1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 449: Tại sao cần con của em? (9)

      Editor: Sam Sam


      “Ừ, là tôi.” Giọng của Lục Cẩn Niên nhàng truyền đến, dừng lại lát, lại mở miệng hỏi:“Kiều Kiều, bây giờ em ổn ?”

      Qua câu hỏi vừa rồi của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo mới cảm giác được chân trái của mình vô cùng đau đớn, cắn cắn môi, giọng câu: “Tôi vẫn tốt.”

      Sau đó Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn cành cây đỉnh đầu, hỏi: “Đây là nơi nào?”

      biết.” Lục Cẩn Niên ăn ngay .

      “Ừ.” Kiều An Hảo lên tiếng, nữa.

      Lục Cẩn Niên cũng hé răng, chỉ chăm chú nhìn đường ở phía trước, cõng Kiều An Hảo, cẩn thận bước .

      Đầu óc Kiều An Hảo vẫn ở trạng thái ngây ngô, hiểu được tình huống tại, ghé vào vai Lục Cẩn Niên, ngơ ngác trợn tròn mắt, suy nghĩ thời gian dài, mới nhớ tới, bây giờ Lục Cẩn Niên xuất ở nơi này, chẳng phải chứng minh cho việc, lúc ngã xuống từ sườn dốc, ngay sau đó cũng nhảy xuống theo sao?

      Kiều Kiều bị ý nghĩ của bản thân, dọa trái tim đâp mạnh cái, vẻ mặt trở nên ngẩn ngơ.

      Sườn dốc cao ba thước, tính cao, nhưng mà dòng sông chảy siết phía dưới lúc nào cũng có khả năng mất mạng, chẳng lẽ sợ sau khi mình nhảy xuống, có thể lên được sao? Còn nữa, vì sao muốn nhảy xuống? Nếu phải nhảy xuống, bây giờ có phải chết hay ?

      Những vấn đề liên tiếp xuất trong đầu Kiều An Hảo, đánh sâu vào người có chút đờ đẫn, ngay cả khi Lục Cẩn Niên phát phía trước có hang núi, với , cũng có phản ứng gì.

      Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo vào hang núi, hẳn là có người đến nơi này, mặt đất có trải ít rơm, bên còn có tro tàn màu đen của củi đốt.

      Lục Cẩn Niên đặt Kiều An Hảo ở rơm khô, ra bên ngoài, tùy tiện tìm ít lá khô rụng và cành cây khô, trở về đặt ở mặt tro tàn, lấy ra cái bật lửa, châm lửa, sau đó liền cởi quần áo người mình, cầm cái cành cây dựng đứng lên, đặt ở bên cạnh sấy quần áo.

      Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị cảm, cố ý bảo ngồi gần chút, lúc Kiều An Hảo đứng lên, bởi vì chân trái đau, người lảo đảo chút, Lục Cẩn Niên nhanh tay đỡ : “Em bị thương?”

      có việc gì.” Kiều An Hảo lắc lắc đầu, sau đó khập khiễng về phía trước đống lửa, chỉ là được hai bước, Lục Cẩn Niên lại đột nhiên ôm lấy thắt lưng của , đặt ngồi ở trước đống lửa, sau đó ngồi xổm xuống trước người của , nhấc bộ đồ cổ trang màu hồng của lên, thấy quần màu trắng bên trong của nhiễm đỏ, Lục Cẩn Niên cau mày lại, cẩn thận nhấc ống quần lên, nhìn thấy chân trái Kiều An Hảo có vết thương rất sâu, còn ngừng chảy máu.

      May là miệng vết thương cũng sâu, Lục Cẩn Niên mới thở dài nhõm hơi, lấy xuống quần áo được nhiệt độ cơ thể làm ấm, sấy trong chốc lát, sau đó hề nghĩ ngợi xé ra mảnh, quấn lại đùi Kiều An Hảo.

      Tuy rằng Lục Cẩn Niên hết sức nhàng, nhưng Kiều An Hảo vẫn đau khổ hít hơi, người đàn ông sợ tới mức ngón tay run run chút, động tác càng trở nên cẩn thận hơn.

      Kiều An Hảo cắn môi dưới, chịu đựng đau, dựa theo ánh lửa, nhìn chằm chằm vẻ đẹp trai khôi ngô của Lục Cẩn Niên trong chốc lát, rồi rũ mí mắt xuống, trong lòng giống như dằn vặt gì đó, tay lặng yên tiếng động dùng sức nắm thành quyền.



      Chương 450: Tại sao cần con của em (10)

      Editor: Xẩm Xẩm


      Lục Cẩn Niên rời khoảng nửa giờ, chân trời liền có vài tia chớp đổ xuống, sau đó lại vang lên tiếng sấm, Kiều An Hảo hơi thất thần, bị dọa sợ đến run rẩy, sau đó nhìn ngoài cửa động có vài giọt mưa rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn.

      Bởi vì ở trong rừng, cành lá đều rậm rạp, mưa rơi xuống cũng nhiều.

      Lại là tiếng sét nữa vang lên, trong lòng Kiều An Hảo có chút bất an, lại lo lắng bị đánh trúng, chống tay lên mặt đất, chuẩn bị đứng lên ra ngoài xem xét, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mang theo rất nhiều nhánh cây trở về, Kiều An Hảo liền nắm lấy vạt áo, ngồi trở lại chỗ cũ.

      Lục Cẩn Niên nhóm lửa, sau đó lại cầm ít trái cây đưa cho Kiều An Hảo: “Ăn chút .”

      Kiều An Hảo nhìn loại quả đỏ rực trong tay , nhìn có vẻ giống quả táo, chần chừ chút, mới vươn tay lấy.

      Dường như trong lòng Lục Cẩn Niên cảm giác được suy nghĩ của , vừa thêm cành cây vào đám lửa, vừa nhàn nhạt giải thích cho nghe: “Đây là loại quả có thể ăn được. Trước kia khi quay phim ở Cam Túc, cũng có rừng rậm như thế này, những người nông dân ở đó cho tôi biết, người trong làng của họ đều ăn loại quả này.”

      Kiều An Hảo “ừm” tiếng, cầm lấy trái cây, cọ cọ vào quần áo, sau đó ăn miếng, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon.

      Thời gian gần đây, Lục Cẩn Niên đều tìm mọi cách để đến gần , nhưng cũng cảm giác được rất lạnh lùng với , chỉ là muốn thể quá mà thôi.

      biết, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, chỉ là thế thân trong mắt , có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      Khuôn mặt lạnh lùng, xẹt qua chút đơn, sau đó lại yên lặng duy trì lửa cháy.

      Mưa ở bên ngoài, càng lúc càng lớn, đập vào lá cây, phát ra tiếng bốp bốp, như tạo thành bản hòa của thiên nhiên.

      Trong hang động, ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng lách tách của cành cây khi bị lửa đốt cháy.

      Hai người đều yên lặng, hề bất cứ chuyện gì với nhau.

      Kiều An Hảo gặm trái cây, lấp đầy cái bụng, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống lửa.

      Qua biết bao nhiêu lâu, mưa bên ngoài cũng vẫn có dấu hiệu ngừng lại, Lục Cẩn Niên vươn tay, sờ áo khoác của mình treo lên nhánh cây, khô, kéo xuống, rồi đến trước mặt Kiều An Hảo, khoác lên người : “Mệt rồi, ngủ lát , ở đây có tôi, có chuyện gì cả.”

      Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, cánh môi giật giật, như là muốn điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng , chỉ nằm lên rơm rạ, cuộn người lại, lấy áo khoác của đắp lên người, nhắm hai mắt lại.

      Qua lát, Kiều An Hảo nghe thấy tiếng bước chân của , nhàng mở mắt, nhìn thấy để trần nửa người bên , ngồi dựa vào bên vách động.

      nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa động, mặt rất lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới có xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến , nhưng biết tại sao, Kiều An Hảo lại thấy người có vẻ đơn và mất mác.

      loại tình cảm rất mãnh liệt, lại bắt đầu nảy nở trong lồng ngực của , cực kỳ cố gắng để đè ép nó xuống, nhưng là tại, thể nào nữa rồi.

      Sau cùng chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận lực để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Xu trầnChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 450: Tại sao cần con của em (10)


      Lục Cẩn Niên rời khoảng nửa giờ, chân trời liền có vài tia chớp đổ xuống, sau đó lại vang lên tiếng sấm, Kiều An Hảo hơi thất thần, bị dọa sợ đến run raatrm sau đó nhìn ra ngoài cửa động hang có vài giọt mưa rơi xuống, càng lúc càng nhiều hơn.

      Bởi vì ở trong rừng, cành lá đều rậm rạp, mưa rơi xuống cũng nhiều.

      Lại là tiếng sét nữa vang lên, trong lòng Kiều An Hảo có chút bất an, lại lo lắng bị đánh trúng, chống tay lên mặt đất, chuẩn bị đứng lên ra ngoài xem xét, nhìn thấy Lục Cẩn Niên mang theo rất nhiều nhánh cây trở về, Kiều An Hảo liền nắm lấy vạt áo ngồi trở lại chỗ cũ.

      Lục Cẩn Niên nhóm lửa, sau đó lại cầm ít trái cây đưa cho Kiều An Hảo: “Ăn chút .”

      Kiều An Hảo nhìn loại quả đỏ rực trong tay , nhìn có vẻ giống quả táo, chần chừ lúc, mới vươn tay cầm lấy.

      Dường như trong lòng Lục Cẩn Niên cảm giác được suy nghĩ của , vừa thêm cành cây vào đám lửa, vừa nhàn nhạt giải thích cho nghe: “Đây là loại quả có thể ăn được. Trước kia khi quay phim ở Cam Túc, cũng có rừng rậm thế này, những người nông dân ở đó cho tôi biết, người trong làng của họ đều ăn loại quả này.”

      Kiều An Hảo “ưm” tiếng, cầm lấy trái cây, cọ cọ vào quần áo, sau đó ăn miếng, chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon.

      Thời gian gần đây, Lục Cẩn Niên đều tìm mọi cách để đến gần , nhưng cũng cảm giác được rất lạnh lùng với , chỉ là muốn thể quá mà thôi.

      biết, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, chỉ là thế thân trong mắt , có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      Khuôn mặt lạnh lùng, xẹt qua chút đơn, sau đó lại yên lặng duy trì lửa cháy.

      Mưa ở bên ngoài, càng lúc càng lớn, đạp vào lá cây, phát ra tiếng bốp bốp, như tạo thành bản hòa của thiên nhiên.

      Trong hang động, ngoài tiếng mưa rơi, còn có tiếng lách tách của cành cây khi bị lửa đốt cháy.

      Hai người đều yên lặng, hề bất cứ chuyện gì với nhau.

      Kiều An Hảo gặm trái cây, lấp đầy cái bụng, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống lửa.

      Qua biết bao nhiêu lâu, mưa bên ngoài cũng vẫn có dấu hiệu ngừng lại, Lục Cẩn Niên vươn tay, sờ áo khoác của mình treo lên nhánh cây, khô, kéo xuống, rồi đến trước mặt Kiều An Hảo, khoác lên người : “Mệt rồi, ngủ lát , ở đây có tôi, có chuyện gì cả.”

      Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên, cánh môi giật giật, như là muốn điều gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng , chỉ nằm lên rơm rạ, cuộn người lại, lấy áo khoác của đắp lên người, nhắm mắt lại.

      Qua lát, Kiều An Hảo nghe thấy tiếng bước chân của , nhàng mở mắt, nhìn thấy để trần nửa người bên , ngồi dựa vào bên vách động.

      nghiêng đầu, nhìn chằm chằm cửa động, mặt rất lạnh lùng, giống như toàn bộ thế giới có xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến , nhưng biết tại sao, Kiều An Hảo lại thấy người có vẻ đơn và mất mát.

      loại tình cảm rất lãnh liệt, lại bắt đầu nảy nở trong lồng ngực của , cực kỳ cố gắng để đè ép nó xuống, nhưng là tại, dã thể nào nữa rồi.

      Sau cùng chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, tận lực để cho bản thân chìm vào giấc ngủ.


      Chương 451: Tại sao cần con của em? (11)


      Kiều An Hảo vẫn thể vào giấc ngủ, vẫn luôn duy trì tư thế nằm, trung gian còn hai lần nghe thấy giọng rất giận dữ của Lục Cẩn Niên, giống như qua đoạn thời gian laai, Kiều An Hảo bị cơn buồn ngủ đột kích, lúc mơ mơ màng màng sắp vào giấc ngủ, lại nghe thấy tiếng ho khan của Lục Cẩn Niên.

      thanh thực ngắn ngủi, sau đó liền bị cố gắng đè ép xuống.

      Chân mày Kiều An Hảo nhìu lại, lát sau, lại nghe từ miệng của Lục Cẩn Niên tràn ra cố đoạn thanh khụ khụ đè thấp.

      Kiều An Hảo nhịn được mở mắt xuyên thấu qua ánh lửa, nhìn thấy Lục Cẩn Niên ra vẫn ngồi ở nơi đó, tay che miệng, như là sợ miệng chính mình phát ra tiếng khụ, quấy nhiễu giấc ngủ của .

      Sắc mặt tái nhợt có chút khác thường, thân thể hơi hơi run, cả người nhìn qua có chút thích hợp… như là phát sốt.

      Kiều An Hảo cảm giác được trong lòng ngực chính mình lại dao động lên, nhịn được liền thốt ra, gọi tên của : “Lục Cẩn Niên…”

      Lục Cẩn Niên nghe được giọng của , thoáng sợ run chút, quay đầu, nhìn về phía : “Đánh thức em sao?”

      mặt của lên tia xin lỗi, giọng điệu nghe ra có chút suy yếu: “Thực xin lỗi.”

      tiếng giải thích của Lục Cẩn Niên, nháy mắt làm cho hốc mắt Kiều An Hảo đỏ lên, đáy lòng lại chua xít lại giãy dụa, xoay đầu, hít sâu hơi, tận lực làm cho giọng điệu chính mình thong thả ít: “ có khỏe .”

      Bốn chữ này của Kiều An Hảo, làm cho đáy mắt Lục Cẩn Niên, thoáng tia ánh sáng, vừa định mở miệng chuyện, nhất thời nhịn xuống được, lại ho khan, sau đó bị hung hăng nuốt ngụm nước miệng, đè ép xuốn, giọng điệu đối với Kiều An Hảo rất : “Tôi sao, cso thể là vừa bị đống lửa làm sặc.”

      Khi những lời này, thân thể ràng run run lợi hại, như là rất lạnh.

      Đáy mắt Kiều An Hảo càng nheo lợi hại hơn, rủ mắt xuống, cắn cắn môi, liền từ rơm rạ đứng lên.

      “Em muốn làm cái gì? Tôi đến giúp em, cẩn thận miệng vết thương đùi.” Lục Cẩn Niên cũng vội vàng đứng dậy, chỉ là thân thể vừa mới rời khỏi mặt đất chút, liền ngã ngồi trở về.

      Bước chân Kiều An Hảo khập khiễng bước , tới trước mặt của Lục Cẩn Niên, vươn tay, sờ sờ trán của , phát nóng đến dọa người nhưng là người lại làm cho người ta sợ hãi.

      Kiều An Hảo còn có mở miệng chuyện, Lục Cẩn Niên lại đứt quãng ho khan vài tiếng, giọng có chút chột dạ : “Tôi sao.”

      Kiều An Hảo như là có nghe chuyện, quay đầu, đến trước đống rơm, xốc áo khoác của lên, lại lảo đảo tiêu sái trở lại trước mặt , còn chưa có lấy quần áo khoác ở người của , vươn tay, ngăn cản , nhìn vẻ mặt của , là vẻ mặt chưa bao giờ nhìn thấy, thế nhưng lại mang theo tia cực kỳ nhạt cười: “Tôi có việc gì, em khoác áo ngủ , tránh bị cảm.”

      câu này của , rốt cục làm cho Kiều An Hảo nhịn được, nước mắt giống như là trân châu nối đuôi nhau rơi xuống, viên tiếp theo viên ba ba ba rơi xuống.

      mà nhảy xuống, cõng tìm được sơn động * (hang núi), giúp xử lý miệng vết thương, để cho nghỉ ngơi lại ở trông còn mình lại canh giữ, ho khan cũng dám phát ra thanh, lúc này sớt thành như vậy, còn đối với , thực ôn hòa , sao.


      Chương 452: Sao lại càn con của em? (12)


      ràng lúc nãy còn tốt đẹp, sao lại rơi nước mắt, trong nháy mắt vẻ mặt Lục Cẩn Niên hốt hoảng: “Kiều Kiều”

      “Tại sao nhảy xuống?” Lời Lục Cẩn Niên cũng còn chưa hết, Kiều An Hảo bất chợt khóc rồi hỏi.

      Sau khi bật thốt chất vấn, Kiều An Hảo ràng cảm giác được trong lồng ngực mình, ầm ầm sụp đổ.

      Trong khoảng thời gian này tới bây giờ, hết sức đè nén loại tâm tình đó, hôm nay tùy tiện bộc phát ra.

      nhìn chằm chằm ánh mắt của , có vẻ có chút kích động, môi của múi run rẩy, tiếp tục đem mới vừa lời của , chữ cái lập lại lần: “Lục Cẩn Niên, ai muốn xen vào việc của người khác, nhảy xuống cứu tôi!”

      Câu chất vấn cuối cùng của Kiều An Hảo, vì giải thích được mà khóc thút thít khiến Lục Cẩn Niên bất an, đáy lòng trong nháy mắt lạnh nhạt, bởi vì sốt cao, nên ánh mắt hơi giật giật, xẹt qua vẻ ảm đạm, cánh môi trắng bệch hơi giật giật, lên tiếng.

      Kiều An Hảo rơi nước mắt, càng khóc dữ dội, giơ tay lên lau, nhưng lau mãi cũng lau xong, cắn răng, để cho mình khóc ra thành tiếng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, hít sâu hơi, tiếp tục mở miệng : “ có biết tôi tuyệt đối muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với !”

      Vẻ mặt Lục Cẩn Niên rất lạnh nhạt, thoạt nhìn giống như để ý tới lời của Kiều An Hảo, nhưng tay của , ngay lúc nhìn thấy, dùng sức bóp chặt lớp đất.

      “Tôi và còn là vợ chồng, đúng, cho tới bây giwof tôi và cũng phải là vợ chồng , bây giờ tôi với còn quan hệ… có biết thời gian gần đay tôi phải cố gắng thế nào mới có thể xem như tồn tại…” Kiều An Hảo càng , càng thương tâm, đến cuối cùng, lời cũng lộn xộn: “Lục Cẩn Niên, coi như là tôi van , cầu xin sau này có thể cách xa tôi chút…. cũng biết, vừa nhìn thấy , tôi khó chịu, tôi vui…”

      Kiều An Hảo tới đây, bất chợt khống chế được ngồi xổm mặt đất, khóc thành tiếng.

      hoàn toàn biết, thời gian này đau khổ thế nào, ràng buông tay như vậy, rời khỏi thế giới của , để cho mình bao giờ… có bất kỳ hy vọng xa xôi nào với nữa, nhưng lại lại hết lần này tới lần khác xuất trước mặt , đối xử tốt với .

      Lúc ban đầu, có thể để ý chuyện đối xử tốt với mình, nhưng mà hôm nay.. ngã xuống sườn dốc, nhảy xuống, băng bó vết thương cho , đưa quần áo cho , mình mắc mưa, lạnh cóng như vậy, vẫn còn dùng vẻ mặt quan trọng, với , sao.

      Nếu có thể làm chuyện tàn nhẫn với như vậy, tại sao thể tiếp tục tàn nhẫn cho đao như vậy, còn đối xử tốt với , khiến cách buông xuoogns, mỗi ngày sống trong cảm giác cảm động rồi oán hận, đơn giản là muốn hành hạ điên rồi….

      Bên tai Lục Cẩn Niên hoàn toàn còn nghe được tiếng mưa bên ngoài, và tiếng ngọn lửa nữa, bên tai của tràn đầy tiếng khóc thương tâm của Kiều An Hảo, tiếng tiếng, giống như thanh đao găm, hung hăng đâm vào tim của .

      Những lời , cứ liên tục lặp lặp lại trong đầu , mỗi lần đều như màn lăng trì, hành hạ khắp người đến thương tích đầy mình.


      Chương 453: Tại sao lại cần đứa con của em? (13)


      Từ đến lớn từng bị người ta châm chọc rất nhiều lần, thậm chí ba ruột của cũng từng những lời khó nghe làm tổn thương người, nhưng chưa bao giờ có cảm giác quá thảm hại như bây giờ.

      ra cũng muốn bản thân có chút phản ứng gì đó, hoặc gì đó, nhưng vốn biết nên làm thế nào, chỉ có thể duy trì tư thế bất động, vẻ mặt lạnh lùng ngồi đó.

      biết qua bao lâu sau, Lục Cẩn Niên nghe tiếng người con khóc, dần dần xuống, lông mi mới nhàng chớp chớp.

      vẫn cho rằng, nếu bày tỏ mất , thà rằng chọn cách thầm làm người bạn.

      Dù là đời kiếp này cũng chưa từng quay đầu lại liếc nhìn , cũng việc gì.

      thế giới này, chỉ có người là , mới có thể làm cho nhìn thấy thứ tốt đẹp và hi vọng.

      Rất nhiều khi, gửi cho ánh mắt, nụ cười, đều có thể khiến ấm áp trong nhiều ngày.

      Nhưng ngay cả nguyện vọng nhoi ấy của , cuối cùng biến thành ước mong quá cao xa cách nào thực được.

      Hốc mắt Lục Cẩn Niên trở nên hơi đỏ, rũ mắt xuống, vẻ mặt rất bình tĩnh ngây người hồi lâu, mới nâng mí mắt lên, nhìn về phía Kiều An Hảo, đáy mắt là vẻ lạnh nhạt như ngày thường.

      Kiều Kiều, em biết ? Em là ấm áp cả đời này liều mạng muốn tới gần bên cạnh.

      Khóe môi Lục Cẩn Niên lên nụ cười nhàng, rất nhạt, mang theo vẻ chua xót, nhưng mà bây giờ, lại muốn mở miệng , từ nay về sau bao giờ quấy rầy nữa.

      ---

      Kiều An Hảo khóc lâu như vậy, trong lòng chẳng những dễ chịu, mà đáy lòng vẫn đau đớn như cũ còn thêm rối rắm nữa.

      Lúc nhìn thấy ký tên tờ đơn phẫu thuật sinh non, đau lòng, yếu đuối, vốn có đủ dũng khí để hỏi Lục Cẩn Niên câu, tại sao phải phá bỏ đứa con của . Vì rất sợ bản thân nghe được câu trả lời đau khổ tột cùng từ miệng của .

      Nhưng mà, nghĩ tới, đủ dũng khí, bây giờ lại đổi lấy đau đớn hành hạ.

      muốn giải thoát, muốn xong hết mọi chuyện, muốn để bản thân hoàn toàn tâm tàn ý lạnh.

      Kiều An Hảo nghĩ tới đây, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au nhìn về phí Lục Cẩn Niên.

      Bên ngoài hang núi mưa to trút nước ào ào, ngừng đổ xuống, Kiều An Hảo còn chưa mở miệng, khóe mắt lại có hai dòng lệ chảy xuôi xuống, hít sâu hơi, vì khóc lóc, giọng hơi khàn khàn: “Tại sao cần con của tôi?”

      Trong lòng Lục Cẩn Niên vừa mới chuẩn bị lời để với Kiều An Hảo, kết quả còn chưa kịp mở miệng, nghe Kiều An Hảo ném tới ột vấn đề, có phần kinh ngạc nhìn về phía Kiều An Hảo.

      Đôi mắt Kiều An Hảo sưng tấy lên vì khóc, ngồi mặt đất, thoáng nhìn nhắn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mất , mang theo dáng vẻ ‘Phá Phủ Trầm Chu’ (có nghĩa là đạp nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng – dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đánh Cự Lộc, sau khi qua sông dùm hết thuyền, đạp vỡ nồi biêu để binh sĩ thấy có đường kui, phải quyết tâm đánh thắng – theo QT), giống như hạ quyết tâm quyết định chuyện gì đó, lại mở miệng câu chữ ràng hỏi: “Lục Cẩn Niên, vì sao phải phá bỏ đứa bé của tôi?”

      Giọng Kiều An Hảo lại trở nên nghẹn ngào, đáy lòng bắt đầu đau đớn kịch liệt: “Lục Cẩn Niên, tôi biết, hôn nhân của chúng ta là giả, đứa nên tồn tại, nhưng mà, nó tới, vì sao lại nhẫn tâm bỏ nó như vậy?”

      Kiều An Hảo khóc hơn nửa ngày, rất vất vả mới ổn định được cảm xúc, sóng gió lại lần nữa nổi lên, “ có biết , đó là sinh mệnh, mạng sống sờ sờ ra đó! Làm sao có thể nhẫn tâm bóp chết như vậy chứ hả? đây là tìm cách giết người! Tìm cách giết người!”

      dựa vào cái gì mà phải giết chết đứa bé của tôi?” Vì Kiều An Hảo khóc nghẹn ngào, lời bắt đầu đứt quãng: “Đây là đứa bé của tôi… dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?”
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Xu trầnChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 454: Tại sao cần đứa con của tôi? (14)


      Kiều An Hảo thào vài tiếng “Dựa vào cái gì”, ngẩng lên đầu, nhìn hang động, giơ tay lên, lau nước mắt mình đêm nay dường như chảy bao giờ hết, quay đầu, nhìn chằm chằm bên ngài còn chưa ngừng mưa, từ từ nhớ lại, lúc mình nhất kiến chung tình với Lục Cẩn Niên, cũng là ngày mưa như vậy, sau đó chua xót giống như ma quỷ nổi điên, ở trng thể gương nanh múa vuốt, diễu võ dương oai, Kiều An Hảo nhịn được giơ tay lên, che miệng, lại lần nữa nghẹn ngào khóc.

      Lần này Kiều An Hảo khóc rất ngắn, rất nhanh để cho cảm xúc bản thân ổn định lại, lông mi dài, vương đầy nước mắt, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, giọng có chút kiên định : “Lục Cẩn Niên, , tôi có thể hiểu cách làm của , về mặt danh nghĩ tôi là vợ của Hứa Gia Mộc, đúng là nên giữ đứa bé kia lại, nhưng, về nguyên tắc, tôi cũng tha thứ cho .”

      “Bởi vì tôi tàn nhẫn như , cũng tuyệt tình như thế…”

      Lúc Kiều An Hảo tới đây, giọng trở nên có chút vô lực, vẫn cho là chuyện đâu khổ nhất thế giới là được, lúc này mới hiểu được, đau khổ nhất chính là biết làm chuyện tàn nhẫn với kia, lại như cũ thể làm mình được nữa.

      chôn đầu ở trong cánh tay của mình, giọng bình tĩnh mà lại mang theo cỗ đau thương: “Nếu thời gian gần đây đối tốt với tôi, là vì thua thiệt cùng bồi thường, Lục Cẩn Niên, nên làm như vậy, bỏi vì bồi thường, càng làm cho tôi chịu nổi, tôi thà rằng muốn…”

      Vấn đề này của Kiều An Hảo, tới quá đột nhiên, đến nỗi Lục Cẩn Niên, cũng kịp phản ứng, qua lúc lâu, trong đầu mới chậm rãi chuyển động,rốt cuộc Kiều An Hảo làm thế nào phát làm phẫu thuật phá thai? ràng đưa chi phí cho bác sỹ cùng y tá trong bệnh viện đêm đó làm phẫu thuật cho a…

      Lúc đáy lòng của Lục Cẩn Niên suy nghĩ những thứ này, nghe thấy Kiều An Hảo câu cuối cùng kia: nên làm như vậy, bởi vì bồi thường, càng làm cho tôi chịu nổi, tôi thà rằng muốn…

      Đáy lòng Lục Cẩn Niên đột nhiên dâng lên tia hi vọng, mắt sáng rực lên, rốt cục mở miệng câu đầu tiên trong tối nay với Kiều An Hảo mà thao thao bất tuyệt với lâu như vây: “Em là vì bỏ đứa con của em, cho nên mới muốn xuất cùng nữa?”

      câu này của Lục Cẩn Niên, thể nghi ngờ là đẩy Kiều An Hảo vào vực sâu vạn trượng, tay nắm chặt lấy vạt áo, nhìn cũng dám liếc nh cái, chỉ là cảm thấy trái tim đau đến dời sông lấp biển, nhưng giọng khi mở miệng, giống như có linh hồn: “Đứa bé bỏ a…”

      So với Kiều An Hảo nản lòng thoái chí, Lục Cẩn Niên lại có vẻ có chút kích động, vươn tay, nắm lấy bờ vai , tiếp tục truy vấn: “Kiều Kiều, em trả lời vấn đề của hỏi trước , em là vì chuyện đứa bé, mới muốn gặp sao?”

      Kiều An Hảo chôn đầu vào trong khuỷu tay càng sâu, cánh tay giật giật, muốn từ tránh thoát từ trong tay Lục Cẩn Niên.

      Lực tay Lục Cẩn Niên lại vui vẻ gia tăng chút: “Trả lời …”

      Lục Cẩn Niên còn chưa xong, Kiều An Hảo chợt ngẩng đầu mặt mang theo vài phần oán hận, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, : “Đúng!”

      Kiều An Hảo chỉ là chữ, Lục Cẩn Niên đột nhiên cười lên, tay dùng sức cái, kéo Kiều An Hảo vào trong lòng mình, ôm chặt.


      Chương 455: Tại sao cần con của em (15)


      cũng thương tâm muốn chết, sống bằng chết, thế mà vẫn còn cố tình cười… Kiều An Hảo bực bội, có chút tức giận, dùng hết sức, muốn thoát khỏi lồng ngực của Lục Cẩn Niên, nhưng Lục Cẩn Niên lại gia tăng sức lực, ôm trong lồng ngực, dương như muốn dùng sức ép vào trong cơ hể của .

      Kiều An Hảo càng tức giận hơn, dưới tình thế cấp bách, liền mở miệng, cắn bả vai Lục Cẩn Niên.

      Cơ thể đau, khẽ giật mình, nhưng sức lực lại muốn buông ra.

      Kiều An Hảo bất lực, tức giận nước mắt lại lần nữa chảy ra, thậm chí toàn thân cũng run rẩy, lúc cảm giác mình đau lòng muốn chết, bên tai lại truyền đến giọng Lục Cẩn Niên rất rất nhạt: “Kiều Kiều, đúng là em làm phẫu thuật lấy thai, là tôi tự mình ký tên, nhưng ngay lúc đó tôi là bất đắc dĩ mới làm như vậy, bởi vì, đứa bé kia…”

      cho là cả đời này cũng muốn gặp nữa, đến cuối cùng, mới hiểu được ra là do chuyện đứa bé, Kiều An Hảo mới cắt đứt tất cả liên hệ với mình.

      Lục Cẩn Niên cảm giác mình mới trải qua trò chơi cảm giác vậy, chợt cao chợt thấp, chỉ có điều nhịp tim của , đơn giản suýt nữa đùa chết .

      Lúc này nhắc đến chuyện đứa bé, Lục Cẩn Niên vừa mừng , trong nháy mặt bị đau khổ thay thế, trong giọng cũng nhuộm tia nặng nề: “Lúc bác sĩ kiểm tra, thai chết trong bụng tuần.”

      Những lời này, đơn giản giống như là tia sét, hung hăng bổ vào đầu Kiều An Hảo, khiến dừng lại động tác cắn bả vai Lục Cẩn Niên trong nháy mắt.

      “Kiều Kiều, cho nên tôi ôm em đến bệnh viện, là bởi vì lúc tôi trở về Cẩm Tú viên, thấy em chảy máu, tôi sợ em xảy ra chuyện gì, cho nên liền mang theo em đến bệnh viện… Tình huống của em lúc đó rất tệ, nhất định phải làm phẫu thuật…” Nếu như có thể, Lục Cẩn Niên muốn nhắc tới chuyện đêm đó, đó là ác mộng luôn làm tỉnh giấc, cũng làm luôn giật mình giữa đêm: “Kiều Kiều, về chuyện đứa con, tôi rất xin lỗi, thân làm ch, bảo vệ tốt cho nó.”

      Kiều An Hảo nghe đến đó, mới mở to mắt, rời khỏi bả vai Lục Cẩn Niên, kinh ngạc hỏi câu: “Thai chết trong bụng?”

      Lục Cẩn Niên nhàng gật đầu, cổ họng khẽ nuốt, giống như sợ Kiều An Hảo tin mình, lại bổ sung : “Kết quả kiểm tra, tôi còn giữ, nếu như em tin, trở về Bắc Kinh, tôi có thể cầm cho em xem.”

      Thai chết trong bụng? Con của bởi chết trong bụng, cho nên Lục Cẩn Niên mới ký tên làm phẫu thuật? cách khác, cho tới nay đều là hiểu lầm ?

      Thời gian gần đây, đối với tốt như vậy… Mà lại luôn dùng thái độ lạnh nhạt… Hơn nữa vừa rồi còn những lời khó nghe với như vậy…

      cảm giác hối hận và biết diễn tả ra sao, xông lên trong ngực Kiều An Hảo, có chút lúng túng, cũng có chút áy náy, sau đó liền chôn đầu ở bả vai của Lục Cẩn Niên, kết quả lại thấy nơi bị cắn qua, xuất máu bầm.

      Kiều An Hảo thấy có lỗi buông thõng mí mắt, vươn tay, sờ sờ chỗ bị cắn, giọng hỏi câu: “Có đau ?”

      Sắc mặt Lục Cẩn Niên tái nhợt còn sắc máu, khẽ lắc đầu: “ đau.”
      Last edited by a moderator: 7/6/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 456: Tại sao cần con của em (16)


      Đáy mắt Kiều An Hảo phiếm hồng, nhịn được vươn tay, ôm lấy cổ , chôn đầu ở sau gáy có chút lạnh lẽo của , sau lúc lâu, Kiều An Hảo mới hơi ngẩng đầu chút, ghé vào bên tai Lục Cẩn Niên, giọng câu: “Thực xin lỗi.”

      Giọng của rất , rất , nhưng mà Lục Cẩn Niên lại nghe thấy ràng, thân thể cứng đờ, hề gì, chỉ càng dùng thêm sức ôm .

      Kiều An Hảo cũng tiếp tục chuyện, ở nơi rừng rậm nguyên thủy vắng vẻ hoang tàn này, hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau.

      biết qua bao lâu, mưa to bên ngoài bắt đầu tạnh lại, trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lách tách của lửa thiêu đốt, tâm trạng Kiều An Hảo hoàn toàn ổn định lại, lúc này mới nhớ tới những điều Lục Cẩn Niên với mình, giật giật đầu óc, nhìn đường cong hoàn mỹ sườn mặt của người đàn ông, hỏi: “Lục Cẩn Niên, tôi làm mất đứa trong bụng như thế nào?”

      Vẻ mặt Lục Cẩn Niên cứng đờ, nhớ tới Hàn Như Sơ đưa tổ yến bị hạ thuốc ngủ cho Kiều An Hảo, đáy mắt xẹt qua tia sát khí sắc bén, xen lẫn loại đau đớn cùng hận thù khiến cho hít thở thông, thế nhưng chỉ trong nháy mắt thôi, Kiều An Hảo cũng chưa kịp chú ý tới có gì khác thường gì, mặt liền bình tĩnh trở lại.

      Hàn Như Sơ là mẹ chồng của , mẹ của người đàn ông mà thích… Nếu cho biết , có lẽ vì vậy mà xuất khoảng cách với Hứa Gia Mộc… ra sở dĩ Hàn Như Sơ nhắm vào , chẳng qua là vì tồn tại của , xét đến cùng là làm liên lụy đến

      Lục Cẩn Niên nghĩ đến đây, mở miệng, giọng điệu chuyện có chút nào phập phồng: “Ba tháng trước, cơ thể thai nhi ổn, nên dễ dàng xảy ra cố, hơn nữa thời gian em ở đoàn làm phim, lại nghỉ ngơi ăn uống tốt, cho nên mới xuất chuyện như vậy.”

      Kiều An Hảo nhớ tới, có đoạn thời gian có mấy ngày luôn buồn nôn, nghĩ là bên trong dạ dày của mình thoải mái, bây giờ nhớ lại, đó chắc là nôn nghén, sau đó còn ói ra nữa, nghĩ bản thân hết bệnh rồi, ra lúc đó là đứa của chết ở trong bụng của … Nếu là lúc ấy nghe lời của Lục Cẩn Niên, đến bệnh viện kiểm tra chút, có lẽ thảm kịch xảy ra, cũng khiến cho trách lầm .

      Kiều An Hảo im lặng lúc, lại giọng mở miệng hỏi: “Lục Cẩn Niên, vậy vì sao muốn gạt tôi?”

      Người Lục Cẩn Niên có chút khó chịu, nhích lại gần về phía vách hang động, nhìn chằm chằm ánh lửa, nhàng mở miệng: “Kiều Kiều, tôi chỉ muốn em khổ sở.”

      có ý gì khác, chỉ là muốn phải chịu đựng đau đớn như sống bằng chết khi mất con của mình mà bản thân trải qua.

      chỉ nghĩ đơn giản, là để bản thân mình gánh vác thống khổ này.

      là bởi vì sợ khổ sở, mới giấu diếm, phải là cần con của … Đáy mắt Kiều An Hảo nóng lên, giọng có chút run rẩy, lại giọng câu “Thực xin lỗi.”

      Sau lúc lâu, Kiều An Hảo mới lo lắng mở miệng, giọng hỏi: “Lục Cẩn Niên, có trách tôi hay ?”

      Nhất thời Lục Cẩn Niên nhịn được, ho khan tiếng, sau đó “Uh?” tiếng.

      có trách tôi vì tôi hiểu nhầm ?” Kiều An Hảo có chút thấp thỏm lập lại lần.

      …” Lục Cẩn Niên xong chữ này, gục đầu vai Kiều An Hảo, thanh nào nữa.


      Chương 357: Sao lại cần con của em? (17)


      Sức nặng toàn thân của Lục Cẩn Niên cơ hồ đều đổ lên người Kiều An Hảo, suýt nữa khiến cho cả người ngã nhào đất, nghiêng đầu, nhìn thấy cặp mắt nhắm chặt của người đàn ông, sắc môi trắng bệch, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, Lục Cẩn Niên còn phát sốt, sau đó vội vươn tay ra sờ trán của , phát còn nóng hơn lúc trước rất nhiều.

      Khẳng định là do ngâm trong nước sông hơi lâu, về sau lại mặc quần áo, nhặt cành cây trong rừng lại mắc mưa, tại bị lạnh đến mức này.

      Đáy lòng Kiều An Hảo dâng lên từng cơn đau nhói, vội vã bò ra khỏi lòng Lục Cẩn Niên, cật lực kéo lên từ mặt đất, sau đó dùng bả vai mà chống đỡ thân thể , chịu đựng vết thương đau đớn đùi, cơ hồ là dùng hết sức bình sinh mà kéo mang đến chỗ rơm rạ.

      Kiều An Hảo lấy áo khoác tây trang của Lục Cẩn Niên, đắp lên người , cho thêm củi vào đống lửa, để lửa cháy thêm lớn, khiến nhiệt độ trong hang cao hơn chút.

      Rừng rậm vừa mới mưa, hỏi có chút ẩm ướt, khi có gió thổi vào trong hàng, ẩm ướt xen lẫn lạnh lẽo.

      Lục Cẩn Niên nằm đống rơm, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt đều là vẻ bệnh tật, có khả năng bởi vì bệnh, trong lúc hôn mê còn ngừng run rẩy.

      Kiều An Hảo chăn trước mặt Kiều An Hảo, vốn có ý che chắn gió thổi vào trong hang động, nhưng Lục Cẩn Niên lại có tí dấu hiệu xoay chuyển, thậm chí hô hấp trở nên có chút áp, miệng cứ đứt quãng lại thốt ra chữ, Kiều An Hảo ghé tai đến bên , nghe lúc lâu, mới nhận ra đó là chữ “Lạnh”.

      Kiều An Hảo hề do dự mà cởi trang phục cổ trang người mình ra, choàng lên người Lục Cẩn Niên, gió thổi vào từ cửa động, lạnh đến mức thể kìm chế mà run rẩy.

      Hai bộ quần áo, vẫn phát huy được tí tác dụng nào, tình hình Lục Cẩn Niên vẫn gay go như cũ.

      Kiều An Hảo nhìn quang đống lửa chút, lại nhìn bên ngoài cửa động, nơi này là rừng núi hoang vắng, cần gì cũng có, tới cùng làm sao để giữ ấm đây.

      Kiều An Hảo lần mò bàn tay lạnh đến dọa người của Lục Cẩn Niên, nghe tiếng thầm vì khỏe của Lục Cẩn Niên, đáy lòng trở nên có chút lo lắng bất an, chân mày và mặt nhăn chặt lại, vắt óc suy nghĩ chút, cuối cùng như nghĩ đến cái gì đó, thầm cắn răng, cởi bộ trang phục cổ trang duy nhất người ra, sau đó nằm xuống bên người Lục Cẩn Niên, đắp kín quần áo của hai người lên thân bọn họ, vươn tay ra, ôm lấy , làm cho thân mình dán sát vào thân thể , truyền hơi ấm tới.

      Sau khi Kiều An Hảo ôm Lục Cẩn Niên được lúc lâu, lại cảm giác được thân thể vốn run rẩy bẩy của người đàn ông, từ từ yên tĩnh lại, da thịt lạnh lẽo bắt đầu chuyển ấm, hô hấp cũng dần trở nên đều và kéo dài, như là ngủ say, trái tim vẫn luôn bị siết chặt của Kiều An Hảo, lúc này mới trở về chỗ cũ, cả người còn sức lực nào dựa vào cánh tay của Lục Cẩn Niên, cũng nặng nề mà vào giấc ngủ.

      Lục Cẩn Niên mơ giấc mơ, trong mơ và Kiều An Hảo mặc quần áo, ôm nhau nằm chỗ, da thịt của vẫn mềm mại nhẵn nhịn như trong trí nhớ của , khiến chết mê chết mệt có cách nào kháng cự, thể kìm lòng mà hôn lên môi của , mang theo tham lam cùng si mê.

      Loại cảm giác này, chân đến đáng sợ, tiếp theo cả người trở nên vô cùng hưng phấn kích thích, càng vội vã muốn thêm, sau đó cả người áp lên thân .

      nghe thấy tiếng hô hấp của mình trở nên có chút dồn dập, nhiệt độ cơ thể bắt đầu lên cao.


      Chương 358: Tại sao cần con của em? (18-)


      nghe thấy tiếng hô hấp của mình trở nên có chút dồn dập, nhiệt độ cơ thể bắt đầu lên cao.

      Ngay cả khí bên ngoài cũng bắt đầu nóng lên.

      lờ mờ biết là lúc này hai người ở đâu, chẳng qua là cảm thấy hoàn cảnh chung quanh, nhiệt độ càng ngày càng cao.

      Trong cơ thể khát vọng càng ngày càng nhiều, động tác của trở nên có chút tùy ý mà lại muốn làm gì làm, mà phản kháng, mềm mại lại khéo lẽo, dường như cực lực phối hợp với .

      giấc mộng đẹp… Hơi thở của Lục Cẩn Niên trở nên hỗn loạn, cuối cùng trước mắt, hình như bất chợt nghĩ tới điều gì, động tác liền ngừng lại.

      được… Bây giờ còn mối quan hệ, Hứa Gia Mộc tỉnh dậy, người đàn ông mà thích tỉnh lại, nếu lại thêm lần nữa, thể làm vậy với … Dù là ở trong mơ, cũng thể làm vậy…

      Hô hấp của Lục Cẩn Niên bắt đầu trở nên dồn dập, tay của nắm thành quyền chặt, hết sức đè nén dục vọng của mình, dồn nén, rời từng nơi từng nơi người , chẳng qua là ôn vào trong ngực chặt, bởi vì nhẫn nại, trán của xuất tầng mồ hôi.

      Ngày hôm sau, sáng sớm, Kiều An Hảo bị tiếng chim hót đánh thức, mở mắt, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm hang động nhẵn nhịu, sau đó mới chợt ngồi dậy, quay đầu, lại thấy bên cạnh bóng người, đống lửa chẳng biết lúc nào tắt, màu đen tro bụi rơi đầy đất, mà quần áo của mình vốn cởi ra, đđã mặc trở về người.

      Lục Cẩn Niên mặc quần áo cho sao? Nhưng đâu rồi?

      Kiều An Hảo sửa sang lại quần áo xốc xếch người mình, kết quả lại thấy phía xương quai xanh của mình, có mấy vết hôn, sau đó liền nhớ lại tối hôm qua trong lúc mình ngủ mơ mơ màng màng, chuyện xảy ra, sau đó mặt liền đỏ lên.

      ra là đó phải là giấc mơ, là … Chẳng qua là, chỉ làm được nửa, biết tại sao Lục Cẩn Niên lại ngừng lại…

      “Em tỉnh?” Ngoài cửa động truyền đến tiếng Lục Cẩn Niên.

      Kiều An Hảo vội vàng thu hồi lại suy nghĩ, quay đầu, thấy Lục Cẩn Niên cầm rất nhiều trái cây hôm qua, vào.

      Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên đặt trái cây trước mặt mình, cầm lên quả cắn cái, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, nhìn về Lục Cẩn Niên ngồi ăn bên, lên tiếng hỏi: “ hết sốt chưa?”

      Lục Cẩn Niên nuốt xuống trong miệng gì đó, : “ hạ sốt rồi.”

      Dừng lát, lại bổ sung câu: “Tối qua cảm ơn em.”

      Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên chuyện mình cởi quần áo sưởi ấm cho , sắc mặt đỏ lên, cúi đầu, liền dùng sức cắn trái cây.

      Bên trong động yên tĩnh lát, Kiều An Hảo lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Kế tiếp chúng ta phải làm sao?”

      Trong đầu Lục Cẩn Niên nghĩ đều là chuyện tối ngày hôm qua, có chút để ý đến giọng của Kiều An Hảo, ý thức được chuyện với mình, vội vàng “Hả?” tiếng.

      Kiều An Hảo cho là Lục Cẩn Niên hiểu ý của mình, vì vậy mở miệng : “Tôi , làm sao chúng ta rời khỏi nơi này? Cũng biết người trong đoàn làm phim có tìm được chúng ta .”

      tới đây, Kiều An Hảo liền đưa tay sờ sờ người của mình, ão não mở miệng: “Tôi quên mất, tôi mặc quần áo cổ trang, có mang điện thaoij di động…”

      Sau đó đáy mắt Kiều An Hảo thoáng lên tia sáng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hỏi: “Đúng rồi, có mang…”
      Last edited: 9/6/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 459: Tại sao cần đứa con của tôi? (19)


      Lục Cẩn Niên đột nhiên giống như gặp chuyện rất gấp, chợt đứng lên, dọa cho Kiều An Hảo sợ tới mức được nửa, dừng lại, ngẩng đầu nhìn hỏi: “Làm sao vậy?”

      Lục Cẩn Niên rất bình tĩnh chỉ ngoài hang động, : “ thuận tiện chút.”

      Sau đó cũng chờ Kiều An Hảo có phản ứng, xoay người ra khỏi cửa động.

      Lục Cẩn Niên tùy ý tìm cái phương hướng, bước nhanh lên khoảng chừng 50 thước, mới ngừng lại.

      ra ngoài có chút vội, trong tay còn cầm trái cây chưa ăn hết, vì thế tiện nhét vào trong miệng ngậm, từ trong túi quần mình lấy ra điện thoại di động, ấn xuống phím mở máy, đáy lòng hy vọng di động hoàn toàn báo hỏng, kết quả như mong muốn, màn hình lại kỳ tích sáng lên, sau đó mở máy ra, thậm chí còn nhận mấy tin nhắn đến, liên tục phát ra vài tiếng vang leng keng.

      Đáy lòng Lục Cẩn Niên nhịn được thầm châm chọc câu, cái điện thoại rách này? Ngâm nước lâu như vậy, vậy mà tắt máy đêm còn có thể khởi động máy?

      Lục Cẩn Niên có chút khó chịu thở ra hơi, nghĩ đến người phụ nữ ở trong động kia suy nghĩ làm cách nào liên lạc với người cứu viện, ánh mắt hơi hơi lóe lóe, tắt máy,sau đó hề do dự đưa điện thoại di động trực tiếp ném ra ngoài.

      Sáng nay lúc ra ngoài tìm quả dại, phát trong rừng rậm có nhiều chỗ bày bẫy săn, điều này bên cạnh khu rừng có thôn xóm, cũng rất có khả năng hôm nay có người đến đây lấy thành quả của bọn họ, cho đến lúc này, với Kiều An Hảo hoàn toàn có thể theo bọn họ ra ngoài, như vậy thứ nhất, với có thể ở dưới tình huống ai quấy rầu, nán lại đoạn thời gian dài.

      Lục Cẩn Niên chậm rãi bước , trở về trong động, ngồi ở vị trí cũ, nhìn về phía Kiều An Hảo gặm trái cây, mí mắt nâng lên chút, vô cùng bình tĩnh mở miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy vừa mới ra ngoài, em muốn hỏi cái gì?”

      Kiều An Hảo : “ có mang điện thoại di động ?”

      Lục Cẩn Niên rất thành trả lời: “Có mang theo.”

      Đáy mắt Kiều An Hảo nháy mắt lên vui mừng: “Vậy nhanh lấy ra, thử xem có thể khởi động máy , nếu có thể mở máy, chúng ta có thể liên lạc với người đoàn phim, như vậy bọn họ có thể nhanh chút đến tìm chúng ta rồi.”

      “Ừ.” Lục Cẩn Niên bộ dáng thấy Kiều An Hảo có lý, rất phối hợp gật gật đầu, sau đó giơ tay lên, sờ sờ túi trái, nhíu mày, lại sờ sờ túi phải, sau đó nữa lật hai túi trực tiếp ra ngoài, nhìn thoáng qua ánh mắt Kiều An Hảo có vài phẩn uể oải, mang theo vài phần an ủi mở miệng : “Có thể ở trong túi áo.”

      xong Lục Cẩn Niên xách áo khoắc tây trang ném bê n, sờ sờ túi trong, sau đó ở dưới ánh mắt Kiều An Hảo vạn phần mong chờ cùng mong đợi, chậm rãi móc là cái bóp tiền.

      Sau đó, mi tâm Lục Cẩn Niên liền nhăn lên, đứng lên, vỗ vỗ quần mình, dụng giọng rất nghi hoặc, lầm bầm lầu bầu : “Kỳ lạ, nhớ ràng mang điện thoại di động ra ngoài…”

      Rất dễ dàng dâng lên hi vọng, cứ như vậy tan vỡ, đáy lòng Kiều An Hảo mặc dù rất thất vọng, nhưng vẫn giúp đỡ Lục Cẩn Niên phân tích khả năng chút: “Có thể lúc ở trong con sông lý, rớt ra ngoài, chính chú ý tới?”

      Lục Cẩn Niên bình tĩnh gật gật đầu, bày ra bộ cực kỳ đồng ý với Kiều An Hảo : “Có thể là vậy…”


      Chương 460: Tại sao cần con của em (20)


      Giống như suy đoán của Lục Cẩn Niên , khoảng 10 giờ sáng, trong rừng rậm có bóng hai người, ông lão và người đàn ông trung niên, lưng đều đeo súng săn, tay còn cầm vài con thú vừa săn được,

      Hai người này cũng ngờ đến, ở nơi rừng rậm hoang vắng như thế này, mà có thể gặp được Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, vốn có chút kinh ngạc, nhìn thấy bộ đồ cổ trang màu hồng người Kiều An Hảo còn nghĩ quái.

      Lục Cẩn Niên kể lại cố xảy ra lúc quay phim cho hai người này nghe, bọn họ nghe xong mới hết kinh ngạc, hề do dự liền dẫn Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên về làng của người Thiền Vu của bọn họ.

      Đường trong rừng dề dễ , chân của Kiều An Hảo lại bị thương, cho nên Lục Cẩn Niên cõng .

      Ông lão râu tóc đều bạc trắng nhưng lại rất nhanh nhẹn, bước như cbay, thế nhưng vì để ý đến Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo nên cố ý chậm lại, thậm chí ở chỗ gập gềnh khó còn giúp Lục Cẩn Niên đỡ lấy Kiều An Hảo.

      Dọc đường chuyện với nhau, Kiều An Hảo mới biết, hai người này là cha con, sống nhờ việc săn bắn thú rừng, ông lão nhiều lắm, thế nhưng người đàn ông trung niên lại cười cho biết, phải ngày nào hai người cũng vào trong rừng rậm săn thú, bình thường đều cách nhau dăm ba bữa mới vào, là vận may của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo rất lớn, bị tai nạn lần này ngay hôm sau gặp được bọn họ, nếu như may, có khi phải đợi đến ba bốn ngày.

      hơn ba giờ, cuối cùng mới đến làng của bọn họ, tất cả đều là nhà cửa dựng lên bằng gỗ, xem ra cũng có ít người sống ở đây.

      Lúc đường, hai cha con này có biết đucợ chân của Kiều An Hảo bị thương, cho nên vừa vào làng dẫn bọn họ đến chỗ thầy thuốc duy nhất ở đây.

      Xung quanh làng đều được bao bọc bởi núi non trùng điệp, đường lại dốc, tuy năm nào cũng được cải tạo nhưng điều kiện vẫn vô cùng gian khổ, nhưng phải chịu đựng vì đây là nơi duy nhất có thầy thuốc.

      Sau khi xử lý tốt miệng vết thương, hai người này liền dẫn Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo về nhà của họ, vừa vòa cửa, người đàn ông trung niên liền hô lên hai tiếng, sau đó có người phụ nữ trung niên từ bên trong ra, nhìn thấy Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo có chút nghi ngờ, đợi chồng mình giải thích xong, liền nhiệt tình kêu bọn họ vào trong nhà.

      Người phụ nữ ngờ có khách đến, sợ đồ ăn đủ, lại nấu thêm hai bát mì sợi.

      Ăn cơm xong, người phụ nữ liền dẫn bọn họ đến căn phòng, chỉ vào bên trong, rằng thu dọn sạch để bọn họ ở tạm.

      Phòng được làm từ bùn đất, bên trong cũng có đồ dùng gì nhiều, giường trải đệm chăn vừa mới đổi, nhìn cũ kỹ nhưng rất sạch .

      Bên cạnh là chiếc bàn gỗ màu đen, bên đặt chiếc ấm và hai chiếc cốc, cốc nước còn mới tinh, ràng là mua về vẫn chưa kịp dùng, giờ đưa cho bọn họ dùng.

      Người phụ nữ trung niên hề quá nhiều, cũng quấy rầy bọn họ, chỉ cho bọn họ biết có gì cứ mở miệng, sau đó liền đóng cửa rời .

      Tối hôm qua ngủ lại hang động, chắc chắn là được tốt, Lục Cẩn Niên lại cõng Kiều An Hảo lâu như vậy, có chút mệt mỏi, hai người nằm giường được lúc liền ngủ thiếp .

      Chương 461: Thời gian bình yên đẹp đẽ (1)


      Lúc Lục Cẩn Niên tỉnh lại, bên cạnh có ai.

      Lông mày của nhíu lại phen, mạnh mẽ ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường tìm Kiều An Hảo lại thấy bên gối có đặt bộ quần áo cũ sạch , chỉ đơn giản là quần dài và áo dài màu, mặt đất là chậu nước sạch, bên cạnh đặt bình nước nóng, có chiếc khăn lông vắt lên.

      Lục Cẩn Niên thấy hình ảnh như vậy, hiểu sao tâm tình trở nên rất bình yên, đến phía trước chậu nước, cho thêm chút nước nóng, thấm nước vào khăn mặt, vắt khô, lau qua người, sau đó mặc quần áo vào, rồi bưng chậu nước ra ngoài.

      Bên ngoài phòng khách bóng người, cửa nhà rộng mở, Lục Cẩn Niên tới cửa, liền thấy được hình ảnh khiến cho kiên định và mềm mại hơn.

      Trong sân nhà có cây cổ thụ rất lớn, Lục Cẩn Niên biết tên của nó là gì, cành cây nở đầy những bông hoa màu hồng nhạt, thân cây sù sì thô ráp, có lẽ sống qua rất nhiều năm rồi.

      Kiều An Hảo ngồi dưới bóng cây, bên cạnh là bé tầm sáu, bảy tuổi, nằm úp sấp bàn, cầm bút luyện chữ.

      Kiều An Hảo nhìn chăm chú luyện chữ, ngừng nhàng nhắc nhở.

      đúng, chỗ này viết sai rồi… Vẫn đúng, để chị dạy em viết thế nào nhé…”

      Theo sau lời của Kiều An Hảo, liền đưa tay cầm tay của bé nắn nót từng nét.

      “Tốt lắm, em tự viết thử lần xem…Ừhm, đúng rồi , giỏi quá, viết đẹp…. lợi hại…”

      bé được khen ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Kiều An Hảo, tiếp tục chuyên chú viết chữ.

      Lúc này là hoàng hôn, ánh trời chiều đỏ bừng vẩy lên từng phiến cây, có vài tia sáng rơi rớt xuống người Kiều An Hảo và bé kia.

      Quần áo cổ trang người Kiều An Hảo được thay ra, mặc chiếc váy màu trắng, tóc dài được bện thành hai bím, vén qua sau tai buông xuống trước ngực.

      Khuôn mặt được rửa sạch , mặt mộc hề trang điểm, da thịt trắng nõn, lúc nhiễm ánh nắng hoàng hôn, có vẻ nhuốm bụi trần, hoàn mỹ tỳ vết.

      Gió nhự từ từ thổi qua, những cánh hoa cay lả tả rơi xuống, rắc tóc dài của Kiều An Hảo và bé, Kiều An Hảo giơ tay lên cẩn thận lấy cánh hoa xuống.

      Lục Cẩn Niên bưng chậu nước, dựa vào cửa, nhìn chăm chú hình ảnh trước mặt mình đến mức mất hồn, trái tim giống như bị gió vờn qua cái, mềm mại vô cùng.

      bé phát ra Lục Cẩn Niên đầu tiên, cầm bút, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm , sau đó còn nháy mắt cái.

      Kiều An Hảo thấy bé lơ đãng, liền hô tên “Niếp Niếp”, sau đó nhìn theo tầm mắt của thấy Lục Cẩn Niên biết tỉnh lại từ lúc nào, liền ngồi ngay nhắn lại, mở miệng hỏi: “ dậy lúc nào?”

      Lúc này Lục Cẩn Niên mới hoàn hồn: “Ừhm” tiếng, tiếp ra ngoài sân, đổ nước trong chậu , sau đó liền về phía dưới bóng cây.

      Kiều An Hảo ngẩng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, cong khóe môi lên: “ bé này là Niếp Niếp, là con của nhà này, chị Trần ra ngoài đồng làm ruộng rồi, tôi thấy bé tập viết, liền chỉ cho bé vài chữ.”

      Lục Cẩn Niên khẽ gật đầu, nhìn về trang giấy mà viết chữ.

      Kiều An Hảo cầm tay bé viết, bé tự mình viết, rất xiêu vẹo sứt sẹo.


      Chương 462: Thời gian bình yên đẹp đẽ (2)


      Sau khi Lục Cẩn Niên tỉnh lại lâu sau, bác Trần, Trần và chị Trần ba người vác theo cuốc, trở lại từ đồng ruộng.

      Lúc Lục Cẩn Niên ăn cơm trưa, hỏi qua nơi nào có điện thoại, chẳng qua trong thông này chỉ có suy nhất nhà có điện thoại, giữa trưa trong nhà có ai, lúc trần vừa mới trở về, lại bắt gặp nhà kia mở cửa, vì thế về nhà, lập tức mang theo Lục Cẩn Niên sang.

      Trần thuật lại tình huống của Lục Cẩn Niên lại lần, nhà kia liền mời Trần và Lục Cẩn Niên vào phòng, chỉ vào chiếc điện thoại bàn, ý bảo cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên qua, cầm lấy điện thoại, nhập vào số của trợ lý.

      Điện thoại rất nhanh được bắt, giọng trợ lý khi chuyện, mang theo vài phần lo lắng: “Có phải có tin tức của Lục tiên sinh và Kiều tiểu thư rồi hay ?”

      Lục Cẩn Niên dừng lại chút, mới lạnh nhạt ra hai chữ: “Là tôi.”

      “A?” Trợ lý ở đầu bên kia, ràng là có chút phản ứng kịp, qua lúc lâu sau, liền hốt hoảng sợ hãi mà mở miệng, lớn tiếng câu: “Ngài Lục? Ngài Lục là sao?”

      “Ừ.”

      “Lục tiên sinh, đúng là rồi, tại ở đâu? Đúng rồi, tìm được Kiều chưa? Tình trạng của hai người thế nào?” Trợ lý trực tiếp tống cho đống vấn đề.

      “Tôi với ấy, có việc gì.” Lục Cẩn Niên dừng chút, còn : “ tại tôi và ấy ở….”

      Lục Cẩn Niên tới đây, nhìn thoáng qua Trần đứng ở bên, Trần lập tức hiểu được ý của , nhận điện thoại, cụ thể lần tên thôn xóm cùng với vị trí cho trợ lý của Lục Cẩn Niên, sau khi chời trợ lý của Lục Cẩn Niên nhớ , Trần mới đưa điện thoại cho Lục Cẩn Niên, trợ lý ở bên kia mở miệng : “Ngài Lục, giờ tôi đón các người.”

      Trở lại nhà của Trần, chị Trần làm xong cơm chiều, người trong thôn, sinh hoạt và nghỉ ngơi rất đơn giản, ngủ sớm dậy sớm, cho nên, ăn cơm xong, bác Trần bận rộn ngày dứt khoát mang theo cháu vòa nhà ngủ, mà Trần và chị Trần thu thập xong xuôi con mồi săn được, mới vào nhà nghỉ ngơi.

      Thôn trang vào ban đêm, vô cùng yên tĩnh, trừ bỏ ánh trăng nơi chân trời, còn ánh sáng gì khác.

      Lúc trưa Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên ngủ được có chút lâu, vai kề vai nằm giường, có gì mệt mỏi.

      Lúc đầu Kiều An Hảo nhắm chặt mắt lại, miên man suy nghĩ chút chuyện khác của , ai ngờ càng nghĩ càng tỉnh tác, cuối cùng xoay người lại, mở to mắt, nhờ vào ánh trăng trong vắt chiếu vào nhà, nhìn đến khuôn mặt hoàn hảo khiến người ta hít thở thông của Lục Cẩn Niên.

      Kiều An Hảo nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên lúc, chớp chớp mắt, giọng mở miệng, gọi tên của : “Lục Cẩn Niên?”

      “Ừ?” Lục Cẩn Niên mở to mắt, quay đầu, nhờ ánh sáng mông lung trong phòng, ánh mắt đen như mực của Lục Cẩn Niên, tựa hồ có thể lấy hồn phách.

      Tim Kiều An Hảo đập lỡ nhịp, nhịn được mà rũ mắt xuống, né tránh tầm mắt của , tiếp tục lên tiếng: “Cảm ơn .”

      Nếu nhờ có , đoán chừng mạng táng tại con sông rồi.

      sao.” Lục Cẩn Niên biết đến cái gì, trả lời bằng giọng nhàng, tiếng của , còn lạnh lùng và trong trẻo hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, nhưng lại khiến cho lòng của Kiều An Hảo dâng lên lo lắng nên lời.

      Lục Cẩn Niên nhảy từ dốc núi xuống cứu , có phải giống như trong phim truyền hình, vì người mà ngay cả mạng mình đều có thể cần hay ?
      ChrisHành Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :