1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 386: thấy tôi có chỗ nào tốt (16)

      "Em em có chuyện gì, cần lãng phí thời gian cùng tiêu hao nhiều tiền bạc như vậy trong bệnh viện." Giọng của Kiều An Hảo có phần ngây thơ, mang theo vài phần nén giận thầm câu, sau đó tuỳ ý lật những tờ giấy xét nghiệm này xem lần, sau đó cuộn hết lại rồi nhét vào trong túi sách của mình, ngẩng đầu, khoé mắt lướt qua túi quần phía trước của Lục Cẩn Niên, lại mở miệng hỏi: "Sao lại vào lâu như vậy?"

      Sắc mặt Lục Cẩn Niên thay đổi, cách nhàng: "Bác sĩ có việc, nhận cuộc điện thoại."

      "À." Kiều An Hảo làm ra vẻ cực kỳ tin tưởng, cùng Lục Cẩn Niên về phía thanh máy.

      Xuất viện, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên bắt chiếc taxi, lúc dặn phải đến chỗ nào, Kiều An Hảo cướp lời mở miệng trước: "Cẩm Tú viên."

      Bác tài lên tiếng, rồi phát động xe, Kiều An Hảo quay đầu nhìn Lục Cẩn Niên, còn : " có xe, tại về đoàn làm phim cũng có chút bất tiện, về nhà trước, ngày mai dậy sớm lại tới đàon làm phim."

      Lục Cẩn Niên "Ừ" tiếng, có ý kiến gì.

      Má Trần thấy Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên trở về, vô cùng vui mừng, vừa hỏi hai người cơm chiều nay muốn ăn cái gì, vừa bắt đầu bận rộn vào phòng bếp.

      Lúc chờ xe taxi, tuy là chạng vạng, nhưng thời tiết vẫn khô nóng như cũ, cả người Kiều An Hảo đổ mồ hôi, vì thế sau khi lên phòng ngủ, liền vào phòng thay quần áo, tắm rửa, cầm khăn lông cùng quần áo từ phòng tắm ra, nhìn Lục Cẩn Niên cởi áo, mặt quần tây ngồi ghế sô pha dùng điện thoại, sau đó lên tiếng hỏi: " có muốn tắm chút ?"

      Lục Cẩn Niên gật đầu, để điện thoại di động xuống, vào phòng thay quần áo, cời quần, tuỳ ý quấn cái khăn tắm, rồi vào phòng tắm.

      Kiều An Hảo nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, lập tức vất khăn tắm sang bên, nhàng bước vào phòng thay đồ, sau đó nhặt chiếc quần bẩn của Lục Cẩn Niên lên, sờ soạng hai lần, lấy bóp tiền, mở ra, thấy loạt các loại thẻ ngân hàng bên trong cùng vài thẻ bạc của các khách sạn, còn có chút tiền mặt, kéo lớp trong của ví tiền ra, thấy bên trong có tờ giấy trắng, ngay lập tức rút ra, vừa nhìn liền thấy được tên của mình.

      Đó là giấy báo cáo kết quả xét nghiệm tử cung của , phía dưới có vài chữ bác sĩ viết, tuy viết rất ngoáy, nhưng vẫn phân biệt được ràng đó là chữ gì: có máu tụ, độ dày bình thường, khôi phục tốt sau phẫu thuật.

      Trong nhà vệ sinh tiếng nước chảy vẫn vang lên, Kiều An Hảo cầm tờ giấy kia nhịn được mà run rẩ, cảm thấy lòng của mình, giống như bị thứ gì đó chém thành hai đoạn, máu chảy thành sông.

      biết qua bao lâu, Kiều An Hảo nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, vội vàng gấp tờ giấy kia về như cũ, rồi nhét và trong ví tiền Lục Cẩn Niên, kéo khoá ở phía trong, sau đó ném quần vào giỏ đồ bẩn, liền vội vàng ra khỏi phòng thay đồ, nhanh chóng đến trước bàn trang điềm, có chút bối rối mà cầm lấy máy sấy, sấy tóc qua loa.

      Kiều An Hảo mới sấy được chút, Lục Cẩn Niên ra từ phòng tắm, thay áo bông ngủ đơn giản, tóc ngắn được lau khô nửa, vừa nhìn thấy Kiều An Hảo sấy tóc, lại tới, tự nhiên cầm lấy máy sấy tóc, sấy giúp .

      Kiều An Hảo căn bản dám nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ là cúi thấp đầu, để cho mái tóc dài che dấu khuôn mặt của mình.

      Chương 387: thấy tôi có chỗ nào tốt? (17)

      Edit: Ngọc Hân


      Kiều An Hảo vốn dám nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ cúi thấp đầu, để mái tóc dài che khuôn mặt mình.

      Hốc mắt nhiều lần nóng lên, nhiều lần bị đè xuống, mãi cho đến lúc sấy khô tóc, mới hít sâu hơi, tùy tiện buộc chặt mái tóc, giọng điệu như thường : “Em xem má Trần làm cơm xong chưa.”

      Sau đó liền ra khỏi phòng ngủ.

      Kiều An Hảo vào phòng bếp, má Trần nấu đồ ăn gần xong, bếp bật lửa nóng ninh nồi gì đó, trong nồi truyền đến tiếng sôi ùng ục ùng ục. Má Trần ngồi xổm trước thùng rác, bóc múi tỏi, nhìn thấy Kiều An Hảo tới, lập tức lên tiếng: “Bà chủ, cơm chiều làm xong, có thể ông Lục rửa tay rồi xuống.”

      Kiều An Hảo gật đầu, tới trước bếp ga, thò đầu nhìn vào trong nồi ninh, nhìn thấy là xương sườn và hạt bắp (hạt ngô), nên mở miệng hỏi: “ ninh canh gì đấy ạ?”

      Má Trần : “Canh bắp hầm xương.”

      “Nghe bốc mùi lên rất thơm.” Kiều An Hảo khen câu, cũng biết có phải do chịu được hơi nóng thổi trúng vào, nước mắt liền lộp bộp rơi hai giọt vào trong nồi.

      Kiều An Hảo vội vàng giơ tay lên, sờ nước mắt, thừa dịp má Trần chú ý tới, liền để lại câu “Tôi kêu ấy ăn cơm,” rồi rời khỏi phòng bếp.

      Truyện online bên diienddanlequydon.com, các mem đọc truyện vui vẻ nhé.

      Kiều An Hảo cũng lên lầu, mà mở cửa phòng ngủ ở lầu hai, gọi tiếng “Ăn cơm thôi,” rồi bước vào phòng tắm ở tầng , khóa trái cửa, đứng trước bồn rửa mặt, nhìn thấy hốc mắt mình trong gương đỏ có chút dọa người.

      ra muốn khóc nhiều, nhưng nước mắt cứ kiềm chế được chảy xuống, mãi đến lúc cửa toilet bị gõ hai lần, truyền tới giọng của Lục Cẩn Niên: “Kiều Kiều?”

      Kiều An Hảo nhắm mắt lại hít hơi sâu, với ra ngoài cửa câu “Xong ngay đây,” rồi mở vòi, vốc ít nước vỗ lên mặt mình, yên lặng ngây người phút đồng hồ mới tắt vòi nước, cầm khăn lông bên cạnh lau sạch mặt rồi ra ngoài.

      Trong phòng ăn, Lục Cẩn Niên ngồi ở vị trí của , má Trần múc canh, nhìn thấy tiến vào, còn kéo ghế dựa ra giúp .

      Kiều An Hảo ngồi đối diện Lục Cẩn Niên, đón lấy canh má Trần múc, nhàng tiếng “Cảm ơn,” rồi cúi đầu uống canh.

      và Lục Cẩn Niên từng ít lần ăn cơm chung, lúc ăn cơm, trao đổi cũng nhiều, cho nên bàn cơm có phần yên tĩnh. Khẩu vị Kiều An Hảo cũng tốt, nhưng vẫn buộc bản thân ăn vài món, sau đó, chịu nổi liền buông đũa xuống.

      Lục Cẩn Niên ngồi phía đối diện, nhìn thoáng qua chén gần như là chưa đụng vào cơm, nhíu mày: “Khẩu vị tốt? Hay là đồ ăn thích hợp?”

      Má Trần đứng bên cạnh, cũng mở miệng theo : “Bà chủ muốn ăn gì, bây giờ tôi nấu thêm cho ngài.”

      Đáy mắt Kiều An Hảo đau xót, nước mắt suýt nữa trào ra, hạ mí mắt, mười giây sau mới ngẩng đầu, cười thê lương với Lục Cẩn Niên: “Buổi trưa ăn hơi nhiều, bây giờ đói lắm, để sau rồi ăn tiếp.”

      Lục Cẩn Niên gật đầu cái, cũng miễn cưỡng, Kiều An Hảo đứng dậy, lúc ra khỏi nhà ăn, nghe thấy Lục Cẩn Niên với má Trần: “Bà chủ thích ăn cháo yến mạch, bây giờ bà hầm cháo, để sau ấy có đói bụng ăn, đừng cho ấy ăn cơm thừa hâm nóng lại.”

      Kiều An Hảo nghe thấy thế đầu ngón tay run lên, chân bước nhanh rời .
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 388. cảm thấy em tốt ở chỗ nào? (18-)

      Lục Cẩn Niên ăn qua cơm chiều, lúc trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo xem TV, có quấy rầy, chỉ ngồi ở bên cạnh , cùng xem, đến 9 giờ rưỡi tối, Kiều An Hảo xem phim xong, Lục Cẩn Niên mới lên tiếng hỏi: "Có muốn ăn chút gì ?"

      Kiều An Hảo khẽ gật đầu, Lục Cẩn Niên liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, chốc lát sau bưng vào bát cháo yến mạch nóng hổi.

      Đúng như lời Lục Cẩn Niên , rất thích uống cháo yến mạch, mỗi lần để cho má Trần nấu bỏ nhiều đường hơn chút, hôm nay má Trần nấu cháo yến mạch, giống với trước kia ngọt mềm dẻo ngon hơn, nhưng Kiều An Hảo lại cảm thấy như là uống thuốc Đông y, miệng khó có thể nuốt xuống.

      Kiều An Hảo dường như đem bát cháo ăn biết ngon bắt buộc nhét vào trong bụng, đặt bát bàn trà, liền vào trong phòng tắm đánh răng, lúc ra ngoài, Lục Cẩn Niên cùng bát bàn còn thấy nữa.

      Kiều An Hảo thoa kem dưỡng da phẩm, liền bò lên giường, mới vừa đắp chắn, thấy Lục Cẩn Niên trở về.

      Lục Cẩn Niên hỏi: "Mệt mỏi sao?"

      Kiều An Hảo gật đầu, "Ừ" tiếng, liền nhắm hai mắt lại.

      Lục Cẩn Niên lên tiếng nữa, cũng vào phòng tắm.

      Kiều An Hảo có chút bối rối nào, có thể cảm giác được Lục Cẩn Niên từ trong phòng tắm ra, động tác rất tắt đèn ngủ, cũng có thể cảm giác được động tác Lục Cẩn Niên rất nằm ở bên cạnh mình.

      Trong phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, Kiều An Hảo nhắm mắt lại, vẫn biết nằm bao lâu nhúc nhích, cảm thấy Lục Cẩn Niên ở bên cạnh hô hấp đều đều, nghiễm nhiên ngủ say, mới dám nhàng mà mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía .

      Mượn ánh ngủ đèn trong phòng ngủ mờ nhạt, Kiều An Hảo đem ngũ quan Lục Cẩn Niên khôi ngô sứt mẻ thu hết vào đáy mắt, có thể là vấn đề tính cách, nên ngay cả lúc ngủ, hai đầu lông mày vẫn treo chút lạnh nhạt.

      rất muốn giống buổi chiều, có thể dưới đáy lòng lừa mình dối người, giúp thanh minh, sau đó nổi lên dũng khí hỏi câu có phải phá bỏ đứa bé của , nhưng làm thế nào cũng thể quên được tờ giấy trong ví tiền Lục Cẩn Niên, báo cáo kết quả kiểm tra tử cung của kia: có tụ huyết, độ dày bình thường, khôi phục sau phẫu thuật rất tốt.

      Phẫu thuật? Tụ huyết? Độ dày? thực làm qua phẫu thuật nạo thai ...

      rất muốn chấp nhận kết quả này, nhưng bây giờ cơ hội ngay cả lừa mình dối người cũng có.

      rất muốn đánh thức Lục Cẩn Niên, hỏi câu vì sao phải phá bỏ đứa bé của , nhưng nghĩ, Lục Cẩn Niên sau khi phẫu thuật nạo thai, đột nhiên đối với rất rất tốt.

      là vì phá bỏ đứa bé của , cảm thấy có lỗi với , mới đối tốt với như vậy?

      Đúng vậy, làm thế nào quên, với trong lúc đó chỉ là thỏa thuận, cũng phải vợ chồng , cần đứa bé của cũng là bình thường ... Lúc trước bọn họ dám, ai cũng thể tạo thành quấy nhiễu cho người nào, mà ở dưới tình huống biết chuyện gì, phá bỏ đứa bé của , còn cố hết sức che giấu để cho biết, vậy chính là vì tránh chút phiền toái cần thiết, huống hồ đứa bé của mặt danh nghĩa là của Hứa Gia Mộc.

      ra, cho tới nay, là nhập vai quá sâu, nên quên với trong lúc đó toàn bộ đều là giả tạo.

      Nước mắt Kiều An Hảo bất ngờ kịp đề phòng rơi xuống, mặc kệ đáy lòng muốn hỏi Lục Cẩn Niên ra kết quả, nhưng cuối cùng vẫn có dũng khí đánh thức để hỏi câu.

      Chương 389: thấy em có chỗ nào tốt? (19)

      Editor: Sam Sam


      Bởi vì phá bỏ đứa con của , cảm thấy có lỗi với , áy náy cho nên mới đối tốt như vậy sao?

      Nhưng trong nhiều ngày qua, còn hồ đồ, vì đối xử tốt mà cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc… Thậm chí còn ảo tưởng nghĩ đến, có thiện cảm với mình, còn mong ước đến tương lai của bọn họ… Cho tới bây giờ mới biết được, phía sau tốt đẹp đó, chỉ dùng để đổi lấy sinh mệnh!

      Nước mắt làm mờ tầm mắt của Kiều An Hảo, đưa tay lên, nhàng xoa mặt, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía Lục Cẩn Niên, nước mắt liên tục rơi xuống.

      Mặc kệ trong lòng có rất nhiều câu hỏi dành cho , nhưng cuối cùng cũng có dũng khí đánh thức rồi hỏi câu.

      Cho dù bày ra trước mắt, khiến thể trốn tránh, nhưng vẫn muốn đối mặt như cũ, hoặc có thể , là thể chấp nhận.

      -

      Kiều An Hảo thể ngủ ngon giấc, vừa mới sáng sớm tỉnh dậy, Lục Cẩn Niên bên cạnh còn ngủ say, đánh thức , chỉ nhìn ngủ say trong chốc lát rồi lén vào phòng tắm, rửa mặt sạch , sau đó vào phòng thay quần áo tim chiếc váy vàng nhạt thiết kế đơn giản mặc vào, ra khỏi phòng ngủ.

      Mẹ Trần còn chưa tỉnh dậy, phòng khách to lớn vô cùng im lặng, đèn tường vẫn sáng, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, bị ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào nên càng nhợt nhạt hơn.

      Kiều An Hảo cầm di động, gọi xe riêng, rồi thay giày, ra ngoài.

      khí sáng sớm vô cùng tươi mát, hoaa trong vườn sau đêm nở rất nhiều, còn có cây hoa hồng bị loại cây khác đè phải, Kiều An Hảo tới, nhặt cây kia lên, chỉnh lại cây hoa hồng, sau đó mới ra sân, kêu xe taxi chờ ở cửa, lên xe, tới bệnh viện.

      Còn chưa tới giờ cao điểm, đường phố Bắc Kinh trống , có vẻ có chút an tĩnh, cửa hàng hai bên đường phố, đèn tắt, cách khoảng thời gian là có thể nhìn thấy người mặt đồ vệ sinh màu xanh đến dọn dẹp.

      Xe đứng trước cửa bệnh viện nhân dân, Kiều An Hảo thanh toán tiền xe, xuống xe, trực tiếp vào khoa phụ sản, lấy số, xếp hàng chờ chừng nửa tiếng, mới đến lượt , lúc gặp bác sĩ, mình cần siêu , sau đó lại đợi nửa tiếng, mới vào phòng giải phẫu.

      Kiểm tra xong, Kiểu An Hảo chỉnh lại quần áo, ngồi ở phòng chính nghỉ ngơi chờ kết quả, điện thoại vang lên.

      Kiều An Hảo tưởng má Trần gọi đến, hỏi đâu, bởi muốn để bọn họ biết việc tới bệnh viện, cho nên bắt mắt vội, mà tới nhà vệ sinh trong cùng có vẻ yên tĩnh trong bệnh viện, mới lấy điện thoại ra, kết quả màn hình điện thoại di động lại lên mấy chữ: Bác Hứa.

      Kiều An Hảo thở ra hơi, bấm nút nghe, áp điện thoại di động lên tai mình, dịu dàng lễ phép tiếng với người bên kia: "Bác Hứa."

      "Kiều Kiều, con dậy rồi à?" Giọng của Hàn Như Sơ nghe có vẻ mười phần có sức sống, ngừng chút, lại hỏi: "Gần đây có bận gì lắm ?"

      "Cũng được ạ..." Kiều An Hảo ngừng chút, hỏi: " Gia Mộc gần đây có khoẻ ạ?"

      "Gia Mộc rất khoẻ, tại có thể xuống giường lại được, chuyện cũng rất trôi chảy, bao lâu nữa là có thể về nhà nghỉ ngơi rồi." Nhắc tới tình hình hồi phục của con trai mình, Hàn Như sơ có chút vui vẻ.









      Chương 390 : thấy tôi có chỗ nào tốt? (20)

      Kiều An Hảo cũng muốn mừng thay cho Hứa Gia Mộc, nhưng lúc này thể nào vui nổi, chỉ có thể miễn cưỡng bản thân lên tinh thần: “Cháu rất vui khi Gia Mộc tỉnh.”

      “Kiều Kiều…” Hàn Như Sơ như sực nhớ đến điều gì, bất chợt gọi tên Kiều An Hảo, dừng lại đôi chút rồi nghiêm túc : “Kiều Kiều, trong khoảng thời gian này quả rất cảm ơn cháu. Nếu có cháu giúp đỡ diễn màn kịch hôn nhân này, biết nghiệp của hai nhà Hứa – Kiều thành cái bộ dạng gì nữa.”

      có chi đâu ạ…” Đúng rồi, sao lại quên mất và Lục Cẩn Niên sống chung dưới mái nhà chỉ là vở diễn… Khóe mắt Kiều An Hảo khô khốc, ngước đầu để ép cho hàng nước mắt chực trào, rồi : “Bác Hứa, đây là điều cháu nên làm. Gia Mộc luôn đối tốt với cháu, cháu thể bỏ mặc ảnh.”

      “Kiều Kiều, cháu là tốt, bác rất thích cháu.” Khi Hàn Như Sơ câu này, trong lòng nổi lên chút cảm giác tội lỗi. Mặc cảm tội lỗi vì hại chết bào thai của Kiều An Hảo, nhưng biết làm sao được, ai biểu có thai với Lục Cẩn Niên, hơn nữa còn dưới danh nghĩa của Hứa Gia Mộc cơ chứ. Vì vậy, đứa bé đó được tồn tại đời này!

      Hàn Như Sơ nhắm mắt, hít sâu hơi, khi lên tiếng lần nữa lại dịu dàng: “Tuy nhiên, Kiều Kiều đừng ngại, bác sĩ qua tuần nữa, Gia Mộc có thể về nhà tĩnh dưỡng rồi. Lúc đó cần cháu và Lục Cẩn Niên đóng kịch nữa. Mấy hôm trước Lục Cẩn Niên gọi điện cho bác, hỏi bác Hứa Gia Mộc lúc nào có thể xuất viện, có lẽ nó mệt khi phải cùng lúc đóng hai vai rồi. Chắc cháu cũng thế phải ? may tại hai đứa có thể tự do rồi.”

      Hàn Như Sơ còn gì nữa, nhưng Kiều An Hảo nghe được dù chỉ câu, trong đầu chỉ lởn vởn câu vừa rồi của bà: Mấy hôm trước Lục Cẩn Niên gọi điện cho bác, hỏi bác Hứa Gia Mộc lúc nào có thể xuất viện, có lẽ nó mệt khi phải cùng lúc đóng hai vai rồi.

      Cuống họng như bị mắc nghẹn, Kiều An Hảo gắng lắm mới phát được ra tiếng, ôn hòa : “Bác Hứa, nếu có việc gì, chúng ta đến đây thôi. Cháu còn chút chuyện, nên cúp máy trước.”

      “Được rồi, Kiều Kiều, cháu phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé.”

      “Vâng, cháu biết rồi, cám ơn bác Hứa, tạm biệt bác.” Kiều An Hảo cúp điện thoại, đứng rất lâu trong buồng tắm mới ra, vốc nước rửa mặt sạch , rồi quay trở về đại sảnh. qua lượt khám của , Kiều An Hảo đành cẩn thận lấy số sau, chờ đến lượt rồi vào phòng bác sĩ.

      Kiều An Hảo ngồi xuống ghế theo hướng dẫn của bác sĩ, đưa phiếu khám. Bác sĩ nhận tờ phiếu, liền hỏi: “ làm giải phẫu nạo thai?”

      Kiều An Hảo siết chặt túi, gật .

      Bác sĩ chỉ vào hình ảnh phiếu khám, với Kiều An Hảo: “Giải phẫu thành công, trong tử cung tụ máu, thành tử cung cũng biến dạng, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi, tốt nhất nên mang thai trong sáu tháng tới.”

      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 391: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình của tôi (1)

      Kiều An Hảo được bác sĩ nhắc , mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy,, nhận lấy giấy kiểm tra sức khoẻ của mình, tạm biệt bác sĩ.

      Lúc Kiều An Hảo ra khỏi phòng khám của bác sĩ, vừa lúc còn có người phụ nữ trẻ tuổi qua trước mặt , người phụ nữ trẻ tuổi kia điện thoại, hẳn là gọi cho chồng của , có thai hơn hai tháng, mang thai có vẻ được chiều chuộng, ngữ điệu lúc chuyện, còn kèm theo vài phần làm nũng.

      Kiều An Hảo nhìn thoáng qua bụng của kia, vẫn còn rất bằng phẳng, thoe bản năng liền sờ bụng mình chút, lúc con của mình bị sẩy, cũng là hai tháng, cùng giống như kia, nhìn ra được bất kì dấu hiệu nào.

      Đúng vậy, biết bản thân mình có thai, sao Lục Cẩn Niên lại biết được?

      đêm kia ràng ngủ êm đẹp tại Cẩm Tú viên, lúc tỉnh lại ngày hôm sau vẫn là ở Cẩm Tú viên, chỉ cách mười tiếng đồng hồ, lại trong hơn mười tiếng đồng hồ kia, con của còn...

      Lục Cẩn Niên ký vào giấy sinh non, tờ giấy chuyển phát của nữ y tá, báo cáo rút ra từ trong ví Lục Cẩn Niên, còn có giấy siêu trong tay giờ phút này... Nếu chỉ là trùng hợp, ba, bốn thứ như vậy? Vẫn chỉ là trùng hợp thôi sao?

      Lục Cẩn Niên ràng biết có thai, còn cho làm giải phẫu nạo thai, hôm sau tỉnh lại má Trần còn với rằng đến kỳ kinh nguyệt... Lục Cẩn Niên thực là có năng lực, tất cả mọi người đều biết , chỉ riêng người mẹ là , lại biết thứ gì!

      Mắt Kiều An Hảo lại đong đầy nước mắt, vội vã ra khỏi phòng lớn của bệnh viện, vòng ra phía sau, dọc theo đường thẳng ở bên trong, đến chỗ xem như có bóng người, mới giống như quả bóng bị xẹp hơi, ngồi xổm xuống, khóc hu hu.

      Từ hôm qua đến sáng sớm ngày hôm nay, xem tờ giấy mà nạo thai mà kí, đến bây giờ lúc đổi bệnh viện, khi xác định chắc chắn mình làm giải phẫu nạo thai, trong vòng hai mươi tư giờ này, đều cố kiềm nén cảm xúc của mình lại, nhưng lúc này, cuối cùng cũng mặc kệ hết tất cả mà trút ra.

      rất hận, hận Lục Cẩn Niên có thể nhẫn tâm như vậy, cũng hận mình, lại phát mình có con trước... Nếu phát đứa bé trong bụng mình trước, Lục Cẩn Niên biết sao?

      Vừa rồi bác Hứa còn ... Lục Cẩn Niên họi điện thoại hỏi khi nào Hứa Ga Mộc có thể xuất viện... Nhanh nhất có thể...

      Sao lại quên, giữa trong lúc đó chỉ là thoả thuận, cũng phải là vợ chồng ... Lúc trước bọn họ tốt lành, ai làm quấy nhiễu gì đến đối phương, nhưng trong bụng đột nhiên lại xuất sinh mệnh mới, huống hồ đứa con của danh nghĩa là của Hứa Gia Mộc, đó quả phiền phức lớn, suy nghĩ cần xuất đầu tiên trong đầu cũng là chuyện bình thường thôi... Là nhập vai quá sâu, vậy mà quên mất việc giữa trong lúc đó chỉ là giả dối, lúc Hứa Gia Mộc tỉnh lại, cũng phải tách ra, nếu muốn có bất cứ chút liên quan gì tới , lại có thể cho phép sinh con của sao?

      Kiều An Hảo biết bản thân mình khóc bao lâu, chỉ cảm thấy trong đáy mắt còn nước mắt nữa, mới ổn định cảm xúc chút, chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nhìn quanh bốn phía chút, lại phát bản thân mình vậy mà lại chạy đến trước của nhà xác của bệnh viện, khó trách lâu như vậy, nơi này cũng có ai qua.

      Chương 392: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình của tôi (2)

      Edit: Ngọc Hân


      Kiều An Hảo rút tờ giấy ướt từ trong túi ra, cầm điện thoại làm gương soi, lau sạch nước mắt khuôn mặt, lúc chuẩn bị cất điện thoại vào túi, di động lại nhận được cuộc gọi….

      ---

      Lục Cẩn Niên ngủ giấc tương đối sâu, lúc tỉnh lại ánh mặt trời ngoài cửa sổ rất chói chang, giơ tay lên che chút ánh sáng, nghiêng đầu nhìn nửa giường bên cạnh, có ai.

      Lục Cẩn Niên nhíu nhíu mày, cũng để ý. Vì cho rằng Kiều An Hảo ngủ dậy xuống dưới lầu, vì thế liền xốc chăn lên vào phòng tắm, tắm qua quít chút, ra ngoài tìm quần áo sạch mặc lên người. Lúc ra phòng thay quần áo, vỗ vỗ túi quần mình theo bản năng, phát bên trong trống trơn, bạn đọc truyện online dienndanlequydon.com, sau đó mới nhớ tới ví tiền của mình còn trong túi quần mặc ngày hôm qua. Vì thế liền xoay người, nhặt quần từ trong sọt đồ bẩn lên, lấy ví tiền ra, vừa ra ngoài được hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới tờ đơn kiểm tra lại sức khỏe bị mình nhét vào ví ngày hôm qua, vì thế lại quay vào phòng tắm, rút tờ đơn này từ trong ví tiền ra, xé thành mảnh ném vào bồn cầu, dội nước trôi sạch , lúc này trái tim mới thả lỏng xuống lầu.

      Má Trần làm xong bữa sáng, nhìn thấy Lục Cẩn Niên tới, vô cùng vui vẻ chào hỏi tiếng: “Chào buổi sáng ông Lục.”

      “Chào buổi sáng.” Lục Cẩn Niên lười biếng đáp lại câu, rồi bước vào nhà ăn, nhưng nhìn thấy bên trong có người, sau đó hỏi: “Bà chủ đâu?”

      Má Trần nhìn Lục Cẩn Niên kỳ quái: “ phải bà chủ còn chưa dậy sao?”

      Lục Cẩn Niên nhíu nhíu mày: “Lúc tôi tỉnh dậy, bà chủ rời giường rồi.”

      Má Trần “A” tiếng, rồi tìm xung quanh lầu dưới lầu căn biệt thự vòng, cuối cùng cũng tìm thấy Kiều An Hảo, lại chạy tới cửa sổ sát đất phía trước nhìn xuống vườn hoa, bà còn chưa kịp mở miệng với Lục Cẩn Niên “Hình như bà chủ ở nhà,” Lục Cẩn Niên dứt khoát lấy điện thoại di động ra, gọi cho Kiều An Hảo.

      ---

      Kiều An Hảo nghe máy, cảm xúc lại trở nên phập phồng, hồi lâu mới nghe máy, mở miệng, Lục Cẩn Niên hỏi tới: “Kiều Kiều, em đâu thế?”

      Kiều An Hảo hạ mí mắt, vung lời dối, giọng mềm mại ấm áp khác gì trước đây: “Em đến thăm Gia Mộc.”

      Lục Cẩn Niên nghe xong câu như thế, lequydonon.com, cánh môi cố gắng mấp máy, sau lúc lâu, mới lên tiếng: “Gia Mộc sao rồi?”

      “Tốt hơn nhiều rồi.” Kiều An Hảo nghĩ tới lời Hàn Như Sơ với mình, lại bổ sung câu: “Sau tuần nữa, là Gia Mộc có thể xuất viện.”

      Lục Cẩn Niên cũng dừng lại đề tài về Hứa Gia Mộc quá lâu, chỉ nhàng “Ừ” tiếng, rồi tự nhiên chuyển đề tài: “Lát nữa em có về nhà ?”

      về, em kêu Triệu Manh đón em về thẳng đoàn làm phim luôn.”

      “Ừ.” Lục Cẩn Niên còn : “Vậy bọn em chú ý an toàn.”

      biết.” Kiều An Hảo cũng vẫn giống như trước, đối mặt với quan tâm của , trả lời khôn khéo hợp lòng người, giọng mềm mại, nghe rất thấm khiến đáy lòng người ta mềm hẳn , “Em cúp máy đây, hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.” Lục Cẩn Niên lên tiếng, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, giọng Kiều An Hảo lại truyền tới: “Lục Cẩn Niên….”

      Lục Cẩn Niên gì, lại đưa điện thoại áp lên tai mình, bên kia điện thoại Kiều An Hảo im lặng vài giây, mới mở miệng: “Thứ sáu có chiếu bộ phim mới của Hollywood, chúng ta cùng xem phim nhé?”
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 393. Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình của tôi (3)

      Lúc còn trẻ, Kiều An Hảo thường xuyên nhìn bạn học chung quanh mình, sợ bị thầy giáo phát , vụng trộm sớm, trong trường học giả bộ làm người xa lạ, ra khỏi trường học tay cầm tay cùng , ngày chủ nhật, cởi xuống bộ đồng phục học sinh, mặc chiếc váy đặc biệt xinh đẹp, lừa gạt cha mẹ ra ngoài chơi với các bạn học nữ, ra là cùng bạn trai mình thích xem phim, mua hộp bắp lớn, hai lon cola, hẹn hò đơn giản mà lại tốt đẹp như thế.

      Lúc đó, thường ảo tưởng, khi nào mình có thể cùng Lục Cẩn Niên xem phim.

      Đây là giấc mộng đẹp nhất của , giấc mơ 13 năm, chưa bao giờ thực qua.

      Nếu nhất định cuộc đời này đùa giỡn với như thế, lúc với gặp lại từng khóc cười từng cảm động từng bi thương trôi qua ngày, lưu cho hồi ức tốt đẹp.

      Lục Cẩn Niên bị Kiều An Hảo đề nghị như vậy, làm cho có chút thụ sủng nhược kinh, người sửng sốt chừng phút đồng hồ, đáy lòng dâng lên loại mừng như điên nên lời, ngay cả giọng bình thản của , cũng nhiễm chút sung sướng: "Được, đặt vé."

      ràng khóc khô nước mắt, lại chảy xuống, Kiều An Hảo dương khóe môi, thoải mái tự nhiên : "Uh, nhưng tối hôm đó chúng ta còn phải diễn cảnh cuối của bộ phim, cho nên tốt nhất đặt vào buổi chiều."

      "Được." Lục Cẩn Niên hề dị nghị, sau đó lại hỏi: "Còn có chuyện gì khác ?"

      "..." Kiều An Hảo cắn cắn môi, tiếng "Hẹn gặp lại", cúp điện thoại, ngẩng lên đầu, nhìn trời xanh cùng ánh mặt trời, hít sâu hơi, đem giữ nước mắt lại muốn tiếp tục chảy, đè ép trở về.

      là người đàn ông 13 năm, từng thề cả đời này mình chỉ thương .

      Sinh thời, em chỉ , là viết cho những lời đẹp nhất.

      Nhưng dụng tâm người đàn ông như thế, lại cho tổn thương sâu như vậy.

      Khi chứng cớ từng bước từng bước nối đuôi tới đặt ở trước mặt , liền đánh mất quyền lợi chất vấn , cho tới bây giờ, cũng dám tưởng tượng, mình hỏi "Lục Cẩn Niên có phải phá bỏ đứa bé của em ", mà trả lời "Đúng, ở trước mặt , cuối cùng chật vật cùng chịu nổi ra sao.

      Kiều An Hảo vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu, nhắm mắt lại ngây người lâu, mới rút tờ giấy sanh non ngày hôm qua cùng kết quả kiểm tra hôm nay ở trong túi ra, xé thành mảnh , ném vào trong thùng rác.

      -

      Mặc dù hôm nay là Chủ nhật, cách thứ sáu còn có sáu ngày, Lục Cẩn Niên cắt đứt điện thoại Kiều An Hảo, liền nhanh chóng gọi cú điện thoại cho trợ lý qua, để cho giúp mình đặt hai vé xem phim VIP, sau đó còn chuyển đạt ý của Kiều An Hảo qua : "Tối hôm thứ sáu đó, tôi với Kiều Kiều còn diễn cảnh cuối cùng của bộ phim, cho nên cậu phải đặt vào buổi chiều... có thể muốn nghỉ trưa, hẹn ba giờ chiều ... Đúng rồi, nhớ đặt khu vực cấm hút thuốc lá, Kiều Kiều thích ngửi mùi khói..."

      "Còn có, phải vị trí chính giữa, bên cạnh xem thoải mái, nhớ trước tiên chuẩn bị chăn đặt ở trong xe, xem phim hai giờ, ngộ nhỡ máy điều hòa thổi quá lạnh, ấy bị cảm lạnh..."


      "A..., đúng rồi, chuẩn bị chiếc gối đầu , ngộ nhỡ ngồi thoải mái, có thể đệm lót ở sau thắt lưng."

      Chẳng qua chỉ xem phim, ông Lục cũng lo đầy đủ! Trong lòng trợ lý lần thầm châm chọc, mặt lại cung kính đáp ứng toàn bộ, sau đó lại còn hỏi câu: "Ông Lục, còn cầu gì khác ?"

      Chương 394: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình của tôi (4)

      Editor: Sam Sam


      Lục Cẩn Niên suy nghĩ cẩn thận, xác định cần bổ sung thêm điều gì, chuẩn bị cúp điện thoại, kết quả trong chớp mắt, lại có chút lo lắng lặp lại chuyện vừa rồi với trợ lý lần nữa, trợ lý nghe xong lên tiếng: “Ông Lục, tôi biết rồi, khu vực cấm hút thuốc,.. vì sợ Kiều…”

      Lục Cẩn Niên đợi trợ lý hết, do dự cúp điện thoại.

      -

      “Khuynh thành thời gian” đến lúc kết thúc phần quay phim, các diễn viên cũng lần lượt rời .

      Vốn khu vực quay phim rất náo nhiệt, giờ càng ngày càng vắng người, sau cùng, có vẻ trống , trước kia phòng ăn trong khách sạn đều ngồi đầy chỗ, giờ chỗ trống đến hơn nửa.

      Kiều An Hảo giống như biết mình từng mất đứa bé, cũng khác gì so với trước kia, lúc quay phim, vẫn toàn tâm toàn ý diễn cùng nhân vật, thi thoảng đến chuyện với các diễn viên khác và nhân viên công tác chút, thi thoảng cũng nhìn Lục Cẩn Niên, lúc chạm phải ánh mắt , còn có thể cong môi, cho nụ cười mỉm ngọt ngào, chờ sau khi chuyển tầm mắt , rũ mi mắt, che lại đau đớn và bi thương.

      Ban ngày xem ra rất bình thường, nhưng đến ban đêm, mất ngủ hay mơ rất nhiều, trong mơ thấy đứa bé trắng trẻo mập mạp, chạy đến gọi là mẹ, đến lúc vươn tay ra muốn chạm vào nó, nó lại biến mất, sau đó tỉnh lại, lại sờ tay vào bụng dưới của mình, hiểu sao lại khóc.

      Ngày thứ sáu nào đó, hiếm khi thời tiết ở Bắc Kinh trong trẻo như vậy, bầu trời sáng sủa có chút sương mù.

      Kiều An Hảo cố ý ô tô, theo đoàn làm phim trở về Cẩm Tú Viên, sau khi ăn cơm trưa xong, liền tắm cái, sau đó tìm kiếm toàn bộ quần áo của mình, lần lượt mặc thử, sau cùng chọn chiếc váy trắng có đường viền đăng – ten, mềm mại mà gọn gàng.

      Kiều An Hảo có mái tóc dài, lúc tết lịch uốn lại, giờ có chút dài ra, nhưng vẫn rất xinh đẹp, thế mà lại gọi má Trần kéo thẳng ra, sau đó soi gương, thấy khuôn mặt trang điểm của mình lộ ra.

      Sau khi thu dọn xong mọi thứ, nhìn thoáng qua thời gian, là hai rưỡi chiều, liền cầm túi xách xuống lầu.

      Lục Cẩn Niên vừa lái xe về nhà từ Hoàn Ảnh truyền thông, đứng trong phòng khách uống nước chưa xong, liền thấy từ lầu xuống, động tác liền dừng lại, chỉ cảm thấy thời gian như đảo ngược, giống như được thấy lại thời kỳ thiếu niên, khi đó người con thích cũng thích mặc váy trắng.

      Kiều An Hảo bước xuống, tới trước mắt , nhợt nhạt cười: “Có thể được chưa?”

      Lục Cẩn Niên rời mắt khỏi nụ cười của , giống hệt như trong trí nhớ của , như bị điểm huyệt, muốn dừng hình ảnh này lại lúc lâu, lông mi dài lóe lên, mới ngẩng đầu lên, uống nốt ly nước, ngón tay thon dài đặt chiếc ly trống xuống, giọng cũng rất dịu dàng: “ thôi.”
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 395: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình của tôi (5)

      Edit: Tuyết Khanh


      Khi sắp đến trước cửa phòng, Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Kiều An Hảo bên cạnh, lại nhìn chút kiểu ăn mặc giày da của mình, dừng lại bước chân: “Tôi lên lầu đổi lại bộ quần áo.”

      Kiều An Hảo gật đầu cái, mình cái đến chỗ cổng vòm, tới chỗ đổi giày, vốn là muốn mang đôi giày xăng đan mới mua lâu cặp kia, nhưng là bên phải chân vừa mang giày vào, động tác của dừng chút, cuối cùng lại đem giầy cởi ra, mở tủ giày ra, nhìn vào bên trong nửa ngày, cuối cùng lấy ra đôi giày vải bạc.

      Đôi giày vải bạc này, là khi vào mùa xuân năm nay, muốn cùng Kiều An Hạ leo núi mua, nhưng sau đó lại bởi vì có chuyện, hoạt động leo núi bị hủy bỏ, giày liền trực tiếp bị cất ở trong hộp, để vào tủ giầy có chạm qua.

      Kiều An Hảo mang giày vải bạc, đứng ởtrước gương, hai mắt nhìn, cuối cùng đem tóc dài của chính mình cột cao thành cái đuôi ngựa, nhờ thím Trần đem sợi dây màu đen buộc lại, mới vừa lòng nắm lấy túi xách, ra trước.

      Lục Cẩn Niên thay quần áo xong ra, nhìn thấy Kiều An Hảo đứng ở cửa, tóc dài đen bóng biến thành đuôi ngựa đầy sức sống, lại thất thần chút, mới lấy ra cái chìa khóa xe, mân mê chút, xuống bậc thang, mở cửa xe.

      Sau buổi trưa, là lúc ánh mặt trời mùa hạ chói mắt, Lục Cẩn Niên mang cái kính râm, mặc bộ quần áo đơn giản, tay áo tùy ý vén lên, cổ áo có hai cái nút cài, phối hợp cái quần dài vàng nhạt, khi ánh mặt trời chiếu xuống, thoạt nhìn xinh đẹp làm cho người ta hoảng hốt.

      Kiều An Hảo theo dõi chừng năm giây, mới lại đây, sát qua trước ngực của Lục Cẩn Niên, khi khom người ngồi vào trong xe, ngửi thấy mùi hương nhàng mà rất nhiều năm cũng chưa bao giờ thay đổi.

      Lục Cẩn Niên khởi động máy, khí lạnh từ từ thổi tới, radio trong xe cũng vang lên, xe chậm rãi rời khỏi Cẩm Tú viên, đường chạy .

      Ngã tư đường Thành Bắc Kinh hai bên trồng rất nhiều cây cao lớn, che lấp phần lớn ánh sáng mặt trời, chỉ có vài điểm , xuyên thấu qua tán cây cùng khe hở, chiếu lại đây, xe đường, sáng cùng tối lặp lại ngừng thay phiên nhau.

      Bên trong xe giọng ca tiếng nhàng, làm cho tâm tình người ta đều yên tĩnh trở lại.

      Đại khái qua đoạn thời gian rất dài, khi đợi đèn đỏ đường lớn, Lục Cẩn Niên quay đầu, nhìn thoáng qua quần áo của Kiều An Hảo: “Buổi sáng làm tóc?”

      có.” Kiều An Hảo dừng chút, còn : “Tôi để cho thím Trần giúp mình kéo thẳng ra, gội đầu, trở lại như cũ.”

      “Ừ.” Tầm mắt Lục Cẩn Niên dừng lại ở sau cái cổ trắng noãn lộ ra sau đuôi ngưa của Kiều An Hảo trong chốc lát, mới dời tầm mắt, nhìn thấy đèn đỏ phía trước muốn thay đổi sang đèn xanh, đạp chân ga, tiếp tục lái xe.

      Bên trong xe trầm mặc khoảng phút đồng hồ, Kiều An Hảo quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên chớp chớp mắt, cười tủm tỉm hỏi: “Đẹp sao?”

      Lục Cẩn Niên bên nhìn đường, bên quay đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo, : “Đẹp.”

      Qua lát, lại bổ sung: “Giống bộ dáng khi còn học trung học.”

      Mặt mày Kiều An Hảo giống như ánh trăng, giống như vui sướng là từ đáy lòng phát ra: “Đều qua nhiều năm như vậy, còn nhớ bộ dáng của em khi còn học trung học như thế nào sao? Ngay cả em đều nhớ .”

      Lục Cẩn Niên có lên tiếng, đáy lòng lại , chỉ là trung học, ngay cả bộ dáng non nớt khi còn học sơ trung, khi nhắm mắt lại, đều có thể nhớ rất ràng rành mạch.


      Chương 396: Tạm biệt tuổi trẻ, tạm biệt tình của tôi (6)

      Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên chuyện, cũng lên tiếng, trầm mặc trong xe chẳng qua chỉ có phút đồng hồ, xe ngoặt vào chỗ giữ xe phía trước.

      Trợ lý đưa vé xem phim trước cho Lục Cẩn Niên, lúc xuống xe, còn dặn trợ lý đưa cho ăn túi lớn đựng cái chăn cùng cái gối to để xách vào.

      Khoáng cách tới lúc chiếu phim, còn mười phút, trước khi qua cửa kiểm vé, Kiều An Hảo lại chạy đến trước quầy, mua hộp bỏng ngô lớn cùng hai lon coca, đợi đến khi hai người vào rạp chiếu phim, ngồi xuống, phim chỉ vừa bắt đầu, rạp chiếu phim vốn có chút ồn ào xôn nao, nháy mắt lại vô cùng yên tĩnh.

      Kiều An Hảo đặt bỏng ngô giữa chỗ mình và Lục Cẩn Niên ngồi, bên vừa nhìn màn hình lớn rời mắt, bên thường mò mẫn bỏng ngô, bỏ vào trong miệng.

      Máy lạnh của rạp chiếu phim có chút mạnh, lúc phim chiếu được mười phút, Lục Cẩn Niên cũng cảm giác được có chút lạnh, rút chiếc chăn mình chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, đắp lên đùi Kiều An Hảo.

      Kiều An Hảo quay đầu, nhìn về phía Lục Cẩn Niên, sườn mặt tuấn bức người của , suýt chút nữa muốn hôn lên, tim liền lỡ nhịp đập, ngồi ổn định vào chỗ của mình, mới vội vàng ôm lấy hộp bỏng ngô, bỏ vội vào trong miệng, sau đó lại nhớ tới Lục Cẩn Niên ở bên cạnh, từ lúc ngồi xuống đến giờ, dường như vẫn chưa đụng đến bỏng ngô, vì thế lấy tay đụng vào cánh tay Lục Cẩn Niên, chỉ chỉ vào bỏng ngô.

      Bên cạnh bỏng ngô có lon coca, Lục Cẩn Niên vì muốn tốt cho Kiều An Hảo mà muốn tự mình mở nắp lon giúp , vì thế lựa lon vui vẻ, bật nắp, cắm cái ống hút vào, đưa cho Kiều An Hảo.

      Kiều An Hảo nhận lon coca, nghiêng đầu, tiến đến bên tai , giọng : " có ăn bỏng ngô ?"

      Lục Cẩn Niên gật đầu, chứng tỏ mình nghe được, hai người tiếp tục xem phim, thỉnh thoảng Kiều An Hảo cảm nhận được Lục Cẩn Niên bên người bóc chút bỏng ngô.

      Lúc phim chiếu được nửa, lại chiếu đến cảnh có vẻ nhạy cảm, đa số các cặp đôi nhau đều chọn tới rạp chiếu phim để hẹn hò, vì thế cảnh nhạy cảm như vậy, thể nghi ngờ làm cho khi của cả rạp chiếu phim, trở nên có chút ái muội hơn, có số cặp đôi có vẻ nhiệt tình, bắt đầu ôm ấp hôn nhau ngay tại chỗ, thậm chí Kiều An Hảo cũng nghe thấy ở phía sau chỗ mình ngồi, hai người nam nữ ôm hôn nhau, phát ra thanh vô cùng mờ ám, xen vào đó là tiếng thở dốc của bộ phim, làm cho người khác nghe được đều mặt đỏ tim đập.

      Kiều An Hảo cũng phải là chưa trải qua chuyện này, lúc xem phim ở nhà, xem tới những hình ảnh như thế này, cũng có nhiều kiêng dè, nhưng lúc này Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh , có chút xấu hổ mà nhìn màn hoạt sắc sinh hương màn hình, tròng mắt đảo loạn xung quang, thường rơi vào sườn mặt của Lục Cẩn Niên, kết quả lại thấy người đàn ông ấy vẫn giữ tư thái nhàn nhã mà ngồi ở bên, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn mà mắt vẫn chưa nháy cái, mặt cũng có cảm xúc gì lớn, giống như hình ảnh hai thân thể loã lồ dây dưa cùng chỗ nàm hình này, căn bản hề tồn tại.

      Lúc Kiều An Hảo vươn tay ra lấy bỏng ngô, Lục Cẩn Niên cũng vừa lúc vươn tay ra bóc, tay hai người cứ như thế mà yên lặng chạm vào nhau.

      Lục Cẩn Niên vốn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, lại nghiêng đầu nhìn Kiều An Hảo, trong đáy mắt của , giống như phát ra ánh sáng, sáng ngời đầy sức sống.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :