Chương 203 : Vẫn thích ấy chứ? (3)
Buổi sáng Lục Cẩn Niên thức dậy sớm, tới biệt thự Nghi Sơn, bởi vì hơi sốt, nên vẫn luôn thế nào ngủ ngon, cho nên lúc nghe Kiều An Hảo lảm nhảm, cả người lại vô tình rơi vào trong giấc mộng.
Giấc ngủ này, ngược lại cực kỳ sâu, đợi khi...tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ sắc trời tối, trong phòng mở đèn, màn đen như mực.
Lục Cẩn Niên sờ soạng điều khiển, mở đèn biệt thự, thấy trong phòng ngủ chỉ có mình, theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ băng sau lưng, sau đó xác nhận buổi chiều Kiều An Hảo xuất ở đây, vì vậy liền nhanh chóng xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.
Trong biệt thự rất yên tĩnh, trừ tiếng bước chân của , còn những tiếng động khác, cửa sổ lầu đóng lại, gió đêm thổi vào rèm cửa sổ, ngừng phất phơ, Lục Cẩn Niên vòng quanh cả biệt thự vòng, lại tìm được bóng dáng Kiều An Hảo, đáy lòng nhịn được lên cảm giác mất mát, rồi...
Lục Cẩn Niên đứng trong phòng khách mình hồi lâu, mới mím môi, cất bước lên cầu thang, vòng quanh phòng ngủ nhìn vòng, cuối cùng thấy tủ đầu giường có rất nhiều viên thuốc, trong nháy mắt tầm mắt Lục Cẩn Niên dừng lại, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó kéo bên ngăn kéo lấy ra điếu thuốc, đốt, còn chưa hút, lại nghe được lầu dưới mơ hồ truyền đến động tĩnh.
Lục Cẩn Niên nhíu mi tâm lại, cẩn thận lắng nghe, đúng là có tiếng bước chân truyền đến, vì vậy liền dập điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ, mới vừa tới cầu thang, liền thấy Kiều An Hảo thở hổn hển mang cái túi lớn, vào phòng ăn.
Lục Cẩn Niên cất bước, nhanh chậm xuống lầu, về phía phòng ăn.
Cửa phòng ăn khóa, nhìn thấy mở túi mua bên ngoài về, giống như cái khay , ngăn nắp đặt ở bàn ăn.
Lục Cẩn Niên lên tiếng quấy rầy Kiều An Hảo, chẳng qua là dựa vào cửa phòng ăn im lặng nhìn.
Kiều An Hảo dọn xong, nhìn món ăn bàn, hài lòng vỗ tay cái, sau đó xoay người chuẩn bị gọi Lục Cẩn Niên ăn cơm, lại thấy dáng vẻ Lục Cẩn Niên nhàn nhã đứng ở cửa, nhất thời bị dọa sợ, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên cười cười: " tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm ."
Lục Cẩn Niên vẫn nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhìn lát, sau đó hỏi: " vừa ra ngoài, chính là mua đồ ăn?"
Kiều An Hảo gật đầu, giọng mang theo tia oán giận: " ở xa quá, họ chịu giao hàng tới, tôi chỉ có thể mình tự mình lái xe mua."
ra phải rời ... Đáy lòng Lục Cẩn Niên hơi thoải mái, từ từ đứng thẳng người, xoay người lên phòng vệ sinh lầu , rửa tay, lau tay, lúc trở lại, Kiều An Hảo khéo léo ngồi ở trước bàn ăn, chờ .
Thấy vào, Kiều An Hảo mở miệng : "Tôi nấu cơm, cũng biết thích ăn gì, nên mua thứ gì loãng chút."
Lục Cẩn Niên kéo ghế ngồi đối diện với Kiều An Hảo ra ngồi xuống, nhìn lướt qua năm món ăn món canh bàn, phối hợp món mặn và rau, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó nhìn Kiều An Hảo gật đầu, rồi cầm lên đũa sớm đặt mà ăn.
Ăn vài miếng, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo im lặng nhìn mình ăn cơm, dừng lại chút, tìm đề tài, mở miệng hỏi: " vào đây bằng cách nào?"
Chương 204 : Vẫn thích ấy chứ? (4)
Lục Cẩn Niên rất ít khi chủ động mở miệng chuyện với Kiều An Hảo, Kiều An Hảo ăn, mới phản ứng được Lục Cẩn Niên hỏi, sau đó cắn đũa, nháy mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, đỏ mặt ấp a ấp úng giọng : "Tôi leo từ cửa sổ vào."
Leo từ cửa sổ vào... Khóe môi Lục Cẩn Niên nhịn được rút lại, sau đó cầm đũa, tùy tiện gắp thêm món ăn, nhét vào trong miệng, cố đè xuống bản thân muốn cười, mặt nghiêm lại, lời tiếp tục ăn cơm.
Kiều An Hảo cẩn thận quan sát Lục Cẩn Niên lát, phát dường như hề có ý muốn truy xét hay so đo, vì vậy cắn đũa nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, yên lặng tiếng động ăn cơm.
Lúc gần ăn xong, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên phá vỡ im lặng, hiểu sao ra sáu con số.
Kiều An Hảo hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, gương mặt tỏ ý hiểu.
Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo, tiếp tục im lặng ăn cơm, sau đó khi ăn no, mới đặt đũa xuống, tiếp tục lặp lại sáu con số lần nữa, thuận tiện hỏi câu: "Nhớ ?"
Là cái gì? Kiều An Hảo vô tội chớp đôi mắt to, đầu tiên là gật đầu, bày tỏ mình nhớ, sau đó lại lắc đầu.
Lục Cẩn Niên nhíu mày, nhìn như bất đắc dĩ, lại mang theo vài phần thương đứng lên, ra phòng ăn, lát sau, cầm tờ giấy ghi chú vào, đẩy tới trước mặt Kiều An Hảo.
giấy, là nét chữ sống động, viết ra sáu con số vừa .
Kiều An Hảo liếc mắt nhìn giấy, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về Lục Cẩn Niên.
đứng cao nhìn xuống, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, cũng có quá nhiều biểu cảm, chẳng qua là ngón tay thon dài, gõ lên giấy ghi chú, phát ra hai tiếng bàn, sau đó đơn giản ra năm chữ: "Mật mã của biệt thự."
Rồi xoay người, hướng về phía cửa phòng ăn.
Lục Cẩn Niên tới cửa phòng ăn, giống như nghĩ tới điều gì, dừng bước, quay đầu, rồi với Kiều An Hảo: "Sau này cần phải leo cửa sổ, nếu như bị hệ thống an ninh của biệt thự phát báo động, đến lúc đó đừng mong tôi đến đồn cảnh sát bảo lãnh."
Lục Cẩn Niên xong, liền cất bước, rời .
Lúc ở lầu, thấy quả nhiên cửa sổ ở lầu có đóng.
Biệt thự Nghi Sơn này, ngay cả trợ lý riêng cũng , bởi vì lúc tâm trạng tốt hoặc lúc ngã bệnh, thích ở đây mình, cho nên ngay cả người giúp việc cũng tìm, tất cả việc vệ sinh biệt thự, đều do mình quét dọn, giống như chỉ mấy tháng trước, lúc tới đây, tưới hoa ở trong sân, sau đó thuận tiện mở cửa sổ thông gió, sau đó quên đóng lại...
Lục Cẩn Niên vươn tay, kéo cửa sổ lại, muốn khóa trái, lại nghĩ đến trong phòng ăn vẫn còn có người ăn cơm, sau đó dừng động tác lại, bỏ qua, mặc cho cửa sổ rộng mở như vậy, xoay người, lên lầu.
mật mã, sáu con số, hai lần, cũng nhớ được, viết giấy, có quỷ mới biết có thể xoay người rồi làm mất hay , đến lúc đó lại tới đây... Còn phải là leo cửa sổ... Nếu thích như vậy, giữ lại sau này để ...
Last edited by a moderator: 2/4/16