1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【52】 Chẳng lẽ đây là số mệnh? (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Doãn Lịch biết lúc nào lặng lẽ rời , khi tới cửa, quay đầu lại, nhìn sang người đàn ông bên trong vẻ mặt đầy khẩn trương, khóe miệng hơi cong lên, than tiếng sau đó hai tay đút vào trong túi quần, chậm rãi bước ra .

      Cận Tử Kỳ ngồi dựa vào đầu giường, Tống Kỳ Diễn cũng ngồi ở cạnh giường, hít thở rất thuận lợi, rồi bị cố ý áp chế lại tần suất, bàn tay nắm lấy tay sức lực vô thức siết chặt.

      Dường như chạy đoạn đường rất dài, sau lưng và trước ngực cũng bị thấm ướt mảng mồ hôi lớn, tóc cũng ướt nhẹp, mặt của hơi đỏ lên, chân mày lại nhíu chặt.

      Bởi vì dựa vào gần, mùi mồ hôi và hơi nóng của người đàn ông đều xông vào mũi.

      Chờ bác sĩ rời , sắc mặt Tống Kỳ Diễn mới dãn ra, vừa định trách cứ chút, lại thấy miệng của động đậy khe khẽ, mắt chớp cái, vành mắt phiếm hồng, hình như có chất lỏng di động.

      Tống Kỳ Diễn chỉ đành phải thở dài hơi, cẩn thận ôm vào ngực, an ủi: "Được rồi, sao nữa."

      Tiếng khóc lóc nhất thời vẫn dừng được, Tống Kỳ Diễn cẩn thận mà vuốt đầu của , chờ cảm xúc của bình tĩnh lại.

      Cận Tử Kỳ tựa đầu vào vai của , lệ thuộc vào mà cọ xát, biết tại sao đột nhiên rơi lệ.

      lát sau, y tá cũng vào thúc giục họ rời .

      Cận Tử Kỳ mới phát giác nên ngượng ngùng mà ngẩng đầu lau mắt, bớt buồn cười tiếng với Tống Kỳ Diễn, " thôi!"

      lại kéo tay của , từ trong túi quần mình móc ra bộ kính mát lớn, vững vàng mà đặt lên sống mũi rất thẳng của , sau đó mới dịu dàng mà ôm lấy : "Ok!"

      Cận Tử Kỳ xuyên qua chiếc kính mát mà nhìn , khóe môi vểnh lên, ngoan ngoãn theo sát Tống Kỳ Diễn ra ngoài.

      Dọc theo đường thể che che giấu giấu, mới vừa rồi ở khách sạn có khách muốn chụp hình vết cắt bên tai cùng căn phòng bừa bộn của Cận Chiêu Đông, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.

      hai ngày nay, ở nhà họ Cận gây ra loạt tai tiếng, nhất định tạo thành ảnh hưởng cho cả giới, cho nên ít truyền thông rối rít theo vào đưa tin, cũng muốn trong tin tức này tăng cho mình nổi tiếng.

      Cho nên, bây giờ bên ngoài bệnh viện, sớm có truyền thông chờ đợi bên, chờ để có thể chụp được những hình ảnh nào đó đặc sắc, làm phong phú đề tài sáng mai cho công chúng!

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn mới vừa tới đại sảnh của bệnh viện, lập tức nhìn thấy phóng viên ở ngoài cửa cầm máy chụp hình và máy quay phim, mỗi người đều đưa cổ vào trong nhìn quanh, lại bị an ninh của bệnh viện mạnh mẽ ngăn lại ở bên ngoài.

      Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng đưa tay sờ sờ vết cắt sưng đỏ sau tai mình, Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại, rất nhanh, cửa bệnh viện xuất bóng dáng Trâu Hướng, còn có vài người đàn ông người cao ngựa lớn.

      Dường như phí chút sức lực, ngoài cửa phóng viên bị kiềm chế được, cửa bệnh viện dành ra lối .

      tay Tống Kỳ Diễn khoác lên bai Cận Tử Kỳ, tay khác giương lên mái tóc dài của , vuốt qua bên đầu vai, biết là cố ý hay là vô ý, lộ ra vết đỏ ở chiếc cổ thơm mát trắng như tuyết của .

      Cận Tử Kỳ kinh ngạc nhìn , chỉ mỉm cười, "Người ta luôn luôn phải vì hành động của mình trả giá lớn."

      Cho nên, đối với việc Kiều Niệm Chiêu tổn thương , có ý định cứ như vậy mà giải quyết được gì rồi để qua bên coi như xong việc. . . . . .

      Chờ họ đến cổng chính, biết là người nào hô to tiếng, "Là Cận tiểu thư và Tống tiên sinh ra kìa!"

      Phóng viên vốn an phận lại bắt đầu giơ máy chụp hình đùng đùng mà liều mạng chen tới trước.

      Cận Tử Kỳ hề cúi đầu xuống để che giấu mặt của mình, chiếc mắt kính to lớn cũng che được nửa gương mặt , đối mặt với xao động của đám phóng viên cũng biểu có cái gì nhịn được, thái độ như vậy làm cho phóng viên càng thêm kích động.

      ràng nhận thấy, người trong cuộc cũng kiêng dè với việc ngày mai lên trang đầu!

      Những người đàn ông vạm vỡ đem hết toàn bộ sức mạnh mà ngăn trở, nhưng vòng bảo vệ vẫn càng lúc càng bị thu , ép Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ lại vô cùng chặt chẽ, Tống Kỳ Diễn theo bản năng bảo vệ Cận Tử Kỳ trong lòng.

      ít phóng viên gan lớn, nhắm ống kính ngay vợ chồng Cận Tử Kỳ, lớn tiếng hỏi ——

      "Cận tiểu thư, xin hỏi đối với đoạn video và ghi của em cùng cha khác mẹ là Kiều Niệm Chiêu được phát ra công khai mạng vào hôm nay có ý kiến gì ? Cận tiểu thư, phiền trả lời tôi được ?"

      "Cận tiểu thư, biết được con riêng của cha và mẹ ta vẫn luôn muốn mưu đoạt tài sản thuộc về , nghĩ như thế nào, có nghĩ tới cũng muốn đuổi thẳng mẹ con họ ra khỏi nhà họ Cận?"

      "Tống tiên sinh, là chồng của Cận tiểu thư, trước đó có phải cũng biết nhà họ Cận nội đấu hay ?"

      "Tống tiên sinh. . . . .
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【52】 Chẳng lẽ đây là số mệnh? (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Phu nhân nhà họ Cận căn bản thể là . . . . . .

      Những lời này tựa như lời nguyền quanh quẩn mãi trong đầu Kiều Hân Hủy, đuổi mãi được.

      Phu nhân nhà họ Cận, phải là thế gia danh viện, Tô Ngưng Tuyết rồi thế nào? Vẫn như cũ tới phiên người đàn bà từng kết hôn lại từng có tiền án giết người, cho dù ông ta nguyện ý cưới, bà ta cũng chịu đựng bị bài xích.

      Vô luận là về công hay là về tư, ông ấy cũng thể quang minh chánh đại mang bà ta vào cửa chính của nhà họ Cận!

      Vừa nghĩ tới Cận Chiêu Đông cuối cùng chút lưu tình mà vạch mọi chuyện, Kiều Hân Hủy cảm thấy nản lòng thoái chí, ra là, thời điểm bà ta tự cho là có thể lên làm chính thất, ông ấy lại suy nghĩ làm thế nào giấu giếm quan hệ của bọn họ. . . . . .

      Ha ha, ra tất cả mọi việc, bất quá đều là bà ta tự mình đa tình!
      . . . . . .
      . . . . . .
      . . . . . .

      "Con thể dọn ra ngoài, con là tiểu thư nhà họ Cận. . . . . . Con tìm ba, con muốn cho ông ấy biết, những chuyện này hề liên quan đến con, con cũng là bị oan thôi. . . . . ."

      Kiều Niệm Chiêu tự lẩm bẩm, đến đoạn sau, hai mắt sáng lên, giống như nghĩ thông suốt cái gì, mừng rỡ liền hướng ra cửa phóng , lại bị Kiều Hân Hủy ở phía sau kéo lấy.

      " chẳng lẽ con muốn chận hết đường của mẹ con chúng ta sao?"

      Kiều Niệm Chiêu hất tay của mẹ ra, có chút oán hận mà nhìn Kiều Hân Hủy chằm chằm, "Là con chận hết sao? Nếu như phải lúc trước mẹ bảo con gạt ba chuyện con đưa mật ong lên, bây giờ cũng cho Cận Tử Kỳ thừa cơ hội lợi dụng, dẫn đến ba chịu tin lời của con nữa, muốn đuổi con ra khỏi nhà họ Cận!"

      Kiều Hân Hủy có chút tin mà trợn to mắt, "Con bây giờ là trách mẹ sao?"

      Kiều Niệm Chiêu , nhưng ánh mắt lại bán đứng ta, Kiều Hân Hủy cười khổ mà buông tay ta ra.

      "Nên , mẹ rồi, nên cầu, mẹ cũng cầu xin rồi, có gì thay đổi cả, đổi lấy chỉ có hai tấm vé máy bay. A haha!" Trong nụ cười của Kiều Hâm Huỷ bí mật mang theo tự giễu: "Mẹ so với bất luận kẻ nào cũng hiểu biết ba con, trước kia mặc dù ông ấy đối với chúng ta cưng chìu đủ điều, cũng bất quá là chúng ta chạm đến lợi ích của ông ta và Cận Thị. Ông ta đoán đúng ba mươi năm trước Tô Ngưng Tuyết im hơi lặng tiếng, ba mươi năm sau vẫn ngầm cho phép chúng ta tồn tại, cho nên mới phủi sạch quan hệ với chúng ta, là chân tình, ở trong lòng ông ta, e rằng cũng chống lại danh và lợi!"

      "Trước khi ông ta vẫn chưa đối với chúng ta hoàn toàn mất kiên nhẫn, thức thời mà rời là kết quả tốt nhất."

      Hai chân Kiều Niệm Chiêu mềm nhũn, ngồi sững đất, sau đó bụm mặt khóc lên, "Con muốn, con muốn. . . . . ." ta muốn lại bị đánh quay lại nguyên hình, trở thành đứa con riêng bị thóa mạ khinh bỉ!

      "Con cam lòng, con cam lòng!" Kiều Niệm Chiêu khóc rống lên, quét ngang quần áo giường, "Tại sao muốn chúng ta lập tức rời ! Con là con của ông ấy, Cận Tử Kỳ có thể sống ở chỗ này, con cũng có thể!"

      Kiều Hân Hủy cắn răng, liều mạng nhịn nước mắt, tuy nhiên nước mắt vẫn bị khống chế mà chảy xuống.

      "Con cho rằng mẹ cam tâm sao? Mẹ vì tới bước này hao phí những gì? Tuy nhiên cam lòng có biện pháp gì? Ba con quyết tâm, chẳng lẽ con cảm thấy mẹ con chúng ta có thể vâng theo ý của ông ta?"

      Kiều Hân Hủy hít sâu cái, hòa hoãn tâm tình của mình, lau lau nước mắt, tiếp: "Bất quá, ba con cũng còn gì nữa, lên chúng ta cũng phải thua cả ván bài, tối thiểu còn có đường sống mà trở về, chẳng qua là tình thế trước mắt, rời là cách dễ dàng nhất để bình ổn lại lửa giận của ông ấy."

      Tuy nhiên hôm nay mất che chở của nhà họ Cận, bọn họ được xem là cái gì?

      Nếu như là Kiều Niệm Chiêu năm trước, có lẽ ta còn có thể dùng nghiệp diễn xuất để duy trì việc kiếm sống, nhưng bây giờ, thanh danh của ta xấu rồi, cũng rời xa màn ảnh lâu, sức mạnh kêu gọi sớm được như xưa.

      Móng tay của Kiều Niệm Chiêu khảm vào lòng bàn tay, trong tâm vạn phần cam lòng, những kẻ hạ đẳng mắt chó nên nhìn người
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【53】 phải chúng ta nên hợp tác sao?

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Yến hội của người giàu có tiền lại nhàn rỗi thường là hết cuộc này nối tiếp cuộc khác. Tối hôm đó, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn lại được ngân hàng Cảnh Thăng mời tham gia buổi tiệc rượu cuối cùng của yến hội bốn ngày năm đêm.

      Cận Tử Kỳ vốn ngại mệt mỏi, muốn tham gia, nhưng nghĩ đến tình hình yến hội trước có sói sau có hổ, nhất là ánh mắt Jane nhìn sang Tống Kỳ Diễn "Giống như đói", khiến lập tức thay đổi chú ý.

      Mặc dù mẹ con Kiều Niệm Chiêu rời , nhưng trong khách sạn này, còn có ngọn đèn chưa cạn dầu!

      Dạ tiệc, Cận Chiêu Đông còn lòng dạ nào để mà tham dự, liên tục hai ngày lên tít trang đầu khiến cho ông hận thể chui vào trong vỏ ốc bao giờ ra ngoài nữa, cho nên sau khi mẹ con nhà họ Kiều chân trước rời , ông cũng trở về thành phố S trong đêm.

      Có lẽ là bởi vì những tin tức kia, Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ vừa vào tiệc, dẫn đến ít chú ý, hoặc nhiều hoặc ít dùng ánh mắt quái dị quan sát vợ chồng nhà này vì họ vẫn mang thần thái tự nhiên bình tĩnh.

      Cách đó xa, Jane đứng bên cạnh Johnny, toàn thân dạ phục sang trọng rực rỡ xinh đẹp trong tư thế quý phái thanh nhã giơ cao ly rượu, đôi mắt đẹp lại khoá lên người Cận Tử Kỳ khi mới vừa vào cửa, lúc lâu mới lộ ra nụ cười khinh thường.

      Cận Tử Kỳ nhận ra được ánh mắt của Jane hề thân thiện, quay đầu nghênh đón, khoác cánh tay của Tống Kỳ Diễn, khóe miệng giương , nóng giận hổ thẹn, hai bên cùng so sánh, tỏ Jane là kẻ biết được việc lớn.

      Vành mắt Jane đỏ lên, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Cận Tử Kỳ đứng ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, ta tự cảm thấy so với Cận Tử Kỳ mình đẹp hơn mấy phần, nhưng giờ phút này xem ra, cũng cảm thấy Cận Tử Kỳ rất chói mắt.

      Cận Tử Kỳ gật đầu chào các khách mời lúc ngang qua họ, thái độ thân mật, nhưng cũng thiếu lễ phép khi giọng chào hỏi, dáng vẻ đó để cho Jane càng nhìn càng cảm thấy bực bội, hừ tiếng, xoay người tránh , muốn lại nhìn thấy vợ chồng bọn họ tình cảm nồng nàn.

      Đưa mắt nhìn Jane tức giận mà rời , Cận Tử Kỳ mới hài lòng thu hồi tầm mắt, cũng để ý nhiều, lại quay qua chuyện trò cùng khách mời đứng bên cạnh, mấu chốt đối đãi với tình địch, kiêng kị nhất là độ lượng rộng rãi, nóng vội!

      Có khách mời thích bát quái nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt phía sau tai Cận Tử Kỳ, lập tức đè thấp giọng hỏi : "Cái vết này là chuyện gì xảy ra? Tôi nghe sáng nay ở trong phòng chủ tịch Cận và Kiều Niệm Chiêu vung tay rất nặng. . . . . ."

      Ý ở ngoài lời của khách mời: vậy nên có phải ngay cả mà em cũng bỏ qua hay ?

      Cận Tử Kỳ nhìn bộ mặt tò mò của khách mời chỉ khẽ mỉm cười, có ý muốn giải thích, vậy mà thái độ giấu đầu hở đuôi này, càng thêm kích phát khách mời muốn tìm hiểu **.

      ta nhàng đụng vào cánh tay Cận Tử Kỳ, "Có cái gì tủi thân cứ ra , tôi cũng phải là người nhiều chuyện, tùy tiện rêu rao cho , ra trong lòng mới có thể dễ chịu hơn chút."

      Cận Tử Kỳ cẩn thận ngắm nhìn vị khách mời tốt bụng này, người sau mở mắt to, bộ dáng kia hình như ngoắt ngoắt cái đuôi dụ dỗ : mau mau , rồi tôi mới kể ra cho người khác!

      Chẳng qua là Cận Tử Kỳ lắc đầu, mặt thần sắc có chút ảm đạm, " những chuyện này nữa, dù sao cũng phải em ruột của tôi, tôi tiện bình luận xằng bậy thêm, cũng có gì, bất quá là chút việc trong nhà thôi."

      Khách mời có chút bất mãn: " ta đối với như vậy rồi, còn muốn giúp ta! Nếu là tôi, trực tiếp kéo tóc của ta, lấy hết quần áo của ta, để cho ta diễu phố thị chúng, để cho mọi người thấy bộ mặt của ta."

      Có mấy vị phu nhân ở bên cạnh cũng tập hợp qua đây, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Thế nào? Cái đứa con riêng đó còn hếch mũi lên mặt làm bị thương mặt của sao?"

      Trong lúc nhất thời, những phu nhân tiểu thư đó đều líu ríu bàn luận sôi nổi, có chỗ nào mà bất bình dùm Cận Tử Kỳ, "Cận tiểu thư, yên tâm, chúng tôi đều đứng về phía !"

      "Lần sau ta còn dám động tay với , gọi điện thoại cho chúng tôi, xem chúng tôi làm thế nào dạy dỗ ta!"

      Cận Tử Kỳ chỉ nhàn nhạt mà giật giật khóe miệng, lúc này, cũng gì.

      Ngược lại Tống Kỳ Diễn cùng những khách mời nam tán gẫu xong, qua ôm đầu vai của , cười tiếng khiêm tốn với những vị khách nữ kia, "Sau này Tử Kỳ cần phải nhờ các vị phu nhân tiểu thư chiếu cố nhiều hơn nữa!"

      " cái gì vậy! Tống thiếu quá khách khí rồi!"

      "Đời tôi ghét nhất là kẻ thứ ba, nhìn thấy thiếu phu nhân như vậy, tôi cũng thấy đáng thay cho !"

      Nhưng Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn chỉ thản nhiên cười, mặc cho những vị khách nữ này bộc phát oán hận trong lòng đối với kẻ thứ ba, thân là vợ nhà giàu, hoặc nhiều hoặc ít đều trải qua việc đối đầu với tiểu tam.

      Lúc này, sau lưng vang lên giọng trong trẻo, so với những vị khách nữ có mặt còn thẳng thắn hơn.

      "Ở bên ngoài còn dám đối xử với người chị là em như vậy, phía sau cánh cửa đóng kín, biết còn khi dễ em như thế nào!"

      Cận Tử Kỳ xoay người lại, lập tức nhìn thấy Doãn Thấm, vội vã buông Tống Kỳ Diễn ra, cùng Doãn
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【54】 Em và cậu ta từng hôn môi chưa?

      Doãn Thấm liếc nhìn phía sau lưng , con ngươi co rụt lại, lập tức lôi kéo Cận Tử Kỳ: "Có người tới!"

      Cận Tử Kỳ theo tầm mắt của nhìn lại, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Tần Viễn, chỉ cảm thấy cả dạ dày đều giật giật vài cái, quay đầu trở lại, siết chặt cái ly trong tay, lập tức muốn sang nơi khác.

      Doãn Thấm kéo cánh tay của , thấp giọng : "Tránh cái gì chứ, làm gì phải sợ ta?"

      Cận Tử Kỳ kéo kéo nụ cười, " phải sợ, chẳng qua là muốn sinh từ việc đâu."

      Doãn Thấm đồng tình mà thở dài, giữ lại nữa, chẳng qua là, chỉ trong phút chốc chần chờ, lần nữa xoay người muốn , Tần Viễn đến trước mặt rồi, nhịp tim Cận Tử Kỳ dừng lại, có bối rối giống như bị bắt lại.

      Nhưng Tần Viễn giống như thấy tránh né mình, nhìn bày ra nụ cười mỉm: " nghe em cũng tham gia yến hội tối nay, nên cứ tới đây xem chút. . . . . ."

      ngược lại chút cũng giấu giếm mục đích lần này mình tới đây.

      Bên cạnh, lại có vài khách mời nhìn sang, ánh mắt tò mò di chuyển qua lại giữa Cận Tử Kỳ và Tần Viễn, Cận Tử Kỳ thể làm gì khác hơn là cười gật đầu chào hỏi, đợi bọn họ thu hồi tầm mắt, nụ cười mặt cũng có chút nhịn được.

      Doãn Thấm cũng nhận ra được bầu khí quỷ dị giữa hai người, biết hai người bọn họ có chuyện muốn tự giác mà lẩn ra.

      "Còn có việc gì sao?" Cận Tử Kỳ ngước mắt, giọng so với biểu tình mặt còn muốn lạnh nhạt hơn.

      Ánh mắt Tần Viễn dừng đôi vợ chồng bên ngoài diễn ân ái cách đó xa, nhìn lúc mới thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn Cận Tử Kỳ: "Tiểu Kỳ, nếu như có thời gian, chúng ta nên chuyện chút."

      Cận Tử Kỳ lắc đầu: " cần thiết nữa. . . . . ." xong, quay lưng lại muốn bỏ .

      ngờ, lòng bàn chân chợt giống như là đạp phải cái gì, trượt cái, cả người thiếu chút nữa ngã xuống.

      Chờ đến lúc đứng vững, mới phát , ở cánh tay của có thêm bàn tay, bàn tay ấy trắng trẻo khớp xương ràng.

      "Làm sao vậy?" Tần Viễn hỏi, "Thân thể em thoải mái à?"

      Cận Tử Kỳ lập tức tránh được tay của trước khi bị những người khác nhìn thấy.

      Ánh mắt Tần Viễn buồn bã bởi vì động tác tránh của , nhưng ngay lập tức khôi phục lại ôn hòa dịu dàng trước đó.

      "Có phải em chưa ăn bữa tối hay ?" Giọng điệu của Tần Viễn tương đối khẳng định, ánh mắt nhìn thẳng vào Cận Tử Kỳ chằm chằm, sau hồi vòng vo, khi mở miệng chuyện thanh rất ổn định, "Tiểu Kỳ, hay là trước tiên ăn chút gì . . . . . ."

      "Tần Viễn, hôm qua lời tôi rất ràng, chúng ta nên dây dưa nữa. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ đứng thẳng người, tay phải lấy bàn tay của Tần Viễn đặt ở cánh tay ra.

      Tần Viễn rũ tay xuống, trong lòng có câu nhưng giống như xương cá cắm ở trong cổ họng , làm thế nào cũng ra miệng được, mở miệng hai lần, cuối cùng lời từ trong miệng cũng bật ra từng chữ từng chữ .

      "Tiểu Kỳ, chúng ta. . . . . . chẳng lẽ . . . . . . thể trở lại tốt đẹp hơn?"

      Cận Tử Kỳ nghe xong sửng sốt, nhưng sau lưng cũng bức tường người ấm áp dán lên, đầu vai cũng theo đó nặng xuống.

      "Xa xa nhìn thấy em bị trượt cái, sao mà cẩn thận như vậy?"

      Nhưng mặt Tống Kỳ Diễn còn vẻ dịu dàng, chẳng qua là liếc nhìn Tần Viễn, rồi lập tức ôm Cận Tử Kỳ tới nơi khác, đối đãi với cái cuốc luôn muốn đào góc tường của , cần dùng lấy biểu cảm giả nữa.
      . . . . . . . . . . . . . . . .

      "Mới vừa rồi cậu ta gì với em?"

      Đến lúc hai người vừa đến chỗ ít người, Tống Kỳ Diễn thể chờ được nữa mà bắt đầu gặng hỏi.

      Cận Tử Kỳ muốn bởi vì những lời có ý nghĩa kia làm hại và Tần Viễn lại phát sinh tranh chấp, vén vén tóc mai rơi ra, thuận miệng câu: "Cũng có gì, chỉ hỏi em có ăn cơm tối chưa thôi."

      "Em trêu chọc đấy à, Cận Tử Kỳ." Tống Kỳ Diễn nhìn vào mắt của , nếp nhăn giữa mày có thể kẹp chết con ruồi, nhưng lập tức, lại thả mềm giọng , "Tiểu Kỳ, chỉ cần em vừa dối thích kéo tóc."

      "Vậy sao?" Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng liền rút tay của mình lại.

      Tống Kỳ Diễn lại nghiêm túc gật đầu: "Cái này làm sao có thể giả được, quan sát em lâu rồi."

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ rụt rụt, lời này sao giống như cảnh sát với nghi phạm vậy.

      Tống Kỳ Diễn vội vã muốn biết cách mãnh liệt, Cận Tử Kỳ do dự mấy giây, phải là mối tình đầu muốn vãn hồi lại với sao? Nếu muốn nghe, vậy cho
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【55】 Miệng của thối!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Richie, Tần Viễn, trước khi di cư sang Pháp, hình như cũng là người ở thành phố S, biết các người từng gặp mặt nhau chưa?" Jane vừa , vừa mỉm cười mà nhìn sang Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ nghe xong sắc mặt chìm xuống, lạnh lùng nhìn Jane ở đối diện Jane như xem cuộc vui, là ta cố ý làm mà!

      Với tính tình của Jane, nếu có ý định đối với Tống Kỳ Diễn chắc chắn thể điều tra Cận Tử Kỳ, nhân tiện cũng hiểu cách tường tận những người có liên quan với .

      Mà Jane bây giờ, ở ngay trước mặt nhiều người ra những lời làm như ngây thơ vô tội thế này, bất quá là muốn vung cho cái tát.

      Đối với Jane Rocher, từ lần đầu tiên gặp mặt Cận Tử Kỳ có hảo cảm, giờ phút này càng thêm chán ghét đến cực điểm.

      Cận Tử Kỳ khỏi nhìn về phía Tần Viễn, lại thấy gương mặt đẹp trai nhắc nhặn của tỏ ra thản nhiên, nhìn ra bất cứ ý nghĩ gì, giống như nhận ra được ánh mắt dò xét của , cũng nghiêng mắt, nhìn qua.

      Mặc dù cùng Jane thông đồng làm bậy, kẻ xướng người họa, nhưng cũng ngầm cho phép người sau coi là vũ khí mà sử dụng.

      Cận Tử Kỳ khỏi nhíu mi tâm, hi vọng Tần Viễn để ý tới Jane giựt giây mà xoay người rời .

      Đáng tiếc, thực luôn có chỗ như ý người.

      Tần Viễn giống như thấy nguyện vọng trong ánh mắt , chẳng qua nhìn thẳng vào , như như giả mà mở miệng: "Có lẽ từng thấy qua thôi, hình dáng của Cận tiểu thư rất quen thuộc, cùng bạn cũ của tôi có mấy phần giống nhau."

      Jane quan sát Cận Tử Kỳ cách ý vị sâu xa, khóe miệng cong lên, phong thái tao nhã: "Aa? Còn có chuyện như vậy hả?"

      "Johnny, nếu là tới xin lỗi , vậy trước khi dẫn em cậu đến, có phải quên bảo ta súc miệng chút hay ?"

      Tống Kỳ Diễn chặn ngang gậy, phá vỡ giọng điệu quái gỡ của Jane.

      Johnny chợt nhíu mày, có chút hiểu mà nhìn Tống Kỳ Diễn, người sau lành lạnh liếc nhìn Jane.

      "Nếu , làm thế nào miệng lại thối như vậy?"

      Jane đâu chịu nổi bị làm nhục như vậy, gương mặt giận đến đỏ bừng, "Frank, . . . . . ."

      "Đủ rồi," Johnny tay mắt lanh lẹ giữ em lại, cúi đầu ở bên tai ta : "Thế này giống em!"

      Đúng vậy, Jane bây giờ, so với ngày trước vốn quan tâm thiệt hơn, phải là Cận Tử Kỳ thôi sao, bây giờ lại khiến cho ta hết lần này đến lần khác hành động đúng mực, nắm tình thế rồi!

      Phát thần sắc của trai quá cao hứng, Jane thể áp chế lửa giận của mình, nhưng vẫn trừng mắt Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn xem thường, vào lúc này ngay cả khóe mắt cũng lười phải liếc nhìn ta cái.

      Jane lộng lẫy như vậy mà bị xem thường, ngụm oán khí dâng trào, thiếu chút nữa làm mình nín hỏng.

      Cận Tử Kỳ cũng phải là quả hồng mềm, bị Jane chơi phen như vậy, hiển nhiên muốn trả trở lại!

      nhàn nhạt mà cười tiếng, ân cần nhìn sang Jane nghẹn đỏ mặt, "Tiểu thư Jane, sắc mặt của rất khó coi."

      " suy nghĩ nhiều rồi, tôi rất khỏe." Jane lạnh nhạt trả lời, tuy nhiên có bàn tay nắm vào chỗ váy áo dưới bụng, trong phút chốc lớp vải vốn sáng mịn mềm nhẵn bị vo lại thành nhúm.

      Cận Tử Kỳ chú ý tới động tác để trút giận của ta, hiểu mà cười cười, liền bóng gió rất chi là khó hiểu: "Tiểu thư Jane, tôi và A Diễn lần này có mang theo ít thuốc, nếu như cần có thể tới phòng chúng tôi lấy."

      Đôi mày thanh tú của Jane khẽ nhíu, giọng cũng thay đổi trở nên cáu kỉnh, " biết cái gì!"

      Doãn Lịch ở bên xen vào mà chế nhạo: "A, nếu trưng ra cái mặt táo bón này làm cái gì?"

      "!" Jane bởi vì lần nữa bị lấy ra trêu đùa giễu cợt có chút tức giận, còn là hai người đàn ông xuất sắc!

      Doãn Thấm giả bộ trách cứ mà liếc ngang Doãn Lịch: " bậy cái gì thế, còn chưa chịu xin lỗi với tiểu thư Jane à?"

      " đúng là chịu nổi phụ nữ các người." Doãn Lịch bất đắc dĩ lắc đầu, liếc nhìn Jane nổi giận, chút để ý mà tiếp: " là ngại quá, con người của tôi chuyện đúng là quá thẳng, biết cách uyển chuyển."

      Biểu cảm mặt Jane thay đổi liên tục, khuôn mặt xinh đẹp cơ hồ có chút vặn vẹo dữ tợn.

      Doãn Thấm đúng lúc mà ra giải vây: "Tôi thấy dạ tiệc cũng còn chuyện gì nữa, Tiểu Kỳ, chị đặt bàn ở PUB dưới lầu rồi, chúng ta lâu có tán gẫu, tới đó ngồi chút thôi!"

      Cận Tử Kỳ cũng biết Doãn Thấm như vậy là mang cho Jane cái băng ghế, để cho ta theo đó xuống.

      Quét mắt nhìn Jane, Cận Tử Kỳ nhàn nhạt gật đầu: "Được, chúng ta cùng xuống đó."

      Sau khi nhóm bốn người rời , lúc này cả góc phòng trong phút chốc rơi vào bầu khí so với trước đó còn quỷ dị hơn.

      Tần Viễn nhìn sang Cận Tử Kỳ được Tống Kỳ Diễn cẩn thận che chở, bàn tay rũ xuống ở bên người nắm lại thành quyền, ngay cả khớp xương do bị nắm chặt cũng kêu lên răng rắc, được cho bậc thang để kết thúc mọi việc như vậy, nhưng quả thực quá châm chọc.

      Người phụ nữ hết lần này đến lần khác dựa vào vòng tay của người đàn ông khác, mà mình, thành kẻ dư thừa rồi.

      Dường như bây giờ nhìn lại, thậm chí mở miệng câu đều là sai lầm.

      "Như thế nào? Có phải nhìn qua rất ân ái hay , ân ái đến mức để cho người bên cạnh nhịn được mà hâm mộ ghen tỵ."

      Jane cười như cười liếc nhìn Tần Viễn cố gắng khắc chế cảm xúc.

      "Nhìn theo những gì
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :