Chương 450: Tại sao cần con của em (10)
Lục Cẩn Niên rời khoảng nửa giờ, chân trời liền có vài tia chớp đổ xuống, sau đó lại vang lên tiếng sấm, Kiều An Hảo hơi thất thần, bị dọa sợ đến run raatrm sau đó nhìn ra ngoài cửa động hang có vài giọt mưa rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn.
Bởi vì ở trong rừng, cành lá đều rậm rạp, mưa rơi xuống cũng nhiều.
Lại là tiếng sét nữa vang lên, trong lòng Kiều An Hảo có chút bất an, lại lo lắng bị đánh trúng, chống tay lên mặt đất, chuẩn bị đứng lên ra ngoài xem xét, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mang theo rất nhiều nhánh cây trở về, Kiều An Hảo liền nắm lấy vạt áo ngồi trở lại chỗ cũ.
Lục Cẩn Niên nhóm lửa, sau đó lại cầm ít trái cây đưa cho Kiều An Hảo: “Ăn chút .”
Kiều An Hảo nhìn loại quả đỏ rực trong tay , nhìn có vẻ giống quả táo, chần chừ lúc, mới vươn tay cầm lấy.
Dường như trong lòng Lục Cẩn Niên cảm giác được suy nghĩ của , vừa thêm cành cây vào đám lửa, vừa nhàn nhạt giải thích cho nghe: “Đây là loại quả có thể ăn được. Trước kia khi quay phim ở Cam Túc, cũng có rừng rậm thế này, những người nông dân ở đó cho tôi biết, người trong làng của họ đều ăn loại quả này.”
Kiều An Hảo “ưm” tiếng, cầm lấy trái cây, cọ cọ vào quần áo, sau đó ăn miếng, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon.
Thời gian gần đây, Lục Cẩn Niên đều tìm mọi cách để đến gần , nhưng cũng cảm giác được rất lạnh lùng với , chỉ là muốn thể quá mà thôi.
biết, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, chỉ là thế thân trong mắt , có cũng được mà có cũng chẳng sao.
Khuôn mặt lạnh lùng, xẹt qua chút đơn, sau đó lại yên lặng duy trì lửa cháy.
Mưa ở bên ngoài, càng lúc càng lớn, đạp vào lá cây, phát ra tiếng bốp bốp, như tạo thành bản hòa của thiên nhiên.
Trong hang động, ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng lách tách của cành cây khi bị lửa đốt cháy.
Hai người đều yên lặng, hề bất cứ chuyện gì với nhau.
Kiều An Hảo gặm trái cây, lấp đầy cái bụng, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống lửa.
Qua biết bao nhiêu lâu, mưa bên ngoài cũng vẫn có dấu hiệu ngừng lại, Lục Cẩn Niên vươn tay, sờ áo khoác của mình treo lên nhánh cây, khô, kéo xuống, rồi đến trước mặt Kiều An Hảo, khoác lên người : “Mệt rồi, ngủ lát , ở đây có tôi, có chuyện gì cả.”
Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, cánh môi giật giật, như là muốn điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng , chỉ nằm lên rơm rạ, cuộn người lại, lấy áo khoác của đắp lên người, nhắm mắt lại.
Qua lát, Kiều An Hảo nghe thấy tiếng bước chân của , nhàng mở mắt, nhìn thấy để trần nửa người bên , ngồi dựa vào bên vách động.
nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa động, mặt rất lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới có xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến , nhưng biết tại sao, Kiều An Hảo lại thấy người có vẻ đơn và mất mát.
loại tình cảm rất lãnh liệt, lại bắt đầu nảy nở trong lồng ngực của , cực kỳ cố gắng để đè ép nó xuống, nhưng là tại, dã thể nào nữa rồi.
Sau cùng chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận lực để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.
Chương 451: Tại sao cần con của em? (11)
Kiều An Hảo vẫn thể vào giấc ngủ, vẫn luôn duy trì tư thế nằm, trung gian còn hai lần nghe thấy giọng rất giận dữ của Lục Cẩn Niên, giống như qua đoạn thời gian laai, Kiều An Hảo bị cơn buồn ngủ đột kích, lúc mơ mơ màng màng sắp vào giấc ngủ, lại nghe thấy tiếng ho khan của Lục Cẩn Niên.
thanh thực ngắn ngủi, sau đó liền bị cố gắng đè ép xuống.
Chân mày Kiều An Hảo nhìu lại, lát sau, lại nghe từ miệng của Lục Cẩn Niên tràn ra cố đoạn thanh khụ khụ đè thấp.
Kiều An Hảo nhịn được mở mắt xuyên thấu qua ánh lửa, nhìn thấy Lục Cẩn Niên ra vẫn ngồi ở nơi đó, tay che miệng, như là sợ miệng chính mình phát ra tiếng khụ, quấy nhiễu giấc ngủ của .
Sắc mặt tái nhợt có chút khác thường, thân thể hơi hơi run, cả người nhìn qua có chút thích hợp… như là phát sốt.
Kiều An Hảo cảm giác được trong lòng ngực chính mình lại dao động lên, nhịn được liền thốt ra, gọi tên của : “Lục Cẩn Niên…”
Lục Cẩn Niên nghe được giọng của , thoáng sợ run chút, quay đầu, nhìn về phía : “Đánh thức em sao?”
mặt của lên tia xin lỗi, giọng điệu nghe ra có chút suy yếu: “Thực xin lỗi.”
tiếng giải thích của Lục Cẩn Niên, nháy mắt làm cho hốc mắt Kiều An Hảo đỏ lên, đáy lòng lại chua xít lại giãy dụa, xoay đầu, hít sâu hơi, tận lực làm cho giọng điệu chính mình thong thả ít: “ có khỏe .”
Bốn chữ này của Kiều An Hảo, làm cho đáy mắt Lục Cẩn Niên, thoáng tia ánh sáng, vừa định mở miệng chuyện, nhất thời nhịn xuống được, lại ho khan, sau đó bị hung hăng nuốt ngụm nước miệng, đè ép xuốn, giọng điệu đối với Kiều An Hảo rất : “Tôi sao, cso thể là vừa bị đống lửa làm sặc.”
Khi những lời này, thân thể ràng run run lợi hại, như là rất lạnh.
Đáy mắt Kiều An Hảo càng nheo lợi hại hơn, rủ mắt xuống, cắn cắn môi, liền từ rơm rạ đứng lên.
“Em muốn làm cái gì? Tôi đến giúp em, cẩn thận miệng vết thương đùi.” Lục Cẩn Niên cũng vội vàng đứng dậy, chỉ là thân thể vừa mới rời khỏi mặt đất chút, liền ngã ngồi trở về.
Bước chân Kiều An Hảo khập khiễng bước , tới trước mặt của Lục Cẩn Niên, vươn tay, sờ sờ trán của , phát nóng đến dọa người nhưng là người lại làm cho người ta sợ hãi.
Kiều An Hảo còn có mở miệng chuyện, Lục Cẩn Niên lại đứt quãng ho khan vài tiếng, giọng có chút chột dạ : “Tôi sao.”
Kiều An Hảo như là có nghe chuyện, quay đầu, đến trước đống rơm, xốc áo khoác của lên, lại lảo đảo tiêu sái trở lại trước mặt , còn chưa có lấy quần áo khoác ở người của , vươn tay, ngăn cản , nhìn vẻ mặt của , là vẻ mặt chưa bao giờ nhìn thấy, thế nhưng lại mang theo tia cực kỳ nhạt cười: “Tôi có việc gì, em khoác áo ngủ , tránh bị cảm.”
câu này của , rốt cục làm cho Kiều An Hảo nhịn được, nước mắt giống như là trân châu nối đuôi nhau rơi xuống, viên tiếp theo viên ba ba ba rơi xuống.
vì mà nhảy xuống, cõng tìm được sơn động * (hang núi), giúp xử lý miệng vết thương, để cho nghỉ ngơi lại ở trông còn mình lại canh giữ, ho khan cũng dám phát ra thanh, lúc này sớt thành như vậy, còn đối với , thực ôn hòa , sao.
Chương 452: Sao lại càn con của em? (12)
ràng lúc nãy còn tốt đẹp, sao lại rơi nước mắt, trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Niên hốt hoảng: “Kiều Kiều”
“Tại sao nhảy xuống?” Lời Lục Cẩn Niên cũng còn chưa hết, Kiều An Hảo bất chợt khóc rồi hỏi.
Sau khi bật thốt chất vấn, Kiều An Hảo ràng cảm giác được trong lồng ngực mình, ầm ầm sụp đổ.
Trong khoảng thời gian này tới bây giờ, hết sức đè nén loại tâm tình đó, hôm nay tùy tiện bộc phát ra.
nhìn chằm chằm ánh mắt của , có vẻ có chút kích động, môi của múi run rẩy, tiếp tục đem mới vừa lời của , chữ cái lập lại lần: “Lục Cẩn Niên, ai muốn xen vào việc của người khác, nhảy xuống cứu tôi!”
Câu chất vấn cuối cùng của Kiều An Hảo, vì giải thích được mà khóc thút thít khiến Lục Cẩn Niên bất an, đáy lòng trong nháy mắt lạnh nhạt, bởi vì sốt cao, nên ánh mắt hơi giật giật, xẹt qua vẻ ảm đạm, cánh môi trắng bệch hơi giật giật, lên tiếng.
Kiều An Hảo rơi nước mắt, càng khóc dữ dội, giơ tay lên lau, nhưng lau mãi cũng lau xong, cắn răng, để cho mình khóc ra thành tiếng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, hít sâu hơi, tiếp tục mở miệng : “ có biết tôi tuyệt đối muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với !”
Vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như để ý tới lời của Kiều An Hảo, nhưng tay của , ngay lúc nhìn thấy, dùng sức bóp chặt lớp đất.
“Tôi và còn là vợ chồng, đúng, cho tới bây giwof tôi và cũng phải là vợ chồng , bây giờ tôi với còn quan hệ… có biết thời gian gần đay tôi phải cố gắng thế nào mới có thể xem như tồn tại…” Kiều An Hảo càng , càng thương tâm, đến cuối cùng, lời cũng lộn xộn: “Lục Cẩn Niên, coi như là tôi van , cầu xin sau này có thể cách xa tôi chút…. cũng biết, vừa nhìn thấy , tôi khó chịu, tôi vui…”
Kiều An Hảo tới đây, bất chợt khống chế được ngồi xổm mặt đất, khóc thành tiếng.
hoàn toàn biết, thời gian này đau khổ thế nào, ràng buông tay như vậy, rời khỏi thế giới của , để cho mình bao giờ… có bất kỳ hy vọng xa xôi nào với nữa, nhưng lại lại hết lần này tới lần khác xuất trước mặt , đối xử tốt với .
Lúc ban đầu, có thể để ý chuyện đối xử tốt với mình, nhưng mà hôm nay.. ngã xuống sườn dốc, nhảy xuống, băng bó vết thương cho , đưa quần áo cho , mình mắc mưa, lạnh cóng như vậy, vẫn còn dùng vẻ mặt quan trọng, với , sao.
Nếu có thể làm chuyện tàn nhẫn với như vậy, tại sao thể tiếp tục tàn nhẫn cho đao như vậy, còn đối xử tốt với , khiến cách buông xuoogns, mỗi ngày sống trong cảm giác cảm động rồi oán hận, đơn giản là muốn hành hạ điên rồi….
Bên tai Lục Cẩn Niên hoàn toàn còn nghe được tiếng mưa bên ngoài, và tiếng ngọn lửa nữa, bên tai của tràn đầy tiếng khóc thương tâm của Kiều An Hảo, tiếng tiếng, giống như thanh đao găm, hung hăng đâm vào tim của .
Những lời , cứ liên tục lặp lặp lại trong đầu , mỗi lần đều như màn lăng trì, hành hạ khắp người đến thương tích đầy mình.
Chương 453: Tại sao lại cần đứa con của em? (13)
Từ đến lớn từng bị người ta châm chọc rất nhiều lần, thậm chí ba ruột của cũng từng những lời khó nghe làm tổn thương người, nhưng chưa bao giờ có cảm giác quá thảm hại như bây giờ.
ra cũng muốn bản thân có chút phản ứng gì đó, hoặc gì đó, nhưng vốn biết nên làm thế nào, chỉ có thể duy trì tư thế bất động, vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó.
biết qua bao lâu sau, Lục Cẩn Niên nghe tiếng người con khóc, dần dần xuống, lông mi mới nhàng chớp chớp.
vẫn cho rằng, nếu bày tỏ mất , thà rằng chọn cách thầm làm người bạn.
Dù là đời kiếp này cũng chưa từng quay đầu lại liếc nhìn , cũng việc gì.
Vì thế giới này, chỉ có người là , mới có thể làm cho nhìn thấy thứ tốt đẹp và hi vọng.
Rất nhiều khi, gửi cho ánh mắt, nụ cười, đều có thể khiến ấm áp trong nhiều ngày.
Nhưng ngay cả nguyện vọng nhoi ấy của , cuối cùng biến thành ước mong quá cao xa cách nào thực được.
Hốc mắt Lục Cẩn Niên trở nên hơi đỏ, rũ mắt xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh ngây người hồi lâu, mới nâng mí mắt lên, nhìn về phía Kiều An Hảo, đáy mắt là vẻ lạnh nhạt như ngày thường.
Kiều Kiều, em biết ? Em là ấm áp cả đời này liều mạng muốn tới gần bên cạnh.
Khóe môi Lục Cẩn Niên lên nụ cười nhàng, rất nhạt, mang theo vẻ chua xót, nhưng mà bây giờ, lại muốn mở miệng , từ nay về sau bao giờ quấy rầy nữa.
---
Kiều An Hảo khóc lâu như vậy, trong lòng chẳng những dễ chịu, mà đáy lòng vẫn đau đớn như cũ còn thêm rối rắm nữa.
Lúc nhìn thấy ký tên tờ đơn phẫu thuật sinh non, đau lòng, yếu đuối, vốn có đủ dũng khí để hỏi Lục Cẩn Niên câu, tại sao phải phá bỏ đứa con của . Vì rất sợ bản thân nghe được câu trả lời đau khổ tột cùng từ miệng của .
Nhưng mà, nghĩ tới, đủ dũng khí, bây giờ lại đổi lấy đau đớn hành hạ.
muốn giải thoát, muốn xong hết mọi chuyện, muốn để bản thân hoàn toàn tâm tàn ý lạnh.
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au nhìn về phí Lục Cẩn Niên.
Bên ngoài hang núi mưa to trút nước ào ào, ngừng đổ xuống, Kiều An Hảo còn chưa mở miệng, khóe mắt lại có hai dòng lệ chảy xuôi xuống, hít sâu hơi, vì khóc lóc, giọng hơi khàn khàn: “Tại sao cần con của tôi?”
Trong lòng Lục Cẩn Niên vừa mới chuẩn bị lời để với Kiều An Hảo, kết quả còn chưa kịp mở miệng, nghe Kiều An Hảo ném tới ột vấn đề, có phần kinh ngạc nhìn về phía Kiều An Hảo.
Đôi mắt Kiều An Hảo sưng tấy lên vì khóc, ngồi mặt đất, thoáng nhìn nhắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mất , mang theo dáng vẻ ‘Phá Phủ Trầm Chu’ (có nghĩa là đạp nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng – dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông dùm hết thuyền, đạp vỡ nồi biêu để binh sĩ thấy có đường kui, phải quyết tâm đánh thắng – theo QT), giống như hạ quyết tâm quyết định chuyện gì đó, lại mở miệng câu chữ ràng hỏi: “Lục Cẩn Niên, vì sao phải phá bỏ đứa bé của tôi?”
Giọng Kiều An Hảo lại trở nên nghẹn ngào, đáy lòng bắt đầu đau đớn kịch liệt: “Lục Cẩn Niên, tôi biết, hôn nhân của chúng ta là giả, đứa nên tồn tại, nhưng mà, nó tới, vì sao lại nhẫn tâm bỏ nó như vậy?”
Kiều An Hảo khóc hơn nửa ngày, rất vất vả mới ổn định được cảm xúc, sóng gió lại lần nữa nổi lên, “ có biết , đó là sinh mệnh, mạng sống sờ sờ ra đó! Làm sao có thể nhẫn tâm bóp chết như vậy chứ hả? đây là tìm cách giết người! Tìm cách giết người!”
“ dựa vào cái gì mà phải giết chết đứa bé của tôi?” Vì Kiều An Hảo khóc nghẹn ngào, lời bắt đầu đứt quãng: “Đây là đứa bé của tôi… dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?”
Last edited by a moderator: 7/6/16
Xu trần và Chris thích bài này.