Chương 269: Quà sinh nhật tặng (9)
“Vậy chủ cũng nên ngủ sớm chút.” Má Trần dặn dò câu, rồi mới quay về phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách chỉ còn mỗi Kiều An Hảo, xem ti vi lúc, rồi liếc nhìn đồng hồ tường. qua 30phút, vậy mà Lục Cẩn Niên vẫn chưa về.
Còn nửa tiếng nữa, chính là sinh nhật của ...
Kiều An Hảo cắn môi dưới, kìm lòng được đành cầm điện thoại lên, định gọi cho Lục Cẩn Niên, hỏi đêm nay có về nhà . Khi tìm được số của rồi, lại tìm ra được lý do tạm bợ để gọi về, lần trước dù sao cũng có cái cớ.
Mặc dù thời gian gần đây rất hạnh phúc, cảm tưởng như là vợ vậy. Nhưng đó chỉ là ảo giác, sớm hoặc muộn rồi giấc mơ này cũng đến hồi kết thúc.
Kiều An Hảo mím môi, ngượng ngùng buông chiếc điện thoại, hai tay vòng ôm lấy đầu gối, ngồi sofa, lơ đãng xem ti vi nhưng để tâm ấy chiếu cái gì.
Đồng hồ đổ chuông báo mười hai giờ, Kiều An Hảo nhúc nhích cơ thể tê cứng. sang ngày thứ sáu, đến sinh nhật rồi, nhưng người ở nơi đâu.
Kiều An Hảo nuốt ngụm nước bọt, ngây ngẩn hồi, rồi vơ lấy di động, gặm móng tay chặp mới quyết định đánh đoạn tin nhắn chỉ 4 chữ gửi cho Lục Cẩn Niên: Sinh nhật vui vẻ.
Kiều An Hảo lại cắn môi, chuẩn bị nhấn nút gửi nghe thấy tiếng động cơ xe bên ngoài.
vội vàng ném điện thoại sang bên, chạy đến bên cửa sổ phòng khách, thấy ánh đèn le lói bên ngoài.
-
Lục Cẩn Niên đứng trước cửa sổ sát đất văn phòng làm việc, làm điếu rồi lại thêm điếu. Mãi đến khi bao thuốc lá hết sạch, mới thở dài hơi, vứt bao rỗng vào thùng rác, đứng tại chỗ lúc, sau đó cầm chìa khóa rời khỏi văn phòng.
Lúc lấy xe từ tầng hầm ra, Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua đồng hồ, mười giờ, vừa vặn mưa rào kèm sấm chớp kéo đến, tạo những vũng nước tù nơi nền đất trũng.
Lúc Cẩn Niên lái xe mục đích dạo quanh vòng thành phố Bắc Kinh. ra tính về biệt thự Nghi Sơn, nhưng chạy được nửa đường, nghĩ đến quan hệ của và Kiều An Hảo được cải thiện ở nơi ấy, nhất thời đáy lòng nổi lên chua xót, sau đó liền đánh cua quay đầu xe, trở về nội thành.
Vì quả biết nơi nào, đành liều mình phóng , đợi đến khi bình tĩnh, mới phát vô thức lái xe vào trong sân biệt thự Cẩm Tú Viên.
Lục Cẩn Niên chần chừ lúc, liền đạp phanh xe. Xe đột ngột dừng. nhìn xuyên qua kính chắn gió đằng trước, thấy gian phòng trước mặt vẫn sáng đèn. hạ tầm mắt, trầm mặc giây lát, rồi lại khởi động xe tính quay đầu rời .
Kết quả vừa giẫm lên chân ga, xe chỉ mới chạy được chút, cửa phòng liền mở toang. Kiều An Hảo mặc áo ngủ, từ trong nhà ra.
Lục Cẩn Niên khựng chân chốc lát, rồi buông lỏng, xe chậm rãi dừng lại.
Kiều An Hảo mang dép lê chạy tới.
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe. Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh, mở to đôi mắt đen láy nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi: “ về?”
Chương 270: Đưa quà sinh nhật cho (10)
Lục Cẩn Niên hạ cửa kính xe. Kiều An Hảo chạy đến bên cạnh, mở to đôi mắt đen láy nhìn Lục Cẩn Niên, cười hỏi: “ về?”
Lục Cẩn Niên trả lời, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, liền quay đầu nhìn thẳng kính chắn gió phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ yên tĩnh đến dọa người, tản mát hơi thở lạnh lẽo cấm – người – tới – gần.
Kiều An Hảo cảm giác được dường như tâm trạng người đàn ông này được tốt, chớp mắt khẽ thu lại nụ cười, thận trọng hỏi han: “Làm sao vậy?”
Lục Cẩn Niên lại nghe thấy tiếng , hơi quay đầu, liếc quay kính chiếu hậu nhìn , tay siết chặt vô lăng, sau đó đột ngột rút chìa khóa, đẩy cửa xuống xe.
Lục Cẩn Niên ngó lơ Kiều An Hảo đứng cạnh xe, bước nhanh thẳng vào nhà.
Kiều An Hảo gấp gáp đuổi kịp, lúc chạy vào trong nhà, Lục Cẩn Niên đổi xong giày, cởi áo khoác ra.
Kiều An Hảo chậm bước chân, đằng sau cách Lục Cẩn Niên nửa mét, giọng hỏi: “ ăn tối chưa? Có muốn ăn chút gì ?”
Lục Cẩn Niên lên tiếng, chỉ cởi áo, rồi tùy ý ném lên sofa, sau đó bước lên lầu.
Kiều An Hảo vớ lấy điện thoại của sofa, vội vàng chạy lên theo. tới cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo lại hỏi: “Em pha nước tắm cho ? Mệt mỏi cả ngày rồi, ngâm nước ấm cho thoải mái.”
Lục Cẩn Niên vẫn phản ứng, thậm chí bước chân ra khỏi phòng ngủ cũng dừng lại.
Kiều An Hảo phồng má nghi hoặc, đuổi theo Lục Cẩn Niên: “ trễ thế này, nghỉ ngơi sao?”
Lục Cẩn Niên đẩy cửa phòng sách, xem Kiều An Hảo như khí, trực tiếp vào, sau đó đợi phản ứng, liền đóng “rầm” cửa.
Kiều An Hảo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, há hốc miệng, vặn thử tay nắm cửa bị khóa trái.
Kiều An Hảo nhăn mặt, hiểu có chuyện gì khiến tâm trạng Lục Cẩn Niên tệ thảnh ra thế này?
Kiều An Hảo đứng trước cửa phòng sách hồi, mới xoay người trở về phòng ngủ. Cắn ngón tay suy tư lúc, Kiều An Hảo nhớ đến lúc vô tình nghe thấy Lục Cẩn Niên và trợ lý chuyện: “Vả lại tôi chưa từng trải qua sinh nhật.”
nhớ khi ấy, vẻ bình thản khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên toát ra nỗi buồn và đơn.
Hôm nay là sinh nhật , vì thế mà thấy khó chịu trong người?
Kiều An Hảo chạy đến đầu giường, mở ngăn kéo, lấy ra hộp quà màu lam.
vốn chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhằm tạo bất ngờ cho Lục Cẩn Niên, rồi sau đó mới đưa qùa. Nhưng tại, tự nhốt mình trong phòng sách...
Kiều An Hảo cắn môi, xuống lầu tìm má Trần để lấy chùm chìa khóa dự phòng, sau đó đến phòng sách ở lầu hai.
-
“Kiều Kiều, Kiều Kiều, Kiều Kiều!”
Kiều An Hạ liên tục hô gọi “Kiều Kiều”, đột nhiên ngồi bật dậy giường.
Last edited by a moderator: 26/4/16