1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ (Full 973c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 174 : Lục ảnh đế nổi giận (6)
      Editor : Mèo WĩWĩ


      Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, mi tâm hơi chau lại, sau đó mới ý thức được việc mình bị ngã xích đu mà có tí đau đớn xác thịt nào, hóa ra là bên dưới có đệm người.

      Mà người này là... Lục Cẩn Niên? xông tới cứu ?

      Lập tức đáy lòng Kiều An Hảo rối thành nùi.

      Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo vẫn nhắm mắt, có bất kỳ phản ứng, thể vỗ khuôn mặt , lúc này mới phát trán lấm tấm những mảnh máu tươi đỏ chói. Ngón tay Lục Cẩn Niên chợt run, tâm như bị bóp nát. sợ hãi và kinh hoảng bao trùm, khiến há miệng nhưng thốt được nên lời.

      Đạo diễn vẫn luôn sát sao theo dõi qua camera đột ngột lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng chạy về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo. Cử động của ông cũng thức tỉnh người chung quanh, mọi người đều đổ xô về trường.

      Đạo diễn trước hết tới trước mặt Lục Cẩn Niên và Kiều An Hảo, ông cúi đầu nhìn thoáng qua Kiều An Hảo nhắm chặt mắt, vẻ mặt có chút bối rối mở miệng với Lục Cẩn Niên: "Lục..."

      "Lục cái gì lục!" Lục Cẩn Niên bất chợt ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lùng tràn đầy sắc nét tức giận, giọng điệu bén nhọn cắt đứt lời đạo diễn: "Từng người các người đều ngẩn ra đấylàm gì, còn mau chuẩn bị xe, đưa đến bệnh viện!" D༲i༲e༲n༲

      Đạo diễn bị Lục Cẩn Niên gầm lên liền lui về sau bước theo bản năng, sau đó mới nhanh chóng gật đầu: "Vâng..." D༲a༲n༲

      "Nhanh lên!" Lục Cẩn Niên từ trước đến nay luôn thờ ơ bình tĩnh, nhưng lúc này hầu như hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, lại lần nữa cắt đứt lời đạo diễn còn chưa xong. Vẻ mặt khủng bố khiến đạo diễn dám chậm trễ giây, nếu bạo phát giết người mất. L༲e༲

      Đạo diễn rút kinh nghiệm xương máu, lần này dám đáp lời Lục Cẩn Niên, thậm chí cũng quên phân phó người khác, liền nhanh chân chạy về bãi đỗ xe. Q༲u༲y༲

      Mấy người đứng gần thấy trạng thái Lục Cẩn Niên, sợ đến đều dừng bước, dám mảy may tiến về phía trước. D༲o༲n༲

      Kiều An Hảo bị hai tiếng rống giận liên tiếp của Lục Cẩn Niên lập tức cả kinh phục hồi lại tinh thần.

      Bệnh viện, đưa đến bệnh viện sao? cũng có té bị thương, bệnh viện làm gì? (Ai biểu bà giả chết)

      Kiều An Hảo giật giật mi tâm, vội vã mở mắt, vừa định ngăn cản, kết quả trái lại càng sửng sốt.

      quen biết lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua bộ dạng tại của Lục Cẩn Niên. Sắc mặt tái nhợt khó coi, đôi mắt mang theo vài phần lo âu và hỗn loạn, như thể sợ hãi điều gì.

      Tại thời điểm này, Kiều An Hảo cảm thấy như có gì đó hung hăng đập vào tim mình, thoáng cái ngây người nhìn chăm chăm Lục Cẩn Niên.
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 175: Lục Ảnh đế nổi giận (7)

      Editor: Xẩm Xẩm


      Triệu Manh bị Lục Cẩn Niên dọa sợ dám tới gần, thấy Kiều An Hảo mở to mắt ra, lập tức hỏi câu: "Kiều Kiều, cậu thế nào rồi?"


      Lục Cẩn Niên nghe được thanh của Triệu Manh, mới ý thức được Kiều An Hảo mở mắt, ánh mắt mang theo mấy phần khẩn trương đánh giá Kiều An Hảo lúc, tin tưởng có gì bất trắc, lúc này mới ngấm ngầm thở dài nhõm hơi, sau đó lại nhanh chóng thu lại tâm tình của mình, như chưa hề có gì xảy ra, khuôn mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo và lạnh lùng.


      Lục Cẩn Niên thay đổi nhanh như thế khiến Kiều An Hảo khẽ nhăn trán, lại tiếp tục nhìn chằm chằm , nhưng rốt cuộc cũng thể tìm ra được nửa điểm lo lắng và kích động từ đáy mắt .


      Môi khẽ mấp máy, mới quay đầu lại, lắc lắc đầu nhìn Triệu Manh, nhàng câu: "Mình sao."


      xong, tầm mắt của lại lần nữa chuyển đến mặt Lục Cẩn Niên, nhưng bây giờ chỉ thấy được vẻ lạnh lẽo cảm xúc của .


      Phảng phất lúc vừa mới mở to mắt, liền nhìn thấy được kích động ngập tràn khuôn mặt , hóa ra tất cả chỉ là ảo giác của .


      " có chuyện gì chứ?" Tống Tương Tư nhịn được hỏi câu: "Có chỗ nào bị thương ? Thử đứng lên xem."


      Kiều An Hảo nghe thấy lời của Tống Tương Tư, mới ý thức được mình vẫn còn nằm trong ngực Lục Cẩn Niên, mặt hơi đỏ lên, vội vàng đứng lên, sau đó giậm chân hai cái, rồi lại lại hai ba bước, mới mở miệng : " sao."


      "Tốt quá, vừa rồi là dọa chết người, ngã cao như vậy, có thể liệt nửa người cũng chừng, may mà Lục Cẩn Niên phản ứng nhanh nhẹn, chạy đến đỡ được ." Lời này của Tống Tương Tư đưa ra, cũng theo đó thở dài nhõm hơi, cũng bị màn kia dọa sợ hãi.


      Bấy giờ, Kiều An Hảo mới nhìn Lục Cẩn Niên, cắn cắn môi, mở miệng : "Ông Lục, vừa rồi cảm ơn ông."


      Lục Cẩn Niên lên tiếng, chỉ đưa tay ra ấn xuống mặt đất, biết có phải do ngồi lâu hay , lúc đứng dậy, trán khẽ nhăn lại, tay dùng sức chống xuống, sau đó liền đứng thẳng người rất nhanh.


      Đạo diễn vừa rồi bị Lục Cẩn Niên quát chuẩn bị xe đến bệnh viện, lúc này vội vã chạy về, thở hồng hộc : "Ông Lục, xe chuẩn bị xong..."


      Lời còn chưa hết, thấy Kiều An Hảo nguyên vẹn cả người đứng trước mặt mình, bỗng chốc liền ngây ngẩn, lại : " Kiều, có chuyện gì chứ?"


      Kiều An Hảo lắc đầu.


      Đạo diễn lại hỏi: "Có muốn bệnh viện ?"


      Kiều An Hảo lại vội vàng lắc đầu: " cần, tôi sao."


      "Vẫn nên bệnh viện kiểm tra để đảm bảo." Tống Tương Tư mở miệng : "Hơn nữa, trán cũng bị chảy máu, đừng để lại sẹo."

      Chương 176 : Lục ảnh đế tức giận (8-)
      Editor : Lam Lam


      Kiều An Hảo giơ tay lên, sờ soạng vết thương trán: "Chỉ là bị rách lớp da thôi, hai ngày nữa ổn, để lại sẹo, cần đến bệnh viện.”

      Đạo diễn làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Lục Cẩn Niên, chờ ý kiến.

      Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chỗ bị thương của Kiều An Hảo, trán có vết máu lớn, giọng mang theo vài phần cự tuyệt mở miệng :”Đến bệnh viện!”

      " cần phiền toái như vậy..." Kiều An Hảo còn chưa dứt lời, Lục Cẩn Niên mở miệng lần nữa, giọng cứng rắn cắt đứt lời của : "Kiều tiểu thư, ở trong đoàn làm phim gặp cố, bây giờ sao, cần đến bệnh viện, nếu lát nữa, đến bệnh viện kiểm tra được vấn đề gì dọa dẫm đoàn làm phim sao?”

      Kiều An Hảo mở miệng, muốn giải thích mình , nhưng mà Lục Cẩn Niên cũng chưa cho cơ hội chuyện, giành trước bước tự mình mở lời : "Còn nữa, đừng quên, là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi, gặp tai nạn đến bệnh viện, tôi muốn sau này đồn đãi truyền ra ngoài là truyền thông Hoàn Ảnh ngược đãi nhân viên!”

      Lục Cẩn Niên vừa , vừa lấy chìa khóa xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Kiều An Hảo, bước về chiếc xe dừng cách đó xa, chẳng qua mới hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị dọa sợ, cả người run rẩy, giây kế tiếp, Lục Cẩn Niên nâng chìa khóa trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị đứt của xích đu, giọng cương quyết:”Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích ràng cho tôi biết, tại sao sợi dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt đứt!”

      xong, Lục Cẩn Niên lạnh lùng quay đầu, kéo tay Kiều An Hảo, nghênh ngang .

      -

      Tốc độ lái xe của Lục Cẩn Niên rất nhanh, dọc theo đường hai người cũng chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 2 tiếng xe, chẳng qua mới nửa tiếng, tới bệnh viện nhân dân.

      Lục Cẩn Niên đương nhiên hỏi ý kiến Kiều An Hảo, trực tiếp kéo đến phòng cứu cấp của bệnh viện, bấm số, sau đó ném câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho ấy!”

      Cũng nhìn lấy Kiều An Hảo, liền sải chân cất bước, rời .

      -

      Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Lục Cẩn Niên đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.

      thỉnh thoảng giơ tay lên, bấm từng đốt tay sau lưng, sau đó lại nhíu chặt mi tâm, cau mày, giống như ngầm chịu đựng điều gì.

      Cuối cùng giống như chịu đựng nổi, sờ lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút điếu để tránh nhưng vừa mới chuẩn bị đốt thuốc thấy vách tường có mấy chữ to ‘Cấm hút thuốc’, sau đó buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.
      Last edited by a moderator: 24/7/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 176: Lục ảnh đế tức giận (8-)


      Editor: Lam Lam


      Kiều An Hảo giơ tay lên, sờ soạng vết thương trán: "Chỉ là vị rách lớp da thôi, hai ngày nữa ổn, để lại sẹo cần đến bệnh viện."


      Đạo diễn làm chủ được, chỉ có thể nhìn về phía Lục Cẩn Niên, chờ ý kiến.


      Lục Cẩn Niên nhìn lướt qua chỗ bị thương của Kiều An Hảo

      , trán có vết máu lớn, giọng mang theo vài phần cự tuyệt mở miệng : "Đến bệnh viện!"


      " cần phiền toái như vậy ..." Kiều An Hảo

      còn chưa dứt lời. Lục Cẩn Niên mở miệng lần nữa, giọng cứng rắn dứt lời của : "Kiều tiểu thư, ở trong đoàn làm phim gặp cố, bây giờ sao, cần đến bệnh viện, nếu lát nữa, đến bệnh viện kiểm tra được vấn đề gì doạ dẫm đoàn làm phim sao?"


      Kiều An Hảo mở miệng, muốn giải thích mình , nhưng mà Lục Cẩn Niên cũng chưa cho cơ hội chuyện, giành trước bước tự mình mở lời : "Còn nữa, đừng quên, là người ký hợp đồng với truyền thông Hoàn Ảnh của tôi, gặp tai nạn khôgn đến bệnh viện, tôi muốn sau này đồn dãi truyền ra ngoài là truyền thông Hoàn Ảnh ngược đãi nhân viên!"


      Lục Cẩn Niên vừa vừa lấy chìa khoá xe trong tay đạo diễn, trực tiếp nắm lấy tay Kiều An Hảo , bước về chiếc xe dừng cách đó xa, chẳng qua mới hai bước, giống như bất chợt nhớ ra gì đó, dừng bước, quay đầu, tầm mắt lạnh lùng nhìn lướt qua đạo diễn, khiến đạo diễn bị doạ sợ, cả người run rẩy, giây kế tiếp, Lục Cẩn Niên nâng chài khoá trong tay lên, chỉ vào đoạn dây bị dứt của xích đu, giọng cương quyết: "Trước khi tôi trở lại, tốt nhất ông nên giải thích ràng cho tôi biết, tại sao sợ dây kia lại vô duyên vô cớ bị cắt dứt!"


      xong, Lúc Cẩn Niên lạnh lùng quay đầu, kéo tay Kiều An Hảo

      nghênh ngang .


      Tốc độ lái xe của Lục Cẩn Niên rất nhanh, dọc theo đường hai người cũng chuyện với nhau, từ chỗ quay phim đến nội thành, ít nhất phải mất 2 tiếng xe, chẳng qua mới nửa tiếng, tới bệnh viện nhân dân.


      lục Cẩn Niên đương nhiên hỏi ý kiến Kiều An Hảo , trực tiếpkeos đến phòng cấp cứu của bệnh viện, bấm số, sau đó ném câu về phía bác sĩ: "Kiểm tra tổng quát cho ấy!"


      Cũng nhìn lấy Kiều An Hảo, liền sải chân cất bước, rời .


      Thời gian kiểm tra tổng quát hơi lâu, Lục Cẩn Niên đứng trong hành lang chờ có chút nhàm chán.


      thỉnh thoảng giơ tay lên, bấm từng đốt tay sau lưng, sau đó lại nhíu mày chặt mi tâm, cau mày, giống như ngầm chịu đựng điều gì.


      Cuối cùng giống như chiu đựng nổi, sờ lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, muốn hút điếu để tránh nhưng vừa mới chuẩn bị đốt thuốc thấy vách tường có mấy chữ to 'Cấm hút thuốc', sau đó buồn bực rút điếu thuốc trong miệng xuống nhét vào bao thuốc lá, bỏ vào trong túi lần nữa.



      Chương 177: Lục ảnh đế nổi giận (9)


      Editor: Lam Lam


      Lục Cẩn Niên đứng ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn khoảng tối đen nơi bầu trời đêm bên ngoài khung cửa. Trầm ngâm hồi, nhớ đến vết thương trán Kiều An Hảo tuy nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.


      trợ lý ở nội thành nhận được điên thoại của Lục Cẩn Niên, chưa đến nửa tiếng đồng hồ chạy tới, cầm bình thuốc đưa cho Lục Cẩn Niên: "Ông Lục, thuốc này hết, chỉ còn lại mỗi lọ. Nếu đưa cho Kiều, khi bản thân bị thương có mà dùng."


      Thuốc đó là khi Lục Cẩn Niên Vân Nam quay phim mấy năm trước, vô tình gặp lão trung y, mua được ba chai thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của ông ấy. Thời gian đó hay phải quay, khó tránh khỏi thương tích đầy mình. Bất kể vết thương có nặng hơn, chỉ cần bôi thuốc này lên để lại sẹo.


      Lục Cẩn Niên nghe trợ lý , mặt mày khôgn nhúc nhích, chỉ nhận lấy thuốc mỡ, nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: "Khi có cơ hội, Vân Nam, tìm lão trung y mua ít."


      Trợ lý giật giật khoé môi, gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: ' chỉ gặp được lão trugn y lần, giờ trôi qua nhiều năm, biết nơi nào tìm người mua thuốc chứ?"


      Kiều An Hảo kiểm tra xong là 9 giờ tối, kết quả kiểm tra có gì đáng ngại, vết thương trán cũng được bác sĩ tiệt trùng bằng oxy già, có thể do lúc té bị rách mất miếng da .


      Mặc dù bác sĩ có việc gì, Lục Cẩn Niên vẫn bắt Kiều An Hảo cho xem các mục kiểm tra lần, xác nhận có việc gì, mới trả phiếu khám lại cho Kiều An Hảo xong xoay người ra khỏi bệnh viện. Kiều An Hảo nhét phiếu vào trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.


      Lục Cẩn Niên khôgn đưa Kiều An Hảo quay về đoàn phim, mà diễn đàn của Lê Quý Đôn Cẩm Tú Viên. chạy xe mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.


      Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn bà liền chạy ra.


      Kiều An Hảo tháo dây an toàn, xuống xe, chào hỏi má Trần tiếng. Cửa sổ chỗ ghế phụ hạ xuống, Lục Cẩn Niên móc bình thuốc kia từ trong túi ra, giao cho Kiều An Hảo qua ô cửa, sau đó nhìn lướt qua vết thương trán , nhàng : "Có thể chống sẹo."


      Kiều An Hảo khôgn đưa tay ra nhận, thuận miêng : "Bác sĩ bảo lưu sẹo....."


      lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối ? Lục Cẩn Niên xụ mặt, ngắt lời Kiều An Hảo: "Nếu lưu lại sẹo, ai chịu trách nhiệm? Kiều, đừng quên, là diễn viên, phải dựa vào gương mặt này. Mặt sẹo ô nhiễm mắt người xem. Phiền có chút tinh thần chuyên nghiệp !"
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 178 : Lục ảnh đế tức giận (10)
      Editor : Lam Lam

      Lục Cẩn Niên mở miệng chút lưu tình nào, xong, cũng nhìn lấy Kiều An Hảo mà tiện tay ném thuốc mỡ cho má Trần đứng bên.

      Má Trần vội đưa tay ra nhận lấy, sau đó lại cười mở miệng :”Tôi chuẩn bị xong cơm tối bây giờ vẫn còn nóng, mau vào ăn .”

      xong, má Trần mới nhận thức Lục Cẩn Niên vẫn còn ngồi xe, vì thế lại hỏi câu:”Ông Lục, đêm nay ở lại đây chứ?”

      " ở." Lục Cẩn Niên ném hai chữ lạnh lùng, ràng, sau đó đổi tay lái, vòng xe lại, ra sức giẫm chân lên chân ga, xe lại nhanh chóng lao vút ra khỏi Cẩm Tú Viên.

      Kiều An Hảo nhìn thấy xe Lục Cẩn Niên nhanh chóng biến mất, mí mắt hơi buông xuống, che giấu mất mát trong đáy mắt, sau đó lại giống như có chuyện gì xảy ra, nhợt nhạt nở nụ cười:”Chúng ta vào thôi.”

      Ăn cơm xong, lúc Kiều An Hảo lên lầu, má Trần cầm thuốc mỡ mà Lục Cẩn Niên ném cho mình đưa tới:”Bà chủ, ông chủ đưa thuốc mỡ.”

      Kiều An Hảo nhìn bình thuốc trong tay má Trần, tạm dừng hồi, rồi vươn tay nhận lấy, sau đó lên lầu.

      Ban ngày mệt mỏi suốt ngày, Kiều An Hảo cũng hơi mệt, tắm xong rồi leo lên giường, lúc tắt đèn, nhìn thấy bình thuốc mình để tủ đầu giường, cầm bình thuốc trong tay, tắt đèn, chui vào trong chăn mềm mại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng ngủ được.

      Lục Cẩn Niên vì điều gì mà cứu ? Vẻ mặt lúc đó là lo lắng cho sao?

      Nhưng mà sau đó, dáng vẻ đối xử với mình vẫn lạnh nhạt, chuyện cũng khó nghe.

      Kiều An Hảo nhịn được xoay người lại, dưới đèn ngủ mỏng manh mờ nhạt, nhìn bình thuốc cầm trong tay, cho bình thuốc của , là sợ mặt để lại sẹo, ảnh hưởng người nhìn, hay vốn dĩ là muốn để lại sẹo mặt ?

      Kiều An Hảo càng nghĩ, trong lòng càng rối loạn.

      Hơn năm năm trước kia, đến hàng Châu lần đầu tiên chung sống cùng rồi lại trở về cũng miên man suy nghĩ như vậy, nghĩ rằng có ý với , đúng là sau cùng, mới biết được, chẳng qua chỉ là người tự mình đa tình.

      Huống chi, năm năm trước, từng với , mặc kệ người trong lòng là ai, bao giờ có thể là .

      Cho nên, bây giờ hà tất trong lòng nghĩ những điều kỳ lạ này, sau cùng, chẳng qua người thất vọng cũng chỉ là mình, khổ sở cũng chỉ là mình.

      Kiều An Hảo nghĩ tới đây, cắn cắn môi, ôm ấp bình thuốc trong lòng, nhắm hai mắt lại, sau đó, mặt chậm rãi tràn đầy bi thương.

      -

      Lục Cẩn Niên lái ô tô thẳng đến biệt thự giữa sườn núi Nghi Sơn.

      Trong biệt thự trống , có ai, bấm mật mã rồi vào, uống ly nước, sau đó mới cởi bỏ nút, trước cởi áo khoác âu phục, sau đó cắn răng cởi sạch quần áo người, cúi đầu, nhìn đến vải màu trắng che kín từng chỗ đỏ.
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179 : Tỏ tình bằng thủ ngữ (1)
      Editor : Lam Lam

      Lục Cẩn Niên mím môi, tiện tay ném áo sơ mi trắng vào trong sọt, sau đó lên lầu, tìm hộp thuốc đứng trước gương trong phòng thay đồ rộng rãi, cầm bông vải, cố hết sức đưa cánh tay ra, khử trùng vết thương sau lưng.

      Bởi vì đau đớn, vẻ mặt của , hơi có vẻ đông lại, có nhiều chỗ thể với tới, Lục Cẩn Niên thử nhiều lần, cuối cùng đành bỏ , cất hộp thuốc, thân mặc áo, đứng trước cửa sổ.

      Bầu trời đêm giữa lưng chừng núi, ánh trăng soi sáng nhàng, ánh sao lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

      Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm bầu trời lát, mơ hồ phảng phất nhìn thấy gương mặt của Kiều An Hảo, cả người lập tức bình tĩnh lại, bất chợt điện thoại vang lên, phục hồi tinh thần, phát mình lại thấy ảo giác.

      Lục Cẩn Niên rũ mi mắt xuống, đứng tại chỗ lát mới xoay người trở về phòng ngủ cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn số máy hiển thị là đạo diễn của Khuynh Thành Thời Gian gọi đến, ngón tay Lục Cẩn Niên trượt qua màn hình, nhận nghe.

      "Ông Lục, cố quay phim buổi chiều điều tra xong, là do tổ đạo dụ chuẩn bị sơ xuất, bọn họ chú ý sợi dây kia bị hỏng, tôi mắng bọn họ trận, ông xem kế tiếp nên xử lý như thế nào?”

      Gương mặt Lục Cẩn Niên hơi lạnh, hỏi lại:”Xác định điều tra xong?”

      "Là người trong tổ đạo cụ chính miệng .”

      Lục Cẩn Niên cầm điện thoại di động, mở miệng chuyện.

      Mặc dù cách cú điện thoại, đạo diễn vẫn bị im lặng của Lục Cẩn Niên đè nén đến mức khó thở, trán cũng xuất tầng mồ hôi.

      lâu, Lục Cẩn Niên mới nhàn nhạt mở miệng : "Nếu điều tra xong, tự ông xử lý .”

      Lục Cẩn Niên , ràng tâm tình gì nhưng đạo diễn lại nghe được đáy lòng có chút chột dạ, ông ta dùng giọng thương lượng, cẩn thận :”Tôi lập tức sa thải bọn họ, đổi nhóm nhân viên mới tới làm việc, ông Lục, ông thấy vậy có được ?”

      "Tùy ông, tôi chỉ hy vọng trong đoàn phim xảy ra tình huống như thế nữa.” Lục Cẩn Niên lạnh nhạt câu rồi thẳng thắn cúp điện thoại.

      -

      Đạo diễn nghe thấy tiếng ‘bíp bíp’ trong điện thoại, lúc này mới thở phào nhõm, quay đầu nhìn Lâm Thi Ý là người của bầu Tôn, giơ tay lên, lau mồ hôi trán, nhìn Lâm Thi Ý, lòng vẫn còn sợ hãi :” cũng phải biết, ông Lục vốn thích chuyện mâu thuẫn với nhau trong đoàn phim, lần này tôi nể mặt mũi bầu Tôn mới giúp che dấu, nếu còn có lần sau, tôi tuyệt đối xen vào chuyện như vậy nữa.”

      Gương mặt Lâm Thi Ý lấy lòng nhìn đạo diễn cười cười:”Lần này rất cảm ơn ông, đạo diễn.”
      Last edited: 5/5/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :