1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 292. Nhìn cho tôi là ai (2)

      Lời của Kiều An Hảo, lập tức nhiễu loạn Lục Cẩn Niên, lời trong miệng chợt ngừng lại, vẻ mặt sững sờ lát, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm Kiều An Hảo hai giây, bỗng nhiên cúi đầu, ngăn chặn môi của Kiều An Hảo.

      Động tác của quá mức đột ngột, Kiều An Hảo hề phòng bị, đợi đến lúc đầu óc tỉnh táo lại, đầu lưỡi nóng bỏng của Lục Cẩn Niên, ở trong miệng hung hăng càn quét.

      Nụ hôn của , rất mạnh mẽ cũng rất thô lỗ, giống như phát tiết cái gì, thỉnh thoảng bởi vì khống chế được sức lực, làm đau .

      gian trong xe có chút , tay Lục Cẩn Niên kéo quần áo Kiều An Hảo lúc lâu, cũng kéo xuống được, cuối cùng dứt khoát từ phía dưới, trực tiếp vén váy dài của lên, đẩy tới phần eo của , sau đó kéo quần lót của ra, liền chút do dự xông vào thân thể của .

      gắt gao đè nặng lên thân thể của , cho nhúc nhích, dùng sức rất lớn muốn , biết làm đau , lại hết lần này đến lần khác có chút thương hương tiếc ngọc, giống như làm cho đau, toàn bộ đều phải trả lại cho , quan tâm, dùng sức càng lúc càng mạnh, cuối cùng Kiều An Hảo bị đau có chút chịu nổi, nhịn được hít hơi, giọng mềm yếu, kêu câu: "Đau."

      Lục Cẩn Niên nghe thế, cả người hơi dừng lại chút, nhưng kế tiếp sức lực lại nặng hơn ác hơn, nước mắt của Kiều An Hảo cũng vì bị đau mà chảy ra ngoài, cúi đầu, xuyên thấu qua hoàng hôn mờ nhạt ngoài của sổ xe, thấy mặt ẩm ướt, cánh môi gắt gao mím lại, sau đó cúi đầu, giống như liều mạng ngăn chặn môi , cắn xé.

      đoạn thời gian dài, Kiều An Hảo chưa trải qua hành hạ giống như địa ngục thế này, e rằng thời gian bị kéo dài, lúc biết qua bao lâu, người đàn ông người rốt cục cũng dừng động tác lại.

      Kiều An Hảo đau quá theo bản năng cuộn thân thể mình, Lục Cẩn Niên bị động tác rất này của , kinh ngạc cái, vươn tay nắm chặt cằm của , đối diện ánh mắt của , đáy mắt có chút đỏ, mang theo cảm xúc điên cuồng tuyệt vọng cùng đau đớn, cánh môi ngừng run run, hơi thở có chút ổn định phun ra mấy chữ: "Nhìn cho ràng tôi là ai?"

      "Nhìn ràng chưa?" hỏi xong, giọng nghiêm khắc chất vấn cái.

      Bởi vì điệu quá lạnh, cả người Kiều An Hảo nhịn được sợ run lên.

      Lục Cẩn Niên thấy hành động như vậy, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh, giống như mang theo vài phần suy sụp tinh thần, buông lỏng cằm của ra, người lui về sau chút, cười hai tiếng, tiếp tục thấp giọng lảm nhảm với mình câu: "Thôi, là tôi có suy nghĩ viễn vông, em làm sao có thể nhìn đến tôi?"

      Giọng của vừa lạnh vừa kìm nén, suy sụp tình thần lát, trong miệng , lộn xộn, Kiều An Hảo nghe đầu mờ mịt, giải thích được, nhưng có lên tiếng chuyện nữa.

      Trong xe trong nháy mắt trở nên có chút yên tĩnh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy bên sông.

      biết qua bao lâu, vẻ mặt Lục Cẩn Niên bình tĩnh lại, rút khăn tay được lời, đơn giản lau sạch chút, sau đó sửa sang lại quần áo, ngồi ở xe dừng lát, muốn quay đầu lại nhìn Kiều An Hảo cái, cuối cùng vẫn nhìn, chỉ yên lặng cầm điện thoại di động của mình, sau đó vươn tay, đẩy cửa xe ra.
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 293: Nhìn cho tôi là ai (3)

      Editor: Sam Sam

      Kiều An Hảo nghe thanh mở cửa xe, cơ thể khẽ co lại, chần chừ giây mới chậm rãi nâng mi mắt lên, nhìn qua kính chiếu hậu ngoài xe, thấy bóng lưng của Lục Cẩn Niên, nhớ tới mình tại biệt thự ở Cẩm Tú Viên chuẩn bị bất ngờ cho , cánh môi giật giật, nhưng thể gì dủ chỉ là chữ.

      Lục Cẩn Niên đứng bên cạnh cửa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây liễu rủ bên bờ sông, biết suy nghĩ điều gì, lát sau, tay vung lên, cửa xe “Phịch” tiếng đóng mạnh lại. Sau đó liền bỏ .

      Đột nhiên trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, Kiều An Hảo ngồi trong xe, hề nhúc nhích, lúc lâu sau, mới mở to mắt nhìn ra bên ngoài, ngồi ngay ngắn sắc mặt tái nhợt, sửa sang quần áo lộn xộn của bản thân lại chút, sau đó cột những sợi tóc lung tung về sau đầu, đổi chỗ ngồi đến chỗ lái xe, khởi động xe, đường chạy thẳng về biệt thự Cẩm Tú Viên.

      -

      Lục Cẩn Niên bắt chiếc taxi, trực tiếp về truyền thông Hoàn Ảnh.

      Lục Cẩn Niên thanh toán tiền xe, vào công ty, bảo vệ ngủ gật trong phòng trực, thấy có người vào, lắc lắc đầu, vừa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, lập tức lấy lại tinh thần: “Lục tổng.”

      Lục Cẩn Niên gì, tiếp tục bước chân, về phía thang máy.

      Bây giờ gần đến 11 giờ đêm, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, Lục Cẩn Niên từ trong thang máy ra, trực tiếp về phía phòng làm việc của mình, kết quả khi ngang qua phòng làm việc của Tống Tương Tư, thấy cửa phòng mở, bên trong đèn còn phát sáng, có thanh rất truyền tới.

      Lục Cẩn Niên nhíu mày, dừng bước chân, đứng trong chốc lát, mới mơ hồ nghe , Tống Tương Tư đè thấp tiếng từ tính hát lên ca khúc chúc mừng sinh nhật.

      Lục Cẩn Niên do dự chút, mới giơ tay lên, gõ cửa, thanh bên trong yên tĩnh trở lại, qua khoảng 3 giây, truyền đến giọng điệu trấn tĩnh trước sau như của Tống Tương Tư: “Ai đó?”

      Lục Cẩn Niên có trả lời, nhưng mà tay hơi dùng sức, cửa phòng bị đẩy ra.

      Trong căn phòng rộng lớn của Tống Tương Tư, chỉ có mình , mặc chiếc váy tơ tằm màu trắng, ánh đèn chiếu xuống, biểu ra hào quang chói mắt, lười biếng ngồi ghế sô pha, bàn trà đặt chiếc bánh sinh nhật hai tầng, ngọn nến ở bánh được thổi tắt, bên cạnh có chai Laffey và chiếc ly thủy tinh chân cao.

      Chắc hẳn là uống nhiều, hai mắt mông lung, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng ở cửa, đôi môi đỏ mọng tinh sảo hơi hơi gợi lên, nở ra nụ cười hào phóng sáng lạn, dung nhan trắng nõn của , càng trở nên quyến rũ động lòng người: “Lục đại ảnh đế, trễ như vậy còn quay lại công ty làm gì?”

      Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chiếc bánh sinh nhật bàn, sau đó bước chân đến, đứng ở trước bàn trà, hai mắt nhìn chằm chằm Tống Tương Tư cầm chai rượu vang rót vào ly, bất thình lình lên tiếng hỏi câu: “Hôm nay là sinh nhật của ?”

      Vẻ tươi cười mặt Tống Tương Tư càng trở nên kinh diễm, hai ngón tay tao nhã cầm ly rượu lên, mở miệng : “ phải tôi, là của người bạn.”

      xong Tống Tương Tư lấy ra chiếc ly chân dài khác từ dưới bàn trà,, quơ quơ về phía Lục Cẩn Niên: “Muốn uống chút hay ?”
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 294: Nhìn cho tôi là ai (4)

      Edit: Ngọc Hân

      Lục Cẩn Niên tay cầm cái ly đế cao nhìn lướt qua Tống Tương Tư, im lặng lúc, rồi ngồi lên ghế sofa đơn.

      Tống Tương Tư nhìn thấy Lục Cẩn Nhiên hành động như vậy, biết là đồng ý rồi, sau đó liền rót cho ly rượu, đẩy lại trước mặt , tiếp theo lại tự rót cho mình ly, giơ lên, chạm ly cùng Lục Cẩn Niên, rồi hơi uống cạn.

      Lục Cẩn Niên bưng ly rượu lên, tư thế điệu bộ đẹp mắt uống ngụm, ngược lại có ý muốn chuyện gì với Tống Tương Tư cả.

      Tống Tương Tư sớm quen với bộ dạng trầm lắng như thế của Lục Cẩn Niên, coi như thấy gì tự uống mình. Tửu lượng của rất tốt, uống liên tiếp bốn năm chén, vẫn có chuyện gì, nghiêng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên thân mặc quần áo giày da chỉnh tề, giống như tham gia bữa tiệc nào đó, sau đó làm như lơ đãng hỏi câu: “Buổi tối dự tiệc hả?”

      “Ừ.” Lục Cẩn Niên mập mờ lên tiếng, rồi uống hớp rượu.

      ra Tống Tương Tư biết Lục Cẩn Niên tham dự bữa tiệc sinh nhật của ấy, dù sao Lục Cẩn Niên cũng là trai ấy, rất muốn mở miệng hỏi câu người kia sống tốt hay , nhưng lời tới bên miệng, lại biết nên hỏi thế nào. Cuối cùng chỉ nhếch môi cười khanh khách hai tiếng, rồi cầm lấy chai rượu đỏ bắt đầu rót vào ly cho mình, rót được non nửa lý, chai rượu hết.

      Tống Tương Tư nhíu nhíu mày, cầm chai rượu tùy tiện ném xuống đất, bưng ly rượu lên, cuối cùng uống hết còn giọt. Sau đó lung la lung lay đứng lên, toilet, vào lúc rồi ra, lớp phấn dày trang điểm mặt bị rửa , lộ ra khuôn mặt nhắn trắng nõn sạch .

      Có thể là vì nước lạnh ngấm vào mặt, Tống Tương Tư tỉnh táo hơn nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên ngồi sofa uống rượu. Sau đó tới, xung quanh vòng, cúi đầu, ghé sát vào bờ vai như cún con, sau đó ngửi ngửi.

      Lục Cẩn Niên nhíu nhíu mi tâm, chợt đứng lên, đẩy Tống Tương Tư bên người mình ra.

      Tống Tương Tư cuống quýt lui về sau mấy bước, nhất thời đứng vững, liền ngã ngồi lên ghế sofa. Sau đó nằm ngửa lên sofa, thấy Lục Cẩn Niên đứng nhìn từ cao xuống, vẻ mặt trêu đùa : “Lục ảnh đế, người có mùi vị bình thường, có phải tối nay xảy ra chút gì đó với phụ nữ rồi phải ?”

      xong, rồi giãy dụa từ ghế sofa ngồi dậy, cợt nhả nhìn Lục Cẩn Niên, cười thần bí hỏi: “Có phải là Kiều An Hảo? ngủ với ấy?”

      Nét mặt Lục Cẩn Niên, trong nháy mắt trở nên rét lạnh, mấp máy môi, tiếng nào xoay người, về phía phòng làm việc bên ngoài của Tống Tương Tư.

      Tống Tương Tư chậc chậc hai tiếng, giẫm chân đuổi theo kịp: “Lại thẹn quá hóa giận rồi hả? Chẳng lẽ là ấy ngủ với ?”

      Sắc mặt Lục Cẩn Niên càng thêm lạnh, đột nhiên dừng bước, xoay người, nhìn chằm chằm Tống Tương Tư giọng lạnh lùng câu: “Câm miệng!”

      Sau đó hình như là vô cùng buồn bực, thò tay lấy điếu thuốc từ trong túi ra châm, hút hơi sâu.

      Tống Tương Tư thấy tốt hơn, chế giễu Lục Cẩn Niên nữa, mà vươn tay, cũng rút điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá của ra, ngả ngớn đốt lên, ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy, có chút quyến rũ đưa tới bên miệng, hít hơi. Trong nháy mắt mùi vị ni-co-tin lan đầy khắp lục phủ ngũ tạng , khuôn mặt xinh đẹp của hơi hoảng hốt, ngẫm nghĩ kỹ, hình như nhiều năm trôi qua hút thuốc rồi….

      Hết chương 294
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 295: Nhìn cho tôi là ai (5)
      Edit : A Cửu

      Đại khái là chuyện của bảy tám năm trước, lúc bất quá cũng chỉ mới học hút thuốc, sau đó cũng khong lâu lắm, lại bị người kia cưỡng chế cấm hút thuốc... ra hi vọng cớ nào, vào lúc này khi mình hút thuốc, người kia xuất bên người , hung thần ác sát cướp điếu thuốc từ , tức giận đằng đằng trách mắng trận, nhưng cuối cùng chỉ là hi vọng của mà thôi, từ đó về sau, dù người đó có ở đây cũng xuất trước mặt ...

      Tống Tương Tư nghĩ tới đây, nhịn được lắc đầu cái, ép buộc mình nên suy nghĩ đến những chuyện vốn nên dốc sức quên kia, sau đó lại dùng sức hít hơi thuốc sâu, phun ra vòng tròn đẹp đẽ, xuyên qua khói mù lượn lờ, nhìn thấy Lục Cẩn Niên đứng bên người.

      Lông mày cùng lòng Tống Tương Tư rung động, gõ gõ tro tàn thuốc lá, giọng khàn khàn hỏi: "Sao vậy? Tâm tình tốt à?"

      Sau đó Tống Tương Tư lại chút lưu tình tiết lộ : "Bởi vì muốn tốt cho Kiều An Hảo sao?"

      Đúng vậy a, bởi vì muốn Kiều An Hảo...

      Chẳng bao lâu sau, tại sao lúc mình khổ sở, mình tổn thương, mình sung sướng, đều cùng ba chữ "Kiều An Hảo" này dính líu chứ?

      Cổ họng Lục Cẩn Niên như bị chặn lại, có chút muốn chuyện, liền dùng sức hút hơi thuốc, sau đó thờ ơ chuyển đề tài: "Người bạn nhớ tới hôm nay, là người trong lòng của sao?"

      " Ha hả..." Tống Tương Tư giống như nghe được chuyện gì buồn cười, trong lúc ất chợt liền nở nụ cười thanh thúy, cười đến nước mắt cũng chảy ra ngoài, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên nghiêm túc : "Là người chết."

      Trong lòng của ngôi mộ, chôn cất người chết.

      người trông như tự nhiên vô tình, có lẽ đáy lòng cũng cất giấu chuyện xưa vô cùng đáng thương.

      Đàn ông thể so chuyện bát quái với phụ nữ, vì thế Lục Cẩn Niên im lặng cũng gì nữa.

      Tống Tương Tư cũng chuyện, hai người cứ như vậy im lặng hút thuốc, điếu rồi lại điếu, lúc hút tới biết là điếu thứ mấy, trong lúc bất chợt Tống Tương Tư dùng giọng rất thấp mở miệng: " ra xì xăng đan mấy năm trước của tôi, là , xuất thân của tôi ."

      Lục Cẩn Niên sửng sốt chút, mới nhớ tới lúc Tống Tương Tư vừa bắt đầu bước lên thảm đỏ, có phóng viên là là tên đứng đầu bảng ở hộp đêm ở Bắc Kinh.

      Bất quá Tống Tương Tư trời sinh diễn xuất tốt, con đường diễn xuất càng càng lên cao, đến cuối cùng, những thứ gièm pha kia bị ánh hào quang chói lọi che dấu.

      Tống Tương Tư đưa mặt tới gần trước mặt Lục Cẩn Niên, giống như là chuyện gì đó muốn người khác biết, tiếp tục giọng mở miệng : "Bất quá, tôi chỉ từng bán cho người, năm vạn đồng..."

      Vừa Tống Tương Tư vừa giơ tay lên với Lục Cẩn Niên, khoa tay múa chân giơ ra tới khi đưa ra năm ngón tay, tựa như tự giễu cợt khẽ cười : "Bán bảy năm, cũng được bao nhiêu tiền có phải ?"

      Tống Tương Tư xong, liền dập điếu thuốc trong tay, trong nháy mắt phảng phất như người có chuyện gì, nhún vai cái: "Thời gian còn sớm nữa, tôi phải về nhà, Lục ảnh đế, bái bai!"

      Sau đó cũng chờ Lục Cẩn Niên có phản ứng, trực tiếp xoay người, mang giày cao gót rời .

      Tống Tương Tư vừa rời , trong phòng yên lặng như tờ, Lục Cẩn Niên đứng tại chỗ động, cho đến khi tiếng chuông nửa đêm từ đằng xa truyền đến, mới đến cửa sổ sát đất nhìn ngọn đèn yếu ớt bên ngoài, biết sinh nhật năm của kết thúc.

      Tầm mắt nhìn chằm chằm về phương xa, dần dần có chút mơ hồ, xuyên qua bóng đêm mê ly của thành phố, phảng phất như thấy được năm năm trước, vĩnh viễn cũng quên được đêm hôm đó...
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 296: Nhìn cho tôi là ai (6)
      Edit : A Cửu

      Đó là khi Kiều An Hảo Hàng Châu, buổi tối khi ở cùng với hai tháng.

      Chính là đêm kia, khi quan hệ nguyên bản của gần tiến gần hơn, lại càng lúc càng xa, xa đến cuối cùng, tựa như cũng còn có thể trở lại như cũ.

      Cho đến hôm nay, chuyện trải qua đến năm năm, giấc mơ đêm khuya là lúc, mỗi lần nhớ tới đêm kia, đều đau lòng mà tỉnh lại từ trong mộng.

      đêm đó là đêm liên hoan trao giải mỗi năm lần của ngành điện ảnh, đêm kia nhờ vào Hồng Biến Đại Giang Nam Bắc 《 Mãi tương tư 》, đạt được hai danh hiệu Nam Nhị Hào xuất sắc nhất, đêm kia là thời điểm huy hoàng trong nghệp của , đêm kia cũng là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Kiều An Hảo.

      Sinh nhật những năm qua của Kiều An Hảo, mặc kệ nhiều việc thế nào đều tới Bắc Kinh chúc mừng sinh nhật .

      Nếu có thể lựa chọn, năm kia kỳ cũng muốn đến Bắc Kinh để chúc mừng sinh nhật .

      Đúng là phải Thượng Hải để tham gia lễ trao giải của ngành điện ảnh, bởi vì điều này có quan hệ đến nghiệp diễn xuất tương lai của , nếu đêm kia lấy được phần thưởng Nam Nhị Hào, nghiệp của từ nay về sau thành công rồi.

      Phấn đấu bốn năm ròng rã, bất quá chính là vì ngày này, vì muốn bản thân mình có được năng lực tốt, có thể cho những thứ tốt nhất thế giới.

      Cho nên sau khi cân nhắc, cuối cùng vẫn là đến Thượng Hải.

      Tuy nhiên trước khi lên phi cơ, sắp xếp trợ lý của mình, cố ý đưa hai phần quà sinh nhật cho Kiều An Hảo, phần là bánh sinh nhật có đính thiên nga đen mà sinh nhật hằng năm đều thích, phần là bó hoa tươi nhờ người chuyển từ Pháp đến vào buổi sáng, hoa tươi kèm theo tấm thiệp, thiệp có câu tự tay viết: Có Cẩn Niên của em, mới An Hảo.

      Kỳ lúc đầu đêm kia rất vui vẻ, bởi vì giải thưởng Nam Nhị Hào vàng của ngành điện ảnh rơi vào đầu của , dưới muôn vàn ánh mắt chú ý, nhận chiếc cúp thủy tinh kia, dối mặt với truyền thông cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt của đồng nghiệp, trong nháy mắt đó vừa kích động, cũng vừa cảm động.

      Lễ trao giải điện ảnh vàng kết thúc vào tám giờ tối, còn cách bốn giờ trước khi sinh nhật Kiều An Hảo trôi qua, tham gia bữa tiệc tối tiếp theo, đêm đó liền ôm theo cúp, thân lễ phục cũng chưa thay, trực tiếp lên máy bay, trở về Bắc Kinh.

      Máy bay đáp xuống sân bay Quốc tế, là mười giờ rưỡi, bởi
      vội vàng cho kịp, cũng thông báo trước cho trợ lý mình đích thân tới Bắc Kinh, vì thế khi xuống máy bay, vì nắm chặt thời gian, trực tiếp bắt chiếc taxi, đến nhà cũ của nhà họ Kiều.

      Lúc xe taxi đường cao tốc ra khỏi sân bay, Bắc Kinh đột nhiên nổi lên cơn mưa mù mịt, ngồi ghế sau xe, nhìn cửa kính xe bị hạt mưa làm mờ, nghĩ đến lần đầu tiên mình cùng Kiều An Hảo tiếp xúc gần gũi cũng là ngày mưa, tâm tình biết tại sao trở nên có chút êm ái, lại vẫn mang theo vài phần khẩn trương nên lời.

      suy nghĩ đến việc thổ lộ với Kiều An Hảo, nhịp tim liền bắt đầu gia tăng tốc độ, thậm chí lòng bàn tay cầm cúp đều phủ kín mồ hôi.

      Đến mười giờ mười lăm phút, xe vững vàng dừng trước của nhà cũ của nhà họ Kiều, trả tiền xuống xe.

      Tiệc sinh nhật của Kiều An Hảo hẳn là kết thúc, trong sân nhà họ Kiều cực kì yên tĩnh, chỉ có cửa lớn mở rộng, bảo vệ cửa biết nơi nào.

      đợi sau khi xe taxi rời khỏi, hít sâu hơi, sau đó nhanh chóng về phía cửa nhà, vừa , vừa sắp xếp lại lời trong lòng, chẳng qua còn chưa đến cửa nhà họ Kiều, bước chân liền ngừng lại, tầm mắt rơi vào thùng rác ở bên.
      Last edited by a moderator: 12/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :