1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 347: Hai câu “” (3)

      Kiều An Hảo nhìn thấy cà-vạt của Lục Cẩn Niên mang theo cái kẹp cravate tặng cho , tầm mắt của , nhịn được dừng lại nhiều lát, sau đó ngẩng đầu, cũng tầm mắt của Lục Cẩn Niên đụng vào nhau, đáy mắt Kiều An Hảo tối như mực, lóe ra tầng ánh sáng, chớp hai cái hướng về phía Lục Cẩn Niên, sau đó cong môi, mắt ngọc mày ngài cười, sát qua bên cạnh Lục Cẩn Niên, ra khỏi phòng hóa trang.

      Xe về phía cuộc họp báo, tổng cộng có sáu chiếc, Tống Tương Tư với Trình Dạng chiếc, Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên chiếc, còn lại hai chiếc trong đó là diễn viên, đạo diễn chiếc, chiếc cuối cùng của nhân viên công tác.

      Mặc dù là cuộc họp báo này chỉ đối mặt với truyền thông, nhưng Lục Cẩn Niên vẫn có mặt, fan của Tống Tương Tư và Trình Dạng lấy được tin tức, sớm canh giữ ở cửa lớn của khách sạn Kinh Thành.

      Tống Tương Tư và Trình Dạng xuống xe đầu tiền, được bảo vệ chặn fan lại, liều mạng duỗi tay vào bên trong, miệng hô bọn họ tên minh tinh.

      Tống Tương Tư kéo cánh tay Trình Dạng, vẻ mặt mỉm cười gật đầu với các fan ở hai bên, sau đó dẫm xuống thảm đỏ, vào khách sạn Kinh Thành, đường Tống Tương Tư vẫn vẫy tay với tiếng hoan hô lớn của fan, làm cho tiếng hoan hô lớn hơn nữa.

      Sau đó xe của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo ngồi dừng ở cửa khách sạn, trợ lý Lục Cẩn Niên theo Lục Cẩn Niên rất nhiều năm, sớm bị fan nhớ kỹ, trợ ký ngồi ở ghế lái vừa xuống xe, bỗng chốc ngoài xe truyền đến hàng loại lời “Lục Cẩn Niên” “Lục Cẩn Niên em ”.

      Trợ lý sau khi mở cửa xe ra, Lục Cẩn Niên khom người, còn chưa hoàn toàn xuống xe, những lời này biến thành tiếng thét chói tai.

      Trước kia Kiều An Hảo ở TV, phải chưa từng thấy hình ảnh fan Lục Cẩn Niên vì điên cuồng, nhưng giờ phút này cả người như lạc vào nơi kỳ lại, đáy lòng lại nổi lên chút khẩn trương.

      Kiều An Hảo cố gắng duy trì trấn định kéo cánh tay Lục Cẩn Niên, vào đại sảnh khách sạn Kinh Thành, thẳng đến những tiếng thét chói tai của fan ở phía sau dần dần biến thất thấy, mới thầm chậm rãi thở hơi, sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên cái, phát người trong cuộc này, vậy mà cực kỳ bình tĩnh ung dung.

      Cuộc họp báo tổ chức ở tầng ba của khách sạn Kinh Thành, nhân viên tiếp tân dẫn Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo vào thang máy, lên lầu, vừa vào hội trường, chính là đền flash chớp nhoáng của truyền thông trước mặt.

      Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên đứng ở trước bức ảnh sân khấu lớn của Khuynh Thành Thời Gian, bày ra các loại tư thế cho truyền thông chụp ảnh, sau đó hai người mới về phía sân khấu, ngồi ở vị trí chỉ định xong.

      Ngay sau đó đạo diễn cùng các minh tinh khác cũng theo trình diện, đợi tất cả mọi người đều chụp xong, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chủ trì cùng người phụ chủ trì đứng ở ở đài, cầm microphone mở miệng : “Xin mọi người giữ yên lặng.”

      Người chủ trì liên tiếp tam lần, hội trường mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại, đèn flash vẫn như cũ ngừng lóe lên.

      Lúc này người chủ trì mới tiếp tục mở miệng : “Rất hân hạnh đón tiếp các vị truyền thông cùng các bạn đến tham gia cuộc họp báo bộ phim Khuynh Thành Thời Gian này, đầu tiên, tôi muốn làm là, long trọng giới thiệu đạo diễn cùng các vị diễn viên tham dự cuộc họp báo với chúng ta hôm nay cho mọi người chút.”

      Sau đó người chủ trì đọc tên đạo diễn, Lục Cẩn Niên, Tống Tương Tư, Trình Dạng, Kiều An Hảo từng người .

      Theo người chủ trì giới thiệu, mọi người trước sau tự động đứng dậy, đối với truyền thông ngồi dưới đài chào hỏi.





      Chương 348: Hai câu “” (4)

      Kế tiếp đó là người chủ trì cùng đạo diễn với nhau, đều hỏi chút về bộ Khuynh Thành Thời Gian, đạo diễn tham gia nhiều cuộc họp báo, trả lời rất khéo léo, đem điểm sáng bộ phận diễn viên ra ở trước mặt mọi người, lại ném ra chút hấp dẫn hồi hộp cho mọi người.

      Sau đó người chủ trì cùng diễn viên với nhau, hỏi vấn đề cũng đều xoay quanh về bộ Khuynh Thành Thời Gian, như nhân vật trong bộ phim này chị diễn kiểu người như thế nào, kiểu người ngày có tính cách gì, cùng ai làm hợp tác, nhân vật này bình thường mang cho chị cảm xúc gì.

      Kiều An Hảo có chút khẩn trương, nhưng trước khi tới tham gia cuộc họp báo, có người cho kỹ xảo trả lời, cho nên cũng có gây ra sơ suất gì.

      Cuộc họp báo đúng sáu giờ kết thúc, diễn viên lớn trong bộ Khuynh thành thời gian sau khi ở các poster lớn kí tên cho truyền thông chụp ảnh, trong khuynh thành thời gian chủ yếu biểu diễn hai đôi tình nhân Tống Tương Tư với Trình Dạng, Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo chia nhau bị an bài ở ở trong phòng khác nhau làm phỏng vấn, các diễn viên khác cùng đạo diễn lại ở trường cuộc họp báo có trả lời những vẫn đề khác nhau cho truyền thông.

      Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo bị an bài ở tầng cao nhất trong phòng lớn khách sạn Bắc Kinh, bọn họ hai người đến cùng lúc, phóng viên phụ trách phỏng vấn còn chưa tới.

      Trong phòng được đặc biệt bố trí, cách thức Châu Âu ba chiếc sô pha độc lập, đặt bao quanh chiếc bàn tròn thủy tinh, vách tường phía sau treo tấm ảnh sân khấu Khuynh thành thời gian, là ảnh chụp chung Lục Cẩn Niên với Kiều An Hảo, bàn tròn được đặt chút hoa quả, chai rượu đỏ cùng ba bình nước khoáng.

      Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo tiếp nhận người phục vụ vào, rót rượu đỏ vào trong ba ly thủy tinh chân cao khác nhau, sau đó rời khỏi phòng.

      Trong phòng chỉ còn hai người Kiều An Hảo vào Lục Cẩn Niên, vì bảo trì hình tượng đoan trang mà thân thể Kiều An Hảo căng thẳng rất lâu, hoàn toàn thả lỏng xuống, lập tức giống như có xương, lười biếng an vị ở ghế sofa, đầu tùy ý lệch sang bên, tầm mắt vừa lúc rơi vào trước ngực Lục Cẩn Niên mang theo kẹp cravat tặng cho kia.

      Vị trí Lục Cẩn Niên đứng, cách cửa sở sát đất xa, nhàn nhạt phủ sắc trời chiều, xuyên qua thủy tinh sáng ngời, đánh vào trước ngực , lẹp cravat khảm kim cương, khúc xạ tia sáng chói mắt.

      Trong phòng có vẻ có chút an tĩnh, Kiều An Hảo nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình sửa chữa tỉ mỉ qua lát, như là nghĩ tới cái gì, nhấc mi mắt lên, nhìn Lục Cẩn Niên, hỏi: “Vết thương người tốt lên chưa?”

      Mấy ngày gần đây, các cảnh quay của bộ phim đuổi có chút vội, hai người căn bản có thời gian chuyện, cho nên vẫn kịp hỏi.

      “Tốt lắm.” Lục Cẩn Niên như cũ dừng ở Kiều An Hảo, cứ việc mở miệng chuyện giọng thanh nhã lạnh nhạt, nhưng mặt mày trong lúc đó ràng trở nên có chút dịu dàng.

      Qua lúc, Lục Cẩn Niên lại mở miệng bổ sung : “ đoạn thời gian rất dài, có nhiều chỗ ngay vết sẹo cũng nhạt nhìn thấy rồi.”

      Kiều An Hảo cong cong khóe môi, lên tia cười nhạt: “Vậy là tốt rồi.”
      Last edited by a moderator: 16/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 349: Hai câu “

      Lục Cẩn Niên gì, nhìn chằm chằm vào nụ cười ấm áp điềm tĩnh của Kiều An Hảo, thoáng đắm chìm có chút thất thần.

      Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Kiều An Hảo ngắm nghía chơi đùa với ngón tay chút, nâng ly rượu vang được phục vụ đem tới bàn, lại vẫn chưa kịp đưa đến bên miệng, chợt đột nhiên Lục Cẩn Niên ở chỗ xa đó bước tới, vươn tay, cầm lấy ngón tay mềm mại xương của , ngăn hành động của lại.

      Kiều An Hảo bỗng chốc sững sờ, có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn về hướng Lục Cẩn Niên.

      Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo, chẳng qua chỉ dùng động tác dịu dàng rút cái ly thủy tinh trong tay ra, đặt bên bàn tròn, sau đó cầm chai nước khoáng, vặn mở nắp, đưa đến trước mặt , nhìn chằm chằm vào ánh mắt của , : “Uống nước , uống rượu vang tốt cho thân thể.”

      Quan trọng hơn là, giờ mới chỉ tháng từ lúc làm phẫu thuật nạo thai, thể uống rượu.

      Kiều An Hảo cũng biết đucợ suy nghĩ sâu trong lòng của Lục Cẩn Niên, nhớ trong khoảng thời gian này Lục Cẩn Niên rất quan tâm tới , cho rằng sợ sau khi uống rượu, bụng lại khó chịu như lúc trước, mới ngăn cản, những lần hạnh phúc cùng ngọt ngào gần đây lại lên, lại lần nữa dâng đầy đáy lòng, nhìn ánh mắt của , hình ảnh kìm được mà ngừng lại.

      Lục Cẩn Niên bắt gặp tầm mắt của , tầm mắt từ trước đến giờ vẫn bình thản lạnh lùng, nhuốm lên chút dịu dàng, tay vẫn giữ tư thế đưa chai nước cho như cũ, hề cử động.

      Hình ảnh ngưng trệ trong giây phút này, hai người chỉ nhìn nhau sau như vậy, thời gian tựa hồ như ngừng lại…

      Toàn bộ thế giới trở nên cực kì yên tinh, cả hai đều nghe được tiếng tim đập của đôi bên.

      Bên trong khí dần dần trở nên có chút mờ ám, đầu của Lục Cẩn Niên, kìm được mà cúi xuống thấp hơn, tựa bên mặt của Kiều An Hảo, Kiều An Hảo né tránh, đôi môi còn khẽ chuyển động, như lại chờ mong cái gì.

      Đáy mắt của Lục Cẩn Niên, lấp đầy nóng ấm, đầu của ngừng cúi thấp xuống, ngay tại lúc môi của sắp chạm vào môi của , đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

      Ý thức của Lục Cẩn Niên cùng Kiều An Hảo bị kinh sợ mà trở về, Kiều An Hảo vì muốn che giấu mất tự nhiên cùng gấp gáp của mình, nhanh chóng nhận lấy bình nước khoáng trong tay Lục Cẩn Niên, vội vàng câu: “Cảm ơn”, lại giả giờ như vô cùng khát nước, uống nước ừng ực.

      Lục Cẩn Niên mang vẻ mặt an tĩnh nhìn chằm chằm Kiều An Hảo vài giây, mới đứng thẳng người, diệu khi mở miệng, vẫn ôn hòa trước sau như : “Mời vào.”

      Tiếng của Lục Cẩn Niên vừa mới thốt ra, cửa liền được nhân viên phục vụ đẩy ra, phóng viên cùng nhiếp ảnh gia phụ trách phỏng vấn bọn họ, đến.

      Kiều An Hảo vội đặt bình nước xuống, cầm khăn tay, lau vệt nước đọng nơi khóe môi, đứng lên.

      Phóng viên chia ra bắt tay với Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên, chào hỏi, sau đó ba người ngồi xuống, chờ nhiếp ảnh gia tìm được ánh sáng tốt, làm dấu tay ok với bọn họ, phóng viên mới nâng micro, mở miệng: “Chúng tôi đều biết trng bộ phận diễn xuất của Khuynh thành thời gian này, hai người đóng vai đôi tình lữ, phải tiếp xúc tương đối nhiều, trước tiên tôi nghĩ muốn hỏi ngài Lục chút, ở trong mắt , Kiều là người như thế nào?”

      Hai chân thon dài của Lục Cẩn Niên bắt chéo, dáng ngồi nhìn rất ung dung tao nhã, đối mặt với câu hỏi của phóng viên, giống như suy nghĩ nghiêm túc, sau đó liền mở miệng, cách khái quát cực kỳ ràng: “Rất có năng khiếu làm diễn viên.”

      Chương 350: Hai câu ” (6)

      Tất nhiên phóng viên chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gặng hỏi: “Ngoài diễn xuất thiên phú, còn có điều gì khác ạ?”

      Lục Cẩn Niên quá rành mấy kiểu phỏng vấn như thế này, nên quay qua nhìn Kiều An Hảo, rồi trả lời câu mà kẻ đần cũng có thể nhận ra: “Trẻ trung và xinh đẹp.”

      Dĩ nhiên phóng viên cũng biết Lục Cẩn Niên lại vờn mình, nên đành cười khách sáo, rồi chuyển sang phỏng vấn nàng diễn viên mới nổi Kiều An Hảo: “ Kiều, tôi nghĩ chắc cũng Biết Lục đây ở cộng đồng mạng đucợ xưng tụng là Người chồng quốc dân, hơn nữa còn đoạt được danh hiệu Lục ảnh đế, với vào giới showbiz có thể hợp tác với ấy, biết tâm trạng như thế nào?”

      Kiều An Hảo vẫn luôn giữ nụ cười môi, khẽ khựng ba giây, rồi trả lời: “Rất vui mừng.”

      Phóng viên lại hỏi: “ Kiều và Lục quay nhiều cảnh phim chung với nhau như vậy, nghĩ Lục là người như thế nào?”

      Kiều An Hảo bắt chước câu đáp của Lục Cẩn Niên: “Diễn xuất tuyệt vời, khiến đối phương có loại áp lực vô hình và đốc thúc bản thân phải diễn tốt hơn.”

      Phóng viên vẫn truy tới cùng: “ mạng có rất nhiều người muốn hiểu hơn về Lục, Kiều và Lục hợp tác với nhau lâu vậy, liệu có phát ấy có vài sở thích hay thói quen nho nào hay ?”

      Tuy Kiều An Hảo chưa từng trải qua quá nhiều cuộc phỏng vấn của làng giải trí, nhưng cũng hiểu nếu nêu ra vài sở thích hay thói quen của Lục Cẩn Niên, đồng nghĩa rằng thừa nhận với cả thế giới mối quan hệ bình thường của hai người. Do đó, suy tính tầm ba giây mới mỉm cười trả lời: “ Lục rất bộn bề công việc, những lúc nghỉ ngơi giữa các cảnh quay, ấy vẫn ôm vi tính xử lý công việc ngay tại trường quay, lúc hóa trang cũng nghe ấy chuyện điện thoại bàn công việc.”

      Phóng viên liên tục đào nhiều hố, nhưng vẫn thu lượm được tin tức nóng nào, cuối cùng đành bỏ cuộc, hỏi thăm số vấn đề khác: “Nếu trong tương lai có cơ hội, Kiều vẫn muốn hợp tác với Lục chứ?”

      Kiều An Hảo do dự: “Sẵn sàng.”

      Phóng viên quy sang Lục Cẩn Niên: “Còn Lục sao?”

      Lục Cẩn Niên cũng ngần ngại: “Sẵn sàng.”

      Phóng viên cúi xem danh sách các câu hỏi chuẩn bị sẵn, rồi hỏi Lục Cẩn Niên: “ Lục, tôi muốn hỏi câu hỏi cá nhân cuối cùng, có ý định kết hôn ?”

      Lục Cẩn Niên duy trì phong độ, giọng điệu vừa phải: “Việc này tạm thời bí mật.”

      Phóng viên ngoan cố: “Tôi có thể hiểu ý của Lục là có đối tượng ?”

      Lục Cẩn Niên bơ câu hỏi của phóng viên, đáp lời.

      Phóng viên phản ứng nhanh với thái độ làm lơ của Lục Cẩn Niên, biện minh hóa giải tình trạng khó xử: “Xem ra Lục vẫn như trước đây, muốn công bố các vấn đề riêng tư, chúng ta nên tôn trọng mong muốn của ấy. Vậy sau đây, chúng ta hãy hỏi xem Kiều , Kiều thích mẫu người thế nào?”

      Kiều An Hảo chớp hàng mi cong như cánh bướm nhìn phóng viên, rồi long trọng tuyên bố: “Người tôi thích là Lục.”
      Last edited by a moderator: 16/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 351: Hai câu “” (7)

      Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh, bưng ly thủy tinh chân cao, tinh tế mà cao quý uống ngụm rượu đỏ, còn chưa kịp nuốt vào bụng, lời Kiều An Hảo truyền vào tai rất ràng.

      Người trong lòng tôi là Lục.

      Tay cầm ly rượu của Lục Cẩn Niên run rẩy, miệng ngậm rượu đổ, rồi cứ như vậy chặn ngay cổ họng, phát trái tim mình đập mạnh lên, trong nháy mắt nhanh đến cực hạn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung thoát khỏi lồng ngực. dùng hết sức lực cầm ly rượu, ngừng thở, cố gắng làm bản thân bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay vẫn kiềm chế đucợ khẽ run rẩy.

      Phóng viên cũng bị câu trả lời trực tiếp của Kiều An Hảo làm chấn động như thế, từ lúc theo nghề phỏng vấn đến bây giờ đầu óc vẫn luốn phản ứng nhanh chóng, thế nhưng trong nháy mắt này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kiều An Hảo, nên lời câu nào.

      mặt Kiều An Hảo vẫn giữ nụ cười xinh đẹp tao nhã, ánh mắt trong veo nhìn phóng viên, nhưng đáy lòng lại lên tia chua xót.

      Từ đầu đến cuối, chỉ thích người là Lục Cẩn Niên, nhiều năm như vậy chưa từng thay đổi, cũng chư từng muốn thay đổi, nhưng phần thích này, từ trước tới giờ cũng dám ra miệng.

      Lúc vừa mới nghe câu hỏi của phóng viên, cũng muốn dùng mấy câu vạn năng như kiểu “Còn chưa gặp được người khiến trái tim rung động” hoặc là “Tôi cũng rất muốn biết người trong đáy lòng tôi là ai” để trả lời đám phóng viên, nhưng trong nháy mắt sắp mở miệng, đầu óc chợt lóe lên, rồi thốt ra câu tự đáy lòng mình.

      Người trong lòng tôi, là Lục, Lục Cẩn Niên.

      Có trời mới biết được những lời này, trong đầu , trong lòng , vờn quanh biết bao nhiêu lần.

      Từ lúc năm năm sau lại lần nữa tới gần , vẫn luôn dám để lộ tâm của mình trước mặt , thậm chí có dạo cho rằng bản thân có cơ hội để phơi bày ra, nghĩ tới bây giờ bản thân lại có cơ hội để ra miệng.

      Mặc dù biết, lời hoàn toàn lòng của mình, trở thành câu đùa.

      Kiều An Hảo cố gắng nhếch khóe môi, muốn làm mình cười tươi, trong màn hình thoạt nhìn hông phải đa cảm đau khổ như vậy, rồi ra vẻ thoải mái tiếp tục mở miệng, phá vỡ trường phỏng vấn yên ắng: “Vừa lúc nãy cũng , Lục được cộng đồng mạng công nhận là Người chông quốc dân, có người chống quốc dân bên người như vậy, nếu tôi thích người khác, chỉ sợ là hề có sức thuyết phục.”

      Phóng viên nghe nửa câu sau của Kiều An Hảo, lúc này mới từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, ra Kiều đùa mà thôi, vì thế liền phối hợp với Kiều An Hảo, và quay đầu nhìn về phía Lục Cẩn Niên, trêu ghẹo hỏi: “ Kiều như vậy, tỏ tình giấu giếm, Lục có đồng ý với Kiều hay ?”

      Lục Cẩn Niên nghe thấy lời của phóng viên, mới giật mình khôi phục lại bình tĩnh, cố gắng đè nén trái tim đập mãnh liệt của mình, bộ dạng đắn đo vừa lức nuốt ngụm rượu vào trong bụng, sau đó vẫn duy trì thận trọng khi giải quyết công việc trước sau như . Tùy tiện đặt ly rượu lên bàn tròn, nhanh chậm cầm microphone của phóng viên đưa qua, đáy mắt sáng rực tình cảm nồng nàn, giọng điệu ngoài miệng lại nửa nửa giả, khiến người ta đoán được thực hư ra sao: “Tôi mới cho các người biết, nhiều năm như vậy, người tôi vẫn luôn chờ đợi, chính là Kiều.”
      Last edited by a moderator: 17/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 352: Hai câu “” (8-)

      “Hả?” Phóng viên nghe Lục Cẩn Niên xong, lập tức kinh ngạc, vẫn vui vẻ cười giỡn như cũ: “Xem ra Kiều và ông Lục là lưỡng tình tương duyệt, như vậy chúng ta hãy chúc phúc cho tình của bọn họ tràn đầy, dài lâu…”

      Phóng viên cũng có chừng mực, giọng trở nên nghiêm túc: “Dĩ nhiên, chẳng qua vừa rồi chúng tôi đùa giỡn chút với mọi người, tốt lắm, hôm nay phỏng vấn tới đây kết thúc, hi vọng mọi người chú ý nhiều hơn đến diễn xuất của Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo trong bộ phim “Khuynh Thành Thời Gian””

      Theo lời của phóng viên, Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo trước sau mở miệng, nhìn máy quay phim : “Tạm biệt.”

      Kiều An Hảo biết được Lục Cẩn Niên chỉ là phối hợp với mình cười giỡn, mới ra lời si tình như vậy, nhưng đáy lòng vẫn nhịn được hơi giật mình, mặc dù lời lòng biến thành đùa, nhưng vẫn mong có thể biến lời đùa thành lời lòng.

      Lục Cẩn Niên biết Kiều An Hảo cũng vì trả lời vấn đề của phóng viên, mới thích mình, mặc dù là giỡn, nhưng vẫn rất vui vẻ, bởi vì, duy nhất có thể nghe lời thương từ miệng của đều thích, chỉ tiếc, biết, đáp lại, phải vì phối hợp phỏng vấn, mà là tâm .

      thế giới này, bao nhiêu lời lòng lại trở thành đùa? Lại có bao nhiều lời đùa, cách nào lời lòng ra khỏi miệng?

      Phỏng vấn kết thúc, bảy giờ, đúng giờ cơm tối, đạo diễn sắp xếp cho mọi người dùng cơm tối tróng khách sạn.

      Lục Cẩn Niên tạm thời nhận điện thoại, phải mở cuộc họp khẩn cấp, cần trở về công ty, cho nên phải rời .

      Thời gian diễn ra của cuộc họp lâu, Lục Cẩn Niên hết bận rộn, từ trong công ty ra, cũng mới chín giờ tối.

      Có thể vì ngày bận rộn nhiều việc, thoạt nhìn Lục Cẩn Niên hơi mệt, vừa lên xe, tựa vào lưng ghế phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Trợ lý cũng lên tiếng quấy rầy , chẳng qua là khởi động xe, từ bãi đậu xe lên, chạy dọc đường , trợ lý chuẩn bị mở miệng hỏi Lục Cẩn Niên muốn đâu, bất chợt điện thoại Lục Cẩn Niên vang lên.

      Lục Cẩn Niên nhắm mắt, khẽ nhăn trán, lấy điện thoại di động trong túi ra, liếc mắt nhìn màn hình, vẻ mặt hơi ngẩn ra, sau đó đáy mắt thoáng qua tia rầu rĩ, sau lúc lâu, giống như suy nghĩ điều gì, với trợ lý phía trước, mở miệng : “ ngõ Nam La Cố.”

      Lục Cẩn Niên để trợ lý chờ trong xe, thân mình xuống xe, và trong cái hẻm tối, khoảng hơn bốn mươi phút, mới bước ra ngoài, trong tay ôm hai chiếc túi.

      Lục Cẩn Niên lên xe, đua chiếc túi tương đối lớn cho trợ lý: “Trước tiên cậu đón taxi về Cẩm Tú viên , tôi gọi cho mẹ TrầN, bà ấy cậu làm gì cậu giúp việc đó.”

      Trợ lý cảm thấy hành động của Lục Cẩn Niên khó hiểu, nhìn qua kính chiếu hậu quan sát , vẫn chưa nhìn ra đầu mối gì, xe lái đến phía trước, thể làm gì khác hơn là cầm đồ xuống xe.

      Lục Cẩn Niên nhận lấy chìa khóa xe trong tay trợ lý, ngồi vào chỗ lái, nhanh chóng lái xe rời .
      Last edited by a moderator: 17/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 353: Hai câu “” (9)

      Lúc ăn cơm ở nhà hàng lớn nhất thủ đô, đạo diễn đề nghị mọi người hát, bởi vì sắp diễn đến đoạn mấu chốt, thời gian để tụ tập chỗ sắp tới khẳng định ít càng thêm ít, vì thế đều có ý kiến phản đối nào, cho nên sau khi ăn cơm xong, đại khái lúc mười giờ rưỡi, mọi người chạm rãi lái ô tô đến chỗ ‘Cung vàng điện ngọc’ gần đây.

      Kiều An Hảo lên xe Tống Tương Tư cùng Trình Dạng, đường còn đổ thêm lần xăng, cho nên đến ‘Cung vàng điện ngọc’ trễ nhất, khi vào phòng, Kiều An Hảo mới nhìn thấy, Lục Cẩn Niên trước khi ăn cơm vì có việc nên rời trước, vậy mà cũng ở đây, dáng vẻ thanh nhã đứng trước màn hình lớn, cầm cái ipad chọn nhạc trong tay, lấy chút rượu từ phục vụ, khi nhìn thấy bọn họ vào, vẫn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Kiều An Hảo.

      Đạo diễn thấy ba người bọn họ vào, lập tức chỉ lên bục hát, phất phất tay: “ , ba người lên hát chút, mỗi người phải ít nhất ba bài.”

      “Tiểu Kiều, giúp tôi chút.” Tống Tương Tư với Kiều An Hảo hai tên bài hát.

      Lục Cẩn Niên nghe thấy Tống Tương Tư định sai Kiều An Hảo, chân mày nhăn lại, bên vừa cứng nhắc chỉ vào lọ pháo mừng, bên lại ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tống Tương Tư.

      Tống Tương Tư bắt gập tầm mắt của Lục Cẩn Niên, giống như cố ý, lại tiếp tục tên của bài hát, sau đó thoải mái câu cảm ơn với Kiều An Hảo, rồi xoay người đến ngồi xuống bên sofa, khiêu khích trừng mắt trả về cho Lục Cẩn Niên.

      Sau khi Kiều An Hảo chọn bài hát mà Tống Tương Tư muốn hát xong mới tự mình chọn bài, sau đó tiện thể ngồi chỗ cách bục hát xa lắm, tên Tam Hào trong tổ kịch vừa nhìn thấy Kiều An Hảo đến đây, lập tức quay đầu hô hào gọi Kiều An Hảo, Kiều An Hảo vừa mới chuyện với tên Tam Hào chưa được hai câu, lại cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, vẫn chưa kịp quay đầu nhìn, Tam Hào lại có chút rụt rè cười gọi tiếng: “ Lục.”

      Lục Cẩn Niên dùng vẻ mặt xa cách gật đầu với Tam Hào, xem như đáp lại, sau đó mới đưa ipad trong tay tới trước mặt Kiều An Hảo, giọng mở miệng : “Muốn ăn gì ?”

      Kiều An Hảo vừa mới ăn qua cơm chiều, cũng có khẩu vị gì, cuối cùng lại lắc đầu.

      Lục Cẩn Niên cũng ép buộc, cuối đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào ipad, sau đó lại bóc chút trái cây trong dĩa, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ lễ phép đứng bên cạnh.

      Tất cả rất nhanh đều sẵn sàng, cũng biết là ai gọi rượu, bia, rượu vang, rượu trắng cái gì cần đều có.

      Đạo diễn sảng khoái gọi nhân viên phục vụ rót thêm rượu trắng vào đầy ly mỗi người, sau đó đề nghị mọi người cụng ly.

      Kiều An Hảo còn chưa cầm ly rượu trước mặt lên, lại có cái ly sứ đặt trước mặt mình, đó là ly trà sữa nóng, vẫn tỏ ra hơi ấm lượn lờ, tỏa ra hương sữa nhàn nhạt, sau đó bên tại lại truyền đến giọng của Lục Cẩn Niên: “ phải mới vừa rồi em thoải mái sao, muốn uống nóng ?”

      Kiều An Hảo nghi ngờ nhìn về phía Lục Cẩn Niên, với thoải mái lúc nào vậy?

      Tam Hào bên thấy cảnh như vậy, lập tức cũng ra vẻ mở miệng: “ Lục, em cũng thoái mái, có thể cho em ly trà sữa nóng ?”

      Lục Cẩn Niên tựa như nghe thấy lời Tam Hào , dùng dáng vẻ nhàn nhạt mà đẩy ly rượu trước mặt Kiều An Hảo ra xa, sau đó lại cầm ly rượu trước mặt mình lên, uống hơi cạn sạch rượu trắng trong ly.
      Last edited by a moderator: 17/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :