1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 463: Thời gian an nhàn tốt đẹp (3)


      Kiều An Hảo biết vì sao, trong đầu mình lại xuất những ý nghĩ này, tốc độ tim đập nhanh hơn rất nhiều, giật giật đầu, tầm mắt tiếp tục dừng lại mặt của Lục Cẩn Niên, đầu còn chưa kịp ý thức, miệng thốt ra hỏi câu: “Lục Cẩn Niên, vì sao tốt với tôi như vậy?”

      Những lời này của Kiều An Hảo, khiến Lục Cẩn Niên sửng sốt trong nháy mắt, biết nên trả lời như thế nào.

      Sau khi Kiều An Hảo hỏi ra câu kia, mới ý thức được mình vừa hỏi cái gì, sau đó cả người càng trở nên căng thẳng hơn, ngừng thở đợi trong chốc lát, phát Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh, chút phản ứng, lòng nhịn được có chút xấu hổ, giống như muốn tìm cho mình cái bậc thang, suy nghĩ lung tung chút, liền mở miệng : “Lục Cẩn Niên, có phải vì đứa mất, cảm thấy mắc nợ tôi, cho nên mới đối tốt với tôi như vậy?”

      Vốn Lục Cẩn Niên còn biết phải làm sao, lúc nghe thấy những lời sau dó của Kiều An Hảo, thầm thở dài hơi nhõm, rất “Ừ” tiếng.

      Đứa mất, thực xin lỗi , nhưng mà cho dù là có đứa , xảy ra nguy hiểm như vậy, vẫn chút do dự nhảy xuống theo như vũ.

      Chỉ là có chút tâm , cũng có thể giãy bày cho hiểu.

      Đúng là bởi vì chuyện của đứa , mới khiến tốt với như vậy a… đáy lòng Kiều An Hảo lên tia mất mát, nhưng mà, cho dù là mắc nợ, cần phải bồi thường tới mức sinh mệnh của bản thân cũng cần sao?

      Vừa rồi muốn hỏi Lục Cẩn Niên câu: Có phải thích tôi hay , cho nên mới từ nhảy xuống theo?

      Thực là, Lục Cẩn Niên đối tốt với , làm nhiều chuyện vì , khiến cho có vài phần ảo giác rằng thích mình.

      Nhưng là, nếu phải sao?

      Kia chẳng phải đến lúc đó xấu hổ muốn chết?

      Cánh môi Kiều An Hảo thần giật giật, cuối cùng vẫn nuốt lời của mình trở lại trng bụng.

      Lục Cẩn Niên nằm bên, bỏi vì lời vừa rồi của Kiều An Hảo, trng lúc nhất thời mới nhớ tới chuyện quan trọng, lại quay đầu, nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều An Hảo, nghiêm túc hỏi: “Chuyện em làm giải phẫu, tôi cho bệnh viện khoản lớn để bịt miệng, vậy em làm sao mà biết được?”

      Câu của Lục Cẩn Niên đánh vỡ suy nghĩ miên man của Kiều An Hảo, nàng theo bản năng thành trả lời: “Là y tá trong bệnh viện gửi văn kiện đến cho tôi…”

      tới đây, Kiều An Hảo ngồi xổm xuống, nhận ra thích hợp, ngược lại hỏi Lục Cẩn Niên: “ đúng a, y tá kia cần con của tôi, còn ta là đồng lõa, trong lòng tràn đầy áy náy, cho nên mới chuyển phát nhanh tới cho tôi, báo cho tôi biết chân tướng, muốn cứu giúp bản thân, nhưng mà con của ta chết từ trong trứng nước, ta vì sao còn áy náy?”

      Lục Cẩn Niên căn bản để ý đến lời phía sau của Kiều An Hảo, mi tâm nhíu chặt hỏi: “Bên trong chuyển phát nhanh là cái gì?”

      ký tên vào hóa đơn giải phẫu phá thai đó.”

      “Khi nào nhận được?”

      Kiều An Hảo sy nghĩ chút: “Là ngày sinh nhật của tôi…”

      Sinh nhật ngày đó của , phải là ngày Hứa Gia Mộc tỉnh lại sao?

      Lục Cẩn Niên tay nắm chặt thành quyền, mơ hồ hiểu được, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.sợ là tất cả chuyện này đều là do Hàn Như Sơ làm.


      Chương 464: Thời gian bình yên đẹp đẽ (4)


      Trong tổ yến bà ta cho Kiều An Hảo, bỏ thuốc ngủ, cho nên bà ta nhất định chắc chắn cái thai của Kiều An Hảo chết từ trng trứng nước, cũng biết Kiều An Hảo tuyệt đối vào bệnh viện làm phẫu thuật nạo thai.

      Con trai của bà ta tỉnh lại, bà ta có lo lắng về sau, bà ta sợ với Kiều An Hảo sắm vai giả vợ chồng thời gian dài như vậy có tình cảm, cho nên bà ta nghĩ tất cả biện pháp thăm dò chỗ sơ hở của mình,

      lúc đó, chỉ muốn làm thế nào cho Kiều An Hảo khổ sở, lại quên khả năng bản thân che giấu thành để cho người khác nắm nhược điểm.

      Nhất thời lo là, suýt nữa gây thành sai lầm lớn!

      Nếu Kiều An Hảo quay phim xuất cố, cả đời này có lẽ cũng biết, đáy lòng Kiều An Hảo kết thành oán hận với mình.

      Năm năm trước, ngày sinh nhật Kiều An Hảo đó, bà ta ném hoa tươi cùng bánh ngọt tặng cho Kiều An Hảo xuống.

      Năm năm sau, vẫn lại là ngày sinh nhật Kiều An Hảo, bà phán tử hình bản thân ở trong thế giới Kiều An Hảo.

      ra, bà so với trong tưởng tượng của mình, thủ đoạn tàn nhẫn rất nhiều.

      Đối với y tá xa lạ, với đêm qua ở trong sơn động Lục Cẩn Niên giải thích với mình chuyển xảy ra, Kiều An Hảo có bất kỳ chần chờ gì liền lựa chọn Lục Cẩn Niên, có chú ý tới Lục Cẩn Niên khác thường, tiếp tục tự nhiên nghi ngờ ở đáy lòng mình ra: “ y tá kia vì sao dối tôi? ta có mục đích gì?”

      Lục Cẩn Niên hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, cũng nghe thấy Kiều An Hảo cái gì.

      Kiều An Hảo đợi lâu sau, cũng thấy Lục Cẩn Niên đáp lại, nhịn được gọi tiếng: “Lục Cẩn Niên?”

      Lục Cẩn Niên nhanh chóng thu hồi suy nghĩ sâu xa, tự nhiên mở miệng với Kiều An Hảo: “ cũng biết…. Chuyện này giao cho trợ lý xử lý, trước cho biết, là y tá kia lấy cái này uy hiếp đưa tiền nhiều hơn, để ý đến, nghĩ có thể là vì vậy, cho nên mới tìm em…”

      ra là như vậy…. Kiều An Hảo tin là , nhân tiện lại còn cảm khái câu: “Người bây giờ, vì tiền bạc, quả thực là chuyện trái lương tâm cũng có thể làm được.”

      Sau khi cảm khái xong, Kiều An Hảo đối với Lục Cẩn Niên, lại lần áy náy : “Nhưng mặc kệ như thế nào, Lục Cẩn Niên, tôi vẫn muốn tiếng xin lỗi với .”

      “Ừ, sao…” Lúc Lục Cẩn Niên tới đây, dừng chút, đáy mắt lóe lên tia sát khí.

      số việc, có người muốn để cho hiểu lầm, lại làm sao có thể thấy ?

      Hàn Như Sơ từ nhìn tới lớn, đối đãi giống như con ruột, đánh chết đoán chừng cũng tin, là Hàn Như Sơ giết đứa bé trong bụng của .

      Cho dù giờ phút này, cho biết chân tướng, cũng chảm thấy xấu Hàn Như Sơ?

      có thể chấp nhận Hàn Như Sơ ghét bỏ cùng khinh thường mình cho đến nay, thậm chí còn tổn thương, nhưng chuyện đứa bé, thể làm ngơ, ngày nào đó làm cho Hàn Như Sơ trả giá đắt.

      Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc quay cuồng trong ngực xuống, sau đó mới mở miệng, giọng rất nhạt : “ ra chuyện này, cũng có trách nhiệm.”

      Dừng lúc, Lục Cẩn Niên còn : “Thời gian còn sớm, ngủ .”

      Trò chuyện lâu như vậy, Kiều An Hảo quả rất bối rối, mí mắt bắt đầu từ từ đánh nhau, đến cuối cùng liền nhắm lại, lúc sắp ngủ say mà lại chưa có ngủ sau, mơ mơ màng màng cảm thấy có người tiến đến cạnh mình, ở trán mình ấn nụ hôn ướt át ấm áp.


      Chương 465: Thời gian bình yên đẹp đẽ (5)


      Kiều An Hảo khẽ nhăn trán, ngửi thấy mùi thơm đặc biệt người Lục Cẩn Niên, sau đó bên tai truyền đến lời thâm tình: “Kiều Kiều, tôi thích em, thích từ rất lâu rồi…”

      Kiều An Hảo cho là trng mơ, khóe môi nhịn được cong lên, đầu khẽ cọ cọ vào gối, hoàn toàn ngủ sâu.

      Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo ngủ hồi lâu, vươn tay, sờ sờ tóc của , sau đó liền nằm trở về chỗ cũ.

      Sáng sớm hôm sau Kiều An Hảo bị tiếng sấm làm thức tỉnh, ngồi dậy, liếc mắt nhìn nửa giường, chẳng biết Lục Cẩn Niên đây, ngoài cửa sở trời mưa rất lớn, Kiều An Hảo ra ngoài, thấy trong phòng khách chỉ có mình chị Trần, ngồi ghế, khâu vá sửa lại cái áo của đàn ông.

      Kiều, tỉnh?” Chị Trần ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, đặt đồ trong tay xuống, tới bên, bưng bữa ăn sáng đến bàn cho Kiều An Hảo.

      Kiều An Hảo tiếng cám ơn, ngồi xuống, hỏi: “Bọn họ đâu?”

      lên núi hái măng rồi.”

      Kiều An Hảo lên tiếng, cúi đầu yên lặng ăn cơm, ăn được nửa, bên ngoài vừa có tia chớp mãnh liệt, sau đó nổ tung đinh tai nhức óc, tiếng mưa rơi trở nên lớn hơn, Kiều An Hảo theo bản năng quay đầu, nhìn qua cửa, thấy phía ngoài mưa to tầm tã, đất cũng có bong bóng, đáy lòng xuất tia lo lắng, tự dưng cũng mất khẩu vị ăn cơm.

      Kiều An Hảo thường xuyên nhìn ngoài cửa, khiến chị Trần chú ý, chị Trần mang theo vài phần an ủi : “ Kiều, yên tâm, nơi này thường mưa to, có chuyện gì, chút nữa mưa ngưng.”

      Kiều An Hảo nhàng gât đầu, đáy lòng vẫn như cũ, thế giới bên ngoài bị nước mưa bao phủ, trắng xóa mảnh, từ lớn lên ở Bắc Kinh, rất ít gặp phải thời tiết như vây.

      Chị Trần muốn giải tỏa đáy lòng khẩn trương của Kiều An Hảo, vừa giống như mình nhàm chán đơn giản muốn trò chuyện mấy câu, lại mở miệng hỏi: “ Kiều, hai người là người ở đâu?”

      Kiều An Hảo nhìn chằm chằm bên ngoài trời, hơi mang theo vài phần yên lòng : “Bắc Kinh.”

      “Bắc Kinh à, thành phố lớn, khó tránh thoạt nhìn mọi người có khí chất như vậy.” Chị Trần vừa , vừa vá xong cái áo, sau đó dùng hàm răng cắn đứt sợi chỉ.

      Bên ngoài hồi sấm sét, sắc mặt Kiều An Hảo trắng bệch, vô cùng hoảng hốt, khiến cả thân thể hơi run rẩy.

      Chị Trần nhịn được bật cười: “ Kiều, yên tâm, nhất định người đàn ông của trở về lành lặn.”

      Người đàn ông của … Kiều An Hảo ngẩn ra vừa định giải thích với chị Trần, trong sân liền xuất hai bóng đen.

      Lời Kiều An Hảo nhất thời sắp sửa nuốt vào bụng, nhanh chóng đứng lên, sau đó thấy khắp người Trần đầy bùn vào, mà Lục Cẩn Niên sau lưng cũng đầy bùn, mặc dù thế, vẫn như cũ che che giấu được khí chất cao quý tản ra từ trong xương thịt.

      Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên bình yên vô trở lại, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng, vừa mới chuẩn bị mở miệng hỏi câu Lục Cẩn Niên có sao , chị Trần mở miệng cười : “Ai da, Lục, cậu trở lại, cậu cũng biết vợ cậu sáng sớm thức dậy, thấy thời tiết đáng sợ như vậy, nghe cậu lên núi hái măng, bị dọa sợ đến muốn khóc.”


      Chương 466: Thời gain bình yên đẹp đẽ (6)


      Chị Trần xong nhìn về phía chiếc bàn rồi : “Cậu xem, ngay cả bữa sáng cũng ăn vào.”

      Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn bữa sáng cái, mới đưa tầm mắt nhìn về phía Kiều An Hảo đứng bên.

      Kiều An Hảo bị câu có từ “vợ” trong lời của chị Trần làm cho đỏ mặt, lúc chạm vào tầm mắt của Lục Cẩn Niên, trong lúc nhất thời chỉ biết cúi đầu co quắp, tự nhiên quên mất chuyện phải mở miệng làm sáng tỏ quan hệ của mình với Lục Cẩn Niên, phải như bọn họ nghĩ.

      Từ trước khi bọn họ trở về, chị Trần nấu nước ấm, nên Lục Cẩn Niên trực tiếp tắm rửa, đợi đến khi tắm xong, mưa lớn bên ngoài ngừng, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu xuống khắp nơi, toàn bộ thế giới đều bình yên tốt đẹp.

      Kiều An Hảo bưng cát canh gừng mà chị Trần đại tẩu vào phòng, vừa lúc nhìn thấy tóc của Lục Cẩn Niên vẫn còn ướt nhẹp, nước còn chảy xuống, nhíu mày, đặt bán canh gừng ở bàn, xoay người ra ngoài, lúc quay lại cầm theo chiếc khăn mặt khô ráo.

      Lục Cẩn Niên ngồi ở mép giường, bưng bát canh gừng, chậm rãi uống, co giọt nước, rơi vào trong bát.

      Kiều An Hảo lên trước, đứng bên cạnh cầm khăn mặt đặt ở đầu Lục Cẩn Niên, động tác mềm giúp lau khô tóc,

      Tay Lục Cẩn Niên bưng bát canh gừng hơi hơi run lên chút, canh gừng nóng bỏng vẩy lên tay của , ửng lên đỏ hồng, sau đó liền nhắm mắt lại, hề gì tiếp tụp chậm rãi uống canh.

      Trong phòng vô cùng im lặng, sau lúc lâu, Kiều An Hảo mởi giọng mở miệng: “Việc kia chị Trần, hiểu lầm.”

      Lục Cẩn Niên sửng sốt lát, mới hiểu được Kiều An Hảo ám chỉ là cái gì, như có như “Ưhm” tiếng, đặt bát ngăn tủ.

      Kiều An Hảo lấy lại khăn mặt, sờ sờ sợi tóc của Lục Cẩn Niên, khô nửa, sau đó chuẩn bị xoay người rời , kết quả biết như thế nào chân lại vướng vào chân của Lục Cẩn Niên, cả người liền ngã nhào trong lòng (đoạn này hư cấu quá), mặt của trong lúc đó đỏ ửng lên như có thể ra máu, lúc giãy trong lòng Lục Cẩn Niên định đứng lên, người đàn ông lại cầm lấy cổ tay của .

      Thân thể Kiều An Hảo run rẩy chút, ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Lục Cẩn Niên.

      Tốc độ tim đập của Kiều An Hảo bắt đầu nhanh hơn, amng theo hoảng hốt.

      biết khi nào, tay Lục Cẩn Niên kéo cổ tay của , lại đưa ra sau đầu , hơi hơi nâng đầu của lên chút, sau đó cảm giác được từ đầu của có giọt nước rơi xuống dưới, khoảng cách đến mặt của , càng ngày càng gần.

      Trong khoảnh khắc này, Kiều An Hảo cảm thấy trái tim như ngừng đập, lông mi dài chớp chớp hai cái, sau đó liền chậm rãi nhắm mắt lại, cmar nhận được hơi thở của phả mặt cách ràng.

      Kiều An Hảo nhịn được nuốt ngụm nước miếng, tuy rằng nhắm mắt lại, nhìn thấy gì, nhưng biết phải làm sao, khoảng cách từ môi của người đàn ông đến môi của , rất gần rất gần, gần… Đột nhiên chạm vào nhau.

      cảm xúc mãnh liệt mà lại kích thích như có dòng điện chạy qua, trong nháy mắt truyền khắp cả người Kiều An Hảo, lông mi của run rẩy lợi hại.

      Môi của Lục Cẩn Niên dán môi của Kiều An Hảo, lâu sau, mới bắt đầu dùng sức, chậm rãi ma sát chút, ngay tại lúc đầu lưỡi của thăm dò, muốn tách môi của ra, đột nhiên truyền đến thanh của chị Trần: “Cậu Lục, Kiều, có người đến tìm hai người…”
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 467: Thời gian an nhàn tốt đẹp (7)


      Động tác của Lục Cẩn Niên dừng lại, Kiều An Hảo liền phục hồi lại tinh thần, theo bản năng liền giãy ra khỏi ngực Lục Cẩn Niên, đỏ mặt cúi đầu cầm quần áo sửa sang lại chút, đáp lại tiếng ra phía ngoài cửa, sau đó nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, ra ngoài trước.

      “Trước cửa ngừng hai chiếc xe, là tới đón các người…” Chị Trần vừa , bên chỉ chỉ ngoài sân, Kiều An Hảo ra ngoài, nhìn đến người đứng trong sân, sửng sốt chút, nháy mắt liền cười : “Chị, Gia Mộc!”

      Lục Cẩn Niên nguyên bản theo phía sau Kiều An Hảo, nghe được hai cái tên trong miệng , bước chân liền dừng lại tại chỗ, lát sau, mới nâng bước chân, tới cửa phòng, nhìn đến ba người đứng trong sân, vừa vừa cười.

      Hứa Gia Mộc có thể là biết chân Kiều An Hảo bị thương, còn nâng Kiều An Hảo đến ghế dưới tàng cây ngồi xuống, sau đó ngồi xổm trước mặt , cuộn ống quần của lên, kiểm tra vết thương chút.

      Đến lúc này, bọn họ có thể nghĩ đến có người bị thương, cố ý mang theo hộp y tế, Kiều An Hảo chạy đến xe mang lại đây, Hứa Gia Mộc vẫn duy trì tư thế ngồi như vậy, cầm trước mặt, gạt thuốc đắp loạn dùi Kiều An Hảo , khử trừng, sau đó bôi tầng thuốc mỡ, cầm băng gạc băng lại kỹ lưỡng.

      Hứa Gia Mộc ngẩng đầu lên, cũng biết Kiều An Hảo câu gì, Kiều An Hảo nhìn về phía cười lắc lắc đầu.

      Ánh mặt trời chói lọi vừa chiếu vào mặt của , khiên tươi cười mặt của cũng trở lên chói lọi, khiến ánh mắt Lục Cẩn Niên có chút đau, theo bản năng quay đầu , đứng ở cửa có chút sợ run, thẳng đến khi trợ lý của mình lên phía trước, gọi câu “Ông Lục”, Lục Cẩn Niên mới lấy lại tinh thần từ trong cảm giác bi thương, quay đầu, nhìn Trần cùng chị Trần trong phòng mở miệng câu “Cám ơn”, sau đó liền nhìn thoáng qua trợ lý, trợ lý lạp tức thức thời mang lên phong bì, Lục Cẩn Niên nhận lấy, nhìn về phía Trần chị Trần : “Cảm ơn mọi người chăm sóc, đây là chút tâm ý.”

      Trần nhận lấy phong bì, nhìn đến bên trong là xấp tiền giấy đỏ rực, lập tức bỏ vòa lại, muốn trả lại cho Lục Cẩn Niên. Cuối cùng vẫn là trợ lý tiến lên, khuyên can mãi lúc lâu, Trần cùng chị Trần mới nhận lấy.

      “Ông Lục, chúng ta tại phải sao?” Đến đáp người Trần gia xong, trợ lý quay đầu, đối với người đứng ở bên nhìn chằm chằm chỗ hư vô ngoài phòng, lúc Lục Cẩn Niên thất thần hỏi.

      Lục Cẩn Niên thu hồi tầm mắt, nhàng mà gật đầu cái.

      Trợ lý lập tức hướng về phía ba người chuyện qua, ngữ điệu cung kính nhắc nhở: “Ngài Hứa, chúng ta tại có thể xuất phát.”

      “Chờ tí, tôi tạm biệt Trần cùng chị Trần.” Kiều An Hảo từ ghế đứng lên, hướng về phía trong phòng đến.

      Hứa Gia Mộc đứng ở tại chỗ nhúc nhích, hướng về phía Lục Cẩn Niên đứng trong phòng, gọi tiếng “”.

      Lục Cẩn Niên gật gật đầu, có hé răng, xem như là tiếp đón, sau đó tầm mắt liền dừng ở người Kiều An Hảo về phía trong phòng.

      Có thể bởi vì chân đau, hai ngày nay đường luôn khập khiễng, tốc độ rất chậm.

      Mưa mùa hạ vừa dứt, hề thiếu vũng nước, có chút cẩn thận, có thể là sợ ướt giầy.

      Chỉ là Kiều An Hảo khoảng chừng năm thước, trong lúc bất chợt người liền đứng ở tại chỗ bất động, Kiều An Hảo khó hiểu gọi tiếng “Kiều Kiều?”

      Kiều An Hảo có quay đầu, chỉ là nâng tay lên, sờ sờ tràn cuarminhf, sau đó cả người liền hề có dấu hiệu mềm nhũn ngã xuống.


      Chương 468: Thời gian bình yên tốt đẹp (8-)


      “Kiều Kiều!”

      Kiều!”

      Kiều!”

      Cơ hồ mọi người đều kinh ngạc gọi ra tiếng.

      Lục Cẩn Niên chạy về phía Kiều An Hảo ngay lập tức, theo sát phía sau Hứa Gia Mộc, chỉ là khoảng cách của Hứa Gia Mộc đến nơi mà Kiều An Hảo ngất , gần hơn rất nhiều so với Lục Cẩn Niên, vì thế cho dù tốc độ cảu Lục Cẩn Niên rất nhanh, nhưng Hứa Gia Mộc vẫn tới trước mặt Kiều An Hảo trước, ngồi xổm xuống, bế Kiều An Hảo lên.

      Hứa Gia Mộc nhàng vỗ hai gò má của Kiều An Hảo, dịu dàng gọi tên hai lần, mà Kiều An Hảo chỉ yếu ớt dựa vào bờ vai của , có chút phản ứng.

      Vốn Lục Cẩn Niên còn muốn cúi người, nhưng lại ngừng lại, nhìn Kiều An Hảo rúc vào trong lòng Hứa Gia Mộc,yếu ớt mà dựa vào bờ vai của cậu ấy, mắt nhắm sắc mặt trắng xanh, ánh mắt có chút hoảng sợ.

      Bởi vì lúc nãy chạy quá nhanh, hô hấp của có chút ổn, tay vì vẫn còn ngơ ngác mà vẫn duy trì tư thế vươn tay ra.

      Trần, chị Trần, Kiều An Hạ và trợ lý đều đến gần.

      Kiều làm sao vậy? Đột nhiên ngất xỉu sao?” chị Trần mang vẻ mặt lo lắng nhìn Trần .

      “Kiều Kiều, Kiều Kiều!” Kiều An Hạ lắc lắc cánh tay của Kiều An Hảo, sau đó có chút vội vàng mà lớn tiếng với Hứa Gia Mộc câu: “Hứa Gia Mộc, cậu vẫn thất thần ở đây làm gì? Nhanh mang Kiều Kiều đến bệnh viện !”

      Hứa Gia Mộc bị Kiều An Hạ lớn tiếng như vậy, mới hoàn hồn, sau đó liền ôm Kiều An Hảo, xoay người chạy về phía cửa.

      Kiều An Hạ vội vnagf để lại câu: “Cảm ơn mọi người chăm sóc cho Kiều Kiều.” Sau đó mang theo giày cao gót cao mười phân, chạy như bay, đuổi theo Hứa Gia Mộc, mở khóa xe, rồi mở cửa xe, sau đó lại vươn tay đẩy Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo vào xe, khí thế mười phần ra lệnh: “Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu cũng lên xe, tôi lái!”

      Sau đó Kiều An Hạ cũng đợi Hứa Gia Mộc đưa chìa khóa cho , lại vội vàng vươn tay, sờ soạng túi quần của Hứa Gia Mộc, kèm với tiếng của Hứa Gia Mộc: “Kiều An Hạ, mò mẫn ở đâu vậy!?” Sau đó chìa khóa xe bị Kiều An Hạ cầm trong tay, khinh thường nhìn thoáng qua Hứa Gia Mộc, dáng vẻ chẳng muốn chuyện với , dứt khoát chui vào xe, khỏi dộng động cơ.

      , mọi người nhanh đuổi kịp!” Hứa Gia Mộc hét lớn tiếng vào phía trong sân, sau đó liền lên xe, chưa kịp đóng cửa xe, Kiều An Hạ giẫm lên chân ga, vọt xe ra bên ngoài, nước bẩn đường vẩy lên mặt Hứa Gia Mộc, tức giận gầm lên câu: “Kiều An Hạ, có thể bình thường chút được !”

      Sau đó cửa xe bị đóng mạnh, sau đó xe bắt đầu phóng , rất nhanh còn thấy bóng dáng.

      “Ngài Lục, chúng ta cũng chứ?”

      câu nhắc nhở của trợ lý khiến Lục Cẩn Niên nhanh chóng hoàn hồn, rũ mắt xuống, che giấu ảm đạm trong mắt của mình, đứng thẳng người lên, yên lặng mà thu lại bàn tay vừa rồi chuẩn bị vươn ra ôm lấy Kiều An Hảo, sau đó quay đầu về phía Trần và chị Trần, mở miệng muốn vài câu cáo biệt, nhưng dù thế nào cũng thể phát ra tiếng, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, liền cất bước, về phía cửa nhà.

      Trần và chị Trần tiễn Lục Cẩn Niên và trợ lý ra khỏi cửa nhà, Lục Cẩn Niên vẫn mang dáng vẻ được lời nào, trợ lý nhiệt tình tạm biệt với hai người, sau đó khởi động xe, đuổi theo xe phía trước.

      Xe của Lục Cẩn Niên theo sát xe của Kiều An Hạ, dừng lại trước cửa bệnh viện nội thành gần đây.
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 469: Thời gian bình yên đẹp đẽ (9)


      Xe còn chưa hoàn toàn dừng lại, Lục Cẩn Niên mở cửa xuống xe, sải bước về hướng xe tới, mọi người còn chưa đến nơi, nhìn thấy Hứa Gia Mộc xuống xe, ôm Kiều An Hảo chạy về phía lầu khu điều trị cấp cứu, Kiều An Hạ vừa khóa xe, vừa đuổi theo.

      Bước chân Lục Cẩn Niên vấp cái, sau đó cũng đuổi kịp.

      Trong bệnh viện thấy có người hôn mê, lập tức mang Kiều An Hảo vào phòng giải phẫu.

      Hứa Gia Mộc ngồi ghế nghỉ, vẻ mặt lộ ra lo lắng.

      Kiều An Hạ cũng đứng ngồi yên, ngồi xuống rồi lại đứng lên, còn cả giày cao gót, vụt qua vụt lại trước mặt Hứa Gia Mộc hai lần.

      Hứa Gia Mộc bị Kiều An Hạ lắc lư có phần tâm phiền ý loạn, nhịn được ngẩng đầu: “Kiều An Hạ có thể ngồi xuống yên lặng lát .”

      “Hứa Gia Mộc, bà xã cậu nằm trong đó, cậu có thể biểu chút lo lắng được ?” Kiều An Hạ chút nào nể tình đáp lại câu.

      Hứa Gia Mộc bị sặc cách nào phản bác được, cuối cùng liền phất tay, bộ dạng lười phản ứng lại với Kiều An Hạ.

      Khi Kiều An Hạ mở miệng ra ba chữ “Bà xã cậu” theo bản năng trợ lý liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ cách Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo khoảng năm mét.

      Biểu của Lục Cẩn Niên đặc biệt yên tĩnh, đây căn bản giống như nghe thấy được đoạn đối thoại vừa rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cơ thể nhúc nhích động đậy tý nào. Nhưng trợ lý vẫn cẩn thận quan sát tay Lục Cẩn Niên đặt cửa sổ, nắm thàn quả đấm, vì quá dùng sức, khớp xương hơi trắng.

      Khoảng chừng nửa giờ trôi qua, cửa phòng mổ bị đẩy ra, bác sĩ từ bên trong ra ngoài.

      Kiều An Hạ xông tới trước tiên: “Rốt cuộc em họ tôi làm sao vậy?”

      Hứa Gia Mộc cũng theo sát sau tới trước mặt bác sĩ.

      Lục Cẩn Niên đứng im tại chỗ nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía bác sĩ bị Kiều An Hạ và Hứa Gia Mộc vây quang.

      Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, : “Bệnh nhân có chuyện gì, có thể gần đây nghỉ ngơi tốt, bị nhiễm lạnh, dẫn tới cơ thể bị viêm, bây giờ sốt cao huyết áp hạ thấp, cho nên xuất tình trạng ngất xỉu, truyền dịch cho ấy rồi.”

      Bỗng nhiên, bác sĩ : “Các cậu nếu ai thuận tiện, làm thủ tục nhập viện .”

      Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua trợ lý, trợ lý lập tức thức thời lên phía trước: “ đại Kiều, Hứa, để tôi .”

      Hứa Gia Mộc và Kiều An Hạ gật đầu, từ chối, trợ lý cầm tờ đơn, lúc chuẩn bị xuống lầu, Lục Cẩn Niên lại vươn tay, rút tờ đơn trong tay ta ra, xuống lầu.

      Lúc Lục Cẩn Niên trở về, Kiều An Hảo được sắp xếp vào phòng bệnh độc lập, lúc té xỉu, quần áo người đều bẩn hết, lúc này thay đổi đồng phục của bệnh viện, yên tĩnh nằm giường bệnh, tay ghim kim tiêm truyền dịch, Hứa Gia Mộc ngồi bên mép giường, cầm chiếc khăn lông sạch, lau bùn tóc và mặt .

      Lục Cẩn Niên đứng hành lang chứng kiến màn kia lát, cuối cùng cũng vào, chỉ mang phiếu thu đưa cho trợ lý, sau đó mình xoay người xuống lầu.

      Lúc Lục Cẩn Niên quay lại, là chạng vạng, trong tay mang mấy gói to.

      Kim tiêm tay Kiều An Hảo nhổ ra, dán miếng băng keo cá nhân, nằm giường bệnh ngủ rất sâu.

      Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên, Hứa Gia Mộc, Kiều An Hảo và trợ lý ba người ô tô suốt cả đêm tới đây, đêm rồi chưa ngủ, lại ở trong bệnh viện lăn qua lăn lại ngày, đều mệt mỏi đến chịu được, cũng ngủ cả




      Chương 470: Thời gian bình yên đẹp đẽ (10)


      Hứa Gia Mộc nằm úp sấp ở cạnh giường bệnh, Kiều An Hạ với trợ lý, người ngồi ở ghế sofa, người ngồi ở ghế.

      Lục Cẩn Niên có quấy nhiễu bọn họ, rất đặt đồ mua đến ở bàn, sau đó tới bên cạnh giường bệnh, vươn tay sờ trán Kiều An Hảo, vẫn còn phát sốt.

      Lục Cẩn Niên bước chân nhàng tiến vào phòng tắm, cầm khăn mặt, ngâm nước lạnh vắt khô, ra ngoài đặt ở trán Kiều An Hảo.

      Nhiệt độ lạnh lẽo, có lẽ khiến cho thư thái chút, vốn mày nhìu lại, từ từ giãn ra.

      Lục Cẩn Niên đứng ở cạnh giường bệnh, có rời , nhìn chằm chằm , ánh mắt trở nên có chút mềm mại, nhìn lâu, vươn tay sờ mặt .

      Lúc tay vừa mới giặt khăn mặt, dính nước lạnh, có chưa lau khô, bây giờ nhiệt độ có chút lạnh, khiến cho sốt cao, nhịn được lưu luyến ở trong lòng bàn tay cọ hai lần.

      Dáng vẻ nhắn của nhu thuận như vậy, chọc cho khóe môi Lục Cẩn Niên nhịn được nâng lên, lực ở ngón tay cái rất vuốt hai gò má hai cái, sau đó liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc nằm úp sấp ở bên ngủ say cái, mặt mày chớp động hai lần, liền rút tay mình về, tránh ra.

      Mãi cho đến y tá tiến vào đưa cơm chiều, Hứa Gia Mộc. Kiều An Hạ cùng trợ lý mới tỉnh lại.

      Thừa dịp lúc vài người ăn cơm, y tá đo nhiệt độ cho Kiều An Hảo, vẫn như cũ phát sốt, y tá lại truyền nước cho Kiều An Hảo.

      Cơm nước xong, là tám giờ tối, Hứa Gia Mộc vô tình nhìn dáng vẻ khốn khổ của Kiều An Hạ, lại nhìn phòng bệnh hẹp, mở miệng : “Nếu mọi người tim khách sạn, nghỉ ngơi , ở đây để tôi trông là được rồi.”

      Lục Cẩn Niên muốn ở chỗ này, nhưng Hứa Gia Mộc ở đây, đâu có tư cách chăm sóc cho ?

      Vẻ mặt lúc Lục Cẩn Niên bình tĩnh nhìn Kiều An Hảo nằm ở giường bệnh lúc, sau đó nhàng mà gật đầu cái, : “Được.”

      Lại trước khi ra cửa, Lục Cẩn Niên chỉ túi lớn buổi chiều mình xách về: “Đó là quần áo mua cho ấy.”

      “Ừ.” Hứa Gia Mộc gật đật đầu, : “Em biết rồi.”

      Lục Cẩn Niên lại liếc mắt nhìn Kiều An Hảo còn ngủ say cái, liền cất bước ra khỏi phòng bệnh, khép cửa.

      Trợ lý tìm nhà nghỉ gần bệnh viện, thuê ba phòng, làm thủ tục vào ở.

      Lục Cẩn Niên đứng ở trước cửa sổ, hút được ba điếu thuốc, phát hộp thuốc lá rỗng, nằm ở giường, lại làm thế nào cũng ngủ được, cuối cùng liền thay quần áo, ra khỏi phòng.

      Bên cạnh nhà nghỉ có cửa hàng tiện lợi, Lục Cẩn Niên mua gói thuốc, vừa ra khỏi cửa hàng hút điếu, đứng ở thành phố xa lạ, dùng sức hút hai hơi.

      Gió đêm thổi tới, xen lẫn khô nóng của mùa hè, ban đêm trong thành phố , có vẻ đặc biệt an tĩnh, đường phố dường như còn xe, ngay cả cửa hàng hai bên, cũng đóng cửa, ngẫu nhiên có hai chiếc xe máy tốc độ rất nhanh lái qua.

      Lục Cẩn Niên đứng lúc, cuối cùng vẫn cất bước về phía bệnh viện.

      Lúc lên tầng vào dãy phòng bệnh, Lục Cẩn Niên dụi tắt điếu thuốc trong tay.

      Trong hành lang rất an tĩnh, chỉ có tiếng bước chân mình đường vang vọng ở trong hành lang dài.

      Lục Cẩn Niên đứng ở bên ngoài cửa phòng bệnh Kiều An Hảo, vào, tựa như vách tường, ngăn cách thủy tinh nhìn thấy Hứa Gia Mộc trông Kiều An Hảo, ngồi ở bên cạnh giường bệnh, lại vẫn giơ tay lên, điều chỉnh tốc độ truyền dịch chút.

      nhịn được ngẩng đầu lên, ngọn đèn đỉnh đầu, chiếu vào ánh mắt khô khốc, chát chát, trong ngực có cỗ chua xót quay cuồng đè nén được.
      Last edited by a moderator: 11/6/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 471: Chat webcam (1)


      số việc dù cố gắng che giấu nhưng cuối cùng vẫn lộ ra,

      Hứa Vạn Lý ở bữa tiệc, ăn cơm cùng vài nhà đầu tư trong giới giải trí, biết được lúc Kiều An Hảo quay phim xảy ra cố.

      Lúc đầu khi tán gẫu, Hứa Vạn Lý cũng biết người gặp họa là Kiều An Hảo, cho nên chỉ nghe qua loa, tới cuối cùng, nhà đầu tư kia liền nghiêng người thần bí bên tai ông, người gặp chuyện may kia chính là con dâu của ông, sợ người nhà gây rối, nên cố ý phong tỏa tin tức.

      Hứa Vạn Lý cũng biết giả thế nào, nhưng về nhà vẫn kể lại chuyện cho Hàn Như Sơ, Hàn Như Sơ liền gọi điện cho mẹ của Kiều An Hạ, sau đó mẹ của Kiều An Hạ lại gọi điện cho Kiều An Hảo, mãi mà có người nghe máy, vì thế liền lo lắng liên hệ với Kiều An Hạ.

      Dù rằng Kiều An Hạ luôn miệng giải thích trong điện thoại là Kiều An Hảo có việc ghì, ở cùng với Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc cũng chăm sóc Kiều An Hảo, nhưng vừa mới rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Như Sơ và mẹ của Kiều An Hảo đáp chuyến máy bay sớm nhất, qua đây rồi.

      Lúc trời chạng vạng tối, trợ lý mang theo đồ ăn mua bên ngoài, mở cửa xe, ngồi xuống.

      Lục Cẩn Niên ngồi ghế lái phụ, trong tay cầm chiếc di động mà trợ lý vừa mua, xem qua thư điện tử mà công ty gửi đến, dường như hề động đũa vào cơm trưa ở bên cạnh.

      Trán cửa trợ lý nhăn lại, đặt đồ ăn vừa mua xuống xe, sau đó cầm lấy cơm trưa ném vào thùng rác ở bên cạnh, lại ngồi vào trong xe, nhìn Lục Cẩn Niên chăm chú theo dõi màn hình di động : “Lục tổng, hình như ngày rồi ăn cái gì cả, bây giờ ăn chút .”

      “Tôi đói.” Lục Cẩn Niên nhấc môi, cực kỳ nhạt nhẽo ra ba chữ cách dứt khoát, sau đó tiếp tục gõ màn hình điện thoại di động.

      Trợ lý lại mở miệng : “Lục tổng, Kiều có người khác chăm sóc, chắc có chuyện gì.”

      Lục Cẩn Niên giống như hề nghe thấy trợ lý gì, đưa điện thoại di động đến bên miệng, giọng nhàn nhạt câu vào bên trong điện thoại: “Hợp đồng có chút vấn đề, tôi đánh dấu ràng chỗ cần thay đổi, vừa mới gửi mail rồi, cậu kiểm tra và xác nhận lại .”

      Trợ lý trực tiếp bị bỏ qua, giơ tay lên cọ xát mũi của mình, nhìn qua cửa kính xe, liếc mắt thấy cái cửa sổ của căn phòng nào đấy ở tầng hai, đáy lòng nhịn được than lên tiếng thở dài, Kiều bị bệnh, Lục Cẩn Niên là người sốt ruột nhất cái thế giới này lại trông giữ ở đây, chỉ tiếc vị hôn phu của Kiều cũng ở đây, cho nên Lục tổng chỉ có thể đứng sang bên, nhưng là ai ngờ trời vừa sáng sớm, mẹ của Hứa ghé qua đây, bây giờ Lục tổng lại phải đợi trong xe, mãi mới đến giữa trưa, nghe ngóng được Kiều thức dậy, liền cao hứng chạy tới cho Lục tổng biết, muốn để Lục tổng về khách sạn nghỉ ngơi lúc, kết quả Lục tổng vẫn ngồi nguyên trong xe, hề có ý muốn rời .

      Trợ lý lên tiếng quấy rầy Lục Cẩn Niên nữa, bên trong xe cực kỳ yên lặng, Lục Cẩn Niên thi thoảng lại vài câu với mấy người bên công ty.

      Màn đêm buông xuống, mãi đến khi sắc trời đêm hoàn toàn thẫm lại, Lục Cẩn Niên mới xử lý xong công việc của mấy ngày này, đặt điện thoại sang bên, dựa lưng ra đằng sau, giờ tay lên xoa trán, sau đó nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, thấy trợ lý ngồi ở đó, vì thế dừng động tác lại, mở miệng : “Cậu về khách sạn trước .”


      Chương 472: Chat Webcam (2)


      Trợ lý hỏi: “Vậy …. Lục tổng, còn ?”

      “Tôi,,,” Lục Cẩn Niên nâng lên mí mắt, nhìn trợ lý vừa qua phòng bệnh lầu hai, : “Ở lại.”

      Kiều ở trong phòng bệnh, Lục tổng ở trong xe, cho dù là muốn chờ đến khi Kiều xuất viện, cũng thể đến gần , cần gì chứ!

      Trợ lý biết, đây phải là chức trách của mình, nhưng chần chừ chút, vẫn nhịn được mở miệng khuyên nhủ: “Lục tổng, nên trở về khách sạn nghỉ ngơi , tối hôm qua ở bệnh viện suốt đêm cũng ngủ, hôm nay lại thức tiếp, cứ tiếp tục như vậy, bản thân cũng mệt mỏi.”

      Mệt mỏi… Tầm mắt Lục Cẩn Niên vẫn dừng ở cửa sổ phòng bệnh của Kiều An Hảo, nhìn ánh đèn sáng bên trong, lờ mờ có thể thấy thoáng qua hình ảnh cửa sổ, giống như nghe thấy điều gì buồn cười, nhịn được cười khẽ tiếng, sau đó mở miệng : “ đâu, tôi thành thói quen.”

      Có lẽ là do hoàn cảnh sống từ đến giờ, tính tình Lục Cẩn Niên có rát nhiều chỗ thiếu sót, hướng nội, ít , lạnh nhạt, hợp chỗ đông người, làm cho người khác rất khó tiếp xúc, tiếp xúc được cũng mệt mỏi, dần dần, cũng giấu nhiều chuyện trong lòng mình, nhưng mà lúc này, Lục Cẩn Niên cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, là cảm giác khó chịu cách nào trút ra được, thúc đẩy lần đầu tiên trogn đời, tâm với trợ lý của mình: “Cậu cũng biết, tôi ngồi ở trong xe mình, giống như bây giờ, chờ ấy biết bao nhiêu lần.”

      Đúng vậy, số lần trải qua, nhiều đến mức cũng đếm hết.

      Còn trẻ, bởi vì nghèo khó, bởi vì thể cho hạnh phúc, dám theo đuổi , có lúc suy nghĩ quá nhiều, mình len lén đứng ở dưới ký túc xá của , vừa đứng lâu, chờ xuất , cũng phải là mỗi lần cũng có thể may mắn thấy , bởi vì chỉ đôi lúc ở trường.

      Sau đó mất liên lạc, bận rộn quay phim, thời gian ở Bắc Kinh rất ít, nhưng chỉ cần trở lại, cũng chạy đến nhà họ Kiều, có lúc chờ từ trưa đến trời tối, có lúc từ trời tối đến sáng, cũng có lúc từ trời sáng đến trời sáng, vì sao, chỉ vì có thể nhìn từ xa, dù là bóng lưng, cũng tốt.

      Thậm chí đến sinh nhật của , câu chúc mừng sinh nhật cũng có, ở nơi xa lạ rất đơn, cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ là rất muốn rất muốn thấy , sau đó ngồi máy bay, ngàn dặm xa xôi trở về Bắc Kinh, chỉ tiếc, cuối cùng vẫn là buồn bã rời .

      Cho nên là thói quen, cũng cảm thấy mệt mỏi, thậm chí rất lâu rồi, cảm thấy chỉ có như vậy, trong lòng mới có thể kiên định.

      Trợ lý chưa bao giờ chuyện với Lục Cẩn Niên như vậy, cho nên có chút biết nên tiếp thế nào, qua hồi lâu, mới mở miệng : “Lục tổng, tại sao theo đuổi Kiều chứ? ra , có thể cạnh tranh công bằng với Hứa.”

      “Cạnh tranh công bằng?” Lục Cẩn Niên lặp lại bốn chữ này lần, vẻ mặt trở nên có chút hoảng hốt, thời gian năm kia, mẹ quỳ gối trước cửa nhà họ Hứa cầu xin cậu ta cứu mạng, đánh mất cơ hội cạnh tranh với Hứa Gia Mộc rồi.

      Quan trọng hơn là… Lục Cẩn Niên nhàng chậm chạp mở miệng : “Dù mẹ cậu ấy đối xử với tôi thế nào, đều là chuyện của mẹ cậu ấy, thế giới này, cậu ấy vẫn là người thân duy nhất.”


      Chương 473: Video chat (2)


      Lục Cẩn Niên 11 tuổi mất mẹ, được ông nội đưa về nhà họ Hứa ăn tất nien, trong khi Hàn Như Sơ, Hứa Vạn Lý và cả đám người giúp việc thèm để mắt đến , chỉ có Hứa Gia Mộc lấy đồ chơi cửa cậu ra chia sẻ cho cùng chơi. Tính tình lạnh lùng, để ý tới Hứa Gia Mộc, nhưng Hứa Gia Mộc vô tư, vẫn vười lăn tăn chạy tìm rủ re chơi.

      Đến thời điểm giao thừa, Hứa Gia Mộc nhận được nhiều bao lì xì, bên trong có cả xấp tờ màu đỏ, bất cứ bao nào cũng hơn hẳn vài bạc mẹ để lại.

      Nhưng chẳng nhận lấy dù chỉ bao.

      Hứa Gia Mộc ném tất cả lì xì vào thùng rác, rồi câu khảm vào lòng cho tới tận bây giờ: ấy có, con cũng cần!

      Chính khoảnh khắc đó, mới nhận định người em trai Hứa Gia Mộc này.

      Lúc này đây, trợ lý cảm thấy bản thân vẫn chưa hiểu hết Lục Cẩn Niên.

      Người đàn ông trông như vui buồn, để tâm tới bấy kỳ điều gì bởi lời cứng rắn và nét mặt lạnh lùng, luôn khắt khe và lý lẽ, nhưng sâu trong nội tâm lại nhu hòa như vậy.

      Người khác tốt với bạn chút, bạn liền ghi lòng tạc dạ, rồi thà mình đau, chứ để người đó thương tổn.

      biết Hứa thích Kiều, vì vậy ấy mới từ bỏ cơ hội tranh giành cùng cậu.

      Bởi vì ấy sợ làm tổn thương cậu ta.

      Cho nên mới mình, yên lặng chịu thống khổ và mất mát.

      Trợ lý cảm thấy trong cổ họng như bị chặn lại, đặc biệt khó chịu, lâu sau, mới mở miệng : “Nhưng mà, ngài Lục, đường đời còn dài, ngài thể cứ độc thân như thế mãi được. Sao ngài thử thích khác.”

      Vốn là, có thể thử thích khác, có lẽ thích khác , cần thống khổ như vậy.

      Lục Cẩn Niên bất đắc dĩ, đau khổ lên tiếng: “Nhưng mà, những khác…đều phải là Kiều An Hảo.”

      Trợ lý nên lời.

      Bên trong xe lại lâm vào mảnh im lặng, biết qua bao lâu, Lục Cẩn Niên lại lên tiếng, thúc giục trợ lý trở về khách sạn nghỉ ngơi, trợ lý nhìn Lục Cẩn Niên, gật đầu, rời .

      Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe xuống, sờ soạng châm điếu thuốc, sương khói lượn lờ bên trong, nhìn chằm chằm phòng bệnh của Kiều An Hảo, mặt mày lên đau thương.

      ràng ấy ở ngay trước mặt cùng lắm hơn mười mét, nhưng lại thể qua.

      Như mấy năm nay, vươn tay là có thể động vào , nhưng mà vươn tay thế nào cũng thể động vào .

      trong lúc đó, chỉ có khoảng cách, nhưng mà mặc cho làm như thế nào, đều thể vượt qua khoảng cách đó.

      Ngày hôm qua truyền hai lần dịch, sáng này lại truyền lần, cho nên hôm nay mãi cho đến mười giờ đem, Kiều An Hảo mới truyền dịch.

      Tối hôm qua Hứa Gia Mộc chăm sóc cả đêm, cho nên hôm nay buổi tối cùng Hàn Như Sơ trở về khách sạn, Kiều An Hạ cùng thím ở lại trong bệnh viện chăm sóc .

      Kiều An Hảo còn phát sốt chút, nhưng mà tinh thần tốt hơn rất nhiều, sợ buổi tối nhàm chán, nên lúc trước khi Hứa Gia Mộc , lấy điện thoại của chơi.

      Buổi chiều, Hứa Gia Mộc cho người ta giúp chiếc giường trong phòng bệnh nâng cao chút, lúc mười giờ rưỡi, Kiều An Hạ muốn uống chút gì đó, chạy ra cửa hàng tiện lợi, mà thím lại nằm ở chiếc giường bệnh khác, bắt đầu ngủ gật.
      Last edited by a moderator: 13/6/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 474: Chat Webcam (4)


      Lúc giữa trưa khi Kiều An Hảo tỉnh lại, cũng rất muốn biết tình huống tại của Lục Cẩn Niên, có thể là vì do Hàn Như Sơ ở đây, vẫn chưa thể hỏi ra miệng.

      Kiều An Hảo ngủ thời gian dài, có chút mệt mỏi, cầm điện thoại di động của Hứa Gia Mộc chơi trò chơi, lại cảm thấy nhàm chán, để điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng ngày rất của thím, sau đó người cũng có chút thấp thỏm mà xoay người lại, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động hồi, cuối cùng cầm lên, thông qua điện thoại của Hứa Gia Mộc, tìm được số điện thoại của Lục Cẩn Niên.

      Di động của Lục Cẩn Niên bị mất, biết tại mua lại chưa… Chắc hẳn ở cùng chỗ với trợ lý … Nhưng là…

      Kiều An Hảo tra tìm nhật kí điện thoại của Hứa Gia Mộc lần, cũng tìm thấy số điện thoại trợ lý của Lục Cẩn Niên, do dự chút, ôm tâm tính thử nghiệm, gửi tin nhắn sang số điện thoại của Lục Cẩn Niên: “Có ở đó ?”

      Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng chuông báo điện thoại, vẩy tàn thuốc trong tay, sau đó mới nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, nhìn thấy là tin nhắn do Hứa Gia Mộc gửi đến, có chút cậu ấy tìm mình vì chuyện gì, vì thế mở khóa màn hình, gửi dấu hỏi đơn giản.

      Vậy mà lại nhận được tin trả lời… Đáy lòng Kiều An Hảo dâng lên cảm giác vui mừng, vì cánh tay kia bị tiêm, nên chỉ có thể dùng tay cố sức gõ mấy chữ điện thoại di động, cắn môi gửi sang: “ tại làm gì?”

      Lục Cẩn Niên nhìn thấy tin nhắn này, mày hơi cau, mơ hồ cảm thấy được Hứa Gia Mộc ở bên kia có phần bình thường, sau đó lúc lại gửi sang dấu chấm hỏi.

      Kiều An Hảo thấy hai dấu chấm hỏi, cắn cắn môi, có ý gì vậy, tự động trả lời sao?

      Tạm dừng chút, Kiều An Hảo cũng nhắn sang dấu chấm hỏi cho Lục Cẩn Niên.

      Kết quả tin nhắn này như đá chìm đáy biển, hơn nữa lúc lâu cũng được trả lời.

      Kiều An Hảo nhịn được mà cau mày lại, sau đó nhìn lại mấy tin nhắn mà mình gửi cho Lục Cẩn Niên hai lần, mới đột nhiên nhớ tới đây là điện thoại của Hứa Gia Mộc, vì thế vội vàng nhắn tin sang: “Em là Kiều An Hảo.”

      Miệng Lục Cẩn Niên ngậm điếu thuốc, lúc chuẩn bị cầm bật lửa chuẩn bị châm thuốc, lại nghe thấy tiếng chuông của điện thoại, sau đó nghiêng đầu lại nhìn thấy dấu hỏi được Hứa Gia Mộc nhắn tới, trong lòng trêu chọc câu bệnh thần kinh, liền châm thuốc, dùng sức hít hơi, trả lời.

      Qua ước chừng năm phút đồng hồ, điện thoại lại truyền đến tiếng báo, Lục Cẩn Niên chỉ nhìn lướt qua theo bản năng, kết quả lại nhìn thấy Hứa Gia Mộc gửi sang câu: “Em là Kiều An Hảo.”

      Lục Cẩn Niên ngẩng đầu theo bản năng, liếc mắt nhìn phòng bệnh của Kiều An Hảo chút, sau đó cầm điện thoại di động lên, trực tiếp gọi điện thoại sang.

      Nghe tiếng tu tu của điện thoại, tâm tình của Lục Cẩn Niên vì Kiều An Hảo gửi tin nhắn sang, trở nên có chút dịu dàng.

      Kiều An Hảo cầm di động, tại vô cùng chuyên chú chờ tin nhắn của Lục Cẩn Niên, kết quả lại đột nhiên điện thoại trong tay lại rung lên, điện thoại lên ‘’ điện thoại đến.

      Lục Cẩn Niên vậy mà lại gọi điện thoại sang, Kiều An Hảo mang theo vài phần vui vẻ vươn tay bắt máy, bởi chỉ có tay, lại vô ý mà ngắt cuộc gọi, thè lưỡi, vội vàng gọi sang cho Lục Cẩn Niên, kết quả lại được thông báo đường dây bận, vì thế lại gọi lại, cuối cùng cũng được.

      Kiều An Hảo sợ đánh thức thím bên, cố sức , tiếng vào loa nghe: “Lục Cẩn Niên.”


      Chương 475: Chat Webcam (5)


      Lục Cẩn Niên đè nén khó chịu của ngày xuống, nghe được trong miệng Kiều An Hảo gọi tên mình, tâm tình liền thoải mái hơn, giọng rất nhàng “Ừ?” tiếng.

      Mặc dù chỉ có từ ừ đơn giản, nhưng bởi vì Kiều An Hảo tỉnh lại thấy Lục Cẩn Niên, mà tâm tình lại mất hết hồn vía nguyên buổi trưa, cuối cùng cũng ổn định lại, nhưng lại biết mình nên gì, dù sao cũng thể cho ấy, ấy nhớ ấy… được, quá xấu hổ rồi.

      Kiều An Hảo cầm điện thoại do dự chút, sau đó liền mở miệng : “Lục Cẩn Niên, ăn cơm chiều chưa?”

      Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn thoáng qua túi đồ ăn trợ lý mua mà mình chưa đụng tới. giọng dịu dàng: “Ăn rồi.”

      Sau đó liếc nhìn điếu thuốc lá tay mình, biết cách chiếc điện thoại nhìn thấy, nhưng cũng biết thích hút thuốc, vì vậy liền dụi tắt, ném hơn nửa đoạn tàn thuốc còn lại vào thùng rác.

      “Ăn cái gì vậy?”

      Lục Cẩn Niên nhìn túi đồ ăn cái: “Pizza.”

      “Cái đó có dinh dưỡng đâu, tuy em cũng rất thích ăn pizza, nhưng vẫn ăn ít, nhiệt lượng có chút cao…” Vừa rồi Kiều An Hảo còn biết gì, thoáng cái giống như mở hộp , lải nhải với Lục Cẩn Niên.

      Lục Cẩn Niên có chút nào mất kiên nhẫn, ngược lại trong lúc đó vẻ mặt có chút cưng chiều, cùng chuyện này kia với .

      Trong lúc đó y tá có ghé qua rút kim cho Kiều An Hảo, nên để điện thoại qua bên, vốn muốn đợi xong chuyện tiếp với Lục Cẩn Niên, kết quả sau khi đợi y tá khỏi, cầm điện thoại lên nhìn bị cắt, vì thế liền điện lại, đợi chút, Kiều An Hảo cắt đứt, chọn cuộc gọi video, gọi tới.

      Điện thoại được kết nối rất nhanh, Kiều An Hảo thông qua điện thoại, nhìn thấy tình hình bên đó của Lục Cẩn Niên, lại nhìn thấy người muốn gặp, vì thế liền giọng hỏi: “Người đâu nhỉ?”

      Cùng với câu hỏi của Kiều An Hảo, hình ảnh điện thoại xoay hai vòng, sau đó gương mặt hoàn mỹ đến thể soi mói được gì liền xuất trong màn hình.

      Bởi vì ánh sáng bên Lục Cẩn Niên có chút tối, nên mở đèn xe.

      Kiều An Hảo nghi ngờ hỏi: “ ở trong xe hả?”

      Sau đó liền phát đáy mắt của Lục Cẩn Niên, mắt thâm quầng rất nhiều, sắc mặt thoạt nhìn rất mệt mỏi, lông mày của nhíu lại, lờ mờ giống như đoán được cái gì, sau dó liền vén chăn lên, lén lút xuống giường, tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn xuống giường, tới cửa sổ phòng bệnh, nhìn xuống dưới lầu, quả nhiên thấy cách chỗ đậu xe xa, Lục Cẩn Niên bật đèn bên trong xe.

      Quả nhiên giống như đoán, Lục Cẩn Niên ở dưới lầu phòng bệnh của

      Đáy lòng của Kiều An Hảo tràn đầy cảm kích và rung động nên lời, ngón tay cầm điện thoại khẽ run, sau đó vào trong điện thoại, giọng cực kỳ mềm mại: “Lục Cẩn Niên, xuống xe .”

      “Sao vậy?”

      mau xuống xe.”

      Cùng với cầu lần thứ hai của Kiều An Hảo, nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mở cửa xe, từ trong xe bước xuống.

      xuống xe rồi, sao vậy….” Lục Cẩn Niên vừa hỏi vừa ngẩng đầu theo thói quen nhìn về phía phòng bệnh của Kiều An Hảo, sau đó chữ cũng được.

      Bởi vì nhìn thấy trước cửa sổ, Kiều An Hảo giơ tay, đưa lưng về phía ánh sáng trong phòng bệnh nên thấy vẻ mặt của , nhưng thấy nhìn về phía mà vẫy tay…


      Chương 476: Chát webcam (6)


      tận lực đè thấp giọng , từ trong loa truyền đến: “Nhìn thấy em ?”

      Lục Cẩn Niên đóng cửa xe, cất bước đến trước xe, tùy ý dựa đầu vào xe, nhìn Kiều An Hảo đứng ở lầu hai phía trước cửa sổ, khóe môi của nhịn được cong lên, rất kéo dài “Ừ” tiếng, : “Thấy được.”

      Bóng đêm dường như bởi vì ba chữ kia của Lục Cẩn Niên, trở nên dịu dàng rất nhiều, Kiều An Hảo đến dưới lầu, dựa vào đen xe Lục Cẩn Niên, ngọn đèn mờ nhạt đưa bóng dáng kéo rất dào, làm cho tâm tình trở nên tốt, thế cho nên giọng khi mở miệng, cũng dịu dàng mềm nhũn, mang theo vài phần oai phong: “ ở trong xe bao lâu rồi hả?”

      Giọng mềm giống như gió, mơn trớn trái tim mẫn cảm của , để cho Lục Cẩn Niên khỏi an lòng, giọng của dường như nhiễm lên hơi ẩm trong đêm hè, trầm thấp mà lại êm tai: “ lâu lắm.”

      “Là sao?” Kiều An Hảo hỏi lại câu, khóe miệng nhịn được nở nụ cười, phát ra thanh ha ha: “Đến mười hai tiếng ?”

      Lục Cẩn Niên theo cười, cũng cười cái: “Đến.”

      Sau đó giống như là lầm bầm lầu bầu, khẽ thở dài câu: “Rốt cục đợi được rồi.”

      “Cái gì đợi được rồi hả?” Kiều An Hảo hiểu ý hai câu Lục Cẩn Niên .

      có gì.” Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo tầng hai, nghĩ thầm, đây là những năm gần đây, lần đầu tiên ở gần , được chú ý tới.

      “Ác.” Giọng Kiều An Hảo nghe qua rầu rĩ.

      Lục Cẩn Niên tìm tư thế thoải mái, lần nữa lại gần đầu xe, hỏi: “Em đỡ sốt chưa?”

      đỡ sốt.” Theo Lục Cẩn Niên sang chuyện khác, Kiều An Hảo nhất thời quên lời lúc nãy của Lục Cẩn Niên lập lờ nước đôi, đưa điện thoại di động nhắm ngay mu bàn tay của mình bị đam vài lỗ kim tiêm, giống như là bạn làm nũng với bạn trai, oán giận mà lại ớt : “ xem, đâm bốn lỗ kim, cũng tụ máu rồi…”

      Lục Cẩn Niên đưa màn hình điện thoại di động đến trước mặt mình, quả nhiên thấy mu bàn tay trắng nõn nà của Kiều An Hảo, dán băng keo cá nhân, xung quanh bởi vì tụ máu, có mảnh màu xanh tím .

      “Còn đau ?” Lục Cẩn Niên hỏi.

      ra đau chút nào, nhưng Kiều An Hảo vẫn cong môi ở đối diện màn hình điện thoại di động, giọng yếu ớt giống như có thể chảy ra nước: “Đau…”

      Giọng chuyện hơi tăng cao chút,thím nằm mọt bên xoay thân thể cái, nhịn được giơ tay che miệng, giọng , bổ sung câu với Lục Cẩn Niên: “Đau chết rồi!”

      Lục Cẩn Niên nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo đáng lém lỉnh như vậy, mắt cũng trở nên ôn tồn, nhịn được liền vươn tay, vuốt ve màn hình, tay muốn xoa lên hai gò má của .

      Kiều An Hảo thấy màn hình, duỗi ngón tay ra, đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Cẩn Niên trong màn hình, con ngươi càng sâu thêm, Kiều An Hảo khong tự chủ được cắn cắn môi dưới, liền lộ ra màn hình như thế, cùng tầm mắt Lục Cẩn Niên nhìn nhau.

      Hai người đều chuyện, trong điện thoại mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở nhàng quanh quẩn, còn thỉnh thoảng có cơn gió mát rượi thổi qua Lục Cẩn Niên kia, khiến cho khí ngọt ngào, ấm áp, làm đáy lòng cũng mảnh yên lặng.

      Qua thời gian rất dài, ánh mắt Kiều An Hảo chớp động cái, mở miệng : “Ngày mai em có thể xuất viện rồi.”


      Chương 477: Chat webcam (7)


      Qua thời gian dài, Kiều An Hảo chớp chớp mắt : “ngày mai tôi có thể xuất viện rồi.”

      “Ừ.”

      “Bọn họ , muốn để tôi về Bắc Kinh trước, để nghỉ ngơi chút, cho nên có thể phải cần vài ngày mới quay lại đoàn làm phim được.”

      “Được.”

      “Tôi bay chuyến 10 giờ sáng mai, lúc mười giờ.”

      “Ừ.”

      … Có muốn quay lại Bắc Kinh ?” Kiều An Hảo đợi Lục Cẩn Niên trả lời, liền giọng rất nhanh vào trong điện thoại: “Chị tôi quay lại rồi, cúp máy nhé.”

      Lục Cẩn Niên nghe tiếng tít tít trong điện thoại rất lâu, mới cất điện thoại vào trong túi, đứng tại chỗ nhúc nhích nhìn phòng bệnh của Kiều An Hảo lúc lâu, sau đó mới nhàng cúi đầu, cười khẽ tiếng.

      Ngày hôm sau, đoàn người đến sân bay, Hứa Gia Mộc lái xe từ Bắc Kinh qua, nên phải đưa xe hơi lên máy bay, để lại Kiều An Hảo, Kiều An Hạ, Hàn Như Sơ và mẹ của Kiều An Hảo tự đăng ký thủ tục, sau đó tìm quán cà phê ngồi đợi .

      Có thể là do thủ tục để xe khá phiền toái, bốn người đợi Hứa Gia Mộc khoảng nửa giờ, cũng thấy người đâu, gọi điện thoại cũng nhận, thấy thời gian chỉ còn lại hơn giờ, Kiều An Hảo giục .

      Kết quả còn chưa ra đến nơi, gặp được Hứa Gia Mộc.

      Quán cà phê ở sân bay, luôn kín chỗ, những chỗ thoáng đặt ghế ngồi đều xếp đầy hành lý và xe đẩy, khiến hành lang trở nên cực kỳ chật hẹp, Kiều An Hảo sau Hứa Gia Mộc, lúc qua chiếc bàn tròn trong góc quán cà phê, cẩn thận liền vấp chân ngồi lên người khác, vừa đứng dậy, vừa lễ phép nghiêng người đầu câu: “Thực xin lỗi”, sau đó vừa dứt lời mặt lại ngớ ra.

      Lục Cẩn Niên tao nhã an nhàn ngồi ghế, trong tay còn bưng ly cà phê, chậm rãi nhấp ngụm.

      Kiều An Hảo theo bản năng muốn mở miệng hô tên của , lại nghĩ đến phía trước, Hàn Như Sơ ngồi cách đó xa, liền nuốt trở lại, ném ánh mắt nghi ngờ cho Lục Cẩn Niên.

      Lục Cẩn Niên gì, dường như hiểu nghi ngờ của , chậm rãi buông chén cà phê trong tay, ngón tay gõ gõ lên vé máy bay đặt bàn.

      Kiều An Hảo thuận thế nhìn thoáng qua, phát bay cùng chuyến với mình.

      “Kiều Kiều?” Hứa Gia Mộc đến chỗ Hàn Như Sơ và Kiều An Hạ ngồi mới phát Kiều An Hảo theo sau, quay đầu liền hô tiếng gọi .

      Kiều An Hảo lên tiếng, sau đó lại liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên cái, vội vàng tới, đợi đến khi Kiều An Hảo đến trước bàn cà phê, theo bản năng lại đưa mắt nhìn về hướng Lục Cẩn Niên.

      Đợi đến khi Hứa Gia Mộc xong hết thủ tục, lúc mọi người ra khỏi quán cà phê, Kiều An Hảo lại phát chỗ mà Lục Cẩn Niên vừa mới ngồi, giờ người khác.

      Lúc mọi người xếp hàng qua cửa an ninh, Kiều An Hảo ngừng nhìn đông ngó tây, thế nên lúc Kiều An Hạ với , lại chẳng nghe thấy gì, khiến Kiều An Hạ có chút giận dỗi hỏi: “Kiều Kiều, rốt cuộc là em tìm cái gì?”

      có gì?” Kiều An Hảo lắc đầu với Kiều An Hạ, tầm mắt lại nhìn xung quanh chút.

      Mãi đến khi qua cửa an ninh, đường đến nơi đăng ký, may mà lúc Kiều An Hảo vào phòng rửa tay lại thấy được bóng dáng của .
      Last edited by a moderator: 13/6/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :