Chương 444: Tại sao cần con của em? (4)
Chuyện cũ kinh thiên động địa, xảy đến vô cùng bất ngờ, cũng rất kích thích, trừ tai nạn của cha mẹ năm mười tuổi kia, đến giờ vẫn chưa có chuyện gì khiến Kiều An Hảo trở tay kịp.
cố phát sinh ngày đó, là hôm quay phim thứ năm của Thần Kiếm, ở nơi rất xa xôi, bởi vì ít người tới, nên đầu tư rất nhiều nhưng điều kiện cũng có chút gian khổ.
Ngày đó, thời tiết rất đẹp, bầu trời sáng trong, Kiều An Hảo chưa bao giờ thấy trời xanh như thế, trong suốt thuần khiết, trời có lấy gợn mây, ánh mắt trời chiếu thẳng xuống, hoa thơm, chim đua nhau hót, phong cảnh như tranh vẽ, giống như chốn thần tiên.
Lúc gần chạng vạng, mọi người làm việc cả ngày, nên đều thấy mệt mỏi, đạo diễn cho bọn họ nghỉ ngơi nửa tiếng, sau đó quay tiếp phân đoạn, kết quả người nào cũng nghĩ tới, bộ phim mà lại có thể có chuyện hù chết người.
-
Năm ngày quay phim, Lục Cẩn Niên đều có mặt.
Điều kiện ở đây quá mức gian khổ, trợ lý theo bên cạnh , bởi vì quen sống sung sướng, chưa bao giờ sống khổ như vậy, mỗi ngày đều ở trong lều, gặm dưa hấu, ra khỏi cửa.
Lúc đầu, Lục Cẩn Niên rất bình thản, giống như hoàn cảnh này, đối với mà có vấn đề gì, mỗi ngày đều ngồi làm việc, sau đó trao đổi công việc qua mạng với các đối tác.
Hôm nay, công việc lại có nhiều, Lục Cẩn Niên xử lý xong công việc của Bắc Kinh vẫn còn chưa đến 5 giờ, đóng laptop lại, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, giờ tay lên xoa xoa cổ, vì ngồi nhiều nên thấy hơi mỏi.
“Lục Tổng, ăn dưa hấu , cho đỡ nóng.” Trợ lý vừa thấy xong việc, lập tức lấy dưa hấu ướp lạnh ra, đặt trước mặt Lục Cẩn Niên.
Qua lúc, Lục Cẩn Niên mới bỏ tay xuống, ngồi dậy, cầm cây tăm, tùy ý xiên vào miếng, đưa vào trong miệng.
Lục Cẩn Niên ăn hai miếng lại đứng lên: “ xem bên ngoài quay phim thế nào rồi.”
Sau đó Lục Cẩn Niên ra ngoài.
Trợ lý luống cuống tay chân để dưa hấu lại vào trong tủ lạnh, vội vàng đuổi theo, cùng đến trường quay.
Còn cách khoảng 20 mét nữa, đạo diễn giơ loa phóng thanh, hô to: “Chuẩn bị…”
Theo mệnh lệnh của đạo diễn, nhân viên công tác và diễn viên, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng.
“Bắt đầu…”
Camera bắt đầu chuyển động, máy quay ghi lại hình ảnh, ra dáng vẻ của Kiều An Hảo và Trình Dạng.
Phân cảnh giờ, là cảnh đánh võ của Kiều An Hảo và Trình Dạng, quay ở sân bãi, mặt bằng cao khoảng ba thước, mặt trái là dòng sông, tốc độ chảy khá mạnh, tiếng nước khá xiết.
Động tác của những người hướng dẫn nằm lòng Kiều An Hảo và Trình Dạng, nhưng lúc quay phim, hai người vẫn có vài hành động thích hợp, NG vài lần, sau cùng người hướng dẫn lại giải thích thêm lần nữa, lúc hai người quay lại, động tác mới lưu loát và ăn ý hơn rất nhiều.
Kiều An Hảo mặc quần áo màu hồng, tóc đen tới eo, mặt mày trang điểm tôn lên màu tóc của , đôi môi xinh đẹp hồng hào, kiểu tóc rất đơn giản, chỉ là búi cao lên, đó cài chiếc trâm hồng ngọc.
Trình Dạng mặc bộ đồ đen, hai người đứng đối mặt nhau, ánh mắt nhìn nhau, gió thổi qua hơi lớn, khiến quần áo của hai người tung bay phấp phới, phát ra thanh rất mạnh mẽ.
Chương 445: Tại sao cần con của em? (5)
Editor: Xẩm Xẩm
Trong lúc giằng co, Trình Dạng thua trận, ánh mắt nhìn Kiều An Hảo, tràn đầy phức tạp: "Nàng nghe ta giải thích..."
"Giải thích cái gì? Giải thích hôn lễ ngày hôm qua phải là ngươi?" Kiều An Hảo đợi Trình Dạng hết lời, liền lên tiếng chất vấn, nhìn chằm chằm đôi mắt của Trình Dạng, có có đau khổ cũng có hận, sau đó giống như quyết định, nâng cao cái cằm trắng nõn xinh đẹp, chợt rút trường kiếm trong tay ra, nhắm ngay ngực Trình Dạng : "Rút kiếm , ban đầu ngươi , nếu phản bội ta, bằng lòng nhận lấy cái chết, hôm nay phải là ngươi chết ta sống..."
Theo lời của Kiều An Hảo, chợt xuất kiếm, Trình Dạng hốt hoảng né tránh: "Chuyện phải là như nàng nghĩ..."
Kiều An Hảo hoàn toàn nghe thấy lời của Trình Dạng, lại lần nữa giơ kiếm, Trình Dạng thể làm gì khác hơn là tiếp chiêu.
Trình Dạng thủy chung rút kiếm, chẳng qua là phòng thủ, Kiều An Hảo nhìn người đàn ông mình lại lấy người khác, đôi mắt đầy lửa giận mù quáng, ra nhiều chiêu tàn nhẫn.
Hai người được hỗ trợ, thỉnh thoảng ở giữa trung, thỉnh thoảng ở sườn dốc.
Quần áo màu đen và quần áo màu hồng, lúc hai người đánh nhau, quấn quít ở chung chỗ, sau lưng là cảnh non nước, hình ảnh đẹp đến đến rung động lòng người.
Cuối cùng, Trình Dạng thua cuộc, Kiều An Hảo cầm kiếm, chút lưu tình đâm vào ngực của , vẻ mặt Trình Dạng nhìn Kiều An Hảo đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhắm hai mắt lại, giống như đợi cái chết, kiếm Kiều An Hảo, trong giây phút gần chạm vào da thịt của Trình Dạng, cứng rắn dừng lại, tay của bắt đầu run rẩy, cuối cùng đúng là vẫn thể xuống tay, hung hăng ném kiếm ở bên, sau đó xoay người, giọt lệ rơi xuống, sau đó nhờ giúp đỡ, làm động tác bay lên.
"Cắt ——" đạo diễn hài lòng kêu kết thúc, sau đó vỗ tay, trong miệng liên tiếp khen ngợi: " tệ, tệ, tốt lắm!"
Hôm nay là cảnh cuối, cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người thở ra hơi dài, nhân viên làm việc bắt đầu dọn dẹp đạo cụ, Kiều An Hảo cởi dây người mình, nhìn Trình Dạng bên, hơi áy náy : "Lúc nãy tôi dùng sức lực hơi mạnh, có đánh bị thương chứ?"
" sao." Trình Dạng cười cười, cúi đầu, nhờ trợ lý giúp đỡ, bắt đầu cởi lớp áo cổ trang ra.
Lúc nãy phải sử dụng những động tác khó như vậy, mất ít thể lực, cũng đổ rất nhiều mồ hôi, Kiều An Hảo nghe thấy Trình Dạng sao, nở nụ cười ngọt ngào, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi rơi từng giọt, để cho Triệu Manh lấy chai nước đưa mình, mở nắp chai, ngẩng đầu lên, chưa uống được hai hớp, Kiều An Hảo bất chợt cũng cảm giác được nơi dưới chân mình dãn ra, cả người chưa phản ứng kịp, liền nghe được tiếng đá rơi vang lên, sau đó dưới chân vừa trượt, người mất thăng bằng ngã xuống sườn dốc cao sau lưng.
Tai nạn như vậy, tới có có bất kỳ điềm báo trước, Triệu Manh đứng cạnh Kiều An Hảo chứng kiến cảnh như vậy, liền la lên: "Kiều Kiều!"
Sau đó quay đầu, cổ họng, dụng hết sức kêu: "Kiều Kiều ngã xuống, Kiều Kiều ngã xuống..."
Lục Cẩn Niên đứng kiểm tra, vốn chuyện với đạo diễn, bất chợt nghe được tiếng của Triệu Manh, người chợt quay đầu, thấy vách đá sớm còn bóng dáng của , trong đầu cũng kịp phản ứng, người cũng chạy nhanh tới vách đá, câu cũng chưa tung người nhảy xuống.
Chương 446: Tại sao lại cần con của em? (6)
"Lục ảnh đế---" Suy nghĩ của Triệu Manh còn chưa theo kịp việc Kiều An Hảo té xuống vách , ngay sau đó nhìn thấy Lục Cẩn Niên nhảy xuống, theo bản năng liền thốt ra cách xưng hôn theo thói quen của mình.
"Ngài Lục!" Trợ lý của Lục Cẩn Niên ở phía sau, gọi tên Lục Cẩn Niên, lại vội vàng chạy đến vách đá, trợ lý chỉ đến nhìn thoáng qua, liền sợ tới mức bụm mặt quay đầu.
-
Lúc Kiều An Hảo rơi nhanh xuống, mới ý thức được bản thân mình gặp nguy hiểm, sau đó cả người lại ngã vào trong lòng sông lạnh lẽo, vì kịp chuẩn bị, phải uống vài ngụm nước, vùng vẫy tay chân hai lần, mới lò đầu lên khỏi nước sông, vừa mở miệng, kêu tiếng về phía bờ "Cứu mạng", sau đó nước chảy xuống lại đổ lên đầu , nhấn chìm lại vào trong nước sông, vùi lấp tiếng kêu cầu cứu của .
Đợi đến lúc Kiều An Hảo lại ngoi đầu ra khỏi mặt nước, nhìn bản thân mình bị nước cuốn trôi khỏi vách đá đến mấy chục thước, muốn bơi trở về, nhưng sức cản của dòng nước quá lớn, dù cố có sử dụng hết sức lực toàn thân, nhưng chẳng những tiến lên được nửa phần, ngược lại còn bị dòng nước này cuốn thêm mấy chục mét.
Con sông cuồn cuộn ngừng vỗ lên đầu , trong tai đều là nước, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thính lực của , mở to mắt, thứ nhìn thấy cũng chỉ là dòng nước trắng xoá và dốc đá dựng đứng có cách nào leo lên.
Sức lực toàn thân của Kiều An Hảo nhanh chóng tiêu hao hết, thậm chí còn cảm thấy hai chân bị ngâm trong nước của mình có chút run lên, cảm giác tuyệt vọng, dâng lên trong lòng .
Lúc trước khi Kiều An Hảo xem ti vi, cũng phải chưa xem qua những bộ phim giả tưởng máu chó gần giống như thế này, lúc ấy lòng còn suy nghĩ, cũng chỉ có ở ti vi mới có loại diễn xuất như vậy, nhưng lại nghĩ rằng, ngày kia, vậy mà lại diễn ra người .
Nhưng, phải là nữ chính ti vi đó, có vầng sáng của nhân vật chính, cũng quên mình đến để cứu nam chủ của , tại chân tay hoàn toàn vô lực, ràng toàn thân bắt đầu dần dần trầm xuống, cảm giác được, khí chết chóc chậm rãi bao phủ chính mình.
hẳn sụ, cứ bỏ mạng tại con sông mà bản thân mình cũng biết tên này như vậy chứ...
Con người ai cũng có bản năng cầu được sống, Kiều An Hảo cũng ngoại lên, vẫn muốn chết, liều mạng để bản thân mình có thể nổi lên, nhưng tứ chi mềm nhũn ra căn bản thể dùng thêm sức.
loại tuyệt vong xen lẫn khủng hoảng, đầy rẫy trong cơ thể của Kiều An Hảo, đây đúng là nhìn thấy cái chết đến gần, nhưng lại có cách nào để thoát khỏi sợ hãi, khiến nước mắt của lập tức trào ra, mang theo uất ức và bất lực thể nên lời.
rất uất ức, đến chuyện mười tuổi có cha mẹ, trước đó lâu còn mất đứa con và người mình nhất, kết quả, ông trời rủ lòng thương xót dù chỉ chút, ngược lại còn cướp tính mạng của .
Càng nghĩ, Kiều An Hảo càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng nước mắt chảy thành sông.
-
Kỳ lúc Lục Cẩn Niên nghe được câu mà Triệu Manh hô lên "Kiều Kiều ngã xuống rồi" kia, đầu óc của đều trống rỗng, trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt lấy, còn bất luận cảm giác gì.
Thậm chí trong lòng sông lạnh lẽo, vùi dập trong phút chốc ấy, sửng sốt phút đồng hồ, mới phản ứng kịp, bản thân phải bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh.
Nhưng suy nghĩ đến đây, con sông mênh mông, Kiều An Hảo ở đâu, cũng biết, Lục Cẩn Niên lại thêm lo lắng như lửa đốt.
Chương 447: Tại sao lại cần đứa con của em? (7)
Những người khác trong đoàn làm phim cũng kéo qua đây, mọi người đứng bên bờ đá, sắc mặt hết sức khó coi giống như nhau.
Nước sông chảy rất xiết, vô cùng nhanh, có nhiều chỗ còn có lốc xoáy, tất cả mọi người trơ mắt nhìn nhưng trong nháy mắt, Kiều An Hảo bị nước sông cuốn trôi thấy bóng dáng. Qua khoảng tầm năm phút đồng hồ, mới nhìn thấy Lục Cẩn Niên nổi lên mặt nước, tất cả mọi người hắng giọng, gọi Lục Cẩn Niên, phía dưới tiếng nước chảy quá lớn, Lục Cẩn Niên hoàn toàn nghe thấy gì, chỉ nhìn nhìn xung quanh, lát sau, người liền bơi theo hướng Kiều An Hảo bị cuốn .
Lúc này trợ lý của Lục Cẩn Niên bỗng nhiên kịp phản ứng, lớn tiếng hô lên với đám người đứng ngây ngốc bờ: “Các người còn đứng ở đây nhìn cái gì vậy, nhanh báo cảnh sát, báo cảnh sát !”
“Đúng đúng đúng, báo cảnh sát!” Bị trợ lý hô lên như vậy, tất cả mọi người hoàn hồn, ba chân bốn cẳng cầm di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Chờ tới lúc có người bấm điện thoại, trợ lý mới nhớ tới chuyện gì đó, quay sang dặn dò đạo diễn: “Nhớ đừng để việc đoàn làm phim gặp cố truyền ra ngoài, nhất là Lục, nếu bị người ta biết ấy sống chết , cổ phiếu của Truyền thông Hoàng Ảnh bị rớt giá!”
Đạo diễn vội vàng gật đầu bảo vâng, sau đó lại hỏi: “Vậy có phải thông báo với người nhà của tiểu Kiều ?”
Trợ lý cũng thay đổi lộ vẻ do dự, ta suy nghĩ lát, rồi : “Tạm thời trước mắt cần, kỹ năng bơi của Lục cũng rất tốt, theo dòng nước đuổi xuống dưới, có lẽ có thể đuổi kịp Kiều, bây giờ việc chúng ta phải làm chính là xuống phía hạ lưu, đón giúp đỡ bọn họ, ngâm trong nước lâu như vậy, khó tránh khỏi việc gặp phải nguy hiểm.”
---
Lục Cẩn Niên vội vàng gấp gáp nhìn tình hình thực tế xung quanh con sông, phát bản thân mình trong thời gian ngắn như vậy, thế mà di chuyển khoảng cách xa đến thế, điều này chứng tỏ tốc độ nước chảy rất nhanh, vậy chắc Kiều An Hảo bị cuốn trôi rồi…. Lục Cẩn Niên lập tức chút do dự liền bơi theo dòng nước.
Xuôi theo dòng bơi rất nhanh, còn phải dùng rất ít sức lực, Lục Cẩn Niên tập trung mặt nước, biết rốt cuộc mình bơi rất xa, cũng biết qua thời gian bao lâu, trong lòng sốt ruột càng lúc càng nặng nề, suy nghĩ trong đầu cũng càng lúc càng tệ. Ngay tại lúc cho rằng Kiều An Hảo có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chôn vùi thân dưới đáy sông, nhìn thấy phía trước cách khoảng mấy chục mét, có dải màu hồng bay bay.
Lúc Kiều An Hảo té xuống nước, phải hóa trang mặc trang phục cổ đại màu đỏ.
Trong thoáng chốc đáy lòng Lục Cẩn Niên dâng lên tia hi vọng, bơi nhanh hơn, khoảng cách với màu hồng kia càng lúc càng gần, càng lúc càng khẩn trương, sợ đợi lát nữa nghênh đón chỉ là thất vọng.
Mãi đến lúc Lục Cẩn Niên bơi tới cách dải màu hồng đó hơn mười mét, Lục Cẩn Niên mới thấy hoàn toàn, truyện bên dinendanlequydon.com, đây là Kiều An Hảo mặc quần áo cổ đại, lục phủ ngũ tạng của đều trở nên kích động bắt đầu động đậy. Đột nhiên bơi được lúc, liền kéo quần áo lôi lên , sau đó bơi ngược về phía trước, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt Kiều An Hảo.
Lục Cẩn Niên vội vã vươn tay, ôm Kiều An Hảo vào lòng mình, lo lắng căng thẳng gọi tiếng: “Kiều Kiều….”
nhìn , cánh môi giật giật, giống như muốn chuyện, cuối cùng lại như sụp đổ, có sức lực phải dựa vào bờ vai , rồi ngất .
Ngược dòng mà lên, mình Lục Cẩn Niên quá khó rồi, huống chi bây giờ còn mang theo Kiều An Hảo.
Lúc này sắc trời dần tối, Lục Cẩn Niên nhìn thấy xung quanh đều là dốc núi, chỗ này thấp hơn nhiều so với chỗ quay phim.
Hết chương 447
Chương 448: Tại sao cần con của em? (
Lúc này sắc trời dần tối, Lục Cẩn Niên nhìn bờ xung quanh, chỗ đó so với quay phim thấp hơn rất nhiều, cách khác, cứ trôi xuôi theo dòng nước xuống, khoảng cách nước với bờ càng ngày càng , đến lúc đó có thể lên bờ.
Lục Cẩn Niên cúi đầu, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo hôn mê trong lòng, tiếp tục xuôi theo dòng xuống.
Rốt cuộc trôi bao nhiêu lâu, Lục Cẩn Niên cũng biết, mượn ánh trăng, nếu như theo suy đoán, hai bên bờ càng ngày càng thấp, đến chỗ cuối cùng, cùng mặt đất chỉ cao tới nửa thước, tốc độ dòng nước cũng chậm rất nhiều, Lục Cẩn Niên kéo Kiều An Hảo, đến gần đến bờ, đẩy Kiều An Hảo lên bờ trước, sau đó mới bò lên.
Lục Cẩn Niên ép bụng Kiều An Hảo trước tiên, ấn nước uống vào ra ngoài, thấy cũng ít, tim mới hơi buông xuống chút, vươn tay sờ trán , có phát sốt, hơi thở cũng bình thường, cả người lúc này mới hoàn toàn thư giản xuống, rất tốt, chỉ là ngất thôi.
Lục Cẩn Niên nhìn xung quanh cái, thấy rừng cây nguyên sinh cao hơn đầu, có người ở, Lục Cẩn Niên sờ sờ túi, từ bên trong lấy ra chiếc điện thoại, hộp thuốc ngâm nước biến dạng, còn có cái bật lửa.
Điện thoại ngâm nước thời gian dài như vậy, có cách nào khởi động máy, ngược lại cái bật lửa có thể dụng.
Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua quần áo người Kiều An Hảo giọt, cứ mặc nằm ngủ như vậy, nhất định bị cảm, biết nhân viên cứu viện khi nào mới có thể tìm được bọn họ, nếu mắc bệnh, tất nhiên rất phiền toái, nhưng cũng thể ở đây nhóm lửa, rừng rậm nguyên sinh khô ráo, cần nghĩ nhất định gây ra hỏa hoạn, đến lúc đó với Kiều An Hảo nhất định phải vùi thân trong biển lửa.
Lục Cẩn Niên suy nghĩ, cuối cùng khom người xuống, dìu còn ngủ say Kiều An Hảo, cõng lên lưng, sau đó vào trong rừng rậm, nhìn xem có thể tìm chỗ tránh gió hay .
Lục Cẩn Niên chỉ dựa vào bằng trực giác, tùy tiện tìm phương hướng.
May mà ánh trăng sáng tỏ, chiếu ra toàn bộ thế giới mảnh trong veo mà lạnh lùng, để cho Lục Cẩn Niên mang đèn pin có thể thấy đường.
Rừng rậm mặt đất, nơi nơi đều là lá rụng cành cây, giẫm lên, phát ra tiếng ken két.
-
Lúc Kiều An Hảo mở mắt ra, người có chút mờ mịt, có phần phản ứng kịp, lúc này mình rốt cuộc ở trạng thái như thế nào.
ngẩng đầu, nhìn hai bên cây cối cao vút trong mây, mi tâm thanh tú nhíu chặt lại, sau đó mới từ từ hồi tưởng lại, lúc mình quay phim, từ dốc núi ngã vào con sông, sau đó lúc kề cận cái chết khủng bố, lại cuốn lấy lần nữa, cả người nhịn được mà run rẩy.
Lục Cẩn Niên cảm giác lưng có động tĩnh, quay đầu cái, nhìn thấy mặt của Kiều An Hảo, nhàng mở miệng gọi tiếng: "Kiều Kiều?"
Kiều An Hảo nghe thấy giọng của Lục Cẩn Niên, mi tâm nhịu lại càng chặt hơn.
Lục Cẩn Niên làm sao có thể ở cùng với ? phải nằm mơ chứ?
Lục Cẩn Niên đợi giây lát, có nghe thấy Kiều An Hảo đáp lại, mở miệng lần nữa: "Kiều Kiều, em tỉnh chưa?"
Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên , hơi nghĩ lại chút, nhớ đến cuối cùng mình ở trong con sông, lúc sắp được chịu, có người ôm lấy mình, lúc ấy ý thức của , hoàn toàn ở trong trạng thái hoảng hốt, còn tưởng rằng mình gặp ảo giác...
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, mới ý thức được, mình được Lục Cẩn Niên cõng ở lưng, nhưng như cũ cảm thấy có chút thể tin, ngơ ngác mở miệng, hỏi câu: "Lục Cẩn Niên, là sao?"
Last edited by a moderator: 24/7/16