1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【64】Chỉ lần này, chỉ giải quyết như vậy lần thôi. (3)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Đến lúc hai người trở lại nhà họ Tống, đột ngột nghe thấy có tiếng khóc của đứa bé truyền đến!

      Hơn nữa cả Tống trạch đều bao phủ bởi mảnh khói mù tối tăm, tiếng khóc cuồng loạn đó càng chói tai hơn.

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, rất ràng tiếng khóc phải là của Cận Mỗ Mỗ .

      Hai người bước vào tòa nhà lầu chính, tiếng khóc chẳng những kiềm lại mà càng có vẻ vang dội hơn.

      đám người giúp việc đứng ở bên biết làm sao, có người phụ nữ dường như là bảo mẫu ngồi xổm xuống an ủi bé con buộc tết hai bím tóc, vẻ mặt cũng là sắp khóc .

      Mà người chọc giận đứa bé này ——

      Cận Tử Kỳ liếc mắt liền thấy Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm đứng ở trước mặt đứa bé.

      Hai mẹ con cởi bỏ chật vật suy sụp như lúc từ đồn cảnh sát ra ngoài.

      Đối diện với đứa khóc rống, vẻ mặt Tô Hành Phong giữ kín như bưng, mà Tống Nhiễm Cầm nổi trận lôi đình.

      "Rốt cuộc ở đâu ra đứa con hoang này, biến nơi này thành chỗ thu nhận sao? Còn chưa chịu mang ra ngoài!"

      Bảo mẫu khúm núm muốn giải thích: "Phu nhân, tiểu thư là con của Tống chủ tịch. . . . . ."

      "Con của cha tôi? ngược lại có bản lĩnh trợn mắt láo cao! Tiểu Lan, còn chưa gọi an ninh tới đây cho tôi, toàn đưa người vớ va vớ vẩn vào, muốn làm nữa phải ?"

      Đứa bé kia hiển nhiên cũng bị bộ dạng người đàn bà chanh chua của Tống Nhiễm Cầm chọc giận, rốt cuộc đẩy bảo mẫu ra, hướng về phía Tống Nhiễm Cầm hung hăng đá cước, còn vừa nức nở vừa oán hận mà mắng: "Người xấu! Người xấu! Tránh ra!"

      "Đâu ra thứ con hoang này, còn mau cút ra ngoài cho tôi!" Tống Nhiễm Cầm hét ầm lên, dậm chân.

      Tuy nhiên phòng đầy người lại có ai dám lờ mà lờ mờ tiến lên kéo người.

      Làm việc ở trong đại gia tộc thế này, cẩn thận mà nhìn nhầm đắc tội với người có giá trị !

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn dừng ở cửa nhìn vào, ngược lại có bóng người từ bên cạnh họ xẹt qua.

      "Thừa Hoan làm sao thế?"

      Hàn Mẫn Tranh xuất , đối với đứa bé kia mà thể nghi ngờ là cây rơm cứu mạng.

      Đứa bé kia lập tức nhào vào trong lòng Hàn Mẫn Tranh, chỉ vào mẹ con Tống Nhiễm Cầm ồn ào: "Đồ xấu xa! Hu hu, ăn hiếp cháu, chú Hàn, con muốn về nhà, cha đâu? Con muốn về nhà!"

      Tống Nhiễm Cầm cũng phải là ngồi , lúc này lỗ mũi hướng lên trời, vênh mặt hất hàm chất vấn Hàn Mẫn Tranh.

      "Hàn Mẫn Tranh, cậu ở bên ngoài sinh con riêng cũng đừng mù quáng dẫn về nhà! Ba tôi cậu, nhưng cậu cũng phải nhìn kỹ lại thân phận của mình ràng cho tôi, làm người vẫn là nên tự mình biết mình mới tốt!"

      "Mẫn Tranh, sao mà tôi biết con của cũng lớn như vậy rồi?"

      Xem vở diễn đủ rồi, là chủ nhân của cái này nhà, tóm lại thể để cho người khác giọng khách át giọng chủ nữa!

      Cận Tử Kỳ kéo Tống Kỳ Diễn vào nhà, tiếng la hét ầm ỹ bên kia trong phút chốc cũng yên tĩnh lại.

      Hàn Mẫn Tranh ôm đứa bé kia, giọng giới thiệu: "Thừa Hoan, đây là chị."

      Đứa ngừng thút thít, nhìn thấy người xa lạ đến đây, có phần hơi xấu hổ, thấy Tống Kỳ Diễn nhìn mình mỉm cười, nên rất khéo léo biết điều mà gọi tiếng: ", chị!"

      Cận Tử Kỳ mới nhìn đứa bé lệ rơi đầy mặt này, khỏi quan sát thêm vài lần, đứa bé này thừa kế ưu điểm của cha mẹ, hàng lông mày chỉnh tề, đôi mắt càng thêm xinh đẹp, trắng đen ràng, vừa to tròn lại mơ hồ chứa hơi nước, lông mi cũng rất dài, chớp cái nhìn giống như nhân vật trong phim hoạt hình.

      Nhất là vào lúc này, vì khóc mà mũi đỏ bừng, vành mắt sưng đỏ, nấc cái, thể có bao nhiêu đáng thương.

      nhịn được khen ngợi câu: "Đứa bé này bộ dáng xinh đẹp, đúng , Kỳ Diễn?"

      "Nếu như em nguyện ý, con của chúng ta so với nó còn có thể xinh đẹp hơn."

      Tống Kỳ Diễn nhìn như đùa mà cười , nhưng nhóc kia cũng mất hứng nên nhếch cái miệng nhắn lên, dù sao cũng là con cái nhà giàu, làm sao có thể quen bộc lộ ra bản tính kiêu căng?

      Bất quá đứa bé này cũng có nhãn lực, từ thái độ người giúp việc đối với Tống Kỳ Diễn cung kính, biết có thể là người nắm quyền trong
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【65】 Đứa trẻ dối

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tin tức Tống Chi Nhậm qua đời khi công bố ra, cả thương giới lẫn truyền thông dư luận trong thành phố S đều xôn xao.

      Ngay sau đó, bên trong nội bộ có nhân viên cảnh sát tiết lộ, nguyên nhân khiến cho Tống Chi Nhậm chết càng có đủ màu bát quái.

      nhân vật làm mưa làm gió trong thương giới của thành phố S thậm chí còn là cả nước, nhưng lại chết ở trong tay tình nhân.

      Đây quả thực là vô cùng nhục nhã.

      Sau khi vụ án chấm dứt, tang lễ của Tống Chi Nhậm lập tức được tổ chức cách công khai, trừ hai vạn nhân viên từ công ty mẹ của Tống thị, các công ty con phía dưới cũng cử đại diện đến tưởng niệm.

      Hội trường tang lễ vô cùng nghiêm túc và trang trọng, liếc nhìn lại, đều là sắc màu đen trắng đan xen trầm buồn.

      Bức ảnh trắng đen của Tống Chi Nhậm được đặt trong khung hình màu đen, đặt ở ngay phía , trong hình Tống Chi Nhậm thoạt nhìn khí thế phấn chấn, trẻ tuổi, thế nhưng ánh mắt tinh nhuệ lại làm nổi bật thành quả của cả đời ông.

      Mặc dù là ông ta giẫm đạp nhà họ Lam lên từng bước , nhưng thể phủ nhận, ông ta quả có thiên phú kinh doanh, có lẽ Lam thị trước kia cũng thể trở thành công ty số to lớn như thế này vào ba mươi năm sau.

      Lễ truy điệu chỉ có Tống Kỳ Diễn đứng ra đáp lễ, Cận Tử Kỳ sáng sớm phải đến hoa viên Nam Đô đón Cận Mỗ Mỗ.

      Người bạn nhìn lên thấy Cận Tử Kỳ, bỏ món đồ chơi rồi lập tức nhào tới, rồi lại dám đụng vào chiếc bụng to, chỉ đành phải cẩn thận từng li từng tí ôm chân của Cận Tử Kỳ lầm bầm: "Kỳ Kỳ, con cứ tưởng người chết rồi!"

      Cận Mỗ Mỗ vẫn chưa biết Tống Chi Nhậm qua đời, nhưng người bị Tô Ngưng Tuyết thay cho bộ quần áo mùa đông màu đen, mang đôi giầy da trâu mũi tròn, có lẽ là vì phối hợp với bộ trang phục người, cố ý mím cái miệng nhắn giả bộ như người lớn.

      Cận Tử Kỳ trìu mến mà vuốt ve đầu của con trai, tên nhóc nháy mắt to tò mò nhìn .

      Đến lúc Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam đều chuẩn bị xong, đoàn người mới cùng nhau đến nhà tang lễ tưởng niệm.

      Nhìn sang đám đông đen kìn kịt lễ truy điệu, Cận Mỗ Mỗ vốn bởi vì mặc quần áo mới mà vui rạo rực mới mơ hồ phát có vẻ đúng, kéo vạt áo của Cận Tử Kỳ: "Kỳ Kỳ, tại sao chúng ta phải tới đây?"

      Thai kì của Cận Tử Kỳ ngày càng lớn, càng tốt với động tác ngồi xổm xuống.

      Sau khi phát ánh mắt của con trai đầy sợ hãi, chỉ có thể lấy tay an ủi vuốt ve đầu của nó, đè ép giọng : "Mỗ Mỗ, sáng ngày hôm trước ông nội qua đời, cho nên. . . . . . Chúng ta tới đây nhìn ông lần."

      Mặc dù đứa trẻ vẫn chưa hiểu lắm định nghĩa của qua đời, nhưng nhìn thấy ít người ở tại đây đều thương tiếc cúi đầu lau khóe mắt, tiếng thút thít thấp liên tiếp, Mỗ Mỗ lập tức trốn ra sau lưng mẹ.

      Sau đó lại len lén ló cái đầu tròn ra: "Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ muốn về nhà."

      Cận Tử Kỳ cũng trách con trai, chỉ kiên nhẫn : "Có thể sau này Mỗ Mỗ cũng gặp được ông nội nữa, đây là lần cuối cùng, Mỗ Mỗ chẳng lẽ muốn gặp ông nội sao?"

      Thấy dáng vẻ của mẹ giống như đùa giỡn, Cận Mỗ Mỗ mới thu lại khủng hoảng, do dự mà cọ cọ vào người của Cận Tử Kỳ.

      "Kỳ Kỳ mới vừa ông nội qua đời, có phải giống như Đại Phúc mẹ của Nhị Tài trước kia , nằm ở trong sân cỏ nhúc nhích, sau đó ngày hôm sau Mỗ Mỗ cũng thấy nó nữa?"

      Nhị Tài là con chó mà ông Trương hàng xóm nuôi trong nhà lúc họ còn ở tại nhà họ Cận.

      Cận Tử Kỳ mới vừa gật đầu, đôi mắt to của Mỗ Mỗ liền nhanh chóng giăng kín tầng hơi nước, mím mím cái môi xinh, bả vai nhờ run run, nhưng vẫn đè nén tâm tình của mình có khóc lên.

      Cận Tử Kỳ biết nên an ủi cảm xúc của con trai bị xuống thấp như thế nào, liền nghe thấy bên cạnh có người chuyện ——

      "Đừng khổ sở, chủ tịch trời có linh thiêng, cũng hi vọng mọi người vì ông ấy mà suy sút phấn chấn như vậy!"

      nảy ra ý mới với Cận Mỗ Mỗ: "Mỗ Mỗ à, ông nội thương con như vậy, nếu trời có linh thiêng, nhìn thấy Mỗ Mỗ thương tâm khổ sở như thế, cũng bỏ được !"

      Cận Mỗ Mỗ ngước khuôn mặt nhắn lên, trong mắt còn lóe ra ánh nước, "Kỳ Kỳ, người hiểu đâu."

      "Mẹ hiểu?" Cận Tử Kỳ ngạc nhiên mà nhìn bộ dáng nghiêm trang của con trai mình.

      Cận Mỗ Mỗ gật đầu cái mạnh: "Kỳ Kỳ chính là Đại Phúc, Mỗ Mỗ chính là Nhị Tài, nếu như có ngày Kỳ Kỳ chết , ai cho Mỗ Mỗ ăn ngon? Ai mua quần áo mới cho Mỗ Mỗ ? Ai cho Mỗ Mỗ tiền tiêu vặt?"

      xong tràng, vẻ mặt của người bạn trở nên cực kỳ bi thương, thế nên cúi đầu khóc ra thành tiếng.

      Bởi vì người bạn Cận Mỗ Mỗ chợt phát , Kỳ Kỳ rất quan trọng, nó muốn Kỳ Kỳ giống như ông nội.

      May mắn tiêu điểm của lễ truy điệu đều ở trước mặt, ở cửa cũng có người nào chú ý.

      Cận Tử Kỳ vuốt trán, có chút biết làm sao để giải thích: "Mỗ Mỗ à, Kỳ Kỳ vô duyên vô cớ mà qua đời."

      "Có ?" Tên nhóc lập tức nín khóc mỉm cười, ánh mắt sáng trong long lanh mà nhìn Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ rất là bất đắc dĩ vuốt cái đầu dưa hấu của nó, mái tóc mềm mại khiến cho lòng mềm nhũn.

      "Dĩ nhiên, Kỳ Kỳ phải sống lâu trăm tuổi, nhìn thấy Mỗ Mỗ cưới vợ sinh em bé nữa!"

      Khóe mắt của Cận Mỗ Mỗ vẫn còn vương nước mắt, hít mũi cái, "Vậy tại sao Kỳ Kỳ có thể sống lâu trăm
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【66】 So với tôi càng biết quý trọng ấy hơn.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Lễ truy điệu kéo dài mãi cho đến buổi trưa, vẫn còn có bạn bè thân thích đến nối liền dứt.

      "Con dẫn Mỗ Mỗ ra ngoài ăn chút gì , nơi này có mẹ trông coi."

      Tô Ngưng Tuyết mặc bộ váy dài màu đen, tóc dài được bới lên ở sau gáy gọn gàng, mười đủ mười dáng vẻ nữ cường nhân.

      Cận Tử Kỳ kéo Mỗ Mỗ đứng lên, xoa xoa đầu gối để làm dịu cảm giác tê mỏi, liếc nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia bận rộn, chuẩn bị dẫn Mỗ Mỗ ăn chút gì trước, lập tức nhìn thấy Cận Chiêu Đông từ cửa vào.

      Cận Chiêu Đông cũng chuyển biến được tốt lắm, tin tức việc mẹ con Kiều Hân Hủy gây ra ở thành phố S cũng truyền xôn xao, nên Cận Tử Kỳ biết, cha ở nhà tránh né suốt ba ngày ra khỏi cửa.

      Nhìn thấy cha đến gần, Cận Tử Kỳ theo bản năng quay đầu nhìn Tô Ngưng Tuyết, "Mẹ ——"

      Vẻ mặt của Tô Ngưng Tuyết nhàn nhạt, cũng có chút nào là vui hoặc là lúng túng, chỉ vỗ vỗ vai Cận Tử Kỳ.

      "Chú Kiều của con mua cơm, để lại ở trong phòng nghỉ kế bên, dẫn Mỗ Mỗ thôi."

      Ánh mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển qua lại ở giữa hai người vài lần, xác định cãi vả mới dẫn Mỗ Mỗ rời .

      Tô Ngưng Tuyết thấy con rồi, cũng cố tình để ý đến Cận Chiêu Đông tới, tiếp tục xoay người, rút ba nén hương, đốt lên, hướng sang tấm ảnh của Tống Chi Nhậm xá lạy, sau đó cắm hương vào trong lư hương.

      "Ngưng Tuyết." Cận Chiêu Đông nhìn bóng lưng thon gầy của vợ trước, do dự chốc lát, mới kêu tiếng.

      Tô Ngưng Tuyết nghe tiếng quay đầu, nhìn Cận Chiêu Đông cái, mặc dù tránh né, nhưng nhất thời cũng gì.

      Có người , nếu như chia tay, vợ chồng ly hôn rồi cũng có thể làm bạn bè, nhưng Tô Ngưng Tuyết cho là, mình vẫn chưa khoan dung đến mức có thể cùng Cận Chiêu Đông mặt đối mặt uống cà phê tâm triết lý về cuộc sống.

      Bởi vì có vài người chung quy ngừng nhắc nhở bạn vài chuyện cũ mà bạn muốn nhớ lại, và những chuyện cũ này thường phải là thứ gì có dư vị vui vẻ có ý nghĩa đáng để nhớ lại.

      "Nếu đến đây rồi thắp nén hương ." Tô Ngưng Tuyết nhường chỗ, nhàn nhạt .

      Tâm tư của Cận Chiêu Đông lại hoàn toàn nằm ở việc dâng hương, ông nhìn Tô Ngưng Tuyết hai tay đặt ở bên hông, tư thế ưu nhã, trong lòng cảm thấy có nỗi chua xót vọt tới, ngay cả làm thế nào để thắp hương cũng biết.

      Cắm hương lên xong, ông cũng rời ngay, chần trừ ở tại chỗ, nhìn bà muốn lại thôi.

      người lớn vẫn luôn lắc lư dưới mí mắt mình, làm sao Tô Ngưng Tuyết có thể làm như thấy?

      Bà cau mày liếc nhìn ánh mắt phức tạp của Cận Chiêu Đông: "Muốn gì cứ thẳng ra ."

      Cận Chiêu Đông chuẩn bị xong lời muốn , mới cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Em gần đây thế nào?"

      "Con của tôi cả ngày ở trang đầu của tạp chí giải trí bát quái, tôi cũng cần theo đó trốn trốn tránh tránh, có thể quang minh chính đại mà mỗi ngày ra đường mua thức ăn, tôi nghĩ, tôi sống qua ngày cũng tệ."

      Tô Ngưng Tuyết chuyện xưa nay đều trúng tim đen gãi đúng chỗ ngứa, lần này cũng ngoại lệ.

      Cận Chiêu Đông nhất thời chật vật ngốc đầu lên được. Nhưng ông vẫn kiên trì đến cùng, thèm nhìn những ánh mắt quái dị ở quanh mình, muốn thêm mấy câu với bà: "Ngưng Tuyết, Kiều Nam. . . . . . ta đối với em như vậy, có uất ức cho em hay ?"

      "Cận Chiêu Đông, hình như đây phải là chuyện nên hỏi tới." Tô Ngưng Tuyết nhìn ông, có chút hơi bất mãn, "Từ giây phút chúng ta ly hôn trở , giữa chúng ta tồn tại trách nhiệm và nghĩa vụ gì, cho dù tôi sống được tốt, cũng tìm để khóc lóc kể lể, cũng vậy, cuộc sống của tôi cũng quan tâm nhiều."

      Sắc mặt của Cận Chiêu Đông bỗng trắng bệch như tờ giấy, cả người cũng cứng ngắc giống như tượng đá chết sững tại đó.

      "Ngưng Tuyết." tiếng kêu thân mật từ phía sau vang lên.

      Cận Chiêu Đông quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên phát Kiều Nam chẳng biết lúc nào đứng ở sau lưng.

      Khác so với sắc mặt xanh đen vì sửng sốt của Cận Chiêu Đông, Kiều Nam lên phía trước, "Chủ tịch Cận, cũng tới bái tế Tống lão sao?" Vẻ mặt ông ấy bình thường, còn ưu nhã gật đầu cái với Cận Chiêu Đông.

      Tay của Cận Chiêu Đông bất giác nắm lại thành quyền, rồi mở ra, rồi lại nắm lên, trong cổ họng khó chịu như bị mắc kẹt xương cá, hơi kéo lên đến nuốt xuống cũng , hồi lâu sau, từ trong kẽ răng ông mới bật ra câu .

      "Tại sao tôi thể ở chỗ này? Tôi là cha của Tử Kỳ, cha vợ của Kỳ Diễn!"

      Kiều Nam hơi cau mày lại, địch ý của Cận Chiêu Đông quá ràng, khiến cho ông cách nào chú ý.

      "Cận Chiêu Đông, nếu như muốn cãi nhau xin mời ra ngoài, nơi này là lễ truy điệu, phải cái chợ."

      Tô Ngưng Tuyết lại chắn trước mặt Kiều Nam, cản ánh mắt ghen ghét căm hận của Cận Chiêu Đông.

      Cận Chiêu Đông thấy Tô Ngưng Tuyết bảo vệ Kiều Nam, trái tim như muốn rỉ máu, thiếu chút nữa cắn nát hớp răng, tức giận bất bình chất vấn: "Tô Ngưng Tuyết, em ngược lại thử xem, tại sao ta tới đây?"

      Kiều Nam hơi hí mắt, nhìn Cận Chiêu Đông cảm xúc mất khống chế, có kích động mà tiến lên đánh nhau.

      Dù sao cũng phải tuổi trẻ khinh cuồng. . . . . .

      Kiều Nam suy nghĩ, khóe miệng cũng khỏi cong lên thoáng nụ cười yếu ớt, nhưng nhìn ở trong mắt Cận Chiêu Đông, đó là khiêu khích châm chọc!

      Cận Chiêu Đông nhất thời áp chế nổi hỏa khí, cả người liền muốn xông lên.

      "Cận Chiêu Đông, cho là mình mới mười bảy tuổi huyết khí sôi trào sao?"

      Tô Ngưng Tuyết cũng cho phép ông gây chuyện, ngăn ở chính giữa ông ta cùng Kiều Nam.

      "Nếu như nhất định muốn có lý do, vậy tôi cho biết, hôm nay, Kiều Nam tới đây với thân phận cha dượng của Tử Kỳ, nếu là thấy vừa mắt, cửa ở đằng kia, làm phiền dời bước, tiễn!"

      Cận Chiêu Đông cảm thấy vô cùng châm chọc, lại cảm thấy đố kị, cách nào kiềm chế ghen tỵ.

      Vợ của ông, con của ông, khi nào tất cả săn sóc lo lắng đều thuộc về người đàn ông khác rồi?

      Lúc này Kiều Nam đứng ra, tay ông khoác lên vai Tô Ngưng Tuyết: "Ngưng Tuyết, hôm nay cuộc sống như thế, chớ vì chút ít chuyện mà cãi vã, hơn nữa, tin, Cận đổng những lời đó cũng có ác ý."

      Lần này, Cận Chiêu Đông quả bị tức , ông ta cùng Tô
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【67】 Em cứ như vậy mà tin tưởng cậu ta?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Trong phòng nghỉ, thân thể nho của Cận Mỗ Mỗ chiếm đoạt khoảng ghế da to lớn, đung đưa hai chiếc giầy da đầu tròn, hai tay cầm miếng pizza, dùng hai chiếc răng cửa cắn mạnh cái.

      "Kỳ Kỳ, tại sao ông ngoại Kiều mua Kentucky, Mỗ Mỗ muốn ăn đùi gà kia mà!"

      Cận Tử Kỳ đưa tay lai nước sốt dính mép của nó, "Bởi vì bây giờ gà ở chỗ đó an toàn."

      Cận Mỗ Mỗ nhíu mày, "Nhưng mà, phải quảng cáo , gà chúng ta ăn phải là gà kích thích, gà chúng ta ăn là gà khỏe mạnh, Kỳ Kỳ, con còn muốn mua dùm người vài cái bánh trứng ấy."

      E rằng chính là bản thân con muốn ăn chứ gì?

      Đón nhận lấy ánh mắt hờn tủi của con trai, Cận Tử Kỳ nhịn được cười lên tiếng: "Lần sau Kỳ Kỳ ở nhà nướng cho con ăn."

      "Vậy cũng giống rồi!" Cận Mỗ Mỗ chu chu mỏ, thầm, "Tối nay vẫn là có đùi gà ăn. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ sờ sờ đầu của con trai, bên kia cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, có người đến.

      Trong lúc nhìn thấy Cận Chiêu Đông, Cận Tử Kỳ sửng sốt, nhưng khi phát sắc mặt của cha quá cao hứng, cũng muốn thêm lời gì khiến ông bị đả kích nữa, chỉ cung kính gọi tiếng: "Ba ba!"

      Cận Chiêu Đông sau khi đối thoại với Kiều Nam, trong đầu buồn bực vốn định rời , nhưng lúc ngang qua căn phòng nghe được tiếng trẻ con non nớt chọc cười ở bên trong, trái tim mềm nhũn, kìm lòng đặng mở cửa phòng ra, sau đó nhìn thấy con và cháu ngoại ngồi chung với nhau vô cùng thân thiết, ông chỉ cảm thấy cổ chua xót xông lên lồng ngực.

      Những năm qua, ông chỉ đều chấp nhất phần tình và áy náy với người, nhưng quay đầu lại, ông mới phát , người mà ông chân chính áy náy sớm bị ông phụ bạc mấy chục năm, làm sao vài ba lời có thể được ràng?

      Khi Cận Tử Kỳ cho là cha mình , thế nhưng Cận Chiêu Đông lại ngồi xuống ở bên, cũng chuyện, chẳng qua là lẳng lặng nhìn sang và Mỗ Mỗ gặm pizza, mà Mỗ Mỗ bị nhìn thế cũng được tự nhiên nên dừng lại.

      Vì vậy, hai mẹ con, lớn , bốn mắt chuyện gì cứ nhìn chằm chằm gương mặt đen tối của Cận Chiêu Đông.

      Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, bởi vì trong phòng nghỉ rất im ắng, cho nên động tĩnh bên ngoài đều có thể nghe thấy rất ràng, dường như có nam nữ đứng lại ở cửa, nhưng mở cửa vào.

      "Em vào nghỉ ngơi chút , bên chỗ tưởng niệm có cùng Kỳ Diễn trông chừng là được rồi."

      Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, phản ứng theo bản năng nhìn về phía Cận Chiêu Đông, quả nhiên thấy sắc mặt của cha mình tối như đêm.

      Ngoài cử , thể nghi ngờ chính là Kiều Nam mới vừa cùng Cận Chiêu Đông tuyên chiến.

      "Em mệt, Tử Kỳ mang thai, hôm nay nhà họ Tống xảy ra chuyện như vậy, lý nên người làm mẹ em đây phải tới làm giúp con, nhưng ngược lại . . . . . ."

      Lời của Tô Ngưng Tuyết còn chưa hết, lập tức bị Kiều Nam cắt đứt: "Ngưng Tuyết, em còn nhớ thời điểm chúng ta quyết định đến với nhau ?"

      Ở cửa, thoáng trở nên im lặng, lúc Cận Tử Kỳ nhìn thấy hai bóng đen ngoài khe cửa, cũng có lên tiếng.

      Mà ở bên, hai bàn tay của Cận Chiêu Đông đặt ở đầu gối lại chậm rãi cuộn chặt.

      Đôi mắt của Cận Mỗ Mỗ cứ di chuyển qua lại giữa mẹ và ông ngoại, thức thời mà rụt cổ cái, trở về gặm pizza.

      "Chỉ cần là em quan tâm, cũng quan tâm giống như vậy, mặc dù Tử Kỳ phải ruột thịt của , nhưng ở trong lòng , con bé cũng giống như con ruột của , làm cha, có nghĩa vụ giúp con bé xoá bỏ buồn phiền rắc rối."

      Kiều Nam than tiếng, bóng dáng ngoài khe cửa lúc lắc cái, sau đó giọng của Tô Ngưng Tuyết vang lên.

      "Xin lỗi . . . . . . Chuyện con cái em. . . . . ."

      "Đứa ngốc, sao lại xin lỗi với , Tử Kỳ cũng phải là con của sao?"

      Tô Ngưng Tuyết yên lặng lát, mới : "Mấy đồ ăn nhanh cũng nguội rồi, mau ăn ."

      Ngoài cửa, hai người lại đứng hồi, mới cùng nhau rời , về phần phòng nghỉ, cũng vào.

      Cận Tử Kỳ nghe cuộc đối thoại này, từ đáy lòng cũng bội phục kỹ xảo chuyện của Kiều Nam, ngắn ngủn mấy câu, là có thể khiến cho người phụ nữ cảm động như vậy, cùng cha mình mà so sánh . . . . . .

      suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Cận Chiêu Đông, người sau quả nhiên vành mắt đỏ hồng, biết suy nghĩ gì.

      "Ba. . . . . ." Cận Tử Kỳ lo lắng kêu lên, muốn Cận Chiêu Đông ở chỗ này nổi cáu cái gì.

      Cận Chiêu Đông hoàn hồn, nhìn Cận Tử Kỳ, rồi lại nhìn Cận Mỗ Mỗ khoẻ mạnh kháu khỉnh chút, ngẫm lại những
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【68】 chính là nửa kia của !

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Tiểu Kỳ, em cứ như vậy mà tin tưởng cậu ta sao?"

      Cận Tử Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, tôi tin tưởng ấy, cho nên, có thể rời ."

      Tần Viễn lời nào, chẳng qua là nhìn chằm chằm, tựa như dò xét mức độ chân của những lời ra.

      Cận Tử Kỳ dứt khoát thẳng thắn: "Nếu như xuất tại nơi này, là vì muốn khích bác chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng tôi, như vậy, tóm lại có thể xoay người được rồi, nếu như là muốn làm đấng Chúa cứu thế, như vậy, mời thu hồi lại những lời đó của mình, người đàn ông mà tự bản thân tôi muốn gả so với càng biết ấy là hạng người gì hơn."

      Tần Viễn cười khẽ cái, nhìn thần sắc Cận Tử Kỳ đầy kiên định, trong mắt lóe ra cảm xúc , "Cho dù trong lòng cậu ta xem em là bóng dáng thoáng của người nọ, em cũng thèm quan tâm chút nào sao?"

      Cận Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, những lời này sao lại nghe quen tai như vậy. . . . . .

      "Ở Tam Á em cũng gặp Jane Rocher rồi, em cảm thấy. . . . . . Mình cùng ta hoặc nhiều hoặc ít giống nhau sao?"

      Cận Tử Kỳ khỏi ngồi thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tần Viễn, quanh co lòng vòng như vậy, đến tột cùng là muốn làm gì? Tần Viễn mà trước kia tôi biết, làm việc thản nhiên, tuyệt đối dài dòng, bây giờ lại hết lần này đến lần khác dong dài dây dưa, vừa rồi nghĩ gì? cảm thấy, tôi với còn có thể có kết quả sao?"

      Chẳng qua Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, môi mím lại rất chặt, mặt chút biểu tình.

      "Em dối. Nếu như em quên, tại sao vào bảy năm trước khi cùng Tô Hành Phong sáng lập Phong Kỳ, chỉ bồi dưỡng những người có thiên phú nhạc lại có khả năng kinh tế? Rồi tại sao thời điểm căn phòng cũ mà và mẹ từng ở bị phá bỏ và dời nơi khác, em lại tốn biết bao nhiêu tiền và tinh lực để bảo vệ nơi đó?"

      "Bây giờ tôi gặp được đúng người."

      Cận Tử Kỳ cắt đứt ngang lời của : "Tôi thừa nhận cho dù vào năm năm trước bản thân mình vẫn cách nào quên được đoạn quá khứ đó, ai cũng có mối tình đầu ấm áp tốt đẹp, tôi cũng là người bình thường nên thể ngoại lệ, cho nên. . . . . . Sau khi biết có đôi có bạn nhưng vẫn luôn vọng tưởng, có lẽ ngày nào đó trở về bên cạnh tôi."

      "Tuy nhiên phải cũng trở về đó sao? Thời điểm tôi đồng ý kết hôn cùng Tô Hành Phong, trong lòng chỉ muốn để cho biết tin tức này, nhưng cho đến khi hôn lễ của chúng tôi trở thành trò cười, Tô Hành Phong bỏ , cũng xuất như trong tưởng tượng, Tần Viễn, bắt đầu từ khi đó, tôi cũng chết tâm rồi."

      Khi mình, mặc chiếc áo cưới nặng nề dày cộm, giữa trời mưa, ta cũng mang đến khoảng trời trong tươi đẹp để che chắn giúp , khi đó phải là ta, bây giờ tại sao còn muốn vẫn đứng chờ tại chỗ?

      "Cho nên, lúc em mất trí nhớ, dễ dàng Tống Kỳ Diễn sao?"

      Tần Viễn nhìn Cận Tử Kỳ, trong ánh mắt có đau đớn, có chua cay, có khẩn trương, có hối tiếc.

      Cận Tử Kỳ hơi cong khóe môi: "Đúng vậy!"

      Nụ cười yếu ớt đó lại đầy ắp hạnh phúc ngọt ngào, đôi mắt vô cùng đau đớn Tần Viễn.

      " chỉ là tôi, gia đình của tôi, bạn bè tôi đều nhất trí công nhận ấy, ở cùng ấy, lòng tôi có cảm giác mệt mỏi. Chỉ có hai nửa vòng tròn thích hợp nhất mới có thể vừa khớp thành cái vòng tròn hoàn chỉnh."

      "Nếu như em muốn nổi lên ghen tị, Cận Tử Kỳ, em thành công."

      Ánh mắt của Tần Viễn sáng ngời mà nhìn sang : " vẫn có cách nào quên, cho nên quyết định trở về nước, vốn tưởng rằng lần này có thể hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc ở đáy lòng, nhưng nghĩ ngược lại càng lún càng sâu."

      "Sau khi ly hôn với Phương Tình Vân, lập tức trở về Pháp, cũng phải là vì muốn phát triển thị trường đại lục, muốn đến gần em, muốn bù đắp lại tất cả mọi thứ mà chúng ta từng bỏ lỡ. Em muốn , em muốn cảm giác an toàn, bây giờ có khả năng cho em, chỉ cho mình em, còn có Phương Tình Vân thứ hai!"

      "Tần Viễn, chúng ta kết thúc rồi, sớm kết thúc rồi, thể nào làm lại lần nữa."

      Cận Tử Kỳ nhấn từng chữ , "Nếu như tôi có làm gì tốt, để cho sinh ra hiểu lầm, tôi có thể nhận lỗi với , tôi từ bỏ tất cả. Tôi người khác, nhìn cái này , tôi và ấy có cam kết, có hôn nhân, bất kể như thế nào, tôi cũng rời khỏi ấy."

      giơ tay lên, hướng chiếc nhẫn về phía Tần Viễn.

      "Cho dù là làm thế thân, em cũng vui vẻ chịu đựng sao?"

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng đứng dậy, đến sát gần đưa mắt nhìn Tần Viễn.

      "Mỗi người ở thế giới này đều là độc nhất vô nhị, tôi cho rằng mình và Jane giống nhau đến mức có thể làm thế thân của ta, nếu như Tống Kỳ Diễn muốn như vậy, Jane ở chỗ đó, tại sao hết lần này tới lần khác ấy lại chọn tôi?"

      "Tần Viễn,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :