1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【73】 Ngay cả chạm ta ta cũng chưa từng chạm!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Kết quả ta vừa níu ống tay áo của Tôn Hạo lại, bị Tôn Hạo lưu tình đẩy tay của ta ra: "Động vào làm gì!"

      Kiều Niệm Chiêu nhất thời chưa kịp đề phòng, Tôn Hạo cũng dừng sức, cứ thế hất ta ra đụng vào bức vách bằng kính ở bên cạnh.

      Kiều Niệm Chiêu ôm lấy cánh tay bị đau của mình, dám tin mà nhìn Tôn Hạo: "Tôn Hạo, làm gì vậy?"

      Tôn Hạo lạnh nhạt liếc ta cái: "Xúi quẩy!"

      "Tôn Hạo cái gì!" Kiều Niệm Chiêu vừa kinh ngạc vừa tức giận: " có gan lại lần nữa cho tôi!"

      " có thời gian nhảm với ." Tôn Hạo ngay cả ứng phó với ta cũng ngại lãng phí thời gian.

      Kiều Niệm Chiêu tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn quá sẵn lòng tin tưởng tàn khốc này.

      ta tiến lên lôi kéo quần áo của Tôn Hạo: "Em biết tức giận, nhưng em cũng ngờ tình trở nên như vậy!"

      Bên kia, Tôn Danh Dương sau khi bị Lưu Tổng uy hiếp cảnh cáo, vẫn luôn nằm ở tâm trạng nóng nảy.

      Thấy Kiều Niệm Chiêu dây dưa Tôn Hạo, Tôn Danh Dương lập tức sầm mặt quát với Tôn Hạo: "Còn ở đó lằng nhằng mất thời gian cái gì, ngay cả tính mạng cũng mất toi rồi, còn tình tình ái ái, tới đây cho tao!"

      Trong phòng họp, trong lòng của Cận Tử Kỳ cũng giật mình, ngờ Tôn Thị rung chuyển sa sút đến nông nỗi nghiêm trọng như vậy.

      Vẻ thấp thỏm yên mặt của Tôn Danh Dương giống như làm bộ, đó là hoang mang cùng khủng hoảng đối với con đường phía trước.

      có mảnh đất xây dựng này trong tay Kiều Niệm Chiêu, tương lai của nhà họ Tôn quả số thể biết.

      Chỉ có điều, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, cho nên, Cận Tử Kỳ ngược lại có chút nào đồng tình với bọn họ.

      Điện thoại di động của Tôn Danh Dương vang lên, ông ta cúi đầu nghiêng mắt nhìn dãy số, sau đó bắt máy, tức giận : "Chuyện gì?"

      Ngay sau đó, sắc mặt của ông ta chợt thay đổi, giọng điệu cũng vọt lên ít.

      "Cái gì? chịu chuyển? Mẹ nó, mấy ngày hôm trước phải thỏa thuận bán xong rồi sao? Chê ít? Chó má! Mày nghe cho tao, ai dám đưa tay đòi tiền nữa, mày lấy dao chặt tay của nó cho tao. Con bà nó, tao cũng tin, trị được mấy con dế nhũi này! đúng là cho mặt mũi mà muốn ..."

      Lúc này Tôn Danh Dương nào còn bộ dạng ôn nhã hòa khí, cào cào mái tóc được chải keo của mình, "Thôi bỏ , mảnh đất kia mua bán thành, mày dạy dỗ những tên hai lúa đó chút, sau đó gọi người của chúng ta trở về. Lại muốn tiền? Mày cho là tao mở ngân hàng! Lúc trước phải hai vạn tệ là làm việc sao?"

      Tôn Danh Dương chửi mắng ầm ĩ cúp điện thoại, tái mặt, hung hăng nhổ ngụm nước bọt.

      Ông ta thấy Tôn Hạo còn chưa cùng tới, lại rống lớn tiếng: "Tôn Hạo, con mẹ nó mày còn theo!"

      Tôn Hạo bị cha dượng trách mắng hai lần, sắc mặt cũng tốt, chút do dự đẩy Kiều Niệm Chiêu ra rồi liền theo.

      "Tôn Hạo, trở lại cho tôi!" Kiều Niệm Chiêu hoảng hốt lo sợ kêu to.

      Mắt thấy Kiều Niệm Chiêu chạy theo, Cận Chiêu Đông cũng nhìn nổi nữa, "Kéo đứa con ngỗ nghịch này lại cho tôi!"

      Thư ký tuân lệnh, tay mắt lanh lẹ cản Kiều Niệm Chiêu lại, "Kiều tiểu thư, chủ tịch gọi đấy!"

      Kiều Niệm Chiêu bị thư ký ngăn cản, trơ mắt nhìn Tôn Hạo cùng Tôn Danh Dương vào thang máy rời , mắt ta đỏ lên, "Thả tôi ra thả tôi ra!" Kiều Niệm Chiêu gào thét lớn, giãy giụa muốn chạy đuổi theo Tôn Hạo.

      Bây giờ ở trong lòng Kiều Niệm Chiêu, Cận Thị khác gì đầm rồng hang hổ, khắp nơi là những người thầm tính kế hãm hại ta.

      Nhất là Cận Tử Kỳ ngồi ở chỗ kia hứng thú nhìn mình, ánh mắt đắc ý, dường như giây phút nào giễu cợt vừa rồi ta bị bâng quơ vài ba câu liền đùa bỡn trong lòng bàn tay!

      "Kiều tiểu thư, bình tĩnh chút!" Thư ký vẫn cố gắng muốn giữ Kiều Niệm Chiêu lại.

      "Bình tĩnh? Ông có tư cách gì dạy dỗ tôi, cút ngay cho tôi!"

      Cận Chiêu Đông thấy Kiều Niệm Chiêu biết hối cải như thế, trong lòng nguội lạnh day day lông mày: " khi nó muốn như vậy, buông nó ra, để cho nó , từ nay về sau, Cận Thị vĩnh viễn khước từ Kiều Niệm Chiêu đặt chân vào!"

      Quyết định này của Cận Chiêu Đông, ngay cả Cận Tử Kỳ cũng có chút kinh ngạc mà nhìn về phía ông, đây coi như là hoàn toàn thất vọng rồi sao?

      Kiều Niệm Chiêu tức giận trừng mắt nhìn Cận Chiêu Đông: "Tôi biết ngay mà, ba chưa từng coi tôi như con của ba!"

      xong ta hung hăng xô đẩy thư ký ra, ba chân bốn cẳng chạy tới cửa thang máy, liều mạng ấn cái nút, khi cửa thang máy vừa được mở ra, nhanh chóng vào rồi lại ấn nút đóng cửa.

      "Kiều tiểu thư!" Thư ký vẫn đuổi theo hai bước, đáng tiếc căn bản Kiều Niệm Chiêu cảm kích.

      Cận Chiêu Đông mệt mỏi ra phòng họp, "Thư ký Trương, mặc kệ nó, ông cũng khổ cực rồi, về nghỉ ngơi ."

      Cận Tử Kỳ cũng tiện thể : "Chú Trương, vừa rồi rất cảm ơn chú!"

      Thư ký Trương khoát tay, thái độ của Cận Tử Kỳ khiêm tốn nhã nhặn làm cho thần sắc ông mềm xuống, cười nhạt : " cám ơn tôi làm gì, những thứ đó đều là công việc thuộc bổn phận của tôi, đại tiểu thư, phải bảo trọng thân thể mới phải."

      Cận Tử Kỳ cúi đầu sờ lên bụng của mình, cười cười gật đầu: "Tôi thế."

      Sau khi thư ký Trương rời , Cận Tử Kỳ mới nhìn sang Cận Chiêu Đông đứng thẳng ở trước cửa sổ nguôi giận: "Ba."

      Cận Chiêu Đông nghe tiếng quay đầu, im lặng chút mới mở miệng: "Có phải con sớm biết chỗ sơ hở này hay , nếu như hôm nay xảy ra chuyện này mà ..."

      Cận Chiêu Đông thêm gì nữa, lại là ý vị sâu xa mà nhìn con lớn của mình.

      Đây là người thừa kế mà nhà họ Cận họ từ bồi dưỡng lên, vô luận là tâm trí hay là năng lực xử lý nguy cơ đều người nổi bật, hơn nữa, Cận Tử Kỳ tính tình lạnh lùng bình tĩnh, nhìn vấn đề lại càng thêm thấu triệt.

      Đây cũng là tại sao thời điểm ông ta nộ hỏa công tâm, lại còn có thể thản nhiên hóa giải vấn đề khó khăn.

      Thế nhưng lạnh lùng bình tĩnh này của Cận Tử Kỳ, cũng làm cho Cận Chiêu Đông khó tránh khỏi lo lắng --

      Với số lần Kiều Niệm Chiêu từng đắc tội với Cận Tử Kỳ, chờ sau khi ông trăm tuổi, nếu Cận Tử Kỳ có thể cho Kiều Niệm Chiêu quả ngon để ăn, mặt trời cũng phải thay đổi thành xoay quanh trái đất rồi.

      "Niệm Chiêu từ thông minh bằng con, đây cũng là nguyên nhân ba và ông nội con lựa chọn giao Cận Thị cho con. Ba cũng biết , mang tiếng là người làm cha, ba rất thất bại, nhưng ba vẫn hy vọng con có thể trông nom Niệm Chiêu chút."

      Cận Tử Kỳ lắc đầu than : "Ba, trong mắt ba, có phải là từ đầu đến cuối Kiều Niệm Chiêu đều sắm vai kẻ yếu ? Con , có phải để cho ba vĩnh viễn thấy được mặt yếu ớt của con?"

      Cận Chiêu Đông dừng lại, Cận Tử Kỳ tiếp: "Nếu như đổi lại ta chính là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Cận, con là con riêng thể phơi bày ra ánh sáng, ba, người cảm thấy ta để cho con có cuộc sống tốt sao? ta ngay cả cho cha ruột mình ăn mật ong để bị dị ứng còn làm ra được, huống chi là con đây người chị cùng cha khác mẹ?"

      Cận Tử Kỳ nhìn tới Cận Chiêu Đông há miệng, tự oán tự trách giành tiếp: "Hôm nay con gả đến nhà họ Tống rồi, có phải ba liền nhận định con nhất định trải qua cuộc sống người người, lo ăn lo mặc, cho nên càng nên khoan dung cho ta?"

      "Nhưng, ba đừng quên điểm, con gả cho Tống Kỳ Diễn cũng có thể bị coi là trèo cao, ở thành phố S này, so với nhà họ Cận chúng ta mà tốt hơn cũng có khối người, tại, biết có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào mỗi tiếng mỗi cử động của con, khi người nào có liên quan tới con mà gây ra chút tai tiếng gì đó, cái tên Cận Tử Kỳ này của con tất nhiên cũng xuất trong câu chuyện buôn dưa lê của họ."

      Cận Tử Kỳ rất là đau lòng mà nhìn Cận Chiêu Đông: "Ba, con chỉ muốn cuộc sống bình yên nhàng, như vậy khó lắm sao?"

      Thái độ có thể khống chế được thích hợp, nhưng ngữ điệu lại khó có thể khống chế, thỉnh thoảng toát ra uất ức, càng làm cho Cận Chiêu Đông ở trước mặt người con này ngốc đầu lên được, tựa như có cây kim đâm ở trong lòng.

      "Ba có ý này, Tử Kỳ, Niệm Chiêu tại thế này, cả đời cũng coi như tiêu luôn."

      Tuy rằng Cận Chiêu Đông đối với Kiều Niệm Chiêu cực kỳ thất vọng, nhưng nghĩ đến chút huyết mạch này, vẫn nhẫn tâm mặc kệ.

      Chỉ là lần này, Cận Tử Kỳ còn chưa mở miệng , giọng nữ mạnh mẽ sắc bén khác vang lên.

      "Cả cuộc đời Kiều Niệm Chiêu ta
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【74】 Dòng dõi nhà họ Tô chúng ta có hậu rồi sao?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Bệnh viện, cửa phòng bệnh.

      "Tâm trạng của bệnh nhân quá kích mới bị động thai khí, may mắn kịp thời đưa đến bệnh viện, nếu đứa còn!"

      Bác sĩ vừa liếc nhìn tài liệu cá nhân tay vừa vui mừng .

      "Lần này mặc dù nguy hiểm qua rồi nhưng các người làm cha mẹ vẫn phải chú ý, phụ nữ mang thai kiêng kỵ nhất chính là bị tức giận, cái thai này nếu như bị sẩy, ai biết được lần mang thai thứ hai cần phải chờ tới khi nào."

      Nét mặt của Kiều Hân Hủy rất kỳ lạ, nhưng vẫn quay sang bác sĩ cười cảm ơn: "Làm phiền rồi."

      Dường như bác sĩ cũng phát điểm, người phụ nữ mang thai này gặp chuyện may nhưng tại sao cha của đứa bé vẫn chưa lộ diện, ôm trong lòng suy đoán nào đó, lại căn dặn mấy điều cần chú ý chút, sau đó mới lắc đầu rời .

      Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết cũng tới đây, đứng ở bên cạnh, từ đầu đến cuối chưa từng chen vào câu.

      Nhìn thấy Kiều Hân Hủy trong lòng yên vịn vào vách tường, vô lực ngồi băng ghế dài ở hành lang, Cận Tử Kỳ thầm nghĩ, bảo vệ đứa này, đối với mẹ con Kiều Niệm Chiêu mà thấy phải là chuyện tốt.

      Về danh nghĩa đứa biết cha là ai để chịu trách nhiệm mà được sinh ra, chi bằng liền ngoài ý muốn sanh non .

      Cận Chiêu Đông vẫn luôn xanh mặt ngồi ở ghế dựa, sau khi bác sĩ xa, bỗng dưng đứng dậy, liền muốn vào phòng bệnh.

      Kiều Hân Hủy vội vàng kéo ông lại: "Chiêu Đông, tại đừng vào, Niệm Chiêu thể bị kích thích được nữa!"

      Mặt Cận Chiêu Đông đỏ tới mang tai, tức giận đến chỉ thở: "Buông ra, mẹ nuông chiều con hư, chính là !"

      hành lang bệnh viện thỉnh thoảng có người ngang qua, đều tò mò nhìn sang.

      Khóe mắt Kiều Hân Hủy còn đọng lại giọt nước mắt, bà ta hạ thấp giọng của mình : "Chiêu Đông, tôi van cầu , van cầu , nên ở chỗ này mắng chửi nó, nó cũng như vậy rồi, chừa cho nó chút thể diện ."

      " tại muốn thể diện sao? Sớm làm gì!"

      Bên trán Cận Chiêu Đông gân xanh chuyển động dữ dội, giật chiếc cà vạt vốn được thắt gọn ra, chỉ cảm thấy trước nay chưa từng mệt mỏi như vậy.

      "Tôi cũng ngờ đứa này phải của Tôn Hạo, tôi vẫn cho rằng, cho rằng ..."

      Kiều Hân Hủy về sau cúi đầu khóc thút thít, đụng phải loại chuyện xúi quẩy này đổi lại là ai cũng muốn khóc.

      tại Tôn Hạo lời như thế, chẳng khác gì là muốn đoạn tuyệt với Kiều Niệm Chiêu, nếu muốn cậu ta làm kẻ "đổ vỏ" tuyệt đối thể rồi hơn nữa lúc ấy cậu ta la to lớn tiếng như vậy, cũng có ít nhân viên Cận Thị nghe được.

      Kiều Hân Hủy càng nghĩ càng thấp thỏm, túm chặt ống tay áo của Cận Chiêu Đông: "Chiêu Đông, tôi biết Niệm Chiêu làm rất nhiều chuyện tổn thương lòng , nhưng chung quy nó chính là con của mà, là tôi mang thai mười tháng sinh ra, nếu như ngay cả cũng chẳng quan tâm đến nó, vậy nó và đứa bé trong bụng của nó sau này làm thế nào còn sinh tồn được nữa chứ?"

      Cận Chiêu Đông tái mặt, ngực ngừng phập phồng: "Chẳng lẽ muốn tôi cầu xin Tô Hành Phong cùng cái người mẹ kia sao?"

      Kiều Hân Hủy sửng sốt, ngay sau đó chảy nước mắt : "Tôi cũng muốn mà, nhưng còn có biện pháp khác sao?"

      Cận Chiêu Đông hung hăng hất tay của Kiều Hân Hủy ra, hai tay chống nạnh, tới lui ở trước cửa phòng bệnh, đột nhiên dường như ông chợt nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Tuyết ngồi bên cạnh.

      Kiều Hân Hủy cũng phát ánh mắt của Cận Chiêu Đông gửi ở người của Tô Ngưng Tuyết đầy mong chờ, trong lòng cảm xúc.

      Nhưng, Cận Chiêu Đông vốn cố kỵ tâm tình của bà ta, đến trước mặt Tô Ngưng Tuyết.

      "Ngưng Tuyết, nếu như là em, em định làm thế nào?"

      Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt quét mắt nhìn Cận Chiêu Đông chuyện cẩn thận: "Đó là chuyện nhà của , hỏi tôi làm gì?"

      " phải ..." Cận Chiêu Đông biết giải thích thế nào, "Tôi chỉ là muốn biết cái nhìn của em."

      Cận Tử Kỳ ở ngay bên cạnh quan sát Cận Chiêu Đông, trước kia ngược lại có phát , hôm nay nhìn lên như vậy, ngược lại nhìn ra, ánh mắt của người cha này nhìn mẹ mình, ngoại trừ áy náy, cẩn thận, còn có ... Tình .

      Cận Tử Kỳ nhịn được liếc mắt nhìn Kiều Hân Hủy, quả nhiên, người sau sắc mặt khó coi khó mà diễn tả bằng lời.

      Mà Tô Ngưng Tuyết nghe xong lời của Cận Chiêu Đông, cười lạnh: "Cái nhìn của tôi? Nếu tôi là , vẫn còn muốn ở trước mặt những người bạn lâu năm đó ngẩng đầu lên được, ngày, tại lập tức lôi ta phá thai ..."

      "A...." Phía sau cánh cửa của phòng bệnh đột nhiên phát ra tiếng khóc la hoảng sợ.

      Tất cả mọi người theo tiếng quay đầu, nhìn thấy cửa phòng mở ra, Kiều Niệm Chiêu mặc đồng phục bệnh nhân hai chân run lên, vịn vào vách tường, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo chạy đến, "Con muốn phá thai, muốn ..."

      Chỉ là còn chưa chờ Kiều Niệm Chiêu nắm được vạt áo của Cận Chiêu Đông, bị Kiều Hân Hủy bắt được bịt lấy miệng của ta.

      hành lang cũng phải có người nghe lén.

      Kiều Hân Hủy bịt chặt miệng của ta, giọng cảnh cáo: "Con muốn cho mọi người đều biết chuyện xấu của con sao?"

      Kiều Niệm Chiêu trợn to đôi mắt giăng đầy nước mắt, liều mạng lắc đầu.

      ta muốn để bản thân lại trở thành trò cười giải trí của đại chúng, cũng muốn phải phá thai, ví dụ của Bạch Tang Tang vẫn còn tại đó, nếu như lần này sẩy thai tạo thành cả đời vô sinh như thế nào cho phải?

      Thân thể của Kiều Niệm Chiêu lạnh run, bởi vì cố gắng kiềm nén tiếng khóc, mà ngừng run rẩy, ta nhìn Cận Chiêu Đông xin giúp đỡ, nước mắt ngừng chảy xuống, khủng hoảng bối rối.

      Kiều Hân Hủy cũng lặng lẽ rơi lệ, tình đến bước này, bọn họ hoàn toàn đánh mất quyền chủ động!

      Bà ta lau mặt gò má, nhìn Cận Chiêu Đông cầu khẩn: "Chiêu Đông, lại giúp Niệm Chiêu lần nữa ."

      Kiều Niệm Chiêu cũng cuống quýt, để ý thân thể suy yếu, kêu gào: "Ba, ba, lần này ba nhất định phải giúp con chút, con biết con gây ra đại họa, là con có lỗi với ba, có lỗi với nhà họ Cận, nhưng ... Con cũng còn cách nào khác, Tôn Hạo lúc nào cũng mặt nặng mặt với con, hại con sợ nếu con cùng ta ra kinh doanh buôn bán ta cần con với đứa bé. Con biết phải làm sao, mới có thể bị ta lừa gạt bán đất ... Ba ..."

      Cận Chiêu Đông ôm lấy trán, trong giọng áp chế cơn giận: "Mày cần tao giúp thế nào? Tô Hành Phong người ta tại là người có vợ, bây giờ mày muốn tao mở miệng ra phá hoại hôn nhân của người ta sao?"

      Sợ hãi cùng khổ sở chiếm cứ toàn thân của Kiều Niệm Chiêu, ta ôm chân của Cận Chiêu Đông, nước mắt thấm ướt ống quần của ông.

      Kiều Hân Hủy nhìn con chịu khổ, trong lòng cũng rất khó chịu, ghì con vào trong ngực cùng chảy nước mắt.

      "Chiêu Đông, chẳng lẽ chút cơ hội hay sao?"

      Kiều Niệm Chiêu nghẹn ngào ngước đầu nhìn Cận Chiêu Đông, ta cam lòng, cam lòng thấy mình nhiều lần trở thành kẻ thua cuộc.

      Cận Chiêu Đông cúi đầu nhìn mẹ con nhà họ Kiều, có chút đành lòng, lại nghe thấy bên cạnh vang lên tiếng cười lạnh.

      Ông quay đầu, nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đứng dậy, gọi Cận Tử Kỳ muốn cùng .

      "Ngưng Tuyết...."

      Tô Ngưng Tuyết đưa tay ngăn lại lời ông định , "Đến đây là cực hạn của tôi, nếu như còn muốn để cho tôi vì đứa con này của mà phải ra mặt chạy vạy, Cận Chiêu Đông, con người có thể nằm mơ, nhưng thể nằm mơ giữa ban ngày.

      Cận Tử Kỳ bổ sung: "Ba, bất cứ việc gì có nhân tất có quả, bất kỳ ai cũng phải vì chuyện của mình làm mà gánh chịu hậu quả."

      Bên đó, Kiều Niệm Chiêu nghe xong, thân thể run rẩy càng thêm kịch liệt.

      "Chúng ta thôi."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, muốn theo Tô Ngưng Tuyết khỏi nơi này.

      "Tử Kỳ!" Kiều Hân Hủy lại đột nhiên gọi tiếng.

      Thời điểm Cận Tử Kỳ muốn nghiêng đầu, bóng người bổ nhào đến trước mặt , kéo chặt lấy áo của .

      Vào lúc này, Kiều Hân Hủy cũng là bình nứt sợ bể, tận dụng tất cả các nguồn lực có sẵn để dùng.

      "Tử Kỳ, bây giờ Hành Phong vẫn còn ở tại nhà họ Tống phải ?"

      Cận Tử Kỳ nhíu mày, buồn cười hỏi ngược lại: "Dì Hân, dì tuyệt đối đừng cho tôi biết, ý định của dì là để tôi làm kẻ hủy hoại hôn nhân tốt đẹp của người ta, cho dù tôi vì mình suy nghĩ, cũng phải vì con của tôi mà tích đức đó!"

      Sắc mặt của Kiều Hân Hủy chưng hửng, nghiến nghiến răng, vẫn là để lộ nét mặt già nua : "Dì ... Chỉ là dì muốn con đưa tin dùm, trước đó Hành Phong cùng Niệm Chiêu có chút hiểu lầm, cậu ta còn đổi số điện thoại di động, là muốn hoàn toàn cắt đứt với Niệm Chiêu, mà ngay cả dì đến chắc cậu ta cũng gặp, cho nên dì xin con cho cậu ta biết chuyện đứa bé của Niệm Chiêu."

      Tô Ngưng Tuyết nghe xong lạnh giọng : " khi muốn cắt đứt hoàn toàn, sao còn muốn đứa bé này làm gì?"

      Lời này so với đánh Kiều Niệm Chiêu trận phải còn tàn nhẫn hơn, Kiều Niệm Chiêu núp ở trong góc, che miệng khóc rưng rức.

      "Mẹ ... Mẹ ..." ta giọng, đứt quãng gọi Kiều Hân Hủy, thể che giấu hoảng sợ.

      Cận Tử Kỳ lắc đầu với Kiều Hân Hủy: "Hôm nay Tô Hành Phong và mẹ của ta chuyển ra khỏi nhà họ Tống rồi, bây giờ tôi trở về, có thể cũng kịp gặp mặt họ lần cuối, vì vậy dì hãy nghĩ biện pháp khác ."

      Kiều Hân Hủy xem như nghe ra được ý của Cận Tử Kỳ muốn cùng làm việc xấu, tâm hoảng ý loạn trận, lại chịu nhường đường.

      Trong giọng của bà ta mang theo tiếng khóc nức nở: "Tử Kỳ, coi như là con tội nghiệp thương hại Niệm Chiêu được ?"

      "Lúc trước là do dì cố ý để nó và Tôn Hạo hẹn hò, rơi xuống hoàn cảnh này là người mẹ như dì đây biết nhìn người cho , mới có thể làm hại nó bị người ta lừa gạt như vậy, ra trong lòng nó chỉ có cậu Hành Phong đó!"

      Trong lòng ta chỉ có Tô Hành Phong? Vậy là xảy ra chuyện gì với Doãn Lịch!

      Nhưng Cận Tử Kỳ cũng quên ngày ấy ở trong nhà vệ sinh, Kiều Niệm Chiêu mở miệng tiếng là Doãn Lịch này với bộ dáng liên tục tràn đầy oán niệm.

      Nếu Kiều Niệm Chiêu thương Tô Hành Phong, Cận Tử Kỳ lập tức lgiơ hai tay biểu thị tin.

      Thế nhưng, dáng vẻ Kiều Hân Hủy đau khổ cầu khẩn thế này, theo người ngoài, ngược lại là mẹ con các ỷ thế hiếp người rồi.

      "Dù trong lòng con của có là đàn ông đời này cũng có liên quan gì đến chúng tôi."

      Tô Ngưng Tuyết tránh được Kiều Hân Hủy, che chở Cận Tử Kỳ liền đến thang máy, muốn ở lại cái nơi ầm ỹ này.

      Đối mặt với Tô Ngưng Tuyết cùng Cận Tử Kỳ cứng mềm ăn, Kiều Hân Hủy cũng vô cùng bất lực, nghĩ muốn quay đầu cầu xin Cận Chiêu Đông, ngờ, Cận Chiêu Đông đẩy bà ta ra, sầm mặt xoay người sang hướng khác rời .

      "Chiêu Đông!" Kiều Hân Hủy vẫn còn muốn ngăn Cận Chiêu Đông lại.

      Cận Chiêu Đông đột ngột dừng bước lại, chỉa về phía bà ta, sắc mặt ảm đạm: "Còn gọi tôi làm gì? Đứa con này của có bản lãnh như vậy, ngay cả hợp tác với người ngoài mưu tính gia sản cũng làm rồi chẳng lẽ đứa bé còn có thể làm khó nó sao?"

      Kiều Hân Hủy chảy nước mắt lắc đầu, nhưng Cận Chiêu Đông chút cũng mềm lòng.

      "Đợi nó xử lý đứa sạch , lập tức dẫn nó theo về Kim Thông Hoa Phủ ở đó ngoan ngoãn đàng hoàng cho tôi, nếu lăn tăn giở trò gì -- "

      Giọng của Cận Chiêu Đông Với cùng lạnh lẽo: " vĩnh viễn đừng xuất trong mắt tôi nữa!"

      Nhịp tim của Kiều Hân Hủy hơi chậm lại, liên tục gật đầu, nhưng bởi vì liên tiếp nhận tin dữ mà thân thể phát run như nhũn ra.

      Đến lúc Cận Chiêu Đông hừ lạnh tiếng, cũng thèm quay đầu lại mà bỏ xa, Kiều Hân Hủy mới kiềm chế nổi mà ngồi bệt xuống dưới đất, vẻ mặt ngây ngốc nhìn dãy hành lang trước mặt bóng người.

      "Mẹ ..." Kiều Niệm Chiêu sợ muôn ôm mẹ lên, lại bị Kiều Hân Hủy lạnh lùng đẩy ra.

      Mặt Kiều Niệm Chiêu lộ vẻ sợ hãi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ ..."

      Kiều Hân Hủy chỉ tiếc rèn sắt thành thép trừng mắt nhìn ta: " thể an phận chút sao? Tại sao nhất định phải làm ra những chuyện ngu xuẩn này? Bán đất bán đất, sao tự bán bản thân mình !"

      --- --------

      Bên này, Cận Tử Kỳ cùng Tô Ngưng Tuyết từ trong bệnh viện ra, đồng thời hít vào bầu khí trong lành cái.

      "Thanh Kiều trở lại, tối nay con và Kỳ Diễn cùng tới dùng cơm !"

      Cận Tử Kỳ nghĩ thấy mấy ngày nay Tống Kỳ Diễn bị công việc cuốn lấy sứt đầu mẻ trán, lo lắng đến thân thể của , muốn lại lái xe , cũng muốn sau khi tan việc có thể được nghỉ ngơi tốt, nên lập tức từ chối.

      Tô Ngưng Tuyết thông cảm gật đầu: " khi nó mệt mỏi như vậy, con nên bảo phòng bếp làm chút món ăn có chất dinh dưỡng cho nó bồi bổ."

      Được Tô Ngưng Tuyết nhắc nhở như vậy, Cận Tử Kỳ mới nghĩ đến, dường như lâu lắm rồi đích thân xuống bếp nữa.

      ý nghĩ hình thành trong đầu, tâm trạng của Cận Tử Kỳ khỏi thoải mái.

      --- ---------

      Trở lại Tống trạch, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Ngu Thanh Kiều ở phía trước sân, nàng chỉ huy người giúp việc mang hành lý lên lầu.

      "Chị họ, sao so với em chị còn chậm hơn vậy?"

      Cận Tử Kỳ quan sát chung quanh lượt: "Mẫn Tranh đâu? cùng về với em à?"

      Ngu Thanh Kiều bĩu môi: " ta dẫn em đến trung tâm thương mại mua vài thứ, rồi về công ty làm."

      Cận Tử Kỳ nhéo nhéo mặt : "Nên thông cảm, dù sao đối với đàn ông mà , nghiệp cũng rất quan trọng."

      "Này rể đâu?" Thanh Kiều nháy nháy mắt: "Ở trong lòng rể, chị họ quan trọng hay là công ty quan trọng?"

      Cận Tử Kỳ bị trêu ghẹo như vậy, khó tránh khỏi có chút bối rối, ho tiếng, vừa định đánh nàng cái nhìn thấy cách đó xa có bóng dáng đầy đặn tới, Cận Tử Kỳ nhíu mày, thế nào còn chưa chịu dọn ?

      Tống Nhiễm Cầm giày cao gót, cúi đầu sửa sang lại khăn choàng người cũng qua đây, phát được phía trước có người, mới bước chậm lại, lúc thấy Cận Tử Kỳ sắc mặt lập tức kỳ lạ.

      Dù sao bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, huống hồ, vẫn là bà ta ở nhà của người ta.

      Tống Nhiễm Cầm theo bản năng nghĩ đến muốn trốn tránh Cận Tử Kỳ, nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Thanh Kiều cùng người giúp việc chuyển hành lý, trong lòng lại dâng lên hâm mộ và đố kỵ, thình lình cái miệng lại tái phát cái tật đê tiện.

      "Ơ, ta đây lại là ai á, Tống trạch thành chỗ thu dụng rồi nên người nào cũng có thể vào trong đây mà ở."

      Thanh Kiều nghe xong nổi giận, xắn tay áo muốn cùng Tống Nhiễm Cầm quyết đấu đến trận, "Bà cái gì!"

      "Thanh Kiều!" Cận Tử Kỳ kịp thời ngăn lại, sau đó mắt lạnh nhìn vẻ mặt mang điệu bộ châm chọc khiêu khích của Tống Nhiễm Cầm, " đến chỗ thu dụng, tôi nhớ rằng kỳ hạn ba ngày đến chứ?"

      Mặt của Tống Nhiễm Cầm lập tức biến sắc, mạnh miệng : " biết vớ vẩn cái gì nữa!"

      xong, nhanh như chớp muốn chạy, lại đụng phải Tô Hành Phong cũng tới bên này.

      "Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì mà cứ đường lảo đảo nghiêng ngã!"

      Dường như Tô Hành Phong có chuyện phiền lòng, ngay sau đó khi chuyện với Tống Nhiễm Cầm đều mang theo mùi thuốc súng.

      Nhất là, khi ta ngẩng đầu, thấy Cận Tử Kỳ khuôn mặt ngay lập tức kéo dài dài.

      Với cái vẻ mặt nhue thế giống như Cận Tử Kỳ thiếu ta mấy trăm vạn chịu trả.

      Thanh Kiều thấy Tô Hành Phong lập tức từ trong mũi hừ tiếng, Cận Tử Kỳ đối với Tô Hành Phong lập tức thẳng vào vấn đề: "Tô Hành Phong, nếu đến rồi, tôi muốn hỏi , các người tới khi nào mới chuyển ra vậy?"

      khi làm khách nhưng lại có chút tính tự giác, còn cách nào khác, đành phải để vị nữ chủ nhân là đây tốt bụng chỉ điểm thôi.

      " cũng biết, theo luật pháp mà , cả Tống trạch bây giờ là vật sở hữu chồng của tôi, thế nhưng, và mẹ còn có cả vợ của nữa cũng ở chỗ này, có được đồng ý của chồng tôi, cũng chưa bao giờ trả phần tiền thuê nhà, chuyện như vậy cũng có chút thái quá rồi."

      "Trước kia là có cha chồng ở đây, A Diễn làm con trai cũng tiện cạch mặt, có số việc chỉ có thể kéo hai kéo. Nhưng nơi đây cuối cùng vẫn là nhà họ Tống, thể nào cho các người vẫn luôn ở mãi, con gả ra ngoài như nước tát ra ngoài, dù cho chúng tôi có thể mang theo áp lực dư luận, cũng thể suy tính cho các người chút."

      Con lấy chồng sinh con nhưng vẫn ở tại nhà mẹ đẻ, ra ít hay nhiều cũng phải chịu lấy người đời chỉ trích.

      Tuy rằng chồng cùng người đàn bà khác bỏ chạy, nhưng con của bà ta họ Tô, phải con rể mà nhà họ Tống chiêu nạp vào.

      Cận Tử Kỳ cười cười: "Mọi người như thế nào cũng là thân thích, tiền thuê nhà gì gì đó coi như xong. Tôi cũng có ý làm khó dễ các người, nhưng, thành phố S lớn như vậy, bằng năng lực kinh tế của Hành Phong, tìm căn nhà cũng khó chứ?"

      Lời của Cận Tử Kỳ là miệng nam mô, bụng bồ dao găm, xong Tống Nhiễm Cầm phải nghiến răng, mà Tô Hành Phong quả sợ ngây người, sững sờ đứng ở nơi đó, rất lâu mới lấy lại tinh thần.

      Cận Tử Kỳ bị ánh mắt thể tin đó của ta nhìn phải nhíu nhíu mày, "Chẳng lẽ tôi như vậy có gì sai sao?"

      Nhà cửa này, chính là do ông ngoại của Tống Kỳ Diễn kiến tạo, tại thu về cũng phải là chuyện đương nhiên.

      Thanh Kiều ở kế bên cười hì hì tiếng: "Ây da, tôi nè trưng ra cái bộ dạng vô cùng đau đớn này làm gì vậy? Chẳng lẽ cái nhà này của rể tôi phải để cho các người ở à? Cho dù là khách sạn, cũng phải trả phí ăn ở gì đó, tuy rằng rể tôi là cậu của , nhưng tổng giám đốc Tô à, ấy cũng có trách nhiệm phải nuôi dưỡng phụng cho các người nha."

      "Tổng giám đốc Tô, dù sao cũng mặt dày mày dạn đến nước này chứ? Chuyện này mà tôi đem ra ngoài để đàm tiếu , cũng cảm thấy xấu mặt chịu nổi nếu tôi với có quen biết nhau đấy."

      Thanh Kiều mở miệng tiếng là tổng giám đốc, nhưng lời lại đầy châm chọc, cả khuôn mặt Tô Hành Phong đều đen tối.

      Tô Hành Phong siết chặt quả đấm, gần như oán hận mà trừng mắt nhìn Cận Tử Kỳ, mặt này ra nụ cười nào, chỉ có thể lạnh lùng : "Tử Kỳ, tôi trước kia biết, em thế nhưng lại hùng hổ doạ người như vậy."

      Cận Tử Kỳ chợt nhíu mày, có ý định nhảm với ta.

      Tô Hành Phong cười nhạo, oán hận nhìn thoáng qua Ngu Thanh Kiều, nhìn gương mặt bình thản của Cận Tử Kỳ, cắn răng : "Khó trách năm đó tôi kết hôn, tiếng em cũng . Khó trách em đồng ý cách sảng khoái như vậy! Có phải là vào thời điểm đó em biết ông ngoại tôi còn có người con trai như vậy! Chỉ tiếc tôi khờ, để cho em chộp được chứng cớ. Nếu ..."

      "Nếu muốn thế nào?" Cận Tử Kỳ lạnh lùng cười: "Tô Hành Phong, mặt mũi phải là người khác cho, người khác cho chỉ là mặt nạ, mà chính bản thân mình cho mình mặt mũi mới đúng."

      Giờ phút này Tô Hành Phong đối với Cận Tử Kỳ ra oán giận, đứng ở nơi đó cứng ngắc lặng im bất động.

      Cận Tử Kỳ tự biết lý lẽ với ta thông, cũng lười lãng phí thời gian, lôi kéo Thanh Kiều muốn vào toà nhà lầu chính, nhưng được hai bước, dừng lại, quay đầu với Tô Hành Phong: "Dì Hân có câu nhờ tôi chuyển đến cho ."

      Tô Hành Phong đối với họ Kiều có cảm tình gì, cau mày: " cái gì?"

      "Hôm nay Kiều Niệm Chiêu cùng Tôn Hạo trở mặt rồi, Tôn Hạo , ta chưa bao giờ chạm qua ta."

      Phần còn lại, cần phải nữa, Tô Hành Phong phải tên ngốc, trong lòng cũng lập tức hiểu ra.

      Chỉ là, Tô Hành Phong hoặc là Tống Nhiễm Cầm vẫn còn chưa phản ứng kịp, có giọng nữ dễ nghe lại ngang tàng chen vào....

      "Ha ha, như vậy, dòng dõi nhà họ Tô chúng ta có hậu rồi sao?"

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【75】 Người họ Kiều nào đó bị bắt cóc. (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Ha ha, như vậy, dòng dõi nhà họ Tô chúng ta có hậu rồi sao?"

      Cận Tử Kỳ cùng Ngu Thanh Kiều khỏi ngẩng đầu nhìn đến chỗ phát ra thanh, thấy Bạch Tang Tang đứng ở đó.

      Thời tiết tháng ba, nhưng Bạch Tang Tang chỉ mặc chiếc áo len thun cao cổ hơi mỏng cùng với quần jean, dáng vẻ ì ạch giống với lúc mang thai, thân hình duyên dáng tươi sáng xinh đẹp đứng khoanh tay, mặt còn treo nụ cười chỉ làm cho người khác thoải mái.

      Nhìn thấy Bạch Tang Tang, sắc mặt khó coi nhất là Tô Hành Phong, " ra đây làm gì?"

      Bạch Tang Tang liếc xéo ta cái, nhàn nhã cất bước tới, đứng thẳng bên cạnh Cận Tử Kỳ, hừ tiếng.

      "Tại sao tôi lại thể ra đây? Nếu như ra đây làm sao có thể nghe được tin tức tốt như vậy?"

      Ngay lập tức Tô Hành Phong trừng mắt tức giận, giọng điệu cũng cực kỳ đầy vẻ chống đối: " biết vớ vẩn cái gì!"

      Sau khi sinh non tính tình của Bạch Tang Tang đại biến, trước kia tuy rằng tự cho mình rất cao, chuyện mang khí thế bức người, nhưng chí ít biết làm thế nào để giữ đúng mực, nhưng hôm nay, cả người của ta đều lộ ra loại cay nghiệt và châm chọc nồng nặc.

      Cận Tử Kỳ nhịn được nhìn thêm Bạch Tang Tang mấy lần, Bạch Tang Tang cảm nhận được quan sát dò xét của , quay đầu cười với .

      "Mợ, yên tâm , chậm nhất tối mai chúng tôi nhất định chuyển !"

      tiếng "Mợ" của Bạch Tang Tang làm cho Tống Nhiễm Cầm dậm chân: " gọi ta là cái gì?"

      "Mợ đó!" Bạch Tang Tang ngây thơ mở trừng hai mắt, khóe môi chứa đựng nụ cười đầy hứng thú: "Chẳng lẽ đúng sao?"

      Tống Nhiễm Cầm bị tức đến mức chỉ biết cắn răng, lại nên lời phản bác, sắc mặt xanh đỏ lẫn lộn.

      Bạch Tang Tang này là cố ý làm trái lại bà ta, biết bà ta ghét nhất kiêng kị nhất là cái gì, ta càng muốn ở trước mặt bà ta gọi Cận Tử Kỳ tiếng "Mợ" này, để cho trong lòng của bà ta được thoải mái!

      Tô Hành Phong lạnh lùng : "Bạch Tang Tang, cái nhà này từ bao giờ đến phiên tới chuyện?"

      Ngu Thanh Kiều ở bên cạnh ha ha cười : "Tô Tổng, vợ của so với có thể biết lý lẽ thức thời nhiều hơn, đây phải của có lẽ cũng nên cố chấp mà giữ lấy, con người phải biết người biết ta, có đúng hay ?"

      Khuôn mặt trẻ đẹp lịch của Tô Hành Phong có chút nhăn nhó, ta trừng mắt liếc Thanh Kiều đầy căm tức.

      Thanh Kiều từ chối cho ý kiến nhún nhún vai, mà Bạch Tang Tang tiếp: "Chúng tôi mau chóng chuyển ra ngoài, con người cần mặt cây cần vỏ, tôi vẫn chưa nghèo tới mức đến ngay cả căn hộ cũng mua nổi, phải chết mà nương nhờ trong nhà của người khác."

      "Bạch Tang Tang!" Tô Hành Phong nhịn được tức giận muốn quát bảo ta ngưng lại.

      Bạch Tang Tang lại quét mắt nhìn ta cái: "Tôi đây phải suy nghĩ cho sao, càng sớm chuyển , mặt mũi càng dễ nhìn phải sao?" ta dừng lại chút, có lòng tốt bổ sung: "Tôi vẫn có chút vốn liếng, đủ mua căn hộ."

      Đây ý ở ngoài lời, phải châm chọc Tô Hành Phong là dạng đàn ông có mã ngoài đẹp trai nhưng lại sống dựa vào phụ nữ để ăn cơm chùa đó sao?

      "Bạch Tang Tang, thể để yên được sao? Ở bên trong làm ồn đủ, còn muốn ra ngoài cho mất mặt xấu hổ!"

      Tô Hành Phong tức đến chịu được, nhưng Bạch Tang Tang lại mang vẻ mặt bình tĩnh.

      "Tại sao tôi làm mất mặt xấu hổ chứ? Tôi thay lo liệu cho cái nhà này chẳng lẽ lại sai sao?"

      -- liệu có lòng tốt tới vậy , hay là chỉ là mong sao tôi làm ra mấy cái trò hề? !

      Tô Hành Phong nhìn Bạch Tang Tang vênh váo tự đắc hồi mà nghiến răng nghiến lợi.

      "Đúng rồi!" Bạch Tang Tang đột nhiên ây da tiếng, nhìn về phía Cận Tử Kỳ: "Mợ, mới vừa rồi mợ cái gì đấy nhỉ?"

      Cận Tử Kỳ chợt nhíu mày, còn chưa mở miệng giải thích, Bạch Tang Tang cứ thế tiếp tục.

      "Kiều Niệm Chiêu mang thai, mà nếu cái thai phải của vị hôn phụ tại, vậy tính toán thời gian -- "

      Bạch Tang Tang muốn lại thôi nhìn Tô Hành Phong cái, sau đó cười đến độ ngọt ngào: " phải là của Hành Phong nhà tôi sao?"

      Cứ như vậy chút nào kiêng kị liền chỉ ra chân tướng, lại phối hợp với nụ cười quỷ dị này của Bạch Tang Tang, Tô Hành Phong sợ đến sắc mặt trắng bệch, "Bạch Tang Tang, rốt cuộc muốn làm gì?"

      Mà Tống Nhiễm Cầm vẫn luôn im lặng làm người vô hình bỗng chốc nhảy dựng lên.

      " cái gì? Đứa bé kia của Kiều Niệm Chiêu thế nào lại là của A Phong chúng ta!"

      Bạch Tang Tang chớp chớp mắt, cười ra tiếng, "Mẹ chồng, lần này, nhà họ Tô có hậu rồi !"

      Đôi mắt của
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【75】 Người họ Kiều nào đó bị bắt cóc (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Dạ thiếu phu nhân ở phòng ăn."

      Tống Kỳ Diễn nhận được tin tức mình muốn, cũng nán lại nữa, tránh cho đám người nọ được tự nhiên.

      cố ý về phòng ngủ thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, mới đến phòng ăn tìm vợ cả ngày thấy, lúc đẩy cửa ra, theo bản năng thả bước chân lại, chậm rãi đến gần.

      Trong phòng ăn rộng rãi sáng ngời, bóng hình xinh đẹp ngồi bên bàn ăn, cúi đầu đọc quyển sách trong tay, mái tóc dài đen nhánh thả tới thắt lưng, chiếc áo cổ cao màu trắng, kết hợp chiếc váy dài xếp nếp kiểu quốc, đôi dép vải bông mang trong nhà, lẳng lặng ngồi ở nơi đó, hàng lông mi dài như hai thanh bàn chải , vừa đen vừa cong, rũ bóng in gương mặt.

      Tinh thần của Tống Kỳ Diễn vốn mệt mỏi trong phút chốc từ từ rũ bỏ hẳn, lặng lẽ qua, từ phía sau, nửa vòng ở bên eo của , bàn tay đặt lên bụng của nhàng xoa xoa, "Sao lại ngồi đây đọc sách?"

      Dường như Cận Tử Kỳ sớm đoán được người tới là , rất tự nhiên mà dựa vào trong lòng , "Đương nhiên là chờ ăn cơm!"

      xong liền rời khỏi ngực của , đứng dậy, lấy cái mâm được gắn nắp vung hình bán cầu bằng kim loại đặt ở bàn, sau đó bưng mâm thức ăn đến trước mặt của , " bảo phòng bếp cố ý chuẩn bị cho ."

      Tống Kỳ Diễn nhìn cháo trứng bắc thảo thịt nạc trong tay, lại ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của Cận Tử Kỳ, sau đó lại cúi đầu ngửi ngửi cháo: "Hình như hương vị của cháo tối nay có chút giống."

      "Vậy hả? Nhưng sao em biết được."

      Cận Tử Kỳ tự nhiên vô tình xong, ngồi xuống ở bên cạnh , lần nữa cầm lấy quyển sách được đặt ở bàn lên.

      Tống Kỳ Diễn lại nhìn chằm chằm hồi, mới hậm hực cầm lấy cái muỗng, nhưng ăn vào ngay, mà nhàng quấy cháo trong chén lên, hương cháo thanh đạm từ từ bao phủ khắp phòng ăn.

      "Xem ra người nấu cháo tối nay rất cẩn thận cũng rất để tâm ..."

      Tống Kỳ Diễn giống như lẩm bẩm mà cảm thán, sau đó tâm trạng rất vui sướng bắt đầu húp cháo.

      Mà Cận Tử Kỳ, tuy rằng đôi mắt dừng hàng chữ ở trong sách, nhưng lỗ tai lúc nào cũng chú ý đến Tống Kỳ Diễn bên này, nghe được thầm, khóe môi giương lên, nhưng mở miệng câu.

      Chờ Tống Kỳ Diễn vui vẻ ăn xong, Cận Tử Kỳ mới ngẩng đầu lên: " muốn ăn thêm chén nữa ?"

      xong liền đưa tay tới nhận lấy cái chén trong tay , kết quả chén lấy được, tay lại bị giữ chặt lấy.

      Tống Kỳ Diễn hơi dùng sức, lập tức kéo vào trong lòng, để ngồi ở chân mình, ôm lấy , vùi mặt vào giữa tóc ở cổ , câu đầu đuôi: " có hành băm nhuyễn."

      "Cái gì?" Cận Tử Kỳ kinh ngạc, cúi đầu nhìn .

      "Cháo." Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn lại , "Trong cháo có hành băm."

      xong, đáy mắt tràn đầy ý cười, tay trái bao trùm lên tay trái của , hai viên đá Hồng Bảo Thạch nhẫn rạng rỡ lấp lánh, trái tim của Cận Tử Kỳ đột nhiên như bị siết chặt, sau đó lại như có từng dòng nước ấm chảy qua róc rách.

      "Đầu bếp chính của nhà bếp có thói quen bỏ hành băm cho !"

      Giọng của Tống Kỳ Diễn khàn khàn, giống như đè nén từ sâu trong cổ họng mà phát ra, mang theo chút phàn nàn, thế nhưng lại tràn đầy sung sướng vô hạn, giống như có cỗ sức mạnh kỳ lạ, khiến người ta khỏi yên tâm.

      Cận Tử Kỳ vòng qua cổ của , mắt đẹp khẽ chuyển: "Có thể đầu bếp chính tình cờ nghe được lời phàn nàn của ."

      "Vậy sao?" Tống Kỳ Diễn ôm sát : "Tại sao tạm thời đổi tướng ?"

      nụ cười xinh tươi nở rộ gương mặt của Cận Tử Kỳ, Tống Kỳ Diễn thích dùng hành băm khi nấu ăn, thích hương vị của hành băm, nhưng lại thích nhìn thấy hành băm ở bàn cơm, thường thường vừa nhìn thấy khẩu vị lập tức giảm sút mạnh.

      Cho nên, trước tiên cho hành lá vào trong cháo, đến khi cháo được nấu sắp xong lại canh giữ ở trước bàn bếp, dùng cái muỗng canh vớt từng miếng hành được cắt vụn bỏ ra ngoài, hết lần này tới lần khác cho đến lúc xác nhận còn mới chịu buông muỗng xuống.

      Đầu bếp chính ở ngay bên cạnh thấy vậy chậc chậc lắc đầu, than thở đây là làm cái việc vừa tốn sức lại được cám ơn.

      Cận Tử Kỳ nhớ lại tình cảnh lúc mình nấu cháo, khi ấy cũng thấy phiền, chẳng qua là cảm thấy, nếu như lúc ăn cháo mà có thể lộ ra chút vui vẻ, như vậy việc làm quả rất đáng giá.

      Chỉ là, ngờ, lại nhìn ra nồi cháo này là do nấu ...

      Thân thể đột nhiên mất trọng lượng, sau đó thấy hoa mắt, Cận Tử Kỳ suýt chút nữa kêu lên thất thanh vì sợ hãi, vội vàng bám lấy cổ của Tống Kỳ Diễn, người bị bế lên.

      "Làm gì vậy ?" Cận Tử Kỳ nén giận trừng mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai của cười tủm tỉm.

      Tống Kỳ Diễn lại hôn cái lên trán : "Ăn no rồi đương nhiên là trở về phòng nghỉ ngơi!"

      xong, bất chấp phản kháng của , cũng hề e ngại, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của ít người giúp việc ôm thẳng trở về phòng.

      Vùng vẫy trận, Cận Tử Kỳ liền yên tĩnh lại, tựa
      [​IMG]
      ViCi thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【76】 Nữ đấu sĩ chuyên thu về nam cặn bã!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ ngồi ghế sofa, mí mắt nhảy lên, ngay khi Tống Kỳ Diễn cúp điện thoại, lập tức bước lên đón.

      "Tình hình như thế nào rồi?"

      Sắc mặt Tống Kỳ Diễn rất nặng nề: " người cư dân tay phải bị chặt, tối qua tuy rằng cấp cứu làm phẫu thuật nối tay, nhưng bàn tay đó về cơ bản có thể phế , còn có ít cư dân khác bị chém tổn thương, đều đưa bệnh viện."

      "Bên kia Cận Thị có phản ứng gì?" Mí mắt của Cận Tử Kỳ nhảy càng dữ dội hơn.

      Nhưng Tống Kỳ Diễn lập tức trả lời, mà tiến lên ôm lấy , lòng bàn tay ấm áp dịu dàng áp vào gương mặt nóng bừng của .

      "Sắc mặt tốt như vậy, đưa em lên lầu nghỉ ngơi chút."

      Cận Tử Kỳ lắc đầu: "Em sao, chỉ là nhất thời có chút thể tiếp thụ nổi tin tức này thôi."

      "Đâu chỉ là em, sợ rằng cả Cận Thị cũng đều bị cái tin tức này làm cho rung chuyển dữ dội."

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .


      Tống Kỳ Diễn sai, vào lúc này, cả Cận Thị đều rối loạn như bãi chiến trường.

      Tối hôm qua Cận Chiêu Đông tan ca xong về nhà, cái ghế còn ngồi chưa nóng, điện thoại riêng trong nhà lại đột nhiên vang lên.

      Ông nhìn xuống hiển thị cuộc gọi đến, nhíu nhíu mày, là thư ký Trương gọi tới.

      "Chủ tịch, hay rồi ..."

      Điện thoại vừa mới được bắt máy, Cận Chiêu Đông nghe thấy giọng vô cùng khẩn cấp của thư ký Trương, trong lòng sinh ra lo lắng.

      "Xảy ra chuyện gì?"

      "Bên chỗ mảnh đất ở Bến Thượng Hải (The Bund - Waitan) kia của chúng ta, bởi vì mấy năm qua bỏ hoang, cho nên có vài cư dân đến chỗ này cất nhà lều lên ở, còn trồng trọt ít, nhưng vừa rồi nơi đó xảy ra chuyện đổ máu!"

      Trong lòng Cận Chiêu Đông lộp bộp cái, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Có đám du côn lưu manh tự xưng là nhân viên của Cận Thị phái thu đất, cùng bên phía cư dân phát sinh xung đột, sau đó hai bên lời hợp, sinh ra ẩu đả, những tên lưu manh kia còn lấy dao ra chém người."

      Hai chữ "Chém người", khiến sắc mặt Cận Chiêu Đông trắng bệch, mấy ngón tay cầm điện thoại co rút lại.

      "Sao có thể cho rằng là Cận Thị? Chẳng lẽ bọn họ cũng động não suy nghĩ chút sao?"

      Thư ký Trương yên lặng, mới ngập ngừng : "Những tên lưu manh kia hai của Cận Thị bán đất, trường có ít cư dân còn nhìn thấy bản hợp đồng chuyển nhượng mảnh đất kia."

      trán Cận Chiêu Đông chảy ra tầng mồ hôi lạnh, vừa mặc quần áo vừa căn dặn: " lập tức chạy đến bệnh viện, tôi đến sau, nhớ lấy, lập tức phong tỏa tin tức, mặc kệ phải trả giá cái gì!"

      "Chủ tịch, sợ rằng hơi trễ rồi." Thư ký Trương cảm thán than tiếng, rất là bất lực.

      "Cái gì gọi là trễ rồi?" Cận Chiêu Đông nghiêm nghị mà chất vấn.

      "Lúc tôi nhận được tin tức, bên đó huyên náo xôn xao, những cư dân kia lại gọi điện thoại cho Đài Truyền Hình đến đưa tin, tất cả tạp chí lớn tại cũng đuổi đến trường, chỉ sợ, trang đầu sáng mai chính là tin tức này."

      Hai chân của Cận Chiêu Đông mềm nhũn, ngồi trở lại bên giường: "Bộ phận PR đều là ăn ngồi rồi sao!"

      "Quản lý Hứa cũng vừa nhận được tin tức, biết có phải là có người cố tình giấu diếm hay , cho đến lúc sau khi người bệnh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, chúng ta mới nhận được tin tức liên quan, nhưng khi xử lý kịp nữa rồi."

      Cận Chiêu Đông ngồi ở giường đêm, phải vì chờ tin tức mà chính là thất thần, đêm khuya trời đông giá rét, bộ đồ ngủ người của ông lại giống như mới vớt ra từ trong nước, cả người đều lạnh buốt tê dại.

      Họ làm nghề bất động sản này, sợ nhất chính là chuyện đổ máu, nếu để ý phải dính líu đến pháp luật, đến lúc đó truyền thông đua tranh đào móc, các tin tức mặt trái tất nhiên bay đầy trời, mặc kệ hay giả đều ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày của Cận Thị.

      Sau khi căn dặn thư ký Trương đích thân đến bệnh viện thăm dò tình hình, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Cận Chiêu Đông vội vã chạy tới công ty tổ chức hội nghị khẩn cấp, khuôn mặt tái nhợt xanh xao.

      Vừa bước vào phòng họp, chỉ thấy mấy vị thành viên hội đồng quản trị ngồi vây chung chỗ thảo luận cái gì đó.

      Nhóm người thành viên hội đồng quản trị nhìn thấy Cận Chiêu Đông đến rồi, có người nóng nảy bước ra: "Chủ tịch Cận, chuyện đêm qua hôm nay đều lên trang đầu vì vậy hãy cho mọi người chúng tôi ở đây lời giải thích ! Tôi thấy Tôn Ngộ cũng giày vò làm khổ người khác bằng con này của ông đâu!"

      "Đầu tiên là kiện đẩy người trong thịnh yến hào môn ở Tam Á, tại lại thông đồng với xã hội đen chém người! Tin này so với tin trước càng thêm hãi hùng, chủ tịch Cận, Cận Thị là do thế hệ trước chúng ta nhọc công khổ sở dốc sức làm ra mới có, nếu như cảm thấy xử lý những chuyện này tâm có thừa lực đủ, chúng tôi đại khái có thể lần nữa hoa khai đại hội cổ đông!"

      Ngay lập tức, liền có cổ đông khác phụ hoạ: "Đúng vậy, người đàn ông ngay cả việc nhà cũng xử lý tốt, sao lại ở đây quản trị công ty lớn như vậy? Các người thấy cho tới hôm nay tình hình dòng tài chính của Cận Thị có đủ ? Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, còn có ai tin tưởng Cận Thị chúng ta?"

      " sai, những cổ đông chúng tôi đây bị tổn thất, lát nữa mời chủ tịch Cận cho lời công bằng hợp lý!"

      Trong lòng Cận Chiêu Đông trầm xuống, vừa muốn mở miệng bác bỏ, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, thư ký Trương vô cùng lo lắng vào, sắc mặt hết sức khó coi, ghé vào tai ông giọng : "Kiều phu nhân tới công ty."

      Kiều Hân Hủy làm tình nhân của Cận Chiêu Đông, nhưng bởi vì có danh phận, tất
      [​IMG]
      hienygViCi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :