1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      018. Tình Cảm Khó Nén, Muốn Hôn Ấy

      Editor: tamthuonglac


      Cận Tử Kỳ lúc này mới chú ý tới cách ăn mặccủa lão già, ngoại trừ chân mang đôi giàyda, người chỉ mặc cái áo ngủ cáiquần ngắn tứ giác, đúng là giống như bị người ta cưỡng chế kéo tới.

      Lão già thấy Cận Tử Kỳ kinh ngạc quan sát,giận cá chém thớt nên đoạt lấy dụng cụ chữabệnh trong tay bác sĩ trẻ tuổi, vừa căn dặn CậnTử Kỳ nằm xong vừa để cho bác sĩ trẻ tuổi đichuẩn bị rửa ruột cho Cận Tử Kỳ.

      "Vâng, viện trưởng, tôi lập tức cho người phòngthiết bị chuẩn bị."

      Viện trưởng? ! Cận Tử Kỳ có chút hoài nghithính giác của mình, ông già trước mắt này là viện trưởng?

      Ông già khinh miệt nghiêng mắt nhìn mặt CậnTử Kỳ đầy nghi ngờ, biểu tình mặt "Khôngkiến thức, đáng sợ".

      Sau đó quay đầu trừng mắt nhìn ra cửa, cơn tứcgiận bốc lên vùn vụt: "Cũng biết tiểu tửnày từ chỗ nào mà hỏi thăm được địa chỉ nhà ta, ôi cái cửa đáng thương của nhà ta, bị tiểu tử nàyvừa gõ vừa đá vừa đạp, chỉ thiếu điều khôngdùng tới cưa điện!"

      "Chẳng lẽ biết tối hôm qua ta trực bancực kỳ mệt mỏi sao? Ngay cả giấc ngủ yên bình cũng cho!"

      Giữa lúc viện trưởng thao thao bất tuyệt Cận TửKỳ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tống Kỳ Diễnđứng ở bên cạnh cửa, tuấn gọn gàng, dángvẻ cao ngất, ánh sáng hơi mờ tối che giấu đibiểu tình mặt .

      đặt áo khoác âu phục ở bên giường, vẫn cònmang theo hơi ấm của mình, đó là của Tống KỳDiễn khoác lên người .

      Cận Tử Kỳ kìm lòng đặng giương lênkhóe miệng, bàn tay giấu ở dưới chăn chẳng biết lúc nào lại nắm lấy góc áo âu phục, giống như từ nơi này là nắm bắt được điểm nương tựa khác.

      Tống Kỳ Diễn cố gắng hồi phục hô hấp gấp gáphổn hển, mồ hôi từ thái dương và khung xươngchân mày chảy xuống, ngưng tụ lại hàm.

      Trong khi viện trưởng mãi oán trách đạo lýrõ ràng ở trong phòng bệnh quanh quẩn , trong mắt thoáng như bị bối rối hỗnloạn đâm thủng.

      " phải là tiền sao? cho ông!"

      Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn sớm trầm xuống, xong lời châm chọc, lập tức đóng sầmcửa ra ngoài.

      Dáng người cao ngất rất phóng khoáng, hẳn làphụ nữ nhìn thấy đều muốn dựa vào bóng lưngngười đàn ông này.

      "Xem này tính tình ương ngạnh, mới hai câuđã trở mặt, con nhà ai mà chịu được ..."

      Viện trưởng hầm hừ tức giận quay đầu, lại chứng kiến Cận Tử Kỳ nhìn ra cửa phòngđã đóng chặt mà khoé miệng vẫn cong lên, vộiho tiếng, đưa tay vẫy vẫy trước mặt Cận TửKỳ:

      "Người xa, còn có cái gì hay mà nhìn, nằmxuống nằm xuống, để cho ta khám bệnh và trị liệu cẩn thận chút, đỡ phải đến lúc đó đãôm đống tuổi lại bị tiểu tử ngang ngược kia trừng trị."

      Cận Tử Kỳ thu hồi ánh mắt của mình, sau khi theo lời dặn dò nằm ở giường bệnh xong,nhưng còn chưa chờ viện trưởng kiểm tra, chủ động ngẩng đầu lên nhìn mặt mũi tràn đầy oán khí của viện trưởng :

      " ta chỉ là quá nóng nảy mới có thể đối vớingài vô lễ, hoàn toàn có ác ý, ngài khôngcần để ở trong lòng."

      Động tác tay viện trưởng dừng lại, nhìn CậnTử Kỳ dò xét: " ta là chồng ?"

      Cận Tử Kỳ trong nháy mắt im lặng, lỗ tai trắngnõn nhàn nhạt đỏ ửng, sau đó lắc lắc đầu.

      "Vậy quan tâm vớ vẩn cái gì, ta cũng khôngphải cái loại lợi dụng việc công để trả thù việc riêng, là thầy thuốc lang băm bắt ra để khai đao trút giận."

      -----------------------

      Lúc Cận Tử Kỳ tỉnh lại, sắc trời tối đen, đèn bàn bên cạnh tủ giường phát ra ánh sáng nhuhòa.

      nhìn lên vách tường màu trắng, trần nhà màu trắng và ga giường màu trắng, ý thức được mìnhlại ở trong bệnh viện như trước, chỉ là, ngay cảbản thân cũng biết lúc nào ngủ mất .

      Ít nhất thời điểm rửa ruột, vẫn còn tỉnhtáo, nhưng chuyện sau đó còn ấn tượng.

      tìm vòng cũng tìm được điệnthoại di động của mình, mới chợt giật mình tỉnhngộ, lúc sốt ruột đến bệnh viện hình nhưcũng mang cái gì tới.

      Nghĩ đến mình chậm trễ quay về, trongnhà có thể lo lắng, nhất là Mỗ Mỗ tuổi cònbé.

      Cận Tử Kỳ lập tức vén chăn lên xuốnggiường mang giày, nhưng đứng dậy nhìn thấy chiếc áo khoác âu phục bên chângiường.

      Của người đàn ông gọi là Tống Kỳ Diễn, có thểhắn quên mang ...

      biết tính sao, Cận Tử Kỳ lại liên tưởng đến tình cảnh Tống Kỳ Diễn lôi kéo lão viện trưởng, mím môi, đáy mắt bắt đầu tràn đầynụ cười nhàn nhạt, cầm lấy áo khoác rồi xoayngười bước nhanh đến cửa.

      cảm thấy mình nên tìm thời gian chính thức cảm ơn vị tiên sinh này chút vì lần nữa giúpđỡ mình.

      Đêm khuya yên tĩnh hành lang có chúttiếng động nào, khi Cận Tử Kỳ mở cửa phát ra thanh cót két rất .

      Sau khi khép lại cửa phòng chuẩn bị rời , quay người lại bị bóng người ở ghế ngồicông cộng ngoài hành lang thu hút chú ý.

      Khoảnh khắc đó đáy mắt thoáng giật mình,sau đó đáy lòng dâng lên cảm xúc chua xót lẫnngọt ngào mà thể dùng lời nào hìnhdung được.

      Theo bản năng thả tiếng bước chân,chậm rãi đến gần ghế ngồi, phản chiếu lênvõng mạc chính là hình ảnh thân thể cao lớn của Tống Kỳ Diễn nằm ngang hàng ghế vừalạnh rét vừa đông cứng.

      người Tống Kỳ Diễn vẫn còn mặc bộ quần áo ban ngày, chỉ là áo khoác bên ngoài tạiở trong tay Cận Tử Kỳ.

      Chiếc áo thun lót màu đen có phần xốc xếch,như như đường vân bắp thịt ràng trênlồng ngực và bụng .

      Bởi vì hai chân quá dài mà đặt tuỳ ý ở ghế,vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng.

      Trong hành lang ánh sáng đèn chân hơichói mắt, có lẽ là cảm thấy ngủ yên, mộtcánh tay của Tống Kỳ Diễn đặt ở mắt, nhờ như vậy ngăn cho ánh sáng làm chói mắt.

      Chẳng lẽ ta vẫn rời sao? Vẫnluôn........canh giữ ở bên ngoài như vậy sao?

      Cận Tử Kỳ đứng bên cạnh ghế dựa, mắt nhìn xuống khuôn mặt tuấn của Tống Kỳ Diễn bị che dưới cánh tay.

      nhìn thấy sóng mũi cao thẳng và môi mỏng mím chặt, còn có cái cằm xung quanh đãxuất râu màu xanh nhạt.

      Gió đêm mùa hè phất qua trong hành lang, Cận Tử Kỳ mới nhận ra người Tống Kỳ Diễn cũng có đắp gì.

      cúi đầu nhìn áo khoác âu phục cầm ở trongtay mình, chút do dự lập tức hành động, sau đó cúi thấp người, rón ra rón rén trùm lên người Tống Kỳ Diễn.

      Áo khoác mới vừa đụng tới thân thể của , bàn tay cầm lấy góc áo khoác âu phục bị sức lực mạnh mẽ giữ lại.

      Còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, trước mắt Cận Tử Kỳ nhoáng lên, cả người bị lôi xuống tàn nhẫn, bất nhờ kịp đề phòng mà ngã về phía trước.

      Đợi kịp phản ứng, nằm trong lồng ngực cường tráng ấm áp.

      Cận Tử Kỳ dưới hốt hoảng cảnh giác, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, gặp phải đôi con ngươi đen đầy tơ máu trong tròng mắt.

      Tư thế của Tống Kỳ Diễn cơ bản có gì thay đổi, vẫn nằm ở ghế như cũ.

      Chẳng qua là hai tay ôm lấy Cận Tử Kỳ thậtchặt, dưới mái tóc đen hỗn độn, đỉnh chân màyđen rậm khẽ nhíu lại.

      cho rằng là ai đó đến gần, mới có thể ra taytheo bản năng.

      Sau khi thấy là vẻ mặt mờ mịt của Cận TửKỳ, đường nét ngũ quan vốn lạnh nhạt kiên nghịmới từ từ dịu dàng.

      Nhưng vẫn kéo cổ tay của chặt, lúc đó biết bởi vì có quên hay mà chưabằng lòng buông ra.

      Cận Tử Kỳ nằm ở trong ngực Tống Kỳ Diễn, côvẫn duy trì lấy động tác ngẩng đầu, im lặngkhông dám hít thở, bởi vì thể xem : môi của họ trong lúc đó cách xa nhau đến cm...

      Hơi thở thơm như hoa lan, trong đôi mắt trongveo dịu dàng của trời đất hoà hợp làm người ta mê say mờ mịt.

      Thậm chí có thể cảm nhận được ràng nhiệt độ nóng bỏng làn môi của Tống Kỳ Diễn truyền tới.

      centimet này, dường như chính là ranh giớigiữa , cũng ai dẫn đầu vượt qua.

      Tống Kỳ Diễn chăm chú nhìn sắc mặt ửng hồng của Cận Tử Kỳ chớp mắt, hô hấp trầm ổn dần dần nóng lên, bàn tay nắm lấy cổtay càng siết chặt, nhưng tình khó mà tự kiềm chế nên đến gần.
      linhdiep17, honglakSoRi thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      019.Tên Tôi Là Doãn Lịch, Phải Y Lợi!

      Editor: tamthuonglac


      Con ngươi đen của Tống Kỳ Diễn rũ xuống lên nhiệt độ nào đó, tay trái của chẳng biếttừ khi nào nắm cằm của , lực đạo cực kỳ nhàng, dường như lo lắng dùng sức quá dọa chạy mất.

      Cận Tử Kỳ hít thở càng chậm chạp, cảm nhận được thô ráp cằm, nhưng đẩy ra ngay.

      chỉ sững sờ nhìn Tống Kỳ Diễn mặt mày tuấn ngừng phóng to trước mắt mình.

      Chóp mũi rất thẳng quét qua sóng mũi củacô, như có như vuốt ve, cẩn thận dè dặt thăm dò.

      Hơi thở nóng hổi phun lên gò má , như chiếc lông vũ mềm mại chuyển động trêuchọc quấy nhiễu ở trong lòng .

      Cận Tử Kỳ nghe được nhịp tim cả hai người họ dồn dập, vững vàng mạnh mẽ như cũ, nhưngcũng nhịn được mà tần suất nhịp đập nhanh hơn.

      Thân thể cao to của Tống Kỳ Diễn sáp đến gần phía trước, vừa muốn hôn lên đôi môi mềm mạicủa , giọng vang lên kết thúc tìnhcảnh:

      "Thời tiết lạnh như vậy, các người ở bên ngoàilàm gì?"

      Cận Tử Kỳ giống như bị luồng điện đánh trúng, trong nháy mắt từ giữa cơn mê võng mơ mơ hồ hồ tỉnh táo trở lại.

      đẩy Tống Kỳ Diễn ra trong lúc vẫn còn ngây ngẩn, hai gò má có chút nóng lên, đứngthẳng người đồng thời theo tiếng nhìn sang.

      Hành lang bên kia, Doãn Lịch đứng nhíumày hiểu, sau đó từ từ tới: " muộn thế này vẫn chưa về nhà, Mỗ Mỗ nhìn thấy em đến nên khóc ."

      Mỗ Mỗ...trong đầu Cận Tử Kỳ thoáng lên hàng lông mày rũ cụp xuống, gương mặt trái táo bi thương buồn bã.

      Trong lòng ngoại trừ dâng lên áy náy còn có xót xa ân hận.

      Lúc vừa rồi, trong phút chốc Tống Kỳ Diễnthiếu chút nữa hôn , quên mất chính mình làm mẹ người ta, lại vẫn như mộtthiếu nữ mười mấy tuổi theo đuổi cái gọi là kích thích.

      Loại cảm giác xấu hổ này gián tiếp làm cho CậnTử Kỳ biết nên quay đầu lại đối mặt với Tống Kỳ Diễn như thế nào.

      "A Lịch làm sao biết em ở bệnh viện, anhnói cho người nhà em biết chưa?"

      Doãn Lịch như có điều suy nghĩ nhìn sắc mặt lúng túng của Cận Tử Kỳ, ra cũng vì thấy màn vừa rồi mà rối rắm, liếc mắt nhìnTống Kỳ Diễn đứng dậy mặc xong áo khoácâu phục, quay qua Cận Tử Kỳ :

      "Phần lớn bệnh viện ở thành phố này Doãn thị đều có tham dự cổ phần, huống chi lúc em bịngười ta ôm cũng phải là có người chứng kiến, về phần người nhà của em cần lo lắng, với họ là em ởchung chỗ với ."

      Nghe Doãn Lịch đến chuyện mình bị TốngKỳ Diễn ôm đến bệnh viện, hai gò má Cận TửKỳ khỏi lại nóng rang.

      Hình như gần đây rất thích mặt hồng tai đỏ.

      Cận Tử Kỳ bây giờ cùng thương trườngmạnh mẽ vang dội, cùng đối thủ cạnh tranh đàmphán mặt đổi sắc quả thực giống như là hai người.

      "Vị này là..."

      Cận Tử Kỳ theo tầm mắt của Doãn Lịch mà quay đầu, lại thấy Tống Kỳ Diễn đứng ở phíasau mình.

      Dù cho nhìn qua có thoáng lôi thôi, nhưng chút nào tổn hại phong thái mạnh mẽ bao phủ toàn thân .

      Cùng cuộc sống sung sướng lớn lên, toàn thântản mát quý tộc khí Doãn Lịch đứng chung mộtchỗ, cũng kịp nhiều cho.

      So với cuộc sống lớn lên trong an nhàn sungsướng, đứng chung chỗ với Doãn Lịch toànthân tản ra hơi thở quý tộc cũng kém.

      Tống Kỳ Diễn thu lại ánh mắt nóng rực trầm tĩnh dừng lại mấy giây người Doãn Lịch,sau đó hơi hơi cong môi:

      "Tống Kỳ Diễn... Y Lịch Y tam thiếu, ngưỡngmộ đại danh lâu, tôi còn có việc nên phải trước."

      Tống Kỳ Diễn xong, tay cắm túi quần, lạnh lùng lướt qua bên người Doãn Lịch, chỉ là trong khoảnh khắc bước sát qua người nhau, Doãn Lịch đột nhiên xoay người lại vớiTống Kỳ Diễn:

      "Tống tiên sinh, cái chữ kia đọc là 'Y', đọc là 'Doãn', là Doãn trong phủ doãn, khôngphải là Y trong Y Lợi."

      mặt Doãn Lịch mang nụ cười có thể là hoàn mỹ, khi vừa dứt lời xong, bước chân của Tống Kỳ Diễn hơi chậm lại, nhưng hắnkhông dừng hẳn, vẫn tiếp tục về phía trước giống như nghe thấy.

      Mặc dù nhìn thấy biểu mặtTống Kỳ Diễn, nhưng Cận Tử Kỳ quên chú ý đến giữa trán mơ hồ nổi lên gân xanh, còn có bàn tay giấu ở trong túi quần chỉ sợ sớmđã nắm thành quyền.

      Đợi đến khi nhìn thấy bóng dáng TốngKỳ Diễn, Cận Tử Kỳ mới quay đầu nhìn DoãnLịch khóe miệng cong lên:

      "A Lịch, là cố ý?"

      Doãn Lịch cúi đầu đối diện ánh mắt của Cận TửKỳ, nhíu nhíu mày: "Tiểu Kỳ, tại sao em khôngnói là ta cố ý?"

      "Tống tiên sinh phải loại người như nghĩ, ấy cư xử rất tốt phải sao?"

      Nghe Cận Tử Kỳ thiên vị, Doãn Lịch dùng loại ánh mắt bất khả tư nghị (ngoài sức tưởng tượng) đánh giá Cận Tử Kỳ.

      Rồi lại đưa thay sờ sờ cái trán Cận Tử Kỳ, sau khi xác định phải là bị lên cơn sốt, bất đắc dĩ thở dài:

      "Tiểu Kỳ khi nào em đơn thuần như vậy rồi? đời này có mấy người đàn ông cóchuyện gì mà ân cần săn đón? Nhất là vị Tốngtiên sinh cư xử khéo léo trong miệng em này, chỉe rằng so với bất kỳ đứa con cháu nhà giàu nào ở thành phố này cũng khó mà có lời nào nóirõ được."

      "Trước đây có phải và vị Tống tiên sinh này có mâu thuẫn sao? Nếu làm sao mà liên tục nhằm vào ta?"

      Đối diện với Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm đầy nghi vấn, Doãn Lịch khẽ mỉm cười, xoa xoa lêntóc : " ngày nào đó em tin lời củaanh, chỉ mong đến lúc đó em còn cho ta đúng là người tốt."

      Nhìn qua bộ dạng hoang mang của Cận Tử Kỳ,Doãn Lịch cần phải nhiều lời nữa, dư quang khóe mắt cũng vô tình liếc đến phía khúc quanh hành lang, đó là phương hướng Tống Kỳ Diễn bỏ .

      "Nhìn cái gì vậy?" Cận Tử Kỳ cùng lúc cũngnhìn về phía khúc quanh hành lang kia có người nào.

      " có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến, dạonày, có phải còn có người thích nghe lén hay ." Doãn Lịch sau khi giải thích xongkhông đếm xỉa tới, cởi áo khoác khoác lên trênvai Cận Tử Kỳ: " thôi, Cận gia có lệnh cấm cửa."

      ------------------------

      "Đại tiểu thư, ông chủ chờ ngài ở thư phòng."

      Cận Tử Kỳ vừa vào cửa thấy được dì vú đứng canh giữ ở cửa, mắt nhìn đồng hồ treo tường, gần mười hai giờ khuya.

      Biết Cận Chiêu Đông còn đợi mình, sau khi vẫy tay ra hiệu cho dì vú lui Cận Tử Kỳ tiếng lên lầu.

      Huyệt thái dương của có chút đau lâm râm, chưa bước vào thư phòng, cũng đoánđược trận tranh chấp.

      Khi Cận Tử Kỳ đẩy cửa ra, Cận Chiêu Đông đưa lưng về phía cửa, hai tay chấp sau lưng đứng cạnh bên bàn viết trước cửa sổ sát đất.

      Ánh trăng sáng trong nghiêng vãi đầy sàn nhà,cũng soi sáng thư phòng vốn mờ mịt u ám.

      "Mở đèn ."

      Bước chân của Cận Tử Kỳ mặt thảmlông cừu dày rất , vậy mà Cận Chiêu Đônglại biết tới.

      tới mở đèn lên, cũng thuận tiện liếc mắtnhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy đượccửa chính biệt thự Cận gia.

      Giây phút này, Cận Tử Kỳ khỏi hiếu kỳ: cứ như vậy Cận Chiêu Đông xác định đêmnay có thể trở về?

      " trễ thế này mới về tới, ở cùng chỗ với ai?"

      "Cùng A Lịch có số việc cần , nhất thời quên mất thời gian..."

      Cận Tử Kỳ còn chưa hết, Cận Chiêu Đông bỗng nhiên xoay người, ông vung tay lên, xấp ảnh chụp rớt ở bàn.

      "Cùng Doãn Lịch ở chung chỗ? Với DoãnLịch cùng chỗ, vậy những tấm ảnh này từđâu tới?!"

      Trong những tấm ảnh bàn, dĩ nhiên đều là hình ảnh Tống Kỳ Diễn ôm Cận Tử Kỳ.

      Ở góc ảnh có in khoảng thời gian ảnh đượcchụp, ràng cho thấy là từ camera theo dõi ở Phong Kỳ.

      Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm tốp năm tốp ba ảnh chụp, mặt chưa từng xuất qua kinh nhạc.

      Phản ứng như thế nhìn ở trong mắt Cận Chiêu Đông chính là thái độ chống đối, lại càng tức giận:

      "Người đàn ông này là ai? Tại sao xuất ở Phong Kỳ, còn bất chấp liêm sỉ mà ôm con ra vào như vậy? Tối hôm qua ra tay đánh thiếu giaCao gia là ta có đúng hay ?"

      Cận Chiêu Đông từng bước ép hỏi, Cận Tử Kỳ im lặng chống đỡ, đứng ở đó nhúc nhích.

      "Con cho rằng con cóchuyện gì sao? Con cho rằng như vậy ta sẽkhông tra được ta là ai sao? Muốn leo lên bám lấy con nhà họ Cận của ta, cũng phảixem ta có bản lĩnh này hay !"

      Sắc mặt Cận Tử Kỳ vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Cận Chiêu Đông bộc phát lửa giận, hé miệng khẽ cười:

      "Cha, ngài thực cảm thấy tất cả đàn ông kiểugiống như vị thiếu gia Cao gia thích hợp đúng với ý của ngài thích người phụ nữ chưa lập gia đình mà sinh con hơn nữa còntrẻ tuổi sao?"
      linhdiep17honglak thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      020. Cận Tử Kỳ Quật Cường

      Editor: tamthuonglac


      Lông mày Cận Chiêu Đông nhíu chặt: "Lời của con có ý gì, cái gì gọi là chưa lập gia đình sinh con?"

      "Chẳng lẽ phát sinh phải đúng nhưvậy sao?" Khóe miệng Cận Tử Kỳ đưa ra nụ cười tự giễu : " đời vách tường cũng tránh khỏi bị gió lùa, ngài cho rằng chuyện nàycó thể lừa gạt nhất thời còn có thể giấu diếm được cả đời sao?"

      "Con có ý gì? Con muốn cho tất cả mọingười là người thừa kế Cận thị ngay từ lúc bốnnăm trước sớm mất trí nhớ, hay là muốn cho họ biết thiên kim Cận gia luôn tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt thậm chí làm mẹ của đứa bé!"

      Khuôn mặt Cận Tử Kỳ mang nụ cười châmbiếm: "Mang chân tướng đè nén ôm khư khưtrong lòng nhiều năm ra tốt sao?"

      Nhưng, đáp lại lời cũng phải là tánthành của Cận Chiêu Đông mà là những tấm ảnhđập vào mặt cách tàn nhẫn.

      "Cận Tử Kỳ, ta đem tất cả hi vọng và tự hào gửi gắm lên người của con, con lại định báo đáp ta như vậy sao?"

      Cận Chiêu Đông bởi vì quá tức giận mà giọng run rẩy:

      "Con nghĩ rằng ta biết? Con oán hận tất cả mọi thứ hại con biến thành như bây giờ,cho nên con muốn phá hủy ta, phá hủy Cận gia,phá hủy Cận thị mới cam tâm!"

      Cận Tử Kỳ nhắm mắt lại, nhìn tới sắc mặttức giận của Cận Chiêu Đông.

      Sau đó chợt nghe thanh buồn bã phát ra nặng nề, mở mắt chứng kiến Cận Chiêu Đông suy sụp ngồi ở ghế sofa.

      Ông dùng tay miết giữa lông mày, mệt mỏi vô lực: "Cắt đứt việc qua lại với người đàn ông này, sau đó tiếp nhận sắp đặt tương thân."

      Cận Tử Kỳ lẳng lặng nhìn qua biết là CậnChiêu Đông vì quan tâm mình hay vì tương lai Cận thị, lâu sau, mới nhả ra câu hỏithăm:

      "Lời dối cuối cùng có ngày bị vạchtrần, cha cảm thấy đến lúc đó con hoặc là Cậnthị còn có đường lui sao?"

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông khẽ chấn động, ánhmắt bức bách nhìn tới Cận Tử Kỳ:

      "Tương lai khi con lấy chồng, đứa ở lạiCận gia, mẹ của con chăm sóc tốt chođến khi nó trưởng thành."

      hổ là người nắm quyền Cận gia, ngay cảnỗi lo về sau cũng vì mà xoá bỏ, vậy có phải nên tiếng cám ơn hay ?

      Cận Tử Kỳ cúi đầu, châm biếm từ khóe miệng lan tràn đến đáy mắt, khuôn mặt tràn đầy nét cổ điển ở trong bóng tối.

      "Ngài thực cảm thấy Cao Triều đáng giá để con phó thác cả đời, mà sắp đặt của ngài khôngphải là đẩy con vào trong hố lửa sao?"

      Cận Chiêu Đông nghe vậy nhìn về phía Cận Tử Kỳ, nhưng thấy thần sắc mặt :

      "Lúc còn trẻ người đàn ông khó tránh phạm lỗi, biết cải thiện sai lầm có điều gì lớn hơn, chỉ cần ta về sau đối với con tốt làđược."

      "Cuộc sống như vậy hạnh phúc sao?"Cận Tử Kỳ giống như thầm tự nhủ.

      lui về phía sau hai bước, khi tầm mắt hướngtới Cận Chiêu Đông, nâng mặt lên, mang theo chút tươi vui, chỉ là cười như vậy thường thường so với cười còn làm cho người khác khó chịu hơn:

      "Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, con để cho Mỗ Mỗ rời khỏi con, nếu như ngài xong,con ra ngoài trước."

      Cận Tử Kỳ lập tức quay đầu đến cửa, CậnChiêu Đông tức giận mà thở hổn hển, ở phía sau áp chế lại lượng quở trách:

      "Con nhất định phải bướng bỉnh như vậy sao?Lúc trước con nên sinh ra nó, conhại.....nó ít, cũng hại chính mình!"

      Cận Chiêu Đông nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, nhưng thất vọng quá lớn làm ông mất khống chế.

      Bởi vì xúc động phẫn nộ mà giọng trầmbổng lên xuống lay động lâu trong thư phòng mãi .

      Bước chân Cận Tử Kỳ từ từ chậm dần, đến khihoàn toàn dừng hẳn, vẫn xoay người lại, mặt hướng ra cửa:

      "Năm đó con bất quá là nghe theo lựa chọncủa nó mà thôi."

      Cận Tử Kỳ giơ tay che lên bụng bằng phẳng,động tác này làm cho Cận Chiêu Đông tức giậnđến hai mắt đỏ hồng:

      "Lựa chọn của nó? Nó có suy nghĩ sao? Nó cótình cảm sao? Nó dựa vào cái gì mà lựa chọn!"

      Cận Chiêu Đông đưa tay quét lên bàn trà, chén sứ rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm,ông tức giận kiềm được gào to lên:

      "Là chính kiên quyết phải sinh ra đứa bé này! Là tự mình lựa chọn con đường này! Làtrong lòng bướng bỉnh liều chết đem đườnglui của mình chặn lại!"

      " tại sao lại là con của ta? Có con nhàai giống làm cho cha của mình thất vọng như vậy?"

      Cho dù là tính tình lạnh nhạt tại thời khắc này Cận Tử Kỳ cũng nhịn được nên có chútmất khống chế, siết chặt quả đấm của mình,xoay người nhìn Cận Chiêu Đông nổi giận, cười lạnh:

      "Bởi vì con làm cho ngài thất vọng, cho nên ngài quyết định thay cho con rồi phảisao?"

      Đôi mắt Cận Tử Kỳ nhìn chằm chằm Cận Chiêu Đông, ra từng chữ , giọng điệu thong thảlại lạnh như băng:

      "Ngài cũng phải là chưa làm thử qua. Con đây chỉ sợ cả đời đều quên nỗi đauđớn của thuốc sẩy thai gây ra cho con, từ thânthể đến linh hồn, tràn ngập đau xót, cơn đaubụng liên tục ngừng kéo dài ròng rã cả đêm."

      Sắc mặt Cận Chiêu Đông phút chốc tái nhợt,ông dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ, lại nóikhông ra lời.

      " chứng minh, nó thắng. Bất luận ngàiđưa ra phương thức tàn nhẫn cỡ nào để giết chếtnó, nó vẫn ương ngạnh vẫn tồn tại, hơn nữa cònkhỏe mạnh trưởng thành ngoài dự đoán của ngài."

      Cận Tử Kỳ đưa tay lau khóe mắt ướt át, giọngnói khàn khàn:

      "Con lúc ấy có rất nhiều lo lắng, con sợ hãi nó sau khi lớn lên hỏi con, mẹ ơi, tại sao mẹ phảigiết con. Cho dù là tại, nhìn thấy nó lớn lên con cũng áy náy, con sợ nó biết được con từng vì cái gọi là lợi ích của gia tộc nên khôngchút do dự lựa chọn giết chết nó."

      "Cha, con từng thử kiên quyết giết chết nómột lần, bây giờ con, lòng cũng kiên quyết giốngnhư khi muốn giết chết nó, con dùng hết khả năng để bảo vệ nó, làm cho nó khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành."

      Nhìn qua Cận Chiêu Đông tức giận đến nỗi cơ thể ngừng run rẩy, nhàng cười:

      "Vì thế, con sẵn sàng trả giá tất cả sinh mạngcủa mình."

      "Ta tuyệt đối cho phép con làm nhưvậy, ngu xuẩn của con phá hủy Cận thị!"

      "Đúng rồi, ngài căn bản chưa bao giờ thực quan tâm đến đứa con là con đây, bất quá ngài muốn là dòng họ Cận cùng với Cận thị được lên đỉnh vinh quang."

      Nụ cười bên miệng Cận Tử Kỳ sâu hơn: "Ngàicũng phải là vì hạnh phúc của con, cũngkhông phải là vì mặt mũi Cận thị, ngài chỉ vìchính mình."

      "Nếu như đây là ngài muốn, ngài cần phải liên tục rối ren chán nản đối với con, ở trongcăn biệt thự Cận gia này, phải là còn cómột đứa con khác của ngài sao?"

      xoay người tới cửa, trong khi tay kéo cửa ra, xoay mặt qua lưu lại câu:

      "Mặc dù tại mà , ấy phải làcon ruột của ngài."

      Cận Tử Kỳ ra khỏi thư phòng, mới vừa khép cửa lại nghe thấy bên trong truyền đến thanh vật nặng rơi xuống đất.

      Xem ra sắp dồn ép Cận Chiêu Đông đến điên rồi........

      Lưng tựa vào cửa, ngẩng đầu nhắm mắt lại, mái tóc dài từ bả vai trượt xuống đến eo.

      Sau đó giác quan thứ sáu cho biết có mộtánh mắt nào đó nhìn chăm chú, Cận Tử Kỳ mở mắt ra, xoay mặt nhìn sang góc ở giữahành lang.

      Cận Mỗ Mỗ mặc áo ngủ màu vàng nhạt, chân ngắn ngồi xếp bằng ở sàn nhà, bàn tay nhỏbé đầy thịt bế con gà con màu vàngmệt mỏi muốn ngủ, đôi mắt to đen nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ đứng ở trước cửa thư phòng.

      Tim Cận Tử Kỳ đột nhiên đau nhói, từ từ tới, ngồi xổm xuống ở bên chân Mỗ Mỗ:

      "Tại sao còn chưa ngủ, chẳng lẽ Mỗ Mỗ muốnngày mai làm người bạn trốn học sao?"

      Đầu Cận Mỗ Mỗ đong đưa giống như cái trống lắc, từ mặt sàn đứng dậy, mùi sữa thơm máttrên cơ thể nhắn mềm mại lảo đảo sắp ngã ôm lấy hai chân Cận Tử Kỳ:

      "Mỗ Mỗ nhớ Kỳ Kỳ, Mỗ Mỗ và Kỳ Kỳ thể xa nhau."

      Cận Mỗ Mỗ ngước cái đầu lên, như con mèo con nhàng cọ qua cọ lại đùi củacô, dường như còn chê đủ, lại đem cáimiệng non mềm hôn lên hai gò má Cận TửKỳ:

      "Mỗ Mỗ rất thích Kỳ Kỳ, cho nên Kỳ Kỳ vớiMỗ Mỗ cùng ở chung chỗ rời xa nhau được ?"

      Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn ánh mắt lo lắng sợ hãicủa Cận Mỗ Mỗ, nhàng ôm lấy nó:

      "Ừ, Kỳ Kỳ ở chung chỗ với Mỗ Mỗ nhưtừ trước đến giờ."

      Cận Mỗ Mỗ thể chờ đợi được mà vòng lên cổ của , cái đầu tròn cũng dựa vào vai của , trong nháy mắt mặt tràn đầy hạnh phúc vô cùng vui vẻ:

      "Mỗ Mỗ muốn Kỳ Kỳ mua KFC ăn."

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ dịu dàng vuốt ve cái đầudưa hấu của Nó, ủ ấm cho bàn tay bé củanó: "Được."
      linhdiep17honglak thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Phần ☆☆
      021.Tự Gây Nghiệt Thể Sống

      Editor: tamthuonglac

      Cùng Cận Chiêu Đông phát sinh tranh chấp phải là hai ngày, Cận Tử Kỳ lúc đầucũng canh cánh trong lòng càng về sau chết lặng. Ngày hôm sau lại cùng nhau dùng cơm bàn như cũ, sau đó làm giống như khôngcó chuyện gì xảy ra.

      Gần đây Phong Kỳ quyết định bắt tay vào quaymột bộ huyền nghi phiến(*)《Mù Mắt》màđúng lúc Cận Tử Kỳ là người sản xuất, xem như là người đứng đầu chịu trách nhiệm cao nhấtnắm giữ toàn bộ quá trình vận hành hoạt độngcủa bộ phim.

      (*)Huyền Nghi Phiến: là loại hình điện ảnhtạo cho người xem cảm giác lo âu khẩn trương,thường sử dụng tình tiết để cho khán giả trong lúc xem có suy luận nhưng đáp án kết cụcthường làm người ta tưởng tượng được. ( Theo Baidu)

      Cùng nhân viên công tác liên quan với việc làm phim kết thúc hội nghị, Cận Tử Kỳ sửa sang lạitài liệu, mới vừa bước ra phòng họp, còn chưa xa, Tô Hành Phong đuổi tới.

      "Tử Kỳ, thân thể của em... Có khỏe ?"

      Vừa rồi ở trong phòng hội nghị, Tô Hành Phong vẫn nhìn chằm chằm, mặt tràn đầy đau lòng và áy náy.

      Cận Tử Kỳ đứng lại dứt khoát xoay người, tiếp nhận ánh mắt dò xét của Tô Hành Phong, hémiệng cười cười khách sáo:

      "Chỉ là loét dạ dày mà thôi, nghỉ ngơi nhiều mộtchút là được rồi, nếu có chuyện gì khác,tôi trước."

      "Tử Kỳ, hôm đó thực xin lỗi..."

      Tô Hành Phong mới lời xin lỗi ra miệng, Cận Tử Kỳ nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu đứng ở chỗ xa nhìn qua bên này, trong lòng khỏi nhớ tới những tấm ảnh đêm đó Cận Chiêu Đông ném vào mặt .

      "Nếu buổi trưa có việc gì, cùng nhau ăn cơm trưa , đúng lúc Chiêu nhi cũng tới côngty."

      Ánh mắt Cận Tử Kỳ lướt qua Tô Hành Phong, liếc mắt nhìn bóng hình xinh đẹp kia:

      "Có lẽ quên , tránh cho đến lúc đó đượctự nhiên."

      Tô Hành Phong còn muốn điều gì, nhưngCận Tử Kỳ cho ta thêm cơ hội, đithẳng đến thang máy.

      Cận Tử Kỳ trở lại phòng làm việc, lại phát hiệntrên bàn làm việc dư ra cái đồng hồ đeo tay nam, Tiêu Tiêu tình cờ pha trà tới, dùng cằmchỉ chỉ đồng hồ trong tay Cận Tử Kỳ:

      "Đó là dì quét dọn vệ sinh tìm được dưới bàn, chị Tử Kỳ, lúc nào mà chị mang đồng hồ đeo tay của nam vậy?"

      Cận Tử Kỳ im lặng lên tiếng, chỉ chuyên tâm nhìn chằm chằm đồng hồ đeo tay, sau khiTiêu Tiêu rời khỏi, lại cầm lên xếp lại đặt bên cạnh điện thoại di động, tựa hồ biết đồng hồ đeo tay này là của ai.

      Đợi khi bản thân kịp phản ứng, bấmmột cái số xa lạ bản ghi chép thông tin.

      Trong ống nghe truyền đến thanh "đô đô",Cận Tử Kỳ vừa định cúp điện thoại, bên kia rấtnhanh bắt đầu nhận:

      "Alo, vị nào đấy?"

      Cận Tử Kỳ nghe được giọng Tống Kỳ Diễn trầm thấp lười biếng tập trung, cũng biết nên mở lời như thế nào, cúi đầunhìn đồng hồ nằm trong lòng bàn tay, chuẩn bịsơ sơ chút mới mở miệng:

      "Tống tiên sinh, là tôi, Cận Tử Kỳ."

      đầu điện thoại trong phút chốc trầm mặc,ngay cả hít thở cũng cực kỳ , Cận Tử Kỳ nhận được đáp lại, nhìn nhìn tín hiệu, sau khi xác định điện thoại còn kết nối, tiếp tục hỏi câu:

      "Tống tiên sinh, có phải tôi quấy rầy đến công việc của ?"

      Khoảng năm giây trôi qua, ống nghe trong truyền đến giọng của Tống Kỳ Diễn: "Khôngcó, mới vừa cùng bạn bè từ phòng tập thể thao trở lại, trong lúc rảnh rỗi nên vào ngồi chung cùng uống trà chuyện phiếm."

      Lúc Tống Kỳ Diễn lời này, trợ lý đứngở sau lưng, vừa cầm lấy điện thoại di động vừacúi người liên tục nhìn xem số liệu phức tạp khó trị trong máy tính xách tay.

      Khi thoải mái nhàn nhã ra cuộc sống thanh thản dễ chịu uống trà chuyện phiếm,lập tức tất cả tinh trong phòng gõ bàn phím đồng thời cùng quay đầu lại nhìn về phía Tống Kỳ Diễn dối mặt đổi sắc, hơn nữa còn trợn to hai mắt.

      Khi nào con sư tử tánh khí nóng nảy hùng mạnh cũng có thể biến thành con mèo con dịudàng nuôi ở trong nhà ?

      Bên kia Cận Tử Kỳ tựa hồ có chút khẩn trương,trước đây chưa bao giờ có, ngoéo mái tóc dài bên tai cái, mím môi, đầu óc tư duy chuyển động rất nhanh, tìm kiếm đề tài:

      "Tống tiên sinh hôm nay làm sao? Hình như tôi nghe được tiếng bàn phím, có phải tiện nghe điện thoại hay ?"

      "Ah , có tiếng bàn phím chính là bởi vì bạn tôi ở bên cạnh tôi chơi game."

      Bởi vì nửa đêm canh ba trận điện thoại réo lên nhóm tinh làm việc khóe mắt giựt giựt, nhìn màn hình notebook suốt cả đêm đuổitheo số liệu xuất , lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn dối cần xé nháp.

      Hết lần này tới lần khác bản thân Tống Kỳ Diễnkhông hề biết, hơn mười người tinh đưa ra ánh mắt như đao khinh bỉ, vẫn tiếp tục tán gẫu:

      "Tôi gần đây đều cần làm, công ty có kỳ nghỉ hè trong chế độ nghỉ phép, tại tôicòn trong thời gian nghỉ phép."

      Lời này vừa ra, nhóm tinh ở đây chỉthiếu nước phun ra họng máu, khinào ông chủ ban hành kỳ nghỉ hè trong chế độ nghỉ phép, bọn họ tại sao lại biết?

      " ra là như vậy, đúng rồi, Tống tiên sinh, có bị mất cái đồng hồ hay ?"

      Tống Kỳ Diễn tỉnh ngộ sau khi được Cận Tử Kỳ nhắc nhở, mới nhìn thấy cổ tay của mìnhtrống trơn, hình như là bị mất đồng hồ đeo tay.

      Trong lúc ngẩng đầu, mới phát mọi ngườitrong cả phòng nhìn mình, hắng giọng cái, xoay người đến bên cửa sổ:

      "Thế nào? Đồng hồ đeo tay ở chỗ của sao?"

      "Vâng, Tống tiên sinh khi nào thuận tiện, tôi sẽđưa qua cho nhé."

      Tống Kỳ Diễn nhịn được nhấc lên khóemiệng, tay cầm điện thoại di động, taychống cửa sổ thủy tinh, rũ mắt nhìn xe cộphía dưới lui tới tới lui đường quốc lộ, giọng vẫn duy trì cảm xúc lạnh nhạt:

      "Lựa ngày bằng trùng ngày, vậy tối nayđi, sáu giờ rưỡi gặp tại Thịnh Thế Hào Đình."

      "Tối nay sao?" Giọng của Cận Tử Kỳ có chút chần chờ: "Tống tiên sinh, tối nay tôi có dạtiệc từ thiện muốn tham gia, nếu tốimai , tối mai tôi đến Thịnh Thế Hào Đình tìm ."

      Mặt Tống Kỳ Diễn trầm xuống, tư thế thoải mái ban đầu thay đổi, giả vờ "A" tiếng.

      Khi Cận Tử Kỳ chuẩn bị cùng thương lượng thời gian gặp mặt, đột nhiên đáp:

      "Tối mai sao? Tối mai tôi rất bận, có thể khôngcó thời gian gặp ."

      Đích xác là người đàn ông có thù nhất định báothù!

      Tống Kỳ Diễn vốn định để cho Cận Tử Kỳ nóivài lời êm dịu, sau đó bản thân mình bất đắt dĩ đáp ứng tối mai gặp mặt.

      Trái lại đầu bên kia điện thoại có trận huyên náo, Cận Tử Kỳ vội vàng :

      "Tống tiên sinh, tôi bên này đột nhiên có sốviệc gấp rút, đồng hồ đeo tay bằng chờngày nào đó rảnh rỗi trả lại cho ."

      Tống Kỳ Diễn còn chưa kịp hé miệng xong ngờ điện thoại biến thành hồitiếng máy bận.

      có chút sững sờ, tự gây nghiệt thể sống?

      Cầm điện thoại di động quay người lại chứng kiến đám người dựng thẳng lỗ tai nghe lén,gương mặt tuấn tú lạnh lẽo, cơn tức trong nháymắt di chuyển:

      "Nghe cái gì nghe, xem ra các người làm việc rấtnhàn rỗi , tốt lắm, chập tối năm giờ đem phươngán cải biến nông trường nước Pháp đặt lên bàn viết của tôi, như thế nào, có ý kiến?"

      Nhóm tinh nhìn sang Tống Kỳ Diễn dựng râu trừng mắt, cam chịu số phận mà lắc lắc đầu, lần nữa phấn đấu ở bàn phím.

      Tống Kỳ Diễn ném điện thoại di động lên ghế sofa, đón lấy ánh mắt ai oán của các nhân viên, vào phòng ngủ.

      Cũng lâu lắm, lại từ bên trong thò đầu ra,hướng trợ lý của Trâu Hướng hỏi:

      "Thiệp mời dạ tiệc từ thiện ngày hôm qua đưatới để chỗ nào rồi?"

      Trâu Hướng từ laptop ngẩng đầu lên, trừngmắt nhìn, hiểu được vật Tống Kỳ Diễn là gì,liền chỉ vào thùng rác:

      "Thiệp mời tối hôm qua phải bị Bossanh tiện tay ném vào thùng rác sao?"

      Tống Kỳ Diễn mím chặt khóe miệng, vén tay áosơ mi lên, bước nhanh đến bên cạnh thùng rác, vẫn chưa ngồi xổm xuống mà lục lọi, tiếp theo lại nghe thấy Trâu Hướng bổ sung giảithích :

      "Sáng nay lúc còn ngủ, nhân viên vệsinh quét dọn phòng."

      (Lời của tác giả: đồ bỏ cũng đều mang rồi!)

      Huyệt thái dương của Tống Kỳ Diễn nhảy lênthình thịch, chẳng thèm đổi giày, nhanhchóng xoay người, phá tung cửa ra.
      linhdiep17honglak thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      022. Ta Sai, Bất Quá Thể Em.

      Editor: tamthuonglac

      Dạ tiệc từ thiện thẳng ra bất quá là tấm phiếu chính thương là nơi tổ chức tiệc xã giao cho những nhân vật nổi tiếng.

      Đến lúc đó, còn có thể có ít nữ minh tinh giới văn nghệ sĩ cùng tham dự với vị phú hào.

      Đàn ông là vì thể diện, phụ nữ dĩ nhiên là vì giátrị con người và danh tiếng.

      Cận Tử Kỳ nghe theo lời dặn dò của Cận Chiêu Đông thay lễ phục dạ hội làm theo yêucầu của nhà thiết kế nổi tiếng từ Pháp, sau đó xinh đẹp toả sáng đứng ở trước mặt mọi người.

      biết dụng ý của Cận Chiêu Đông, ông hi vọng tối nay có thể xem xét đến anhchàng công tử đúng gia đình danh tiếng.

      "Như thế nào đến cũng gọi điện tiếng cho biết?"

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Doãn Lịch về hướng của mình, mới nhớ tới Doãn gia cũng là trong những chủ tổ chức dạ tiệc.

      Doãn Lịch mặc bộ âu phục Italy màu đen được cắt may thủ công, hoàn toàn vừa vặn với thân hình cao to hoàn mỹ của , cổ áo sơ mi trắng nới rộng được thắt chiếc khăn lụavàng nhạt, định hình của mái tóc đen cào loạntuỳ ý, phối hợp với độ cong nơi khóe miệng như cười như của thu hút ít ánh mắt qua đường.

      Doãn Lịch hướng Cận Tử Kỳ nháy mắt mộtcách ngả ngớn: "Tối nay xem ra chúng ta cũng phải kề vai chiến đấu !"

      Cũng như kỳ vọng của Cận Chiêu Đông, nhữngtrưởng bối Doãn gia cũng hi vọng Doãn Lịch có thể ở trong yến hội tìm được vị hôn thê.

      Cận Tử Kỳ chỉ thoáng cười nhạt, ăn ý mà khoác lên khuỷu tay của tuỳ ý để dẫn dắt cùngđi vào.

      Nhưng hai người mới vừa bước vào sảnh tiệc,Doãn Lịch bị đám bạn thanh niên lôi chơi.

      Mượn danh nghĩa ôn chuyện cũ chuyệnphiếm để giao tiếp, nhân cơ hội Doãn Lịch đượcgiới thiệu với vài vị thiên kim tướng mạo đềuthuộc thượng thừa, đối diện ánh mắt ám hiệu cầu cứu của Doãn Lịch, Cận Tử Kỳ chỉ khẽ mỉmcười, khéo hiểu lòng người mà lui qua bên.

      Tiếng nhạc du dương tạo cho khí buổitiệc hài hoà thanh nhã, các khách mời dừng chân chuyện với nhau, qua lại ngớt ở trước bàn ăn, hoa tươi, thức ăn ngon, nhân vật quý tộc nổi tiếng, tất cả ra càng làm tăng thêm sức mạnh cho nhau.

      Cận Tử Kỳ đứng trong góc khuất khôngthấy được, bưng ly rượu cocktail, ngẫu nhiên tầm mắt người đối diện nhìn sang đáp lại nụ cười.

      Mặc dù mất trí nhớ, nhưng qua ứng phó với trường hợp này lại rất thành thạo.

      tin tưởng mình ngày trước việc uống rượu và lễ nghi xã giao nhất định hao tốn ít thờigian.

      Cận Tử Kỳ xuất thần, đột nhiên ở cửa sảnhtiệc truyền đến trận ồn ào, gần như thu hútsự chú ý toàn bộ hội trường.

      Trong nháy mắt đó ở nơi tiệc rượu lịch tao nhã này tạo nên náo động ảnh hưởng khác thường, ban đầu vốn chủ trương an phận chờđợi quay phim chụp ảnh buổi dạ tiệc, toàn bộ ký giả cầm lấy camera chạy về phía cửa.

      "Hình như là người thừa kế Tống gia đến đây..."

      "Bên cạnh ta chính là vị Nhị tiểu thư Cận thị Kiều Niệm Chiêu? Hai người đứng chung là xứng!"

      "Lúc trước cùng Tô Hành Phong đính hôn phải là Đại tiểu thư Cận gia......"

      Vốn đĩnh đạc mà hai vị khách mời khi nghiêng mắt nhìn thấy Cận Tử Kỳ bên cạnh, lập tức câm như hến, che miệng rời .

      Cận Tử Kỳ thu lại tầm mắt hơi cong khóe môi,bàn tay nắm ly rượu cũng khẽ siết chặt, hoàn toàn chút để ý là giả.

      Dù sao người đàn ông kia từng rất có thể làngười đàn ông của , mặc dù đánh mất kí ức về ta.

      Cửa ra vào, giữa ngàn sao vây quanh trăng, TôHành Phong và Kiều Niệm Chiêu chậm rãi đến.

      Nam toàn thân âu phục màu cà phê đậm, tác phong cao quý tuấn, khi đến chỗ nào mà dừng lại, liền mang đến cho người ta khí ấm áp ổn trọng.

      Nữ khí chất thanh lệ, xinh đẹp giống như hoa bách hợp nở rộ, dáng người cao gầy linh lung chê vào đâu được.

      Hai người đứng chung chỗ, Kim Đồng NgọcNữ cái từ này giống như đặc biệt vì họ mà sáng chế ra.

      Bọn họ, rất xứng đôi.

      Điều này chỉ có Cận Tử Kỳ nhận thấy màtất cả mọi người ở đây cũng chung nhận thứcnhư vậy.

      "Ngàn vạn lần đừng có cho biết, em bây giờ hối hận."

      Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nam trêu chọc, Cận Tử Kỳ chuyển mắt nhìn thấyDoãn Lịch, ly rượu của cụng vào ly của cômột cái, hứng thú nhấp hớp , híp mắtnhìn ra cửa :

      " lại cảm thấy bọn họ rất xứng, nồi nào đậyvung nấy, chờ nhìn ta hối tiếc là được."

      Trong giọng của Doãn Lịch khi xem cuộcvui đầy mỉa mai, " ta" kia Cận Tử Kỳ dĩ nhiên đoán được là ai, lắc lắc đầu:

      "Đây là chuyện tình cảm của người khác, cùngchúng ta chẳng có gì dính dáng, chi bằng nghĩđến những chuyện thực có chút ít ý nghĩa."

      "Nếu quả ngày như vậy, Tô Hành Phong phát người mình thích ra là em, Kiều Niệm Chiêu bất quá là thế thân mànhững năm qua ta tìm kiếm an ủi, em cho ta cơ hội ?"

      Động tác uống rượu của Cận Tử Kỳ dừng lại, ngay sau đó lại khôi phục như cũ, liếc ngangDoãn Lịch giễu cợt:

      "Lấy ở đâu ra 'nếu như' nhiều như vậy."

      Lại phát vẻ mặt Doãn Lịch nghiêm túc,Cận Tử Kỳ cũng thu lại ý cười, rồi ngang hàng trịnh trọng nhìn lại :

      "Tô Hành Phong sai, bất quá ta thương em mà thôi, Kiều Niệm Chiêu sai, ấy bất quá là người ta mà thôi, em cũng sai, nhưng bất quá ta thể em mà thôi."

      "Cận Tử Kỳ."

      Mấy năm qua đây là lần đầu tiên Doãn Lịch gọi cả họ lẫn tên, mắt Cận Tử Kỳ lộ ra khó hiểu, Doãn Lịch lại xúc động mà than :

      "Sai là sai ở chỗ ta thấy lòng củamình."

      ..................

      "Oa! Đây là nhẫn cầu hôn của Tô tổng sao?"

      " Ngón áp út của Tô tổng cũng có chiếcnhẫn, xin hỏi nhẫn hai vị đeo là cặp phảikhông?"

      "Đây có phải là báo hiệu sắp tới ngày kết hôn của hai vị?"

      Trong lúc vấn đề của Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu liên tục nổ tung, đèn flash loangloáng răng rắc ngừng.

      Cận Tử Kỳ đứng ở nơi đó nhìn hai người dướiánh đèn sáng rực ôm nhau ngọt ngào, hé môi cười cười, nhưng khi xoay người cẩn thận đúng lúc va vào người bồi bàn vừa qua.

      Ly tách trong khay ngổn ngang, thức uống nghiêng vẩy vào cổ tay Cận Tử Kỳ, trong lúcnhất thời tay chân luống cuống.

      "Niệm Chiêu là người tôi muốn quý trọng nhất....."

      Kèm theo tiếng trầm thấp dễ nghe của Tô Hành Phong là tiếng thủy tinh rơi xuống đấtvang lên trong trẻo, khí sảnh tiệc vừa nóivừa cười khoan khoái đột ngột bị cắt đứt, trongphút chốc sau khi yên lặng rối rít theo tiếngnhìn lại.

      Khay rượu rơi mặt đất, cánh tay Cận Tử Kỳbị rượu làm ướt đẫm, may mà quần áo chưa bị dính bẩn, khi mọi người ở trước mặt nhìn sang, được Doãn Lịch ôm vào trong ngực.

      "Có sao ?" Doãn Lịch móc ra khăn tay mang bên mình giúp lau vết rượu.

      Tiêu điểm của truyền thông ký giả trong nháymắt dời bộ phận, có số camera len lén chụp ảnh.

      Tô Hành Phong nhìn qua Cận Tử Kỳ hơi có vẻ chật vật, đôi mắt ôn hòa thâm trầm ngẩn ra, lờinói bị cắt đứt nghẹn lại trong yết hầu, rốt cuộc phát ra tiếng.

      Kiều Niệm Chiêu nét mặt vốn tươi cười hạnhphúc nhưng khi Tô Hành Phong nuốt xuống lờivừa định cứng đờ, đặc biệt là từ tầm mắt Tô Hành Phong chứng kiến Cận Tử Kỳ cách đó xa đánh đổ ly rượu, tay vòng quanh TôHành Phong chặt chẽ.

      "A Phong, chân em hơi mệt, chúng ta qua bênkia ."

      Thân mật ủy khuất nũng nịu, thành công lần nữa kéo chú ý của Tô Hành Phong về đến người mình.

      Tô Hành Phong dời ánh nhìn chăm chú đến bóng dáng thon gầy kia, khảy tóc mai của Kiều Niệm Chiêu đến sau tai: "Được."

      Giữa ánh mắt hâm mộ của mọi người, Kiều Niệm Chiêu kéo Tô Hành Phong vào bàn, nhưngtrong phút chốc dư quang nơi khóe mắt lại liếcmột chút về phía Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoángmơ hồ lên cam lòng.

      Cửa phòng yến hội lần nữa khôi phục thông suốt, phóng viên vốn bát quái về mối quan hệ giữa Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch cũng bị xua tan.

      "Em toilet rửa sạch chút."

      Cận Tử Kỳ tách khỏi dìu đỡ của Doãn Lịch,khiêm tốn đến toilet để sửa sang lại, nhưngvừa ra phòng tiệc lại bị người phụ nữ trung niên xinh đẹp xông tới gọi lại: "Tử Kỳ, lâu gặp!"
      linhdiep17, honglakSoRi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :