1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hôn Sủng, hôn Nhân Giá Ngàn Vàng - Cẩm Tố Lưu Niên (Q5 C19.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【41 】Kiều Niệm Chiêu cam lòng.

      Cận Tử Kỳ xong liền tìm bóng dáng Tô Hành Phong, tuy nhiên, hành lang, đâu nào còn có bóng dáng Tô Hành Phong và Tống Nhiễm Cầm?

      Hai mẹ con đó, sớm chẳng biết lúc nào len lén chạy trốn!

      "Bà tìm khắp có người nhà nào thế ? Đàn ông thế nhưng có trách nhiệm như vậy bà lại cho làm chồng con bà sao?

      Trước hết bộc phát chính là Bạch Triển Minh, chỉ vào Bạch phu nhân mắng cho trận, gương mặt đỏ bừng, biết là khó chịu hay tức giận, nhìn quanh khắp nơi, căn bản tìm được bóng dáng của đầu sỏ gây nên tội nữa!

      Bạch phu nhân cũng nóng nảy đến mù quáng, vừa giận vừa thất vọng, nhưng cũng biết nên làm cái gì bây giờ mới phải!

      Cận Tử Kỳ khỏi nhìn Tống Kỳ Diễn, người sau ăn ý cùng liếc nhau cái, liền mở miệng: "Chủ tịch Bạch, chuyện của Bạch tiểu thư, tôi biết các người dễ chịu, bất quá. . . . . ."

      "Bất quá cái gì? !" Bạch Triển Minh trợn mắt nhìn, phiền não mà kéo cổ áo sơ mi, "Chuyện có đơn giản như vậy, cho là quỳ xuống lời tốt hơn xong rồi sao? Ai tới bồi thường cho tôi đứa con khỏe mạnh?"

      Cận Tử Kỳ nhíu mi tâm, "Chủ tịch Bạch, chuyện này ai phải ai trái vẫn chưa bàn luận phán quyết chính xác, rốt cuộc là Tang Tang ra tay trước đánh người hay là Niệm Chiêu lỡ tay làm tổn thương Tang Tang, chân tướng cũng chưa thấy để mang ra bàn."

      "Ý của là. . . . . . Chẳng lẽ nhà họ Bạch chúng tôi sợ hay sao? Ít đùa bỡn tâm cơ với tôi !"

      "Chủ tịch Bạch đùa!" Tống Kỳ Diễn tiếng động mà cười lên, ấm nóng mà tiếp: "Chúng tôi ở trước mặt ngài đâu nào có tâm cơ gì mà đùa bỡn, Tử Kỳ lời này cũng là vì suy nghĩ cho chủ tịch Bạch."

      Bạch Triển Minh lạnh lùng nhìn về phía Tống Kỳ Diễn.

      Tống Kỳ Diễn lại cười nhạt, nhàng đè xuống cơn thịnh nộ do khơi mào.

      "Tôi tin rằng với thực lực của nhà họ Bạch, sợ những lời đồn đãi vô căn cứ, cũng có thể dễ dàng mà đè xuống những tin tức bất lợi cho Bạch tiểu thư, bất quá. . . . . .chuyện cần tôi làm vỡ ra, chủ tịch Bạch cũng biết ở thành phố S các công ty hành nghề khách sạn tranh nhau làm đầu rồng phải số ít, khó tránh khỏi có người muốn mang những chân tướng này tuyên truyền."

      Tống Kỳ Diễn mấp máy môi mỏng, cố gắng dùng giọng điệu bằng phẳng nhất để diễn đạt miêu tả tình hình trọn vẹn đầy đủ.

      "Chủ tịch Bạch có thể quan tâm truyền thông đào ra những tin tức giả dối, nhưng thể bận tâm phu nhân và Bạch tiểu thư, dù sao cũng là phụ nữ, thể nào đối với những chuyện vu khống hãm hại và phỉ báng chút động lòng, mặc dù bây giờ tư tưởng con người ta đều tương đối cởi mở, nhưng trong xương tủy vẫn còn cất giữ phần truyền thống, nhất là ở cái xã hội này luôn thích dùng đạo đức quan để đánh giá người."

      " đây là uy hiếp tôi?" Đáy mắt của Bạch Triển Minh phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo phẫn nọ, nheo mắt lại nhìn Tống Kỳ Diễn.

      Cận Tử Kỳ cười cau mày, "Chủ tịch Bạch hiểu lầm rồi, ngài là trưởng bối của chúng tôi, hai chữ "uy hiếp" làm sao dám tùy tùy tiện tiện mà dùng vào lúc này? Kỳ Diễn cũng bất quá là nhắc nhở chủ tịch Bạch làm việc cẩn thận mà thôi."

      "Nhắc nhở?" Bạch Triển Minh cười lạnh, liếc nhìn Cận Tử Kỳ: " ngược lại biết được cách dùng từ!"

      Cận Tử Kỳ cẩn thận khẽ cười, duy trì dáng vẻ hoàn mỹ, : "Chủ tịch Bạch quá khen."

      Bạch Triển Minh ràng sửng sốt, dường như ngờ tới Cận Tử Kỳ mặt dày mày dạn mà đáp lại ông ta giống như tán dương lời giễu cợt của ông ta, đợi đến khi hiểu được, trong lòng thầm mắng, đây đúng là những người cùng nhà nên hề dễ chọc!

      Tống Kỳ Diễn đột nhiên quay đầu lúc Cận Tử Kỳ lời này, đối diện ánh mắt của , nhếch miệng lên, song, lại cười, càng thêm khiêm tốn: "Thế nào lại với chủ tịch Bạch như vậy?"

      Cận Tử Kỳ nháy mắt, ý cười dần dần dày: "Dù sao mọi người đều là người nhà, cần thiết khách khí như vậy."

      "Các người. . . . . ." Bạch Triển Minh tức đến muốn phun ra ngụm máu, chưa từng thấy qua vợ chồng nào da dày như vậy!

      Tống Kỳ Diễn kinh ngạc mà nhìn sang sắc mặt Bạch Triển Minh biến hóa đặc sắc: "Chủ tịch Bạch có phải có chỗ nào thoải mái hay ? Có cần nhân tiện mời bác sĩ tới xem chút hay ?"

      "A ha!" Bạch Triển Minh giận quá thành cười: "Tôi thế nào lại biết cũng suy tính cho tôi?"

      Tống Kỳ Diễn khiêm tốn mà cười cười, quả nhiên là tư thế của vãn bối, "Tựa như Tử Kỳ , kể từ khi Hành Phong cưới Bạch tiểu thư, hai nhà Tống Bạch chúng ta cũng coi là thân thích, quan hệ này dĩ nhiên là cạn ."

      Bạch phu nhân bị những lời kích thích kiềm chế được mà trách mắng: "Quan hệ cạn? Có người nào khinh người quá đáng như các người ? Hại con của tôi đến nước này, còn dám theo chúng tôi làm thông gia?"

      Bạch phu nhân bây giờ mà nghe được ba chữ Tô Hành Phong bùng lửa lên, kéo Bạch Triển Minh muốn , trước khi quên nhìn chằm chằm Cận Tử Kỳ cảnh cáo: "Chuyện này, các người đừng nghĩ như vậy coi như xong!"

      Cận Tử Kỳ quay đầu nhìn Bạch phu nhân tức giận bất bình, càng cười thêm động lòng người: "Chúng tôi có ý định cứ như vậy giải quyết được gì mà để qua bên coi như xong việc, chân tướng. . . . . . Vẫn phải điều tra ra được là tốt nhất, Bạch phu nhân xem đạo lý này có đúng hay ?"

      Giọng của nhấn từng chữ ràng, nhưng ý cười mặt có chút mông lung, dường như, mang theo cỗ sức mạnh u ám, giấu ở trong góc lạnh lẽo, từ từ tiết ra, sau đó xâm nhập tứ chi xương thịt người khác.

      Con ngươi của Bạch phu nhân chợt co rụt lại, giận kềm được, bởi vì Cận Tử Kỳ lúc này dám dùng lời lẽ uy hiếp ngược lại bà ta.

      "Cận Tử Kỳ, cho dù muốn thiên vị em của , cũng thể cưỡng từ đoạt lý chứ?"

      Bạch Lộ Ngưỡng nhìn nổi cha mẹ mình bị kẻ vãn bối như vậy từng bước ép sát, tiến lên chất vấn Cận Tử Kỳ.

      Cận Tử Kỳ cúi đầu liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, lần nữa ngẩng đầu, nhìn Bạch Lộ Ngưỡng mỉm cười: "Bạch thiếu, chỉ sợ có chút chỗ hiểu lầm rồi, mẹ của tôi, chỉ sinh người con
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【41 】Kiều Niệm Chiêu cam lòng. (2)

      Editor: Tâm Thường Lạc

      "Ở chỗ này chờ , lái xe tới đây."

      Đến cửa bệnh viện, Cận Tử Kỳ sờ sờ trán của : "Uống rượu sao chứ?"

      nắm ngón tay mềm nhẵn của , "Dĩ nhiên, nào dám mang sinh mạng của em và đứa bé ra giỡn."

      Cận Tử Kỳ cười nhạt, rút tay của mình lại, đưa mắt nhìn ra bãi đậu xe.

      Vừa mới xoay người, lại nhìn thấy Tôn Hạo biến mất ngày bước nhanh tới trước mặt.

      Tôn Hạo cũng bước trở lại bình thường, nghĩ tới ở chỗ này gặp phải Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng vẻ kinh ngạc.

      Nhưng mà giây kế tiếp Cận Tử Kỳ nhăn mày lại, bởi vì khóe miệng Tôn Hạo có chút máu ứ đọng, khóe mắt cũng có chút xây sát, bộ dáng kia, phải vấp ngã chính là bị người ta đánh trận.

      Đối với Cận Tử Kỳ, Tôn Hạo mỗi lần gặp đều lúng túng thôi, giờ phút này cũng giống như thế.

      ta nhận ra được ánh mắt quan sát của Cận Tử Kỳ, phản ứng theo bản năng che lấy vết thương mặt, ngượng ngùng gật đầu chào, sau đó liền muốn vào, lại thiếu chút nữa đụng phải người lao ra từ bên trong.

      Cận Tử Kỳ theo tiếng quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Niệm Chiêu lảo đảo mà lay động thân hình, may nhờ Tôn Hạo nhanh mắt, thoáng nhận ra là ta lập tức đưa tay đỡ, Kiều Niệm Chiêu mới tránh khỏi thảm cảnh ngã nhào đất.

      Kiều Niệm Chiêu lại phen hất tay của ta ra: " có mắt hay sao, đường mà nhìn phía trước hả?"

      ràng là ta cúi đầu lung tung lên phía trước, thế nào lại đổ lỗi lên người người ta?

      Tôn Hạo nhíu mày lại, nhưng ngay sau đó lại dãn ra, cẩn thận từng li từng tí mà che chở ta, liếc nhìn bụng của ta và đôi giày xăng đan đế cao dưới chân, có chút vui, nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng.

      "Ngày hôm qua đâu?" Ánh mắt Kiều Niệm Chiêu quan sát Tôn Hạo đầy bất thiện.

      Tôn Hạo khô khốc mà giật giật khóe miệng: "Trong nhà có ít chuyện làm ăn buôn bán, bảo xử lý chút."

      Kiều Niệm Chiêu trợn to mắt: " tới Hải Nam là để sắp xếp việc buôn bán hả? Vậy sao với tôi là theo tôi? Tôn Hạo, cũng cho rằng tôi ngu ngốc mà đùa bỡn sao?" xong, trong giọng mang theo mấy phần tức giận.

      Chung quanh người đường nghe được Kiều Niệm Chiêu quát to nhìn sang, chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Tôn Hạo hơi có vẻ khó chịu, hạ thấp giọng, "Tiểu Chiêu, có chuyện gì trở về rồi hãy , nhiều người ở đây lắm."

      Kiều Niệm Chiêu để ý ta, hai tay vòng trước ngực, nhân tiện đứng tại chỗ bất động.

      Mặt trời đầu càng ngày càng lên cao, người đường ít, hơn nữa còn đứng cách đó xa . . . . . .

      Tôn Hạo vừa suy xét, thể làm gì khác hơn là cúi thấp gập người, dịu dàng : "Tiểu Chiêu, phải em muốn ăn bánh dừa dẻo của Hải Nam sao? Mới vừa rồi ngang qua tiệm bánh ngọt có mua ít, trở về ăn được ?"

      "Ăn, ăn," Kiều Niệm Chiêu khinh thường liếc ta cái, " cho tôi là heo à, cả ngày chỉ có biết ăn thôi!"

      Đáy mắt Tôn Hạo chợt loé lên bực bội rồi biến mất, lên tiếng, bờ môi cũng theo đó thẳng băng.

      Nhưng Kiều Niệm Chiêu lại phát khác thường của ta, tự cho là đúng mà tiếp: "Đàn ông các người đều có cùng cái đức hạnh, ai là tốt! bây giờ dỗ dành tôi như vậy, ai biết tối hôm qua nằm ở giường của người đàn bà nào? Cả ngày cũng chỉ biết ở phía sau mông người khác ra vẻ đáng thương, chút tiền đồ, chỉ có biết ăn uống vui đùa thôi. . . . . ."

      "Công việc của tự có chừng mực." Tôn Hạo lạnh lùng trả lời.

      " cho rằng là tự mình mở công ty sao, có chừng mực có ích lợi gì! Dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu cả đời chỉ là làm theo lời sai khiến, đừng hy vọng tôi với kết hôn, tôi mới cần gả cho cái kẻ chỉ lao động quần quật theo lệnh!"

      Cận Tử Kỳ ở bên nghe thấy mà buồn cười, nhìn Kiều Niệm Chiêu với tư thế tự cho là thanh cao, cho mình là đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết, nếu như Tôn Hạo có tiền đồ, còn có thể muốn ta sao?

      Mỗi lần nhìn thấy Tôn Hạo, Cận Tử Kỳ lại tự chủ được nghĩ đến Tiêu Tiêu, dường như chừng mấy ngày liên lạc cùng Tiêu Tiêu, biết sau khi cùng Tôn Hạo tách ra sống như thế nào?

      Bên kia, Tôn Hạo nghe Kiều Niệm Chiêu châm chọc, há miệng, hất mặt , "Có lấy chồng hay , tùy ." xong, cũng quan tâm Kiều Niệm Chiêu phản ứng ra sao, mặt lạnh muốn bỏ về.

      Kiều Niệm Chiêu nghĩ tới Tôn Hạo trước sau như lấy lòng mình nhưng lại chuyện cuồng ngạo như vậy, tủi thân, mặt cũng rũ xuống, tiện tay cầm
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【42】 thể mềm lòng nữa!

      Editor: Tâm Thường Lạc

      Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vừa tới khách sạn, Johnny dẫn theo mấy người đàn ông trung niên mặc comple giày Tây tới.

      Trong đó có mấy vị tối hôm qua Cận Tử Kỳ gặp ở trong yến hội, dường như là người phụ trách khu Á Thái của ngân hàng Cảnh Thăng, chỉ bất quá giờ phút này, mặt của bọn họ hoàn toàn thoải mái buông lỏng của hôm qua.

      Cận Tử Kỳ lập tức liên tưởng đến đoạn đối thoại vào sáng nay của Tống Kỳ Diễn và Jane, mặc dù nghe thấy được đầy đủ, nhưng mơ hồ nghe được tên "Ngân hàng Hưng Nghiệp" khi Jane bật thốt lên với vẻ mặt kinh ngạc.

      Lần này Tống thị đầu tư thị trường hải ngoại, lần này có quy mô lớn nhất từ trước đến giờ.

      Là ngân hàng đầu tư hiển nhiên cũng muốn đợt mở rộng này được chia lấy gáo nước canh, nếu như có điều tra và phân tích cặn kẽ thị trường trước, ban đầu Cảnh Thăng cũng đồng ý cho Tống thị vay.

      Huống chi, người phụ trách mảng thị trường châu Âu là Tống Kỳ Diễn, ra cũng xem như là cháu của chủ tịch Extreme, khi Tống Kỳ Diễn và Cảnh Thăng trở mặt, hợp tác giữa Extreme và Cảnh Thăng khó bảo đảm xuất trở ngại, mà Tống Kỳ Diễn ở Australia có những sản nghiệp ở những vùng khác, cũng từ chối hợp tác cùng Cảnh Thăng.

      Quyết định như vậy đối với Cảnh Thăng mà là trăm hại mà lợi, Tống thị có thể lựa chọn Hưng Nghiệp, nhưng ở bên trong Cảnh Thăng lại tìm được nơi khác để hợp tác mà có phương thức làm ra tiền tốt hơn so với Tống thị.

      Sáng sớm nay Jane nhất thời để cho sướng miệng lưỡi, khiêu khích Tống Kỳ Diễn, ra lời đe doạ đầu tư cho Tống thị nữa.

      đường đến bệnh viện Tống Kỳ Diễn gọi điện cho chủ tịch ngân hàng Cảnh Thăng tức là cha của Jane, với lý do là để ngừa cho Tống thị và Cảnh Thăng trong quá trình hợp tác bị trộn lẫn quá nhiều tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công trình mà phải dừng lại, nên quyết định lựa chọn ngân hàng Hưng Nghiệp, về phần ngân hàng Cảnh Thăng, chỉ có thể mong đợi hợp tác lần sau.

      Tống Kỳ Diễn tràng khéo đưa đẩy nhưng lập trường lại kiên định, nghe thấy xong ông Rocher nổi trận lôi đình, cuộc điện thoại, trực tiếp mắng lên đầu Johnny và Jane, bắt bọn họ bất kể như thế nào cũng phải mời Tống thị hợp tác lại.

      Thậm chí, để tỏ thành ý hợp tác, ông Rocher cũng gọi người phụ trách chủ yếu khu vực Á Thái qua đây.

      Nhớ đến mới vừa rồi cha mình ở ngay trước mặt những lãnh đạo cao cấp này dạy dỗ mình đến chẳng còn mặt mũi gì nữa, mất hết thể diện (NV:hôi đầu thổ kiểm), sắc mặt Johnny thể nhìn khá hơn được nữa, ta nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm hồi lâu, mới mở miệng: "Frank. . . . . ."

      "Có muốn ăn chút gì rồi trở lên hay ?"

      Tống Kỳ Diễn dìu Cận Tử Kỳ, quay đầu dịu dàng hỏi , trực tiếp cắt đứt lời Johnny muốn .

      Johnny nhất thời lúng túng, nhưng vẫn nhịn cơn tức, ngữ điệu hiền hòa mà : "Frank, về chuyện hợp tác của ngân hàng Cảnh Thăng và Tống thị, có chỗ đụng chạm khiến cậu bực mình, tôi thay mặt Jane xin lỗi với cậu."

      Johnny vốn là kẻ kiêu căng bất tuân, cúi đầu nhận lỗi như vậy vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi trong lòng phục.

      Cận Tử Kỳ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của ta tối hơn phân nửa, nhìn lại chút mấy vị trung niên ở phía sau chờ cơ hội để hành động, biết bọn họ có chuyện muốn với Tống Kỳ Diễn, theo phản ứng tự nhiên mà đề xuất nên rời trước.

      "Nếu có chuyện gì gọi điện thoại cho ." Tống Kỳ Diễn quên săn sóc mà dặn dò câu.

      Cận Tử Kỳ mỉm cười gật đầu, như nguyện nhìn thấy sắc mặt Johnny càng thêm khó coi, mới xoay người tới cửa thang máy.

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Vừa ra khỏi thang máy, Cận Tử Kỳ lại nghe được tràng tiếng lưu loát cất cao của giọng nữ.

      theo tiếng quay đầu, lập tức nhìn thấy Jane cầm điện thoại, đứng trong hành lang, gương mặt xinh đẹp có chút phiền não.

      "Bảo con tự mình xuống nhận lỗi với ta? Cha à, cha đùa với con hay sao?"

      " được, dù sao cái lời xin lỗi này con thể , nếu như con cúi đầu, phải bảo rằng những điều con trước đó đều sai sao? Nếu như có chuyện gì khác, con cúp máy trước. . . . . ."

      Jane cần biết đến tiếng trách cứ của đối phương, quả quyết mà cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu, chạm phải tầm mắt của Cận Tử Kỳ.

      Đáy mắt ta thoáng chút xấu hổ vẫn chưa kịp xóa , Thân hình hơi cứng ngắc, chẳng qua là, lần này, còn kịp cùng Cận Tử Kỳ những lời tranh chấp bén nhọn đối lập nhau, điện thoại di động trong tay ta lần nữa vang lên như bùa đòi mạng.

      Jane ão não cắn môi, bắt đầu nhận điện thoại, vừa lại xoay người rời : " phải con rồi sao?"

      Cận Tử Kỳ nhìn bóng lưng Jane chật vật, cong khóe môi, sau đó trở về phòng của mình.

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Cận Tử Kỳ ở sân thượng ngồi hóng mát lát, nghe được tiếng chuông cửa, tới trông cửa lại nhìn thấy người.

      vừa muốn khép cửa lại, cửa phòng bị cỗ sức
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【43】 Người đàn ông bản tính mọn đố kỵ!

      Nhớ tới Kiều Niệm Chiêu dùng lời lẽ lấy oán báo ơn đầy căm giận, nhớ đến Kiều Hân Hủy những năm gần đây từng bước mưu tính, Cận Tử Kỳ hít hơi sâu, con người mà, muốn quên mình từng đắc tội là dễ dàng, nhưng sai lầm của người khác, họ lại khắc ghi trong lòng, chung quy luôn cho là toàn bộ thế giới có lỗi với mình. . . . . .

      Nhất thời nhẫn nại gió êm sóng lặng, lui bước trời cao biển rộng, lui hai bước chính là vực sâu vạn trượng!

      Lần này, làm sao có thể lui nhường được nữa?

      Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn tấm ảnh tờ báo bên cạnh: "Bất quá em làm như vậy có quá mức thâm độc hay ?"

      "Thâm độc? muốn làm cần làm, sau đó chờ mẹ con họ cướp phần tài sản thuộc về em !"

      Cận Tử Kỳ khỏi trong lòng đối với mình có chút khinh bỉ phen, lúc này, chợt bắt đầu mềm lòng, cúi đầu nhìn sang bụng của mình, sau khi mang thai mình làm chuyện gì cũng trở nên bó tay bó chân rồi.

      Doãn Lịch tức giận hừ , liếc cái: "Chuyện này cũng cần em đích thân ra mặt, nếu như em thực sợ mình làm chuyện thất đức báo ứng lên người đứa bé, nếu như tin . . . . . ."

      Cận Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn , bật cười: "A Lịch, em có cái gì tốt mà tin ?"

      Doãn Lịch gật đầu, nhưng tạm thời lại tiếp nữa.

      Cận Tử Kỳ suy nghĩ chút, bổ sung: "Mẹ con họ nếu muốn chiếm đoạt sản nghiệp nhà họ Cận, như vậy, chúng ta cần làm chỉ là khiến cho họ hoàn toàn mất tư cách này, về phần những việc khác, e rằng cần chúng ta ra tay."

      "Nhà họ Bạch lần này bị thua thiệt, mặc dù ngoài sáng gì, nhưng sau lưng chưa chắc bỏ qua cho Kiều Niệm Chiêu. Với sức ảnh hưởng trước kia của Kiều Niệm Chiêu ở giới giải trí, thể nghi ngờ truyền thông chính là con đường tốt nhất khiến ta sụp đổ."

      Doãn Lịch dựa ở ghế sofa nhìn bàn tay mình: "Có muốn nhân tiện kéo theo vị hôn phu cũ của em luôn hay ?"

      Cận Tử Kỳ nhíu mày nhìn : "Đừng quên, ta cũng là người bạn thuở cùng lớn lên của ."

      "Đừng kéo cấp bậc của xuống thấp vậy được ?" Doãn Lịch cảm khái: "Bất quá đối với cậu ta đột nhiên muốn xuống tay!"

      "Aa?" Cận Tử Kỳ có nhiều hứng thú muốn nghe lý do.

      Doãn Lịch lườm cái, nắm tóc, có chút giận dỗi: "Bất quá là cuộc sống của cậu ta, lên quan gì đến chúng ta chứ? Trồng lẫn mắt cá với trân châu, sớm muộn cũng có ngày cậu ta phải hối tiếc!"

      Cận Tử Kỳ cười khẽ ra tiếng, rót đầy cho tách trà: "Vậy, cứ quyết định như vậy sao?"

      "Có cái gì hay nữa mà dao động, những thứ đó vốn là của em, mặc dù dì Tuyết rời khỏi nhà họ Cận, nhưng em vẫn là tiểu thư có tiếng cũng có miếng của nhà họ Cận, những gì của em và mẹ em, đâu nào cho phép người khác tới nhúng chàm?"

      Doãn Lịch cúi xuống, nhìn sâu, thấp giọng : "Còn mối tình đầu của em rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Động tác uống trà của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, lắc đầu: "Em muốn biết, ngồi ở chỗ này với rồi."

      "Vậy em xem, ta bây giờ ly hôn với vợ ta, chẳng lẽ là vì em?"

      Doãn Lịch nổi lên cái đề tài mới, vốn mỗi nhà đều trải qua những chuyện khó hiểu, cũng thể vì Cận Tử Kỳ mà giải thích điều gì. chỉ tò mò là, hỗn loạn như vậy, Tần Viễn đó, lại ra ngoài đánh phá loạn lên cái gì?

      "Em đâu nào có thể thấu hiểu được tâm tư của người ngoài? Nếu như là mười năm trước, em còn có thể suy đoán được vài điều về ta, bây giờ, em có cái năng lực đó, ta cũng. . . . . . thay đổi rồi."

      Bởi vì sớm để bụng, Cho nên ở đâu ra ý hợp tâm đầu?

      "Em chính là như vậy, khi quyết tâm quên lãng, cái gì cũng còn nhớ !"

      Cận Tử Kỳ ngạc nhiên mà nhìn : "Như vậy tốt sao? Em làm sao mà phải treo cổ thân cây? Huống chi, bây giờ em bắt đầu đoạn tình cảm mới, tối thiểu, em phải cho ấy là duy nhất."

      Doãn Lịch cũng thoáng hoảng hốt, đúng vậy, người như đây có thể tốt sao?

      Dùng lời của mà khái quát định nghĩa của Cận Tử Kỳ đối với tình , chính là ----

      Lúc tôi rất tỏa sáng, lúc tôi thương nữa, là cái rắm gì chứ!

      So với mình, Cận Tử Kỳ tốt hơn ?

      Mỗi mối quan hệ đối đãi đều nghiêm túc. Ngay sau khi thấy được tương lai, dứt người ra , có thể đối với mình tàn nhẫn, đối với người khác, làm sao là loại mến .

      "Cận Tử Kỳ, nếu như cũng có thể giống như em. . . . . ."

      "Nếu như mỗi người đều giống như em vậy, cuộc sống còn có niềm vui thú gì nữa?"

      Cận Tử Kỳ lập tức cắt đứt cảm khái của , thản nhiên đối mặt Tần Viễn, đối mặt Phương Tình Vân, bởi vì đó là do
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      【44】 Da dày phải cái tội!

      Buổi trưa dùng cơm, Tống Kỳ Diễn cũng biểu rất thân sĩ đại độ, lần đầu tiên thấy Doãn Thấm, cũng là chào đón với khuôn mặt tươi cười, đến nỗi sau khi chuyện với Doãn Thấm phen kết luận chính là ông chồng Nhị Thập Tứ Hiếu!

      " nghĩ tới, ra Tống tiên sinh là chính là ba của Mỗ Mỗ!"

      "Đúng vậy ạ!" Tống Kỳ Diễn quay đầu mà ngắm nhìn Cận Tử Kỳ đầy "thâm tình", cầm lấy bàn tay đặt ở bên bàn, sau đó nhìn về phía Doãn Thấm: "Lòng vòng dạo quanh mười năm, có thể cuối cùng cùng nhau, giống như là số mệnh định."

      Doãn Thấm hứng thú, tò mò nhìn Tống Kỳ Diễn chằm chằm: "Mười năm?"

      Tống Kỳ Diễn gật đầu: " mười năm trước tôi cùng Tử Kỳ biết nhau, bất quá khi đó, có mấy lời có dũng khí ra khỏi miệng, bốn năm trước. . . . . . Hoặc là nên năm năm trước, nếu phải là vì chuyện ngoài ý muốn, tôi và Tử Kỳ cũng bỏ lỡ nhiều năm như vậy."

      xong, nhàn nhạt quét mắt nhìn Doãn Lịch ở bên cứ thế uống rượu nho, ngược lại có chút cảm kích : "Đối với A Lịch, tôi vẫn luôn muốn tiếng cám ơn, thay tôi chiếu cố Tử Kỳ lâu như vậy. . . . . ."

      "Đây là chuyện A Lịch chúng tôi cần phải làm, thế nào, nó và Tử Kỳ cùng nhau lớn lên ."

      đến chiếu cố, Doãn Thấm ra đây tuyệt đối hề gạt người.

      Tử Kỳ, vẫn cho là trở thành em dâu mình, nghĩ tới tiện nghi cho cái tên Tô Hành Phong có mắt đó, về sau vất vả cho Tô Hành Phong , nghĩ tới lại có người khác đến.

      Quay đầu lại, cái thằng em trai này của mình đúng là giỏ trúc múc nước nên chẳng được gì, cái gì cũng vớt được.

      Bất quá, hôm nay nhìn thấy Tử Kỳ hạnh phúc như vậy, cũng có gì để , chỉ có chúc phúc.

      " có gì so với lưỡng tình tương duyệt quan trọng hơn, nhìn ra được, rất thương Tử Kỳ."

      Tống Kỳ Diễn nghe đến lời này, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn những người khác bàn chút, cuối cùng nhìn về phía Doãn Lịch, thần thái nghiêm túc, nghiêm trang mà : " , tôi đối với Tử Kỳ là vừa gặp ."

      "Khụ khụ khụ khụ. . . . . ." Cận Tử Kỳ cẩn thận nghẹn nước uống trong khí quản.

      Tống Kỳ Diễn lập tức săn sóc mà cầm khăn giấy khẽ vuốt lưng của , sau đó mới tiếp tục : "Lúc ấy, có dạo tôi cho rằng Tử Kỳ là bạn A Lịch, cho nên, chỉ có thể để phần tình này ở trong lòng."

      Doãn Thấm: ". . . . . ."

      Thế nhưng biểu tình mặt Tống Kỳ Diễn cực kỳ nghiêm túc, giọng điệu chuyện cũng vô cùng trịnh trọng.

      Bất quá. . . . . . Trong lời quả thực là hơi chua, chua đến độ mặt Doãn Thấm xuất vẻ sững sờ đờ đẫn.

      Trong nhóm người họ vẫn chưa từng nghe qua lời thổ lộ trực tiếp như vậy, đây là người mới lần đầu tiên gặp lại trước mặt mọi người như vậy, còn biết ở bên trong, Tống Kỳ Diễn dùng lời ngon tiếng ngọt thế nào để dụ dỗ Cận Tử Kỳ.

      Mới đầu nghe được hai chữ "A Lịch", Doãn Lịch thiếu chút nữa phun ra hết hớp rượu nho mới uống.

      tự nhận là da mặt đủ dày, kết quả cái bàn này, lại có kẻ da mặt có thể chống đỡ cả bom nguyên tử luôn!

      Doãn Lịch dứt khoát uống rượu nữa, dựa vào ghế, nhìn Tống Kỳ Diễn mà chế giễu: "Lời này ra cũng trôi chảy."

      Tống Kỳ Diễn xem thường, sau khi nghe Doãn Lịch châm chọc, mặn lạt mở miệng: " may là tôi buông tay giữa đường, sau này mới biết A Lịch và Tử Kỳ là thanh mai trúc mã. Từ đó về sau, tôi cũng cần tiếp tục đè nén tình của mình đối với Tử Kỳ, có thể thản nhiên mà đối diện với tình cảm mà mình dành cho ấy."

      Cận Tử Kỳ: ". . . . . ."

      Khóe miệng Doãn Thấm co quắp: "Tống tiên sinh, thôi, chuyện tình cảm. . . . . ."

      Đáng tiếc, vừa nhìn thấy vẻ mặt Tống Kỳ Diễn nghiêm nghị lẫm liệt, Doãn Thấm trong phút chốc nghẹn lời.

      Giống như tình tiết tao ngộ trong tiểu thuyết ngôn tình, nam phụ khổ vì tình, sau khi trải qua trăm cay nghìn đắng được lên làm nam chính, điều này làm cho cái nhìn của dành cho Tống Kỳ Diễn có thêm mấy phần ngưỡng mộ và tôn trọng, trong lúc nhất thời cũng quên mất mình gì.

      Doãn Lịch cười nhạo tiếng, làm sao mà biết chút tâm tư mọn này của Tống Kỳ Diễn chứ!

      Tống Kỳ Diễn lại đột nhiên nhìn , lời rất thành khẩn, tình ý sâu xa: "Tôi nghe gần đây chủ tịch Doãn có giới thiệu đối tượng cho A Lịch, tôi chúc phúc A Lịch có thể sớm ngày tìm được người trong lòng."

      Ánh mắt Doãn Lịch và Tống Kỳ Diễn lành lạnh nhàn nhạt như nhau, hai người hiểu trong lòng nhưng ai ra rồi lại đồng thời dời , người cầm ly rượu lên uống, người lần nữa săn sóc mà gắp thức ăn cho Cận Tử Kỳ.

      Tầm mắt của hai người đàn ông này giao nhau ở trong khí, lúc xẹt qua nhau như phát ra tia lửa bùm bùm lốp bốp, Cận Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh Tống Kỳ Diễn, có thể cảm nhận được ràng sóng điện từ mãnh liệt phát ra va chạm.

      Bất quá cũng may, quá mấy giây, bốn đạo ánh mắt kiêu ngạo kia tự giác dời .

      bữa cơm, trừ Doãn Thấm biết chuyện, những người khác đều ngửi thấy trong mùi thơm của thức ăn xen lẫn mùi thuốc nổ.

      Sau khi ăn xong, bàn bốn người lại tùy ý mà hàn huyên mấy câu.

      Doãn Lịch đột nhiên xoay chuyển đề tài: "A Diễn, để Tử Kỳ lại trò chuyện với chị tôi, chúng
      [​IMG]
      KhaiDoanh_347 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :