1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【61】Nghi ngờ chồng chất

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tiếng Cận Tử Kỳ quát lên cho ngưng lại mang theo tức giận, hầu như khiến cho tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

      Hiển nhiên, tiểu thư nhà họ Cận trước giờ tính tình cao ngạo lạnh nhạt chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy.

      Ngay cả Tô Hành Phong cũng nhất thời cứng người ở nơi đó, bàn tay nắm lấy cổ áo của Tống Kỳ Diễn cũng quên buông ra.

      "Từ xưa đến giờ lớn đều phải có thứ tự, Tô Hành Phong, nên học chút phải tôn trọng cậu của thế nào."

      Sắc mặt của Cận Tử Kỳ trầm tĩnh, nhìn ra yếu tố nào là đùa, cũng khiến cho bầu khí vốn giương cung bạt kiếm càng căng thẳng hơn.

      Đôi mắt của Tô Hành Phong đo đỏ, nghe lời , lửa giận càng thêm bộc phát, lại giận quá mà cười: "Bây giờ, em muốn dùng thân phận mợ để dạy dỗ tôi sao?"

      Cận Tử Kỳ chút tránh né mà tiến lên nghênh đón ánh mắt sắc bén của ta, "Trưởng bối vãn bối mấy câu được sao?"

      Vẻ châm chọc bên khóe môi Tô Hành Phong càng sâu, cắn chặt răng gằn từng chữ : "Cho dù muốn dạy dỗ tôi, cũng nên là ông ngoại nằm ở bên trong kia, mà phải người cậu giữa đường nhảy ra."

      Sắc mặt của Cận Tử Kỳ đột nhiên thay đổi, lặng lẽ nhìn ta hồi, mới mở miệng: "Xem ra vẫn chưa hiểu tình cảnh của mình, chủ nhân của nơi này họ Tống, từng là họ Lam, nhưng chưa từng là họ Tô."

      Cho nên, chỉ là khách, có tư cách gì ở chỗ này xằng bậy? !

      Lần này, đổi lại sắc mặt của Tô Hành Phong rất khó coi.

      Cận Tử Kỳ cũng mặc kệ ta, quay qua nhìn sang vị cảnh sát vẫn im lặng ở bên cạnh, áy náy : "Để cho mọi người thấy mà chê cười rồi, những lời mới vừa rồi, kính xin các vị đừng để trong lòng."

      đám cảnh sát cười cười, xua tay cho biết có gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Hành Phong đều như muốn gặp.

      Tống Kỳ Diễn nhìn như thoải mái nhưng kì thực dùng sức mà nắm lấy cổ tay của Tô Hành Phong, gạt tay ta ra khỏi cổ áo của mình bị nhăn, "Cậu quá kích động, Hành Phong."

      "Vậy cũng tốt hơn kẻ làm bộ làm tịch như !" Tô Hành Phong khó có thể khắc chế mà rống giận.

      Tống Kỳ Diễn rất hứng thú mà quan sát Tô Hành Phong phát cuồng như con sư tử, " ai cản cậu rời ."

      Gương mặt Tô Hành Phong cứ trắng đỏ lẫn lộn, chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị người đàn ông trước mắt này liên tục xúc phạm, nhất là khi nhìn đến ta cùng Cận Tử Kỳ đứng sóng vai, càng giống như đánh lên mặt ta bạt tai!

      Chẳng qua là đợi ta phát tác, bên đầu kia hành lang truyền đến tiếng Tống Nhiễm Cầm kêu trời trách đất.

      "A a a! phải tôi giết, phải tôi, phải tôi, cứu mạng !"

      "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, để cho tôi , tôi có giết người ——"

      Hai mắt Tô Hành Phong hoảng hốt, "Mẹ!" Vừa kêu vừa liền muốn quay sang xông tới nơi phát ra thanh đó.

      Bất quá, vẫn chưa chạy được hai bước, bị Tống Kỳ Diễn bắt quả tang, kéo cổ áo của ta, rồi ném Tô Hành Phong lo lắng khẩn trương vô trong tường, "Còn ngại đủ loạn sao? Ở đây đàng hoàng lại chút cho tôi."

      Tô Hành Phong phục, lại bị những hình cảnh khác lập tức vây quanh, ngăn cản ta gây trở ngại cho bọn họ phá án.

      Mà đầu bên kia, Tống Nhiễm Cầm bị hai cảnh sát hình kiềm chế lại, xuyên qua nách của bà ta, hai người trái phải, nâng Tống Nhiễm Cầm ngừng giãy giụa lên cao mà đến đầu bậc thang.

      Dưới ánh đèn trong hành lang hắt xuống, mặt mũi Tống Nhiễm Cầm vô cùng nhếch nhác, biểu tình mặt tràn đầy hoang mang và sợ hãi, nước mũi nước mắt nhoè nhoẹt, kiêu ngạo, tự tin, sớm hợp với bà ta nữa.

      Tống Nhiễm Cầm hốt hoảng nhìn thấy Tô Hành Phong, lập tức liều mạng quay sang đưa tay cho Tô Hành Phong, kêu khóc: "Con trai, con trai, cứu cứu mẹ , mẹ có giết người mà!"

      Lòng Tô Hành Phong như lửa đốt, đáng tiếc bị khống chế nên nửa bước cũng khó .

      "Mẹ! Mẹ, người đừng sợ, con cứu mẹ ra ngoài, con lập tức gọi điện cho luật sư!"

      Tiếng Tống Nhiễm Cầm gào khóc thảm thiết bay xa, tiếng vọng vẫn quanh quẩn chưa , cuối cùng Tô Hành Phong yên lòng, vừa thoát khỏi vây cản của cảnh sát hình lập tức chạy đuổi theo.

      Cảnh sát Lý vỗ vỗ vào bả vai của Tống Kỳ Diễn: "Tống thiếu, chúng tôi cũng là việc công phải làm, cho tới bây giờ, chị nhà này là nghi phạm lớn nhất, chúng tôi nhất định phải dẫn chị ta về hiệp trợ điều tra."

      Tống Kỳ Diễn thông cảm mà gật đầu: "Tôi biết, nếu như có cần trợ giúp cái gì, có thể liên lạc với tôi, tôi tận lực phối hợp vụ án này, tối thiểu, thể để cho cha tôi ra oan ức ràng."

      "Vậy chúng tôi cáo từ trước, mấy ngày nay còn phải phiền Tống thiếu phối hợp điều tra với chúng tôi."

      Cảnh sát Lý thở dài, trong nhà ai gặp gỡ chuyện như vậy tâm tình cũng rất tệ, trước khi ông ta , Tống Kỳ Diễn lại gọi ông ta, "Đứa cháu kia của tôi trời sinh tính lỗ mãng, xin cảnh sát Lý lượng thứ chút."

      Tô Hành Phong mới vừa rồi cứ như vậy mà đuổi theo, quan tâm bị loạn, biết gây ra chuyện gì.

      Sợ
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【62】 Chứng cớ đâu?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Tình nhân của Tống Chi Nhậm?

      Khi Tống Kỳ Diễn ra suy đoán này, kể cả Cận Tử Kỳ ở bên trong, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

      "Với địa vị giờ này ngày này của cha tôi, nghiệp cũng đạt tới đỉnh, mặc dù bây giờ lớn tuổi, nhưng cũng phải trải qua thời tuổi trẻ, nếu như tôi nhớ lầm, mẹ tôi qua đời cũng gần ba mươi lăm năm."

      Bất kể là tiểu thư nhà họ Lam hay là mẹ của Tống Nhiễm Cầm, cũng rời gần ba mươi lăm năm.

      Tuy nhiên, gia đình lớn như nhà họ Tống này, thế nhưng có được nữ chủ nhân có tiếng lẫn có miếng thực thụ.

      Chỉ có thể điều ——

      Tống Chi Nhậm có phòng ngoài, nhưng tính toán cho đối phương thân phận nữ chủ nhân nhà họ Tống.

      Đa tình rồi lại vô tình, cuối cùng chết ở trong tay phụ nữ. Nếu quả là như thế, dùng kiện quan hệ bất chính để giải thích chuyện người nắm quyền của nhà họ Tống tử vong, ra, đúng là trở thành câu chuyện cười cho thiên hạ bàn tán sau khi ăn xong.

      cảnh sát hình vuốt càm, cau mày phân tích tiếp: "Căn cứ báo cáo nghiệm thi vào ngày hôm qua, gáy của người chết bị đánh mạnh, cũng là chỗ trí mạng, hung khí là cái nghiên mực đặt bàn sách, nhưng chúng tôi phát , vết thương gáy của người chết có phần , hẳn phải là kích trí mạng, e rằng bị đánh ít nhất hai cái."

      Sắc mặt của người giúp việc bị gọi lấy khẩu cung đều thay đổi, trong lòng của Cận Tử Kỳ rét lạnh, thủ pháp giết người này quá tàn nhẫn.

      Cảnh sát vừa quan sát sắc mặt của người bên cạnh, vừa nhanh chậm mà : "Bất quá nghiên mực cũng có dấu vân tay, chứng minh hung thủ là người có tâm tư kín đáo, biết lau sạch dấu vân tay sau khi xảy ra chuyện, cũng biết nếu tùy tiện vứt bỏ bị cảnh sát tìm được, chẳng bằng sau khi lau dấu vân tay xong rồi lại thoải mái đặt ở trường gây án."

      người cảnh sát hình khác : "Chúng tôi phát khay trà ở thư phòng có mấy chai thuốc, sau khi kiểm tra thành phần, là thuốc trị u não." ta xong nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, ánh mắt có phần nghi hoặc.

      Tống Kỳ Diễn gật đầu: "Đại khái vào nửa năm trước cha tôi được kiểm tra phát bị mắc bệnh ung thư não, vẫn luôn dùng thuốc để ức chế ung thư tế bào lan rộng, nếu phải có chuyện ngoài ý muốn thế này, qua tháng nữa, cha tôi tiếp nhận hoá trị."

      "Vậy khó trách."

      Cảnh sát hình : "Chuyên gia pháp y trong những viên thuốc này hàm chứa các thành phần thuộc loại chất kích thích."

      Cận Tử Kỳ liếc nhìn Tống Kỳ Diễn ở bên cạnh, Tống Kỳ Diễn nhận thấy được ánh mắt của , quay đầu lại, cũng hiểu được ý trong mắt , dùng nhiều thuốc kích thích có tác dụng phụ giống như ma tuý.

      "Trong thư phòng có dấu vết từng đánh nhau, nhưng hung thủ xử lý tỉ mỉ rất khá, dọn dẹp trường khiến cho chúng ta hầu như tìm được sơ hở, bất quá bây giờ. . . . . . E rằng có."

      Cảnh sát hình nhận lấy bông tai trong tay Tống Kỳ Diễn, "Tối thiểu xác định nghi phạm là phái nữ xác suất rất lớn."

      Lúc này, cảnh sát hình vào, cầm bản khẩu cung.

      "Lão Đại, em kiểm tra camera ở cửa phòng an ninh, khoảng thời gian từ rạng sáng hôm qua đến chín giờ sáng, có bất kỳ chiếc xe nào khả nghi tiến vào, chỉ có khoảng lúc tám giờ, có chiếc xe lái ."

      Cảnh sát hình tự mình lật xem bản ghi chép, mới : "Là trợ lý của người chết, Hàn Mẫn Tranh tiên sinh."

      Lúc này cũng có người giúp việc chen vào : "Tôi cũng thấy khoảng thời gian đó Hàn tiên sinh dùng cơm ở phòng ăn."

      "Căn cứ theo đoạn ghi Hàn tiên sinh cung cấp vào tối hôm qua, là nạn nhân cử ta Tam Á làm việc?"

      Ở điểm này Cận Tử Kỳ cũng có thể thay Hàn Mẫn Tranh làm chứng, "Phải, tôi gặp ta trong bệnh viện ở Tam Á."

      Đội trưởng hình cảnh lật xem tất cả tài liệu khẩu cung, ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh vòng.

      "Bây giờ nhìn lại, chứng cớ có được xác thực Tống thiếu, thiếu phu nhân có ở đây, còn bởi vì chiếc bông tai này, hung thủ được nhận định là nữ giới, vị Hàn tiên sinh này cũng loại khỏi diện tình nghi, trong tòa nhà lầu chính này có camera, cho nên sợ rằng khẩu cung tối hôm qua có vài chỗ bị chúng ta bỏ sót."

      Cảnh sát hình đến nửa lén nhìn Tống Kỳ Diễn, ràng ý ở ngoài lời.

      Tống Kỳ Diễn hiểu được ý của ông ta, liền quay đầu dặn bảo với người làm nữ: "Tập họp mọi người tới nơi này."

      Trong lúc nhất thời, hơn trăm người giúp việc, an ninh của Tống trạch nhốn nháo quay sang tòa nhà lầu chính hội hợp.

      Được người giúp việc báo cho hay rằng cảnh sát hình muốn lấy khẩu cung lần nữa, Hàn Mẫn Tranh trong phòng xử lý công việc, nghe vậy bàn tay nâng cà phê để uống hơi khựng lại, nhưng mặt vẫn nhàn nhạt, "Tôi biết rồi."

      Quản Minh mới từ hậu hoa viên trở lại, trong tay còn cầm mấy nhánh hoa mai mới vừa cắt xuống, nhìn sang người giúp việc trước mặt biểu tình nôn nóng mà chạy tới thông báo, nhăn mày lại: " phải tối qua lấy rồi sao?"

      Mà sau lưng quản Minh, có người phụ nữ ăn mặc hiền thục bước ra, khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, cả người thon cao với đôi lông mày đậm làm cho người ta có cảm giác lão luyện!

      Người giúp việc thấy ấy cũng ở đây, cung kính cúi người mười lăm độ, ấy cũng khẽ mỉm cười đáp lại.

      "Tiểu Tuệ, lại xảy ra chuyện gì?" Giọng của người phụ nữ nọ rất dịu dàng.

      Quản Minh ôm trán, sắc mặt có chút tiều tụy: "Chị, chị trở lại phòng trước, em chút về."

      Người phụ
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【63 】 Chủ tịch là do tôi giết!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Chứng cớ đâu?"

      Ánh mắt của quản Minh rất bình tĩnh, lần lượt quét nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây.

      ta mặc bộ váy Âu phục màu đen, tư thế ngồi đoan chính, gương mặt xinh đẹp giỏi giang là thần thái cực kỳ bình thản.

      "Mọi việc đều cần coi trọng chứng cớ, trước khi các người nghi ngờ chị của tôi, có phải nên đưa ra chút bằng chứng hay ?"

      Đám cảnh sát hình lập tức cứng họng, bọn họ cũng chỉ theo như thường lệ mà suy luận chứ thực chất cũng có bằng chứng.

      "Nếu như có chứng cớ xác thực, chị của tôi cũng cần thiết hết lần này đến lần khác nhận lấy kinh hãi."

      " muốn chứng cớ?" Giọng trầm thấp của Tống Kỳ Diễn chậm rãi vang lên.

      Sống lưng của quản Minh run lên cái, đối diện với ánh mắt bén nhạy của Tống Kỳ Diễn, chân mày thoáng mà cau lại chút.

      Tống Kỳ Diễn là người làm nữ nhặt được bông tai tới, " cho quản Minh, là nhặt được bông tai ở đâu."

      "Ở cạnh chậu hoa gần phía ngoài của thư phòng lầu hai."

      Tống Kỳ Diễn hài lòng gật đầu, quay qua nhìn quản Minh: "Như vậy có phải mời được chị của di chuyển đến rồi chứ?"

      Quản Minh vẫn chưa trả lời, cánh cửa lớn vang lên chuỗi tiếng giày cao gót giẫm đất.

      bóng dáng dịu dàng xuất trong tầm mắt của mọi người.

      "Các người nên làm khó Tiểu Tuệ."

      Người tới là phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, được bảo dưỡng tốt khiến cho dáng vẻ ta thoạt nhìn bất quá chỉ ba mươi tuổi, bên trong chiếc áo choàng tay có dây tua, là cái áo len cao cổ và chiếc váy dài phong cách quốc, mái tóc đen được xoã đầu vai.

      "Ngại quá, tôi tới chậm, thân thể tôi gần đây tốt, cho nên trở về phòng lấy thêm chiếc áo choàng."

      Cận Tử Kỳ quan sát người phụ nữ này, căn cứ vào phong cách, thế nhưng cùng mẹ chồng của , tiểu thư nhà họ Lam mà Tống Kỳ Diễn từng cho xem ảnh có mấy phần giống nhau, tuy nhiên chỉ khác nhau là, người phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn ràng tinh ranh hơn.

      Chẳng qua chưa chờ Cận Tử Kỳ nghĩ sâu, ta qua tới, đến trước mặt Tống Kỳ Diễn.

      ta áy náy mỉm cười: " tới quý phủ quấy rầy, còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi với chủ nhà."

      Tống Kỳ Diễn tháo xuống vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc, khoác tay lên bả vai của Cận Tử Kỳ, chỉnh chỉnh thân thể, quay sang người phụ nữ này cười : "Khách sáo rồi, tôi nghĩ hẳn là chỉ chào hỏi với tôi thôi chứ?"

      Người phụ nữ mất tự nhiên gật đầu: " sai, tối hôm trước tôi cũng đến thư phòng chào hỏi Tống chủ tịch."

      ta cũng rất thản nhiên mà thừa nhận, giữa mày mắt cũng có vẻ lén lút.

      Có người làm nữ hiểu tình hình đứng ra: "Tối hôm trước lúc tôi quét dọn trong hành lang, quả có gặp tiểu thư Minh Lan."

      Tiểu thư?

      Cận Tử Kỳ nghe hai chữ như thế nhăn mày lại ----

      Phụ nữ bố mươi tuổi, còn bị gọi là tiểu thư, trốn thoát hai chữ "chưa cưới".

      Tống Chi Nhậm trong lúc vô tình từng , Minh Tuệ là do ông ta nhận nuôi tài trợ du học hoàn thành việc học.

      Nhìn lại Minh Lan, toàn thân cao thấp, mặc dù thấy ký hiệu của nhãn hàng nổi tiếng, nhưng những bộ quần áo này, đâu nào giống như là hàng giá rẻ?

      người phụ nữ có phẩm vị cao như vậy, làm sao có thể là người trong gia đình nghèo khổ?

      Cận Tử Kỳ cân nhắc chút, mới mở miệng: "Minh tiểu thư, biết và cha chồng tôi có mối quan hệ ra sao?"

      Nụ cười mỉm mặt Minh Lan hơi khựng lại, mà hai tay đặt ghế sofa cũng nắm chặt.

      Hiển nhiên, hai hai chị em đối với vấn đề này tồn tại mâu thuẫn trong lòng.

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc nghiêng người tới trước: "Có phải tôi mạo phạm đến Minh tiểu thư rồi chứ?"

      Minh Lan cười đến có chút miễn cưỡng: " , tôi cùng Tống đổng. . . . . . Là bạn bè."

      Những lời này ra khỏi miệng, người sáng suốt đều gần như đoán được mối quan hệ tế nhị giữa Minh Lan cùng Tống Chi Nhậm.

      Cả phòng khách, sắc mặt quá mức khó nhìn nhất là quản Minh, ta sớm còn vẻ lạnh nhạt bình tĩnh của lúc ban đầu nữa.

      Ngay sau đó cảnh sát hình triển khai hỏi dò: "Minh tiểu thư, bây giờ phiền phối hợp công việc với chúng tôi."

      Minh Lan hơi kinh ngạc, liếc nhìn ghi chép: "Tối hôm qua phải lấy rồi sao?"

      "Tối hôm qua có thể chúng tôi bỏ sót vài chi tiết, cho nên đợi lát nữa, cần hỏi cặn kẽ thêm chút."

      Minh Lan thông cảm mà gật đầu: "Như vậy à, được rồi, hỏi ."

      Lúc cảnh sát hình lấy khẩu cung, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vẫn quấy rầy, nhưng đều chú ý thần sắc của Minh Lan.

      Người phụ nữ đột nhiên xuất này có thể là tình nhân của Tống Chi Nhậm, tình nghi quá lớn.

      Nếu quả ta, động cơ giết người là cái gì?

      Theo Minh Lan miêu tả ----

      Sáng sớm hôm qua, lúc Minh Tuệ rời giường phục vụ Tống Chi Nhậm, ta cũng thức dậy, ở trong phòng xem TV hơn tiếng, khoảng sáu giờ xuống lầu dùng bữa ăn sáng, lần nữa trở lại phòng luyện yoga lát, sau đó cũng ra khỏi phòng.

      Cảnh sát trưởng cũng lắng nghe, cuối cùng hỏi câu: "Theo trình tự, tôi cần hỏi vấn đề, sau khoảng thời gian mà dùng xong bữa ăn sáng đó có người nào làm chứng hay ?"

      Minh Lan ngẩn ra, im lặng trong chốc lát, nhìn quản Minh: "Em tiểu
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【64】Chỉ lần này, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Ngoài cửa sổ thời tiết u, trong hành lang vắng vẻ có thể nghe được tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài rất .

      Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế, gom lại áo lông người, ly nước nóng xuất ở dưới mắt, bản thân Tống Kỳ Diễn bưng ly cà phê, ngồi xuống kế bên , tay ôm lấy bờ vai của .

      Cận Tử Kỳ hơi run run cái, thuận thế tựa vào đầu vai của , đỉnh đầu truyền đến tiếng lo lắng của .

      " bảo Trâu Hướng đưa em quay lại chỗ của mẹ nha?"

      " cần, đợi ở chỗ này cũng vô cùng tốt, còn có nước nóng uống miễn phí."

      Cận Tử Kỳ đùa mà giơ giơ cái ly giấy trong tay lên, sau đó thần sắc hơi có chút nghiêm túc: "Mặc dù bây giờ em giúp được cái gì, nhưng tối thiểu vẫn muốn cùng họa phúc cùng hưởng."

      Bên tai tiếng mưa rơi dày đặc như nhịp trống, tí tách rả rích thấm ướt vào ruộng tâm (*) của lòng người.

      心田 Ruộng tâm. Tâm của mỗi người tựa như mảnh ruộng, có khả năng chứa đựng các hạt giống thiện, ác. Nếu gieo nhân lành thu được quả lành, gieo nhân xấu vậy thu được quả xấu.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu cầm cái ly ủ tay, chợt cảm giác được bả vai nặng xuống, ấm áp quen thuộc vây quanh mình, thoáng run lên, bên môi thoáng mang theo nụ cười yếu ớt, mặc cho ôm mình vào ngực.

      Bàn tay của Tống Kỳ Diễn vuốt ve chiếc bụng càng lúc càng lớn của , "Đến khi chuyện này qua , chúng ta quay lại Australia dưỡng thai."

      Lời của mới vừa xong, bên kia, cánh cửa của căn phòng điều tra bị mở ra.

      Hai vị cảnh sát hình cầm bản ghi chép ra ngoài.

      "Căn cứ vào khẩu cung cùng chứng cứ hữu, hung thủ được xác định là Minh Tuệ, bản thân Minh Tuệ cũng thú nhận kiêng dè."

      Lúc này, cánh cửa của phòng điều tra khác cũng mở ra, có hai vị cảnh sát tra hỏi Minh Lan bước ta.

      Cận Tử Kỳ xuyên qua khe cửa nhìn thấy Minh Lan vẫn đoan trang tao nhã mà ngồi ở trong gian chật hẹp đó, gương mặt thanh nhã hơi rũ, thay vì là sau khi bại lộ suy sụp tinh thần, chẳng bằng sớm liệu đến kết quả này.

      người cảnh sát thở dài: "Người bên trong này cũng gần như khai báo tất cả, bất quá, ta em ta là lỡ tay giết người, khẩn cầu cấp của chúng tôi lúc nộp những vật chứng này tình huống với viện kiểm sát."

      "Lỡ tay?" Tống Kỳ Diễn cũng liếc nhìn Minh Lan ở bên trong, " thế nào?"

      Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ là thân nhân của người chết, cảnh sát hình bèn ra hết những việc có thể trình bày.

      ra là, ban đầu Tống Chi Nhậm trợ cấp cho Minh Tuệ học cũng là để giữ ta ở bên cạnh làm việc, cũng phải là vừa ý tài năng của ta, mà bởi vì người đàn bà, cũng chính là Minh Lan ngồi ở trong phòng điều tra.

      Minh Lan năm nay ba mươi tám tuổi, vào mười lăm năm trước được Tống thị mời làm thư ký, cũng vào năm nọ tiếp xúc với Tống Chi Nhậm, sau đó trở thành tình nhân của Tống Chi Nhậm, lại bỏ công việc ở Tống thị để chuyên tâm làm phu nhân.

      Chẳng qua là lòng người đủ, khi người chiếm được càng nhiều, ta muốn nhiều hơn.

      Theo như Minh Lan giải thích, lúc ban đầu Tống Chi Nhậm cũng phải chỉ có mình ta, nhưng theo tuổi tác càng lúc càng lớn, người bên cạnh cũng tốp năm tốp ba ra , chỉ có ta tới mười lăm năm mà vẫn còn ở bên cạnh ông.

      Minh Lan sinh cho Tống Chi Nhậm đứa con , năm nay tám tuổi, có lẽ cũng là bởi vì đứa bé này, ta tình nguyện để cho mình là phòng ngoài nữa, muốn danh chánh ngôn thuận mà sống ở Tống trạch!

      Tuy nhiên Tống Chi Nhậm dù sáng dù tối căn bản có ý thừa nhận ta, cũng chưa từng muốn kết hôn với ta, hai người họ cũng chỉ bởi vì chuyện này mà tranh cãi, thế nhưng Tống Chi Nhậm kiên nhẫn, thậm chí muốn lấy tiền đuổi mẹ con các .

      Nhưng những năm qua Minh Lan ở bên cạnh ông cũng học được thăm dò ý tứ qua lời và sắc mặt, hiểu được chuyển biến tốt hãy thu, sau khi biết con trai của Tống Chi Nhậm là Tống Kỳ Diễn "Chết mà sống lại", có lẽ là nhìn ra chút đầu mối từ trong thủ đoạn mà Tống Kỳ Diễn đối phó với Tống Nhiễm Cầm nên cũng an phận đoạn thời gian rất dài, chuyện kết hôn cũng dám nhắc lại.

      Mà lần Tống Chi Nhậm Maldives nghỉ dưỡng, Minh Lan hiển nhiên cũng theo cùng, vô tình hay cố ý đề cập muốn cho con thoát khỏi thân phận con riêng, ngoài dự đoán Tống Chi Nhậm cũng giả ngu giả khờ mà trả lời ta, thậm chí sau khi trở lại thành phố S lập di chúc, trong di chúc có tên ta coi như xong, nhưng vẫn có tên con .

      Trừ năm trăm vạn, Tống Chi Nhậm cái gì cũng để lại cho mẹ con các , tất cả tài sản bao gồm Tống thị to như vậy, thế nhưng muốn luật sư chuyển tới tên của Tống Kỳ Diễn sau khi ông ta qua đời, lúc mới vừa biết được tin tức này lòng dạ Minh Lan rối bời, mười mấy năm thanh xuân của mình còn sinh cho ông ta đứa con, lại đổi lấy kết quả như thế!

      Minh Lan nghe người giúp việc trong nhà bóng gió, suốt đêm đến nhà họ Tống, Tống Chi Nhậm cũng công việc bề bộn nên cự tuyệt gặp ta, ta
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【64】Chỉ lần này, lần sau thể chiếu theo lệ này nữa. (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Sau đó chị lại đột nhiên trở về quê hương, đón tôi khỏi nhà bác cả, hơn nữa cho nhà bác cả khoản tiền, bác chị tôi làm bé cho người ta rồi, tôi lúc ấy hiểu, cho đến khi vào thành phố, có ngày, chị tôi bảo tôi kêu người đàn ông mà có thể làm cha chị tôi là rể, tôi mới hiểu được ý nghĩa làm bé. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ nhíu lông mày lên: "Sau khi ấy trưởng thành có năng lực, ấy hoàn toàn có thể lựa chọn việc rời ."

      "Ông ta đối với chị tôi rất tốt, hầu như đến độ xin gì được nấy, tôi cũng từng khuyên chị ấy rời khỏi ông ta, mặc dù chúng tôi sung túc giống như bây giờ, nhưng dựa vào hai bàn tay của mình cũng có thể tiếp tục sống tốt. Tuy nhiên chị tôi lại chị thương ông ấy! Có phải rất buồn cười hay , tình của chị ấy bất quá là cảm giác ông ấy xây dựng cho chị ấy."

      "Tôi cùng chị tôi mất cha mẹ lúc vị thành niên, khát vọng nhất chính là gia đình, tìm được cho mình cảm giác thân thuộc, ở thời điểm bơ vơ chỗ nương tựa đó, sợ rằng đổi lại là ai cũng có thể."

      Minh Tuệ xong, khổ sở mà cười lên: "Nhiều năm như vậy, ông ta lần lữa chịu cho chị tôi cái cam kết, cho dù là sau khi sinh Tiểu Hoan, cũng có nhả miệng, tôi đoán được căn bản ông ta có ý định cưới chị tôi, chị của tôi cũng từng thử rời , tuy nhiên, ông ta cho chị ấy cái khởi đầu quá cao, con đường phía sau làm sao được trôi chảy?"

      quen với cuộc sống phu nhân giàu sang, làm sao còn có dũng khí trở lại cuộc sống của người bình thường được nữa?

      Minh Tuệ quay qua nhìn Tống Kỳ Diễn: " , thiếu gia cũng nhìn ra chút gì rồi?"

      xong, Minh Tuệ cười cười: "Dáng dấp của chị tôi rất giống Tống phu nhân quá cố, hoặc chính xác hơn mà , chính là Đại tiểu thư Lam thị, người ông ta muốn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi."

      Tống Kỳ Diễn nheo con ngươi mắt lại: "Tôi ngược lại biết cha tôi nguyên lai là người chung tình."

      Minh Tuệ cũng đoán được thái độ của là thế này, cãi lại, "Chủ tịch làm di chúc ở ngay trong phòng tôi, ông ta ông ta có thể chuyển hết tài sản sang tên của , nhưng có cầu ——"

      "Chủ tịch đề xuất, sau khi ông ta chết muốn hợp táng cùng phu nhân, làm thành mộ, thậm chí ông ta muốn tên ghi Thừa Hoan vào trong di chúc, chỉ sợ chọc thiếu gia có chút mất hứng."

      Tống Kỳ Diễn cũng bỗng nhiên đứng dậy, khóe miệng thoáng chút ý cười lạnh, mắt liếc nhìn Minh Tuệ, trong tròng mắt đen hẹp dài, có lớp băng sương mỏng, "Mẹ của tôi liên quan gì đến ông ta? Con của ông ta liên quan gì đến tôi chứ? Tôi sẵn sàng cho thêm năm trăm vạn, để cho mẹ của tôi có thể an an tĩnh tĩnh mà nằm dưới đất!"

      Minh Tuệ nhất thời sợ run, mà Tống Kỳ Diễn lôi kéo Cận Tử Kỳ chuẩn bị ra ngoài.

      "Thiếu gia, tôi cầu xem Thừa Hoan là em mà đối xử tử tế, nhưng hi vọng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :