1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【79】 Chết cũng muốn kéo theo người chôn cùng! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Hai mắt Phương Tình Vân hàm vẻ giễu cợt lạnh lùng nhìn chằm chằm phía sau lưng của Cận Tử Kỳ, bất ngờ cảnh giác, đối diện với đôi mắt sắc bén của Cận Tử Kỳ, khẽ giật mình, ngay sau đó, nhảy xuống xe muốn chạy trốn.

      "Thanh Kiều, bắt lấy ta!"

      Dường như Thanh Kiều ý thức được cái gì, nhanh chóng liền bổ nhào qua.

      Thân thủ Phương Tình Vân có nhanh nhẹn nữa cũng là phụ nữ mang thai, tới mười bước bị Thanh Kiều xách trong tay.

      "Thả tôi ra! Các người muốn làm gì?" Phương Tình Vân thất thanh hét toáng lên.

      Mặt mày của Cận Tử Kỳ vô cùng lạnh lẽo mà qua, phát giật lấy cái túi xách mà Phương Tình Vân cố hết sức bảo vệ trong lòng.

      "Trả lại cho tôi, trả lại túi cho tôi!"

      Ở trong tiếng phản kháng của Phương Tình Vân, Cận Tử Kỳ kéo khóa kéo ra, trút miệng túi xuống, đồ đạc trong túi rớt ra ào ào.

      Có son môi, có cuốn sổ, có bóp da, có điện thoại di động, còn có ...

      dụng cụ lần theo dấu vết màu đen kiểu dáng tinh tế!

      Lúc này lóe ra tia sáng xanh đỏ xen kẽ.

      "Đúng sao? Phương Tình Vân, có phải điên rồi hay ?"

      Lần đầu tiên, Cận Tử Kỳ hận thể tát cái cho chết cái người đàn bà Phương Tình Vân này!

      Lúc tức giận, Cận Tử Kỳ cũng ngừng hối hận, làm người tốt làm gì, căn bản chính là dẫn sói vào nhà!

      Phương Tình Vân thấy tình bại lộ, cũng giả bộ đáng thương, ta nhìn ánh mắt Cận Tử Kỳ biến hóa phức tạp, cười ha ha, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, mang theo vài phần điên cuồng biến thái.

      "Cận Tử Kỳ, mùi vị bị người khác đuổi bắt như con chuột chạy qua đường có chịu được hay ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn sang Phương Tình Vân cười nhạo, trong môi lạnh lùng bật ra hai chữ: "Đồ điên!"

      Phương Tình Vân khẽ nhướng lông mày: " sai, tao điên rồi, vào khoảnh khắc mà Tần Viễn quan tâm tao nữa, tao cũng điên rồi!" ta đột nhiên cuồng loạn lên mà rống to, chỉ vào Cận Tử Kỳ: "Đều là tại mày, cũng là vì lần nữa gặp lại mày, thứ gì cũng đều bị phá hủy , hạnh phúc của tao, hoàn toàn bị phá hủy, Cận Tử Kỳ, năm năm trước sao mày bị tông chết ?"

      " ra lần đó chính là làm." Cận Tử Kỳ nắm chặt hai quả đấm, vành mắt cũng có chút phiếm hồng.

      Phương Tình Vân xem thường cười khẽ: "Là tao thế nào? Chẳng lẽ mày nên chết sao? Nếu như phải tại mày, Tần Viễn thay đổi thành bộ dạng như vậy, chúng tao có thể may mắn hạnh phúc mà sống ở Pháp, cùng đợi đứa con của chúng tao sinh ra, mày là đồ tinh hại người, là mày phá hủy hôn nhân của chúng tao!"

      Phương Tình Vân càng càng đau khổ, càng càng đau lòng, ta bụm ngực ngồi xổm xuống, ngừng khóc nức nở.

      Nhìn Phương Tình Vân lát cười lát khóc, Cận Tử Kỳ phát giác được tâm trạng của ta ổn định, hơn nữa sắc mắt Phương Tình Vân trắng bệch cùng hốc mắt đỏ ngầu, đây phải là tình trạng nên có của người bình thường.

      Thế nhưng, Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn Phương Tình Vân ngồi cuộn tròn người mặt đất, đừng là đồng tình, lên đạp ta mấy cái tàn nhẫn xuống đất cũng là tốt rồi, loại phụ nữ này, vĩnh viễn biết tự mình ăn năn hối lỗi.

      Chiếc xe kia đến trước mặt, dừng lại, sau đó có ba tên đàn ông cường tráng mắc đồ đen xuống.

      "Đúng là ở chỗ này, hắc hắc, còn có thể chạy trốn!"

      Cận Tử Kỳ tự biết mục tiêu của bọn chúng là mình, liền vọt đến trước mặt Thanh Kiều và chú Trương.

      "Các người đến tột cùng muốn thế nào? Nếu như là bị người khác nhờ vả, bắt cóc tôi để vơ vét tài sản, vậy tôi có thể cho các người gấp đôi số tiền, chỉ cần hôm nay các người thả chúng tôi , tôi có thể chuyện cũ đều bỏ qua."

      Đám bắt cóc nhìn chằm chằm đầy hung ác, ai trả lời, hiển nhiên cái điều kiện này hấp dẫn.

      "Ha ha ... ha ha ... Cận Tử Kỳ, mày cho rằng có tiền có thể ma sui quỷ khiến sao?"

      Bên cạnh Phương Tình Vân cười khẩy , dáng vẻ điên cuồng như vậy khiến Cận Tử Kỳ chán ghét nhíu mày.

      ta vịn cái cây ven đường mà đứng dậy, chỉ vào Cận Tử Kỳ, với mấy tên bắt cóc kia: "Bây giờ nó chính là vợ của nhà giàu số trong thành phố S, trong bụng còn mang thai đứa con, là bảo bối của chồng nó, các người mở miệng ra giá bao nhiêu, e rằng ta cũng đồng ý hết, chừng, còn có thể tặng cho các người chiếc máy bay tư nhân đấy!"

      Quả nhiên, những kẻ bắt cóc kia nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, liền quay qua bổ nhào tới người của Cận Tử Kỳ.

      "Chị họ cẩn thận!"

      Bờ vai của Cận Tử Kỳ bị đẩy, liền tránh được móng vuốt của tên bắt cóc trong
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      [80] Phương Tình Vân chịu nhục. (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Lại Tống Kỳ Diễn bên này, sau khi nhận được điện thoại của Cận Tử Kỳ, nghe được tiếng thét chói tai của người phụ nữ, tức đứng bật dậy từ chiếc ghế trong phòng họp, bất chấp ánh mắt kinh ngạc của những vị lãnh đạo khác, cầm di động lao thẳng ra ngoài.

      Trong điện thoại là thanh của thuỷ tinh bị đập, còn có tiếng ầm ỹ hỗn loạn, sau tiếng "Cầu vượt, Tam Hoàn", điện thoại lập tức bị ngắt hẳn, sau đó gọi điện thoại cho Cận Tử Kỳ, nhưng gọi thế nào cũng gọi được.

      Tống Kỳ Diễn vừa đuổi đến địa điểm Cận Tử Kỳ thông báo, vừa gọi điện thoại về nhà họ Tống, người giúp việc Cận Tử Kỳ ra ngoài vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại hỏi Cận Chiêu Đông, cũng có kết quả, đến hỏi Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết cũng hoàn toàn hoảng hồn, mà cuộc điện thoại của Tiêu Tiêu, điều khiến cho Tống Kỳ Diễn nghĩ đến trước tiên chính là có lẽ Cận Tử Kỳ xảy ra chuyện!

      Giả thuyết này khiến Tống Kỳ Diễn cũng rơi vào trong căng thẳng. chạy như bay đường tìm kiếm bóng dáng chiếc xe ô tô của nhà họ Tống.

      Trời tối dần mờ mịt, bên chỗ cầu vượt Tam Hoàn có vết máu, còn có dấu vết lốp xe ô tô ma sát mặt đất đen sì, lại vội vàng lên xe, lần theo những dấu vết kia lái xe tiến lên phía trước tìm kiếm.

      Lúc đến con đường dọc theo bờ sông gần khu vực quốc lộ, có cảnh sát giao thông trường xử lý, cột đèn đường bị đâm lệch ra, còn có hàng rào bảo vệ gần đấy ràng cho thấy bị xe tông vào gây hư hỏng, khiến cho sau lưng Tống Kỳ Diễn chảy ra lớp mồ hôi lạnh.

      Lúc xuống xe, cũng cảm thấy hai chân của mình có chút như nhũn ra, trong lòng bàn tay lại toàn là mồ hôi ướt đẫm.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Lúc Doãn Lịch được Tô Ngưng Tuyết thông báo Cận Tử Kỳ mất tích, vừa vặn ở gần khu vực Tam Hoàn, nên cũng vội vàng chạy đến.

      "Có người nhìn thấy có vài chiếc xe ô tô đen cứ bám theo phía sau xe mấy người của Tử Kỳ..."

      Tống Kỳ Diễn lấy hai tay vuốt mặt, đường nét sắc sảo bên mặt ở dưới ánh đèn đường có phần lạnh nhạt nặng nề.

      Doãn Lịch vỗ vỗ đầu vai của : " tại, việc khẩn cấp trước mắt, là mau chóng tìm ra manh mối."

      , cảnh sát giao thông ở cạnh hàng rào bảo vệ phất tay hò hét với những đồng nghiệp khác: "Chỗ này từng bị va đập dữ dội!"

      Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch liếc mắt nhìn nhau, vụt chạy tới giống như bay, nhìn thấy gần hàng rào bảo vệ có mấy mảnh vỡ xe ô tô.

      "Đây là mảnh vỡ của lớp bỏ chiếc xe ô tô được sản xuất tại Đức."

      Cảnh sát giao thông vừa nghiên cứu mảnh vỡ trong tay vừa .

      Thế nhưng chỗ hàng rào bảo vệ cũng chưa bị đâm gãy, cho dù nhóm người Cận Tử Kỳ xảy ra tai nạn, chiếc xe kia cũng phải còn tại nguyên chỗ mới đúng ...

      Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch đồng thời đều mang vẻ mặt nặng nề mà nhìn cái hàng rào bảo vệ méo mó.

      Có cảnh sát giao thông kinh nghiệm phong phú bắt đầu phân tích: "Tuy chiếc xe của Đức đụng vào hàng rào bảo vệ, nhưng có điều, những người ở trong xe có chuyện, nếu cũng thể tiếp tục lái xe !"

      Tống Kỳ Diễn và Doãn Lịch vừa mới thở phào nhỏm, bên kia lại có cảnh sát giao thông hô lên: "Có chiếc xe rớt xuống sông rồi!"

      Trái tim của hai người họ đều lại thắt lại, đến xem, quả nhiên có đoạn hàng rào bảo vệ bị xông phá.

      "Chỗ này ... E rằng có chiếc xe xông thẳng xuống sông rồi ..."

      Cảnh sát giao thông chưa hết câu, thân thể liền rùng mình cái khi thấy ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng và hơi thở lạnh lẽo người của người đàn ông bên cạnh đột ngột tỏa ra khiến cho hốt hoảng phải thả chậm tốc độ chuyện.

      "Nhưng ... Bị rơi xuống hẳn là ... Là chiếc xe sản xuất trong nước ... phải ... Chiếc xe của Đức..."

      " chắc chứ?"

      Mắt Tống Kỳ Diễn ửng đỏ, chỉ phát tóm lấy người cảnh sát giao thông kia qua bên cạnh, mấy cảnh sát giao thông kế bên cũng đồng loạt vây tới.

      "Đừng kích động, đừng kích động ..."

      Doãn Lịch vội lên tiếng điều tiết bầu khí căng thẳng của hai bên, vừa đẩy tay Tống Kỳ Diễn ra, vừa giải thích với những vị cảnh sát giao thông kia mặt lộ vẻ vui: "Bởi vì người gặp chuyện may là vợ của ta, cho nên ta hơi có chút nóng nảy xúc động."

      Người cảnh sát giao thông nọ cũng thông cảm, lại nhặt được mảnh vỡ của đèn xe từ mặt đất: "Đèn xe của ô tô sản xuất trong nước sử dụng các vật liệu phi kim loại ít hơn, cho nên đây phải đèn xe của chiếc xe Đức, có lẽ chiếc ô tô rơi xuống sông là chiếc sản phẩm trong nước."

      Tống Kỳ Diễn ôm lấy huyệt thái dương đập thình thịch, xoay người định lên xe, lúc này, nhưng điện thoại di động lại vang lên.

      đường chạy tới nơi này cũng báo cảnh sát, cho nên nhận được điện thoại của cục cảnh sát cũng thấy kỳ lạ.

      "Là tiên sinh Tống Kỳ Diễn tiên sinh phải ? Chúng tôi tìm được chiếc xe mà báo mất ở khu vực gần núi Tề Vân."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Giữa cơn rung lắc loạng choạng, Cận Tử Kỳ từ từ tỉnh lại.

      Khi ý thức của được khôi phục thêm chút, theo bản năng liền sờ vào bụng của mình, chợt phát ra hai tay mình bị trói.

      Sau khi xác định đứa bé sao, mới thoáng thở phào nhỏm, nhưng cũng dám xem thường.

      Ngay sau đó, phát đôi mắt của mình bị bịt kín bằng miếng vải đen dày thấy được ánh sáng, miệng cũng bị dán băng keo dinh dính, thử há miệng nhưng chỉ có thể phát ra thanh "Ưm ưm", ngay cả thở cũng thấy rất khó khăn.

      Bốn phương mảnh yên tĩnh, dưới người lại lắc lư đung đưa, bên tai còn vang lên tiếng động cơ ô tô chuyển động.

      Cận Tử Kỳ có thể khẳng định là, lúc này mình bị nhốt trong chiếc xe tải.

      Nhớ đến Thanh Kiều và chú Trương bị thương, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh Thanh Kiều sau khi bị tên bắt cóc đánh trúng bể đầu chảy máu rồi té ngã xuống đất hôn mê, Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng.

      Cũng biết Thanh Kiều và chú Trương giờ phút này thế nào, Kỳ Diễn và cảnh sát có kịp thời đuổi tới cứu họ hay ?

      Mấy tên bắt cóc này, nếu như phải do Phương Tình Vân tìm đến, vậy là ai?

      tự nhận là có đắc tội cái gì với nhân vật khét tiếng trong giới hắc đạo, nhưng ràng những kẻ này đối với hiểu biết nhất định, nếu là người mà nhà họ Tôn đắc tội, theo lý nên tính nợ lên đầu của .

      điểm quan trọng nhất là lúc những kẻ này bắt , xuống tay cũng có bao nhiêu lưu tình, điều
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【80】 Phương Tình Vân chịu nhục. (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Các người tốt nhất lập tức thả tôi ra, cậu của tôi là viên chức trung ương, nếu như người nhà của tôi mà biết được tin, đến lúc đó các người nhất định phải gánh lấy hậu quả!"

      Phương Tình Vân xấu hổ và giận dữ nghiến răng nghiến lợi mà kêu lên.

      Nhưng vừa xong, tên bắt cóc lùn vung qua bạt tai, mắng mỏ: "Đồ nhiều chuyện thối tha, câm miệng lại! như vậy rồi còn dám uy hiếp tụi tao?" xong bên má kia của Phương Tình Vân cũng trúng cái tát.

      Tên lùn vẫn chưa xả hết giận, còn muốn đánh tiếp, lại bị tên khác nắm cổ tay lại.

      "Đừng gây chuyện nữa, lão đại còn đợi ở bên ngoài kìa, dẫn họ ra ngoài !"

      "Tao khinh!"

      Tên lùn phun ngụm đàm lên đầu của Phương Tình Vân mới tức giận bất bình mà tránh ra.

      Phương Tình Vân chịu nhục, bụm mặt, hai mắt sưng lên rất to, dám lung tung nữa, chịu đựng đống đàm tóc, hết lần này tới lần khác nôn khan, bộ dáng như vậy đổi lấy cú đá xoáy của tên lùn.

      "Tao con mẹ nó chứ, mày có ngừng hay !"

      Phương Tình Vân co lại trong góc, đau đớn khóc thành tiếng, nhưng cũng sợ chọc giận , chỉ có thể che miệng đè nén thanh.

      Cận Tử Kỳ ở bên cạnh nhìn, từ đầu đến cuối chưa từng thay Phương Tình Vân ra mặt, cũng chưa từng nghĩ an ủi ta câu.

      Tuy rằng cũng cảm thấy người mang thai mà còn bị đánh đập tàn nhẫn rất đáng thương, nhưng nhớ đến những việc Phương Tình Vân dễ dàng làm ra đối với mình kia, thể đồng tình nổi, chỉ có nghĩ đến: Thiện ác cuối cùng có báo.

      Hai tên bắt cóc cũng mở trói cho họ, "Đứng lên , tự mình xuống."

      Cận Tử Kỳ vô cùng phối hợp mà ngồi dậy, lướt qua Phương Tình Vân vẫn còn lề mà lề mề ở đó, thẳng đến lối ra vào.

      Sau lưng, rất nhanh truyền đến tiếng quát lạnh mất kiên nhẫn của tên lùn: "Tao con mẹ nó mày nghĩ mày là ai!"

      Ngay sau đó, là tiếng la thét kèm theo tiếng khóc nức nở của Phương Tình Vân: "Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi ..."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Bên kia, ngoài phòng bệnh VIP.

      "Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?"

      Dường như bác sĩ mới tháo ống nghe bệnh xuống từ bên trong ra, nhóm người Tống Kỳ Diễn đứng ở bên ngoài liền bước lên đón.

      "Nam bệnh nhân sao cả, hẳn là nghỉ ngơi ngày đêm tỉnh lại, nhưng nữ bệnh nhân..."

      "Nữ bệnh nhân làm sao vậy?" Nhịp tim của Tô Ngưng Tuyết dừng lại, sắc mặt khó coi vội vàng hỏi tới.

      "Sau gáy của nữ bệnh nhân bị đập trúng cái, gây tổn thương cho thần kinh, nếu như tình huống lạc quan mà , khoảng hai ba ngày tỉnh, nếu như ... Chỉ sợ các vị phải chuẩn bị tâm lý."

      "Bác sĩ, đùa sao?" Hàn Mẫn Tranh đột nhiên tiến lên, bắt lấy bả vai của bác sĩ, gương mặt lành lạnh lộ ra lo lắng và căng thẳng: "Cái gì gọi là chúng tôi phải chuẩn bị tâm lý?"

      Bác sĩ bối rối nhìn người đàn ông lôi lấy mình tha, "Chuyện này..." ta cũng chỉ là có sao vậy thôi!

      Tống Kỳ Diễn cả đường chạy gấp đến bệnh viện, tâm trạng vốn ngổn ngang cũng thoáng ổn định lại.

      đè vai Hàn Mẫn Tranh xuống, ra dấu ta buông tay, vẻ mặt nặng nề, quay đầu lại đối với bác sĩ: "Cám ơn , nếu như tình trạng bệnh nhân bên trong có gì, xin cho chúng tôi biết đầu tiên."

      Bác sĩ nhận ra Tống Kỳ Diễn là chủ tịch mới nhậm chức gần đây của Tống thị, đều lộ diện báo chí tạp san và TV, cho nên cũng vô cùng khách sáo, so đo với việc Hàn Mẫn Tranh vô lễ lắm.

      "Tống chủ tịch yên tâm, tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ, đây là việc chúng tôi nên làm."

      Hai mắt Tô Ngưng Tuyết hồng hồng, cả người thoáng loạng choạng, may mắn có Kiều Nam dìu đỡ bà giọng an ủi.

      Nhưng, nghe xong những lời kia của bác sĩ, cộng thêm tại con sống chết , Tô Ngưng Tuyết nghe vô bất kỳ lời trấn an nào, ngừng lắc đầu, mặt mũi tràn đầy lo âu và sợ hãi.

      Thấy bác sĩ rồi, Tô Ngưng Tuyết liền tới trước mặt Tống Kỳ Diễn,
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【81】 Chỉ có thể chọn ! (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Trong tất cả mọi người kể cả Tống Kỳ Diễn, lúc nghe đến đoạn ghi trong điện thoại đều sửng sốt.

      Họ vừa tìm được chút đầu mối, nhận định là Phương Tình Vân cấu kết với bọn côn đồ bắt cóc Cận Tử Kỳ, kết quả, Tần Viễn lấy ra chứng cớ để Phương Tình Vân cũng là người bị hại, kết quả như vậy, khiến cho cả kiện rơi vào trong mối hoài nghi ngổn ngang đầy rối rắm.

      Đoạn ghi vẫn tiếp tục....

      "Tôi nghe giá trị con người Tần tổng trăm triệu, vợ của và đứa bé thế nào cũng đáng giá nửa đó chứ?"

      "Tôi biết gì, tôi tại trong tình trạng độc thân." Giọng điệu của Tần Viễn từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt.

      Giọng của tên bắt cóc u lạnh lẽo đến tận xương, còn mang theo giễu cợt mà truyền đến: "Ơ, miệng vẫn còn cứng à, để xem cho chút sóng gió chắc ngoan ngoãn nghe theo rồi ..."

      Lời còn chưa dứt, trong loa điện thoại lại là tiếng kêu rên của Phương Tình Vân: "A...."

      "Đừng phí sức để định vị điện thoại di động nữa, cho biết, cái sim này chốc lát nữa tôi hủy , tốt nhất lập tức chuẩn bị ba tỷ, ngày mai tôi liên lạc lại với , nếu như giao tiền chuộc, tôi ..."

      "A ... A Viễn cứu em, A Viễn cứu em, A Viễn -- "

      Phương Tình Vân gào khóc càng thêm thảm thiết, dường như chịu đựng khuất nhục và sợ hãi mà thể nên lời.

      . . . . . . . . .

      Sau khi đoạn ghi điện thoại kết thúc, ánh mắt của Tần Viễn nhìn lướt qua từng người.

      "Tôi biết các người còn hoài nghi, cảm thấy là ấy cùng tên bắt cóc thông đồng hợp diễn khổ nhục kế."

      Tần Viễn lại mở mục hình ảnh trong di động ra, màn hình năm inch là tấm ảnh: "Vậy nhìn cái này sao?"

      Trong tấm ảnh, Phương Tình Vân quỳ hai gối xuống, bốn phía đều là cỏ dại mọc um tùm, khuôn mặt của ta vô cùng thê thảm, má trái bầm đen mảng, khóe môi còn ứa máu, tóc tai rối bù, tất chân bên trong chiếc váy màu trắng rách nát thể tả.

      Tống Kỳ Diễn nhìn Phương Tình Vân trong tấm ảnh mặt mũi tràn đầy đau đớn, muốn khổ nhục kế, đây cũng là quá khổ rồi.

      " tại vợ của và đứa sớm chiều đều nguy hiểm, vậy mà vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy để chạy đến đây, cho chúng tôi xem những thứ này, Tần Viễn, đúng là máu lạnh, nếu như vợ của biết được, có lẽ thất vọng đau khổ biết bao nhiêu!"

      Doãn Lịch vẫn lặng lẽ ngồi yên dãy ghế trong hành lang, đột nhiên mở miệng, nhìn Tần Viễn nửa cười nửa .

      Tần Viễn cất điện thoại di động vào trong túi âu phục: "Tôi ly hôn với ấy rồi."

      "Cho nên, chuyện sống chết của ta liên quan gì tới ?" Doãn Lịch cười khẽ đuổi theo hỏi câu.

      Tần Viễn lướt qua ánh mắt châm chọc của Doãn Lịch, nhìn về phía Tống Kỳ Diễn: "Tôi chỉ lo lắng cho người mình quan tâm."

      Tống Kỳ Diễn nhếch miệng, đón nhận ánh mắt sáng quắc của Tần Viễn, "Ồ?"

      "Có lẽ chúng ta có thể thông qua từ chỗ Phương Tình Vân này lần ra vị trí của Tiểu Kỳ, dù sao, trước mắt mà , bọn bắt cóc tống tiền vẫn chưa gọi điện thoại đến cho chúng ta biết chuẩn bị tiền chuộc, nghĩ đến có lẽ Tiểu Kỳ thận trọng hơn, cho nên vội vã đòi tiền chuộc, chứng minh tình cảnh của Tiểu Kỳ so với Phương Tình Vân tốt hơn nhiều."

      Kiều Nam đúng lúc ra giải thích, để lại dấu vết làm tan khí thế đối chọi nhau gay gắt giữa hai người đàn ông này.

      Tống Kỳ Diễn nhớ đến bộ dạng bi thảm khó coi của Phương Tình Vân vừa rồi, chỉ cảm thấy tim như bị đao cắt.

      Tốt nhất Tử Kỳ gặp phải tình huống như thế, nếu tất phải khiến cho những tên bắt cóc kia trả giá thê thảm đau đớn thế nào!

      Điện thoại di động của Tần Viễn vang lên, nhìn xuống dãy số, sắc mặt có chút quái dị, sau đó tránh để nhận điện thoại.

      Lúc ta xoay người Tống Kỳ Diễn nghe được câu: "Giáo sư Phương..."

      Nghĩ đến, có lẽ bên nhà họ Phương biết được tin Phương Tình Vân bị bắt cóc, nên thầy giáo cũ tìm đến hỏi tội rồi.

      Trong đêm lạnh lẽo, Tống Kỳ Diễn lại cảm thấy cả người nóng bức đến đổ mồ hôi, cởi cái nút áo sơ mi ra, lơ đãng quay đầu, lại nhìn thấy ở chỗ rẽ
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【81】 Chỉ có thể chọn ! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tống Kỳ Diễn nhìn khoảng của màn đêm tối tăm bên ngoài, khỏi lo lắng Tử Kỳ có bị đói rét hay ?

      Bây giờ là phụ nữ có thai, căn bản chịu được bất kỳ giày vò hành hạ nào ...

      Tống Kỳ Diễn cuộn chặt nắm tay, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, quay đầu nhìn Trâu Hướng, kiểu ánh mắt hung ác nham hiểm lạnh lẽo đó khiến Trâu Hướng thấy hơi sờ sợ lạnh cả người, bao lâu rồi chưa thấy Boss tức giận như vậy?

      "Vận dụng tất cả các mối quan hệ, nghĩ mọi cách liên lạc với các bạn bè trong giới hắc đạo ở thành phố này, nhờ bọn họ ra tay can dự vào chuyện này, về phương diện thù lao thành vấn đề, chỉ cần đảm bảo có thể đưa thiếu phu nhân bình yên trở về!"

      Toàn thân Tống Kỳ Diễn tản ra hơi thở đầy nguy hiểm, dám đánh chủ ý lên người vợ của , vậy cần phải có bản lĩnh gánh chịu mọi hậu quả!

      Tại góc rẽ hành lang, Tần Viễn đứng ở nơi đó, trong miệng ta nhẩm hai chữ --

      Ngày mai?

      ... ...... ...... ...... ...... ....

      Thịnh Thế Hào Đình, phòng tổng thống.

      Jane Rocher mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng đứng ở trước cửa sổ sát đất, quan sát đường phố ngựa xe như nước.

      Sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhè .

      Sau đó, ly rượu đỏ đưa tới trước mặt của ta: "Uống ly chứ?"

      Jane nghiêng đầu liếc mắt nhìn trai, cười khẽ, nhận lấy, chạm cốc, "Cheers!"

      "Cứ như vậy mà em yên tâm ta đáp ứng đề nghị của em sao?"

      Jane quay đầu lại, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình khung cửa kính, dung mạo sang trọng lại xinh đẹp, khóe môi lúc này giương lên.

      " vậy." ta thản nhiên cười : "Vật ta muốn, chỉ có em mới có thể cho ta!"

      "Vật ta muốn?" Johnny chợt nhíu mày, cười cười..

      " ta chờ đợi lâu như vậy, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng?" Jane tự tin mà hất chiếc cằm có đường cong duyên dáng lên.

      Johnny cụng vào ly rượu của ta cái: "Vậy chúc em mơ ước trở thành thực."

      Jane lại tự giễu mà cười khẽ, lắc lắc ly rượu, nhưng uống rượu đỏ bên trong.

      "Sao vậy?" Johnny khó hiểu mà nhìn em đột nhiên bật cười.

      Nụ cười mặt Jane nhạt , ta xoay người, nhìn đứa bé ngủ mà nước miếng chảy ngừng chiếc giường rộng lớn.

      "Giấc mộng của em sớm bị phá huỷ rồi, bây giờ em cũng chỉ là muốn kẻ khác phải gánh chịu loại thống khổ của việc cầu mà được cùng với em, bọn họ cướp hạnh phúc của em, vì thế cuối cùng phải trả cái giá cực đắt!"

      Johnny im lặng hồi, mới : "Jane, lúc trước lúc em biết Frank kết hôn cũng thấy biểu ra bao nhiêu cảm xúc dao động, vì sao sau đó lại muốn ..."

      "Bởi vì em muốn nhìn thấy ta được hạnh phúc, em chấp nhận việc ta người phụ nữ khác!"

      Ngũ quan gợi cảm của Jane có chút vặn vẹo: " ta có thể em, có thể cưới những người phụ nữ khác, nhưng tuyệt đối thể những người phụ nữ đó, nếu , em được xem là cái gì? Hạnh phúc của em ai tới đền?"

      "Cho nên, em tìm người bắt cóc Cận Tử Kỳ?"

      Jane kinh ngạc nhìn về phía Johnny: "Ai với là em làm?"

      Johnny hứng thú mà nhìn em nhà mình giả bộ vô tội: "Chẳng lẽ phải em sao?"

      "Phàm chuyện gì đều phải chứng cớ, nếu chính là vu khống!"

      Jane chủ động cụng ly rượu của Johnny cái, khóe môi chứa ý cười, sau đó hơi uống cạn sạch nửa ly rượu đỏ.

      ... ...... ...... ...... ...... .....

      Cận Tử Kỳ nhắm mắt ngồi trong xe tải, nhưng sau khi cửa xe mở ra, có người bị ném vào.

      Là Phương Tình Vân, cái tiếng khóc thút thít đó cũng đủ để phân biệt ra.

      Tên bắt cóc trước đó bảo các xuống xe, chỉ là bởi vì bọn chúng muốn gọi điện thoại đòi tiền chuộc, nên cần con tin phối hợp.

      Nhưng dường như tên cầm đầu có chỗ băn khoăn, đành chọn mình Phương Tình Vân, rồi ném trở lại trong xe.

      Mặc dù cách lớp cửa xe, Cận Tử Kỳ cũng có thể nghe được tiếng Phương Tình Vân la khóc tràn ngập sợ hãi và tiếng đàn ông đánh chửi, thậm chí còn nghe được những lời uy hiếp của bọn bắt cóc lúc gọi điện thoại tống tiền.

      Sau khi chờ Phương Tình Vân lên, chiếc xe lại lần nữa chuyển động, lung la lung lay tới hướng khác.

      Trong xe tia sáng hơi tối, Cận Tử Kỳ thấy bộ dáng của Phương Tình Vân, nhưng cũng biết nhất định vô cùng thê thảm.

      Cận Tử Kỳ khỏi thấy may mắn, mấy tên bắt cóc này đối với mình ra tay cũng lưu tình.

      biết chiếc xe chạy bao lâu dừng lại, lúc cửa xe mở ra, Cận Tử Kỳ ngửi thấy được mùi cơm chín.

      Tên bắt cóc có vóc dáng thấp bé trước đó cầm hai hộp đựng cơm dùng lần vào, "Ăn cơm !"

      Là hai hộp mì sốt tương, đối với người đói đến trưa mà là xem như mỹ vị rồi.

      Tên lùn chân tay vụng về mà trộn mì, nhưng vẫn có ý định mở dây thừng tay Cận Tử Kỳ.

      Sau đó gã quấn lung tung vòng mì đưa tới bên miệng Cận Tử Kỳ, giọng điệu đầy thô lỗ: "Mau ăn !"

      Cận Tử Kỳ thử thương lượng với gã: "Ông , xem cứ ngồi chồm hổm như vậy đút cho tôi ăn mì cũng khó chịu, nếu , cởi trói giúp tôi, chờ tôi ăn xong rồi cột tôi lại được ?"

      Tên lùn nghi ngờ mà đánh giá Cận Tử Kỳ vài lần, Cận Tử Kỳ vẫn luôn cố gắng bày ra nụ cười thân thiện.

      Trong lúc tên lùn do dự, Phương Tình Vân ngồi dậy, kêu tên lùn: "Tôi cũng đói rồi!"

      Giọng điệu đại tiểu thư vênh mặt hất hàm kia, lập tức đắc tội với tên lùn.

      "Mày đói rồi à?" Gã lùn quay sang Phương Tình Vân cười đầy quái gỡ, sau đó đưa cái hộp chưa từng ăn tới trước mặt: "Ừ, cho mày đây, tự chụp lấy ..."

      Chỉ là Phương Tình Vân vừa khó khăn giơ tay lên, còn chưa thấy hộp mì, gã lùn bỗng dưng hất tay.

      Cả hộp mì bỗng chốc rơi vãi đầy xe, mùi thơm của mì sốt tương bay khắp bốn phía.

      Hai mắt Phương Tình Vân đỏ ngầu, trừng mắt nhìn gã lùn, tức giận đến muốn khóc: "Mày ..."

      "Gì chứ? Trừng mắt nhìn tao như vậy muốn bị đánh phải ?" Gã lùn xong
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :