1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      028. Muốn Tim Của Tôi, Lấy Dao Đến Moi.

      Editor: tamthuonglac

      Cận Tử Kỳ bước vào biệt thự Cận gia, ngửithấy được mùi sữa mật ong ngọt lịm.

      Vốn buồn bực trong lòng cũng từ từ bình thản xuống.

      Trong phòng khách,Tô Ngưng Tuyết thoải máingồi ở ghế sofa, mái tóc dài trước sau như luôn cột lên ở sau gáy giờ phút này buông rũ xuống trông như dòng suối, da thịt trắng như tuyết, khiến cho bà nhìn qua hề kiên cường mạnh mẽ như lúc ban ngày, tăng thêm dáng vẻ dịu dàng bình dị của người phụ nữ.

      Khi Cận Tử Kỳ tới, Tô Ngưng Tuyết đangvừa bưng ly sữa mật ong từ từ uống, vừa cúi đầu ngắm nhìn Cận Mỗ Mỗ chơi đồ chơi điều khiển từ xa mặt thảm lông cừu, ánh mắt dịu dàng thương .

      Lúc Cận Tử Kỳ ngồi xuống bên cạnh Tô Ngưng Tuyết đồng thời gọi Tô Ngưng Tuyết tiếng:"Mẹ."

      Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt đáp lại, cũng khôngbày tỏ nhiều lời, bốn năm nay Cận Tử Kỳ hiểu tính tình của Tô Ngưng Tuyết, dĩ nhiên đối với lạnh nhạt như vậy sinh ra hiểu lầm.

      Ngược lại Cận Mỗ Mỗ nhìn lên thấy được Cận Tử Kỳ, lập tức ném món đồ chơi trong tay, nhưquả bóng tròn trĩnh vui sướng nhào vào vòng tay rộng mở của Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ trở về nha, có nhớ Mỗ Mỗ hay ?"

      Cận Tử Kỳ cúi người ôm lấy Cận Mỗ Mỗ, cáimông nặng trình trịch đè lên đùi ,Cận Tử Kỳ hôn lên gương mặt trắng mịn củaCận Mỗ Mỗ cái: "Dĩ nhiên nhớ nha, ngoạitrừ nhớ Mỗ Mỗ ra vẫn là nhớ đến Mỗ Mỗ."

      Cận Mỗ Mỗ nghe được mặt mày hớn hở, tiếng cười khanh khách trong trẻo quanh quẩn ở lầumột.

      Chỉ là khí hài hòa này rất nhanh bịđánh vỡ, Cận Chiêu Đông đột nhiên xuất ởchỗ rẽ thang lầu, hướng Cận Tử Kỳ : "TiểuKỳ, đến thư phòng cha chút."

      Cận Chiêu Đông còn chưa dứt lời, Tô NgưngTuyết vốn uống sữa nhàng đặt ly xuống bàn trà, sau đó nhanh chậm mà : "Mới từ ở dạ tiệc trở về, con nó cũngmệt mỏi, nếu như là chuyện công để đến ngàymai ."

      Tô Ngưng Tuyết xong liền đứng dậy, đónnhận ánh mắt của Cận Chiêu Đông: "Sắc trời còn sớm, ông cũng đừng bận đến quámuộn."

      Cận Chiêu Đông há hốc mồm, nhưng dưới ánhmắt dịu dàng ân cần của Tô Ngưng Tuyết rốtcuộc vẫn là lựa chọn trầm mặc, đối với lời dặn dò của Tô Ngưng Tuyết gật gật đầu, lần nữaxoay người lên lầu khép lại cửa thư phòng.

      Cận Tử Kỳ có thể đoán được nguyên nhân Cận Chiêu Đông tìm chuyện, đơn giản là đêmnay Kiều Niệm Chiêu vì mà ở trong dạ tiệcphải xấu mặt, cha của hi vọng tìm cho ra cái lý do đủ để an ủi Kiều Niệm Chiêu.

      "Kỳ Kỳ, dì kia có tốt, Mỗ Mỗ đều khóc nhè, dì ấy còn khóc, mắc cỡ chếtngười!"

      Cận Mỗ Mỗ nằm ở trong ngực Cận Tử Kỳ, đôimắt to tròn giảo hoạt chuyển động, Cận Tử Kỳ vuốt ve cái đầu dưa của nó, bên kia Tô NgưngTuyết chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi: "Ta ngủ, các con cũng lên ."

      "Dạ." Cận Tử Kỳ gật đầu, đưa mắt nhìn Tô Ngưng Tuyết rời .

      Tô Ngưng Tuyết trước kia sau bữa cơm chiều lên lầu, hôm nay phá lệ liên tục đợi ở dưới lầu,có lẽ là vì chờ trở về, thay ngăn cản CậnChiêu Đông khoe khoang cái gọi là giáo dục tưtưởng.

      Ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết vào phòngngủ, đối với việc Tô Ngưng Tuyết và Cận ChiêuĐông phân chia phòng ngủ nhiều năm qua, Cận Tử Kỳ lấy gì làm lạ, tính là ân ái, nhưng hơn hẳn cuộc sống bình thường công việc luôn có ăn ý.

      Ngoại trừ những điều ăn ý này, hôn nhân của Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông chỉ có thểdùng từ "Kính trọng nhau như băng" để hìnhdung.

      Thậm chí có đôi khi Cận Tử Kỳ lại tự hỏi, trongcuộc hôn nhân của cha mẹ , có từng nhausâu nặng hay ?

      Về phần Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ nhìn đến cửa phòng đóng chặt bên cạnh phòng ngủ ở lầu hai, chỉ là con nuôi thôi sao?

      --------------

      Sáng sớm, ánh mặt trời đẹp, trong vườn hoa thậm chí vẫn còn sương sớm tinh mơ.

      Cận Tử Kỳ lên sân thượng, trông thấy Cận Mỗ Mỗ thức dậy sớm cùng Tô NgưngTuyết bận rộn ở trong vườn hoa, quây quanh cơthể bé là chiếc tạp dề màu hồng phấn,đôi tay mũm mĩm cầm cây kéo chế tạo đặc biệt giống như khuôn mẫu cắt cành lá.

      Cận Tử Kỳ chăm chú ngắm nhìn hình ảnh con mình lao động nghiêm túc, khóe miệng bắt đầunở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, tựa hồ mộtđêm khó ngủ khiến thân thể khó chịu trong khoảnh khắc tan thành mây khói.

      xoay người trở về phòng, tùy ý mặc lên cái áo khoác rồi xuống lầu, ở cửa gặp phải Kiều Niệm Chiêu sáng sớm mới vừa chạybộ xong.

      Cận Tử Kỳ nghĩ có chuyện nên lướt qua Kiều Niệm Chiêu, Kiều Niệm Chiêu lại gọi :"Chị, em có lời muốn với chị."

      Chân bước xuống lầu dừng lại, Cận Tử Kỳ xoay người, nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ởnơi đó cắn cánh môi, vành mắt có chút sưng đỏ, bộ dạng như nàng dâu bị ức hiếp tủi thântức giận mà dám gì.

      "Em biết chị còn oán hận em và A Phong,nhưng bất kể như thế nào, em cũng nhường ấy lại."

      Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt si tình của Kiều Niệm Chiêu, hàng lông mày đen cau lại, khóe môichứa ý cười, giống như cười giễu nhưng phải là giễu cợt:

      "Đem ta ra đây làm cái gì? Cho dù sẵn lòng, tôi cũng nhận nổi."

      " khi như vậy, tại sao chị vẫn luôn luôn làm ra những chuyện khiến người ta hiểu lầm?"Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, ánh mắt lên án: "Chẳng lẽ chúng tôi ở cùng chỗ như vậy thể tha thứ sao?"

      "Các người có đáng giá được tha thứ hay nếu như bản thân mình tâm sáng như gương, khi cướp Tô Hành Phong từ bên cạnh tôi, nênnghĩ đến sau này cũng người phụ nữ khác từ bên cạnh cướp ta, đây là nhânquả tuần hoàn."

      Cận Tử Kỳ ngắm nhìn sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng bệch, cất bước muốn nhanh, nhưng giọng của Kiều Niệm Chiêu dừng lại:" ấy làm như vậy, bởi vì ấy luôn luôn chỉ em."

      Kiều Niệm Chiêu, là muốn gián tiếp cho tôi biết, bởi vì Tô Hành Phong thương tôi,cho nên mới phải vứt bỏ tôi sao?

      Cận Tử Kỳ quay đầu lại nhìn Kiều Niệm Chiêu: " chuyện với tôi nhưng liên tục nhấnmạnh việc ta làm gì, nếu tìnhyêu vững hơn vàng, cần gì phải lừa mình dốingười hết lần này đến lần khác ra như vậy?"

      "Tiểu Kỳ, Chiêu nhi là em con, tại sao con vậy!"

      Tiếng quát mắng vui vang lên từ phía sau, Cận Tử Kỳ xoay người lại, nhìn thấy vẻ mặtnhư tán thành của Cận Chiêu Đông nhíu mày nhìn mình: "Con cứ như vậy mà thathứ cho Chiêu nhi, thậm chí ngại tìm người ở trong yến hội cùng nhau làm nhụcChiêu nhi?"

      Đây chính là lời từ phía tối hôm qua KiềuNiệm Chiêu sao? , Kiều Niệm Chiêusẽ cần như vậy, ta chỉ cần nóibóng gió cho chút ám hiệu, tự nhiên khiếncho Cận Chiêu Đông hiểu .

      Cận Tử Kỳ mím môi từ từ nở nụ cười: "Cóngười mời ta khiêu vũ là do ta có sức quyến rũ bắn ra bốn phía; có người mời conkhiêu vũ chính là cố ý tìm cớ làm khó dễ ta. Quá trình như nhau, vì sao đến nơi ngài là kếtquả bất đồng?"

      Mắt Cận Tử Kỳ liếc nhìn bộ dạng Kiều Niệm Chiêu khoe mẽ sau khi Cận Chiêu Đông xuất : "Con vẫn luôn tò mò, trong cảm nhậncủa ngài, rốt cuộc ai mới là con ruột của ngài?"

      Cận Chiêu Đông bị Cận Tử Kỳ chất vấn mặt trắng xanh, lâu lâu vẫn nên lời.

      Kiều Niệm Chiêu ngẩng đầu lên, hai mắtrưng rưng nhìn Cận Tử Kỳ, nước mắt giọtmuốn lên tiếng.

      "Tiểu Kỳ." Cận Chiêu Đông nhíu mày, khôngtiếng động thở dài: "Các con đều là con của ta!"

      "Vậy tại sao phải là con nhượng bộ ngườikhác?" Cận Tử Kỳ lúc này lập tức tới gần,Cận Chiêu Đông xong mặt thoáng lên chút cứng nhắc: " ta cái gì cha đều tin, cha có bao giờ sẵn lòng nghe con giảithích câu chưa?"

      "Kỳ Kỳ..." Màn khí giương cung bạt kiếm khí bị thanh sợ hãi của trẻ con đánh vỡ.

      Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn xuống dưới lầu, Cận Mỗ Mỗ di chuyển hai cái chân củ cải ngắn , vừa ra sức leo lên bậc thang, vừa phát ra tiếng kêu như con thú .

      Lòng vốn cứng rắn lập tức mền nhũn, Cận Tử Kỳ nỗ lực khắc chế tâm tình bỏ lại Cận ChiêuĐông cùng Kiều Niệm Chiêu, xuống lầu, qua ôm Cận Mỗ Mỗ leo đến nửa đường xuốngdưới, trước khi ra khỏi cửa dừng chân quay đầu lại: "Muốn vị hôn phu của tôi, tôi cho. Bây giờ muốn tim của tôi, cha à, ngài hãy cầm dao đếnmoi."
      linhdiep17honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      029. Đem Hèn Hạ Tiến Hành Đến Cùng!

      Editor: tamthuonglac


      " quyết định phải làm như vậy sao?"Lương Nhất Thần đem hết tư liệu nhét vào túi văn kiện bằng da.

      Tài liệu bên trong cũng đủ chứng minh Tống Kỳ Diễn chính là người con trai trưởng ba mươi năm trước gặp tai nạn biển qua đời củaTống gia.

      Con trai trưởng, cái từ này nghe vào châm chọc đến nhường nào, cũng tuyên bố thêm nhàgiàu sang quyền thế có việc bê bối.

      Tống Kỳ Diễn nằm ngửa ở ghế da, tay che lấy hai mắt, lên tiếng, trong thư phòng trầm mặc cách quỷ dị.

      "Mặc dù Tống Chi Nhậm tại tay nắm quyền hành, nhưng năm đó di chúc của ông ngoạicậu viết ràng rành mạch rằng cậu mới làngười thừa kế đầu tiên, cậu trở lại, ông ta lý ra nên đem mọi thứ từng thuộc về Lam gia trả lại cho cậu."

      Lương Nhất Thần thò người ra vỗ vỗ lên vai Tống Kỳ Diễn an ủi: "Hai ngày nữa là sinh nhậtbảy mươi tuổi của Tống Chi Nhậm, thiệp mời tôisẽ giúp cậu đoạt tới tay, đến lúc đó tự cậu lo liệu."

      Vẫn nhận được bất kỳ lời đáp trả nào, Lương Nhất Thần chỉ biết thở dài rồi xoayngười tự mình rời .

      Đợi ở cửa phòng vang lên tiếng 'bịch' đóng kín, Tống Kỳ Diễn mới cầm hạ mu bàn tay khỏi mắt, khóe mắt liếc đến ngăn kéo dưới bàn sách, vươn tay kéo ra, có cái hộp nằm bên trong.

      Đó là sáng nay công ty chuyển phát nhanh đưa tới, là cái đồng hồ đeo tay quên ở trong phòng làm việc của Cận Tử Kỳ.

      Ban đầu người ta muốn đích thân đưa tới,nhưng bây giờ lại kêu chuyển phát nhanh đưa qua, còn để cho tự thanh toán chi phí bưuđiện!

      Liên tiếp vài cuộc điện thoại gọi đến, đều bị nhấn tắt, đến cuối cùng dứt khoát tắt hẳn điện thoại.

      Tống Kỳ Diễn bực bội đứng dậy, đến trước cửa sổ sát đất, kìm nén bụng tức giận khôngchỗ phát tiết, kéo căng bờ môi nhìn chằm chằmxe cộ đông nghịt dưới lầu hồi lâu, mới xoay người cầm áo khoác giá áo ra ngoài.

      đến Phong Kỳ, đúng ngay giờ cao điểm tan tầm, xe dừng ở cửa toà cao ốc, chuẩn bị ôm cây đợi thỏ.

      giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, Tống Kỳ Diễn từ từ trở nên sốt ruột, quay kiếng xe xuống,ngón tay thon dài ném tàn thuốc ra ngoài xe, chưa lâu, tàn thuốc đầy đất.

      Người đường qua lại giọng phàn nàn,nhíu chân mày quay đầu lại nhìn.

      Nhưng mà đến cuối cùng, tất cả bất mãn xem chừng dần dần đổi thành việc các ngượngngùng rình xem, thỉnh thoảng nhìn đến ngườiđàn ông bên trong chiếc limousine có vẻ chánchường nhưng tuấn phi phàm.

      Cận Tử Kỳ lâu vẫn chưa ra, Tống Kỳ Diễn nhịn bụng thuốc nổ, nghiêm mặt ưỡnngực xuống xe đến chỗ bảo vệ hỏi thăm, mớibiết được Cận Tử Kỳ hôm nay về sớm, bốn giờrưỡi trở về nhà!

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn lập tức tối sầm, lên xe đạp mạnh chân ga, vọt mất, hù dọa những nữsinh trẻ xì xào bàn tán thảo luận về kinh sợ mặt mày tái nhợt.

      Cận Tử Kỳ người phụ nữ tuyệt tình này tính toán cái gì, nên ném người phụ nữ coi ai ra gì này ra sau ót!

      Tống Kỳ Diễn căm giận lái xe , sau đó lại phát mình lái xe đến gần khu biệt thự của Cậngia.

      cảm giác mình đột nhiên thích lái xe vòngquanh ở đường quốc lộ, lần lại lần, sợ người khác làm phiền.

      Thỉnh thoảng khi bên đường xuất bóng người, tự với mình ngàn vạn lần cần nhìn ra ngoài, bên ngoài ngoại trừ rừng câyxanh có gì đẹp mắt.

      Kết quả lượn quanh hơn sáu vòng khôngngờ lúc vô ý lại dừng mắt đến bóng dángmềm mại nhắn quen thuộc.

      Trong phút chốc, trái tim cùng thân thể củaTống Kỳ Diễn đồng thời buông lỏng xuống.

      Chiếc xe hơi lịch tao nhã màu đen lập tứcdừng lại ở ven đường, lốp xe ma sát mặt đấtphát ra tiếng vang dữ dội.

      Hai tay Tống Kỳ Diễn nắm vô lăng chặt, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, dời tầm mắt ra bên ngoài.

      Đối diện đường lớn cách đó xa, Cận Mỗ Mỗ cưỡi chiếc xe trẻ con, ngườicòn mặc đồng phục vườn trẻ, thắt cái khănquàng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt nhắn béotròn trắng nõn, hai chân gắng sức đạp, chốc chốc quay đầu lại gọi: "Kỳ Kỳ, nhanh lên, nhanh lên chút, nếu Mỗ Mỗ khôngcho Kỳ Kỳ ăn kem ly!"

      Lúc đó Cận Tử Kỳ mặc bộ quần áo thể thao áo khoác dài tay màu đỏ dưa hấu, tóc đen tết lên cao, chạy chầm chậm theo phía sau chiếc xe trẻ con, tóc đuôi ngựa sau lưng trongbuổi hoàng hôn lưu loát vẽ xuống từng đườngvòng cung.

      Cận Mỗ Mỗ cưỡi đến cửa siêu thị khôngchịu tới nữa, kéo Cận Tử Kỳ giở trò xấu muốn vào trong. Cận Tử Kỳ mặt tràn đầycưng chìu, đem chiếc xe trẻ con xếp gọn bên ở cửa siêu thị mới vào mua sắm.

      Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ và Cận Mỗ Mỗtay trong tay, ánh mắt càng thêm dịu dàng, hắnxuống xe đến cửa siêu thị, liếc mắt liền nhìn thấy được chiếc xe trẻ con hình phim hoạt hoạxinh xắn.

      vừa mới bước chân vào siêu thị, trong đầu chợt nhớ tới thái độ tối hôm qua của Cận Tử Kỳ, dưới chân cũng chần chừ.

      Tống Kỳ Diễn quay đầu nhíu mày nhìn chằmchằm chiếc xe trẻ con kia, nếu Cận Tử Kỳ để ý tới , phải lại tự khiến cho mình bẽ mặt sao?

      "Tiên sinh, đừng ngăn ở cửa, như vậy làm sao mọi người qua được?"

      bà thím đỉnh đầu rối tung tay trái nắm chắcmột cái khóa xe tay phải xách túi rau quả,vừa xua đuổi Tống Kỳ Diễn cản trở ở cửa siêu thị vừa vô cùng lo lắng ra ngoài.

      Tống Kỳ Diễn vừa mới chán ghét tránh bàn tay của bà thím vung tới, ánh mắt lại bị cái khóainox kia hấp dẫn...

      --------------

      "A a a! Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ! Xe của Mỗ Mỗ!"

      tính tiền Cận Tử Kỳ nghe thấy Cận Mỗ Mỗ chạy ra ngoài siêu thị trước đột nhiên kêu to, trong lòng căng thẳng, cho rằng xảy ra chuyện gì, vừa ôm túi to vừa chạy ra ngoài.

      Kết quả chứng kiến Cận Mỗ Mỗ đưa lưng về phía , ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con của nó, hai bàn tay bé mũm mĩmđang chuẩn bị nện cái gì, dáng vẻ kiên quyếtmạnh mẽ.

      "Mỗ Mỗ, làm sao vậy?"

      Cận Tử Kỳ vừa qua, Cận Mỗ Mỗ lập tứcquay đầu lại, bả vai bé rũ cụp, mặt lộ vẻ muốn khóc lên: "Kỳ Kỳ, xe của Mỗ Mỗ, nhúc nhích được nữa!"

      Cận Tử Kỳ nhìn theo bàn tay bé của Cận Mỗ Mỗ, bánh xe phía sau thế nhưng miễn cưỡngdư ra cái khoá xe của xe điện, ngờ khóa xe khoá lại!

      Lông mày từ từ chau lại, Cận Tử Kỳ đem túi đồ ăn vặt đặt ở bên cây, bản thân cũng ngồi xổm bên cạnh xe bắt đầu loay hoay với thanh khóa kia, vô cùng chăm chú mà thấy được chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh.

      "Em làm gì ở đây?"

      giọng nam trầm thấp mà tràn đầy từ tính đột nhiên truyền đến từ phía sau, Cận Tử Kỳ nhịn được muốn nhảy dựng lên.

      Trong tay vẫn còn nắm thanh khóa xe kia, ngồi xổm nơi đó, quay đầu lại nhìn thấy mộtđôi giày da hươu bên chân mình.

      dọc theo quần tây phẳng phiu mà nhìn lên , cái cổ trắng nõn thơm mát ra sức ngửa lên, mới nhìn người đàn ông mang chiếc cằm có đường cong dứt khoát — Tống Kỳ Diễn.

      "Là thục thử (chú) quái dị nha!" Cận Mỗ Mỗ bừng tỉnh đại ngộ quát lên, "Kỳ Kỳ, là thục thửquái dị!"

      Cận Tử Kỳ bị Cận Mỗ Mỗ lôi kéo cánh tay, mới ý thức tới mình liên tục nhìn cái gì, nhớ tớitrước đó cùng Tống Kỳ Diễn vui vẻ, muốn chuyện với nhiều hơn, chuẩn bị mang Mỗ Mỗ tránh .

      Chỉ là khi mới vừa đứng lên, có lẽ vì ngồi xổm quá lâu, cảm thấy trận choáng váng, thậm chí cách nào đứng vững, nhắmmắt lại chờ đợi cơn choáng váng qua.

      Nhưng khi cảm thấy có chút thoải mái, lạiphát mình ở trong ngực Tống Kỳ Diễn.

      Đôi mắt thâm thuý dừng mặt của , hai tay ôm trọn bờ eo , tư thế của hai người mập mờlàm cho người khác mơ màng.

      Cận Tử Kỳ hầu như vừa mở mắt lập tức đẩy ra, hơn nữa hàng lông mày đen khí hơinhíu lên.

      "Kỳ Kỳ, đâu vậy? Xe của Mỗ Mỗ vẫn còn ở nơi này nha!"

      Cận Mỗ Mỗ nhìn thấy Cận Tử Kỳ chuẩn bị vứtchiếc xe trẻ con của nó dẫn nó rời , vội vàngôm chiếc xe buông tay, mặc kệ Cận Tử Kỳ kéo như thế nào cũng ôm chặt chịu : "Đây là Tiểu Doãn tử mua, Mỗ Mỗ thể vứt bỏ!"

      Tống Kỳ Diễn vừa nghe đến ba chữ "Tiểu Doãn tử", đáy mắt lập tức thoáng lên vui, trong lòng thầm đau khổ: sớm biết vậy cũng khóa, trực tiếp đập bể được rồi, cùng lắm lần nữa bồi thường chiếc khác!

      Đương nhiên, từ rất lâu, con người muốn là chuyện hành động lại là chuyện khác,tựa như Tống Kỳ Diễn, thân thể cao to ngồixổm xuống bên cạnh chiếc xe trẻ con, thoáng kiểm tra, quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ cố làm ra vẻlạnh nhạt : "Hẳn là có người khóa sai rồi."

      Cận Tử Kỳ đối với Tống Kỳ Diễn lần này giảithích vô cùng tin tưởng, nhưng đôi mắt Cận Mỗ Mỗ thoáng lên ánh sáng chờ mong , hướngđến Tống Kỳ Diễn lên tiếng lộ ra hai hàm răngnhỏ trắng sáng: "Xe của Mỗ Mỗ còn có thể cưỡi về nhà sao?"

      Tống Kỳ Diễn liếc nhìn Cận Tử Kỳ lộ dấuvết, nhíu nhíu mày, dừng lại mấy giây, giống như trải qua hồi suy nghĩ cặn kẽ mới trả lời: "Có lẽ chốc lát nữa đối phương phát khóa sai xe rồi trở lại lấy khóa."

      Cận Tử Kỳ ra muốn ở chung chỗvới Tống Kỳ Diễn, nhưng Cận Mỗ Mỗ sau khi nghe lời của Tống Kỳ Diễn mà vui mừng giơ tay lên chỉ vào KFC bên cạnh siêu thị: "Vậy Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ cùng đến chỗ ông già KFC kia chờ !"
      linhdiep17honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      030. Chú Đùa Với Cháu Thôi!

      Editor: tamthonglac


      Bên trong cửa hàng KFC, mỗi góc đều tràn ngập ca khúc thiếu nhi vui tươi

      cái bàn gần cửa sổ, Tống Kỳ Diễn vắt đôi chân dài lên, thanh thản tựa lưng vào ghế, và Cận Mỗ Mỗ ngồi trước mặt mình mắt to trừng mắt .

      Mãi cho đến khi đôi mắt có chút mỏi mệt, TốngKỳ Diễn mới dời tầm nhìn, híp mắt nhìn xe cộqua lại bên ngoài cửa sổ .

      Nhưng rốt cuộc vẫn là bị ánh mắt ghìm ghìm của Cận Mỗ Mỗ khiến cho toàn thân được tự nhiên, cau mày quay đầu lại. Hai cái chân ngắn của Cận Mỗ Mỗ đung đưa dưới bàn, nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn rất nghiêm túc, đôi màynhỏ cũng cau lại.

      "Thục thử quái dị, tại sao người còn chưa , KỳKỳ mời người ăn kem ly !"

      Tống Kỳ Diễn nghe Cận Mỗ Mỗ xua đuổi mình, khóe miệng hơi co rút, bởi vì giọng của Cận Mỗ Mỗ , mọi người chung quanh đềunhìn mà xì xào bàn tán, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười .

      Ở trong mắt họ, đơn giản là người đàn ôngcoi trọng mẹ của đứa trẻ, mặt dày mày dạnmuốn đuổi theo tới tay.

      Mặc dù cũng đúng là như thế, nhưng đương tuyệt đối thừa nhận phẩm hạnhcủa mình sớm thể thấp hơn nữa.

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn hết sức kéo căng nhìn chằm chằm người đàn ông ở nghiêng bên gócđối diện che miệng cười trộm bát quái, chođến khi dưới ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng nghiêmnghị tự phía bên kia im như thóc mới hài lòngthu hồi tầm mắt.

      Cận Tử Kỳ xếp hàng ở quầy mua thức ăn,Tống Kỳ Diễn nhìn qua bóng dáng dịu dàng yểuđiệu kia lâu cũng dời mắt.

      Đột nhiên Cận Mỗ Mỗ ở bàn đối diện tức giận dùng đôi tay mũm mĩm vỗ vỗ mặt bàn, khi tầmmắt của Tống Kỳ Diễn quay lại, cái miệng nhỏnhắn của Cận Mỗ Mỗ mím chặt, bộ dạnggiống như trông thấy quân địch liều chết nhìn mình lom lom.

      Con mắt xung quanh nhìn sang càng ngày càngnhiều, mặc dù da mặt dày cũng có chút chịukhông nổi.

      Tống Kỳ Diễn dưới áp lực của những ánh mắt, từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc, vẫn chưa rút ra điếu, ngẩng đầu đối diện đôi mắt to của Cận Mỗ Mỗ nhìn chớp mắt, độtnhiên đầu óc chập mạch, đưa thuốc lá tới: "Concó muốn ?"

      Cận Mỗ Mỗ bất vi sở động, tiếp tục liều chết nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm, giống như đangnói: về điểm này người đúng mọn đừng cholà ta biết!

      Tống Kỳ Diễn đối diện với thái độ thù địch rõràng như vậy của Cận Mỗ Mỗ làm nhưkhông thấy, nhướng mày lên, khi khóe mắt lướtnhanh qua Cận Tử Kỳ, ngay tức khắc quay vềlấy khí thế sét đánh kịp bưng tai đem thuốc lá giấu trở lại trong túi quần.

      "Kỳ Kỳ thích người, Kỳ Kỳ chỉ thíchMỗ Mỗ!"

      Cận Mỗ Mỗ phồng má bất mãn tức tối tuyên bốquyền sở hữu Cận Tử Kỳ của mình, đối vớiTống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm cái kẻ xâmlược này bất luận thế nào cũng thể dànhcho sắc mặt tốt đẹp.

      Về phần Cận Mỗ Mỗ tại sao đối với Tống KỳDiễn mới chỉ gặp qua hai lần lại phản cảm nhưthế, phải quay trở về tình huống trước khi họ bước vào cửa hàng KFC—

      đôi vợ chồng trẻ tuổi từ bên trong đira, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ ôm Mỗ Mỗ, người nữ lúc này bắt đầu hâm mộ mà kích động kêu lên: "Ông xã, nhìn xem cục cưng này xinh đẹp!"

      Người nam đồng ý gật đầu, quên giải thích thêm câu: "Đây còn phải làdo bộ dạng ba mẹ người ta tốt sao!"

      câu trước khen ngợi sai, Cận Mỗ Mỗ nghe xong thấy rất được, câu sau "Mẹ bộ dạng tốt" cũng sai, ca ngợi Kỳ Kỳ của nóxinh đẹp đây mà!

      Nhưng mà khi nghe hai chữ "ba ba", Cận MỗMỗ trong nháy mắt gặp phải sấm sét giữa trờiquang: thục thử quái dị này hình như thích KỳKỳ, nó tại sao có thể cùng tình địch thân thiết như vậy?!

      Vì vậy thái độ Cận Mỗ Mỗ đối đãi với Tống Kỳ Diễn lập tức bất hòa, sau khi Cận Tử Kỳ rời ,vẻ mặt lại càng cho Tống Kỳ Diễn chútnào hoà nhã, lòng muốn đuổi Tống Kỳ Diễnđi.

      Tống Kỳ Diễn mắt điếc tai ngơ, thân thể nghiêng về phía sau, rất có hứng thú quan sát Cận MỗMỗ từ xuống dưới mặt mũi tràn đầy khônghoan nghênh .

      Nếu như tương lai và Cận Tử Kỳ có con, hẳn là dáng vẻ so với tên nhóc này kém ?

      Nghĩ như vậy, Tống Kỳ Diễn càng nhìn Cận Mỗ Mỗ càng thuận mắt, nhất là cái đầu dưa hấu kia, ở dưới ánh đèn, đen đen bóng bóng, về sau cócon cũng cắt kiểu tóc này là được rồi.

      Nghĩ đến đứa con của mình và Cận Tử Kỳ bộdạng mặc yếm cắt kiểu đầu dưa hấu bò qua bòlại mặt đất, Tống Kỳ Diễn liền nhịnđược khóe môi bắt đầu giương lên.

      Khi Cận Tử Kỳ bưng ít thức ăn trở lại chỗ ngồi, Tống Kỳ Diễn ở cách bàn thân thể cao lớn ngừng thò ra nhàng sờ sờxuống cái đầu dưa hấu của Cận Mỗ Mỗ, dườngnhư cảm thấy rất thú vị, lại xoa thêm vài cái.

      Cận Mỗ Mỗ có gì phản kháng, chỉ là miệng lại vểnh lên, chớp chớp mắt nhìn Cận Tử Kỳ, bộ dạng có vẻ đáng thương bị ức hiếp.

      Cận Tử Kỳ ngồi vào bên cạnh Cận Mỗ Mỗ, thaynó quàng khăn ăn lên cổ, vừa mới đổ chút ítkhoai tây chiên cho nó nhận được ánh mắt bi thương của Cận Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tống Kỳ Diễn.

      "Ha ha, chú đùa với cháu thôi." Tống Kỳ Diễn mới vừa bị Cận Tử Kỳ nhìn, lực đạo taycũng dịu dàng ít, vừa quan sát sắc mặtCận Tử Kỳ vừa quyết định đóng vai người đànông chính chắn lòng đầy thương .

      vỗ vỗ cái đầu dưa hấu của Cận Mỗ Mỗ, sau đó tiện tay nhéo nhéo đôi má Cận Mỗ Mỗ phồng lên, theo đó tay người Cận Mỗ Mỗ chuẩn bị cùng Cận Tử Kỳ triển khai đề tài nóichuyện phiếm, đột nhiên miệng hít vào ngụmkhí lạnh, thiếu chút nữa từ ghế nhảy dựnglên.

      Cận Tử Kỳ cũng cả kinh, nháy mắt chứng kiến gương mặt tuấn tú của Tống Kỳ Diễn tái nhợt, vội vàng tay vê má Cận Mỗ Mỗ tay bóp quai hàm của nó, thấp giọng trách cứ: "Taybẩn như thế sao cũng cắn, nhanh chóng nhả ra!"

      Tống Kỳ Diễn nhất thời chỉ nhức nhốicòn đau lòng, bởi vì những lời này của Cận Tử Kỳ nghe làm sao giống như ghét bỏ .

      "Ai chà, tiên sinh, đúng là ở nơi này nha!"

      Đột nhiên, ở cửa KFC vang lên tiếng thét to đúng lúc, ngón tay Tống Kỳ Diễn mớivừa khôi phục tự do thân hình đột nhiên cứngđờ, vẫn chưa có đủ chút sức lực trở lại bình thường, sắc mặt cũng theo đó tự nhiên.

      "Tiên sinh, vừa rồi cho tôi trăm đồngnày là ? Tại sao ông chủ quán thịt heo là giả chứ!"

      Cận Tử Kỳ nhìn sang bà thím trung niên đếntrước bàn bọn họ giơ tờ giấy bạc màu đỏ hướng Tống Kỳ Diễn thét to, mặt lộ vẻ khó hiểu,lông mày vặn lại cũng nhìn về phía Tống KỳDiễn.

      "Tiên sinh, đừng có hiểu lầm, tôi phải là lừa bịp tống tiền nha, đây là tiềngiả."

      Tống Kỳ Diễn ngờ tới người phụ nữ trung niên bán khóa tìm đến, nhìn thấy Cận Tử Kỳnhíu mày nhìn sang, trận hoảng hốt, sợ bà thím này giữ miệng lộ hết, vội vàng đứng dậy móc bóp ra, định bụng nhét tờ tiền cho xong.

      Ai ngờ, trong lúc lấy ra ví tiền, vật khác cũng rơi ra theo, lăn mặt đất phát ra âmthanh đinh đinh , Tống Kỳ Diễn hầu kết khẽ động, trong lòng mơ hồ dâng lên cảmgiác chẳng lành, nghiêng mắt nhìn xuống phíadưới.

      cái chìa khóa bóng loáng đảo quanh trênsàn nhà, sau đó vững vàng rơi vào bên chân CậnTử Kỳ!
      Phần ☆☆
      031. Người Thừa Kế Cận Gia Chỉ Có

      Editor: tamthuonglac


      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi xổm xuống nhặt cái chìa khóa lên cầm ở trong tay xem xét tỉ mỉ, nhất thời dưới chân có trậnrối loạn.

      rối rít nhét tờ tiền màu đỏ vào tay bànội trợ trung niên phá hư chuyện tốt của rồi đẩy bà rời chỗ khác.

      Trông thấy Cận Tử Kỳ vẫn nhìn chằm chằm vàocái chìa khóa, trong lòng kinh hoàng, đại não bắt đầu nhanh chóng chuyển động suy nghĩ,muốn tìm cái cớ có thể lừa dối mà vượt qua cửa ải.

      Cận Tử Kỳ lại cho thời gian suy tư, giơ chìa khóa đưa lên ở trước mặt .

      Khóe miệng mang ý cười, nhưng mà ánh mắtlại lạnh lẽo, chân mày Tống Kỳ Diễn nhíu lại,đoán được Cận Tử Kỳ tức giận.

      Cận Tử Kỳ thay Cận Mỗ Mỗ lau miệng sạch ,sau đó ôm lấy nó bỏ cũng quay đầu lại.

      "Cận Tử Kỳ..." Tống Kỳ Diễn lo lắng kêu tiếng, nhưng ngăn lại được bước chân củaCận Tử Kỳ.

      Cận Mỗ Mỗ ghé vào đầu vai Cận Tử Kỳ, nhưtên trộm gian xảo cười giễu, hướng đến Tống KỳDiễn vừa làm mặt quỷ vừa le lưỡi, ý như là : chú xong đời rồi!

      Tống Kỳ Diễn bực bội chửi tiếng, lập tức lần bước hai bước nhanh chóng đuổitheo ra ngoài, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy Cận Tử Kỳ mở khoá cho chiếc xe trẻ con để chuẩn bị trở về.

      "Cận........" Đầu vai Tống Kỳ Diễn bị người nàođó vỗ vỗ, vừa quay đầu nhìn thấy cảnh sát giao thông nhìn mình cười tủm tỉm, chânmày càng nhíu chặt hơn: "Có chuyện gì?"

      "A, chiếc xe Maybach bên kia là của sao? Có biết đỗ xe trái quy định ?"

      Cận Tử Kỳ lấy được chiếc xe , dẫn Cận MỗMỗ về nhà, trước khi được chứng kiến cảnh sát giao thông giữ chặt Tống Kỳ Diễn mở giấy phạt, hiếm khi có ý xấu mà từ môi nhàngxuất ra câu: "Đáng đời."

      "Kỳ Kỳ, ai đáng đời hả?" Cận Mỗ Mỗ ngướcmặt lên tò mò hỏi thăm.

      Cận Tử Kỳ khẽ nhếch miệng, sờ sờ đỉnh đầu Cận Mỗ Mỗ, sang chuyện khác: "Chớ tập trung, chuyên tâm lái xe."

      Cận Mỗ Mỗ lanh trí ồ tiếng, nhưng đôi mắtto vô cùng xảo quyệt lại nhìn về phía Tống KỳDiễn bị cảnh sát giao thông ngăn cản chođi, sau đó cái miệng nhắn cười toe toét vuisướng hát bài hát thiếu nhi cưỡi xe trở về.

      .........

      Vừa vào cửa chính biệt thự Cận gia đãnhìn thấy Tô Hành Phong từ bên trong ra.

      Khi Tô Hành Phong gặp Cận Tử Kỳ bước chân dừng lại, nhưng Cận Tử Kỳ lại kéo Cận Mỗ Mỗ tiếp tục lướt nhanh qua ta.

      Đồ của người khác xưa nay thích nhúng chàm, huống chi còn là vật bị kẻ kháccướp từ .

      Về việc Tô Hành Phong lúc này xuất ở Cậngia, ngoại trừ ba chữ Kiều Niệm Chiêu ở đây có lý do nào khác.

      Cận Tử Kỳ vừa vào cửa lại thấy Tô Ngưng Tuyết ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, dángngười mảnh mai tĩnh lặng tao nhã choàng áo khoác đỏ thẫm, càng làm nổi bật lên làn da trẻ trung trắng như tuyết của Tô Ngưng Tuyết.

      Trông thấy Cận Tử Kỳ trở lại, Tô Ngưng Tuyết đặt tách cà phê tay xuống: "Vừa rồi HànhPhong tới."

      Cận Tử Kỳ đoán được bà có lời muốn , đem Mỗ Mỗ giao cho dì vú, bản thân mình vào trong phòng khách, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh Tô Ngưng Tuyết: " gặp được ở cửa."

      "Đây là cậu ta đưa tới." Tô Ngưng Tuyết cầmlấy thiệp mời lộng lẫy sang trọng bàn tràđưa cho Cận Tử Kỳ: "Ngày kia chính là đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão, đến lúc đó tiệc mừng thọ tổ chức ở du thuyền tư nhâncủa Tống gia."

      Cận Tử Kỳ lật xem qua loa chút, nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết: "Mẹ muốn con ?"

      Hàng mi của Tô Ngưng Tuyết rũ xuống, yên lặng mấy giây nhanh chậm mới mởmiệng: "Tại sao ? Con mới là ngườithừa kế tương lai của Cận gia, chỉ có con mới có thể đại diện cho Cận gia."

      Là Tô Ngưng Tuyết lo lắng nếu như vắngmặt, Kiều Niệm Chiêu chiếm lấy tất cả mọithứ vốn thuộc về sao?

      Nếu như , Cận Tử Kỳ, Kiều Niệm Chiêu hai nữ tranh chồng lần nữa trở thành chủ đề cho mọi người đàm tiếu trong lúc trà dư tửu hậu, loại tư vị này chẳng hề dễ chịu.

      Nhưng đối mặt với kỳ vọng của Tô NgưngTuyết, Cận Tử Kỳ vẫn là gật đầu: "Con biết rồi."

      Làm người thừa kế Cận gia, có bất kỳ tư cách gì đối với việc toàn tâm toàn ý bồidưỡng của mẹ mình mà ra chữ "".

      "Vậy là được rồi chuẩn bị cho tốt chút,chiều nay có xe tới đón con đến bến tàu để lên thuyền."

      "Dạ được." Cận Tử Kỳ đứng dậy muốn , nhưng hình như nhớ ra cái gì đó, quay ngườihướng về phía Tô Ngưng Tuyết bưng cái tách: "Ngày hôm qua trong lúc vô tình con nhìnthấy tấm hình tốt nghiệp đại học của mẹ, mớibiết được cha và mẹ lại là bạn học thời đại học."

      Động tác uống cà phê của Tô Ngưng Tuyết dừnglại, ngay sau đó lại khôi phục như lúc ban đầu:"Nhắc đến những chuyện cũ năm xưa làm gì."Giọng của bà vô cùng bình thản, tựa nhưđang cùng Cận Tử Kỳ thảo luận chuyện thời tiết trời trong trời râm.

      Cận Tử Kỳ trầm mặc mấy giây, nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Ngưng Tuyết tiếp tục : "Mẹ của Kiều Niệm Chiêu cũng là bạn họccủa cha và mẹ, cho nên vào năm bà ấy chưa kếthôn mà có thai bị đuổi ra khỏi Kiều gia, nên ba mẹ mới liên tục chiếu cố bà ấy?"

      Tô Ngưng Tuyết ngẩng đầu nhìn Cận Tử Kỳ, hồi lâu sau mới tránh né tầm mắt, yếu ớt : "Vìsao đột nhiên muốn biết chuyện tình của thế hệtrước, ta nhớ rỗ trước kia con thích nhấtlà truy vấn hỏi đến cùng."

      "Vậy nếu như tại con muốn biết, mẹ nóicho con biết ?"

      " ." Tô Ngưng Tuyết trả lời chút do dự: "Qua nhiều năm như vậy, có gì đáng ."

      "Con nghe Kiều Hân Hủy mười năm trướcvì tội ngộ sát mà vào nhà giam."

      Cái tách trong tay Tô Ngưng Tuyết run lên, mộtít cà phê bị vẩy lên khay, mặt vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như cũ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Cận Tử Kỳ, đứng lên: "Ta mệt rồi, trước tiên lên nghỉ ngơi."

      "Chẳng lẽ bởi vì con mất trí nhớ cho nên cơ bản ngay cả cái quyền biết tình hình cũng đánh mất sao?"

      Cận Tử Kỳ lên phía trước bước, nhìn qua Tô Ngưng Tuyết bóng lưng căng thẳng, hai tay từ từ nắm chặt: "Mẹ, kỳ Kiều Niệm Chiêu là cha ..."

      "Ta biết cách làm của cha con làm cho con sinh ra hiểu lầm." Tô Ngưng Tuyết đột nhiên xoay người cắt đứt lời của , đôi mắt u nhã tĩnhmịch thấy tâm tình dừng ở hàng lôngmày nhíu chặt mặt Cận Tử Kỳ: "Con chỉ cần nhớ kỹ, người thừa kế Cận gia chỉ có , chỉ là Cận Tử Kỳ con, cũng chỉ có thể là Cận Tử Kỳ con."

      Tô Ngưng Tuyết hề cho Cận Tử Kỳ bất kỳ cơ hội nào truy vấn, xoay người lên lầu, giàycao gót giẫm bậc thang, thanh "lộc cộc lộc cộc" nặng nề rơi lên sàn nhà gỗ lim, cũng rơi vào trong lòng Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, quá khứ haimươi bốn năm trí nhớ chỉ là mảnh trốngkhông, tất cả mọi người đều cho biết đólà cuộc sống vui vẻ hòa thuận, vì sao chưatừng cảm nhận được hạnh phúc?
      linhdiep17honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      032 Tống Lão Đệ?!

      Editor: tamthuonglac


      Buổi chiều ngày hôm sau Doãn Lịch đến Cậngia sớm hơn chút, dĩ nhiên là vì cùng Cận Tử Kỳ cùng nhau tới bến tàu.

      " cho là em thích loại xã giao này."

      Khi Doãn Lịch nhận lấy hành lý của Cận Tử Kỳ liếc cái: "Để tiểu thanh mai giúp bạnkhông tiếc cả mạng sống cũng được!"

      Cận Tử Kỳ cười mà , hai bên ngầm hiểu lòng nhau.

      Mãi đến lúc bọn họ đến bến tàu, du thuyềnxa hoa có sẵn rất nhiều người, loạt tiếng tiếng cười.

      Nhìn thấy thân tàu ba chữ lớn "NguyệtThực Hào" đỏ thắm, Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầulại thấy đứng bên cạnh mạn thuyền nhóm danh viện áo váy lụa màu tung bay: "Xem ra ba ngàybốn đêm cuộc kháng chiến trường kỳ."

      Doãn Lịch mắt chứa ý cười đảo qua đó, ánh mắtanh toả sáng ám muội hướng đến đám thục nữ:"Nữ chiến sĩ chân chính nếu dám đối mặt với các loại hâm mộ ghen ghét."

      Cận Tử Kỳ kéo khóe môi tiếp, sau khi đăng ký xác nhận thân phận, theo sau các khách quý khác lên thuyền.

      Tìm được phòng riêng của mình sắp xếp hành lý xong, Cận Tử Kỳ mới cùng Doãn Lịch đến boong tàu hóng mát.

      Hầu như hai người mới vừa bước lên boong tàuđã thành tiêu điểm chính, phần lớn nhìn đến Doãn Lịch là ánh mắt ngượng ngùng ái mộ, cònánh mắt dành cho Cận Tử Kỳ ngoại trừ bát quái cũng là xem cuộc vui thông cảm giễu cợt.

      " ấy đúng là có can đảm đến , lần này đạithọ của Tống lão có khả năng tuyên bố việc chuyển nhượng quyền thừa kế của Tống gia,chuyện hôn của Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu quyết định chắn chắn như đinh, nếulà tôi trốn ở trong nhà ra đây để bị mất mặt xấu hổ !"

      mặt Cận Tử Kỳ trước sau vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, ung dung tự tại, giống như nghe thấy những lời xì xào bàn tán gầnđó, vẫn đến góc boong tàu ngắm nhìnphong cảnh nơi xa.

      " em vài câu như vậy chịu nổi à?"

      Doãn Lịch dù bận rộn vẫn ung dung sáp đến gần, Cận Tử Kỳ nhận lấy nước chanh đưa cho mình, liếc ta cái: "Thân em vẫn chưa có luyện thành kim cương bất hoại."

      Doãn Lịch giơ tay làm tư thế đầu hàng: "Đượcrồi, là lỗi của ."

      Ngược lại Cận Tử Kỳ hề mất hứng, thảnh thơi uống đồ uống lạnh, híp mắtnhìn ra đường chân trời phương xa.

      Doãn Lịch rất nhanh lại tiến gần lên, dùng cằm chỉ chỉ phía sau lưng : "Như vậy chịu nổi, lần này làm sao bây giờ đây?"

      Cận Tử Kỳ từ trong con ngươi của Doãn Lịch nhìn thấy xa xa đôi nam nữ tới, lông mày kẻ đen giương lên, sắc mặt gợn sóng dấu vết, khi ở phía sau truyền đến tiếng "Chị"mới xoay người.

      Kiều Niệm Chiêu mặc bộ váy Bohemian dàimát mẻ, đầu đội chiếc mũ che nắng rộng vành vàng nhạt, đứng bên cạnh Tô Hành Phongtoàn thân mặc quần áo thể thao màu cafe, thậtđúng là tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ xứngđôi đẹp mắt.

      "Chị, vừa rồi A Phong còn nhắc tới vì sao chịcòn chưa đến, nghĩ tới chị và Doãn đại ca với nhau."

      So với thân thiện của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ chỉ nhàn nhạt đáp tiếng, lơ đãng chống lại ánh mắt Tô Hành Phong dừng lại người mình, cũng chỉ là mặt đổi sắc lướt qua, tiếp tục nghiêng đầu ngắm phong cảnh.

      "Chị..." Kiều Niệm Chiêu đối với lạnh nhạtcủa Cận Tử Kỳ có chút ủ rũ, cắn cắn cánh môi mọng, hai hàng lông mi dưới chiếc mũ che nắng vểnh lên chớp chớp, đôi mắt to trong trẻochứa đầy vẻ áy náy.

      "Em biết mình sáng sớm hôm qua ăn khôngcó chừng mực, mới làm hại chị và ba ba gây gổ, thực xin lỗi."

      Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu nhăn mày vẻ mặt đau lòng, khẽ cười cười: "Nếu như thực muốn xin lỗi, cũng nênchọn loại trường hợp này, là muốn biểu uất ức của mình hay tôi là người chấp nhậnđược?"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đại biến, bỗng dưngtrợn to hai mắt, sững sờ nhìn Cận Tử Kỳ, giống như là hoảng sợ lạnh lùng của Cận Tử Kỳ,đáy mắt bốc lên sương mù tủi thân.

      Tựa hồ biết nên ứng phó như thế nào đốivới việc Cận Tử Kỳ "Làm khó dễ", hai tay KiềuNiệm Chiêu luống cuống nắm lại chỗ, lông mi run rẩy , sau đó đột nhiên bắt lấy cánh tay Tô Hành Phong ở bên cạnh xin giúp đỡ: "APhong, em... em biết như thế nào, em muốn cùng chị lời xin lỗi..."

      Hai hàng lông mày Tô Hành Phong khẽ nhăn lên, nhìn sang Cận Tử Kỳ trong mắt mơ hồ xuấthiện bất mãn: "Tử kỳ, Chiêu nhi đem chuyện với , ngày hôm qua ấy vì để cho bác trai nguôi giận tiếc lùi xuống ngàythông cáo."

      "A Phong, cần kiện kia ..." Kiều Niệm Chiêu vội vàng ngăn cản Tô Hành Phong, quên ngẩng đầu liếc Cận Tử Kỳ cái,giống như sợ Cận Tử Kỳ tức giận, mười ngóntay xoắn cùng chỗ, vội vàng sửa lời : "Làbởi vì thân thể em thoải mái mới tạm thời hủy bỏ tất cả công việc."

      Cận Tử Kỳ chú ý tới boong tàu có rấtnhiều người nhìn qua bên này, trong lòng khỏi cảm thấy nực cười: quả nhiên, phụ nữmỏng manh cùng nước mắt vĩnh viễn là vũ khí bách chiến bách thắng.

      So với Cận Tử Kỳ tâm cao khí ngạo, Kiều Niệm Chiêu bé chảy nước mắt khắp người quảthực càng nên thương hương tiếc ngọc.

      Sau ngày hôm nay, lời đồn lại tâm địa ác độc, tha cho em mưu tính độc chiếm quyền thừa kế bay đầy trời.

      Cận Tử Kỳ vẫn như cũ chầm chậm uống nước chanh, lời, ngược lại Doãn Lịch ở bên cạnh tựa vào mạn thuyền đột nhiên chen vào: "Kiều tiểu thư mấy ngày hôm trướchình như nhận lấy Giải Kim Tượng nữ diễn viênxuất sắc nhất phải ?"

      Doãn Lịch khóe miệng hàm chứa ý cười, ánhmắt lại vô cùng đơn thuần vô hại, giống như đây chỉ là kiện ta đột nhiên nhớ lại.

      Cận Tử Kỳ thầm lắc đầu, hất mặt, khóe miệng tự chủ được giương cao.

      Kiều Niệm Chiêu sắc mặt cứng đờ, rốt cuộc nên lời.

      Tô Hành Phong nhìn sang Doãn Lịch ánh mắtlạnh dần, tình cảm thuở nhiều năm sớm đãkhông còn phát triển.

      Ba người, ba loại thái độ khác nhau, cũng đãcho thấy lực sát thương của câu kia củaDoãn Lịch.

      "Tôi tại sao gặp chúng nó, ra là đều ru rú ở nơi này hả!"

      Giọng đàn ông trung niên cởi mở hùng hậu giảm bớt bầu khí căng thẳng, bốn ngườikhông ai bảo ai mà cùng theo tiếng quay đầu.

      Doãn Lịch khi nhìn đến người dẫn đầu gọi tiếng: "Cha, sao người lại tới đây?"

      Doãn Quốc Bình vóc dáng trung bình toàn thânmặc quần áo thoải mái, hai tay chấp sau lưngthong thả bước tới, nghe thấy Doãn Lịch kinh ngạc hỏi thăm, lập tức vẻ mặt hung dữ bất mãnnói: "Tại sao bọn trẻ các người được phép ra biển, chúng ta được?"

      Cận Tử Kỳ mặc dù cũng kinh ngạc nhưng như mỗi lần gặp doãn Quốc Bình trước đây, cườicười thăm hỏi ân cần: "Chú Doãn mạnh khoẻ."

      Doãn Quốc Bình vui tươi hớn hở đáp ứng, ông đối với Cận Tử Kỳ xưa nay rất thích, nếu phải là thằng con nhà mình hồ đồ, sợ làm hư Cận Tử Kỳ sớm đề nghị kết làm thông gia với Cận gia, đâu còn đến phiên......

      "Chú Doãn, ngài mạnh khỏe." Kiều Niệm Chiêu khẽ cúi người xuống ân cần thăm hỏi, kháchquan so với Cận Tử Kỳ càng lễ độ khuôn phéphơn.

      Nhưng mà Doãn Quốc Bình chỉ nhàn nhạt gậtđầu, nhìn cũng thèm nhìn Kiều NiệmChiêu cái.

      Kiều Niệm Chiêu lập trường có chút xấu hổ, Tô Hành Phong ở phía sau nhéo nhéo lòng bàn tay thầm cho khích lệ, mới bất đắt dĩkhẽ động khóe miệng, nở nụ cười cho hắnyên tâm.

      Cận Tử Kỳ mắt thấy màn tình chàng ý thiếp, phát biểu bất kỳ cảm tưởng gì.

      "Chú Doãn, ông ngoại ở trong phòng cùngthư ký đánh cờ, biết ngài tới ông ấy nhất định rất vui mừng!"

      Tô Hành Phong muốn làm chủ nhà tận tình,Doãn Quốc Bình lại phất phất tay, cự tuyệt ý tốt ta muốn dẫn đường, sau đó quay đầu lạihướng đến cầu thang đầu kia lớn tiếng gọi: "Tôinói Chiêu Đông này, ông lớn tuổi đứng cũngkhông nhanh nhẹn nữa rồi?"

      Cận Chiêu Đông cũng tới?

      Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đưa mắt nhìn nhau, thậm chí ngay cả Kiều Niệm Chiêu và Tô HànhPhong cũng đều kinh ngạc nhìn sang.

      Chỉ thấy Cận Chiêu Đông cũng là toàn thân ăn mặc thoải mái, lên boong tàu. Khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cận Chiêu Đông chẳngbiết tại sao đột nhiên nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.

      Cận Chiêu Đông vài bước, bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu xuống phía dưới cầu thang :"Tống lão đệ, đều là người nhà với nhau, cần xem như người ngoài, cậu cũng lên đây ."

      cầu thang truyền đến tiếng bước chân, dưquang nơi khoé mắt Cận Tử Kỳ thờ ơ đảo qua.

      Sau lưng Cận Chiêu Đông người đàn ông trẻ tuổi từ từ ra, mặc áo thun thể thao màu xám nhạt, hai tay đút vào trong túi quần, kính râmcực lớn gần như che lại hơn phân nửa khuônmặt , dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng chém gọt mím lại.

      Cận Tử Kỳ khi nhìn người vừa tới, cái ly đế cao trong tay mất thăng bằng, thiếu chút nữarơi mặt đất.

      Từ khi nào Tống Kỳ Diễn và cha tốt đến mức gọi nhau huynh đệ?!
      linhdiep17honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      033. Quá Quen Biết Ư?!

      Editor: tamthuonglac


      " tình giống như có điểm mơ hồ—" nơi cổhọng Doãn Lịch phát ra giọng khàn khàn thể nghe thấy.

      Cận Tử Kỳ trong lúc chỉnh đốn lại thất thố của mình, tầm mắt nhìn Cận Chiêu Đông bênkia cũng dời chỗ khác.

      Mặc dù thấy ánh mắt của Tống KỳDiễn ở phía sau kính râm, nhưng bản thân cảm giác được liên tục nhìn mình chăm chúkhông rời mắt, điều này làm cho Cận Tử Kỳ hơi hơi có chút được tự nhiên.

      Gió biển nổi lên lướt qua mái tóc đen củacô, cũng ngăn lại ánh mắt của Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ nghiêng đầu ra ngoài thuyền, Doãn Lịch ở bên tai của thấp giọng suy đoán: "Ba ba của em có lẽ biết chuyện của em vàTống Kỳ Diễn..."

      Cận Tử Kỳ thuận theo ánh mắt của Doãn Lịch nhìn sang, dĩ nhiên phát Cận Chiêu Đôngđối với Tống Kỳ Diễn lòng nhiệt tình niềm nởkhông có khúc mắc.

      Khóe mắt lướt đến Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong, sắc mặt của bọn họ cũng tốt lắm, nhưng như thế nào cũng trà trộn ởgiới xã giao nhiều năm, còn đến mức kíchđộng thiếu bình tĩnh như vậy.

      Doãn Quốc Bình thấy mọi người đều im lặngkhông lên tiếng, thuận tiện có lòng tốt giải thíchrõ: "Tiểu Kỳ, vị này là Tống tiên sinh đều là ta cùng cha của con lúc dùng cơm trưa trùng hợpcó duyên mà quen biết, phát chí khí hợp nhau liền cùng đến đây."

      "Tiểu Kỳ, Chiêu nhi, vị này là tiên sinh Tống Kỳ Diễn, các con tới đây làm quen chút."

      Cận Chiêu Đông cười hơ hớ giới thiệu, mặt đối với Tống Kỳ Diễn chính là loại tình cảm tánthưởng cùng thích khó nén.

      Vẻn vẹn dùng chút thời gian buổi trưa đãchiếm được thiện cảm của Cận Chiêu Đông còn mang người đến cùng tham gia yến hội của bạn thâm giao — quả thực đơn giản.

      Hai tay Tống Kỳ Diễn vẫn đút trong túi quần, nhìn như tùy ý nhưng làm cho người ta ấn tượng vô lễ, ngược lại cảm thấy bẩm sinh đãlà như thế.

      Cận Tử Kỳ thầm quan sát vài lần, thờiđiểm nhìn sang, lập tức hơi cúi thấp đầuxuống lộ dấu vết, sau đó đáp ứng cầu của Cận Chiêu Đông lên phía trước.

      Hai đoá hoa tỷ muội nhà họ Cận đứng chung chỗ quả thực trở thành phong cảnh đẹp tai vui mắt du thuyền.

      Mặc dù đối với quan hệ của hoa tỷ muội này so với trong tưởng tượng vẫn còn rất nhiều gay go.

      "Ở nơi này có thể gặp được Tống tiên sinh, thậtsự là đúng dịp."

      Kiều Niệm Chiêu so với Cận Tử Kỳ mở miệngchào hỏi trước, mặt lộ ra nụ cười tươi vui thuần khiết, loại bỏ vẻ lo lắng cứng ngắc trước đó.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn chỉ gật đầu cái, tiếp tục bày tỏ điều gì khác, tầm mắt phía saukính râm liên tục nhìn chăm chăm chỗ Cận TửKỳ.

      khí có chút lạnh lùng, ngược lại Cận Chiêu Đông ở trong lời của Kiều NiệmChiêu trong lại đọc lên ý tứ khác, nhìn Tống KỳDiễn chút lại nhìn qua Kiều Niệm Chiêu, đáy mắt thoáng lên ngạc nhiên mừng rỡ:"Các người quen biết nhau?"

      Kiều Niệm Chiêu thấy bộ dạng sung sướng củaCận Chiêu Đông, vừa muốn gì, Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên đem tay từ trong túi quầngiơ lên trước mặt Cận Tử Kỳ: "Xin chào, Cậntiểu thư."

      Cận Tử Kỳ do dự khoảng giây, vẫn là giơ tay của mình lên: "Xin chào." Giọng bình thản.

      Bàn tay thô ráp hơi chai sạn nhàng cầm lấy bàn tay nhắn mềm mại của , giống như sắt thép chạm đến cái đầm nước êm dịu.

      Đôi mắt Tống Kỳ Diễn phía sau kính râm dần dần sâu, năm ngón tay cũng theo đó từ từ siếtchặt, khóe miệng khẽ động giương lên đườngvòng cung: "Cận tiểu thư càng ngày càng đẹp."

      Cận Tử Kỳ bất ngờ ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặtTống Kỳ Diễn vô thường, dường như câu kia chỉ là khen ngợi theo phép lịch .

      Nhưng khen ngợi như vậy đối với nhìn lại thếnào cũng giống như là loại trêu ghẹo biếndạng, khiến cho nhàn nhạt xấu hổ.

      Muốn rút tay của mình trở về, lại phát bàn tay Tống Kỳ Diễn giống như vòng sắt nắm lấycô chịu buông.

      Cận Tử Kỳ cau lại lông mày nhìn về phía TốngKỳ Diễn, ánh mắt ngầm có ý trách móc, TốngKỳ Diễn lại làm như thấy, nhanh chậm buông tay ra, mặt đổi sắc quay đầu chuyện với Cận ChiêuĐông.

      " ra là Tống lão đệ cùng tiểu nữ biết nhau, ngược lại lão già ta đây làm điều thừa !" CậnChiêu Đông vỗ vỗ vai Tống Kỳ Diễn, giọng nóinghe vào càng vui vẻ: "Nếu như vậy, để cho Tiểu Kỳ dẫn cậu dạo nhé."

      Lời Cận Chiêu Đông vừa ra, sắc mặt hai chị em ở bên cạnh khác nhau.

      Kiều Niệm Chiêu sau khi kinh ngạc là hơi có chút cam lòng, mà Cận Tử Kỳ đáy mắt thoáng lên tình nguyện, nhưng biểu trực tiếp ở mặt, chỉ khẽ mỉm cười: "Thực ra cũng quá quen biết."

      Cận Tử Kỳ đưa ra câu trả lời khiến Cận Chiêu Đông bất ngờ, bởi vậy sắc mặt có chút lúng túng, lại mỉm cười bổ sung câu: "Cha,con hơi bị say sóng, tiện thể trở về phòng nghỉngơi trước."

      Cận Chiêu Đông ngượng ngùng khoát khoát tay, ra cũng muốn miễn cưỡng Cận Tử Kỳ: "Vậy trở về ngủ giấc cho lại sức rồiđến dùng cơm nhé."

      "Dạ." Cận Tử Kỳ cười tiếng, lễ phép cùng mọi người tạm biệt.

      Trước khi cũng quên hướng đến Tống Kỳ Diễn sắc mặt trầm xuống khẽ khom lưng tạ lỗi, sau đó xoay người rời .

      "A, đột nhiên nhớ tới quên dặn dò với cấp dướimột việc, Cận đổng, tôi trước hết phải quay vềphòng."

      Đột nhiên tiếng của Tống Kỳ Diễn có côngchuyện ở sau lưng vang lên, thân hình Cận TửKỳ hơi khựng lại nhưng lựa chọn quay đầu.

      ...

      Trở lại gian phòng Cận Tử Kỳ ngồi ở ghếsofa, nhìn qua ngoài cửa sổ phong cảnh đong đưa, tinh thần lặng lẽ di động.

      Say sóng bất quá là kiếm cớ cho mình rời đimà thôi.

      Kể từ khi Tống Kỳ Diễn xuất , tim của đập rất nhanh, cách nào yên tĩnh trở lại mà nhảy lên dữ dội.

      Tình cảm của thấp, cũng biết đối với người đàn ông này mình tồn tại, ngay cả mình cũng kiềm chế được cảm tình.

      Nhưng mỗi lần nhớ tới cảnh tượng đêm đó bên cạnh suối phun, lập tức cho phép bản thân buông lỏng con tim của mình.

      Chợt nghe tiếng chuông cửa, Cận Tử Kỳ bởi vì đột nhiên tâm tư bị quấy rầy mà thoáng run lên.

      quay đầu nhìn đến phía cửa phòng đóngchặt, cảm thấy rất có khả năng là ngườicô quen biết, bọn họ cho rằng ngủ, vìvậy tuyệt đối mạo muội đến cửa quấyrầy.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ ra đoán được đápán, nhưng mà muốn tin đáp án này, cho nên chỉ ngồi lẳng lặng, đứng dậycũng lên tiếng, chẳng qua chỉ là chờ đợi.

      Chuông cửa lại lần nữa vang lên, rất nhàng, chút nào gấp gáp nóng nảy.

      Cận Tử Kỳ vẫn như cũ mở cửa.

      Mấy giây sau, chuông cửa lại vang lên, mỗi lần vang lên khoảng cách thời gian đều giống nhau.

      Có phải là ta

      Tính tình Tống Kỳ Diễn tuyệt đối có tốt như vậy, chưa bao giờ quên bộ dạng đêmđó lúc tông xe.

      Nếu như là , liên tục ngừng mà nhấn chuông cửa, sau đó cáu kỉnh trực tiếp lấytay đập cửa, thôi ngừng nghỉ

      Cận Tử Kỳ cảm thấy bản thân mình nực cười, từkhi nào hiểu người quen biết như vậy rồi?

      bật cười lắc lắc đầu, trước khi chuông cửa vang lên, đứng dậy đến chỗ cái cửa đenđóng chặt, sau đó mở ra.

      " Quá Quen Biết Ư?!"

      Sau khi sợ hãi kêu lên tiếng, phản ứng đầu tiên của Cận Tử Kỳ chính là gắng sức khép cửalại lần nữa.

      Nhưng cánh tay nhanh chóng đến trước thòvào cản trở cánh cửa kia, Cận Tử Kỳ vừa sợ vừa tức, biết mình dùng bao nhiêu sứclực, cánh cửa nặng nề kẹp lại cánh tay của .

      Tống Kỳ Diễn rít lên miệng hút ngụm khí lạnh, vừa nén nhịn chịu đựng vừa tấn công nhanhchóng, buồn bã hừ tiếng, lông mày nhíuchặt làm như trách móc, lại giống như tràn đầydung túng.

      Thừa dịp Cận Tử Kỳ vẫn còn hết sức kinh ngạc,nhanh chóng đưa thân tiến vào gian phòng của .

      Cận Tử Kỳ vì bản thân mình sai lầm mà ảo não,Tống Kỳ Diễn cũng nhanh chóng khép lại cửa phòng, để cho có bất kỳ cơ hộinào đuổi .

      "Tôi cho rằng thích đập cửa hơn." Giọng điệu của hơi có vẻ cay nghiệt, cũng chẳngphải là phong cách chuyện trước sau như của , hơn nữa sắc mặt cũng tốt.

      Tống Kỳ Diễn dựa ở phía sau cửa, vừa xoa cánhtay bị kẹp tổn thương vừa nhíu mày tức giận liếcCận Tử Kỳ cái: "Nếu như đập cửa tôi tại khả năng đứng ở trước mặt em sao?"

      Cận Tử Kỳ trừng mắt liếc cái, nhưng mà nhìn thấy cánh tay vết kẹp sưng tấy, tiếp đó liên tưởng đến lần trước thay mình chịu đựng côn của Cao Triều, lập tức cơn tức giận tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vẫn như cũ muốn để ý .

      Tống Kỳ Diễn cũng nhìn thấy khônghoan nghênh, trái lại tự mình vào trong, ở trênghế sofa to lớn lạt lạt ngồi xuống, từ khaytrà rót cho mình chén nước: "Qua đây ngồi,đứng ở cửa làm gì?"
      honglakSoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :