Chương 319: Hứa Gia Mộc có phản ứng (19)
Edit: Ngọc Hân
Lái xe đỗ xe ổn định xong, xuống xe trước, mở cửa xe cho Kiều An Hảo, chờ Kiều An Hảo xuống xe, mới ra phía sau, mở cửa sau lấy hộp đồ, xách hai bên hai hộp tổ yến xuống, có hơi nặng, lái xe lễ phép mở miệng : “ Kiều, ngài ở phòng nào, tôi đưa lên giúp .”
Kiều An Hảo nhìn thoáng qua lái xe hai tay xách hai hộp, giọng câu “Cảm ơn,” sau đó xoay người vào trong đại sảnh của khách sạn, lái xe xách hai chiếc hộp, lễ độ cung kính theo sau cách xa hai bước.
Hai người đều chú ý tới, cách đó xa trong chiếc xe, người ngồi….
---
Sau khi Lục Cẩn Niên đưa Kiều An Hảo vào bệnh viện, vẫn chưa rời , có lẽ tầm khoảng mười giờ, nhìn thấy xe Kiều An Hảo và Hàn Như Sơ, trong đầu ngây ngốc, suy nghĩ được gì. mình ở trong xe lại ngồi hồi lâu, mới xoay xoay tay lái, chẳng có mục đích rời , mãi đến lúc hoàng hôn, mới lái xe về dưới lầu khách sạn của đoàn làm phim. Cũng lên lầu, ngồi yên trong xe, đợi vẻn vẹn bốn giờ, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe quen thuộc tới.
Đó là xe nhà họ Hứa.
Xe đứng trước cửa chính của khách sạn, cửa xe mở ra, xuống đầu tiên chính là lái xe nhà họ Hứa, còn cung kính giúp Kiều An Hảo mở cửa xe phía sau, tiếp đó xách hai hộp đồ gì đó ở đằng sau ra, theo Kiều An Hảo vào khách sạn.
Chắc là nhà họ Hứa mang các loại thuốc bổ gì gì đó tới cho Kiều An Hảo, nhà họ Hứa vẫn luôn đối xử tốt với Kiều An Hảo, giống như là người nhà vậy. Nếu là Hứa Gia Mộc tỉnh lại, nhà bọn họ hoàn toàn tốt đẹp.
Truyện chỉ của dienddanlequydon.com.
Lục Cẩn Niên kéo cửa kính xe xuống, đốt điếu thuốc, nuốt mây nhả khói, cảm thấy đau đớn nên lời, từ trong xương cốt ra tới bên ngoài vẫn mãi chưa kết thúc.
---
Triệu Manh có trong phòng khách sạn, lái xe đặt đồ xuống chỗ trống trong khách sạn, rồi cung kính chào tạm biệt rời .
Cả ngày Kiều An Hảo làm gì cả, nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi nên lời. Tắm rửa sạch bằng nước ấm, rồi lên giường, lúc mơ mơ màng màng sắp vào giấc ngủ, cửa phòng mở ra, sau đó giọng Triệu Manh liền truyền tới: “Tổ yến, Kiều Kiều, mình có thể ăn được ?”
Kiều An Hảo ngay cả ánh mắt cũng mở, chỉ với Triệu Manh câu “Ừ,” sau đó liền xoay người lại, vừa đúng tầm mặt đối diện với đèn bàn tủ đầu giường, chiếu khiến hơi khó chịu, vì thế mở to mắt để tắt đèn nhưng thoáng nhìn thấy hộp thuốc bao tử bị mình để qua bên đêm hôm qua. Sau đó tầm mắt liền đặt lên hộp thuốc, nhìn chằm chằm.
Triệu Manh mở lọ tổ yến, vừa ăn vừa khen mùi vị tệ. Sau đó tới trước mặt Kiều An Hảo, thăm dò hỏi câu: “Kiều Kiều, cậu có muốn ăn ? Mùi vị ngon lắm.”
Kiều An Hảo chưa ăn gì, vốn cảm thấy đói, bị Triệu Manh hỏi như vậy, ngược lại cảm thấy trong bụng trống rỗng. Vừa mới suýt nữa vào giấc ngủ, thứ nhất bị Triệu Manh làm ồn ào hơn nữa thấy được hộp thuốc bao tử, mất cả cơn buồn ngủ. Vì thế gật đầu với Triệu Manh, Triệu Manh liền để lọ tổ yến trong tay mình xuống, vui vẻ chạy tới, đưa cho Kiều An Hảo lọ, lại còn quên mở nắp trước rồi đưa cho .
Giống như Triệu Manh , hương vị tổ yến ngon vô cùng, Kiều An Hảo ăn mấy miếng, trong bụng cũng cảm thấy khó chịu, vì thế bắt đầu ăn tiếp.
Từ trước đến nay Triệu Manh là người thích ngủ muộn, ăn xong tổ yến, liền ngồi trước bàn sách nghịch máy vi tính, chơi còn chưa tới nửa giờ, ngáp liên tục.
Chương 319: Hứa Gia Mộc có phản ứng (20)
Editor: Sam Sam
Từ trước đến nay, Triệu Manh là người thích ngủ muộn, ăn xong tổ yến, liền ngồi trước bàn sách nghịch máy tính, chơi còn chưa tới nửa giờ, ngáp liên tục, cuối cùng thể chịu được nữa mới đứng lên, tắm, lúc lên giường, Kiều An Hảo sớm ngủ say.
-
Sau hai ngày, Kiều An Hảo vẫn hay nôn mửa như cũ, trước kia cũng thường xuyên thấy trong bụng thoải mái, nhưng cùng lắm cũng chỉ hai ba ngày, sau đó cơ thể theo bản năng điều tiết hết ra, cũng vấn đề gì, ai ngờ lần này vậy mà giằng co đến mấy ngày, cũng thấy tốt lên, trong lòng nhịn được nổi lên chút lo lắng, muốn bệnh viện kiểm tra xem sao, rốt cuộc hôm trước vừa mới nghĩ như vậy, hôm sau ăn cái gì đó, lại hoàn toàn thấy ghê tởm hay buồn nôn nữa, hai ngày trước thấy thịt nướng muốn phun ra, nhưng bây giờ trong bụng cũng thấy có chút nào thoải mái, Kiều An Hảo cho rằng mình bình thường như mấy lần trước, bản thân tự điều tiết, vì thế hoàn toàn yên tâm.
Lấy tổ yến của Hàn Như Sơ ra, ước chừng có khoảng bốn mươi lọ, mỗi lúc trời tối Triệu Manh đều ăn lọ, ra có vẻ lợi hại vậy thôi, chứ dù Kiều An Hảo ăn mỗi ngày giống như Triệu manh nhưng cũng liên tục ăn hết năm sáu lọ.
Cũng biết có phải gần đây quay phim quá mệt mỏi hay , Kiều An Hảo luôn mệt rã rời, mà Triệu manh cũng thấy thường xuyên ngáp liên tục.
Mãi đến buổi tối, khi Kiều An Hảo quay phim xong, cũng mới có tám giờ, vậy mà thể mở mắt ra được, lúc đóng chung cùng Lục Cẩn Niên, còn ngáp cái, khiến cho cảnh quay bị gián đoạn, phải quay lại.
Kiều An Hảo uống hết nửa chai nước lạnh, muốn tinh thần tỉnh táo chút, muốn lần quay thứ hai được thuận lợi, kết quả sắp quay xong xuôi, lại thể khống chế được ngáp mấy cái, khiến đoạn diễn phải NG.
Sau khi Kiều An Hảo tiến vào đoàn làm phim, biểu luôn rất tốt, vậy mà giờ lại bị NG hai lần, đạo diễn hề tức giận, chỉ phân phó lại để Kiều An Hảo nghỉ ngơi nửa giờ.
Kiều An Hảo cũng biết gần đây mình có chuyện gì, ngày trước ngủ bảy tiếng, cũng đủ, nhưng hai ngày nay lại muốn chết, tuy đạo diễn trách móc , nhưng NG hai lần liên tục, cũng chậm trễ ít thời gian, mà đêm nay lại là đêm quay phim, khó tránh khỏi liên lụy nhiều người cùng thức đêm theo.
Kiều An Hảo cố gắng cho lần quay thứ ba của mình thuận lợi thành công xong, mình ra khỏi phim trường.
Vừa mới có trận mưa đổ xuống, nhiệt độ giảm ít, Kiều An Hảo chỉ mặc chiếc váy ngắn mỏng manh, gió lạnh thổi qua, khiến rùng mình, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo ít.
Vì muốn duy trì loại tinh thần này, Kiều An Hảo trực tiếp bộ ở bên ngoài, sau cùng nhìn thấy gốc cây hoa dâm bụt vừa nở, liền ngừng lại, ngắm nhìn.
Vừa lúc lại có trận gió lạnh thổi đến, khí ẩm ướt hỗn loạn sau cơn mưa, khiến cánh hoa rời lả tả xuống, có giọt nước mưa bắn vào da thịt trần trụi của , lạnh khiến run rẩy cả người, ôm bả vai, chà chàn chân, lúc vừa định quay về phim trường, đột nhiên có chiếc áo khoác lên vai .
Kiều An Hảo lặng chút, quay đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên, chẳng biết từ lúc nào yên lặng tiếng động xuất ở phía sau mình.
Lục Cẩn Niên giống như hề chú ý đến đáy mắt kinh ngạc của Kiều An Hảo, vươn tay, chỉnh lại áo khoác vai .
Chương 321: Hai tiếng "Xin lỗi." (1)
Luc Cẩn Niên tựa như chú ý đến kinh ngạc trong đáy mắt Kiều An Hảo, vươn tay, chỉnh lại áo khoác choàng vai , thấp giọng : "Trời lạnh, cẩn thận kẻo bị cảm."
Từ sau đêm sinh nhật kia của Lục Cẩn Niên, quan hệ của hai người vẫn cực kì lạnh nhạt, trừ bỏ có trao đổi lúc quay phim, đại đa số những chuyện khác nếu có gì xuất cùng nhau.
Kiều An Hảo nghe được giọng của Lục Cẩn Niên, thu lại tầm mắt, giọng câu: "Cảm ơn."
Lúc Cẩn Niên tiếp, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hồi, sau đó theo tầm mắt mới vừa rồi của , nhìn lại, nhìn thấy bui hoa dâm bụt nở rộ tươi đẹp.
Kiều An Hảo im lặng đứng bên, gì, áo khoác khoác người, có mùi hương đặc trưng của Lục Cẩn Niên ba vào trong mũi, khiến cho tâm tình của , lên xuống như thủy triều bất định.
là quan tâm cho ... Bằng mua thuốc dạ dày cho , để ý mặc mỏng manh mà ra ngoài đưa áo khoác cho ...
Đúng vậy, nếu quan tâm , vì sao lại đột nhiên trở mặt tức giận với ?
biết hai người cứ căng thẳng im lặng như vậy bao lâu, Lục Cẩn Niên vẫn nhìn chằm chằm đóa hoa dâm bụt rời mắt, chợt đột nhiên mở miệng phá tan yên tĩnh: "Tình huống của Gia Mộc thế nào rồi? Có phải sắp tỉnh hay ?"
"Ừ." Kiều An Hảo giọng đáp lại tiếng, qua lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: " Gia Mộc cử động, chuyên gia chuyện này có thể là dấu hiệu cho thấy ấy có thể tỉnh lại, nhưng cụ thể là khi nào vẫn còn chưa xác định được."
Lúc những lời này, Kiều An Hảo vẫn luôn quan sát Lục Cẩn Niên, muốn tìm ra chút tiếc nuối qua nét mặt của , nhưng nhìn chăm chú rất lâu, Lục Cẩn Niên vẫn mang bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt kia, thậm chí đến cuối cùng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh "Ừ" tiếng, ngữ điệu cực kì lạnh nhạt : "Có thể tỉnh lại là tốt rồi."
Kiều An Hảo có chút thất vọng cúi đầu, đáy lòng dâng lên chút khổ sở, phải hi vọng Hứa Gia Mộc tỉnh lại, chỉ là vì khi Lục Cẩn Niên biết Hứa Gia Mộc tỉnh, giữa bọn họ còn chút quan hệ, lại có chút phản ứng nào mà khó chịu.
Kiều An Hảo cúi đầu xuống, bình ổn lại hồi lâu, mới khiến cho tâm tình của mình bình tĩnh lại, sau đó rầu rĩ lên tiếng: "Tôi vào trước, lát nữa phải quay phim rồi."
Lục Cẩn Niên gì, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đóa hoa dâm bụt nở rộ.
Kiều An Hảo đứng đó lúc lâu, nhìn thấy có chút phản ứng, cởi áo khoác xuống, đưa cho Lục Cẩn Niên, xoay người, về phía phim trường.
Lục Cẩn Niên nghe tiếng giày cao gót của Kiều An Hảo nện đất, phát ra thanh lộc cộc lộc cộc, từ từ xa, mãi đến khi biến mất còn thấy nữa, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Kiều An Hảo rời , con đường rất yên tĩnh, đèn đường mờ nhạt, có bóng người.
Gia Mộc sắp tỉnh, hẳn là rất vui ... Lúc ấy, có phải bọn họ thể ở chung với nhau nữa ?
Vậy a? Làm sao bây giờ? Chúc phúc mà thối lui? Sống độc hết quãng đời còn lại?
-
đêm trắng liên tục quay phim kết thúc, Kiều An Hảo nghênh đón mười ngày có lịch trình.
Trở vè thành phố trước, Kiều An Hảo còn hơn phân nửa tổ yến đụng đến, vì thế cho Triệu Manh nửa, bản thân lại đem theo nửa về Cẩm Tú Viên.
Mười ngày Kiều An Hảo quay phim, Lục Cẩn Niên cũng có lịch trình, lúc Kiều An Hảo ngẫu nhiên xem tin tức giải trí, có thể nhìn thấy chút tin tức của Lục Cẩn Niên, cũng biết mấy ngày nay đều ở tại Bắc Kinh, nhưng vẫn trở về Cẩm Tú viên.
Chương 322: Hai tiếng “Thực xin lỗi” [2]
Edit: Tuyết Khanh
Nghỉ ngơi đến giữa trưa ngày thứ tư, Kiều An Hảo cảm thấy bụng có chút thoải mái, cảm giác như là nguyệt sắp tới.
Từ có tật xấu là hay đau bụng kinh, nguyệt từ trước đến nay chuẩn, đôi khi ba bốn tháng tới lần, bệnh viện kiểm tra, cũng có gì trở ngại, điều trị bằng thuốc Đông y, ngay lúc đó trong vòng nửa năm cũng có việc gì, nhưng sau đó vẫn như cũ theo quy luật, uống nhiều thuốc, lúc nào cũng tổn hại đến sức khỏe, thay đổi bệnh viện kiểm tra, tử cung buồng trứng đều chỉ chung chung, cuối cùng đơn giản là cần uống thuốc.
Bất quá bụng dưới của Kiều An Hảo cũng chỉ là thoải mái trận, buổi chiều liền có chuyện gì.
Lúc ăn cơm chiều, thím Trần còn hỏi câu: “Bà chủ, gần đây ông Lục công tác sao? Tại sao vẫn về nhà?”
Những câu hỏi này khiến Kiều An Hảo có chút sững sờ, sau lúc lâu, qua loa “Uhm” tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Ăn qua cơm chiều, thím Trần cố ý hâm nóng lọ cấp tổ yến Hàn Như Sơ đưa cho , Kiều An Hảo ăn xong, lên lầu, lúc vùi ở ghế sa lon xem ti vi, lại cảm thấy bụng thoải mái, sợ mình bị cảm lạnh, cầm cái chăn đắp lên người, sau đó lại xem ti vi, thế nhưng lại mê man vào giấc ngủ.
-
Lục Cẩn Niên nhiều ngày qua, kỳ có trở về Cẩm Tú viên, chẳng qua xe chạy đến ngoài cửa, liền ngừng lại, có tiến vào.
Nguyên bản hôm nay có bữa ăn, lúc tan cuộc, cũng chỉ mới chín giờ rưỡi, sau bữa ăn ông chủ mời mọi người đổi nơi khác đánh bài, Lục Cẩn Niên cũng biết đêm nay mình sao lại thế này, chỉ cảm thấy tâm thần bất an, liền khéo léo từ chối.
Trợ lý đem xe theo từ dưới bãi đổ xe lên, mở cửa xe cho Lục Cẩn Niên, Lục Cẩn Niên nhưng lại vào, mà ở bên cạnh xe đứng trong chốc lát, mở miệng : “Đưa cái chìa khóa xe cho tôi, cậu về trước .”
Đợi cho trợ lý đón chiếc xe taxi rời , Lục Cẩn Niên mới lên xe, tim hiểu sao đập rất nhanh, áp lực khiến cả người thở được, vì thế hạ cửa kính xe xuống, hơi thở có chút vững vàng ít, lại vẫn như cũ cảm thấy khó chịu, đơn giản liền khởi động xe, tùy theo tính chất mà điều khiển.
Mở bất quá chỉ mười phút, nặng nề trong lòng Lục Cẩn Niên chút giảm xuống, vì thế liền cầm di động, gọi về Cẩm Tú viên.
Thím Trần cho tới bây giờ mới thấy được số điện thoại tay là của , liền bắt máy rồi hô tiếng:“Ông Lục.”
Lục Cẩn Niên “Ừ” tiếng, liền gấp gáp hỏi: “Kiều Kiều có khỏe ?”
Thím Trần có khả năng cảm thấy cuộc điện thoại này của Lục Cẩn Niên gọi đến quá mức ‘mạc danh kỳ diệu’, sửng sốt chút, rất là khó hiểu : “Bà chủ tốt lắm, ở lầu xem ti vi.”
Lục Cẩn Niên vốn là trong lòng bát ổn, rốt cục cũng thả lỏng, thầm thở ra hơi,“À…” tiếng, sau đó liền cắt đứt điện thoại.
Lục Cẩn Niên vốn là muốn đến công ty tăng ca, nhưng khi xe chạy đến đường lớn nơi mở rộng chi nhánh, biết vì cái gì ràng gọi điện thoại cho thím Trần, thím Trần cũng Kiều An Hảo có việc gì, nhưng chính là cảm thấy nỡ, cuối cùng đơn giản trực tiếp quyết đinh chuyển hướng quay về Cẩm Tú viên.
Khi Lục Cẩn Niên chạy xe đến trong biệt thự của Cẩm Tú viên, chỉ mới mười giờ rưỡi đêm, thím Trần còn chưa ngủ, nghe được xe tiếng động, từ trong nhà ra.
Lục Cẩn Niên xuống xe, trở tay đóng lại cửa xe, căn bản có để ý tới thím Trần ra đón, trực tiếp giơ cái chìa khóa hướng về phía thân sau của xe ấn xuống nút khóa xe, liền bước vào trong phòng, ngay cả giầy cũng cởi, sau đó chạy nhanh lên lầu, chạy tới trước cửa phòng ngủ, đẩy mạnh cửa ra, chạy vào.
Last edited by a moderator: 24/7/16