1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【56】 Nhìn , tôi chồng tôi!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Mới vừa rồi nhìn thấy bên cạnh có người đấy. . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn rời khỏi môi của , khóe môi treo sợi chỉ bạc rất khả nghi, lại làm như có chuyện lạ mà ra câu hề liên quan, tròng mắt đen nóng rực như lửa cứ dừng lại ở môi , cả người thoạt nhìn vô cùng tà mị.

      "Tống Kỳ Diễn!"

      Tống Kỳ Diễn vẫn ôm chặt Cận Tử Kỳ chịu buông tay, còn cố ý dùng nơi nào đó thúc thúc vào chỗ nào đó của , có điều ngụ ý mà mở miệng: "Tiểu Kỳ, dường như rất lâu rồi. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ vừa giận vừa xấu hổ, hàm răng cũng sắp cắn bể.

      Nếu so với vô lại phúc hắc, e rằng thế giới này rất ít có người có thể địch nổi so với Tống Kỳ Diễn!

      Tuy nhiên hình như Tống Kỳ Diễn chỉ thấy thẹn thùng của nhìn thấy tức giận, lại tiếp tục thúc thúc cọ cọ, trong miệng ngừng những lời da dầy đáng đánh đòn: "Khi đó tuổi như vậy, đâu nào nghĩ đến vấn đề như thế. . . . . ."

      Quả nhiên là tên đàn ông xấu xa thù dai!

      Cho nên lấy những lời ở trong yến hội để bẻ lại !

      Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, cả người vô lực đẩy ra, hơi thở mang đậm mùi vị nam tính cường thế xâm nhập vào hô hấp của , hai người chen chúc cùng góc ghế sofa chật hẹp, nhưng lại làm cho phát ra cảm giác hưng phấn khẩn trương.

      "Tống Kỳ Diễn. . . . . ."

      "Hử?" Tống Kỳ Diễn nhìn chằm chằm vào mặt của , gương mặt ửng đỏ như đóa hoa đào trông bên nọ ngó bên kia.

      Thành , khi lần đầu tiên gặp phải Cận Tử Kỳ, cảm thấy trong người bức tranh đẹp.

      Cận Tử Kỳ nhìn đáp lại cách lơ đãng, đột nhiên hoảng hốt sợ hãi kêu lên: "Chỗ kia có cái máy quay phim!"

      có ai thích thời điểm mình cùng người thân mật, bên cạnh lại có chiếc máy quay phim theo dõi mình chằm chằm.

      Tống Kỳ Diễn cũng ngoại lệ, lúc này cũng bị dọa chút, theo bản năng quay đầu tìm cái máy quay phim làm hỏng chuyện tốt của , cơn hứng tình được khơi mào trước đó nhất thời tiêu tán hơn phân nửa.

      Bất quá là Cận Tử Kỳ dọa chút, tránh cho chú ý trường hợp mà làm ra chuyện gì đó biết xấu hổ.

      thực tế. . . . . . Tống Kỳ Diễn chạy hết vòng, đâu nào có được nửa bóng dáng của chiếc máy quay phim!

      Chờ vung mạnh tay áo, muốn trở về dạy dỗ tiểu tinh láo kia trận nho , Cận Tử Kỳ cởi bỏ giầy, ôm chân ngồi vùi ở ghế sofa, nhìn mình quần áo xốc xếch mà nghiền ngẫm cười.

      Nhất thời, ngọn lửa dục nhen nhóm lúc ban đầu chuyển hóa thành cơn tức giận, hơn nữa xông lên gương mặt màu lúa mạch của .

      hứng lên chuẩn bị hành động lại bị dọa đến mềm nhũn, thể nghi ngờ đây là khiêu khích cực lớn đối với tôn nghiêm của người đàn ông!

      Lúc trước Cận Tử Kỳ bị khi dễ, vào lúc này cũng bất quá chỉ là muốn giảm nhuệ khí của , thế nào cũng nghĩ tới, mình bị Tống Kỳ Diễn đặt lên đùi để đánh. . . . . .

      Trong góc quán PUB ánh đèn mờ tối, cách bức rèm châu hơi đung đưa, bên trong càng lộ vẻ kiều diễm lãng mạn.

      Tống Kỳ Diễn chưa bao giờ cảm thấy Cận Tử Kỳ đáng đánh đòn giống như hôm nay vậy, lật Cận Tử Kỳ bụng to nằm ở người mình, để ý giãy giụa vụng về vô ích, vỗ vào mông cái.

      "Bốp ——"

      Cận Tử Kỳ nhờ bị ăn đau, xấu hổ mà quay đầu trừng , "Tại sao lại đánh ở chỗ này?"

      Tống Kỳ Diễn nhìn vẻ mặt biết hối cải của người phụ nữ, ngọn lửa tức giận trong lòng "Vụt" lên cái, bàn tay giơ lên vỗ xuống, tràng "Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp. . . . . ." .

      Bên ngoài bức rèm, có hai trẻ đại bưng ly rượu, kích động kéo kéo bạn mình, đôi mắt ngừng liếc nhìn vào bên trong , nhìn bóng dáng đôi nam nữ dây dưa với nhau, cảm thán tiếng ——

      "Chẳng lẽ đây là chơi trò chơi mới nổi dạo gần đây sao? Ba ba và con , khẩu vị nặng nề quá nha!"

      Cận Tử Kỳ: ". . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn cũng có dùng hết toàn bộ sức lực để đánh, bất quá là hù dọa chút thôi, chờ đến khi cơn giận của mình tiêu gần hết, mới đỡ dậy thả lại ghế sofa, quên hùng hổ nghiêm mặt : "Lần sau còn dám nữa hay ?"

      Câu uy hiếp này vừa ra khỏi miệng, má phải của bị đạp cái mạnh, bàn chân trần bé trắng trẻo in lên sóng mũi của , cả người cũng bị luồng sức mạnh đánh lén bất ngờ này đánh trúng nghiêng qua bên.

      Kết quả mất thăng bằng, Tống Kỳ Diễn lăn từ ghế sofa xuống, chật vật chịu nổi, "Em cái này. . . . . ."

      Tống Kỳ Diễn cảm thấy thường ngày mình quá dung túng và nuông chiều Cận Tử Kỳ rồi, mới có thể dẫn đến leo lên đầu mình vung vẫy chơi đùa, tiếp tục như vậy còn thể thống gì, được, làm thế nào cũng phải chấn chấn phu cương (dạy vợ)!

      Tuy nhiên, mới vừa hào hứng làm xong công tác chuẩn bị, lạnh mặt từ dưới đất đứng lên . . . . . .

      Đôi mắt của Cận Tử Kỳ đo đỏ, vẻ mặt như sắp sửa nổi giận giọi vào trong tầm mắt của .

      cứng rắn mạnh mẽ mà Tống Kỳ Diễn mới vừa cảm thấy giác ngộ được tức khắc tiết hết ra ngoài rồi.

      cứng ngắc mà giật giật khóe miệng, gục dán lên, vừa khẽ vuốt vuốt lưng của , vừa cố ý dùng giọng ồm ồm giả bộ trách móc, "Cận Tử Kỳ, em bao nhiêu tuổi rồi, thế nào còn biết phân biệt đâu là đùa giỡn chứ?"

      Cận Tử Kỳ bị ôm vào trong ngực, nghe dịu dàng dụ dỗ mình, cũng truy cứu chỗ mông đau đớn tê dại, liếc cái, mấp máy khóe miệng, "Lần sau được như
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【57】 Miệng chó mọc được ngà voi.

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Bên trong phòng khách sạn.

      Đồ sứ bị quét xuống đất, phát ra tiếng va đập vỡ vụn dữ dội.

      Tần Viễn đứng ở bên, mắt lạnh nhìn sang người phụ nữ như muốn nổi điên rồi, sau đó tiến lên, phen níu tay của ta lại, kéo ta lên phía trước, Phương Tình Vân nhất thời kinh hoảng mà kêu to: "Buông em ra, Tần Viễn, buông em ra!"

      Mặt Tần Viễn trầm như băng, mặt còn nhu tình dịu dàng như xưa nữa, nhất định giữ vững im lặng, kéo Phương Tình Vân lên phòng tắm, dùng chân đá văng cửa ra, đẩy Phương Tình Vân vào.

      Dưới chân Phương Tình Vân ỏn định, khuỷu tay đập vào bồn rửa mặt, xương cốt phát ra trận đau đớn phải rên lên.

      Tần Viễn đứng ở phía sau ta, đè lại bả vai ta giùng giằng muốn đứng lên, ánh mắt dường như tôi luyện mà trở nên bén nhọn như băng tuyết lạnh lẽo, tay chỉ lên gương ở tường, giọng cũng cực kỳ lạnh nhạt!

      "Phương Tình Vân, mở to hai mắt ra nhìn thử , người phụ nữ trong gương là ai, chính là sao?"

      Vẫn là tiểu thư khuê các dịu dàng hiền lành, luôn làm cho người ta có cảm giác nhàng ấm áp kia sao?

      Hai tay Phương Tình Vân giữ lấy mép bồn rửa chặt, móng tay quá dài vô tình bị gãy, có ít máu tươm ra từ trong khóe móng tay.

      ta ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong gương, như có ngọn lửa bốc lên đầy đầu, ta ôm đầu của mình, thống khổ mà kêu gào ra tiếng, cầm lấy đồ đạc được đặt bục mà hung hăng đập tới chiếc gương.

      Chiếc gương bị đập lõm sâu vào chút, cũng theo đó nhanh chóng vỡ vụn ra từng miếng , đổ nát chịu nổi.

      Phương Tình Vân giãy giụa thoát ra khỏi kiềm chế của Tần Viễn, xoay người, đôi mắt đỏ bừng, nhìn Tần Viễn chằm chằm.

      vẫn kiêu ngạo cao sang, tác phong nhanh nhẹn, mặc Âu phục đắt giá được đặt may thủ công, cà vạt màu đỏ rượu được thắt cẩn thận tỉ mỉ, giống như mỗi buổi sáng sớm khi xưa từng đứng ở cửa ra vào nhón chân lên chăm chú thắt nó cho .

      Tuy nhiên, bây giờ, còn rồi, , sớm thể trở về được cuộc sống an bình của mấy năm trước ở nước ngoài!

      Trái tim là đủ tàn nhẫn và xấu xa, cứ nhàng mà để cho ta nhìn bản thân mình tàn tạ như vậy.

      Tần Viễn quắc mắt liếc nhìn, mặt lên vẻ châm chọc; mình đứng ở bên cạnh , tóc tai rối bời, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt như gấu mèo, tia máu lẫn lộn, ánh mắt u buồn, ấn đường cau chặt, vẻ mặt mệt mỏi.

      Trong gương, với Âu phục thẳng thớm, tao nhã đẹp mắt; ta tóc tai bù xù, giống như người đàn bà điên.

      Chẳng qua bao lâu, ta cũng từng gọn gàng tươi đẹp mà đứng ở bên người , ý cười tràn ngập, sau đó có người chỉ vào bọn họ : "Nhìn xem, là Kim Đồng Ngọc Nữ, quá xứng đôi."

      ta ngồi xổm người xuống, đau đến toàn thân co rút, nhất thời cảm thấy sống cõi đời này hít thở thôi cũng là chuyện khó.

      Tần Viễn muốn nhìn nữa, liền xoay người ra ngoài, mới vừa bước chân ra, thân thể bị người ôm lấy!

      Phương Tình Vân từ phía sau vòng chặt lấy người đàn ông muốn rời khỏi, trải qua mấy ngày nay cả người giày vò, dồn ta đến giới hạn có thể thừa nhận.

      "A Viễn, A Viễn, em biết sai rồi, tha thứ cho em có được ?"

      Phương Tình Vân tựa như đứa bị cha mẹ vứt bỏ, đôi mắt rời rạc bất an, hai tay vòng càng chặt hơn, giọng cũng mang theo nức nở, "A Viễn, chúng ta quay lại Pháp , coi như mọi chuyện nơi đây chưa từng xảy ra!"

      Tần Viễn lẳng lặng, giống như tượng điêu khắc mà đứng ở nơi đó, mặc cho ta khóc rống cầu xin tha thứ, chân mày cũng động lấy cái.

      Phương Tình Vân thấy chút nào dao động mềm lòng, lúc rũ thấp mi mắt xuống, trái tim chợt căng thẳng.

      "A Viễn, em là quá rồi, em thể mất , cho nên mới mất lý trí, làm ra những chuyện tốt, tuy nhiên, em hối hận, em thể A Viễn!"

      Tần Viễn từ từ lại dùng sức kéo mở tay của ta, xoay người, ánh mắt nhìn xuống ta cũng còn tình cảm nồng nàn lưu luyến có trước kia, chỉ còn lại xa lánh lạnh nhạt so với người xa lạ còn hờ hững hơn.

      " trở về được rồi, Tình Vân."

      câu ngắn gọn lại tàn nhẫn, giống như đạo ma chú hung bạo đè ở người Phương Tình Vân.

      Trong phút chốc, đẩy ta vào vực sâu đáy muôn đời muôn kiếp trở lại được. . . . . .

      Thần sắc của Phương Tình Vân đầy hoảng hốt, có thể có chút huyết sắc nào, tựa như con rối chết sững tại nơi đó.

      Tần Viễn hề dừng lại, ra phòng tắm, "Tối nay ở đây nghỉ ngơi, ngày mai tôi đưa đến sân bay."

      "Vậy đứa con của chúng ta sao?"

      Tần Viễn bởi vì câu chất vấn yếu ớt của Phương Tình Vân mà bước chân chậm , nhưng cũng quay đầu lại.

      Phương Tình Vân nhìn thấy bóng lưng dừng lại, đáy mắt dâng lên mong mỏi, cắn cánh môi, cố gắng muốn bắt được cái cơ hội cuối cùng này: " có thể oán em hận em, nhưng đứa bé sao? Chẳng lẽ cần nó sao?"

      "Bỏ nó ." Giọng
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【58】Đổ vỏ ốc? !

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Kiều Niệm Chiêu và Kiều Hân Hủy mặc dù trở về thành phố S, nhưng những phiền toái mà mẹ con họ rước lấy ở Tam Á sau đó vẫn cần có người đến thanh lý phần cuối, thể nghi ngờ Cận Tử Kỳ trở thành người duy nhất được Cận Chiêu Đông chọn có thể ủy thác "Trách nhiệm nặng nề" này.

      Sau khi hẹn Tống Kỳ Diễn cùng ăn trưa xong, Cận Tử Kỳ được Trâu Hướng lái xe đưa đến bệnh viện.

      Dĩ nhiên là thăm Bạch Tang Tang bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà cẩn thận sanh non.

      Cận Tử Kỳ mới vừa bước ra thang máy, lập tức nhìn thấy Tô Hành Phong trong hành lang, ta đưa lưng về phía , mà đối diện , là nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, dường như chất vấn ta.

      Cận Tử Kỳ thong thả tới gần, mới nghe nữ bác sĩ kia gì.

      "Tôi hỏi là làm chồng kiểu gì vậy? mấy ngày nay có tới được bao nhiêu lần đâu, thứ nhất là lấy DNA từ trong phôi thai muốn làm giám định DNA, bây giờ ấy suy yếu như vậy, còn cầm bản thỏa thuận li hôn này là có ý gì?"

      Nữ bác sĩ thuần túy là đứng ở góc độ của người phụ nữ, vì nữ bệnh nhân nằm ở bên trong mà cảm thấy đáng, làm thế nào lại gả cho người chồng như vậy, những thông cảm chăm sóc, còn đâm thêm dao lên vết thương.

      Tô Hành Phong chỉ lạnh lùng mà quét mắt nhìn bác sĩ: "Đây là chuyện nhà của chúng tôi, hình như có gì liên quan đến ."

      Cách đó xa Cận Tử Kỳ nghe được hai người đối thoại, tầm mắt tự chủ được dừng ở tay Tô Hành Phong, quả nhiên, có cái gì tới thăm bệnh nhân, chỉ có mấy tờ giấy trắng.

      sai, ràng trong tay Tô Hành Phong cầm là bản thỏa thuận li hôn, còn có bộ hồ sơ giám định DNA.

      Ngay từ đầu cũng có làm giám định DNA này bởi vì Bạch Tang Tang đồng ý ký tên nên bệnh viện từ chối giám định, ta vốn muốn , nhưng vì thế mà ở lại Tam Á thêm hai ngày, cố ý tìm bệnh viện tư nhân để giải quyết vấn đề.

      Thời điểm mới vừa lấy được bản giám định DNA, hai mắt Tô Hành Phong đỏ bừng, hận thể lập tức bóp chết Bạch Tang Tang !

      Kết quả phía kia, giống như câu chuyện cười, cũng là cái tát hung ác, đập vào mặt ta.

      Tô Hành Phong trong cơn tức giận soạn xong bản giấy thỏa thuận li hôn rồi xông thẳng đến bệnh viện.

      Mà nữ bác sĩ lại cảm thấy người đàn ông này quả thực có trách nhiệm, đạo đức nghề nghiệp của khiến thể giận!

      Giám định DNA. . . . . . Giám định DNA. . . . . .

      Người đàn ông này, chẳng những sỉ nhục mẹ của đứa bé mà còn sỉ nhục đứa trẻ vô tội này, càng thêm sỉ nhục đạo đức nghề nghiệp của tất cả bác sĩ trong bệnh viện này!

      Nữ bác sĩ hiển nhiên biết, ở bên ngoài có rất nhiều bệnh viện chính quy chỉ cần cầm hai ba trăm đồng tiền là có thể làm bản giám định DNA, nhưng làm thế nào cũng nghĩ đến, lúc ấy cũng theo sát ta tận tình khuyên bảo chính đáng hợp tình, hết lý do, nhưng người đàn ông này lại vẫn lén lén lút lút mà ra ngoài đến những bệnh viện khác mà làm cái giám định này!

      Rốt cuộc ta có biết tôn trọng người khác hay ?

      Nhớ đến người đàn bà lớn tuổi chanh chua ngày hôm trước ở trong bệnh viện cãi cọ ầm ỹ, nhìn lại người đàn ông ở trước mắt này chút, nữ bác sĩ giận đến xoay vòng, trong lòng thẳng mắng: rốt cuộc ở đâu chui ra nguyên đám cực phẩm thế này!

      Cận Tử Kỳ dám đến quá gần, trong lúc nhất thời, ràng xuất của có chút lúng túng.

      Trâu Hướng mua giỏ trái cây, vẫn còn chưa lên, dứt khoát xoay người, muốn quay lại đợi người ở cửa thang máy.

      Bên kia, nữ bác sĩ nhìn Tô Hành Phong, nhịn xúc động muốn rống lên, cố gắng để cho giọng mình dịu dàng chút: "Tô tiên sinh, tôi biết tôi có lập trường gì chỉ trích , cũng như đấy, đây chỉ là chuyện nhà của ."

      Bác sĩ khoa phụ sản nâng nâng gọng kính đen, từ từ giảng đạo: "Nhưng tôi thể nhắc nhở , người đàn bà bây giờ nằm ở giường bệnh đó là vợ của ! ấy mới vừa sanh non! Mà ấy sanh non chính là bởi vì ! Mặc dù tôi biết cụ thể tình huống thế nào, thế nhưng đêm ở cửa phòng mổ tôi ít nhiều cũng nhìn thấy chút."

      Vợ mang thai sinh con cho rất cực khổ, chẳng những cảm kích thương , ngược lại ở bên ngoài thu hút những oanh oanh yến yến, hình như người đàn bà kia cũng mang thai phải? là lòng lang dạ sói!

      Dĩ nhiên, những lời này bác sĩ giấu ở trong bụng rồi, ta cố gắng lựa chọn những lời hay để .

      " ngày vợ chồng trăm ngày ân, các người ngay cả con cũng có, vậy có bao nhiêu hố là qua được, giữa vợ chồng cãi nhau cũng là thường, nhưng đến nỗi phải ly hôn, xem đúng ?"

      Nhưng Tô Hành Phong giống như hoàn toàn nghe thấy, chỉ lo nắm chặt lấy mấy tờ giấy trong tay.

      Giấy A4 chất lượng tốt lại bị nắm chặt nhăn nhúm.

      Nữ bác sĩ thấy Tô Hành Phong đột nhiên cười lạnh tiếng, ta phát giận trừng mắt nhìn mình giống như dã thú rồi đốt ngọn lửa giận giải thích được đó lên người mình.

      "Đứa ? Con mắt nào của thấy trong bụng của ta là con của tôi chứ?"

      ta thở hổn hển, dù bất cứ ai cũng có thể nhìn ra được ánh mắt nhìn bác sĩ vô cùng đau lòng, dù bất ai cũng có thể nghe thấy trong giọng có bao nhiêu đau đớn: " chỉ tôi tại sao có lỗi với ta, chẳng lẽ cũng suy nghĩ thử nếu ta thẳng ngồi thẳng, tôi trở thành bộ dạng như vậy sao? Cũng bởi vì ta, tôi mới phải rơi vào tình trạng hôm nay!"

      Bàn tay Tô Hành Phong cầm mấy tờ giấy nhăn nhúm chỉa thẳng vào cửa phòng bệnh, phát ra thanh ào ào, xen lẫn tiếng gào thét căm hận nặn ra từ trong cổ họng: " ta vẫn luôn lừa gạt tôi! ta lừa gạt tôi!"

      Hiển nhiên bác sĩ cũng có chút kịp phản ứng, nghĩ tới gia đình này
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【59】 Đáng tiếc, tình cảm thể chối từ

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Sáng sớm, gió mát ấm áp từ cửa sổ trong hành lang thổi vào, trộn lẫn mùi thuốc khử trùng, có chút gay mũi.

      "Người chết là cha , Tống Chi Nhậm."

      Lúc mới đầu Cận Tử Kỳ nghe được câu này, theo bản năng cho rằng là đùa, nhưng giây kế tiếp, lòng của chợt chùng xuống, ngón tay cầm điện thoại di động kéo căng, ánh mắt nhìn Hàn Mẫn Tranh ở bên cạnh hơi có vẻ sững sờ.

      Cho dù đối với Tống Chi Nhậm, cũng có bao nhiêu tình cảm, mặc dù Tống Chi Nhậm cũng từng nhắc đến với , khối u trong đầu của ông dài hơn, thời gian còn sống cũng còn được lâu, nhưng thực biết đối phương chết, thể kinh ngạc khiếp sợ.

      Hàn Mẫn Tranh nhìn ra Cận Tử Kỳ bình thường, cau mày hỏi: "Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?"

      "Tống lão. . . . . . Cha chồng tôi, Kỳ Diễn qua đời rồi."

      Hàn Mẫn Tranh nghe vậy, sắc mặt chợt trắng bệch, kịp hỏi nhiều nữa, cuống quít lao xuống lầu.

      Lúc ngang qua Cận Tử Kỳ, còn nghe được ta tin mà thầm : " thể nào, lúc tôi rời , phải chủ tịch vẫn bình thường khỏe mạnh đó sao? Làm sao có thể?"

      "Tiểu Kỳ?" Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng gọi của Tống Kỳ Diễn, hơi thở có chút dồn dập.

      Cận Tử Kỳ thu hồi lại tầm mắt từ phương hướng Hàn Mẫn Tranh rời , kìm nén lại cuộn trào mãnh liệt trong lòng: "Trâu Hướng ở bệnh viện, về khách sạn trước , em và Trâu Hướng lập tức trở lại."

      Lúc này Tống Kỳ Diễn cũng có kiểu cách: "Được, sau khi gặp nhau ở khách sạn cùng đến sân bay."

      Trước khi cúp điện thoại, Cận Tử Kỳ thuận tiện câu: "Mẫn Tranh, em mới vừa gặp ta ở bệnh viện."

      "Ừ, là ông cụ bảo ta đến đó, nghĩ tới chuyện vẫn chưa hoàn thành, bản thân phải rồi. . . . . ."

      Đối với người cha ruột Tống Chi Nhậm này, tình cảm của Tống Kỳ Diễn vẫn luôn rất phức tạp.

      Vốn phải nên kính lại bị thay thế bởi oán hận xa xưa, đến nỗi nửa năm qua chung sống vẫn đối chọi gay gắt, thỉnh thoảng quên mang mẹ ra để châm chọc người đàn ông phong lưu đó mấy câu.

      Vậy mà hôm nay, Tống Chi Nhậm chết , lại thể khiến cho cảm thấy thoải mái vui vẻ sau khi loại bỏ được kẻ thù.

      Có chăng, bất quá cũng chỉ là phần lặng lẽ thổn thức.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      Hai vợ chồng thu xếp được chút xong thẳng ra sân bay để tranh thủ kịp chuyến bay.

      Lúc trả phòng, lại vô tình gặp Tần Viễn ở đại sảnh.

      đứng lại trước mặt họ, khi nhìn thấy hành lý sau lưng bọn họ, đáy mắt thoáng xẹt qua tia u tối, nhưng mặt lại bình tĩnh chút gợn sóng, ánh mắt dừng lại mặt Cận Tử Kỳ thêm mấy giây.

      Cái nhìn kia, chứa tình cảm mặc dù phức tạp, nhưng cũng khiến cho đáy lòng người trong cuộc đều biết .

      Chẳng qua Cận Tử Kỳ gật đầu, đối với xuất của , hề bất ngờ, nhưng cũng khó mà vui vẻ.

      Nhất là trước mắt nơi ấy có việc gấp xảy ra, càng chẳng muốn phải ứng phó thêm.

      "Nhanh như vậy rồi sao? phải là bị quấy rối mất hứng thú chứ?"

      Giọng của Tần Viễn mang theo vẻ nhạo báng hiếm thấy, Cận Tử Kỳ nghe xong nhíu mày lại, có hơi giật mình.

      từng cho là mình cực kỳ hiểu suy nghĩ của Tần Viễn, tại xem ra cũng thực quá buồn cười.

      , hiểu Tần Viễn chân chút nào!

      Như người đàn ông khác gắn lấy tên . . . . . .

      Cận Tử Kỳ còn chưa kịp phản ứng được gì, cũng biết Phương Tình Vân từ chỗ nào ưu nhã xông ra, tiến lên mấy bước, kéo chặt lấy bàn tay Tần Viễn, vẻ mặt nhìn đầy đề phòng!

      Sắc mặt Phương Tình Vân so với ngày hôm qua hẳn tốt hơn, thậm chí, quầng thâm ở mắt càng thêm đậm, lại được ta dùng phấn đậm che đậy, nhưng thù địch ở đáy mắt bắn thẳng về phía Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ khỏi cười lên, cái thế giới này đúng là điên cuồng rồi, chuyện giữa nam nữ, lỗi chỉ ở bên? Nếu như thực giữ được, thế gian lại lấy đâu ra được nhiều nam nữ si tình như vậy?

      rũ mắt thu hồi ý cười, may mắn bàn tay của Tống Kỳ Diễn vẫn khoác lên vai của , là nơi luôn thương che chở vững chắc của , chỉ cần nghĩ đến, trong lòng lại ấm áp.

      Cận Tử Kỳ ho cái, hơi nghiêng đầu, : "Tần phu nhân quả nhiên có sức quyến rũ vô biên, Tần tiên sinh dưới hun đúc của , lời cũng trở nên khôi hài rồi đó."

      Sắc mặt của Phương Tình Vân chợt biến hóa, lập tức cũng theo đó cười lên, chẳng qua là ánh mắt vẫn lạnh giá như băng.

      "Sức quyến rũ của tôi làm sao so được với , tôi ở bên cạnh A Viễn mười năm lại so kịp nổi năm của , chừng, A Viễn dưới hun đúc của mới trở nên khôi hài đấy."

      Đầu lông mày Cận Tử Kỳ khẽ nhướng, cũng lời gì để phản bác, hiển nhiên, Phương Tình Vân nhìn rất thuận mắt!

      Chỉ sợ, nhiều sai nhiều, lại cho ta cái cớ để kiếm chuyện.

      Giờ phút này, chán ghét nhất chính là chuyện phiền toái tự tìm tới cửa.

      Cận Tử Kỳ ung dung thản nhiên mà cười nhạt: "Ngay trước mặt Kỳ Diễn nhà tôi, có thể nghe thấy Tần phu nhân tới khẳng định sức quyến rũ của tôi, quả thực vinh hạnh." xong, lại quay qua đẩy đẩy Tống Kỳ Diễn, giận liếc mắt cái, : "A Diễn, cần phải nhớ điểm tốt của em!"

      Hai chữ "A Diễn"
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【60】 Ai là hung thủ

      Editor: Tâm Thường Lạc

      lần nữa đưa mình vào cái giá lạnh rét buốt của thành phố S, Cận Tử Kỳ rùng mình cái, chỉ cảm thấy bầu khí đông cứng nặng nề mà trước nay chưa hề có.

      Tống Chi Nhậm chết, tình hình tin tức vẫn còn phong tỏa, thành phố S vẫn duy trì khí náo nhiệt ăn mừng tết xuân.

      ra khỏi sân bay, Tống Kỳ Diễn trước tiên dừng lại, giúp kéo khoá kéo của áo lông.

      vân vê tay của : "Bắt đầu từ bây giờ, phải đánh trận đánh rất ác liệt, em có sợ ?"

      Cận Tử Kỳ cầm ngược lại tay , đối diện ánh mắt nghiêm túc xen lẫn dịu dàng của , "Từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, trừ người có chí hướng cao rộng ra, bất quá cũng là vì tìm kiếm và hướng tới cuộc sống bình yên thôi."

      Nụ cười mặt Tống Kỳ Diễn sâu hơn, ôm lấy vào trong ngực, "Được, chỉ vì hướng tới cuộc sống bình yên."
      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Người đến đón sân bay chính là thư ký của Tống Chi Nhậm, làm trợ lý nên Hàn Mẫn Tranh trở lại thành phố S sớm bước, giờ phút này ở Tống trạch xử lý công việc liên quan, người này cũng là do ta phái tới .

      Sắc mặt của người thư ký rất khó coi, có vẻ mang tâm nặng nề, lúc ngồi vào trong xe, lời cứ như nước trút.

      Tống Kỳ Diễn rất ít lên tiếng, thỉnh thoảng gật đầu cái hoặc là đưa mắt ra hiệu, tiết kiệm lời , cũng là đợi cho cảm xúc của thư ký ổn định lại, nhưng việc người nắm quyền Tống thị qua đời, vẫn chưa thể bình ổn lại dư chấn.

      " bắt được nghi phạm rồi sao?" Tống Kỳ Diễn trầm ngâm hồi lâu, mới chủ động hỏi câu.

      Thư ký sau khi do dự, mới mở miệng: "Trước mắt cảnh sát hoài nghi là Đại tiểu thư ở tòa nhà lầu phía đông."

      Lời này vừa ra, Cận Tử Kỳ cũng giật mình, mà Tống Kỳ Diễn hơi nheo tròng mắt đen lại, ánh mắt sâu kín như bưng.

      "Tại sao là chị ta?" Mặc dù Tống Nhiễm Cầm có miệng mồm chừng mực, nhưng cũng chưa đến mức mất trí như vậy.

      Vẻ mặt của thư ký cũng đầy bùi ngùi: " giày cao gót mà đại tiểu thư mang có vết máu, mà cảnh sát cũng phát vết máu đường từ tòa nhà lầu chính thông qua tòa nhà lầu phía đông, hơn nữa trước đó có người giúp việc nhìn thấy Đại tiểu thư qua thư phòng."

      Chân mày của Tống Kỳ Diễn cau chặt, hiển nhiên đối với hành vi giết người của Tống Nhiễm Cầm rất khó hiểu.

      Dù sao đây là chuyện nội bộ của nhà họ Tống, thư ký cũng tự biết nên huyên thuyên bậy bạ, nên muốn kết thúc đề tài: "Về phần tình huống cụ thể, Đại thiếu gia trở về có thể hỏi thăm cảnh sát."

      "Được, khổ cực cho rồi." Tống Kỳ Diễn quên tỏ lời cảm ơn với việc thư ký chạy tới chạy lui.

      "Đại thiếu gia khách khí rồi, chủ tịch đối với tôi cũng coi như có ơn tri ngộ."

      Lời đến sau cùng, phần còn lại có nội dung gì quan trọng.

      Cận Tử Kỳ cũng dời lực chú ý, dán mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe đến thất thần.

      Cũng gần tối, từng ngọn đèn lờ mờ trôi lơ lửng bên ngoài cửa xe u, cũng khó mang được ấm áp.

      Xe chạy vững vàng, dọc đường từng ngọn đèn bị bỏ lại ở sau lưng, khi cho là đây là cái cuối cùng rồi, lúc rẽ qua, lại xuất con đường mờ tối như dài vô tận, vẫn chưa có điểm cuối cùng.

      Trong xe thanh chuyện với nhau dần dần lắng, cũng lâu lắm, hoàn toàn yên tĩnh hẳn.

      tĩnh lặng trong xe khiến cho Cận Tử Kỳ có chút khỏi sợ sệt, dường như có cái gì đó từ bên trong yên tĩnh này mà lộ ra, để cho người ta kịp làm gì đề phòng, vươn người ra lục lọi ở xe, dáng vẻ luống cuống tay chân khiến người ta buồn cười.

      "Em cần gì?" Giọng trầm ấm của Tống Kỳ Diễn vang lên ở bên tai.

      Hai mắt mới vừa chợp mắt mở ra, đáy mắt chứa ý cười, hiển nhiên lừa được người khác.

      Nhưng bởi vì có cái tin dữ đặt ở trước mắt, hai người cũng kéo nổi hăng hái lên mà cười giỡn hi hi ha ha.

      "Chỉ là có chút nhàm chán thôi, muốn tìm chút chuyện để làm chút."

      Tống Kỳ Diễn lại bắt được bàn tay bới loạn đồ của ở trong túi đồ to sau lưng ghế phụ, " đưa em qua chỗ mẹ trước."

      Cận Tử Kỳ lại lắc đầu: "Em hiểu ý của , nhưng lúc này em chỉ muốn ở bên cạnh thôi."

      Tống Kỳ Diễn lặng lẽ cùng bốn mắt nhìn nhau, qua lâu, mới thu hồi tầm mắt, bàn tay nắm lấy tay chặt rồi mới buông ra, Cận Tử Kỳ biết, đây coi như là ngầm cho phép.

      . . . . . . . . . . . . . . . .

      Vườn Kỳ Lân trở nên khác xa so với vắng lạnh trước kia, hôm nay có rất nhiều ô tô dừng đầy bên ngoài Tống trạch, bao gồm ba chiếc xe cảnh sát.

      Trong bóng đem ánh đèn xanh hoà lẫn đỏ của xe cảnh sát ngừng lóe lên.

      Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ mới vừa bước vào tòa nhà lầu chính của Tống trạch, lập tức nhìn thấy có mấy vị cảnh sát đứng trong đại sảnh.

      Cận Tử Kỳ nhìn tổng quát sơ lược đoán được có mấy người đến từ đồn cảnh sát có địa vị thấp, với vị trí ngày nay của Tống Chi Nhậm, lại đột tử ở trong nhà, quả có thể dẫn đến chấn động nhất định tới thành phố S và kinh động đến những sĩ quan cảnh sát cao cấp này cũng là bình thường.

      Trong tòa nhà lầu chính to lớn, người giúp việc tập trung ở chỗ lấy khẩu cung, ít cảnh sát hình khám xét ở trường.

      Thư phòng sớm được dùng dây cảnh báo màu vàng vây lại, đề phòng ngoại trừ cảnh sát ra cho ai vào phá hư trường phá án.

      Có cảnh sát nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đến, lập tức tới bắt tay chào hỏi: "Tống thiếu, trở về rồi!"

      Tống Kỳ Diễn bắt tay với từng người cảnh sát, "Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, lần này phải làm phiền các vị rồi."

      "Tống thiếu gì thế, những điều này là những việc chúng tôi nên làm, ngược lại Tống thiếu, nén bi thương thuận theo thế ."

      Mấy vị cảnh sát cùng Tống Kỳ Diễn chuyện đâu, Cận Tử Kỳ vẫn im lặng, cùng đứng ở bên cạnh,
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :