Chương 558: em 13 năm (2
tại cũng sắp đến chín giờ rưỡi, thời gian hẹn qua hai giờ rồi, đây là ý tới sao?
Mười ba năm… Mười ba năm của bọn họ, rốt cuộc mới có thể chờ đến ngày này, nghĩ đến chưa ra quân chết trận, đúng là cam lòng khi rơi vào kết cục như vậy.
Lục Cẩn Niên thu tầm mắt trở lại từ phía ánh đèn sáng trưng, cầm điện thoại di động bàn lên, gọi cho Kiều An Hảo cú điện thoại nữa, lần này, điện thoại reo ba tiếng, được bắt máy, đáy mắt thoáng lên chút vui mừng, mới vừa kêu chữ "Kiều", điện thoại bị ngắt, tiếng tút tút truyền đến từ trong điện thoại.
Đợi đến khi Lục Cẩn Niên gọi thêm cú điện thoại nữa, cũng gọi vào số lúc trước, lại có người nào nghe máy.
Sao vừa rồi lại cúp? Là còn giận vì chuyện thu mua Hứa thị, là giận vì buổi chiều cáu kỉnh mà bỏ lại sao?
Nhưng nhận điện thoại, nàng là có xem điện thoại… Trong lúc bất chợt dường như Lục Cẩn Niên thấy được tia hi vọng, vội vàng bỏ điện thoại bên tai xuống, gởi tin nhắn sang cho Kiều An Hảo: ‘Kiều Kiều, lúc chiều là do tốt, nên bỏ em lại mà mất, xin lỗi.’
Lúc Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn , nhìn thấy màn hình di động lên dòng chữ "Tin này được gửi”, biết Kiều An Hảo xem được tin nhắn của mình, vì vậy lại vội vàng gửi thêm tin: ‘ Kiều Kiều, biết em có thể thấy tin nhắn của , còn ở Lệ Cảnh Hiên chờ em, bây giở em tới đây, chúng ta chuyện chút có được ?’
Tin nhắn được gửi , lại nhận được trả lời, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động đợi trong chốc lát, lại gọi cho Kiều An Hảo cuộc điện thoại, vẫn có người nghe, vì vậy lại gởi tin nhắn: ‘Kiều Kiều, chờ em, đợi đến khi em tới đây mới thôi.’
Lại gửi tin nhắn dài đẳng đẵng được gửi sang, Lục Cẩn Niên lại gửi thêm tin nữa: ‘Cho dù em tới, vẫn mực chờ đợi.’
Sau khi gửi xong tin nhắn này, Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, giơ tay lên xoa mặt của mình, sau đó cứ trước ban công, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn nơi xa.
biết rốt cuộc mình đứng bao lâu, điện thoại trong lòng bàn tay run lên cái, có chút kích động đưa điện thoại đến trước mặt, lại nhìn thấy là tin dự báo thời tiết.
Lục Cẩn Niên mang theo vài phần mất mát rũ tay xuống.
Lúc mười giờ, quản lý của "Lệ Cảnh Hiên" lên cho Lục Cẩn Niên đến giờ đóng cửa.
Trợ lý liếc mắt về phía Lục Cẩn Niên đứng ở nơi ban công, hồi lâu cũng hề nhúc nhích , ra hiệu với quản lý, ra khỏi phòng, thương lượng với quản lý, cầu bọn họ chờ chút.
Có thể do tối nay là đêm tình nhân thất tịch, dù mười giờ nhưng Bắc Kinh vẫn còn có chút náo nhiệt, mặc dù bọn họ ở tầng cao nhất của "Lệ Cảnh hiên", nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hát vào ban đêm đường cái ở cầu: "Em có biết đợi em ? Nếu như em quan tâm đến , sao lại bắt phải vượt qua đêm dài đằng đẵng như vậy…"
Chờ đợi là thứ giúp rèn luyện tính kiên nhẫn của con người, cũng có thể là thứ làm mất tính kiên nhẫn nhất, kèm theo tiếng chuông báo mười hai giờ đêm vang lên, trong nháy mắt Bắc Kinh vốn ồn ào lại trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Yên lặng như vậy, cũng khiến Lục Cẩn Niên có thể cảm thấy tiếng tim đập rang của mình, hốt hoảng, lo lắng, cùng sợ hãi.
rất sợ phải mất như vậy…
Chương 559: em 13 năm (29)
Nếu như giống như trước đây, vĩnh viễn thể chạm vào , có lẽ hoảng hốt như bây giờ, nhưng bởi vì cho rằng mình có hi vọng, tại bất chợt thất vọng lại tới… chênh lệch này hệt như mặt song so với mặt biển, khiến Lục Cẩn Niên căn bản biết phải nên tiếp thu như thế nào.
vẫn có thể vì Hứa Gia Mộc, vì nhà họ Hứa, mà bỏ sao?
Đúng vậy, từ biết bọn họ, tình cảm của với bọn họ còn vượt qua cả với , lúc này gặp phải biến cố, hề do dự mà đứng về phía bọn họ, cũng nghe giải thích, dứt khoát phán tội chết.
Nhưng cho dù có tin , vẫn thuyết phục bản thân mình nên buông tha, chết tâm .
Cả đời này, qua nhiều năm như vậy, từ thiếu niên nghèo khổ mà lăn lộn đến bây giờ, chưa bao giờ có mở miệng cầu xin qua bất cứ ai chuyện gì, nhưng vào giờ phút này, nỗi sợ hãi phải mất khiến phải buông bỏ tất cả khí thế và kiêu ngạo, theo bản năng hạ thấp mình với : "Kiều Kiều, xin em, xin em hãy tới đây, có được ?"
Lục Cẩn Niên gửi tin này , cả người lại trở nên yên tĩnh, trở về chỗ ngồi lần nữa, đôi tay đặt lên bàn, mang theo dáng vẻ dù bất cứ giá nào cũng phải đợi cho bằng được.
Bóng đêm càng ngày càng sâu, bóng đèn đường cũng dần trở nên mờ nhoà, Lục Cẩn Niên giống như pho tượng, có chút ý bỏ cuộc.
Từ đầu đến cuối trợ lý lên tiếng quấy rầy , yên tĩnh đứng ở bên.
Lúc hai giờ sáng, bầu trời vốn đầy ánh sao rực rỡ, trong lúc bất chợt lại bị mây đen che khuất, từng hạt mưa lại rơi xuống.
Lúc này trợ lý mới hắng giọng, mở miệng: "Ngài Lục, trời sắp mưa, vào phòng đợi thôi."
Lúc này dường như Lục Cẩn Niên vẫn nghe thấy lời trợ lý , lưng thẳng tắp, ngồi ở ghế, nhúc nhích.
Cơn mưa đêm khuya ở Bắc Kinh, thường đều mưa rất lâu, tới cũng rất nhanh, trợ lý vừa mới chưa được hai phút, hạt mưa dày đặc, cuối cùng càng rơi càng nhiều.
Trợ lý vội vàng lên trước, cố gắng kéo Lục Cẩn Niên vào trong phòng.
Lục Cẩn Niên lại vươn tay, vung tay trợ lý ra, mang theo vài phần cố chấp và chắc chắn : "Tôi là tôi phải ở đợi ấy, tôi đâu cả, tôi ở đây đợi ấy."
Mưa lớn làm cho tầm mắt người ta trở nên mơ hồ, cả người hai người cũng bị xối đến ướt sũng, trợ lý khuyên như thế nào cũng khuyên nổi, cuối cùng nhịn được lên tiếng câu: "Ngài Lục, tại cũng là hai giờ rưỡi sáng tồi, có thể Kiều tới!"
Lục Cẩn Niên mím môi, đáy mắt lên tia đau thương nhàn nhạt, vẫn tiếp tục mang dáng vẻ cố chấp, cắn chặt răng, vô cùng kiên định : "Tôi phải ở đây đợi ấy."
Trợ lý của Lục Cẩn Niên ảo não than tiếng, liền xoay người chạy về trong phòng, tìm cây dù ra ngoài, mở ra, che cho Lục Cẩn Niên.
Mưa trút ước chừng tiếng, mặc dù có dù che, người hai người vẫn bị ướt toàn bộ.
Lục Cẩn Niên vẫn luôn hề rời khỏi ban công, đợi từ lúc tối đến khi trời sáng, đợi đến mặt trời dâng lên cao, đợi đến Bắc Kinh yên tĩnh lại náo nhiệt lên lần nữa, đợi đến khi nơi cố cung ở đối diện chật kín du khách, đợi đến quần áo ướt nhẹp người được hong khô, vẫn còn mang dáng vẻ kiên quyết chờ đợi.
Đợi chút đến mười giờ rưỡi, Lục Cẩn Niên vẫn ngồi yên lặng, bất chợt lại đứng lên khỏi ghế.
Chương 560: em 13 năm (30)
Trợ lý của Lục Cẩn Niên đợi đêm ngủ, bởi vì cơn buồn ngủ xông tới, mà dựa vào vách tường ngủ gật, đột nhiên nhìn thấy Lục Cẩn Niên rời khỏi ban công, lập tức tỉnh táo lại: “Ngài Lục, ngài muốn đâu?”
Lục Cẩn Niên lên tiếng, bước chân lại rất nhanh, mở cửa ra, chạy về phía hành lang.
Trợ lý vội vàng chạy theo sát sau, lại hỏi lần: “Ngài Lục, ngài muốn làm gì?”
“Tôi muốn tìm ấy.” Lục Cẩn Niên chỉ đáp lại sáu chữ đơn giản, rồi bước vào thang máy.
đợi khoảng mười sáu giờ, vẫn có xuất , như vậy phải tìm .
Nếu , tha thứ, kết cục cuối cùng là và trở thành hai người xa lạ, như vậy ở trước khi bọn họ biến thành người qua đường, nên vì bản thân tranh thủ chút, cho dù kết quả sau khi tranh thủ, là ác mộng thể trốn thoát như cũ, cũng chấp nhận.
Trợ lý chần chờ chút, lên tiếng hỏi: “Nhưng mà, ngài Lục, ngài biết tại Kiều ở đâu sao?”
Lục Cẩn Niên mấp máy môi, gì, lúc thang máy đến tầng , Lục Cẩn Niên bước nhanh ra.
Ra khỏi cửa “Lệ Cảnh Hiên”, Lục Cẩn Niên đến trước xe của mình, trợ lý lên mở cửa sau của xe theo bản năng, nhưng Lục Cẩn Niên lại thản nhiên để lại câu “Tôi lái”, rồi trực tiếp vòng qua xe, mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái.
Trợ lý vừa ngồi vào xe, Lục Cẩn Niên giẫm chân ga, phóng xe về phía trước
Tốc độ chạy xe của Lục Cẩn Niên cực nhanh, giống như lời của trợ lý, biết Kiều An Hảo ở đâu, Bắc Kinh lớn như vậy, người nhiều như vậy, tìm cách mù quáng như vậy, cũng chưa chắc có thể tìm được, nhưng muốn tìm, về hoa viên Minh Châu trước, sau đó đến Hoàn Ảnh, đều có bóng dáng của Kiều An Hảo, liền lái xe những của hàng mà mình biết Kiều An Hảo hay đến, quán cà phê, siêu thị, nhà ăn......
Bắt đầu từ tối hôm qua, đến bây giờ, hạt gạo Lục Cẩn Niên cũng chưa ăn, cũng chưa chợp mắt được lần, nhưng dường như biết mệt mỏi, dường như lái xe được vài vòng Bắc Kinh, cuối cùng đến nhà của Triệu Manh, sau đó lại đến nhà vài người bạn của Kiều An Hảo mà mình biết, dường như chỉ dùng giọng điệu thỉnh cầu và cấp bách, lặp lặp lại những lời dong dài với những người đó, nếu thấy Kiều An Hảo, xin hãy lén cho , thậm chí sau khi để lại số điện thoại của mình cho những người đó, lại còn đưa danh thiếp của bản thân.
Cuối cùng, Lục Cẩn Niên còn cách nào khác mà phải đến cao ốc của Kiều thị.
Kiều An Hảo bị đập đầu, tình hình tốt lắm, tối hôm qua cả đêm, vợ chồng nhà họ Kiều, Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc đều ngủ, vẫn chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Mãi cho đến giờ chiều, tình trạng của Kiều An Hảo mới ổn định, mặc dù người còn chưa tỉnh lại, nhưng còn nguy hiểm đến tính mạng.
Hội đồng bắt đầu họp lúc ba giờ rưỡi, Kiều An Hạ ngủ đêm, sắc mặt có chút được tốt, trang điểm lại, cầm văn kiện, lúc chuẩn bị tiến vào phòng họp, điện thoại bàn làm việc vang lên.
Kiều An Hạ tiếp nghe, điện thoại là ở bàn lễ tân gọi tới: “Tổng giám đốc Kiều, trước cửa có người là ngài Lục, muốn gặp ngay bây giờ.”
Ngài Lục?
Những người mà Kiều An Hạ biết, có ít người họ Lục, chỉ là họ này, làm liên tưởng đến Lục Cẩn Niên.
Nhưng mà, sau đó, Kiều An Hạ liền nở nụ cười tự giễu, cảm thấy ý nghĩ của chính mình có chút kỳ lạ, sao Lục Cẩn Niên lại có khả năng tìm đến ?
Kiều An Hạ ràng lưu loát: “ tại tôi phải họp, ta để lại cách để liên lạc.”
Chương 561: em 13 năm (31)
Kiều An Hạ xong, liền muốn cúp điện thoại, lại cách ống nghe, thấy bên trong truyền đến giọng quen thuộc: " Đại Kiều. . . . . ."
Động tác Kiều An Hạ bỗng dưng dừng lại.
Trợ lý của Lục Cẩn Niên? Chẳng lẽ Lục Cẩn Niên tìm mình sao? ta tìm mình làm cái gì?
Trong đầu Kiều An Hạ trong nháy mắt thoáng chuỗi nghi ngờ, chẳng qua cũng chỉ dừng lại mười giây, lần nữa để điện thoại lên bên tai: "Bây giờ tôi xuống ngay."
Cúp điện thoại, Kiều An Hạ trực tiếp ném tài liệu họp ở bàn làm việc, xoay người ra khỏi phòng làm việc, cũng chờ đợi thư ký mở miệng chuyện tự mình ra khỏi phòng họp, trực tiếp ném câu "Hội nghị hoãn lại giờ", sau đó giày cao gót, bước nhanh vào thang máy.
Từ trong thang máy ra ngoài, Kiều An Hạ liếc mắt cái trông thấy trợ lý Lục Cẩn Niên đứng ở cửa đại sảnh lớn.
Kiều An Hạ cất bước tới, trợ lý Lục Cẩn Niên nghe thấy thanh giày cao gót, quay đầu, thấy Kiều An Hạ, lập tức lên tiếng: " Đại Kiều, ông Lục tìm ngài."
Kiều An Hạ khẽ nâng cằm, nhìn xung quanh vòng, nhìn thấy Lục Cẩn Niên, mi tâm nhíu lại cái: " ta ở đâu?"
Trợ lý : "Ông Lục ở trong xe bên ngoài chờ ngài."
Kiều An Hạ gật đầu cái, cất bước đira bên ngoài cửa, hai bước, trong lúc bất chợt dừng lại, chỉ quán phòng cà phê gần đấy, : "Có chuyện gì, đâu ."
"Được, tôi tại cho ông Lục biết."
Kiều An Hạ lên tiếng, thẳng về phía quán cà phê.
Kiều An Hạ tìm góc an tĩnh ngồi xuống, mới vừa hướng về phía nhân viên phục vụ gọi hai tách cà phê, thấy Lục Cẩn Niên đẩy cửa vào, tầm mắt của trong nháy mắt liền rơi người của , mi tâm hơi nhíu, di động chút kinh ngạc.
Người đàn ông mặc bộ quần áo nhăn nhúm, áo sơ mi lộ ra bên ngoài, đầy nước đọng, giống như bị thấm nước mưa, có dấu vết bùn đất, tóc của rất loạn, sắc mặt tái nhợt, xem ra có chút chật vật.
Kiều An Hạ biết nhiều năm nay, Lục Cẩn Niên như vậy, đây là lần đầu tiên thấy.
Ở trong trí nhớ của , dù là hồi cấp ba, Lục Cẩn Niên nghèo khó, vĩnh viễn cũng chỉ mặc đồng phục học sinh hề thay đổi, nhưng cũng sạch , ngay ngắn nghiêm chỉnh.
đây là làm sao vậy? Khiến cho bản thânsa sút tình thân như vậy?
Lục Cẩn Niên kéo cái ghế trước mặt Kiều An Hạ ra, ngồi xuống, hướng về phía Kiều An Hạ khẽ gật đầu cái, coi như là chào hỏi.
Kiều An Hạ thu hồi nghi ngờ trong lòng, đơn giản dứt khoát mở miệng hỏi: "Tôi gọi cà phê, có thể ?"
Lục Cẩn Niên lại gật đầu cái, dừng lại chút, bổ sung thêm câu: "Cám ơn."
" khách khí." Kiều An Hạ giơ tay lên, vén chút sợi tóc của mình rủ xuống, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hỏi: " tìm tôi có chuyện gì ?"
"Kiều Kiều đâu?" Lục Cẩn Niên dường như trong nháy mắt Kiều An Hạ vừa dứt lời kia, liền bật thốt lên lời của mình, giọng điệu của rất cấp bách: "Kiều Kiều ở chỗ nào? cho tôi biết, tôi muốn gặp côấy."
ra là tìm đến , là vì Kiều Kiều. . . . . . Đúng vậy, sớm nên nghĩ tới, trong lòng Lục Cẩn Niên, cho tới bây giờ cũng chỉ có Kiều An Hảo, trước kia chủ động tìm chuyện, là muốn từ trong miệng lấy được tình hình của Kiều An Hảo.
Nếu phải Kiều An Hảo, làm sao có thể chủ động tới tìm ?
Kiều An Hạ đè xuống đáy lòng dâng lên di động: "Tại sao muốn tìm Kiều Kiều?"
Chương 562: em 13 năm (32)
"Tôi có chuyện muốn với ấy." Lục Cẩn Niên dừng lại chốc lát, lại hỏi: " biết ấy bây giờ ở đâu ?"
Kiều An Hạ luôn luôn thông minh, từ dáng vẻ lo lắng của Lục Cẩn Niên như vậy, mơ hồ đoán được giữa Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo có thể xảy ra chuyện hiểu lầm gì, hơn nữa nhìnLục Cẩn Niên giống như đêm ngủ, hình như tối hôm qua trời đổ mưa, sợ là luôn luôn tìm hoặc là chờ Kiều An Hảo? Nhưng, ta cũng biết, Kiều An Hảo trượt chân từ cầu thang té xuống, hai giờ trước mới vừa thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là vẫn còn phải theo dõi trong trạng thái hôn mê bất tỉnh . . . . . .
Những suy nghĩ này, ở trong đầu Kiều An Hạ nhanh chóng lên, chỉ cần mở miệng, Lục Cẩn Niên có thể tìm được Kiều An Hảo.
Kiều An Hạ cũng có trực tiếp trả lời vấn đề của Lục Cẩn Niên, mà là mang theo vài phần suy đoán hỏi: "Kiều Kiều bởi vì chuyện Hứa thị, cùng ầm ĩ rồi sao?"
Lục Cẩn Niên trả lời, nhưng động tác mím chặt môi, khiến Kiều An Hạ biết mình đoán đúng.
Kiều An Hạ trầm mặc khoảng nửa phút, lần này mặc dù mở miệng chính là câu hỏi, nhưng giọng hết sức khẳng định: " muốn mất Kiều Kiều, cho nên mới tới tìm tôi, hỏi Kiều Kiều ở đâu, có đúng ?"
Lục Cẩn Niên vẫn lên tiếng.
Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng hai tách cà phê lên.
Kiều An Hạ giọng "Cám ơn" câu, đợi đến khi nhân viên phục vụ rời , khuấy đều cà phê, bưng lên uống hớp, sau đó lại tự mở miệng : "Lục Cẩn Niên, để tôi cho biết Kiều Kiều ở đâu, phải là thể được, nhưng điều kiện tiên quyết là, phải trả lời ta cái vấn đề."
Lục Cẩn Niên cũng động đếncà phê truớc mặt, trong nháy mắt Kiều An Hạ Lời vừa dứt lời, có hề do dự nào gật đầu đồng ý: " hỏi ."
Kiều An Hạ hít sâu hơi, giọng bình tĩnh : "Tôi biết , Hứa Gia Mộc là trước đây lâu mới tỉnh lại, người trước kia vẫn sắm vai vợ chồng với Kiều Kiều là , tôi muốn hỏi vấn đề, đó chính là, nếu như ban đầu người đám hỏi với Hứa Gia Mộc là tôi, đổi thành và tôi sắm vai vợ chồng giả, quan hệ bây giờ giữa tôi với , có phải đến gần chút hay ?"
Lục Cẩn Niên vừa định mở miệng trả lời vấn đề này, Kiều An Hạ giành trước bước lại mở miệng: "Lục Cẩn Niên, biết tôi muốn nghe đáp án chính là cái gì, chỉ cần trả lời, tôi lập tức cho biết Kiều Kiều ở chỗ nào."
Lục Cẩn Niên biết trong lời Kiều An Hạ ám chỉ là cái gì, đáy mắtanh cả đêm ngủ, đầy tia máu, nhìn thẳng vào Kiều An Hạ, mặt có nửa phần chần chờ cùng do dự mở miệng : "Nếu như ban đầu người đám hỏi với Hứa Gia Mộc là , tôi đồng ý với bọn họ sắm vai Hứa Gia Mộc."
Khóe môi Kiều An Hạ gợi lên nụ cười khẽ, rũ rèm mắt xuống, liếc mắt nhìn cà phê trong chén, lát sau, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hỏi: "Lục Cẩn Niên, chỉ cần ra chữ , tôi liền lập tức cho biết Kiều Kiều ở đâu. . . . . ."
Lục Cẩn Niên đợi Kiều An Hạ xong, liền từ ghế đứng lên, giọng điệu nhàn nhạt câu "Xin lỗi", sau đó đặt hai tờ tiền mặt bàn, chuẩn bị đứng dậy.
Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên hành động như vậy, cũng nhanh chóng đứng lên: "Lục Cẩn Niên, quên mục đích đến tìm tôirồi sao?"
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên thay đổi xoay người.
Kiều An Hạ vội vàng vươn tay, bắt lấy cánh tay Lục Cẩn Niên: " chỉ cần lừa gạt tôi lần, là có thể biết vị trí của Kiều Kiều rồi . . . . . ."
Chương 563: em 13 năm (33)
Editor: Sam Sam
“Nếu muốn tôi lời mờ ám với người phụ nữ, mới có thể biết ấy ở đâu, thà tôi cho rằng bản thân chưa từng tìm đến .” Lục Cẩn Niên cho Kiều An Hạ cơ hội tiếp tục như cũ, trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời của : “Bởi vì tôi nghĩ làm cho bản thân trở nên xứng với ấy.”
Lục Cẩn Niên xong, nâng tay lên, đẩy tay của Kiều An Hạ ra khỏi cánh tay mình, sau đó sải bước chân, ra quán cà phê.
Cho dù vì Hứa thị mà muốn thấy , cho dù tìm thấy , cũng thể chỉ vì muốn nhìn thấy , mà làm chuyện vấy bẩn tình của đối với .
có xuất thân trong sạch, ở cùng rất có khả năng những người chỉ trỏ cũng bàn luận về , có thể làm, điều có thể làm cũng chỉ là kiên định thay đổi tình đối với .
Cho dù đến bây giờ, có thể làm, vẫn là từ chối tất cả mờ ám với những người phải là .
-
Trợ lý nhìn thấy Lục Cẩn Niên từ trong quán cà phê ra, lập tức mở ra cửa xe, đợi sau khi Lục Cẩn Niên ngồi vào, vội vàng theo lên xe, mang theo vài phần chờ mong hỏi: “Lục tổng, tại biết Kiều ở nơi nào sao?”
Lục Cẩn Niên thản nhiên lắc lắc đầu, gì.
Chờ mong mặt trợ lý, trong nháy mắt hóa thành mất mát.
Bên trong xe im lặng lát, đột nhiên Lục Cẩn Niên mở miệng : “ về nhà trước .”
“Kia, Lục tổng, ......”
“Tôi sao, trở về .” Giọng của Lục Cẩn Niên thực nhàng, nhưng lại mang theo vẻ mạnh mẽ.
Trợ lý chần chừ chút, cuối cùng gật gật đầu, giao chìa khóa xe cho Lục Cẩn Niên, xuống xe rời .
Lục Cẩn Niên lẻ loi mình, ngồi ở trong xe lát, cuối cùng khởi động xe, chậm rãi chạy .
Nếu tìm thấy , vậy lựa chọn biện pháp ngốc nhất, ôm cây đợi thỏ, cho dù là vì chuyện của Hứa thị, tha thứ , găp , nhưng mà, chắc chắn trở về Kiều gia.
đến trước cửa Kiều gia chờ , ngày xuất , chờ ngày, cả đời xuất , chờ cả đời.
Đây là lần thứ hai Kiều An Hạ tỉnh lại, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy xe của Lục Cẩn Niên.
Chiếc xe kia ở cửa Kiều gia, đợi ngày hai đêm rồi, dường như chưa bao giờ rời .
Từng thời điểm, cửa xe cũng mở ra, người ở bên trong cũng xuống dưới, biết, còn tưởng rằng là chiếc xe trống.
Nếu như cứ nhìn chằm chằm vào trong chiếc xe kia qua thời gian dài, phát ra, ngẫu nhiên cửa kính xe hạ xuống, có bàn tay từ bên trong duỗi ra, trong tay mang theo điếu thuốc.
Người trong xe, cũng giống như xe, vô cùng im lặng, chưa bao giờ quấy rầy bất luận kẻ nào.
Kiều An Hạ biết, người trong xe chờ Kiều An Hảo còn chưa tỉnh lại kia.
Đêm khuya, có hai lần xúc động như vậy, Kiều An Hạ rất muốn ra ngoài cho Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo ở trong bệnh viện.
Nhưng mà mỗi lần tới cửa, lại cảm thấy có chút cam lòng.
ở nới đó chờ, nội tâm của cũng dày vò theo.
Mãi đến mười sáu giờ rạng sáng ngày hôm sau chiếc xe kia, rốt cục cũng rời khỏi cửa Kiều gia.
-
Kiều An Hảo hôn mê khoảng bốn ngày bốn đêm mới tỉnh lại.
Lúc mở to mắt, là lúc màn đêm ngoài cửa sổ vừa mới buông xuống, mờ mịt nhìn chằm chằm bốn phương tám hướng bên trong phòng bệnh, di chuyển đầu chút nhưng mà có khí lực.
nằm giường lâu, mới cảm giác được đầu mình truyền đến cơn đau dữ dội.
Chương 564: em 13 năm (34)
nằm giường lâu, mới cảm giác được đầu mình truyền đến cơn đau dữ dội.
muốn nâng tay lên theo bản năng, nhấn đầu mình cái, lại phát cổ tay của mình truyền đến lực kéo mạnh, đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân được truyền nước.
Kiều An Hảo có dần tỉnh lại, vì sao phải truyền nước?
Sau đó lại nhìn xung quanh vòng, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện.
Kiều An Hảo cau mày lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đột nhiên có thanh kích động truyền đến bên tai của : “Tỉnh! Bênh nhân phòng 101 tỉnh lại!”
Ngay sau đó có y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của : “ Kiều, rốt cục tỉnh rồi!”
Theo sau lời của , cửa phòng bệnh bị người khác đẩy mạnh ra.
“Kiều Kiều!”
“Kiều Kiều, tỉnh rồi?”
Có hai giọng quen thuộc truyền vào trong tai Kiều An Hảo trước, ngay sau đó trước mặt , ra khuôn mặt mẹ Kiều và Hứa Gia Mộc, phía sau bọn họ, có vài bác sĩ, vây quanh bắt đầu các loại kiểm tra.
Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, chỉ vào mẹ Kiều, hỏi Kiều An Hảo: “ biết bà ấy là ai ?”
Làm sao có thể biết... Kiều An Hảo liếc mắt nhìn bác sĩ cái, mở miệng tiếng “Thím”, sau đó phát giọng của chính mình suy yếu vô lực.
“Vậy còn ta?” Bác sĩ lại chỉ vào Hứa Gia Mộc.
“...... Gia Mộc.”
Bác sĩ vừa lòng gật đầu cái, với Hứa Gia Mộc và mẹ Kiều: “Trí nhớ của Kiều có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ tỉnh lại, có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh thời gian là có thể xuất viện.”
Đợi đến khi bác sĩ rời , mẹ Kiều liền tới bên giường, cầm tay Kiều An Hảo, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: “Kiều Kiều, cháu tỉnh rồi? Cháu sắp hù chết thím .”
“Cháu sao.” Kiều An Hảo giọng trấn an mẹ Kiều chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Lục Cẩn Niên ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ cái, nhìn thấy sắc trời đen, gấp gáp hỏi: “ tại mấy giờ rồi?”
Hứa Gia Mộc nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: “ tám giờ.”
trễ thế này? Kiều An Hảo liền đứng lên, bởi vì dùng lực mạnh quá, làm cho đầu của có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất .
Hứa Gia Mộc vội vàng vươn tay đỡ , đặt lên giường: “Kiều Kiều, em vừa tỉnh lại, thể lộn xộn.”
“ được...... Em hẹn với người ăn cơm tối.”
Mẹ Kiều tiếp : “Cháu hẹn người ta ăn cơm ngày đó? Cháu hôn mê bốn ngày bốn đêm rồi.”
Bốn ngày bốn đêm? Đáy lòng Kiều An Hảo sững sờ chút, sờ sờ bên gối theo bản năng: “Di động của cháu đâu?”
“Di động ở nhà của , có chuyện gì chờ em tốt hơn chút rồi sau, ngày mai lúc về nhà mang tới đây cho em.”
Mẹ Kiều phụ họa Hứa Gia Mộc khuyên: “Phải đó, Kiều Kiều, cháu vừa tỉnh lại, nên vận động, nhanh lên nghỉ ngơi tốt.”
Kiều An Hảo muốn mượn di động của Hứa Gia Mộc chút, nhưng mà nghĩ đến ấy và Lục Cẩn Niên vì chuyện của Hứa thị huyên náo thành thoải mái như vậy, cuối cùng lên tiếng.
Chương 565: em 13 năm (35)
Kiều An Hảo tỉnh lại bao lâu, lại ngủ tiếp, có thể bởi vì hôn mê hơi lâu, lần này ngủ được cũng bao lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, bóng đêm càng dày, toàn bộ đều yên tĩnh, có thể mấy ngày nay Hứa Gia Mộc cũng ngủ ngon, tỉnh lại, cổ tay nàng vẫn còn bị kim đâm, xem ra là truyền nước dinh dưỡng.
Lần này tỉnh lại, so với lần đầu tiên khi tỉnh lại, đại não tỉnh táo rất nhiều, nhớ mình đụng vào quản gia của Hứa gia, sau đó té xuống từ cầu thang, bọn họ cho biết, hôn mê bốn ngày bốn đêm. . . . . . Bốn ngày bốn đêm, Lục Cẩn Niên có thể tìm hay ?
Trước khi hôn mê, xảy ra tranh chấp cùng , vốn muốn xin lỗi, nếu như mấy ngày nay tìm nàng, lại trở lại. . . . . .
Kiều An Hảo càng nghĩ, đáy lòng càng hốt hoảng, nghiêng đầu nhìn Hứa Gia Mộc ngủ rất sâu , cắn cắn môi dưới, giơ tay lên rút kim ra, sau đó lặng lẽ vén chăn lên, xuống giường.
Lúc chân chạm đất, Kiều An Hảo cảm thấy có chút hoa mắt, đỡ mặt giường, đợi trong chốc lát, cảm giác thư thái chút, mới buông lỏng ra, khẽ bước , phát cũng có dấu hiệu khó chịu, vì vậy liền rón rén tới phía cửa phòng bệnh.
Trong bệnh viện có những quần áo khác, cho nên Kiều An Hảo chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, hơi phân vân, rồi để tiền bàn trước mặt Hứa Gia Mộc.
Cũng may lúc này đêm quá khuya, y tá trực úp mặt mặt bàn lim dim, mới thuận lợi chạy khỏi bệnh viện.
Kiều An Hảo chỉ tới cửa bệnh viện, cảm thấy sức cùng lực kiệt, ngừng ở ven đường lát, thấy chiếc xe , vì vậy đón lại.
Kiều An Hảo trở lạihoa viên Minh Châu , điền mật mã vào, mở cửa, phát bên trong đen như mực, có chút ánh sáng .
mở đèn, đổi giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, thấy nhà bài biện giống như hôm mình rời , trong phòng thay quần áo rối loạn, khắp nơi tán loạn quần áo thử hôm đó.
Kiều An Hảo tới bên giường, mệt lả nằm xuống, sau đó vươn tay cầm lấy điện thoại bàn, quay số của Lục Cẩn Niên.
" xin lỗi, số điện thoại bạn gọi liên lạc được."
Kiều An Hảo cau mày, liên lạc được, điện thoại hết pin rồi sao?
để điện thoại nhà xuống, nằm giường chút, đợi đến lúc thể lực hơi khôi phục chút, mới ngồi dậy, thấy ipad khay trà , vì vậy liền qua, cầm lên, nhập mật mã.
hồi lâu, thư mới cập nhật, có rất nhiều điều tin tức truyền tới, thậm chí có tới mười nghìn tin tức chưa đọc.
Kiều An Hảo tìm tên Lục Cẩn Niên, tìm thư của , thấy tin tức gởi tới, hơi mất mác, nhưng vẫn gửi cho tin: Em ở trong hoa viên Minh Châu.
Gửi tin xong, Kiều An Hảo mới nhìn tin khác, trước hết xem tin của Triệu Manh, gửi rất nhiều tin nhắn, đại đa số đều là "Có ở đây ?" Hoặc là vẻ mặt.
Kiều An Hảo nhắn lại "có" , vừa mới chuẩn bị nhắn những nội dung khác, đột nhiên Triệu Manh gửi dấu chấm than, ngay sau đó giọng Triệu Manh nhắn tiếp : "Kiều Kiều, cậu vẫn còn sống? Cậu có biết, Lục ảnh đế tìm cậu đến điên rồi hay !"
Chương 566: em 13 năm (36)
"Kiều Kiều, cậu vẫn còn sống? Cậu có biết, Lục ảnh đế tìm cậu đến điên rồi hay !"
Kiều An Hảo vốn muốn hỏi Triệu Manh: " trễ thế này, tại sao còn chưa ngủ?"
Nhưng khi nghe đến mấy chữ "Lục ảnh đế tìm cậu đến điên rồi hay .", ngón tay đặt ipad chuẩn bị gõ chữ, động tác bỗng dưng cứ như vậy ngừng lại.
Triệu Manh liên tiếp ngừng truyền tới rất nhiều tin nhắn, Kiều An Hảo cũng chú ý xem, Triệu Manh liền gửi đến cho đường kết nối với webcam.
Kiều An Hảo nhấn tiếp nhận, nhìn qua màn hình ipad, thấy Triệu Manh mặc áo ngủ, còn đeo cái gọng kính to, vẻ mặt kích động hỏi: "Kiều Kiều, gọi điện thoại cho cậu cũng bắt máy, rốt cuộc là cậu bị gì vậy hả?"
"Mình có mang theo điện thoại di động bên cạnh..."
Kiều An Hảo chỉ vừa mới mấy chữ, Triệu Manh giống như là có chuyện khác quan trọng hơn, cắt đứt lời của : "Thôi, thôi, việc này chờ về sau mình từ từ tán dóc với cậu, tại mình có ba chuyện quan trọng muốn cho cậu nghe, đầu tiên là, thứ Tư tuần sau quyết định tiếp tục quay < Thần kiếm>, thứ hai là Lục ảnh đế vẫn luôn tìm cậu, còn thứ ba chính là sáng ngày hôm qua cậu bị đăng xì căng đan!"
Triệu Manh cơ hồ ngay cả thở cũng hề có chút suyễn hơi, chờ Kiều An Hảo mở miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, tự mình liến thoáng ra toàn bộ: "Kiều Kiều, cậu còn nhớ lúc chụp hình cho < Khuynh thành thời gian>, cùng nữ minh tinh tên là Vương Dĩnh, chính là người đóng vai thư ký, dáng dấp tệ, tính cách cũng vô cùng tốt, là ta xảy ra chuyện, nên liên lụy đến cậu..."
Kiều An Hảo hơi cau mày: "Làm sao lại liên quan tới mình?"
"Bạn trai của ta là ngôi sao ca nhạc Hồng Kông vô cùng nóng bỏng, ba ngày trước vào 11giờ tối hai người đó hít thuốc phiện bị bắt, sau đó tin tức lọt ra ngoài, đến giờ lên đầu đề Microblogging, mọi người vốn quan tâm đến tin tức của hai người bọn họ, kết quả vào 12 giờ, biết là ai, tung ra hình Vương Dĩnh và tổ người tham gia trong đoàn quay phim < Khuynh thành thời gian> chụp hình chung, còn có cả cậu trong lúc quay phim bị vài lần NG nên sa sút tinh thần, những bức hình kia thoạt nhìn bộ dáng giống như vừa mới hít thuốc phiện, cậu vốn là nữ chính thứ hai của < Khuynh thành thời gian >, gần đây độ nóng của bộ phim này luôn tăng lên, khiến cho chú ý của cậu cũng tăng theo, tiếp đó tất cả mọi người nghĩ cậu cũng hít thuốc phiện, ngay sau đó lại có người bới ra ảnh chụp chung của cậu và Vương Dĩnh Microblogging, cậu phải biết mạng có rất nhiều người căn bản tìm hiểu chân tướng, chỉ biết nghe theo phong trào, cho nên lời đồn đãi lập tức nổi lên khắp nơi, tất cả mọi người đều cậu hít thuốc phiện, khiến cho cậu bị đưa lên đầu đề rồi."
Kiều An Hảo hề nghĩ mình bị trượt chân ngã xuống cầu thang hôn mê mới mấy ngày, thế nhưng xảy ra chuyện động trời như vậy, vội vàng mở Microblogging, nhưng có nóng lòng tìm xem tin tức về mình, nhịn được cau mày lại, cho rằng Triệu Manh chỉ trêu chọc mình, vừa định chất vấn cậu ta, lại nghe được tiếng của Triệu Manh truyền đến: "Tin tức hít thuốc phiện bị phản đối như vậy, đối với minh tinh mà lực sát thương rất lớn, các ngôi sao khác đều mong muốn tránh nó xa, hơn nữa quốc gia đối với mấy thứ này nghiêm trị rất gay gắt, cho nên sau khi xì căng đan của cậu bị truyền ra, rất nhiều người cũng dám chuyện giúp cậu, chỉ có Tống Tương Tư đứng ra giúp cậu câu, kết quả còn bị người khác bày mưu kéo vào chung, ta làm được cũng hít thuốc phiện! Cuối cùng vào ba giờ sáng, Lục ảnh đế giải nguy cho cậu."
Chương 567: em 13 năm (37)
"Lục Cẩn Niên?" Kiều An Hảo nghi ngờ khẽ câu, nhìn mười dòng tin ở đầu trang Microblogging, có sáu cái toàn bộ đều là về Lục Cẩn Niên, vô thức hỏi: " ta thế nào rồi? Vì sao có nhiều tin tức đầu đề và có số lượng tìm kiếm cao như vậy?"
"Kiều Kiều, mình muốn cậu, cậu dám cậu là người của làng giải trí sao? Ngay cả tin tức giải trí cũng thèm coi!" Giọng điệu của Triệu Manh nghe qua có vẻ chỉ tiếc rèn sắt thành thép, thuận tiện lưu loát đem đầu đuôi câu chuyện cho Kiều An Hảo nghe: "Chính là lúc xì căng đan của cậu ồn ào nhất, đột nhiên có người tung ra chuyện xấu về Lục ảnh đế, gần đây ta chính là người con riêng thu mua xí nghiệp Hứa thị!"
"Mức độ được quan tâm của Lục ảnh đế, mấy năm nay ai bằng, hơn nữa gần đây ta còn thu mua xí nghiệp Hứa thị vốn là thế gia vọng tộc được chú ý vô cùng, cho nên lúc tin tức này được tung ra, hoàn toàn đè chết cái xì căng đan kia của cậu, từ từ vọt lên trang đầu."
"Kiều Kiều, thẳng với cậu, quen biết Lục ảnh đế nhiều năm như vậy, mình với ta có thể coi như là bạn trung học với nhau, mình vẫn cho rằng ta chỉ là nhi, nghĩ tới thế nhưng là em cùng cha khác mẹ với Hứa Gia Mộc!"
"Có điều Kiều Kiều, biết rốt cuộc là ai ở sau lưng chỉnh Lục ảnh đế, vậy mà có người bắt đầu bàn luận về mẹ của ta rồi đó."
Theo như lời của Triệu Manh, Kiều An Hảo bấm vào đề tài được tìm kiếm nhiều nhất trang Tân Lãng.
mạng quả thực sôi nổi, mọi người thảo luận so với lời kể của Triệu Manh còn phấn khích hơn nhiều, mấy năm nay Lục Cẩn Niên có ít fan, đương nhiên người càng thành công có nhiều người ghét hơn, cho nên fan, người qua đường và kẻ ganh ghét tranh chấp cãi vả cũng hết sức lợi hại, thậm chí ngay cả Đại V, các hãng marketing và người của tiết mục ngắn cũng bắt đầu rối rít chế nhạo, khiến cho tin tức duy trì suốt 24 giờ, càng phát triển càng nóng, theo xu hướng chẳng giảm chút nào.
"Kiều Kiều, mình thực biết, trước kia thế nhưng mẹ của Lục ảnh đế cũng là minh tinh, từng đóng ít phim cấp ba, còn bị người ta tung video lên mạng, và...hình như mẹ của ấy có thời gian còn làm trong khách sạn...mình thấy Lục ảnh đế đáng thương."
Triệu Manh vẫn còn ở bên kia webcam chuyện, đầu ngón tay của Kiều An Hảo run rẩy, ngừng nhìn lên màn hình, thấy người mạng phỉ báng Lục Cẩn Niên, có cả ủng hộ và chế nhạo, đáy lòng có nỗi đau bi thương nên lời.
"Kiều Kiều, thời gian muộn rồi, mình tán dóc với cậu nữa, bạn trai kêu mình ngủ, đúng rồi cậu liên hệ với Lục ảnh đế , lúc trước ta tìm được cậu, tới chỗ mình nhiều lần, lần đầu tới, hình như là cả đêm ngủ, quần áo nhăm nhúm bẩn thỉu, hốc mắt đỏ bừng, nhìn qua vô cùng suy sút, , mình biết Lục Cẩn Niên nhiều năm như vậy, trong lòng mình ấy vẫn luôn là kiểu mẫu hoàn mỹ, mình chưa từng thấy bộ dáng ấy như thế bao giờ, ấy vừa gặp mình, nắm chặt bả vai hỏi mình 'Kiều Kiều ở nơi nào, cho tôi biết Kiều Kiều ở nơi nào được ?' Giọng đó của ấy, nghe... Mình thấy rất đáng thương, giống như đứa bé bị ép đến đường cùng vậy đó."
xong, Triệu Manh còn làm động tác hít mũi, sau đó câu "Bye bye", ở lúc tính nhấn tắt webcam, Triệu Manh như là nhớ ra điều gì, ngừng lại, rồi với Kiều An Hảo: "Kiều Kiều, , lúc Lục ảnh đế tới tìm mình, trong lúc đó mình cảm thấy, ấy cậu, chính là cái loại rất rất ."
Lần này Triệu Manh xong, hề dừng lại liền trực tiếp tắt kết nối webcam.
Chương 568. em 13 năm (3
Editor: Nana Trang
Trong phòng ngủ có giọng của Triệu Manh, cả căn phòng trở nên yên tĩnh dị thường.
Kiều An Hảo vô cùng bình tĩnh ngồi ghế sô pha, ngón tay thỉnh thoảng lướt vài cái màn hình ipad, có lẽ Lục Cẩn Niên này ngoại trừ tính cách lạnh nhạt, thích giao tiếp cùng người khác ra, kỳ cũng có vết nhơ nào, cho nên tin tức mạng phần lớn đều về vài xì căng đan của mẹ , là lấy từ mấy tấm hình báo cũ năm xưa, mẹ theo bao nhiêu người đàn ông, có cả ảnh của mẹ ở trong hộp đêm tiếp rượu được mấy người đàn ông vay quanh, còn có... những video phim cấp 3, vô số người phát sóng lên, thậm chí còn cắt vài nét mặt có chút khoa trương của mẹ làm thành hình bao, về phần những lời đồn đãi cùng lí do thoái thác trong chủ đề kia, lại càng khó coi hơn, mặc dù fan của Lục Cẩn Niên hùng hậu, vẫn luôn những câu hăng hái "Mặc kệ nam thần làm cái gì, vẫn chính là nam thân của chúng tôi" "Chúng em ủng hộ "..., nhưng so với những lời đả kích người ta xuất trong đó, có vẻ có chút nhợt nhạt.
biết là con riêng của nhà họ Hứa, nhưng trước giờ đều biết mẹ của là ai, cũng biết ra còn có bối cảnh muốn để người khác biết như thế.
Kiều An Hảo nghĩ đến lúc mình đến nhà họ Hứa thăm Hàn Như Sơ, bọn họ luôn miệng những lời khinh thường Lục Cẩn Niên và mẹ của , lúc ấy nghe thấy rất khó chịu, tại ở mạng có nhiều người xấu ác mẹ như vậy, khổ sở đến mức nào chứ?
Kiều An Hảo vừa nghĩ tới tình cảnh lúc này của Lục Cẩn Niên, rất có thể trốn ở chỗ nào đó mà người ta biết, mình cắn nuốt những tổn thương ấy, trái tim giống như bị người ta đâm dao, đau đớn khó nhịn, nhịn được cầm điện thoại lên điện cho Lục Cẩn Niên lần nữa, nhưng vẫn ở trong trạng thái kết nối.
Kiều An Hảo nhớ tới điện thoại của mình từng có software, vội vàng cầm lấy ipad tải software này về, sau đó tìm số điện thoại của trợ lý Lục Cẩn Niên, gọi tới là tắt máy. Lúc trước từng ở Cẩm Tú viên, cho nên gọi điện đến Cẩm Tú viên, cũng có ai nghe máy.
Kiều An Hảo chuẩn bị gọi vào điện thoại khác của , nhưng lúc nhìn thời gian ipad là ba rưỡi sáng, đêm hôm khuya khoắt thế này sợ là mọi người ngủ cả rồi.
Kiều An Hảo có chút nặng nề để điện thoại xuống, chạy ra khỏi bệnh viện nên cơ thể vô cùng khó chịu, nhưng lại có chút buồn ngủ, thỉnh thoảng cầm ipad lướt xem blog, càng xem trái tim càng tắc nghẽn, so với lúc chính mình bị chửi cách nào nhịn được.
Cuối cùng, Kiều An Hảo dứt khoát ném ipad sang bên, nhưng chú ý lúc nào cũng nhịn được nhìn sang cái ipad, có chút bực bội giơ chân lên đạp cái ipad xuống giường, mình lẳng lặng ngồi ở giường, ngẩn ngơ chút, hốc mắt hiểu tại sao lại đỏ lên, chịu hết nổi ngẩng đầu lên, hít sâu hơi, lại dời tầm mắt sang vật kệ ở bên, là con búp bê sứ - quà sinh nhật năm nay Lục Cẩn Niên tặng cho mình.
Kiều An Hảo ném gối ôm, bò xuống giường đến trước kệ, vươn tay vuốt ve búp bê sứ trắng xinh đẹp, nụ cười ngây thơ hồn nhiên, trong lòng càng khó chịu hơn, nhịn được giơ tay lên cầm búp bê ở kệ xuống, biết là thân thể suy yếu có sức hay là cầm chắc tay, lại sơ ý làm búp bê trượt qua đầu ngón tay của rơi xuống đất.
Chương 569. em 13 năm (39)
Búp bê sứ nặng nề rơi xuống đất, "loảng choảng" tiếng, thanh bén nhọn trong trẻo, vỡ thành nhiều mảnh sứ , bắn ra rất xa.
Kiều An Hảo cứng ngắc đứng tại chỗ, ngơ ngác duy trì tư thế tay cầm búp bê vừa rồi tròn nửa phút, mới hiểu ra rốt cuộc mình làm cái gì, lông mi dài chớp hai cái, bỗng ngồi xổm mặt đất, nhìn chằm chằm vào mảnh vụn lớn đều đất, kinh hoảng đến mức biết phải làm sao.
Đầu ngón tay run rẩy hồi, mới vội vàng vươn tay ra, nhặt từng mảnh vụn kia lên, cố gắng chắp vá để trở lại hình dáng lúc đầu.
Mảnh sứ vỡ thành nhiều mảnh , Kiều An Hảo vốn biết phải ghép lại như thế nào, sơ ý bị mảnh vụn bén nhọn cứa vào ngón tay, máu tươi chảy ra, nhưng lại giống như cảm thấy đau, vẫn chỉ ngừng nhặt mảnh vụn lên, lúc nhặt mảnh lớn nhất lên nhìn thấy ở giữa mảnh sứ có ống nhựa cứng, bên trong có cuộn tờ giấy.
Kiều An Hảo nhíu mày, nhặt ống nhựa lên, rút tờ giấy bên trong ra.
Chất giấy rất tốt, cứng chắc, vừa rút ra khỏi ống tự động mở ra, Kiều An Hảo nhìn xem lại chi chít chữ.
Kiều An Hảo nhìn cái liền nhận ra, đó là nét chữ của Lục Cẩn Niên, rồng bay phượng múa, cứng cáp mạnh mẽ, như nước chảy mây trôi tự nhiên lưu loát.
"Năm thứ nhất, lần gặp đầu tiên em, đồng phục áo trắng váy lam, gió thu nhàng, xe đạp màu hồng nhạt, còn có mặt mũi hồng hồng.
Năm thứ hai, đẹp nhất phải là trời mưa xuống, mà là đứng tránh mưa cùng mái hiên với em.
Năm thứ ba, vì em mà bỏ nửa bài kiểm tra toán, chỉ vì muốn làm bạn cùng lớp.
Năm thứ tư, tặng quà sinh nhật đầu tiên cho em, mặt sau khắc chữ biết em có phát hay : shmily.
Năm thứ năm, từ bỏ đại học A mình hằng mong ước, từ bỏ kế hoạch cuộc sống ổn định bình thường, vì em Hàng Châu."
Lúc Kiều An Hảo đọc đến đây, mơ hồ hiểu được điều gì đó, tay cầm tờ giấy bắt đầu run rẩy, đáy mắt có sương mờ, kiềm chế được mà tụ hợp lại.
"Năm thứ sáu, mình em lơ đãng tới gần, nghe thấy hương tóc nhàn nhạt, mất ngủ suốt đêm.
Năm thứ bảy, vì em từ chối cơ hội thăng chức rất nhanh.
Năm thứ tám, ở chung với em đêm, lần đầu tiên hôn em, cùng năm đó cầm phần thưởng lần đầu tiên tượng trưng cho thành công, suốt đêm về Bắc Kinh, đổi lấy tin tức em đính hôn cùng người khác.
Năm thứ chín, vì em học hút thuốc, hít khói cả đêm, uống rượu say, mình trốn ở trong phòng, vì em khóc suốt đêm."
Có giọt nước mắt, chậm rãi rơi ở giấy, làm ướt chỗ ký tên khô khóc, màu đen từ từ mở ra.
"Năm thứ mười, len lén trốn ở góc phòng nhìn bóng lưng em rất nhiều lần.
Năm thứ mười , nhìn thấy các đa màu đa sắc đủ hình đủ dạng, bất giác so sánh các ấy với em, em lúc nào cũng là người tốt nhất.
Năm thứ mười hai, mình lặng lẽ, buồn vì em buồn, vui vì em vui.
Năm thứ mười ba, làm chuyện hối hận nhất đời, được gặp lại em lần nữa."
Kiều An Hảo dùng sức cắn môi dưới, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Chương 570. em 13 năm (40)
"Sau khi gặp lại...
làm biết bao nhiêu lời tỏ tình cùng ám hiệu với em mà em biết đến.
Em cũng thích trời mưa?
Bao, kéo, búa.
Có Cẩn Niên của em, mới bình an.
muốn em... Nhưng... làm được, thuyết phục được mình buông tay."
Rốt cục Kiều An Hảo nhịn được khóc ra tiếng, trong đầu chậm rãi phác họa từng hình ảnh .
Trợ lý của đến phòng của cho biết, vẫn ăn cơm tối, bảo qua mang cho chút đồ ăn, đêm hôm đó là lần đầu tiên bầu khí giữa và hòa hợp, còn có trời mưa, đứng ở trước cửa sổ sát đất, lòng đầy vui mừng trời mưa, hỏi "Em cũng thích trời mưa?"
Lúc Trình Dạng tổ chức tụ tập, muốn bị phạt, bèn ỷ vào mình biết lỗ hổng chơi đoán số của , hết lần này tới lần khác thắng , hoàn toàn nghĩ tới, bao, kéo, búa, 5, 2, 0 là lời tỏ tình thủ ngữ đẹp nhất trong cuộc sống.
Lúc và quay phim, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , Có Cẩn Niên của em mới bình an, cho là Có Cẩm Niên của em mới bình an, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời câu kia là cho nghe. (ở đây là Cẩn với Cẩm khác nhé.)
Ở trong biệt thự Nghi Sơn, và ở chung đêm, đêm cực kỳ đơn thuần, nằm giường, ngã bệnh nằm ghế sô pha, đêm đó khó chịu, hỏi kết hôn, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục như vậy sao? , tôi cũng muốn ấy, nhưng... tôi làm được, tôi thuyết phục được mình buông tay.
Kiều An Hảo giơ tay lên, qua loa lau nước mắt mặt , mới thấy những dòng viết tiếp phía dưới.
" có cái tên rất dễ nghe.
Kiều An Hảo.
Tất cả mọi người đều gọi là Tiểu Kiều."
Cuối cùng còn có câu: "Kiều Kiều, em, em mười ba năm."
Kiều An Hảo giống như mất toàn bộ sức lực, ngã ngồi mặt đấy, giống như đứa bé khóc rống lên.
Lúc trước khi nằm mộng, suy nghĩ nếu có ngày Lục Cẩn Niên , như thế nào? Ở trong mộng nghĩ, nhất định mình rất hạnh phúc rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ, mộng của trở thành rồi, mới phát , cảm xúc phức tạp chỉ có thể phát tiết ra ngoài chỉ có nước mắt.
cũng , cho tới bây giờ đều biết, giữa và lại bỏ lỡ nhiều như vậy.
thích trời mưa, bởi vì .
cố gắng để học cùng lớp, cũng vì .
liều mạng học để vào đại học A, chính là vì .
tiến vào giới giải trí, vẫn là vì .
đồng ý gả cho Hứa Gia Mộc, vẫn chỉ là vì ...
Giữa bọn họ có nhiều bỏ lỡ như vậy, thoạt nhìn có duyên phận, nhưng hai bên nhau chính là duyên số mạnh mẽ nhất trong cuộc sống.
ra bọn họ đều dốc hết toàn đối phương, chỉ là có dũng khí với đối phương câu "Em / em." (chỗ này trong raw là Ta ngươi, cho nên t ghi hết cả 2 lun nhé)
Kiều An Hảo dùng sức cầm lấy tờ giấy kia, khóc đến toàn thân run rẩy.
Kiều An Hảo biết mình khóc bao lâu, tóm lại khóc khóc khóc rồi bỗng dừng lại, sau đó giống như kẻ ngốc, nín khóc mà cười, lại đột nhiên ngồi dậy, xông vào phòng thay đồ thay bộ quần áo, tiếp đó lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài.
muốn tìm .
Bây giờ muốn tìm ,
muốn cho biết, Lục Cẩn Niên, khéo... Em cũng mười ba năm đấy.
Last edited by a moderator: 24/7/16
Xu trần và Chris thích bài này.