1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 362: Hứa Gia Mộc tỉnh lại (2)

      Lục Cẩn Niên nghe được lời của Kiều An Hảo, mất rất nhiều sức lực, mới có thể cứng rắn áp chế khó chịu trong lòng, vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, quay lại phía Hứa Gia Mộc, mở miệng gọi tiếng: "Gia Mộc."

      Hứa Gia Mộc nhìn ánh mắt Lục Cẩn Niên, nhuốm chút ỷ lại, tựa như việc hôn mê lâu như vậy, căn bản đều ảnh hưởng đế tình cảm với người trai duy nhất của thế giới này, mất rất nhiều sức lực, mới ra được tiếng: "."

      Hứa Gia Mộc mới vừa tình lại, chuyện phải rất cố sức, Lục Cẩn Niên lại ít , vô cùng trầm mạc, vì thế trong phòng bênh chỉ có mình Kiều An Hảo lải nhải chuyện, tuy nhiên lời của Kiều An Hảo, đại đa số là cho Hứa Gia Mộc nghe.

      đến chút việc phát sinh trong vòng mấy tháng Hứa Gia Mộc hôn mê, còn đến cảnh tượng lúc xảy ra tai nạn.

      Đối với Kiều An Hảo mà , chuyện người bạn rất quan trọng với mình có thể sống sót qua tai nạn, chuyện cao hứng và phấn khởi.

      Đôi khi, chuyện, cực kỳ bình thường, có gì mờ ám, nhưng khi bạn biết, giữa ta có chuyện gì đó, bạn luôn thể kìm được lòng mà nghĩ lung tung.

      Vì thế, cao hứng cùng phấn chấn của Kiều An Hảo, rơi vào trong mắt của Lục Cẩn Niên, lại mang theo vài phần hàm nghĩa khác, nhất là khi Kiều An Hảo mở miệng gọi tiếng Gia Mộc, cách gọi khiến cho Lục Cẩn Niên ghen đến điên cuồng.

      Lúc Kiều An Hảo với Hứa Gia Mộc: " Gia Mộc, phải nhanh chóng khoẻ lại, em quay bộ phim mới, lúc trước qua, nếu em quay phim, phải là người xem trung thành nhất..." đến đoạn này, Lục Cẩn Niên cuối cùng có chút chịu nổi lên tiếng câu: "Tôi toilet lúc." Sau đó, liền ra khỏi phòng bệnh.

      Mãi đến đêm nay, nhìn thấy chuyện với cậu ấy, mới biết được, ra giữa bọn họ, có nhiều ước định như vậy.

      Phản ứng của Hứa Gia Mộc tuy có chút chậm chạp, nhưng lúc Kiều An Hảo nhắc tới chuyện phim truyền hình, cảm xúc nơi đáy mắt vẫn hơi có chút nhấp nhô, trong đầu ngay lập tức lên ba chữ "Tống Tương Tư" kia, lồng ngực có phẫn nộ nên lời, dần trở nên có chút quay cuồng.

      Cuối cùng đây là lần đầu tiên Hứa Gia Mộc tỉnh lại, mê man lâu như vậy, thân thể yếu ớt, cho nên lúc lâu sau, có chút vẻ đủ tinh thần, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.

      Kiều An Hảo đắp chăn cho Hứa Gia Mộc xong, xoay người dặn dò y tá chăm sóc cho Hứa Gia Mộc rất nhiều xong, mới cầm lấy túi sách của mình, ra khỏi phòng bệnh.

      -

      Lục Cẩn Niên ra ngoài, vẫn chưa trở về phòng bệnh, đứng trong hành lang, xuyên qua lớp kính của phòng bệnh, nhìn Kiều An Hảo ngồi cạnh giường bệnh của Hứa Gia Mộc, dáng vẻ lải nhải, tuy biết tới cùng là gì, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên phần hâm mộ, thậm chí còn có loại ý nghĩ, hận bản thân mình phải là người bị tai nạn biến thành người sống cuộc sống thực vật như Hứa Gia Mộc.

      Hứa Gia Mộc chìm vào giấc ngủ, Lục Cẩn Niên nhìn hình ảnh Kiều An Hảo chăm sóc đắp chăn cho Hứa Gia Mộc, cuối cùng cũng xoay người, rời .

      -

      Kiều An Hảo ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy trong hành lang trống trơn, có bóng dáng của Lục Cẩn Niên, thiện thể lấy điện thoại ra gọi cho cuộc điện thoiaj, ai nghe máy, vì thế tìm người quản lý hỏi chỗ nhà vệ sinh của nam tìm thử, biết được Lục Cẩn Niên có ở đó, mới xuống lầu.

      Kiều An Hảo ra khỏi khu nội trú, vẫn nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Niên như cũ, vì thế lại lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho Lục Cẩn Niên, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ phía trước xa truyền tới đây.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 363: Hứa Gia Mộc tỉnh [3]

      Edit: Tuyết Khanh


      Kiều An Hảo theo nơi tiếng chuông phát ra, qua, sau đó ở đến nơi có bốn cây cột, nhìn thấy Lục Cẩn Niên dựa vào cây cột hút thuốc.

      Kiều An Hảo nhíu mày, cắt đứt điện thoại, trong lời mang theo chút oán trách: “Tại sao lại bắt điện thoại?”

      Lục Cẩn Niên nghe được câu hỏi của Kiều An Hảo, liền hoàn toàn thanh tỉnh lại, có chút kích động dập tắt điếu thuốc trong tay, mở miệng trả lời: “Gia Mộc thế nào rồi?”

      “Ngủ.” Kiều An Hảo trả lời câu, lại hỏi: “ như thế nào mình xuống đây? Gọi điện thoại cũng bắt máy.”

      Lục Cẩn Niên lấy di động ra, quả nhiên nhìn thấy có ba cuộc gọi nhỡ, giật giật khóe môi, trước tiên trả lời vấn đề của Kiều An Hảo: “Muốn hút điếu thuốc lá, xuống dưới đây hút thuốc.”

      Tạm dừng lát, Lục Cẩn Niên mới giải thích nửa câu sau của Kiều An Hảo: “Vừa rồi có nghe tiếng điện thoại reo, thực xin lỗi.”

      Lúc đầu Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên bắt máy lại thấy người đâu, đáy lòng có chút khó chịu, nhưng trong nháy mắt từ lúc vừa mới nhìn thấy , chút khó chịu này liền biến mất, tại nghe được lời giải thích của , lập tức mặt mày hớn hở cuối thấp đầu nở nụ cười, kết quả nhìn đến mặt của thùng rác ở bên cạnh cây cột phóng dựa vào, thế nhưng thấy là nhiều tàn thuốc, vì thế mi tâm lại nhíu nhíu: “ vừa mới hút nhiều thuốc như vậy sao?”

      Lục Cẩn Niên có mở miệng.

      Kiều An Hảo có chút căm tức lại có chút lo lắng : “Hút thuốc đối thân thể tốt, tốt nhất là nên hút.”

      Kiều An Hảo gật đầu.

      Lục Cẩn Niên dẫn đầu xuống bậc thang, lấy ra điều khiển của cửa xe, chờ Kiều An Hảo ngồi vào trong xe, mới đóng cửa xe, theo lên xe.

      Lục Cẩn Niên lái xe lực chú ý lại tập trung ở phía trước, thậm chí có lần, suýt chút nữa vượt đèn đỏ, vẫn là do Kiều An Hảo đúng lúc lên tiếng nhắc nhở, mới hoàn hồn, vội vàng phanh lại.

      Kiều An Hảo ngồi ở ghế phụ, bởi vì Lục Cẩn Niên tặng quà sinh nhật cùng Hứa Gia Mộc tỉnh lại, tâm tình phá lệ rất tốt, mặt mày phấn chấn.

      Lục Cẩn Niên xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn khuôn mặt của , tâm tình lại rơi xuống đáy cốc, Hứa Gia Mộc tỉnh lại, vui vẻ như vậy sao?

      Mùa hạ ở Bắc Kinh, đêm khuya luôn đúng giờ trời đổ mưa, xe rời khỏi bệnh viện quá vài phút, trờ liền đổ mưa to tầm tã, bất quá chỉ qua mười phút, mưa liền ngừng lại.

      Lục Cẩn Niên nhìn cửa sổ xe còn ngẫu nhiên thổi qua vài giọt mưa , mở miệng hỏi vấn đề chính mình đêm nay luôn luôn nghĩ đến: “Bác sĩ có Gia Mộc lúc nào có thể đứng lên được hay ?”

      “Khôi phục nhanh gần tháng, khôi phục chậm khả năng phải hai ba tháng.” Kiều An Hảo thành những gì mình biết lại cho Lục Cẩn Niên.

      “Ừ.” Lục Cẩn Niên khẽ lên tiếng, chuyện tiếp, suy nghĩ trở nên rối loạn.

      Nhanh tháng, chậm hai ba tháng......

      Đây phải là đại biểu cho thời gian cùng ở cùng chỗ, lâu là hai ba tháng, ngắn chỉ có ba mươi ngày sao?

      Ngã tư đường ở Bắc Kinh, luôn được duy trì và sửa chữa vào buổi tối.

      Đường đến Cẩm Tú viên, đêm nay vừa mới bị phong tỏa, để sửa chữa.

      Lục Cẩn Niên vốn là muốn muốn khởi động xe đường vòng, Kiều An Hảo nghĩ băng qua cũng chỉ mất mười phút đường, đường vòng sợ là phải mất nửa tiếng, vì thế liền đề nghị băng qua trở về.

      Lục Cẩn Niên có ý kiến, trực tiếp đem xe dừng lại ở ven đường, hai người tản bộ về phía Cẩm Tú viên.

      Bởi vì trời vừa đổ mưa, mặt đường có ít vũng nước, Lục Cẩn Niên sợ Kiều An Hảo bị nước văng trúng chân cảm lạnh, liền ngồi xổm xuống trước mặt : “Để cõng em .”

      Chương 364 : Hứa Gia Mộc tỉnh (4)

      Kiều An Hảo bị hành động bất thình lình của Lục Cẩn Niên dọa ngẩn ra, nhìn chằm chằm phía tấm lưng rắn chắc của lúc lâu, lại nghe giọng: “Trời mưa, đường khó lắm.”

      Kiều An Hảo cho rằng Lục Cẩn Niên lo lắng giày cao gót bị đau chân, nhanh chóng hoàn hồn, có chút được ưu ái mà hoảng: “ cần đâu, tôi có thể tự , đường có bao xa.”'

      Lục Cẩn Niên vẫn duy trì tư thế ngồi xổm: “Lên .”

      Vừa , vừa xoay qua bắt lấy tay vắt lên lưng mình, rồi nâng hai chân nhấc bổng lên.

      Kiều An Hảo sợ ngã, vội vàng ôm lấy vai Lục Cẩn Niên, dính sát vào lưng , dám nhúc nhích.

      Bờ vai rất rộng, bước ổn định, giày da trầm ổn vượt qua hết vũng nước này đến vũng nước khác. Kiều An Hảo ghé lưng , trong lòng sinh ra loại cảm giác nên lời, thân thể căng cứng cũng dần được buông lỏng.

      Thành phố lúc giờ khuya vừa qua cơn mưa có hơi se lạnh, vài giọt nước còn đọng cành lá, gió đêm thổi qua, lắc rắc rơi mặt, cánh tay, mái tóc Kiều An Hảo. Cái lành lạnh buổi đêm này khiến tâm tình trở nên rất yên bình.

      Có thể do Kiều An Hảo hay bị tụt xuống, Lục Cẩn Niên được vài bước lại dừng lại, kéo lên, tay của Kiều An Hảo theo bản năng ôm lấy cổ , nghiêng đầu là có thể nhìn thấy từng đường cong hoàn mỹ gương mặt .

      Trước ngực Kiều An Hảo dán vào sau lưng , chỉ có quần áo ngăn cách, có thể cảm nhận được nhiệt độ người , nóng nóng, truyền tới trong lòng , tạo nên dòng nước ấm dồn dập chảy, khiến tay ôm cổ , nhịn được, tăng thêm sức.

      Bởi vì hai người ở rất gần, có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt người , mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiệu, thanh mở miệng, cũng rất nhàng: “Lục Cẩn Niên?”

      “Ừm?” giọng điệu của , cũng rất , bước chân ung dung trầm ổn, lại rất vững vàng.

      Kiều An Hảo ghé vào lưng im lặng gần phút đồng hồ, mới tiến đến gần lỗ tai của , mở miệng : “Chúng ta là bạn học của nhau nhiều năm rồi.”

      Lục Cẩn Niên hiểu tại sao đột nhiên lại những lời này, trán hơi nhăn lại “ừ” tiếng, sau đó mở miệng : “Tính cả cấp hai là sáu năm.”

      “Chúng ta chỉ là bạn bè của nhau thôi sao?” Lúc Kiều An Hảo ra những lời này, tâm tình hiều sao có chút khẩn trương.

      Nếu bọn họ là bạn bè của nhau, sau khi Hứa Gia Mộc xuất viện, cho dù thể sắm vai vợ chồng như tại, nhưng vẫn có thể liên hệ với nhau, phải sao?

      Cho dù người khác, cho dù mãi mãi thay đổi, nhưng kia cũng lập gia đình, thời gian lâu dài, cũng phải có gia đình của mình, cho đến lúc đó, dù cưới vì tình , cũng sao, chỉ cần vẫn còn liên hệ với nhau, phải vẫn có hy vọng sao?
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 365: Hứa Gia Mộc tỉnh (5)

      Edit: Ngọc Hân


      Bạn bè…. Thời niên thiếu trước đây, vì quá mức nghèo khó tự ti, cho nên chỉ có thể làm người bạn lặng lẽ bên cạnh , thế nhưng thời gian đó, ra trong lòng , từ trước tới giờ chưa hề muốn làm người bạn của cả.

      Sau này lúc biết và Hứa Gia Mộc có hôn ước, lúc đó liền nghĩ, mình và xuất cùng nhau, có lẽ quên rất nhanh. Nhưng đợi đến lúc càng ngày càng xa, mới phát , thời gian đó tối tăm cỡ nào. Lúc bấy giờ, rất hi vọng, bản thân có thể có lý do để tới được gần , cho dù thể chuyện, chỉ cần có thể thấy mặt từ xa, thỏa mãn. Nhưng dù cho ước vọng tầm thường như vậy, cũng cách nào thực được, cuối cùng hai người cứ như vậy thành người xa lạ.

      Nếu phải Hứa Gia Mộc xảy ra tai nạn xe, có lẽ cứ như hai đường thẳng song song như vậy, xuất cùng nhau.

      Nhưng bây giờ Hứa Gia Mộc tỉnh, phải kết thúc….

      Nếu kết quả cuối cùng, là và Hứa Gia Mộc ở cùng nhau, như vậy sẵn lòng mang tình sâu sắc biến thành bí mật thể ra, vĩnh viễn theo sát bên cạnh , làm người bạn phiền hà. Lúc khổ sở, có thể an ủi , lúc gặp vấn đề gì đó, có thể giúp đỡ , lúc vui vẻ, chân thành chúc phúc cho …..

      Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, vẻ mặt dao động, với Kiều An Hảo nằm úp sấp vai mình, sắc lành lạnh : “ phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?”

      phải chúng ta luôn là bạn tốt sao?

      Trong đầu Kiều An Hảo tự hỏi lại những câu hỏi này hai lần, mới hoàn toàn hiểu được có ý gì, trái tim lơ lửng, lập tức rơi xuống, giống như tự uống viên thuốc an thần, hùa theo Lục Cẩn Niên, quả quyết “Ừm” tiếng, : “Vâng, chúng ta luôn là bạn bè.”

      ràng từng đối phương sâu sắc như vậy, dùng hết toàn tâm toàn lực muốn làm nửa kia của đối phương, nhưng năm tháng đổi thay, thời gian ngừng trôi, vì từng mất , nên dám hành động thiếu suy nghĩ. Vì quá sâu, nên càng nhát gan, chỉ cần có thể làm bạn bè, chính là phần quà tặng trời ban ơn cho.

      Lục Cẩn Niên gì, chỉ cõng Kiều An Hảo qua cột lại cột đèn ảm đạm, lúc gần tới Cẩm Tú Viên, biệt thự trong viện trồng gốc hoa quế, lúc này hoa quế mùa nở rộ, mùi hoa lan tỏa xung quanh.

      Kiều An Hảo nằm lưng Lục Cẩn Niên, ngửi hương thơm mùi hoa quế, khóe môi nhịn được hơi cong lên.

      Lục Cẩn Niên cố gắng bước rất chậm, như muốn kéo dài thời khắc tốt đẹp như vậy tới vô tận.

      Lúc qua biển quảng cáo, Kiều An Hảo nhìn thấy biển quảng cáo có hai chữ “Bảy năm,” sau đó nhớ tới cú điện thoại lúc trước mình nhận được của bệnh viện, muốn hỏi Lục Cẩn Niên, dienndanlequydon.com, vì thế thò đầu ra phía trước, mở miệng phá vỡ khí yên lặng giữa hai người: “Lục Cân Niên, hồi nãy lúc ở xe, với em, tặng em bảy phần quà sinh nhật, vậy còn nhớ bảy phần quà đó là gì ?”

      Mỗi phần quà tặng cho , đều là dày công chuẩn bị, sao lại biết chứ?

      Lục Cẩn Niên giả vờ như nhớ , hỏi: “Là những gì?”

      Kiều An Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ lúc, sau đó liền đếm từng cái : “Quà tặng năm lớp mười, là hộp nhạc.”

      Hộp nhạc này đắt, chỉ hơn 100 đồng, đó là lần đầu tiên tham dự tiệc sinh nhật , nhìn thấy Hứa Gia Mộc, Kiều An Hạ tặng xa xỉ phẩm đắt tiền, đáy lòng đặc biệt mất mát.



      Chương 366: Hứa Gia Mộc tỉnh (6)

      Edit: Ngọc Hân


      “Quà tặng năm lớp 11, là cuốn nhật ký rất xinh đẹp.”

      “Quà tặng năm lớp 12, là chiếc cốc uống nước bằng sứ.”

      “Năm nhất đại học, tặng em là khung hình.”

      “Năm hai và năm ba đại học, theo thứ tự là sợi dây chuyền và chiếc lắc chân… Quà tặng sau cùng nhất, chính là con búp bê sứ đêm nay.”

      Kiều An An đếm từng món quà sinh nhật mà mấy năm nay Lục Cẩn Niên tặng cho mình, hoàn toàn trùng khớp với trong trí nhớ của Lục Cẩn Niên. Nhưng khi xong câu quà tặng sau cùng, nhăn mày, có gì ngoài quà tặng hôm nay, phần quà tặng thứ bảy, phải năm thứ tư đại học, tặng hoa hồng và bánh ngọt sao? Hơn nữa quà tặng năm tư đại học kia, là phần quà tặng quý giá nhất mà mấy năm nay tặng , sao ra?

      Trong lòng Lục Cẩn Niên mơ hồ cảm thấy có chỗ nào thích hợp, nhưng vẻ mặt biến sắc hỏi: “Năm tư đại học, cũng có tặng cho em phần quà sinh nhật, em biết hả?”

      “Năm tư?” Kiều An Hảo có chút nghi ngờ : “Có phải nhớ nhầm vậy, vào ngày sinh nhật đại học năm tư đó, ở Trường Sa tham gia liên hoan phim, tới tham dự tiệc sinh nhật của em mà, làm sao có thể tặng quà cho em chứ?”

      Mặc dù Lục Cẩn Niên thấy vẻ mặt Kiều An Hảo, nhưng theo như lời , thấy mù tịt ngỡ ngàng, vì thế lại có chút nghi ngờ lên tiếng: “ có sao?”

      Về phần quà Lục Cẩn Niên tặng Kiều An Hảo, từ trước tới giờ đều giữ gìn rất tốt, cho nên có khả năng nhớ nhầm, ediendanlequydon.com, nhưng vì để tránh chuyện xuất ngoài ý muốn, Kiều An Hảo vẫn nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ, mới chắc chắn với Lục Cẩn Niên: “ có, năm đó ngay cả câu sinh nhật vui vẻ cũng với em mà!”

      Lục Cẩn Niên gì, đáy lòng lại lờ mờ hiểu , năm đó đạt được giải thưởng, ngàn dặm xa xôi chạy tới Bắc Kinh, chứng kiến quà tặng bị ném trong đống rác, ra nhận được, cách khác, có người chặn phần quà tặng đó lại.

      là ai?

      Trong đầu Lục Cẩn Niên lập tức lên tên Hàn Như Sơ.

      Là bà ta, nhất định là bà ta!

      Chuyện đêm đó, tới quá mức đột ngột, cho đả kích quá lớn, vốn suy nghĩ trong đó có sơ hở, bây giờ nhớ lại, mới phát , lúc trước Hàn Như Sơ sao khẳng định được người thích chính là Kiều An Hảo chứ. Chắc chắn là bà ta thấy được phần quà mà tặng cho Kiều An Hảo này.

      vậy từ trước tới nay Hàn Như Sơ vẫn ghét mình, biết thích vị hôn thê của con trai mình, cho nên mới làm như vậy.

      ra, người phụ nữ này, đơn giản là chỉ hại chết đứa bé của , mà còn hại vẫn luôn hiểu lầm Kiều An Hảo nhiều năm như vậy.

      Tận đáy lòng , lập tức buồn phiền hối hận rồi lại vui sướng.

      Vui sướng là vì này, mặc dù thương , nhưng lại chưa bao giờ giẫm lên tâm ý của .

      Buồn phiền hối hận là vì lại bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay, từng oán hận người ra rất vô tội là Kiều An Hảo.

      Kiều An Hảo nhìn thấy rất lâu sau Lục Cẩn Niên cũng lên tiếng, lại mở miệng: “Sinh nhật năm thứ tư đại học, có tặng quà cho em sao?”



      Lục Cẩn Niên lấy lại tinh thần, rất bình thản mở miệng : “Hình như là nhớ nhầm rồi.”

      Kiều An Hảo lập tức bình tĩnh lại, ôm cổ Lục Cẩn Niên, tiếp tục hỏi câu khi mình đếm số quà tặng kia, nghĩ tới vấn đề: ‘Có phải thích Smily gì đó ?”

      “Hả?” Lục Cẩn Niên lên tiếng hỏi lại: “Làm sao vậy?”

      Hết chương 366

      Chương 367: Hứa Gia Mộc tỉnh (7)

      "Em phát quà tặng em, đều có khắc chữ Smily này, cái tên này vài năm nay, rất thịnh hành a." Kì ngay từ lúc đầu khi Lục Cẩn Niên tặng món quà đầu tiên cho Kiều An Hảo, cũng có khắc mấy chữ ghép Smily này, lúc ấy cũng biết đó là cái gì, cũng biết nhãn hàng này chuyên bán quà tặng đủ loại kiểu dáng, mãi đến khoảng bốn năm trước kia, khi nhì thấy cửa hàng phố chuyên bán quà tặng của nhãn hàng Smily, mới biết được, ra mấy chữ cái này, thực ra là tên nhãn hiệu.

      Giọng điệu của Lục Cẩn Niên vẫn lạnh nhạt như cũ: "Quà tặng của nhãn hiệu kia cũng tệ cho lắm."

      "Đúng vậy." Kiều An Hảo mang theo bộ dạng cực kỳ đồng ý, qua lát sau, lại : " có biết nhãn hiệu này còn có chuyện cũ rất cảm động hay ?"

      Lục Cẩn Niên: "Chuyện cũ gì?"

      "Em nhìn thấy trang web , sở dĩ nhãn hiệu này có tên là Smily, là ghép từ những chữ cái so, much, i, love, you mà thành, nghe ông chủ lập nên nhãn hiệu này là người đàn ông, là người rất si tình, nguyên do ta lập nên nhãn hàng này, chính là để cho người con mình , tuy nhiên sức cạnh tranh của quà tặng lại quá lớn, nhãn hàng này chìm xuống vài năm, mới nổi lên lại, sau đó chuyện xưa này cũng được trang web đó truyền ra."

      " ra còn có chuyện xưa lãng mạn như vậy."

      "Đúng vậy, rất lãng mạn!" Trong lời của Kiều An Hảo mang theo chút hâm mộ: " kia hạnh phúc."

      Lục Cẩn Niên cười cười, gì, cõng Kiều An Hảo quẹo vào ngưỡng cửa của Cẩm Tú viên.

      So, much, i, love, you.

      Smily.

      từng, quà của tặng từng rẻ tiền như vậy, nhưng lại có ý nghĩa rất sâu sắc.

      Quà tặng lúc đầu, mẫy chữ kia đều là viết lên.

      Càng về sau, đại khái là hơn bốn năm trước kia, lúc ấy còn liên hệ với nhau, nhưng có tiền, sau đó bắt đầu bán những loại đồ này.

      Đồ được bán đều là những quà tặng giá thấp, tiền thuê của hàng ở mặt tiền của Bắc Kinh rất đắt, lúc đầu cũng có lời nhuận gì, cơ bản đều là lỗ, lúc ấy trợ lý của còn , có óc kinh tế, bảo đóng đại lý của cửa hàng này lại, nhất định chịu, vì cái gì khác, chì là vì đó là lời tỏ tình đầu tiên mà tặng cho .

      Smily.

      So, much, i, love, you.

      I, love, you, so, much, tình của dành cho em là như vậy.

      -

      Lúc Hàn Như Sơ gọi điện trả lời cho bệnh viện, Hứa Gia Mộc ngủ, Kiều An Hảo cũng rời khỏi, nhưng bà biết con trai của mình tỉnh, tuy khuya, nhưng vẫn gọi quản gia lái xe chở bà đến bệnh viện.

      đường từ nhà họ Hứa đến bệnh viện, vừa lúc qua khu phố của Cẩm Tú viên.

      Dọc đường Hàn Như Sơ đều nghĩ đến con trai của mình, căn bản để ý đến ngoài cửa sổ, nhưng quản gia lái xe, lại đột nhiên lái chậm lại.

      Chân mày Hàn Như Sơ nhíu lại, ngẩng đầu, nhìn thấy quản gia nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào phía trước cửa sổ xe, biết nhìn cái gì, lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"

      Quản gia nghe thấy giọng của Hàn Như Sơ, mới chỉ chỉ ngoài của sổ xe, : "Bà chủ, bà xem, là An Hảo."

      Hàn Như Sơ nhìn theo hướng ngón tay quản gia chỉ, quả nhiên thấy Kiều An Hảo, tuy nhiên lại được người cõng lưng, mà lưng người kia, lại là Lục Cẩn Niên.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 368: Hứa Gia Mộc tỉnh (8-)

      Edit: Tuyết Khanh


      Bởi vì khoảng cách rất xa, mặt khác đường còn thi công, cho nên căn bản có khả năng biết hai người cái gì, nhưng là nhìn vào vẻ mặt của hai người, cũng biết là trò chuyện với nhau vui vẻ.

      Quản gia: “Thoạt nhìn, giống như quan hệ của An Hảo cùng cái tạp chủng kia cũng tệ lắm, cậu chủ thích An Hảo, tại vất vả cậu chủ mới tỉnh......”

      Khi quản gia tới đây, vừa vặn thấy Kiều An Hảo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo lưng, bà liền phanh xe lại, xe liền đứng vững vàng đường, qua lát, mới : “ tại An Hảo có thể thích cái tạp chủng kia hay ? Vậy cậu chủ nên làm sao bây giờ?”

      Sắc mặt Hàn Như Sơ, nháy mắt mảnh băng hàn, chỉ là ngồi ở trong xe được lời, nhìn chằm chằm hai người ngoài cửa sổ, thẳng đến khi Lục Cẩn Niên cõng Kiều An Hảo lưng vào tiểu khu, bà mới thu hồi tầm mắt, quản gia ngồi ở ghế lái, có chút tức giận : “Uổng công cậu chủ đối tốt với cái tạp chủng kia như vậy, vậy cậu ta còn quá đối đãi với cậu chủ......”

      Hàn Như Sơ nghe được mấy lời này, vẻ mặt càng thêm khó coi, giọng điệu có chút lạnh lùng cắt đứt lời của quản gia: “Lái xe.”

      Sau đó, xe khởi động, rời .

      -

      Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên chuyện lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng lời nào, ghé vào vai Lục Cẩn Niên, nhắm hai mắt lại.

      Hô hấp của thực , ngừng thổi lên cổ , làm cho đáy lòng dâng lên tia tạp niệm, bước chân cũng có chút cứng ngắc.

      trận gió thổi tới, mang theo chút cảm giác mát, làm cho Lục Cẩn Niên tỉnh táo lại, cố gắng đè ép đáy lòng xao động, bước chân bước càng lúc càng chậm.

      Tuy rằng lúc này hai người chuyện với nhau, nhưng so với lúc vừa mới chuyện với nhau khí lại tốt hơn rất nhiều, làm cho người ta có loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.

      Cho dù Lục Cẩn Niên suy nghĩ muốn con đường này dài thêm chút, nhưng là vẫn như cũ cũng có điểm cuối, bước vào sân biệt thự nhà mình.

      Trong viện hoa nở, bởi vì trận mưa, rơi rụng đầy đất, chân Lục Cẩn Niên dính vài cánh hoa.

      đến trước cửa nhà, Lục Cẩn Niên nâng tay lên nhấn chuông cửa, thanh chuông cửa còn chưa có dừng, thím Trần liền ra mở cửa: “Ông Lục, bà chủ.”

      Lục Cẩn Niên gật đầu cái, xem như chào hỏi.

      ghé vào Kiều An Hảo phía sau, mở to mắt, kêu tiếng: “Thím Trần.”

      Vào phòng, Kiều An Hảo có chút ý muốn leo xuống, Lục Cẩn Niên cũng lên tiếng để cho leo dưới, liền như vậy tiếp tục cõng lưng, thím Trần giúp Kiều An Hảo tháo giày, mang dép lê, sau đó chính mình mới đổi giày, cõng Kiều An Hảo lưng tiếp tục vào bên trong, lúc đến cầu thang, Lục Cẩn Niên giống như là nghĩ tới cái gì, với Kiều An Hảo mở miệng : “Về nhà .”

      Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên đây là muốn chính mình xuống dưới, đáy lòng có chút muốn, tạm dừng năm giây, mới tình nguyện mở miệng : “Thả tôi xuống đây .”

      Lục Cẩn Niên chuyện, chỉ là cuối thấp thân thể, Kiều An Hảo thuận thế từ người của tuột xuống.

      Sau đó, Lục Cẩn Niên mở miệng : “Tôi vào toilet, lên lầu trước, giúp tôi xả nước tắm .”

      Kiều An Hảo gật gật đầu, xoay người, hướng về phía lầu đặng đặng đặng chạy tới.

      Lục Cẩn Niên nhìn bóng dáng Kiều An Hảo biến mất ở khúc cua cầu thang, mặt mày giãn ra mỉm cười, xoay người cho thím Trần ánh mắt, thím Trần lập tức chạy vào trong phòng bếp.

      Trong phòng ngủ mở điện, Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ngủ ra, theo bản năng sờ soạng công tắc vách tường, còn chưa kịp ấn xuống, liền phát trong phòng ngủ có ánh sáng, mày nhíu lại, liền cất bước, vào, sau đó người liền mở to mắt đứng yên tại chỗ......

      Chương 369 : Hứa Gia Mộc thức tỉnh (9)

      Phòng ngủ bật đèn, Kiều An Hảo đẩy cửa ra, tay sờ soạng tìm công tắc tường, chưa kịp nhấn phát trong phòng ngủ có tia sang le lói. nheo mi tò mò, vào trong, sau đó liền sững sờ tại chỗ.

      Dưới chân là hai hàng nến song song tạo lối ở giữa, uốn khúc quanh giường và sofa, dẫn đến ban công.

      Những ngọn nến lung linh tỏa sáng dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” bằng bong bóng màu hồng phấn và tím nhạt gắn bức tường đối diện ti vi.

      Cảnh này rất quen thuộc! Kiều An Hảo ngây ngốc lúc lâu, mới bước chân men theo con đường nến về phía ban công. vừa vòng qua ghế sofa, ánh lửa vàng cam bố trí đầy rẫy ban công nhấp nháy làm nổi bật những cây nến đỏ được thắp nơi trung tâm, xếp thành sáu chữ : Kiều Kiều, sinh nhật vui vẻ.

      Đây ràng là bất ngờ chuẩn bị vào ngày sinh nhật của Lục Cẩn Niên mà.

      lúc Kiều An Hảo đắm chìm trong kinh ngạc, chưa phản ứng kịp với việc diễn ra, sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

      Kiều An Hảo ngoảnh đầu, thấy Lục Cẩn Niên vẫn mặc lễ phục lúc tham gia họp báo buổi chiều nâng chiếc bánh ga-tô được thắp nến, chậm rãi thanh lịch dọc theo lối về phía .

      Những ngọn nến lay lắt hắt mặt , nhiễm lên tầng màu vàng, càng khiến cho dung mạo của thêm tuấn bức người, ánh sáng phản chiếu trong mắt càng thêm đặc biệt sáng ngời.

      Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên từng bước từng bước tiến gần, con tim hoảng hốt cứ tưởng như rơi vào ảo giác.

      Khi cách còn nửa mét, Lục Cẩn Niên dừng bước, đưa bánh tới trước mặt Kiều An Hảo, hiếm khi nghiêm túc chuyên chú nhìn vào mắt , từ tính bảo: “Thời gian gấp rút, thể như em tự tay làm bánh, nên tôi đành phải nhờ trợ lý đến Thiên Nga Đen mua cái.”

      Cũng may vừa nãy khi Kiều An Hảo bước vào nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ngủ cũng hoài nghi Lục Cẩn Niên phải chăng biết những gì làm vào ngày sinh nhật , nên lúc này khi nghe những lời của , hoàn toàn chắc chắn. nhìn , run rẩy lên tiếng: “ biết rồi ư?”

      Lục Cẩn Niên biết Kiều An Hảo hỏi gì, khẽ chớp chớp, chăm chú nhìn vào mắt của , vẫn mảnh sáng trong, gật đầu rồi mở miệng: “Ừ, tôi biết.”

      Đôi môi Kiều An Hảo giần giật, cũng muốn hỏi làm sao biết được, nhưng lời còn chưa hỏi, mở miệng tiếp, đem chuyện trở về Cẩm Tú Viên sau ngày sinh nhật, biết mình bỏ lỡ bất ngờ mà chuẩn bị, vẫn luôn muốn cho : “Xin lỗi, đêm đó vì lý do cá nhân, tâm tình tốt, thương tổn đến em. Cũng xin lỗi vì bỏ lỡ điều bất ngờ mà em cất công dành cho tôi.”

      “Tôi muốn tiếng xin lỗi với em chuyện đêm đó.” Lục Cẩn Niên khựng lại, rồi tiếp lời: “Cũng muốn cám ơn em.”

      Ngọn lửa chập chùng, Kiều An Hảo nhìn người đàn ông tuấn tú mê người trước mắt này đến hít thở thông, đáy mắt nổi lên tầng ướt át.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 370: Hứa Gia Mộc tỉnh (10)

      Khóe mắt càng lúc nhạt nhòa khiến Kiều An Hảo thấy hình ảnh trước mắt mình, chỉ mơ hồ nhìn thấy có rất nhiều ánh sáng, cố gắng nhếch khóe môi, muốn mở miệng tiếng “cảm ơn”, nhưng cánh môi vừa mới giật giật, nước mắt thể khống chế, theo hai gò má của lăn xuống.

      tay Lục Cẩn Niên bưng bánh ngọt, tay khác duỗi ra lau giọt nước mắt mặt , sau đó nhàng nhắc nhở: “Ước nguyện .”

      Kiều An Hảo gấp gáp gật đầu, lại có vài giọt lệ mới rơi xuống, cong khóe môi nhiều hơn, nhắm mắt lại thầm ước nguyện trong lòng, đợi đến khi ước xong, mở to mắt, lại chuỗi giọt nước mắt chảy xuống, thổi tắt ngọn nến, sau đó nở nụ cười chói lọi nhìn , nghẹ ngào : “Cảm ơn …”

      muốn gì đó, nhưng thế nào cũng nên lời, chỉ là nước mắt càng ngày càng rơi nhiều hơn.

      thích lâu như vậy, trước đây chỉ đúng lần rơi nước mắt trước mặt , mà cũng chỉ đúng giọt, lúc ấy chỉ nhìn cái, rồi xoay người rời , từ sau đó, mặc kệ đối xử với như thế nào, cho dù muốn khóc, cũng chỉ vụng trộm mình.

      ràng đêm sinh nhật hôm đó qua lâu như vậy, cũng cảm thấy tủi thân như thế nào, cũng có khóc như bây giờ, nhưng tại, biết rốt cuộc mình xảy ra chuyền gì, nước mắt thể dừng lại được.

      Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo khóc như đứa trẻ, đáy lòng cũng có chút kích động, liền đặt bánh ngọt sang bên, thong thả lau nước mắt cho , nhưng đầu ngón tay hơi run tố cáo hoảng hốt của , đến sau cùng, hơi căng thẳng : “Đừng khóc…”

      Trong thâm tâm Kiều An Hảo cũng hiểu được mình khóc nhiều đến mức quái đản, nhưng là rất nhiều khi, người phụ nữ như sinh vật kỳ quái, gặp phải chuyện rất thương tâm, ràng nên khóc lại kiên cường chịu đựng rơi giọt nước mắt nào, nhưng lúc đáng nhẽ nên cười, mà lại khóc đến rối tinh rối mù, cố gắng muốn ngăn nước mắt lại, đến sau cùng cũng cười thanh tiếng, sau đó liền đưa tay ôm lấy eo của , chôn đầu trước ngực .

      Cả người cứng đờ, mãi đến khi cảm giác được nước mắt của làm ướt đẫm áo của , trước ngực truyền đến cảm giác ẩm ướt, mới vươn tay, nhàng vuốt ve lưng , động tác có chút gượng gạo.

      Kiều An Hảo dần dần bình tĩnh cảm xúc của chính mình, chôn trong lòng , đem nước mắt cọ cọ, mới ngẩng đầu, đôi mắt trở nên đỏ bừng, nhìn Lục Cẩn Niên cười cười: “Xấu hổ quá, tôi kiềm chế được…”

      Bởi vì vừa khóc, đáy mắt sáng ngời, lúc cười rộ lên, mang theo vài nét trẻ con, hốc mắt vẫn còn giọt lệ vương lại.

      Kiều An Hảo cười cười: "Tôi đâu muốn khóc..."

      Lục Cẩn Niên nhìn đến nhập thần, theo bản năng giơ tay lên, đầu ngón tay đụng vào giọt lệ kia, sau đó tay lại đặt gò má của hề động đậy, Kiều An Hảo còn chưa hết câu, liền bị hành động của ngăn lại, đôi mắt sáng ngời mở to, vô tội nhìn .

      Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, ánh mắt vẫn gắt gao chạm vào nhau, khí bên trong dần trở nên ám muội.



      Chương 371: cảm thấy tôi có chỗ nào tốt? (1)

      Trực giác của phụ nữ cho Kiều An Hảo biết, tiếp theo dường như xảy ra chút chuyện gì đó, cùng Lục Cẩn Niên kể từ lúc sinh nhật của trôi qua, vẫn làm cái gì, vừa chờ mong lại vừa khẩn trương, nhịn lại cắn đôi môi hồng hào của mình.

      Ánh mắt của Lục Cẩn Niên có chút thâm thuý, đưa tay nâng mặt lên, cúi đầu, lấp kín đôi môi của .

      Động tác của Lục Cẩn Niên có chút bất ngờ, mãi đến khi có cảm giác tê dại ướt át từ môi truyền đến, mới ý thức được lúc này mình cùng Lục Cẩn Niên làm, lông mi khẽ run rẩy, tay theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của người đàn ông, đầu lưỡi nóng bỏng của người đàn ông thăm dò vào trong miệng , rung động lâu, khiến cho tất cả suy nghĩ trong đầu Kiều An Hảo nháy mắt bị xoá sạch.

      Bóng đêm mập mở, ngọn nến cứ lẳng lặng cháy, thỉnh thoảng lại có gió đêm thổi vào từ cửa sổ, thổi đến chỗ gần ban công khiến trái bong bòng lắc lư, lại mang theo hơi mát vào sao cơn mưa.

      Toàn bộ thế giới, yên tĩnh đến mơ hồ, bên tai Kiều An Hảo chỉ có tiếng tim đập dồn dập của , còn có thanh ái muội khi hôn môi vang lên.

      Càng về sau, bàn tay nắm lấy áo của có chút còn sức, trong lòng bàn tay thấm đầy mô hôi.

      Hôn đến quá sâu, quá nồng nhiệt, đến cuối cùng, hai người đều có chút say mê, sau đó lại tiếp tục tiến tới theo bản năng.

      tay Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo, hôn đến nồng nhiệt, tay lại kéo dây khoá lễ phục của .

      Lễ phục của Kiều An Hảo hôm nay có chút rườm rà, Lục Cẩn Niên mò mẫm hồi lâu, cũng thể kéo ra, trong lòng phát hoả, trái lại càng bắt đầu quyết liệt hơn, cuối cùng dứt khoát kéo váy của lên , bởi vì dùng lực có phần hơi gấp, Kiều An Hảo bị sức lực của làm cho lùi về sau bước, lại đá đến chỗ hai ngọn nến, ly thuỷ tinh chụp bên ngoài nháy mắt vỡ vụn, phát ra thanh thâm thuý, đánh thức Lục Cẩn Niên, sau đó chút lý trí trở về, liền thở gấp nặng nề cách mê muội, di chuyển khỏi đôi môi của chút.

      suýt quên, vừa mới làm giải phẫu còn chưa đến tháng, may là đá đến chỗ ngọn nến, nếu sợ rằng gây ra tai nạn lớn rồi.

      Hô hấp của Lục Cẩn Niên dồn dập lúc lâu, lại cúi đầu, vẫn chưa thoả mãn lại hôn lên môi Kiều An Hảo chút, đè nén ngọn lửa bình thường dâng lên trong lòng mình, mở miệng mang theo chất giọng khàn khàn, : "Có muốn ăn bánh ngọt ?"

      giâu trước còn hôn mãnh liệt đến vậy, giây sau lại hải có muốn ăn bánh ngọt hay , thay đổi như vậy khỏi có chút nhanh, khiến Kiều An Hảo có chút theo kịp suy nghĩ của , suy nghĩ lúc lâu, mới chậm chạp lắc đầu với .

      "Vậy má Trần bỏ vào tủ lạnh, ngày mai ăn." Giọng của Lục Cẩn Niên, mang theo chút dục vọng, nhắm chặt mắt lại, giãn ra khoảng cách với thân thể của Kiều An Hảo, chỉnh sửa quần áo hỗn độn chút, sau đó mở miệng : " tắm rửa ."

      Chuyện vừa rồi, vừa mới bắt đầu, mà tại lại dừng đột ngột, người khó chịu chỉ có Lục Cẩn Niên, mà còn có Kiều An Hảo, trong lòng trống trải, nhưng rốt cuộc vẫn là , nội tâm có chút rụt rè, có can đảm chủ động quấn lấy Lục Cẩn Niên rồi tiếp tục đoạn tình cảm mãnh liệt như vừa rồi, vì thế sau khi nghe xong, cho dù chần chờ lúc, cuối cùng vẫn tình nguyện mà gật đầu, xoay người từ từ vào phòng tắm.

      Chương 372: thấy tôi có chỗ nào tốt? (2)

      Edit: Ngọc Hân


      Lục Cẩn Niên chờ cửa phòng tắm đóng lại, mới bưng bánh ngọt bàn, xuống lầu, kêu má Trần đặt bánh vào tủ lạnh, rồi ra ngoài nhà.

      Gió đêm rất lạnh, thổi vào khiến dễ chịu hơn, theo bản năng lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, rút điếu ngậm trong miệng, khi cầm bật quẹt chuẩn bị châm, nghĩ tới lúc tối trong bệnh viện, Kiều An Hảo với mình: Hút thuốc tốt cho cơ thể, tốt nhất là nên hút, cai .

      Động tác của hơi ngừng lại, cuối cùng cầm điếu thuốc miệng xuống, nhét vào trong hộp thuốc, vừa mới chuẩn bị đút vào túi, do dự lát, cầm thêm bật lửa, ném hai thứ đó vào trong thùng rác.

      Lục Cẩn Niên đứng ngoài nhà tầm mười phút, đợi cho thể xác và tinh thần bình ổn lại, mới xoay người vào nhà lên lầu.

      Truyện bên dieindanlequydon.com

      Đẩy cửa phòng ngủ ra, nghe thấy tiếng nước chảy rì rào từ trong phòng tắm truyền ra, truyện online duy nhất của dienndanlequydon.com, trang khác là ăn cắp, Lục Cẩn Niên nghe thấy tim phổi đều ngứa, rất vất vả đè xuống lửa nóng đàng hoàng, nó lại xông ra. trực tiếp vào phòng thay đồ, cầm bộ đồ ngủ thoải mái, rồi rời khỏi phòng ngủ, rẽ vào gian phòng cách vách, chạy vào tắm nước lạnh.

      Mái tóc Lục Cẩn Niên ẩm ướt, lúc trở lại phòng ngủ, Kiều An Hảo đứng trước bàn trang điểm, chuẩn bị sấy tóc.

      Tóc của hơi dài, mặc dù chỉ sấy đơn giản, nhưng vì còn ẩm ướt, nên hơi bện vào nhau, liền cầm ngón tay vuốt vuốt hai cái.

      Lục Cẩn Niên ném khăn lông lau tóc tới, cầm lấy lược bàn, tiếng nào đặt cái lược lên tóc Kiều An Hảo.

      Kiều An Hảo sửng sốt chút, ngẩng đầu xuyên qua chiếc gương trước mặt, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên cái, lên tiếng từ chối, chỉ thả tay xuống.

      Lục Cẩn Niên cầm lược chải xuôi theo mái tóc dài của Kiều An Hảo, cầm lấy máy sấy, nghiêm túc sấy.

      Sấy tóc xong, Lục Cẩn Niên còn quên chải lại mái tóc dài cho Kiều An Hảo, sau đó mới buông lược xuống, mở miệng hai chữ: “Được rồi.”

      Kiều An Hảo xuyên qua chiếc gương, lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên, cười khẽ, rồi bắt đầu bôi kem dưỡng da.

      Lục Cẩn Niên lên tiếng nữa, qua quýt sấy khô tóc cho mình, rồi lên giường nằm.

      Kiều An Hảo bôi xong kem dưỡng da, cũng lên giường, chờ nằm xuống, Lục Cẩn Niên tắt đèn mà lúc nãy tắm mở lên.

      đất bày mấy ngọn nến, chưa cháy hết, trong phòng ngủ còn phảng phất ánh sáng màu vàng.

      Hai người nằm giường – cũng ai chuyện với ai, lúc này thời gian còn sớm, nhưng Kiều An Hảo lại chút buồn ngủ nào, trong đầu nghĩ tới chuyện Lục Cẩn Niên mới làm được nửa đột nhiên dừng lại, sao chạm vào phần rồi, lại làm tiếp nữa?

      Kiều An Hảo có tâm , thỉnh thoảng xoay người, bên cạnh là Lục Cẩn Niên vì tắm nước lạnh rất vất vả mới bình ổn được, lại bị lăn qua lộn lại có chút kích thích. Cuối cùng khi Kiều An Hảo xoay người lần nữa, rốt cuộc có chút nhịn nổi vươn cánh tay, kéo cổ tay , để người nhích tới nhích lui nữa.

      Lúc Lục Cẩn Niên kéo người Kiều An Hảo, vốn tưởng rằng muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa làm xong, nhưng mà nghĩ tới Lục Cẩn Niên chỉ nắm cổ tay , có hành động nào khác, đáy lòng dâng lên tia mất mát và chán nản, người lại có chút buồn bực xoay người lại.

      ngủ được?” Theo giọng Lục Cẩn Niên, người cũng quay đầu, nhờ vào ánh sáng nến, nhìn về phía Kiều An Hảo.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :