1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【45】 Hoa hồng trắng và vết máu muỗi (*)

      Buổi trưa ở Tam Á hơi khô nóng, Cận Tử Kỳ ra khỏi phòng ăn, cũng lập tức trở về phòng.

      Ở chỗ này gặp phải Tần Viễn, có kinh ngạc, cũng có tâm lý muốn tránh, hơn nữa sau khi biết sinh ra ý muốn hối lỗi, lại càng muốn gặp mặt thêm.

      tới phía sau vườn hoa của khách sạn mà tản bộ, hít thở chút khí mới mẻ để bình phục cơn sóng trong lòng.

      Lúc này trong vườn hoa, có người nào.

      Cận Tử Kỳ dừng lại ở cạnh bể bơi, nhìn sang mặt nước lăn tăn gợn sóng, sau lát mới xoay người chuẩn bị trở về.

      Tần Viễn biết lúc nào thế nhưng đứng cách khoảng cách đó xa.

      cứ như vậy lẳng lặng đứng nghiêm, ánh mắt lưu luyến mà dừng bóng dáng quay trở lại.

      Cận Tử Kỳ giật mình, nhưng ngay sau đó tỉnh táo lại, để lại dấu vết mà dời mắt .

      Tần Viễn đến gần, bước chân rất , làm như sợ quấy rầy .

      nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của , con ngươi màu nâu sẫm chuyển xuống: "Trước kia em rất sợ nước ."

      Cận Tử Kỳ xoay đầu, đón ánh mặt trời mãnh liệt, híp híp mắt, người cũng có chút nóng lên.

      trầm mặc như vậy cũng đủ để cho hai người họ cảm thấy bầu khí trở nên lúng túng.

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn cái: " có ai luôn luôn sống với quá khứ, cũng phải học được việc nhìn về phía trước."

      Tần Viễn nhàn nhạt cười lên, cũng học dáng vẻ của mới vừa rồi, nhìn sang mặt hồ gợn nước nhè .

      "Tuy nhiên, cho dù nhìn về phía trước có xa hơn nữa, đến cuối cùng cũng phát , trong lòng dứt bỏ được vẫn là quá khứ chôn sâu ở đáy lòng, thể quên được, ném cũng xong, càng nhớ ràng, cũng càng thống khổ."

      Khóe miệng Cận Tử Kỳ hơi giật giật, tiếp lời, làm như nghe mà hiểu hàm ý trong lời của .

      "Giữa chúng ta. . . . . . đến nông nỗi trở nên xa lạ đến như thế này sao?" Tần Viễn chợt cười khổ, bỗng chốc tâm loạn: "Tiểu Kỳ, đừng xa cách với như thế, được ?"

      "Chúng ta đều là người kết hôn, kiêng dè chút là chuyện bình thường."

      Cận Tử Kỳ xong muốn nán lại nữa, xoay người muốn .

      " cho biết, rốt cuộc nên làm thế nào?"

      đột nhiên đưa tay bắt được cánh tay của , lôi đến bên cạnh, rũ mắt ngắm nhìn đầy lưu luyến.

      giơ tay lên lướt qua gỡ tay của ra: "Cái gì cũng cần làm, Tần Viễn." nhìn đến vẻ mặt đau đớn của , "Như vậy rất tốt, phải sao? Cả đời người cũng bước vào con sông hai lần."

      Cho nên, chính là con sông bị bỏ qua đó sao?

      Trong lòng Tần Viễn thầm khổ sở, mặt lại cố bình tĩnh, tới trước mặt , từ ngón áp út của mình, tháo xuống chiếc nhẫn bạch kim, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh bạc lấp lánh.

      Lúc nhìn thấy chiếc nhẫn cưới ruby ngón áp út bên tay trái của , ánh mắt chợt lóe, nhưng vẫn cầm tay phải của lên, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay .

      Cận Tử Kỳ rũ thấp mi mắt xuống, nhìn chiếc nhẫn vẫn sáng bóng thay đổi, giây kế tiếp dời mắt , muốn trả lại chiếc nhẫn cho , nhưng khép tay của lại: "Lần này, giữa đường mà bỏ cuộc."

      Giọng của dịu dàng mà hơi có vẻ khàn khàn, quanh quẩn ở bên tai , lại như sợi tơ tằm vô hình chậm rãi cuốn lấy , sau đó từ từ dùng sức, để cho cơ thể và đầu óc đều cảm thấy khó chịu.

      rút tay mình về, nhàn nhạt mở miệng: "Tần Viễn, chớ có đùa."

      " giống như đùa sao?" Sắc mặt của Tần Viễn khi nhìn rất vắng lặng, " giải quyết ly hôn."

      Cận Tử Kỳ bỗng dưng ngẩng đầu nhìn , thấy mặt kiên định, sau khi tinh thần thoáng dao động, chợt cười tiếng: "Vậy cũng đâu có liên quan gì đến tôi, chuyện gia đình cần cho tôi biết."

      Tần Viễn rũ mắt: "Tiểu Kỳ, vẫn chưa từng quên chuyện hứa với em . . . . . ."

      Bởi vì thích nhà thờ Đức Bà Paris, muốn đến tầng cao nhất xem thử chiếc chuông mà Maxim từng đánh qua, cho nên sau khi tốt nghiệp, lúc nghiệp có khởi sắc, chút do dự chọn di cư sang Pháp.

      yên lặng đứng ở đàng kia, hề chớp mắt nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, trong con ngươi mơ hồ mang theo sóng gợn chập chờn.

      "Tiểu Kỳ. . . . . ." Cổ họng khẽ động, muốn lại thôi, trong tròng mắt tràn đầy hình ảnh phác họa của .

      Cận Tử Kỳ nhấp khóe môi, nụ cười nhàn nhạt, lần nữa mở lòng bàn tay ra, chiếc nhẫn kia nằm trong đó.

      dùng lòng ngón tay sờ sờ đường vân phía , khi đó, lén chạy đến thành phố B tìm , cùng ở chung căn phòng hẹp với và mẹ , nhẫn này là do Tần Viễn dùng tiền mình kiếm được mua lấy. Ngày đó, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của , những lời tâm tình tận xương tủy, chỉ chăm sóc cho tốt.

      nhiều năm như vậy, nhưng sớm cảnh còn người mất.

      Chiếc nhẫn kia của , chôn trong bồn hoa ở ban công, dùng bùn đất chôn
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【46】 Tiếng xấu ràng!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Kiều Niệm Chiêu mở máy tính ra, nhìn thấy Microblogging cái tên được tìm kiếm nóng sốt nhất chính là tên mình, sợ tới mức làm rơi xuống vỡ nát cái ly nước bên bàn, mục tin tức kinh người trong đêm sớm lan tràn khắp nơi mạng!

      Hầu như cùng thời điểm với Kiều Niệm Chiêu, ít người trẻ tuổi, sáng sớm thức dậy, vừa uống sữa tươi, vừa mở máy tính ta, nhập vào trang web quen thuộc, đều thấy cùng mẩu tin ——

      Bùng nổ thân phận con riêng nhà giàu của nữ ngôi sao giới giải trí điện ảnh và truyền hình, người cha đó là đầu rồng ngành bất động sản ở thành phố S, trước kia quyến rũ chồng chưa cưới của chị , về sau lại dụ dỗ họ, chưa kết hôn mà có con biết cha là ai, còn mẹ ruột cũng là tiểu tam lên.

      Dưới tựa đề vô cùng bắt mắt, là bản báo cáo xét nghiệm có thai của bệnh viện phụ sản tư trong thành phố S, ràng cho thấy có người cố tình nhúng tay vào, phía tên bệnh viện và bác sĩ trưởng khoa được gạch , nhưng ba chữ Kiều Niệm Chiêu lại vô cùng nổi bật, người viết cố ý dùng màu đỏ vẽ lên vòng tròn, còn gạch đỏ dưới dòng chữ xác nhận có thai.

      Dường như là sợ bạn bè mạng nghi ngờ, bên cạnh còn phụ họa thêm tấm hình, từ góc độ chụp của bức ảnh, xem ra hẳn là xuất từ camera trong hành lang bệnh viện, có phần hơi mờ, nhưng Kiều Niệm Chiêu trước đó là nhân vật của công chúng, dẫn đến hình tượng cá nhân sâu vào lòng người, rất nhiều người ái mộ cũng nhận ra chính là ta!

      Phía dưới mẩu tin tức này, sớm có vài trăm người cùng để lại lời nhắn, trang chính của Bách Khoa, ba chữ Kiều Niệm Chiêu cũng xuất ở phần tin tức dẫn đầu, ít báo mạng tranh nhau đưa tin, loạt tin biết thiệt giả này được trình bày đầy đủ cặn kẽ bị truyền có mũi có mắt, là vu khống cũng ít có người tin!

      Thậm chí còn có trang web vì kiếm lấy số lượng lượt xem, bắt đầu bịa đặt vài tin tức, sau khi Kiều Niệm Chiêu tìm tòi lật xem vài trang tin, mạng lại xuất thêm mấy tin tức mới, làm con người ta biến tính, lúc những từ ' điếm' xuất trong tầm mắt của ta, ta thiếu chút nữa cắn nát hàm răng, tức giận đến quét rơi xuống hết đồ trang trí bàn.

      Kiều Niệm Chiêu từng quay phim nên khó tránh khỏi từng bị lộ hàng qua ống kính, lúc này, lại bị những kẻ có ý lấy ra, PS ta cùng người khác phái ở chung chỗ, hoặc là PS mặt của ta PS lên mặt vài nữ diễn viên đảo quốc (thường TQ chỉ nước Nhật), chế tạo ra đủ loại ảnh khiêu dâm cực kỳ khó coi, trong lúc nhất thời, xì-căng-đan bay đầy trời!

      Mà làm người khác chú ý nhất là tấm hình ta và Tôn Hạo ôm nhau, trong tấm ảnh, Tôn Hạo nghiêng đầu hôn cái lên trán của ta, vừa vặn bị người khác bắt được cảnh này, Kiều Niệm Chiêu nhìn thấy bối cảnh căn phòng trong tấm ảnh của Tôn Hạo bị lộ ra, giận đến kêu a a lên, ra là vẫn có người thầm theo dõi ta!

      Nếu như chẳng qua là tấm ảnh cũng còn được, phía dưới tấm ảnh còn chú thích, Kiều Niệm Chiêu sau khi bị Tô Hành Phong vứt bỏ, khó nhịn đơn lạnh lẽo, trường kỳ quen với các tụ điểm chơi đêm, cùng Tôn Hạo tình cờ quen biết, đưa đẩy quyến rũ rồi ở cùng chỗ, lại tiếp Tôn Hạo chính là họ xa của ta, người viết còn dõng dạc tố cáo Kiều Niệm Chiêu hoa dương lững lờ, thuộc dạng hoa bướm thiếu đàn ông sống được, thích nhất cũng là cướp đoạt bạn trai của người khác, ở dưới mắt người bạn chính thức ngầm tư thông.

      Trong lúc nhất thời, Internet đầy lời mắng chửi, cho dù lúc đầu còn có vài người lên tiếng giúp ta, nhưng ngay sau đó lại bị những người khác lật tẩy đó đều là người hâm mộ trung thành của ta tác động đến, cuối cùng đều chán nản mà bỏ chạy.

      Những tin tức này tung ra ngoài vào rạng sáng, cho nên, lúc này Kiều Niệm Chiêu phát rồi muốn sắp xếp để thủ tiêu cũng trễ.

      Cũng ít người hâm mộ trung thành của các nam nghệ sĩ bắt đầu giận dữ mắng mỏ ta chẳng biết xấu hổ, còn có ID tự xưng là nhân viên làm việc cho đoàn phim tố cao lúc trước khi Kiều Niệm Chiêu còn quay phim có những lời lẽ và việc làm thiếu đứng đắn ra sao, cho nên, rất nhanh có các nam nghệ sĩ và đạo diễn, quản lý đoàn phim lên tiếng công khai vạch ranh giới với Kiều Niệm Chiêu.

      Chỉ mấy giờ ngắn ngủi, Kiều Niệm Chiêu nằm ở tình cảnh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, tất cả mọi người thờ ơ lạnh nhạt chê cười ta, nhưng lại ai còn dám đứng ra câu công đạo cho ta.

      ta nhìn sang những bức ảnh khiêu dâm kích tình khiến người ta nôn mửa, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, uổng công ta sáng nay thức dậy, còn xuống dưới lầu dạo vòng, đối mặt với những cái nhìn của người khác dành cho mình, còn tự nhận là khéo léo đúng mực mà mỉm cười.

      Bây giờ nghĩ lại, những người đó đâu nào là nhìn ta bởi bề ngoài xinh đẹp hay là muốn chào hỏi ta, đơn giản là nhìn thấy những tin tức này web, dùng ánh mắt khác thường mà quan sát ta hoặc là thầm khinh bỉ ta!

      thân thiện của ta ở trong mắt bọn họ, có phải là loại hành vi khiến họ muốn cười đến rụng răng hay ?

      Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Kiều Niệm Chiêu cố gắng khắc chế cảm xúc tức giận của mình, liếc nhìn mã số phía , là người đại diện trước kia của ta gọi tới, ta chần chờ hồi mới nhận nghe.

      "Niệm Chiêu, bây giờ ở đâu thế? xem tin tức web chưa? Thế nào lại xảy ra chuyện như vậy?"

      Người đại diện mở miệng chính là liên tiếp hỏi, Kiều Niệm Chiêu nhức đầu được nhịn được, khỏi đề cao lượng: "Tôi xong chưa, nếu như tôi biết, bây giờ tôi còn ngồi ở chỗ này xem sao?"

      Người đại diện nhất thời lên tiếng, Kiều Niệm Chiêu sau khi rống xong tỉnh táo lại, mới ý thức tới mình trút giận
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【47】 Cơn ác mộng của Kiều Niệm Chiêu

      Kiều Niệm Chiêu đời này sợ nhất bị người khác xem thường, nhất là bị những kẻ tự xưng là nhân vật nổi tiếng khinh thường, cho nên, dù là trà trộn vào giới giải trí, cũng đều bày phong thái vô cùng thanh cao trong sạch.

      Đáng tiếc, nơi này là nơi giới thượng lưu tụ họp làm ăn, trừ ta ra hề có những nghệ sĩ khác, cách khác, bây giờ khi ta cùng Bạch phu nhân lôi kéo nhập nhằng, ai tới đây giúp ta.

      Bạch phu nhân mặc dù ngày thường đều là lấy hình tượng kỳ nhân dịu dàng cao nhã, nhưng lúc còn trẻ ít nhiều cũng tham gia vào đội cảm tử chiến đấu với tiểu tam, cùng những bà vợ lớn khác kề vai chiến đấu, cho nên cũng thiếu kinh nghiệm thực chiến.

      Trong lúc nhất thời, Kiều Niệm Chiêu bị đánh đến hề có lực hoàn thủ, kêu khóc ầm lên, Bạch phu nhân nhân cơ hội quật ta ngã xuống mặt đất, may mắn thảm trải sàn mềm mại, Kiều Niệm Chiêu bị ngã cũng nặng.

      Kiều Niệm Chiêu che bụng của mình, ánh mắt có chút hốt hoảng, Bạch phu nhân lại chỉa về phía ta cười "Kiều Niệm Chiêu, nếu như tao là mày, bây giờ vội vàng tìm chỗ nào đó để trốn , tránh ở bên ngoài mà mất mặt xấu hổ!"

      mặt Kiều Niệm Chiêu trắng đỏ lẫn lộn, khó chịu, kinh hoảng, trong đáy mắt ta nhấp nháy từng cái.

      Bạch phu nhân dường như vẫn chưa hả giận, nhớ tới con mình nằm ở trong bệnh viện, đá ta thêm cước.

      "Ha ha, tất cả mọi người tới xem , đây cái gọi là thiên kim tiểu thư muốn vào giới hào môn của chúng ta, mọi người hôm nay cần phải nhìn kỹ ràng, sau này đề phòng nhiều hơn, tránh cho chồng mình bị dụ dỗ đó!"

      Những người nổi tiếng giàu có khác ăn mặc sang trọng đẹp đẽ theo đó cười lên đầy giễu cợt.

      Kiều Niệm Chiêu ngã xuống đất, nhìn khách khứa chung quanh ngang qua hoặc xem thường, hoặc khinh bỉ, hoặc nhìn có chút hả hê, hoặc là vẻ mặt châm biếm, tại hoa mắt chóng mặt, sâu trong thân thể toát ra luồng khí lạnh, dường như đông cứng cả máu của ta lại.

      Toàn thân ta run lẩy bẩy, nước mắt thể khống chế mà rơi xuống.

      Cận Tử Kỳ đứng ở cách đó xa, nhìn dáng vẻ Kiều Niệm Chiêu thất kinh, lạnh lùng cười tiếng.

      Kiều Niệm Chiêu, vẫn luôn khát vọng cánh cửa lớn của xã hội thượng lưu có thể rộng mở với mình, nhưng lại hề biết, trước khi vào hào môn, phải được mài luyện việc bị những con người này giẫm nát tự tôn của ở dưới chân!

      Vậy có cảm thấy, sau khi bị làm nhục đến mức chịu nổi như vậy, còn có thể đứng vững vàng ngã trong cái giới này hay ?

      Kiều Niệm Chiêu từ dưới đất bò dậy, gương mặt ràng là muốn lao ra khỏi vòng vây, váy áo người ta mới vừa rồi do tranh chấp bị xé rách bên đầu vai, cho dù ta cố gắng lấy tay che, vẫn lộ ra nửa ngực trắng nõn, như như , khiến cho ít người hiểu chuyện vừa huýt sáo vừa lấy điện thoại di động ra chụp.

      Kiều Niệm Chiêu vội vàng mà lấy tay che, rối bù bẩn thỉu, gương mặt vốn được trang điểm khéo léo sớm lem luốc thành bệt, khi camera của những chiếc điện thoại di động vang lên tiếng rắc rắc, ta nghẹn ngào thét chói tai: "Đừng chụp, đừng chụp!"

      ta nhìn thấy bên ngoài đám người này, là Cận Tử Kỳ nhíu mày nhìn sang chỗ mình, thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại bụm mặt, lảo đảo mà đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy khỏi nơi này!

      Bạch phu nhân vẫn còn muốn trút giận mà ở sau lưng mắng to: "Hồ ly tinh biết xấu hổ!"

      Cận Tử Kỳ nhìn Kiều Niệm Chiêu thân thể đều run rẩy, giống như con ruồi đầu lảo đảo chạy qua hành lang, liều mạng mà ấn thang máy, nhìn ta vọt vào thang máy giống như điên, lại hốt hoảng mà ấn xuống nút đóng cửa.

      Cận Tử Kỳ theo tới cửa thang máy, nhìn thang máy xuống, điện thoại di động lại đúng lúc mà vang lên, là Tống Kỳ Diễn gọi tới.

      "Em xem những tin tức mạng rồi sao?"

      "Ừ." Cận Tử Kỳ lên tiếng: "Bạch phu nhân mới vừa rồi cùng Kiều Niệm Chiêu cãi nhau hành lang."

      Tống Kỳ Diễn sáng sớm bị những thương nhân khác du ngoạn ở Tam Á hẹn ra ngoài đánh gôn, ngược lại chỉ để mình ở trong khách sạn, nhưng mà sau khi nhìn thấy những cái tin kia nhịn được nên gọi điện thoại dặn dò .

      "Có thể tránh tránh chút, chó điên cắn người thường vượt quá kiểm soát của cả và em."

      Cận Tử Kỳ cúp điện thoại, điện thoại của Doãn Lịch theo sát đến, "Như thế nào?"

      "Những thứ này đều là do tìm người làm?" Cận Tử Kỳ cũng vào thang máy bên cạnh.

      Doãn Lịch tiếc nuối mà thở dài: " ngược lại hy vọng là do làm, dường như có người so với nhanh hơn bước."

      mặt Cận Tử Kỳ toát ra kinh ngạc: " phải sao?"

      " phải ." Doãn Lịch đáp lại ba chữ chắc chắn.

      Cận Tử Kỳ cầm điện thoại di động, cũng khỏi suy nghĩ lại chuyện qua, Kiều Niệm Chiêu đến tột cùng còn đắc tội với hạng người gì?

      Thông qua quan sát biểu tình mới vừa rồi của Bạch phu nhân, có thể xác định, chuyện này cũng phải là nhà họ Bạch gây nên.

      Như vậy chỉ có thể , Kiều Niệm Chiêu gần đây nhân duyên tốt lắm, đắc tội rất nhiều người quyền quý, nếu đối phương cũng chỉnh chết bỏ ta, thậm chí ngay cả gốc gác mẹ ruột ta cũng moi ra luôn!

      Vừa
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【48】 cẩn thận, tự bộc lộ bí mật (1)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Buông tôi ra, a a a!" Kiều Niệm Chiêu gần như phát điên mà giãy giụa, sợ tới mức nước mắt lại nổi lên.

      "Mang ấy vào thang máy, lầu chín." Giọng điệu căn dặn của Cận Tử Kỳ đầy lạnh lùng.

      Kiều Niệm Chiêu thoát khỏi kiềm chế của bảo vệ, chỉ có thể quay sang Cận Tử Kỳ kêu to: "Buông tôi ra, buông tôi ra, Cận Tử Kỳ, tôi muốn lên, muốn lên!"

      Lúc này lên, khác nào đụng vào họng súng của Cận Chiêu Đông, hậu quả có thể nghĩ là biết.

      Kiều Niệm Chiêu vừa nghĩ tới ngày hôm qua độ mạnh mẽ bàn tay của Cận Chiêu Đông khi tát ở mặt mình, hai chân có chút như nhũn ra, ta ngừng thầm: " thể lên, ba đánh chết tôi, đánh chết tôi!"

      Cận Tử Kỳ lại chút nào đồng tình với bộ dáng ngây thơ đáng đó của ta, nhấn nút thang máy, yên lặng chờ đợi thang máy tới.

      Toàn thân Kiều Niệm Chiêu càng ngừng run rẩy, dứt khoát cũng bình nứt sợ bể, nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ chất vấn: "Cận Tử Kỳ, rốt cuộc chị muốn thế nào? Mau bảo họ thả tôi ra!"

      Cận Tử Kỳ liếc ta cái, nhàng câu, "Lúc này cũng thể thuận theo !"

      Kiều Niệm Chiêu trợn mắt nhìn , bởi vì thái độ của Cận Tử Kỳ là thèm đếm xỉa đến mà xấu hổ, chợt nhào tới, cắn răng nghiến lợi, "Là chị, nhất định là chị, đều là do chị làm, có đúng hay !"

      Khí thế của ta ào ào, đôi mắt đỏ bừng, giống như con mãnh thú ở trong lồng sắt giãy giụa gầm thét điên cuồng.

      Cận Tử Kỳ dễ dàng tránh , bảo vệ thấy Kiều Niệm Chiêu khóc lóc om sòm, còn khách khí mà giữ lấy hai cánh tay của ta nữa, khẽ kéo ta qua bên cạnh, Kiều Niệm Chiêu thoáng sơ sẩy, lập tức bị quăng qua.

      Kiều Niệm Chiêu kịp đứng vững, thét lên tiếng kinh hãi, cả người bị va vào vách tường, ngũ tạng lục phủ trong cơ thể giống như bị lệch vị trí, kích động trận đầy đau đớn.

      Cận Tử Kỳ mắt lạnh nhìn Kiều Niệm Chiêu tóc tai bù xù, " tốt nhất đàng hoàng chút cho tôi! Có lời gì với ba , tỏ ra ngang ngược với tôi làm gì? Đừng giống như con chó điên khắp nơi cắn người!"

      Hành động của Kiều Niệm Chiêu bị khống chế, chỉ có thể nổi giận đùng đùng mà nhìn chằm chằm.

      Cửa thang máy mở ra, Cận Tử Kỳ vào trước, nhưng lại giơ tay lên ý bảo bảo vệ dừng bước.

      "Vì suy nghĩ cho an toàn của tôi, vẫn nên dẫn ta lượt khác thôi."

      Bảo vệ tỏ ý hiểu mà gật đầu, tay càng nắm chặt Kiều Niệm Chiêu, lực đạo lớn đến mức cánh tay Kiều Niệm Chiêu xuất máu ứ đọng, nhưng ta tuyệt thương hương tiếc ngọc, người phụ nữ trong thang máy mới là chủ thuê của ta.

      Kiều Niệm Chiêu dám tin mà nhìn Cận Tử Kỳ thản nhiên ở trong thang máy.

      Trước khi Cận Tử Kỳ ấn xuống nút đóng cửa, liếc ta cái, " tốt nhất ở chỗ này xét lại mình ."

      "Tôi xét lại mình cái gì? Tôi căn bản sai, đây hết thảy, đều là do các người bày ra hãm hại tôi!"

      Cận Tử Kỳ cười lạnh mà nhìn Kiều Niệm Chiêu còn biết sai: "Kiều Niệm Chiêu, xem ra đến bây giờ vẫn chưa thấy tình thế. như vậy được rồi, bây giờ, đứng mặt đối mặt với như vậy, tôi cũng cảm thấy xấu hổ."

      Kiều Niệm Chiêu nghe vậy con ngươi co rụt lại dữ dội, ánh mắt cũng theo đó có chút tan rã.

      Khi cửa thang máy khép lại, Cận Tử Kỳ lại : "Ngay cả tôi còn thấy như vậy, xem, nếu như đổi lại là cha bởi vì mà mất hết mặt mũi nên làm thế nào đối với đây?"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu bỗng dưng trở nên trắng bệch như tờ giấy, nếu phải là bảo vệ đỡ, chỉ sợ tê liệt mà ngã xuống mặt đất.

      Mà bên kia Cận Chiêu Đông quả tức giận hề .

      Từ trước đến nay ông thích sáng sớm sau khi tỉnh lại, ra ngoài dạo vòng, mặc dù là ở Tam Á cũng ngoại lệ.

      Kết quả vòng bên bờ biển, ông đến nhà hàng dùng cơm, mới vừa bước vào phòng ăn, lập tức nhìn thấy mấy vị lão thương nhân cốt cán ở thành phố S đều ngồi ở bên cầm máy máy tính xách tay mà chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347thienbinh2388 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【48】 cẩn thận, tự bộc lộ bí mật (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Đến lúc Kiều Hân Hủy vội vàng vọt tới phòng của Cận Chiêu Đông, nhìn thấy Cận Tử Kỳ ngồi ở ghế sofa bên cạnh cửa sổ sát đất, thong thả ung dung mà uống từng hớp nước trong tách trà.

      "Đến rồi?" Nghe được tiếng bước chân rối loạn, Cận Tử Kỳ cười khanh khách mà ngẩng đầu nhìn sang.

      Tầm mắt của Cận Tử Kỳ di chuyển chậm rãi từ hai tay nắm chặt của Kiều Hân Hủy sang khuôn mặt trắng bệch của bà ta, ý cười mặt mình sâu hơn, "Tôi muốn gọi người kêu dì Hân, dì Hân bước tới."

      "Mẹ!" Kiều Niệm Chiêu bị bảo vệ khống chế khi nhìn lên thấy Kiều Hân Hủy khóc ầm lên.

      Kiều Hân Hủy trông thấy con bị bảo vệ lôi kéo đứng ở trong góc, trái tim lập tức nhảy lên, giận đến đầu tóc run rẩy, nhưng đối mặt với Cận Tử Kỳ đầy cường thế, chiếm ưu thế, bà ta thể hạ mình.

      "Tử Kỳ, ở đây có người khác, con có thể để cho an ninh buông Niệm Chiêu ra ?"

      Cận Tử Kỳ vẫn ung dung mà nhấp chút nước ấm, nhìn Kiều Hân Hủy nhếch mày: "Cũng là bởi vì nơi này có những người khác, tôi mới dám dễ dàng buông con dì ra, ai biết, bây giờ con dì có phải phát rồ rồi hay ?"

      Kiều Hân Hủy nắm chặt hai quả đấm, hít sâu cái: "Tử Kỳ, Niệm Chiêu cũng là em của con mà!"

      "Dì Hân." Kêu xong tiếng này, lại có câu sau, Kiều Hân Hủy cũng thầm sinh đề phòng.

      Cận Tử Kỳ cũng bận tâm, thưởng thức tách trà, ý cười bên khóe miệng lạnh dần: "Xin đừng đặt tôi với Niệm Chiêu chung chỗ, Niệm Chiêu là con dì sinh ra, về phần mẹ của tôi, bây giờ còn ở thành phố S."

      Vốn có thể duy trì mặt ngoài khách sáo, nhưng lần nữa cho các chung chỗ, đừng trách miệng lại lời ác!

      Kiều Hân Hủy có phút chốc cứng đờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, ngắm nhìn bộ dáng con chịu hết tủi thân, nhẫn nại với Cận Tử Kỳ: "Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, phải thời điểm nội chiến!"

      "Chuyện lớn như vậy? ra là dì Hân cũng biết con của dì gây ra chuyện lớn như vậy."

      Mặt Kiều Hân Hủy liền biến sắc, "Tử Kỳ, con lúc nào cũng vội vã phải là chuyện tốt, dì biết con bởi vì chuyện của mẹ con mà đối với dì vẫn luôn oán hận cho tới bây giờ cũng chưa từng giảm bớt, nhưng Niệm Chiêu, con thể khoan dung chút sao?"

      Nhưng Cận Tử Kỳ giống như thấy, tiếp tục đứng dậy chuyển sang ngoài cửa sổ, qua hồi lâu, mới quay người lại.

      quan sát dáng vẻ Kiều Hân Hủy bất chấp khó khăn kiên trì đến cùng, bật cười, đối với lời này ngược lại rất là tán thành, nếu phải là Kiều Niệm Chiêu, hôm nay nhất định mang cái bộ dáng này!

      "Dì Hân, lời này của dì ngược lại có đạo lý. có Niệm Chiêu, chừng tôi cùng Hành Phong kết hôn, sinh được đứa con, bây giờ chắc cũng nháo nhào mà ly hôn đấy. Có ta, tôi mới có cuộc sống hạnh phúc hôm nay."

      xong, chính gật đầu mạnh cái, tiếp: "Từ phương diện này mà suy tính, nên tạ ơn ta nhiều."

      Đối mặt Cận Tử Kỳ ràng khiêu khích, Kiều Hân Hủy cố gắng khắc chế nóng nảy, bà ta thở ra từng ngụm từng ngụm, tiến tới gần: "Rốt cuộc muốn làm thế nào, mới có thể buông tha cho mẹ con chúng tôi?"

      "Dì Hân lời này có phần công bằng, cái gì gọi là tôi buông tha các người?" Cận Tử Kỳ đưa mắt nhìn Kiều Niệm Chiêu, "Bây giờ mang đến cho nhà họ Cận tai tiếng chính là con dì, nên tôi mới là người cầu xin các người buông tha cho nhà họ Cận, buông tha cho cha tôi."

      "Cận Tử Kỳ, đổi trắng thay đen, nghe nhìn lẫn lộn! Đều là chính làm chuyện xấu!"

      Đôi mắt của Kiều Niệm Chiêu liên tục xuất vẻ phần nộ rất là hữu thần, trừng Cận Tử Kỳ gắt gao, đáng tiếc thoát khỏi bảo vệ, bản thân Kiều Hân Hủy khó giữ nổi, chớ chi là giải cứu ta nữa!

      Cận Tử Kỳ thêm nữa, muốn dùng võ mồm lãng phí tinh lực của mình, cũng muốn tranh chấp vụn vặt với hai người trước mắt kia, làm như thấy Kiều Hân Hủy ở trước mặt, cứ thế mà lướt qua, cầm điều khiển từ xa mở ti vi lên.

      Kiều Niệm Chiêu đại khái là bị thái độ xem mình như khí của chọc giận, quơ múa hai tay, "Thế nào, chột dạ? ra thừa nhận, trong lòng chúng ta cũng chấp nhận! Hao tổn tâm huyết, bất quá là vì muốn đuổi tôi cùng mẹ tôi ra khỏi nhà họ Cận, Cận Tử Kỳ, cho rằng mưu quỷ kế của được như ý sao?"

      Cận Tử Kỳ nhếch khóe miệng lên, "Trí tưởng tượng của đúng là hay, bằng suy nghĩ nhiều thêm xem lát cha đối phó với thế nào , về phần có phải làm bộ hay tôi biết, nhưng tôi tin rằng, giấc mộng hào môn của vỡ nát!"

      Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu trắng bệch, câu đầu tiên của Cận Tử Kỳ đâm vào trong tử huyệt của ta, vừa nghĩ tới sau này mình đều phải mang cái danh con riêng, Kiều Niệm Chiêu ức chế được mà muốn phát điên.

      Bàn tay quơ múa vèo vèo trung, mỗi cái đều đánh vào người của bảo vệ, cuối cùng đạp tới cước vào đáy quần của bảo vệ mạnh, bảo an đau đớn khó nhịn, hung hăng mà tát xuống cái: "Con điên thối tha!"

      "Niệm Chiêu!" Kiều Hân Hủy nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu bị đánh đến đầu óc choáng váng, vội vàng nhào qua.

      Kiều Niệm Chiêu bị tát xuất ra hai
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347thienbinh2388 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :