1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【49】 Lần này xong đời!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Kiều Hân Hủy kinh ngạc nhìn nhìn sang Cận Tử Kỳ, lời có chút mạch lạc ——

      "Làm sao có thể gì chứ?"

      " phải những chuyện này đều cho ba biết rồi sao?"

      "Nếu như chưa , Chiêu Đông thế nào lại đối với tôi bằng thái độ này, Chiêu Đông. . . . . ."

      Kiều Hân Hủy xong, nhìn về phía Cận Chiêu Đông như xin giúp đỡ, lại chỉ thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông trắng xanh.

      Trong lòng nhất thời trầm xuống, cơn tuyệt vọng cũng đổ nhào tới mặt, như muốn cắn nuốt bao phủ lấy bà ta. . . . . .

      Tại sao có thể như vậy. . . . . . Thế nào lại biến thành cái bộ dáng bây giờ? !

      "Chiêu Đông. . . . . ."

      Kiều Hân Hủy đưa tay muốn bắt cánh tay Cận Chiêu Đông, lại bị Cận Tử Kỳ dấu vết mà vung ra.

      Bà nhìn về phía Cận Tử Kỳ đầy thảng thốt, người sau lạnh lùng cũng nhìn lại bà ta, bộ dáng kia giống như là xem bà ta bị xấu mặt!

      "Dì Hân, nếu như dì còn hoài nghi, vậy tôi có thể cam đoan với dì, cái gì tôi cũng chưa từng với cha của tôi, những chuyện mà dì vừa đó, sao lại từ vãn bối như tôi mà biết được?"

      Nhìn dáng vẻ Cận Tử Kỳ như vô tội, kích thích Kiều Hân Hủy càng thêm hối hận và căm tức ----

      Làm sao có thể cái gì nó cũng biết! Hàn Mẫn Tranh thể nào chưa gì cho nó biết!

      Tuy nhiên, nó vẫn muốn giả bộ trước mặt Cận Chiêu Đông, chỉ có nguyên nhân ——

      Cận Tử Kỳ muốn hủy hoại hoàn toàn hình tượng của bà ta ở trong lòng Cận Chiêu Đông!

      phút đề phòng, tiến vào trong bẫy rập mà Cận Tử Kỳ thiết kế, Kiều Hân Hủy tức chết nắm chặt hai tay, chốc lát mờ mịt và hốt hoảng qua, lập tức tỉnh táo lại.

      "Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu cũng là lần đầu tiên biết những mối bất hoà này, khỏi khiếp sợ mà nhìn mẹ.

      Kiều Hân Hủy giờ phút này để ý tới ta, hít sâu bình ổn lại tâm tình của mình, bà ta ngẩng đầu nhìn Cận Chiêu Đông: "Chiêu Đông, bây giờ cũng biết rồi, tôi cũng cần sợ hãi nữa, có ý kiến gì?"

      Mặt mũi Cận Chiêu Đông bình tĩnh dao động, làm cho Kiều Hân Hủy thấp thỏm bất an trong lòng, nhưng nhiều hơn chính là, ở khóe mắt quét nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Cận Tử Kỳ sinh ra căm hận, cam lòng!

      Bà ta căm hận Cận Chiêu Đông đối với tình cảm của mình từng hứa tình thâm bất quá cũng chỉ như thế, căm tức chút chuyện tâm tư của mình, khắp nơi cảnh giác, lại bị Cận Tử Kỳ vạch ra, cố gắng trước đó đều bị hủy trong phút chốc!

      Cận Chiêu Đông còn đắm chìm theo những lời khi nảy của Kiều Hân Hủy, trái tim giống như bị bàn tay màu đen nắm lấy chặt, siết chặt từng chút , khiến cho hô hấp của ông cũng trở nên khó khăn.

      Ông cho rằng, mặc dù ban đầu là bức tranh do Tô Ngưng Tuyết vẽ ra để cho ông cùng Kiều Hân Hủy cột vào cùng nhau, nhưng ít ra khi đó, cũng coi như ông từng thích Kiều Hân Hủy, khéo hiểu lòng người của bà ta cũng từng hấp dẫn ông. Tuy nhiên, bây giờ, khi chính miệng Kiều Hân Hủy tới giãi bày chuyện năm đó, lại hoàn toàn giống đơn thuần tốt đẹp trong hồi ức của ông.

      Kiều Hân Hủy trông thấy đáy mắt Cận Chiêu Đông ảm đạm, trong lòng hoảng hốt, "Chiêu Đông!"

      Cận Chiêu Đông xoay đầu sang nơi khác, nhìn tới Kiều Hân Hủy, "Còn có cái gì hay ho mà chứ?"

      Giọng ông rất , giống như sợi lông chim chậm rãi rơi xuống đất, nhưng cũng giống như cái kích nện vào tim Kiều Hân Hủy.

      giống với Kiều Hân Hủy mặt mũi tái nhợt, Cận Chiêu Đông sau khi xong cũng tự mình đánh
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【49】 Lần này xong đời! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Ông chẳng thể nghĩ tới, lần bị tai nạn xe đó, muốn lấy mạng mình lại là đứa con mà mình vẫn thương !

      Cận Chiêu Đông ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, che giấu chua xót mất mát trong mắt, dường như dùng hết khí lực để hít thở sâu cái.

      Kiều Hân Hủy lại ôm chân của ông chặt: "Chiêu Đông, tôi biết bây giờ đối với tôi và Niệm Chiêu rất thất vọng, tuy nhiên hãy nghe tôi , tôi cố ý muốn Niệm Chiêu lừa gạt . . . . . ."

      Nhưng Cận Chiêu Đông lần này ngay cả chân mày cũng nâng cái, chân của ông đạp qua bên cạnh, Kiều Hân Hủy lập tức nằm ở chỗ này dậy nổi, bà ta ôm bụng bị đá đau, cắn răng để lần nữa nhào qua.

      "Chiêu Đông, tôi biết sai rồi, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới ra những lời đó!"

      Kiều Hân Hủy khóc đến kịp thở, Kiều Niệm Chiêu ở bên vừa khóc vừa bò đến bên cạnh mẹ.

      ta ôm lấy Kiều Hân Hủy, ngẩng đầu khóc ròng với Cận Chiêu Đông: "Ba ơi, dù cho mẹ có lỗi, thế nhưng cũng chỉ là mẹ muốn làm vợ của ba thôi, ba hãy nghĩ lại chút những gì mẹ làm cho ba, ba hãy suy nghĩ chút. . . . . ."

      "Mày câm miệng cho tao!" Cận Chiêu Đông lạnh lùng quát Kiều Niệm Chiêu!

      Lúc này, bộ dáng Kiều Niệm Chiêu hoa lê đẫm mưa khổ sở động lòng người, nhưng ở trong mắt ông, sớm còn bộ dạng đứa con tủi thân thường ngày nữa, đúng là so với con bò cạp còn độc hơn mấy phần.

      Chính là đứa con nhìn qua ngây thơ kém hiểu biết như vậy, thiếu chút nữa đẩy ông vào Quỷ Môn quan!

      Ông chỉ vào Kiều Niệm Chiêu cả giận : "Tao còn chưa truy cứu mày, mày lại bắt đầu dạy dỗ tao rồi sao?"

      Kiều Niệm Chiêu dọa cho sợ đến vội vàng lắc đầu: "Con phải, ba ba, con phải ý đó . . . . . ."

      "Thiếu chút nữa tao quên mất, chuyện mật ong mày mới là thủ phạm chính, ngờ hai mẹ con các người hùa nhau lừa gạt tôi! Rất tốt, rất tốt, tôi là quá xem thường các người! Còn mày là thường ngày tao quá dung túng mày rồi phải ?"

      Cận Chiêu Đông giơ tay lên, bạt tai sắp vung về phía Kiều Niệm Chiêu.

      Kiều Hân Hủy đánh bạo bắt lấy tay của ông, mặt che chở Kiều Niệm Chiêu, mặt khó khăn ngẩng đầu lên khóc : "Chiêu Đông, đều là lỗi của tôi, nó cũng chỉ là nghe lời của tôi, tha cho nó ! Muốn đánh đánh tôi là được!"

      Cận Tử Kỳ ngồi cao, nhìn hai mẹ con khốc thiên thưởng địa*, lúc này, Kiều Hân Hủy xả thân che chở cho con, gì đáng trách, nhưng lời này cũng để cho Cận Chiêu Đông thân là người đàn ông có thể phải mềm lòng.

      (*) khốc thiên thưởng địa: thành ngữ, chỉ trong miệng kêu trời, đầu đập đất mà lớn tiếng kêu khóc. Hình dung đau lòng cực độ (Theo baidu)

      Quả nhiên, Cận Chiêu Đông hừ lạnh tiếng, vung Kiều Hân Hủy xuống đất, nhưng cũng đánh Kiều Niệm Chiêu nữa.

      Kiều Niệm Chiêu vội vàng đỡ mẹ vì mình gây ra mà ngã xuống ngồi dậy, hai mẹ con khóc thành
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【50】 Hai mẹ con so với Đậu Nga còn oan uổng hơn! (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy, đây là người nào chụp?"

      Bên cạnh giọng Kiều Niệm Chiêu phát run, lộ ra sợ hãi khi đối mặt với tương lai tối tăm vô tận.

      Cận Chiêu Đông vẫn nhìn chằm chằm màn hình đến nháy mắt cũng nháy cái, cả người cứng ngắc giống như được đúc thành bức tượng điêu khắc!

      Trong màn hình, video đổi sang nơi khác, lại là biệt thự nhà họ Cận.

      Tôn Lan Phương thanh thản dễ chịu mà ngồi ở ghế sofa, còn Kiều Hân Hủy là bộ dạng phục tùng xuôi tai mà phục vụ ở bên cạnh.

      "Hân Hủy à, sáng nay ta hỏi Chiêu Đông, từ khi con chuyển vào cho tới bây giờ, các con vẫn còn phân chia phòng ngủ, chuyện này có ?" Tôn Lan Phương hớp miếng trà, chậm rãi hỏi ra.

      Trong clip Kiều Hân Hủy dịu dàng cười tiếng, nụ cười có chút gượng ép, nhiều hơn nữa chính là phần ủy khúc cầu toàn.

      Tôn Lan Phương vỗ vỗ mu bàn tay Kiều Hân Hủy: "Yên tâm ! Chiêu Đông bất quá là sợ vừa mới ly hôn mà cùng con ở chung nơi, hình ảnh tốt nên mới kiêng dè như vậy, con đừng suy nghĩ nhiều!"

      "Mẹ, con sao, con thông cảm với khó khăn của Chiêu Đông, dù sao cũng là bởi vì con mới dẫn đến ấy cùng Ngưng Tuyết tới bước này, lại tiếp, là con có lỗi với họ." Kiều Hân Hủy xong vẻ mặt đầy áy náy.

      Nhưng Tôn Lan Phương lại xì cái: "Có lỗi? Ở đâu mà con có lỗi bọn chúng chứ? Phải người khác biết, chẳng lẽ ta còn ràng lắm sao? Chiêu Đông vốn coi trọng chính là con, muốn lấy về nhà làm vợ cũng là con, bất quá là bởi vì lúc ấy công ty nhà họ Cận chúng ta gặp phải phiền toái, Chiêu Đông mới thể tủi thân mình mà cưới người đàn bà kia!"

      "Con tin mẹ , qua bao lâu nữa con chính là phu nhân chủ tịch Cận Thị, người đàn bà kia muốn quay trở lại, còn phải nhìn xem bà già này cho phép hay !"

      "Mẹ. . . . . ." Kiều Hân Hủy cảm động phủ lấy bàn tay của Tôn Lan Phương, nhìn qua hai người mẹ chồng và con dâu tình cảm vô cùng tốt.

      Tôn Lan Phương cảm thán tiếng: "Ài, năm đó lúc con mới vừa sinh Niệm Chiêu, mẹ có khuyên ông cụ để cho bọn chúng chia tay thôi, hết lần này tới lần khác người đàn bà kia chẳng biết xấu hổ, cho là dựa vào gia thế giàu có là có thể chiếm vị trí thiếu phu nhân nhà họ Cận tha! Nếu cũng làm khó con hết hai mươi mấy năm, danh chánh ngôn thuận."

      Kiều Hân Hủy hơi thẹn thùng mà rũ mắt xuống, "Mẹ, đừng lời này, ban đầu là con cam tâm tình nguyện ."

      "Tốt tốt, " Tôn Lan Phương vui mừng gật đầu, "Bây giờ, con cũng vì nhà họ Cận mà sinh đứa , đến lúc tình thế qua , mẹ bảo Chiêu Đông mang con vào cửa, đến lúc đó con và Niệm Chiêu có thể ngẩng đầu lên làm người rồi."

      Trong clip vẫn còn ở phát hình gì đó, nhưng Cận Chiêu Đông xem vô nữa.

      Trong đầu ông chẳng qua là ngừng chiếu lại đoạn đối thoại giữa Tôn Lan Phương và Kiều Hân Hủy vậy, ông chỉ cho là mình có lỗi với Tô Ngưng Tuyết, ngờ ở nhà họ Cận, Tô Ngưng Tuyết chưa từng được mẹ ông công nhận.

      Trong những năm đó, thời điểm ông có ở đây, đến tột cùng ở trong căn nhà kia bà ấy chịu bao nhiêu uất ức?

      Chỉ cần vừa nghĩ đến, Cận Chiêu Đông cảm thấy trái tim bị níu chặt đau, sắc mặt cũng càng lúc càng trở nên tiều tụy nhợt nhạt.

      Chỉ trong chốc lát, cả đoạn video cũng phát hình xong.

      Cận Chiêu Đông cũng quan tâm cái video là từ đâu tới, ngón tay ông trượt bánh lăn của con chuột, kéo xuống dưới đoạn video trang web, dường như vội vàng tìm xem cái gì đó.

      Quả nhiên, như ông đoán, phía dưới trong phần ghi chú là đoạn chữ dài.

      Ông nhanh chóng liếc nhìn lần, những nội dung đó ông vừa xem qua thiếu chút nữa phun ra ngụm máu!

      Mà Kiều Niệm Chiêu tò mò khi nhìn thấy sắc mặt Cận Chiêu Đông xanh mét, đưa mắt nhìn qua màn hình, xem còn đỡ, lúc này vừa xem thấy, ta gần như xù lông mà nhảy dựng lên!

      Chuyện gì xảy ra? ! Những dòng nhắn lại này thế nào lại ghi chú là tên của ta? !

      Mà Cận Chiêu Đông nhìn sang dòng chữ với giọng điệu đầy ngạo mạn đó, tia máu trong mắt lan rộng, hai mắt trợn to, như muốn xé hốc mắt ra, vành mắt cũng đỏ ngầu trông rất kinh khủng.

      Đoạn thứ nhất viết ——

      " sai, tôi chính là con thứ hai của Cận Chiêu Đông,
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【50】 Hai mẹ con so với Đậu Nga còn oan uổng hơn! (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      " phải con làm, phải con làm."

      biết có phải Kiều Niệm Chiêu trước đó dối nhiều hay , lần này, Cận Chiêu Đông cũng thể tin tưởng được nữa!

      Lúc này, ông ấy đâu nào còn hiểu cái gì thương hương tiếc ngọc, thời điểm Kiều Niệm Chiêu cố gắng chạy trốn, từ phía sau bắt được tóc của ta, vung ta lên giường, " phải mày làm? Chuyện ngu xuẩn như thế trừ mày ra còn có ai làm!"

      Kiều Niệm Chiêu lảo đảo mà ngã xuống giường, da đầu sinh ra đau đớn khiến cho ta nhịn được tủi thân mà khóc thành tiếng.

      " phải con làm, phải là con làm, hu hu. . . . . ."

      Kiều Hân Hủy ở bên cạnh mới đầu còn vùi trong kinh hoảng cực độ, có chút ngẩn ngơ.

      Lúc này nghe được tiếng khóc hoảng sợ của con , trong phút chốc bà ta liền bình tĩnh lại.

      Kiều Hân Hủy vội vàng tiến lên kéo Cận Chiêu Đông còn muốn xông tới, khổ sở cầu khẩn: "Chiêu Đông, lần này phải là Niệm Chiêu làm, tại sao có thể là Niệm Chiêu làm được? tin Niệm Chiêu có được ?"

      "Đến bây giờ còn muốn giúp cho cái đứa con hư hỏng này? có biết hay , bởi vì nó, công ty của tôi rất có thể gặp phải nguy cơ đổi chủ!" Cận Chiêu Đông giận kềm được mà rống to!

      Nước mắt Kiều Hân Hủy tuôn ra, hốt hoảng mà lắc đầu: " phải vậy, phải vậy, Chiêu Đông, nó thông minh, nhưng ngu đến mức như vậy, hơn nữa nó vẫn luôn ở đây mà, làm sao có thời gian truyền video clip!"

      " cũng biết nó thông minh? Nếu như nó thông minh, cho tôi gặp phải đống lớn chuyện phiền toái như vậy sao?"

      Cận Chiêu Đông tức giận, trở tay muốn hất ràng buộc của Kiều Hân Hủy ra, lại cẩn thận, dùng quá lực, lập tức cái tát đánh cho Kiều Hân Hủy ngã luôn xuống đất!

      Kiều Niệm Chiêu nhìn Cận Chiêu Đông lại quay sang chỗ mình, gào khóc thảm thiết mà hét rầm lên, vừa hốt hoảng vừa lui về bên kia giường, cầm lấy gối đầu đập về phía Cận Chiêu Đông, ngay cả cái gạt tàn thuốc cũng bỏ qua.

      Cận Chiêu Đông chú ý, liền bị cái gạt tàn thuốc đập trúng mạnh, trán nhanh chóng sưng lên, còn rỉ ra chút máu, ông đau đến mức phải hít vào mấy ngụm khí lạnh, huyệt thái dương bên trán cũng nổi lên.

      Kiều Niệm Chiêu nhìn đến bản thân đánh trúng Cận Chiêu Đông, chẳng những vui mừng, ngược lại cảm thấy trước nay chưa từng sợ hãi như vậy.

      Nhìn bộ mặt dữ tợn của ông, trừng mắt nghiến răng, đôi mắt đỏ bừng, hai tay nắm quyền, bộ dáng kia giống như là dã thú điên cuồng sắp đến nơi! Kiều Niệm Chiêu bị dọa cho sợ đến khóc lên, "Ba ba, con. . . . . . Con phải cố ý. . . . . ."

      Kiều Niệm Chiêu khổ sở cầu khẩn, nước mắt chảy xuống điên cuồng: "Ba ơi, con xin lỗi, con xin lỗi. . . . . ."

      Toàn thân ta đều run rẩy kịch liệt, chỉ kém có quỳ xuống để xin tha.

      Cận Chiêu Đông mỗi khi đến gần bước, ta kìm lòng đặng lui về phía sau bước, cuối cùng thân hình nhoáng cái, lảo đảo mà té xuống giường, chật vật chịu nổi mà dắt mép giường mới miễn cưỡng tránh cho mình té bị thương.

      "Ba ơi, ba ơi, con biết là con tốt, tuy nhiên. . . . . . Tuy nhiên con cũng là con của ba. . . . . ."

      "Nghịch nữ! Ngược lại bằng mày sinh ra chết, xong hết mọi chuyện!"

      Kiều Niệm Chiêu nghe thấy lời vẫn chưa hết, Cận Chiêu Đông tiến lên bắt được ta rồi.

      Lại cái tát làm Kiều Niệm Chiêu văng xuống đất, Kiều Niệm Chiêu thét to tiếng, ngã xuống nền, chợt cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt.

      Cận Chiêu Đông dường như vẫn chưa cảm thấy hả hận, tức giận mắng: "Bây giờ mày cũng biết mày là của con tao nữa sao! Cũng bởi vì đứa con như mày, mày có biết tao phải trả giá cao nặng nề như thế nào ? Mày làm cho tao bị lăng nhục, làm cho tao ở trước mặt người ngốc đầu lên được, còn phải gieo họa cho cả nhà họ Cận, tao phải đánh chết đứa con bất tài như mày!"

      Trong khoảng thời gian này Cận Chiêu Đông bị đả kích cùng với áp lực quá nhiều quá lớn!

      Đầu tiên là biết được lúc còn trẻ lưu luyến si mê bất quá là nhầm lẫn, lại lỡ mất người phụ nữ mà hơn phân nửa cuộc đời mình vốn nên thương , bây giờ lại được biết Kiều Hân Hủy đối với mình cái gọi là chân tình cũng xen lẫn hơi nước.

      Phàm là người đàn ông còn có chút khí phách như vậy, đều nuốt trôi ngụm khí bẩn này!

      Ở nơi này sau khi những tin tức, video bị phơi bày ra, chẳng những danh dự của ông bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa tài sản còn gặp tổn thất, quan trọng nhất là, những lời lẽ dùng đến não của đứa con ngỗ nghịch, làm cho nghiệp mà tổ tiên ông để lại gặp phải nguy cơ rồi, khoanh tay ngồi nhìn nó bị những người khác ngấp nghé cắn nuốt từng chút . . . . . .

      Đây đối với người đàn ông mà , khác nào hành hạ tàn khốc nhất!

      Những lời của Kiều Niệm Chiêu dưới đoạn video cùng lời của Tôn Lan Phương thốt ra trong đoạn clip, biến ông thành kẻ từ thủ đoạn nào, sau khi gạt tài sản của nhà họ Tô rồi lại đối với Tô Ngưng Tuyết bội tình bạc nghĩa!

      Điều này làm cho ông sau này làm thế nào còn dám đối mặt với mạng lưới quan hệ của ông, đối mặt với bàn bè trong lĩnh vực kinh doanh? !

      Ông trở thành trò cười lớn nhất cho thành phố S thậm chí còn cả thương giới, trở thành đối tượng cho mọi người khinh bỉ chê cười, điều này khiến cho người từ trước tới nay luôn cao cao tại thượng như ông làm sao chấp nhận được?

      Nhìn sang đứa con trước mắt khóc lóc nức nở này, Cận Chiêu Đông chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét, hận thể dỡ xương của nó, uống máu của nó, ăn thịt của nó, để trút bỏ hết căm hận tích tụ trong lòng!

      Kiều Niệm Chiêu ôm đầu co rúc cuộn tròn người lại, khóc đến kịp thở, oa oa kêu lên.

      Kiều Hân Hủy thấy con lại bị đánh tàn nhẫn, muốn tới, tuy nhiên biết thể ngăn được, nước mắt ngừng rơi, thoáng nhìn thấy Cận Tử Kỳ ở bên cạnh đứng bất động, giống như là tìm được hi vọng, lập tức nhào qua.

      "Tử Kỳ, van cầu con giúp Niệm Chiêu chút, dì biết sai rồi, con bảo ba con đừng đánh nó nữa, nó mang thai, chịu nổi ba con đánh nó như vậy đâu! Hu hu. . . . . ."

      Cận Tử Kỳ dấu vết mà hất bàn tay của Kiều Hân Hủy nắm vạt váy mình
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【51】Chẳng qua là cho cậu biết cậu thua ở chỗ nào!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Bầu trời xanh thẳm, sân golf, bãi cỏ xanh ngát.

      Tống Kỳ Diễn vung cây tới, quả bóng gôn bay ra trung xẹt qua đường pa-ra-bôn đẹp mắt.

      mặc chiếc áo thun màu xám trắng, quần thể thao dài màu đen đậm, đứng ở giữa sân bóng, sau lưng cách đó xa là tốp tiền bối trong giới thương nhân cùng chơi bóng trước đó.

      Sau vài giờ, phía sau lưng của bị mồ hôi thấm ướt loáng thoáng, mặt của có chút ửng đỏ, mái tóc đen mềm mại dưới ánh mặt trời càng đen bóng sạch , thoạt nhìn chính là người đàn ông đẹp trai có phần trẻ tuổi.

      cũng có bao nhiêu thích thú với việc đánh gôn, hơn nữa, bởi vì lý do cá nhân, trong lúc nhìn đến gôn liên tưởng đến người khác, lại ngại vì tình cảm và thể diện thương trường thể đến.

      Tống Kỳ Diễn nhìn đồng hồ chút, thời gian này, hẳn cũng dùng xong bữa ăn sáng rồi chứ?

      Khóe miệng của kìm lòng đặng mà cong lên, tay phải ấn xuống khuỷu tay cánh tay trái, chuyển động thả lỏng vài cái, vừa muốn giao gậy gôn cho cầu đồng, lại nhìn thấy Trâu Hướng mang vẻ mặt lo lắng chạy tới.

      "BOSS. . . . . ." Trâu Hướng muốn lại thôi, liếc nhìn hai bên mấy lần, mới tới gần sát vào Tống Kỳ Diễn, kề tai mấy câu, Tống Kỳ Diễn sau khi nghe xong, khỏi nhíu chân mày lên.

      Trâu Hướng phải chuyện gì khác, chính là chuyện bởi vì Kiều Niệm Chiêu mà vào sáng nay Cận Thị liên tiếp phát sinh biến cố, lại tiếp BOSS của ta cũng là con rể của chủ tịch Cận, nên phải cho ông chủ biết tin xấu này.

      " biết là người nào ở sau lưng thao túng, những tin tức mà web đưa tin dường như sớm có mưu tính rồi, đâu vào đấy, đến lúc chủ tịch Cận phái người gỡ bỏ, tình hình sớm thoát khỏi kiểm soát của ngài ấy."

      Tống Kỳ Diễn quay đầu, nhanh chóng liếc nhìn mấy người bên kia cái, cau mày: "Phu nhân vẫn còn ở trong khách sạn sao?"

      "BOSS yên tâm, phu nhân hề rời khỏi khách sạn, nên cũng đụng phải đám phóng viên linh tinh ."

      Tống Kỳ Diễn lúc này mới yên lòng mà gật đầu, "Cậu ra bên ngoài chờ trước, chốc lát nữa tôi mới có thể trở về."

      Trâu Hướng theo đường cũ lúc đến mà ra, đứng ở bên ngoài tiếp tục chờ ông chủ đánh xong trận bóng.

      Lúc Tống Kỳ Diễn xoay người lấy gậy gôn, lập tức nhìn thấy Tần Viễn chẳng biết lúc nào cách rất gần .

      nhướng mày, ở chỗ này mà gặp phải Tần Viễn, cũng cảm thấy có bao nhiêu kinh ngạc.

      Tần Viễn ở cách Tống Kỳ Diễn mấy bước đứng lại, khẽ mỉm cười: " ngại cùng đánh chứ?"

      Tống Kỳ Diễn nhún vai cái, khóe miệng cũng chứa ý cười: "Từ chối bất kính."

      Hai người đàn ông khí chất hoàn toàn trái ngược, đứng đối diện nhau, nhìn đối phương cười mỉm, chẳng qua là thâm trầm tĩnh mịch trong con ngươi mắt mà người ngoài thể đoán hiểu được, cũng chỉ có trong lòng họ mới biết .

      "Tôi nghe gần đây cậu cho luật sư của mình gấp rút xử lý thủ tục li hôn."

      Tống Kỳ Diễn nhìn qua giống như tùy ý mà khơi mào câu chuyện, tay cũng qua loa, lại xuất ra gậy.

      Tần Viễn nheo mắt lại, tầm mắt theo quả bóng bay xa, bên môi cũng giương lên độ cong ràng.

      "Đúng thế nào, đúng thế nào, Kỳ Diễn, khi nào cậu quan tâm đến cuộc sống riêng của tôi như vậy thế?"

      Tống Kỳ Diễn tiếp, ngược lại Tần Viễn tiếp tục : "Tôi biết chuyện của nhà họ Cận, nên rất lo lắng cho tình hình của ấy."

      Động tác vung gậy của Tống Kỳ Diễn hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó lại vẫn lưu loát như trước, đánh xong trận bóng này, mới quay đầu lại nhìn sang bên mặt nghiêng tuấn tú của Tần Viễn, "Cho nên. . . . . . Cậu muốn giúp ấy trước tiên trừ những thứ chướng ngại?"

      Tần Viễn ngẩn ra, khi tiến lên đón nhận ánh mắt sáng rực của Tống Kỳ Diễn, cũng hề phủ nhận, đứng ở vị trí sóng vai cùng Tống Kỳ Diễn, điều hòa chút sức lực: "Tôi chỉ là muốn bù đắp lại chút sai lầm của mình."

      "Nếu như cậu chỉ là muốn bù đắp lại, vậy cậu có thể thu tay lại rồi, ấy cần."

      Tần Viễn mím môi, đối diện thẳng ánh mắt của , "Cậu phải là ấy, làm sao biết ấy cần."

      "Vậy cậu cũng phải là ấy, như thế nào biết trợ giúp của cậu chính là điều ấy muốn?" Tống Kỳ Diễn trúng tim đen.

      Sắc mặt Tần Viễn khó chịu, vừa định mở miệng phản bác, nhưng Tống Kỳ Diễn quay đầu trở lại, sâu kín mà : "So với mười năm gặp cậu, nếu như ấy muốn tìm người giúp tay, nên nghĩ đến trước nhất cũng phải là cậu."

      Tần Viễn nhất thời bị chặn tiếp được.

      Tống Kỳ Diễn trầm mặc trong chốc lát, nhanh chậm mà : "Tần Viễn, năng lực của tôi hề kém so với cậu, tuy nhiên tôi nhúng tay vào chuyện nhà họ Cận, cậu có biết tại sao ?"

      "Tiểu Kỳ nhìn qua là người tính tình tranh giành, nhưng trong xương cốt cũng rất cố chấp hiếu thắng, ấy thích bị người ta nắm lấy và khống chế cảm giác của mình, cho nên tôi tình nguyện lặng lẽ ở phía sau ấy, lúc ấy đụng phải bụi gai phiền phức, dưới tình huống xác định giải quyết được mới thân trợ giúp
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :