1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      023. Ngàn Vạn, Mời Ai Cùng Nhảy?

      Editor: tamthuonglac

      Nếu như thế giới này sau khi mất trí nhớ người mà Cận Tử Kỳ muốn gặp qua nhất, đó chính là người có quan hệ với Tống gia và dính líu đến Tô Hành Phong: Tống NhiễmCầm — mẹ của Tô Hành Phong.

      Bên trong quầy cà phê cạnh phòng tiệc, Tống Nhiễm Cầm ngồi trông tao nhã, cho vào trong tách cà phê hai viên đường, sau đó ngẩngđầu nhìn Cận Tử Kỳ ngồi đối diện.

      Cận Tử Kỳ chỉ cần ly nước ấm, ngồi lẳng lặng, mặc cho Tống Nhiễm Cầm tuỳ ý quan sát.

      Ngoại trừ trước đây vài lần gặp Tống NhiễmCầm tại bệnh viện đến chịu lỗi sau khi bị tai nạn xe, sau đó hai người lại cực ít có cơ hội chạm mặt, mặc dù thấy xa xa, hai bên cũng ăn ý làm như thấy.

      "Tử Kỳ, những năm qua cũng thấy cháu tới Tống gia chơi, ông rất nhớ cháu!"

      Tống Nhiễm Cầm cố gắng muốn biểu dịudàng thân thiết chút, đáng tiếc những năm qua quen vênh mặt hất hàm sai khiến nhất thờihồi lâu há có thể thay đổi, nụ cười mặt mới vừa nặn ra gượng gạo.

      Cận Tử Kỳ phảng phất như thấy TốngNhiễm Cầm được tự nhiên, cười khẽ chút, miệng nhấp nước ấm:

      "Phiền Tống lão còn nhớ tôi, xin phu nhânthay tôi hỏi thăm sức khoẻ Tống lão."

      Đối với việc Cận Tử Kỳ xưng hô phủi sạch quanhệ, Tống Nhiễm Cầm cũng quá mức chú ý, miệng hớp cà phê rồi mở miệng: "Chớpmắt cái bốn năm trôi qua rồi..."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, yên lặng chờ đoạn sau.

      Đối với Cận Tử Kỳ phối hợp Tống Nhiễm Cầm nở nụ cười, mặc dù được bảo dưỡng,khóe mắt vẫn có chút ít nếp nhăn:

      "Dì nghe ba cháu đêm nay cháu cũng tới,nghĩ lâu rồi gặp cháu liền mặt dày mày dạn cùng A Phong đến đây."

      Cận Tử Kỳ cũng ngước mắt nhìn bà, khôngquên mỉm cười nhưng mở miệng.

      Tống Nhiễm Cầm ngay từ đầu còn vì Cận Tử Kỳyên lặng mà hài lòng, lúc này lập tức phát hiệnkhông thích hợp.

      tràng, Cận Tử Kỳ lại lên tiếng, ngược lại cười tủm tỉm nhìn mình nhưđang xem xiếc khỉ.

      khỏi có chút lúng túng nên cười khanmột tiếng: "Cháu xem đứa này, như thế nào cũng chuyện, cùng dì Cầm xa lạ vậy sao?"

      Khả năng đặc biệt nhất của Tống Nhiễm Cầmchính là hai mặt, nếu phải Cận Tử Kỳtừng trong lúc vô tình chính tai nghe được, e rằng hôm nay thái độ đối đãi với Tống NhiễmCầm cũng đến nỗi xa lánh như vậy.

      Cận Tử Kỳ đem ly nước tràn đầy đặt lại bàn: "Thời tiết hanh khô, cổ họng được khoẻ lắm, khiến cho phu nhân chê cười."

      Tống Nhiễm Cầm nghe lý do này có độ tin cậycực thấp, cố làm ra vẻ lượng thứ mà cười cười,tiếp tục :

      "Tử Kỳ cháu năm nay hai mươi tám rồi?Năm tháng buông tha người nào, về sau có tính toán gì ?"

      Cuối cùng cũng vào vấn đề chính...

      " có dự định gì hay," Cận Tử Kỳ khôngmuốn lời dư thừa: "Trước kia trải qua như thế nào, tại và tương lai cũng trải qua như thế."

      Nụ cười mặt Tống Nhiễm Cầm cứng đờ,nhưng ngay sau đó lại vừa cười vừa : "Tử Kỳ xem ra là cháu muốn mình đảm đương làmmột nữ cường nhân, cũng tệ..."

      Trầm mặc phủ xuống, khí cũng thay đổitrở nên lạnh cứng, cuối cùng vẫn là Tống NhiễmCầm thiếu kiên nhẫn, nhìn chằm chằm nét mặt của Cận Tử Kỳ, chần chờ lát lên tiếng: "APhong tuổi cũng còn , nên lập gia đình để ổn định an bình lại."

      "Phu nhân dường như tìm nhầm người để nóinhững lời này, nếu như là muốn thúc giục hôn , cần phải tìm Kiều tiểu thư, nếu là muốn bàn bạc hôn lễ, thế nên tìm cha của tôi tốt hơn."

      Kiều tiểu thư? Ba chữ này giống như vỗ cái tát lên mặt Tống Nhiễm Cầm.

      Giọng điệu của Cận Tử Kỳ xác định cho bà biết, từ đầu đến cuối cũng thừa nhậnthân phận tiểu thư Cận gia của Kiều Niệm Chiêu.

      Tống Nhiễm Cầm nghĩ tới mấy năm qua Cận Tử Kỳ trở nên khó gần như vậy, hơi giật mình, đáy lòng cũng dâng lên vui.

      Nghĩ mình như thế nào cũng là con của nhà giàu số , tại sao lại bị con nhóc này nuốtchửng gắt gao!

      Cận Tử Kỳ dám lớn lối như vậy, bất quá là ỷvào chút áy náy kia của Tống gia đối với Cậngia.

      Nghĩ như thế, vẻ mặt Tống Nhiễm Cầm cũngkhông ôn hoà như trước, bắt đầu bộc lộ dáng vẻkiêu ngạo của phu nhân giàu có, bỏ bớt lờikhách sáo, lên tiếng gọn gàng dứt khoát:

      "Những ngày qua A Phong và tiểu Chiêu luôn luôn mâu thuẫn ồn ào, về phần vì cái gì, Tử Kỳcô so với ai khác cũng đều ràng."

      Cận Tử Kỳ thoáng nhìn bà xa xăm: "Vì cái gì tôiso với ai khác đều ràng?"

      Tống Nhiễm Cầm lập tức cứng họng, vốn chuẩnbị tốt tràng lời nhưng cũng vô hiệu, hồi lâu sau mới mở miệng:

      "Mặc dù và A Phong trước đó có hôn ước, nhưng bây giờ cùng nó có hôn ước chính là em , như thế nào cũng nên kiêng dè mộtchút."

      "Chỉ sợ người có chút hiểu lầm," Cận Tử Kỳ khẽ mỉm cười: "Nếu như lúc trước tôi lựachọn hủy bỏ hôn ước, trong đầu cũng khôngôm lấy ý niệm cùng Tô tổng gương vỡ lại lành."

      Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm trở nên khó coi, nhưng vẫn là muốn bị Cận Tử Kỳ chèn éptiếp:

      "Tử kỳ, đoạn tình cảm có vấn đề cũng phải chỉ người chịu trách nhiệm, APhong và tiểu Chiêu là hai bên đối với nhau đềucó tình cảm (lưỡng tình tương duyệt)."

      Lại là câu này, bốn năm nay cái cớ Cận Tử Kỳ nghe được nhiều nhất chính là câu này!

      Cận Tử Kỳ vẫn đứng dậy, mắt nhìn xuống Tống Nhiễm Cầm ngẩng đầu lên cau lại lông mày nhìn mình, mỉm cười hỏi :

      "Cho nên phu nhân cho rằng lấy danh nghĩa tìnhyêu có thể kiêng nể gì cả sao? Như vậy, nếu có ngày, ai đó cùng chồng của phu nhân lưỡng tình tương duyệt , phu nhân, người lại nhượng bộ như thế nào?"

      Biểu tình mặt Tống Nhiễm Cầm trong phútchốc đóng băng.

      Cận Tử Kỳ cuối cùng hướng đến bà cười tiếng, gật đầu chào tạm biệt, ưu nhã xoayngười rời .

      Cả khuôn mặt Tống Nhiễm Cầm xanh đen, chờCận Tử Kỳ biến mất ở khúc quanh, tức giận đến nỗi tay quét ngang lên bàn cà phê.

      -----------------

      Cùng Tống Nhiễm Cầm chuyện với nhau cụthứng vui, khi Cận Tử Kỳ trở lại phòng yến hội, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.

      Doãn Lịch ngồi ở trong hàng khách quý của bữa tiệc, chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh, sau khi Cận Tử Kỳ ngồi xuống, chút để ý :

      "Vận mệnh chính là như vậy, người càng muốn nhìn thấy lại càng dễ dàng nhìnthấy, dễ nghe chút là duyên phận, khónghe chút đúng hơn là xui xẻo."

      Cận Tử Kỳ theo hướng cái cằm của Doãn Lịch chỉ chỉ mà nhìn về phía trước, phát Kiều Niệm Chiêu ngồi ở vị trí ngay phía trước .

      Cùng so sánh bên cạnh Cận Tử Kỳ chỉ có Doãn Lịch, bởi vì Tô Hành Phong tạm thời rờiđi, ngồi đầy bên cạnh Kiều Niệm Chiêu là con ông cháu cha nhà giàu, tiếng cười khẽ đùa vui hớn hở trở thành trung tâm chú ý của buổi tiệc.

      "Cuộc sống uốn mình theo người như thế nàykhông mệt mỏi sao?"

      Cận Tử Kỳ tiếp nhận thức uống do bồi bàn đưa tới, cũng học theo bộ dạng của Doãn Lịch chậm rãi :

      "Có lẽ là ta cam lòng."

      Doãn Lịch quay đầu nhìn , sau đó lần nữa mở to mắt nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu trênmặt ngượng ngùng điềm tĩnh cười:

      "Vậy em cam chịu rồi?"

      Cận Tử Kỳ cười mà , Doãn Lịch cũng thêm lời nào, nhấp hớp rượu đỏ trong tay.

      -----------------------

      "Tối nay tôi muốn mời đối tác nữ xinh đẹp nhất cùng đến đây góp phần cho việc quyên tiền từ thiện của chúng ta, biết mọi ngườimuốn đề cử vị nào đây?"

      Giọng ngọt ngào của người điều khiển chương trình vang lên giữa nền nhạc vui vẻ, sau đó là tiếng vỗ tay phụ họa phát ra theo phéplich .

      "Xem ra em này đích thực là khôn khéo."

      Doãn Lịch híp nửa mắt, chân dài tuỳ ý vắt chéo, nghiền ngẫm cười nhạo tiếng.

      Lời Doãn Lịch còn chưa dứt, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu tiến lên sânkhấu trong tiếng đề cử của mọi người.

      Kiều Niệm Chiêu ngũ quan tinh xảo trang điểmnhẹ nhàng mang theo nụ cười trẻ trung, mặc mộtbộ váy dài lông ngỗng màu vàng nhạt kéo dàitrên đất, dáng người uyển chuyển, cổ đeo sợi dây chuyền hồng bảo thạch (Ruby) sáng lung linh, dưới ánh đèn sáng ngời, toàn thân tản ra hào quang chói lọi.

      " TV Kiều tiểu thư cũng xinh đẹp khiến người khác hâm mộ, tại bản thân đứngtrước mặt tôi, để cho tôi biết nênhình dung xinh đẹp này như thế nào!"

      nàng điều khiển chương trình ca ngợi mộtcách máy móc, Kiều Niệm Chiêu gò má phấnhồng, nhận lấy micro, giọng điệu khiêm tốn mà ngọt ngào:

      "Có thể trở thành nữ thần may mắn của dạ tiệctừ thiện đêm nay, là vinh hạnh của tôi."

      "Cảm ơn Kiều tiểu thư phối hợp, sau đây chúng ta đến phần quan trọng kế tiếp, khác với việcquyên tiền từ thiện bán đấu giá so với trước dây,lần này chúng ta áp dụng phương thức đấu giá để cạnh tranh khiêu vũ, các vị ngồi kiaai ra giá cao nhất, đêm nay Kiều tiểu thư sẽcùng với người cống hiến nhiều nhất ra ngoàitrước!"

      Trong khi người điều khiển chương trình giới thiệu chi tiết sinh động, lập tức phía dưới nhiệt tình vỗ tay giống như trời mưa.

      Có thể bởi vì Tô Hành Phong ở đây, ít các chàng công tử nhà giàu đều nhìn Kiều Niệm Chiêu xinh đẹp mà chộn rộn,chuẩn bị bắt đầu cạnh tranh đoạt lấy vị trí hạng nhất để mở màn khiêu vũ.

      "Hai mươi vạn!"

      "Chu công tử của Công thương nghiệp Đỉnh Phong ra giá hai mươi vạn mời tiểu thư KiềuNiệm Chiêu cùng khiêu vũ, còn ai nâng giá hay ?"

      "Ba mươi vạn!"

      "Ba mươi lăm vạn!"

      "..."

      Doãn Lịch xoa xoa mí mắt đánh nhau nặng nề,giọng điệu lười nhác: "Tiết mục khuôn sáo cũ rích thế này ai đó lại bày ra."

      " thích mà thôi, có khối công tử thiếu gia nguyện có được nụ cười của giai nhân."

      Cận Tử Kỳ bật cười nhìn ngang Doãn Lịch vô cùng buồn chán, sau đó nghe được hàngtrước thanh tăng giá vang dội:

      "Năm mươi vạn!"

      "Còn có vị công tử nào muốn tăng giá hay , nếu là có, Kiều tiểu thư của chúng ta thuộc về vị tiên sinh này nha?"

      Tiếng của điều khiển chương trình phấnkhích sục sôi thúc giục vang vọng khắp bầu trờidạ tiệc:

      " có sao? có sao? Được, vậy chúc mừng vị tiên sinh này..."

      " trăm vạn!"

      Cửa phòng yến hội đóng chặt bỗng nhiênbị từ bên ngoài đẩy ra, Tô Hành Phong mặc âu phục màu nâu đậm dáng người cao ngất đứng ở giữa cửa, " trăm vạn" kia xuất ra từ miệngcủa ta.

      Tô Hành Phong ra giá cũng có bị cho làcố ý khiêu khích, tất cả mọi người đều thiện ý lý giải mà cười.

      Kiều Niệm Chiêu thẹn thùng mím môi cười, lúmđồng tiền nhàng lộ ra, sau đó ánh mắt nhanhchóng hướng về phía Tô Hành Phong, trong đôi mắt đẹp lóe ra chính là ánh sáng ngọt ngào mà kiêu ngạo.

      "A Lịch, thời khắc này có phải em nên nhỏxuống hai giọt nước mắt hay ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu mặt mũi tràn đầy hạnh phúc từ từ bước tới gần Tô Hành Phong, chợt cười tự nhiên.

      Doãn Lịch mới phát xung quanh bốn phíađang tập trung ném cho họ ở bên này các loạiánh mắt, đồng tình, mỉa mai, thương tiếc...

      nhìn về phía khóe miệng Cận Tử Kỳ chứa đựng ý cười, lông mày nhíu lên: " muốn cười cũng ai cưỡng ép em." Hơi ngừnglại, giọng điệu buông lỏng: "Loại tình tiết cẩu huyết trong phim truyền hình này ngược lại em xem ít..."

      Nụ cười bên miệng Cận Tử Kỳ sâu hơn: "Nếutất cả mọi người muốn nhìn, em vì cái gìkhông đáp ứng chút? Có lẽ, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng em còn mê luyến Tô HànhPhong, có thể giúp em thoát khỏi việc tương thân khủng khiếp."

      Lúc lời này, đứng dậy, ở dưới vô số ánh mắt, lại đột ngột đứng lên như vậy.

      "Em nhà vệ sinh tí."

      Cận Tử Kỳ thản nhiên tiếp nhận tất cả ánh nhìnchăm chú, vừa mới cầm lấy túi xách tay và xoay người, giữa nền nhạc dịu êm du dương đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp gợicảm hơi có vẻ lười biếng:

      " ngàn vạn!"
      honglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      024. Ngàn Vạn, Ấy Đáng Giá.

      Editor: tamthuonglac

      Nhảy ra mức giá kinh người khiến toàn hội trường chấn động, chớp mắt sau khi tiếng ồn ào náo động phát ra cuối cùng tĩnh mịch lặngngắt như tờ.

      Từ trăm vạn trực tiếp nhảy giá lên đến ngàn vạn, rốt cuộc cần có bao nhiêu tài sản mới có thể ra tay xa xỉ đến nước này?

      Trong khi đám khách khứa đứng ngoài xem xì xào bàn tán, tất cả ai bảo ai cùng nhìn về phía thang lầu xoắn ốc nguy nga lộng lẫy kia.

      Đôi giày da của nam đen bóng vững vàng đặt lên bậc thang, từng bước từng bước, giốngnhư giẫm theo nhịp tim của mọi người mà đến.

      Khi qua chỗ rẽ thang lầu, đập vào tầmmắt mọi người chính là khuôn mặt tuấnkhông hề quen thuộc.

      Cận Tử Kỳ hơi ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Tống Kỳ Diễn kinh ngạc ra lời, ta tại sao lại ở chỗ này?

      Tống Kỳ Diễn giờ phút này toàn thân quần áo màu đen nghiêm chỉnh cắt may cực kỳ vừa người, mặc dù sắc thái ám trầm bảo thủ, nhưng mà cả người lại giống như kim cươngbao phủ trong bóng đêm, lấp lánh rạng rỡ.

      Thân hình có thể có tỷ lệ hoàn mỹ dướiánh sáng đèn pha lê được phác hoạ vô cùng tinh tế.

      Xưa nay là người chải chuốt sửa soạn khuôn mặt, đêm nay râu ria lại đặc biệt đượccạo sạch , khiến cho thoạt nhìn càng thêmtrẻ tuổi khôi ngô tuấn tú.

      xuống bậc thang cuối cùng, thân thể thon dài đứng sừng sững tại đầu cầu thang.

      Chẳng qua chỉ vừa đứng ở nơi đó, nóimột lời, khí thế mạnh mẽ của phát ra hơn hẳn những người khác.

      " ngàn vạn, phải là ngàn đồng,sao tôi gặp được người đàn ông vì mình mà vung tiền như rác nha!"

      " cho đúng, Kiều Niệm Chiêu tại sao vận lại tốt như vậy, trước có Tô Hành Phong phía sau còn có viên kim cương vương lão ngũ!"

      Người bên cạnh thổn thức làm cho tim Cận TửKỳ dừng đập, Tống Kỳ Diễn thích Kiều Niệm Chiêu sao?

      Tầm mắt của tự chủ được khóa ở trênngười Tống Kỳ Diễn, bàn tay cầm lấy túi xách đầu ngón tay siết chặt lại cách vô thức.

      "... ngàn vạn sao? Ha ha... Tiên sinh, ngài xác định đây là giá mà ngài đặt ra?"

      điều khiển chương trình dám xácđịnh dò hỏi lần nữa, cả yến hội đều dừng lại lắngnghe người đàn ông xa lạ này trả lời.

      Tống Kỳ Diễn trả lời, vẫn từ từ bước đithong thả về phía Kiều Niệm Chiêu.

      Dáng vẻ bước của như vị quốc vương, mặc dù hàm chứa tùy tiện, nhưngkhông chút nào giảm sút tác phong cao quý giấu bên trong.

      dừng lại trước mặt Kiều Niệm Chiêu, haitay tùy ý nhét vào trong túi quần tây.

      Kiều Niệm Chiêu nhìn Tô Hành Phong đứng ởphía cửa, trông thấy ta cau lại lông mày, trong lòng có phen giãy dụa, hướng đến Tô Hành Phong cười trấn an, muốn bởi vì tùy hứng mà buông tha cho ngàn vạn tiền quyên góp này.

      Dưới chú ý của mọi người ở phía dưới, Kiều Niệm Chiêu nâng mặt ngẩng đầu lên nhìn ngườiđàn ông cao to này, khóe môi mượt mà của cônhẹ cong, bàn tay phải nhắn mềm mại trắng nõn nâng lên trước mặt Tống Kỳ Diễn, đó là ám hiệu đồng ý lời mời.

      Khóe mắt Tống Kỳ Diễn nhàn nhạt quét quaKiều Niệm Chiêu, đường nét bờ môi giống như là nhàm chán, mặt có bấtkỳ biểu tình gì, cứ như vậy, trong lúc mọi người vô cùng kinh ngạc, vai lướt qua bàn tay Kiều Niệm Chiêu vẫn còn giơ lên.

      Toàn bộ hội trường lần nữa lại bùng nổ phát ra tiếng sửng sốt, như làn sóng nổi lên chấn động đánh vào khuôn mặt Kiều Niệm Chiêu cứng đờ khó xử.

      Tay của quên mất phải bỏ xuống, dường như cách nào kịp phản ứng theo nhục nhã thế này.

      ngàn vạn, nếu như phải là vì mời khiêu vũ, tại sao phải ra giá ngàn vạn?

      "Nếu như tôi ra giá, người phụ nữ này cũng bị người đàn ông khác mang ."

      Giọng Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt xa xăm, mang theo thuần thục trầm thấp của pháinam, cũng có bao nhiêu cảm xúc dao động, nhưng khiêu khích tâm tư tất cả kháchkhứa ở hội trường, mảnh xôn xao rối loạn.

      Cùng suy nghĩ giống như tất cả mọi người, trong mắt Kiều Niệm Chiêu tràn đầy hoang mang, nhưng trong nháy mắt khi xoay người lại sắcmặt chợt tái nhợt.

      Bàn tay còn giơ giữa trung chậm rãi khéplại, cho đến khi nắm thành quả đấm, vẫn như cũ dùng sức hết mức.

      mặt lúc ban đầu cũng có kinh ngạc biếnthành oán hận cam lòng, hàm răng cắn đôi môi được thoa son nước trở nên trắng bệch.

      Tống Kỳ Diễn cách Cận Tử Kỳ ba bước đứng lại, duỗi tay phải của mình ra, ống tayáo sơ mi trắng khảm kim cương giá trị xa xỉ hơihơi lóng lánh hào quang rực rỡ.

      " ngàn vạn, ấy đáng giá."

      Dưới sóng mũi cao thẳng của , môi mỏngkhẽ cong lên, trong mắt là rung động dịu dàng vô tận cùng mong đợi.

      Cận Tử Kỳ nhìn Tống Kỳ Diễn chìa tay hướng đến mình, kinh ngạc, rất lâu có động tĩnh.

      Mọi thứ tới quá mức đột ngột, cho nên nhất thời thể tưởng được nên dùng vẻ mặt cùng động tác đáp lại như thế nào.

      Trong con ngươi đen như mực của Tống KỳDiễn phản chiếu chính là gương mặt của , trừđiều này ra có cái gì khác.

      Trong cuộc đời bốn năm này của Cận Tử Kỳ, côchưa bao giờ gặp qua người đàn ông nào giốngnhư Tống Kỳ Diễn vậy.

      ràng hiểu được khi người đàn ông sẵnlòng phung phí tiền tài như nước vì ngườiphụ nữ, như vậy đại diện cho cái gì.

      Nhưng ngay khi biết tình huống thực tế, côkhông hề sinh ra chán ghét, ngược lại đáy lòng dâng lên chút vui sướng.

      cũng cho rằng đó là vì Tống Kỳ Diễn giúp đem Kiều Niệm Chiêu dẫm nát ở lòngbàn chân dưới con mắt bao người.

      "Ha ha... Xem ra tối nay điệu nhảy đầu tiêndành cho chúng ta phải là Cận tiểu thư còn là ai!"

      điều khiển chương trình lúng túng giậtgiật khóe miệng, bản thân vẫn chuyên nghiệpnhư thường ngày lo liệu phá vỡ cục diện bế tắc.

      "Tống tiên sinh, có thể có điều hiểu lầm về đối tượng nữ dành cho chiến thắng đấu giákhiêu vũ của . Đêm nay, Tử Kỳ khiêuvũ."

      Doãn Lịch đột nhiên đến phía trước mộtbước, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Tống KỳDiễn nhìn về phía Cận Tử Kỳ.

      Vẻ mặt cười mỉm lạnh thấu xương có hàm ý dò xét cùng đề phòng.

      Khi Tống Kỳ Diễn nghe được lời của Doãn Lịch, đáy mắt sâu thẳm thoáng lên sững sờ, nhưng ngay sau đó lại giấu mất.

      tĩnh lặng tiến lên đón nhận ánh mắt của Doãn Lịch, khóe miệng chứa đựng độ cong nhưcười như , so với Doãn Lịch cũng nhã nhặn:

      "Doãn Tam thiếu cảm thấy nơi này ngoại trừ ấy còn có người phụ nữ nào làm cho tôi cam tâm tình nguyện bỏ ra ngàn vạn?"

      Tống Kỳ Diễn năng có khí phách hỏi vặn lại, hỏi đến Doãn Lịch ngừng, còn có cả bấtkỳ số khách tham dự ở đây.

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu càng tái nhợt nhưmuốn rơi lệ, vành mắt ửng đỏ, cuối cùng chịuđựng nổi khó xử như vậy, xách theo lànváy dài, xoay người chạy thoát khỏi tầm mắtcủa mọi người.

      Trong khi bóng dáng Kiều Niệm Chiêu bay sượtqua Tô Hành Phong, Tô Hành Phong mới giậtmình hoàn hồn, mắt nhìn thấy Doãn Lịch ngăn trở bóng người kia mới vội vàng đuổi theo Kiều Niệm Chiêu.

      Mà Doãn Lịch trong phút chốc tinh thần cònsững sờ, Tống Kỳ Diễn lướt qua thân thể của , trực tiếp đến trước mặt Cận Tử Kỳ, dứtkhoát chút do dự đưa tay của mình ra, chờ đợi đáp án của Cận Tử Kỳ dành cho mình.

      Cận Tử Kỳ ở trước mặt Tống Kỳ Diễn cao to, cũng chỉ có thể ngước lên, nhìn thấy ánh mắthắn dừng người mình từ trong trẻo lạnh lùng đối với Doãn Lịch biến thành dịu dàng ấm áp, dường như giống là lấy lòng dối trá làm ra vẻ.

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm ánh mắt Tống Kỳ Diễn: "Chúng ta trước kia có quen biết haykhông?"
      linhdiep17honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      025. Sáu Mươi Giây, Mang Bỏ Trốn

      Editor: tamthuonglac

      Tống Kỳ Diễn bởi vì thăm dò ý mà nhíu nhíumày, mặt cũng gợn sóng nhưng bình tĩnh sợ hãi.

      Thế nhưng trong đôi mắt sâu thẳm của hắngiống như chứa vô số điều bí mật, khiến chođáy lòng Cận Tử Kỳ càng phát ra hiếu kỳ rệt.

      Chẳng lẽ trước khi mất trí nhớ, họ thực biết nhau sao?

      Cận Tử Kỳ mới vừa mở ra cánh môi, còn chưaphát ra tiếng, trước mắt đột nhiên tối sầm. Ngay sau đó vang lên tiếng thổn thức ồn ào.

      biết nguyên do bởi vì sao, toàn bộ phòngtiệc bỗng nhiên rơi vào bóng tối.

      Nhịp tim Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, bởi vì tay củacô trong nháy mắt bị nắm lấy.

      Bàn tay hơi lạnh của được bao lấy cảm nhận được ấm áp khô ráo, ấm áp tên nàykhiến cho trong phút chốc ngừng giãy dụa.

      Tầm mắt tối đen thấy vật.

      Nhưng trước tiên lại biết người nắm tay mình là ai.

      Hay là trong lòng thực luôn luôn khát khao Tống Kỳ Diễn nắm tay của mình?

      "Mạch điện có chút trục trặc, vô cùng xin lỗi, xin các vị chờ trong phút."

      Giọng nữ phát thanh dịu dàng truyền đến trấn an lòng người, phòng yến hội mới từ từ yên ổn bình tĩnh lại.

      phút đồng hồ, Cận Tử Kỳ căn bản kịp có thời gian tính toán.

      Nhưng biết , bị bàn tay to mạnh mẽ của Tống kỳ Diễn nắm lấy chạy biết đâu làphương hướng.

      Sáu mươi giây, Tống Kỳ Diễn giây cũngkhông lãng phí, mà , giây tim cũng khôngngừng đập dồn dập dữ dội.

      Đèn pha lê lần nữa sáng trong chói mắt như tuyết, toàn bộ đại sảnh được chiếu sáng rực rỡ.

      Tất cả mọi người còn đứng nguyên tại chỗ, thế nhưng giây tiếp theo có người phát ra tiếng thét kinh hãi: “Người đâu?”

      Bọn họ giật mình rồi tụ họp tập trung quan sátnơi ấy, chỉ còn lại khoảng đất trống, khôngthấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nữa.

      --------------------

      Con đường lân cận khách sạn ánh sáng tràn ngập các loại màu sắc, sau khi màn đêm buôngxuống thành phố đồng thời vì vậy mà im ắng trầm lặng, càng thêm trái ngược với lộng lẫy rực rỡ tươi đẹp, phồn hoa ồn ào náo động của cảnh ăn chơi đàng điếm xa hoa trụy lạc.

      Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng cao ngất dắt mình điphía trước, trong lòng khỏi an tâm.

      vùng vẫy tránh xa, cũng nắm ngược lại, chẳng qua mặc cho dẫn mìnhtheo như vậy mà khắp nơi mục đích.

      Từ yến hội ra ngoài, tay của từ đầu đếncuối cũng chưa từng buông ra.

      Thời tiết đầu thu giữa ngày và đêm nhiệt độ chênh lệch có chút rệt, thường thườngbuổi trưa mặt trời lên cao còn chiếu rọi hừng hực, đến buổi tối mà mặc áo ngắn ra ngoài lại lạnh thấu xương.

      Cánh tay trắng nõn của Cận Tử Kỳ lộ ra trong khí bởi vì rét lạnh mà bị đông cứng nênbắt đầu nổi lên lớp da gà.

      Nhưng ra, chỉ len lén dùng tay tráichà xát cánh tay phải, cố gắng ma sát cho nónglên để giảm bớt cảm giác lạnh lẽo.

      Tống Kỳ Diễn ở phía trước đột nhiên dừng bước lại, Cận Tử Kỳ chú ý, thiếu chút nữađụng vào.

      Trong khi suýt nữa dừng chân, đỉnh đầu mộtmảnh bóng tối chụp xuống.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy lồng ngực áo sơ mi trắng của Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn giơ tay lên, mang theo áo khoáctây trang ấm áp khoác lên đầu vai .

      Toàn thân lạnh buốt trong nháy mắt dịu xuống.

      Mười ngón tay Cận Tử Kỳ níu lấy tây trang trênngười, trong lòng dòng nước ấm cũng theođó lướt qua, vén lên khóe môi.

      Tống Kỳ Diễn sau khi cởi xuống tây trang, lạitùy ý cuộn ống tay áo lên, cổ áo hơi hơi rộngmở, ngọn đèn nhá nhem ven đường chiếu lêntổng thể đường nét dứt khoát gương mặthắn phát ra càng sắc bén.

      Tầm mắt Cận Tử Kỳ từ tây trang di chuyển,lơ đãng nghiêng mắt nhìn thấy cổ tay trái của Tống Kỳ Diễn trống .

      Đột nhiên, giống như là nhớ tới cái gì, lầnnữa ngẩng đầu nhìn Tống Kỳ Diễn cười cười tiếc nuối:

      "Nếu như biết Tống tiên sinh đêm nay trở lại,tôi nhất định đem đồng hồ đeo tay tới."

      Tống Kỳ Diễn nghe vậy cúi đầu nhìn cổ tay củamình, lại nhìn đến nụ cười của Cận Tử Kỳ dưới ánh đèn nhu hoà:

      "Ban đầu đúng là tính đến, sau đó khôngngăn nổi lời bạn bè thuyết phục nên tới xem chút, tôi cũng nghĩ tới chỗ này lại gặp được Cận tiểu thư như vậy."

      Cận tiểu thư, ba chữ quấn tại đầu lưỡi, kêu lên hề dễ chịu...

      "Tống tiên sinh thường xuyên tham gia quyêngóp từ thiện sao?"

      Nhớ tới trong yến hội Tống Kỳ Diễn mở miệng đưa ra giá ngàn vạn, Cận Tử Kỳ khỏi chống lại đôi mắt đen như mực vẽ kia, nhưng lạithấy cảm xúc sâu lắng trong mắt củahắn.

      Tống Kỳ Diễn bị ánh mắt trong suốt của Cận TửKỳ nhìn ngừng, nhất thời có chút cảm giác đứng núi này trông núi nọ, nhưng vẫn như cũ mạnh mẽ chống đỡ vững vàng, mặt đổisắc đáp:

      " tháng cũng hai lần như vậy, xem như vì xã hội mỗi người cần cố gắng trợ giúp phần năng lực."

      Xưa nay chưa từng thấy người vắt chày ra nước,rán sành ra mỡ lại biến thân làm nhà từ thiện đại nhân đại nghĩa, mặt đỏ, hơi thở khônggấp, dối trôi chảy.

      "Hãng truyền thông Tài chính và Kinh tế quốc tế nổi tiếng《Forbes 》vào cuối tháng lần đầutiên long trọng tuyên bố danh sách người giàu cónăm qua ở khu vực Châu Á..."

      Xa xa màn hình LED to lớn bên toàcao ốc đột nhiên bắt đầu phát ra bản tin tức Tàichính và Kinh Tế, Cận Tử Kỳ theo tiếng nhìnsang, khi nhìn thấy nữ chủ trì chương trình toànthân mặc trang phục OL nghiêm chỉnh khó nén cảm xúc hưng phấn mong đợi.

      "Theo trong giới tứ đại tạp chí Tài chính vàKinh tế《Tuần San Thương Mại 》tổ chứcđánh giá tài sản của những người giàu có nhất,năm gần đây vị trí Top mười người giàu có đượcbình chọn luôn luôn ổn định trước kia chắc chắnxảy ra biến động..."

      "Có được câu lạc bộ Golf xa hoa nhất ở mười lăm quốc gia toàn thế giới, định mức kinh doanh của năm rất cao ước chừng gần trăm triệu đô la Mỹ, dưới danh nghĩa thị trường sản xuất công nghiệp gần như thâm nhập đến các quốc gia toàn cầu, người này có được vốn rònghàng tỷ đô la, bản thân có cơ hội tiến lên Top mười nhà tư bản công nghiệp trẻ tuổi làHoa kiều sống tại Paris mang quốc tịch Pháp tiên sinh Tần Viễn..."

      Cận Tử Kỳ tập trung nhìn chằm chằm cái tên chiếu màn hình LED, đột nhiên tiếngthét chói tai chiếm cứ thính giác của !

      Cận Tử Kỳ hoàn hồn trở lại từ trong hoảng hốtmới phát bản thân mình chẳng biết lúc nàolại bước ra khỏi lối bộ bước.

      chiếc xe hơi loé ra ánh đèn chói mắt đấu đá lung tung mạnh mẽ xông tới phía của .

      Ánh sáng đèn dữ dội phóng đại vô trong mắt Cận Tử Kỳ, kịp làm ra bất kỳ cử độnggì để né tránh.

      Cánh tay gầy cách lớp áo tây trang bị lôiqua nặng nề, trong phút chốc khi chiếc xe lao nhanh cùng lướt qua nhau, thân thể của lập tức được lực đạo trầm ổn kéo về phía sau.

      Giày cao gót bất ngờ kịp chuẩn bị lảo đảo thối lui, tưởng rằng phải ngã xuống, tiếngkinh hãi còn nghẹn ở cổ họng, được ôm vào trong lồng ngực rắn chắc cường tráng, sau lưng đôi tay duỗi ra cố định bờ eo củacô vững vàng.

      Hơi thở mát lạnh mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt phun ở bên tai .

      Trong đầu Cận Tử Kỳ chợt lóe lên hình ảnh mơhồ tương tự với vừa rồi, dường như nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ thể thao màutrắng tay mắt lanh lẹ bắt lấy quađường quốc lộ, ôm ấy vào trong lòng.

      Nhưng còn chưa kịp nhìn cho là ai, hìnhảnh này trong đầu của lập tức biến mấtkhông dấu vết.

      Nhanh đến nỗi cho dù chạy như bay đưa tay để bắt lấy cũng làm nên chuyện gì.

      Trong khoảnh khắc kia biết mình nhớ ra cái gì đó, rồi trong nháy mắt lại quên sạch!

      Bên hông bị đôi tay cường tráng siết lại, sau lưng cách lớp quần áo dán chặt vào lồngngực nóng hổi đốt cháy trái tim .

      Cận Tử Kỳ chưa tỉnh hồn quay đầu lại, đôi mắtđẹp miệt mài theo đuổi nhìn thẳng vào con ngươi sâu thăm thẳm của Tống Kỳ Diễn, hô hấp của họ quanh quẩn cùng chỗ, sầu triềnmiên:

      "Chúng ta trước đây nhất định gặp qua, có đúng hay ?"


      ------ Lời tác giả ------
      : viết chương này tuyệt đối phải là nhảm... nhiều điều bí hơn, muốn biết?Tôi có cái bí mật khác, cũng cho mọi người biết nha ~~~ ( Lưu Niên tỷ cũngthật là rảnh....và bợn Lạc cũng nhảm theo lun
      [​IMG])
      linhdiep17honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      026. Khi Rolls-Royce Đụng Vào Ferrari

      Editor: tamthuonglac


      Tống Kỳ Diễn cúi đầu nhìn ánh mắt nóng lòng của Cận Tử Kỳ muốn xác minh ,ánh sáng ở chỗ sâu trong đôi mắt thầm di chuyển.

      mở miệng trả lời , chẳng qua chỉ nhìn chớp mắt, môi mỏng hơi mím chặt.

      "Chẳng lẽ là tôi nhớ nhầm sao?" Cận Tử Kỳ tự lẩm bẩm rồi nới lỏng vòng tay của Tống KỳDiễn ra.

      Tay của rút về còn ở giữa trung, lại bị Tống Kỳ Diễn nắm lấy, lòng bàn tay thô ráp sưởi ấm bàn tay bé lạnh buốt.

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt đượm nét u buồn như sắp rỉ mực của Tống Kỳ Diễn, siết chặt bàn tay .

      "Tôi hi vọng có ngày em có thể tự mình nhớlại, nhớ về mọi thứ giữa chúng ta."

      Ngữ điệu của nghiêm túc chứng minh suy đoán trong lòng : trước khi mất trí nhớ, họ biết nhau.

      tay Tống Kỳ Diễn nắm cả eo , tay thả tay ra, đem luồng tóc rũ bên gò má vén ra sau tai, động tác vô cùng thân mậtkhắng khít, nhưng diễn ra với cực kỳ tự nhiên.

      Da thịt Cận Tử Kỳ mịn màng trắng nõn lướt qualòng ngón tay , nhìn thấy đôi mắt đẹpcủa như vì tinh tú nổi bật trong bóng đêm,sáng lung linh lấp lánh in vào trong mắt , rốtcuộc nỡ dời mắt .

      giống như lọt vào bùa mê ma chú của , đôi mắt sâu lắng dần dần nhuộm lên vầng sáng cháy bỏng, tim dường như muốn nhảy ra ngoàicho mọi người xem.

      Hai bên gò má Cận Tử Kỳ nóng lên, nhanh chóng tránh bàn tay của Tống Kỳ Diễn, sauđó nhàng đẩy ra:

      "Thời gian còn sớm, chúng ta trở về !"

      được tự nhiên nên quay mặt , cố ý nhìn đến ánh mắt của Tống Kỳ Diễn.

      Ở trong đó tình cảm quá mức phức tạp, mỗi lầnnhìn vào, dường như đều muốn ép thở nổi.

      Nếu như bọn họ quen biết, lại là quanhệ như thế nào?

      Là bạn bè bình thường đến gặp mặt xin chào thăm hỏi ân cần, hay là...

      Cận Tử Kỳ muốn nghĩ tiếp nữa, quyết định thuận theo tự nhiên, sau khi hít sâu cái hướng đến Tống Kỳ Diễn khẽ cong khóe môi:

      "Trở về thôi."

      xong, ôm lấy áo tây trang người tràn đầu mùi vị nam tính, nhấc chân trở về trước.

      Tống Kỳ Diễn trước khi đuổi theo, đưa mắt nhìn vào màn hình LED ở phía xa xa, lông mày khẽchau lại.

      Trong màn hình to lớn, bóng dáng tuấn thon dài màu trắng đứng vững vàng tại mảnh sân golf rộng lớn xanh biếc. ta với phong tháiung dung ưu nhã chỉ làm ra động tác vung gậy, hoàn mỹ chê vào đâu được.

      Màn ảnh dừng lại khoảnh khắc xoay người, mặc đồ thể thao màu trắng, mái tóc ngắnmàu nâu hạt dẻ ôm trọn vầng trán, tung bay kềm chế, dưới hàng mi dài là đôi con ngươi màu nâu sẫm, dưới sóng mũi thẳng tắp,đôi môi ửng đỏ khẽ nhếch lên.

      Góc màn hình in tiêu đề to: Thanh niên toại nguyện, ý chí hăng hái—Tần Viễn

      --------------

      đường trở về khách sạn, khi Cận Tử Kỳ cúi đầu xuống có thể thấy mặt đất hai cái bóngthật dài giao nhau.

      Tống Kỳ Diễn ở phía sau lưng cáchkhoảng nửa thước, người có mùi thuốclá nhàn nhạt, khó ngửi, rất ấm áp.

      Khi tốc độ bước chân chậm lại, khoảng cách giữa họ được rút ngắn, có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp cơ thể .

      Ban đêm ở nơi này náo động nhưng trong trẻo lành lạnh, Cận Tử Kỳ cũng cảm thấy cái gọi là đơn và vắng vẻ trống trải.

      Có rất ít người nào cho cảm giác thân thuộc như vậy, bất kể là nam hay là nữ.

      "Tử Kỳ." Khi Cận Tử Kỳ nghe thấy giọng nóiđược cho là quen thuộc rồi lại xa lạ, bước chân khỏi chậm lại.

      ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Hành Phong đứng bên cạnh chiếc Audi màu xámbạc ở ven đường, tay phải của còn đặt cửa xe, hẳn là đến khi thấy mới dừng xe lại.

      Tô Hành Phong đóng cửa xe rồi đến gần, đôi mắt bình tĩnh nhìn Tống Kỳ Diễn chung với Cận Tử Kỳ, môi kéo căng lời, dường như phải cùng họ giằng co như thế.

      Hai tay Tống Kỳ Diễn nhét vào trong túi quần, thân hình cao mét tám mươi lăm làm cho nhìn đến ai cũng cần ngẩng mặt, ánhmắt cũng lộ ra thái độ thù địch đối với Tô Hành Phong, ngầm ý xem thường nên hơi cong congkhoé môi.

      Khi Tô Hành Phong nhìn đến vẻ mặt kiêu ngạo của Tống Kỳ Diễn sắc mặt càng thêm trầm, hai tay bên hông nắm thành quyền.

      Cận Tử Kỳ thấy Tô Hành Phong giằng co , Tống Kỳ Diễn cũng có ý nghi ngờ, liền lên trước đối diện với Tô Hành Phong :

      "Có chuyện gì qua bên kia ."

      ......................

      "Nếu như nhớ lầm, dạ tiệc hẳn là còn chưa kết thúc."

      Tô Hành Phong nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằmthật lâu, mới sâu kín mở lời chuyện.

      Cận Tử Kỳ gật gật đầu: " cũng giống với tôiđều nắm được thời gian yến hội kết thúc, vậycần gì biết còn cố hỏi."

      Thái độ lạnh lùng của khiến cho Tô HànhPhong ngẩn ra, lập tức mặt ta trànđầy bất mãn, giọng khó chịu:

      "Tùy tiện cùng người đàn ông xa lạ ra ngoài, Tử Kỳ, từ khi nào em trở nên to gannhư vậy rồi?"

      "Tô tổng phải là quản lý quá rộngchứ?" Cận Tử Kỳ nghe được ý tứ trong lời nóicủa Tô Hành Phong, hàng lông mày đen nhếch lên, mắt nhìn Tô Hành Phong: "Tôi phảilà đứa trẻ ba tuổi, có khả năng phán đoán củariêng mình và năng lực kết giao bạn bè."

      Cận Tử Kỳ tạm dừng lại, suy nghĩ trước khi đónnhận gương mặt tối sầm của Tô Hành Phong, bình tĩnh nhìn tiếp tục :

      "Tô tổng tại là đứng ở lập trường gì lại đến đây dạy bảo tôi? Vị hôn phu phải, bạn bè cũng xem như được rồi."

      Trong khi Tô Hành Phong cứng họng, Cận Tử Kỳ xoay người đến chỗ Tống Kỳ Diễn chờ đợi mình.

      "Mặc kệ em có nghe hay , chỉ muốn nhắc nhở em câu, đời có việc gì mà đàn ông lại tự nhiên ân cần, số chuyện, cuối cùng phụ nữ so với đàn ông đềuthua thiệt..."

      Lời của Tô Hành Phong bị ném sau lưng, tiếp tục về phía trước, từ đầu đến cuốicũng quay đầu lại nhìn ta lần.

      Người đàn ông này, nếu lựa chọn cùng "Em " ở chung chỗ, tại, lại có tư cáchgì mà khoa tay múa chân đối với cuộc sốngriêng tư của .

      vì muốn tốt cho sao?

      Cận Tử Kỳ tự giễu cong cong khóe môi.

      Như vậy "Vì tốt cho " nhận nổi, bởi vì quá mức châm chọc.

      Cận Tử Kỳ bước thong thả trở lại địa điểmban đầu, tìm kiếm bóng dáng của Tống Kỳ Diễn.

      ở tại chỗ từ từ xoay vòng, khi chuyểntới hai trăm bảy mươi độ, đúng lúc nhìn thấyhắn.

      Gió đêm lướt qua làm rối loạn mái tóc đendài ngang eo của , tà váy trắng bay bay trongkhông khí làm đường cong như như .

      Sau đó sắc mặt Cận Tử Kỳ trong lúc giật mìnhthật khó coi, cách nào biết trước tâm tìnhcủa mình đột ngột thay đổi.

      Tống Kỳ Diễn đứng bên cạnh suối phun, nhàng cười, má lúm đồng tiền mặt mơhồ ra, đôi mắt sâu thẳm khẽ híp lạnh thấu xương, làm mê hoặc thần trí con người ta.

      chưa bao giờ thấy qua Tống Kỳ Diễn với bộdáng tươi cười như vậy, men theo ánh mắt Tống Kỳ Diễn, lại thấy bên cạnh côgái tóc ngắn cao gầy khoảng hai mươi tuổi.

      Cận Tử Kỳ và suối phun khoảng cách khônglớn, đặc biệt thuận tiện cho tận mắt nhìn thấy biểu tình mặt của hai người kia.

      biết gì đó, bọn họ cười cũng dần dầntrở nên mập mờ.

      nhìn thấy bé kia đột nhiên nhón chân lên, hai tay khoác lên đầu vai Tống Kỳ Diễn, quay đầu hôn lên mặt .

      Cận Tử Kỳ nhanh chóng xoay người lại, bỗngnhiên ở nơi này, giữa người đến người , đầu óc tư duy của mình mờ mịt.

      Tay của nắm túi xách chặt, nhớ tới lời nhắc nhở của Tô Hành Phong, cũng nhớ tới tình huống Tống Kỳ Diễn ở bên đường ôm mình, đột nhiên cảm giác khó chịu trổi dậy, hơn nữa trong lòng luống cuống buồn bực.

      thương trường Cận Tử Kỳ có thể chém bụi gai phá sóng lớn, trong khoảnh khắc này, vậy mà muốn trốn tránh.

      Lý trí Cận Tử Kỳ cho biết, nênbiểu ra ngôn hành cử chỉ như vậy làm người ta hiểu lầm, nên tự nhiên khéo léo qua đó, cùng vị tiểu thư kia cười chào hỏi.

      thực tế, qua , nhưng khôngphải đến chào hỏi, mà là đem tây trang trênngười cởi xuống, đưa trả lại cho Tống Kỳ Diễnbởi vì thấy mà mặt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó xoay người rời .

      mặt của gần như trống rỗng, tìm thấy được bất kỳ thần thái gì.

      Cánh tay của bị bắt lại, Tống Kỳ Diễn quăng vị mỹ nữ kia mà đuổi theo, nắm cánh tay của giọng có chút sốt ruột:

      "Tôi đưa em trở về."

      " cần." Thái độ của kiên quyết hất taycủa ra, tay cầm lấy túi xách chút do dự cất bước .

      Tống Kỳ Diễn phát Cận Tử Kỳ tâm tình ổn định, mắt thấy ,mày rậm nhíu lại, mới vừa nhấc chân đột nhiênbị cánh tay cường tráng chen vào ngăn trởlối .

      Doãn Lịch từ trời giáng xuống chậm rãi đến trước mặt Tống Kỳ Diễn:

      "Cảm ơn Tống tiên sinh vừa rồi đối với Tiểu Kỳchiếu cố, kế tiếp cũng cần làm phiền Tống tiên sinh ."

      Hai người ai cũng nhúc nhích, ngừng trừng mắt đối phương, vô hình trung đọsức nhau.

      Đôi mắt phượng hẹp dài của Doãn Lịch nhưcười như , Tống Kỳ Diễn mặt ngấm ngầm, căn bản biết ngụy trang cái gì.

      Chỉ chốc lát sau, Tống Kỳ Diễn trả lời, xoay người đến phía bên kia, hề đuổi theo Cận Tử Kỳ.

      Doãn Lịch cười cười, tới hướng chỗ Cận Tử Kỳ rời , công chúa có lẽ cần vị kỵ sĩ.

      ........

      "Em ở đây vui sao?"

      Khi Doãn Lịch đem áo khoác của mình choàng lên vai Cận Tử Kỳ, ngoài ra còn mang theo mộtcâu quan tâm hài hước.

      "Tại sao em phải mất hứng, đừng hòng phỏng đoán tâm tình của em!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Cận Tử Kỳ mới pháthiện giọng điệu của mình có nhiều xung đột, lạicòn là đối với A Lịch.

      Doãn Lịch đem đáy mắt hoảng loạn của Cận Tử Kỳ thu hết vào trong mắt, cười mà đứng ở bên cạnh , nhìn về phía trước.

      Nhân viên bãi đậu xe của khách sạn rất nhanh lái chiếc xe thể thao Ferrari màu trắng tớicửa.

      "Cận tiểu thư, lên xe !"

      Doãn Lịch ga lăng lịch lãm ra mở cửa xe, đối diện sắc mặt nghiền ngẫm tốt của Cận Tử Kỳ mà nháy mắt cái.

      Cận Tử Kỳ tâm tình khó có được lay động trừng mắt liếc , bên miệng mang theo chútbuồn cười.

      đến bên cạnh chiếc xe thể thao, vẫn chưangồi vào, bất thình lình, phía sau xe thể thao truyền đến trận thanh nhấn ga gầm thét.

      Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gìxảy ra, chùm ánh sáng của đèn xe chói mắtchớp chớp chiếu sang đây, sau đó, thanh va chạm phát ra dữ dội ở cửa khách sạn.

      Nhịp tim Cận Tử Kỳ đột nhiên dừng lại, bởi vìcô chứng kiến chiếc xe thể thao của Doãn Lịch đột nhiên văng lên phía trước, đuôi xe bị mộtchiếc Rolls-Royce màu đen hung hăng "Hôn"lên.

      Trước cửa khách sạn nhất thời xuất hỗnloạn, Cận Tử Kỳ ôm lấy tim đập nhanhdồn dập, hướng về phía chiếc Rolls-Royce đột nhiên xông vào, sau đó nhìn thấy cửa xe bên ghế lái được mở ra.

      Hình dáng Tống Kỳ Diễn cao to tuấn đậpvào tầm mắt của mọi người, thờ ơ chỉ đảonhanh qua vị trí hai xe va chạm vào nhau, sauđó dời tầm mắt chuyển lên người Doãn Lịch và Cận Tử Kỳ.

      Hai hàng lông mày của Doãn Lịch vì xe TốngKỳ Diễn đụng vào chiếc Ferrari kiểu dáng mới nhất năm nay của mà nhíu chặt gắt gao.

      Đặc biệt là khi nhìn đến vẻ mặt tràn đầy vô hại của Tống Kỳ Diễn, mặt của lập tức đen nhưđáy nồi, nghiến răng nghiến lợi chất vấn:

      " cố ý sao?"

      Khoé mắt Tống Kỳ Diễn sau khi liên tục nhìnCận Tử Kỳ nghiêng người nhìn đến , đối mặt với Doãn Lịch tức giận đặt câu hỏi, đãng trí nên thuận miệng đáp câu:"Oh."
      honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      027.Muốn Tôi Bồi Thường, Lừa Bịp Tống Tiền Sao? !

      Editor: tamthuonglac


      Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh Doãn Lịch, chứng kiến ràng Tống Kỳ Diễn hùng hồ cây ngay sợ chết đứng.

      Rolls-Royce tông vào Ferrari chắc chắn đuôi xe bị cong, đương nhiên bản thân đầu xe cũng vô cùng thê thảm.

      Trong khi Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch ở đó mắtto trừng mắt , Cận Tử Kỳ vẫn về phíađường lớn bên ngoài khách sạn.

      đột nhiên phát bản thân mình khôngmuốn nhìn thấy người đàn ông gọi là Tống Kỳ Diễn này nữa, trước kia cùng biết nhausao? , tại tin tưởng, những lời ở ven đường bất quá đó là trong thủ đoạn tán của ta mà thôi!

      Cận Tử Kỳ ngăn chiếc xe taxi lại, sau khi mở cửa xe mới vừa ngồi xuống bị Tống Kỳ Diễn đuổi theo, níu cổ tay của lại cản côđi vào trong xe.

      " mình mà em muốn đâu? Chẳng lẽ chưa từng nghe xe taxi biến thái giết người điêncuồng sao?"

      Lí do thoái thác biết lẽ phải trái như vậylàm cho Cận Tử Kỳ khỏi cảm thấy tức giận, cố đè xuống bất mãn trong lòng, bình tĩnh quay mặt sang, lại nhìn thấy bộ dạng Tống Kỳ Diễn nhíu mày, ánh mắt trách cứ kia giốngnhư người phạm sai lầm chính là !

      tăng thêm sức lực cổ tay mạnh giống như muốn trừng phạt vậy.

      "Tống tiên sinh, nam nữ thụ thụ bất thanh, xinanh tự trọng."

      Trong lòng Cận Tử Kỳ tức giận vô cùng, nhưng cố gắng làm bộ ra vẻ bình tĩnh, che đậy tâmtình tốt, ngay cả bản thân cũng cảm thấymình có gì phải mất hứng, bất quá là muốn về nhà.

      Tống Kỳ Diễn tưởng rằng mình tông xe chọccho Cận Tử Kỳ vui, có chút tìnhnguyện mà hạ thấp tư thế: "Mới vừa rồi là do tôikhông cẩn thận nhầm chân ga thành chân thắng,tôi chịu tất cả tiền sửa chữa cho chiếc xe kia."

      " mới vừa cố ý!"

      Cận Tử Kỳ hề nghĩ ngợi lập tức phản bácTống Kỳ Diễn ngụy biện, chỉ là lời vừa ra, mới ý thức bản thân mình thất lễ, xưa nay vốn lạnh nhạt đáy mắt thoáng lên mất tự nhiên áy náy.

      hất cánh tay bị giam cầm: "Bây giờ xin mời buông tay, tôi muốn về nhà."

      Tống Kỳ Diễn vốn bị Cận Tử Kỳ châm chọc đếná khẩu trả lời được, lại nghe thấy Cận Tử Kỳ mở miệng khép miệng đều là muốn hắnbuông tay, đặc biệt sau khi phát vẻ mặt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, nửa là lo lắng sốt ruộtnửa là buồn bực khó chịu.

      biết Cận Tử Kỳ sao lại như thế này, vốn tốt đẹp, như thế nào trở mặtliền trở mặt.

      Nhìn thấy Cận Tử Kỳ nhíu hàng lông mày đen, tựa hồ có loại dự cảm, nếu quả để cho như vậy, lúc trước bao nhiêu công sức làm hết thảy đều đổ sông đổ biển.

      Nghĩ như vậy, Tống Kỳ Diễn gì cũng dám buông tay, ngược lại càng hết sức giữ chặt.

      "Buông tay." Cận Tử Kỳ lạnh nhạt ra lệnh, ngữđiệu vô cùng nhàng lại giống như yên bìnhtrước bão táp.

      " tất cả phải cố ý!"

      Đây là thái độ gì? ! Cận Tử Kỳ dám tin nhìn chằm chằm Tống Kỳ Diễn đột nhiên cấtcao lượng, chân mày cau lại vẻ mặt bực mình, dòng uất ức mạnh mẽ xông lên đầu.

      Tức giận như thế, lớn tiếng như thế, cái người đàn ông xấu xa này, phạm sai lầm lời lẽ còn nghiêm khắc như vậy!

      Tống Kỳ Diễn nhìn thấy bộ dạng Cận Tử Kỳ mím môi lời nào, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm chẳng lành, sau đó rất nhanh pháthiện mình hình như bởi vì chột dạ mà lời hơilớn tiếng, cố gắng để che dấu đuối lý của mình.

      "..........Cận Tử Kỳ........"

      "Tống tiên sinh, giữa chúng ta vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng họ tên, xin hiểu điểm này."

      Tống Kỳ Diễn vất vả ấp ủ chuẩn bị để nặn ra ba chữ phút chốc bị Cận Tử Kỳ cắt đứt, nhấtthời cũng có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấynghiêng bên mặt của Cận Tử Kỳ thanh túđộng lòng người, cơn phẫn nộ tràn ngập quảthực bị nghẹn xuống.

      Ở trước mặt người phụ nữ này, Tống Kỳ Diễn ngay cả cái gì cũng phải!

      tựa như con chó Nhật, bị chán ghét nhưng vẫn còn vui mừng hớn hở theo sát mông vẫy đuôi nịnh nọt.

      Tống Kỳ Diễn càng nghĩ càng cảm thấy mình bị coi thường vô hạn, càng nghĩ càng cảm thấy mình nên xoay người rời thong dong mộtchút, nhưng tay của mình lại nghe lời nhưthế nào cũng buông ra.

      " giải thích với em là cẩn thận mớiđụng vào, tôi cũng là người trưởng thành hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ còn sử dụng hành động ấu trĩ ăn được mà đem lên bàn đặt cược đểlàm khó dễ ta hay sao?"

      Khi Tống Kỳ Diễn những lời này tỏ ra thậtnhiều oan uổng còn có quá mức uất ức, nhưng nghe vào trong tai Cận Tử Kỳ là mười phần đủmười là miệng lưỡi trơn tru, hay là hoa tâm cộngthêm miệng lưỡi trơn tru!

      "Câm miệng, tôi muốn nghe nóinhững điều này nữa..."

      Ông chú lái xe ở phía trước lúng túng quay đầu nhìn thấy hai vị này lôi kéo cả buổi, trai nhất định lên xe, thừa dịp họ nóichuyện mà xen vào: "Tôi các chịcòn có ngồi xe hay hả, lên đóng cửa lại, tôi còn muốn làm ăn đây!"

      Lời của ông chẳng những xoa dịu đượcmâu thuẫn của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ,ngược lại vừa vặn cho Tống Kỳ Diễn cơ hộiphát tiết bực tức trong lòng, lập tức hướng vềphía lái xe gào lên: " bảo ông ngậm miệng,còn ?!"

      Lái xe vô duyên vô cớ bị trận thuốc nổ rền vang, sững sờ ngay tại chỗ ấy.

      "Tôi bảo câm miệng, tại sao muốn liên lụy đến người ta?" Cận Tử Kỳ càng càng tức giận, nhìn chằm chằm bộ dáng già mồm át lẽ phải của Tống Kỳ Diễn, chân dài giơ lên, giày cao gót cùng cước đá lên bắp đùi .

      Cận Tử Kỳ luôn ưu nhã trầm tĩnh hoàn toàn bịmột người đàn ông tên là Tống Kỳ Diễn dồn épđến điên, vẻn vẹn chỉ dùng mấy câu vài cái động tác xé rách tất cả vẻ mặt ngụy trang của .

      Đây là muốn đối mặt.

      Chân Tống Kỳ Diễn bất ngờ kịp đề phòng bị đá cái tàn nhẫn, đau đớn nên chân màycau chặt, lui về sau bước, sức lực taycũng buông lỏng, Cận Tử Kỳ nhân cơ hội mà lên xe hơn nữa lập tức để cho tài xế chạy .

      Nhìn xe taxi mất, Tống Kỳ Diễn chẳng quantâm đau đớn ở đùi, hung hăng đá lên cột đèn ở ven đường.

      Quay người lại thấy trợ lý được gọi tớiđang quấn lấy Doãn Lịch ở cửa khách sạn.

      "Doãn tiên sinh, tôi lập tức mời người đưa chiếc xe này của ngài sửa chữa, về phần các khoản chi phí, ngài yên tâm, Boss thông báo, việc ngoài ý muốn này ta hoàn toàn chịu trách nhiệm, tất cả chi phí sửa chữa cũng là do ta thanh toán."

      "Tôi từng là tôi muốn hoàn toàn chịu tráchnhiệm sao? Tất cả tiền sửa chữa tôi bỏ ra?"

      Giọng điệu mỉa mai hỏi vặn lại cắt đứt Trâu Hướng tạ lỗi cùng Doãn Lịch, Doãn Lịchtheo tiếng quay đầu nhìn thấy sắc mặt TốngKỳ Diễn trầm trầm đứng cách bọn họ xa.

      Chân mày Doãn Lịch nhếch lên, khóe miệng cong cong nhìn có chút hả hê, xem ra là ở chỗđó chiếm được ưu đãi của Tiểu Kỳ.

      Mặt Tống Kỳ Diễn kéo căng đến bên cạnh Trâu Hướng, mắt lạnh lùng liếc Doãn Lịch, chặn ngang đoạt lấy chi phiếu Trâu Hướng đưa choDoãn Lịch, sau đó thẳng đến chiếc Rolls-Royce.

      "Boss." Trâu Hướng ngăn Tống Kỳ Diễn lại, ấpa ấp úng biết mở miệng như thế nào: "Xecủa Doãn tiên sinh..." Cũng thể đụng hư chiếc xe nổi tiếng của người ta rồi lại muốn bỏđi cho xong chứ?

      Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu vô tội nhìn TrâuHướng, ngược lại khiến cho Trâu Hướngngượng ngùng, chỉ có thể nhắm mắt bổ vào chủ đề chính: "Ngài là người có lỗi nên bồi thườngmột chút cho vị Doãn tiên sinh này?"

      "Bồi thường?" Tống Kỳ Diễn chỉ chỉ hai chiếc xe nổi tiếng đâm vào nhau: " phải công ty bảo hiểm thanh toán tiền sao? Vì cái gì còn muốn tôi bồi thường? Lừa bịp tống tiền hả?"

      xong, Tống Kỳ Diễn ngồi vào Rolls-Royce,sau đó khởi động động cơ, chuyển tay lái, khi chiếc xe chạy như bay, biển số đầu xe rơi mặt đất loảng xoảng.
      linhdiep17SoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :