1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【81】 Chỉ có thể chọn ! (3)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ bị bịt mắt mang theo lên phía trước, dọc theo đường va va chạm chạm ít, nhưng may mà bị té nhào.

      Các cũng bị đưa vứt đến kho hàng, mà là căn nhà lầu cũ kỹ lâu có người ở.

      Hai tên bắt cóc đẩy và Phương Tình Vân cùng vào trong căn phòng, sau đó tháo bịt mắt băng keo của các ra, đến cả sợi giây tay cũng cởi ra, khôi phục hành động tự do cho các .

      Chỉ là, còn chưa chờ Cận Tử Kỳ phản ứng kịp, cửa phòng bị khóa trái.

      nhanh chóng nhìn chung quanh vòng, cửa sổ căn phòng này bị đóng đinh cố định lại, chỉ lộ chút ánh sáng yếu ớt.

      biết có phải Phương Tình Vân bị kinh hãi quá nhiều, vừa tiến vào cứ giống như cái đuôi bám chặt theo sau lưng Cận Tử Kỳ, ngồi xuống ta cũng ngồi xuống, chỉ kém có ngồi lên người .

      Cận Tử Kỳ cũng lười để ý tới ta, vừa nghỉ ngơi vừa dưỡng sức.

      Qua hồi lâu, Cận Tử Kỳ ràng cảm nhận được có người trừng mắt nhìn mình, mở mắt ra, lập tức nhìn thấy hai mắt Phương Tình Vân đờ đẫn lại nhìn mình chằm chằm, biết suy nghĩ gì?

      "Nhìn cái gì." Cận Tử Kỳ liếc nhìn Phương Tình Vân, nhăn lại hàng lông mày đen xinh đẹp, giọng điệu thoáng lộ ra vui.

      Phương Tình Vân nhìn khuôn mặt Cận Tử Kỳ tuy rằng nhợt nhạt nhưng nhếch nhác, tim như bị cái gì đó níu chặt.

      Cùng bị bắt cóc như nhau, quần áo của Cận Tử Kỳ lại lộn xộn, còn khiến tên bắt cóc dùng lễ đối đãi với , nhưng còn mình sao?

      Những tên bắt cóc kia đều xuống tay lên người ta, nắm tay đều rất cứng chắc, vốn coi ta như con người!

      Phương Tình Vân cắn chặt môi dưới, trong lòng oán hận thôi --

      Cận Tử Kỳ, tốt nhất mày là con tin bị giết, tốt nhất hãy chết ở chỗ này!

      ... ...... ...... ...... ...... ...

      Cận Tử Kỳ cùng Phương Tình Vân mắt to trừng nhìn mắt , đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ lập tức sinh ra cảnh giác, nhìn về phía cánh cửa, đáng tiếc ánh sáng trong phòng đủ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng cao lớn thất tha thất thểu mà tới chỗ của các .

      Trái tim của Cận Tử Kỳ thót lên tới cổ họng, nhưng vẫn bình tĩnh mà mở lời với cái bóng người kia: "Chúng tôi vẫn chưa đói."

      Ý ở ngoài lời, có thể ra ngoài, chớ quấy rầy chúng tôi.

      Bóng người kia lại rời , mà càng tới gần, thậm chí còn ợ hơi rượu.

      Cận Tử Kỳ thầm nghĩ ổn, đây có thể là tên quỷ say rượu, sau khi uống say gặp sắc nảy lòng tham rồi !

      Loại tin tức này báo chí TV mỗi ngày đều có đưa tin, cũng hiếm gì, đặc biệt là tiền đề của các vụ bắt cóc!

      Cận Tử Kỳ mở to hai mắt nhìn hướng người tới, từ từ lui về phía sau, cảm nhận được mối nguy hiểm.

      Phương Tình Vân cũng ý thức được bất thường, run bần bật mà co lại tròn người lại.

      "Hắc hắc ..."

      Gã đàn ông phát ra hai tiếng cười dâm đãng, đứng trước mặt Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân.

      "Ông đây lâu rồi có đụng đàn bà, dù sao lúc này tất cả mọi người đều đơn, nếu cùng nhau vui vẻ hả?"

      Cận Tử Kỳ nhíu chặt mày lại: "Ông này, làm như vậy phải là phá hỏng kế hoạch của lão đại các sao?"

      Vốn Cận Tử Kỳ chỉ muốn thử chút, ngờ gã đàn ông kia quả nhiên sửng sốt, tỉnh rượu hơn phân nửa.

      Vốn vươn móng vuốt tới chỗ Cận Tử Kỳ cũng rụt rụt lại, ánh mắt nhìn Cận Tử Kỳ ngập ngừng.

      "Người đàn bà này là phía chỉ mặt gọi tên muốn bắt ... thể động ... Vậy người khác sao?"

      Gã xoay đầu sang Phương Tình Vân, sau đó nhếch nhếch miệng, lộ ra hàm răng vàng, ý đồ ràng.

      Người này là giữa đường tạm thời nảy lòng tham mà bắt , nếm chút hương vị hẳn là có gì to tát chứ?

      Phương Tình Vân nhìn ra gã đàn ông hèn mọn bỉ ổi này đánh chủ ý lên người mình, sợ tới mức vội thối lui đến góc tường, sau khi thể lui được nữa, mới run rẩy cất giọng cảnh cáo gã đàn ông: " đừng đụng vào tôi, trừ phi muốn ba tỷ nữa!"

      Gã đàn ông lại cười hắc hắc hai tiếng, "Đó là chuyện sau này, ngay tại tao chỉ muốn mày."

      Phương Tình Vân mở to hai mắt, thân thể run đến ra hình dáng.

      "Hắc hắc, tao chưa bao giờ thử qua mùi vị danh viện trong xã hội thượng lưu của chúng mày, hôm nay, tao so sánh thử xem, rốt cuộc là danh viện chúng mày làm bộ nghiêm chỉnh ở giường có phóng đãng như mấy con trong câu lạc bộ đêm hay !"

      xong, gã đàn ông liền bổ nhào đến phía Phương Tình Vân.

      "A...."

      trận mùi thối của rượu bay thẳng vào miệng mũi, Phương Tình Vân gần như muốn buồn nôn.

      Đôi tay của gã đàn ông làm càn ở người của ta hoành hành ngang ngược, Phương Tình Vân thất thanh hô to: "Cứu mạng với cứu mạng với!"

      Cận Tử Kỳ ngồi ở bên, bên trán mồ hôi lạnh, đối với Phương Tình Vân bị gã đàn ông đó đè dưới thân lực bất tòng tâm, muốn giúp mà chẳng giúp được.

      Vừa rồi ánh mắt đầy oán hận của Phương Tình Vân giống như muốn giết , hề xem .

      thể nào vì cứu người quan trọng, liên quan mà hy sinh an nguy của mình và đứa bé.

      Bên đó, Phương Tình Vân đột nhiên nhặt lên cọc gỗ ở mặt đất, hung hăng đánh vào gáy của gã đàn ông đố.

      "A!" Gã đàn ông quát to rống lên, ôm lấy đầu từ người Phương Tình Vân nhảy lên.

      "Con điếm thúi! Dám đánh lén ông!"

      Gã đàn ông lộ bộ mặt hung ác, còn thương hoa tiếc ngọc, vung tay áo muốn dạy dỗ Phương Tình Vân.

      Phương Tình Vân che chở bụng, phía sau lưng bị đạp mấy cước mạnh, đau đến khóe mắt ta chảy ra nước mắt.

      ta nhìn về phía Cận Tử Kỳ mà cầu khẩn: "Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi ..."

      Cận Tử Kỳ quay mắt , nhưng bên tai vẫn là tiếng cầu cứu của Phương Tình Vân, tay của sờ soạng mặt đất, lần ra được chiếc đèn để bàn vứt
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【 82】 Đánh mất đứa bé! (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      “Tôi là người đặc biệt thích làm đề tài lựa chọn, cho nên trước khi Tần tổng đến cố ý thiết kế đề tài cho Tần tổng, Tần tổng, để cho tôi nhìn xem thử tối nay lựa chọn của là người nào?"

      Tần Viễn ngồi đối diện với lão đại, hai tay đan vào nhau đặt ở đùi, dáng vẻ sét đánh sợ hãi.

      "So với chuyện đưa ra lựa chọn mà , tôi càng muốn biết ai là người huy động nhân lực như vậy để bắt cóc hai người phụ nữ."

      Lão đại cười hắc hắc hai tiếng: "Điểm ấy, Tần tổng nghĩ sai rồi, ngay từ đầu chúng tôi cũng chỉ muốn bắt Tống phu nhân, nhưng làm phiền Tống phu nhân nhắc nhở, chúng tôi mới biết được vị khác lại là Tần phu nhân."

      lầu ba Cận Tử Kỳ nghe vậy, chỉ cảm thấy trận gió lạnh thổi vào sau gáy của mình.

      Còn ở bên cạnh, Phương Tình Vân giống như bị người ta xé vết sẹo ra, giãy giụa kêu ưm ưm với Cận Tử Kỳ.

      Quả , nếu phải tại Cận Tử Kỳ, Phương Tình Vân lúc này hẳn là nằm ở giường lớn ngủ cách thoải mái dễ chịu!

      Nhưng Tần Viễn ngồi ở đó với bộ dạng lạnh nhạt, cũng vì những lời gây khiêu khích này trút oán giận lên người của Cận Tử Kỳ, " thử xem, kẻ cầm đầu cho mấy Tiểu La La các người bao nhiêu tiền để bắt cóc người?"

      Lão đại của đám bắt cóc cũng bởi vì ba chữ "Tiểu La La" mà thẹn quá hóa giận.

      "Chuyện này cũng nhọc phiền đến Tần tổng bận tâm đâu nhé, giữ bí mật cho công việc chúng tôi xưa nay đều làm rất tốt."

      Bên cạnh có tên bắt cóc lật qua lật lại trong vali xách tay rất lâu, mới ghé sát vào lão đại : "Là !"

      Lão đại hài lòng ho tiếng, cười tủm tỉm nhìn Tần Viễn: "Chuyện kiểm tra tiền xong rồi, người ở phía , tại tôi trao quyền lựa chọn cho Tần tổng, tự mình chọn !"

      Tần Viễn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng mà ngước nhìn lão đại: " lại có lòng tốt như vậy sao?"

      "Ha ha, Tần tổng, ra tôi cũng là người làm ăn, chuyện tất nhiên phải giữ lời, nhất định để cho người."

      Đôi mắt Tần Viễn trầm xuống, đáy mắt gợn sóng đầy hoang mang, toàn là sắc mây mờ.

      Cận Tử Kỳ ngước nhìn thấy vẻ mặt của Tần Viễn tình bất định, nhịp tim còn ổn định, lặng lẽ mà hết lần này tới lần khác gọi tên Tống Kỳ Diễn, trán rịn ra mồ hôi lấm tấm.

      Lão đại liếc nhìn hai người phụ nữ lầu ba mặt mày trắng bệc, nhìn nhìn Tần Viễn chỉ im lặng, đáy mắt lóe lên hưng phấn, gã ta huýt sáo, lầu ba, thân hình của Cận Tử Kỳ và Phương Tình Vân nhoáng cái, người bị đẩy xuống.

      "Hu hu -- "

      Tiếng kêu sợ hãi mơ hồ lại trở nên vô cùng ràng ở trong căn nhà lầu yên tĩnh.

      Tần Viễn khỏi bước lên phía trước chút, nhìn Phương Tình Vân bị treo , lại chưa từng liếc nhìn đến Cận Tử Kỳ lấy lần.

      Lão đại vẫn luôn len lén quan sát tới Tần Viễn, thấy nhìn chằm chằm Phương Tình Vân sợ tới mức khống chế muốn đại tiểu tiện, còn với Cận Tử Kỳ thờ ơ quan tâm, nên có chút tẻ nhạt vô vị.

      "Tần tổng đúng là quan tâm lo lắng cho vợ của mình, điều này khiến cho người cũ làm sao chịu nổi!"

      Tần Viễn thu lại hơi thở căng thẳng chung quanh, nhìn lão đại cười lạnh: "Giữa người cũ và con trai, nếu như là , chọn cái nào? Vấn đề đơn giản như vậy, còn muốn tôi lựa chọn?"

      Ở phía Phương Tình Vân bị treo lơ lửng mừng rỡ, vành mắt ửng đỏ, lấp lánh nước mắt.

      Mặc dù phải Tần Viễn vì ta, nhưng chí ít chứng minh, vẫn là vì con của bọn họ!

      giống như Phương Tình Vân vui mừng quá mà ứa nước mắt, toàn thân Cận Tử Kỳ rét run, cổ tay bị trói đến tím bầm, cả người bởi vì mất trọng lượng mà có chút sung huyết, dây thừng trói hơi
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【82】 Đánh mất đứa bé! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Ầm -- "

      Phương Tình Vân rơi xuống mặt đất mạnh, dấy lên lớp bụi dày đặc.

      tiếng kêu đau nặng nề bị chìm ngập dưới lớp băng keo, bụng dưới của ta truyền đến trận trận đau đớn kịch liệt, thậm chí có thể cảm nhận được có dòng máu ấm nóng tràn ra từ giữa hai chân , nhiễm đỏ chiếc váy, nhiễm đỏ cả mặt đất.

      Mái tóc dài rối tung bởi vì ướt mèm mồ hôi mà dính ở má, dáng vẻ của ta quái dị mà quỳ ở đất, cánh tay vì bị trật khớp mà mất tri giác, nhưng ta vẫn ngẩng đầu lên, tầm mắt mơ hồ tìm tới người đàn ông đó.

      "Về sau mỗi buổi sáng, đều muốn uống sữa tươi do em nấu cho , Tình Vân, gả cho được ?"

      "Chúng ta ở bên nhau mãi mãi, Tình Vân, bỏ em lại mình."

      Lời hứa chưa được bao lâu ấy vẫn vang vọng ràng ở bên tai, nhưng màn trước mắt này cũng tàn nhẫn và châm chọc.

      Thân thể lại đau đớn nhưng cũng so bằng người bạn tàn nhẫn đâm dao vào ngực mình.

      Phương Tình Vân té ngã xuống đất, phần dưới cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ, ta nhìn Tần Viễn đứng cách Cận Tử Kỳ chưa đầy mét chằm chằm chớp mắt, nước mắt ngừng lăn ra từ bên khóe mắt, ta lại nhịn được mà muốn cười to.

      "Nếu như nó sinh ra cũng chỉ là công cụ dùng để trói buộc tôi, vậy thừa dịp tại, bỏ nó , nó thể nào có cha, khi mẹ cũng thể trân trọng quý nó tốt, chi bằng đừng đến cõi đời này."

      tại đứa bé mất rồi, có phải vừa vặn hợp với tâm ý của ta ?

      Vào mấy ngày hôm trước mẹ của ta gọi điện thoại cho ta, khuyên nhủ ta về thành phố B --

      " khi Tần Viễn như vậy rồi, con cần gì phải ép mình vào trong ngõ cụt? Những năm qua, nó đối xử tốt với con căn bản được nửa con đối với nó!"

      Đâu phải chỉ là được nửa, căn bản là ngay cả phần vạn cũng có ...

      Nhưng bất kể đối với ta tuyệt tình thế nào, ta vẫn thương , thể kiềm chế mà thương , chỉ cần đối với mình bày ra ánh mắt ôn nhu hay câu quan tâm mà , ta phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

      ta dùng mười năm để đổi lấy rung động của Tần Viễn, nhưng quay đầu lại ngay cả đứa bé cũng giữ được.

      Mẹ của ta ta ngốc, ta biết mình là ngốc, ngốc đến mức cho đến giờ phút này còn muốn bào chữa cho .

      Có lẽ là bởi vì căng thẳng, cẩn thận nên chạy sai hướng, cho nên mới đón lấy ta được...

      Sắc mặt của Phương Tình Vân trắng bệch nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Tần Viễn, nhưng, từ đầu đến cuối cũng quay đầu lại.
      ... ...

      "Tiểu Kỳ, có bị thương ?"

      Tống Kỳ Diễn kéo miếng băng keo miệng và sợi dây tay Cận Tử Kỳ xuống, rồi vội vàng kiểm tra toàn thân .

      "Có đau hay ? cổ tay đều có máu bầm rồi, sớm biết bảo Trâu Hướng mang ít thuốc bôi ngoài da rồi!"

      Tống Kỳ Diễn giống như nâng lấy búp bê, dè dặt che chở vợ mang thai, hồn nhiên đến mức quên mất lúc này thân mình cũng vùi lấp trong ổ cướp, trong mắt của như ở chốn người cũng khiến cho tên lão đại của đám bắt cóc vô cùng bất mãn.

      Mà Cận Tử Kỳ, sau khi hoạt động được khôi phục tự nhiên, liền nhào qua bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

      Bên cạnh mùi máu tươi nồng nặc làm cho nổi lên trận buồn nôn, còn bởi vì ngày đêm chưa có được ăn cái gì, cho nên ói ra chỉ có mật và dịch dạ dày.

      Tống Kỳ Diễn vừa vỗ lưng Cận Tử Kỳ, vừa nhìn quanh phen, nhưng tìm ra được nước có thể uống. Ngay lập tức, quay sang tên bắt cóc đứng ở bên cạnh sửng sửng sốt sốt mà nhìn vợ chồng bọn họ hỏi: "Các người đây có nước khoáng sao?"

      "Nước khoáng à, có, chờ chút, tôi lấy cho ."

      Có lẽ là vì khí trường của Tống Kỳ Diễn quá cường thế đến chấn động, nên tên bắt cóc đờ đẫn xoay người định lấy nước.

      Lão đại nhìn thấy mà uất ức, gầm lên giận
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【82】 Đánh mất đứa bé! (3)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tên lão đại bắt cóc rối rắm hồi, cắn răng, ngẩng đầu vừa định cầu hoà, bên kia đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn.

      "Pằng -- "

      Sau đó, có tên bắt cóc đứng ở bên cửa sổ theo tiếng nổ đó mà ngã xuống, giữa mi tâm là lỗ thủng đầy máu!

      Chuyện gì xảy ra? !

      Chẳng những đám bắt cóc tâm hoảng ý loạn mà nhìn quanh bốn phía, đến cả Tống Kỳ Diễn cũng nhíu mày, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

      vô lý, ràng rồi, đàm phán thành mới ra tay lần nữa.

      Huống hồ, cảnh sát vẫn chưa vây đến giữa núi này, sao lại có người ở bên ngoài nổ súng?

      Đây phải là bứt dây động rừng sao?

      Ngay sau đó, lại có gã bắt cóc ở gần cửa sổ bị bắn phát chết ngay, ngã xuống đất lặng im bất động.

      "Là ai? Là ai ở trong đó vậy, con bà nó, có giỏi ra mặt đối mặt đánh nhau với tao!"

      Tên lão đại cũng bị làm cho hoảng sợ, cầm súng chỉ lung tung.

      Nhưng, chung quanh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thổi qua, có bất kỳ thanh nào.

      Kẻ nào đó nấp từ nơi bí mật gần đó để tập kích, bỗng chốc có hành động.

      Đầu của tên lão đại tuôn đầy mồ hôi, nhe răng trợn mắt mà nhìn về phía Tống Kỳ Diễn: "Có phải là mày ?"

      Tống Kỳ Diễn nhíu mày: "Tao cũng biết xảy ra chuyện gì."

      Lời tuy như vậy, lại theo bản năng chắn cho Cận Tử Kỳ, để lộ ra trước họng súng của tên bắt cóc.

      Cận Tử Kỳ phát ra ý đồ của Tống Kỳ Diễn, cả trái tim khỏi níu chặt.

      Mặc cho ai cũng ngửi ra bầu khí tại bình thường.

      Tên lão đại tìm ra người nào, lại thấy em nhà mình chết rồi, từ từ mất lý trí.

      "Tốt rồi, khi phải chết, vậy tất cả mọi người cùng chết với nhau ! cái mạng hèn của ông đây, có thể giết vài thằng nhà giàu hàng tỉ, ông vẫn còn lời, ông liều mạng với chúng mày!"

      "Pằng --" tiếng súng đột nhiên vang lên trong phòng.

      Cận Tử Kỳ lo sợ yên mà mở to mắt, lại nhìn thấy họng súng của tên lão đại chỉa lên trần nhà.

      Mà Tần Viễn, giữ chặt lấy tay của tên lão đại bắt cóc.

      Nếu như có Tần Viễn, phát súng vừa rồi rất có thể trúng Tống Kỳ Diễn hoặc là ở đối diện!

      Tên lão đại kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Viễn vọt tới trước mặt mình, quay ra sau lưng nhìn đám đàn em chộn rộn hét lớn tiếng: "Mẹ kiếp, như vậy rồi, còn chưa chịu lên hỗ trợ!"

      Các tên bắt cóc khác ùa lên.

      Mắt thấy Tần Viễn hai tay khó chống lại bốn tay, Tống Kỳ Diễn nhét điều khiển từ xa vào trong tay Cận Tử Kỳ: "Cầm nó, bảo vệ mình cho tốt!" Sau đó xông lên đánh gã bắt cóc muốn tập kích Tần Viễn từ phía sau.

      Sắc mặt của Cận Tử Kỳ có phần tái xanh, nắm lấy điều khiển từ xa kích nổ, chú ý lại phát phía sau cái điều khiển từ xa còn dán nhãn hiệu của trung tâm mua sắm, phía vẫn còn tem giá: ¥89. 52.

      Cận Tử Kỳ nhìn món điều khiển từ xa đồ chơi: "..."

      Cho nên Tống Kỳ Diễn đơn thương độc mã theo tới sao?

      Cận Tử Kỳ lo lắng mà ngước nhìn Tống Kỳ Diễn và tên bắt cóc đánh nhau, lại nhìn ra bên ngoài chút, thời điểm này mong gì hơn là hy vọng cứu viện đến nhanh chút!

      Mà làm Cận Tử Kỳ cảm thấy quái dị là, tay súng bắn tỉa núp ở bên ngoài kia lại có phản ứng.

      Vừa rồi, ta bắn ra hai phát súng đó thể nghi ngờ là đầu sỏ thôi thúc cả việc chuyển biến theo chiều hướng xấu .

      Nếu phải ta bắn chết hai tên bắt cóc, chừng tại, họ sớm nắm tay giảng hoà cùng tên bắt cóc rồi!

      Cận Tử Kỳ càng nghĩ càng bấn loạn, chừng có tên bắt cóc nào đó núp trong góc hẻo lánh cầm súng nhắm ngay vào người trong số họ.

      Tên bắt cóc vốn bao vây tấn công Tống Kỳ Diễn và Tần Viễn, trong đó có tên vừa quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ trốn ở bên cạnh, lập tức nổi lên sát ý, xoay người, giơ cây đao dài lên muốn bổ về phía Cận Tử Kỳ.

      Trong cái khó ló cái khôn, Cận Tử Kỳ vội giơ chiếc điều khiển từ xa kia lên: "Mày tới nữa, chúng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【 83】Đây coi là nhân lúc cháy nhà mà hôi của sao? (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Em cho là đến ngày mai mới xuất ."

      Cận Tử Kỳ ngước nhìn tấm lưng rộng lớn của Tống Kỳ Diễn từ phía sau, hai bên đan hai tay nhau chặt.

      Sắc trời tối, trong núi rừng thấy được đường phía trước, khắp nơi đều là cây cối khô héo, Tống Kỳ Diễn dìu Cận Tử Kỳ, dùng đèn flash di động làm đèn pin chiếu sáng con đường núi lầy lội dưới chân.

      Nghe được giọng hơi oán trách của Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn dừng bước lại, nghiêng người qua, Cận Tử Kỳ cũng theo đó đứng thẳng tại chỗ, dưới ánh trăng, thân hình cao lớn giống như vị thần bao phủ lấy thân thể mảnh mai của .

      "Tại sao đột nhiên dừng lại?"
      Cận Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi, lại căng thẳng đến mức nhịn được quay đầu nhìn xem có người truy đuổi hay .
      Lúc vừa muốn quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn đột nhiên kéo vào trong lòng, ôm , cúi đầu than tiếng: " rất vui mừng vì hôm nay mình xuất tại nơi này."

      Nếu như kịp thời đuổi tới, nếu như cuối cùng Tần Viễn chọn , kết cục lại là như thế nào?

      , đứa bé, có phải còn có thể giữ tròn được hay ?

      Tống Kỳ Diễn khỏi có chút sợ lại ôm lấy Cận Tử Kỳ chặt chút.

      "Yên tâm , về sau chuyện như vậy, đảm bảo phát sinh nữa!"

      Cận Tử Kỳ cũng ôm chặt Tống Kỳ Diễn, vùi mặt ở trong ngực của , mạnh mẽ dũng cảm chống giữ suốt ngày đêm khi ở trước mặt ầm ầm sụp đổ, vành mắt ửng hồng, nước mắt cũng theo đó tràn đầy hốc mắt.

      Tống Kỳ Diễn bưng lấy mặt của , thả mềm giọng , "Sao lại giống như Mỗ Mỗ rồi? Hửm?"

      " biết thời điểm em vừa phát bị theo dõi sợ biết bao nhiêu, em sợ thể về nhà, có lẽ sợ nhất là cục cưng trong bụng lần nguy hiểm này giữ được, khi em biết là Phương Tình Vân thầm tính kế em, chưa bao giờ em cảm thấy hận người như vậy, hận đến mức dù cho mình gặp nạn cũng cho ta được sống tốt ..."

      Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ khóc thành tiếng, trong ánh mắt lộ ra vô số đau lòng và thâm tình, lau khóe mắt chảy đầy nước mắt, "Đừng sợ, bây giờ ở bên cạnh em, có người nào có thể tổn thương em và cục cưng nữa!"

      Cận Tử Kỳ uất ức mà giọng "Ừm" tiếng, "Về sau em cũng cần ra khỏi cửa!"

      "Được." Tống Kỳ Diễn vỗ hai vai bởi vì nức nở mà run rẩy: "Về sau chúng ta hãy nghiêm chỉnh ở trong nhà, chờ đợi heo con hạ sinh an toàn ..."

      Đôi mắt đẹp còn mang theo hơi nước của Cận Tử Kỳ liếc cái: "Em mới phải là heo mẹ!"

      "Được được ... phải heo mẹ."

      Tống Kỳ Diễn giúp kéo áo khoác, lần nữa dắt tay của : "Bây giờ mau chóng xuống núi mới quan trọng hơn.”

      Cận Tử Kỳ lắc lắc tay của Tống Kỳ Diễn cái, do dự hồi mới : "Phương Tình Vân, là bởi vì em mới bị bọn bắt cóc tống tiền bắt , em với bọn bắt cóc rằng, bắt ta có thể tống tiền Tần Viễn khoản."

      "Vậy thế nào?" Tống Kỳ Diễn lại cho là đúng: " ta làm mấy chuyện này, chẳng lẽ nên bị báo ứng sao? Huống hồ, tin em chủ động trêu chọc ta."

      Bởi vì tin tưởng, trái tim Cận Tử Kỳ vô cùng ấm áp, nên chuyện kêu người bắt cóc Phương Tình Vân.

      " ta đúng là đáng đời rồi." Tống Kỳ Diễn cười lạnh rồi kết luận câu.

      Đến lúc Tống Kỳ Diễn mang theo Cận Tử Kỳ ra khỏi rừng cây, sắp sửa có thể nhìn thấy xe ô tô đậu dưới sườn núi.

      Cùng lúc đó, cách đó xa có ánh đèn xe chiếu tới, ước chừng có bốn năm chiếc xe về phía bên này.

      Hai người nhìn thấy tinh thần cũng khỏi chấn động, xem ra là cảnh sát cứu viện đến!

      "Đưa tay cho !"

      Đường xuống sườn núi cũng dễ , nhất là sau khi trời tối.

      Cận Tử Kỳ đưa tay cho Tống Kỳ Diễn, hai người muốn xuống dưới, điện thoại di động của Tống Kỳ Diễn vang lên.

      Tống Kỳ Diễn vừa mới bắt máy, nghe thấy đầu bên kia là giọng đầy lo lắng bất an của Trâu Hướng.....

      "Boss, có khỏe ? Thiếu phu nhân đâu, có cứu ra được thành công hay ?"

      Tống Kỳ Diễn cúi nhìn những chiếc xe điều khiển đến gần kia: "Yên tâm, có gì, chúng tôi nhìn thấy xe các người rồi!"

      "Nhìn thấy ... Xe của chúng em?" Giọng điệu của Trâu Hướng có chút quái dị.

      Tống Kỳ Diễn ngước nhìn mấy chiếc xe ngừng chạy đến gần trong đêm tối, lòng sinh ra đề phòng: "Trâu Hướng, các người tại đến đâu rồi?"

      "Chúng em ở bên đường núi Bồ Ninh, phía trước xảy ra tai nạn giao thông, xe cộ cũng bị phá hỏng rồi!"

      "Các người vẫn chưa tới địa điểm mà tôi cho các người biết?"

      Đầu bên kia, ngồi kế bên tài xế, sau khi nhìn chiếc ô tô bị phá hỏng ở phía trước, rất là bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Vẫn chưa."

      Tống Kỳ Diễn yên lặng mà cúp điện thoại, nét mặt lại giống như rơi vào trầm tư.
      "Kỳ Diễn, có phải là xảy ra vấn đề gì ?" Cận Tử Kỳ lập tức ngửi được chút gì đó bình thường.

      ngờ, Tống Kỳ Diễn chợt siết chặt tay của , xoay người muốn trở lại đường cũ.

      "Rốt cuộc sao vậy? Tại sao chúng ta còn lên núi?"

      "Những người ở dưới kia, e rằng phải tới cứu chúng ta."

      Tống Kỳ Diễn nhếch môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng ở dưới ánh trăng càng nặng nề, dám giảm tốc độ lại.

      Trong lòng Cận Tử Kỳ vô cùng kinh hoảng, đột nhiên nghĩ đến kẻ tập kích kia đột nhiên thấy tung tích đâu nữa, đối phương nhìn như giúp bọn họ trừ khử hai tên bắt cóc, thực ra là đẩy họ vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng. Hôm nay, cộng thêm những tên đồng bọn vội vàng chạy tới ở dưới núi kia, biết chờ đợi họ ở phía trước là cái gì!

      Rốt cuộc là ai, có lòng dạ bày ra vụ bắt cóc kín đáo như vậy ... Hoặc có lẽ phải là mưu sát?

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Tống Kỳ Diễn tuy rằng bình tĩnh, nhưng lông mày hơi nhíu cùng với hai mắt phủ đầy tơ máu đỏ ngầu, tiết lộ trong lòng của vô cùng lo lắng.

      Cho dù vừa rồi nghe nội dung trong điện thoại, nhưng cũng đoán được rằng bây giờ họ chỉ có thể dựa vào chính mình!

      Tháng ba tuy rằng xem như mùa xuân, nhưng khí hậu vẫn vô cùng rét lạnh, đặc biệt gió trong núi, rét lạnh lại khô hanh, thổi vào mặt đau như dao cắt. Gió đêm chen giữa cây cối gào thét quét qua, tiếng rít ào ào ngừng nghỉ, giống như kêu gào khóc lóc, ở đây giữa trời đêm yên tĩnh khiến con người ta khiếp hãi.

      Ban đêm đường núi cực kỳ khó , cộng thêm để tránh cho bị kẻ địch phát , ngay cả đèn pin họ cũng dám dùng, cho nên hoàn toàn thể phân biệt phương hướng,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :