1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hồi hộp quá, chị nữ 9 nghe đc gì đây?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 338: Hai tiếng “Xin lỗi”


      Lục Cẩn Niên nhìn tin nhắn của trợ lý, trong lòng thấp thỏm yên. chờ Kiều An Hảo ngủ say lúc rồi mới ra khỏi phòng, đóng cửa, vào phòng sách bên cạnh gọi điện cho trợ lý.


      Trợ lý rất nhanh nhận điện, đợi đầu dây bên kia lên tiếng, ta theo phản xạ mà báo cáo: "Ông Lục, tôi tìm được người bạn thời đại học rất đáng tin làm giám định. Đáng nhẽ ra hôm trước tôi có thể báo cáo kết quả nhưng bạn tôi xuất ngoại đến hôm qua mới về nước. Sáng nay tôi mới gặp được cậu ấy!"


      Lục Cẩn Niên ừ tiếng đẻ ta tiếp tục.


      Trợ lý thẳng vào vấn đề mà lại hỏi: "Ông Lục, xin hỏi ông lấy tổ yến này từ đâu?"


      Lục Cẩn Niên nhăn trán, có loại dự cảm lành.


      Trợ lý nhớ hôm buổi tối Lục Cẩn Niên kêu ta xét nghiệm chỗ tổ yến này, còn dặn để người nhà họ Hứa biết, bèn hỏi tiếp. "Ông Lục, có phải là người nhà họ Hứa cho ạ?"


      Lục Cẩn Niên vẫn giữ im lặng.


      Trợ lý ở đầu dây bên kia gần như càng thêm khẳng định tiếp lời, "Vậy có phrai Kiều ăn tổ yến này ạ?"


      Lục Cẩn Niên nghe đến đây hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình. nhàn nhạt lên tiếng, vừa căng thẳng, vừa ưu tư: "Trong tổ yến có chứa thuốc ngủ sao?"


      Lần này đổi thành trợ lý trầm mặc, Lục Cẩn Niên cũng mở miệng như bình tĩnh chờ đợi. Qua hồi lâu, trợ lý mới , "Ông Lục, trong tổ yến quả có bỏ quốc ngủ, liều lượng cũng . Hơn nữa thành phần ổn định, ăn nhiều dẫn đến hôn mê sâu!"


      Lục Cẩn Niên có khả năng chỉ cần liếc mắt là biết chân tướng việc. chỉ ngờ ngợ lúc má Trần tổ yến là do Kiều An Hảo mang từ đoàn kịch về nên mới thử dò xét . Thay vi hoài nghi trực giác mach bảo. Giống như vào hôm đứa bé củ và Kiều An Hảo mất, cũng cảm thấy bứt rứt yên vội trở về Cẩm Tú viên.


      có loại trực giác ấy nên mới để trợ lý điều tra.


      cho rằng ngày hôm sau có kết quả từ chỗ trợ lý. Nào ngờ kéo dài đến tận mấy ngày, cũng nhắc lại. Có lẽ, có câu trả lời, nhưng do chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt.


      Nhưng chuyện gì tới rồi cũng tới, đúng như những gì suy đoán, trong tổ yến có bỏ thuốc ngủ.


      Thuốc ngủ. . . . . .


      Ngón tay cầm di động bắt đầu run dữ dội, môi bặm chặt, nên lời.


      Đáy mắt Lục Cẩn Niên nổi lên tơ máu đỏ bừng, sắc mặt hung tợn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. cắn răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ: "Bà ta giết con tôi. . . . . . "


      Ở đầu dây bên kia, trợ lý con thao thao chợt nghe thấy Lục Cẩn Niên thốt lên như vậy, cảm nhận được cả sát khí của mạnh mẽ truyền sang, bèn rùng mình gọi: "Ông Lục?"


      Lục Cẩn Niên nghe thấy thanh nào khác, vẫn lạnh giọng lẩm bẩm: "Bà ta giết con tôi. . . . . . "


      Chương 339: Hai tiếng "Xin lỗi"

      Editor: Ngọc Hân



      Ở đầu dây bên kia, trợ lý còn gì đó ngừng bỗng nhiên nghe thấy Lục Cẩn Niên nhưng ta nghe được ràng, nhưng lại có thể cảm thấy sát khi từ đầu dây bên này, khỏi rùng mình, theo bản năng kêu lên tiếng: "Ông Lục?"


      Lục Cẩn Niên vốn nghe được trợ lý gì, chỉ lạnh lẽo tiếp: "Bà ta giết con tôi. . . . . . "


      Lúc này trợ lý mới nghe thấy ràng Lục Cẩn Niên gì nhưng lại kịp phản ứng. Vì thế, thuận miệng hỏi thêm: "Đứa thế nào?"


      Nhưng khi trợ lý xong hiểu được Lục Cẩn Niên cái gì. Vì thế, ngậm miệng lại, lát sau mới dám mở miệng: "Ông Lục! Ý của ông là, bà Kiều ăn tổ yến của nhà họ Hứa đưa nên mới sinh non?"


      Lời của trợ lý khiến Lục Cẩn Niên bừng tỉnh. vẫn luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại giống như bị cái gì đó kích thích, đột nhiên cúp điện thoại, hung hăng ném di động lên vách tường.


      vách tường treo bức tranh, thủy tinh bị điện thoại làm vỡ nát rơi xuống đất, bức tranh bị thủng chỗ ở giữa.


      khuôn mặt đẹp trai của Lục Cẩn Niên bao phủ tầng lạnh lẽo, độc ác. Vẻ mặt lạnh lùng sa sầm nhìn bức tranh nổi tiếng, quý giá bị mình làm hỏng trong nháy mắt có chút phản ứng nào chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt rừng rực, dồn dập mãnh liệt cuồn cuộn lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.


      có loại xúc động hận thể ngay lúc này lập tức chạy đến nhà họ Hứa, xét nát, giày vò từng người , hủy diệt toàn bộ Hứa gia.


      vẫn luôn biết người nhà họ Hứa căm ghét . Năm đó, mẹ phạm phải sai lầm, có thể chịu trách nhiệm mà hề oán hận câu nhưng vì sao ngay cả đứa bé của cũng chịu bỏ qua?


      Lúc còn trẻ người non dạ, Lục Cẩn Niên phải chưa từng oán giận người ba sinh ra mình, chưa từng hận nhà họ Hứa. Nhưng chưa bao giờ thấy hận họ như bây giờ, hận đến tận xương tủy.


      Hận ý càng nhiều, Lục Cẩn Niên càng tức giận, lửa giận như dao găm ngừng đâm vào trái tim khiến cảm thấy cơ thể như sắp chết vì đau. Sau cùng, như mất lý trí đột nhiên giơ chân lên đá bàn trá ở trong phòng làm việc. Bàn trà bằng thủy tinh thoáng chốc trượt ra ngoài đập vào cửa sổ sát đất. Thủy tinh lại rơi vỡ tan rải rác khắp sàn nhà, tựa như hoàn toàn biết mình làm cái gì, chỉ muốn phát tiết. Cái gì có thể chút do dự mà ném hết.


      Đèn, máy tính, văn kiện, đèn bàn. . . . . . đều bị đập nát. Thậm chí, ngay cả giá sách, bàn học đều bị đập hết. Mấy bộ sách cổ được bày biện cũng bị ném xuống đất.


      Lục Cẩn Niên đập loạt đến khi còn gì để đập mới dừng lại thở hổn hển. Hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm giấy dán tường bị rách nửa chợt như mất hết tất cả sức lực cứ như vậy nằm xuống đất.


      đất có rất nhiều mảnh thủy tinh, đâm vào da thịt , máu tươi chảy ra nhưng dường như hoàn toàn cảm thấy đau cứ nằm im như vậy!


      Chương 340: Hai tiếng "Xin lỗi"



      Lục Cẩn Niên bình tĩnh lại, phẫn nộ cũng dần tiêu tan. Dưới đáy lòng chỉ còn lại đau đớn kịch liệt cùng tự trách, hối hận ngày càng sâu.


      Nếu đứa bé trong bụng Kiều An Hảo phải của , có lẽ cũng bị người ta hại như vậy.


      Nếu ngày đó kiên quyết chút, đưa đến bệnh viện kiểm tra trước, biết mang thai trước chuẩn bị mọi thứ rồi,


      phát ra Kiều An Hảo mang thai sớm hơn, là bảo vệ được con mình, là có lỗi với Kiều An Hảo.


      Đều là sai lầm của , ra đời của là sai lầm. Lúc ba tuổi kia, mắc bệnh máu trắng đó là vì ông trời muốn sửa chữa sai lầm nhưng vì mẹ quá thương con nên quỳ gối trước cửa Hứa gia khổ sở cầu xin họ cứu . Sau đó mới dẫn đến sai lầm này của , bây giờ lại liên lụy đến Kiều An Hảo vô tội.


      ràng là nhiều, tại sao lại mang đến cho nhiều tổn thương nặng nề như vậy?


      Hô hấp của Lục Cẩn Niên hơi rối loạn, mạch máu cũng đập dồn dập. ràng là mùa hề sao lại cảm thấy lúc này như nằm trong hố băng, toàn thân giá lạnh.


      Dù cả người có đau đến thế nào, so ra đều kém với đau đớn trong lòng. . . . . . Đứa bé kia mới hai tháng, vẫn còn chưa thành hình lại bị người ta tìm kế hãm hại như vậy, chết từ trọng bụng mẹ. Kiều An Hảo là họ chăm sóc từ đến lớn mà, ràng họ rất thương sao lại có thể tổn thương như vậy?


      Rốt cuộc, họ là loại người gì mà có thể hạ quyết tâm rat ay tàn nhẫn đến như vậy?


      Lục Cẩn Niên đau xót, mất hết tất cả cảm giác, chỉ cảm thấy cổ họng hơi tanh tanh xông lên khoang miệng. kiềm chế được ho ra ngụm máu.


      ———


      Phòng đọc sách của Lục Cẩn Niên khóa, Kiều An Hảo chỉ nhàng vặn tay nắm cửa rồi đẩy vào.


      Trong phòng đọc sách cực kỳ yên tĩnh, Kiều An Hảo theo thỏi quen nhòm vào thăm dò bên trong trước kết quả khiến ngây ngẩn cả người.


      Phòng đọc sách còn hình dáng như trước kia. Căn phòng được trang trí tinh xảo mà xa xỉ giống như vừa có trộm vào. khó coi, mặt đất bừa bãi, sô pha cũng bị nghiêng lệch.


      Kiều An Hảo sửng sốt ước chừng phút đồng hồ mới phục hồi lại tinh thần từ tình cảnh như vậy. khắc chế kinh ngạc của mình nhìn kỹ vòng trong phòng. Sau đó, thấy Lục Cẩn Niên nằm sàn nhà, trợn trừng mắt nhìn lên trần nhà biết suy nghĩ gì, vẻ mặt cực kỳ thống khổ.


      Đáy lòng Kiều An Hảo đột nhiên đau đớn vô cùng. giây sau đó lại thấy miệng Lục Cẩn Niên ho ra máu, mặt tái nhợt nghẹn ngào thét chói tai tiếng, "Lục Cẩn Niên!" rồi vội vàng vào trong.


      Đến gần, Kiều An Hảo mới phát người Lục Cẩn Niên bị mảnh thủy tinh đâm bị thương vài chỗ, đáy lòng căng thẳng, theo bản năng đến bên cạnh Lục Cẩn Niên muốn đỡ dậy.


      Kết quả tay vừa đụng vào , cả người giống như bị điện giật, phản ứng rất mạnh bỗng chốc vung tay lên khiến Kiều An Hảo ngã ra đất.


      Chỗ Kiều An Hảo ngã có mảnh vụn thủy nhưng cánh tay lại sượt qua miệng đèn bàn bị vỡ vạch vết máu.


      Đau đớn khiến cho Kiều An Hảo nhíu mày lại để ý đến miệng vét thương mà nhìn về phía Lục Cẩn Niên.


      khuôn mặt tuấn tú phi phàm của quá lạnh lẽo, ánh mắt giống như giấu đao vô cùng sắc bén.
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 341: Hai tiếng “Xin lỗi” (21)


      Kiều An Hảo phải chưa từng thấy dáng vẻ tức giận của Lục Cẩn Niên, nhưng chưa từng gặp qua dáng vẻ căm giận của Lục Cẩn Niên như lúc này, nhìn sắc mặt có chút hung dữ, giống như là có mối huyết hải thâm thù.

      Kiều An Hảo bị ánh mắt Lục Cẩn Niên làm cho sợ tới mức có chút khiếp đảm, định đến gần người , chợt dừng lại, đề phòng nhìn lâu, thấy có hành động quá khích gì nữa, lúc này mới vươn ra bàn tay, từ từ đến gần cánh tay của , nhanh chóng đụng cái, liền khẩn trương rụt trở về, thấy Lục Cẩn Niên có phản ứng mãnh liệt như vừa rồi, lá gan mới hơi lớn chút, cẩn thận tiến lên trước, nhàng mà gọi tiếng Lục Cẩn Niên.

      Mặc dù lá gan lớn hơn, cuối cùng vẫn có chút lo lắng, giọng Kiều An Hảo kêu đặc biệt và yếu, như là nhàng chậm chạp êm dịu như gió, từ từ thổi vào lổ tai Lục Cẩn Niên, mang theo sức mạnh thần kỳ, kì tích làm cho phẫn nộ trong lòng luống cuống, an ủi lý trí của , từng chút từng chút bị kéo về, đáy mắt đỏ bừng, từ từ có tiêu điểm, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều An Hảo cẩn thận mà lại phòng bị lúc, cả người hoàn toàn bình tĩnh lại.

      Má Trần ở dưới lầu xem ti vi, nghe Kiều An Hảo thét chói tai tiếng, cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, ở dưới lầu gọi vài tiếng “Phu nhân”, kết quả cũng có ai trả lời, vì vậy liền vội vàng lên lầu, chạy tới mở cửa thư phòng ra, thấy tình cảnh trong thư phòng, dọa cho sợ đến kinh hô tiếng, sau đó thấy khóe miệng Lục Cẩn Niên lưu lại vết máu, lập tức ngạc nhiên la ầm lên: “Ông Lục, ngài làm sao vậy?”

      Má Trần vừa , bên tới: “Ông Lục, tại sao người có nhiều vết thương như vậy? Để tôi gọi bác sỹ.”

      cần….” Bởi vì mẹ chết ở trong bệnh viện, Lục Cẩn Niên vẫn thích gặp bác sĩ, cho nên ngay cả bác sỹ gia đình cũng có mời, tuy lúc này người có rất nhiều vết thương, nhưng cũng nghiêm trọng lắm, vì thế nhàn nhạt ra tiếng ngăn cản.

      “Nhưng…” Nhiều vết thương như vậy, lại là mùa hè, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng làm sao bây giờ, lại , nếu có mảnh thủy tinh lưu ở trong người lại làm sao bây giờ, má Trần vừa định tiếp tục gì nữa, kết quả thấy cánh tay Kiều An Hảo bị thương, vì thế lập tức quay sang : “Phu nhân, sao người cũng bị thương? Nếu xử lý, để lại sẹo.”

      câu này của má Trần, lập tức đem tầm mắt Lục Cẩn Niên kéo đến cánh tay Kiều An Hảo, thấy miệng vết thương chảy máu, nghĩ đến hành động của mình vừa rồi, lông mày nhíu lại, chần chờ chút nào mở miệng với má Trần ở bên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, khẩn trương gọi bác sỹ tới đây.”

      Mục đích má Trần đạt được, nghe thế, lập tức “Ai” tiếng, bỏ chạy ra khỏi thư phòng, vội vàng xuống lầu gọi điện thoại.

      Bác sỹ má Trần gọi chính là bệnh viện tư nhân gần Cẩm Tú Viên, chưa đến mười mấy phút đồng hồ, đến.

      Lúc này Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên về tới phòng ngủ chính, má Trần đưa bác sỹ lên lầu, gõ cửa phòng ngủ cái, mới đẩy cửa ra, mời bác sỹ vào.

      So với vết thương của Lục Cẩn Niên, Kiều An Hảo chỉ bị thương ngoài da, đừng gặp bác sĩ, cho dù là thuốc kháng viêm cũng cần, qua vài ngày khỏi hẳn, cho nên má Trần chỉ ngồi ở ghế sofa trước Lục Cẩn Niên, đối với bác sỹ mở miệng : “Xử lý vết thương của ông Lục trước.”


      CHƯƠNG 342: Hai tiếng “Xin lỗi” (2)


      Bác sĩ buông hộp y tế xuống, chuẩn bị kiểm tra miệng vết thương cho Lục Cẩn Niên, kết quả còn chưa đến bên cạnh , mang theo giọng điệu thản nhiên mở miệng: “Xem ấy trước .”

      “Tôi sao.” Kiều An Hảo tại ngay cả miệng vết thương đau cũng có cảm giác, lắc lắc đầu.

      Hai người đều nhường qua nhường lại cho nhau, bác sĩ có chút khó xử đứng tại chỗ, nhìn Lục Cẩn Niên, lại nhìn Kiều An Hảo, tiếng động dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của bọn họ.

      Kiều An Hảo lại với thầy thuốc: “Mới vừa rồi ấy có ói ra máu, ông xem thử là có chuyện gì xảy ra.”

      “Xem cho ấy.” Kiều An Hảo còn chưa hết lời, Lục Cẩn Niên bình thản mở miệng với bác sĩ, trọng giọng hỗn loạn chút uy hiếp bắt buộc được phép từ chối, giống như là sợ Kiều An Hảo lại cùng đưa đẩy, quay đầu, nhìn Kiều An Hảo, giọng điệu ràng dịu rất nhiều: “ khám trước .”

      Lần này bác sĩ còn do dự, trực tiếp tới trước mặt của Kiều An Hảo: “Phiền , đưa cánh tay cho tôi xem.”

      Kiều An Hảo vốn là muốn tranh cãi, nhưng khi nghe đến câu “ khám trước ” của Lục Cẩn Niên, liền ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đem cánh tay đưa về phía bác sĩ.

      Vết thương này người hiểu y học cũng có thể tự xử lý, cho nên bác sĩ rất nhanh nhẹn sát trùng cho Kiều An Hảo, bôi thuốc, đơn giản quấn tầng băng gạc, quá năm phút đồng hồ, mọi thứ liền xong, sau đó liền quay đầu, với Lục Cẩn Niên: “Ông Lục, đến lượt ngài.”

      Lục Cẩn Niên lại giống như có nghe được lời bác sĩ , trực tiếp mở miệng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      Bác sĩ nhất thời sửng sốt, cái gì bao nhiêu tiền? Ý là, đặc biệt kêu ông chạy tới chuyến, căn bản là vì xử lý cái miệng vết thương cần xử lý?

      Kiều An Hảo nhíu mày, vừa định mở miệng chuyện, thím Trần đứng ở bên, còn có chút lo lắng thốt ra: “Ông Lục, vết thương của ngài còn chưa có khám qua mà?”

      “Tôi cần khám.” Lục Cẩn Niên kiên nhẫn ra bốn chứ, liền nhìn thím Trần ở bên, ý tứ ràng muốn tiễn khách : “Thím Trần, trả tiền cho bác sĩ, đưa ông ấy .”

      “Ông Lục…”

      “Tôi cần là cần.” Lục Cẩn Niên lúc này trực tiếp đánh gãy lời của thím Trần.

      “Bà chủ….” Thím Trần nhìn máu tươi quần áo của Lục Cẩn Niên, đành phải nhìn về phía Kiều An Hảo cầu cứu.

      Kiều An Hảo nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên, biết luôn luôn thích khám bác sĩ, lúc sinh bệnh đều thích trốn , vì thế liền giật giật khóe môi, đứng lên, đối với thầy thuốc xin lỗi cười cười: “ ngại quá, phiền toái ngài đến đây vô ích chuyến, tôi đưa ngài xuống.”

      Kiều An Hảo như vậy, thím Trần cho dù là lo lắng cho Lục Cẩn Niên, cũng thể thêm cái gì, đành phải theo phía sau Kiều An Hảo, dẫn bác sĩ xuống lầu.

      Kiều An Hảo cũng có đưa bác sĩ ra khỏi phòng, mà đứng ở trong phòng khách, mở miệng : “Bác sĩ, có thể đem cách xử lý miệng vết thương để lại cho tôi hay ? Rồi để cho thím Trần trả tiền.”

      Bác sĩ gật đầu, mở cái hộp y tế ra, từ bên trong lấy nước sát trùng, thuốc mỡ, cùng với băng gạc và băng dán, cuối cùng nghĩ ngĩ, lại đưa thêm hộp thuốc hạ sốt, liều dùng thuốc cho Kiều An Hảo, Kiều An Hảo mực ghi nhớ, sau đó sai thím Trần tiễn bác sĩ ra về, liền cầm lấy thuốc bác sĩ để lại, lên lầu.

      Trở lại phòng ngủ, Lục Cẩn Niên lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, hút thuốc, Kiều An Hảo nhíu nhíu mày, đem số thuốc tay đặt ở ghế sa lon, bước nhanh đến bên người Lục Cẩn Niên, tiếng, giơ tay lên lên trực tiếp cướp điếu thuốc đầu ngón tay của .
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 343: Hai tiếng “Xin lỗi” (23)


      người nhiều vết thương như vậy, sao còn hút thuốc?” Kiều An Hảo trách móc câu, dí tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó thấy tay kia của còn cầm hộp thuốc và bật lửa, hề nghĩ ngợi lại vươn tay ra đoạt lấy, nhanh chóng ném vào thùng rác.

      loạt hành động này của , làm vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng Lục Cẩn Niên cũng hề tức giận.

      Xử lý xong tàn thuốc, Kiều An Hảo liền kéo tay , đến sofa.

      Lục Cẩn Niên nhìn tay bé trắng noãn của chủ động cầm lấy tay mình, khuôn mặt dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng hề phản kháng, thuận theo , di chuyển bước chân.

      Kiều An Hảo chỉ lên sofa, hai chữ đơn giản: “Ngồi xuống.”

      Sau đó liền lấy khăn ướt khử trùng lau sạch tay của mình.

      Lục Cẩn Niên gì, lại rất ngoan ngoãn ngồi xuống.

      Kiều An Hảo ngồi xổm trước bàn trà, lấy ra mấy loại thuốc bác sĩ vừa đưa, sau đó cầm gói bông, kéo ra ngoài, nhìn : “Cởi quần áo ra.”

      Lục Cẩn Niên nhìn hành động của , biết muốn bôi thuốc cho , trừng mắt nhìn, như người máy nghe lời, vô cùng nghe lời, cởi hết quần áo ra.

      Kiều An Hảo cầm lấy bông, chấm vào dịch tiêu độc, chà lên vết thương của , tim cũng đau, theo miệng vết thương, đau đến tận đáy lòng, Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía , khóe môi lại cong lên nụ cười yếu ớt dễ nhận ra.

      Thủy tinh cắm vào rất nhiều, vết thương người có mấy chỗ sớm còn đổ máu, Kiều An Hảo nghiêm túc xử lý, sau đó bắt đầu bôi thuốc mỡ.

      Lục Cẩn Niên cảm giác được mềm mại chạm vào người mình, tâm tình oán hận đứa bị Hứa gia hãm hại, lại hoàn toàn buông xuống, chỉ còn lại áy náy và cảm giác dịu dàng đến đau lòng.

      Má Trần tiễn bác sĩ đau đó lo lắng lên lầu, kết quả đến cửa phòng ngủ, còn chưa vào, thấy Lục Cẩn Niên ngồi sofa, Kiều An Hảo ngồi bên cạnh bôi thuốc cho .

      Hai người hề gì với nhau, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn, vào tận sâu bên trong, soi toàn bộ phòng ngủ, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

      Má Trần thức thời đến quấy rầy, im lặng rời .

      Kiều An Hảo đưa thuốc cho Lục Cẩn Niên, đứng dậy rót ly nước rồi bưng đến cho , sau đó dựa theo nhắc nhở của bác sĩ, cầm bốn viên thuốc Tiêu Viêm đưa tới trước mặt Lục Cẩn Niên, giọng nhàng cắt ngang giữa buổi chiều yên tĩnh: “Uống này , khỏi bị nhiễm trùng, hôm nay cần tắm rửa, ngày mai chắc kết vảy.”

      Tuy rằng mặt có cảm xúc nào ràng, nhưng trong lòng vô cùng dịu dàng, hề từ chối nhận lấy thuốc, sau đó nuốt xuống.

      Kiều An Hảo nhìn Lục Cẩn Niên uống nước, được lát, kiềm chế được mở miệng : “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tức giận như vậy, phá tan phòng sách rồi?”

      Lục Cẩn Niên nghe thấy thế, cảm thấy trong cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, nước ở chỗ đó, bị làm bất động dừng lại lúc mới cố gắng nuốt xuống, sau đó buông cốc nước xuống, lạnh nhạt câu: “Công ty có chuyện.”



      CHƯƠNG 344: Hai tiếng “Xin lỗi” (24)

      Lúc Lục Cẩn Niên trả lời mấy câu hỏi này, ràng Kiều An Hảo thấy trong đáy mắt tia sát khi nhanh chóng xẹt qua.

      Kiều An Hảo biết, chính xác là Kiều An Hảo dối. cũng biết, sở dĩ dối là vì qua loa với mình cho có lệ, muốn chân tướng cho mình, mặc dù biết rốt cuộc vì sao phản ứng mãnh liệt như vậy, cũng rất tò mò, nhưng cũng miễn cưỡng.

      biết, nhất định là có chuyện gì đó khiến vô cùng khó chịu.

      Bất kỳ người phụ nữ nào, khi người đàn ông đối xử với bản thân khi nóng khi lạnh, trong lòng đều xuất cảm giác lo được lo mất tuyệt vọng yên tâm, biết thích mình, nhưng khi quan hệ giữa êm dịu , nhịn được hãm sâu vào đó. Đêm sinh nhật kia của , hoàn toàn về với thực, cũng vẫn luôn với bản thân, mình phải tự lừa dố mình nữa.

      Nhưng mà, là như thế nào?

      Là biết ta thích bạn, biết ta có thể làm bạn bị thương, nhưng lúc bạn nhìn thấy ta khó chịu, vẫn nhịn được muốn chia , muốn quan tâm.

      Bởi vì bạn hi vọng ta vui vẻ, bởi vì bạn nhìn thấy ta khổ sở, bạn càng khó chịu hơn.

      Kiều An Hảo biết mình có khi phách, hiểu bản thân sau đêm sinh nhật đó của Lục Cẩn Niên, sau tất cả những gì đối với mình, tất nhiên nên thích , nhưng mà làm được. Người đàn ông này 13 năm, thích tốt cũng thích cả phần hư hỏng của . ngốc cũng được, dốt cũng xong, kiên cường lạnh lùng trong nhiều ngày như vậy, giây phút này, tất cả đều trở thành muốn quan tâm, nhịn được mở miệng giọng với : “Đừng buồn nữa, chuyện hôm qua, rồi nó qua , sau này cho dù là nếu có tức giận, cũng nên tự làm tổn thương bản thân mình.”

      Đôi khi, người bạn, có sức hấp dẫn, chỉ câu đơn giản, là có thể đâm vào nơi mềm mại nhất trong lòng bạn.

      Những lời này có Kiều An Hảo, khiến Lục Cẩn Niên cảm thấy bản thân như được tầng nước ấm bao xung quanh, đáy lòng xúc động nên lời.

      quay đầu, nhìn về phía , nhìn băng gạc dán cánh tay , rồi nhìn hai gò má , muốn ra được. Đến cuối cùng, trong lúc đó đột nhiên vươn tay, ôm kéo vào lòng mình.

      ôm rất chặt, hốc mắt nóng lên, nhưng đáy lòng lại ấm áp.

      Lục Cẩn Niên nhịn được hạ giọng câu: “Xin lỗi, làm em bị thương.”

      Đáy lòng Kiều An Hảo trong nháy mắt vì lời xin lỗi này, mềm mại thành vũng nước, nếu giây trước còn suy nghĩ tới những lần Lục Cẩn Niên đối xử tốt với , bây giờ hoàn toàn thèm để ý, giơ tay lên, ôm eo , giọng câu: “ việc gì.”

      Đầu Lục Cẩn Niên cọ lên đầu , im lặng lúc, mở miệng lần nữa, câu: “Xin lỗi.”

      Kiều An Hảo vẫn cho rằng Lục Cẩn Niên xin lỗi vì làm cánh tay mình bị thương, : “ sao.”

      Sau đó, với giọng khẳng định: “ sao, lại vết thương cũng có gì nghiêm trọng.”

      Lục Cẩn Niên lên tiếng, chỉ dùng sức siết chặt Kiều An Hảo.

      Câu “Xin lỗi” thứ hai của , phải xin lỗi vì miệng vết thương, mà là vì đứa bé của hai người họ, xin lỗi .

      Xin lỗi, Kiều Kiều, là liên lụy tới em, hại em mất cục cưng.

      Xin lỗi, cục cưng, ba phải là người ba tốt, bảo vệ được con.
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 345: Hai câu “

      Ngày hôm sau, là ngày mà Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên cùng trở về đoàn làm phim, lần này đến đoàn làm phim, ở đó đến lúc diễn đến cảnh sát thanh, vì thế Kiều An Hảo mang theo vài thứ đồ lẻ tẻ có chút nhiều, má Trần thấy bao lớn bao có chút phiền phức, vì thế tiện thể giúp xếp vào va li.

      Triệu Manh tới trước Cẩm Tú Viên đón Kiều An Hảo, va li được Lục Cẩn Niên xách xuống lầu, kéo đường đến cửa biệt thự, bỏ vào trong cốp xe.

      Kiều An Hảo mở cửa xe, cũng vào xe, mà tạm biệt với má Trần trước, sau đó lại nhắc nhở Lục Cẩn Niên đừng quên uống thuốc chút, bất quá vừa mới nhắc nhở hai câu, trợ lý của Lục Cẩn Niên cũng lái xe đến nơi, Kiều An Hảo đem lời vừa mới với Lục Cẩn Niên, thuật lại lần từ đầu đến cuối.

      Trợ lý nghe xong, miệng ngừng : “ Kiều, tôi biết , yên tâm.”

      Kiều An Hảo dặn đến khi còn gì để nữa, mới cúi người ngồi vào trong xe, vẫy tay với người ngoài xe, Triệu Manh khởi động xe, rời .

      Bộ phim Khuynh thành thời gian này, cũng có lịch nghỉ đông, vì để công tác hậu kỳ cùng tuyên truyền có thể lấp đầy thời gian trống, cho nên nhất định phải trong vòng hai mươi ngày, tranh thủ diễn cảnh sát thanh, bởi vậy tiến trình quay gấp gáp, cơ hồ suốt ngày, tất cả các diễn viên, đều trực tại phim trừng, cơ bản có được thời gian nghỉ ngơi, ngay cả Lục Cẩn Niên trước kia có lịch diễn đến công ty truyền thông Hoàn Ảnh, tại mỗi ngày đều ở tại phim trường, rất nhiều thời điểm có thể thấy trong lúc quay phim, mặt còn trang điểm, ngồi ghế xư lý giấy tờ, thậm chí còn có vài lần như vậy, Kiều An Hảo nhìn thấy Lục Cẩn Niên ôm máy tính laptop, tổ chức hội nghị cấp ca thông qua video với công ty.

      Trừ bỏ thời gian ngủ, cơ hồ thời gian khác nếu phải là ở tại nhà ăn là phim trường, vì sợ người khác phát dấu vết gì, truyền ra tai tiếng, thời gian Kiều An Hảo cùng Lục Cẩn Niên tiếp xúc cũng ít hơn, nhưng dù sao hai người cũng ở trong cùng tổ quản lí hơn hai tháng, lại là hợp tác, việc hai người gặp mặt trò chuyện chuyện phím là vẫn có, chỉ là tiếp xúc thân mật được giống như ở nhà.

      Bất quá cho dù là như vậy, Kiều An Hảo vẫn có thể thường xuyên cảm nhận được quan tâm cùng chăm sóc của Lục Cẩn Niên, ví dụ như lúc quay phim ngoài trời buổi sáng, nhiệt độ có vẻ tương đối thấp, trợ lý của Lục Cẩn Niên tới đưa cái áo khoác, hoặc đôi khi cũng đưa đến chén trà hay sữa nóng, chỉ là phần quan tâm bé tỉ mỉ, có tác dụng làm ấm lòng người, luôn khiến cho đáy lòng của Kiều An Hảo, giống như ăn mật ngọt, dâng lên ngọt ngào và ấm áp nhè , vì thế luôn kìm lòng được mà hướng tầm mắt đến chỗ Lục Cẩn Niên, đôi khi gặp tầm mắt của Lục Cẩn Niên, hai người biến cách xa ồn ào xôn xao nhộn nhịp của đoàn làm phim, im lặng đối mặt nhau lâu.

      Tim của Kiều An Hảo luôn hiểu vì sao mà đập nhanh hơn, có được bình tĩnh ung dung như Lục Cẩn Niên, vì thế đại đa số lần đều là đầu hàng chịu thua trước, có đôi khi làm ra dáng vẻ hốt ha hốt hoảng như nhớ tới chuyện gì mà chuyện cùng Triệu Manh, quay đầu né tránh tầm mắt của Lục Cẩn Niên, đôi khi khẩn trương đến thể thừa nhận, khi đó như trẻ con mà cười tươi với Lục Cẩn Niên, lúc đó tuy Lục Cẩn Niên vẫn có vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt này, nhưng khóe môi nhếch lên rất , tạo thành nụ cười rất , mỗi khi đến lúc này, mặt Kiều An Hảo nóng lên.



      CHƯƠNG 346: Hai câu “” (2)


      Bận rộn ngày, luôn qua rất nhanh, trong nháy mắt còn mấy cảnh diễn cuối cùng.

      Nhưng ở mấy cảnh quay cuối cùng, khuynh thành thời gian an bài buổi họp báo trước.

      Địa điểm chọn họp báo tại trung tâm khách lớn nhất ở thành phố Bắc Kinh, thời gian bốn giờ rưỡi, thời gian bốn giờ rưỡi chiều, mời tất cả truyền thông nổi tiếng.

      Đến buổi họp báo đều là diễn viên chủ yếu trong bộ phim, bởi vì tất cả mọi người ở tổ làm phim, cho nên tham dự yến hội trước, cũng trực tiếp dùng phòng hóa trang của tổ làm phim.

      Lục Cẩn Niên có công việc cần phải xử lý, nhận điện thoại tiến vào phòng hóa trang, các minh tinh tham gia buổi họp báo buổi chiều cũng bắt đầu hóa trang, mọi người thấy , cũng đều khách khí chào hỏi gọi tiếng “Ông Lục”

      Lục Cẩn Niên mặt chút thay đổi gật đầu, đối với trong điện thoại thỉnh thoảng trả lời mấy chữ, ngựa quen đường cũ về phía vị trí hóa trang của mình.

      Vị trí hóa trang của Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía vị trí hóa trang của Kiều An Hảo, vừa ngồi xuống, xuyên qua trước gương, là có thể thấy mặt Kiều An Hảo, bên nghe trong điện thoại mà , bên lưu ý Kiều An Hảo sau lưng chút, có thể là bởi vì máy điều hòa mở hơi lạnh, thổi trúng có chút lạnh, thừa dịp lúc thợ trang điểm tìm phấn, giơ tay lên chà xát cánh tay trần trụi mình ở bên ngoài, còn thuận đường rùng mình cái.

      Mi tâm Lục Cẩn Niên nhăn lại, nghĩ đến lời bác sỹ dặn qua, Kiều An Hảo trong tháng sau khi phẫu thuật, ngàn vạn lần thể cảm lạnh, vì thế thấp giọng với trong điện thoại câu “Xin lỗi”, liền cắt đứt điện thoại, sau đó đối với trợ lú đứng sau lưng mình, có chút vui hỏi: “Sao lại thế này, mở điều hòa lạnh như vậy?”

      Trợ lý cổ quái nhìn thoáng qua Lục Cẩn Niên mặc toàn thân tây trang thẳng tắp, bởi vì vừa mới từ bên ngoài vào, chóp mũi mơ hồ có tầng mồ hơi, đáy lòng nhịn được được nổi lên chút nghi hoặc, ngoài miệng lại hết sức thành : “Để tôi tìm điều khiển điều hòa, điều chỉnh nhiệt độ cao lên chút.”

      Lục Cẩn Niên có hé răng, lúc trợ lý xoay người được hai bước, đột nhiên lại mở miệng : “Trực tiếp tắt .”

      Kiều An Hảo ngồi ở đằng sau Lục Cẩn Niên, ràng nghe thấy đối thoại Lục Cẩn Niên với trợ lý, xuyen qua trước gương, cũng thấy Lục Cẩn Niên với trợ lý từ bên ngoài vào mặt có mồ hôi, đáy lòng hơi run lên cái.

      ngồi xuống hóa trang bao lâu, cảm thấy điều hòa mở có chút lạnh, nhưng nghĩ đến lúc này dưới cái nóng mùa hè, các minh tinh khác có lẽ nóng, tự mình tìm điều khiển điều hòa chỉnh nhiệt đố, khó tránh khỏi chọc người khác vui, nghĩ lại nhiều chuyện bằng ít chuyện, vì thế liền mong đợi hóa trang sớm xong chút để ra ngoài, kết quả Lục Cẩn Niên mới vừa ngồi xuống đầy nửa phút, đột nhiên cúp điện thoại, làm cho người ta tắt điều hòa.

      số việc, đặt tới trước mặt, có thể nghĩ tới, cũng hông dám suy nghĩ, nhưng đặt đến bây giờ, trong lòng lại hết sức ràng, Lục Cẩn Niên là vì mới tắt điều hòa .

      loại cảm giác hạnh phúc thể , nháy mắt bò đầy trái tim , khóe môi cũng nhịn được hơi gương lên.

      Kiều An Hảo hóa trang xong xoay người, Lục Cẩn Niên cũng thu thập xong toàn bộ, đứng sau lưng , để cho nhà tạo hình chỉnh lý cà-vạt cho .

      Nhà tạo hình của Lục Cẩn Niên là nam giới, vóc dáng hề thấp, nhưng so với Lục Cẩn Niên, lại có ưu thế, lúc chỉnh lý cà- vạt, đều hơi kiễng cái mũi chân.

      Kiều An Hảo thấy cà-vạt, cặp cái kẹp cravate tặng cho .
      Last edited by a moderator: 14/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :