1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【69】 Đồng minh?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tang lễ của Tống Chi Nhậm chưa được mấy ngày, Cận Tử Kỳ nhận được tin Ngu Thanh Kiều muốn từ Pháp trở về.

      Người bạn Cận Mỗ Mỗ sau dịp tình cờ, nhìn thấy Kiều Nam thuần thục mà sửa chữa chiếc xe ô tô, đối với đống ô tô mini của mình mặc niệm ba giây đồng hồ, sau đó vác hành lý mừng như điên mà chạy đến hoa viên Nam Đô ở.

      Kể từ sau khi từ chức, Cận Tử Kỳ chỉ ở trong nhà dưỡng thai, vì vậy rãnh rỗi có việc gì làm nên bảo tài xế đưa đến sân bay đón người.

      Ở ngay cửa khẩu sân bay, Cận Tử Kỳ chỉ liếc mắt nhìn cái nhìn thấy Ngu Thanh Kiều.

      "Chị họ!" Thanh Kiều kéo chiếc va ly to, vừa cười chạy tới, tặng cho Cận Tử Kỳ cái ôm như gấu, khiến cho hành khách bên cạnh đều tò mò nhìn sang, "Chị họ, chị càng ngày càng đẹp!"

      Quả , sau khi mang thai Cận Tử Kỳ cũng có dấu hiệu phát tướng, vóc người vẫn thon thả yểu điệu như trước, gương mặt cũng bị nổi tàn nhang, sắc mặt đỏ thắm, nếu phải là cái bụng bự đó, sợ rằng ai tin là phụ nữ có thai.

      "Chú ý hình tượng chút!" Cận Tử Kỳ vỗ vỗ lưng của : "Em cấn bụng chị rồi, khó chịu quá."

      "Ôm lát nữa , lâu rồi gặp, chị họ, em nhớ chị muốn chết!"

      "Em chắc chắn người em nhớ chính là chị sao?"

      Thanh Kiều bối rối đỏ mặt, "Khụ! Dĩ nhiên. . . . . ."

      "Thế nhưng ánh mắt của em bán đứng em rồi."

      Cận Tử Kỳ như nguyện nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của em họ mình, mới cười sang chuyện khác: " ra ngoài trước thôi."

      tay Ngu Thanh Kiều khoác tay Cận Tử Kỳ, tay kia đưa hành lý cho tài xế, hai chị em mới vừa xoay người lại, lập tức nhìn thấy lối ra lại có đoàn người ra ngoài, khỏi tạm dừng bước rời .

      "Chị họ, người kia phải vợ của cháu chồng chị sao?" Thanh Kiều bát quái mà hất hất càm.

      Quả nhiên đúng như vậy, Bạch Tang Tang mặc chiếc áo lông dầy, cổ choàng cái khăn quàng cổ màu trắng, gần như che hết nửa gương mặt của ta, tựa hồ là vì phòng ngừa có phóng viên nằm vùng chụp ảnh, ta còn mang chiếc mắt kính, mái tóc dài cũng tùy ý xoã tung, mặt mày cứ như vậy theo người nhà họ Bạch tới đây.

      Trong tang lễ của Tống Chi Nhậm người cháu dâu Bạch Tang Tang này có tham dự, nhưng người nhà họ Bạch vẫn cữ người tới, nhà họ Bạch vẫn chưa tính trở mặt với nhà họ Tống, vẫn còn muốn duy trì mối quan hệ thương gia thương mại này.

      Cận Tử Kỳ nhớ tới lần đó ở ngoài cửa phòng bệnh nghe được ——

      "Nếu như đổi lại là tôi, tôi khiến cho nhà, rách, người, mất, tin sao? có thể thử nhìn! Nhìn xem Bạch Tang Tang tôi có năng lực như vậy hay !"

      Với tính tình của Bạch Tang Tang, bây giờ ăn thua thiệt lớn như vậy, quả theo như lời ta , thể cứ như vậy mà từ bỏ ý đồ, sợ rằng sau này cuộc sống của Tống Nhiễm Cầm và Tô Hành Phong có chút phiền phức!

      Đối với chuyện nhà họ Tô, Cận Tử Kỳ cũng muốn dính vào nhiều hơn, hôm nay Tống Chi Nhậm vừa qua đời, đến lúc mẹ con Tô Hành Phong dọn ra khỏi Tống trạch, sau này và Tống Kỳ Diễn hoàn toàn có thể "tự quét tuyết trước cửa" rồi.
      (*)自扫门前雪: tự tảo môn tiền tuyết: ý tự quản chuyện của mình cần xen vào chuyện của người khác.

      Cận Tử Kỳ vừa định kêu Thanh Kiều , bên kia Bạch Tang Tang lại thấy , cũng bước nhanh tới.

      "Mợ, sao mợ cũng tới sân bay thế?"

      Bạch Tang Tang lấy mắt kính xuống, lộ ra khuôn mặt nhắn hơi có vẻ nhợt nhạt, hướng về phía Cận Tử Kỳ tràn đầy ý cười.

      Cận Tử Kỳ nhíu mày, mới đầu đưa mắt nhìn dừng ở chiếc bụng bằng phẳng của Bạch Tang Tang, đứa giữ được, chỉ mấy ngày ngắn ngủn, Bạch Tang Tang gầy gò thành cây gậy trúc rồi, mu bàn tay vẫn còn có lỗ kim do truyền dịch.

      Bạch Tang Tang dời mắt chỗ khác, ánh mắt dừng người của Thanh Kiều ở bên cạnh .

      " đây. . . . . . Hình như trước kia chúng ta gặp nhau rồi?"

      Khi đó, Thanh Kiều chủ yếu sinh hoạt ở tòa nhà lầu chính của Tống trạch, rất ít khi qua tòa nhà lầu phía đông, mặc dù lần ăn lẩu đó có tranh chấp mấy câu cùng Bạch Tang Tang, nhưng cũng tiếp xúc quá mật thiết.

      "Phải , chưa có chính thức ra mắt." Thanh Kiều .

      "Aa?" Bạch Tang Tang chợt nhíu mày, giọng điệu có chút nghi vấn, "Nếu như chê tôi mạo muội, chúng ta có thể lần nữa giới thiệu nhau chút, hoặc giả còn có thể trở thành bạn bè tương đầu ý hợp."

      "Chỉ sợ làm thất vọng rồi, con người của tôi bạn bè nhiều lắm, nhưng mọi người đều lấy chân tình mà đối đãi, giống như đây, tôi cảm thấy chúng ta có cùng chung đề tài gì, cho nên. . . . . ."

      Thanh Kiều quay sang Bạch Tang Tang gật đầu cái xa cách, rồi lôi kéo Cận Tử Kỳ lướt qua người ta.

      Nhưng lần này Bạch Tang Tang lên tiếng ngăn cản rồi sau đó vài từ gay gắt cay nghiệt, so với tiểu thư nhà họ Bạch thường ngày quả là trời vực, điểm này ngược lại làm cho Cận Tử Kỳ rất kinh ngạc.

      Đợi đoạn đường xa, Thanh Kiều mới dừng lại, có chút khinh bỉ mà quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tang Tang vẫn còn đứng đó.

      "Chị họ, chị xem mới vừa rồi những lời đó của ta có ý gì!"

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn vẻ mặt phẫn uất của em họ, "Có lẽ, ta muốn lôi kéo chúng ta làm đồng minh."

      "Đồng minh?" Thanh Kiều hiểu nhìn về phía Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ gật đầu, mới vừa mở miệng, ánh mắt chớp chớp, nhìn Thanh Kiều khẽ cười: "Xem ai đến đây?"

      "Thanh Kiều. . . . . ."

      Ánh mắt của Ngu Thanh Kiều sáng lên, nhưng đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của chị họ, vẫn là cố nén tâm tình kích động.

      bất ngờ quay đầu, lập tức nhìn thấy ở cửa sân bay, Hàn Mẫn Tranh vội vàng tới, mặt có chút khẩn trương, "Tại sao em với là chuyến bay sáng ngày
      [​IMG]
      laula thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【70】 Đứa con ngỗ nghịch bán tài sản của cải lấy tiền mặt!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Đại tiểu thư, công ty xảy ra chuyện, Kiều tiểu thư dẫn theo người muốn bán đất, chủ tịch giận đến , mau tới đây xem chút !"

      Bán đất, Kiều tiểu thư, hai từ nhạy cảm trong phút chốc chiếm lấy đầu óc của Cận Tử Kỳ.

      bỗng dưng đứng dậy, thậm chí cách điện thoại còn có thể nghe được đầu bên kia tiếng văn kiện bị ném đập xuống đất.

      Lúc này Kiều Niệm Chiêu giống như con bọ phân rơi vào trong đống than đá, chỉ sợ gây sức ép ném ra cho ta!

      Mới cách mấy ngày, tin tức hào môn có con riêng vẫn chưa qua , bây giờ lại muốn bán tài sản của nhà họ Cận để lấy tiền mặt rồi. . . . . .

      Cận Tử Kỳ nâng trán, liếc nhìn Trâu Hướng bên kia tâm tình suy sụp, Tiêu Tiêu cũng nhận ra được có thể trong nhà Cận Tử Kỳ xảy ra chuyện quan trọng, liền chủ động xin giết giặc: "Chị Tử Kỳ, ở đây có em, chị !"

      Cận Tử Kỳ cảm kích liếc nhìn Tiêu Tiêu, với thư ký bên đầu kia điện thoại: "Tôi lập tức tới."

      xong, cúp điện thoại, cùng Tiêu Tiêu vội vã tạm biệt, cầm túi xách xoay người ra ngoài.

      Tiêu Tiêu đưa mắt nhìn Cận Tử Kỳ vội vã rời , sau đó nhìn về phía Trâu Hướng ngồi ở bên kia suy sụp tinh thần.

      ta cầm chai rượu ở bàn lên, vặn đầu chai cái liền trút vào trong miệng, rượu Bạch Can nồng độ cao khiến ta bị nghẹn chảy cả nước mắt ra ngoài.

      chần chờ chốc lát, cắn cắn môi, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bạn của Trâu Hướng, chính xác là bạn cũ, sớm cùng người đàn ông trung niên kia lái xe rời , lúc ngồi vào chiếc Bentley mặt tràn đầy nụ cười tươi tắn ngọt ngào.

      Trong nháy mắt đó, Tiêu Tiêu giống như thấy được ngày đó, Tôn Hạo dẫn theo Kiều Niệm Chiêu đến chỗ nhà trọ thuê để lấy đồ, lại bị bắt gặp, nhưng ta vẫn ôm lấy Kiều Niệm Chiêu lướt ngang qua người .

      vẫn luôn quên ánh mắt khinh bỉ của Kiều Niệm Chiêu, và sau đó Kiều Niệm Chiêu lại thỉnh thoảng gọi điện tới Phong Kỳ vũ nhục cảnh cáo , để cho trở thành tiểu tam trong mắt các đồng nghiệp, đề phòng bị chèn ép xa lánh thể từ chức ra .

      Tiêu Tiêu nhìn sang Trâu Hướng, sinh ra loại cảm giác thê lương đồng bệnh tương liên.

      Trâu Hướng lại gọi thêm chai Bạch Can khác, khui nắp chai, sau đó vung mạnh chai muốn trút mạnh vào trong miệng, nhưng có bàn tay mảnh khảnh chặn lại động tác của , bình phong bên cạnh có thêm người đứng đấy.

      "Tiểu Tiệp!" Trâu Hướng phản ứng theo bản năng níu lấy cái tay kia lại, chợt đứng lên, chiếc ghế ở sau lưng bị đá ngả lăn ra mặt đất, đôi mắt ta nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt, vậy mà, giây kế tiếp thần sắc lại ảm đạm.

      Người vừa tới cũng phải là bạn mới vừa bỏ rơi ta, mà là lạ lẫm trẻ tuổi.

      ta cũng kiên quyết ra như vậy, ánh mắt đó đầy kiên định, làm sao hối hận?

      Khóe miệng Trâu Hướng nổi lên nụ cười khổ sở, buông bàn tay của Tiêu Tiêu ra, lảo đảo lui về sau bước, ta lại muốn quay sang chỗ ngồi lúc nảy để ngồi xuống lần nữa, lập tức cánh tay lại bị kéo lấy.

      "Coi chừng!" Giọng nữ lo lắng có chút khẩn trương, Tiêu Tiêu đỡ lấy Trâu Hướng: "Cái ghế ngồi của ngã!"

      Trâu Hướng và Tống Kỳ Diễn đứng cùng chỗ, bình thường bị khí tràng cường thế của BOSS bao phủ, từ đó cảm thấy hữu của ta bị hạ xuống, nhưng thực tế, thư ký Trâu cũng là thanh niên tốt tiền đồ sáng sủa.

      Giờ phút này, khuôn mặt thanh tú khí của ta đỏ bừng, hơn nữa trong lúc nhìn thấy đồng tình trong mắt Tiêu Tiêu, xấu hổ mà hất tay của ra: "Có cái gì hay đâu mà đồng tình, phải là thất tình thôi sao?"

      ta kéo cái ghế ngồi đệm ở dưới mông mình, lắc lắc chai rượu, phát có rượu, liền muốn kêu nhân viên phục vụ.

      Tiêu Tiêu bị rống nên có chút lúng túng, đứng ở bên cạnh bàn, nhận lấy những ánh mắt tò mò quan sát ở chung quanh, bởi vì khẩn trương mà mười ngón tay khấu chặt, cẩn thận nhường đường cho nhân viên phục vụ, nhìn ba chai rượu đặt lên bàn.

      Trâu Hướng cũng để ý tới , cứ thế mà uống rượu, phần lớn có ý say về.

      Tiêu Tiêu ngồi cũng xong, đứng cũng được, chỉ ngây ngốc mà đâm tại chỗ.

      Trâu Hướng có chút nhìn nổi, nhịn được trừng : "Tôi này, bà chị muốn làm gì thế? Tôi vẫn chưa muốn và cũng cần bà chị đến chia sẻ giảng đạo, nếu bà chị muốn làm chuyện tốt ra cửa quẹo phải rồi thẳng tiếp, chỗ đó có viện dưỡng lão."

      " bậy, chỗ đó là nhà vệ sinh công cộng." Tiêu Tiêu nhíu mi tâm lên.

      Trâu Hướng cười nhạo tiếng, "Xen vào việc của người khác!" Liếc xéo cái rồi lại có đoạn sau.

      Tiêu Tiêu cũng bị khách khí của ta làm cho có chút nổi nóng, hảo tâm muốn khuyên ta chút, lại bị cho là lòng lang dạ thú!

      dựng chiếc ghế ngã xuống lên, ngồi xuống đối diện với ta: "Thiên nhai chỗ nào cỏ thơm, cần gì đơn phương mến cành hoa."

      Trâu Hướng cười khẩy mà liếc cái: "Đứng chuyện đau thắt lưng, biết cái gì, đồ con nít
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【71】 Bị bán còn thay bọn họ đếm tiền!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt dò xét, ngược lại nhìn về phía Cận Chiêu Đông đứng ở cạnh bàn kịp thở.

      , thấy bộ dạng Cận Chiêu Đông cam chịu như vậy, Cận Tử Kỳ có loại cảm giác khoan khoái khó có thể diễn tả bằng lời, dù sao số lần Cận Chiêu Đông từng thiên vị Kiều Niệm Chiêu là quá nhiều, hôm nay bị như vậy cũng có thể được coi là gieo gió gặt bão!

      "Đại tiểu thư, xin mời ngồi bên này." Thư ký khách sáo thay Cận Tử Kỳ kéo cái ghế ra.

      Kiều Niệm Chiêu vừa nhìn thấy thư ký của Cận Chiêu Đông đối với Cận Tử Kỳ cung kính như vậy, nhơ đến thái độ ông ta lúc thấy mình qua loa lấy lệ, lặp tức nổi giận, cười nhạo hừ lạnh: "Quả nhiên là thứ vuốt đuôi ngựa, gió chiều nào theo chiều đó!"

      Cận Tử Kỳ khẽ nhấc mí mắt lên: "Cũng phải số người đáng để cho người khác phải gió chiều nào theo chiều đó."

      "...." Kiều Niệm Chiêu bỗng nhiên đứng dậy, mắt thấy phải tranh cãi cùng Cận Tử Kỳ ở đối diện vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.

      "Niệm Chiêu!" Tôn Hạo kịp thời kéo Kiều Niệm Chiêu lại, giọng khuyên nhủ: "Em quên là chúng ta tới đây làm gì sao?"

      Cận Tử Kỳ ngước mắt nghiêng nhìn Tôn Hạo: "Tôi ngược lại là muốn nghe chút các người tới làm gì."

      Vẻ mặt của Tôn Hạo cứng đờ, quay đầu nghênh tiếp ánh mắt lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, cổ họng động động, lại nên lời.

      Đối với Cận Tử Kỳ, Tôn Hạo có loại ngượng ngùng khó diễn tả bằng lời, lúc nào cũng khiến ta bị đè đầu xuống.

      Cận Tử Kỳ khẽ nhướng đầu lông mày, nguyên nhân này, chỉ sợ là bắt nguồn từ Tiêu Tiêu mà ra.

      Như thế xem ra, Tôn Hạo đối với Tiêu Tiêu quả nhiên hữu tình, như vậy đối với Kiều Niệm Chiêu, cần cũng biết ...

      Nghĩ đến thế, Cận Tử Kỳ khỏi nhìn Kiều Niệm Chiêu nhiều hơn, người sau còn nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn mình, vừa ngồi vào bên cạnh Tôn Hạo, tựa gần như vậy, giống như người thân mật khăng khít.

      đúng là bị bán còn muốn thay người ta đếm tiền!

      Đôi mắt đẹp của Cận Tử Kỳ nhíu lại, lóe lên tia sáng sắc bén, ngón tay thon dài khẽ chuyển động chiếc ly giấy bàn.

      Mà bên đại diện mua đất hiển nhiên còn kiên nhẫn, "Đất này, các người rốt cuộc là bán hay bán!"

      "Bán ( bán )!"

      Cùng lúc, trong phòng họp vang lên hai luồng ý kiến trái ngược nhau.

      tiếng, đến từ Kiều Niệm Chiêu, tiếng khác, đương nhiên là người chủ quản của Cận Thị Cận Chiêu Đông.

      Cận Chiêu Đông vừa nghe Kiều Niệm Chiêu vẫn là tính xấu đổi, tức giận đến cả khuôn mặt đều méo mó, hung hăng ném văn kiện trong tay về phía Kiều Niệm Chiêu: "Mày rốt cuộc có chút đầu óc hay hả? ! Mảnh đất này có thể bán sao?"

      Kiều Niệm Chiêu sơ sẩy cái, bị Cận Chiêu Đông đập trúng, căm giận mà ném văn kiện qua bên cạnh, đối diện thẳng với đôi con ngươi của Cận Chiêu Đông bị lửa giận thiêu đốt: "Mảnh đất này là của tôi, tại sao thể bán?"

      Cận Chiêu Đông suýt chút nữa hộc máu, sắc mặt đủ màu đủ sắc, nhưng trong lòng rầu rĩ trận.

      Lúc trước, nếu phải sợ sau khi ông trăm tuổi già, Cận Tử Kỳ bạc đãi mẹ con nhà họ Kiều, mới thể lén chuyển hai mảnh đất xây dựng này sang tên của Kiều Niệm Chiêu, ai ngờ, đứa mà ông nên đề phòng nhất ngờ là đứa mà ông luôn cho rằng bạc đãi!

      Hôm nay ông còn khoẻ mạnh, nó bắt đầu sinh ra phá sản, chớ chi là sau khi ông chết ...

      Cận Tử Kỳ giống như nhìn thấy bộ dáng nộ hỏa công tâm của cha mình, nhặt lấy văn kiện bị Kiều Niệm Chiêu tiện tay bỏ qua bên lên xem, sau khi lật xem sơ sơ vài trang, nhíu mày hỏi: "Đây là cái gì?"

      Thư ký giải thích: "Đây chính là hợp đồng bán đất Kiều tiểu thư mang đến."

      Kiều Niệm Chiêu vừa nghe thấy thư ký gọi mình là Kiều tiểu thư, huyệt thái dương liền đau đớn, tức giận đến muốn giậm chân.

      Trong mắt những kẻ làm công này chỉ có Cận Tử Kỳ, căn bản là xem Kiều Niệm Chiêu hai của Cận Thị!

      Ngay sau đó,
      [​IMG]
      laula thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【71】 Bị bán còn thay bọn họ đếm tiền! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Kiều Niệm Chiêu cam lòng cắn môi: "Con muốn lần rèn luyện thực tế cho nghiệp của mình sai sao? Ba cho con tiền vốn, chẳng lẽ còn muốn ngăn cản bản thân con nghĩ mọi cách sao?"

      Cận Chiêu Đông muốn bị ý tưởng ngây thơ của ta làm cho tức chết, "Chỉ bằng cái đầu óc này của mày, cũng thích hợp với việc kinh doanh sao?"

      "Thế nào thích hợp?" Kiều Niệm Chiêu tức giận phản bác: "Là ba bất công, cũng cho con cơ hội, tại, con dựa vào thực lực của mình xây dựng đế quốc thương mại của mình, ba cũng muốn ngăn cản sao?"

      Cận Tử Kỳ ngó mặt chỗ khác, muốn nhìn thấy vẻ mặt phóng đại thành tựu xuất sắc của Kiều Niệm Chiêu nữa, lại càng rảnh để đả kích ta.

      Kiều Niệm Chiêu thấy Cận Tử Kỳ như thế, cười khẩy : "Cùng là con của ba, Cận Tử Kỳ, từ thứ lấy được cũng nhiều hơn so với tôi, lần này cũng ngoại lệ. chẳng qua là muốn Cận Thị, tôi nhường cho rồi, sớm muộn gì cũng có ngày, tôi đứng ở vị trí cao hơn , để cho các người hối hận lúc trước bản thân mình quyết định ngu xuẩn cỡ nào!"

      Cận Tử Kỳ đột nhiên rất muốn cười, Kiều Niệm Chiêu tràn đầy tự tin như vậy, đến tột cùng Tôn Hạo tưới cho ta bao nhiêu nước cơm nước cháo rồi?

      Chỉ có điều, Kiều Niệm Chiêu muốn lấy sản nghiệp của Cận Thị chôn cùng giấc mộng kê vàng(*) của ta, cho phép.

      (*) giấc mộng kê vàng: ảo mộng và những ước mong thể thực được.

      Cận Tử Kỳ nghiêng mắt, nhìn về phía Cận Chiêu Đông tức xanh mặt, Cận Chiêu Đông trừng mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu u mê lạc lối, cắn răng kêu ken két: "Tao chỉ hối hận sao mình lại sinh ra đứa ngu xuẩn có đầu óc như mày!"

      Kiều Niệm Chiêu trừng lớn mắt, bi thương mà nhìn Cận Chiêu Đông, có chút chịu nổi đả kích khiến thân hình lung lay.

      Tôn Hạo lo lắng ôm lấy ta, mềm giọng an ủi: "Niệm Chiêu, chủ tịch Cận chỉ là nhất thời chưa hiểu ...."

      "Đúng vậy đó!" Tôn Danh Dương chưa từng quên phụ họa: "Niệm Chiêu, chớ chọc tức ba của mình, chủ tịch Cận cũng là lo lắng cho cháu bị người ta lừa, hài, ra, cũng là lỗi của hai cha con chúng tôi ..."

      Cận Chiêu Đông hừ tiếng: " vẫn còn có chút biết người biết ta, vậy mang theo người của rồi lập tức rời !"

      Tôn Danh Dương bối rối chẳng biết gì, "Chủ tịch Cận, giữa chúng ta hẳn là có gì đó hiểu lầm."

      Kiều Niệm Chiêu nhìn nổi cha chồng tương lai của mình bị đối xử lạnh nhạt nữa, cũng bận tâm tình cha con, lạnh lùng nhìn Cận Chiêu Đông : "So với ba, con càng tin tưởng Tôn Hạo và bác trai hơn."

      Cận Chiêu Đông xem như nghiệm chứng điển tích Nông Phu và rắn ở người mình, ông tự nhận là trước giờ đối với Kiều Niệm Chiêu tệ, kết quả đổi lấy phải lời cảm ơn của ta, mà là oán hận bất mãn ngày thậm tệ hơn.

      Ông ôm lấy cái trán đập tình thịch, lảo đảo ngồi ở ghế xoay, cả người cũng ngay lập tức già mười tuổi.

      Cái gì gọi là gieo gió gặt bão? Ông thực bị gọi là gieo gió gặt bão như vậy!

      Người nọ đại diện bên mua nhà đất kiên nhẫn: "Tôi , việc nhà xong rồi, dù sao cũng nên thực hợp đồng ?"

      Cận Tử Kỳ xem kịch vui thấy đủ rồi, mới thản nhiên ung dung : "Hợp đồng
      [​IMG]
      laula thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【72】 Trộm gà được còn mất nắm gạo!

      "Nếu như tôi bậy, sao tự mình hỏi thử người đàn ông bên cạnh xem, tôi hay giả?"

      Vẻ mặt Kiều Niệm Chiêu thoáng lên nghi ngờ, ta quay đầu nhìn Tôn Hạo, tuy lên tiếng, nhưng dĩ nhiên có nghi ngờ.

      Tôn Hạo ngờ Cận Tử Kỳ lôi Tiêu Tiêu ra, cau mày lại, trầm giọng : "Trước kia tôi có người bạn , nhưng cũng là trước khi gặp được Niệm Chiêu, tại Cận tiểu thư lấy chuyện đó ra là có ý gì?"

      Cận Tử Kỳ nhướng khóe mi lên, mà Cận Chiêu Đông gặng hỏi Kiều Niệm Chiêu: "Cậu ta ?"

      "Chuyện Tôn Hạo có bạn hề giấu giếm con, nhưng người phụ nữ kia cứ bám lấy ấy buông, còn đòi chết đòi sống, ấy còn cách nào mới ở cùng ta, giữa họ có gì phát sinh hết!"

      Kiều Niệm Chiêu cũng bất quá ngạc nhiên trong phút chốc, ngay sau đó liền khôi phục lại thái độ kiêu căng, nghiêng mắt liếc nhìn Cận Tử Kỳ, như chỉ trích mà hừ : "Huống hồ, đây chính là chuyện riêng của tôi, cùng chuyện bán đất này có liên quan hệ!"

      "Có liên quan hay , dùng cái đầu óc tính là thông minh của cũng nghĩ ra nguyên do vì sao."

      Cận Tử Kỳ điềm nhiên câu, đến bộ mặt Kiều Niệm Chiêu phải méo mó, hai tay hung hăng vỗ lên bàn.

      "Cận Tử Kỳ, cần được nước làm tới! Đây là đất của tôi, đất của tôi, chút xíu cũng liên quan đến !"

      Cận Tử Kỳ nhìn ta cái ý vị sâu xa, nhấn xuống điện thoại ở bàn, "Đưa tài liệu mà tôi cần vào đây."

      Kiều Niệm Chiêu giận dữ: "Rốt cuộc muốn thế nào?"

      "Đương nhiên là ngăn cản làm ra chuyện thẹn với mười tám đời tổ tông nhà họ Cận." Cận Tử Kỳ nhàn nhạt .

      "Tại sao tôi làm việc gì cũng đều muốn quản này quản nọ, Cận Tử Kỳ, tôi trưởng thành, chẳng lẽ còn muốn làm người giám hộ của tôi à!" Kiều Niệm Chiêu cam lòng yếu thế cười lạnh: " phải là đố kỵ ba cho tôi mảnh đất này chứ, cần gì phải chuyện oai phong lẫm liệt, như vậy chỉ càng khiến tôi coi thường !"

      "Kiều Niệm Chiêu!" Cận Chiêu Đông kềm chế được cơn giận, sắc mặt xanh trắng: "Đây chính là giáo dục của mày sao? Tại sao chuyện với chị màu như thế? Có phải mày muốn làm tao tức chết mới cam tâm hay ? Còn xin lỗi chị mày !"

      "Dựa vào cái gì! ta cái gì chính là cái đó, con câu ba liền rống lên với con, rốt cuộc con có phải là con ruột của ba ? Huống hồ, con sai, chính là ta cố tình nhằm vào con, muốn thấy con sống tốt hơn ta! Lúc trước con cùng Tôn Hạo hẹn hò ba cũng đồng ý, tại chúng con muốn kết hôn, muốn làm chút việc kinh doanh, ba người ngược lại, bị ta bâng quơ vài ba câu liền bị đầu độc mà đổi trắng thay đen!"

      Kiều Niệm Chiêu lên án chỉ vào Cận Tử Kỳ: "Rốt cuộc người cầm quyền Cận Thị chính là ba hay là Cận Tử Kỳ ta?"

      câu cuối cùng là chất vấn, Kiều Niệm Chiêu cuồng loạn, thanh ấy bén nhọn chói tai cao vút như muốn phá nát màng nhĩ người khác.

      Cận Chiêu Đông như bị tát cái trước mặt mọi người, tức giận đến thể thở lại bình thường, ôm ngực sắc mặt tái xanh.

      Trong lúc mọi người giằng co thôi, cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký trước đó rời lại tới.

      Trong tay của ông cầm cái túi da lớn, để tới bên cạnh bàn của Cận Tử Kỳ, cung kính cúi đầu: "Đại tiểu thư, thứ cần đều ở trong này."

      "Vất vả cho chú rồi." Cận Tử Kỳ cười nhận lỗi, lúc quay đầu ngay lập tức thu lại ý cười.

      "Đây là cái gì?" Kiều Niệm Chiêu cảnh giác quan sát cái túi dày cộm kia.

      Cận Tử Kỳ thong thả ung dung vừa mở cái túi to, vừa : "Đương nhiên là di chúc của ba ..." dừng lại chút, nhìn Kiều Niệm Chiêu cười cười: "Cùng bản sao giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất mà quan tâm nhất."

      Kiều Niệm Chiêu lại hề vui vẻ nổi chút nào, ngược lại cảm thấy nụ cười kia của Cận Tử Kỳ tràn đầy nham hiểm tính kế.

      Mà người bên đại diện mua đất kéo kéo cà vạt của mình, hệ thống sưởi ấm trong phòng họp khiến ông ta có chút bực bội, ông ta nhìn thấy cái túi bằng da to lớn kia, ngược lại thở phào nhỏm: "Nếu có đồ đến rồi, vậy bắt đầu !"

      Cận Tử Kỳ liếc xéo ông ta cái: "Tôi có muốn bàn chuyện bán đất với ông sao?"

      Người đại diện bỗng chốc lúng túng cứng đơ tại chỗ.

      Tôn Danh Dương đồng ý nhìn Cận Tử Kỳ: "Cận tiểu thư làm cho như vậy lại là muốn thế nào?"

      Cận Tử Kỳ để ý tới bọn họ, ngược lại nhìn Cận Chiêu Đông: "Ba, con tự ý lấy những thứ này ngài có ý kiến chứ?"

      Cận Chiêu Đông sớm có lòng mà đủ sức, khoát khoát tay: "Con dùng , cần báo cáo ba."

      Cận Tử Kỳ gật đầu, bảo thư ký phát bản sao văn kiện cho từng người ngồi, còn mình ra khiến mấy người bên phía Kiều Niệm Chiêu phải nổi nóng: "Nhìn những thứ này, mảnh đất kia có phải của Kiều Niệm Chiêu hay cũng khó mà rồi."

      Người đại diện kia cũng thể bình tĩnh được nữa, lật xem bản sao văn kiện mấy lần, lập tức muốn nhìn tới nữa, ném mấy tờ giấy lung tung, "Tôi mặc kệ cái gì di chúc hay di chúc, tôi chỉ biết là các người ký vào giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất đó!"

      "Đúng đó, chủ tịch Cận chuyển nhượng mảnh đất cho Niệm Chiêu trong này hợp đồng ràng, Cận tiểu thư, lại mảnh đất này phải của Niệm Chiêu, có phải quá ngang ngược đạo lý ?" Tôn Danh Dương cũng theo đó mở miệng.

      Cận Tử Kỳ rũ thấp hàng mi, có phản bác, ngược lại càng cổ vũ cho bên kia phách lối.

      Người đại diện dùng bút ký tên gõ mặt bàn, : "Cùng chúng tôi ký hợp đồng chuyển nhượng chính là Kiều tiểu thư, vô duyên vô cớ bị kêu đến đây tôi cảm thấy chả hiểu ra làm sao, tại, các người đây là muốn tước mất quyền hạn của Kiều tiểu thư sao?"

      Tôn Hạo kịp thời ra giảng hòa: "Lưu Tổng bớt nóng, sợ rằng trong này có hiểu lầm, tôi nghĩ, chủ tịch Cận ở giới kinh doanh bao nhiêu năm qua, cũng là người hiểu biết, làm chuyện cưỡng từ đoạt lý."

      Những lời này của ta bỗng chốc chụp cái mũ cao lên đầu Cận Chiêu Đông, Cận Chiêu Đông tức điên muốn quét hết đồ đạc bàn xuống, nhưng lại ngại vì nơi đây thích hợp nên thể nhịn xuống bụng oán giận.

      Nhưng, thù này nhà họ Cận cùng nhà họ Tôn cũng kết định rồi!

      Cận Tử Kỳ nhìn mấy người ở đối diện ồn ào, lại phát duy chỉ Kiều Niệm Chiêu có lên tiếng, chỉ là thái độ dõng dạc, vành mắt ửng đỏ, khỏi nhíu mày, Kiều Niệm Chiêu cho rằng những người này chủ trì công đạo cho ta chứ?

      thực tế, Cận Tử Kỳ hề đoán sai.

      Kiều Niệm Chiêu đứng dậy, nhìn Lưu Tổng cùng Tôn Danh Dương đầy cảm kích: "Hai vị, tôi biết các người cảm thấy bất công thay tôi, nhưng đây là chuyện của nhà họ Cận chúng tôi, nếu họ muốn tôi cũng theo đến cùng, có lẽ là làm phiền Lưu Tổng phải chờ thêm lát, mảnh đất này, nếu tôi bán cho ông nuốt lời."

      " sao?" Cận Tử Kỳ xem lướt qua bản sao giấy tờ di chúc, sau đó nhìn về phía Cận Chiêu Đông hỏi: "Ba, có thể ba tức giận, nhưng trước khi quở trách Niệm Chiêu, có phải nên cho vị Lưu Tổng này cùng chủ tịch Tôn rằng, hợp đồng bán mảnh đất kia mà ta ký tên vốn có đủ bất kỳ giá trị pháp luật gì hay ."

      Trong phòng họp những người khác đưa mắt nhìn nhau, người đầu tiên cảm xúc bị mất kiểm soát nhất thuộc về Kiều Niệm Chiêu.

      ta kéo bản sao giấy tờ qua, lật loạn xạ đến trang cuối cùng, nhìn trừng trừng những điều khoản kia, sau đó chợt vỗ bàn, chỉ vào Cận Tử Kỳ, giọng the thé: " dối, này ràng chính là tên của tôi!"

      Cận Tử Kỳ mở miệng bình tĩnh: "Đúng là tên của sai, nhưng hãy nhìn kỹ lại chút ."

      xong Cận Tử Kỳ lại ném tới bản giấy chứng nhận sử dụng đất đến trước mặt Kiều Niệm Chiêu.

      Kiều Niệm Chiêu thể chờ đợi mà mở ra, quả nhiên, giấy chứng nhận sử dụng đất tên người sở hữu ngờ là Cận Chiêu Đông!

      Lập tức, Kiều Niệm Chiêu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :