếu như mở miệng tố cáo với Kiều An Hảo. . . . . . Chẳng phải là để cho Kiều An Hảo biết, Kiều An Hạ từng ở sau lưng giở trò sao?
quan tâm chị Kiều An Hạ kia nhiều như vậy, biết. . . . . . Nếu để cho biết những chuyện này, đáy lòng tất nhiên dễ chịu gì, huống chi, bây giờ, còn mang thai.
Lục Cẩn Niên dừng lại chút, cuối cùng trở về danh bạ.
Số điện thoại của Kiều An Hạ có lưu, cho dù tìm ấy hỏi, chuyện cái máy ghi , cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, lúc ấy nhìn thấy bộ dạng lúc đó tìm ấy hỏi chuyện Kiều An Hảo ở nơi nào, chưa chắc cho biết.
Cho nên, chỉ có thể tìm Hứa Gia Mộc.
Hứa Gia Mộc. . . . . .
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên dừng chút, nghĩ đến tối hôm qua trong cuộc tranh tài Hứa Gia Mộc gì mà lên sân khấu giúp Kiều An Hảo và làm sáng tỏ hình ảnh.
Nếu như có , có lẽ trong sạch cả đời Kiều An Hảo khó có thể tẩy trừ sạch .
Nếu như co trong thời khắc quan trọng nhất đứng ra, và Kiều An Hảo có lẽ bắt đầu bắt tay vào làm thủ tục di dân.
Cho dù ân oán Hàn Như Sơ với giống như nước với lửa, nhưng Hứa Gia Mộc lại chưa từng mắc nợ chút nào.
Hơn nữa, buổi trưa ở bữa tiệc, nghe cổ đông , Hàn Như Sơ bị chính con trai của mình cắn ngược lại cái, tức giận hộc máu tại chỗ, cả đêm đưa đến bệnh viện, đến sáng nay mới ổn định lại.
Hàn Như Sơ xấu nữa. . . . . . Cũng là mẹ của Hứa Gia Mộc, mẹ ruột bị làm tức giận thành như vậy, nghĩ đến lúc này khó khăn nhất nhất định là ?
Lục Cẩn Niên suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn tìm tên Hứa Gia Mộc, gọi cú điện thoại .
Sau khi Hứa Gia Mộc từ trường tranh tài rời , nhận được điện thoại từ nhà gọi đến, Hàn Như Sơ bị tức hộc máu vào bệnh viện.
vội vàng lái xe đến bệnh viện, vẫn canh giữ cả đêm, rốt cuộc đợi đến lúc bệnh tình Hàn Như Sơ ổn định, tỉnh lại.
Chỉ là lúc Hàn Như Sơ mở mắt, trong nháy máy khi nhìn thấy , giống như người điên ngồi dậy, nhào tới trước mặt , hề nghĩ ngợi gì liền đánh cho cái tát, mở miệng , đầy oán độc: "Bắt đầu từ hôm nay, tôi có đứa con trai như cậu, cậu cao thượng, cậu vô tư, tôi là tiểu nhân hèn hạ, cậu cút cho tôi!"
Hứa Gia Mộc cố gắng an ủi cảm xúc của Hàn Như Sơ, làm gì có đứa con trai nào ở trước mặt toàn thế giới thiết kế Hàn Như Sơ, làm sao cảm xúc có thể ổn định được, cuối cùng vẫn chỉ vào cửa bảo Hứa Gia Mộc cút , thậm chí cho tới cuối cùng, lại bị tức phun ra ngụm máu, cuối cùng vẫn là quản gia tranh thủ đẩy Hứa Gia Mộc ra: "Cậu chủ , phải là tôi cậu, làm sao cậu có thể giúp người ngoài, đối phó bà chủ như vậy? Bà sinh ra cậu, ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu lớn lên như bây giờ, cậu từng đối với bà rất tốt sao?"
Hứa Gia Mộc đứng ở ngoài cửa, còn có thể nghe thanh gào khóc của mẹ mình ở bên trong, nghe đến khi tâm của tê tái.
đối mặt với chỉ trích của quản gia, khẽ rũ mắt xuống.
Chương 802: Lấy lại hào quang lúc trước? (2)
Edit: Tuyết Khanh
"Cậu chủ , tại bà chủ muốn gặp cậu...cậu vẫn là đừng ở chỗ này, tránh cho bệnh tình của bà chủ lại thêm nặng."
Hứa Gia Mộc giật giật môi, : "Dì Vân, dì giúp con chăm sóc mẹ tốt, con đợi cảm xúc của bà ổn định, hôm nào trở lại thăm bà."
Hứa Gia Mộc từ bệnh viện ra ngoài, cũng có gấp gáp lên xe, tựa vào cửa xe, đốt điếu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn chỗ phòng bệnh của Hàn Như Sơ cái.
Gió đầu mùa xuân tại Bắc Kinh, vẫn rất lạnh, khi thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương.
Khi Hứa Gia Mộc hút xong điếu thuốc, tay cũng đông lại lạnh lẽo.
đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác bên cạnh, xoa xoa đôi bàn tay, chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hứa Gia Mộc ngừng động tác, lấy điện thoại di động ra, thấy tên hiển thị cuộc gọi đến màng hình, nhất thời vẻ mặt hơi sửng sốt.
Điện thoại di động ở trong lòng bàn tay chấn động lúc lâu, Hứa Gia Mộc mới nhấn nghe, nín thở, đưa điện thoại di động lên bên tai, liếm liếm môi, mở miệng: "Sao vậy?"
Trong điện thoại trầm mặc trong chốc lát, lại truyền đến giọng của Lục Cẩn Niên: "Sáu giờ chiều có thời gian rãnh hay ?"
"Có."
"Vậy, ăn cơm chung ?"
"Được." Hứa Gia Mộc đáp lại xong, lại hỏi: "Chỗ cũ sao?"
"Ừ." Lục Cẩn Niên giọng trả lời câu.
Hai người trong nháy mắt có chútim lặng, cách lát, Hứa Gia Mộc nghe được Lục Cẩn Niên bên kia truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng trợ lý nhắc nhở: "Ông Lục, dến giờ họp."
" bận sao?" Hứa Gia Mộc hỏi trước hai chữ, sau đó liền giơ chân lên, đá đá bánh xe: "Buổi tối gặp mặt rồi hãy , có thời gian rồi."
"Được." Lục Cẩn Niên vừa đáp tiếng, sau lúc lâu, liền cúp điện thoại.
Hứa Gia Mộc cất điện thoại di động, tại bên cạnh xe đứng lát, cuối cùng kéo cửa xe ra, ngồi xuống, khởi động ô-tô rời .
Lục Cẩn Niên họp buổi chiều, đều hết sức yên lòng, trong đầu thỉnh thoảng ra bức thư tình, cho tới lúc đến phiên mình lên tiếng, cũng bởi vì thất thần, giữ chừng còn vấp nhiều lần.
Năm giờ tan họp, Lục Cẩn Niên trực tiếp cho trợ lý tan sở trước, mình trở lại trong phòng làm việc gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, báo cáo lịch trình, sau đó vào phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc, đổi bộ đồ thể thao, lấy chìa khóa xe, xuống lầu.
Hẹn sáu giờ, Lục Cẩn Niên năm giờ 50’ liền đến nơi hẹn với Hứa Gia Mộc.
Đó là sân thể dục quốc gia gần quán món tủ, bà chủ là người rất nhiệt tình, khách hàng cũng nhiều, nhưng đều là khách hàng quen, sở dĩ biết nơi này, là nhờ Hứa Gia Mộc dẫn tới.
Lục Cẩn Niên dừng xe lại, đẩy cửa ra, bên trong trống trải thoáng mát, có người khách hàng, bà chủ đứng ở lối vào trong quán, lập tức buông việc tính toán trong tay, ngẩng đầu lên, cười híp mắt mở miệng: "Ông Lục tới? Ngài Hứa đến, ở tại nơi trước kia ngài thích ngồi đợi ngài lâu rồi."
Lục Cẩn Niên gật đầu cái.
Bà chủ vòng ra khỏi quầy, vừa dẫn đường cho Lục Cẩn Niên vào trong, vừa : "Ông Lục, ngài lâu rồi tới nơi này ăn cơm, ngài Hứa ngược lại thường xuyên đến, chỉ là mỗi lần đều mình, tôi còn hỏi ngài ấy sao ngài đến, ngài ấy ngài bận."
Lục Cẩn Niên"Ừ" tiếng, tầm mắt rơi vào người ngồi Hứa Gia Mộc cách đó xa, sợ là tới lâu, trước mặt bày hai vỏ chai rượu.
"Ông Hứa, ngài Lục đến." Theo lời của bà chủ, Lục Cẩn Niên tư thế ưu nhã cởi bỏ áo khoác dầy bên ngoài, kéo cái ghế trước mặt Hứa Gia Mộc ra ngồi xuống.
Chương 803: Lấy lại hào quang lúc trước? (3)
Edit: Tuyết Khanh
Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên nhìn Lục Cẩn Niên ở đối diện cái, tay cầm ly rượu hơi dừng chút, sau đó liền nhìn về phía bà chủ gật đầu cái.
Bà chủ cầm thực đơn hỏi: "Ngài Lục cùng ngài Hứa, lần này vẫn là mấy món ăn giống như trước kia sao?"
"Ừ." Hứa Gia Mộc đáp tiếng, chỉ chỉ bia bàn: "Cầm mấy chai tới đây."
Quá trình ăn cơm, hai người Hứa Gia Mộc cùng Lục Cẩn Niên gần như có chuyện với nhau, trừ khi thỉnh thoảng chạm ly rượu.
Nhà hàng món tủ này buôn bán là kém đến nỗi cực hạn, ngay cả khi bọn họ cơm nước xong tính tiền rồi, tổng cộng cũng chẳng quá ba bốn bàn có người ăn cơm.
bàn ngồi ở cách đó xa bên cạnh Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, có nữ sinh nhận ra Lục Cẩn Niên, vẫn cầm điện thoại di động chụp hình Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc, sau đó quay đầu nhìn người bên cạnh kích động thôi vài câu, mãi cho đến khi Lục Cẩn Niên đứng dậy rời , nữ sinh kia mới cầm cây viết chạy đến trước mặt Lục Cẩn Niên, xin chữ kí.
Bên ngoài quán, là cái ngõ rất hẹp.
Lục Cẩn Niên cùng Hứa Gia Mộc ăn ý ai cũng có lấy chìa khóa xe, Lục Cẩn Niên cầm mắt kính đeo lên mặt, sau đó mở miệng: "Chơi bóng ?"
"Được." Hứa Gia Mộc có dị ngị* (phản đối ý) gì.
Từ quán ăn đến sân thể dục quốc gia chỉ khoảng hai trăm mét, dọc theo ngõ mà là có thể đến cửa sau, lúc này bóng đêm phủ xuống, trong ngõ hẻm gần như có người nào, cách đó rất xa có ngọn đèn đường, ánh sáng rất nhạt, hai người có trao đổi gì, cứ như vậy vai kề vai , ước chừng khoảng mười phút đồng hồ, đến cửa sân thể dục, vào trước, Hứa Gia Mộc lấy tiền, mua mấy chai nước.
Trong sân hể dục trống rỗng, trừ hai người bọn họ ra, cũng có người nào khác bên cạnh.
Hứa Gia Mộc cởi bỏ áo chống lạnh bên ngoài, tay nắm bóng, vỗ hai cái mặt đất, bóng liền dễ dàng bật lên, ném bóng vào rổ, sau đó tiếp được bóng bắn về, vừa vỗ, vừa nhìn Lục Cẩn Niên : "So trận ?"
Lục Cẩn Niên lên tiếng, chỉ cởi áo khoác ra, tới.
có trọng tài, cũng có người xem, hai người chỉ là đơn thuần, ở chỗ này hoạt động ra mồ hôi, cả sân thể dục trống trải, trừ lúc thỉnh thoảng truyền đến tiếng giày ma sát mặt đất bằng gỗ phát ra tiếng đông đông đông, an tĩnh còn tiếng vang gì khác.
Hai người biết chơi bóng bao lâu, mãi cho đến khi thể lực hao hết, hai người đồng loạt ngồi xuống dưới đất.
Hứa Gia Mộc nắm chai nước, ném cho Lục Cẩn Niên, sau đó lại cầm chai, mở nắp, ừng ực uống miếng, sau đó giơ tay lên, lau nước từ khóe miệng chảy xuôi xuống, : "Sau khi rồi, có thời gian dài, em có sảng khoái đánh bóng như vậy."
Động tác nuốt nước của Lục Cẩn Niên dừng lại chút, tiếp theo sau đó lại uống hơi, vặn nắp chai nước lại, : " cũng vậy rất lâu rồi có chơi bóng."
Hứa Gia Mộc quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên cái, sau đó liền nằm ngang ở sàn nhà bằng gỗ, nhìn lên trần nhà thủy tinh trong sân thể dục.
Lục Cẩn Niên vặn xong nắp chai, cũng song song nằm xuống theo.
Bởi vì trải qua vận động kịch liệt, hô hấp của hai người cũng có chút dồn dập.
Ít người chơi bóng, lúc này trong sân thể dục càng trở nên yên tĩnh.
Hứa Gia Mộc nhìn chằm chằm trần nhà biết nhìn bao lâu, mở lớn hai mắt, cũng có nhìn xem Lục Cẩn Niên, chỉ nhè mở miệng, : “, xin lỗi."
Chương 804: Lấy lại hào quang lúc trước? (4)
Edit: Tuyết Khanh
Khi Lục Cẩn Niên nghe bốn chữ này, mặt mày chớp chớp cái, im lặng lúc lâu, mới mở miệng: " ra , vẫn luôn có trách qua em."
câu đơn giản, giải thích được khiến vành mắt của Hứa Gia Mộc trở nên hồng hồng, cổ của lên xuống hai cái, sau đó : "Em biết ."
là sựu biết, vẫn luôn có trách qua .
Nếu như trách , ban đầu cần gì để lại công ty Hứa thị cho trông nom.
Nếu như trách , cần gì phải ở chuyện nhượng tài sản người nhận được tài sản là tên của .
ra cũng còn trách .
Dù là ban đầu thu mua công ty Hứa thị, rất tức giận xông đến tìm , lựa lời mà ra những lời khó nghe, nhưng là, cũng chỉ là bởi vì biết mẹ của mình bị tức đến bất tỉnh, nhất thời xúc động mà thôi.
Nếu là trách , lúc đó nghe được mẹ mình cùng dì Vân ở nơi nào đó từng câu từng chữ mắng , khiến tâm tình phiền não.
Nếu là trách , phải lúc nào trong lúc bất chợt cũng muốn trôi qua tốt.
Mặc dù hai người chỉ là với nhau vài ba câu, nhưng khí cả sân thể dục, lại trở nên có chút cảm động.
Qua lúc lâu, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, che lại hai mắt của mình, che khóe mắt ướt át, sau đó mở miệng, giọng điệu vì vậy trở nên mê hoặc đứng đắn: “Em , làm cái gì? Khiến hai người già, tức giận như vậy?"
Là ai khiến khí thành bộ dáng này? Lục Cẩn Niên"Ha ha" cười hai tiếng, mắt liếc về phía Hứa Gia Mộc, có phản ứng.
Hứa Gia Mộc bị liếc, có nửa điểm tức giận, ngược lại cảm thấy cả người nhõm.
ra giữa đàn ông với đàn ông có lúc, giải quyết vấn đề, chính là như vậy, giống như phụ nữ chuỗi lời dài dòng như vậy, chỉ cần le que mấy lời, tiếng xin lỗi, cuộc vận động đầm đìa sung sướng, tất cả khoảng cách, nhàng tiêu tan như vậy.
"Hỏi em chuyện này." Ước chừng qua năm phút đồng hồ, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên mở miệng.
"Hả?" Hứa Gia Mộc nghiêng đầu, thấy sườn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, còn treo giọt mồ hôi chưa khô, lại mở miệng bổ sung thêm câu: "Chuyện gì?"
Giọng Lục Cẩn Niên rất nhạt, nhìn như rất để ý hỏi: "Kiều Kiều. . . . . . Lúc đầu có viết qua bức thư tình, em có biết ?"
"Thư tình?" chân mày Hứa Gia Mộc cau lại, giống như là nhớ lại cái gì, qua hồi lâu, mới bừng tỉnh hiểu ra mở miệng : " vậy là chuyện nhiều năm trước sao? Lúc đó còn học đại học cũng chưa có tốt nghiệp đâu, hỏi tới em đều nghĩ ra chuyện này rồi. Bức thư tình đó ấy viết, nhưng mà chua chết được, cái gì. . . . . . Em nằm mơ rất nhiều, mỗi lần trong mộng đều có . . . . . ."
Bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, Hứa Gia Mộc nhớ những câu lúc đó, chỉ được nửa, liền : "Còn có cái gì, đối với em mà , chính là cả thế giới, tóm lại, xém chút nửa làm em cười rụng mất răng."
Mặc dù Hứa Gia Mộc sơ qua thư tình Kiều An Hảo viết, chỉ lời mở đầu hề những câu sau, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn có thể nghe được, đó chính là nội dung lá thư buổi chiều Kiều An Hảo đưa cho mình, vì vậy biến sắc tiếp tục hỏi: "Làm sao em biết nội dung bức thư tình này?"
"Chính do ấy đọc cho em nghe đó, để cho em cho em nghe thử thư tình của ấy viết có được hay , quả thực lúc đó làm em nổi da gà cả người, ràng phải cái gì văn vẻ, kết quả lại cố tình viết bức thư như vậy." Hứa Gia Mộc lắc đầu cái, sau đó đột nhiên giống như là nghĩ đến thứ gì vậy, còn : "Lúc ấy trong thư tình của ấy, em còn giúp ấy sửa lại chữ đấy."
Last edited by a moderator: 24/7/16