1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 198 : Tại sao phải là tôi ? ( 8-)
      Editor : Lam Lam

      "Vậy cảm ơn ông, đạo diễn." Trợ lý của Lục Cẩn Niên lễ phép tiếng cám ơn với đạo diễn, sau đó hai người tạm biệt, cầm điện thoại di động, vừa gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, vừa xoay người rời .

      Đạo diễn mang theo vài phần áy náy với Kiều An Hảo: "Tiểu Kiều, hôm nay lại để tự trang điểm."

      " sao." Kiều An Hảo liếc mắt thấy trợ lý , nhìn về phía đạo diễn còn : "Đạo diễn, ông bận rộn, nếu còn chuyện gì khác, trước hết tôi tẩy trang, trở về khách sạn."

      "Được."

      "Tạm biệt." Kiều An Hảo cười cười với đạo diễn, rồi xoay người, đuổi kịp trợ lý của Lục Cẩn Niên, ngăn trước mặt ta.

      " Kiều?" Trợ lý Lục Cẩn Niên dừng bước lại, đặt điện thoại di động xuống, lễ phép lên tiếng hỏi thăm: "Có chuyện gì ?"

      "Lục Cẩn Niên, có phải ấy bị thương ?" Kiều An Hảo trực tiếp mở miệng hỏi thăm.

      Trợ lý nghĩ đến ngày hôm qua dặn dò Lục Cẩn Niên, dừng lại chút, duy trì lễ phép mỉm cười: " xin lỗi..."

      "Tôi biết ấy bị thương." Kiều An Hảo chờ trợ lý hết lời, lại giành mở miệng trước.

      Trợ lý nuốt nước miếng xuống, lên tiếng.

      "Sau lưng ấy bị thương, đúng ?" Kiều An Hảo hỏi tới.

      Trợ lý giật giật môi, cuối cùng đành gật đầu, dừng lại lát, mở miệng hỏi: " Kiều, ngày hôm qua lúc ông Lục gặp mọi người có phải uống rất nhiều rượu ?"

      Kiều An Hảo nghe được câu này, theo bản năng rũ mi mắt xuống, ngày hôm qua lúc Lục Cẩn Niên chơi trò đoán số, bởi vì biết quy luật chơi oẳn tù tì, khiến cho thua rất nhiều lần, đúng là uống rất nhiều rượu.

      Ngày hôm qua biết bị thương... Kiều An Hảo cắn cắn môi, nhìn trợ lý nhàng gật đầu.

      "Tôi cũng biết!" Giọng trợ lý lập tức trở nên có chút nóng nảy: "Vết thương sau lưng của ấy nghiêm trọng như vậy sao có thể uống rượu? Chắc chắn bây giờ bị cảm, vết thương lại nặng thêm, giờ lại tránh mặt , lần trước quay phim cổ trang cũng như thế, bởi vì tìm người đóng thế, lúc đánh nhau chú ý, chân trái bị bong gân, ta cũng với ai, mãi cho đến bốn hôm sau, trong khách sạn, lúc ta tắm xong ra ngoài vững vàng bị té mặt đất, tôi mới biết ta bị thương!"

      tới đây, cả người trợ lý cũng tiếp tục tức giận: "Bốn ngày, chân bị bong gân, cứng rắn chịu đựng bốn ngày, cổ chân cũng sưng to như bánh bao, đưa đến bệnh viện, bác sĩ , nếu tiếp tục gắng gượng như vậy coi như chân cũng bị phế !”

      " hiểu chuyện gì xảy ra với ông Lục, mỗi lần đều như vậy, bị thương, sinh bệnh, hoặc tiếng nào hoặc im lặng tránh , làm cho người ta cách tìm được, hoặc là cứng rắn chịu đựng , tôi biết rốt cuộc ta nghĩ gì trong lòng, chẳng lẽ biết đau sao? Cả việc quý trọng bản thân mình cũng để ý!"

      " xem, đâu tìm ta? Điện thoại nhận, tin nhắn trả lời!" Trợ lý nhịn được gấp gáp nhanh, qua lại tại chỗ, trong miệng vẫn còn lung tung ngừng: " là sốt ruột chết được, cũng biết tình huống bây giờ của ta thế nào rồi?"

      " Kiều, nên làm sao bây giờ?" Trợ lý vừa , dừng bước lại, quay đầu nhìn Kiều An Hảo, kết quả lại thấy Kiều An Hảo xoay người, ra ngoài rất xa.

      -

      Kiều An Hảo tẩy trang, rồi cầm chìa khóa xe của Triệu Manh, lái xe rời .

      Chỗ quay phim ở phía Nam Bắc Kinh, mà Nghi Sơn ở phía Bắc Bắc Kinh, Kiều An Hảo lái xe suốt 3 tiếng, mới tới biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên.
      Last edited by a moderator: 2/4/16
      ChrisXuxu2109 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 199 : Tại sao phải là tôi? (9)
      Editor : Mèo WĩWĩ


      Vùng đồi núi rất yên tĩnh, thi thoảng chỉ có thanh của các loài chim gọi nhau.

      Nắng vàng rực rỡ chiếu rọi xuống ngôi biệt thự như phủ lớp mạ vàng, trông rộng lớn sang trọng vô cùng.

      Đây là lần thứ hai Kiều An Hảo tới, nhưng với chốn thế ngoại đào nguyên thế này, khỏi liên tục ca ngợi vẻ đẹp kinh diễm lòng người này.

      Như lần trước, cánh cổng biệt thự mở toang, Kiều An Hảo thẳng vào liền nhìn thấy chiếc xe Lục Cẩn Niên lái ngày hôm qua đậu bên cạnh bể bơi.

      Quả nhiên trốn ở đây... Kiều An Hảo dừng xe, rút chìa khóa, mang theo túi bước xuống, rồi thẳng tiến về phía cửa biệt thự.

      Nhấn chuông, mãi ai ra mở. Kiều An Hảo nhíu mày, đáy lòng càng lo lắng thôi, liền vòng ra sau biệt thự như lần trước, thấy cửa sổ sát đất có hé mở, bèn đẩy cửa vào.

      Kiều An Hảo lên lầu hai, dọc theo hành lang tới phòng ngủ của Lục Cẩn Niên, định vặn tay nắm cánh cửa lại bị người bên trong mở ra trước.

      -

      Sáng sớm lúc Lục Cẩn Niên tỉnh lại, thấy Kiều An Hảo nằm trong lòng, cứ tưởng mình hoa mắt mà trông gà hóa cuốc.

      Cứng đờ người nằm bất động, cứ trơ mắt hồi lâu, mới từ từ bắt kịp cảnh tượng tối hôm qua rời khỏi Kim Bích Huy Hoàng. Lúc ấy chưa uống bao nhiêu, mình lái xe mục đích dạo vòng quanh đường phố Bắc Kinh đêm khuya trống vắng, trong đầu luẩn quẩn lời trong Kim Bích Huy Hoàng: "Mối tình đầu của tôi sôi động như của mọi người. chung là tình đơn phương, tôi thầm mến nam sinh nhiều năm. Vì ấy, tôi chăm chỉ học tập để được vào ban nhất, rồi vì mà nghiêm túc phấn đầu suốt năm cấp ba để thi vào đại học A."

      Trái tim như bị ai đó tàn nhẫn bóp chặt mãi buông, đau đớn quá đỗi, bèn đến quán bar mình mượn rượu quên vết thương lòng ỉ đến tận khuya.

      ra, lúc ra khỏi quán bar, ý thức vẫn rất tỉnh táo, thậm chí tốc độ điều khiển xe cũng đều đều theo đúng luật giao thông, đèn đỏ dừng, đèn xanh chạy. Nhưng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại lái về Cẩm Tú Viên.

      say đến độ đầu óc mơ hồ, những chuyện xảy ra sau đó còn nhớ rất . Mặc dù do chất cồn kích thích, mất lý trí ra lời lòng, cũng may dẫn đến sai lầm nghiêm trọng.

      Lục Cẩn Niên hít sâu hơi, cảm thấy đầu hơi nặng nề, sau lưng đau rát. biết, nhất định là do tối hôm qua uống rượu khiến vết thương càng trầm trọng.

      Dẫu cứ muốn được ôm như thế nghỉ ngơi lúc, nhưng từ đến lớn, thời điểm thương tật bệnh hoạn khó chịu đến mấy, cũng quen mình chịu đựng. Vì vậy, ngoan cường bước xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề rồi rời .

      Miễn cưỡng chịu đựng khó chịu trong người, lái xe đến biệt thự Nghi Sơn, về phòng ngủ lấy đại hai viên thuốc giảm sốt uống, rồi nằm ngủ mê man cho tới khi có tiếng chuông cửa đánh thức.

      Xuống giường, mới phát hồi sáng về vội quên thay giày, bèn chân trần ra phía cửa, vừa vặn mở thấy Kiều An Hảo đứng ngay trước mặt.

      Lục Cẩn Niên cho rằng mình bị hoa mắt, thoáng sững sờ tại chỗ.

      Kiều An Hảo cũng bị giật mình khi Lục Cẩn Niên bất thình lình mở cửa, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, thấy sắc mặt người đàn ông trước mắt tái nhợt đến dọa người.
      Last edited by a moderator: 2/4/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 200 : Tại sao phải là tôi? (10)
      Editor : Mèo WĩWĩ


      Kiều An Hảo cau mày, vô thức vươn tay muốn kiểm tra trán Lục Cẩn Niên có nóng .

      Kết quả là đầu ngón tay vừa chạm tới lông mày của , Lục Cẩn Niên chợt hồi phục tinh thần, nhớ tới sau lưng mình bị thương, đành nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay Kiều An Hảo: "Ai bảo tới đây?"

      Cử động bất ngờ của Lục Cẩn Niên khiến Kiều An Hảo rùng mình choáng váng. ngước lên, nhìn Lục Cẩn Niên muốn mở miệng , thanh lạnh nhạt của người đàn ông lại lần nữa vang lên: "Ra khỏi biệt thự của tôi!"

      Sau đó, liền thương tiếc hất tay ra, rồi đóng sập mạnh cửa.

      Kiểu An Hảo phản xạ đẩy cửa, nhưng vô tình lại trật vào khung cửa.

      Lục Cẩn Niên căng thẳng, tay mắt nhanh lẹ bắt lấy cánh cửa, sau đó trừng mắt nhìn ngón tay Kiều An Hảo suýt chút nữa bị cửa đập, giọng hỗn loạn pha lẫn tức giận: "Tôi bảo là hãy ra khỏi biệt thự của tôi!"

      xong, Lục Cẩn Niên liền muốn đóng cửa lần nữa, nhưng lại thấy bàn tay của bất chấp vịn lấy khung cửa buông. Rốt cuộc thể làm gì khác hơn là cắn răng giật cửa về, cạy tay ra, bế ngang người lên, sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cất bước thẳng xuống lầu.

      " muốn làm gì?" Kiều An Hảo vừa dứt câu forum d i e n d a n l q đ, Lục Cẩn Niên liền trực tiếp mở cổng biệt thự, quăng Kiều An Hảo ra ngoài, rồi chờ Kiều An Hảo kịp phản ứng, lập tức đóng "rầm" cửa trước mặt .

      Kiều An Hảo đập đập cửa, bên trong có chút động tĩnh. nghiêng đầu nhìn quan cửa sổ sát sất rộng sáng sủa, thấy Lục Cẩn Niên cất bước lên lầu. Kiều An Hảo bĩu môi, tiếp tục vòng ra sau biệt thự, tiếp tục hành động chui vào biệt thự qua cửa sổ sát đất đó lần nữa. rút được kinh nghiệm lần đầu, lần này Kiều An Hảo chạy lấy tốc độc cực nhanh.

      Cửa phòng ngủ khóa. Lục Cẩn Niên nằm giường, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, biết ngắm cái gì. Kiều An Hảo thận trọng bước vào, từng chút từng chút tiến sát giường.

      Vào lúc Kiều An Hảo gần kề, Lục Cẩn Niên mới cảm thấy có gì đó bất thường, vô thức quay đầu lại. Nhưng chưa kịp thấy mặt Kiều An Hảo quàng chân qua bên hông của rồi.

      Đột ngột bị đè nặng khiến Lục Cẩn Niên khẽ nhăn mày, vươn tay muốn đẩy Kiều An Hảo ngồi người mình xuống. Nhưng lại nhanh tay hơn, chớp mắt liền kéo vạt áo của lên. Vết thương sau lưng cứ thế bị bại lộ ra trước mắt báo trước.

      Lục Cẩn Niên giơ tay trung tức khắc khựng lại, toàn thân cứng đờ.

      tấm lưng trắng là mảng trầy rất lớn. Vết thương được điều trị kịp thời nên có dấu hiệu nhiễm trùng mưng mủ, nhất là nơi bả vai sưng đỏ dữ dội.

      Kiều An Hảo nhìn thấy vậy, lập tức mặt mày tái nhợt, cắn môi, giọng : "Là lúc cứu tôi bị thương đúng ?"


      Chương 201: vẫn thích ấy chứ?(1)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Kiều An Hảo nhìn thấy vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn môi dưới, giọng câu: "Có phải bị thương lúc cứu tôi ?"

      Bọn họ quay phim đại, có cảnh đánh nhau, lần duy nhất có thể khiến bị thương, chính là lúc ngã từ bàn đu dây xuống, đỡ lấy , cũng khiến mình bị thương...

      Kiều An Hảo đột nhiên nhớ tới hôm đó lúc mình mở mắt ra liền thấy được vẻ mặt tràn đầy lo lắng của Lục Cẩn Niên, chẳng qua là lúc ấy thay đổi sắc mặt quá nhanh, nên xác định được có đúng hay . Cho nên từ tận đáy lòng, có chút nghi ngờ, lại dám hỏi, nhưng tại, thấy lưng bị thương như vậy, phần nghi ngờ kia liền bị kiên cường ép xuống, nơi trái tim lại lần nữa ngừng giãy dụa.

      Lục Cẩn Niên, có phải hay , trong lòng có chút quan tâm đến ? Nếu vì sao lại bất chấp nguy hiểm cứu ?

      Tâm tình Kiều An Hảo loạn thành đoàn, trực giác cho biết, suy đoán của mình hề sai, nhưng lại sợ mình đa tình. Nội tâm chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng nhịn được, nhàng run rẩy mí mắt, liếc mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của , cẩn thận lựa chọn từ ngữ hỏi câu: "Ngày hôm đó, vì sao lại cứu tôi?"

      Năm đầu ngón tay của Lục Cẩn Niên khẽ run rẩy, vốn muốn tóm lấy cánh tay của Kiều An Hảo nhưng rất nhanh lại thả lỏng, sau đó hoàn toàn buông ra, cuối cùng im hơi lặng tiếng nằm xuống giường, trầm mặc trong chốc lát mới nhắm mắt lại, thực muốn che đậy cảm xúc dâng lên trong đáy mắt, nhàng mở miệng : "Nếu thực xảy ra chuyện trong đoàn làm phim, tôi có cách nào đối mặt với Hứa Gia Mộc."

      Vì sao phải cứu ? như vậy, làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn bị thương trước mặt mình đây?

      nghĩ, chuyện bị thương nhất thế giới này, cùng lắm cũng chỉ thế này thôi chứ, ràng là rất quan tâm , mới có thể cố gắng quên mình như thế, nhưng lại chỉ có thể bịa ra cho cái cớ hợp lý, khiến tưởng rằng cần .

      cứu , là vì Gia Mộc... Tâm trạng của Kiều An Hảo phải là mất mát, nhưng lại bình tĩnh "Ừ" tiếng, tỏ vẻ biết.

      Lục Cẩn Niên gì.

      Im lặng lúc, Kiều An Hảo mới nhớ ra mục đích mình đến đây, nhìn vết thương ở sau lưng , muốn vươn tay chạm vào chút, nhưng lại sợ làm bị đau, cuối cùng đành rút tay về, giọng rất hỏi câu: "Có phải rất đau hay ?" -> lời của Xẩm: đương nhiên là đau rồi, thế cũng hỏi, bó tay vs bà!

      Lục Cẩn Niên dùng sức nắm chặt lấy chăn đệm.

      Có phải rất đau hay ?

      Sáu chữ đơn giản, nhưng đối với , vẫn là khát vọng xa xỉ nơi đáy lòng.

      Bởi vì từ làm phẫu thuật thay tủy, nên thân thể vẫn luôn yếu hơn bình thường, sau khi mẹ qua đời, đứa mới hơn 10 tuổi làm sao có thể tự chăm sóc cho mình, thường xuyên bị cảm mạo phát sốt, đến phòng khám, nhìn những đứa cùng trang lứa khác đều được cha mẹ che chở như bảo bối, mà vĩnh viễn chỉ mình đơn độc.

      Lúc ấy tuổi vẫn còn , cũng có mong muốn người khác để ý đến mình chút, cứ như việc mẹ cho biết, và người của Hứa gia có quan hệ gì, nhưng đến lúc lần nữa phát sốt, chạy đến Hứa gia ngồi ngoài cửa chờ cha rất lâu. nghĩ là mình bị bệnh được cha quan tâm chút, liếc mắt nhìn cái cũng được. Vì bị ốm nên cả người đều cảm thấy nặng nề, đợi lúc lâu, mãi mới chờ được đến lúc cha xuất , nhưng còn chưa kịp mở miệng gì, cha cau mày, vẻ mặt trầm hỏi câu: "Ai bảo mày tới đây? mau!"
      Last edited by a moderator: 2/4/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 202: vẫn thích ấy chứ?(2)

      Editor: Xẩm Xẩm

      Sau đó cha cũng thèm liếc cái mà mạch vào trong nhà, giống như đối với ông ấy, chỉ là người qua đường thôi.

      Bởi vì có ai để ý bị bệnh có khó chịu hay , bị thương có đau hay , cho nên ngay cả chính cũng cảm thấy, mình khó chịu, đau.

      Nhưng tại, thế nhưng lại hỏi có đau hay ...

      câu có chủ ý gì, nhưng lại dễ dàng khiến tâm tình mềm mại hơn rất nhiều.

      Kiều An Hảo hỏi xong Lục Cẩn Niên, liền vươn tay, mở chiếc túi mình mang theo, lấy ra chai thuốc khử trùng, thuốc mỡ và cả băng vải.

      Kiều An Hảo cầm tăm bông, trước tiên nên khử trùng vết thương cho , có thể bởi vì đau, phía sau lưng giật mạnh cái, khiến Kiều An Hảo suýt nữa làm rơi tăm bông.

      Kiều An Hảo cố gắng bình tĩnh lại, nhịn được bèn mở miệng chuyện, để rời suy nghĩ của mình: "Bị thương, sao lúc ấy gì?"

      "Cho dù muốn để người khác biết, cũng nên tự mình viện kiểm tra chút."

      "Miệng vết thương xử lý trễ như này, rất dễ nhiễm trùng."

      "Còn có, ngày hôm qua sao lại uống nhiều rượu như vậy, làm rách miệng vết thương..."

      " lớn như vậy, thế nào còn biết tự chăm sóc bản thân..."

      Lúc còn , tính cách rất quái gở, thích chuyện, cho nên luôn im lặng, nhưng tại, thanh dịu dàng của người con cứ lởn vởn bên tai.

      Có thể đây là lần đầu tiên phải xử lý vết thương nghiêm trọng thế này nên hơi khiếp sợ, giọng ra còn mang theo chút run rẩy, khiến thanh của càng thêm cuốn hút.

      Cứ câu lại câu, lời cũng lặp lại nhau, lại có dấu hiệu dừng, nhưng vào tai lại hề ầm ĩ phiền chán, ngược lại, nghe được lải nhải thế này, đáy lòng còn thấy ấm áp khó thành lời.

      Lục Cẩn Niên nhắm mắt lại, ghé vào thành giường, hề gì cả, giống như ngủ, nhưng khóe môi chôn ở dưới cánh tay của lại hơi giương lên như mỉm cười.

      Kiều An Hảo xử lý tốt miệng vết thương của xong mới từ người xuống, sau đó lấy ít thuốc tiêu viêm, mở miệng : "Uống vài viên tiêu viêm, nhanh khỏi hơn."

      Kiều An Hảo lấy chai nước khoáng đặt tủ đầu giường, dùng sức mở ra, đưa tới bên giường, sau đó mới phát nhắm mắt lại, hô hấp đều đều trầm ổn, có lẽ chìm vào giấc ngủ.

      Lông mi rất dài và cong như dẻ quạt, lúc ánh sáng chiếu xuống, mờ mờ vô cùng cuốn hút.

      Vẻ mặt của an tĩnh thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch lên, như mỉm cười, khiến cho từng đường nét khuôn mặt vô cùng hài hòa và dịu dàng.

      Kiều An Hảo nghiêng người, nhìn chằm chằm khuôn mặt , nhịn được đến gần chút, nhàng vụng trộm hôn môi . Chỉ chút khiến đỏ mặt rất nhanh tách ra, đặt chai nước và thuốc ở bên, lặng lẽ lấy tấm chăn mỏng đắp cho , rồi cầm túi của mình nhanh chóng rời .

      lời tác giả: tiểu An Hảo, cũng dám hôn trộm Lục Ảnh đế của ta, buông lão công của ta ra, để ta thay thế!
      Last edited by a moderator: 2/4/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 203 : Vẫn thích ấy chứ? (3)

      Buổi sáng Lục Cẩn Niên thức dậy sớm, tới biệt thự Nghi Sơn, bởi vì hơi sốt, nên vẫn luôn thế nào ngủ ngon, cho nên lúc nghe Kiều An Hảo lảm nhảm, cả người lại vô tình rơi vào trong giấc mộng.

      Giấc ngủ này, ngược lại cực kỳ sâu, đợi khi...tỉnh lại lần nữa, ngoài cửa sổ sắc trời tối, trong phòng mở đèn, màn đen như mực.

      Lục Cẩn Niên sờ soạng điều khiển, mở đèn biệt thự, thấy trong phòng ngủ chỉ có mình, theo bản năng giơ tay lên, sờ sờ băng sau lưng, sau đó xác nhận buổi chiều Kiều An Hảo xuất ở đây, vì vậy liền nhanh chóng xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

      Trong biệt thự rất yên tĩnh, trừ tiếng bước chân của , còn những tiếng động khác, cửa sổ lầu đóng lại, gió đêm thổi vào rèm cửa sổ, ngừng phất phơ, Lục Cẩn Niên vòng quanh cả biệt thự vòng, lại tìm được bóng dáng Kiều An Hảo, đáy lòng nhịn được lên cảm giác mất mát, rồi...

      Lục Cẩn Niên đứng trong phòng khách mình hồi lâu, mới mím môi, cất bước lên cầu thang, vòng quanh phòng ngủ nhìn vòng, cuối cùng thấy tủ đầu giường có rất nhiều viên thuốc, trong nháy mắt tầm mắt Lục Cẩn Niên dừng lại, lẳng lặng nhìn hồi lâu, sau đó kéo bên ngăn kéo lấy ra điếu thuốc, đốt, còn chưa hút, lại nghe được lầu dưới mơ hồ truyền đến động tĩnh.

      Lục Cẩn Niên nhíu mi tâm lại, cẩn thận lắng nghe, đúng là có tiếng bước chân truyền đến, vì vậy liền dập điếu thuốc vào trong gạt tàn thuốc, nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi phòng ngủ, mới vừa tới cầu thang, liền thấy Kiều An Hảo thở hổn hển mang cái túi lớn, vào phòng ăn.

      Lục Cẩn Niên cất bước, nhanh chậm xuống lầu, về phía phòng ăn.

      Cửa phòng ăn khóa, nhìn thấy mở túi mua bên ngoài về, giống như cái khay , ngăn nắp đặt ở bàn ăn.

      Lục Cẩn Niên lên tiếng quấy rầy Kiều An Hảo, chẳng qua là dựa vào cửa phòng ăn im lặng nhìn.

      Kiều An Hảo dọn xong, nhìn món ăn bàn, hài lòng vỗ tay cái, sau đó xoay người chuẩn bị gọi Lục Cẩn Niên ăn cơm, lại thấy dáng vẻ Lục Cẩn Niên nhàn nhã đứng ở cửa, nhất thời bị dọa sợ, sau đó nhìn Lục Cẩn Niên cười cười: " tỉnh rồi? Vậy rửa tay ăn cơm ."

      Lục Cẩn Niên vẫn nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều An Hảo, nhìn lát, sau đó hỏi: " vừa ra ngoài, chính là mua đồ ăn?"

      Kiều An Hảo gật đầu, giọng mang theo tia oán giận: " ở xa quá, họ chịu giao hàng tới, tôi chỉ có thể mình tự mình lái xe mua."

      ra phải rời ... Đáy lòng Lục Cẩn Niên hơi thoải mái, từ từ đứng thẳng người, xoay người lên phòng vệ sinh lầu , rửa tay, lau tay, lúc trở lại, Kiều An Hảo khéo léo ngồi ở trước bàn ăn, chờ .

      Thấy vào, Kiều An Hảo mở miệng : "Tôi nấu cơm, cũng biết thích ăn gì, nên mua thứ gì loãng chút."

      Lục Cẩn Niên kéo ghế ngồi đối diện với Kiều An Hảo ra ngồi xuống, nhìn lướt qua năm món ăn món canh bàn, phối hợp món mặn và rau, đầy đủ dinh dưỡng, sau đó nhìn Kiều An Hảo gật đầu, rồi cầm lên đũa sớm đặt mà ăn.

      Ăn vài miếng, Lục Cẩn Niên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo im lặng nhìn mình ăn cơm, dừng lại chút, tìm đề tài, mở miệng hỏi: " vào đây bằng cách nào?"

      Chương 204 : Vẫn thích ấy chứ? (4)

      Lục Cẩn Niên rất ít khi chủ động mở miệng chuyện với Kiều An Hảo, Kiều An Hảo ăn, mới phản ứng được Lục Cẩn Niên hỏi, sau đó cắn đũa, nháy mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, đỏ mặt ấp a ấp úng giọng : "Tôi leo từ cửa sổ vào."

      Leo từ cửa sổ vào... Khóe môi Lục Cẩn Niên nhịn được rút lại, sau đó cầm đũa, tùy tiện gắp thêm món ăn, nhét vào trong miệng, cố đè xuống bản thân muốn cười, mặt nghiêm lại, lời tiếp tục ăn cơm.

      Kiều An Hảo cẩn thận quan sát Lục Cẩn Niên lát, phát dường như hề có ý muốn truy xét hay so đo, vì vậy cắn đũa nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      Trong phòng ăn rất yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, yên lặng tiếng động ăn cơm.

      Lúc gần ăn xong, trong lúc bất chợt Lục Cẩn Niên phá vỡ im lặng, hiểu sao ra sáu con số.

      Kiều An Hảo hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt, nhìn Lục Cẩn Niên, gương mặt tỏ ý hiểu.

      Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn vẻ mặt Kiều An Hảo, tiếp tục im lặng ăn cơm, sau đó khi ăn no, mới đặt đũa xuống, tiếp tục lặp lại sáu con số lần nữa, thuận tiện hỏi câu: "Nhớ ?"

      Là cái gì? Kiều An Hảo vô tội chớp đôi mắt to, đầu tiên là gật đầu, bày tỏ mình nhớ, sau đó lại lắc đầu.

      Lục Cẩn Niên nhíu mày, nhìn như bất đắc dĩ, lại mang theo vài phần thương đứng lên, ra phòng ăn, lát sau, cầm tờ giấy ghi chú vào, đẩy tới trước mặt Kiều An Hảo.

      giấy, là nét chữ sống động, viết ra sáu con số vừa .

      Kiều An Hảo liếc mắt nhìn giấy, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về Lục Cẩn Niên.

      đứng cao nhìn xuống, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ, cũng có quá nhiều biểu cảm, chẳng qua là ngón tay thon dài, gõ lên giấy ghi chú, phát ra hai tiếng bàn, sau đó đơn giản ra năm chữ: "Mật mã của biệt thự."

      Rồi xoay người, hướng về phía cửa phòng ăn.

      Lục Cẩn Niên tới cửa phòng ăn, giống như nghĩ tới điều gì, dừng bước, quay đầu, rồi với Kiều An Hảo: "Sau này cần phải leo cửa sổ, nếu như bị hệ thống an ninh của biệt thự phát báo động, đến lúc đó đừng mong tôi đến đồn cảnh sát bảo lãnh."

      Lục Cẩn Niên xong, liền cất bước, rời .

      Lúc lầu, thấy quả nhiên cửa sổ ở lầu có đóng.

      Biệt thự Nghi Sơn này, ngay cả trợ lý riêng cũng , bởi vì lúc tâm trạng tốt hoặc lúc ngã bệnh, thích ở đây mình, cho nên ngay cả người giúp việc cũng tìm, tất cả việc vệ sinh biệt thự, đều do mình quét dọn, giống như chỉ mấy tháng trước, lúc tới đây, tưới hoa ở trong sân, sau đó thuận tiện mở cửa sổ thông gió, sau đó quên đóng lại...

      Lục Cẩn Niên vươn tay, kéo cửa sổ lại, muốn khóa trái, lại nghĩ đến trong phòng ăn vẫn còn có người ăn cơm, sau đó dừng động tác lại, bỏ qua, mặc cho cửa sổ rộng mở như vậy, xoay người, lên lầu.

      mật mã, sáu con số, hai lần, cũng nhớ được, viết giấy, có quỷ mới biết có thể xoay người rồi làm mất hay , đến lúc đó lại tới đây... Còn phải là leo cửa sổ... Nếu thích như vậy, giữ lại sau này để ...
      Last edited by a moderator: 2/4/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :