1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 236: Chỉ riêng ấy, được động vào! (6)

      Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, mơ màng mở to mắt, cố gắng nhìn xem người trước mặt mình là ai, nhưng vẫn thể nhìn ra được rốt cuộc là người nào.

      Nhưng mà, lại có thể ngửi được mùi hương cơ thể người kia, biết người đó phải là Lục Cẩn Niên.

      Kiều An Hảo nâng lên tay muốn đẩy ra bàn tay cởi bỏ quần áo của , nhưng mà bị hạ thuốc, hoàn toàn tí sức lực nào, vỗ vào tay của Tôn tổng giống như trêu ghẹo, khiến cho bản tính háo sắc của Tôn tổng nổi lên, mất hồn, nhịn được cúi đầu, muốn hôn mặt của Kiều An Hảo.

      Kiều An Hảo lờ mờ né tránh, phải là tác dụng phụ của thuốc, mà là do biết ai hôn môi mình, tóm lại, làm cho thấy ghê tởm, giãy dụa muốn né tránh xâm phạm của người đàn ông kia, nhưng cả người xụi lơ có có sức để chống cự.

      Tôn tổng loay hoay lúc lâu, rốt cục sắp cởi được quần áo của Kiều An Hảo, đột nhiên điện thoại vang lên.

      Tôn tổng muốn để ý đến, nhưng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Tôn tổng vui đứng dậy, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ra là vợ gọi tới, vì thế vội vàng leo xuống giường, trốn vào toilet, nghe điện thoại.

      Tuy rằng ý thức Kiều An Hảo mơ hồ, nhưng cũng biết tình huống này đúng, cho nên khi người đàn ông kia vừa rời khỏi, vùng vẫy muốn leo xuống giường, kết quả, thế nào cũng đứng dậy nổi, cuối cùng chỉ có thể dịch người lại gần mép giường, ngã xuống giường.

      Rơi xuống đất đau đớn, khiến cho rên tiếng, sau đó vươn tay, vịn vào bên cái bàn, cố gắng đứng lên, kéo thân thể, về phía cửa.

      Toàn thân cảm giác có sức làm cho hai chân Kiều An Hảo giống như bị liệt, mỗi lần nhấc lên giống như phải dùng sức lực của toàn thân, vất vả miễn cưỡng tới cửa phòng ngủ, rốt cuộc chống đỡ được nữa liền ngồi xổm xuống.

      Tôn tổng cúp điện thoại, ra khỏi toilet, nhìn lên giường thấy Kiều An Hảo, vội vàng ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Kiều An Hảo ngồi xổm đất, nở nụ cười hì hì, miệng gọi “Bảo bối”, rồi vươn người bế Kiều An Hảo từ dưới đất đứng lên.

      Lúc này tinh thần Kiều An Hảo hoàn toàn lờ mờ, ngoan ngoãn giống như con mèo con, chẳng những né tránh, ngược lại còn mềm nhũn dựa vào trong lòng Tôn tổng.

      Hành động đó của khiến cho lòng Tôn tổng ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đặt lên giường, sau đó tiếp tục hành động......

      -

      Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn tổng......

      Những lời này có ý nghĩa như thế nào, trong nháy mắt Lục Cẩn Niên hiểu được.

      Dựa theo thời gian Kiều An Hảo biến mất đến bây giờ, là nửa tiếng, bọn họ từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn phim, nhiều nhất cũng chỉ mất nửa tiếng, tính ra, cách khác, Kiều An Hảo ở trong phòng của Tôn tổng giờ......

      giờ......

      Ngón tay Lục Cẩn Niên run run lấy di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, muốn lấy thẻ mở cửa phòng của Tôn tổng .

      Thang máy đến tầng cao nhất, Lục Cẩn Niên ra, phục vụ khách sạn đứng ở bên ngoài, Lục Cẩn Niên nhận thẻ mở cửa phòng, suy nghĩ chút, bảo phục vụ khách sạn rời , sau đó sải bước đến bên ngoài phòng của Tôn tổng.

      Lục Cẩn Niên mở cửa phòng Tôn tổng ngay lập tức, trái tim giống như ngừng đập, đầu ngón tay run run đẩy cánh cửa ra, phát trong phòng yên lặng đến quỷ dị, sau đó đến cửa phòng ngủ.
      Last edited: 5/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 237 : Chỉ riêng ấy, ông được đụng vào! (7)
      Editor : Mèo WĩWĩ

      Lục Cẩn Niên chưa bước đến phòng ngủ, nhưng xuyên qua khe cửa mở liền có thể thấy được cảnh tượng giường.

      Bầu Tôn đè người Kiều An Hảo, ra sức cởi bỏ quần áo người . Còn Kiều An Hảo vô lực nằm giường, đôi mắt đen láy nhưng lỏng lẻo vô hồn nhìn trần nhà, trông như con búp bê xinh đẹp.

      Tức giận xen lẫn đau khổ chực trào, trong nháy mắt tràn ngập từng đường ven máu.

      lăn lộn trong làng giải trí lâu như thế, cũng biết có số loại sao nữ leo lên đài cao từ cuộc sống về đêm bẩn thỉu, nên ít nhiều giữ chút thuốc kích thích.

      Lục Cẩn Niên như cảm thấy có gì đó đập mạnh vào trái tim mình, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn. Trong nháy mắt, sắc mặt trở nên hung tợn, ngay sau đó liền giơ chân, hung hăng đá văng cánh cửa phòng ngủ, đằng đằng sát khí lao vào bên trong.

      Cánh cửa bị đá tạo nên tiếng vang rất lớn, khiến nhà sản xuất Tôn giật mình, bèn nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Nhưng chưa kịp nhận diện được người, ông ta bị Lục Cẩn Niên chạy tới trước mặt, tóm lấy cánh tay và thụi đấm vào mặt.

      Lục Cẩn Niên dùng toàn lực đấm bầu Tôn méo mặt sang hẳn bên, cơ thể mập mạp bị mất thăng bằng liền “Rầm”, ngã ngửa ra mặt sàn.

      Lục Cẩn Niên hừng hực lửa nóng tới trước mặt bầu Tôn, khom người kéo cơ thể béo tròn lên, rồi cước mãnh liệt đá văng ông ta ra tới phòng khách.

      Sàn nhà trơn trượt, bầu Tôn bị đụng trúng ghế sofa mới dừng lại được. Còn chưa định thần, bất chợt cái ghế vung tới, nện thẳng vào người ông ta.

      Bầu Tôn kịp né tránh, chỉ biết ôm mình kêu rên đau đớn.

      Lục Cẩn Niên như thấy bầu Tôn thống khổ, khuôn mặt hung bạo từng bước từng bước tới, dựng bầu Tôn lên, cong chân mạnh mẽ đá vào bộ phận bên dưới ông: “Ai cho ông động vào ấy! Mẹ mày ai cho phép mày động vào ấy!”

      Cứ theo sau mỗi lời cú thụi, cú đấm, cú đá. Lục Cẩn Niên như phát điên, gầm lên: “Mẹ mày dám! Xem hôm nay tao phế mày ra sao!”

      Lục Cẩn Niên vừa thốt ra lời, liền nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, ghen tuông và đau khổ, khiến hoàn toàn mất lý trí, tức giận đùng đùng túm lấy cái ly thủy tinh bên cạnh, hung hăng ném vào đầu ông ta.

      Chớp mắt, máu đỏ từ đầu bầu Tôn chảy xuống.

      -

      Kiều An Hạ và trợ lý của Lục Cẩn Niên chạy đến, khúc bầu Tôn bị Lục Cẩn Niên đá ra khỏi phòng ngủ.

      Kiều An Hạ thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trắng toát, liền lùi ra sau bước.

      Mà trợ lý của Lục Cẩn Niên lần đầu tiên thấy cảnh tượng bạo lực như vậy, mặc dù rất sốc, nhưng lúc thấy bầu Tôn bị chảy máu đầu, tức khắc lấy lại được bình tĩnh sau cơn sợ hãi, sau đó vội vàng xông lên ôm lấy Lục Cẩn Niên cầm nửa phần ly thủy tinh còn lại định đâm vào cổ tay lão ta: “Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, gây ra án mạng mất!”
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 238: Chỉ riêng ấy, ông được đụng vào! (8-)
      Edit : Sam + Mèo
      Beta : Mèo


      “Ông Lục, đủ rồi! Cứ tiếp tục như vậy, gây ra án mạng mất!”

      Lục Cẩn Niên để ý tới lời của trợ lý, đẩy sang bên, tay cầm phần ly thủy tinh còn lại, hung hăng đâm xuống.

      Trợ lý nhanh tay ôm lấy thắt lưng Lục Cẩn Niên, dùng hết sức lực giữ chặt , kéo lùi về sau hai bước, lớn tiếng hét lên: “Ông Lục, nếu ông lỡ tay đánh chết người, chính ông cũng xong luôn đó!”

      Đáy mắt Lục Cẩn Niên như tóe lửa, điên cuồng thoát khỏi kiềm kẹp của trợ lý, nông nóng lao đến chỗ bầu Tôn.

      Kiều An Hạ thấy Lục Cẩn Niên như lên cơn điên, côn đồ cầm phần thủy tinh bén nhọn đâm vào cổ họng của bầu Tôn, hoảng sợ đưa tay bưng kín miệng mình.

      Trợ lý căng thẳng như có lửa đốt trong lòng, vô tình thoáng thấy Kiều An Hảo bất tỉnh trong phòng, bèn buột miệng thốt lên: “Ông Lục, Kiều bất tỉnh rồi, phải nhanh đưa bệnh viện, tránh xảy ra chuyện gì!”

      Lời này như câu thần chú, tức khắc làm ngừng lại hành động của Lục Cẩn Niên.

      Phần thủy tinh bén nhọn chỉ cách cái cổ ngấn đầy mỡ béo của bầu Tôn chừng hai cm.

      nhìn mặt mũi bị đánh bầm dập của bầu Tôn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mấp máy môi hít thở vài hơi rồi quăng mảnh thủy tinh trong tay .

      Bầu Tôn sợ hãi nhắm tịt mắt lại.

      Phần thủy tinh sượt qua tai, bay thẳng tắp ra ngoài, đụng vào chiếc ti vi cách đó xa, tạo thành vệt nứt màn hình, ly thủy tinh vỡ tan thành nhiều mảnh, phân tán khắp nơi.

      Bầu Tôn sợ tới mức kinh hồn bạt vía, toàn thân run rẩy.

      Lục Cẩn Niên như chưa hết giận, hung hăng đá ngã bàn cà phê bên cạnh, rồi cúi xuống bóp lấy cổ bầu Tôn, ổn định hô hấp rồi sắc bén : “Trong làng giải trí, ông muốn làm cái gì, ngủ với ai, tôi mặc kệ, cũng liên quan tới tôi!”

      Lúc đến đây, con ngươi của Lục Cẩn Niên nổi lên tia máu, bàn tay bóp cổ bầu Tôn đây gân xanh, đáy mắt đen kịt lóe tia hung ác hủy diệt: “Nhưng tôi cảnh cáo ông, duy chỉ ấy, ông được đụng vào! Nếu tôi tuyệt đường sống của ông!”

      (Bình tĩnh rồi, mày-tao nữa.)

      Dứt lời, Lục Cẩn Niên u ám đứng lên, thèm liếc mắt đến Kiều An Hạ đứng ở cửa cùng trợ lý nhõm thở dài, lui hai bước rồi xoay người vào phòng ngủ.

      kéo khăn trải giường, bọc lấy người Kiều An Hảo, sau đó ôm ra khỏi phòng.

      Khi Lục Cẩn Niên ngang qua cửa, Kiều An Hạ mới chớp chớp mắt hồi phục tinh thần, buông bàn tay che miệng xuống, nhìn Kiều An Hảo mê man được Lục Cẩn Niên ôm trong lòng, lo lắng hỏi han: “Kiều Kiều thế nào rồi?”

      Sau đó, Kiều An Hạ vươn tay muốn nắm lấy tay của Kiều An Hảo.

      Lục Cẩn Niên theo phản xạ ôm Kiều An Hảo né tránh khỏi tay của Kiều An Hạ, sau đó ôm chặt Kiều An Hảo hơn như che chở vật báu. làm ngơ như nhìn thấy Kiều An Hạ, ôm Kiều An Hảo rời .

      Chương 239 : Chỉ riêng ấy, ông được đụng vào! (9)

      Trợ lý lúc này từ dưới đất bò dậy, kéo Kiều An Hạ thẫn thờ nhìn cánh tay lơ lửng giữa trung hướng phía thang máy trước khi Lục Cẩn Niên chạy .

      Trước khi trợ lý và Kiều An Hạ chạy tới cửa thang máy, cánh cửa vừa mở Lục Cẩn Niên liền bế Kiều An Hảo vào, quan tâm tới hai người kia.

      trợ lý đẩy Kiều An Hạ thất thần vào trước, rồi tiếp bước nhảy vào thang máy, nhấn nút tần trệt.

      Thang máy xuống tầng trệt, Lục Cẩn Niên dẫn đầu bế Kiều An Hảo bước ra, trợ lý nhanh chóng đuổi theo, giành trước mở cửa ghế sau.

      Chờ Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ngồi xong, đóng cửa xe, sau đó trợ lý lại mở cửa chỗ ghế phụ, nhấn ngồi xuống, rồi mới vội vàng lên xe nổ máy, lái tới bệnh viện gần nhất.

      Trợ lý lái với tốc độ rất nhanh, trong xe im lặng như tờ, bài phát biểu. Kiều An Hạ mớ đầu óc hỗn độn, phát ngốc nhìn trân trối con đường đằng trước hồi lâu, mới lay động con người liếc qua kính chiếu hậu, thấy Lục Cẩn Niên vẫn dùng bộ dáng bảo bọc ôm Kiều An Hảo. mềm nhũn tựa đầu trước ngực , sắc mặt ửng đỏ. Mà Lục Cẩn Niên như lo dựa đầu thoải mái, điều chỉnh tư thế cho chút, thuận tiện vuốt thuận mái tóc rối, từng sợi từng sợi thẳng hàng. Kiều An Hạ thấy ràng động tác nhu hòa của Lục Cẩn Niên, hoàn toàn như thô bạo điên cuồng đối với bầu Tôn khi nãy, thậm chí từ trong thờ ơ lạnh lùng thường ngày của còn có thể nhìn thấy tia nhu tình.

      Kiều An Hạ cảm thấy nghèn nghẹn rất khó chịu, đáy mắt chua xót. muốn chuyển tầm mắt khỏi , nhưng cách nào di chuyển được.

      Xe đến Bệnh viện nhân dân thành phố, Lục Cẩn Niên câu nào, liền đẩy cửa, ôm Kiều An Hảo nhanh chóng xuống xe, vào phòng cấp cứu.

      Lúc trợ lý và Kiều An Hạ đỗ xe xong xuôi đâu đó rồi theo vào, Lục Cẩn Niên dưới hướng dẫn của y tá bế Kiều An Hảo thang máy lên tầng hai, hai người đành phải ngựa ngừng vó đuổi theo.

      Khi bác sĩ kiểm tra cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên mực ôm trong lòng. Lấy máu, đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể, ngay cả khi bác sĩ truyền nước biển cho Kiều An Hảo, Lục Cẩn Niên vẫn có ý định buông tay. Mãi cho đến khi bác sĩ treo bình dịch rồi rời , Lục Cẩn Niên mới ngẩng đầu, quay sang phía trợ lý phân phó: “Cậu lấy bộ quần áo sạch .”

      Trợ lý biết Lục Cẩn Niên cho mình lấy đồ cho Kiều An Hảo, liền gật đầu rồi cầm chìa khóa xe, ra ngoài phòng bệnh. Lúc sắp tới cửa, thấy Kiều An Hạ luôn ngồi bên im hơi lặng tiếng, cất bước đảo sang chỗ , thấp giọng hỏi thăm: “ Đại Kiều, có muốn tôi tiện đường đưa về nhà ?”

      Kiều An Hạ lắc đầu với trợ lý.

      trợ lý cười gật đầu cách lịch , khẽ khàng lui ra ngoài.

      Trong phòng bệnh là mảnh yên tĩnh, Kiều An Hạ nắm chặt tay ngồi bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên vẫn cứng đầu ôm Kiều An Hảo. Người đàn ông luôn duy trì tầm mắt dừng người Kiều An Hảo, xao động quét nhìn quang cảnh và người xung quanh.
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 240 : Chỉ riêng ấy, ông được đụng vào! (10)
      Edit : Mèo WĩWĩ

      Trong phòng bệnh là mảnh yên tĩnh, Kiều An Hạ nắm chặt tay ngồi bên, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên vẫn cứng đầu ôm Kiều An Hảo. Người đàn ông luôn duy trì tầm mắt dừng người Kiều An Hảo, xao động quét nhìn quang cảnh và người xung quanh.

      Hoặc có thể , tại thời điểm này, trong mắt chỉ có Kiều An Hảo. Bất cứ điều gì khác đều thể lọt vào tầm mắt .

      Màn đêm dần buông, Kiều An Hạ nhích cơ thể tê cứng của mình, sau đó đứng dậy rót hai ly nước, ly đưa tới trước mặt Lục Cẩn Niên. Người đàn ông thậm chí cũng thèm nâng mí mắt lên nhìn. Kiều An Hạ mím môi, tay siết chặt ly nước, cảm thấy trong phòng này mình như là người dư thừa.

      Kiều An Hạ đứng trước mặt Lục Cẩn Niên lúc, sau đó bưng ly nước xoay người ra khỏi phòng bệnh. Đứng trước cửa sổ hành lang, vô định nhìn màn đêm bên ngoài ô cửa, thơ thẫn người.

      Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, đêm càng về khuya, ngay cả tiếng xe đường phố cũng dần thưa thớt. Mãi đến giờ sáng, trợ lý mang theo quần áo quay về, gõ cửa phòng, bước vào, và đặt túi đồ ghế sofa, rồi lặng yên tiếng động lui ra ngoài. Thấy Kiều An Hạ đứng đờ người trước cửa sổ, trợ lý lên tiếng hỏi thăm: “ Đại Kiều, ở đây có ông Lục, có muốn về nghỉ ngơi trước ? khuya lắm rồi.”

      Kiều An Hạ trầm mặc lúc lấu, mới khàn khàn đáp: “Để tí nữa, chờ Kiều Kiều ổn định, tôi .”

      Trợ lý lên tiếng, chỉ đứng cùng Kiều An Hạ.

      Khoảng chừng nửa tiếng sau, nước biển trong bình gần truyền hết, Lục Cẩn Niên nhấn chuông gọi y tá rút kim cho Kiều An Hảo, và lại đo huyết áp và nhiệt độ lần nữa. Xem mọi thứ đều khôi phục bình thường, y tá quay sang Lục Cẩn Niên dặn: “Nên ở lại bệnh viện thêm đêm để quan sát. Trong thứ bệnh nhân ăn trúng có chất gây ảo giác, là loại chất có hại, tuy rằng liều lượng lớn, nhưng e là lúc nữa tái phát.”

      Lục Cẩn Niên gật đầu, chờ y ta khỏi, mới vươn tay kiểm tra mạch của Kiều An Hảo, thấy nhịp đập bình thường, nhanh hơn so với lúc trong khách sạn, ban đầu hôn mê bất tỉnh thành chìm vào giấc ngủ.

      Lục Cẩn Niên thầm nhõm, thận trọng đặt Kiều An Hảo nằm lên giường, cởi toàn bộ áo tắm và khăn trải giường xuống, thay đắp chăn, rồi vào phòng tắm.

      lát sau, Lục Cẩn Niên cầm cái khăn vắt nước ấm, ngồi bên giường, vén chăn, cực kỳ chăm chú cẩn thận lau người cho Kiều An Hảo.

      Bầu Tôn từng chạm qua nhất định cảm thấy bẩn thỉu… phải giúp lau sạch trước khi tỉnh…

      -

      Tiếng rung điện thoại thức tỉnh Kiều An Hạ. lấy di động, phát có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Dạng, sau đó mới nhớ lúc rời khỏi khách sạn vẫn chưa thông báo với .

      Kiều An Hạ định gọi lại cho Trình Dạng, lại gọi đến lần nữa. Kiều An Hạ bắt máy, nghe giọng đầy lo lắng của truyền đến: “Hạ Hạ? Em đâu?”

      Kiều An Hạ rũ mi mắt, áy náy : “Xin lỗi nha, Kiều Kiều xảy ra chút chuyện, em vội tìm nên quên cho biết.”
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 241: Cậu có biết ta thích ai ? (1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      sao chứ chứ? Có nghiêm trọng ?”

      tại ở bệnh viện, có việc gì ...... tới đón em trước ...... Dạ, ở bệnh viện nhân dân......”

      Kiều An Hạ tắt điện thoại, xoay người vào phòng bệnh, muốn chào tiếng với Lục Cẩn Niên, lát nữa mình phải , kết quả người còn chưa đến trước cửa, cách cánh cửa thủy tinh, nhìn thấy Lục Cẩn Niên ngồi ở bên giường, cầm khăn mặt, giúp Kiều An Hảo lau người.

      Kiều An Hạ dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh.

      Lục Cẩn Niên lau rất cẩn thận, giống như là muốn rửa sạch mọi dấu tích lưu lại của nhà sản xuất Tôn người Kiều An Hảo.

      Sau khi lau xong, Lục Cẩn Niên cầm quần áo mà trợ lý đưa tới, tuy rằng thân thể Kiều An Hảo đều bị Lục Cẩn Niên che khuất, mà Lục Cẩn Niên đưa lưng về phía , Kiều An Hạ lại có thể dựa theo bóng dáng của Lục Cẩn Niên, đoán được động tác giúp Kiều An Hảo thay quần áo, nhất định rất nhàng đầy vẻ che chở.

      Thay quần áo xong, Lục Cẩn Niên lại đặt Kiều An Hảo lên giường, ngồi bên cạnh giường, ánh mắt chăm chú nhìn Kiều An Hảo ngủ say, sau đó vươn tay, vuốt ve hai gò má của , cuối cùng đầu ngón tay thon dài dừng lại ở trán của , chậm chạp rời .

      Kiều An Hạ chỉ có thể nhìn thấy bên sườn mặt của Lục Cẩn Niên, thấy được ánh mắt , nhưng từ vẻ mặt của , có thể rút ra kết luận là từ lúc quen biết Lục Cẩn Niên tới nay chưa lần chứng kiến biểu cảm mềm mại dịu dàng như thế.

      Trong khoảnh khắc này, Kiều An Hạ cảm thấy Lục Cẩn Niên xa lạ.

      Cả người giống như bị điểm huyệt, chỉ đứng im tại chỗ, chậm chạp nhúc nhích bước nào, mãi đến lúc di động trong tay rung lên, Kiều An Hạ mới hoàn hồn, cúi đầu nhận ra là Trình Dạng gọi điện thoại tới, nghe máy:“Hạ Hạ, đến cửa bệnh viện.”

      Kiều An Hạ thu lại ánh mắt, ổn định lại tâm trạng, giọng câu: “Em xuống ngay.”

      Sau đó liền tắt điện thoại, liếc mắt nhìn vào phòng bệnh cái, thấy Lục Cẩn Niên cúi đầu, thong thả hôn lên trán Kiều An Hảo, Kiều An Hạ hề vào chào hỏi Lục Cẩn Niên, mà trực tiếp xoay người rời .

      Thời điểm đến cửa thang máy, gặp trợ lý của Lục Cần Niên toilet mới trở về:“ Đại kiều, muốn đâu?”

      “Trình Dạng tới đón tôi, tôi về trước .”

      Đại Kiều, đường cẩn thận.”

      “Tạm biệt.” Kiều An Hạ mỉm cười lời từ biệt, xuống lầu.

      Kiều An Hạ lên xe, mấy câu với Trình Dạng, sau đó nhắm nghiền hai mắt lại, Trình Dạng nghĩ mệt mỏi, nên cũng làm phiền , ngược lại còn cởi áo khoác của ra, đắp lên người .

      Trình Dạng trực tiếp lái xe về nhà mình, sau khi đỗ xe xong, cũng gọi Kiều An Hạ dậy, mà đưa tay ôm lấy , lên lầu.

      Trình Dạng đặt Kiều An Hạ lên giường, nhàng đắp chăn cho , sau đó hôn lên tóc dài của , rồi vào toilet.

      Kiều An Hạ nhắm mắt lại, vẫn như cũ nằm giường hề nhúc nhích, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, mới đưa mặt vùi vào trong chăn, trong nháy mắt hình ảnh ở bệnh viện lại lên trong đầu , Lục Cẩn Niên giúp Kiều An Hảo đắp chăn, hôn môi Kiều An Hảo.

      Mấy giờ trước, ở cửa toilet của khách sạn, vô tình gặp Lục Cẩn Niên, gọi lại, muốn xác thực đáp án với , hỏi câu mà mấy năm nay vẫn , có phải là Kiều An Hảo ?

      Nhưng vẫn chưa ra khỏi miệng, bây giờ cũng bao giờ cần phải hỏi nữa.
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :