Chương 474: Chat Webcam (4)
Lúc giữa trưa khi Kiều An Hảo tỉnh lại, cũng rất muốn biết tình huống tại của Lục Cẩn Niên, có thể là vì do Hàn Như Sơ ở đây, vẫn chưa thể hỏi ra miệng.
Kiều An Hảo ngủ thời gian dài, có chút mệt mỏi, cầm điện thoại di động của Hứa Gia Mộc chơi trò chơi, lại cảm thấy nhàm chán, để điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng ngày rất của thím, sau đó người cũng có chút thấp thỏm mà xoay người lại, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động hồi, cuối cùng cầm lên, thông qua điện thoại của Hứa Gia Mộc, tìm được số điện thoại của Lục Cẩn Niên.
Di động của Lục Cẩn Niên bị mất, biết tại mua lại chưa… Chắc hẳn ở cùng chỗ với trợ lý … Nhưng là…
Kiều An Hảo tra tìm nhật kí điện thoại của Hứa Gia Mộc lần, cũng tìm thấy số điện thoại trợ lý của Lục Cẩn Niên, do dự chút, ôm tâm tính thử nghiệm, gửi tin nhắn sang số điện thoại của Lục Cẩn Niên: “Có ở đó ?”
Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại, vẩy tàn thuốc trong tay, sau đó mới nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, nhìn thấy là tin nhắn do Hứa Gia Mộc gửi đến, có chút cậu ấy tìm mình vì chuyện gì, vì thế mở khóa màn hình, gửi dấu hỏi đơn giản.
Vậy mà lại nhận được tin trả lời… Đáy lòng Kiều An Hảo dâng lên cảm giác vui mừng, vì cánh tay kia bị tiêm, nên chỉ có thể dùng tay cố sức gõ mấy chữ điện thoại di động, cắn môi gửi sang: “ tại làm gì?”
Lục Cẩn Niên nhìn thấy tin nhắn này, mày hơi cau, mơ hồ cảm thấy được Hứa Gia Mộc ở bên kia có phần bình thường, sau đó lúc lại gửi sang dấu chấm hỏi.
Kiều An Hảo thấy hai dấu chấm hỏi, cắn cắn môi, có ý gì vậy, tự động trả lời sao?
Tạm dừng chút, Kiều An Hảo cũng nhắn sang dấu chấm hỏi cho Lục Cẩn Niên.
Kết quả tin nhắn này như đá chìm đáy biển, hơn nữa lúc lâu cũng được trả lời.
Kiều An Hảo nhịn được mà cau mày lại, sau đó nhìn lại mấy tin nhắn mà mình gửi cho Lục Cẩn Niên hai lần, mới đột nhiên nhớ tới đây là điện thoại của Hứa Gia Mộc, vì thế vội vàng nhắn tin sang: “Em là Kiều An Hảo.”
Miệng Lục Cẩn Niên ngậm điếu thuốc, lúc chuẩn bị cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc, lại nghe thấy tiếng chuông của điện thoại, sau đó nghiêng đầu lại nhìn thấy dấu hỏi được Hứa Gia Mộc nhắn tới, trong lòng trêu chọc câu bệnh thần kinh, liền châm thuốc, dùng sức hít hơi, trả lời.
Qua ước chừng năm phút đồng hồ, điện thoại lại truyền đến tiếng báo, Lục Cẩn Niên chỉ nhìn lướt qua theo bản năng, kết quả lại nhìn thấy Hứa Gia Mộc gửi sang câu: “Em là Kiều An Hảo.”
Lục Cẩn Niên ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt nhìn phòng bệnh của Kiều An Hảo chút, sau đó cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi điện thoại sang.
Nghe tiếng tu tu của điện thoại, tâm tình của Lục Cẩn Niên vì Kiều An Hảo gửi tin nhắn sang, trở nên có chút dịu dàng.
Kiều An Hảo cầm di động, tại vô cùng chuyên chú chờ tin nhắn của Lục Cẩn Niên, kết quả lại đột nhiên điện thoại trong tay lại rung lên, điện thoại lên ‘’ điện thoại đến.
Lục Cẩn Niên vậy mà lại gọi điện thoại sang, Kiều An Hảo mang theo vài phần vui vẻ vươn tay bắt máy, bởi chỉ có tay, lại vô ý mà ngắt cuộc gọi, thè lưỡi, vội vàng gọi sang cho Lục Cẩn Niên, kết quả lại được thông báo đường dây bận, vì thế lại gọi lại, cuối cùng cũng được.
Kiều An Hảo sợ đánh thức thím ở bên, cố sức , tiếng vào loa nghe: “Lục Cẩn Niên.”
Chương 475: Chat Webcam (5)
Lục Cẩn Niên đè nén khó chịu của ngày xuống, nghe được trong miệng Kiều An Hảo gọi tên mình, tâm tình liền thoải mái hơn, giọng rất nhàng “Ừ?” tiếng.
Mặc dù chỉ có từ ừ đơn giản, nhưng bởi vì Kiều An Hảo tỉnh lại thấy Lục Cẩn Niên, mà tâm tình lại mất hết hồn vía nguyên buổi trưa, cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng lại biết mình nên gì, dù sao cũng thể cho ấy, ấy nhớ ấy… được, quá xấu hổ rồi.
Kiều An Hảo cầm điện thoại do dự chút, sau đó liền mở miệng : “Lục Cẩn Niên, ăn cơm chiều chưa?”
Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn thoáng qua túi đồ ăn trợ lý mua mà mình chưa đụng tới. giọng dịu dàng: “Ăn rồi.”
Sau đó liếc nhìn điếu thuốc lá tay mình, biết cách chiếc điện thoại nhìn thấy, nhưng cũng biết thích hút thuốc, vì vậy liền dụi tắt, ném hơn nửa đoạn tàn thuốc còn lại vào thùng rác.
“Ăn cái gì vậy?”
Lục Cẩn Niên nhìn túi đồ ăn cái: “Pizza.”
“Cái đó có dinh dưỡng đâu, tuy em cũng rất thích ăn pizza, nhưng vẫn ăn ít, nhiệt lượng có chút cao…” Vừa rồi Kiều An Hảo còn biết gì, thoáng cái giống như mở hộp , lải nhải với Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên có chút nào mất kiên nhẫn, ngược lại trong lúc đó vẻ mặt có chút cưng chiều, cùng chuyện này kia với .
Trong lúc đó y tá có ghé qua rút kim cho Kiều An Hảo, nên để điện thoại qua bên, vốn muốn đợi xong chuyện tiếp với Lục Cẩn Niên, kết quả sau khi đợi y tá khỏi, cầm điện thoại lên nhìn bị cắt, vì thế liền điện lại, đợi chút, Kiều An Hảo cắt đứt, chọn cuộc gọi video, gọi tới.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, Kiều An Hảo thông qua điện thoại, nhìn thấy tình hình bên đó của Lục Cẩn Niên, lại nhìn thấy người muốn gặp, vì thế liền giọng hỏi: “Người đâu nhỉ?”
Cùng với câu hỏi của Kiều An Hảo, hình ảnh điện thoại xoay hai vòng, sau đó gương mặt hoàn mỹ đến thể soi mói được gì liền xuất trong màn hình.
Bởi vì ánh sáng bên Lục Cẩn Niên có chút tối, nên mở đèn xe.
Kiều An Hảo nghi ngờ hỏi: “ ở trong xe hả?”
Sau đó liền phát đáy mắt của Lục Cẩn Niên, mắt thâm quầng rất nhiều, sắc mặt thoạt nhìn rất mệt mỏi, lông mày của nhíu lại, lờ mờ giống như đoán được cái gì, sau dó liền vén chăn lên, lén lút xuống giường, tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn xuống giường, tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy cách chỗ đậu xe xa, Lục Cẩn Niên bật đèn bên trong xe.
Quả nhiên giống như đoán, Lục Cẩn Niên ở dưới lầu phòng bệnh của …
Đáy lòng của Kiều An Hảo tràn đầy cảm kích và rung động nên lời, ngón tay cầm điện thoại khẽ run, sau đó vào trong điện thoại, giọng cực kỳ mềm mại: “Lục Cẩn Niên, xuống xe .”
“Sao vậy?”
“ mau xuống xe.”
Cùng với cầu lần thứ hai của Kiều An Hảo, nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mở cửa xe, từ trong xe bước xuống.
“ xuống xe rồi, sao vậy….” Lục Cẩn Niên vừa hỏi vừa ngẩng đầu theo thói quen nhìn về phía phòng bệnh của Kiều An Hảo, sau đó chữ cũng được.
Bởi vì nhìn thấy trước cửa sổ, Kiều An Hảo giơ tay, đưa lưng về phía ánh sáng trong phòng bệnh nên thấy vẻ mặt của , nhưng thấy nhìn về phía mà vẫy tay…
Chương 476: Chát webcam (6)
tận lực đè thấp giọng , từ trong loa truyền đến: “Nhìn thấy em ?”
Lục Cẩn Niên đóng cửa xe, cất bước đến trước xe, tùy ý dựa đầu vào xe, nhìn Kiều An Hảo đứng ở lầu hai phía trước cửa sổ, khóe môi của nhịn được cong lên, rất kéo dài “Ừ” tiếng, : “Thấy được.”
Bóng đêm dường như bởi vì ba chữ kia của Lục Cẩn Niên, trở nên dịu dàng rất nhiều, Kiều An Hảo đến dưới lầu, dựa vào đen xe Lục Cẩn Niên, ngọn đèn mờ nhạt đưa bóng dáng kéo rất dào, làm cho tâm tình trở nên tốt, thế cho nên giọng khi mở miệng, cũng dịu dàng mềm nhũn, mang theo vài phần oai phong: “ ở trong xe bao lâu rồi hả?”
Giọng mềm giống như gió, mơn trớn trái tim mẫn cảm của , để cho Lục Cẩn Niên khỏi an lòng, giọng của dường như nhiễm lên hơi ẩm trong đêm hè, trầm thấp mà lại êm tai: “ lâu lắm.”
“Là sao?” Kiều An Hảo hỏi lại câu, khóe miệng nhịn được nở nụ cười, phát ra thanh ha ha: “Đến mười hai tiếng ?”
Lục Cẩn Niên theo cười, cũng cười cái: “Đến.”
Sau đó giống như là lầm bầm lầu bầu, khẽ thở dài câu: “Rốt cục đợi được rồi.”
“Cái gì đợi được rồi hả?” Kiều An Hảo hiểu ý hai câu Lục Cẩn Niên .
“ có gì.” Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo tầng hai, nghĩ thầm, đây là những năm gần đây, lần đầu tiên ở gần , được chú ý tới.
“Ác.” Giọng Kiều An Hảo nghe qua rầu rĩ.
Lục Cẩn Niên tìm tư thế thoải mái, lần nữa lại gần đầu xe, hỏi: “Em đỡ sốt chưa?”
“ đỡ sốt.” Theo Lục Cẩn Niên sang chuyện khác, Kiều An Hảo nhất thời quên lời lúc nãy của Lục Cẩn Niên lập lờ nước đôi, đưa điện thoại di động nhắm ngay mu bàn tay của mình bị đam vài lỗ kim tiêm, giống như là bạn làm nũng với bạn trai, oán giận mà lại ớt : “ xem, đâm bốn lỗ kim, cũng tụ máu rồi…”
Lục Cẩn Niên đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt mình, quả nhiên thấy mu bàn tay trắng nõn nà của Kiều An Hảo, dán băng keo cá nhân, xung quanh bởi vì tụ máu, có mảnh màu xanh tím .
“Còn đau ?” Lục Cẩn Niên hỏi.
ra đau chút nào, nhưng Kiều An Hảo vẫn cong môi ở đối diện màn hình điện thoại di động, giọng yếu ớt giống như có thể chảy ra nước: “Đau…”
Giọng chuyện hơi tăng cao chút,thím nằm mọt bên xoay thân thể cái, nhịn được giơ tay che miệng, giọng , bổ sung câu với Lục Cẩn Niên: “Đau chết rồi!”
Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo đáng lém lỉnh như vậy, mắt cũng trở nên ôn tồn, nhịn được liền vươn tay, vuốt ve màn hình, tay muốn xoa lên hai gò má của .
Kiều An Hảo thấy màn hình, duỗi ngón tay ra, đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Cẩn Niên trong màn hình, con ngươi càng sâu thêm, Kiều An Hảo khong tự chủ được cắn cắn môi dưới, liền lộ ra màn hình như thế, cùng tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn nhau.
Hai người đều chuyện, trong điện thoại mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàng quanh quẩn, còn thỉnh thoảng có cơn gió mát rượi thổi qua Lục Cẩn Niên kia, khiến cho khí ngọt ngào, ấm áp, làm đáy lòng cũng mảnh yên lặng.
Qua thời gian rất dài, ánh mắt Kiều An Hảo chớp động cái, mở miệng : “Ngày mai em có thể xuất viện rồi.”
Chương 477: Chat webcam (7)
Qua thời gian dài, Kiều An Hảo chớp chớp mắt : “ngày mai tôi có thể xuất viện rồi.”
“Ừ.”
“Bọn họ , muốn để tôi về Bắc Kinh trước, để nghỉ ngơi chút, cho nên có thể phải cần vài ngày mới quay lại đoàn làm phim được.”
“Được.”
“Tôi bay chuyến 10 giờ sáng mai, lúc mười giờ.”
“Ừ.”
“… Có muốn quay lại Bắc Kinh ?” Kiều An Hảo đợi Lục Cẩn Niên trả lời, liền giọng rất nhanh vào trong điện thoại: “Chị tôi quay lại rồi, cúp máy nhé.”
Lục Cẩn Niên nghe tiếng tít tít trong điện thoại rất lâu, mới cất điện thoại vào trong túi, đứng tại chỗ nhúc nhích nhìn phòng bệnh của Kiều An Hảo lúc lâu, sau đó mới nhàng cúi đầu, cười khẽ tiếng.
Ngày hôm sau, đoàn người đến sân bay, Hứa Gia Mộc lái xe từ Bắc Kinh qua, nên phải đưa xe hơi lên máy bay, để lại Kiều An Hảo, Kiều An Hạ, Hàn Như Sơ và mẹ của Kiều An Hảo tự đăng ký thủ tục, sau đó tìm quán cà phê ngồi đợi .
Có thể là do thủ tục để xe khá phiền toái, bốn người đợi Hứa Gia Mộc khoảng nửa giờ, cũng thấy người đâu, gọi điện thoại cũng nhận, thấy thời gian chỉ còn lại hơn giờ, Kiều An Hảo giục .
Kết quả còn chưa ra đến nơi, gặp được Hứa Gia Mộc.
Quán cà phê ở sân bay, luôn kín chỗ, những chỗ thoáng đặt ghế ngồi đều xếp đầy hành lý và xe đẩy, khiến hành lang trở nên cực kỳ chật hẹp, Kiều An Hảo sau Hứa Gia Mộc, lúc qua chiếc bàn tròn trong góc quán cà phê, cẩn thận liền vấp chân ngồi lên người khác, vừa đứng dậy, vừa lễ phép nghiêng người đầu câu: “Thực xin lỗi”, sau đó vừa dứt lời mặt lại ngớ ra.
Lục Cẩn Niên tao nhã an nhàn ngồi ghế, trong tay còn bưng ly cà phê, chậm rãi nhấp ngụm.
Kiều An Hảo theo bản năng muốn mở miệng hô tên của , lại nghĩ đến phía trước, Hàn Như Sơ ngồi cách đó xa, liền nuốt trở lại, ném ánh mắt nghi ngờ cho Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên gì, dường như hiểu nghi ngờ của , chậm rãi buông chén cà phê trong tay, ngón tay gõ gõ lên vé máy bay đặt bàn.
Kiều An Hảo thuận thế nhìn thoáng qua, phát bay cùng chuyến với mình.
“Kiều Kiều?” Hứa Gia Mộc đến chỗ Hàn Như Sơ và Kiều An Hạ ngồi mới phát Kiều An Hảo theo sau, quay đầu liền hô tiếng gọi .
Kiều An Hảo lên tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên cái, vội vàng tới, đợi đến khi Kiều An Hảo đến trước bàn cà phê, theo bản năng lại đưa mắt nhìn về hướng Lục Cẩn Niên.
Đợi đến khi Hứa Gia Mộc xong hết thủ tục, lúc mọi người ra khỏi quán cà phê, Kiều An Hảo lại phát chỗ mà Lục Cẩn Niên vừa mới ngồi, giờ là người khác.
Lúc mọi người xếp hàng qua cửa an ninh, Kiều An Hảo ngừng nhìn đông ngó tây, thế nên lúc Kiều An Hạ với , lại chẳng nghe thấy gì, khiến Kiều An Hạ có chút giận dỗi hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc là em tìm cái gì?”
“ có gì?” Kiều An Hảo lắc đầu với Kiều An Hạ, tầm mắt lại nhìn xung quanh chút.
Mãi đến khi qua cửa an ninh, đường đến nơi đăng ký, may mà lúc Kiều An Hảo vào phòng rửa tay lại thấy được bóng dáng của .
Last edited by a moderator: 13/6/16