1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 354. Hai câu “” (10)


      Nữ số 3 bị bỏ qua, cười gượng hai lần, giống như vì che giấu xấu hổ, bưng ly rượu ở bàn lên, ừng ực uống vào còn giọt.

      Kiều An Hảo có hé răng, chỉ ôm lấy cốc sứ trước mặt, nuốt ngụm trà sữa nóng, trà sữa có chút nóng, lại làm ấm áp đáy lòng , nhịn được tiếp tục lại nhấp ngụm.

      có người cầm microphone, đứng ở trước màn hình lớn, bắt đầu thâm tình chân thành hát bài của mình, người ngồi ở ghế sofa, chén lần lượt chạm vào nhau.

      Nữ số 3 ở bên cạnh Kiều An Hảo, chỉ lo lôi kéo đạo diễn cùng Trình Dạng ở bên kia làm quen, để ý tới Kiều An Hảo, mà Lục Cẩn Niên ở bên kia, từ trước đến nay trầm mặc ít , cho nên Kiều An Hảo cũng chỉ có thể bên trầm mặc nghe người ta ca hát, bên từng ngụm từng ngụm uống trà sữa.

      Trong cốc trà từ từ thấy đáy, Kiều An Hảo đành phải đặt cốc sứ xuống, người dựa vào sô pha ở phía sau, tay liền theo ý đặt ở bên cạnh chân sofa, bởi vì nhàm chán, vì thế dưới đáy lòng im lặng hát theo người lúc này hát.

      Nam số 3 là có tiếng trùm giữ, mình hát ba bài hát liền, như cũ muốn đặt microphone xuống, ngược lại chuyển lên trước cho mình bài hát của Chu Kiệt Luân “Đông Phong Phá”.

      Bài hát này, lúc Kiều An Hảo học, còn rất thích, chỉ là vì thời gian có chút lâu, ca từ gần quên hết, cho nên lúc dưới đáy lòng im lặng hát đến câu thứ năm, dừng hại, đành phải ngẩng đầu, nhìn ca từ màn hình lớn, kết quả khi thấy “Nước chảy về phía đông, thời gian trộm như thế nào, đúng lúc hoa nở lần, tôi lại bỏ qua…”, Kiều An Hảo cảm giác tay Lục Cẩn Niên vậy mà chạm vào tay mình.

      dòng diện mãnh liệt nhất thời từ đầu ngón tay của truyền khắp toàn thân, thân thể của đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm ca từ màn hình lớn, ở dưới đáy lòng làm thế nào cũng hát xong bài hát này.

      Tay Kiều An Hảo tạm dừng rất lâu sau, mới phát tay Lục Cẩn Niên vẫn dán tay mình có rời khỏi, trong lòng bàn tay cầm chiếc điện thoại.

      Kiều An Hảo nuốt nuốt nước miếng cái, ngón tay giật giật, muốn né tránh tay Lục Cẩn Niên, kết quả tay đột nhiên buông lỏng tay ra, bao trùm ở tay .

      Trong nháy mắt, Kiều An Hảo cảm thấy cánh tay giống như phải là của mình, có ngôn ngữ nhiệt độ từ trong lòng bàn tay , theo mạch máu mu bàn tay truyền khắp cơ thể, tay từ chối cái muốn rút khỏi bàn tay , nhưng lại cảm thấy của đầu ngón tay xen kẽ vào khe hở của , nắm chặt.

      Kiều An Hảo nhịn được nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ở bên cạnh cái, nhìn màn hình lớn, sắc mặt lạnh nhạt, có bất kỳ cảm xúc lên xuống gì, nhưng, tốc độ tim đập của , từ từ bắt đầu nhanh hơn, ngay cả bên tai đều có chút nóng lên, khi còn trẻ thầm mến , ảo tưởng qua hình ảnh cùng thuần khiết sạch nắm tay, nhưng nhiều năm như vậy, cùng đều chưa từng có nghiêm túc nắm tay lần, đây là lần đầu tiên, ra so với trong tưởng tượng của càng làm tim của đập thình thịch.

      Kiều An Hảo cũng học dáng vẻ Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm màn hình lớn, mặt ánh mắt yên tĩnh điềm đạm, nhưng lại đánh bạo đưa ngón tay hơi dùng sức, cũng nắm tay Lục Cẩn Niên lại.

      Lục Cẩn Niên cảm thấy đầu ngón tay Kiều An Hảo dùng sức, mặt mày lóe lóe, vẫn như cũ là dáng vẻ xử sợ hãi bình tĩnh.

      Người ở bên ngoài nhìn vào, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên dường như có cái gì cùng xuất , những ở người chung quanh căn bản nhìn thấy tay đối phương, gắt gao nắm tay.


      Chương 355: Hai câu “” (10)

      Kiều An Hảo hoàn toàn nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trong phòng bao, trong đầu nghĩ nhiều thứ rất lộn xộn, vì sao Lục Cẩn Niên muốn nắm tay ? Rốt cuộc trong lòng nghĩ gì? phải vì thích chứ… nhưng từng , cả đời này cho dù người trong lòng là ai, cũng có khả năng là ….

      Trong lòng Kiều An Hảo có ngọt ngào, có chua xót, cứ như vậy bên ngực trái nơi mềm mại nhất ngừng va chạm.

      Kiều An Hảo cũng biết rốt cuộc mình và Lục Cẩn Niên nắm tay trong thời gian bao lâu, cuối cùng lòng bàn tay hai người đều là mồ hôi, dính dính bẩn bẩn, nhưng cái cảm giác này tuyệt đối ghét, ngược lại còn khiến cảm thấy có phần hạnh phúc.

      “Bài hát tiếp theo ai chọn?” Tống Tương Tư hát liên tục ba bài hát của mình, ngồi ghế đạo diễn, mở miệng hỏi.

      Ánh mắt Kiều An Hảo nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, có chút phản ứng nào.

      “Tuổi thanh xuân có , là ai chọn hát?” Lại có người khác hùa theo hỏi.

      Kiều An Hảo vẫn im lặng như cũ.

      Mấy bài Tống Tương Tư hát là Kiều An Hảo bấm, cho nên khi mọi người hỏi liên tục mấy lần, cũng ai trả lời, liền mở miệng gọi Kiều An Hảo tiếng: “Tiểu Kiều!”

      Kiều An Hảo nghe thấy Tống Tương Tư gọi, rốt cuộc từ trong thế giới của mình phục hồi lại tinh thần, nhìn Tống Tương Tư hiểu vì sao, chớp mắt, “Hả?” tiếng, còn thêm: “Chị Tương Tư, sao ạ?”

      Tống Tương Tư quơ quơ microphone: “Bài hát ‘Tuổi Thanh Xuân có ’ dưới dây có phải em bấm chọn ?”

      Kiều An Hảo vội vàng gật đầu, sau đó vội vàng rút tay mình từ trong lòng bàn tay Lục Cẩn Niên ra, đứng lên.

      Lục Cẩn Niên ngồi ghế sofa cũng theo đó hoàn hồn, vẻ mặt bình thản như trước, nhưng tay nhàng nắm chặt lại, như muốn cảm giác vừa lúc nãy nắm tay Kiều An Hảo, giữ mãi mãi trong lòng bàn tay.

      Kiều An Hảo nhanh chóng tới trước mặt Tống Tương Tư, nhận microphone.

      Nam số ba ngồi trước bàn chọn bài, lúc chuẩn bị phối hội bối cảnh nhạc, bỗng kinh ngạc hô lên câu: “Ơ, sao bài ‘Tuổi thanh xuân có ’ chọn hai lần? Tiểu Kiều, em ấn nhầm sao?”

      Kiều An Hảo còn chưa từng theo sát Lục Cẩn Niên ở trước mặt nhiều người như vậy, phục hồi lại tinh thần khi vụng trộm cầm tay, đối mặt với câu hỏi số của nam số 3, đầu óc phản ứng chậm, còn chưa trả lời, Lục Cẩn Niên bỗng nhiên lên tiếng: “Là tôi ấn chọn.”

      Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn về phía Lục Cẩn Niên, thế mà lại chọn ca khúc giống y đúc bản thân mình? Sau đó trong lòng dâng lên niềm vui sướng nên lời, bởi vì cùng thích ca khúc với .

      Lục vậy mà lại chọn bài hát giống Tiểu Kiều, vậy bằng hai người hát song ca .” Có người thừa dịp có men rượu đề nghị.

      Từ lúc nãy tới giờ chỉ có người hát, quả thực cũng rất vô vị, với đề nghị này, những người khác cũng trêu chọc mà tỏ vẻ đồng ý.

      Kiều An Hảo dám tự tiện quyết định, vì thế nhìn về phía Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên ngồi ghế sofa im lặng chừng hai giây, sau đó tiếng nào đứng lên, cầm microphone khác, tới bên cạnh Kiều An Hảo.

      Khi nam số 3 ấn màn hình bối cảnh nhạc, thoáng cái trong phòng bao yên tĩnh lại, Lục Cẩn Niên làm tư thế “Mời” với Kiều An Hảo giống như với các phu nhân. Kiều An Hảo nhắm mắt lại, hít sâu hơi , đáy lòng nhảy có tiết tấu, sau đó mở miệng hát câu đầu: “Vẫn luôn nhớ lại năm ấy, bàn học loang lỗ, ngân người khi nhìn hình bóng của , có lẽ biết khi em còn , bí mật thời niên thiếu giấu dưới đáy lòng”.
      Last edited by a moderator: 18/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 356: Hai câu “

      Kiều An Hảo chỉ vừa hát câu, trong đầu lại nhớ tới khi mình còn niên thiếu, vì để có thể nhìn Lục Cẩn Niên từ xa, cố ý vòng qua lớp để vệ sinh, khi đó , trong lòng vẫn giấu chuyện thích như bí mật, vẫn giấu cho đến bây giờ, cũng chưa từng nhạt phai.

      Giọng của Kiều An Hảo rất êm tai, bài hát này vốn dành cho nam, nhưng được hát lên, lại có chút gì đó vô cùng đặc biệt, khiến cho ánh mắt của Lục Cẩn Niên bỗng chốc có chút xa xôi, mỗi lần tan học đều lén theo sát sau lưng , nhìn bóng dáng của cùng Hứa Giai Mộc cùng về nhà, đôi lúc ngẫu nhiên, khi chỉ có mình, trời chiều đỏ bừng, trải rộng con đường dài, ở phía trước, ở phía sau, giờ nhớ tới, tình cảm thầm lặng như vậy, thuần khiết đơn thuần như vậy tốt biết bao.

      Lục Cẩn Niên giơ mic lên, tiếp tục hát: “Chờ em con đường giao nhau, có cùng xe đạp của , trời lạnh sập tối, có em cùng , nắng chiều cũng đẹp bằng màu sắc trong đôi mắt của em, chưa bao giờ đến lời tạm biệt, lúc nào cũng lặng lẽ cách xa nhau.”

      Kiều An Hảo: “Liệu đôi khi có nhớ đến em, thường xuyên kể những chuyện cũ cách nhàng như em vậy.”

      Lục Cẩn Niên: “Chúng ta dưới gió xuân cùng cơn mưa mùa thu, có chuyện gì để ra, lại trải qua từ xuân tới thu, còn liên lạc.”

      Lục Cẩn Niên: “Liệu em đôi khi nghĩ đến , hay em cũng chẳng còn quan hệ gì với cuộc sống của .”

      Hai người đối mặt với nhau, đều trút hết tất cả tình cảm sâu nặng, hát bài hát này.

      Hai người đối mặt với nhau, đều trút hết tất cả tình cảm sâu nặng, hát bài hát này.

      Nhưng ai có thể biết, trong lòng hai người, lại cùng nhớ lại chuyện xưa.

      cùng ràng là thầm nhau, nhưng ai ra, đều luôn giữ trong lòng, lúc tự nhiên đối mặt trong sân trường, có lẽ người khác xem như là duyên phận, nhưng chỉ có bọn họ biết, vì để tạo ra loại nhân duyên như vậy, bọn họ phải tốn ít nhiều tâm tư.

      Bọn họ cứ nhớ lại thời còn trẻ ngây thơ như vậy, từ từ tiếp cận nhau, trở thành bạn tốt, nhưng cuối cùng, bạn tốt lại mỗi người ngả ròng rã năm năm.

      Trong năm năm kia, đều nghĩ về , nhưng chỉ có thể nhờ vào tin tức trong ngành giải trí, mà giảm bớt nhớ nhung trong lòng mình.

      Trong năm năm kia, cho tới bây giờ đều quên được , vì muốn nghe được tin của , đê tiện lợi dụng lòng tốt của Kiều An Hạ đối với mình, từ trong miệng ấy mà tìm hiểu mọi hành động của .

      Lục Cẩn Niên: “Thời niên thiếu của có em.”

      Kiều An Hảo: “Tuổi thanh xuân của có em.”

      Theo hai câu hát này, tiếng nhạc từ từ giảm lại.

      Đèn bảy màu chiếu sáng, ngừng xoay tròn, ánh sáng lướt qua bóng dáng của .

      nhìn vào tầm mắt của , có chút trở nên mờ mịt, ấm áp.

      dừng nơi ánh mắt của , trở nên có phần say đắm, sâu sắc.

      Trong lòng của , yên lặng tiếng động : Lục Cẩn Niên, em .

      Trong lòng , cũng chan chứa tình thương mà : Kiều An Hảo, em.
      Last edited by a moderator: 23/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 357. Hai câu "" (13)

      Bất quá bọn họ chỉ nhìn nhau nửa phút mà gì, nhưng ở dưới đáy lòng lời cho tới nay cũng dám ra.

      Đơn giản ba chữ, (em) em (), sử dụng phương pháp tỏ tình trực tiếp nhất, êm tai mà lại nặng nề như thế.
      -

      Bởi vì xế chiều ngày mai vẫn còn phải trở về đoàn phim để diễn, cho nên lúc mười giờ bốn mươi phút, tất cả mọi người nhao nhao giải tán.

      Tới tham gia cuộc họp báo, Kiều An Hảo lên xe của Lục Cẩn Niên, cho nên lúc kết thúc, Lục Cẩn Niên để lại câu cho Kiều An Hảo "Chờ xuống, đưa em trở về", sau đó tính tiền trước.

      Có vài người uống hơi nhiều, Kiều An Hảo giúp đỡ, đồng khởi đưa những người đó lên xe, sau đó tạm biệt nhìn bọn họ lên ô-tô rời , lúc này mới xoay người, trở về đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng.

      Lục Cẩn Niên đứng ở trước ngọn đèn ánh sáng ngọc, ký tên thanh toán.

      Kiều An Hảo có tiến lên quấy rầy, chỉ đứng ở chỗ xa xa, thấy động tác ký tên tiêu sái rất nhanh của , đưa thẻ cho thu ngân, lúc hai tay thu ngân đưa chi phiếu trả lại cho của , vẻ mặt kích động biết chút gì, vẻ mặt Lục Cẩn Niên nhàn nhạt gật gật đầu, sau đó thu ngân kia đưa tới bản, Lục Cẩn Niên lại cầm bút, ký tên.

      Trong quá trình ký tên, thu ngân lấy di động chụp ảnh tấm ảnh Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên cảm giác được, lại cái gì, chỉ là đặt bút xuống, cất thẻ của mình, xoay người, liếc mắt thấy Kiều An Hảo đứng ở ngưỡng cửa, bước nhanh tới.

      Xe Lục Cẩn Niên dừng ở trước cửa chính "Kim Bích Huy Hoàng", lấy chìa khóa xe ra, mở khóa xe, mở cửa xe, chờ Kiều An Hảo ngồi sau khi vào, mới ngồi vào, nhìn lướt qua trước sau trong xe, mười giờ 55 phút, sau đó nhanh chậm khởi động xe, chuyển tay lái, rời khỏi cửa chính Kim Bích Huy Hoàng, xe mới vừa chạy đến đường phố, Lục Cẩn Niên có tăng tốc, ngược lại giẫm phanh lại, xe chậm rãi ngừng lại ven đường, bất động.

      Kiều An Hảo nhíu mày, có chút khó hiểu quay đầu, hỏi câu: "Làm sao vậy?"

      Lục Cẩn Niên gì, chỉ nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, bên trong xe mảnh yên tĩnh, nhìn thời gian màn hình của mình, từ mười giờ 59 phút, lúc biến thành 0giờ 0 phút, đột nhiên từ sau ghế lái, vươn tay lấy ra cái túi giấy, đưa tới trước mặt Kiều An Hảo, giọng điệu lịch tao nhã: "Sinh nhật vui vẻ."

      Kiều An Hảo nhìn túi giấy trước mặt, đầu có chút chuyển động, người ngơ ngác, thoạt nhìn mang theo vài phần trẻ con.

      Lục Cẩn Niên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của như vậy, đáy lòng trở nên có chút mềm mại, giọng mở lời, càng thêm dịu dàng: " là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật với em."

      Kiều An Hảo mở to hai mắt, lúc này mới nhớ tới, hôm nay là sinh nhật mình.

      Sinh nhật trước kia của , đều làm tiệc sinh nhật, nhưng vì gần đây đoàn phim bề bộn nhiều việc, có thời gian, hơn nữa cùng Hứa Gia mộc ở bên ngoài nhìn vào là kết hôn, nếu làm tiệc sinh nhật, lại để cho Lục Cẩn Niên sắm vai Hứa Gia mộc, các loại phiền toái, cho nên lúc nhà họ Kiều và nhà họ Hứa gọi điện thoại tới, trực tiếp lấy lý do làm phim có thời gian, năm nay làm tiệc sinh nhật.

      ra lúc sáng hôm nay tỉnh lại, còn nhớ ngày mai là sinh nhật mình, kết quả hôm nay có chút bận, bận đến cuối cùng, cũng quên.

      Chương 358 : Hai câu "" (14)

      Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo mãi chưa có phản ứng, đành lên tiếng nhắc: “ mở quà à?”

      Kiều An Hảo hoàn hồn, lập tức nhận lấy túi giấy trong tay Lục Cẩn Niên, háo hức mở hộp quà được gói rất tinh xảo bên trong. Kiều An Hảo vừa mở quà, vừa ngẩng đầu ngây thơ hỏi: “Quà gì vậy?”

      “Tôi nhớ có người bảo, quà tặng phải tự mở mới bất ngờ.” Đây là lặp lại lời của , hôm mà tặng quà sinh nhật cho .

      Lấy câu để xoắn … Kiều An Hảo bĩu môi, những ngón tay thon thả mềm mại bắt đầu bóc tách lớp giấy gói bên ngoài.

      Lục Cẩn Niên thu hết hành động trẻ con của Kiều An Hảo vào mắt, đáy lòng nhu mềm kích thích muốn vuốt ve mái tóc dài đung đưa của .

      Kiều An Hảo thận trọng gỡ từng lớp giấy, cuối cùng lộ ra hộp màu đỏ bên trong.

      Lục Cẩn Niên chợt khẩn trương, nhớ tới cảnh món quà sinh nhật mấy năm trước tỉ mỉ chuẩn bị cho bị vất vào đống rác.

      Lục Cẩn Niên thầm siết chặt tay.

      Kiều An Hảo mở hộp, thấy bên trong là con búp bê sứ.

      Con búp bê sứ đó là do nhà thiết kế của công ty Truyền thông Hoàn Ảnh vẽ hình chibi mô phỏng gương mặt trước đó lâu.

      nghĩ tới Lục Cẩn Niên lấy bản vẽ chibi ấy và đặt làm thành con búp bê sứ dễ thương này. Kiều An Hảo xúc động ngập tràn nơi đáy mắt, quay sang Lục Cẩn Niên : “Cám ơn.”

      Thấy phản ứng như thế của Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên thả lỏng tâm tình, nhưng dường như vẫn chưa dám chắc chắn, hỏi: “Thích ?”

      “Thích!” Kiều An Hảo trả lời chút do dự, chỉ cần là đồ đưa, đều thích cả.

      Lục Cẩn Niên thấy được chắc nịch trong mắt của Kiều An Hảo, tâm trạng thấp thỏm hồi lâu rốt cuộc cũng được thả lỏng.

      Trong năm năm xa cách , vẫn luôn cài chế độ nhắc kiện ngày sinh của trong điện thoại.

      càng ngày càng kiếm được tiền, nên quà ngày càng có giá trị. Hàng năm đều chuẩn bị quà cho , nhưng vì cắt đứt liên hệ với nhau, nên quà chỉ có thể để đó, được gửi . Dù muốn tặng, chỉ có thể nhờ người gửi, nhưng lại e ngại như năm năm trước bị vất vào đống rác, nên đành từ bỏ ý định.

      Tối nay lúc thấy di động thông báo nhắc nhở, nghĩ đến quà tặng năm nay, đành đánh bạo xem như đáp lễ.

      Mặc dù vẫn dám khẳng định có thể hiếm lạ thứ gì.

      Lúc ấy sắc trời tối, rất nhiều trung tâm cũng đóng cửa, thể mua quà, cho nên rầu rĩ suốt. Nhưng sau đó nhớ tới, trước đây lâu tình cờ nghe người ta , ở ngõ Nam La Cố có cửa hàng đặc biệt làm đồ mỹ nghệ chuyên tạc tượng búp bê như tranh vẽ, rất đặc biệt, vì vậy để cho trợ lý đưa mình đến đó.

      để cho trợ lý vào, bởi vì con búp bê sứ này là độc nhất vô nhị, hoàn toàn như những con khác.

      Bởi vì, bên trong nó rỗng ruột, bỏ những bức thư viết cho nhiều năm, những điều vẫn muốn với , từng vì nguyên nhân xứng, sau lại là những lời thể .

      thể thể ra với , nhưng ít nhất, có thể với bằng cách này.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 359. Hai câu "" (15)

      là người thể , chút, chỉ có thể cho như vậy.

      Có lẽ cả đời cũng thấy, có lẽ ở tương lai rất xa, hoàn toàn còn cùng xuất nữa, có thể nhìn đến con búp bê sứ cất giấu tình cảm bí mật của này.

      Quà tặng cho đến bây giờ cũng dùng đến tiền tài để cân nhắc giá trị, đối với Kiều An Hảo mà , cho dù có người đem toàn bộ thế giới cao quý nhất gì đó dời đến trước mặt , cũng thể hơn búp bê sứ bình thường mà bây giờ Lục Cẩn Niên tặng cho , nhìn búp bê sứ này, càng nhìn càng thích, cuối cùng nhịn được lấy điện thoại cầm tay ra, mở cameras, đưa cho Lục Cẩn Niên: "Giúp em chụp tấm ."

      Lục Cẩn Niên nghe Kiều An Hảo , lông mi dài nhàng mà run lẩy bẩy, lập tức thu suy nghĩ của mình lại, vẻ mặt vững vàng vươn tay, lấy di động qua.

      Trong màn hình Kiều An Hảo, ôm búp bê sứ, bày ra biểu tình chu miệng, mi thanh mục tú, môi hồng da trắng, rất là đáng động lòng người.

      Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm điện thoại di động màn hình rung động vài giây, mới nhấn chụp hình.

      Kiều An Hảo lấy di động qua, nhìn đánh giá ảnh chụp chút, hết sức hài lòng lấy ra khung hình hoa nở, làm đẹp chút, sau đó tiện mở Weibo ra, đem ảnh chụp chuyển lên, thêm chữ viết: "Quà sinh nhật đáng của tôi, chúc tôi sinh nhật vui vẻ..." Sau đó Kiều An Hảo còn thêm biểu tượng mỉm cười.

      Lục Cẩn Niên ngồi ở bên cạnh, đem hành động của Kiều An Hảo đều thu nhập đáy mắt, mặt của cũng có thần sắc phập phồng quá lớn, chỉ dịu dàng mở miệng, : "Về Cẩm Tú viên trước ."

      "Được." Kiều An Hảo hề dị nghị trả lời, di động trong lòng bàn tay vừa lúc rung lên, cúi đầu nhìn lại, là Tống Tương Tư gửi lên Weibo của : "Tiểu Kiều, sinh nhật vui vẻ, sao sao lộc cộc."

      Weibo của Kiều An Hảo, bây giờ hề ít fan, kèm thêm số minh tinh quan hệ tốt trong đoàn làm phim của cũng đều gửi chúc mừng, thế cho nên tin tức gửi lên chưa đầy phút đồng hồ, ít người gửi bình luận cùng chúc mừng, nhìn Weibo gần đây, độ nóng cao hơn chút.

      Weibo của Kiều An Hảo ngừng có tin nhắn, nhắc nhở dứt, bởi vì tin nhắn quá nhiều, nhìn từng cái , nhưng lúc điện thoại rung lên, cúi đầu nhìn màn hình cái.

      Khi xe chạy đến đầu đường phía trước, đúng lúc đèn đỏ, Lục Cẩn Niên phanh lại, xe dừng hẳn, cầm lấy điện thoại hai mắt nhìn, sau đó ngón tay ở phía điểm vài cái, vừa lúc đèn đỏ phía trước đổi thành đèn xanh, Lục Cẩn Niên để điện thoại di động xuống, xoay tay lái, quẹo phải.

      Di động Kiều An Hảo liên tiếp "Leng keng" vài thanh, hơi cảm thấy được có chút buồn bực, muốn hủy nhắc nhở, kết quả vừa mới mở màn hình, liền thấy Lục Cẩn Niên gửi tin nhắn Weibo cho mình, chỉ có đơn giản bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ."

      Đáy lòng Kiều An Hảo nhất thời ấm áp, quay đầu, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên ở bên cạnh chuyên tâm lái xe, cắn cắn cánh môi, trả lời Lục Cẩn Niên câu "Cảm ơn".

      xong, Kiều An Hảo cảm thấy mình dường như có chút quá ràng, vì thế lại trả lời cho Tống Tương Tư, Trình Dạng, đám người đạo diễn từng người cái.

      Lúc dừng ở đèn đỏ lần nữa, Lục Cẩn Niên lại cầm lấy điện thoại, trong rất nhiều tin nhắc nhở, thấy Kiều An Hảo trả lời, vì thế lại trở về hai câu: "Khách sáo."

      Kiều An Hảo vừa mới xem bình luận xong, cuối cùng thấy Lục Cẩn Niên trả lời hai chữ này, khóe môi nhịn được cong lên.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 360: Hai câu “” (16)

      Editor: Sam Sam

      Kiều An Hảo vừa mới lướt xem bình luận, kết quả lại nhìn thấy hai chữ của Lục Cẩn Niên, khóe môi nhịn được cong lên.

      trả lời nữa, nhưng ánh mắt lại chú ý đến Lục Cẩn Niên ở bên cạnh.

      Bên trong xe chỉ có hai người, tuy trao đổi bất kỳ điều gì, nhưng khí rất ấm áp.

      Lúc xe chạy qua KTV tương đối cũ, Kiều An Hảo nghĩ mỗi lần sinh nhật đều rất quen thuộc, sinh nhật hàng năm đều tặng quà cho , mãi đến năm tốt nghiệp đại học kia, lại có quà của .

      Lúc đó, là lúc quan hệ của trở nên xa lạ.

      Lúc trước khi còn học trung học, nhiều lần cũng đến KTV chơi đùa với bạn bè.

      Xe chạy qua KTV rất lâu, Kiều An Hảo vẫn quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: “ nghĩ tới, còn nhớ sinh nhật của em, em còn tưởng quên rồi.”

      Lục Cẩn Niên nhìn đường phố phía trước, ánh đèn nê ôn ngoài cửa xe, ngừng lướt qua , khiến vẻ mặt có chút mơ màng, im lặng khoảng năm giây, mới lên tiếng: “Cho tới bây giờ đều chưa từng quên.”

      Sinh nhật của , sinh nhật của mẹ, ngày giỗ của mẹ, là ba ngày quan trọng nhất trong mấy năm nay, cho tới bây giờ đều chưa từng quên.

      Đáy lòng Kiều An Hảo run lên chút, sau đó cảm giác lo lắng nên lời, ngừng thở, như muốn xác nhận điều gì, hỏi: “ đều nhớ kỹ sinh nhật của em sao?”

      “Bảy lần sinh nhật của em, làm sao có thể quên?” Lúc những lời này, giọng nhiễm chút sầu não khiến người khác nhận ra.

      Những sinh nhật từ thời thiếu niên của , tặng quà, tuy quà đẹp lắm, nhưng năm nào cũng tặng cho .

      Từ thấp đến cao, trọn vẹn bảy năm, bảy năm đó, là cố gắng .

      Bảy năm?

      Là thế nào, trong nháy mắt khiến cho Kiều An Hảo nghĩ lại những năm tháng kia, chính mình cố chấp như vậy, mỗi món quà tặng , đều trở thành loại bảo bối mà vô cùng trân trọng.

      Đột nhiên, Kiều An Hảo chau mày, đúng, chỉ nhận được sáu món quà của , sao lại là bảy? Thêm món nữa của năm nay sao?

      Kiều An Hảo vừa muốn mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên, điện thoại lại vang lên.

      dãy số xa lạ.

      Kiều An Hảo nuốt lời định vào trong miệng, cầm lấy điện thoại, chấp nhận, bên trong truyền đến giọng nữ lễ phép: “Xin hỏi có phải là Kiều – vợ của Hứa Gia Mộc ạ?”

      Kiều An Hảo sửng sốt: “ là?”

      “Đây là bệnh viện, Hứa vừa mới tỉnh lại, tôi gọi điện thoại cho Hứa gia, nhưng ai nghe máy, vì thế chỉ có thể gọi cho .”

      “Tôi lập tức đến đó.” Kiều An Hảo cúp điện thoại, nhìn Lục Cẩn Niên : “Chúng ta đến bệnh viện chuyến, Gia Mộc tỉnh.”

      Lục Cẩn Niên nhàng gật đầu, lời nào liền quay đầu xe, chuyển hướng về bệnh viện nơi Hứa Gia Mộc nằm.

      Dọc đường , nghĩ, Hứa Gia Mộc tỉnh, có phải cũng nên kết thúc ?

      Dọc đường , cũng nghĩ, Gia Mộc tỉnh, quan hệ của trở nên như thế nào đây, sau khi hủy bỏ hôn ước, bọn họ có thể làm bạn bè của nhau giống như tại sao?

      Dọc đường , hai người, hai tâm tư khác nhau, người sợ hãi việc chia tay, người nhớ lại khi bắt đầu.









      Chương 361: Hứa Gia Mộc tỉnh lại (1)

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Chỉ mất 15 phút, xe dừng trước bệnh viện Hứa Gia Mộc nằm.

      Có thể Hứa Vạn Lý và Hàn Như Sơ bận việc, đều chưa qua đây, từ trước đến nay quan hệ giữa Lục Cẩn Niên và Hứa Gia Mộc vẫn khá tốt, lúc Kiều An Hảo đưa mắt ý hỏi có muốn lên lầu thăm Hứa Gia Mộc , Lục Cẩn Niên suy nghĩ lát, liền gật đầu đồng ý. Sau đó xe dừng trong bãi đỗ xe dưới lầu Hứa Gia Mộc nằm, khóa xe xong, theo Kiều An Hảo cùng nhau xuống, vào.

      Y tá của Hứa Gia Mộc đứng trước đại sảnh chờ Kiều An Hảo, vừa nhìn thấy vào, lập tức dẫn lên lầu, vừa vừa kể lại quá trình tỉnh lại của Hứa Gia Mộc: “Tối hôm nay lúc tầm sáu giờ, Hứa đột nhiên cử động, từ sau lần trước Hứa cử động được, mỗi ngày đều thế. Nhưng tối hôm nay cử động rất nhiều lần, lúc đó cũng suy nghĩ gì nhiều, chỉ là tôi vừa toilet chút, khi trở về, phát Hứa thế mà mở mắt….”

      Theo dòng kể của y tá, Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên bước vào phòng bệnh, giống như y tá miêu tả, Hứa Gia Mộc nằm giường bệnh, cánh tay cắm kim treo ống truyền dịch, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, như nhớ lại gì đó.

      Mặc dù có tình cũng chung dòng máu, nhưng với Kiều An Hảo, Hứa Gia Mộc giống trai ruột của . Từ đến lớn, trai vẫn luôn che chở cho , nhất là sau khi ba mẹ qua đời, Hứa Gia Mộc lại càng cưng chiều hơn. Cho nên khi nhìn thấy Hứa Gia Mộc hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, mở hai mắt, đáy lòng hiểu sao kích động, hề nghĩ ngợi liền vọt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Hứa Gia Mộc lúc lâu, xác định trong đáy mắt người đàn ông, có hình bóng phản chiếu của mình, sau đó mới mở miệng, gọi tiếng: “ Gia Mộc.”

      Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo, vẻ mặt đơ như gỗ, giống như chỉ là người xa lạ, cứ ngơ ngác như vậy nhìn , có phản ứng gì.

      Kiều An Hảo bị ánh mắt xa lạ của Hứa Gia Mộc nhìn như vậy trong lòng có chút hoảng sợ, tiếp tục gọi tiếng: “ Gia Mộc?”

      Sau đó lại mở miệng, cẩn thận mà nhàng hỏi: “ Gia Mộc, biết em sao?”

      Hứa Gia Mộc nghe thấy câu cuối của Kiều An Hảo, rốt cuộc ánh mắt di chuyển, tầm mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo xinh đẹp, có tia sáng.

      Kiều An Hảo nín thở, nhìn Hứa Gia Mộc, dám lên tiếng, ánh mắt tràn đầy chờ mong.

      Hứa Gia Mộc nhìn Kiều An Hảo hồi lâu, sau đó mới miễn cưỡng di chuyển tay mình, sờ lên tay Kiều An Hảo, muốn cầm lát, truyện bên diiendannlequydon.com, nhưng làm thế nào cũng có sức, cuối cùng đành phải lực bất tòng tâm nhìn về phía Kiều An Hảo mấp máy môi, nụ cười rất , nhưng mất rất nhiều sức lực, mới phun ra được hai chữ mơ hồ ràng: “Kiều…. Kiều….”

      Kiều An Hảo lập tức chảy nước mắt, cầm chặt bàn tay Hứa Gia Mộc, kích động mở miệng suy nghĩ: “ Gia Mộc, rốt cuộc cũng tỉnh lại, có biết , hù chết người ta, Gia Mộc, em cứ nghĩ tới bao giờ tỉnh lại nữa….”

      Lục Cẩn Niên theo Kiều An Hảo vào phòng bệnh, thấy hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy có rất nhiều cây kim, đâm chi chít vào trái tim mình.

      Kiều An Hảo cầm tay Hứa Gia Mộc, kích động lúc lâu sau, mới nhớ tới Lục Cẩn Niên, sau đó liền nâng tay, lau nước mắt, cái mũi đỏ, hơi dịch người ra, với Hứa Gia Mộc: “ Gia Mộc, còn có Lục Cẩn Niên, ấy cũng tới.”
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :